23/05/2015
Thứ Bảy sau Chúa Nhật VII Phục Sinh
Bài Ðọc I: Cv 28, 16-20. 30-31
"Ngài ở lại Rôma,
rao giảng nước Thiên Chúa".
Trích sách Tông đồ Công vụ.
Khi chúng tôi đến Rôma, Phaolô được phép ở nhà riêng
với người lính canh. Sau ba hôm, ngài mời các đầu mục người Do-thái
đến. Khi họ đến, ngài
nói với họ: "Thưa anh em,
dầu tôi đây không làm điều gì phạm đến dân tộc hay tục lệ tổ tiên, mà
tôi đã bị bắt tại
Giêrusa-lem và bị nộp trong tay người Rôma.
Khi đã điều tra, họ muốn thả tôi vì
tôi không có tội gì đáng chết. Nhưng người Do-thái
chống lại, nên tôi buộc lòng phải nại đến hoàng đế, nhưng không phải là tôi có gì kiện cáo dân
tôi. Do đó tôi đã xin gặp anh em và nói chuyện: Chính
vì niềm hy vọng của Israel
mà tôi phải mang xiềng xích này".
Suốt hai năm, ngài trú tại ngôi nhà
đã thuê, tiếp nhận tất cả những ai đến gặp ngài,
ngài rao giảng nước Thiên Chúa và dạy dỗ những điều về Chúa
Giêsu Kitô một cách dạn dĩ, không có ai ngăn cấm.
Ðó là lời Chúa.
Ðáp Ca: Tv 10, 5. 6 và 8
Ðáp: Lạy Chúa, người chính trực sẽ nhìn thấy tôn nhan
Chúa (c. 8b).
Hoặc đọc:
Alleluia.
Xướng: 1) Chúa kiểm soát người hiền đức, kẻ ác nhân,
ai chuộng điều ác, thì linh hồn Người ghét bỏ. - Ðáp.
2) Trên lũ tội nhân Người làm mưa than đỏ diêm sinh, và phần chén của chúng là
luồng gió lửa. Bởi Chúa
công minh, nên Người thích chuyện công
minh, người chính trực sẽ nhìn thấy thiên
nhan. - Ðáp.
Alleluia: Ga 14, 16
Alleluia, alleluia! - Thánh Thần sẽ dạy các con
mọi điều, và sẽ nhắc nhở cho các
con tất cả những gì Thầy đã nói với các con.
- Alleluia.
Phúc Âm: Ga 21, 20-25
"Chính môn đệ này làm
chứng về những việc đó và đã
viết ra".
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh
Gioan.
Khi ấy, Phêrô quay lại, thấy môn đệ Chúa
Giêsu yêu mến theo sau, cũng là người nằm sát ngực Chúa
trong bữa ăn tối và hỏi "Thưa Thầy, ai là
người sẽ nộp Thầy?" Vậy khi thấy môn đệ đó, Phêrô
hỏi Chúa Giêsu rằng: "Còn người này thì
sao?" Chúa Giêsu đáp: "Nếu Thầy muốn nó cứ ở lại mãi cho
tới khi Thầy đến thì việc gì đến con? Phần con, cứ theo Thầy".
Vì thế, có tiếng đồn trong
anh em là môn đệ này sẽ không chết. Nhưng Chúa Giêsu không nói với Phêrô:
"Nó sẽ không chết", mà Người chỉ nói:
"Nếu Thầy muốn nó cứ ở lại mãi cho
tới khi Thầy đến thì việc gì đến
con".
Chính môn đệ này làm chứng về những việc đó và đã
viết ra, và chúng tôi biết lời chứng của người ấy xác thật. Còn nhiều việc khác
Chúa Giêsu đã làm, nếu chép lại từng việc một thì tôi
thiết tưởng cả thế giới cũng
không thể chứa hết các sách
viết ra.
Ðó là lời Chúa.
Suy Niệm: Số Phận Gioan
Ông Giuse Pégary là một nhà ái
quốc Italia, ông được coi là nhà anh hùng dân tộc nhờ việc khởi xướng phong
trào nổi dậy chống xâm
lăng đánh đuổi quân Pháp và Áo giành độc lập dân tộc và thống nhất đất nước. Trong một thứ hiệu triệu gửi cho
thanh niên Italia năm 1849 có đoạn viết: "Hỡi các bạn trẻ, tôi chẳng có gì cống hiến cho các
bạn, ngoài sự đói khát, gian lao vất vả và cái chết. Tuy
nhiên, tất cả những ai yêu
mến mảnh đất thân yêu
này hãy liên kết với tôi". Ðoạn văn quả là một lời thách đố, vậy mà khi được phổ biến, kết quả đã vượt ra ngoài
sức tưởng tượng. Bài đọc Tin Mừng ngày
hôm nay cũng phần nào tương tự như một lời thách đố của Chúa
Giêsu đối với tông đồ Phêrô. Lời thách đố này mang
nội dung như thế nào? Mời mọi người cùng
nghe qua tường thuật của thánh
Gioan đoạn 21, 20-25.
Anh chị em thân mến!
Lúc vừa mở mắt chào đời là lúc
con người hội nhập vào xã hội. Chẳng phải là loại cây cỏ có thể tự mình phát
triển nên con người luôn cần đến những người khác mới có thể sinh tồn. Bởi thế, dù muốn hay
không, cuộc sống của người khác
không thể không ảnh hưởng trên
chúng ta, ngay cả khi họ chẳng giữ một vai trò
gì. Có họ hay không, cuộc đời ta vẫn thế, vậy mà nếu thiếu vắng bóng họ, cuộc đời chúng ta
cảm thấy thiếu mất điều gì. Con
người là thế, chẳng ai đứng ngoài
vòng liên đới. Ðau khổ và hạnh phúc của người khác thường vươn tỏa lên con
người tôi. Nhìn một người đang hạnh phúc,
tôi có thể vui hoặc buồn. Vui, nếu tôi chia
sẻ được phần hạnh phúc,
buồn, nếu tôi không được hạnh phúc như họ, và nỗi buồn thấm thía hơn nếu người đang hưởng hạnh phúc
kia đang ở trong cùng một hoàn cảnh như tôi. Người ấy cũng như tôi tại sao lại được nhiều may mắn đến thế.
Trong bài Tin Mừng hôm nay, câu hỏi của thánh
Phêrô phần nào gợi lên tâm trạng này.
Khi đã trao nhiệm vụ cho thánh Phêrô, Chúa Giêsu cũng
đã báo trước về quãng đời còn lại của ông sẽ như thế nào: một viễn ảnh đầy khó khăn
thử thách. Thánh Phêrô đã tò mò hỏi Chúa về số phận của người đồng môn và
đã được trả lời: "Nếu Thầy muốn người ấy cứ ở lại mãi cho
đến khi Thầy đến thì việc gì đến con, phần con, cứ theo Thầy".
Chúa Giêsu biết rằng câu trả lời của Ngài sẽ khiến cho
Phêrô và các môn đệ buồn về cách đối xử phân biệt, có thể sẽ kéo theo
sự chia rẽ giữa các ông.
Chúa Giêsu quan tâm đến điều này vì
câu hỏi của Ngài cũng là một lời mời gọi đầy thách thức riêng đối với thánh
Phêrô và chung cho tất cả những ai muốn theo
Ngài. Ðáp trả lời mời gọi trước hết là một quyết định riêng tư của mỗi người trưc tiếp giữa họ và Thiên
Chúa. Lời mời gọi chẳng hứa hẹn ngon ngọt nhưng chỉ là gai
góc, khổ đau, và khi đã chấp nhận theo
Ngài thì cũng đòi hỏi kẻ theo Chúa
tuyệt đối trung thành với con đường Ngài đã
vạch ra cho mỗi người. Mỗi người có con đường riêng của mình, có
thể con đường họ đang đi gập ghềnh sỏi đá và
con đường của người bên cạnh lại yên vui
phủ đầy bóng mát. Tuy vậy, họ cũng chẳng thể dừng lại ngồi nhìn người bên cạnh, Ngồi nhìn kẻ khác chỉ khiến họ thêm buồn tủi, mất hết nhuệ khí, chùn
chân, không muốn tiến bước, mà
không cất bước thì chẳng bao giờ đến đích điểm cuối cùng: một nơi đang bày sẵn phần thưởng để chờ đón họ. Ðường đi càng
gian khổ thì niềm vui càng bừng nở. Thiên
Chúa công bằng vô cùng, Ngài sẽ không để cho một ai phải thiệt thòi về những điều đã bỏ công góp
sức. Cho đi thế nào thì sẽ nhận lại như vậy. Ðong đấu nào thì
sẽ được trả lại bằng đấu ấy và còn đầy tràn hơn nữa.
Lạy Chúa, bước đường theo
Chúa thường đầy gian khổ và không
ít lần con đã dừng lại bâng quơ nghĩ ngợi và ghen
tị so sánh với kẻ khác. Xin
cho con luôn nhớ rằng dù có
nhìn thấy trăm ngàn con đường người khác
đang đi thì cũng chẳng ai có thể thay con
trên con đường mà Chúa đang mở ra cho
con. Chỉ vì khi nào biết can đảm tiến bước, con mới mong đạt đến đích điểm vinh
quang mà Chúa đang dành để cho con đến lãnh nhận. Amen.
Veritas Asia
Lời Chúa Mỗi Ngày
Thứ Bảy Tuần VII PS
Bài đọc: Acts
28:16-20, 30-31: Jn 21:20-25.
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Phải rao giảng Tin Mừng và làm
chứng cho Chúa trong mọi hoàn cảnh.
Mùa Phục Sinh sẽ kết thúc sau
ngày hôm nay, để đón mừng Lễ Chúa
Thánh Thần Hiện Xuống ngày Chủ Nhật, và sau
đó tiếp tục tuần 11
mùa Thường Niên, bắt đầu ngày thứ hai.
Các Bài Đọc hôm nay đều rút ra từ chương cuối cùng của hai
Sách: Công Vụ Tông Đồ và Tin Mừng Gioan
mà chúng ta đã nghe suốt từ ngày đầu của Mùa Phục Sinh cho
tới giờ. Đây là cơ hội thuận tiện để chúng ta
nhìn lại hai Sách này và rút ra những điểm thần học chính yếu từ đấy. Mục đích của Sách
CVTĐ là tường thuật sự thành
hình của Giáo Hội qua sự rao giảng Tin Mừng và làm
chứng cho Chúa Giêsu Phục Sinh, bắt đầu từ
Jerusalem, đến khắp vùng Judea và Samaria, rồi cho đến tận cùng
trái đất (Acts 1:8). Vì mục đích này
mà thánh-sử Lucas chấm dứt Sách
CVTĐ khi Phaolô đặt chân tới Rôma và
bắt đầu rao giảng Tin Mừng trong
trình thuật hôm nay. Rôma được coi là
trung tâm của thế giới, một khi Tin
Mừng đạt tới trung
tâm của thế giới là có thể lan ra đến tận cùng
trái đất. Trong cuộc hành trình rao giảng Tin Mừng từ Jerusalem
đến Roma, niềm tin vào Chúa Giêsu Phục Sinh đã
biến đổi các Tông-đồ và các
môn đệ, từ những người nhát đảm sợ sệt thành những người can đảm, lợi khẩu, dám đương đầu với mọi quyền lực, và vượt qua mọi khó khăn
để làm chứng cho Tin Mừng. Niềm tin vào
Chúa Phục Sinh cũng biến đổi Phaolô,
từ một người hăng say
bắt đạo đến chỗ thành một người nhiệt thành
rao giảng đạo, qua 3 cuộc hành
trình đầy khó khăn, cam go, nguy hiểm.
Mục đích của Tin Mừng Gioan
là tường trình những biến cố chính và
quan trọng liên quan tới Chúa Giêsu, để khơi dậy niềm tin nơi khán giả; và vì niềm tin, họ được hưởng Ơn Cứu Độ. Đoạn kết của Tin Mừng hôm nay
nói rõ: "Chính môn đệ này (Gioan) làm chứng về những điều đó và đã
viết ra. Chúng tôi biết rằng lời chứng của người ấy là xác
thực. Còn có nhiều điều khác Đức Giêsu đã
làm. Nếu viết lại từng điều một, thì tôi
thiết nghĩ: cả thế giới cũng
không đủ chỗ chứa các sách
viết ra.'' Hai điều thần học quan trọng chúng
ta nghe nhắc đi nhắc lại trong suốt Mùa Phục Sinh là
tình yêu Thiên Chúa và lời hứa ban
Thánh Thần: Để có thể rao giảng Tin Mừng và làm
chứng cho Chúa Giêsu, hai điều này
không thể thiếu nơi người rao giảng, và được ban cho
từ Thiên Chúa, qua Đức Kitô.
Điểm quan trọng của mỗi ngày là
Giáo Hội cố gắng sắp xếp song
song, giữa những gì Chúa Giêsu nói hay những biến cố liên quan
đến Ngài trong Phúc Âm, với những gì các
môn đệ nói hay những biến cố liên quan
tới các ông, để làm nổi bật một chủ đề hay hoàn
thành lời hứa.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I: Phaolô làm chứng cho Chúa
Giêsu tại Roma.
1.1/ Phaolô tập họp các tín hữu tại Rôma để cho họ biết tình trạng của ông: Khi tới Rôma,
ông Phaolô được phép ở nhà riêng cùng với người lính
canh giữ ông. Ba ngày sau, ông mời các thân
hào Do-thái đến. Khi họ đã tới đông đủ, ông nói
với họ: "Thưa anh em,
tôi đây, mặc dầu đã không
làm gì chống lại dân ta hay các tục lệ của tổ tiên, tôi
đã bị bắt tại Jerusalem
và bị nộp vào tay người
Rôma."
Giống như trường hợp của Chúa
Giêsu, mặc dù quan Philatô không nhận thấy Chúa
Giêsu làm điều gì đáng chết cả; nhưng những người Do-thái
vẫn muốn xin Philatô cho đóng đinh Chúa
vào Thập Giá. Trường hợp của Phaolô
cũng thế, Phaolô tâm sự với giáo
đoàn Rôma: "Sau khi điều tra, họ muốn thả tôi, vì
tôi không có tội gì đáng chết. Nhưng vì người Do-thái chống đối, nên bó
buộc tôi phải kháng cáo lên hoàng đế Caesar;
tuy vậy không phải là tôi muốn tố cáo dân tộc tôi. Đó
là lý do khiến tôi xin được gặp và nói
chuyện với anh em, bởi chính vì
niềm hy vọng của Israel
mà tôi phải mang xiềng xích này."
1.2/ Phaolô tiếp tục rao giảng Tin Mừng trong khi
bị giam cầm: "Suốt hai năm
tròn, ông Phaolô ở tại nhà ông
đã thuê, và tiếp đón tất cả những ai đến với ông. Ông
rao giảng Nước Thiên Chúa và dạy về Chúa
Giêsu Kitô, một cách rất mạnh dạn, không gặp ngăn trở
nào."
Phaolô chứng minh mặc dù ông bị giam cầm, nhưng Lời Chúa
không bị xiềng xích. Ông đã có thể loan báo
Tin Mừng ngay trong ngục tù cho những lính
cai tù thay phiên nhau canh gác ông trong suốt hai năm;
tranh luận để thuyết phục những người Do-thái;
và viết các Thư Ngục Tù để yên ủi và khích
lệ các tín hữu của các cộng đoàn mà
ông đã thành lập. Đi tới đâu ông luôn tìm dịp để Lời Chúa được thấm nhập tới đó.
2/ Phúc Âm: Phần anh, hãy theo Thầy!
2.1/ Phêrô muốn biết số phận của người môn đệ được Chúa Giêsu
thương mến: Khi Phêrô quay lại và nhìn thấy người môn đệ Đức Giêsu thương mến đi theo
sau (ông này là người đã nghiêng mình vào ngực Đức Giêsu
trong bữa ăn tối và hỏi:
"Thưa Thầy, ai là kẻ nộp Thầy?"),
ông Phêrô nói với Đức Giêsu: "Thưa Thầy, còn anh
này thì sao?" Đức Giêsu đáp: "Giả như Thầy muốn anh ấy còn ở lại cho tới khi Thầy đến, thì việc gì đến anh? Phần anh, hãy
theo Thầy."
Chúa Giêsu mời gọi các ông
luôn nhìn thẳng tới phía trước và cố gắng hoàn
thành trọng trách Chúa trao phó; chứ đừng phí thời giờ nhìn
chung quanh để so sánh hay ghen tị với người khác.
Khi nghe Chúa Giêsu nói thế, các môn đệ đồn thổi giữa các ông
là môn đệ ấy sẽ không chết. Nhưng Đức Giêsu đã không nói với ông
Phêrô là: "Anh ấy sẽ không chết,"
mà chỉ nói: "Giả như Thầy muốn anh ấy còn ở lại cho tới khi Thầy đến, thì việc gì đến
anh?"
2.2/ Người môn đệ được Chúa Giêsu
thương mến làm chứng cho Chúa Giêsu: Có nhiều giả thuyết về "người môn đệ Chúa
Giêsu thương mến:" Có người cho là
tác giả của Sách Tin Mừng không
muốn chỉ rõ là ai, nhưng để độc giả có thể đặt tên mình
vào đó; nhưng đa số đều cho đó
là Gioan. Nhất là theo trình thuật hôm nay,
khi Phêrô nói rõ là người môn đệ đã ngả đầu vào ngực Chúa
trong Bữa Tiệc Ly.
Mục đích Chúa Giêsu chọn các
Tông-đồ và các môn đệ là cho sứ vụ rao giảng Tin Mừng và làm
chứng cho Chúa Giêsu. Có nhiều cách làm
chứng khác nhau, nhưng Gioan làm chứng cho Chúa Giêsu bằng cách viết sách Tin
Mừng để làm chứng cho những gì Chúa
đã nói và làm. Tác giả xác tín: "Chính môn đệ này làm
chứng về những điều đó và đã
viết ra. Chúng tôi biết rằng lời chứng của người ấy là xác
thực. Còn có nhiều điều khác Đức Giêsu đã
làm. Nếu viết lại từng điều một, thì tôi
thiết nghĩ: cả thế giới cũng
không đủ chỗ chứa các sách
viết ra."
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
- Rao giảng Tin Mừng và làm
chứng cho Chúa Giêsu Phục Sinh phải là bổn phận quan trọng hàng đầu của những người môn đệ Chúa. Bao
lâu Tin Mừng chưa được rao giảng cho đến tận cùng
trái đất, chúng ta chưa làm tròn bổn phận Chúa
trao.
- Phải tìm dịp rao giảng Tin Mừng mọi nơi, mọi lúc, và
trong mọi hoàn cảnh: khi thuận tiện cũng như lúc bất tiện. May mắn hơn Phaolô và các môn đệ thuở ban đầu, với kỹ thuật hiện đại, chúng
ta có thể ngồi nhà và rao truyền Tin Mừng cho mọi người qua mạng
internet.
- Sống trong tình yêu Thiên Chúa và
theo sự hướng dẫn của Thánh Thần là hai
điều kiện không thể thiếu để việc rao giảng Tin Mừng được bền bỉ và có kết quả tốt đẹp.
Linh mục Anthony
Đinh Minh Tiên, OP
23/05/15 THỨ BẢY TUẦN 7 PS
Ga 21,20-25
Ga 21,20-25
Suy niệm: Dấn
thân phục vụ con người qua những công việc từ thiện bác ái, quả là một điều cao
quý và rất đáng ngưỡng mộ. Đã hẳn, mọi người, thuộc mọi tôn giáo cũng như không
tôn giáo đều coi trọng công việc này. Nhưng những môn đệ Chúa Ki-tô không dừng
lại ở chỗ làm được bao nhiêu công việc như thế, hoặc bằng lòng với những thành
quả mà những công việc ấy mang lại và coi đó như là cùng đích cho hoạt động của
mình. Tinh thần triệt để của Tin Mừng mời gọi người môn đệ Chúa phải đi xa hơn.
Lời Chúa nói với Phê-rô: “Phần anh, hãy theo Thầy” nhắc nhở các môn đệ nhớ điều cốt lõi này, đó
là đi theo và thuộc về Chúa Ki-tô mỗi ngày một mật thiết hơn thông qua các bổn
phận, các việc thiện hảo họ làm thường ngày.
Mời Bạn: Sống
giữa một xã hội đang mắc căn bệnh thực dụng chạy theo thành tích, đến độ
“nghiện” công việc (workaholic), bạn và tôi lắm khi cũng bị cám dỗ xem sự thành
công của việc làm là quan trọng, mà quên đi điều căn bản của người Ki-tô hữu
chúng ta là bước theo và thuộc về Đức Ki-tô. Hôm nay, bạn và tôi được mời gọi
trở về với căn tính Ki-tô đích thực của mình.
Chia sẻ: Bạn
có cảm thấy khó khăn khi phải lựa chọn giữa Chúa và công việc của Chúa
không? Vì sao?
Sống Lời Chúa: Phó
thác cho Chúa mọi công việc trước khi chúng ta làm.
Cầu nguyện: Lạy Chúa Giê-su, Chúa đã gọi chúng con trở nên những môn đệ của
Chúa. Xin giúp chúng con luôn biết lắng nghe tiếng Chúa và bước đi theo Chúa
trong suốt cuộc đời. Amen.
Lời chứng xác thực
Hãy đón nhận Thần Khí mà Ngài trao khi gục đầu tắt
thở. Cuộc đời chúng ta có bao nỗi khao khát thẳm sâu, chưa được lấp đầy. Mong
được mãn nguyện khi đến với Giêsu.
Suy niệm:
Trong bài Tin Mừng hôm nay,
ngoài Đức Giêsu và Phêrô,
còn có người môn đệ được Đức
Giêsu thương mến.
Anh đã có mặt trong bữa Tiệc
Ly cùng với Phêrô, đã nằm gần Thầy,
và được Phêrô nhờ hỏi Thầy
xem ai là kẻ phản bội (13,23-25).
Anh đã đưa Phêrô vào dinh thượng
tế khi Đức Giêsu bị bắt (18,15-16).
Anh đã cùng với Phêrô chạy
ra ngôi mộ trống lúc ban mai,
nhưng anh chạy nhanh hơn, và
tin trước Phêrô (20,3-10).
Khi Phêrô chối Thầy ba lần
và không lộ diện nữa (18,17-18.25-27),
thì anh là môn đệ duy nhất
đứng gần thập giá Đức Giêsu,
và được Ngài trao Thân Mẫu
của mình để làm Mẹ của anh (19:25-27).
Trong lần Đức Giêsu tỏ mình
bên bờ hồ Galilê, sau mẻ cá lạ (21,4-7),
anh là người đầu tiên nhận
ra Thầy, và nói với Phêrô: “Chúa đó!”
Có vẻ hình ảnh người môn đệ
được Chúa thương nổi trội hơn Phêrô.
Dù sao Simon Phêrô đã ba lần
tuyên xưng tình yêu trước Thầy,
và ba lần Thầy giao cho anh
chăm sóc đoàn chiên như người mục tử.
Thầy còn tiên báo cái chết
tử đạo của anh,
và mời anh một lần nữa: “Hãy
theo Thầy” (21,19; x. 13,36-37).
Đó là đường đời của Phêrô,
một môn đệ và một mục tử.
Nhưng đâu là con đường tương
lai của người môn đệ kia?
Phêrô đi theo Đức Giêsu,
quay lại, thấy anh này cũng đang đi theo.
“Thưa Thầy, còn anh này thì
sao?” (c. 21).
Đức Giêsu đã không bảo là
anh này sẽ không chết,
hay anh còn sống mãi cho đến
ngày Ngài quang lâm (c. 23).
Khi cuốn Tin Mừng Thứ Tư
được viết xong vào cuối thế kỷ thứ nhất,
thì người môn đệ kia đã qua
đời, nhưng không được phúc tử đạo.
Như thế tiếng đồn về câu nói
của Đức Giêsu là sai sự thật (c. 22).
Những gì anh để lại cho thế
giới là cuốn Tin Mừng Thứ Tư.
“Chính môn đệ này làm chứng
về những điều đó và đã viết ra.
Chúng tôi biết rằng lời
chứng của người ấy là xác thực” (c. 24).
Người môn đệ này cho chúng
ta một lời chứng đáng tin,
vì anh là người đã sống bên
Thầy Giêsu, thật gần gũi.
Anh đã mắt thấy tai nghe, và
có kinh nghiệm thân thiết với Thầy.
Không hẳn anh đích thân cầm
bút viết cuốn Tin Mừng này,
nhưng anh lại chính là tác
giả của mọi điều được viết trong đó.
Tất cả là kinh nghiệm riêng
tư anh đã trải qua với Thầy Giêsu,
và những suy niệm lâu dài
dưới ánh sáng Phục sinh và Thánh Thần.
Người môn đệ này còn là
người sáng lập một cộng đoàn tín hữu.
Cộng đoàn ấy được ám chỉ qua
đại từ “chúng tôi” (c. 24; x. 1,14.16).
Một người trong cộng đoàn đã
viết chương cuối này (c. 25: “tôi”).
Ai là người môn đệ được Đức
Giêsu thương mến?
Nhiều người nghĩ anh là
Gioan, nhiều người lại nghĩ khác.
Dù sao anh thật là một môn
đệ lý tưởng cho chúng ta.
Điều anh để lại cho đời
trong cuốn Tin Mừng là điều anh xác tín.
Anh là nhân chứng đáng tin
cậy của Đức Kitô, Con Thiên Chúa.
Đúng anh là người được Thầy
yêu và là người đã hết lòng yêu Thầy.
Cầu nguyện:
Lạy Thiên Chúa của đời con,
chỉ trong tình yêu con mới
tìm thấy Chúa.
Trong tình yêu, các cánh cửa
hồn con mở tung,
để con được thở không khí tự
do tươi mới
và quên đi cái tôi nhỏ mọn
của mình.
Trong tình yêu, toàn bộ con
người con vươn ra khỏi
những ranh giới cứng nhắc
của óc hẹp hòi
và của thái độ tự khẳng định
đầy bất an
khiến con bị giam mình trong
sự nghèo nàn và trống rỗng.
Trong tình yêu, mọi sức mạnh
của hồn con tuôn chảy về Chúa,
chẳng bao giờ còn muốn quay
trở lại,
nhưng chỉ muốn mất mình trọn
vẹn trong Chúa,
vì qua tình yêu, Chúa là
trung tâm sâu nhất của lòng con,
Chúa gần con hơn cả chính con
gần con.
Nhưng khi con yêu Chúa,
khi con tìm cách phá vỡ vòng
vây chật hẹp của cái tôi, và vứt bỏ sau lưng
nỗi khắc khoải không nguôi
về những câu hỏi còn bỏ ngỏ,
khi đôi mắt mù lòa của con
không còn chỉ nhìn từ xa và từ bên ngoài
ánh rạng ngời không thể lại
gần được của Chúa,
và hơn nữa, lạy Chúa là Đấng
vô phương thấu hiểu,
khi qua tình yêu, Chúa trở
nên trung tâm sâu nhất của đời con,
khi ấy con mới có thể chôn
mình hoàn toàn trong Chúa,
lạy Thiên Chúa nhiệm màu,
và chôn mọi câu hỏi của con
cùng với con.
Karl Rahner, S.J.
Lm Antôn Nguyễn Cao Siêu,
SJ
Hãy
Nâng Tâm Hồn Lên
23 THÁNG NĂM
Đường Về Emmau
“Bấy giờ mắt họ liền mở ra và họ nhận ra Người,
nhưng Người lại biến mất. Họ mới bảo nhau: ‘Dọc đường, khi Người nói chuyện và
giải thích Kinh Thánh cho chúng ta, lòng chúng ta đã chẳng bừng cháy lên sao?”
(Lc 24, 31 – 32). Là những con người thuộc thế hệ hôm nay tuyên xưng niềm tin
vào Đức Kitô, chúng ta cần đạt cho được cùng một cảm nghiệm như hai môn đệ trên
đường về Emmau ngày nào. Chúng ta hãy cầu xin Chúa Giê-su giúp cho ta hiểu Kinh
Thánh; hãy xin Người đốt nóng lòng chúng ta khi Người nói chuyện với chúng ta.
Tâm hồn chúng ta cần được đốt nóng lên. Vì đức
tin không thể chỉ là những dữ kiện cứng ngắt, lạnh lùng được kiểm nghiệm bởi
trí óc. Không, đức tin phải được làm cho nhạy cảm bởi tình yêu. Đức tin phải sống
hoạt xuyên qua các công việc thiện hảo nơi chúng ta – những công việc khai mở
chân lý của Thiên Chúa.
Cả chúng ta cũng thừa hưởng lời chứng từ các
Tông Đồ – mặc dù chúng ta không phải là những chứng nhân trực tiếp của từ Đấng
Phục Sinh. Chúng ta trở thành chứng nhân của Đức Kitô – bởi vì, đó là căn tính
của mọi Kitô hữu.
- suy tư 366 ngày của Đức Gioan Phaolô II -
Lm. Lê Công Đức dịch
từ nguyên tác
LIFT UP YOUR HEARTS
Daily Meditations by Pope John Paul II
Lời
Chúa Trong Gia Đình
NGÀY 23 - 5
Cv 28, 16-20.30-31; Ga 21, 20-25.
LỜI SUY NIỆM: “Phần anh, anh hãy theo Thầy”.
Chúa Giêsu hiểu rõ tâm tình của Phê-rô yêu mến
Người. Người trao trách nhiệm cho Phê-rô; Nhưng với Phê-rô, thánh nhân vẫn còn thắc
mắc về người môn đệ mà Người yêu dấu. Nhưng Chúa Giêsu đã đánh thức Phê-rô:
chuyện đó không phải là chuyện của thánh nhân. Chuyện đó thuộc vào ý định của
Người sắp đặt. Việc của thánh nhân hiện tại là đi theo Người.
Lạy Chúa Giêsu, chúng con đang sống và đang
làm việc, xin cho mọi thành vên trong gia đình chúng con luôn nghe tiếng Chúa
nói như đã nói với Phê-rô: “Phần anh, anh hãy theo Thầy” và luôn trung thành với
lời mời gọi của Chúa suốt cuộc đời của mình.
Mạnh Phương
23 Tháng Năm
Chết
Vì Niềm Tin
Một sĩ quan quân đội Nga đến gặp một vị mục sư
Hungari và xin được được nói chuyện riêng với ông. Viên sĩ quan là một chàng
trai trẻ, tướng khí hung hãn và dương dương tự đắc trong tư thế của kẻ chiến thắng.
Khi cửa phòng khách đã được đóng lại rồi, viên
sĩ quan chỉ cây thánh giá treo trên tường và nói với vị mục sư rằng: "Ông
biết không, cái đó là sự dối trá do các mục sư bày đặt ra để làm mê hoặc đám
dân nghèo, để giúp những giàu dễ dàng kiềm hãm họ trong tình trạng ngu dốt. Bây
giờ chỉ có tôi và ông, ông hãy thú nhận với tôi rằng: ông không hề bao giờ tin
rằng Chúa Giêsu Kitô là Con Thiên Chúa".
Vị mục sư cười và trả lời rằng: "Ông bạn
ơi, tôi tin thật đấy, vì đó là sự thật". "Ông đừng có lừa dối tôi,
cũng đừng giễu cợt tôi", vị sĩ quan hét lên. Anh ta rút ra một khẩu súng lục,
chĩa vào vị mục sư và hăm dọa: "Nếu ông không nhận rằng đó chỉ là một sự dối
trá, thì tôi sẽ nổ súng".
Vị mục sư điềm tĩnh trả lời: "Tôi không
thể nói như thế, vì không đúng. Ðức Giêsu thật sự là Con Thiên Chúa".
Viên sĩ quan vứt khẩu súng xuống sàn và chạy đến
ôm vị mục sư. Anh ta vừa khóc vừa nói: "Ðúng thế, đúng thế. Tôi cũng tin
như vậy, nhưng tôi không thể tin rằng có những người dám chết vì Ðức tin cho đến
khi chính tôi khám phá ra điều này. Tôi xin cám ơn Ngài. Ngài đã củng cố lòng
tin của tôi. Bây giờ chính tôi cũng có thể chết cho Ðức Kitô. Ngài đã chứng
minh cho tôi rằng: Ðiều này có thể làm được".
"Các vị tử đạo nhắc nhở chúng ta rằng: chết
vì niềm tin là hồng ân được trao ban cho thiểu số, nhưng trong niềm tin là ơn gọi
của mọi tín hữu".
Cộng đồng Vatican II đã mở ra một kỷ nguyên mới,
đã mang đến cho hội thánh và mỗi tín hữu một mùa xuân mới, đã nêu bật và tạo
cho mọi tín hữu nhiều cơ hội để biểu lộ niềm tin qua hành động: Sống đạo và
Hành đạo. Nhờ quan niệm này, Ðạo đã không bị giới hạn trong nhà thờ và trong những
giờ kinh, nhưng Ðạo và Niềm tin đã được đem ra Sống và Thức hành trong mọi lúc
và trong mọi hoàn cảnh sống.
Nhưng câu vấn nạn thường gây ra nhiều thắc mắc
vẫn là: sống niềm tin và thực hành trong niềm tin nào?
Quan trọng nhất có lẽ là tin vào Thiên Chúa
tình yêu. Ðối với mỗi người trong chúng ta Thiên Chúa tình yêu này có một
chương trình để dẫn dắt chúng ta đi trong tin yêu và đạt được tình yêu hoàn hảo.
Rồi bước thứ hai là thực hành tình yêu với câu hỏi đơn sơ: nếu Chúa là tôi, thì
trong hoàn cảnh cụ thể này, Ngài sẽ xử trí và hành động như thế nào?
(Lẽ Sống)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét