28/03/2018
Thứ Tư tuần thánh
Bài Ðọc I: Is 50, 4-9a
"Tôi đã không
che mặt tránh những người chửi mắng, nhưng tôi biết tôi sẽ không phải thẹn
thùng".
(Bài ca thứ ba của người
Tôi Tớ Chúa)
Trích sách Tiên tri
Isaia.
Chúa đã ban cho tôi miệng
lưỡi đã được huấn luyện, để tôi biết dùng lời nói nâng đỡ kẻ nhọc nhằn. Mỗi
sáng Người đánh thức tôi, Người thức tỉnh tai tôi, để nghe lời Người giáo huấn.
Thiên Chúa đã mở tai tôi mà tôi không cưỡng lại và cũng chẳng thối lui. Tôi đã
đưa lưng cho kẻ đánh tôi, đã đưa má cho kẻ giật râu, tôi đã không che mặt giấu
mày, tránh những lời nhạo cười và những người phỉ nhổ tôi. Vì Chúa nâng đỡ tôi,
nên tôi không hổ thẹn: nên tôi trơ mặt chai như đá, tôi biết tôi sẽ không phải
hổ thẹn. Ðấng xét tôi vô tội ở gần tôi, ai còn tranh tụng với tôi được, chúng
ta hầu toà. Ai là kẻ thù địch của tôi, hãy đến đây! Này đây Thiên Chúa bênh đỡ
tôi, ai dám kết tội tôi?
Ðó là lời Chúa.
Ðáp Ca: Tv 68, 8-10.
21bcd-22. 31 và 33-34
Ðáp: Lạy Chúa, xin nhậm lời con theo lượng cả đức từ bi,
đây là lúc biểu lộ tình thương (c. 14c-b).
Xướng: 1) Sở dĩ vì
Chúa mà con chịu nhục, và thẹn thò làm nhơ nhuốc mặt con. Con bị những người
anh em coi như khách lạ, bị những người con cùng một mẹ xem như kẻ ngoại lai. Sự
nhiệt tâm lo việc nhà Chúa khiến con mòn mỏi, điều tủi nhục người ta nhục mạ
Chúa đổ trên mình con. - Ðáp.
2) Con mong chờ người
cảm thương, nhưng không có, mong chờ người an ủi, nhưng chẳng thấy đâu. Cơm con
ăn, chúng pha mật đắng, con khát, thì chúng cho uống dấm chua. - Ðáp.
3) Con sẽ xướng bài ca
ngợi khen danh Chúa, và con sẽ chúc tụng Ngài với bài tri ân. Các bạn khiêm
cung, hãy nhìn coi và hoan hỉ, các bạn tìm kiếm Chúa, lòng các bạn hãy hồi
sinh: vì Chúa nghe những người cơ khổ, và không chê bỏ con dân của Ngài bị bắt
cầm tù. - Ðáp.
Câu Xướng Trước Phúc
Âm:
Kính lạy Vua chúng
con, chỉ có Ngài là Ðấng thương hại đến những lỗi lầm của chúng con.
Phúc Âm: Mt 26, 14-25
"Con Người ra
đi như đã được ghi chép sẵn từ trước, nhưng khốn thay cho kẻ sẽ làm cho Ngài bị
phản nộp".
Tin Mừng Chúa Giêsu
Kitô theo Thánh Matthêu.
Khi ấy, một trong nhóm
Mười Hai tên là Giuđa Iscariô, đi gặp các thượng tế và thưa với họ: "Các
ông cho tôi bao nhiêu, tôi nộp Người cho các ông?" Họ liền ấn định cho ba
mươi đồng bạc. Và từ đó, hắn tìm dịp thuận tiện để nộp Người.
Ngày thứ nhất trong tuần
lễ ăn Bánh không men, các môn đệ đến thưa Chúa Giêsu rằng: "Thầy muốn
chúng con sửa soạn cho Thầy ăn Lễ Vượt Qua ở đâu?" Chúa Giêsu đáp:
"Các con hãy vào thành đến với một người kia, và nói rằng: Thầy bảo, giờ
Ta đã gần, Ta sẽ mừng Lễ Vượt Qua với các môn đệ tại nhà ông". Các môn đệ
làm như Chúa Giêsu đã truyền và sửa soạn Lễ Vượt Qua.
Chiều đến, Người ngồi
bàn ăn với mười hai môn đệ. Và khi các ông đang ăn, Người nói: "Thầy nói
thật với các con: có một người trong các con sẽ nộp Thầy". Môn đệ rất buồn
rầu và từng người bắt đầu hỏi Người: "Thưa Thầy, có phải con không?"
Người trả lời: "Kẻ giơ tay cùng chấm vào đĩa với Thầy, đó chính là kẻ sẽ nộp
Thầy. Thật ra, Con Người sẽ ra đi như đã chép về Người, nhưng khốn cho kẻ nộp
Con Người, thà kẻ đó đừng sinh ra thì hơn!"
Giuđa kẻ phản bội cũng
thưa Người rằng: "Thưa Thầy, có phải con chăng?" Chúa đáp: "Ðúng
như con nói".
Ðó là lời Chúa.
Suy Niệm: Dung mạo kẻ
phản bội
Trong hai ngày qua, thứ
Hai và thứ Ba Tuần Thánh, và hôm nay nữa, thứ Tư Tuần Thánh, chúng ta được nghe
nhắc đến dung mạo của một người đồ đệ phản bội Chúa là Giuđa Iscariốt. Sự phản
bội này không phải là một điều bất ngờ, và lại càng không phải là điều bất ngờ
đối với Chúa Giêsu, Ðấng đã biết trước mọi sự sẽ xảy ra cho Ngài như thế nào.
Giuđa đã đi đến việc phản bội Chúa, có lẽ vì ông ta đã để cho sự quan tâm về lợi
lộc vật chất dần dần chiếm hết chỗ trong tâm hồn và đã để cho sự hăng say theo
Chúa lúc ban đầu bị phai lạt đi. Chúa Giêsu không còn là Thầy, là Chúa và là tất
cả của cuộc đời ông nữa, nhưng là một món hàng mà Giuđa đem bán cho những kẻ muốn
giết Ngài với giá tiền ba mươi đồng, mức giá trị của một người nô lệ đáng
khinh.
Giuđa đã âm mưu nộp
Chúa cho các thượng tế và đã thành công giấu ý định này không cho các môn đệ
khác biết, nhưng Giuđa đã không thể nào giấu điều đó với Chúa Giêsu được. Chúa
biết hết nhưng Ngài vẫn đối xử tốt với Giuđa cho đến cùng. Chúa không bỏ qua những
dịp may để giúp Giuđa hồi tâm. Trước hết là bữa tiệc vượt qua giữa Chúa Giêsu
và các môn đệ. Dĩ nhiên, là người thủ quĩ, Giuđa thản nhiên tham dự vào bữa tiệc,
mặc dù đoạn Phúc Âm không nói ra. Tinh thần hiệp thông của bữa tiệc không thức
tỉnh Giuđa nổi. Rồi những lời của Chúa: "Một người trong các con sẽ nộp Thầy",
và Giuđa chắc chắn được nghe rõ nhưng không làm cho Giuđa giật mình tỉnh ngộ. Rồi
sự buồn phiền của các môn đệ khác trong bữa tiệc cũng không có tác dụng gì trên
ý định của Giuđa muốn nộp Chúa Giêsu. Thấy các môn đệ lần lượt hỏi Chúa xem có
phải là họ hay không, thì Giuđa cũng làm theo như vậy. Tệ hơn nữa, Giuđa dùng từ
ngữ không còn ý nghĩa kính trọng đối với Chúa Giêsu trong câu hỏi đặt ra cho
Chúa, vì trong khi các môn đệ khác gọi Thầy là Chúa với lòng kính trọng, thì
Giuđa dùng một từ ngữ chỉ dành riêng cho một người tầm thường là Rabbi (thưa thầy).
Kể từ khi chấp nhận mức giá trị đặt Chúa ngang hàng như một người tôi tớ chỉ
đáng giá ba mươi đồng bạc, Giuđa xem như đã mất đi niềm tin vào Chúa như là Ðấng
Cứu Rỗi. Giuđa không còn muốn trở lui, không còn muốn rút lại âm mưu nộp Chúa
cho đến khi quá trễ. Khi Chúa bị kết án tử hình, thì Giuđa hối hận đi tự tử,
như được kể lại nơi đầu chương 27 Phúc Âm thánh Mátthêu.
Phần Chúa Giêsu, Ðấng
đã so sánh mình như người chăn chiên nhân lành đi tìm con chiên lạc, Ngài vẫn
kính trọng thể diện của Giuđa, không nói thẳng thừng, không vạch mặt nêu tên
Giuđa cho mọi người biết, nhưng âm thầm tạo dịp để thức tỉnh lương tâm Giuđa.
Và lời cảnh tỉnh mạnh mẽ nhất là khi Chúa Giêsu tuyên bố: "Con Người ra đi
theo như lời đã chép về Người, nhưng khốn cho người nào nộp Con Người, thà rằng
người đó đừng sinh ra thì hơn". Chúng ta không nên hiểu lời cảnh tỉnh này
như một lời kết án Giuđa phải hư mất mãi mãi. Không phải như vậy, lời cảnh tỉnh
mạnh mẽ của Chúa nhằm làm nổi bật sự khốn cùng của người phản bội Chúa, một sự
khốn cùng mà người phản bội tự ý đi vào vì ngoan cố không chịu quay trở về. Sống
mà phản bội Chúa, chối bỏ ơn cứu rỗi của Chúa một cách có ý thức và ngoan cố,
thì tệ hơn là không sống, không sinh ra trên trần gian này. Không phải tất cả mọi
người đều biết khám phá và đáp trả tình yêu của Chúa đối với họ, thời nào cũng
vậy, cũng có những người không nhìn nhận tình yêu Chúa.
Lạy Chúa, xin đừng để
con sống trong tự phụ mù quáng. Xin đừng để con bị những lợi lộc vật chất làm
cho con trở nên ngoan cố chống lại Chúa. Xin cho con biết noi gương thánh
Phaolô tông đồ quay về với Chúa và dùng phần cuộc đời còn lại cộng tác chặt chẽ
với ơn Chúa, đến độ có thể nói như Ngài: "Nhờ ơn Chúa tôi được như ngày
nay. Ơn Chúa đã không trở nên vô ích nơi tôi. Ước được như vậy".
(Trích trong ‘Mỗi Ngày
Một Tin Vui’)
LỜI CHÚA MỖI NGÀY
Thứ Tư Tuần Thánh
Bài đọc: Isa
50:4-9; Mt 26:14-25.
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Đương đầu với phản bội!
Con người phải đương đầu
với phản bội và rất đau khổ khi bị phản bội, nhất là từ các người thân tín
nghĩa thiết như: cha mẹ, vợ chồng, con cái, thầy trò, anh chị em, bạn hữu.
Chúng ta phải làm gì khi phải đương đầu với phản bội? Một điều lợi ích: phản bội
giúp chúng ta tìm ra đâu là tình yêu đích thực để trông cậy vào. Tiên tri
Isaiah giúp chúng ta nhìn thấy ánh sáng: cho dù cha mẹ có bỏ chúng ta đi nữa,
Thiên Chúa không bao giờ bỏ con cái của Ngài. Vì vậy, chúng ta cần chạy đến với
Thiên Chúa để lấy sức mạnh và tình yêu mỗi khi đương đầu với phản bội.
Các Bài Đọc hôm nay
giúp chúng ta biết khôn ngoan đương đầu với phản bội. Trong Bài Đọc I, tiên tri
Isaiah cho chúng ta thấy đâu là nguồn sức mạnh của Người Tôi Trung của Thiên
Chúa: một khi có Thiên Chúa nâng đỡ và bảo vệ, Người Tôi Trung có thể đương đầu
với bất cứ nghịch cảnh nào, và tin chắc sẽ thắng vượt tất cả. Trong Phúc Âm,
Chúa Giêsu phải đương đầu với sự phản bội vì sự ham tiền của Judah; nhưng Ngài
bình tĩnh loan báo tin buồn cho tất cả các tông đồ, ngay cả Judah; và can đảm
tiến tới để lãnh nhận các đau khổ từ sự phản bội này. Ngài biết Thiên Chúa sẽ
cho Ngài toàn thắng.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I: Ai tranh tụng với tôi? Cùng nhau ta hầu toà! Ai muốn kiện
cáo tôi? Cứ thử đến đây coi!
1.1/ Sống làm chứng cho
Thiên Chúa: Trước khi có thể chu tòan sứ vụ
làm chứng cho Thiên Chúa, Người Tôi Trung phải biết dành thời giờ để cầu nguyện
và lắng tai nghe như một người môn đệ: “Đức Chúa là Chúa Thượng đã cho tôi nói
năng như một người môn đệ, để tôi biết lựa lời nâng đỡ ai rã rời kiệt sức. Sáng
sáng Người đánh thức, Người đánh thức tôi để tôi lắng tai nghe như một người
môn đệ.” Một khi đã hiểu biết kế họach khôn ngoan của Thiên Chúa, Người Tôi
Trung sẽ không lùi bước trước những khó khăn trước mặt: “Đức Chúa là Chúa Thượng
đã mở tai tôi, còn tôi, tôi không cưỡng lại, cũng chẳng tháo lui.”
Người Tôi Trung sẵn
sàng chịu mọi cực hình để làm chứng cho Thiên Chúa: “Tôi đã đưa lưng cho người
ta đánh đòn, giơ má cho người ta giật râu. Tôi đã không che mặt khi bị mắng nhiếc
phỉ nhổ.” Khi phải chịu cực hình, Người Tôi Trung chịu đựng với một niềm tin:
“Có Đức Chúa là Chúa Thượng phù trợ tôi, vì thế, tôi đã không hổ thẹn, vì thế,
tôi trơ mặt ra như đá. Tôi biết mình sẽ không phải thẹn thùng.” Tất cả những điều
này trở nên rõ ràng khi chúng ta chứng kiến Chúa Giêsu chịu mọi cực hình trong
Cuộc Thương Khó của Ngài.
1.2/ Ai có thể thắng nổi
Thiên Chúa? Nguồn sức mạnh của Người Tôi
Trung là ở nơi Thiên Chúa, Đấng tạo dựng, quan phòng, xét xử, và yêu thương con
cái Ngài. Ông hãnh diện tuyên xưng Thiên Chúa và thách thức mọi kẻ thù: “Đấng
tuyên bố rằng tôi công chính, Người ở kề bên. Ai tranh tụng với tôi? Cùng nhau
ta hầu toà! Ai muốn kiện cáo tôi? Cứ thử đến đây coi!
Này, có Đức Chúa là
Chúa Thượng phù trợ tôi, ai còn dám kết tội? Này, tất cả chúng sẽ mục đi như
chiếc áo, và sẽ bị mối ăn.” Sức mạnh và uy quyền của thế gian, nếu so sánh với
quyền năng và sức mạnh của Thiên Chúa, chỉ như lấy trứng chọi vào đá.
2/ Phúc Âm: Judah Iscariot phản bội và bán Chúa.
2.1/ Lòng tham tiền thúc
đẩy Judah Iscariot bán Chúa: “Bấy giờ, một
người trong Nhóm Mười Hai tên là Judah Iscariot, đi gặp các thượng tế mà nói:
"Nếu tôi nộp ông ấy cho quý vị, thì quý vị muốn cho tôi bao nhiêu." Họ
quyết định cho hắn ba mươi đồng bạc. Từ lúc đó, hắn cố tìm dịp thuận tiện để nộp
Đức Giêsu.” Judah biết rõ các thượng tế muốn giết Chúa Giêsu, và muốn lợi dụng
cơ hội để làm tiền. Qua trình thuật này, chúng ta phải học được bài học về sức
mạnh của đồng tiền: Nó có thể làm cho Judah bán Chúa, bán Thầy, và bán chính
mình (Judah tự kết liễu đời mình). Tiền bạc chỉ là phương tiện giúp con người
sinh sống, con người phải điều khiển nó, chứ không để nó điều khiển con người.
Nếu con người để tiền bạc điều khiển mình, con người đã trở thành nô lệ cho tiền
bạc, và sẽ phải lãnh mọi hậu quả như Judah. Con người cần sống đơn giản.
2.2/ Chúa Giêsu tuyên báo
sự phản bội của Judah Iscariot.
(1) Ăn Lễ Vượt Qua:
Ngày thứ nhất trong tuần bánh không men, các môn đệ đến thưa với Đức Giêsu:
"Thầy muốn chúng con dọn cho Thầy ăn lễ Vượt Qua ở đâu?" Người bảo:
"Các anh đi vào thành, đến nhà một người kia và nói với ông ấy: "Thầy
nhắn: thời của Thầy đã gần tới, Thầy sẽ đến nhà ông để ăn mừng lễ Vượt Qua với
các môn đệ của Thầy." Các môn đệ làm y như Đức Giêsu đã truyền, và dọn tiệc
Vượt Qua. Chiều đến, Đức Giêsu vào bàn tiệc với mười hai môn đệ. Lễ Vượt Qua là
một trong 3 Lễ vô cùng quan trọng của người Do-thái, vì họ kỷ niệm biến cố
Thiên Chúa dẫn đưa họ ra khỏi đất nô lệ của Ai-cập, và tiến vào Đất Hứa. Chúa
Giêsu đã sắp đặt mọi sự sẵn sàng. Ngài chuẩn bị sẵn phòng ăn và tất cả những gì
cần trối trăn cho các môn đệ trong Lễ Vượt Qua cuối cùng của Ngài với các ông.
(2) Tuyên báo sự phản
bội: Đang bữa ăn, Chúa Giêsu nói: "Thầy bảo thật anh em, một người trong
anh em sẽ nộp Thầy." Đây là một hung tin, thường thì người ta sẽ tránh
loan tin buồn trong khi ăn, vì “trời đánh còn tránh miếng ăn;” nhưng đây là cơ
hội cuối cùng của Chúa Giêsu với các đầy đủ các môn đệ, Chúa phải cho các ông
biết trước khi sự việc xảy ra.
- Phản ứng của các
tông đồ: Các môn đệ buồn rầu quá sức, lần lượt hỏi Người: "Thưa Ngài, chẳng
lẽ con sao?" Tuy các ông không nộp Chúa như Judah; nhưng đã bỏ Chúa chạy hết,
để Ngài phải đương đầu với Cuộc Thương Khó một mình.
- Phản bội bởi thân hữu
gây đau khổ hơn của người dưng nước lã: Chúa Giêsu đáp: "Kẻ giơ tay chấm
chung một đĩa với Thầy, đó là kẻ nộp Thầy. Đã hẳn Con Người ra đi theo như lời
đã chép về Người, nhưng khốn cho kẻ nào nộp Con Người: thà nó đừng sinh ra thì
hơn!" Câu tuyên bố của Chúa đầu tiên không chỉ đích danh ai phản bội, vì cả
Nhóm Mười Hai đều chấm chung một đĩa với Chúa. Dĩ nhiên, phải có Judah thì Kế
Hoạch Cứu Độ của Thiên Chúa mới thành tựu; tuy nhiên, không phải Thiên Chúa tiền
định cho Judah Iscariot phải phản bội Chúa, vì không khó để kiếm một Judah khác
trong thế giới này.
- Phản ứng của Judah,
kẻ nộp Người: Hắn cũng hỏi: "Rabbi, chẳng lẽ con sao?" Người trả lời:
"Chính anh nói đó!" Đã phản bội còn có can đảm để đóng kịch, Chúa
Giêsu không muốn tố cáo Judah, nhưng Ngài phải nói cho Judah biết sự thật. Điều
ngạc nhiên ở đây là không thấy các tông đồ khác phản ứng. Có lẽ Chúa nói nhỏ đủ
để cho mình Judah nghe mà thôi.
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
- Phản bội xảy ra thường
xuyên trong cuộc đời con người. Chúng ta cần bình tĩnh cầu nguyện để đối phó. Sức
mạnh và tình yêu của Thiên Chúa sẽ giúp chúng ta vượt qua những cơn khủng hoảng
này.
- Chúng ta có thể
đương đầu với mọi phản bội bao lâu chúng ta còn Chúa. Judah Iscariot không thể
đương đầu vì ông không còn sức mạnh và niềm tin nơi Thiên Chúa.
- Cần tập luyện để có
một niềm tin sắt đá vào Thiên Chúa. Khi phải đối diện với phản bội, chúng ta đã
có sẵn khí cụ để dùng. Không thể chờ đến lúc đó mới đi tìm niềm tin và sức mạnh.
Lm. Anthony ĐINH MINH TIÊN, OP.
28/03/2018
THỨ TƯ TUẦN THÁNH
Mt 26,14-25
Mt 26,14-25
ĐỂ CHÚA MƯỢN CĂN PHÒNG
“Thầy nhắn: thời của Thầy đã gần tới, Thầy sẽ đến nhà ông để
ăn mừng lễ Vượt qua với các môn đệ của Thầy.”(Mt 26,18)
Suy niệm: Không thấy sách Tin Mừng
nhắc đến việc ăn mừng lễ của thầy trò trong những năm trước, chỉ đặc biệt năm
nay chuẩn bị lễ Vượt Qua với các môn đệ, Thầy Giê-su muốn mượn một ngôi nhà, vì
“thời của Thầy đã gần đến” (c.18). Bàn tiệc hôm ấy có đầy đủ thầy
trò, không trừ ai, dù Thầy biết người chấm chung một đĩa đã bán mình với giá ba
mươi đồng bạc. Trong bữa tiệc, Thầy đã mở lòng ra với cả Giu-đa nhưng lòng anh
đã đóng chặt lại thật rồi. Dù anh vẫn cất tiếng hỏi: “Ráp-bi, chẳng lẽ con
sao ?” (cc. 21.25), sự thật là anh đã bán vị Thầy cao quý của anh với
giá của một người nô lệ. “Giờ đã đến” (Ga 13,1), Thầy Giê-su muốn làm
một cử chỉ hợp nhất, có một không hai, trao ban món quà là chính Ngài cho nhân
loại.
Mời bạn: Ngày mai Giáo hội bước vào
Tam Nhật Thánh. Nếu hôm nay, Đức Giê-su muốn mượn căn nhà lòng bạn, bạn có sẵn
sàng không? Ngài cần một “không gian riêng tư,” thinh lặng, đủ rộng
để đón tiếp Ngài, để Ngài đón nhận bạn như bạn là. Hãy như vua Đa-vít, nhìn thấy
lỗi lầm của mình và trở về với lòng thương xót của Chúa. Thiên Chúa luôn sẵn
sàng tha thứ cho bạn, nếu bạn biết sám hối, trở về với Người. Hãy tỉnh thức để
đón tiếp Chúa!
Sống Lời Chúa: Tìm một nơi yên tĩnh và
suy gẫm: “Thời của Thầy đã gần tới, Thầy sẽ đến nhà ông để ăn mừng lễ Vượt
qua với các môn đệ của Thầy.”
Cầu nguyện: Lạy Chúa, nếu Chúa muốn, xin hãy ngự vào căn phòng lòng
con, làm chủ tâm hồn nhà con. Xin cho con cùng đi với Chúa trong cuộc Khổ nạn để
được hưởng nhờ những ân phúc Phục sinh. Amen.
(5 phút Lời Chúa)
Chẳng lẽ con sao? (28.3.2018 – Thứ tư Tuần Thánh)
Dù mỗi ngày chúng ta cùng chia sẻ một bàn tiệc với Chúa trong Thánh Lễ, chúng ta vẫn có thể rơi vào tội của Giuđa.
Suy niệm:
Các thượng tế muốn giết Đức Giêsu, nhưng không tìm
được cơ hội.
Nay cơ hội đã đến với sự tiếp tay của chính người môn
đệ Đức Giêsu.
Anh Giuđa đã đến gặp các thượng tế và đề nghị nộp Ngài
cho họ.
Chúng ta mãi mãi không biết hết và biết rõ những động
cơ nào
đã thúc đẩy Giuđa làm chuyện kinh khủng ấy.
Giuđa, người được gọi, được chọn, được tuyển lựa,
sau một đêm thức trắng cầu nguyện của Thầy Giêsu (Lc 6,
12).
Và anh đã đáp lại, đã bỏ gia đình, nghề nghiệp, để đi
theo.
Giuđa đã rong ruổi theo Thầy ngay từ đầu, chia sẻ đói
no, thành công thất bại…
Không yêu thì làm sao đi theo được lâu như thế.
Giuđa, người được tin cậy và giao giữ quỹ cho cả nhóm
(Ga 12, 6).
Vì là người trong nhóm Mười Hai, thuộc nhóm môn đệ
thân cận,
Giuđa đã được nghe hầu hết các bài giảng hay nhất,
được chứng kiến các phép lạ lớn lao nhất của Thầy
Giêsu.
Giữa anh và Thầy Giêsu hẳn đã có một sự thân thiết nào
đó.
Điều gì đã diễn ra nơi trái tim của Giuđa?
Điều gì đã khiến tất cả phút chốc bị đổ vỡ không sao
hàn gắn?
Chắc không phải chỉ vì ba mươi đồng bạc, một số tiền.
Phải chăng vì Giuđa thất vọng và nóng ruột
khi thấy Thầy Giêsu quá hiền từ, cả trong lối sống lẫn
lời giảng,
chẳng có vẻ gì là một Đấng Mêsia sắp giải phóng dân
tộc khỏi quân Rôma?
Phải chăng khi Giuđa nộp Thầy cho các thượng tế,
anh định cài Thầy vào thế phải hành động quyết liệt
hơn, phải tự giải thoát mình?
Dù gì đi nữa thì chuyện Giuđa làm là không thể biện minh
được.
Anh đã can dự vào cái chết của Thầy Giêsu.
Không thể phong tặng anh
hùng cho Giuđa
vì bảo rằng nhờ anh mà
chúng ta có được ơn cứu độ.
Giuđa đã phạm tội nghiêm
trọng đến nỗi Thầy Giêsu phải đau đớn nói:
“Khốn cho kẻ nào nộp Con
Người: thà kẻ đó đừng sinh ra thì hơn” (c.24).
Dầu vậy tội của Giuđa đã
được Thiên Chúa dùng cho chương trình cứu độ.
Thiên Chúa là Đấng có thể
biến điều dữ thành điều lành.
“Kẻ đã chấm chung một đĩa
với Thầy là kẻ sẽ nộp Thầy” (c. 23).
Kẻ đồng bàn thân thiết
với Thầy lại là người phản bội.
Ngay cả những môn đệ khác
cũng hỏi Thầy Giêsu: “Có phải con không?”
Có phải con là người đang
phản bội Thầy không?
Lúc nào chúng ta cũng có
thể hỏi Chúa Giêsu cùng câu hỏi đó.
Dù mỗi ngày chúng ta cùng
chia sẻ một bàn tiệc với Chúa trong Thánh Lễ,
chúng ta vẫn có thể rơi
vào tội của Giuđa.
Cầu nguyện:
Lạy Chúa Giêsu,
xin cho con dám hành động
theo những đòi hỏi khắt
khe nhất của Chúa.
Xin dạy con biết theo Chúa vô điều kiện,
vì xác tín rằng
Chúa ngàn lần khôn ngoan
hơn con,
Chúa ngàn lần quảng đại
hơn con,
và Chúa yêu con hơn cả
chính con yêu con.
Lạy Chúa Giêsu trên thập giá,
xin cho con dám liều theo
Chúa
mà không tính toán thiệt
hơn,
anh hùng vượt trên mọi
nỗi sợ,
can đảm lướt thắng sự yếu
đuối của quả tim,
và ném mình trọn vẹn cho
sự quan phòng của Chúa.
Ước gì khi dâng lên Chúa
những hy sinh làm cho tim con rướm máu,
con cảm nghiệm được niềm vui bất diệt
của người một lòng theo Chúa.
Lm Antôn Nguyễn Cao Siêu, SJ
Hãy Nâng Tâm Hồn Lên
28 THÁNG BA
Vâng Phục Cho Đến
Chết
Mầu nhiệm Vượt Qua của
Đức Giê-su Kitô hàm chứa những gì? Nó bao gồm các biến cố của những ngày cuối
cùng Mùa Chay, nhất là những ngày cuối cùng Tuần Thánh. Các biến cố này có khía
cạnh nhân loại của chúng, được ghi lại trong các trình thuật thương khó của
Chúa trong các Sách Tin Mừng. Xuyên qua những biến cố này mà mầu nhiệm Vượt Qua
mặc lấy một chiều kích nhân loại đích thực. Nó trở thành lịch sử của chúng ta.
Nhưng các biến cố ấy
còn có chiều kích thần linh nữa. Thánh Phao-lô viết về Đức Kitô như vị Người
Chúa: “Mặc dù Người vốn là Thiên Chúa, Người đã không nghĩ phải giành cho được
địa vị ngang hàng với Thiên Chúa. Trái lại, Người đã hủy mình ra không, mặc lấy
thân phận nô lệ, trở thành giống hẳn phàm nhân” (Pl 2,6-7).
Chiều kích này của mầu
nhiệm được gọi là Nhập Thể: Chúa Con – chia sẻ cùng bản tính với Chúa Cha – đã
trở thành con người. Người trở thành người tôi tớ khiêm hạ của Thiên Chúa, người
tôi tớ của Gia-vê, như Sách Isaia đã nói. Nhờ sự tự hạ này của Con Người mà nhiệm
cục cứu độ thần linh đạt đến đỉnh điểm hoàn thành của nó.
Thánh Phao-lô tiếp tục
nói với chúng ta về mầu nhiệm này: “Người đã hạ mình, vâng phục cho đến chết –
chết trên thập giá” (Pl 2,7-8).
Chiều kích ấy của mầu
nhiệm được gọi là Cứu Chuộc. Sự vâng phục của Con Người – vâng phục cho đến chết
trên thập giá – đã vượt qua và đã xóa được món nợ tội lỗi của chúng ta.
Hạnh Các Thánh
Ngày 28 Tháng 3
Thánh Tutilo
(c. 915)
Tutilo sinh vào cuối
thế kỷ thứ chín và đầu thế kỷ thứ mười. Ngài theo học ở đan viện Biển Ðức Thánh
Gall. Hai người bạn học của ngài được phong "chân phước." Cả ba người
sau này đều trở thành đan sĩ tại đan viện nơi họ theo học.
Thánh Tutilo là một
người có nhiều tài. Ngài là một nhà thơ, một họa sĩ vẽ chân dung, một điêu khắc
gia, một nhà giảng thuyết và nhà kiến trúc. Ngài còn là một chuyên viên cơ khí.
Tài năng trổi vượt nhất
của ngài là âm nhạc. Ngài có thể sử dụng mọi nhạc khí của các đan sĩ để dùng
trong phụng vụ. Cùng với người bạn là Chân Phước Notker, ngài sáng tác các giai
điệu thánh vịnh đáp ca. Cho đến nay, chúng ta chỉ còn giữ được ba bài thơ và một
bài thánh ca trong biết bao nhiêu sáng tác của ngài. Nhưng các bức họa và điêu
khắc của ngài vẫn còn thấy rải rác trong các thành phố ở Âu Châu.
Nhưng Tutilo là thánh
không chỉ vì các tài năng của ngài. Ngài là một người rất khiêm tốn, chỉ muốn sống
cho Chúa. Ngài ca tụng Thiên Chúa với những gì ngài biết: qua hội họa, điêu khắc
và âm nhạc. Tutilo được tuyên xưng là thánh vì ngài đã dùng cả cuộc đời để ca
ngợi và yêu mến Thiên Chúa.
Thánh Tutilo từ trần
năm 915.
Lời Bàn
Dù chúng ta có nhiều
hay ít tài năng, dù chúng ta có thông minh hay không, điều quan trọng là tận tụy
thi hành công việc của mình. Ðó là phương cách nói lên tình yêu của chúng ta
dành cho Thiên Chúa.
Trích từ
NguoiTinHuu.com
28 Tháng Ba
Ðem Lại Một Chút Bầu Trời
Ngày kia, tại miền
Nam TrungQuốc, một em bé gái tiều tụy, đói rách và mang bệnh phong hủi bị dân
chúng sinh sống trong một làng nhỏ dùng gậy gộc và gạch đá xua đuổi ra khỏi nơi
chôn rau cắt rốn của mình.
Giữa cảnh hỗn loạn ấy,
một nhà truyền giáo xông ra ẵm em bé lên tay để bảo vệ em khỏi những trận đòn
và khỏi bị những viên gạch, những hòn đá ném bừa bãi vào tấm thân bé bỏng của
em.
Thấy có người mang
em bé đi, dân làng mới chịu rút lui, nhưng miệng vẫn còn gào thét: "Phong
hủi! Phong hủi!".
Với những dòng nước
mắt lăn tròn trên đôi má, lần này là những giọt nước mắt vui mừng chứ không phải
là những giọt lệ sầu đau, em bé hỏi vị cứu tinh của mình: "Tại sao ông lại
lo lắng cho tôi?". Nhà truyền giáo đáp lại: "Vì Ông Trời đã tạo dựng
cả hai chúng ta và cũng vì thế con sẽ là em bé gái của ta và ta sẽ trở nên người
anh của con".
Suy nghĩ hồi lâu,
em bé cất tiếng hỏi: "Con có thể làm gì để tỏ lòng biết ơn cứu giúp của
ông?". Nhà truyền giáo mỉm cười đáp: "Con hãy trao tặng lại cho những
kẻ khác tình yêu này càng nhiều càng tốt".
Kể từ ngày ấy cho đến
3 năm sau khi em bé tắt hơi thở cuối cùng, em đã vui vẻ băng bó các vết thương
của các bệnh nhân khác, đút cơm cho họ và nhất là em tỏ ra dễ thương và yêu mến
tất cả mọi người trong trại. Lúc từ giã cõi đời, em bé chỉ lên tròn 11 tuổi và
các bệnh nhân đã từng chung sống với em kháo láo với nhau: "Bầu trời nhỏ
bé của chúng ta đã về trời".
"Ngươi hãy yêu mến
Chúa là Thiên Chúa ngươi hết lòng, hết linh hồn, hết sức và hết trí khôn ngươi,
và hãy thương mến anh chị em như chính mình".
Chúng ta cố gắng áp dụng
luật trên với niềm xác tín rằng: với những cử chỉ yêu thương nho nhỏ, với sự
trao nhau một nụ cười, một lời thông cảm, một sự tha thứ, với những hành động
chia cơm sẻ áo, dù chỉ là một ly nước lã, với các lần thăm viếng các bệnh nhân:
nấu cho họ tô canh, chén cháo, quét nhà, giặt giũ quần áo cho họ v.v... là
chúng ta mang một chút thực tại Nước Trời đến trong xã hội trần thế.
Trích sách Lẽ Sống
Lectio Divina: Mátthêu
26:14-25
Thứ Tư 28 Tháng Ba, 2018
Thứ Tư Tuần Thánh
1.
Lời nguyện mở đầu
Lạy Chúa là Cha của chúng con,
Khi
giờ của Con Chúa là Đức
Giêsu
đã điểm
Để nhận lãnh
đau khổ
và cái chết
Vì tình yêu của
Chúa
Và tình yêu cứu
độ của Người dành
cho chúng
con,
Người đã không khước từ đau
khổ và đớn đau
thể xác.
Trong giờ
xét xử
Mà chúng con có thể
phải trải qua,
Xin đừng để cho chúng con trở
thành
kẻ nổi loạn
Mà xin Chúa hãy giữ
cho chúng
con bền vững tín thác vào
Chúa,
Bởi vì Chúa đã
cứu độ
chúng
con
Nhờ Đức Giêsu
Kitô,
Chúa
chúng
con.
2.
Bài Tin Mừng theo
thánh Mátthêu 26:14-25
Khi ấy, một trong Nhóm Mười Hai, tên là Giuđa
Iscariốt, đi
gặp các
thượng tế và thưa
với họ: “Các
ông cho tôi bao nhiêu, tôi
nộp Người cho các ông?” Họ liền ấn định cho ba mươi
đồng bạc. Và từ đó, hắn
tìm dịp
thuận tiện để nộp Người.
Ngày thứ
nhất trong tuần
lễ ăn
bánh không men, các môn
đệ đến
thưa Chúa
Giêsu
rằng: “Thầy muốn chúng con sửa
soạn cho Thầy
ăn Lễ
Vượt Qua ở đâu?” Chúa
Giêsu
đáp: “Các con hãy vào
thành
đến với một người kia, và nói rằng: ‘Thầy bảo, giờ Ta đã gần,
Ta sẽ mừng Lễ Vượt Qua với các
môn đệ tại nhà ông.’” Các
môn đệ làm
như Chúa
Giêsu
đã truyền
và sửa
soạn Lễ Vượt Qua.
Chiều đến, Người ngồi bàn
ăn với
mười hai môn đệ. Và khi các
ông đang ăn,
Người nói: “Thầy nói thật
với các
con:
có một
người trong các con sẽ
nộp Thầy.” Môn đệ rất buồn rầu và
từng người hỏi Người: “Thưa Thầy, có
phải con không?” Người trả lời: “Kẻ giơ tay cùng
chấm dĩa
với Thầy, đó chính là
kẻ sẽ nộp Thầy.” Thật
ra, Con Người sẽ ra đi như đã chép về Người, khốn cho kẻ nộp Con Người, thà
kẻ đó đừng sinh ra thì hơn!” Giuđa kẻ phản bội cũng thưa
Người rằng: “Thưa Thầy, có
phải con chăng?” Chúa
đáp: “Đúng như con nói.”
3.
Suy gẫm
·
Bài Phúc Âm ngày hôm qua đã nói về sự phản bội của Giuđa
và việc
chối Chúa
của Phêrô. Hôm
nay, Tin Mừng một lần nữa nói về
sự phản bội của Giuđa. Trong bài mô
tả Cuộc Khổ Nạn của Chúa
Giêsu
trong Tin Mừng của Mátthêu, sự thất bại của các
môn đệ được
nhấn mạnh cách mạnh
mẽ. Mặc dù đã sống chung ba năm cùng với Chúa Giêsu, vậy mà không có
một ai đứng
lên bênh vực Chúa. Giuđa phản
bội Người, Phêrô chối Thầy, và
những người khác thì chạy trốn. Thánh
Mátthêu trình
thuật lại mọi việc, không chỉ
trích
hay lên
án, cũng không
làm nản
lòng độc giả, mà là để
nhấn mạnh đến sự chấp nhận và tình yêu
của Chúa
Giêsu
thì
vượt hẳn những vấp ngã và thất bại của các môn đệ! Cách mô
tả này
về thái
độ của Chúa Giêsu là
sự trợ giúp cho các Cộng Đoàn vào
thời của thánh Mátthêu. Bởi
vì các cuộc bách hại
thường xuyên,
nhiều người đã nản
lòng, đã lìa
bỏ cộng đoàn và
tự hỏi: “Liệu có thể
nào còn trở lại được
không? Thiên Chúa
có sẽ
chấp nhận và tha thứ
cho chúng
ta không?” Mátthêu
trả lời bằng cách
gợi ý
rằng chúng
ta có
thể phá
vỡ mối quan hệ với Chúa Giêsu, nhưng Chúa Giêsu không
bao giờ phá
bỏ mối quan hệ với chúng ta. Tình
yêu của
Người thì
vĩ đại hơn lòng bất
trung của chúng
ta. Đây là một sứ điệp rất quan trọng mà
chúng
ta nhận được
từ Tin Mừng trong Tuần Thánh.
·
Mt 26:14-16: Quyết định của Giuđa phản bội lại Chúa Giêsu. Giuđa
đã quyết định
sau khi Chúa
Giêsu
đã không chấp nhận sự chỉ trích
của các
môn đệ liên
quan đến
việc người phụ nữ lãng phí một bình dầu
thơm rất đắt tiền chỉ để
xức dầu cho Chúa Giêsu (Mt 26:6-13). Hắn ta đến gặp các thượng
tế và
hỏi họ: “Các
ông cho tôi bao nhiêu, tôi
nộp Người cho các ông?” Họ đồng ý
với giá
tiền là ba mươi
đồng bạc. Thánh Mátthêu gợi
nhớ lại lời của tiên tri Dacaria nói về
giá
cả thỏa thuận (Dcr 11:12). Đồng
thời, sự phản bội Chúa Giêsu với giá ba mươi
đồng bạc nhắc nhớ lại việc bán ông Giuse bởi
các anh của
ông, được quyết định bởi các người
mua với giá
hai mươi đồng
bạc (St 37:28). Nó
cũng nhắc
nhở lại giá ba mươi
đồng bạc phải trả cho các vết
thương của một người nô lệ
(Xh 21:32).
·
Mt 26:17-19: Việc chuẩn bị cho Lễ Vượt Qua. Chúa Giêsu đến
từ miền Galilêa. Người không có nhà ở Giêrusalem. Người
nghỉ qua đêm
trong Vườn Cây
Dầu (xem Ga 8:1). Trong những
ngày
Lễ Vượt Qua, dân số
thành
Giêrusalem
tăng lên gấp ba bởi vì
số lượng rất lớn khách hành hương từ khắp nơi tuôn
đổ về đó. Đối
với Chúa
Giêsu,
cũng chẳng
dễ dàng
gì tìm được
một căn
phòng
lớn ở Giêrusalem để ăn
mừng Lễ Vượt Qua cùng với các khách hành
hương đến
từ Galilêa,
như Chúa. Người
sai các
môn đệ đi
tìm một
người mà
Chúa
đã quyết
định ăn
mừng Lễ Vượt Qua ở nhà người
ấy. Tin Mừng không cho biết
thêm
bất kỳ
một chi tiết
nào khác và để cho trí tưởng tượng có
thể điền vào
những gì
thiếu sót
trong chi tiết. Có
phải đây
là một
người mà
Chúa
Giêsu
đã quen biết
không? Có phải là một
thân
nhân
không? Có phải là một
người môn
đệ không? Trong suốt
nhiều thế kỷ, trí
tưởng tượng của Ngụy Kinh đã biết cách
để hoàn
thành
những chi tiết
này, nhưng
với rất ít mức
độ tin cậy.
·
Mt 26:20-25: Lời loan
báo về sự phản bội của Giuđa. Chúa Giêsu biết rằng hắn ta sẽ phản bội. Mặc
dù trên thực tế là
Giuđa
đã làm những điều
này trong bí mật. Chúa Giêsu
đã biết. Nhưng bất kể điều
đó, Người
muốn hành
xử trong tình huynh đệ với nhóm bạn
mà Giuđa ở trong nhóm ấy. Khi tất
cả mọi người họp mặt với nhau lần cuối cùng, Chúa Giêsu
công bố
ai là
kẻ phản bội “Kẻ giơ tay cùng chấm
dĩa với
Thầy, đó
chính
là kẻ
sẽ nộp Thầy.” Lối thông báo về kẻ phản bội này
càng làm cho thấy
rõ sự
tương phản hơn. Đối
với người Do Thái, cuộc
sống quây
quần bên
bàn ăn, cùng
chấm tay vào một dĩa, là biểu lộ sự thân mật
và tin tưởng
tối đa. Bằng
cách này, Mátthêu cho thấy
rằng mặc dù việc
phản bội được làm
bởi một kẻ là
bạn hữu, tình yêu của Chúa Giêsu thì
vĩ đại hơn việc phản bội!
·
Điều
nổi bật trong cách thức
mà Mátthêu
trình
bày các sự kiện này
là những
gì? Giữa việc chối Chúa và sự bội phản thì có việc thành lập
Mầu Nhiệm Thánh Thể
(Mt 26:26-29): việc phản bội của Giuđa
xảy ra trước
(Mt 26:20-25); sau đó
là việc
chối Chúa
của ông
Phêrô và chuyện trốn chạy của các
môn đệ (Mt 25:30-35). Vì
vậy, Thánh
Sử nhấn mạnh cho chúng ta thấy
tình yêu vô
vị lợi lạ thường của Chúa
Giêsu,
vượt quá sự
phản bội, việc chối bỏ và
tháo
chạy của bạn bè. Tình yêu
của Chúa
không
phụ thuộc vào những
gì người
khác
làm cho Chúa.
4.
Một vài câu hỏi riêng
a) Tôi có khả
năng giống
như Giuđa
để từ chối và
phản bội Thiên Chúa, phản bội Chúa
Giêsu,
phản bội bạn bè
không?
b) Trong Tuần
Thánh,
điều
quan trọng là
phải dành
một khoảng thời gian để nhận thức được
tình yêu cho không lạ thường của Thiên Chúa dành
cho tôi.
5.
Lời Nguyện Kết
Hãy hát mừng
Thiên
Chúa,
đàn ca kính danh Người,
Hãy dọn đường cho Đấng ngự giá đằng vân.
Danh Người
là Đức Chúa;
Trước Thánh Nhan, hãy vui mừng
hớn hở.
Cha nuôi dưỡng
cô nhi, Đấng đỡ
bênh quả
phụ,
Chính là Thiên Chúa ngự
trong thánh
điện
Người.
(Tv 68:5-6)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét