07/09/2016
Thứ tư tuần 23 thường niên
Bài Ðọc
I: (Năm II) 1 Cr 7, 25-31
"Ngươi
bị ràng buộc với vợ ư? Ngươi đừng tìm cách tháo gỡ. Ngươi không còn ràng buộc với
vợ ư? Ngươi đừng tìm cưới vợ nữa".
Trích
thư thứ nhất của Thánh Phaolô Tông đồ gửi tín hữu Côrintô.
Anh
em thân mến, về những người đồng trinh, tôi không có lời Chúa truyền dạy nào,
nhưng tôi đã được Chúa thương, nên tôi cho ý kiến như một người đáng tin cậy. Vậy
tôi nghĩ rằng đó là một điều tốt theo nhu cầu hiện tại. Phải, người ta ở vậy quả
là một điều tốt. Ngươi bị ràng buộc với vợ ư? Ngươi đừng tìm cách tháo gỡ. Ngươi
không còn bị ràng buộc với vợ ư? Ngươi đừng tìm cưới vợ nữa. Nhưng nếu ngươi cưới
vợ, ngươi chẳng có tội gì. Và nếu kẻ đồng trinh kết bạn, thì chẳng có tội gì.
Nhưng những người thể ấy, sẽ chuốc lấy khốn khổ vào thân. Phần tôi, tôi muốn
cho anh em tránh được điều đó.
Anh
em thân mến, tôi nói cùng anh em điều này là: Thời giờ vắn vỏi; còn có cách là
những ai có vợ, hãy ăn ở như không có; những ai than khóc, hãy ăn ở như không
than khóc; những kẻ hân hoan, hãy ăn ở như không hân hoan; những người mua sắm,
hãy ăn ở như không có gì; những ai dùng sự đời này, hãy ăn ở như không tận hưởng,
vì chưng bộ mặt thế gian này đang qua đi.
Ðó là
lời Chúa.
Ðáp
Ca: Tv 44, 11-12. 14-15. 16-17
Ðáp: Xin hãy nghe, thưa nương tử, hãy
coi và hãy lắng tai (c. 11a).
Xướng:
1) Xin hãy nghe, thưa nương tử, hãy coi và hãy lắng tai, hãy quên dân tộc và
nhà thân phụ, để Ðức Vua Người sủng ái dong nhan: chính Người là Chúa của cô
nương, hãy phục vụ Người. - Ðáp.
2) Tất
cả huy hoàng là nàng công chúa đi vào cung nội, áo nàng dệt bằng những sợi chỉ
vàng. Bận áo gấm sặc sỡ, nàng được dẫn tiến Ðức Vua, theo sau nàng là những cô
trinh nữ bạn bè, họ cũng được bệ kiến long nhan. - Ðáp.
3) Họ
bước đi trong niềm hân hoan vui vẻ, tiến vào trong cung điện Ðức Vua. Người sẽ
có con nối gót tiên vương liệt vị, và phong họ làm quan trên cả sơn hà. - Ðáp.
Alleluia:
Ep 1, 17-18
Alleluia,
alleluia! - Xin Chúa Cha của Ðức Giêsu Kitô, Chúa chúng ta, cho mắt tâm hồn
chúng ta được sáng suốt, để chúng ta biết thế nào là trông cậy vào ơn Người kêu
gọi chúng ta. - Alleluia.
Phúc
Âm: Lc 6, 20-26
"Phúc
cho những kẻ nghèo khó. Khốn cho các ngươi là kẻ giàu có".
Tin Mừng
Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Luca.
Khi ấy,
Chúa Giêsu đưa mắt nhìn các môn đệ và nói:
"Phúc
cho các ngươi là những kẻ nghèo khó, vì nước Thiên Chúa là của các ngươi. Phúc
cho các ngươi là những kẻ bây giờ đói khát, vì các ngươi sẽ được no đầy. Phúc
cho các ngươi là những kẻ bây giờ phải khóc lóc, vì các ngươi sẽ được vui cười.
Phúc cho các ngươi, nếu vì Con Người mà người ta thù ghét, trục xuất và phỉ
báng các ngươi, và loại trừ các ngươi như kẻ bất lương, ngày ấy các ngươi hãy
hân hoan và reo mừng, vì như thế, phần thưởng các ngươi sẽ bội hậu trên trời.
Chính cha ông họ cũng đã đối xử với các tiên tri y như thế.
"Nhưng
khốn cho các ngươi là kẻ giàu có, vì các ngươi hiện đã được phần an ủi rồi. Khốn
cho các ngươi là kẻ đã được no nê đầy đủ, vì các ngươi sẽ phải đói khát. Khốn
cho các ngươi là kẻ hiện đang vui cười, vì các ngươi sẽ ưu sầu khóc lóc. Khốn
cho các ngươi khi mọi người đều ca tụng các ngươi, vì chính cha ông họ cũng từng
đối xử như vậy với các tiên tri giả".
Ðó là
lời Chúa.
Suy Niệm:
Các Mối Phúc Thật
Nhiều
người cho rằng tôn giáo nói chung và Kitô giáo nói riêng, là những sức mạnh chống
lại sự tiến bộ và phát triển của nhân loại. Lời cáo buộc này xem ra được củng cố
hơn khi người ta đọc những lời chúc phúc của Chúa Giêsu mà Giáo Hội cho chúng
ta lắng nghe hôm nay.
Thật
thế, trong quan niệm thông thường của con người, dù ở đâu và ở bất cứ thời đại
nào: có tiền của là có tất cả. Trong khi đó, Chúa Giêsu lại tuyên bố: Phúc cho
những người nghèo khó, phúc cho những kẻ bây giờ phải đói khát, phúc cho những
kẻ bây giờ đang phải than khóc, phúc cho những kẻ đang bị oán ghét. Phải chăng
Chúa Giêsu không là kẻ lừa bịp đang cười cợt trên những đau khổ của nhân loại?
Phải chăng đó không phải là sứ điệp cổ võ sự bần cùng, đói khổ, lạc hậu, đi ngược
với tiến bộ và phát triển của nhân loại?
Chúa
Giêsu quả thực đã sống như một người nghèo giữa những người nghèo; đã tuyên bố:
Phúc cho những kẻ nghèo đói, phúc cho những kẻ đang khóc lóc, phúc cho những kẻ
bị bách hại, Chúa Giêsu hẳn phải là người hạnh phúc nhất, vì Ngài đã đi đến tận
cùng sự nghèo đói, bách hại ấy. Chúa Giêsu đã không làm phép lạ cho trái đất
luôn chảy sữa và mật, Ngài đã không đem lại một giải pháp chính trị, kinh tế,
xã hội cụ thể nào; thế nhưng, cuộc sống, lời nói và cái chết của Ngài lại là
chìa khóa giúp giải quyết các vấn đề của con người. Quả vậy, vấn đề cơ bản của
con người là gì, nếu không phải là được sống hạnh phúc; tuy nhiên, sai lầm lớn
nhất của mọi thời chính là nghĩ rằng càng có nhiều tiền của, quyền bính, danh vọng
thì càng được hạnh phúc.
Khi
tuyên bố: "Phúc cho những kẻ nghèo khó", Chúa Giêsu không hề có ý muốn
biến thế giới thành một thế giới nghèo đói, bần cùng. Của cải vật chất là
phương tiện cần thiết để cho con người được sống xứng phẩm giá con người; Thiên
Chúa đã tạo dựng con người để nó thống trị và hưởng dụng mọi sự trong vũ trụ.
Khi tuyên bố: "Phúc cho những kẻ nghèo khó", Chúa Giêsu nhắc nhở cho
con người bậc thang giá trị đích thực trong cuộc sống. Của cải vật chất là
phương tiện, chứ không phải là cứu cánh của cuộc sống. Người nghèo khó như Chúa
Giêsu đã từng sống là người sống theo bậc thang giá trị ấy. Người sống nghèo
khó như Chúa Giêsu là người biết sống cho những giá trị vĩnh cửu, là yêu
thương, quảng đại, liên đới, tình người.
Ðược
lời Chúa soi sáng hướng dẫn, người Kitô hữu chúng ta phải là người luôn tìm kiếm
và sống cho những giá trị vĩnh cửu. Giữa những vất vả vì chén cơm manh áo từng
ngày, xin cho chúng ta luôn tìm kiếm Nước Chúa, nhờ đó chúng ta sẽ là người hạnh
phúc nhất, vì chúng ta biết mình sống đê� làm gì và sẽ đi về đâu.
Veritas Asia
Lời Chúa Mỗi Ngày
Thứ Tư Tuần 23 TN2, Năm Chẵn
Bài đọc: I Cor 7:25-31; Lk 6:20-26.
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Hãy tìm kiếm những giá trị vĩnh cửu mai
sau.
Người
tín hữu chúng ta tin “sống gởi thác về.” Cõi trần này chỉ là chỗ tạm dung, chỉ
khi chết đi mới thực sự là về nhà vĩnh cửu của mình. Nếu chúng ta xem cõi trần
này là chỗ tạm dung thì chúng ta đừng tích trữ của cải trần gian vì sẽ không
mang theo được khi nhắm mắt nằm xuống. Trái lại, phải dùng mọi cố gắng để chuẩn
bị mang theo những hành trang cần thiết của đời sau để chuẩn bị cho cuộc sống hạnh
phúc với Chúa trên Thiên Đàng. Trong Bài đọc I, thánh Phaolô dạy các tín hữu về
việc sống ơn gọi độc thân hay gia đình trong cuộc trần với viễn tượng của cuộc
sống mai sau. Trong Phúc Âm, Chúa chúc lành cho những người mà thế gian coi thường
và chúc dữ cho những người mà thế gian khen tặng.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài
đọc I: Hãy chú ý đến những
sự đời sau vì thế gian đang qua đi.
Điểm
đầu tiên chúng ta cần nhấn mạnh: Những lời khuyên của thánh Phaolô phải được hiểu
trong bối cảnh lịch sử của câu “thế gian này đang qua đi.” Ngài tin là Ngày Tận
Thế sắp sửa đến; vì thế, các tín hữu phải gạt bỏ mọi chia trí làm cản trở cho
việc chuẩn bị để về với Chúa. Sau này, khi biết Ngày Tận Thế sẽ không đến ngay,
thánh Phaolô có cái nhìn khác hơn về ơn gọi gia đình như những gì ngài viết cho
các tín hữu thành Êphêsô. Dẫu sao đi nữa, những gì ngài viết vẫn có giá trị của
nó: Đừng quá chú trọng đến của cải vật chất và sự hưởng thụ ở đời này, mà phải
dành thời giờ và nỗ lực để chuẩn bị cho cuộc sống mai sau.
Nhiều
người nhận xét: Thánh Phaolô coi trọng ơn gọi độc thân hơn ơn gọi gia đình vì
những gì ngài viết ở đây. Thực sự ngài chỉ viết theo kinh nghiệm sống, và như
ngài viết ngay từ đầu của Bài đọc, đây chỉ là những lời khuyên chứ không phải
là giáo điều phải tin. Ngay sau những câu hôm nay ngài giải thích rõ hơn: “Tôi
muốn anh chị em không phải bận tâm lo lắng điều gì. Đàn ông không có vợ thì
chuyên lo việc Chúa: họ tìm cách làm đẹp lòng Người. Còn người có vợ thì lo lắng
việc đời: họ tìm cách làm đẹp lòng vợ, thế là họ bị chia đôi. Cũng vậy, đàn bà
không có chồng và người trinh nữ thì chuyên lo việc Chúa, để thuộc trọn về Người
cả hồn lẫn xác. Còn người có chồng thì lo lắng việc đời: họ tìm cách làm đẹp
lòng chồng. Tôi nói thế là để mong tìm ích lợi cho anh chị em, tôi không có ý
gài bẫy anh chị em đâu, nhưng chỉ muốn đề nghị với anh chị em một điều tốt, để
anh chị em được gắn bó cùng Chúa mà không bị giằng co.” (I Cor 7:32-35).
Thánh
Phaolô không khuyên mọi người phải từ bỏ ơn gọi gia đình để sống đời độc thân:
“Bạn đã kết hôn với một người đàn bà ư? Đừng tìm cách gỡ ra. Bạn chưa kết hôn với
một người đàn bà ư? Đừng lo kiếm vợ. Nhưng nếu bạn cưới vợ, thì cũng chẳng có tội
gì. Và nếu người con gái lấy chồng, thì cũng chẳng có tội gì.” Nhưng ngài chỉ
nhắc nhở một sự thật: họ sẽ bị chia trí và sẽ không có nhiều thời gian để lo việc
của Chúa.
2/
Phúc Âm: Quá chú ý đến những
sự đời này làm con người quên đi những sự đời sau.
So
sánh “Bài giảng trên núi” của Matthêu (5:2-12) và “Bài giảng trong đồng bằng” của
Luca (6:20-26):
-
Matthêu dùng ngôi thứ ba để áp dụng cách tổng quát trong khi Luca dùng ngôi thứ
hai để áp dụng trực tiếp cho các môn đệ và những ngừơi nghe.
-
Matthêu cấu trúc bài giảng bằng “8 mối phúc” trong khi Luca bằng “4 mối phúc”
và “4 mối khốn.” Bốn mối phúc của Luca đều được trình bày trong 8 mối phúc của
Matthêu. Có lẽ Luca muốn làm nổi bật lên sự tương phản giữa tiêu chuẩn của Nước
Trời và của thế gian.
Những
lời Chúa phán về 4 mối phúc gợi lên niềm hy vọng cho những người nghèo khổ, đói
khát, đau khổ, và bị bắt bớ vì Con Người; trong khi như bom nổ ngang tai cho những
người giầu có, no đủ, vui cười, và được ca tụng. Chúa Giêsu lấy những giá trị
thế gian tôn thờ và đảo ngược chúng: Bốn điều phúc của thế gian thành 4 điều khốn,
và 4 điều khốn của thế gian thành 4 điều phúc.
Tại
sao tiêu chuẩn của Nước Trời hòan tòan ngược lại tiêu chuẩn của thế gian? Lý do
đơn giản như thánh Phaolô nói ở trên vì “thế gian này đang qua đi,” để tiến tới
một quê hương vĩnh cửu trên trời. Một cái nhìn chi tiết vào 4 mối Chúa nói sẽ
cho chúng ta hiểu rõ hơn:
(1)
Nghèo khó: Sự giầu có làm cho con người khó vào Nước Trời như Chúa nói: “Con lạc
đà chui qua lỗ kim còn dễ hơn người giàu có vào Nước Trời.” Giầu có làm con người
bằng lòng với những hưởng thụ của cuộc sống hiện tại và quên đi cuộc sống đời
sau. Họ dùng tất cả thời gian và nỗ lực để kiếm tiền, và sau khi kiếm tiền lại
lo hưởng thụ; họ không còn thời giờ cho Chúa. Người nghèo hiểu họ chỉ cần ăn để
sống nên không lo tích trữ. Nếu Thiên Chúa đã nuôi chim trời và thú vật ngòai đồng,
Ngài sẽ không để cho con cái của Ngài phải chết đói. Họ dành giờ để chuẩn bị
cho cuộc sống mai sau.
(2)
Đói khát: Luca chỉ để trống không “đói khát” trong khi Matthêu có thêm “sự công
chính.” Chắc chắn Chúa không cổ võ sự đói khát về của ăn và lấy làm sung sướng
khi thấy con mình phải chết đói; nhưng điều Ngài muốn nói ở đây là những đói
khát về tinh thần. Thế gian cậy vào sức mình trong khi người nghèo cậy vào
Thiên Chúa. Ngài sẽ lấp đầy những đói khát tinh thần này.
(3)
Đau khổ: Không đau khổ sẽ không có vinh quang; nếu con người muốn chung phần
vinh quang thì cũng phải chung phần đau khổ với Chúa. Hơn nữa đau khổ còn giúp
rèn luyện con người để có thể vượt qua mọi cám dỗ và trở ngại trong cuộc sống.
Người ham thích vui sướng và trốn tránh đau khổ sẽ không thành công ngay cả ở đời
này.
(4) Bị
bắt bớ vì Con Người: Các tiên tri và những người rao giảng bị bắt bớ và giết chết
vì nói những gì thế gian không muốn nghe, nhưng là những gì Chúa muốn nói. Ai
tuyên xưng Chúa trước mặt thiên hạ thì Ngài cũng tuyên xưng người ấy trước mặt
Cha Ngài.
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
- Là
người tín hữu, chúng ta phải sống theo tiêu chuẩn Nước Trời, chứ không theo
tiêu chuẩn của thế gian. Chúng ta không thể bắt cá hai tay: vừa sống theo tiêu
chuẩn của Nước Trời vừa sống theo tiêu chuẩn của thế gian, vì như Chúa đã xác
quyết: “Các con không thể làm tôi cả Thiên Chúa lẫn tiền tài” (Mt 6:24).
-
Ngay cả trong đời sống gia đình, chúng ta không thể dành hết thời giờ và cố gắng
cho gia đình mà quên đi bổn phận của chúng ta với Thiên Chúa, Người mà sẽ sống
với chúng ta mãi mãi sau này. Những người sống độc thân vì Nước Trời, họ sẽ có
nhiều thời giờ cho Chúa và tha nhân hơn.
Linh
mục Anthony Đinh Minh Tiên, OP
07/09/16 THỨ TƯ ĐẦU
THÁNG TUẦN 23 TN
Lc 6,20-26
Lc 6,20-26
Suy niệm: Chỉ sáu năm sau khi qua đời (năm 1997), Mẹ
Tê-rê-xa Can-cút-ta đã được tuyên chân phước ngày 19/10/2003. Ngày 04/09 vừa
qua tại Rô-ma, Đức Thánh Cha Phanxicô đã tuyên hiển thánh cho Mẹ. Một con người
nhỏ bé, nhanh nhẹn trong dáng dấp một bà nhà quê, thế mà được cả thế giới
ngưỡng mộ, được mọi dân tộc đồng thanh gọi bằng cái tên thân thương là Mẹ, nhận
được nhiều giải thưởng danh giá trên thế giới, và là một trong những người được
tuyên thánh sớm nhất sau khi qua đời. Mẹ Tê-rê-xa được như thế là vì Mẹ đã dành
cả cuộc đời chăm sóc những người nghèo khổ, bị ruồng bỏ, để phục hồi cho họ
phẩm giá cao quý là người và là con cái Thiên Chúa. Chúa nói “phúc cho người nghèo khó” không phải để họ ở mãi trong cảnh nghèo mà vì
Chúa đứng về phía họ, và giải cứu họ khỏi cảnh khốn cùng ấy. Mẹ Tê-rê-xa là
thánh vì Mẹ đã làm cho Lời Chúa đó trở thành hiện thực.
Mời Bạn: Chúng
ta thường dễ bị “choáng” trước tình trạng nghèo đói chung quanh ta và trên thế
giới: Nhu cầu thì quá lớn mà tôi thì có quá ít để cho! Mẹ Tê-rê-xa chia sẻ:“Nếu
bạn không thể cho một trăm người đói ăn, bạn hãy cho ít là một người.” Bạn cứ bắt đầu bằng một việc tốt đẹp nhỏ bé
cho một người anh em bé nhỏ đi, rồi Chúa sẽ làm những điều còn lại.
Sống Lời Chúa: Thực
hiện điều tâm niệm được coi là của Mẹ Tê-rê-xa: “Hãy làm một điều gì đó tốt đẹp
cho Chúa.”
Cầu nguyện: Lạy Chúa Giê-su, xin cho con nhận ra Chúa là “người đói” để con
cho Chúa ăn, Chúa là “người khát” để con cho Chúa uống, Chúa là người “rách
rưới” để con cho Chúa mặc. (Mẹ
Têrêxa)
Phúc cho anh em là những người nghèo
Chúng ta cần có kinh nghiệm của Đức Giêsu: Nghèo
của cải mà thật giàu Nước Thiên Chúa.
Suy niệm:
Một học sinh nghèo trả
lại chiếc bóp lượm được.
Một giáo viên kiên trì
theo đuổi nghề giáo.
Một cán bộ về hưu trong
cảnh thanh bạch.
Một bạn nữ bỏ chỗ làm có
thu nhập cao...
Một nhân viên từ chối
những đồng tiền hối lộ.
Giữa cuộc sống khó khăn,
vẫn có bao người không bị
mê hoặc bởi bạc tiền.
Họ chọn sống trong cảnh
nghèo,
lam lũ hơn, nhưng vui hơn
và thanh thản hơn.
Vẫn có bao người nếm được
mối phúc của Tin Mừng:
“Phúc cho anh em là những
người nghèo khó,
Vì Nước Trời là của anh
em”.
Người đời thường coi hạnh
phúc bắt nguồn
từ giàu sang, no đủ, từ
danh thơm tiếng tốt.
Đức Giêsu đưa chúng ta đi
vào một thế giới khác,
với lối đánh giá khác,
làm chúng ta ngỡ ngàng.
Ngài cho các môn đệ của
Ngài biết rằng:
họ là những người có
phúc,
khi phải chịu nghèo đói,
đau khổ, bách hại vì Ngài.
Nước Trời đã thuộc về họ
từ đây,
và hạnh phúc sẽ trọn vẹn
trong ngày sau hết.
Đức Giêsu đã sống những
mối phúc trước chúng ta.
Ngài là một người thợ thủ
công nghèo,
Ngài biết đến sự dày vò
của cơn đói,
Ngài đã từng nhỏ lệ trước
thành Giêrusalem,
và đã chịu mọi khổ hình
cho đến chết.
Nhưng Đức Giêsu là con
người hạnh phúc,
vì biết mình luôn sống
cho Cha và con người.
Chúng ta cần có kinh
nghiệm của Đức Giêsu:
Nghèo của cải mà thật
giàu Nước Thiên Chúa.
Đức Giêsu chúc phúc cho
những môn đệ nghèo của Ngài,
nhưng Ngài không ca ngợi
sự bần cùng, lạc hậu.
Cả cuộc đời Ngài là một
hành vi cúi xuống
để nâng dậy những ai
nghèo sức khoẻ, nghèo niềm vui.
Hôm nay Ngài muốn chúng
ta
đến với khu lao động, với
lớp học tình thương,
xóa đi cái nghèo tri
thức, nghèo những ước mơ cao cả.
Sự no đủ và niềm vui phải
bắt đầu từ đời này.
Ước gì chúng ta sống như
Đức Kitô,
tự nguyện trở nên nghèo
hơn
để làm giàu cho người
khác (2 Cr 8,9).
Cầu nguyện:
Lạy Chúa,
xin cho con nhìn thấy
những người nghèo
ở quanh con, ở trong gia
đình con,
đang cần đến con.
Bất cứ ai cần đến con đều là người nghèo,
xin cho con thấy Chúa
trong họ.
Dần dần con hiểu rằng
cả người giàu cũng nghèo,
nghèo vì cần thấy đời họ
có ý nghĩa.
Dần dần con chấp nhận rằng
cả bản thân mình cũng
nghèo
và cần đến người khác.
Lắm khi con cần một nụ cười, một ánh mắt,
một lời thăm hỏi đỡ nâng.
Cám ơn Chúa vì đã dựng nên chúng con
ai cũng nghèo về một mặt
nào đó,
ai cũng cần đến người
khác.
Như thế là chúng con được
mời gọi sống cho nhau,
làm cho nhau thêm giàu
có.
Cám ơn Chúa vì Chúa cũng nghèo,
vì Chúa rất cần đến chúng
con
để hoàn thành công trình
cứu độ.
Xin cho con khiêm tốn nhận mình nghèo
để nhận lãnh,
can đảm nhận mình giàu
để hiến trao. Amen.
Lm Antôn Nguyễn Cao
Siêu, SJ
Hãy Nâng Tâm Hồn Lên
7
THÁNG CHÍN
Liên
Kết Với Cây Nho
Dưới
tác động của Chúa Thánh Thần, mối kết hiệp thiêng liêng giữa cành và cây phải
được củng cố. Bản thân người được kêu gọi và Chúa Kitô phải hiệp nhất ngày càng
thâm sâu hơn. Và điều này nhất thiết có nghĩa rằng đương sự phải có kỷ luật sống
và biết hy sinh – cách riêng phải biết học hỏi và cầu nguyện. Chính sự hy sinh
sẽ giải phóng trái tim chúng ta, nhờ đó chúng ta có thể nhiệt thành bám chặt
vào Lời Chúa. Chính sự hy sinh sẽ thúc đẩy chúng ta quên mình để phục vụ anh chị
em mình. Như thánh Gioan viết: “Cành nào sinh hoa trái, thì sẽ được cắt tỉa để
sinh nhiều hoa trái hơn”. (Ga 15,2). Vì vậy, bạn đừng nghi ngờ tình yêu Thiên
Chúa khi phải đối diện với những thử thách hay khổ đau – bởi vì Chúa “cắt tỉa”
những ai Người yêu mến để người ấy sinh hoa trái dồi dào hơn.
Để
nên một với Đức Kitô, chúng ta phải đón nhận trọn vẹn Lời của Người. Lời này được
chuyển đạt cho chúng ta qua Thánh Kinh và qua truyền thống Giáo Hội. Giáo Hội
gìn giữ và giới thiệu Lời Chúa trong tất cả vẻ tinh ròng, nhất quán và trong tất
cả sức mạnh của Lời đó. Nhờ hoạt động của Chúa Thánh Thần và nhờ đoàn sủng của
quyền giáo huấn, Giáo Hội có thể chuyển trao Tin Mừng cho mọi thế hệ. Thật vậy,
một thái độ vâng phục trong tình yêu đối với quyền giáo huấn đích thực của Giáo
Hội sẽ đảm bảo cho chúng ta nắm bắt được Lời của Thiên Chúa. Bởi nếu không bám
vào Lời Chúa, chúng ta sẽ không thể kết hiệp với Đức Kitô – sự kết hiệp đem lại
cho ta sự sống. Trung thành với quyền giáo huấn của Giáo Hội, đó là một điều kiện
tất yếu để có thể nhận hiểu đúng các “dấu chỉ của thời đại”. Nhờ đó chúng ta được
ở trong mối liên kết với Cây Nho trao ban nguồn sống.
-
suy tư 366 ngày của Đức Gioan Phaolô II -
Lm.
Lê Công Đức dịch
từ nguyên tác
LIFT
UP YOUR HEARTS
Daily
Meditations by Pope John Paul II
Lời Chúa Trong Gia Đình
Ngày
07 – 9
1Cr
7, 25-31; Lc 6, 20-26.
(kỷ
niệm ngày tấn phong Giám mục của ĐTM Têphanô)
Lời
Suy niệm: “Đức Giêsu ngước mắt lên nhìn các môn đệ và
nói: Phúc cho anh em là những kẻ nghèo khó, vì Nước Thiên Chúa là của anh em.”
Trong
cuộc sống hiện tại của mỗi Kitô hữu phải chọn lựa cho mình một cuộc sống, sống
như thế nào để được hạnh phúc ngay tại trần gian và hạnh phúc cho cả mai sau
trong Nước Thiên Chúa. Chúa Giêsu đã đưa ra bốn mối Phúc: “Phúc cho anh em là
những kẻ nghèo khó – Phúc cho anh em là những kẻ bây giờ đang than khóc – Phúc
cho anh em là những kẻ bây giờ đang phải khóc – Phúc cho anh em khi vì Con Người
mà bị người ta oán ghét, khai trừ, xỉ vả bị xóa tên như đồ xấu xa.” Và bốn mối
họa: “Khốn cho các ngươi là những kẻ giàu có – Khốn cho các ngươi hỡi những kẻ
bây giờ đang được no nê – Khốn cho các ngươi, hỡi những kẻ bây giờ đang được
vui cười và Khốn cho các ngươi khi được mọi người ca tụng.”
Lạy
Chúa Giêsu. Mỗi Lời Chúa trong Tin Mừng này, đều đặt ra những thách thức cho
chúng con. Nhưng chúng con tin vào tình thương của Chúa luôn quan tâm đến phần
rỗi của chúng con. Xin Chúa ban cho chúng con những ơn cần thiết để biết khôn
ngoan mà chọn lựa những điều đem lại phần phúc, phần rỗi cho chúng con.
Mạnh
Phương
07
Tháng Chín
Ðâu Là Hạnh Phúc Ðích Thực
Seiji
Katagire, một phi công Nhật Bản, đang trên cần lái của chiếc phản lực cơ DC 8 của
hãng hàng không dân sự với 174 hành khách trên tàu. Ðang lúc anh chuẩn bị đáp
xuống phi trường Ðông Kinh, thì anh bỗng nghe được những âm thanh khủng khiếp
báo hiệu một sự chết chóc rùng rợn. Do phản ứng tự nhiên, anh đã kéo giật cần
lái, khiến cho chiếc máy bay đâm nhào xuống đất gây tử thương cho 24 hành khách
và hàng trăm người bị thương.
Khi
cuộc điều tra về tai nạn kết thúc thì anh được gửi ngay đến bệnh viện tâm thần.
Các bác sĩ về khoa thần kinh học cho rằng những tiếng kêu gào khủng khiếp mà
viên phi công đã nghe được, xuất hiện ngay trong cơn ác mộng giữa lúc tỉnh táo
của anh và đó chính là nguyên nhân gây ra tai nạn... Theo các bác sĩ tâm thần,
ác mộng xảy ra trong tình trạng nửa tỉnh nửa mơ là dấu hiệu báo trước một cơn
khủng hoảng tinh thần.
Theo
những con số chính xác được tiết lộ từ các bệnh viện thần kinh tại Nhật Bản,
thì con số người mắc bệnh mất trí và thác loạn thần kinh đã gia tăng theo tỷ lệ
thuận với sự phát triển khoa học kỹ thuật và kinh tế tại quốc gia này... Người
Nhật Bản nổi tiếng là người cần cù siêng năng nhất thế giới. Từ em bé mới tập tễnh
cắp sách đến trường với một vị bộ trưởng trong chính phủ, tất cả mọi người đều
lấy sự bon chen và lấy sự phấn đấu làm phương châm của cuộc sống... Sự cố gắng
đó vừa đưa nước Nhật đến chỗ phồn thịnh cũng vừa xô đẩy người dân đến tình trạng
căng thẳng không ngừng. Một chút lơ đễnh có thể đưa đến thất bại, một chút sơ
sót có thể đưa đến chỗ mất công ăn việc làm... Tự ái cá nhân và tự ái dân tộc
khiến người Nhật không chịu đựng được sự thất bại. Một lần thi trượt có thể xô
ngã không biết bao nhiêu học sinh Nhật đến chỗ tự vận.
Nhật
Bản là quốc gia được coi là mạnh nhất Á Châu và là nước một trong những kỹ thuật
cao nhất thế giới. Nhưng chúng ta hãy tự hỏi: liệu sự giàu có phồn thịnh đó có
đem lại cho con người hạnh phúc hay không?
Hạnh
phúc là một cái gì vô cùng tương đối... Nhà giàu đứt tay bằng ăn mày đổ ruột.
Chúng
ta hãy thử so sánh niềm vui của các trẻ em thuộc hai xã hội khác nhau. Trong một
gia đình mà cơm trắng được coi như một thứ xa xỉ phẩm, thì chắc chắn một ổ bánh
mì tây sẽ tạo cho các em bé trong gia đình nghèo một niềm vui gấp nghìn lần niềm
vui của những em bé suốt đời sống trên nhung lụa và ăn toàn cao lương mỹ vị.
Một
chiếc áo mới mỗi năm chỉ được mặc một lần của em bé nhà nghèo có lẽ sẽ làm cho
em bé đó vui hơn tất cả những em bé suốt đời chỉ biết có lụa là gấm vóc.
Của cải
vật chất là một điều kiện cần thiết để cho con người được sống xứng với phẩm
giá con người. Những phương tiện kỹ thuật giúp con người phát triển nhiều hơn
trong nhân cách. Sự sung túc về vật chất phải đem lại sự phát triển nhân bản và
tinh thần. Có hiều hơn để nên người nhiều hơn: đó là khẩu hiệu người ta thường
đề ra để kêu gọi giúp đỡ các nước kém mở mang... Tuy nhiên, tự nó, của cải vật
chất, sự giàu có, những phương tiện văn minh tiến bộ không phải là cùng đích của
con người.
Người
Kitô luôn thức tỉnh để đánh giá đúng những phương tiện vật chất họ đang sử dụng
hay đang tìm cách để đắc thủ. Sự chạy đua với những phương tiện vật chất không
nên làm họ mờ mắt, bán đứng lương tâm của mình.
Hạnh
phúc duy nhất và đích thực trong cuộc sống của người Kitô phải là chính Chúa.
Có được hạnh phúc đó trong tâm hồn, chúng ta sẽ đánh giá đúng mức của cải vật
chất và đồng thời sẽ tìm được hạnh phúc ngay trong những điều kiện thiếu thốn
nhất của cuộc sống.
(Lẽ
Sống)






Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét