21/01/2017
Thứ Bảy tuần 2 thường niên
Thánh Anê, trinh nữ, tử đạo.
Lễ nhớ
*
Anê là một thiếu nữ Rôma, mới từ mười hai đến mười lăm tuổi đã tình nguyện chết
vì đức tin khi cuộc bách hại của hoàng đế Đi-ô-cơ-lê-xi-a-nô tới hồi khốc liệt
nhất (năm 305).
Đó là sự việc thánh
Am-rô-xi-ô đã ghi lại, và là lý do khiến Hội Thánh Rôma tưởng nhớ thánh nữ với
hết tình yêu mến.
Bài Ðọc I: (năm I) Dt
9, 2-3, 11-14
"Nhờ chính máu
Mình mà Người vào Cung Thánh chỉ một lần".
Trích thư gửi tín hữu
Do-thái.
Anh em thân mến, nhà tạm
được cất lên trong gian thứ nhất, có đặt chân nến, bàn, và bánh tiến. Gian này
gọi là Cung Thánh. Sau tấm màn thứ hai thì đến gian gọi là Cực Thánh.
Còn Chúa Kitô xuất hiện
như vị Thượng tế của mọi tốt lành tương lai. Người đi qua nhà tạm rộng rãi và
hoàn hảo hơn, không phải do tay người phàm xây dựng, nghĩa là không thuộc về trần
gian này, cũng không nhờ máu dê bò, nhưng nhờ chính máu của Người mà vào Cung
Thánh chỉ một lần và đem lại ơn cứu độ muôn đời. Vì nếu máu dê bò và tro bò cái
mà người ta rảy trên kẻ ô uế, còn thánh hoá được thân xác nên trong sạch, huống
chi máu của Ðức Kitô, Ðấng đã nhờ Thánh Thần mà hiến tế chính mình làm của lễ
trong sạch dâng lên Thiên Chúa; máu đó sẽ càng tẩy sạch lương tâm chúng ta khỏi
những việc sinh sự chết, khiến chúng ta có thể phụng sự Thiên Chúa hằng sống.
Ðó là lời Chúa.
Ðáp Ca: Tv 46, 2-3.
6-7. 8-9
Ðáp: Thiên Chúa ngự lên giữa tiếng tưng bừng, Chúa ngự
lên trong tiếng kèn vang (c. 6).
Xướng: 1) Hết thảy chư
dân hãy vỗ tay, hãy reo mừng Thiên Chúa tiếng reo vui! Vì Chúa là Ðấng Tối Cao,
Khả uý, Người là Ðại Ðế trên khắp trần gian. - Ðáp.
2) Thiên Chúa ngự lên
giữa tiếng tưng bừng, Chúa ngự lên trong tiếng kèn vang. Hãy ca mừng, ca mừng
Thiên Chúa, hãy ca mừng, ca mừng Vua của chúng ta! - Ðáp.
3) Vì Thiên Chúa là
vua khắp cõi trần gian, hãy xướng ca vịnh mừng Người, Thiên Chúa thống trị trên
các nước, Thiên Chúa ngự trên ngai thánh của Người. - Ðáp.
Alleluia: Ga 14, 5
Alleluia, alleluia! -
Chúa phán: "Thầy là đường, là sự thật và là sự sống, không ai đến được với
Cha mà không qua Thầy". - Alleluia.
Phúc Âm: Mc 3, 20-21
"Những thân
nhân của Người nói: Người đã mất trí".
Tin Mừng Chúa Giêsu
Kitô theo Thánh Marcô.
Khi ấy Chúa Giêsu cùng
các môn đệ trở về nhà, và dân chúng đông đảo lại đổ xô tới, đến nỗi Người không
dùng bữa được. Những thân nhân của Người hay tin đó, liền đi bắt Người, vì họ
nói: "Người đã mất trí".
Ðó là lời Chúa.
Suy Niệm: Vai trò của gia đình
Tin Mừng hôm nay mời gọi
chúng ta suy nghĩ về tương quan với Chúa Giêsu và gia đình của Ngài, để từ đó
rút ra những bài học thực tiễn về vai trò gia đình đối với con người.
Chúa Giêsu đã sinh ra
và lớn lên trong một gia đình. 33 năm sống kiếp làm người, Ngài đã sống 30 năm
với gia đình. Hơn nữa, cũng như bất cứ một người Á Ðông nào, Chúa Giêsu rất xem
trọng những mối giây liên hệ thân thuộc: trong ba năm rao giảng công khai, Ngài
vẫn tìm dịp trở về thăm làng cũ, và giữa lúc Ngài bận bịu với sứ vụ công khai,
bà con thân thuộc của Ngài vẫn tìm đến thăm Ngài. Quả thật, Chúa Giêsu xem trọng
những liên hệ máu mủ và tình bà con xóm giềng, Ngài quí trọng gia đình; Ngài đề
cao sự thánh thiêng và bất khả phân ly của giây hôn phối. Tuy nhiên, Chúa Giêsu
không lập gia đình; trong ba năm thi hành sứ vụ công khai, Ngài sống xa gia
đình, không nhà, không cửa.
Như vậy, đối với Chúa
Giêsu, trên cõi đời này, gia đình cũng như mọi thứ định chế khác của loài người
đều không phải là những giá trị tuyệt đối. Chỉ có một giá trị tuyệt đối, đó là
con người, bởi có con người mới có một vận mệnh vĩnh cửu. Tất cả đều hiện hữu
vì con người. Trong Kinh Tin Kính, Giáo Hội tuyên xưng: "Vì loài người
chúng tôi và để cứu rỗi chúng tôi, Người đã từ trờ xuống thế". Như vậy,
ngay cả mầu nhiệm Nhập Thể cũng là vì con người. Chính Chúa Giêsu đã tuyên bố rằng
Ngài đến để phục vụ, chứ không phải để được phục vụ; nếu Con Thiên Chúa nhập thể
là để phục vụ con người, thì huống chi những định chế của xã hội loài người. Tất
cả đều hiện hữu vì con người: gia đình cũng như xã hội hiện hữu vì con người,
chứ không phải con người vì gia đình và xã hội.
Từ cái nhìn trên đây của
Chúa Giêsu về gia đình, chúng ta có thể thấy được vai trò của gia đình và một
cách cụ thể mục đích của việc giáo dục trong gia đình. Trong tuyển tập "Giới
Luật Yêu Thương", Ðức Cha Bùi Tuần đã có một phân tích sâu sắc về mục đích
của việc giáo dục gia đình, Ngài viết:
"Các bậc cha mẹ
muốn biết xưa nay mình nhằm mục đích gì trong việc giáo dục con cái, thì hãy
xét xem ta thường muốn gì, chờ đợi gì ở con cái. Có phải muốn chúng nên giàu
sang không? Có phải chờ đợi ở chúng một lợi lộc vật chất chăng? Không thiếu những
cha mẹ nhắm cái đó khi giáo dục con cái. Những hy vọng đó không phải là xấu,
nhưng chắc chắn không phải là chính mục đích mà cha mẹ phải nhắm để đưa con cái
mình đi tới. Mục đích chính đó là gì?"
Mục đích đó là giúp
chúng nên người với tất cả ý nghĩa cao đẹp của nó. Mà nên người trước hết là thực
hiện đầy đủ ý nghĩa câu nói quen thuộc: "Con người, đầu đội trời, chân đạp
đất"... Chân đạp đất là thái độ phải thắng dẹp những lôi cuốn tội lỗi thế
tục, là đạp lên trên những gì làm cho mình ra hèn như cát bụi, là đạp lên trên
những gì đưa ta xuống đất, xuống địa ngục. Nếu chân đạp đất chỉ những sự phàm
trần, thì đầu đội trời chỉ những sự siêu phàm. Ðầu đội trời chi thái độ vươn
lên những gì cao thượng, đầu đội trời chỉ sự cố gắng phóng mình tới lý tưởng xa
vời, đầu đội trời chỉ sự hướng tâm con người về mục đích ở tận bên kia thế giới,
đầu đội trời chỉ nỗ lực băng mình lên cao để tìm về quê hương trên trời.
Những suy tư của Ðức
Cha Bùi Tuần gợi lại cho chúng ta câu nói của Chúa Giêsu với cha mẹ Ngài khi
hai Ðấng gặp lại Ngài trong Ðền Thờ Yêrusalem: "Cha mẹ không biết con phải
lo việc Cha con sao?" Ðầu đội trời chính là lo việc Cha trên trời, là hướng
về trời cao, là sống cho những giá trị vĩnh cửu. Nên người thực sự là sống đúng
ý nghĩa ba chữ "đầu đội trời", và đó phải là mục đích của giáo dục
gia đình, bất cứ hành động nào đi ngược mục đích ấy đều là phản giáo dục.
Lời Chúa hôm nay mời gọi
chúng ta tự vấn lương tâm xem đâu là những giá trị đích thực mà chúng ta đang
theo đuổi và muốn truyền đạt cho người khác. Nguyện xin Ðấng là Ðường, là Sự Thật
và là Sự Sống soi sáng và hướng dẫn chúng ta.
Veritas Asia
Lời Chúa Mỗi Ngày
Thứ Bảy Tuần 2 TN, Năm lẻ
Bài đọc: Heb 9:2-3,
11-14; Mk 3:20-21.
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Tình yêu vô
biên của Chúa Giêsu
Khi yêu, con người làm
những việc bị người khác coi là điên khùng; chẳng hạn, đứng chờ người yêu dưới
mưa, hay sẵn sàng chết vì người mình yêu. Nhưng đối với người đang yêu, nó được
thúc đẩy phải biểu lộ để chứng tỏ tình yêu. Chính Chúa Giêsu đã từng rửa chân
cho các Tông-đồ và căn dặn các ông cũng phải rửa chân cho nhau. Ngài cũng đã
nói với các ông: “không có tình yêu nào lớn lao cho bằng tình của người chết vì
yêu.” Ngài không chỉ nói, nhưng đã vác Thập Giá lên Đồi Golgotha để chết cho
con người, để chứng tỏ tình yêu của Ngài.
Các Bài Đọc hôm nay tập
trung trong những biểu lộ tình yêu của Chúa Giêsu dành cho con người. Trong Bài
Đọc I, tác-giả Thư Do-Thái so sánh máu của Chúa Giêsu đổ ra để xóa tội cho con
người với máu của chiên bò rảy trên con người của Cựu Ước. Nếu máu chiên bò có
thể cất đi tội cho con người, huống hồ gì là máu của Con Thiên Chúa! Trong Phúc
Âm, vì quá yêu thương dân chúng, Chúa Giêsu và các môn đệ làm việc không ngơi
nghỉ đến nỗi không có giờ ăn uống. Thân nhân của Người hay tin ấy, liền đi bắt
Người, vì họ nói rằng Người đã mất trí.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I: Máu của Đức Kitô đổ ra có sức thanh tẩy hiệu quả hơn máu của
chiên bò.
1.1/ Lều Hội Ngộ và Lều của Đức Kitô: Sau khi đã so sánh phẩm trật Thượng Tế và lễ vật hy
sinh, tác giả Thư Do-Thái muốn so sánh nơi chốn mà Thượng Tế dâng lễ vật. Lều Hội
Ngộ, nơi mà các Thượng Tế dâng lễ hy sinh trong Ngày Đền Tội mỗi năm, được dựng
nên bởi con người theo kiểu mẫu Thiên Chúa mặc khải cho Moses. Lều này chỉ là
hình bóng của một thực tại, Lều lớn và hòan hảo hơn, không do bàn tay con người
xây dựng và không thuộc về thế giới này, nhưng do chính Thiên Chúa tạo dựng.
(1) Lều Hội Ngộ: Trong
Cựu-Ước, Lều này được cấu trúc theo mô hình mà Thiên Chúa đã mặc khải cho
Moses. Tác giả mô tả vắn tắt như sau: “Lều này được gọi là Nơi Thánh, có cây
đèn bảy ngọn, có bàn và bánh dâng tiến. Đằng sau bức màn thứ hai, có một cái lều
gọi là Nơi Cực Thánh.” Các tư tế có thể vào Nơi Thánh để dâng lễ vật hàng tuần;
nhưng chỉ có Thượng Tế mới được vào Nơi Cực Thánh, mỗi năm một lần, để dâng lễ
vật cho mình và cho dân.
(2) Lều lớn và hòan hảo
hơn: “Nhưng Đức Kitô đã đến làm Thượng Tế đem phúc lộc của thế giới tương lai.
Để vào cung thánh, Người đã đi qua một cái lều lớn hơn và hoàn hảo hơn, không
do bàn tay con người làm nên, nghĩa là không thuộc về thế giới thọ tạo này.” Có
học-giả cho rằng, Lều này chính là thân xác Chúa Giêsu, nhưng thân xác Chúa
Giêsu được cưu mang và thành hình bởi Đức Mẹ, một con người. Lối giải thích hợp
lý hơn cho Lều này chính là con người Chúa Giêsu, kết hợp bởi cả thiên tính và
nhân tính, như Thánh Ambrosio nói: “Bàn thờ tượng trưng thân thể Chúa Kitô, và
thân thể của Chúa Kitô ở trên bàn thờ” (GLCG trưng Ambrosio, Sacer. 4, 7). Hiểu
như thế, Chúa Giêsu vừa là Thượng Tế, vừa là Lễ Hy Sinh, vừa là Bàn Thờ.
1.2/ Máu của Đức Kitô và
máu của chiên bò: Tác giả đã so sánh lễ hy
sinh của Cựu Ước với Lễ Hy Sinh của Thượng Tế Giêsu; giờ đây, tác giả so sánh về
hiệu quả của máu đổ ra của hai lễ hy sinh này. Trong Cựu Ước, máu đổ ra là máu
của chiên, dê, bò; trong Tân Ước, máu đổ ra là chính máu của Thượng Tế Giêsu,
Người Con của Thiên Chúa. Máu của Đức Kitô đem lại cho con người những hiệu quả
sau:
(1) Sự vững bền: Máu
súc vật phải đổ mỗi lần con người phạm tội. Máu Đức Kitô đổ một lần là đủ: “Người
chỉ đổ máu một lần thôi, và đã lãnh được ơn cứu chuộc vĩnh viễn cho chúng ta.”
(2) Hiệu quả: Theo
truyền thống Do-Thái, máu súc vật chỉ có thể lấy đi những tội phạm vì vô tình;
những tội cố ý phạm, không máu súc vật nào có thể lấy đi được. Máu của Đức Kitô
vì là máu của tự nguyện, của yêu thương, của Con Thiên Chúa, có thể tha thứ tất
cả các tội: “Vậy nếu máu các con dê, con bò, nếu nước tro của xác bò cái, đem rảy
lên mình những kẻ nhiễm uế còn thánh hoá được họ, nghĩa là cho thân xác họ trở
nên trong sạch, thì máu của Đức Kitô càng hiệu lực hơn biết mấy. Nhờ Thánh Thần
hằng hữu thúc đẩy, Đức Kitô đã tự hiến tế như lễ vật vẹn toàn dâng lên Thiên
Chúa. Máu của Người thanh tẩy lương tâm chúng ta khỏi những việc đưa tới sự chết,
để chúng ta xứng đáng phụng thờ Thiên Chúa hằng sống.”
2/ Phúc Âm: Chúa Giêsu và các môn đệ quên mình để lo cho dân chúng.
2.1/ Lòng yêu thương của
Chúa Giêsu dành cho con người: “Người trở về
nhà và đám đông lại kéo đến, thành thử Người và các môn đệ không sao ăn uống được.”
Những việc này xảy ra là vì Chúa Giêsu và các môn đệ quá thương dân chúng. Nếu
Chúa Giêsu không muốn những điều này xảy ra, Ngài chỉ cần đình chỉ việc chữa
lành hay lánh đi một nơi hẻo lánh, là giải quyết được vấn đề. Chỉ có tình yêu mới
thúc đẩy Chúa Giêsu và các môn đệ vào hòan cảnh này; tuy vậy, các ngài vẫn vui
vẻ phục vụ.
2.2/ Thân nhân không thể
hiểu nổi những gì Chúa Giêsu làm: “Thân nhân
của Người hay tin ấy, liền đi bắt Người, vì họ nói rằng Người đã mất trí.” Theo
thói thường, người không yêu không thể hiểu nổi lý lẽ của tình yêu. Các thân
nhân của Chúa Giêsu không thể nào hiểu nổi tình yêu của Chúa Giêsu dành cho
Chúa Cha và cho con người. Theo họ, cuộc sống như Chúa Giêsu đang sống là một
điên khùng và thất bại, vì:
(1) Lang thang khắp
nơi, nay đây mai đó, không có nghề nghiệp gì nhất định; trong khi theo họ, con
người phải có mái nhà an tòan và nghề nghiệp vững chắc để sinh sống.
(2) Kết bạn với những
người nghèo khổ và thất học; trong khi theo họ, phải có kiến thức và địa vị cao
trọng trong xã hội.
(3) Dám đương đầu với
quyền lực của giới cai trị tôn giáo như Biệt-phái, Kinh-sư, Cao-niên. Theo họ,
làm như thế là tự mang án tử cho mình.
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
- Nhìn vào những gì
Chúa Giêsu đã, đang, và sẽ làm cho con người, chúng ta nhận ra tình yêu của
Ngài dành cho chúng ta.
- Không ai dám hy sinh
tính mạng cho người khác; họa chăng có người dám chết vì người công chính. Đức
Kitô đã chết cho chúng ta khi chúng ta còn là tội nhân.
- Vì Đức Kitô đã yêu
thương và hy sinh tất cả cho chúng ta, chúng ta không được ích kỷ để chỉ biết sống
cho mình; nhưng phải yêu thương và hy sinh cho người khác như Đức Kitô đã dạy
chúng ta.
Linh mục Anthony
Đinh Minh Tiên, OP
21/01/17
THỨ BẢY TUẦN 2 TN
Th. A-nê, trinh nữ, tử
đạo Mc 3,20-21
BỊ CHO LÀ MẤT TRÍ
“Thân nhân của Người hay tin ấy liền đi bắt
Người, vì họ nói rằng Người đã mất trí.” (Mc 3,21)
Suy niệm: Chúa Giê-su khởi
đầu rao giảng tại Ga-li-lê, mà nói rõ hơn, nơi Ngài thường xuyên lui tới là
Ca-phác-na-um. Ngài say mê với sứ vụ đến độ thường quên cả ăn uống. Thế là Ngài
bị cho là mất trí. Na-da-rét chỉ cách Ca-phác-na-um khoảng 47 km về hướng tây
nam nên tiếng đồn về ông thầy Giê-su nhanh chóng được loan truyền về làng. Nghe
tiếng đồn ấy, thân nhân xuống Ca-phác-na-um tìm Ngài để đưa về quê nhà. Với họ,
Chúa Giê-su là con người không bình thường: bỏ nghề mộc ổn định, đi lang thang
đây đó; không lập gia đình như những người đàn ông khác; chiêu mộ một nhóm môn
đệ mà đa số là ngư dân chẳng giống ai; rồi rước họa vào thân khi gây chuyện với
giới lãnh đạo tôn giáo. Mà kể cũng lạ: Mất trí mà làm được các phép lạ kỳ diệu,
mà có những lời rao giảng thu hút lòng người? Điều này chỉ có ai tin Chúa
Giê-su mới lý giải được: “vì lo việc nhà Chúa mà tôi đây sẽ phải thiệt
thân” (Ga 3,17).
Mời Bạn: Nhiệt
thành trong đời sống đạo, trong nỗ lực loan báo Tin Mừng, có thể bạn cũng được
gán cho cái nhãn “mất trí, bất bình thường”. Bạn nản lòng hay kiên vững trong
tư thế người môn đệ Chúa Ki-tô? Khi thấy những chứng tá nhiệt thành trong giáo
xứ, bạn thờ ơ, cười chê hay bạn hoán cải và sống theo các mẫu gương ấy?
Sống Lời Chúa: Tôi
chấp nhận tất cả, miễn sao Chúa Ki-tô được rao giảng.
Cầu nguyện: Lạy Chúa Giê-su, Chúa
đã ngạc nhiên và buồn lòng vì bị ngườoi thân hiểu lầm. Xin giúp con khi gặp
những hiểu lầm, chống đối vì là môn đệ Chúa, biết kiên trì sống niềm tin và
loan báo Tin Mừng Chúa. Amen.
Người bị mất trí (21.1.2017 – Thứ bảy Tuần 2 Thường niên)
Suy niệm:
Bài Tin Mừng hôm nay
thật là ngắn, chỉ gồm có hai câu.
Nhưng câu chuyện kể lại
có thế làm chúng ta bối rối.
Đức Giêsu đã gặp sự chống
đối từ phía các kinh sư và người Pharisêu.
Bây giờ Ngài lại gặp sự
hiểu lầm từ phía những thân nhân,
trong đó có thể có
thân mẫu của Ngài (x. Mc 3, 31).
Khi Đức Giê
su và các môn đệ trờ về nhà ở Caphácnaum,
đám đông lại kéo đến.
Nhu cầu thật lớn lao
và thúc bách khiến cả nhóm không thể nào có giờ ăn.
Thân nhân của Ngài
nghe tin ấy thì hốt hoảng.
Có lẽ họ đã đi từ quê
làng Nadarét đến để gặp Đức Giêsu.
Họ nghĩ Ngài bị mất
trí và họ muốn lôi Ngài về lại quê nhà.
Họ sẵn sàng dùng sức mạnh
để ép Đức Giêsu phải đi.
Kể cũng lạ nếu chỉ dựa
vào chuyện Đức Giêsu không ăn
để vội vã kết luận là
Ngài mất trí.
Các thân nhân chẳng để
ý đến chuyện đám đông chạy đến với Ngài
để được trừ quỷ, được
chữa bệnh và để được nghe giảng.
Làm sao một người mất
trí có thể làm được những việc như thế ?
Xem ra họ không hiểu mấy
về con người và sứ mạng của Đức Giêsu.
Thật ra dưới mắt của
các thân nhân,
Đức Giêsu có những điều
chẳng bình thường chút nào.
Ngài đã không lập gia
đình như những thanh niên khác.
Ngài đã bỏ nghề thợ mộc
ở Nadarét để lang thang khắp đó đây.
Dù không phải là người
học thức,
Ngài đã chiêu tập một
nhóm môn đệ chủ yếu là dân đánh cá,
đã giao du với những hạng
người nên tránh, đã dám đụng độ với các kinh sư,
và bây giờ Ngài đang
mê mệt với một đám đông cuồng nhiệt theo Ngài.
Họ tự hỏi ông Giêsu,
người thân của họ, có vấn đề gì về tâm lý không,
có rơi vào tình trạng
hoang tưởng tự đại không.
Chúng ta cần nhiều thời
gian để hiểu được sự “mất trí” của Đức Giêsu.
Quan hệ máu mủ có khi
lại làm cản trở việc nhận ra Ngài là ai.
Đức Giêsu bao giờ cũng
vượt trên những gì chúng ta thường nghĩ.
Cần thấy được sự khôn
ngoan và lòng nhân hậu của Thiên Chúa
nơi sự “mất trí” và
điên rồ của Đức Giêsu trên thập giá (1 Cr 1, 18).
Cầu nguyện:
Lạy Chúa Giêsu,
dân làng Nadarét đã
không tin Chúa
vì Chúa chỉ là một
ông thợ thủ công.
Các môn đệ đã không
tin Chúa
khi thấy Chúa chịu
treo trên thập tự.
Nhiều kẻ đã không
tin Chúa là Thiên Chúa
chỉ vì Chúa sống
như một con người,
Cũng có lúc chúng
con không tin Chúa
hiện diện dưới hình
bánh mong manh,
nơi một linh mục yếu
đuối,
trong một Hội thánh
còn nhiều bất toàn.
Dường như Chúa
thích ẩn mình
nơi những gì thế
gian chê bỏ,
để chúng con tập nhận
ra Ngài
bằng con mắt đức
tin.
Xin thêm đức tin
cho chúng con
để khiêm tốn thấy
Ngài
tỏ mình thật bình
thường giữa lòng cuộc sống.
Lm Antôn Nguyễn
Cao Siêu, SJ
Hãy Nâng Tâm Hồn Lên
21 THÁNG GIÊNG
Những Người Thất
Nghiệp - Mối Ưu Tư Nặng Trĩu Lòng Tôi
Tôi đặc biệt cảm thông
tận đáy lòng mình hoàn cảnh của vô số anh chị em thất nghiệp. Họ muốn làm việc,
nhưng không thể kiếm được một chỗ làm. Nhiều trường hợp, đó bởi vì nạn kỳ thị
tôn giáo, giai cấp, chủng tộc, hay ngôn ngữ. Không có việc làm hay thiếu việc
làm – tình trạng ấy gây ra nỗi chán chường và dễ làm cho người ta tự cảm thấy
mình thừa thãi. Đó là nguyên nhân của nhiều xung đột trong các gia đình và thường
dẫn đến bao phiền não lắm khi không thể tả xiết. Tình trạng ấy vừa làm suy yếu
cấu trúc xã hội, vừa đe dọa chính phẩm giá của người ta, nam cũng như nữ, trong
các gia đình.
Chúng ta cần có những
sáng kiến mới mẻ để giải quyết vấn đề rất hệ trọng này. Những sáng kiến ấy sẽ
đòi hỏi sự cộng tác trên bình diện quốc gia và quốc tế. Điều cực kỳ quan trọng,
đó là những chương trình được phác họa để giải quyết vấn đề thất nghiệp phải
thúc đẩy lòng tôn trọng và cảm thông giữa những người chủ việc và những người
lao động đang tìm kiếm một chỗ làm.
- suy tư 366 ngày của
Đức Gioan Phaolô II -
Lm. Lê Công Đức dịch từ nguyên tác
LIFT UP YOUR HEARTS
Daily Meditations
by Pope John Paul II
Lời Chúa Trong Gia Đình
Ngày 21-1
Thánh Anê, trinh nữ
tử đạo
Dt 9,2-3.11-14; Mc
3,20-21
Lời suy niệm: “Người trở về
nhà và đám đông lại kéo đến, thành thử Người và các môn đệ không sao ăn uống được.”
Chúa Giêsu đi khắp nơi
loan báo sứ điệp về Nước Trời và thể hiện lòng thương xót của Thiên Chúa đã lôi
kéo đám đông đến với Người, và Người không mệt mỏi, Người luôn ban phát ơn
lành, trên đường đi, trong hội đường, nơi bờ hồ và ngay tại nhà của mình cũng như
nhà người thân và nhà người tội lỗi.
Lạy Chúa Giêsu. Chúa
luôn rộng lòng đối với chúng con. Xin cho chúng con luôn biết nương ẩn trong
tình thương của Chúa, để chúng con cũng biết mở rộng lòng mình đón tiếp những
ai cần đến chúng con vì Chúa.
Mạnh Phương
Gương Thánh Nhân
Ngày 21-01: Thánh
ANÊ
Đồng trinh Tử đạo
(khoảng + 304)
Một cuộc đời được gặt
bởi gươm đao. Đó là tất cả. Không có nhiều việc, không có nhiều chuyện, nhưng
danh tiếng đã nên lẫy lừng.
Một sử gia đã chân nhận
như thế theo những lời truyền khẩu. Người ta biết rằng: Anê qua đời khoảng năm
12 tuổi. Cuộc khảo sát xương sọ cho biết như vậy. Người ta còn biết được rằng,
theo thánh Ambrosiô, vào năm 375 đã cử hành các lễ kính thánh nữ và vị thánh trẻ
trung này được trình bày như vị thánh tử đạo sau khi đã chiến đấu để giữ mình đồng
trinh.
Người ta yêu cái tên của
Ngài, Anê theo tiếng la-tinh có nghĩa là con chiên, theo tiếng Hy Lạp có nghĩa
là trong trắng. Người ta muốn rằng Ngài có nét đẹp duyên dáng quyến rũ và thuộc
gia đình quý phái. Các cô gái lập gia đình sớm. Trong số những chàng trai ngưỡng
mộ Ngài, có con trai một vị tổng trấn, nhưng Anê tự cởi lòng đã chọn lựa vị hôn
phu của mình.
Ngài đã nghe về Chúa
Giêsu, đã trở thành Kitô hữu và đã tận hiến vĩnh viễn cho Chúa Kitô. Các trẻ em
thời này hay có tư tưởng anh hùng vì đã được thấy dòng máu của những vị tử đạo
tuôn đổ. Anê từ khước lời cầu hôn của người thanh niên lương dân và bị tố giác
trước quan tổng trấn.
Theo một trong các cuộc
đối chất tuyệt vời mà cả trăm nghìn Kitô hữu cho là chính xác, các lời hứa hẹn
với những đe dọa chẳng có nghĩa lý gì đối với đức tin và lòng can đảm của thánh
nữ. Người thiếu nữ từ chối không thờ lạy thần Minerva. Một ý tưởng quỷ quái nảy
ra trong đầu óc quan tổng trấn. Ông truyền dẫn thiếu nữ đến xóm bất lương mặc
cho bọn say mê nàng xâm phạm. Ngài bị lột hết y phục. Nhưng tóc dài phủ kín người
Ngài. Hơn nữa nguồn sáng bởi trời bao quanh Ngài làm thành một chiếc áo trắng
diệu kỳ. Con của vị tổng trấn định cả gan xâm phạm tới Ngài nhưng bị ngã chết
như bị sét đánh. Anê đầy thương cảm đã xin thiên thần cứu sống anh và anh sẽ trở
lại đạo.
Điều kỳ diệu không có
giới hạn và mọi sự đều có thể cả. Bị đưa vào lò lửa, nhưng người thiếu nữ bất
khuất không bị thiêu sống. Thánh Ambrôsiô nói: - Ngài đi chịu khổ hình một cách
vui vẻ còn hơn một người đi vào loan phòng của mình, vì Ngài không đi đến cái
chết nhưng đi vào bất tử, Ngài được trang điểm không phải bằng những trân châu
ngọc báu, nhưng bằng ánh sáng siêu nhiên.
Các ngọn lửa vây kín
mà không thiêu đốt Anê. Vậy Ngài phải bị chém đầu mới được. Và người ta thấy một
thiếu nữ yếu ớt khuyến khích người lý hình tay chân run rẩy: - Chặt đi đừng sợ
gì, để tôi sớm đến được với Đấng lòng tôi yêu mến.
Tường thuật đã được tiểu
thuyết hoá và làm say mê lòng đạo đức của các tín hữu, nhưng sẽ không đủ để tên
Ngài được quí trọng như vậy, nếu không chắc chắn rằng Anê là thánh trẻ tử đạo
mà đức tin, đức mến và lòng ái mộ đức khiết trinh còn mạnh mẽ hơn cả sự chết.
Lịch sử thánh Anê còn
được phép thêm bằng qua lời truyền khẩu về Emêrentiana, người chị em cùng một
vú nuôi với Ngài. Vài ngày sau khi Anê tử đạo, dân ngoại bắt gặp Emêrentiana với
các tín hữu khác cầu nguyện bên mộ Ngài.
Các Kitô hữu chạy trốn
nhưng Emêrentina ở lại và bị ném đá. Cha mẹ Anê chôn cất nàng bên mộ con gái
mình. đêm sau họ thức cầu nguyện và thấy Anê ở giữa các thánh nữ đồng trinh, với
con chiên trắng hơn tuyết bên phải.
Thánh Anê nói với cha
mẹ: - Đùng khóc vì con phải chết, trái lại cha mẹ hãy vui mừng vì con được hiệp
nhất ở trên trời với Đấng con đã yêu mến hết lòng khi ở dưới đất.
Để nhớ đoạn lịch sử
này, ngày 21 tháng giêng, sau thánh lễ cử hành trên mộ xác thánh Anê, người ta
dẫn tới hai con chiên, lông kết sao vàng và đeo nải trắng một con, đỏ một con.
Hai con chiên được đặt trên bàn thờ trong một giỏ mây, được chúc lành và dâng
cho Đức Thánh Cha, sau đó được gởi về tu viện thánh Cêcilia.
Nơi đây các nữ tu nuôi
chúng lớn lên, lông chúng dùng để dệt các "Pallium", phẩm phục dệt bằng
len trắng, có thêu thánh giá đen, mà Đức giáo hoàng gửi cho các Đức Tổng giám mục
mặc trên áo choàng ngoài, như dấu hiệu tỏ sự kính trọng.
(daminhvn.net)
21 Tháng Giêng
Chiếc Khăn Tay Vấy Mực
Ruskin là một nghệ
sĩ, phê bình nghệ thuật kiêm xã hội học người Anh sống vào cuối thế kỷ 19.
Một hôm, có một người
đàn bà quý phái mang đến cho ông xem một chiếc khăn tay đắt tiền đã bị vấy mực.
Bà ta xuýt xoa tiếc rẻ vì chiếc khăn tay đã hoàn toàn mất giá trị của nó.
Ruskin không nói
gì, ông chỉ xin cho ông mượn chiếc khăn tay trong một ngày. Ngày hôm sau, ông
trao lại chiếc khăn tay cho người đàn bà mà cũng không nói một lời nào. Nhưng
khi trải chiếc khăn tay ra, người đàn bà hết sức ngạc nhiên, bởi vì từ một vết
mực trong góc của chiếc khăn, nhà nghệ sĩ đã biến thành một bức tranh tuyệt mỹ.
Chiếc khăn tay có vấy
mực tưởng đã bị vứt đi, nay đã trở thành một tác phẩm nghệ thuật để đời.
Những người có niềm
tin vào cuộc sống không bao giờ bỏ cuộc trước những thất bại. Họ luôn biết biến
những thất bại ấy thành khởi đầu của một thành công vĩ đại hơn.
Người có niềm tin
vào Thiên Chúa cũng luôn nhìn vào thất bại, rủi ro, đau khổ trong cuộc sống như
cơ may của một ân phúc cao cả và dồi dào hơn.
Dạo tháng 6 năm 1990,
mục sư Anh giáo Michael Lapsley, người Zimbabwe bên Phi Châu, vì là mục sư
Tuyên úy của tổ chức Quốc đại Châu Phi bao gồm các lực lượng tranh đấu cho quyền
lợi của người da đen Nam Phi, đã bị quân khủng bố đặt chất nổ khiến ông bị cụt
hai tay, mù một mắt và hỏng lỗ tai. Trong một tuyên ngôn công bố sau đó, ông đã
viết như sau: "Họ đã lấy mất đôi tay của tôi. Nhưng tôi không buồn, bởi vì
tôi không dùng đến võ khí để cần phải có đôi tay. Họ đã lấy mất một phần đôi mắt
của tôi và thính giác của tôi, nhưng tôi vẫn còn có thể dâng hiến lời nói để tiếp
tục rao giảng một cách xác tín và mạnh mẽ hơn".
Người ta vẫn thường
nói: Yêu là chết trong lòng một ít. Tình yêu đích thực luôn luôn đòi hỏi hy
sinh, mất mát. Nhưng chỉ có đôi mắt tình yêu mới nhận ra giá trị của những mất
mát ấy.
Qua cái chết trên thập
giá như một tiêu hao hoàn toàn, Chúa Giêsu đã bày tỏ Tình Yêu của Thiên Chúa
cho nhân loại, ánh sáng của Tình Yêu đã chiếu sáng qua sự mất mát ấy. Qua những
hao mòn trong từng ngày của cuộc sống Mẹ Maria, Tình Yêu của Thiên Chúa cũng được
tiếp tục bày tỏ. Có cái chết độc ác, tức tưởi của Chúa Giêsu trên thập giá, thì
cũng có cái chết âm thầm từng ngày của Mẹ Maria. Ngày nay, tình Yêu của Thiên
Chúa cũng cần có những mất mát, hao mòn khác của người Kitô để được tiếp tục
bày tỏ cho con người, bởi vì sứ mệnh của người Kitô chính là bổ túc cho những
gì còn thiếu sót trong cuộc tử nạn của Ðức Kitô.
(Lẽ Sống)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét