09/06/2017
Thứ Sáu tuần 9 thường niên.
Bài Ðọc I: (Năm I) Tob
11, 5-17
"Chúa đã sửa
phạt tôi, và lại cứu chữa tôi, đây tôi nhìn thấy con trai tôi"
Bài trích sách Tobia.
Trong những ngày ấy, mỗi
ngày bà Anna đến ngồi ở vệ đường bên sườn núi, nơi đó có thể nhìn xa được.
Cũng tại chỗ đó, đang
lúc bà ngóng chờ con bà trở về, thì bà thấy và nhận ra con bà từ đàng xa đi đến,
bà chạy báo tin cho chồng rằng: "Kìa, con mình đang về tới kia".
Và Raphael nói với
Tobia rằng: "Lúc bạn vào nhà rồi, lập tức bạn hãy thờ lạy Chúa là Thiên
Chúa bạn, và cảm tạ Người, rồi bạn đến gần mà hôn cha của bạn. Liền sau đó, bạn
hãy lấy mật cá đem theo mình, xức lên mắt ông. Mắt của ông sẽ mở ra, cha của bạn
sẽ thấy ánh sáng mặt trời, và hân hoan trước mặt bạn".
Bấy giờ con chó đi
theo Tobia, chạy về trước, nó vui mừng vẫy đuôi như báo tin. Người cha mù lòa của
Tobia chỗi dậy, loạng choạng đi ra cửa đón con mình.
Ông đón lấy và hôn con
ông và vợ nó.
Cả hai oà lên khóc vì
vui mừng.
Sau khi thờ lạy và cảm
tạ Thiên Chúa, họ cùng ngồi xuống.
Bấy giờ Tobia lấy mật
cá, xức lên mắt cha mình.
Chờ đợi nửa giờ, thì một
vẩy trắng tựa như màng trứng tách ra khỏi hai mắt.
Tobia cầm vẩy trắng ấy
kéo ra khỏi mắt cha mình, ông liền thấy được.
Rồi ông, vợ ông và những
người quen thuộc ca tụng Chúa.
Còn Tobia thì cầu nguyện
rằng: "Lạy Chúa là Thiên Chúa Israel, tôi chúc tụng Chúa, vì Chúa sửa phạt
tôi, và lại cứu chữa tôi; đây chính tôi đang nhìn thấy Tobia con trai của
tôi".
Ðó là Lời Chúa.
Ðáp Ca: Tv 145, 2abc,
7,8-9abc-10
Ðáp: Linh hồn tôi ơi, hãy ngợi khen Chúa. (2a)
Xướng 1) Linh hồn tôi
ơi, hãy ngợi khen Chúa, tôi sẽ ngợi khen Chúa suốt cả cuộc đời, bao lâu còn có
thân tôi, tôi còn ca ngợi Chúa. - Ðáp.
2) Thiên Chúa cứu gỡ
những người tù tội. Thiên Chúa mở mắt những kẻ đui mù. - Ðáp.
3) Thiên Chúa giải
thoát những kẻ bị khòm lưng khuất phục, Thiên Chúa yêu quý các bậc hiền nhân.
Thiên Chúa che chở những khách kiều cư. - Ðáp.
4) Thiên Chúa nâng đỡ
những người mồ côi, quả phụ và làm rối loạn đường nẻo đứa ác nhân. Thiên Chúa sẽ
làm vua tới muôn đời, Sion hỡi, Thiên Chúa của ngươi sẽ làm vua tự đời này sang
đời khác. - Ðáp.
Alleluia: Ga 14, 5
Alleluia, alleluia! -
Chúa phán: "Thầy là đường, là sự thật, và là sự sống, không ai đến được với
Cha mà không qua Thầy. - Alleluia.
Phúc Âm: Mc 12, 35-37
"Sao họ có thể
bảo Ðức Kitô là Con vua Ðavít?"
Tin Mừng Chúa Giêsu
Kitô theo Thánh Marcô.
Khi ấy, Chúa Giêsu cất
tiếng giảng dạy trong đền thờ rằng: "Sao các luật sĩ lại nói Ðấng Cứu Thế
là con vua Ðavít? Vì chính Ðavít được Chúa Thánh Thần soi sáng đã nói: Thiên
Chúa đã phán cùng Chúa tôi rằng: "Con hãy ngồi bên hữu Cha, cho đến khi
Cha đặt các kẻ thù con làm bệ dưới chân con". Chính Ðavít gọi Người là
Chúa, thì sao Người lại có thể là Con Ðavít được?" Và đám dân chúng thích
thú nghe Người nói.
Ðó là lời Chúa.
Suy Niệm : Ðấng Kitô là
Chúa
Cuộc đối đầu trực diện
giữa Chúa Giêsu và các đối thủ qua đi với việc họ không còn chất vấn Ngài nữa.
Lúc này, tác giả Marcô lại nhớ thêm một cảnh, trong đó chính Chúa Giêsu là người
chất vấn. Marcô không xác định rõ kẻ bị hỏi, chỉ ở cuối đoạn ông mới cho biết
đông đảo dân chúng lắng nghe Ngài cách thích thú.
Trong lần chất vấn
này, Chúa Giêsu đề cập đến tước hiệu mà các luật sĩ gán cho Ngài: con vua
Ðavít. Một truyền thống Do thái xa xưa vẫn cho rằng Ðấng Kitô phải thuộc dòng
dõi vua Ðavít (2V 7,14-17). Người ta cũng thường gọi Chúa Giêsu là "con
vua Ðavít" (x. 10,48; 11,10). Nhưng chắc chắn Chúa Giêsu không tự xưng
mình bằng tước hiệu này, vì nó quá hàm hồ, Ngài muốn tránh xa quan niệm về Ðấng
Kitô theo kiểu chính trị. Ngài trưng dẫn Thánh vịnh 110, theo đó Ðấng Kitô vừa
là con vua Ðavít, vừa được Ðavít gọi bằng "Chúa tôi". Chính Kinh
Thánh đã gán cho Ðấng Kitô một phẩm tính cao cả hơn con vua Ðavít và gọi bằng
tước hiệu "Chúa". Sau biến cố Phục Sinh, các Kitô hữu đã sử dụng
Thánh vịnh 110 để tìm ra các tước hiệu bao hàm trọn vẹn tính cách của Chúa
Giêsu: họ tuyên xưng Ngài thực sự thuộc đẳng cấp thần thánh: Ngài đã sống lại
và được Thiên Chúa phong làm "Chúa". Ngài lên trời và ngự bên hữu
Thiên Chúa (Cv 2,34-36).
Ðức Kitô là Thiên Chúa
thật và cũng là người thật. Ðó là lòng tin kiên vững của Kitô giáo. Quá nhấn mạnh
tới thiên tính mà bỏ quên nhân tính, hoặc ngược lại, đều là những sai lầm tai hại.
Chúa Giêsu là Thiên Chúa thật, như lời thánh Gioan: "Từ khởi thủy đã có Lời,
và Lời vẫn ở với Thiên Chúa, và Lời là Thiên Chúa". Nhưng Lời đã thành xác
phàm và sống giữa nhân loại để cứu độ con người và nâng con người lên địa vị
con cái Thiên Chúa. Nói theo thánh Irênê: Thiên Chúa đã làm người để con người
được trở thành Thiên Chúa.
Ước gì đó là niềm xác
tín mà chúng ta mang trong lòng, diễn tả ra cuộc sống và sẵn sàng bảo vệ đến
cùng.
(Trích trong ‘Mỗi Ngày
Một Tin Vui’)
LỜI CHÚA MỖI NGÀY
Thứ Sáu Tuần 9 TN, Năm lẻ
Bài đọc: Tob
11:5-15; Mk 12:35-37.
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Sự cần thiết của thời gian.
Con người bị lệ thuộc vào thời gian; Thiên Chúa làm chủ thời gian. Con người
khi làm bất cứ việc gì đều muốn có kết quả ngay; nhưng Thiên Chúa đòi con người
phải chờ đợi. Trong thực tế, làm việc gì cũng cần phải có thời gian, trước khi
nhìn thấy kết quả: trồng cấy, học hành, đầu tư ... Trong việc tập luyện nhân đức
cũng thế: thời gian cần để thử luyện đức tin để phân biệt đức tin vững vàng với
đức tin yếu kém; thời gian cần để chứng minh đâu là tình yêu chung thủy với
tình yêu qua đường; thời gian cần để đào tạo sự kiên trì và trung thành, thay
vì những nông nổi và cảm xúc nhất thời.
Bắt đầu Sách Tobit, chúng ta đã đặt hai câu hỏi: "Thiên Chúa có thấy những
việc lành con người làm hay không?" và "Tại sao người lành phải đau
khổ?" Lý do của hai câu hỏi là vì ông Tobit luôn cố gắng ăn ở theo sự thật:
cho con đi mời người nghèo về để cùng ăn uống chung, chôn xác kẻ chết; nhưng
ông vẫn bị mù và bị châm biếm bởi vợ! Trình thuật trong Bài Đọc I hôm nay cho
thấy kết quả của những cố gắng của ông Tobit: ông được khỏi mù, ông lấy được tiền
đã gởi người khác, ông đã lấy được vợ cho con ông và đã chữa cô ta khỏi ách nô
lệ của quỉ Asmodeus. Điều này chứng minh: Tất cả mọi chuyện tốt đẹp xảy ra cho
những ai cố gắng ăn ở theo sự thật và vững lòng trông cậy nơi Thiên Chúa. Điều
quan trọng là phải kiên trì và trung thành, chứ không được đòi hỏi phải có kết
quả ngay.
Trong Phúc Âm, vì con người lệ thuộc thời gian, nên đa số không hiểu: làm sao Đức
Kitô có thể trở thành Chúa Thượng của vua David được, vì Ngài có sau David cả
1,500 năm? Nhưng Chúa Giêsu muốn con người phải suy nghĩ khi Ngài trích dẫn lời
Thánh Vịnh 110:1 này để tìm hiểu đâu là sự thật, vì lời Kinh Thánh không thay đổi,
và chính vua David đã nói như vậy. Họ chỉ còn một cách hiểu là chấp nhận mặc khải
của Đức Kitô: "Trước khi Abraham có, Ta đã có, vì Ta Hằng Hữu." Chỉ
khi Chúa Giêsu nhập thể, Ngài mới có sau David, khi xét theo gia phả con người
mà thôi.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I: Được con chữa khỏi mù, lấy được vợ cho con, và đòi được nợ.
1.1/ Thiên-sứ Raphael hướng
dẫn Tobia chữa ông Tobit khỏi mù:
(1) Tình cha con: Đức tin của ông Tobit và những việc lành của ông đã ảnh hưởng
rất lớn trên đức tin và cách hành xử của Tobia con ông. Chúng ta có thể đan cử
ít ví dụ: Tobia tuyệt đối vâng lời cha và thiên sứ; cậu lấy Sarah không phải vì
tình dục nhưng vì tình yêu chân thành; cậu luôn lo lắng đến bệnh tình của cha.
Đây phải là gương sáng cho những người cha trong gia đình: Nếu các ông muốn con
cái kính sợ Thiên Chúa, các ông hãy kính sợ Thiên Chúa trước. Nếu các ông muốn
con cái ăn ngay ở lành, hãy làm trước và tạo cơ hội cho các con ăn ngay ở lành.
Kế hoạch chữa mắt cho ông Tobit đã nằm trong kế hoạch của Thiên Chúa, khi Ngài
gởi thiên sứ Raphael đến cho gia đình. Trước khi về đến nhà, thiên sứ Raphael
nói lời chỉ dẫn cho Tôbia trước khi cậu đến gần cha: "Tôi biết là mắt cha
em sẽ mở ra. Hãy tra mật cá vào mắt ông. Thuốc sẽ làm cho các sẹo trắng teo lại
và bay ra khỏi mắt ông. Cha em sẽ thấy lại được, sẽ nhìn thấy ánh sáng."
Khi được vợ cho biết Tobia đang tiến về nhà, ông Tobit đứng lên, chân đi loạng
quạng bước qua cửa sân mà ra. Tobia đi về phía ông, tay cầm mật cá; cậu thổi
vào mắt ông. Cậu giữ chặt lấy ông và nói: "Thưa cha, xin cha cứ tin tưởng!"
Cậu bôi thuốc cho ông và để thuốc ngấm. Rồi cậu lấy hai tay bóc vẩy ra khỏi
khoé mắt ông. Ông ôm choàng lấy cổ cậu, vừa khóc vừa nói: "Con ơi, cha đã
thấy con! Con là ánh sáng cho đôi mắt cha!"
(2) Tình mẹ con: Bà Anna chắc chắn thương con, vì bà Anna luôn ngồi, ngó trước
ngó sau con đường mà con bà đã ra đi. Bà cũng lo cho gia đình khi phải bươn chải
ra ngoài kiếm đồng tiền về lo cho gia đình khi chồng bị mù. Bà chỉ có một khuyết
điểm là đã không kiên nhẫn và không cầm được tính nóng giận, khi nghi ngờ sự quan
phòng của Thiên Chúa và chất vấn về thái độ "quá đạo đức" của chồng
mình. Nếu chồng con của Bà nghe lời Bà, và quay lưng lại với Thiên Chúa, làm
sao Bà hưởng được những kết quả tốt đẹp như hôm nay. Vì thế, các bà mẹ trong
gia đình đừng đay nghiến chồng khi thấy các ông "quá đạo đức;" nhưng
hãy lo lắng nhiều khi các ông không đạo đức và không sống theo sự thật Thiên
Chúa dạy.
Thấy cậu đang đến, bà bảo cha cậu: "Này con ông đang đến với người bạn đồng
hành của nó!" Rồi Bà Anna chạy đến ôm choàng lấy cổ con và nói: "Con
ơi, mẹ lại thấy con! Từ nay, mẹ có chết cũng được!" Rồi bà khóc oà lên.
1.2/ Tobia báo cho cha biết
mọi điều ông muốn được thành công: Tobia
hoan hỷ bước vào nhà, miệng vang lời chúc tụng Thiên Chúa. Tobia kể cho cha cậu
biết là cuộc hành trình của cậu đã thành công, cậu đã mang bạc về, đã cưới vợ
là cô Sarah, con gái ông Raguel như thế nào, và hiện giờ cô sắp tới, đang tiến
gần đến cửa thành Nineveh. Khi nghe con tường thuật kết quả chuyến đi, ông
Tobit lớn tiếng chúc tụng Thiên Chúa: "Chúc tụng Thiên Chúa! Chúc tụng
Danh cao trọng của Người. Chúc tụng mọi thiên sứ thánh thiện của Người! Ước gì
Danh cao trọng của Người che chở chúng ta! Chúc tụng mọi thiên sứ đến muôn đời!
Vì tôi đã bị Người đánh phạt, nhưng nay lại được thấy Tobia, con tôi!"
2/ Phúc Âm: Sao các kinh sư lại nói Đấng Kitô là con vua David?
Thiên Chúa hằng hữu, Ngài không lệ thuộc vào thời gian; nhưng trong Kế Hoạch Cứu
Độ, Ngài muốn cho Con của Ngài nhập thể. Khi Chúa Giêsu nhập thể, Ngài chịu lệ
thuộc vào thời gian. Một cách giúp chúng ta có thể hiểu câu hỏi này, là cách cắt
nghĩa theo hai bản tính:
(1) Theo nhân tính: Đức Kitô là con vua David vì Ngài xuất thân từ giòng dõi của
David, như Matthew đã cẩn thận chép lại (Mt 1:1-18).
(2) Theo thiên tính: Ngài luôn hiện hữu và cao trọng hơn vua David, vì
"chính vua David được Thánh Thần soi sáng đã nói: Đức Chúa (Chúa Cha) phán
cùng Chúa Thượng tôi (Đức Kitô): bên hữu Cha đây, Con lên ngự trị, để rồi bao địch
thù, Cha sẽ đặt dưới chân Con." Chúa Giêsu muốn chứng minh thiên tính của
Người bằng cách trưng dẫn lời Thánh Vịnh 110:1 này. Ngài mời gọi đám đông suy
nghĩ: "Chính vua David gọi Đấng Kitô là Chúa Thượng, thì Đấng Kitô lại là
con vua ấy thế nào được?" Đám đông phải đi tới kết luận như Gioan Tẩy Giả:
Người đến sau tôi nhưng Người có trước tôi và cao trọng hơn tôi; phần tôi, tôi
không xứng đáng cởi giây giầy cho Người (Jn 1:15, 27).
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
- Con người chúng ta không đủ khôn ngoan để thắc mắc sự quan phòng của Thiên
Chúa. Khi nào không hiểu được những biến cố xảy ra trong cuộc đời, hãy biết
khiêm nhường xin Thiên Chúa soi sáng để có thể hiểu được.
- Chúng ta không bao giờ được xin Thiên Chúa đối xử công bằng theo như những gì
chúng ta làm cho Ngài; vì nếu Ngài đối xử công bằng, chúng ta đã không còn có mặt
trong thế gian này, vì tội lỗi chúng ta luôn nhiều hơn công phúc.
- Chúng ta hãy kiên nhẫn chờ đợi cho tới khi nhìn thấy kết quả. Đừng kêu trách,
than khóc, và nhất là, từ bỏ lối sống "ăn ngay ở lành" mà Thiên Chúa
đã dạy bảo.
Lm. Anthony ĐINH MINH TIÊN, OP.
Th. Ép-rem, phó tế, tiến sĩ HT Mc
12,35-37
MẦU NHIỆM THIÊN CHÚA
“Chính vua Đa-vít gọi
Đấng Ki-tô là Chúa Thượng, thì do đâu Đấng Ki-tô lại là con vua ấy được?” (Mc 12,37)
Suy niệm: Triết
gia Gabriel Marcel đã nói: Con người là một huyền nhiệm; mỗi người đều có chiều
sâu kín ẩn mà không ai có thể đạt thấu. Chúng ta vẫn hằng ngày ở gần bên nhau,
nhìn thấy nhau nhưng chưa hẳn chúng ta có thể nói mình đã thấu hiểu về nhau.
Người Do Thái ngày xưa chỉ nhìn thấy Chúa là một con người, con bác thợ ở
Na-da-rét. Một người con cháu hoàng tộc lại được tổ phụ Đa-vít gọi là Đấng
Ki-tô, là Chúa Thượng, đó quả là một mê cung cho những trí óc suy tư theo cái
nhìn tự nhiên của nhân loại. Vua Đa-vít được Chúa Thánh Thần soi sáng mới có
thể cảm nhận được mầu nhiệm Thiên Chúa, để nhận ra Đấng Ki-tô mà Dân Chúa mong
đợi chính là Con Thiên Chúa sinh ra làm người trong dòng tộc mình.
Mời Bạn: Phần
chúng ta, nhờ đức tin, chúng ta đã biết Chúa Giê-su là Thiên Chúa thật và là
người thật. Nhưng Thiên Chúa còn mời gọi chúng ta khám phá và tin nhận Chúa
nhiều hơn, để qua mọi biến cố trong dòng đời biến chuyển ta thấy được Chúa đang
điều khiển mọi sự. Nhờ việc kính trọng thông cảm và lắng nghe nơi những con
người bé nhỏ thấp hèn, ta gặp được Chúa.
Sống Lời Chúa: Trong
bổn phận âm thầm nhỏ bé hằng ngày như việc nhà, học hành, cầu nguyện, nghỉ
ngơi, ta khám phá Chúa luôn đồng hành với ta.
Cầu nguyện: Lạy
Chúa, bởi vì có thể những ngày còn lại quá ít ỏi nên cho con không chỉ gặp và
mến yêu Chúa mỗi ngày nhưng biết khám phá và yêu mến Chúa mỗi giây phút hiện
tại hết tâm hồn và hết sức lực theo ý Chúa muốn. Amen. (Chiara
Lubich, người sáng lập Phong trào Focolare)
(5 phút Lời Chúa)
Bên hữu Cha đây (9.6.2017 – Thứ sáu Tuần 9 Thuờng niên)
Hôm nay chúng ta vẫn phải làm việc vất vả để thế giới nhìn nhận quyền làm Chúa của Đức Giêsu Kitô. Vì kẻ thù cuối cùng vẫn chưa bị khuất phục trọn vẹn (1 Cr 15, 25).
Suy niệm:
Sau khi đã bị chất vấn về
nhiều vấn đề bởi các nhà lãnh đạo tôn giáo,
bây giờ đến lượt Đức
Giêsu đặt vấn đề với họ, cụ thể là các kinh sư.
Khung cảnh vẫn là Đền thờ
với đám đông thính giả.
Có vẻ đây là một đám đông
có cảm tình với Đức Giêsu (c. 37).
Câu chuyện khởi đi từ câu
đầu tiên của thánh vịnh 110.
Thánh vịnh này là thánh
vịnh được các Kitô hữu sơ khai yêu thích,
và được trích dẫn nhiều lần
trong các sách Tân Ước,
bởi lẽ họ nhận ra khuôn
mặt của Đức Giêsu vinh quang trong đó.
Đối với các kinh sư, cũng
như đối với Đức Giêsu,
thánh vịnh này được vua
Đavít viết ra, dưới ơn linh hứng của Thánh Thần.
Ông viết về Đấng Mêsia
được Đức Chúa cho toàn thắng.
“Đức Chúa phán cùng Chúa
của tôi rằng: bên hữu Ta đây, con lên ngự trị,
để rồi bao địch thù Ta
đặt làm bệ dưới chân con” (c.36).
Trong thánh vịnh này,
Đavít đã gọi Đấng Mêsia một cách long trọng,
bằng tước hiệu “Chúa của
tôi”.
Thế mà theo quan niệm của
các kinh sư, Đấng Mêsia (còn gọi là Đấng Kitô)
là con vua Đavít, là
người thuộc dòng dõi vua Đavít.
Câu hỏi Đức Giêsu đặt cho
các kinh sư như sau:
Nếu Đavít gọi Đấng Mêsia
là Chúa của tôi
thì làm sao Đấng Mêsia
lại là Con của Đavít?
Mới nghe câu hỏi của Đức
Giêsu,
ta có cảm tưởng Ngài
không nhìn nhận mình là Con vua Đavít.
Thật ra Ngài không bảo
rằng Đấng Mêsia không thể là Con Đavít được.
Nhưng Ngài chỉ đặt một
câu hỏi lơ lửng để mời họ suy nghĩ.
“Bởi đâu (pothen) mà Đấng
Mêsia lại là con vua Đavít?” (c. 37).
Bởi đâu Đấng Mêsia vừa là
Con, vừa là Chúa của Đavít?
Đối với Kitô hữu chúng
ta, mầu nhiệm này đã được hiển lộ.
Đức Giêsu là Con vua
Đavít, thuộc dòng dõi Đavít theo xác thịt (Rm 1,3),
nhưng Ngài được siêu tôn
làm Chúa nhờ trải qua cái chết thập giá,
nhờ sự hạ mình vâng phục,
và nhờ được phục sinh.
“Chính vì thế Ngài được
ban cho một danh hiệu vượt trên mọi danh hiệu,”
khiến mọi loài phải tuyên
xưng Đức Giêsu Kitô là Chúa (Ph 2, 9-11).
Hôm nay chúng ta vẫn phải
làm việc vất vả
để thế giới nhìn nhận
quyền làm Chúa của Đức Giêsu Kitô.
Vì kẻ thù cuối cùng vẫn
chưa bị khuất phục trọn vẹn (1 Cr 15, 25).
Chúng ta mong mọi sự quy
phục Đức Kitô, để tất cả thuộc về Thiên Chúa.
Cầu nguyện:
Lạy Chúa Giêsu,
Chúa đã yêu trái đất này,
và đã sống trọn phận
người ở đó.
Chúa đã nếm biết
nỗi khổ đau và hạnh phúc,
sự bi đát và cao cả của
phận người.
Xin dạy chúng con biết
đường lên trời,
nhờ sống yêu thương đến
hiến mạng cho anh em.
Khi ngước nhìn lên quê
hương vĩnh cửu,
chúng con thấy mình được
thêm sức mạnh
để xây dựng trái đất này,
và chuẩn bị nó đón ngày
Chúa trở lại.
Lạy Chúa Giêsu đang ngự
bên hữu Thiên Chúa,
xin cho những vất vả của
cuộc sống ở đời
không làm chúng con quên
trời cao;
và những vẻ đẹp của trần
gian
không ngăn bước chân con
tiến về bên Chúa.
Ước gì qua cuộc sống hằng
ngày của chúng con,
mọi người thấy Nước Trời
đang tỏ hiện.
Lm Antôn Nguyễn Cao Siêu, SJ
Hãy Nâng Tâm Hồn Lên
9 THÁNG SÁU
Trật Tự Của Tạo Vật
Trong Ý Định Của
Thiên Chúa
Trong trật tự của tạo
vật, con người tham dự vào toàn bộ các mối tương quan: tương quan với thế giới,
tương quan giữa nam và nữ, tương quan với đồng loại. Ơn gọi “thống trị mặt đất”
cho chúng ta thấy đặc tính quan hệ của sự sống con người. Con người cai quản mọi
loài; con người xây dựng và phát triển một gia đình cùng với người bạn đời của
mình; con người hợp tác với đồng loại để hình thành một xã hội phục vụ thiện
ích chung. Những mối quan hệ này thật xứng hợp với nhân vị xét như hình ảnh của
Thiên Chúa. Ngay tự đầu tiên, những mối quan hệ ấy đã thiết định vai trò của
con người ở giữa vạn vật.
Chính vì định mệnh ấy
mà con người đã được kêu gọi vào hiện hữu trong tư cách là một chủ thể (một cái
‘tôi’ cụ thể), được ban cho trí tuệ, lương tâm và tự do. Khả năng suy nghĩ làm
cho con người khác biệt một cách nền tảng so với toàn thể thế giới động vật. Động
vật chỉ có thể cảm nhận các thứ qua các giác quan của chúng. Còn trí năng con
người giúp con người biện biệt phân định giữa thật và giả. Khả năng ấy mở ra
cho con người các lãnh vực khoa học, tư duy, triết lý, thần học. Chính nhờ bản
tính của mình mà con người nắm bắt được chân lý nơi mọi sự. Con người ở trong một
tương quan với chân lý – và mối tương quan này thiết định vai trò của con người
xét như một sinh vật có định mệnh thuộc linh. Khả năng hiểu biết chân lý bộc lộ
nơi mọi mối tương quan giữa con người với thế giới và với người khác. Nó thiết
lập một nền tảng khẩn thiết cho mọi sắc dạng văn hóa.
- suy tư 366 ngày của Đức Gioan Phaolô II -
Lm. Lê Công Đức dịch từ nguyên tác
LIFT UP YOUR HEARTS
Daily Meditations by Pope John Paul II
09 Tháng Sáu
Muôn Vàn Phép Lạ
Một vị ẩn sĩ nọ,
sau 60 năm sống khắc khổ giữa sa mạc, bỗng cảm thấy chán nản khi nghĩ rằng mình
chưa hề làm được phép lạ nào như các vị tiền bối.
Ông quyết định rời
bỏ sa mạc để trở về đô thị sống một cuộc sống tiện nghi, bình thường như mọi
người.
Nhưng đôi mắt Chúa
lúc nào cũng dõi theo từng suy nghĩ, từng đường đi nước bước của ông. Biết ông
đang toan tính bỏ cuộc để trở lại đô thị, Thiên Chúa bèn sai một thiên thần đến
với ông. Vị sứ thần đã nói với ông như sau: "Ngài đang toan tính điều gì
thế? Ngươi hãy thử nghĩ có phép lạ nào kỳ diệu nào hơn chính cuộc sống của
ngươi không? Ai đã ban cho ngươi sức mạnh để có thể cầm cự được trong nơi hoang
vu này trong mấy chục năm qua? Ai đã chúc lành cho cây cỏ ngươi đã dùng trong
thời gian qua mà không hề gây nguy hại cho ngươi? Ngươi lại đây và xin Chúa ban
cho ngươi thêm lòng kiên nhượng...".
Ðược lời của vị sứ
thần nâng đỡ, nhà ẩn sĩ ở lại trong sa mạc và tiếp tục cuộc sống tu trì của ông
với niềm tin vững rằng mỗi một phút giây qua đi trong cuộc sống là một phép lạ
mà Thiên Chúa đang thực hiện cho ông.
"Ðây là lúc thuận
tiện, đây là ngày cứu độ". Giáo Hội mượn lời Kinh Thánh này để mời gọi
chúng ta sống một cách sung mãn giây phút hiện tại. Mỗi một giây phút hiện tại
là một hồng ân cứu độ. Thiên Chúa vẫn tiếp tục biến mỗi phút giây của cuộc sống
chúng ta thành một phép lạ.
Không là phép lạ sao tim của chúng ta vẫn tiếp tục đập, mũi chúng ta vẫn tiếp tục hít thở! Còn gì kỳ diệu bằng chính sự sống mà Thiên Chúa vẫn tiếp tục trao ban cho chúng ta. Còn gì kỳ diệu bằng niềm tin Ngài đã trao ban để chúng ta tiếp tục tiến bước trong cuộc lữ hành này.
Không là phép lạ sao tim của chúng ta vẫn tiếp tục đập, mũi chúng ta vẫn tiếp tục hít thở! Còn gì kỳ diệu bằng chính sự sống mà Thiên Chúa vẫn tiếp tục trao ban cho chúng ta. Còn gì kỳ diệu bằng niềm tin Ngài đã trao ban để chúng ta tiếp tục tiến bước trong cuộc lữ hành này.
Chúng ta vẫn thường
nói: ngạc nhiên là khởi đầu của khám phá! Nếu tất cả những khám phá của khoa học
đều bắt nguồn từ những câu hỏi mà con người tự đặt ra khi nhìn ngắm vũ trụ, thì
sự ngây ngất trước những kỳ công của sáng tạo, trước cuộc sống, trước tình người
cũng phải là động lực giúp người tín hữu Kitô chúng ta thấy được, cảm mến được
sự hiện diện và tác động kỳ diệu của Thiên Chúa.
Cái nhìn ấy sẽ giúp
chúng ta thấy được giá trị của những công việc âm thầm từng ngày của chúng ta.
Cái nhìn ấy sẽ mang lại cho chúng ta sức mạnh để tiếp tục phấn đấu khi phải
đương đầu với bệnh tật, với thử thách, với mất mát trong cuộc sống. Một Thiên
Chúa luôn làm những kỳ diệu cũng chính là Ðấng có mặt trong từng phút giây của
cuộc sống chúng ta để đem lại cho chúng ta những điều thiện hảo đôi khi vượt
quá khỏi cái nhìn nông cạn, sự thẩm định giới hạn của chúng ta.
Lẽ Sống
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét