11/09/2017
Thứ Hai tuần 23 thường niên
Bài Ðọc I: (Năm I) Cl
1, 24 - 2, 3
"Tôi đã được
trở thành người phục vụ Hội thánh để rao giảng mầu nhiệm ẩn giấu từ muôn thuở".
Trích thư Thánh Phaolô
Tông đồ gửi tín hữu Côlôxê.
Anh em thân mến, hiện
nay tôi vui sướng trong những đau khổ tôi phải chịu vì anh em. Tôi bổ khuyết
nơi thân xác tôi những gì còn thiếu sót trong cuộc thương khó của Ðức Kitô, để
Hội thánh là thân xác của Người được nhờ. Tôi đã được trở thành người phục vụ Hội
thánh, theo sự an bài của Thiên Chúa đã trao phó cho tôi rao giảng đầy đủ lời
Chúa, đó là mầu nhiệm ẩn giấu từ muôn thuở qua muôn thế hệ, nhưng nay đã được tỏ
bày cho các thánh của Người. Thiên Chúa muốn tỏ bày cho họ biết thế nào là sự
phong phú vinh quang của mầu nhiệm nơi dân ngoại, tức là Ðức Kitô trong anh em,
Người là niềm hy vọng vinh quang. Tôi loan báo Người, cảnh tỉnh mọi người, đem
tất cả khôn ngoan mà dạy dỗ mọi người, để làm cho mọi người nên hoàn hảo trong
Ðức Giêsu Kitô. Chính vì lẽ đó, tôi khó nhọc chiến đấu nhờ vào năng lực mà Người
hành động mạnh mẽ trong tôi. Vì chưng, tôi muốn anh em nhận thấy tôi lo lắng biết
bao cho anh em và cho những người ở Laođicêa, và cho những ai chưa hề thấy mặt
tôi tận mắt, để lòng họ được an ủi, và khi được giáo huấn trong đức mến, họ được
dư đầy sự thông hiểu là được nhận biết mầu nhiệm Thiên Chúa Cha và Ðức Kitô
Giêsu, nơi Người tiềm ẩn mọi kho tàng khôn ngoan và thông hiểu.
Ðó là lời Chúa.
Ðáp Ca: Tv 61, 6-7. 9
Ðáp: Vinh dự và an toàn của tôi ở nơi Thiên Chúa (c.
8a).
Xướng: 1) Duy nơi
Thiên Chúa, hỡi linh hồn tôi, hãy an vui, vì do chính Người, tôi được ơn cứu độ.
Phải, chính Chúa là Ðá Tảng, là ơn cứu độ của tôi, Người là chiến luỹ của tôi,
tôi sẽ không hề nao núng. - Ðáp.
2) Hỡi dân tộc, hãy
trông cậy Người luôn mọi lúc; hãy đổ giốc niềm tâm sự trước nhan Người, vì
Thiên Chúa là nơi ta nương náu.- Ðáp.
Alleluia: Pl 2, 15-16
Alleluia, alleluia! -
Anh em hãy tích trữ lời ban sự sống, anh em hãy chiếu sáng như những vì sao ở
giữa thế gian. - Alleluia.
Phúc Âm: Lc 6, 6-11
"Các ông quan
sát xem Người có chữa lành bệnh trong ngày Sabbat không".
Tin Mừng Chúa Giêsu
Kitô theo Thánh Luca.
Vào một ngày Sabbat,
Chúa Giêsu vào hội đường và giảng dạy. Khi ấy ở đó có một người tay hữu bị khô
bại. Những luật sĩ và biệt phái quan sát xem Người có chữa lành người ấy trong
ngày Sabbat không, để có cớ tố cáo Người. Nhưng Người biết tư tưởng các ông, liền
bảo người có tay khô bại rằng: "Ngươi hãy chỗi dậy mà đứng ra giữa
đây". Người đó đứng thẳng dậy. Ðoạn Chúa Giêsu bảo các ông ấy rằng:
"Tôi hỏi các ông, ngày Sabbat được phép làm sự lành hay sự dữ, cứu sống
hay là giết chết?" Rồi đưa mắt nhìn mọi người, Chúa bảo người đó rằng:
"Ngươi hãy giơ tay ra". Người ấy giơ ra, và tay người ấy được lành.
Bấy giờ các ông đầy
lòng tức giận, và bàn định với nhau xem có thể làm gì được Chúa Giêsu.
Ðó là lời Chúa.
Suy Niệm: Cốt Lõi Của Ðạo
Văn hào Nga Léon
Tolstoi có kể câu truyện ngụ ngôn như sau:
Một ông chủ nọ giao
cho các gia nhân một công việc và bảo họ chỉ chu toàn công việc ấy mà thôi. Ông
hứa sẽ thưởng công cho họ, nếu họ làm tốt công việc. Lúc mới bắt tay vào việc,
ai cũng muốn làm vừa lòng ông chủ, cho nên để hết tâm trí vào công việc được
giao. Thế nhưng, một thời gian sau đó, nhiều người cho rằng để làm vừa lòng ông
chủ và để được phần thưởng bội hầu hơn, cần phải làm nhiều việc khác nữa. Họ
nghĩ ra nhiều việc khác và dần dần chú tâm vào đó đến độ quên bẵng đi công việc
được chủ giao cho lúc đầu. Bận bịu với những công việc mới, chẳng những họ
không còn nhớ tới công việc đã được giao, mà cũng chẳng màng tới phần thưởng
ông chủ đã hứa. Cuối cùng, tưởng mình đã có thể tự túc với công việc của mình,
họ cũng gạt luôn ông chủ ra khỏi cuộc sống của họ. Léon Tolstoi đưa ra kết luận:
Người ta thường thấy một thái độ như thế nơi các Kitô hữu; họ thay thế đạo của
tình thương bằng vô số những nghi lễ trống rỗng vô hồn.
Nhiều người Do thái thời
Chúa Giêsu, nhất là các thành phần lãnh đạo trong dân cũng có lối hành đạo
tương tự. Thật ra, đạo của mạc khải Do thái giáo cốt yếu cũng là đạo của tình
thương; thế nhưng trong thực tế, cái cốt lõi ấy thường bị quên lãng để nhường
chỗ cho biết bao nghi thức trống rỗng vô hồn; người ta sẵn sàng loại trừ tha
nhân và chối bỏ tình thương để tuân giữ những nghi thức và luật lệ vô hồn ấy.
Chúa Giêsu đã đến và
đưa con người trở lại cái cốt lõi của đạo. Tin Mừng hôm nay ghi lại một nỗ lực
của Chúa Giêsu nhằm nhắc nhở cho người Do thái về cái cốt lõi của đạo được thể
hiện qua lề luật. Một trong những khoản quan trọng của lề luật chính là ngày
Hưu lễ. Chúa Giêsu đã không đến để hủy bỏ, nhưng để kiện toàn lề luật, và kiện
toàn lề luật chính là mặc cho tinh thần và ý nghĩa của yêu thương; không có
tình thương, lề luật chỉ còn là một cái xác không hồn. Như vậy, kiện toàn luật
giữ ngày Hưu lễ chính là biến ngày đó thành ngày tôn vinh Thiên Chúa, và không
gì đúng đắn và xứng hợp hơn để tôn vinh Thiên Chúa trong ngày Hưu lễ cho bằng
thể hiện tình thương đối với tha nhân. Chính trong ý nghĩa ấy mà Chúa Giêsu đã
chữa lành một người có bàn tay khô bại trong ngày Hưu lễ. Lề luật là một thể hiện
ý muốn của Thiên Chúa, và ý muốn của Chúa không gì khác hơn là con người được sống,
và sống dồi dào, sung mãn chính là sống yêu thương. Như vậy chu toàn lề luật
trước tiên là sống yêu thương.
Lời Chúa hôm nay mời gọi
chúng ta nhìn lại cách sống đạo của chúng ta. Ðọc kinh, dự lễ, tham gia sinh hoạt
giáo xứ mà không sống yêu thương, điều đó có thật sự là sống đạo chưa? Sống đạo
đích thực là sống yêu thương: một lời kinh đích thực phải phát xuất từ cõi lòng
rộng mở yêu thương; một của lễ đẹp lòng Chúa phải là một nghĩa cử yêu thương
dành cho tha nhân. Xin Chúa giúp chúng ta mỗi ngày thêm thấm nhuần cái cốt lõi
của đạo là yêu thương.
(Trích trong ‘Mỗi Ngày
Một Tin Vui’)
LỜI CHÚA MỖI NGÀY
Thứ Hai Tuần 23 TN1
Bài đọc: Col
1:24-2:3; Lk 6:6-11
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Bổn phận của các tín hữu là
xây dựng Nhiệm Thể của Đức Kitô.
Trong Kế Hoạch Cứu Độ
của Thiên Chúa, Đức Kitô là Người mang Kế-hoạch đến thành công qua việc nhập thể,
mặc khải, dạy dỗ, huấn luyện các môn đệ, chịu chết để chuộc tội cho con người.
Ơn cứu độ giờ đây là của mọi người, không phân biệt một ai cả. Nhưng để ơn cứu
độ này hiện thực trong tất cả mọi người, họ cần tin vào Đức Kitô; và để tin vào
Đức Kitô, Giáo Hội cần có nhiều nhà rao giảng. Bắt đầu từ một nhóm nhỏ là các
môn đệ, Giáo Hội từ từ lớn dần và lan rộng khắp nơi, cho tới con số như ngày
nay, và cần phải lan rộng hơn nữa cho tới khi mọi người đều tin vào Đức Kitô. Để
được như thế, mọi thành phần trong Giáo Hội đều có bổn phận phải hy sinh và nỗ
lực góp phần vào việc rao giảng Tin Mừng.
Các Bài Đọc hôm nay tập
trung trong việc làm cho các tín hữu nhận ra và góp phần vào việc xây dựng Nhiệm
Thể của Đức Kitô là Giáo Hội. Trong Bài Đọc I, thánh Phaolô vui mừng chịu đựng
đau khổ cho việc xây dựng Nhiệm Thể của Đức Kitô, qua việc rao giảng Tin Mừng.
Ngài cố gắng hết sức để cho Tin Mừng thấm nhập, phát triển, và sinh hoa kết
trái trong cuộc đời các tín hữu. Trong Phúc Âm, trong khi Chúa Giêsu tất tưởi
rao giảng Tin Mừng và chữa lành khắp nơi, các kinh-sư và biệt-phái lại nhân
danh Lề Luật của Thiên Chúa để cấm đoán Ngài không được chữa lành trong ngày
Sabbath, và cố gắng tìm mọi cách để tiêu diệt Ngài!
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I: Tôi vui mừng được chịu đau khổ vì Đức Kitô, vì Giáo Hội, và
vì anh em.
1.1/ Phaolô nhận ra trách
nhiệm của mình: Trước khi có thể làm chứng
cho Thiên Chúa, Phaolô cần xác tín niềm tin của mình.
(1) Phaolô nhận ra sự
sai lầm của mình và nhận ra tình thương Thiên Chúa: Biến cố trên đường đi
Damascus đã mở mắt cho Phaolô biết ơn cứu độ không chỉ dành riêng cho người
Do-thái, mà còn mở rộng cho tất cả Dân Ngoại, qua Kế Hoạch Cứu độ của Thiên
Chúa. Thánh Phaolô nói về Kế-hoạch này như sau: "Mầu nhiệm đã được giữ kín
từ bao thời đại và qua bao thế hệ, nhưng nay đã được tỏ ra cho dân thánh của
Thiên Chúa. Người đã muốn cho họ được biết mầu nhiệm này phong phú và hiển hách
biết bao giữa các dân ngoại: đó là chính Đức Kitô đang ở giữa anh em, Đấng ban
cho chúng ta niềm hy vọng đạt tới vinh quang."
(2) Lấy tình thương
đáp trả tình thương: Được chữa lành khỏi mù lòa về phần xác cũng như phần hồn,
Phaolô nhận ra tình thương của Thiên Chúa dành cho ông. Ông nghĩ nếu Thiên Chúa
và Đức Kitô đã yêu thương mình như thế, ông phải đáp trả tình thương bằng cách
làm cho ơn cứu độ được hiện thực trong tất cả mọi người. Phaolô biết mình không
thể làm lại gì cho Thiên Chúa, nên chú trọng vào việc xây dựng các chi thể
trong một thân thể của Đức Kitô là Giáo Hội "Tôi đã trở nên người phục vụ
Giáo Hội, theo kế hoạch Thiên Chúa đã uỷ thác cho tôi, liên quan đến anh em: đó
là tôi phải rao giảng lời của Người cho trọn vẹn."
(3) Đâu là những gian
nan thử thách mà Đức Kitô còn phải chịu? Mặc dù Đức Kitô đã chiến thắng thần chết,
sống lại vinh quang, và mang ơn cứu độ cho mọi người; nhưng Kế-hoạch Cứu Độ
chưa hoàn tất cho đến khi mọi người đều được hưởng ơn cứu độ qua việc tin vào Đức
Kitô. Để hoàn tất điều này, Đức Kitô trông chờ vào sự cộng tác của tất cả các
tín hữu. Những đau khổ mà Đức Kitô còn đang phải chịu là: sự hững hờ của các
tín hữu trong việc rao giảng Tin Mừng; những thái độ chống báng và các kế hoạch
nhằm tiêu diệt đạo thánh Chúa; đời sống giữ đạo cách hời hợt của hàng giáo sĩ
và các tín hữu ngăn cản việc làm chứng cho Tin Mừng; và sự chia rẽ giữa các
giáo hội làm chia cắt thân thể của Đức Kitô.
1.2/ Phaolô tìm mọi cách
để chu toàn sứ vụ được trao phó: Ngài nói:
"Chính vì mục đích ấy mà tôi phải vất vả chiến đấu, nhờ sức lực của Người
hoạt động mạnh mẽ trong tôi... Tôi vui mừng được chịu đau khổ vì anh em. Những
gian nan thử thách Đức Kitô còn phải chịu, tôi xin mang lấy vào thân cho đủ mức,
vì lợi ích cho thân thể Người là Hội Thánh." Những việc làm chứng tỏ nỗ lực
rao giảng Tin Mừng của Phaolô:
- Ngài rao giảng Tin Mừng
ở mọi nơi và trong một lúc: trong hội đường, ngoài phố chợ, trong khám đường,
khi đối chất ... rao giảng dù thuận tiện hay không thuận tiện.
- Giúp đỡ mọi tín hữu
để họ càng ngày càng trở nên hoàn thiện trong Đức Kitô: không chỉ bằng lòng với
việc thiết lập các cộng đoàn, Ngài vẫn trở lại để thăm viếng khi có dịp, và viết
thư để dạy dỗ và khuyên bảo mọi người.
- Lấy tình thương và sức
mạnh của Thiên Chúa để vượt qua mọi tranh chấp và ích kỷ cá nhân; để gìn giữ sự
hiệp nhất trong Giáo Hội.
2/ Phúc Âm: Phải tuyệt đối tránh tất cả những gì ngăn cản không cho Nước
Chúa trị đến.
2.1/ Tranh chấp cá nhân để
hưởng lợi nhuận vật chất: Trình thuật Luca kể:
Vào một ngày Sabbath, Đức Giêsu vào hội đường để giảng dạy. Ở đó có một người bị
khô bại tay phải. Các kinh-sư và những người biệt-phái rình xem Đức Giêsu có chữa
người ấy trong ngày Sabbath không, để tìm được cớ tố cáo Người. Hội-đường
Do-thái là nơi họ tụ tập lại để học hỏi Kinh Thánh và dâng lời cầu nguyện lên
Thiên Chúa; thế mà các kinh-sư và biệt phái là những nhà lãnh đạo trong dân lại
lợi dụng hội đường, giờ thờ phượng, và nhân danh Thiên Chúa để rình rập và chờ
cơ hội để tố cáo người ngay lành.
Lý do tại sao họ làm
như thế là vì họ ghen tị về sư khôn ngoan và uy quyền của Chúa Giêsu. Trong Tin
Mừng Gioan, họ sợ đến một ngày cả thế giới sẽ đi theo Ngài! Nếu thế giới chọn
đi theo Chúa Giêsu, thế giới sẽ bỏ họ. Để ngăn cản con người đừng đến với Chúa
Giêsu, họ dùng mọi thủ đoạn hèn hạ để tiêu diệt Ngài.
2.2/ Chúa Giêsu mạnh dạn
sửa sai và tố cáo thủ đoạn của họ.
(1) Chúa Giêsu vạch ra
những hiểu biết sai lầm: Chúa Giêsu thấu hiểu họ đang suy nghĩ như thế, nên bảo
người bại tay: "Anh trỗi dậy, ra đứng giữa đây!" Người ấy liền trỗi dậy
và đứng đó. Đức Giêsu chất vấn họ: "Tôi xin hỏi các ông: ngày Sabbath, được
phép làm điều lành hay điều dữ, cứu mạng người hay huỷ diệt?"
Ngài muốn họ trở về
nguyên lý nền tảng: Lề Luật làm ra là cho lợi ích và bảo vệ đời sống con người.
Nguyên tắc nền tảng của luân lý là "làm lành tránh dữ, cứu mạng sống chứ
không hủy diệt." Vì thế, không ai được nhân danh Lề Luật để giết hại hay từ
chối làm điều lành trong ngày Sabbath.
(2) Chúa Giêsu can đảm
làm chứng cho sự thật: Không một chút sợ hãi, Người rảo mắt nhìn họ tất cả, rồi
bảo người bại tay: "Anh giơ tay ra!" Anh ấy làm như vậy và tay anh liền
trở lại bình thường. Nhưng họ thì giận điên lên, và bàn nhau xem có làm gì được
Đức Giêsu không. Họ giận điên lên vì họ bị mất mặt trước đám đông; và giận quá
mất khôn, họ không còn biết phân biệt và nhận ra sự thật nữa!
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
- Mỗi tín hữu chúng ta
đều có bổn phận mang Kế Hoạch Cứu Độ của Thiên Chúa đến chỗ vẹn toàn, bằng cách
làm cho mọi người đều có cơ hội để lắng nghe Tin Mừng.
- Chúng ta cần tránh
tuyệt đối thái độ dùng Tin Mừng để mưu cầu lợi ích cá nhân. Đừng bao giờ làm
cho người khác mất niềm tin vì cuộc sống phản Tin Mừng của chúng ta. Đừng bao
giờ nhân danh Tin Mừng để chia cắt Nhiệm Thể của Đức Kitô.
Lm. Anthony ĐINH MINH TIÊN, OP.
11/09/2017
THỨ HAI TUẦN 23 TN
Lc 6,6-11
PHỤC HỒI CHỨC NĂNG KI-TÔ HỮU
Đức Giê-su nói với họ: “Tôi xin hỏi các ông: ngày sa-bát được
làm điều lành hay điều dữ, cứu mạng người hay huỷ diệt?” Người rảo mắt nhìn họ
tất cả, rồi bảo người bại tay: “Anh giơ tay ra.” Anh ấy làm như vậy và tay anh
liền trở lại bình thường. (Lc 6,9-10)
Suy niệm: Thật cảm phục khi chứng kiến những người anh em khuyết tật
đang tập luyện để phục hồi chức năng vận động của mình. Người thì tập luyện với
sự trợ giúp của người khác; người thì dùng những dụng cụ thay thế. Họ miệt mài
tập luyện, chấp nhận vất vả, miễn sao có thể sử dụng phần còn lại của thân thể
của mình vào những việc hữu ích. Bại liệt là mất hẳn khả năng đó. Con số 93%
người tại Việt Nam chưa biết Đức Kitô không khỏi đặt vấn đề: hoạt động của trên
67 nghìn người tham gia công tác mục vụ, gồm giám mục, linh mục, tu sĩ, chủng
sinh, giáo lý viên và hơn sáu triệu rưỡi tín hữu công giáo ở đâu? Phải chăng
đang có số đông người truyền giáo bị “bại liệt”, nên hoạt động truyền giáo
không có khả quan? Hãy nhớ, Đức Giê-su gọi việc phục hồi chức năng hoạt động
nơi người bất toại là “điều lành”, là “cứu mạng”. Và khi Ngài chạm đến, điều
lành xảy ra, mạng sống con người được cứu.
Mời Bạn: Trạng thái bình chân như vại
trong đời sống đạo của chúng ta có phải là biến tướng của chứng bại liệt ki-tô
hữu nơi con người của chúng ta không? Mời bạn đến với Đức Giê-su để Ngài “phục
hồi chức năng” cho bạn, bạn nhé.
Chia sẻ : lời thánh Phao-lô: “Khốn cho tôi nếu tôi không
rao giảng Tin Mừng”
Sống Lời Chúa: Mỗi ngày tìm dịp nói về
Chúa Ki-tô cho người khác.
Cầu nguyện: Lạy Chúa, xin sờ nắn chân tay con, khai mở khối óc con,
chạm đến trái tim con, để toàn thân con trở nên hữu ích cho việc truyền giáo.
(5 phút Lời Chúa)
Giơ bàn tay anh ra (11.9.2017 – Thứ hai Tuần 23 Thường niên)
Các Kitô hữu không còn phải giữ ngày sabát nữa, nhưng giữ Chúa Nhật. Đây là ngày để chúng ta
làm điều tốt, để chăm lo cho sự sống.
Suy niệm:
Chúng ta không biết nhiều
chi tiết về người đàn ông này.
Ông bao nhiêu tuổi, có
gia đình chưa, sống bằng nghề gì?
Chỉ biết là bàn tay phải
của ông bị teo, không duỗi được (c. 6).
Chắc là nó bị co quắp vì
các cơ không hoạt động bình thường.
Như thế sẽ rất khó chịu
và bất lợi để sinh hoạt hàng ngày.
Hơn nữa đây lại là bàn
tay phải, bàn tay chính để làm việc.
Người đàn ông có bàn tay
thương tật đã đến hội đường vào ngày sabát.
Ông đến để nghe giảng dạy
và cầu nguyện như mọi người.
Có vẻ ông chẳng mong gì,
chẳng xin được Đức Giêsu chữa lành,
dù tiếng tăm của Ngài lúc
đó đã lan rộng nhiều nơi (Lc 5, 15).
Thật bất ngờ khi Ngài bảo
ông: “Hãy trỗi dậy và ra đứng giữa đây.”
Ông chẳng biết chuyện gì
sẽ xảy ra cho mình, nhưng đã vâng lời.
Ông đứng ở ngay giữa cho
mọi người thấy.
Sau đó Ngài bảo ông: “Hãy
duỗi bàn tay của anh ra!” (c. 10).
Một lần nữa ông lại vâng
lời.
Ông làm điều mà có lẽ từ
lâu ông không làm được.
Duỗi bàn tay khô héo, co
quắp này, để có thể cầm cái ly, cái chén.
Ước mơ đơn giản ấy nào
ngờ hôm nay được thực hiện.
Ông đã duỗi bàn tay theo
lời Đức Giêsu, và nó đã trở lại bình thường.
Bàn tay như được sống
lại, được phục hồi, mềm mại, dễ bảo.
Cuộc đời ông từ nay sẽ
tươi hơn, có ích hơn, ít phải nhờ vả hơn.
Đức Giêsu đã làm phép lạ
này không phải vì được yêu cầu,
nhưng như một câu trả lời
cho các kinh sư và những người Pharisêu.
Họ rình xem Ngài có chữa
bệnh trong ngày sabát không, để tố cáo Ngài.
bởi lẽ theo họ, ngày
sabát chỉ được chữa những bệnh nguy tử.
Đức Giêsu đã vạch trần âm
mưu này và công khai tỏ thái độ.
Câu hỏi quen thuộc: có
được phép làm điều này vào ngày sabát không?
được thay bằng câu hỏi
mới: ngày sabát được phép làm điều lành hay dữ;
cứu mạng sống hay hủy
hoại mạng sống? (c. 9).
Phép lạ sau đó của Đức
Giêsu chính là câu trả lời (c. 10).
Nhiều khi không làm một
điều tốt, cũng bằng với việc làm một điều xấu,
Không cứu một người vào
giây phút ấy, cũng bằng gián tiếp giết chết họ.
Đức Giêsu đã không coi
ngày sabát như ngày chỉ biết ngồi khoanh tay,
nhưng như ngày để làm
điều tốt, để cứu sự sống con người.
Dù sao Đức Giêsu đã không
hề đụng đến ông có bàn tay bị tật.
Khó lòng bắt lỗi Ngài đã
vi phạm ngày sabát
Ngài chữa cho ông ấy chỉ
bằng một lời mà thôi.
Các Kitô hữu không còn
phải giữ ngày sabát nữa, nhưng giữ Chúa Nhật.
Đây là ngày để chúng ta
làm điều tốt, để chăm lo cho sự sống.
Chữa cho một bàn tay bị
teo tóp được lành, việc này không nhỏ.
Làm cho một con người có
thể sống bằng đôi tay của mình, là chuyện lớn.
Đức Giêsu đã phải trả giá
cho việc chữa bệnh của mình.
Chúng ta cũng phải trả
giá khi dám bảo vệ một sự sống nhỏ nhoi.
Chỉ mong bàn tay tôi
không co lại, nhưng mở ra cho mọi người.
Cầu nguyện:
Lạy Chúa Giêsu,
ai trong chúng con cũng
thích tự do,
nhưng mặt khác chúng con
thấy mình dễ bị nô lệ.
Có nhiều xiềng xích do
chính chúng con tạo ra.
Xin giúp chúng con được
tự do thực sự :
tự do trước những đòi hỏi
của thân xác,
tự do trước đam mê của trái tim,
tự do trước những thành kiến của trí tuệ.
Xin giải thoát chúng con khỏi cái tôi ích kỷ,
để dễ nhận ra những đòi hỏi tế nhị của Chúa,
để nhạy cảm trước nhu cầu bé nhỏ của anh em.
Lạy Chúa Giêsu,
xin cho chúng con được tự do như Chúa.
Chúa tự do trước những ràng buộc hẹp hòi,
khi Chúa đồng bàn với người tội lỗi
và chữa bệnh ngày Sabát.
Chúa tự do trước những thế lực đang ngăm đe,
khi Chúa không ngần ngại nói sự thật.
Chúa tự do trước khổ đau, nhục nhã và cái chết,
vì Chúa yêu mến Cha và nhân loại đến cùng.
Xin cho chúng con đôi cánh của tình yêu hiến dâng,
để chúng con được tự do bay cao.
Lm Antôn Nguyễn Cao Siêu, SJ
11 THÁNG CHÍN
Chúng Ta Khắc Khoải
Mong Được
Chiêm Ngắm Nhan
Thánh Chúa
Trong cả Cựu và Tân Ước,
con người sống trong thế giới hữu hình giữa những thực tại thế tục. Tuy nhiên
con người ý thức sâu xa về sự hiện hữu của Thiên Chúa – một sự hiện diện định
hình toàn bộ cuộc sống của họ.
Vị Thiên Chúa hằng sống
ấy quả thực là bức tường thành bảo vệ con người giữa mọi thử thách và đau khổ của
cuộc hiện sinh dương thế này. Khi cảm nghiệm sự hiện diện của Thiên Chúa, con
người khao khát chiếm hữu Ngài cách hoàn toàn. Con người cố tìm cách để nhìn thấy
dung nhan Thiên Chúa. Tác giả Thánh Vịnh viết:
“Như nai rừng mong mỏi
tìm về suối nước
trong,
hồn con cũng trông
mong
được gần Ngài, lạy
Chúa.
Linh hồn con khao khát
Chúa Trời,
là Chúa Trời hằng sống.
Bao giờ con được đến,
vào bệ kiến Tôn Nhan?”
(Tv 42, 2-3).
Trong khi con người cố
gắng để biết Thiên Chúa – để chiêm ngắm dung nhan Ngài và để cảm nghiệm sự hiện
diện của Ngài – thì Thiên Chúa hướng về phía con người để mạc khải chính sự sống
của Ngài cho con người. Công đồng Vatican II nói nhiều về tầm quan trọng của việc
Thiên Chúa can thiệp vào thế giới này. Công đồng giải thích rằng: “qua sự mạc
khải của Ngài, Thiên Chúa muốn tự tỏ hiện và thông đạt chính Ngài cũng như ý muốn
từ đời đời của Ngài về ơn cứu độ cho con người.” (MK 6).
Tuy nhiên, Thiên Chúa,
Đấng từ bi và nhân ái và là Đấng tự mạc khải chính Ngài, vẫn tiếp tục là một mầu
nhiệm khôn dò đối với con người. Và con người – người lữ khách kiếm tìm tuyệt đối
– vẫn mãi mãi suốt đời kiếm tìm dung mạo của Thiên Chúa. Nhưng ở cuối hành
trình đức tin, con người sẽ về đến “nhà Cha”. Và trong ngôi nhà thiên quốc này,
con người hy vọng chiêm ngắm Thiên Chúa “diện đối diện” (1Cr 13,12).
- suy tư 366 ngày của
Đức Gioan Phaolô II -
Lm. Lê Công Đức dịch từ nguyên tác
LIFT UP YOUR HEARTS
Daily Meditations
by Pope John Paul II
Gương Thánh Nhân
11 Tháng Chín
Thánh Cyprian
Thánh Cyprian
Thánh Cyprian góp phần
quan trọng trong sự phát triển tư duy và tập tục Kitô Giáo trong thế kỷ thứ ba,
nhất là ở bắc Phi Châu.
Là một người được
giáo dục rất kỹ lưỡng và có tài hùng biện, ngài trở lại Kitô Giáo khi đã trưởng
thành. Ngài phân phát tài sản cho người nghèo, và trước khi chịu Rửa Tội ngài
đã làm mọi người kinh ngạc khi thề giữ đức khiết tịnh. Trong vòng hai năm ngài
được thụ phong linh mục và được chọn làm Giám Mục Carthage (gần Tunis bây giờ),
trái với ý của ngài.
Thánh Cyprian than phiền
rằng sự ổn định mà Giáo Hội đang được hưởng đã làm suy nhược tinh thần của nhiều
Kitô Hữu, và đã mở cửa cho những người trở lại đạo mà không thực sự có đức tin.
Khi cuộc bắt đạo dưới thời hoàng đế Decian bắt đầu, nhiều Kitô Hữu đã bỏ Giáo Hội
cách dễ dàng. Chính sự kiện tái nhập đạo (sau khi từ chối đức tin) đã khuấy động
nhiều tranh luận trong thế kỷ thứ ba, và đã giúp Giáo Hội hiểu biết hơn về Bí
Tích Hòa Giải. Novatus, một linh mục từng chống đối việc tuyển chọn Cyprian làm
giám mục, đã tự tấn phong y làm giám mục khi Cyprian vắng mặt và tiếp nhận tất
cả những người bội giáo mà không bắt đền tội theo giáo luật. Hiển nhiên Novatus
bị lên án. Cyprian có lập trường trung dung, ngài chủ trương rằng những người
đã thực sự thờ tà thần thì chỉ được rước Mình Thánh khi sắp chết, trong khi những
ai chỉ mua giấy xác nhận rằng họ đã thờ tà thần thì có thể được tiếp nhận lại
sau một thời gian đền tội. Tuy nhiên lập trường này đã được nới lỏng trong thời
kỳ bắt đạo sau này.
Khi thành phố Carthage
bị bệnh dịch, Ðức Cyprian khuyến khích người Kitô giúp đỡ mọi người khác, kể cả
những kẻ thù nghịch và bắt đạo.
Là bạn thân của Ðức
Giáo Hoàng Cornelius, Ðức Cyprian chống đối vị giáo hoàng kế tiếp là Stephen. Ðức
Cyprian và các giám mục Phi Châu khác không công nhận giá trị của bí tích Rửa Tội
do những người lạc giáo và ly giáo cử hành. Ðây không phải là quan điểm chung của
Giáo Hội, nhưng Ðức Cyprian không nao núng ngay cả khi Ðức Giáo Hoàng Stephen dọa
tuyệt thông.
Ngài bị lưu đầy bởi lệnh
của hoàng đế và sau đó được gọi về để xét xử. Ngài từ chối không chịu rời thành
phố, nhất quyết để người dân chứng kiến việc tử đạo của ngài.
Ðức Cyprian là một tổng
hợp của sự nhân từ và can đảm, của hăng hái và điềm tĩnh. Ngài vui vẻ nhưng
nghiêm nghị nên dân chúng không biết là nên quý mến hay tôn trọng ngài hơn.
Ngài nóng nẩy trong cuộc tranh luận về bí tích rửa tội; nhưng ngài đã suy nghĩ
lại, vì đó chính là lúc ngài viết luận thuyết về sự kiên nhẫn. Thánh Augustine
nhận xét rằng Ðức Cyprian đã đền tội nóng nẩy của ngài bằng sự tử đạo.
Lời Bàn
Những tương tranh về
bí tích Rửa Tội và Hòa Giải trong thế kỷ thứ ba cho chúng ta thấy Giáo Hội tiên
khởi không có những giải pháp có sẵn xuất phát từ Chúa Thánh Thần. Các vị lãnh
đạo và giáo dân thời ấy đã phải đau khổ tiến dần qua các giai đoạn phán đoán tốt
nhất mà họ có thể thi hành, để theo sát lời giảng dạy của Ðức Kitô mà không bị
thiên lệch bên này hay bên kia.
Lời Trích
"Bạn không thể
coi Thiên Chúa như người Cha của bạn nếu bạn không coi Giáo Hội như người mẹ của
bạn& Thiên Chúa là một và Ðức Kitô là một, và Giáo Hội của Người là một; chỉ
có một đức tin, và mọi người gắn bó với nhau là một qua sự hài hòa trong một
thân thể được kết hợp chắc chắn& Nếu chúng ta là người thừa kế của Ðức
Kitô, hãy kết hợp trong sự bình an của Ðức Kitô; nếu chúng ta là con cái Thiên
Chúa, hãy trở nên người yêu chuộng hòa bình" (Thánh Cyprian, Sự Hợp Nhất của Giáo Hội Công
Giáo).
Trích NguoiTinHuu.com
11 Tháng Chín
Thuốc Dã Rượu
Cách đây vài năm, công ty dược phẩm Hoffman La Roche ở Thụy
Sĩ đã tình cờ khám phá ra một loại thuốc có tính chất làm dã rượu. Các nhà khoa
học trong phòng thí nghiệm của công ty đã đem loại thuốc mới này thí nghiệm
trên các chú chuột đang say túy lúy. Như thuốc tiên, mấy cú chuột đang say bỗng
trở nên tỉnh táo hẳn lại.
Nhiều người nghiện rượu có lẽ đã mừng thầm với phát minh
mới này. Nhưng mọi người đều sửng sốt khi một nhà nghiên cứu của công ty nói
trên đã đề nghị hủy bỏ loại thuốc mới này. Ông giải thích như sau: "Xã hội
sẽ tốt hơn nếu không có loại thuốc này, Bởi vì loại thuốc này sẽ khuyến khích
người say uống nhiều hơn. Những người uống thuốc này sẽ có cảm giác là không
bao giờ họ bị đốn ngã vì chất men... Thật ra, loại thuốc này có đặc tính làm
cho dã rượu, chứ không làm bớt lượng rượu trong máu cũng như các tác hại khác
trong hệ thống thần kinh và trong các bộ phận khác".
Loại thuốc dã rượu
trên đây có thể làm cho chúng ta nghĩ đến thứ bình an giả tạo mà nhiều người
đang đi tìm.
Thiên Chúa đã dựng nên
con người để sống trong bình an với Ngài. Những buổi chiều tà khi Thiên Chúa đến
trong Vườn Ðịa Ðàng để chuyện vãn với Ađam và Evà: đó là hình ảnh của một sự kết
hiệp thâm sâu giữa con người và Thiên Chúa. Thế nhưng, con người đãchối bỏ
Thiên Chúa và đã cắt đứt mối dây thân tình ấy... Từ đó, bất an đã trở thành số
phận thường tình của con người.
Nhưng bất an không những
chỉ là một trừng phạt, bất an là nỗi khao khát mà Thiên Chúa đã đặt vào lòng
người để giúp con người tìm đường quay lại với Ngài...
Dù sống trong hoàn cảnh
nào, dù sống trong xã hội nào, dường như không ai thoát khỏi cái lo, cái sợ...
Nếu những người Việt Nam đói khổ lo sợ cho ngày mai không cơm, không áo, thì những
người Âu, Mỹ dư dật lại lo sợ trước trăm nghìn cái đe dọa khác của cuộc sống...
Dĩ nhiên, không ai có thể so sánh được đau khổ của một người nghèo đói, mất tự
do với sự bất an của những người giàu có. Nhưng trong cơ bản, nỗi khổ tâm và bất
an nào cũng có một sức nặng riêng của nó. Dường như mỗi người đều có một thập
giá, một nỗi khổ và một ưu tư tỷ lệ với sức lực của mình...
Chúa Giêsu kêu mời mọi
người chúng ta hãy đặt tất cả tin tưởng vào Tình Yêu quan phòng của Thiên Chúa.
Dù có lo lắng đến đâu, chúng ta cũng không thể làm cho mình cao hơn một chút. Mỗi
người có nỗi khổ riêng của mình và mỗi ngày có nỗi khổ của ngày đó...
Trích sách Lẽ Sống






Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét