11/12/2017
Thứ Hai tuần 2 mùa vọng.
BÀI ĐỌC I: Is 35,
1-10
"Chính Thiên Chúa sẽ đến
và cứu thoát các ngươi".
Trích sách Tiên tri
Isaia.
Sa mạc và hoang địa
hãy vui mừng, đồng cỏ hoang hãy hoan hỉ và nở hoa; hãy nở hoa như cây thuỷ
tiên, hãy tràn đầy hân hoan và niềm vui! Hoang địa sẽ được vinh quang của núi
Liban, và vẻ tráng lệ của Carmel và Saron. Chính họ sẽ được thấy vinh quang của
Chúa, và vẻ tráng lệ của Thiên Chúa chúng ta.
Hãy nâng đỡ những bàn
tay mỏi mệt, và hãy làm vững mạnh những đầu gối rã rời. Hãy nói với những tâm hồn
xao xuyến: Can đảm lên, đừng sợ! Này đây Thiên Chúa các ngươi đến để phục thù.
Chính Người sẽ đến và cứu thoát các ngươi.
Bấy giờ mắt người mù sẽ
sáng lên, và tai người điếc sẽ mở ra. Bấy giờ người què sẽ nhảy nhót như nai,
và người câm sẽ nói được, vì nước sẽ chảy lên nơi hoang địa, và suối sẽ chảy
nơi đồng vắng. Đất khô cạn sẽ trở thành ao hồ, và hoang địa sẽ trở nên suối nước.
Hang dã thú nơi chó rừng ẩn náu sẽ trở thành vườn lau vườn sậy.
Nơi ấy sẽ có những con
đường người ta sẽ gọi là thánh lộ, không tội nhân nào được qua đường đó; đường
này sẽ thuộc về các ngươi, và những kẻ ngây thơ sẽ không lạc lối. Đường ấy sẽ
không có vết chân sư tử, và không ác thú nào đi trên đường này, chỉ những kẻ được
giải phóng đi trên đó thôi. Những kẻ được Chúa cứu thoát sẽ trở về, và vào
thành Sion với lời ca vang, cùng với triều thiên hân hoan trên đầu họ. Họ sẽ được
niềm vui và hoan hỉ; họ không còn đau khổ và than van. Đó là lời Chúa.
ĐÁP CA: Tv 84,
9ab-10. 11-12. 13-14
Đáp: Này đây Chúa
chúng ta sẽ đến và cứu độ chúng ta (Is 35, 4d).
1) Tôi sẽ nghe Chúa là
Thiên Chúa của tôi phán bảo điều chi? Chắc hẳn Người sẽ phán bảo về sự bình an.
Vâng, ơn cứu độ Chúa gần đến cho những ai tôn sợ Chúa, để vinh quang Chúa ngự
trị trong đất nước chúng tôi. - Đáp.
2) Lòng nhân hậu
và trung thành gặp gỡ nhau, đức công minh và sự bình an hôn nhau âu yếm. Từ mặt
đất, đức trung thành sẽ nở ra, và đức công minh tự trời nhìn xuống.
- Đáp.
3) Vâng, Chúa sẽ
ban cho mọi điều thiện hảo, và đất nước chúng tôi sẽ sinh bông trái. Đức công
minh sẽ đi trước thiên nhan Chúa, và ơn cứu độ theo sau lốt bước của Người.
- Đáp.
ALLELUIA: Lc 3,
4. 6
Alleluia, alleluia!
- Hãy dọn đường Chúa, hãy sửa đường Chúa cho ngay thẳng; và mọi người sẽ thấy
ơn cứu độ của Thiên Chúa. - Alleluia.
PHÚC ÂM: Lc 5,
17-26
"Hôm nay chúng tôi đã thấy
những việc lạ lùng".
Tin Mừng Chúa Giêsu
Kitô theo Thánh Luca.
Ngày ấy, Chúa Giêsu
đang ngồi giảng, có cả những người biệt phái và tiến sĩ luật từ các làng mạc xứ
Galilêa, xứ Giuđêa và Giêrusalem đến nghe Người, và Người dùng quyền lực của
Thiên Chúa chữa nhiều người. Người ta khiêng một người bất toại đến, họ tìm
cách vào nhà để đặt người bất toại trước mặt Người. Nhưng không tìm được lối
vào, vì dân chúng quá đông, họ liền trèo lên sân thượng và thả người bất toại
xuống giữa cử toạ trước mặt Chúa Giêsu. Thấy lòng tin của họ, Người nói:
"Hỡi người kia, tội ngươi đã được tha!"
Các luật sĩ và biệt
phái bắt đầu lý luận rằng: "Người này là ai mà dám nói phạm thượng?
Trừ một mình Chúa, ai có quyền tha tội?" Chúa Giêsu biết rõ điều họ suy
tính, liền nói với họ: "Sao các ngươi lại nghĩ trong lòng như vậy? Nói rằng:
'Các tội của ngươi đã được tha', hay nói: 'Ngươi hãy đứng dậy mà đi', đàng nào
dễ hơn? Song (như thế là) để các ngươi biết Con Người có quyền tha tội ở dưới đất".
Người nói với người bất toại rằng: "Ta bảo ngươi, hãy chỗi dậy vác giường
về nhà".
Tức thì anh ta chỗi dậy
vác giường đi về nhà và ca tụng Thiên Chúa. Ai nấy đều sợ hãi và ngợi khen
Thiên Chúa; họ kinh sợ và nói: "Hôm nay chúng ta đã thấy những việc lạ
lùng". Đó là lời Chúa.
Suy Niệm : Tâm hồn bình
an.
Một buổi sáng tháng
7/1971, tại một thành phố bên Hoa kỳ, một người đàn ông đã đến nộp mình tại một
trạm cảnh sát gần nhà. Ông thú nhận đã giết một người đàn bà cách đó 21 năm.
Ông cho biết trong 21 năm qua, ông không bao giờ chợp mắt được mỗi khi màn đêm
phủ xuống. Ông nói: “Chỉ vì một phút say sưa, tôi đã biến 21 năm qua thành một
cơn ác mộng. Giờ đây sau khi thú nhận tội lỗi, tôi cảm thấy thanh thản trong
lương tâm, tôi cảm thấy như được tái sinh”.
Những câu chuyện nộp
mình và thú nhận tội lỗi như trên đây không phải là chuyện hiếm có trong lịch sử
nhân loại. Riêng với người Kitô hữu, đó là một phần của cuộc sống đức tin.
Trong những cao điểm của năm phụng vụ, lời nhắc nhở của Giáo Hội về nghĩa vụ
này lại càng tha thiết hơn. Đặc biệt mỗi khi Mùa Vọng về, Giáo Hội khẩn khoản
kêu mời chúng ta chuẩn bị tâm hồn đón Chúa Giáng sinh, Chúa của Hòa bình. Làm
sao chúng ta cảm nhận được bình an trong tâm hồn, nếu tội lỗi vẫn còn đè nặng
lương tâm của chúng ta?
Có lẽ, vì muốn nhắc nhở
chúng ta về sự cần thiết của Bí tích giao hòa, mà hôm nay Giáo Hội cho chúng ta
lắng nghe việc Chúa Giêsu chữa lành một người bất toại. “Này anh, tôi anh đã được
tha rồi”. Lời khẳng quyết của Chúa Giêsu với người bất toại cho chúng ta thấy
được ý nghĩa đích thực của niềm tin được tuyên xưng bởi chính miệng anh và đám
đông khiêng anh đến trước mặt Chúa. Thật thế, tuyên xưng niềm tin trước tiên là
nhìn nhận thân phận tội lỗi bất toàn của mình. Ngày nay, nhiều người đã có lý để
liên kết cơn khủng hoảng đức tin với việc đánh mất ý thức tội lỗi. Quả thực khi
con người không còn ý thức về tội lỗi nữa, thì điều đó cũng có nghĩa là trong
sâu thẳm của tâm hồn, con người cũng không còn cảm nhận được mối liên kết của
mình với Thiên Chúa nữa. Đánh mất ý thức về tội lỗi cũng có nghĩa là gạt bỏ
Thiên Chúa và chối bỏ những giá trị siêu việt trong cuộc sống.
Tuyên xưng đức tin
không những là nhận ra thân phận tội lỗi, bất toàn của mình, nhưng còn là nhìn
nhận quyền năng cứu rỗi của Thiên Chúa. Chỉ một mình Thiên Chúa Đấng tạo dựng
con người mới có thể tái tạo, nghĩa là tha thứ cho con người. Tha thứ đối với
con người là tái lập một quan hệ đã bị phá vỡ. Còn đối với Thiên Chúa, tha thứ
chính là tái tạo, là ban lại một sức sống mới đã bị đánh mất. Quyền năng tái tạo
ấy của Thiên Chúa, Chúa Giêsu đã muốn thể hiện qua các phép lạ của Ngài, nhất
là các phép lạ chữa bệnh tật con người. Qua các phép lạ ấy, Chúa Giêsu cho
chúng ta thấy chỉ một mình Thiên Chúa mới có thể tha thứ cho con người, chỉ một
mình Thiên Chúa mới có thể tái tạo con người. Đó là lý do tại sao trong phép lạ
chữa người bất toại, Ngài đã nói đến hành động tha thứ của Thiên Chúa.
Được Thiên Chúa tha thứ,
được Thiên Chúa cứu rỗi, được Thiên Chúa tái tạo để biến thành một tạo vật mới,
đó là sứ điệp quan trọng nhất mà Chúa Giêsu đã mang đến cho con người. Ngày
nay, qua Giáo Hội, Chúa Giêsu cũng không ngừng nói với chúng ta sứ điệp ấy. Qua
Giáo Hội, Ngài không ngừng nói với chúng ta như Ngài đã từng nói với các bệnh
nhân và những người tội lỗi đương thời của Ngài: “Hãy can đảm lên, tôi con đã
được tha”. “Ta cũng không kết án con”.
Mùa Vọng, tâm hồn
chúng ta cảm thấy rạo rực hân hoan vì bầu khí chuẩn bị mừng Chúa Giáng sinh. Những
chuẩn bị bên ngoài là cần thiết để gợi lên cho chúng ta ý nghĩa đích thực của Lễ
Giáng sinh. Chúa Giêsu đã Giáng sinh là để chúng ta được sinh lại, được tái
sinh. Chúng ta cần được Ngài tha thứ và tái tạo, do đó không có chuẩn bị nào cần
thiết hơn là đến với Ngài trong Bí tích giải tội để được ơn tha thứ.
Vào cuối đời, Đức
Gioan XXIII đã ghi lại trong nhật ký của Ngài: “Có hai ngõ dẫn chúng ta vào
thiên đàng: một là tấm lòng trong sạch, hai là sự thống hối. Là những con người
yếu đuối mỏng dòn, không ai trong chúng ta dám nghĩ đến ngõ thứ nhất, tuy nhiên
chúng ta có thể tin chắc vào ngõ thứ hai, Chúa Giêsu đã đi qua ngõ ấy”. Ngài đã
mang lấy Thập giá để đền bù tội lỗi chúng ta và mời gọi chúng ta bước theo
Ngài. Nhưng theo Ngài cũng có nghĩa là sám hối, chấp nhận mỗi ngày cần được
thanh tẩy thêm.
Ước gì Bí tích giải tội
mà chúng ta sốt sắng lãnh nhận trong mùa vọng này đem lại cho chúng ta bình an
đích thực, bình an mà các Thiên thần loan báo trong đêm Giáng sinh:
“Vinh danh Thiên
Chúa trên trời,
Bình an dưới thế
cho người thiện tâm”
LỜI CHÚA MỖI NGÀY
Thứ Hai Tuần II MV
Bài đọc: Isa
35:1-10; Lk 5:17-26.
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Tội lỗi
Truyền thống Do-Thái
tin có một sự liên hệ giữa tội lỗi và hình phạt. Một ví dụ điển hình là chủ đề
chính của các Sách Tiên Tri: vì Israel phạm tội bất trung với Thiên Chúa, nên
Ngài đã dùng Assyria và Babylon như roi để sửa phạt họ. Tuy nhiên, Thiên Chúa không
muốn họ bị tiêu diệt muôn đời, nhưng muốn họ ăn năn hối cải để được sống. Trong
Bài đọc I, Tiên Tri Isaiah cho thấy hình ảnh huy hòang khi dân chúng biết ăn
năn xám hối, họ sẽ được trở về từ nơi lưu đày và được gặp gỡ Thiên Chúa. Trong
Phúc Âm, Chúa Giêsu chính là Đấng Cứu Thế mà các tiên tri nói tới. Ngài có năng
quyền chữa lành mọi bệnh phần hồn (tội lỗi) và phần xác.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I: Niềm vui vì được cứu độ
1.1/ Sự khác biệt giữa 2
cuộc sống: có Chúa và không có Chúa.
(1) Khi có Chúa can
thiệp, sa mạc khô cằn trở nên vùng đất phì nhiêu: “Vui lên nào, hỡi sa mạc và đồng
khô cỏ cháy, vùng đất hoang, hãy mừng rỡ trổ bông, hãy tưng bừng nở hoa như
khóm huệ, và hân hoan múa nhảy reo hò. Sa mạc được tặng ban ánh huy hoàng của
núi Liban, vẻ rực rỡ của núi Carmen và đồng bằng Sharon. Thiên hạ sẽ nhìn thấy
ánh huy hoàng của Đức Chúa, và vẻ rực rỡ của Thiên Chúa chúng ta.”
(2) Con người có can đảm
để sống: “Hãy làm cho những bàn tay rã rời nên mạnh mẽ, cho những đầu gối bủn rủn
được vững vàng. Hãy nói với những kẻ nhát gan: "Can đảm lên, đừng sợ!
Thiên Chúa của anh em đây rồi; sắp tới ngày báo phục, ngày Thiên Chúa thưởng
công, phạt tội. Chính Người sẽ đến cứu anh em."”
(3) Mọi bệnh tật sẽ được
chữa lành: “Bấy giờ mắt người mù mở ra, tai người điếc nghe được. Bấy giờ kẻ
què sẽ nhảy nhót như nai, miệng lưỡi người câm sẽ reo hò.”
1.2/ Chỉ có những ai tay
sạch lòng thanh mới được tiến về Núi Thánh: Kẻ
dữ sẽ không được trở về: “Ở đó sẽ có một đường đi mang tên là thánh lộ. Kẻ ô uế
sẽ chẳng được qua. Đó sẽ là con đường cho họ đi, những kẻ điên dại sẽ không được
lang thang trên đó.” Những người được Đức Chúa giải thoát sẽ trở về, tiến đến
Sion giữa tiếng hò reo, mặt rạng rỡ niềm vui vĩnh cửu. Họ sẽ được hớn hở tươi
cười, đau khổ và khóc than sẽ biến mất.
2/ Phúc Âm: Này anh, anh đã được tha tội rồi!
2.1/ Năng quyền chữa bệnh
của Đức Kitô: Không ai có thể phủ nhận năng
quyền chữa bệnh của Đức Kitô, ngay cả các Kinh-sư và Biệt-phái. Điểm đặc biệt
trong trình thuật của Tin Mừng Luca hôm nay là cách thức họ đưa bệnh nhân đến với
Chúa Giêsu và cuộc đối thọai giữa Chúa Giêsu với các Kinh-sư và Biệt-phái về
năng quyền tha tội của Ngài.
“Một hôm, khi Đức
Giêsu đang giảng dạy, có mấy người Biệt-phái và Kinh-sư ngồi đó; họ từ khắp các
làng mạc miền Galilee, Judah, và Jerusalem đến. Quyền năng Chúa ở với Người,
khiến Người chữa lành các bệnh tật. Bỗng có mấy người khiêng đến một bệnh nhân
bị bại liệt nằm trên giường, họ tìm cách đem vào đặt trước mặt Người. Nhưng vì
có đám đông, họ không tìm được lối đem người ấy vào, nên họ mới lên mái nhà, dỡ
ngói ra, thả người ấy cùng với cái giường xuống ngay chính giữa, trước mặt Đức
Giêsu.”
2.2/ Năng quyền tha tội của
Đức Kitô: Cuộc đối thọai của Chúa Giêsu và
các Kinh-sư cùng Biệt-phái tập trung trong đề tài chính là Chúa Giêsu có quyền
tha tội không? Để chứng minh cho họ thấy Ngài vừa có quyền chữa bệnh vừa có quyền
tha tội; nói cách khác, Ngài chính là Thiên Chúa; Chúa Giêsu dùng 2 niềm tin của
họ để dẫn họ đến những điều họ phải chấp nhận.
(1) Niềm tin thứ nhất:
tội lỗi và hình phạt. Truyền thống Do-Thái tin có sự liên hệ giữa tội lỗi và
hình phạt; bệnh tật có thể là do tội của cá nhân đó hay cha mẹ anh ta, vì “đời
cha ăn mặn, đời con khát nước” (Jn 9:2, 34). Sách Xuất Hành tin cơn giận của
Thiên Chúa sẽ gíang xuống tới 5 đời con cháu (Exo 20:5).
(2) Niềm tin thứ hai:
chỉ Thiên Chúa mới có quyền tha tội. Chúa Giêsu bắt đầu cuộc đối thọai với họ về
năng quyền tha tội, khi Người bảo anh bại liệt: "Này anh, anh đã được tha
tội rồi." Các Kinh-sư và các người Biệt-phái bắt đầu suy nghĩ: "Ông
này là ai mà nói phạm thượng như thế? Ai có quyền tha tội, ngoài một mình Thiên
Chúa?" Điều họ nghĩ không sai: chỉ Thiên Chúa mới có quyền tha tội (Isa
43:25, 55:7). Bất cứ ai tự nhận mình có quyền tha tội là phạm thượng, vì đã tự
coi mình ngang hàng với Thiên Chúa.
(3) Lý luận của Chúa
Giêsu: Hình phạt được tha là tội lỗi được tha. Theo thủ tục của tòa án, hình phạt
chỉ ra sau khi đã kết án tội phạm; nếu chánh án tuyên bố tha bổng, đương sự
không có tội gì nữa. Ngay cả trong trường hợp đang xảy ra: Nếu các Kinh-sư và
Biệt-phái tin hình phạt là do tội lỗi gây ra, họ cũng phải tin nếu hình phạt (bệnh
liệt) bị lấy đi, tội lỗi cũng được tha.
Chúa Giêsu thấu biết họ
đang suy nghĩ như thế, nên Người lên tiếng bảo họ rằng: "Các ông đang nghĩ
gì trong bụng vậy? Trong hai điều: một là bảo: "Anh đã được tha tội rồi!"
hai là bảo: "Đứng dậy mà đi!" điều nào dễ hơn? Đối với họ, điều dễ là
điều thứ nhất; đối với Chúa Giêsu, cả hai điều đều dễ dàng. Ngài có cả quyền chữa
lành và quyền tha tội.
(4) Hệ quả thứ nhất: Đức
Kitô có quyền tha tội. Chúa Giêsu nói với họ: “Vậy, để các ông biết ở dưới đất
này, Con Người có quyền tha tội, Đức Giêsu bảo người bại liệt: “Tôi truyền cho
anh: Hãy đứng dậy, vác lấy giường của anh mà đi về nhà!" Ngay lúc ấy, người
bại liệt trỗi dậy trước mặt họ, vác cái anh đã dùng để nằm, vừa đi về nhà vừa
tôn vinh Thiên Chúa.
(5) Hệ quả thứ hai: Đức
Kitô là Thiên Chúa. Nếu các Kinh-sư và Biệt-phái thành tâm theo niềm tin của họ
tới cùng, đó là: “Không ai có quyền tha tội ngòai Thiên Chúa;” họ sẽ nhận ra Đức
Kitô là Thiên Chúa, vì Ngài vừa có năng quyền chữa bệnh vừa có năng quyền tha tội.
Nhưng họ đã không nhận ra những gì mà tòan dân nhận ra, vì sự ghen tị của họ:
“Mọi người đều sửng sốt và tôn vinh Thiên Chúa. Họ kinh hãi bảo nhau: "Hôm
nay, chúng ta đã chứng kiến những chuyện lạ kỳ!"”
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
- Chúng ta không thể
đón Chúa với tâm hồn tội lỗi, vì Chúa là Đấng vô cùng Thánh Thiện (I Jn 1:5).
- Con người chúng ta
ai cũng phạm tội; vì thế, chúng ta cần xưng thú tội lỗi trước khi được tha thứ
và giao hòa với Thiên Chúa. Nếu ai nói mình không phạm tội, người đó là kẻ nói
dối và sự thật không có trong họ (I Jn 1:8).
- Chúa Giêsu có quyền
tha tội, và Ngài ban cho các môn đệ và các linh mục (những người kế vị) quyền cầm
giữ và tháo cởi (x/c Mt 16:19, Lk 24:47, Jn 20:23). Chỉ cần chuẩn bị một thời
gian ngắn và xưng thú tội lỗi, chúng ta sẽ được Chúa ngự vào lòng.
Lm. Anthony ĐIN MINH TIÊN, OP.
11/12/2017
THỨ HAI TUẦN 2 MV
Lc 5,17-26
HIỆP THÔNG TRONG ĐỨC TIN
Người bại liệt trỗi dậy… vừa đi về nhà vừa tôn vinh Thiên
Chúa. (Lc 5,25)
Suy niệm: Bỏ đạo từ
lâu và khi biết mình sắp chết, người anh của giám mục H. Camara (Bra-xin) hỏi
ngài: “Lâu nay tôi để ý thấy không có sự cách biệt nào giữa lời giảng
và việc làm của chú. Vậy tôi có thể dựa vào lòng tin của chú mà rước Chúa
không?” – Em tin Chúa nhân từ thương anh. Thế nhưng, sau
khi xưng tội và rước Chúa, anh thều thào: “Bây giờ tôi tin không phải dựa
vào lòng tin của chú mà thực sự tôi xác tín Chúa thương tôi.” Người bại
liệt trong bài Tin Mừng được cứu nhờ niềm tin của bạn bè. Tự bản thân không đến
được với Đức Giê-su, anh đã nhờ sự giúp đỡ của bốn người khiêng. Những người
này không đến được với Ngài bằng cửa chính, họ phải nghĩ đến con đường gay go
hơn: bằng mái nhà. Niềm tin đích thực sẽ chắp đôi cánh đưa ta vượt qua mọi trở
ngại trên đường đến với Chúa.
Mời Bạn: Sử gia T. Carlyle nói rằng
tiếng mẹ ông như luôn vang vọng bên tai: “Con hãy tin cậy Chúa và làm
điều lành.” Bao người con đã trở thành người tốt nhờ đức tin của cha mẹ;
cũng như bao con người trở nên tốt đẹp hơn nhờ đức tin của những bạn thân. Hôm
nay Chúa cũng mời gọi bạn tích cực hơn để đem niềm tin đến cho người khác.
Chia sẻ: Cách sống hiện nay cho thấy bạn đang giữ đạo hay truyền đạo?
Sống Lời Chúa: Hoạch định một kế hoạch sống
nhằm tạo điều kiện giúp một người biết và tin theo Chúa.
Cầu nguyện: Lạy Chúa Giê-su, cảm tạ Chúa đã ban cho chúng con những bậc
cha mẹ và các linh mục tu sĩ, giúp chúng con thăng tiến trong đức tin vào Chúa.
Xin cho chúng con, đến lượt mình, cũng trở thành những mẫu gương sống đức tin
cho người khác. Amen.
(5 Phút Lời Chúa)
Đứng dậy mà đi (11.12.2017 – Thứ hai Tuần 2 Mùa Vọng)
Mùa Vọng là thời gian trỗi dậy, ra khỏi sự bất toại và bước đi. Có những bệnh bất toại về mặt thiêng liêng, khiến tôi không đến gần Chúa được, cũng không dám đến với anh em.
Suy niệm:
Bệnh tật nơi thân xác con
người
có thể tượng trưng cho
một thứ bệnh tật nào đó nơi tinh thần.
Ít người mắc bệnh câm,
nhưng ai cũng có kinh nghiệm về sự câm nín,
do sợ hãi của chính mình
hay do bị đe dọa bắt phải im.
Ít người mắc bệnh điếc,
nhưng lại có quá nhiều cuộc đối thoại
mà hai bên chẳng hiểu
nhau, vì mất khả năng nghe.
Người mù không phải chỉ
là người không thấy ánh mặt trời,
nhưng còn là người không
dám thấy ánh sáng của sự thật,
không nhận ra hình ảnh
người anh em nơi khuôn mặt kẻ thù.
Không phải ai cũng có bàn
tay khô bại, không duỗi ra được,
nhưng ai cũng có lần thấy
mình khó đưa tay ra để bắt tay người khác.
Đức Giêsu đã chữa cả thảy
bao nhiêu bệnh nhân, chúng ta không biết.
Nhưng chắc Ngài đã không
dừng lại ở việc chữa lành thân xác.
Ngài muốn một sự lành
mạnh nơi toàn diện con người.
“Bấy giờ kẻ què sẽ nhảy
nhót như nai” (Is 35, 6).
Lời của ngôn sứ Isaia
trong bài đọc 1 đã ứng nghiệm.
Khi anh bại liệt trỗi
dậy, vác giường và đi một mạch về nhà,
chúng ta thấy niềm vui
bừng tỏa trên khuôn mặt của anh và các bạn.
Cả gia đình của anh cũng
sẽ ngập tràn hạnh phúc
khi thấy anh trở về, đi
đứng như một người bình thường.
Nhưng có điều họ không
nhận ra đó là chuyện anh được tha tội.
Đức Giêsu đã tha tội cho
anh dù anh không xin,
vì điều anh quan tâm chỉ
là sự bất toại thể lý.
Nhưng tâm hồn anh đã bước
đi,
trước khi đôi chân anh đi
được.
Sự trỗi dậy của anh là sự
trỗi dậy của cả hồn lẫn xác.
Đức Giêsu có cơ hội để tỏ
cho nhóm các luật sĩ và Pharisêu thấy
không nhất thiết phải đi
gặp tư tế và dâng lễ đền tội mới được tha.
Chỉ bằng một lời nói đơn
sơ dễ dàng, Ngài có quyền ban ơn tha thứ.
Chính việc anh bất toại
được chữa lành làm chứng về quyền năng này.
Ngược với thái độ tin
tưởng táo bạo của anh bất toại và các bạn,
là thái độ thụ động ngồi
của các luật sĩ và Pharisêu.
Họ cứng nhắc trong suy
nghĩ truyền thống của mình :
chỉ một mình Thiên Chúa
mới có thể tha tội.
Họ không tin Đức Giêsu
được chia sẻ quyền ấy từ Cha,
dù họ đã tận mắt thấy anh
bất toại đi được.
Mùa Vọng là thời gian
trỗi dậy, ra khỏi sự bất toại và bước đi.
Có những bệnh bất toại về
mặt thiêng liêng,
khiến tôi không đến gần
Chúa được, cũng không dám đến với anh em.
Có những bất toại về trí
tuệ khiến tôi bị kẹt
trong những định kiến,
thiên kiến, thành kiến,
không dám mở ra để đón
nhận những sự thật bất ngờ và đáng sợ.
Có những bất toại về tình
cảm khiến tim tôi như bị cầm tù,
không sao thoát khỏi được
chuyện yêu ghét oán hờn dai dẳng.
Xin Giêsu giải phóng tôi,
cho tôi khỏi bất toại, để tôi được tự do.
Cầu nguyện:
Lạy Chúa Giêsu,
sống cho Chúa thật là
điều khó.
Thuộc về Chúa thật là một
thách đố cho con.
Chúa đòi con cho Chúa tất cả
để chẳng có gì trong con lại không là của Chúa.
Chúa thích lấy đi những gì con cậy dựa
để con thực sự tựa nương vào một mình Chúa.
Chúa thích cắt tỉa con khỏi những cái rườm rà
để cây đời con sinh thêm hoa trái.
Chúa cương quyết chinh phục con
cho đến khi con thuộc trọn về Chúa.
Xin cho con dám ra khỏi mình,
ra khỏi những bận tâm và tính toán khôn ngoan
để sống theo những đòi hỏi bất ngờ của Chúa,
dù phải chịu mất mát và thua thiệt.
Ước gì con cảm nghiệm được rằng
trước khi con tập sống cho Chúa
và thuộc về Chúa
thì Chúa đã sống cho con
và thuộc về con từ lâu. Amen.
Lm Antôn Nguyễn Cao Siêu, SJ
Hãy Nâng Tâm Hồn Lên
11 THÁNG MƯỜI HAI
Một Người Mẹ Trong
Trật Tự Ân Sủng
“Đức Maria Vô Nhiễm đứng
dưới chân Thập Giá: Mẹ đã mang thai, sinh hạ và nuôi dưỡng Đức Kitô, dâng Người
cho Chúa Cha trong Đền Thờ, chia sẻ đau khổ của Con mình khi Người chết trên Thập
Giá. Vì thế, Mẹ đã cộng tác cách đặc biệt vào công cuộc của Đấng Cứu Thế bằng sự
vâng phục, bằng đức tin, đức cậy và đức ái nồng cháy… Vì thế Mẹ là Mẹ của chúng
ta trong ân sủng.” (LG 61). Đó là giáo huấn của Công Đồng.
Và đó là lý do tại sao
Mẹ Thiên Chúa cũng gắn bó mật thiết với Giáo Hội. Mẹ là hình ảnh diễn tả Giáo Hội
– như thánh Ambrôsiô dạy – trong trật tự của đức tin, của tình yêu và của sự hiệp
thông hoàn toàn với Đức Kitô. Thật vậy, ‘trong mầu nhiệm Giáo Hội, vốn được gọi
rất đúng là ‘mẹ và trinh nữ’, thì Đức Nữ Trinh Maria đã đi đầu, đã tỏ ra là mẹ
và trinh nữ trong một cách thế ưu việt và vô song” (LG 63).
Hạnh Các Thánh
11 Tháng Mười Hai
Thánh Giáo Hoàng
Damasus I
(305? - 384)
(305? - 384)
Theo chứng từ của người
thư ký là Thánh Giêrôme, Thánh Damasus là "một người không ai sánh bằng, rất
hiểu biết Phúc Âm, một tiến sĩ trinh trắng của một Giáo Hội trinh trắng, rất
yêu quý sự khiết tịnh."
Thánh Damasus có khi
nào được nghe những lời tán dương đó. Những tranh giành nội bộ có tính cách
chính trị, các tà thuyết, các tương giao căng thẳng với chính các giám mục của
ngài và của Giáo Hội Ðông Phương đã làm lu mờ sự bình an trong triều đại giáo
hoàng của ngài.
Là con của một tư tế
Rôma, có lẽ thuộc gốc Tây Ban Nha, Damasus khởi sự là một phó tế trong nhà thờ
của cha mình, sau đó ngài là tư tế (linh mục) của một đền thờ mà sau này là
vương cung thánh đường San Lorenzo ở Rôma. Ngài phục vụ Ðức Giáo Hoàng Liberius
(352-366) và đi theo đức giáo hoàng khi bị lưu đầy.
Khi Ðức Liberius từ trần,
Damasus được bầu làm Giám Mục Rôma; nhưng một thiểu số khác lại chọn và tấn
phong một phó tế khác là Ursinus làm giáo hoàng. Cuộc tranh luận giữa Damasus
và giáo hoàng đối lập gây nên nhiều xung đột trong hai nhà thờ lớn, gây tiếng xấu
cho các giám mục Ý. Trong một thượng hội đồng do Damasus triệu tập nhân ngày
sinh nhật của ngài, Ðức Damasus yêu cầu các giám mục tán thành các hành động của
ngài. Nhưng câu trả lời của các giám mục thật cộc lốc: "Chúng tôi quy tụ để
mừng sinh nhật, chứ không để kết án một người chưa bao giờ nghe biết." Khoảng
năm 378, những người ủng hộ vị giáo hoàng đối lập còn tìm cách đưa Ðức Damasus
ra toà về một tội phạm -- có lẽ tội dâm dục. Ngài đã phải thanh minh trước toà
dân sự cũng như trước một thượng hội đồng của Giáo Hội.
Khi là giáo hoàng,
ngài có lối sống thật đơn giản trái ngược với các giáo sĩ ở Rôma, và ngài rất
hăng say chống lại tà thuyết Arian và các tà thuyết khác. Một sự hiểu lầm trong
văn từ về Ba Ngôi Thiên Chúa đã đe dọa mối giao hảo thân thiện với Giáo Hội
Ðông Phương, và Ðức Damasus là người ôn hoà đã dàn xếp cách tốt đẹp.
Chính trong thời giáo
hoàng của ngài (380) mà Kitô Giáo được tuyên bố là tôn giáo chính thức của
Rôma, và tiếng Latinh trở nên ngôn ngữ chính thức trong phụng vụ nhờ sự cải
cách của đức giáo hoàng. Cũng nhờ ngài khuyến khích Thánh Giêrôme học hỏi kinh
thánh mà bộ Vulgate được chào đời, đó là bộ Kinh Thánh bằng tiếng Latinh mà
Công Ðồng Triđentinô (11 thế kỷ sau) tuyên bố là "có giá trị để đọc giữa
công chúng, được dùng để tranh luận, và để rao giảng."
Lời Bàn
Lịch sử của triều đại
giáo hoàng và lịch sử Giáo Hội đã bị pha trộn với tiểu sử của Ðức Damasus.
Trong một giai đoạn then chốt và nhiều khó khăn của Giáo Hội, ngài đã xuất hiện
như một người bảo vệ đức tin đầy nhiệt huyết, biết khi nào phải tiến và khi nào
phải thủ. Thánh Damasus giúp chúng ta ý thức hai đức tính của một người lãnh đạo
xứng đáng: luôn nhận ra sự thôi thúc của Thần Khí và phục vụ. Cuộc chiến đấu của
ngài nhắc cho chúng ta biết rằng Ðức Kitô không bao giờ hứa che chở Ðá Tảng của
Người khỏi cơn phong ba, bão táp hay những người theo Người không gặp các khó
khăn. Người chỉ đảm bảo sự chiến thắng sau cùng.
Lời Trích
"Ngài là đấng
đi trên biển đã làm câm nín các ngọn sóng ác liệt, là đấng ban sự sống cho những
hạt mầm tàn tạ của thế gian; Ngài là đấng tháo gỡ xiềng xích tử thần, và đã đưa
về cho Martha người anh của cô sau ba ngày trong mộ tối. Tôi tin rằng, Ngài sẽ
đưa Damasus chỗi dậy từ tro bụi" (văn mộ chí mà Ðức Damasus đã viết
cho chính ngài).
Trích từ
NguoiTinHuu.com
11 Tháng Mười Hai
Tiếng Khóc Của Sa Mạc
Một mẩu chuyện của
người Phi Châu kể lại rằng: một người Ả Rập sống ở sa mạc có thói quen nằm sát
xuống đất, úp tai trên cát từng giờ lâu. Có người hỏi tại sao làm thế, anh ta
giải thích như sau: "Tôi nghe sa mạc khóc vì nó rất muốn được làm một ngôi
vườn xinh tươi".
Sa mạc mong mỏi được
trở thành ngôi vườn, cũng thế tâm hồn con người luôn hướng về điều thiện. Khoảng
cách giữa sa mạc và ngôi vườn xinh tươi đó là nước non, điều kiện thời tiết và
nhất là công lao của con người. Không có sự chăm sóc của con người, sa mạc vẫn
tiếp tục là bãi cát khô cằn. Cõi lòng con người sẽ mãi mãi là một sa mạc cằn cỗi
nếu nó không được vun xới và tưới bằng cố gắng, phấn đấu, hy sinh và tình yêu.
Phải tốn biết bao là kiên nhẫn, biết bao chống đỡ, biết bao nghị lực, biết bao
mồ hôi... để biến sa mạc của tâm hồn thành một khu vườn tươi tốt... Sa mạc tâm
hồn của chúng ta sẽ khóc mãi nếu chúng ta không ra tay cày xới và vun trồng mỗi
ngày.
Trích sách Lẽ Sống
Lectio Divina: Luca 5:17-26
Thứ Hai, 11 Tháng 12, 2017
Thứ Hai sau CN II Mùa Vọng
1. Lời
nguyện mở đầu
Lạy Chúa là Thiên Chúa của chúng con,
Chúa ngự đến ở giữa dân của Chúa;
Chúa đến với những người nghèo khó và bất toại
Chúa mang lại cho họ ơn tha thứ
Và lòng từ ái dịu dàng của Chúa
Nhờ Đức Giêsu Kitô, Con của Chúa.
Lạy Chúa, xin ban cho chúng con lòng tin tưởng sâu xa
Rằng Chúa muốn giải thoát chúng con
Khỏi sự chán nản và bất lực của chúng con.
Xin Chúa ban cho chúng con một niềm hy vọng tin tưởng, chân thành
Trong tình yêu lân tuất, chữa lành của Chúa,
Nhờ Đức Giêsu Kitô, Chúa chúng con.
2.
Phúc Âm – Luca 5:17-26
Ngày ấy, Chúa Giêsu đang ngồi giảng, có cả những người biệt phái và tiến
sĩ luật từ các làng mạc xứ Galilêa, xứ Giuđêa và Giêrusalem đến nghe Người, và
Người dùng quyền lực của Thiên Chúa chữa nhiều người.
Người ta khiêng một người bất toại đến, họ tìm cách vào nhà để đặt người
bất toại trước mặt Người. Nhưng không
tìm được lối vào, vì dân chúng quá đông, họ liền trèo lên sân thượng và thả người
bất toại xuống giữa cử tọa, trước mặt Chúa Giêsu. Thấy lòng tin của họ, Người nói: “Hỡi người kia, tội ngươi đã được tha!”
Các luật sĩ và biệt phái bắt đầu lý luận rằng: “Người này là ai mà dám nói phạm thượng? Trừ một mình Chúa, ai có quyền tha tội?” Chúa Giêsu biết rõ điều họ suy tính, liền nói
với họ: “Sao các ngươi lại nghĩ trong
lòng như vậy? Nói rằng: ‘Các tội của ngươi đã được tha’, hay nói: ‘Ngươi hãy đứng dậy mà đi’, đàng nào dễ
hơn? Song (như thế là) để các ngươi biết
Con Người có quyền tha tội ở dưới đất”.
Người nói với người bất toại rằng:
“Ta bảo ngươi, hãy chỗi dậy vác chõng về nhà”. Tức thì anh ta chỗi dậy vác chõng đi về nhà
và ca tụng Thiên Chúa.
Ai nấy đều sợ hãi và ngợi khen Thiên Chúa; họ kinh sợ và nói: “Hôm nay chúng ta đã thấy những việc lạ
lùng”.
3.
Suy Niệm
- Chúa Giêsu đã ngồi xuống để giảng
dạy. Người ta thích nghe Chúa nói. Chủ đề của lời giáo huấn của Đức Giêsu là
gì? Người luôn nói về Thiên Chúa, Cha của
Người, nhưng Người đã nói theo một cách mới mẻ, lôi cuốn, khác với cách của các
Kinh Sư và người Biệt Phái (Mc 1:22-27).
Chúa Giêsu đại diện cho Thiên Chúa là Tin Mừng tuyệt vời cho đời sống
nhân loại; một Thiên Chúa là Cha/Mẹ, Đấng yêu thương và chấp nhận con người, và
một Thiên Chúa không đe dọa và không lên án.
- Một người bất toại được bốn người
khiêng đi. Chúa Giêsu là niềm hy vọng
duy nhất của họ. Nhìn thấy đức tin của họ,
Người nói với người bất toại: Tội của ngươi đã được tha! Vào thời ấy, người ta tin rằng những kẻ bị
khiếm khuyết về thể chất (bất toại, v.v.) là bị trừng phạt bởi Thiên Chúa vì một
số tội họ đã phạm. Vì lý do này, những
người bất toại và nhiều người tàn tật khác cảm thấy rằng họ bị đã bị Thiên Chúa
từ chối và loại bỏ! Chúa Giêsu thì giảng
dạy trái lại. Niềm tin mạnh mẽ như thế của
người bất toại là một dấu hiệu hiển nhiên cho sự thật rằng những ai tự giúp
mình thì đã được Thiên Chúa chấp nhận.
Đây là lý do tại sao Chúa Giêsu tuyên bố: Các tội của ngươi đã được tha! Có nghĩa là:
“Thiên Chúa không hề từ chối ngươi!”
- Lời khẳng định của Chúa Giêsu
đã không ăn khớp với ý tưởng mà các Luật Sĩ có về Thiên Chúa. Vì lý do này, họ phản ứng: Người này ăn nói phạm thượng! Dựa theo giáo huấn của họ, chỉ có Thiên Chúa
mới có thể tha tội. Và chỉ có thày cả mới
có thể tuyên bố một người đã được tha thứ và sạch tội. Trong mắt họ, làm thế nào mà Chúa Giêsu, một
người thế tục bình thường, lại có thể tuyên bố rằng người bất toại đã được tha
thứ và sạch tội được? Và như thế, nếu một
người thế tục bình thường có thể tha tội, thì các luật sĩ và thày cả có thể sẽ
bị thất nghiệp! Đây là lý do tại sao họ
lại phản ứng và tự bào chữa.
- Chúa Giêsu giải thích hành động
của Người: Nói rằng: ‘Các tội của ngươi đã được tha’, hay
nói: ‘Ngươi hãy đứng dậy mà đi’, đàng
nào dễ hơn? Một cách hiển nhiên, đối với
người ta, nói câu ‘các tội của ngươi đã được tha’ thì dễ dàng hơn, bởi vì không
ai có thể kiểm chứng hoặc chứng thực được điều này. Nhưng nếu một người nói rằng: “Ngươi hãy đứng dậy mà đi”, trong trường hợp
này mọi người có thể trông thấy xem Người có quyền năng chữa bệnh hay
không. Vì vậy, nhân danh Thiên Chúa, Người
đã có quyền năng tha tội, Chúa Giêsu nói với người bất toại: “Ngươi hãy đứng dậy mà đi!” Chúa chữa lành anh ta! Người đã cho thấy rằng tình trạng bất toại
không phải là một sự trừng phạt của Thiên Chúa bởi vì tội lỗi, và Người cho thấy
rằng đức tin của người nghèo là bằng chứng cho việc Thiên Chúa chấp nhận họ
trong tình yêu của Người.
4. Một
vài câu hỏi gợi ý cho việc suy gẫm cá nhân
· Tôi tự đặt mình vào địa vị của
những người giúp đỡ người bất toại: Liệu
tôi sẽ có đủ khả năng để giúp đỡ cho người bệnh tật không, khiêng người bất toại
lên sân thượng và làm như những gì bốn người kia làm không? Tôi có một đức tin vững vàng như thế
không?
· Hình ảnh về Thiên Chúa mà tôi
có và nó chiếu tỏa vào người khác là gì?
Đó là hình ảnh về Thiên Chúa của các luật sĩ hay của Đức Giêsu? Một Thiên Chúa của tình thương hay của đe dọa?
5. Lời
nguyện kết
Tôi lắng nghe điều Thiên Chúa phán,
Điều CHÚA phán là lời chúc bình an
Cho dân Người, cho kẻ trung hiếu
Và những ai hướng lòng trí về Người.
Chúa sẵn sàng ban ơn cứu độ cho ai kính sợ Chúa,
Để vinh quang của Người hằng chiếu tỏa trên đất nước chúng ta.
(Tv 85)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét