24/01/2018
Thứ Tư tuần 3 thường niên
Thánh Phanxicô Salêsiô, giám mục, tiến sĩ Hội Thánh.
Lễ nhớ.
* Thánh nhân sinh tại Xavoa năm 1567. Sau khi làm linh mục, người tận tuỵ với công việc canh tân Hội Thánh công giáo tại quê hương. Được chọn làm giám mục Geneve, người tỏ ra là một mục tử lo lắng cho giáo sĩ và giáo dân. Người là vị sáng lập dòng các nữ tu thăm viếng cùng với chị Phanxica đờ Săngtan. Suốt cuộc đời, người trở nên mọi sự cho mọi người qua lời nói và chữ viết, cũng như khi tranh luận thần học với anh em Tin Lành, khi giúp cho giáo dân biết sống đời sống thiêng liêng, lo lắng chăm nom cả kẻ bé lẫn người lớn. Thánh nhân qua đời ở Lyon ngày 28 tháng 12 năm 1622.
Bài Ðọc I: (năm
II) 2 Sm 7, 4-17
"Ta sẽ cho con của ngươi kế vị, và bảo đảm triều đại
ngươi".
Trích sách Samuel quyển
thứ hai.
Trong những ngày ấy,
Chúa phán cùng Nathan lời này rằng: "Hãy đi và nói với Ðavít tôi tớ Ta rằng:
Chúa phán thế này: Có phải ngươi sẽ xây cất cho Ta một ngôi nhà để ở chăng? Vì
từ ngày Ta dẫn dắt con cái Israel ra khỏi đất Ai-cập cho đến ngày nay, Ta không
ở trong nhà, nhưng Ta di chuyển trong nhà tạm và trong trại. Khắp mọi nơi Ta đi
qua với con cái Israel, có khi nào Ta nói cùng một trong các chi họ Israel mà Ta
truyền dạy chăn dắt Israel dân Ta rằng: "Tại sao không xây cất cho Ta một
ngôi nhà bằng cây hương nam?"
Giờ đây, ngươi hãy nói
cùng Ðavít tôi tớ Ta rằng: "Chúa các đạo binh phán thế này: Ta đã đem
ngươi ra khỏi đồi cỏ lúc ngươi còn theo sau đoàn chiên, để ngươi trở nên thủ
lãnh Israel dân Ta và Ta đã ở cùng ngươi trong mọi nơi ngươi đi. Ta sẽ tiêu diệt
mọi quân thù trước mặt ngươi, và Ta sẽ làm cho danh ngươi nên cao trọng như
danh các bậc vĩ nhân trên mặt đất. Ta sẽ đặt để một nơi cho Israel dân Ta, và Ta
sẽ vun trồng nó tại đó. Nó sẽ ở đó và sẽ không còn bị quấy rối nữa. Con cái sự
dữ sẽ không còn đến đàn áp nó như xưa nữa, như ngày Ta thiết lập các vị Thẩm
phán trên Israel dân Ta. Ta sẽ cho ngươi được bằng yên khỏi mọi quân thù. Và
Chúa phán trước cho ngươi biết là Chúa sẽ tạo lập cho ngươi một ngôi nhà. Ðến
khi qua đời, ngươi sẽ được an giấc cùng các tổ phụ ngươi. Kế đó Ta sẽ cho con của
ngươi kế vị và làm cho vương quốc ngươi vững mạnh. Chính người sẽ xây dựng cho
danh Ta một ngôi nhà, và Ta bảo đảm ngôi báu triều đại ngươi tồn tại đến muôn đời.
Ta sẽ là Cha người, và người sẽ là con Ta. Nếu người có phạm lỗi, Ta sẽ sửa trị
người bằng roi người lớn và bằng tai hoạ con cái loài người. Nhưng Ta sẽ không
cất khỏi người lòng từ bi của Ta, như Ta đã xử với Saolê, kẻ đã bị Ta khai trừ
khỏi mặt Ta. Và nhà của ngươi và triều đại ngươi sẽ vững chắc đến muôn đời trước
mặt Ta; ngôi báu ngươi sẽ vững bền mãi mãi!" Nathan đã thuật lại cho Ðavít
tất cả những lời và thị kiến này.
Ðó là lời Chúa.
Ðáp Ca: Tv 88, 4-5.
27-28. 29-30
Ðáp: Ðời đời Ta sẽ dành cho người lòng sủng ái (c. 29).
Xướng: 1) Ta đã ký
minh ước cùng người Ta tuyển lựa. Ta đã thề cùng Ðavít là tôi tớ của Ta rằng:
"Cho tới muôn đời Ta bảo tồn miêu duệ của ngươi, và Ta thiết lập ngai báu
ngươi qua muôn thế hệ". - Ðáp.
2) Chính người sẽ thưa
cùng Ta: "Chúa là Cha con, là Thiên Chúa và Ðá Tảng cứu độ của con".
Và Ta sẽ đặt người làm trưởng tử, cao sang hơn các vua chúa ở trần gian. - Ðáp.
3) Ðời đời Ta sẽ dành
cho người lòng sủng ái, và lời ước Ta ký với người sẽ được mãi mãi duy trì. Ta
sẽ gìn giữ miêu duệ người tới muôn đời, và ngai báu người như những ngày của
cõi cao xanh. - Ðáp.
Alleluia: 1Sam 3,9
Alleluia, Alleluia. -
Lạy Chúa, xin hãy phán, vì tôi tớ Chúa đang lắng tai nghe; Chúa có lời ban sự sống
đời đời. - Alleluia.
Phúc Âm: Mc 4,1-20
"Người gieo hạt
đi gieo hạt giống"
Bài trích Phúc Âm theo
Thánh Marcô.
Khi ấy, Chúa Giêsu bắt
đầu giảng dạy ở bờ biển và có đám đông dân chúng tụ lại gần Người, nên Người xuống
ngồi trong một chiếc thuyền trên mặt biển, tất cả đám đông thì ở trên đất theo
dọc bờ biển.
Người dùng dụ ngôn mà
dạy họ nhiều điều, và khi giảng, Người nói với họ rằng:
"Các ngươi hãy
nghe! Nầy người gieo hạt đi gieo hạt giống.
Khi gieo, một phần hạt
rơi xuống vệ đường và chim trời đến ăn hết.
Phần khác rơi trên đất
sỏi, nơi không có nhiều đất.
Hạt giống đã mọc lên
ngay, vì lớp đất không sâu.
Nhưng khi mặt trời mọc
lên, hạt giống bị nắng đốt và vì không rễ, nên bị chết khô.
Một phần khác rơi vào
bụi gai và gai mọc lên làm hạt giống chết mà không sinh hoa trái được.
Phần hạt khác rơi vào
đất tốt, mọc lên, nẩy nở và sinh quả, hạt thì sinh được ba mươi, hạt được sáu
mươi, hạt được một trăm".
Và Người phán rằng:
"Ai có tai nghe thì hãy nghe".
Khi Người còn lại một
mình, thì mười hai ông là những kẻ luôn ở với Người, hỏi Người về ý nghĩa dụ
ngôn, Người liền bảo các ông:
"Các con được ơn
biết mầu nhiệm về nước Thiên Chúa, còn những người khác ở ngoài thì mọi sự được
giảng dạy bằng dụ ngôn, vì chúng nhìn mà không thấy, nghe mà không hiểu, kẻo
chúng trở lại mà được tha tội".
Người nói với các ông:
"Các con không hiểu
dụ ngôn đó sao? Vậy thì hiểu sao được tất cả những dụ ngôn khác?
Người gieo hạt là gieo
lời Chúa.
Vệ đường mà lời Chúa
được gieo vào, là những kẻ vừa nghe xong, thì Satan đến và cất lấy lời Chúa
gieo trong tâm hồn họ.
Và cũng thế, những hạt
giống rơi trên đất sỏi, là những kẻ khi nghe lời Chúa thì đón nhận vui vẻ,
nhưng chúng không đâm rễ bên trong và là những người hay thay đổi: sau đó gặp
phải cơ cực hay bắt bớ vì lời Chúa, thì họ sa ngã liền.
Lại có những hạt giống
rơi trong bụi gai.
Ðây là những kẻ nghe lời
Chúa, nhưng những lo lắng trần tục, bóp nghẹt lời Chúa, khiến không thể sinh
hoa trái được.
Còn những hạt giống
gieo trong đất tốt: đó là những người nghe lời Chúa, biết giữ lấy và làm sinh lợi,
hạt ba mươi, hạt sáu mươi và hạt một trăm".
Ðó là Lời Chúa.
Suy Niệm: Hạt giống Lời
Chúa
Phan Linh là một nhân
vật nổi tiếng trong nhiều lãnh vực khoa học kỹ thuật và văn chương. Một hôm ông
nhận được một món quà của một người bạn từ Ấn Ðộ, đó là một cái chổi rơm. Nhận
thấy có những hạt lúa dính ở cọng rơm, ông nhặt lấy và đem đi gieo, sau đó ông
cũng phân phát cho bà con cùng gieo, thu hoạch rất khả quan và dần dần lan ra cả
nước. Ông là người đầu tiên nhập giống lúa mới và khai sinh kỹ nghệ làm chổi phục
vụ cho cả nước.
Trong Tin Mừng hôm
nay, Chúa Giêsu dùng dụ ngôn người gieo giống để giảng về Nước Trời. Việc gieo
giống có lẽ rất quen thuộc với người Việt Nam, vì có đến 4/5 dân số sống bằng
nghề nông nghiệp. Người gieo giống nào cũng muốn gieo hạt trên đất đã cày bừa cẩn
thận; Thiên Chúa cũng muốn tâm hồn con người được trở nên như thửa đất để hạt
giống Lời Ngài có thể mọc lên, phát triển và sinh nhiều hoa trái, làm ích cho
mình và cho người khác nữa.
Nhìn lại cuộc đời của
mình, có lẽ chúng ta phải thành thật nhận rằng từ trước tới nay chúng ta chưa
đón nhận và sống Lời Chúa được bao nhiêu, bởi vì chúng ta vẫn để cho tâm hồn
xao xuyến lo lắng, những đam mê sự đời, tham vọng địa vị và của cải làm chết ngạt
Lời Chúa. Ðấy là chưa kể những biến cố xảy đến trong cuộc sống bản thân, gia
đình, xã hội, đều là những tiếng Chúa nhắc nhở, mời gọi chúng ta, nhưng chúng ta
vẫn chưa thoát khỏi những đam mê, ích kỷ trong đời sống. Lời Chúa vẫn chưa bén
rễ sâu trong tâm hồn chúng ta.
Xin Chúa cho chúng ta
biết mở rộng tâm hồn đón nhận hạt giống Lời Chúa. Xin làm cho những hạt giống ấy
được bám rễ, mọc lên tươi tốt và trổ sinh được nhiều bông hạt, để mỗi ngày
chúng ta được lớn lên trong tình yêu Chúa và góp phần xây dựng Giáo Hội Chúa
ngày một lớn mạnh hơn.
Veritas Asia
Lời Chúa Mỗi Ngày
Thứ Tư Tuần 3 TN
Bài đọc:
2 Sam 7:4-17; Mk 4:1-20.
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Lời Chúa có
tiềm năng sinh lợi ích vô hạn cho con người.
Cha ông chúng ta thường
nói “Điều kiện để thành công, phải có đủ 3 yếu tố: thiên thời, địa lợi, nhân
hòa.” Hay, phải có 4 đúng: “đúng người, đúng vật, đúng nơi, đúng thời.” Thiếu một
trong những điều kiện đòi hỏi là sẽ không thành công hay không đạt được kết quả
mong muốn.
Các Bài Đọc hôm nay
xoay quanh việc cộng tác làm việc giữa Thiên Chúa và con người. Trong Bài Đọc
I, năm chẵn, mặc dù vua David muốn xây nhà cho Thiên Chúa; nhưng Thiên Chúa
không muốn điều đó. Trái lại, Ngài hứa sẽ xây một dòng dõi muôn đời cho nhà
David. Trong Phúc Âm, Lời Chúa được ví như hạt giống, có tiềm năng để sinh lợi
ích cho con người; nhưng hạt giống có sinh lợi thực sự hay không tùy thuộc vào
nơi mà hạt giống được gieo vào; nói cách khác, tùy thuộc vào sự cộng tác tích cực
của con người.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
2/ Bài đọc I (năm chẵn): "Nhà của ngươi và vương quyền của ngươi sẽ tồn tại mãi
mãi trước mặt Ta; ngai vàng của ngươi sẽ vững bền mãi mãi."
2.1/ Không phải David sẽ
xây nhà cho Thiên Chúa: Việc xây dựng đền thờ
hay nhà cho Thiên Chúa ngự tự nó không xấu; nhưng ý hướng xây dựng nhà thờ phải
được thấu hiểu cách rõ ràng:
(1) Thiên Chúa không cần
con người xây nhà cho Ngài; vì mọi sự là của Thiên Chúa. Điều này hiển nhiên,
vì con người không thể giới hạn hay đóng khung Thiên Chúa trong phạm vi của
ngôi nhà. Sở dĩ Thiên Chúa muốn hiện diện trong căn lều hay trong ngôi thánh đường
là vì Ngài muốn cho con người một dấu chứng, để họ biết chắc Thiên Chúa đang hiện
diện với họ. Ngài nhắc nhở tiên-tri Nathan về cuộc hành trình vào Đất Hứa của
con cái Israel và sự hiện diện của Ngài ở giữa họ: "Trong suốt thời gian rày
đây mai đó với toàn thể con cái Israel, có bao giờ Ta đã lên tiếng hỏi một
trong các thủ lãnh Israel mà Ta đã đặt lên chăn dắt dân Ta là Israel: "Sao
các ngươi không xây cho Ta một ngôi nhà bằng gỗ bá hương?""
(2) Đền Thờ được dựng
nên không phải cho lợi ích của Thiên Chúa; nhưng cho lợi ích của con người. Con
người cần sự hiện diện của Thiên Chúa để được Ngài dạy dỗ, bảo vệ và ban ơn. Đền
thờ là nơi con người qui tụ để lắng nghe và học hỏi Lời Chúa; nếu không có cơ hội
học hỏi, làm sao con người biết thi hành những gì Ngài dạy? Đền thờ cũng là nơi
Thiên Chúa ban ơn cho con người: tha tội qua những lễ vật hy sinh của Cựu Ước
hay ban ơn thánh qua các bí-tích của Tân Ước. Vì thế, điều con người cần tránh
là thái độ tự mãn khi xây nhà thờ: cho là mình đã có công khi xây dựng cho
Thiên Chúa một chỗ ở
2.2/ Chính Thiên Chúa sẽ
"xây nhà" cho David: Trong mối
tương quan giữa Thiên Chúa với con người, Thiên Chúa luôn là người đi bước trước
trong mọi sự, con người chỉ là người đáp trả tình yêu và ân phúc của Thiên
Chúa. Phía của Thiên Chúa luôn chắc chắn và vững bền; phía của con người hay
thay đổi và nông nổi. Trong trình thuật hôm nay, Thiên Chúa liệt kê những gì
Ngài đã, đang, và sẽ làm cho vua David và dòng dõi của ông.
(1) Những gì Thiên
Chúa đã làm cho vua David: "Chính Ta đã cất nhắc ngươi, từ một kẻ lùa
chiên ngoài đồng cỏ, lên làm người lãnh đạo dân Ta là Israel. Ngươi đi đâu, Ta
cũng đã ở với ngươi; mọi thù địch ngươi, Ta đã diệt trừ cho khuất mắt
ngươi."
(2) Những điều Thiên
Chúa hứa sẽ làm cho nhà David:
- Cho cá nhân của
David: Ta sẽ làm cho tên tuổi ngươi lẫy lừng, như tên tuổi những bậc vĩ nhân
trên mặt đất... Ta sẽ cho ngươi được thảnh thơi, không còn thù địch nào nữa.
- Cho dân chúng một
nơi cư ngụ vĩnh viễn: "Ta sẽ cho dân Ta là Israel một chỗ ở, Ta sẽ định cư
chúng, và chúng sẽ ở luôn tại đó, chúng sẽ không còn run sợ, và quân gian ác
cũng không còn tiếp tục áp bức chúng như thuở ban đầu, kể từ thời Ta đặt các thủ
lãnh cai quản dân Ta là Israel."
- Cho Solomon, người kế
vị vua David: "Khi ngày đời của ngươi đã mãn và ngươi đã nằm xuống với cha
ông, Ta sẽ cho dòng dõi ngươi đứng lên kế vị ngươi - một người do chính ngươi
sinh ra - và Ta sẽ làm cho vương quyền của nó được vững bền. Chính nó sẽ xây một
nhà để tôn kính danh Ta, và Ta sẽ làm cho ngai vàng của nó vững bền mãi mãi. Đối
với nó, Ta sẽ là cha, đối với Ta, nó sẽ là con. Khi nó phạm lỗi, Ta sẽ sửa phạt
nó bằng roi của người phàm, bằng đòn của con người. Tình thương của Ta sẽ không
rời khỏi nó, như Ta đã cho rời khỏi Saul, kẻ Ta đã bắt rời khỏi mặt
ngươi."
- Cho dòng dõi của vua
David: Ngai vàng của David sẽ vững bền muôn thuở: "Nhà của ngươi và vương
quyền của ngươi sẽ tồn tại mãi mãi trước mặt Ta; ngai vàng của ngươi sẽ vững bền
mãi mãi." Tất cả các vua cai trị Israel sẽ xuất thân từ dòng dõi David; điều
này bao gồm Đức Kitô, Con Thiên Chúa. Ngài cũng xuất thân từ dòng dõi David, và
Ngài sẽ làm vua cai trị toàn dân đến muôn đời.
Tất cả những gì Thiên
Chúa hứa, Ngài đã thực hiện; cho dù phải trải qua thời gian chờ đợi về phía con
người, vì những việc làm hay những quyết định nông nổi của họ.
3/ Phúc Âm: Hiệu quả tùy thuộc ở các nơi mà Lời Chúa được gieo vào.
Dụ ngôn Chúa Giêsu nói
tới hôm nay nhắm tới 2 điểm chính: (1) Hạt giống là Lời Chúa, tự nó có tiềm năng
sinh lợi như hạt giống có tiềm năng sinh nhiều hạt khác; (2) Nơi gieo vào là
lòng trí con người, Lời Chúa có sinh lợi hay không, và sinh lợi bao nhiêu, tùy
thuộc vào lòng trí con người.
3.1/ Bốn nơi mà hạt giống
Lời Chúa được gieo vào:
(1) Vệ đường: Chúa giảng:
“Trong khi gieo, có hạt rơi xuống vệ đường, chim chóc đến ăn mất.” Chúa cắt
nghĩa: “Những kẻ ở bên vệ đường, nơi lời đã gieo xuống, là những kẻ vừa nghe
thì Satan liền đến cất lời đã gieo nơi họ.” Hạng người này là những người dửng
dưng và vô tâm, họ coi Lời Chúa không quan trọng trong cuộc đời của họ.
(2) Sỏi đá: Chúa giảng:
“Có hạt rơi trên sỏi đá, chỗ không có nhiều đất; nó mọc ngay, vì đất không sâu;
nhưng khi nắng lên, nó liền bị cháy, và vì thiếu rễ nên bị chết khô.” Chúa cắt
nghĩa: “Những kẻ được gieo trên sỏi đá là những kẻ khi nghe lời thì liền vui vẻ
đón nhận, nhưng họ không đâm rễ mà là những kẻ nông nổi nhất thời; sau đó, khi
gặp gian nan hay bị ngược đãi vì Lời, họ vấp ngã ngay.” Hạng người này không chịu
suy xét để đào sâu và sống Lời Chúa, nên dễ dàng bỏ cuộc sau một thời gian ngắn.
(3) Bụi gai: Chúa giảng:
“Có hạt rơi vào bụi gai, gai mọc lên làm nó chết nghẹt và không sinh hoa kết quả.”
Chúa cắt nghĩa: “Những kẻ khác là những kẻ được gieo vào bụi gai: đó là những kẻ
đã nghe Lời, nhưng những nỗi lo lắng sự đời, bả vinh hoa phú quý cùng những đam
mê khác xâm chiếm lòng họ, bóp nghẹt lời khiến lời không sinh hoa kết quả gì.”
Đây là những kẻ đã nghe Lời, nhưng không chịu mang ra sinh sống trong cuộc đời.
Thay vào đó, họ chạy theo bả vinh hoa phú quí, hay theo tính đam mê xác thịt.
(4) Đất tốt: Chúa giảng:
“Có những hạt lại rơi nhằm đất tốt, nó mọc và lớn lên, sinh hoa kết quả: hạt
thì được ba mươi, hạt thì được sáu mươi, hạt thì được một trăm.” Chúa cắt
nghĩa: “Còn những người khác nữa là những người được gieo vào đất tốt: đó là những
người nghe Lời và đón nhận, rồi sinh hoa kết quả, kẻ thì ba mươi, kẻ thì sáu
mươi, kẻ thì một trăm.” Đây là những kẻ nghe, hiểu thấu, và mang ra sống trong
cuộc đời. Tùy thuộc vào cách ứng dụng, họ sinh lời được 30, 60, hay 100.
3.2/ Bí mật của Mầu Nhiệm
Nước Trời: Khi còn một mình Đức Giêsu, những
người thân cận cùng với Nhóm Mười Hai mới hỏi Người về các dụ ngôn. Người nói với
các ông: "Phần anh em, mầu nhiệm Nước Thiên Chúa đã được ban cho anh em;
còn với những người kia là những kẻ ở ngoài, thì cái gì cũng phải dùng dụ ngôn,
để họ có trố mắt nhìn cũng chẳng thấy, có lắng tai nghe cũng không hiểu, kẻo họ
trở lại và được ơn tha thứ."
Thoạt nghe những lời
này, một người có thể hiểu Mầu Nhiệm Nước Trời chỉ ban cho một số người thuộc về
Thiên Chúa; và sẽ dễ rơi vào chủ thuyết “tiền định:” người nào được Thiên Chúa
tiền định cho được cứu rỗi, Ngài sẽ ban cho hiểu; và ngược lại. Hiểu biết như vậy
là sai vì 2 lý do sau đây:
(1) Marcô trích dẫn
Isa 6:10 của Bản Bảy Mươi, nhưng không hoàn toàn cả câu: “Vì tim của dân này đã
bị chai đá, tai của họ đã điếc, và mắt họ đã nhắm lại, kẻo mắt nó thấy, tai nó
nghe và lòng nó hiểu, mà nó trở lại và được chữa lành.” Một điều khác biệt là Bản
Bảy Mươi dùng thời thụ động cho động từ đầu tiên “đã bị chai đá,” và muốn hiểu
như thế cho 2 động từ theo sau. Điều này muốn nói người chịu trách nhiệm cho những
hậu quả này là dân chúng chứ không phải Thiên Chúa. Bản dịch của MT dùng thời
truyền lệnh: Chúa phán: "Hãy đi nói với dân này rằng: Cứ nghe cho rõ,
nhưng đừng hiểu, cứ nhìn thật kỹ, nhưng đừng nhận ra. Hãy làm cho lòng dân này
ra đần độn, cho tai nó điếc, cho mắt nó mù; kẻo mắt nó thấy, tai nó nghe và
lòng nó hiểu, mà nó trở lại và được chữa lành." Bản dịch này xem ra có vẻ
qui trách nhiệm cho Thiên Chúa.
(2) Thực ra, nếu xét
toàn bộ văn mạch và tất cả Kinh Thánh, đây chỉ là lối nói của người Do-thái khi
qui trách mọi việc xảy ra là trong sự quan phòng của Thiên Chúa. Tuy nhiên, nếu
xét theo kinh nghiệm cuộc đời rao giảng của Chúa Giêsu cũng như của tiên-tri
Isaiah, mặc dù cả hai đã cố gắng rao giảng, nhưng nếu con người không chịu mở
lòng để đón nhận, mở tai để nghe, mở mắt để nhìn; làm sao họ có thể hiểu và thi
hành những lời rao giảng? Và nếu không hiểu, làm sao có thể thi hành để sinh
hoa kết quả? Đó chính là mục đích mà trình thuật nhắm tới hôm nay.
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
- Thiên Chúa luôn
trung thành yêu thương và ban mọi ơn lành. Vấn đề là về phía chúng ta có nhận
ra tình yêu và cộng tác với Ngài để sinh lợi ích cho chính chúng ta và tha nhân
hay không. Chúng ta không thể sinh lợi ích gì cho Thiên Chúa.
- Lời Chúa có tiềm
năng sinh lợi ích vô hạn cho con người. Lời Chúa có sinh ích hay không hoàn
toàn tùy thuộc vào thái độ và khả năng lãnh nhận của chúng ta.
- Chúng ta cần phải
chuẩn bị tâm hồn để lắng nghe Lời Chúa, dành nhiều thời gian để học hỏi và suy
niệm, đồng thời phải để Lời Chúa hướng dẫn mọi sự trong cuộc đời.
Linh mục Anthony
Đinh Minh Tiên, OP
24/01/2018 - THỨ TƯ TUẦN 3 TN
Th. Phan-xi-cô Sa-lê-si-ô, giám mục, tiến sĩ HT
Mc 4,1-20
HÃY GIEO CÁCH HÀO PHÓNG
“Người gieo giống đi ra gieo giống. Có hạt rơi xuống vệ đường,...
sỏi đá,... bụi gai,... đất tốt...” (Mc 4,3-8)
Suy niệm: Hoàn cảnh địa lý vùng
Pa-lét-tin hiếm có những khu đất tốt bằng phẳng, thuận lợi. Người gieo phải có
đôi chút mạo hiểm và hào phóng, tận dụng mọi ngóc ngách để gieo giống mới mong
có mùa gặt mai sau. Thế giới ngày nay theo xu hướng vật chất hưởng thụ, chuộng
cuộc sống tiện nghi dễ dãi, chẳng khác nào những bụi gai, cỏ rậm hay vệ đường sỏi
đá; làm cho Lời Chúa được nghe lọt tai đã là khó, phương chi tìm ra được mảnh
“đất tốt” để hạt giống Lời Chúa bám rễ nảy mầm! Chúa dạy các môn đệ của Ngài
không được bó tay, nhưng phải gieo, gieo mãi, bất chấp lòng người là sỏi đá, vệ
đường hay bụi gai. Điều này đòi hỏi nhà thừa sai có một tinh thần dấn thân và
phó thác cao. Bởi gieo trồng vun tưới là việc của Phao-lô, của A-pô-lô, của bạn,
của tôi, của chúng ta; còn kết quả là do Thiên Chúa (x. 1Cr 3,6).
Mời Bạn: Lòng người dù có là sỏi
đá, vệ đường, bụi gai nhưng vẫn có thể được cày xới chăm bón để biến đổi thành
đất tốt. Hạt giống Lời Chúa được gieo xuống không nằm yên thụ động mà còn có sức
cải tạo đất. Chẳng hạn các thánh Phao-lô, Âu-tinh, Phan-xi-cô Xa-vi-ê đã được
biến đổi thành “đất tốt” nhờ đã được đón nhận Lời Chúa gieo vào tâm hồn cách nhẫn
nại và hào phóng. Thiên Chúa đang cần chúng ta có sự nhẫn nại và hào phóng đó để
Nước Trời được mùa gặt bội thu!
Sống Lời Chúa: Việt Nam đã hơn 400 năm
đón nhận Tin Mừng, nhưng còn khá nhiều ‘đất hoang’. Đừng trì hoãn nữa, nhưng
hãy gieo Lời Chúa cách hào phóng trong mọi sinh hoạt thường ngày.
Cầu nguyện: Đọc kinh Hoà
Bình.
(5 Phút Lời Chúa)
Hạt giống (24.1.2018 – Thứ tư Tuần 3 Thường niên)
Nếu ta dám để cho Lời Chúa thực sự đi vào đời ta, dù chỉ một lần, ta sẽ thấy được sức biến đổi kỳ diệu của Lời Chúa
Suy niệm:
Chỉ
cần một hạt giống lời Chúa rơi vào tâm hồn bạn,
như
rơi vào thửa đất màu mỡ,
đời
bạn có thể thay đổi hoàn toàn.
Têrêsa
Hài Đồng đã để lòng mình đón lấy lời này:
“Ai
không nên như trẻ thơ thì chẳng được vào Nước Trời.”
Chị
đã nên thánh nhờ suốt đời sống phó thác như trẻ thơ.
Têrêsa
Calcutta đã để lòng mình đón lấy lời này:
“Những
gì ngươi làm cho một anh em nhỏ nhất, là làm cho chính Ta.”
Mẹ
Têrêsa đã không bao giờ quên mình đang tiếp xúc với Giêsu
mỗi
khi Mẹ gặp người nghèo khổ, bệnh tật.
Là
Kitô hữu, chúng ta thường xuyên được nghe Lời Chúa,
nhưng
một tiếp xúc thực sự với hạt giống Lời Chúa vẫn ít xảy ra.
Điều
này đã là vấn đề của các Kitô hữu sơ khai rồi.
Tất
cả bốn hạng người trong dụ ngôn Người gieo giống đều nghe.
Tuy
nhiên kết quả lại rất khác nhau,
vì
vấn đề không phải là nghe bằng tai, nhưng là nghe bằng cả tâm hồn.
Vẫn
có thứ tâm hồn hời hợt như đất cứng ở vệ đường.
Hạt
giống chưa bao giờ thâm nhập được vào đất,
mới
chỉ nằm trơ vơ trên bề mặt.
Hạt
giống này nhanh chóng làm mồi cho chim chóc, cho Xatan.
Vẫn
có thứ tâm hồn chai đá, như mảnh đất chỉ có lớp đất mỏng bên trên.
Hạt
giống mọc ngay, nhưng sau đó bị khựng lại,
không
đâm rễ được vì đất nhiều sỏi đá.
Khi
nắng lên, cây bị héo khô vì không có rễ hút nước.
Để
cho Lời Chúa đâm rễ sâu trong đời mình và nuôi dưỡng mình,
đó
là nỗ lực suốt đời của người Kitô hữu.
Vui
vẻ đón nhận Lời ngay lập tức mà không chịu đào sâu, đâm rễ,
thì
cũng sẽ bỏ cuộc ngay lập tức khi cơn bách hại đến từ bên ngoài.
Vẫn
có thứ tâm hồn nặng nề, vì những lo lắng sự đời, đam mê giàu có.
Chính
những lệch lạc từ bên trong như bụi gai đã bóp nghẹt hạt giống.
Lời
Chúa đòi ta vượt lên trên những thèm muốn, khoái lạc và âu lo.
Để
Lời Chúa sinh trái phải làm cỏ, dọn bụi gai cho sạch.
Nhưng
vẫn có những tâm hồn mềm mại như mảnh đất tốt.
Hạt
giống Lời Chúa thoải mái đâm rễ sâu, và sinh hoa trái gấp trăm.
Dù
gặp bách hại vì Lời, dù bị danh lợi thế gian lôi kéo,
họ
vẫn không đánh mất căn tính Kitô hữu của mình.
Tâm
hồn chúng ta thuộc loại đất nào?
Đó
là câu hỏi cho từng Kitô hữu xưa cũng như nay.
Thiên
Chúa vẫn cứ kiên nhẫn và miệt mài gieo giống cho đến tận thế.
Ngài
vẫn mời ta ra khỏi sự hời hợt, cứng cỏi, chai đá của lòng mình.
Nếu
ta dám để cho Lời Chúa thực sự đi vào đời ta, dù chỉ một lần,
ta
sẽ thấy được sức biến đổi kỳ diệu của Lời Chúa.
Cầu nguyện:
Lạy Chúa Giêsu,
con đường dài nhất là con đường từ tai đến tay.
Chúng con thường xây nhà trên cát,
vì chỉ biết thích thú nghe Lời Chúa dạy,
nhưng lại không dám đem ra thực hành.
Chính vì thế
Lời Chúa chẳng kết trái nơi chúng con.
Xin cho chúng con
đừng hời hợt khi nghe Lời Chúa,
đừng để nỗi đam mê làm Lời Chúa trở nên xa lạ.
Xin giúp chúng con dọn dẹp mảnh đất đời mình,
để hạt giống Lời Chúa được tự do tăng truởng.
Ước gì ngôi nhà đời chúng con
được xây trên nền tảng vững chắc,
đó là Lời Chúa,
Lời chi phối toàn bộ cuộc sống chúng con.
Lm Antôn Nguyễn Cao Siêu, SJ
Hãy Nâng Tâm Hồn Lên
24 THÁNG GIÊNG
Sống Để Làm Việc -
Hay Làm Việc Để Sống?
Con người được mời gọi
trân trọng phẩm giá của mình trong công việc mình làm.
Đáng tiếc, rất nhiều
hiện trạng lao động dường như đang phản nghịch lại mục tiêu quan trọng ấy. Tình
trạng làm việc quá nặng, quá căng thẳng, quá chú trọng đến tính ganh đua hay sức
sản xuất của người công nhân, và rất nhiều những khía cạnh cơ giới hóa khác … đều
đang nhất tề ‘thọc gậy bánh xe’! Nhiều khi chúng đi đến mức biến công việc
thành chủ của con người chứ không phải con người làm chủ công việc.
Nhiều người bắt đầu cảm
thấy rằng dường như mình sống để làm việc chứ không phải là làm việc để sống.
Có người đã đặt câu hỏi
với tôi: Phải đối phó thế nào với tình hình như vậy? Rõ ràng vấn đề có liên hệ
đến người lao động, đến gia đình của họ và điều kiện làm việc của họ. Tôi tin rằng
– một cách căn bản – tôi có thể chỉ ra câu trả lời cho vấn đề. Đó chính là một
tuyên bố rất hàm súc của Công Đồng Vatican II: “Điều quan trọng hệ tại ở chỗ
con người là gì chứ không phải ở chỗ con người có gì” (MV 35). Một châm ngôn đệ
nhất!
Người ta phải không ngừng
tự tra xét mình để hiểu sự thực mình là ai. Mỗi người phải lặn sâu xuống đáy
lòng mình để khám phá sự thực về hướng đích của mình trong lao động. Phải nhận
ra những giới hạn của mình và cố vượt qua chúng càng nhiều càng tốt. Phải nhận
ra những khả năng của mình và làm cho chúng sinh hoa trái phục vụ Thiên Chúa và
tha nhân. Càng nhận hiểu sự thực về mình, chúng ta sẽ càng hiểu hơn mình phải
làm gì để quân bình và hòa điệu các quyền và các bổn phận của chúng ta trong tư
cách là những con người .
Làm người – đó phải là
nền tảng để đánh giá cả những gì mình làm lẫn những gì mình có. Đó là điểm qui
chiếu mà mọi hoạt động của chúng ta phải hướng về. Đó là cơ sở để bảo đảm mối
thống nhất trong chính con người chúng ta. Mọi khía cạnh của con người phải hòa
hợp chặt chẽ với nhau. Chẳng hạn, những trách nhiệm mà người công nhân đảm nhận
ở sở làm phải giúp cho người ấy trưởng thành hơn trong đời sống gia đình cũng
như trong sự đóng góp của đương sự đối với cộng đồng.
- suy tư 366 ngày của
Đức Gioan Phaolô II -
Lm. Lê Công Đức dịch từ nguyên tác
LIFT UP YOUR HEARTS
Daily Meditations
by Pope John Paul II
Lời Chúa Trong Gia Đình
NGÀY 24/01
Thán Phanxicô đệ
Salê, Gims mục tiến sĩ Hội thánh
2Sm 7, 4-17; Mc 4,
1-20
LỜI SUY NIỆM: “Đức Giêsu bắt
đầu giảng dạy ở ven Biển Hồ, đám người rất đông tụ họp chung quang Người, nên
Người phải xuống thuyền mà ngồi dưới biển, còn toàn thể đám đông thì ở trên bờ.
Người dùng dụ ngôn mà giảng dạy họ nhiều điều.”
Khi Chúa Giêsu không
còn đứng trên bục giảng trong các hội đường nữa, mà lại ra ven Biển Hồ, Người
ngồi dưới thuyền, còn đám đông dân chúng thì đứng trên bờ; cho chúng ta thấy được
Chúa Giêsu biết tận dụng mọi nơi và mọi lúc để rao giảng về Nước Trời. Điều này
giúp cho chúng ta thấy được: Rao giảng Tin Mừng không lệ thuộc vào một nơi chốn
riêng biệt với những thuận tiện, như đầy đủ dụng cụ và phương tiện sẵn có,
nhưng chỉ cần có đám đông dân chúng muốn nghe và lắng nghe với sự chuẩn bị bài
giảng dạy chu đáo, dễ hiểu, dễ đi vào lòng người.
Lạy Chúa Giêsu. Trong
công cuộc Phúc Âm hóa của Giáo Hội Chúa. Xin cho các chủ chăn và những vị có
trách nhiệm trong Giáo Hội, trong Địa phận, Giáo hạt, giáo xứ, cũng biết dùng
những phương pháp mới phù hợp cho từng hoàn cảnh, từng trình độ và từng giới để
tất cả, có thể tiếp cận với Tin Mừng; với các giáo huấn của Giáo Hội.
Mạnh Phương
Gương Thánh Nhân
Ngày 24-01: Thánh
PHANXICÔ SALÊ
Giám Mục Tiến Sĩ
(1567-1622)
Một đứa trẻ giận dữ nhất
cũng phải nói rằng: thánh Phanxicô Salêciô là vị thánh hiền hoà nhất thế giới,
Ngài đã biết cách để sửa mình và do đó đưa ra phương thức tốt đẹp để nên thánh:
"Tôi chỉ nghĩ tới sự dịu hiền, dĩ nhiên, không phải chỉ có điều đó mà
thôi. Sau này các bạn hữu Ngài đã ngạc nhiên vì sự im lặng thánh nhân giữ được
trước những lăng nhục.
Ngài nói: - "Gì vậy,
bạn muốn tôi bỏ mất trong giây lát một chút dịu dàng mà tôi đã mất 20 năm để
thu thập sao ?"
Sự dịu dàng Ngài đã thực
hiện với bao nghị lực, bắt nguồn từ tình yêu Thiên Chúa, Ngài đã có thể nói với
bạn bè sau một cảnh thô tục mà một lãnh Chúa đã làm cho Ngài rằng: - Tôi giận
sôi người lên, nhưng tôi thích chết đi còn hơn là nói lên một điều nhỏ nào có
thể làm buồn lòng Thiên Chúa.
Thật khó hiểu nổi cách
thế mà trong Ngài, một lòng nhân hậu dịu dàng như vậy đã thay thế cho bạo lực.
Đối với người dọa nạt, Ngài trả lời: - Thưa ông, nếu ông có một con mắt, tôi sẽ
nhìn ông bằng con mắt kia với lòng trìu mến.
Cả thánh Vincentê
Phaolô cũng nói: - Khi muốn chiêm ngưỡng sự dịu hiền của Thiên Chúa, tôi nhìn về
giám mục thành Ghênêva.
Chào đời ngày 21 tháng
tám năm 1567 ở lâu đài Sales, Phanxicô từ trong nôi đã gặp được đức tin và đức
ái. Ngài học được từ người mẹ đã từng dẫn Ngài đi thăm các người nghèo khó, để
yêu thương và giúp đỡ họ. Năm 1582, Ngài theo học khoa hùng biện và ôn triết tại
Paris. Vào tuổi 17 một cơn dằn vặt thiêng liêng kinh khủng ám ảnh Ngài: người
tưởng rằng: mình không còn sống trong tình trạng ơn thánh nữa, hoả ngục dành
cho Ngài và nơi khủng khiếp này không còn tình yêu Chúa nữa.
Phanxicô cầu khần: - Lạy
Chúa ít ra cuộc sống vắn vỏi này con biết dành để yêu mến Chúa.
Kiệt sức, Ngài chạy đến
xin đức Trinh nữ gìn giữ mình được trinh trong và cứu thoát cho khỏi cơn thử
thách gay go này. Ngài đọc kinh "hãy nhớ" và sau cùng tìm lại được
bình an.
Từ năm 1586 -1591,
Ngài theo học luật tại Padua và đậu bằng tiến sĩ. Trở lại gia đình gia đình,
Ngài được đón tiếp trong niềm hân hoan phấn khởi. Cha mẹ Ngài vui sướng về đám
cưới của Ngài. Nhưng Ngài đã từ khước mọi dự định của gia đình. Hạnh phúc và
danh vọng trần thế không đáng kể gì đối với Phanxicô, con người đã được tình
yêu tuyệt đối chiếm đoạt, Ngài muốn trở thành linh mục. Được phong chức vào
ngày 31 thắng 5 năm 1593, Ngài trở thành linh mục hoàn hảo, luôn có Chúa Giêsu
ngự trong mình, Ngài sống gần dân làng như một người cha hiền, có mặt trong mọi
sự. Gặp cơn dịch hạch lan tràn, ngày đêm người ta thấy Ngài đi từ bệnh nhân này
tới bệnh nhân khác, chú ý tới những thể xác lẫn tinh thần đau khổ.
Một sứ mệnh lớn lao
kêu gọi tới Phanxicô. Những người theo phái thệ phản thêm nhiều trong xứ sở,
phá hủy nhiều nhà thờ và tu viện, lòng nhiệt thành đã đưa Ngài tới với đức Cha
Granier, giám mục Ghênêva, Ngài được phép hiến mình thực hịên một nỗ lực dường
như không thể được, là đưa dân chúng Chablais trở lại khỏi ảnh hưởng phái ở
Calvinnô. Không có đe dọa hay bạo lực nào bắt Người ngừng giảng được. Nơi nào
không thể đến rao gảing, Ngài phân phát truyền đơn. Suốt ba năm dưới ảnh hưởng
của thánh nhân, 72 ngàn người theo thệ phản đã hoán cải.
Năm 1602, vua Henri IV
đã muốn thánh Phanxicô làm giám mục thành Paris nhưng Ngài đã từ khước danh dự
này và nói: - Thưa Ngài, tôi đã đính hôn với một bà Chúa nghèo, tôi không thể từ
giã bà để theo một bà khác giàu có hơn.
Nhà vua rất thán phục
sự độc lập của Ngài và tuyên bố rằng: Phanxicô vĩ đại hơn ông là kẻ làm vua nhiều.
Dầu vậy tháng 6 năm 1602, Ngài Ngài đã phải nhận tòa giám mục Annecy - Gheneva.
Các bài giảng thuyết của
Ngài sớm lừng danh, đến độ những thành phố lớn đòi được nghe tiếng Ngài. Nhưng
giám mục người Xa-voa (Savoie) thích giảng cho dân nghèo hơn. Ngài còn cho họ cả
tới áo mặc của mình. Người ta thấy Ngài không giữ lại gì cho mình. Ngài chỉ
thánh giá và nói: - Người ta có thể từ chối điều gì được, đối với một Thiên
Chúa đã tự đặt mình vào trạng huống này vì chúng ta ?
Đối với các tội nhân,
Ngài thân tình đón tiếp họ: - Các con hãy đến đây để cha ôm ẵm và đặt các con
vào lòng cha. Cha chỉ đòi các con một điều là không được thất vọng, phần còn lại
cha lãnh tất cả.
Đi tìm kiếm một linh hồn,
nếu cần Ngài vượt qua rừng trong đêm tối, bất chấp bọn cướp giật hay thú rừng độc
dữ, chân Ngài thường rớm máu vì băng giá. Một lần bọn sát nhân nhào tới, Ngài
âu yếm bảo họ: - Các bạn không cần đòi mạng tôi làm chi, bởi vì tôi đã hiến mạng
sống tôi để bảo tồn sự sống của các bạn.
Người ta có thể thấy
rõ là Ngài đã nói thực. Bao người sát nhân đã làm như bao người khác: họ trở
thành bạn hữu của Phanxicô. Và làm sao yêu Ngài, mà lại không yêu tôn giáo đã
làm cho Ngài hiến thân trọn vẹn cho mỗi tâm hồn như vậy. Ngài nói: - Một linh hồn
là một giáo phận rộng đủ cho một giám mục rồi.
Phanxicô không ngừng
rao giảng, ngồi tòa, thăm viếng bệnh nhân, giúp đỡ người cùng khổ. Giữa những
công việc bề bộn, Ngài còn viết nhiều tác phẩm được nhiều Kitô hữu mến chuộng
như quyển: "Đường trọn lành", quyển "Dẫn vào đời sống nhiệt
thành" (cuốn này đã được chuyển sang Việt ngữ với tựa đề: sống thánh giữa
đời), chứng tỏ rằng: đời nhiệm hiệp và các nhân đức cao cả nhất, đều có thể nảy
nở, ngay trong cuộc sống từ cung điện, lẫn "trong binh đội và trong các xưởng
máy", Ngài truyền "dệt nên những sợi dây nhân đức nhỏ bé". Cuốn
"khảo luận về tình yêu Thiên Chúa" của Ngài đáng cho Ngài được vinh
quang như ở giữa bầu lửa, trong khi chuẩn bị viết về tình yêu của Ngôi Lời vĩnh
cửu.
Thánh Phanxicô đã lập
nhiều tu viện và tiếp tục hứơng dẫn các tu viện ấy. Hai ngàn bức thư của Ngài vẫn
còn, Ngài trao dòng "Thăm viếng" cho thánh nữ Chantal, Đấng mà Ngài
hiệp nhất bằng một tình yêu trắng hơn tuyết, trong sáng hơn ánh mặt rời.
Thánh nhân kiệt sức
khi Ngài nhận giảng dạy tại Lyon dịp lễ Giáng sinh. Ngài ngã bệnh lúc lên đường.
Vừa tới nơi Ngài biết mình sắp chết. Người ta chỉ còn nghe thấy Ngài nói: - Lạy
Chúa là tất cả của con.
Với các bạn bè đang
khóc lóc Ngài nói: - Các bạn lại không muốn ý Chúa được thực hiện sao ?
Trọn đời thánh
Phanxicô yêu mến hoàn thành thánh ý Chúa. Bí quyết đời thánh thiện của Ngài diễn
tả như sau: - Với giá vĩnh cửu, cái gì chấm đứt với thời gian lại có thể ảnh hưởng
trên chúng ta được ? Phải ước muốn một mình Thiên Chúa thôi, một cách tuyệt đối
không thay đổi và bất khả xâm phạm.
Ngài qua đời ngày 28
tháng 12 năm 1622 và được Đức Gáio hoàng Alexandre VII tôn phong hiển thánh năm
1665.
(daminhvn.net)
24 Tháng Giêng
Hãy Triệt Hạ Thập Giá
Gibert Keith
Chesterton, một văn sĩ Công giáo người Anh, qua đời năm 1936, đã mô tả thảm họa
của vua thần trong một quyển tiểu thuyết mang tựa đề: "Bầu trời và Thập
Giá". Một giáo sư vô thần tên là Lucifer được ông cho ngồi bên cạnh một tu
sĩ tên là Michel trên một chuyến máy bay xuyên qua Anh quốc.
Khi máy bay đi qua
London, giáo sư Lucifer bỗng nhìn thấy thập giá trên tháp chuông nhà thờ chánh
tòa. Không tự chế được, ông đã thốt lên lời sỉ vả đối với Kitô Giáo. Vị tu sĩ mới
xin phép kể câu chuyện như sau: "Tôi cũng biết có một người thù ghét thập
giá như ông. Bất cứ nơi nào có thập giá, ông ta cũng tìm đủ mọi cách để triệt hạ
cho bằng được. Bao nhiêu tác phẩm nghệ thuật có hình thập giá ông đều xé nát.
Ngay cả chiếc thập giá bằng vàng trên cổ người vợ, ông cũng tìm cách giành giật
để kéo ra khỏi người bà. Oâng nói rằng thập giá là một biểu trưng của sự độc ác
dã man, hoàn toàn đối nghịch với niềm vui, với cuộc sống.
Ngày nọ, không còn
chịu đựng nổi hình thù của thập giá nữa, ông đã leo lên tháp chuông nhà thờ của
giáo sứ, tháo gỡ thập giá và ném xuống đất. Sự thù hận đối với thập giá không mấy
chốc đã biến thành điên loạn… Một buổi chiều mùa hè nóng bức nọ, ông đứng tựa
vào một balcon gỗ, miệng phì phà khói thuốc. Bỗng chốc, ông thấy nguyên chiếc
balcon gỗ biến thành một đạo binh thánh giá. Rồi trước mặt, đằng sau lưng ông,
nơi nào cũng có thập giá. Hoa cả mắt lên, ông cầm chiếc gậy trên tay để đánh đổ
tát cả những cây thập giá. Vào trong nhà, bất cứ những gì làm bằng gỗ cũng được
ông nhìn thấy với hình thù của thập giá. Không còn dùng gậy để đạp đổ nữa, người
đàn ông đành phải dùng đến lửa mới may ra tiêu diệt được thập giá. Ngọn lửa bốc
cháy thiêu chụi căn nhà. Ngày hôm sau, người ta tìm thấy xác của người đàn ông
đáng thương trong dòng sông bên cạnh nhà.
Câu kết luận mà
văn sĩ đã đặt trên môi miệng vị tu sĩ là: "Nếu bạn bắt đầu bẻ gãy thập
giá, bạn sẽ không chóng thì chày phá hủy chính cái thế giới có thể sống được
này". Với cái chết của Ðức Kitô, thập giá trở thành biểu trưng của một sự
chiến thắng: đó là chiến thắng của Tình yêu trên hận thù. Nơi nào có thập giá,
nơi đó có người còn tin ở sức mạnh của tình yêu. Ðạp đổ thành giá có nghĩa là
nâng cao hận thù chết chóc lên cao và chối bỏ tình yêu. Một thế giới không có
tình yêu là một thế giới của chết chóc. Bất cứ một con người có lý luận bình
thường nào cũng có thể thấy được điều đó.
Ngày nay, con người vẫn
còn tiếp tục chối bỏ và chà đạp thập giá. Không cần phải leo lên tháp chuông
nhà thờ để có thể triệt hạ thập giá; hình thù của thập giá, dấu chỉ của Tình
Yêu, đã được vẽ trên mỗi một con người. Xúc phạm đến con người cách này hay
cách khác cũng đã là một triệt hạ thập giá rồi.
(Lẽ Sống)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét