02/05/2018
Thứ Tư tuần 5 Phục Sinh
Thánh Athanasiô, giám mục, tiến sĩ Hội Thánh.
Lễ nhớ.
* Thánh nhân sinh năm 295 tại A-lê-xan-ri-a. Người cộng tác, rồi kế vị giám mục
A-lê-xan-ri-a. Thánh nhân chỉ
có một mục đích: bảo vệ tín điều về thần tính của Chúa Kitô. Tín điều này đã được xác định tại công đồng Ni-xê-a. Cũng vì đó người bị công kích khắp nơi. Nhưng dù gặp những giám mục nhút nhát, dù bị săn lùng,
dù năm lần bị đày ải, người vẫn giữ được tính khí khái; nhất là giữ được lòng yêu mến đối với Chúa Giêsu, Thiên Chúa làm người. Người đã viết nhiều tác phẩm vừa để làm sáng tỏ vừa để bảo vệ đức tin chân truyền. Người qua đời năm 373
Bài Ðọc I: Cv 15, 1-6
"Người ta quyết
định là các ngài lên Giêrusalem xin các Tông đồ và niên trưởng giải quyết vấn đề
này".
Trích sách Tông đồ Công
vụ.
Trong những ngày ấy,
có mấy người từ Giuđê đến dạy bảo các anh em rằng: "Nếu anh em không chịu
cắt bì theo luật Môsê, thì không được cứu độ". Do đó, Phaolô và Barnaba đã
tranh luận gắt gao với họ. Bấy giờ người ta quyết định là Phaolô và Barnaba và một
ít người khác thuộc phe họ lên Giêrusalem gặp các Tông đồ và niên trưởng để xin
giải quyết vấn đề này.
Các ngài được giáo
đoàn tiễn đưa, và khi đi ngang qua Phênixê và Samaria, các ngài kể lại việc dân
ngoại trở lại khiến mọi anh em đầy hân hoan. Khi đến Giêrusalem, các ngài được
giáo đoàn, các Tông đồ và kỳ lão đón tiếp, rồi các ngài kể lại bao nhiêu việc
Thiên Chúa đã thực hiện với các ngài. Nhưng có mấy người tín hữu thuộc nhóm biệt
phái đứng lên nói rằng: "Phải cắt bì cho những người dân ngoại và bắt họ
cũng phải giữ luật Môsê". Các Tông đồ và các kỳ lão họp lại cứu xét việc
này.
Ðó là lời Chúa.
Ðáp Ca: Tv 121, 1-2.
3-4a. 4b-5
Ðáp: Tôi vui mừng khi người ta nói với tôi: "Chúng
ta sẽ tiến vào nhà Chúa"(c. 1).
Hoặc đọc: Alleluia.
Xướng: 1) Tôi vui mừng
khi người ta nói với tôi: "Chúng ta sẽ tiến vào nhà Chúa". Hỡi
Giêrusalem, chân chúng tôi đang đứng nơi cửa thành rồi. - Ðáp.
2) Giêrusalem được kiến
thiết như thành trì, được cấu tạo kiên cố trong toàn thể. Nơi đây các bộ lạc,
các bộ lạc của Chúa tiến lên. - Ðáp.
3) Theo luật pháp của
Israel, để ngợi khen danh Chúa. Tại đây đã đặt ngai toà thẩm phán, ngai toà của
nhà Ðavít. - Ðáp.
Alleluia: Ga 16, 28
Alleluia, alleluia! -
Thầy bởi Cha mà ra, và đã đến trong thế gian; bây giờ Thầy lại bỏ thế gian mà về
cùng Cha. - Alleluia.
Phúc Âm: Ga 15, 1-8
"Ai ở trong Thầy,
và Thầy ở trong người ấy, kẻ ấy sẽ sinh nhiều trái".
Tin Mừng Chúa Giêsu
Kitô theo Thánh Gioan.
Khi ấy, Chúa Giêsu
phán cùng các môn đệ rằng: "Thầy là cây nho thật, và Cha Thầy là người trồng
nho. Nhành nào trong Thầy không sinh trái thì Người chặt đi, còn nhành nào
trong Thầy không sinh trái thì Người chặt đi, còn nhành nào sinh trái thì Người
tỉa sạch để nó sai trái hơn. Các con đã được tỉa sạch nhờ lời Thầy đã nói với
các con. Các con ở trong Thầy, và Thầy ở trong các con. Cũng như nhành nho tự
nó không thể sinh trái được, nếu không dính liền với cây nho; các con cũng vậy,
nếu không ở trong Thầy.
"Thầy là cây nho,
các con là nhành. Ai ở trong Thầy và Thầy ở trong người ấy, kẻ ấy sẽ sinh nhiều
trái, vì không có Thầy, các con không thể làm được gì. Ai không ở trong Thầy,
thì bị vứt ra ngoài như nhành nho, và sẽ khô héo, người ta sẽ thu lại, quăng
vào lửa cho nó cháy đi.
"Nếu các con ở
trong Thầy, và lời Thầy ở trong các con, thì các con muốn gì, cứ xin, và sẽ được.
Ðây là điều làm Cha Thầy được vinh hiển là các con sinh nhiều trái, và như thế
các con trở nên môn đệ của Thầy".
Ðó là lời Chúa.
Suy Niệm: Sự kết hiệp thâm sâu
Nền văn minh kỹ thuật
làm phát sinh nơi con người một não trạng kiện toàn duy vật. Người ta đánh giá
con người với những tiêu chuẩn của sự sản xuất và hiệu năng. Con người được
nhìn qua lăng kính của những sản xuất và chiếm hữu vật chất, như đồng lương,
cái nhà, chiếc xe. Não trạng ấy không chừng áp dụng vào việc đánh giá sự sống
còn của xã hội. Hình ảnh của những cành nho phải sinh trái trong Tin Mừng hôm
nay phải chăng không củng cố cho cái nhìn ấy. Phải chăng một Giáo Hội có sức sống
không là một giáo hội có nhiều tín hữu, có nhiều cơ sở vật chất, có nhiều hội
dòng, có nhiều phong trào, có nhiều hoạt động và nhất là có nhiều quan hệ tốt với
thế quyền.
Thật ra, người ta
không thể đánh giá về sự sống bằng số lượng. Những con số không thể nói hết về
một thực tại vô cùng thâm sâu về huyền nhiệm và sự sống, nhất là sự sống của
Giáo Hội. Người ta không thể đo lường sự sống của Giáo Hội bằng hiệu năng và những
con số. Trong Giáo Hội, không ai có thể đi tìm hiệu năng bằng những phương pháp
và các phương tiện riêng của mình. Ðể trở nên phong phú trong Giáo Hội,
cần phải chấp nhận hai điều kiện được chính Chúa Giêsu đưa ra: một là ở lại
trong Ngài, hai là chịu cắt tỉa. Ở lại trong Ngài, với kiểu nói này,
Chúa Giêsu muốn nói đến sự kết hiệp thâm sâu giữa Ngài và Giáo Hội.
Nếu Giáo Hội tìm cách
thay thế sự kết hiệp thâm sâu này bằng những cố gắng liên kết với quyền bính thế
trần, Giáo Hội có thể có một chỗ đứng thế giá trong trần thế, Giáo Hội có thể
mua được nhiều đặc ân đặc quyền hay bất cứ một dễ dãi nào mà thế quyền có thể
ban tặng. Nhưng một khi đã sống bên ngoài sự sống của Chúa Giêsu, Giáo Hội chỉ
còn là những cành nho khô héo. Những thành quả đạt được bằng sự liên kết, thỏa
hiệp với quyền bính sẽ chỉ là những trái trăng héo úa, nếu ở lại trong Chúa
Giêsu, Giáo Hội cũng phải chấp nhận bị cắt tỉa. Sức sống và sự phong phú đích
thực của Giáo Hội lúc đó sẽ không phải là những con số của những gì có thể đếm
được mà chính là những mất mát, thử thách, bách hại, những chướng ngại thập
giá. Sức sống của Giáo Hội được thể hiện trước tiên qua những cắt tỉa ấy.
Thánh Phaolô là hiện
thân của một sức sống như thế, Ngài đã phải chịu cắt tỉa ngay trong cộng đoàn
Giêrusalem. Ngài bị cô lập và nhìn với con mắt nghi ngờ. Ngài bị xem như một
con người nguy hiểm gieo rắc những tư tưởng đe dọa những giá trị được củng cố,
đảo lộn những cái khoen đã cắm rễ sâu, phá hoại sự an toàn có sẵn. Suốt một cuộc
đời ra đi không ngừng, thánh nhân là đối tượng của không biết bao nhiêu bách hại,
nhưng Ngài không sống theo luận lý của con người. Thập giá là một hiếu kỳ đối với
người Do Thái và là một điều ngu xuẩn đối với người Hy Lạp, nhưng với ngài, nó
sẽ là khôn ngoan và sức mạnh của Thiên Chúa. Với ngài, người chỉ biết có một
Chúa Kitô chịu đóng đinh, "sống" là chính Chúa Kitô. Mất mát, khổ
đau, thử thách, thập giá là chìa khóa để đọc được ý nghĩa và sự phong phú đích
thực của Giáo Hội, nó cũng là chìa khóa để nhìn vào những bách hại và thử thách
mà một số tín hữu Kitô đang phải trải qua trong cuộc sống của mình.
Nguyện xin Chúa Kitô
Phục Sinh nâng đỡ các tín hữu Kitô để họ trở thành đuốc sáng cho mọi người
trong giai đoạn hiện nay.
(Trích trong ‘Mỗi Ngày
Một Tin Vui’)
Lời Chúa Mỗi Ngày
Thứ Tư Tuần V PS.
Bài đọc: Acts
15:1-6; Jn 15:1-8.
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Điều gì là điều
khẩn thiết của Kitô Giáo?
Mỗi dân tộc trên địa cầu
đều có một truyền thống, một văn hóa, và một giá trị khác nhau cần được tôn trọng.
Khi Kitô Giáo được rao giảng vào dân tộc đó, các nhà truyền giáo cần phải
nghiên cứu cẩn thận các truyền thống, văn hóa, và giá trị của họ. Mục đích là để
làm sao cho dân tộc đó có thể đón nhận và thực hành đức tin, mà vẫn không xung
đột với những truyền thống và văn hóa của họ.
Các Bài Đọc hôm nay
cho chúng ta thấy tầm quan trọng của vấn đề. Trong Bài Đọc I, Giáo Hội thời sơ
khai phải đương đầu với nhiều vấn đề khi phải làm một sự chuyển tiếp từ Do-thái
Giáo qua Kitô Giáo: Nên giữ những gì và nên bỏ những gì khi dân Do-thái và Dân
Ngoại gia nhập Kitô Giáo? Cụ thể là 2 vấn đề chính: Dân Ngoại có phải cắt bì và
giữ Lề Luật khi theo Kitô Giáo? Trong Phúc Âm, Chúa Giêsu đưa ra một điều khẩn
thiết hơn cả: Các tín hữu phải sống kết hợp mật thiết với Ngài như cây nho và
cành; nếu không sẽ không thể sinh hoa trái, sẽ bị khô héo, và sẽ bị cắt bỏ ra
ngoài.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I: Có cần phải cắt bì và giữ Lề Luật để được cứu độ?
1.1/ Theo các tín hữu
Pharisees: Phải cắt bì và giữ Lề Luật.
(1) Về việc cắt bì: Những
người Do-thái từ Judah tới nói với Dân Ngoại: "Nếu anh em không chịu phép
cắt bì theo tục lệ Moses, thì anh em không thể được cứu độ." Cắt bì là dấu
chỉ của giao ước giữa Thiên Chúa và tổ-phụ Abraham (Gen 17). Chúa Giêsu chịu cắt
bì tám ngày sau khi sinh ra (Lk 2:21); Phaolô cũng chịu cắt bì (Phi 3:5). Bằng
việc cắt bì, một người Do-thái biết họ thuộc về dân của Thiên Chúa, và là con
cháu của tổ phụ Abraham.
Tuy nhiên, điều quan
trọng là niềm tin yêu nơi Thiên Chúa, cắt bì chỉ là dấu hiệu bề ngoài để chứng
tỏ niềm tin yêu bên trong. Nếu cắt bì mà không tin yêu vào Thiên Chúa, cắt bì
có ích chi đâu, Dân Ngoại nhiều nơi cũng có thói quen như vậy. Ngôn sứ Jeremiah
(Jer 4:4, 9:24-26) đã từng nói lên sự cần thiết phải cắt bì trái tim và lòng
trí. Thiên Chúa yêu mến sự công bằng và tình yêu hơn là cắt bì.
(2) Lề Luật: Có những
người thuộc phái Pharisee đã trở thành tín hữu, bấy giờ đứng ra nói rằng:
"Phải làm phép cắt bì cho người ngoại và truyền cho họ giữ luật
Moses." Trước tiên, chúng ta cần phân biệt Lề Luật của Thiên Chúa và của
con người (thói quen hay truyền thống): Luật của Thiên Chúa không thể thay đổi;
luật do con người làm ra có thể thay đổi.
- Lề Luật chính yếu là
là Thập Giới mà Thiên Chúa đã ban cho dân trên núi Sinai qua ông Moses đại diện
cho toàn dân (Exo 20:1-17). Thập Giới này không thay đổi và mọi người, Do-thái
cũng như Dân Ngoại, đều phải tuân hành.
- Những luật của con
người do thói quen hay do truyền thống: luật thanh sạch, hay những chi tiết về
giữ ngày Sabbath. Dân Ngoại không phải giữ các truyền thống này. Chính Chúa
Giêsu cũng từng tranh luận với các kinh-sư và biệt-phái về những truyền thống
này, và sửa sai họ: Các ông dùng truyền thống của các ông để bãi bỏ Lề Luật của
Thiên Chúa (Mt 15:2-6, Mk 7:3-13).
1.2/ Theo Phaolô và
Barnabas: Dân Ngoại không có truyền thống cắt
bì và giữ luật thanh sạch như người Do-thái. Hơn nữa, Lịch sử Cứu Độ đã bước
sang giai đọan mới và bao gồm các Dân Ngoại. Ông Phaolô và ông Barnabas chống đối
và tranh luận khá gay go với họ. Người ta bèn quyết định cử ông Phaolô, ông
Barnabas và một vài người khác lên Jerrusalem gặp các Tông Đồ và các kỳ mục, để
bàn về vấn đề đang tranh luận này.
Chúng ta không biết những
lập luận của hai ông khi tranh luận với họ; nhưng theo Phaolô trong các Thư sau
này: Khi Chúa Giêsu đến, Ngài đã mang Lề Luật tới chỗ kiện toàn. Vì biến cố
sinh ra, chết đi, và sống lại; giờ đây, không còn nhất thiết phải trở thành người
Do-thái trước khi trở thành Kitô hữu. Con người được cứu độ không do bởi việc cắt
bì và giữ Lề Luật; nhưng do bởi niềm tin của họ vào Đức Kitô.
Tuy vấn đề cắt bì và Lề
Luật đã được giải quyết trong Công Đồng Jerusalem; nhưng nó vẫn còn là bài học
kinh nghiệm cho chúng ta trong đời sống hiện tại. Mỗi khi có những xung đột như
thế, chúng ta cần ngồi xuống để phân tích xem điều gì quan trọng phải giữ và điều
gì không quan trọng có thể bỏ hay thích ứng được. Bắt một người ngoại kiều hay
một dân tộc phải theo văn hóa và truyền thống của mình trong việc thực hành đức
tin dễ đưa đến bất đồng và gây nhiều trở ngại cho việc rao giảng Tin Mừng; một
ví dụ cụ thể là việc thờ cúng tổ tiên tại Việt-nam.
2/ Phúc Âm: Sống kết hiệp mật thiết với Chúa Giêsu là điều khẩn thiết
hơn cả.
Mối liên hệ giữa con
người và Thiên Chúa là trung tâm điểm của Đạo. Vì thế, tất cả những gì giúp đưa
con người tới Thiên Chúa, và giúp cho mối liên hệ này phát triển tối đa là những
điều cần thiết hơn cả. Trong dụ ngôn hôm nay, Chúa Giêsu ví mối liên hệ giữa
con người với Thiên Chúa như sau: "Thầy là cây nho thật, và Cha Thầy là
người trồng nho. Cành nào gắn liền với Thầy mà không sinh hoa trái, thì Người
chặt đi; còn cành nào sinh hoa trái, thì Người cắt tỉa cho nó sinh nhiều hoa
trái hơn."
(1) Lời Kinh Thánh: cần
thiết để con người biết Thiên Chúa là ai, những gì Ngài mong muốn, và những gì Ngài
đã, đang, và sẽ làm cho con người. Lời Kinh Thánh có sức tẩy sạch những gì là
gian trá và mờ ám của thế gian như Chúa Giêsu nói hôm nay: "Anh em được
thanh sạch rồi nhờ lời Thầy đã nói với anh em."
(2) Các Bí-tích: giúp
thông chuyển đời sống thần linh và ơn thánh từ Thiên Chúa đến cho con người.
Hình ảnh những cành nho cần nhựa sống nuôi dưỡng của cây nho dẫn chứng sự cần
thiết của các Bí-tích, nhất là Bí-tích Thánh Thể: "Hãy ở lại trong Thầy
như Thầy ở lại trong anh em. Cũng như cành nho không thể tự mình sinh hoa trái,
nếu không gắn liền với cây nho, anh em cũng thế, nếu không ở lại trong Thầy. Thầy
là cây nho, anh em là cành. Ai ở lại trong Thầy và Thầy ở lại trong người ấy,
thì người ấy sinh nhiều hoa trái, vì không có Thầy, anh em chẳng làm gì được."
(3) Sinh hoa kết trái
bằng việc giữ các giới răn: Hoa trái đây là những gì con người làm cho Thiên
Chúa và cho tha nhân, từ việc yêu mến, đến việc giữ Lề Luật của Thiên Chúa, và
tất cả những gì con người có thể làm cho tha nhân. Khi con người sinh hoa kết trái,
con người làm Thiên Chúa được tôn vinh.
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
- Trong lãnh vực đức
tin, chúng ta cần chú trọng tới mối liên hệ giữa con người và Thiên Chúa, biểu
lộ qua việc tin và yêu Ngài bằng những việc làm cụ thể.
- Mỗi khi có xung đột
về truyền thống, văn hóa, và giá trị; chúng ta cần cùng nhau cầu nguyện và giải
quyết, để xem coi những gì quan trọng về đạo lý cần giữ, những gì cần thích ứng
với hoàn cảnh, và những gì có thể bỏ được.
- Việc bắt người khác
phải theo truyền thống và văn hóa của mình sẽ đưa đến chia rẽ và làm trở ngại
cho việc rao giảng Tin Mừng đến mọi nơi và mọi người.
Linh mục Anthony
Đinh Minh Tiên, OP
02/05/2018 - THỨ TƯ ĐẦU THÁNG TUẦN 5 PS
Ga 15,1-8
KẾT HỢP MẬT THIẾT VỚI CHÚA
“Thầy là cây nho, anh em là cành. Ai ở lại trong Thầy và Thầy
ở lại trong người ấy, thì người ấy sinh nhiều hoa trái, vì không có Thầy, anh
em không làm gì được.” (Ga
15,5)
Suy niệm: Với dụ ngôn cây nho và
cành nho, Chúa Giê-su cho chúng ta biết rằng giữa chúng ta với Thiên Chúa có một
mối tương quan sống còn. Như cành nho chỉ có thể sống, phát triển và sinh hoa kết
trái khi gắn liền với thân nho, thì đời sống đức tin của người tín hữu cũng chỉ
phát triển và sinh hoa trái khi kết hợp mật thiết với Thiên Chúa trong Đức
Giê-su Ki-tô. Kết hợp mật thiết với Thiên Chúa trong Chúa Giê-su là không dừng
lại ở một vài điều phải làm phải giữ; hay ở việc lấy làm vui làm đủ vì một vài
ân ban của Chúa… nhưng là để sự sống của Chúa tràn đầy sung mãn trong tâm hồn
chúng ta, nhờ đó chúng ta ngày càng gắn bó trọn vẹn hơn, tình nghĩa càng sâu đậm
hơn với Ngài.
Mời Bạn: Phương thế để kết hợp mật
thiết với Thiên Chúa đó là việc cầu nguyện không chỉ trong những thời khắc đặc
biệt và với cộng đoàn mà là cả một đời sống luôn tìm kiếm và thi hành thánh ý
Chúa. Đời sống kết hợp như thế cần phải được nuôi dưỡng bằng việc siêng năng
lãnh nhận bí tích Thánh Thể và chuyên cần suy niệm Lời Chúa.
Chia sẻ: Bạn đã làm gì để thắt chặt mối tương quan thương yêu gắn
bó giữa bạn với Thiên Chúa và với Đức Ki-tô trong cuộc sống mỗi ngày?
Sống Lời Chúa: Đưa vào chương trình sống
của bạn việc suy niệm Lời Chúa hằng ngày và năng tham dự Thánh lễ ngày thường để
có thể lãnh nhận bí tích Thánh Thể.
Cầu nguyện: Lạy Chúa Giê-su,
xin ở lại với con để con luôn được sống trong tình thân với Ngài.
(5 Phút Lời Chúa)
Thầy là cây nho (2.5.2018 – Thứ tư Tuần 5 Phục sinh)
Vinh quang của Cha không nghịch với sự triển nở thật sự của con người. Sự èo uột, cằn cỗi của chúng ta mới là nỗi nhục cho Thiên Chúa.
Suy niệm:
Cây nho là một cây quen
thuộc trên đất Palestin.
Người ta trồng nho để ăn
trái hay làm rượu.
Đức Giêsu đã từng thấy
những cây nho với những cành nho trĩu quả.
Ngài muốn dùng hình ảnh
này để nói lên tương quan giữa Ngài với môn đệ.
“Thầy là cây nho, anh em
là cành” (c. 5).
Cành sống được, sinh trái
được, là nhờ còn gắn liền với cây.
Dòng nhựa nguyên từ cây
sẽ nuôi sống cành.
Như cành không tự mình
sinh trái được (c. 4),
người môn đệ cũng chẳng
làm gì được nếu không gắn bó với Thầy (c. 5).
Có một lối nói đặc biệt
để diễn tả sự gắn bó này: ở lại trong.
Cụm từ này được nhắc lại
sáu lần như một điệp khúc (cc. 4-7).
“Anh em hãy ở lại trong
Thầy”: một lời kêu mời tha thiết của trái tim.
Thầy Giêsu như xin các
môn đệ đừng quay lưng trước tình yêu,
vì tình yêu cần được đáp
trả mới nên trọn vẹn.
“Hãy ở lại trong
Thầy như Thầy ở lại trong anh em” (c. 4).
Cành nho không có tự do
để chọn ở lại hay không ở lại.
Chỉ con người mới có thể
tự nguyện ở lại hay cố tình từ chối.
Nhưng ở lại trong Thầy
cũng có nhiều cấp độ.
Chắc chúng ta đã ở lại
trong Chúa Giêsu phục sinh đến một mức nào đó.
Và cây đời của chúng ta
đã sinh hoa trái ít nhiều.
Nhưng chúng ta vẫn cần ở
lại hơn để có trái nhiều hơn.
Càng ở lại sâu, càng có
trái nhiều, trái ngon, trái tồn tại mãi (cc. 5.8.16).
Trái tỷ lệ thuận với việc
chúng ta ở lại trong Chúa.
Nét đặc sắc làm nên đời
người Kitô hữu chính là chuyện của cây và cành.
Cây và cành cùng sẻ chia
một dòng nhựa sống.
Kitô hữu không chỉ sống
với Giêsu, sống như Giêsu, sống cho Giêsu,
mà còn sống trong Giêsu,
sống sự sống của Chúa Giêsu phục sinh.
Chưa sống trong Giêsu,
chưa thực sự là Kitô hữu.
Chúng ta cũng không quên
vai trò của Thiên Chúa Cha người trồng nho.
Cây nho Giêsu được Cha
vun trồng chăm bón.
Các cành nho không sinh
trái thì bị Cha chặt đi.
Các cành đã sinh trái thì
được Cha cắt tỉa để sinh trái hơn (c. 2).
Cha cắt tỉa không vì độc
ác, nhưng vì yêu, vì muốn điều tốt hơn cho cành nho.
Chữ hơn giúp
chúng ta hiểu được những cắt tỉa đau đớn trong đời mình.
Có thể nói chính Đức
Giêsu cũng đã được Cha cắt tỉa
qua khổ đau, nhục nhã và
cái chết kinh hoàng.
Không phải vì Ngài chưa
thanh sạch, nhưng để Ngài giống và gần ta hơn.
“Điều làm Cha được tôn
vinh là anh em sinh trái nhiều” (c. 8).
Vinh quang của Cha không
nghịch với sự triển nở thật sự của con người.
Sự èo uột, cằn cỗi của
chúng ta mới là nỗi nhục cho Thiên Chúa.
Hãy sinh trái nhiều nhờ
chấp nhận những cắt tỉa của Cha qua lời của Giêsu.
Cầu nguyện:
Xin ở lại với con, lạy Chúa,
vì con cần có Chúa hiện diện
để con khỏi quên Chúa.
Chúa thấy con dễ bỏ Chúa biết chừng nào.
Xin ở lại với con, lạy
Chúa,
vì con yếu đuối,
con cần Chúa đỡ nâng để
con khỏi ngã quỵ.
Không có Chúa,
con đâu còn nồng nhiệt
hăng say.
Xin ở lại với con, lạy
Chúa,
vì trời đã xế chiều và
ngày sắp tàn,
cuộc đời qua đi, vĩnh cửu
gần đến.
Con cần được thêm sức mạnh
để khỏi ngừng lại dọc
đường.
Xin ở lại với con, lạy Chúa,
vì con cần Chúa trong đêm
tối cuộc đời.
Con không dám xin những ơn siêu phàm,
chỉ xin ơn được Ngài hiện
diện.
Xin ở lại với con
vì con chỉ tìm Chúa, yêu
Chúa
và không đòi phần thưởng
nào khác
ngoài việc được yêu Chúa
hơn.
(Cha Piô)
Lm Antôn Nguyễn Cao Siêu, SJ
Hãy Nâng Tâm Hồn Lên
2 THÁNG NĂM
Viên Đá Góc
Đức Kitô là viên đá
góc: “Người là viên đá mà quí vị là thợ xây loại bỏ, lại trở nên đá tảng góc tường”
(Cv 4, 11). Những người không đón nhận lời chứng của Tin Mừng và xử tử Đức Kitô
trên Thập Giá là những người đã loại bỏ viên đá này. Những người cố sức tổ chức
thế giới và đời sống xã hội không cần đến Đức Kitô và chống lại Người, chẳng phải
họ đang loại bỏ Người một lần nữa đó sao? Thế nhưng, viên đá bị loại bỏ – và bị
loại bỏ quá nhiều lần này – chính là viên đá góc.
Công trình cứu độ con
người chỉ có thể đứng được trên nền móng duy nhất là Đức Kitô. Chỉ nơi Người mới
có nền tảng vững chắc để xây dựng trật tự và hòa bình đích thực giữa con người
với con người. Chỉ nhờ Người, chúng ta mới có thể được đổi mới tâm linh và triển
nở đến mức sung mãn theo sự tiền định từ đời đời dành sẵn cho mình. Chỉ qua Người,
thế giới con người chúng ta mới có thể trở thành ‘người’ đích thực hơn.
- suy tư 366 ngày của
Đức Gioan Phaolô II -
Lm. Lê Công Đức dịch từ nguyên tác
LIFT UP YOUR HEARTS
Daily Meditations
by Pope John Paul II
Lời Chúa Trong Gia Đình
Ngày 02/ 5
Thánh Athanasiô,
giám mục, tiến sĩ Hội Thánh
Cv 15, 1-6; Ga
15,1-8.
Lời suy niệm: “Thầy là cây nho, anh em là cành. Ai ở lại
trong Thầy và Thầy ở lại trong người ấy, thì người ấy sinh nhiều hoa trái, vì
không có Thầy anh em chẳng làm gì được.
Khi nói đến cây nho,
người Do-thái liền liên tưởng họ với Thiên Chúa. Điều này trong Cựu Ước nhắc đi
nhắc lại nhiều lần: “Vườn nho của Đức Chúa vạn quân, ấy là nhà Ítraen” (Is
3,1-7); “Ta đã trồng ngươi như cây nho tốt.” (Gr 2,21); “là một cây nho tươi tốt”
(Os 10,1); “Gốc nho này Chúa bứng từ Ai Cập” (Tv 80,8).v.v.. Còn đối với
Chúa Giêsu, Người khẳng định mỗi một người trong chúng ta là cành của thân cây
nho. Với sự mật thiết này, làm cho thân cây nho trở nên tươi đẹp, giúp cho những
người đang tìm kiếm, gặp được hoa trái mà họ đang khao khát kiếm tìm.
Lạy Chúa Giêsu. Đời sống
của chúng con không có Chúa, chúng con chẳng làm được gì để giúp ích cho đời sống
của chúng con. Xin cho chúng con luôn luôn gắn trọn mình trong ân sủng của Chúa
để chúng con được sống và sinh hoa trái cho con và giúp ích cho mọi người tìm gặp
được Chúa.
Mạnh Phương
Gương Thánh Nhân
Ngày 02-05: Thánh
ATHANASIÔ
Giám mục Tiến Sĩ Hội
Thánh (295 - 373)
Thánh Athanasiô sinh
khoảng năm 295 có lẽ tại Alexandria. Gia đình Ngài rõ ràng là khá giả vì sau
này Ngài có dịp trốn ở phần mộ của gia đình, Ngài đã theo môn cổ học và sau này
thường trích dẫn các tác giả cổ. Có lẽ Ngài cùng theo học tại một trường Giáo
lý ở Caêsarêa nên tư tưởng của Ngài thấm nhuần Kinh thánh, cả những chú giải
Kinh thánh và cũng theo truyền thống các giáo phụ nữa.
Vào khoảng 25 tuổi
Athanasiô đã có một thời sống với thánh Antôn ẩn tu. Bốn mươi năm sau, Ngài đã
mời thánh An tôn ẩn tu về Alexandria để góp phần bảo vệ đức tin. Khi qua đời
thánh ẩn tu đã nhường lại cho Athanasiô cái áo choàng Ngài vẫn dùng đắp mình
khi ngủ và tấm da chiên để dùng sưởi ấm lúc tuổi già. Những năm chung sống nơi
sa mạc với vị thánh ẩn tu này đã tạo nên nét thánh thiện và nhân cách của
Athanasiô.
Vào năm 320, Athanasiô
mới bắt đầu góp phần vào lịch sử. Khi ấy Đức Cha Alexander Giám mục Alexandria
cảm phục và triều vời Athanasiô từ sa mạc về, đặt làm phó tế. Khi ấy Ariô là
cha sở Boucalis. Ong ta là một nhà giảng thuyết danh tiếng, có một cuộc sống khắc
khổ và hướng dẫn các trinh nữ hiến mình cho Thiên Chúa. Ariô đã sáng nghĩ và
rao giảng những ý tưởng lầm lạc cho rằng: "Ngôi Lời Thiên Chúa không có từ
đời đời, không cùng bản tính với Chúa Cha mà chỉ là một thụ tạo được mang danh
hiệu Con Thiên Chúa". Athanasiô đã bảo bỏ những sai lầm này. Bút pháp và nội
dung của bức thông điệp Đức Giám mục Alexander ban hành năm 322 cho thấy tác giả
chính là Athanasiô.
Tại công đồng Nicea,
thánh Athanassiô tháp tùng Đức Giám mục Alaxander và đã góp phần vào bản văn
chung quyết của cộng đồng, trong đó định tín rằng: Chúa Con đồng bản tính với
Chúa Cha. Ngài đã trở thành mục tiêu cho bọn lạc giáo ghen ghét.
Mùa hạ năm 328, Đức
Giám mục Alexander qua đời và đặt Athanasiô lên kế vị. Nhận thấy mình bất xứng,
Athanasiô đã bỏ trốn, nhưng rồi bị ép buộc lãnh nhận trách nhiệm. Ngài đã tỏ ra
có nhân cách khôn sánh, có ý chí bất khuất và rất thông minh. Rảo quanh khắp
giáo phận rộng lớn, Ngài gặp thánh Dachômiô từ trong sa mạc, là Đấng đã nghe
Chúa nói với mình rằng: - Ta đã đặt Athanasiô làm cột trụ Giáo hội, nhưng Ngài
sẽ bị đau khổ nhiều.
Nhưng Athanasiô không
sợ đau khổ. Nhiều lần Ngài đã bị trục xuất khỏi giáo phận. Trước hết, dưới ảnh
hửơng của những người theo phái Ariô, năm 335 thánh Athanasiô bị vua
Constantinô đầy đi Trier ở biên thùy nước Đức. Tại đây Ngài trước tác một số
tác phẩm nay vẫn còn danh tiếng.
Nhưng rồi nămsau. Ariô
chết cách khốn khổ. Vua Constantinô cho thánh nhân được trở về giáo phận, Ngài
chỉ trở lại hai năm sau tức năm 337 khi thấy nhà vua mới Constance ngả về phía
lạc giáo. Cuộc trở về của thánh nhân diễn ra như một cuộc khải hoàn. Tuy nhiên
từ năm 337 đến năm 366, cuộc đời Ngài là một cuộc chiến đấu liên tục với nhóm
người ngả theo Ariô có, bảo thủ có, buông thả để an phận có. Chính hoàng đế
cũng muốn can thiệp để sửa đổi giáo thuyết Hội Thánh khiến các thù dịch tỏ ra độc
ác và tìm cách tiêu diệt vị giám mục. Lần kia đang lúc thánh Athanasiô dâng lễ,
bọn lính xâm nhập thánh đường. Thánh nhân trốn thoát được và ẩn mình trong sa mạc.
Sợ những người chứa chấp bị liên lụy Ngài ẩn mình trong một hang đá. Và không
ngừng trung thành với đức tin chân chính.
Hoàng đế Constance qua
đời, Juliano người sẽ mang biệt danh là kẻ bội giáo, lên kế vị và cho phép những
kẻ lưu đày trở về. Đức Giám mục Athanasiô trở lại giáo phận và thiết lập trật tự
trong giáo đoàn cũng như lo truyền bá đức tin sang Ethiopie và Ả Rập.
Ngài chống lại các mê
tín dị đoan khiến các lương dân tức giận. Họ quyết sát hại thánh nhân. Lần này,
Ngài lại phải chạy trốn theo lệnh của nhà vua, bội giáo chèo thuyền dọc sông
Nil, Ngài bị quân lính đuổi theo sát nút. Nguy ngập Ngài quay thuyền lại để gặp
họ. Bọn lính hung hăng hỏi thăm xem còn cách vị giám mục bao xa. Ngài trả lời :
- Chèo mạnh lên, ông không ở xa đâu.
Bọn lính vội vã làm
theo và thánh nhân thoát nạn, Ngài lang thang đây đó cho tới khi Vua Julianô
qua đời, vào năm sau. Jovianô, vị tân hoàng đế rất kính phục đức giám mục và
thích đàm luận với Ngài. Nhưng triều đại của ông lại quá vắn vỏi. Khi Valens
lên nắm quyền cai trị, lại một cuộc bách hại mới mở ra. Một lần nữa thánh Athanasiô
lại phải trốn đi. Trong bốn tháng liền, Ngài ẩn mình trong phần mộ của gia
đình.
Sau cùng Valens vì hiểu
được lòng kính phục của dân Ai cập đối với vị giám mục của họ, và không muốn xa
rời dân chúng nên chịu cho Ngài trở về. Những năm cuối đời, thánh nhân được sống
trong yên ổn phần nào, bởi vì lúc ấy cuộc tranh chấp thực sự chưa ngã ngũ, Ngài
qua đời ngày 02 tháng 5 năm 373. Phải đợi năm năm sau, cuộc tranh luận của cộng
đồng Nicêa mới toàn thắng với cái chết của Valens.
Thánh Athanasiô đã viết
những tác phẩm vĩ đại nhất trong 30 năm xáo trộn. Cuốn Uncarnatione Verbi hoàn
thành năm 337, cuốn Virginitate và Orationes khoảng năm 357, cuốn Contra Arianô
có thể sau năm 362. Ngài đã viết rất nhiều và mọi tư tưởng Ngài cũng như cuộc sống
Ngài tập trung vào hai ý niệm: Chúa Con là sự bày tỏ của Chúa Cha, và Giáo hội
là sự bày tỏ của Chúa Con. Giáo hội Tây phương kính nhớ Ngài như thánh tiến sĩ
Chúa Ba Ngôi, nhưng trước hết, Ngài là Thánh Tiến sĩ về mầu nhiệm nhập thể và về
Ơn thánh .
(daminhvn.net)
02 Tháng Năm
Ðức Mẹ Guadalupe
Dạo tháng 5/1990, Ðức
Gioan Phaolô II đã tôn phong chân phước cho một người thổ dân Mehico tên là
Juan Diego, người được Ðức mẹ hiện ra tại Guadalupe...
Juan Diego là một
người thổ dân nghèo sống với người cậu tại làng Telpetlao thuộc ngoại ô thủ đô
Mehico vào khoảng thế kỷ 16. Một buổi sáng thứ bảy nọ, trên đường đi đến thánh
đường để dự thánh lễ, Juan Diego bỗng nghe có tiếng hát du dương từ trên một ngọn
đồi. Anh tiến lại gần và thấy một thiếu nữ xinh đẹp tự xưng là Trinh Nữ Maria.
Ðức Mẹ nói với người thổ dân nghèo như sau: "Ta muốn có một đền thờ được dựng
lên tại đây để Ta dùng tình thương, niềm cảm thông, sự giúp đỡ và bảo vệ của Ta
mà bày tỏ Thiên Chúa cho loài người. Con hãy đi gặp vị giám mục Mehico và nói với
Ngài rằng Ta sai con đến gặp Ngài để bày tỏ ý muốn của Ta. Con hãy tin tưởng rằng
Ta sẽ biết ơn con và ân thưởng cho con. Ta sẽ làm cho con được giàu có và tôn
vinh con".
Juan đến gặp vị
giám mục, nhưng anh ta buồn bã trở về làng, vì giám mục không tin lời của anh.
Ðức mẹ lại hiện ra cho anh một lần nữa và cũng sai anh mang một sứ điệp như thế
đến cho vị giám mục. Nhưng lần thứ hai, dù cho anh có van nài khóc lóc, vị giám
mục vẫn một mực không tin. Vị giám mục nói với người thổ dân nghèo rằng:
"Nếu Ðức Mẹ thực sự muốn điều đó thì xin Ngài hãybày tỏ một dấu lạ".
Và ngài bí mật cho người theo dõi. Lần thứ ba, Ðức Mẹ lại hiện ra cho Juan
Diego, nhưng Ngài bảo anh: "Hãy trở lại vào ngày mai và Ngài sẽ cho vị
giám mục một dấu lạ".
Ngày hôm sau, Juan
Diego không thể đến điểm hẹn với Ðức Mẹ được vì anh còn phải đi tìm thầy thuốc
cho người cậu đang mắc bệnh. Nhưng khi đi qua ngọn đồi, Juan vẫn được Ðức Mẹ hiện
ra. Ngài bảo đảm với anh rằng người cậu của anh sẽ được lành bệnh và thay vì để
Juan tiếp tục lên đường đi Mehico để tìm thầy thuốc, Ðức Mẹ đã sai anh đến nơi
Ngài hiện ra cho anh lần đầu tiên. Tại đây, Ngài sẽ cho anh những cánh hoa thật
đẹp và dấu lạ để mang đến cho vị giám mục... Lúc bấy giờ đang là mùa đông và ngọn
đồi nơi Juan được Ðức Mẹ hiện ra thường chỉ có những cây cỏ của sa mạc như các
loại gai và xương rồng. Thế nhưng, hôm đó, hoa bỗng nở rộ trong sa mạc. Juan
hái lấy dâng cho Ðức Mẹ, Ðức Mẹ sờ đến những cánh hoa và bảo anh lấy chiếc áo
choàng để đựng hoa mang đến cho vị giám mục...
Khi Juan vừa mở chiếc
áo choàng ra để lấy hoa cho vị giám mục xem thì lạ lùng thay, hình ảnh Ðức Mẹ
đã được in trên chiếc áo của anh... Tin ở lời Ðức Mẹ, vị giám mục đã tức tốc
lên đường đến làng Ðức Mẹ đã hiện ra cho anh Juan. Ngài nhận thấy người cậu của
anh đã được lành bệnh. Các cuộc lành bệnh lạ lùng đã diễn ra từ đó... Một đền
thánh dâng kính Ðức Mẹ đã được xây cất để rồi cuối cùng trở thành Vương cung
thánh đường Guadalupe như chúng ta vẫn quen gọi.
Trong thánh lễ tôn
phong chân phước cho Juan Diego tại đền thánh Guadalupe ngay buổi chiều chủ nhật
khi vừa đến Mehico, Ðức Gioan Phaolô II đã kêu gọi người dân Mehico hâm nóng lại
tinh thần truyền giáo. Truyền giáo theo đúng nghĩa là được sai đi để mang sứ điệp
đến cho người khác. Cũng giống như tất cả những ai được diễm phúc gặp Ðức Mẹ,
chân phước Juan Diego đã được sai đi... Phải vất vả nhiều lần và dĩ nhiên, với
sự giúp đỡ của Ðức mẹ, Juan Diego mới có thể thuyết phục được vị giám mục...
Người Kitô, từ bản chất
là người được sai đi và sứ điệp của họ chính là sứ điệp của yêu thương... Cùng
với những cánh hoa dâng tiến Mẹ trong tháng Năm này, chúng ta được mời gọi để
mang những cánh hoa yêu thương đến cho mọi người. Tình thương, sự giúp đỡ của Mẹ
dành cho chúng ta cũng phải được chúng ta diễn đạt, cao rao qua cuộc sống dạt
dào Tình Mến đối với mọi người.
(Lẽ Sống)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét