18/05/2018
Thứ Sáu tuần 7 Phục Sinh
Bài Ðọc I: Cv 25, 13-21
"Ðức Giêsu đã chết mà Phaolô quả quyết là vẫn sống".
Trích sách Tông đồ Công vụ.
Trong những ngày ấy, vua Agrippa
và Berni xuống Cêsarêa chào Phestô. Vì hai người lưu lại đó nhiều ngày, nên
Phestô đem chuyện Phaolô trình nhà vua rằng: "Ở đây có một người tù
Phêlixê để lại. Lúc tôi ở Giêrusalem, các thượng tế và kỳ lão Do-thái đã đến xin
tôi lên án hắn. Tôi đã trả lời với họ rằng: "Người Rôma không có thói quen
lên án người nào trước khi bị cáo đối diện với nguyên cáo, và có cơ hội bào chữa
để thanh minh tội mình". Vậy họ liền đến đây, ngày hôm sau tôi ngồi toà
án, truyền điệu bị cáo đến. Các nguyên cáo đều có mặt, nhưng không đưa ra một tội
trạng nào, như tôi đã ngờ trước; họ chỉ tố cáo hắn mấy điều về mê tín, về một
Giêsu nào đó đã chết mà Phaolô quả quyết là vẫn sống. Ðang phân vân về vấn đề ấy,
tôi hỏi hắn có muốn đi Giêrusalem để được xét xử tại đó về các điều ấy không.
Nhưng Phaolô nại đến thẩm quyền của hoàng đế Augustô, nên tôi đã truyền giữ hắn
lại để nạp cho hoàng đế".
Ðó là lời Chúa.
Ðáp Ca: Tv 102, 1-2. 11-12. 19-20ab
Ðáp: Chúa thiết lập ngai vàng
Người ở cõi cao xanh (c. 19a).
Hoặc đọc: Alleluia.
Xướng: 1) Linh hồn tôi ơi, hãy
chúc tụng Chúa, và toàn thể con người tôi, hãy chúc tụng thánh danh Người. Linh
hồn tôi ơi, hãy chúc tụng Chúa, và chớ khá quên mọi ân huệ của Người. - Ðáp.
2) Cũng như trời xanh cao vượt
trên trái đất, lòng nhân Người còn siêu việt hơn thế trên kẻ kính sợ Người.
Cũng như từ đông sang tây xa vời vợi, Người đã ném tội lỗi xa khỏi chúng tôi. -
Ðáp.
3) Chúa thiết lập ngai vàng Người
ở cõi cao xanh, và vương quyền Người phủ trị trên khắp muôn loài. Hãy chúc tụng
Chúa đi, chư vị thiên thần, dũng lực hùng anh, thi hành lời Chúa. - Ðáp.
Alleluia: Ga 14, 18
Alleluia, alleluia! - Chúa phán:
"Thầy sẽ không bỏ các con mồ côi: Thầy sẽ đến với các con và lòng các con
sẽ vui mừng". - Alleluia.
Phúc Âm: Ga 21, 15-19
"Con hãy chăn dắt các chiên mẹ và chiên con của Thầy"
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo
Thánh Gioan.
Khi Chúa Giêsu đã tỏ mình ra cho
các môn đệ, Người dùng bữa với các ông, và hỏi Simon Phêrô rằng: "Simon,
con ông Gioan, con có yêu mến Thầy hơn những người này không?" Ông đáp:
"Thưa Thầy: Có, Thầy biết con yêu mến Thầy". Người bảo ông: "Con
hãy chăn dắt các chiên con của Thầy".
Người lại hỏi: "Simon, con
ông Gioan, con có yêu mến Thầy không?" Ông đáp: "Thưa Thầy: Có, Thầy
biết con yêu mến Thầy". Người bảo ông: "Con hãy chăn dắt các chiên
con của Thầy".
Người hỏi ông lần thứ ba:
"Simon, con ông Gioan, con có yêu mến Thầy không?" Phêrô buồn phiền,
vì thấy Thầy hỏi lần thứ ba "Con có yêu mến Thầy không?" Ông đáp:
"Thưa Thầy, Thầy biết mọi sự: Thầy biết con yêu mến Thầy" Người bảo
ông: "Con hãy chăn dắt các chiên mẹ của Thầy. Thật, Thầy bảo thật cho con
biết: khi con còn trẻ, con tự thắt lưng lấy và đi đâu mặc ý, nhưng khi con già,
con sẽ giang tay ra, người khác sẽ thắt lưng cho con và dẫn con đến nơi con
không muốn đến". Chúa nói thế có ý ám chỉ Phêrô sẽ chết cách nào để làm
sáng danh Thiên Chúa. Phán những lời ấy đoạn, Người bảo ông: "Con hãy theo
Thầy".
Ðó là lời Chúa.
Suy Niệm: Yêu thương vô điều kiện
Sau khi sống lại, Chúa Giêsu đã
hiện ra với các môn đệ như một người bình thường trên Biển Hồ Tiberia. Ngài
giúp cho các môn đệ bắt được nhiều cá và sau khi ăn sáng xong với các môn đệ,
Chúa Giêsu liền hỏi ông Phêrô: “Này anh Phêrô, con ông Gioan, anh có yêu mến Thầy
không?” Chúa hỏi ông Phêrô đến ba lần, điều này khiến ông đau lòng vì nhắc ông
nhớ tới việc đã công khai chối Thầy đến ba lần. Và trước mặt Chúa, Phêrô đã khẳng
định với Ngài rằng ông yêu mến Ngài hơn các môn đệ khác. Chỉ trong lúc đó Phêrô
mới hiểu rằng tình yêu của Thầy đổ tràn lên ông hơn là tình yêu của ông đối với
Thầy. Trước đây, Phêrô đã từng hùng hồn tuyên xưng trước các môn đệ khác rằng:
“Dẫu tất cả có vấp ngã vì Thầy đi nữa thì con đây cũng chẳng bao giờ vấp ngã”.
Nhưng sau kinh nghiệm cay đắng vì sự phản bội của mình, Phêrô ý thức về sự yếu
đuối của mình để hiểu rằng ông phải hoàn toàn trông cậy vào Thiên Chúa chứ
không ở khả năng của mình, vì thế mà Phêrô đã thưa với Chúa: “Thưa Thầy, Thầy
biết rõ mọi sự, Thầy biết con yêu mến Thầy”.
Chúa Giêsu, trước khi giao phó
Giáo Hội của Ngài cho Phêrô chỉ đòi hỏi ở ông duy nhất một điều kiện, đó là tuyệt
đối yêu mến Ngài. Chúa không đòi hỏi người môn đệ khả năng xuất chúng để lèo
lái Giáo Hội, cũng như trí thông minh phi thường để đối phó với các thử thách
mà Ngài chỉ đơn giản hỏi ông: “Anh có mến Thầy hơn các anh em này không?” Thánh
Gioan cho chúng ta hiểu rằng Chúa Giêsu đã chọn ông Phêrô làm người đứng đầu Hội
Thánh không phải vì ông yêu mến Chúa hơn các môn đệ khác, nhưng vì Chúa Giêsu
đã đặt ông đứng đầu Hội Thánh nên ông phải yêu Chúa và yêu các môn đệ nhiều hơn
cũng như cần phải trung thành nhiều hơn nữa.
Phêrô hiểu rằng cội nguồn của
tình yêu không tới từ ông mà đến từ Chúa khi Ngài hỏi ông: “Anh có mến Thầy
không?” Chúa Giêsu chính là cội nguồn của lòng nhân ái và Ngài muốn trao ban
tình yêu đó cho Phêrô. Chúa Giêsu không chỉ hỏi ông Phêrô câu hỏi này, nhưng
Ngài còn hỏi tất cả chúng ta và Ngài muốn trao ban cho chúng ta món quà quí giá
đó. Chúng ta mang trong trái tim ước mơ yêu thương Thiên Chúa nhưng nhiều lúc
tình yêu đó hời hợt vì bản chất chúng ta yếu đuối và bất trung, và đôi khi
chúng ta lại còn nghi ngờ Ngài. Nhưng chính Chúa đã cho Phêrô và cả chúng ta cơ
hội để trả lời Ngài: Lạy Chúa, Chúa biết chúng con yêu Chúa không phải vì chúng
con hoàn hảo, mà vì Chúa đã yêu thương chúng con một cách nhưng không. Chúng
con là những kẻ bất trung, còn Chúa thì luôn trung thành với lời hứa của Ngài.
Khi Chúa Giêsu nói với Phêrô: “Hãy theo Thầy”, Ngài loan báo cái chết tử đạo của
ông vì đi theo Chúa tức là vác thập giá để theo Ngài, có nghĩa là từ bỏ hoàn
toàn chính mình và hy sinh cả mạng sống mình vì Nước Trời. Chúa Giêsu là người
yêu chúng ta trước nhất, Ngài yêu chúng ta một cách vô điều kiện. Sau khi phục
sinh, Chúa Giêsu đã cho các môn đệ hồng ân là được theo Ngài và chịu chết tử đạo
để làm vinh danh Ngài như thánh Gioan đã viết trong bài Phúc Âm hôm nay: “Người
nói vậy có ý ám chỉ ông Phêrô sẽ phải chết cách nào để tôn vinh Thiên Chúa”.
Ngài đã cho Phêrô hiểu thế nào là một tình yêu hoàn hảo, đó là dâng hiến chính
mạng sống của mình cho Thiên Chúa và tha nhân, và biết hướng về tình yêu của
Thiên Chúa bằng với tất cả lòng tin cậy. Ðiều đó cũng nhắc nhở với chúng ta là
các hoạt động tông đồ trước hết phải đặt nền tảng trên tình yêu gắn bó với
Chúa, để sau đó loan truyền tình yêu của Ngài cho những người khác.
Lạy Chúa, xin cho chúng con hiểu rằng tình yêu của chúng
con đối với Chúa phải được thể hiện qua việc yêu mến tha nhân, và xin giúp cho
chúng con yêu họ một cách cụ thể bằng việc quan tâm đến những niềm vui cũng như
nỗi đau khổ của họ, đồng thời sẵn sàng hy sinh để giúp họ hạnh phúc hơn.
(Trích trong ‘Mỗi Ngày Một Tin
Vui’)
Lời Chúa Mỗi Ngày
Thứ Sáu Tuần VII PS
Bài đọc: Acts 25:13-21: Jn 21:15-19.
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Người môn đệ phải lãnh trách nhiệm coi sóc và hy sinh cho
đoàn chiên.
Trong cuộc đời, chúng ta rất dễ
tìm người lãnh đạo ngoài xã hội, vì ai cũng mong có địa vị, uy quyền, và các lợi
lộc vật chất; nhưng không dễ tìm người lãnh đạo trong Giáo Hội, vì chẳng những
không có lợi lộc vật chất, mà còn đòi phải chịu phê bình, bắt bớ, tù đày, và
ngay cả phải hy sinh đến tính mạng. Vì thế, chẳng lạ gì mà càng ngày càng thiếu
những người tình nguyện hy sinh cuộc đời làm mục tử để lãnh đạo Dân Chúa, nhất
là trong những quốc gia phát triển, nơi mà sự thành công được đo lường trên địa
vị và lương bổng. Điều gì đã thúc đẩy các mục tử trong Giáo Hội sẵn sàng hy
sinh quên mình, để chăm sóc cho đoàn chiên của Thiên Chúa?
Các Bài Đọc hôm nay cho chúng ta
thấy những mẫu gương và lý do của việc hy sinh phục vụ. Trong Bài Đọc I, Phaolô
bị các người Do-thái trong Thượng Hội Đồng bắt nộp cho Thống-đốc Rôma, vì niềm
tin vào Đức Kitô và sự loan truyền đạo lý của Ngài. Những nhà cầm quyền Rôma
không dám tha cho Phaolô, dù không tìm thấy nơi ông tội gì đáng chết, vì họ sợ
người Do-thái. Phaolô kháng cáo lên hoàng đế Caesar vì ông có quốc tịch Rôma.
Trong Phúc Âm, Chúa Giêsu hỏi Phêrô ba lần: "Anh có yêu mến Thầy
không?" trước khi trao cho ông nhiệm vụ chăm sóc đoàn chiên của Ngài. Nếu
không có tình yêu dành cho Chúa Giêsu, Phêrô không bao giờ có thể hy sinh nghề
nghiệp để chăm sóc đoàn chiên, nhất là phải chịu tù đày và hy sinh mạng sống.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I: Phaolô được chuyển đi
Rôma để được xét xử bởi Hoàng-đế Caesar.
1.1/ Các nguyên cáo đã không đưa ra
một tội trạng nào như tôi tưởng: Khi vua
Agrippa trị vì lãnh thổ của Galilee và Perea, và Bernice, chị em với bà
Drussila, vợ của Felix, tới Judea thăm Festus, là Thống-đốc của Judea, Festus
biết Agrippa có kiến thức sâu rộng về Đạo Do-thái và truyền thống, nên đã đề
nghị ông có cuộc nói chuyện về trường hợp của Phaolô. Ông nói với Agrippa:
"Ở đây có một người tù do ông Felix để lại. Khi tôi tới Jerusalem, các thượng
tế và các kỳ mục Do-thái đến kiện và xin tôi kết án người ấy. Tôi đã trả lời họ
rằng người Rôma không có lệ nộp bị cáo nào, trước khi đương sự ra đối chất với
nguyên cáo, và được cơ hội biện hộ về lời tố cáo. Vậy họ cùng đến đây với tôi,
và không chút trì hoãn, ngày hôm sau tôi ra ngồi toà và truyền điệu đương sự đến.
Đứng quanh đương sự, các nguyên cáo đã không đưa ra một tội trạng nào như tôi
tưởng."
1.2/ Tranh luận về tôn giáo: Giống như trong trường hợp của Chúa Giêsu, Philatô không
tìm được một lý do chính trị hay luật pháp nào để buộc tội Chúa. Người Do-thái
phải họp nhau để lập mưu và tìm một lý do chính trị "Chúa Giêsu xưng mình
là Vua! Ai xưng mình là Vua, kẻ ấy chống lại Caesar!" Với lý do đó,
Philatô sợ và trao Chúa Giêsu cho họ mang đi đóng đinh. Trong trường hợp của
Phaolô, Festus nói: "Họ chỉ tranh luận với ông ta về một số vấn đề liên
quan đến tôn giáo riêng của họ, và liên quan đến một ông Giêsu nào đó đã chết,
mà Phaolô quả quyết là vẫn sống. Phần tôi, phân vân trước cuộc tranh luận về những
chuyện ấy, tôi hỏi xem ông ta có muốn đi Jerusalem để được xử tại đó về vụ này
không. Nhưng Phaolô đã kháng cáo, xin dành vụ này cho Thánh Thượng xét xử, nên
tôi đã ra lệnh giữ ông ta lại cho đến khi giải lên hoàng đế." Phaolô rất
khôn ngoan, vì ông biết nếu họ xử ông ở Jerusalem, ông chắc chắn sẽ bị buộc tội
và bị chết.
2/ Phúc Âm: Hãy chăm sóc chiên của
Thầy.
2.1/ Chúa Giêsu trao cho Phêrô nhiệm
vụ chăm sóc đoàn chiên của Ngài: Trình thuật
hôm nay nằm trong chương cuối cùng của Tin Mừng Gioan. Nhiều học giả Kinh Thánh
cho chương 21 không phải chính Gioan viết, nhưng là do các môn đệ của ông thêm
vào; nhưng có rất nhiều điểm Gioan đã trình bày trong các chương trước được nêu
bật trong chương này:
(1) Sự quan trọng của tình yêu:
Trong các chương 13-16, Chúa Giêsu đã đề cập rất nhiều với các môn đệ về việc
liên hệ giữa tình yêu và giữ các giới răn: Nếu anh em yêu mến Thầy, hãy giữ các
giới răn của Thầy; và giới răn quan trọng nhất trong Tin Mừng Gioan là giới luật
yêu thương. Trong trình thuật hôm nay, Chúa Giêsu hỏi Phêrô đến 3 lần:
"Này anh Simon, con ông Gioan, anh có yêu mến Thầy không?" Điều này
làm chúng la liên tưởng ngay đến 3 lần Phêrô đã chối Chúa Giêsu trong Cuộc
Thương Khó của Ngài.
(2) Phải có tình yêu của Thiên
Chúa trước khi có thể phục vụ tha nhân: Bắt đầu chương 13, khi Chúa Giêsu biết
đã sắp đến giờ Ngài phải về với Chúa Cha; và để tỏ tình yêu thương cho các môn
đệ, Ngài đã hạ mình làm công việc của người đầy tớ phục vụ chủ: Ngài rửa chân
cho các ông! Sau khi rửa chân, Ngài đã nói với các môn đệ đang sững sờ ngạc
nhiên về hành động của Ngài: " Anh em gọi Thầy là "Thầy," là
"Chúa," điều đó phải lắm, vì quả thật, Thầy là Thầy, là Chúa. Vậy, nếu
Thầy là Chúa, là Thầy, mà còn rửa chân cho anh em, thì anh em cũng phải rửa
chân cho nhau" (Jn 13:13-14).
Chúa Giêsu phải hỏi Phêrô tới 3
lần trước khi trao cho ông nhiệm vụ chăn dắt các chiên con và chiên mẹ của
Ngài. Chúa Giêsu muốn nhắc nhở cho Phêrô biết phải có tình yêu Chúa ông mới có
thể hoàn tất sứ vụ Ngài trao; vì đó là sứ vụ rất khó khăn và đòi nhiều hy sinh
và kiên nhẫn. Đó cũng là sứ vụ rất dễ bị nản chí và bỏ cuộc, vì không được đền
bù bằng địa vị và lương bổng.
2.2/ Phải sẵn sàng hy sinh tính mạng
vì đòan chiên: Trong Tin Mừng Gioan, Chúa
Giêsu cũng dạy dỗ các môn đệ: "Không có tình yêu nào cao quí cho bằng tình
của người sẵn sàng hy sinh tính mạng cho người mình yêu." Chúa Giêsu không
chỉ dạy như một điều lý tưởng; nhưng Ngài đi tiên phong vác Thập Giá và chết
cho các ông và con người, để khuyến khích các ông cũng phải làm như vậy cho
nhau và cho đoàn chiên Chúa như người Mục Tử Tốt Lành. Trong trình thuật hôm
nay, Ngài nói với Phêrô: "Thật, Thầy bảo thật cho anh biết: lúc còn trẻ,
anh tự mình thắt lưng lấy, và đi đâu tuỳ ý. Nhưng khi đã về già, anh sẽ phải
dang tay ra cho người khác thắt lưng và dẫn anh đến nơi anh chẳng muốn."
Người nói vậy, có ý ám chỉ ông sẽ phải chết cách nào để tôn vinh Thiên Chúa. Thế
rồi, Người bảo ông: "Hãy theo Thầy!"
Noi gương Thầy Chí Thánh, Phêrô
can đảm từ bỏ mọi sự: gia đình, nghề nghiệp, danh vọng, để lãnh trách nhiệm coi
sóc đoàn chiên Chúa là Giáo Hội, trong giai đoạn đầu cực kỳ khó khăn; và trong
khi về già, ông sẵn sàng chịu chết vì Danh Chúa. Chỉ có một điều khác với Chúa
Giêsu là ông xin cho được chịu đóng đinh ngược, vì ông cảm thấy mình không xứng
đáng để chịu đóng đinh như Chúa.
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
- Lãnh đạo các tín hữu trong
Giáo Hội rất khác với lề lối lãnh đạo dân chúng ngoài xã hội. Chúa Giêsu đòi hỏi
người mục tử phải thấm nhuần tình yêu Thiên Chúa, và lãnh đạo bằng tình yêu và
phục vụ; chứ không bằng quyền hành và ra lệnh.
- Vì yêu Thiên Chúa, người mục tử
được trao phó đoàn chiên để săn sóc, bảo vệ, và yêu thương. Để hoàn tất sứ vụ,
người mục tử nhiều khi phải hy sinh đến tính mạng của mình.
- Người mục tử sẽ không được đền
bù theo kiểu của thế gian: địa vị, quyền hành, và lợi nhuận vật chất; nhưng ông
sẽ tìm được niềm vui và yêu thương nơi Thiên Chúa, vì đã được đáp trả tình yêu
của Ngài dành cho ông.
Linh mục Anthony Đinh Minh Tiên, OP
18/05/2018
THỨ SÁU TUẦN 7 PS
Ga 21,15-19
CHÚA BIẾT CON YÊU CHÚA
“Thưa Thầy, Thầy biết rõ mọi sự, Thầy biết con
yêu mến Thầy.” (Ga 21,17)
Suy niệm: “Chỉ có một chuyện cần thiết mà thôi. Ma-ri-a đã chọn phần
tốt nhất” (Lc 10,42). Chúa khen cô Ma-ri-a đã chọn phần tốt nhất đó là ngồi bên
cạnh Chúa để nghe Chúa nói bằng tất cả tâm tình yêu mến Chúa của cô. Hôm nay
Chúa lại chất vấn Phê-rô về điều duy nhất Ngài chờ nơi ông: “Anh có yêu mến Thầy
không?” Dù lý lịch của Phê-rô có nhiều vết đen: nóng nảy, thích sướng, tránh khổ,
“miệng hùm gan sứa” mới thề thốt dù có chết cũng không bỏ Thầy, thế nhưng vừa đối
mặt với thử thách đã vội vàng chối bỏ Thầy mình…, Chúa vẫn chỉ yêu cầu Phê-rô một
điều duy nhất: tình yêu của ông đối với Ngài. Về phần Phê-rô, ông đã quá rõ sự
bất toàn của mình, và ông biết Đức Giê-su phục sinh còn thấu hiểu điều đó hơn
ông nữa. Ông chẳng còn gì để mà khoe, chỉ có một điều đáng kể ra, ông biết và
Chúa cũng biết, đó là: “Thưa Thầy, Thầy biết con yêu mến Thầy.” Thực vậy, khi
Phê-rô yêu mến và gắn kết đời mình với Chúa, ông có thể vượt thắng mọi yếu đuối
và làm điều Chúa muốn.
Mời Bạn: Chẳng phải là Chúa cần chúng ta yêu Chúa, cũng chẳng phải
là những việc làm hoặc lời ca tụng của chúng ta thêm gì cho Chúa. Nhưng được
Chúa yêu và được yêu Chúa là hạnh phúc và ơn cứu độ muôn đời cho chúng ta. Điều
này mời gọi chúng mình mến yêu Chúa hơn và luôn minh chứng tình yêu ấy bằng những
hành động cụ thể.
Sống Lời Chúa: Nghĩ tới một ơn Chúa ban cho mình và thưa với Ngài: “Lạy
Chúa, Chúa đã ban cho con tất cả. Con xin dâng về Chúa tất cả đời con.”
Cầu nguyện: Lặp lại lời nguyện trên hoặc đọc: “Chúa ơi, con yêu Chúa.
Chúa là hạnh phúc, là tất cả của đời con.”
( 5 phút Lời Chúa )
Hãy theo Thầy
Làm mục tử là tiếp nối công việc của Thầy
Giêsu, Mục tử nhân hậu, nên cũng phải sẵn sàng chấp nhận cái chết như Thầy, chết
cho đoàn chiên, chết để tôn vinh Thiên Chúa.
Suy niệm:
Câu chuyện của bài Tin Mừng hôm
nay diễn ra bên bờ hồ,
một cái hồ mang nhiều tên gọi: hồ
Galilê, hồ Ghennêxarét, hồ Tibêriát.
Cái hồ quen thuộc đầy ắp kỷ niệm
giữa Thầy và trò.
Nơi đây tiếng gọi đầu tiên của
Thầy Giêsu đã vang lên: Hãy theo Thầy.
Tiếng ấy đã khiến họ từ bỏ nghề
sông nước
để lên bờ, đi theo ông thợ mộc
làng Nazareth.
Bao lần Thầy trò đi qua cái hồ rộng
như biển này.
Sóng gió họ cũng đã gặp, vui buồn
họ cũng đã từng.
Sáng sớm hôm nay, trên hồ này họ
đánh được mẻ cá lớn,
nhờ một người lạ đứng trên bờ mà
họ từ từ nhận ra là Thầy của mình.
Bữa ăn sáng do Thầy chuẩn bị thật
chu đáo.
Có bánh và cá, có cả đống than hồng
hong ấm tình Thầy trò.
Ngọn lửa này gợi nhớ đến đống
than hồng ở dinh Thượng tế,
nơi Phêrô đã đứng sưởi và đã chối
Thầy (Ga 18, 18. 25).
Bây giờ, cũng bên đống than hồng,
Thầy Giêsu cho Phêrô có cơ hội
công khai bày tỏ tình yêu của mình.
“Anh có yêu mến Thầy không ?”:
ba lần Thầy Giêsu hỏi Phêrô như thế.
“Thưa Thầy có, Thầy biết con yêu
mến Thầy”: ba lần Phêrô trả lời như thế.
Ba lần chối Thầy như được xóa đi
bởi ba lần tuyên xưng tình yêu.
Nhưng bây giờ Phêrô khiêm tốn,
biết tình yêu của mình mong manh, dễ vỡ.
“Hãy chăn dắt chiên của Thầy”:
ba lần Thầy Giêsu đã nói như thế.
Tình yêu dẫn đến sứ mạng chăn dắt
đoàn chiên mà Thầy quý chuộng.
Phải yêu Thầy thì mới yêu chiên
của Thầy.
Yêu Thầy là điều kiện để được Thầy
trao sứ mạng mục tử.
Làm mục tử là tiếp nối công việc
của Thầy Giêsu, Mục tử nhân hậu,
nên cũng phải sẵn sàng chấp nhận
cái chết như Thầy (cc. 18-19),
chết cho đoàn chiên, chết để tôn
vinh Thiên Chúa (c. 19).
“Hãy theo Thầy”, lời mời năm xưa
cũng là lời mời được lặp lại bây giờ.
“Hãy theo Thầy”, sau những vấp
ngã, yếu đuối và chối Thầy.
“Hãy theo Thầy”, sau khi những
giấc mơ trần tục bị tan vỡ bởi biến cố Núi Sọ.
“Hãy theo Thầy”, sau những hăng
hái nồng nhiệt thuở ban đầu.
“Hãy theo Thầy” để giang tay ra
và đến nơi mình không muốn đến.
“Hãy theo Thầy” để củng cố anh
em và chăn dắt chiên của Thầy (Lc 22, 31-32).
Hôm nay Chúa Giêsu Phục sinh
cũng hỏi từng Kitô hữu:
Con có mến Thầy không?
Và Ngài chờ một câu trả lời trước
khi trao sứ mạng,
vì ai trong chúng ta cũng có sứ
mạng chăm sóc một nhóm người nào đó.
Xin ơn yêu Giêsu bằng tình yêu
thiết thân riêng tư.
Xin ơn theo Ngài vì nghe thấy lời
mời gọi vang lên mỗi ngày: Hãy theo Thầy.
Và xin ơn dám sống hết mình cho
những người được Chúa trao phó.
Cầu nguyện:
Lạy Chúa Giêsu,
xưa Chúa đã sai các môn đệ ra
khơi thả lưới,
nay Chúa cũng sai chúng con đi
vào cuộc đời.
Chúng con phải đối diện
với bao thách đố của cuộc sống,
của công ăn việc làm, của gánh nặng
gia đình,
của nghề nghiệp chuyên môn.
Xin đừng để chúng con sa vào cạm
bẫy
của vật chất và quyền lực,
nhưng cho chúng con
giữ nguyên lý tưởng thuở ban đầu,
lý tưởng phục vụ quê hương và Hội
Thánh.
Lạy Chúa Giêsu,
xin dạy chúng con sống thực tế,
nhưng không thực dụng;
biết xoay xở nhưng không mưu mô;
lo cho tương lai cá nhân,
nhưng không quên
bao người bất hạnh cần nâng đỡ.
Giữa cơn lốc của trách nhiệm và
công việc,
giữa những xâu xé trước bao lựa
chọn,
xin cho chúng con
biết tìm những phút giây trầm lắng,
để múc lấy ánh sáng và sức mạnh,
để mình được thật là mình trước
mặt Chúa.
Nhờ lời Đức Trinh Nữ Maria chuyển
cầu,
xin cho chúng con thật sự trở
nên chứng nhân,
làm tất cả để Thiên Chúa được
tôn vinh,
và phẩm giá con người được tôn
trọng. Amen.
Lm Antôn Nguyễn Cao Siêu, SJ
Hãy Nâng Tâm Hồn Lên
18 THÁNG NĂM
Chúng Ta Không Bị Bỏ Mồ Côi
“Thầy sẽ xin Cha, và Ngài sẽ ban
cho anh em một Đấng Bảo Trợ khác – để ở với anh em luôn mãi: đó là Thần Khí sự
thật…” (Ga 14, 16 – 17). “Thầy sẽ không bỏ anh em mồ côi; Thầy sẽ đến với anh
em” (Ga 14, 18).
Đức Giêsu nói những lời này để
chuẩn bị cho các môn đệ đón nhận cuộc ra đi của Người khi sứ mạng mê-si-a của
Người trên dương thế gần đến hồi kết thúc. “Thầy sẽ không bỏ anh em mồ côi; Thầy
sẽ đến với anh em”, khi nói những lời ấy, Đức Giêsu muốn nói về những ngày sau
phục sinh – tức 40 ngày mà Người sẽ tiếp tục trải qua với các môn đệ. Những lời
đó, đồng thời, cũng nhằm hướng chỉ đến Chúa Thánh Thần.
Đức Kitô Phục Sinh không để các
môn đệ Người “mồ côi”. Người không để Giáo Hội “mồ côi”. Thật vậy, Người trao
cho chúng ta Thánh Thần.
- suy tư 366 ngày của Đức Gioan Phaolô II -
Lm. Lê Công Đức dịch từ nguyên tác
LIFT UP YOUR HEARTS
Daily Meditations by Pope John Paul II
Lời Chúa Trong Gia Đình
NGÀY 18 - 5
Cv 25, 13b-21; Ga 21, 15-19.
LỜI SUY NIỆM: “Khi các môn đệ ăn xong. Đức Giêsu hỏi ông
Si-môn Phê-rô: Này anh Si-môn, con ông Gio-an, anh có mến Thầy hơn các anh em
này không?”
Chúa Giêsu không những chỉ hỏi
Phê-rô: “Anh có yêu mến Thầy không?” Nhưng Chúa mãi hỏi từng người trong chúng
ta: “Con có yêu mến Thầy không?”. Như Phê-rô, Thánh nhân đã cảm nghiệm được
tình yêu thương của Chúa Giêsu trước khi trở thành môn đệ của Người và cả sau
khi phạm tội chối bỏ Người, khi Người chịu thương khó và chịu chết; nhưng đã được
Chúa yêu thương tha thứ và tin dùng. Nên Phê-rô đã yêu mến Chúa và cuối cùng
Phê-rô cũng đã dùng cái chết của mình để chứng minh tình yêu của ngài đối với
Chúa Giêsu.
Lạy Chúa Giêsu. Xin cho mọi
thành viên trong gia đình chúng con, luôn yêu mến Chúa. như thánh Phê-rô đã yêu
mến Chúa. Phục vụ Chúa và Giáo Hội và làm chứng đức tin của mình, như thánh
Phê-rô đã thực hiện.
Mạnh Phương
Gương Thánh Nhân
Ngày 18-05: Thánh GIOAN I
Giáo Hoàng Tử Đạo (+526)
Thánh Gioan sinh tại Tuscia.
Ngài được chọn làm giám mục Rôma ngày 13 tháng 8 năm 523. Người ta không biết
gì về đời thơ ấu của thánh nhân, nhưng tư ngày lên kế vị thánh Pherô Ngài đã
nhiệt thành sống khẩu hiệu "tất cả vì danh Chúa". Ngài đã có công
hoàn thành nhạc bình ca mà các vị tiền nhiệm của Ngài là Đức Celestinô I, Leo Cả
và Galesiô khởi xướng.
Năm 624, vua Justinô I bên Tiểu
Á muốn hiệp nhất Giáo hội cũng như nhằm mục đích chính trị đã đàn áp nhóm theo
lạc giáo Ariô. Tại Roma vua Theodôricô là người theo lạc giáo Ariô đã tức giận
bắt đức giáo hoàng Gioan dẫn đầu phái đoàn đi thương thuyết. Sau nhiều lần phản
đối, Ngài đã chấp nhận lên đường. Đây là lần đầu tiên có một vị giáo hoàng rời
khỏi nước Ý. Vua Justinô và toàn dân Constantinopole hân hoan vui mừng đón tiếp
Đức Giáo hoàng. Ngài đã cử hành lễ phục sinh tại thánh đường thánh nữ Sôphia và
phong vương cho vua Justinô.
Trở lại Rôma, Ngài bị vua
Thêđôricô cho là đã hành động phản nghịch với mình. Tức giận, ông tính xử tử
Ngài, nhưng lại sợ dân chúng nổi loạn, nên bắt giam Ngài tại Ravenna. Tại đây đức
giáo hoàng đã từ trần ngày 18 tháng 5 năm 526.
Ngày 27 tháng 5 năm 530 xác Ngài
được dời về Roma. Niên lịch phụng vụ cử kính nhớ Ngài vào ngày này.
(daminhvn.net)
18 Tháng Năm
Cánh Diều
Người Rumani nói về nguồn gốc của trò chơi thả diều bằng
mẩu chuyện như sau:
Tại một làng kia, có một người nghèo mà ai cũng gọi là
Cob. Cob là một tên gọi không mấy thanh cao trong ngôn ngữ Rumani. Người ta gọi
ông bằng tên ấy vì cái miệng sún răng cũng như đôi chân khập khiễng của ông.
Con người có dáng vẻ xấu xí ấy lẽ dĩ nhiên chỉ có thể là một người nghèo mà
thôi. Không vợ, không con, ông Cob lầm than như tất cả những người nghèo khác.
Ði đến đâu, ông cũng trở thành trò đùa cho mọi người. Vậy mà con người ấy không
hề than thân trách phận hoặc tỏ ra giận dữ, buồn phiền mỗi khi bị chọc ghẹo.
Cả đời, ông chỉ có mỗi một băn khoăn: là chưa hề làm một
việc thiện cho người khác. Ông yêu người, ông muốn tặng thật nhiều quà cho mọi
người. Nhưng ông cảm thấy mình quá nghèo để có thể thực hiện được giấc mơ ấy.
Ông thường tự nhủ: "Bệnh tật, đau yếu, khốn khổ, chết chóc, đó là số phận
chung của mọi người. Ai không nhỏ lệ thì cũng khóc thầm trong lòng. Nước mắt là
cơm bữa của loài người. Do đó, cần phải làm cho con người phấn khởi, vui
tươi". Nghĩ thế, ông trình bày lên Chúa tước nguyện như sau: "Xin
Chúa cho con có thể mang lại cho những người đau khổ một quà tặng".
Một quà tặng cho nhân loại đau khổ, nhưng ông Cob vẫn
không biết món quà đó phải như thế nào. Trong khi chờ đợi, mỗi lần bị cười chê,
mỗi lần bị đem ra làm trò cười, ông vẫn tươi cười với ý nghĩ rằng: "Ít ra
mình cũng làm cho người vui".
Sau một thời gian suy nghĩ, cuối cùng ông Cob mới tìm ra
được món quà tặng mà ông sẽ mang lại cho nhân loại đau khổ: đó là một cánh diều
bay lơ lửng trên không.
Nghĩ đó là sự linh ứng của Chúa, ông Cob đi nhặt tất cả
những gì cần thiết để làm một cánh diều. Ông miệt mài cắt xén, sơn vẽ để hoàn
thành được một cánh diều óng ả, sáng chói như một đĩa bay.
Khi cánh diều gặp gió bay cao, cả dân làng kéo nhau ra
cánh đồng để nhìn ngắm cánh diều của ông Cob. Mọi người đưa mắt nhìn lên không
trung và quên hẳn những nhọc nhằn của cuộc sống. Ðó là quà tặng mà người khốn
khổ nhất của ngôi làng đã mang lại cho người đồng loại của mình.
Một tác giả nào đó đã nói:
"Trái tim không phải là một món hàng để mua bán, mà là một món quà để trao
tặng". Một trái tim không biết trao tặng là một trái tim chết.
Sự giàu có và nghèo nàn có thể
phân biệt con người thành giai cấp thứ bậc. Có người tiền rừng bạc biển, có người
nghèo rớt mòng tơi. Nhưng mỗi người chỉ có một quả tim, và quả tim đó lẽ ra phải
giống nhau, bởi vì người ta không thể cân lường được quả tim. Do đó, quà tặng
xuất phát từ quả tim đều vô giá. Giá trị của món quà không hệ tại ở số lượng của
tiền của, mà ở quả tim được gói gém trong món quà.
Chúa Giêsu đã nhìn thấy qủa tim
mà một người đàn bàgóa đã gói trọn trong một đồng xu nhỏ dâng cúng đền thờ.
Nhân vật Cob trong câu chuyện của người Rumani trên đây đã đặt tất cả con tim của
mình vào cánh diều để làm vui cho con người.
Một ánh mắt, một nụ cười, một lời
nói an ủi, một bàn tay nâng đỡ, đó là bao nhiêu quả tim mà con người có thể
trao tặng cho nhau. Và có thể là những món quà cao quý nhất mà những người xung
quanh đang chờ đợi nơi chúng ta.
(Lẽ Sống)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét