05/09/2018
Thứ tư tuần 22 thường niên
BÀI ĐỌC I: 1 Cr 3, 1-9
“Chúng tôi là những người phụ
tá của Thiên Chúa, còn anh em là cánh đồng của Thiên Chúa, là toà nhà của Thiên
Chúa”.
Trích thư thứ nhất
của Thánh Phaolô Tông đồ gửi tín hữu Côrintô.
Anh em thân mến, tôi
không thể nói với anh em như với những người thiêng liêng, nhưng với những người
xác thịt, những trẻ nhỏ trong Đức Kitô. Tôi đã cho anh em uống sữa, chứ không
cho của ăn, vì bấy giờ anh em chưa ăn được, nhưng cả bây giờ, anh em cũng chưa
ăn được, vì hãy còn là người xác thịt. Bởi chưng ở giữa anh em, có sự ghen
tương và tranh giành, thì anh em không phải là xác thịt, và sống như người phàm
đó sao? Vì khi còn có người nói rằng: “Tôi thuộc về Phaolô”. Kẻ khác nói: “Tôi
thuộc về Apollô”, thì anh em không phải là người phàm đó sao?
Apollô là gì? Phaolô
là gì? Tất cả chỉ là những người giúp việc, mỗi người tuỳ theo ơn Chúa đã ban,
nhờ họ mà anh em đã tin. Tôi trồng, Apollô tưới, nhưng Thiên Chúa cho mọc lên.
Vì thế, kẻ trồng chẳng là gì cả, người tưới cũng chẳng là gì cả, nhưng chỉ
Thiên Chúa, Đấng làm cho mọc lên, mới đáng kể. Kẻ gieo và người tưới đều là một.
Mỗi người sẽ lãnh công theo sự khó nhọc của mình. Vì chúng tôi là những người
phụ tá của Thiên Chúa: còn anh em là cánh đồng của Thiên Chúa và là toà nhà của
Thiên Chúa. Đó là lời Chúa.
ĐÁP CA: Tv 32, 12-13.
14-15. 20-21
Đáp: Phúc thay dân
tộc mà Chúa chọn làm cơ nghiệp riêng mình (c. 12b).
Xướng: 1) Phúc thay quốc
gia mà Chúa là Chúa tể, dân tộc mà Chúa chọn làm cơ nghiệp riêng mình. Tự trời
cao Chúa nhìn xuống, Người xem thấy hết thảy con cái người ta. – Đáp.
2) Tự cung lâu của Người,
Người quan sát, hết thảy mọi người cư ngụ địa cầu. Người đã tạo thành tâm can họ
hết thảy, Người quan tâm đến mọi việc làm của họ. – Đáp.
3) Linh hồn chúng tôi
mong đợi Chúa, chính Người là Đấng phù trợ và che chở chúng tôi. Bởi vậy lòng
chúng tôi hân hoan trong Chúa, chúng tôi tin cậy ở thánh danh Người. – Đáp.
ALLELUIA: 2 Tm 1, 10b
Alleluia, alleluia!
– Đấng Cứu Chuộc chúng ta là Đức Giêsu Kitô, đã dùng Tin Mừng tiêu diệt sự chết,
và chiếu soi sự sống. – Alleluia.
PHÚC ÂM: Lc 4, 38-44
“Ta còn phải rao giảng Tin Mừng
cho các thành khác, bởi chính vì thế mà Ta đã được sai đến”.
Tin Mừng Chúa Giêsu
Kitô theo Thánh Luca.
Khi ấy, Chúa Giêsu chỗi
dậy ra khỏi hội đường, Người đến nhà Simon. Nhạc mẫu ông Simon phải cơn sốt nặng,
và người ta xin Người chữa bà ấy. Người đứng bên bà, truyền lệnh cho cơn sốt,
và cơn sốt biến khỏi bà. Tức thì bà chỗi dậy, và dọn bữa hầu các ngài. Khi mặt
trời lặn, mọi người có bệnh nhân đau những chứng bệnh khác nhau, đều dẫn họ đến
cùng Người. Người đặt tay trên từng bệnh nhân, và chữa họ lành. Các quỷ xuất khỏi
nhiều người và kêu lên rằng: “Ông là Con Thiên Chúa”. Nhưng Người quát bảo
không cho chúng nói, vì chúng biết chính Người là Đức Kitô.
Đến sáng ngày (hôm
sau), Người ra đi vào hoang địa, dân chúng liền đi tìm đến cùng Người, họ cố cầm
giữ Người lại, kẻo Người rời bỏ họ. Người bảo họ rằng: “Ta còn phải rao giảng
Tin Mừng nước Thiên Chúa cho những thành khác, bởi chính vì thế mà Ta đã được
sai đến”. Và Người giảng dạy trong các hội đường xứ Giuđêa. Đó là lời Chúa.
Suy Niệm : Chữa Trị Bệnh
Tật
"Chúng ta hãy
làm một cái gì tốt đẹp cho Thiên Chúa" đó là lời phát biểu của Mẹ Têrêsa
Calcutta để gián tiếp chấp nhận lời yêu cầu của một số ký giả và những người
làm phim muốn làm một cuốn phim tài liệu trình bày những công việc từ thiện do
Mẹ và các Nữ tu Dòng Thừa sai bác ái thực hiện. Từ mấy chục năm nay, tinh thần
và tình yêu của Mẹ Têrêsa đối với những người đau khổ bệnh tật đã được lan ra
khắp nơi trên thế giới, như một tiếp tục công tác chính Chúa Giêsu đã thực hiện
mà chúng ta có thể đọc thấy trong Tin Mừng hôm nay.
Thuật lại biến cố Chúa
Giêsu chữa bệnh bà mẹ vợ ông Simon và nhiều người khác, thánh sử Luca ghi lại:
"Lúc mặt trời lặn, tất cả những ai có người nhà đau yếu mắc đủ thứ bệnh hoạn,
tật nguyền, đều đưa tới Ngài. Ngài đặt tay trên từng bệnh nhân và chữa lành họ".
Những dòng kế tiếp cho thấy Chúa Giêsu có uy quyền trên sự dữ. Ở đây sự dữ xuất
hiện dưới hai hình thức: bệnh tật và ma quỉ. Chúa Giêsu ra lệnh và quở mắng để
chế ngự, nhưng Ngài không tiêu diệt chúng. Ngoài ra, trong nhiều cơ hội khác,
Chúa Giêsu làm gương bằng sự ân cần của Ngài đối với các bệnh nhân, kể cả những
người mang chứng bệnh khiếp sợ nhất lúc bấy giờ là bệnh phong cùi.
Trong giáo huấn của
Ngài, Chúa Giêsu còn đi xa hơn: Ngài đồng hóa mình với những người bệnh tật, những
người nghèo đói, những kẻ sa cơ lỡ bước, những người bị cầm tù. Ngài nói:
"Mỗi lần các ngươi làm như thế cho một trong những anh em bé nhỏ nhất của
Ta đây, là các ngươi đã làm cho chính Ta". Qua cuộc khổ nạn và cái chết
trên Thập giá, Chúa Giêsu đã đem lại cho đau khổ và bệnh tật ý nghĩa và giá trị
cứu rỗi.
Xin cho công trình giải
phóng và cứu rỗi của Chúa được nhiều người quảng đại dấn thân tiếp tục. Xin cho
đôi mắt đức tin chúng ta sáng suốt để nhận ra Chúa nơi những người đang cần được
giúp đỡ.
(Trích trong ‘Mỗi Ngày
Một Tin Vui’)
Lời Chúa Mỗi Ngày
Thứ Tư Tuần 22 TN2
Bài đọc: 1
Cor 3:1-9; Lk 4:38-44.
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Lối sống theo
Thánh Thần và lối sống theo xác thịt.
Kinh Thánh không chỉ dạy
những gì cao siêu khó hiểu nhưng còn liên quan đến những sinh họat bình thường
hằng ngày, không chỉ dạy những gì thuộc lãnh vực tinh thần mà còn cả những gì
thuộc lãnh vực thể xác. Nói tóm, không có một vấn nạn nào liên quan tới con người
mà không được đề cập đến. Bài đọc I nói về những tật xấu; trong khi Phúc Âm đề
cao những tính tốt của con người.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I: Lối sống theo Thánh Thần và lối sống theo xác thịt.
Thánh Phaolô trong thư
gởi Corintô phân biệt rõ ràng hai lối sống: lối sống theo Thánh Thần và lối sống
theo xác thịt. Lối sống thứ nhất đẹp lòng Thiên Chúa, lối sống thứ hai cần phải
sửa đổi để con người có thể ngày càng kiện toàn hơn. Bài đọc hôm nay đề cập nhiều
đến lối sống theo xác thịt, ít nhất là 2 điểm chính:
(1) Ghen tương cãi cọ:
Khi thấy người khác hơn mình hay khi người ta có được những cái mình không có,
con người thường nói xấu để hạ bệ nhau hay tranh cãi để tố cáo nhau. Khi làm những
điều này là con người đang để cho tính xác thịt chi phối làm chia rẽ gia đình
và cộng đoàn. Bao lâu còn sống theo tính xác thịt, con người không thể tiếp thu
những bài học để sống theo Thánh Thần. Thánh Phaolô chỉ cho thấy những điều này
đang xảy ra giữa các tín hữu của ngài: “Thưa anh em, về phần tôi, tôi đã không
thể nói với anh em như với những con người sống theo Thánh Thần, nhưng như với
những con người sống theo tính xác thịt, như với những trẻ nhỏ trong Đức Kitô.
Tôi đã cho anh em uống sữa chứ không cho dùng thức ăn, vì anh em chưa chịu nổi.
Nhưng bây giờ anh em cũng vẫn còn không chịu nổi, vì anh em còn là những con
người sống theo tính xác thịt. Bao lâu giữa anh em có sự ghen tương và cãi cọ,
thì anh em chẳng phải là những con người sống theo tính xác thịt và theo thói
người phàm sao?”
(2) Vây cánh kéo bè: Một
khi không đạt được những ham muốn xác thịt trên bằng cố gắng cá nhân, con người
có khuynh hướng chọn những người cùng ham muốn những điều đó về phe của mình, rồi
cùng tìm cách làm sao để có thể đạt được những ham muốn thấp hèn đó. Một trong
những thủ đọan là dồn phiếu bầu cho một người và người này sau khi đắc cử phải
tìm cách để thỏa mãn những đòi hỏi của họ. Thánh Phaolô khiển trách: “Khi người
này nói: “Tôi, tôi thuộc về ông Phaolô,” và người khác: “Tôi, tôi thuộc về ông
Apollo,” thì anh em chẳng là người phàm tục sao?” Nếu một cộng đòan bị tính xác
thịt chi phối như thế, làm sao có thể tồn tại và làm những gì Thánh Thần muốn?
Thánh Phaolô chỉ cho họ
một lối sống cao hơn theo Thánh Thần: Điều quan trọng nhất phải làm trong cuộc
đời là làm sao cho mọi người có được niềm tin vào Thiên Chúa, và làm cho đức
tin này ngày càng phát triển mạnh; chứ không phải sống để vơ vét cho mình những
danh vọng, uy quyền, và các mối lợi vật chất. Mỗi người lãnh đạo hay rao giảng
chỉ là khí cụ của Chúa dùng trong một thời gian hay một hòan cảnh nhất định để
góp phần trong công cuộc rao giảng Tin Mừng. Người cần thiết nhất làm cho đức
tin lớn mạnh là chính Thiên Chúa. Thay vì tập họp thành bè đảng để chọn người
lãnh đạo làm theo ý riêng mình, họ phải để Thánh Thần hướng dẫn để lựa chọn những
người có khả năng để hướng dẫn cộng đoàn, rồi chính họ cũng phải tích cực cộng
tác với người lãnh đạo, trong sứ vụ rao truyền và củng cố đức tin cho Dân Chúa.
2/ Phúc Âm: Mọi người đều góp phần trong việc chữa lành những tật bệnh
trong cuộc sống.
(1) Gương sáng của
Chúa Giêsu: Ngài vất vả từ sáng đến tối để chữa lành cả phần hồn lẫn phần xác của
mọi người. Vừa hoàn tất việc giảng dạy để mở mang kiến thức cần thiết cho cuộc
sống phần hồn trong hội đường, Ngài về nhà Simon với mục đích để kiếm gì ăn và
nghỉ ngơi phần xác; nhưng của ăn không thấy mà trước mắt bà nhạc của Simon và
bao nhiêu người bệnh đang chờ để quấy rầy Ngài. Thay vì nổi nóng trước những điều
trái ý, Ngài chữa bệnh cho Bà nhạc và tất cả mọi người. Và khi đám đông tìm
Ngài và muốn giữ Ngài lại kẻo Ngài bỏ họ mà đi, Ngài nói với họ: “Tôi còn phải
loan báo Tin Mừng Nước Thiên Chúa cho các thành khác nữa, vì tôi được sai đi cốt
để làm việc đó.”
(2) Gương sáng của Bà
nhạc mẫu của Simon: Chỉ với hai câu tường thuật ngắn ngủi đã dạy cho chúng ta
bài học phải làm khi đã thọ ơn: “Lúc ấy, bà mẹ vợ ông Simon đang bị sốt nặng. Họ
xin Người chữa bà. Đức Giêsu cúi xuống gần bà, ra lệnh cho cơn sốt, và cơn sốt
biến mất. Tức khắc bà trỗi dậy phục vụ các ngài.” Bà không nấu ăn cho Chúa, cho
con và các môn đệ được là vì Bà đang bị sốt. Nhưng sau khi đã được Chúa chữa
lành, Bà đã không nại lý do mới lành bệnh cần được nghỉ ngơi cho lại sức; nhưng
lập tức chỗi dậy để phục vụ Chúa và các môn đệ. Bà là gương sáng cho mọi người
noi theo vì tất cả mọi người đều có bổn phận phải đóng góp thì cuộc sống gia
đình và cộng đoàn mới bình an ổn định được. Cuộc sống sẽ xáo trộn và thiệt thòi
nếu Chúa Giêsu vừa lo giảng dạy, vừa chữa lành, vừa nấu ăn, vừa phục vụ!
(3) Gương sáng của mọi
người: Một con ngựa đau cả tàu không ăn cỏ. Dân chúng xin Ngài chữa bệnh cho Bà
nhạc Simon, và lúc mặt trời lặn, tất cả những ai có người đau yếu mắc đủ thứ bệnh
hoạn, đều đưa tới Người. Tuy không chữa bệnh được nhưng đám đông có công tìm thầy
và mang những người bệnh tới cho Chúa để được chữa lành. Trong cuộc sống hằng
ngày, con người cần có thái độ đoàn kết này để giúp nhau vượt qua những trở ngại.
Đừng ích kỷ quay đi trước những đau khổ của tha nhân, vì “nay người mai ta.” Nếu
mình quay đi trước những khổ đau của đồng loại, ai là người sẽ giúp mình trong
những lúc mình phải đương đầu với đau khổ?
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
– Chúng ta không những
cần biết chế ngự các tật xấu mà còn phải phát huy những tính tốt trong đời sống
hằng ngày.
– Nếu đã thọ ơn Chúa
và thánh Phaolô trong việc nhận ra những giá trị tinh thần và được chữa lành, đừng
ích kỷ quay đi, nhưng phải tiếp tục làm ơn cho người mình đã thọ ơn hay cho người
khác.
– Đức tin phải là điều
quan trọng nhất của chúng ta khi còn sống ở đời này. Đừng hy sinh đức tin cho
những lợi lộc thấp hèn như danh vọng, uy quyền, những lợi lộc vật chất để kéo
bè làm chết ngạt sự phát triển đức tin của mình cũng như của tha nhân.
Linh mục Anthony
Đinh Minh Tiên, OP
05/09/18 – THỨ TƯ ĐẦU THÁNG TUẦN 22 TN
Th. Tê-rê-xa Can-cu-ta
Lc 4,38-44
ĐIỀU CHÍNH YẾU
“Tôi còn phải loan báo Tin Mừng Nước Thiên Chúa cho các
thành khác nữa, vì tôi được sai đi cốt để làm việc đó.” (Lc 4,43)
Suy niệm: Chúa Giê-su đến trần gian,
công việc chính yếu của Ngài là rao giảng mầu nhiệm Nước Trời; mầu nhiệm mà
không có một nhà sáng lập tôn giáo nào trước đó rao giảng. Mầu nhiệm đó mời gọi
con người hướng về, vì đó là cội nguồn và là nơi hạnh phúc muôn đời. Chúa
Giê-su đã xác định công việc chính yếu của cuộc đời Ngài là rao giảng, Ngài đã
dồn sức và miệt mài để công việc đó được hoàn thành: “Tôi được sai đi cốt để
làm việc đó.”
Mời Bạn: Ngày nay, Giáo Hội được
Chúa sai đi cũng để làm công việc chính yếu là rao giảng và làm vinh danh Chúa.
Thế nhưng, trong một xã hội xoay cuồng với tốc độ kỹ thuật số, nhiều khi con
người không đủ tỉnh táo để nhận ra đâu là điểm chính yếu của cuộc đời; người
môn đệ và Giáo Hội của Chúa cũng không phải là ngoại trừ. Đối với tôi, với
chúng ta, đâu là điều chính yếu, đâu là điều tùy phụ? Chúng ta rất quen với câu
hỏi này. Thế nhưng nhiều khi vì nhiều lý do, vì hoàn cảnh, chúng ta lại chọn điều
tùy phụ và rồi để mãi vướng mắc, sa lầy trong những điều tuỳ phụ đó. Vậy, hôm
nay bạn hãy xác định: Tôi, chúng ta đã tập chú vào điều chính yếu là “loan báo
Tin Mừng cho mọi loài thọ tạo” chưa (x. Mc 16,15)?
Sống Lời Chúa: Trước khi làm việc gì tôi
dừng lại một giây để định hướng: “Tôi quyết tâm làm việc này tốt đẹp như ý Chúa
muốn để làm vinh danh Chúa và để loan báo Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô cho anh em
tôi.”
Cầu nguyện: Lạy Cha, Cha
đã đặt con trong cuộc đời này vì một mục đích, xin cho con nhận ra và chu toàn
mỗi ngày, để làm vinh danh Cha. Amen.
(5 Phút Lời Chúa)
Phải loan báo Tin Mừng (5.9.2018 – Thứ tư Tuần 22 Thường
niên)
Suy niệm
Sáng ngày sa-bát Đức Giêsu đã giảng dạy ở hội đường Caphácnaum.
Lời của Ngài đầy uy quyền và uy lực.
Lời ấy đã trục được quỷ khỏi một người đàn ông (Lc 4, 31-37).
Có lẽ đến trưa, Đức Giêsu rời khỏi hội đường để về nhà ông Simôn.
Tiếc thay bà mẹ vợ của ông lại bị sốt nặng, nằm một chỗ.
Người ta yêu cầu Ngài chữa cho người phụ nữ này.
Ngài đã lại gần và cúi xuống trên bà.
Ngài quát mắng cơn sốt như đã quát mắng thần ô uế (c. 39).
Lập tức cơn sốt phải rút lui.
Bà có thể đứng dậy được để phục vụ cơm nước cho Đức Giêsu và môn đệ.
Lời của Ngài đầy uy quyền và uy lực.
Lời ấy đã trục được quỷ khỏi một người đàn ông (Lc 4, 31-37).
Có lẽ đến trưa, Đức Giêsu rời khỏi hội đường để về nhà ông Simôn.
Tiếc thay bà mẹ vợ của ông lại bị sốt nặng, nằm một chỗ.
Người ta yêu cầu Ngài chữa cho người phụ nữ này.
Ngài đã lại gần và cúi xuống trên bà.
Ngài quát mắng cơn sốt như đã quát mắng thần ô uế (c. 39).
Lập tức cơn sốt phải rút lui.
Bà có thể đứng dậy được để phục vụ cơm nước cho Đức Giêsu và môn đệ.
Một lần nữa, chúng ta lại thấy sức mạnh của Lời Ngài.
Ngài chữa bệnh cho người phụ nữ chỉ bằng một lời ra lệnh.
Bệnh tật, dù nhẹ đi nữa, cũng làm phiền con người,
làm cản trở mọi sinh hoạt bình thường, và làm con người mất tự do.
Đức Giêsu đã nâng dậy một người đang nằm, mất sức làm việc.
Khi mặt trời lặn, lúc đã hết ngày sa-bát là ngày lễ nghỉ,
người ta mới đem cho Ngài những người bị đau đủ thứ bệnh.
Ngài chữa cho họ bằng cách đặt tay trên từng người (c. 40).
Đức Giêsu cúi xuống và chạm vào nỗi đau của từng thân xác.
Không rõ khi nào Ngài dừng tay để đi ngủ.
Chỉ biết khi trời hừng sáng, Ngài đã thức dậy ra đi, đến một nơi vắng vẻ.
Hẳn là Ngài cần chút thinh lặng, xa đám đông, để gặp gỡ Cha,
Ngài cần dâng cho Cha một tuần mới đang đến.
ức Giêsu không chỉ mê phục vụ cho đám đông,
Ngài còn mê ở một mình, mê cầu nguyện, mê chỗ vắng.
Nhưng các đám đông hối hả đi tìm Ngài, vì nhiều người cần chữa bệnh.
Khi bắt được Ngài, họ không cho Ngài lìa bỏ họ (c. 42).
Ngài chữa bệnh cho người phụ nữ chỉ bằng một lời ra lệnh.
Bệnh tật, dù nhẹ đi nữa, cũng làm phiền con người,
làm cản trở mọi sinh hoạt bình thường, và làm con người mất tự do.
Đức Giêsu đã nâng dậy một người đang nằm, mất sức làm việc.
Khi mặt trời lặn, lúc đã hết ngày sa-bát là ngày lễ nghỉ,
người ta mới đem cho Ngài những người bị đau đủ thứ bệnh.
Ngài chữa cho họ bằng cách đặt tay trên từng người (c. 40).
Đức Giêsu cúi xuống và chạm vào nỗi đau của từng thân xác.
Không rõ khi nào Ngài dừng tay để đi ngủ.
Chỉ biết khi trời hừng sáng, Ngài đã thức dậy ra đi, đến một nơi vắng vẻ.
Hẳn là Ngài cần chút thinh lặng, xa đám đông, để gặp gỡ Cha,
Ngài cần dâng cho Cha một tuần mới đang đến.
ức Giêsu không chỉ mê phục vụ cho đám đông,
Ngài còn mê ở một mình, mê cầu nguyện, mê chỗ vắng.
Nhưng các đám đông hối hả đi tìm Ngài, vì nhiều người cần chữa bệnh.
Khi bắt được Ngài, họ không cho Ngài lìa bỏ họ (c. 42).
Thành công và tiếng tăm, thiện cảm và sự thân quen gần gũi,
là những điều có thể giữ chân người tông đồ.
Trước sự chèo kéo của những người đau yếu đang thực sự cần Ngài,
Đức Giêsu vẫn muốn giữ cho mình sự tự do của người được Cha sai.
Ngài nhìn thấy cánh đồng mênh mông của thế giới.
Ngài hiểu là mình không được phép dừng chân ở một chỗ, để đặt trụ sở.
Ngài biết là mình được mời gọi lên đường mỗi ngày.
Đâu phải chỉ có thành Caphácnaum hay Nadarét hay vùng Galilê.
“Tôi còn phải loan báo Tin Mừng Nước Thiên Chúa
cho các thành khác nữa, vì tôi được sai cốt để làm chuyện đó” (c. 43).
Chữ phải đến như một mệnh lệnh từ Cha, kéo Đức Giêsu đi không nghỉ.
Ngài vượt qua bao biên giới của gia đình, làng quê, tỉnh thành…
Rồi có ngày việc loan báo Tin Mừng sẽ trải dài đến tận cùng thế giới.
là những điều có thể giữ chân người tông đồ.
Trước sự chèo kéo của những người đau yếu đang thực sự cần Ngài,
Đức Giêsu vẫn muốn giữ cho mình sự tự do của người được Cha sai.
Ngài nhìn thấy cánh đồng mênh mông của thế giới.
Ngài hiểu là mình không được phép dừng chân ở một chỗ, để đặt trụ sở.
Ngài biết là mình được mời gọi lên đường mỗi ngày.
Đâu phải chỉ có thành Caphácnaum hay Nadarét hay vùng Galilê.
“Tôi còn phải loan báo Tin Mừng Nước Thiên Chúa
cho các thành khác nữa, vì tôi được sai cốt để làm chuyện đó” (c. 43).
Chữ phải đến như một mệnh lệnh từ Cha, kéo Đức Giêsu đi không nghỉ.
Ngài vượt qua bao biên giới của gia đình, làng quê, tỉnh thành…
Rồi có ngày việc loan báo Tin Mừng sẽ trải dài đến tận cùng thế giới.
Khi chữa lành cho con người, Đức Giêsu cho thấy Nước Thiên Chúa đến.
Con người hôm nay cũng bị đau yếu về nhiều mặt.
Mong mỗi tông đồ hôm nay cũng có khả năng chữa lành như Thầy Giêsu.
Con người hôm nay cũng bị đau yếu về nhiều mặt.
Mong mỗi tông đồ hôm nay cũng có khả năng chữa lành như Thầy Giêsu.
Lời nguyện
Lạy Chúa Giêsu thương mến,
xin ban cho chúng con
tỏa lan hương thơm của Chúa
đến mọi nơi chúng con đi.
Xin Chúa hãy tràn ngập tâm hồn chúng con
bằng Thần Khí và sức sống của Chúa.
xin ban cho chúng con
tỏa lan hương thơm của Chúa
đến mọi nơi chúng con đi.
Xin Chúa hãy tràn ngập tâm hồn chúng con
bằng Thần Khí và sức sống của Chúa.
Xin Chúa hãy xâm chiếm toàn thân chúng con
để chúng con chiếu tỏa sức sống Chúa.
để chúng con chiếu tỏa sức sống Chúa.
Xin Chúa hãy chiếu sáng qua chúng con,
để những người chúng con tiếp xúc
cảm nhận được Chúa đang hiện diện nơi chúng con.
để những người chúng con tiếp xúc
cảm nhận được Chúa đang hiện diện nơi chúng con.
Xin cho chúng con biết rao giảng về Chúa,
không phải bằng lời nói suông,
nhưng bằng cuộc sống chứng tá,
và bằng trái tim tràn đầy tình yêu của Chúa.
(Mẹ Têrêxa Calcutta)
không phải bằng lời nói suông,
nhưng bằng cuộc sống chứng tá,
và bằng trái tim tràn đầy tình yêu của Chúa.
(Mẹ Têrêxa Calcutta)
Lm. Antôn Nguyễn Cao
Siêu, S.J.
Hãy Nâng Tâm Hồn Lên
5 THÁNG CHÍN
Chúng Ta Sẽ Đáp Lại
Tiếng Gọi Của Thiên Chúa
Trong sâu thẳm trái
tim con người, ơn gọi mặc lấy hình thức một cuộc đối thoại. Đó là cuộc đối thoại
giữa Đức Kitô và cá nhân mỗi người, trong đó một lời mời gọi riêng tư được nói
lên. Đức Kitô gọi đích danh mỗi người, Ngài nói: “Hãy theo Ta”. Lời mời gọi này
– được Đức Kitô nói lên cách nhiệm mầu bên trong nội tâm con người – sẽ được
chúng ta nhận ra rõ ràng nhất trong bầu khí thinh lặng cầu nguyện. Việc đón nhận
tiếng gọi này là một hành vi của đức tin.
Tiếng gọi vừa là dấu
hiệu của tình yêu vừa là lời kêu gọi yêu thương. Trong trình thuật Tin Mừng về
cuộc đối thoại giữa Chúa Giêsu với người thanh niên giàu có, Mác-cô kể rằng Đức
Giêsu trìu mến nhìn anh ta khi Người thách đố anh ta bán mọi sự và đi theo Người
(cf. Mc 10,21). Tiếng gọi của Chúa luôn đòi hỏi một sự chọn lựa, một quyết định
hoàn toàn tự do về phía chúng ta.
Quyết định thưa “Vâng”
trước lời mời gọi của Đức Kitô sẽ kéo theo với nó rất nhiều hệ quả quan trọng.
Chúng ta phải từ bỏ những mối ưu tiên khác. Chúng ta phải sẵn sàng bỏ những người
thân yêu của mình lại sau lưng. Chúng ta phải bắt đầu tín thác hoàn toàn vào
Thiên Chúa bằng cách sống gần gũi hơn với Đức Kitô.
Lời đáp trả trong tình
yêu này đối với tiếng gọi được diễn tả rất rõ ràng bởi tác giả Thánh Vịnh :
“Con thưa cùng Chúa:
‘Ngài là Chúa con thờ,
ngoài Chúa ra đâu là hạnh
phúc? …
Lạy Chúa, Chúa là phần
sản nghiệp con được hưởng,
là chén phúc lộc dành
cho con;
số mạng con, chính
Ngài nắm giữ …
Chúa sẽ dạy con biết
đường về cõi sống:
trước Thánh Nhan, ôi
vui sướng tràn trề,
ở bên Ngài hoan lạc chẳng
hề vơi!” Tv 16,2.5.11)
Ân huệ này yêu cầu sự
đáp trả của chúng ta. Chúng ta phải nỗ lực nhận hiểu mầu nhiệm vốn vượt quá mọi
sự hiểu biết song đã được Thiên Chúa mạc khải cho chúng ta. Thiên Chúa kêu gọi
chúng ta. Chúng ta có sẵn sàng đáp trả tiếng gọi của Ngài?
– suy tư 366 ngày của
Đức Gioan Phaolô II –
Lm. Lê Công Đức dịch từ nguyên tác
LIFT UP YOUR HEARTS
Daily Meditations
by Pope John Paul II
Lời Chúa Trong Gia Đình
NGÀY 05/9
Thánh Têrêxa
Calcutta, trinh nữ
1Cr 3, 1-9; Lc 4,
38-44.
LỜI SUY NIỆM: “Đức Giêsu cúi xuống
gần bà, ra lệnh cho cơn sốt, và cơn sốt biền mất; tức khắc bà trỗi dậy phục vụ
các ngài.”
Trong ngày lễ kính nhớ mẹ Têrêxa Calcutta, chúng ta nghe lời trong Tin Mừng: “Đức
Giêsu cúi xuống gần bà mẹ vợ của Phêrô đang sốt” Mẹ Têrêxa Calcutta, người
con và là người môn đệ của Chúa Giêsu, Mẹ đã sống trọn vẹn với cử chỉ này với
những người nghèo khổ nhất, những người bị bỏ rơi bên lề xã hội chờ chết, không
một ai bên cạnh. Mẹ cũng đã cúi xuống ôm lấy đem về nhà mình, để yêu thương và
săn sóc. những giây phút cuối đời, hưởng lấy niềm vui không cô đơn trong khi
lìa đời.
Lạy Chúa Giêsu. Trong thời đại hôm nay Chúa đang gởi đến cho nhân loại một Mẹ
Têrêxa Calcutta. Xin Chúa ban cho chúng con ơn yêu thương và biết phục vụ như Mẹ
Têrêxa Calcutta.
Mạnh Phương
05 Tháng Chín
Bỏ Mọi Sự Ðể Theo Chúa
“Bỏ tất cả mọi sự để
theo Chúa”, lời kêu gọi này của Chúa Giêsu có thể thực hiện được trong xã hội
dư dật ngày nay không? Như một dụ ngôn trong Phúc Âm, chúng ta hãy lắng nghe
câu chuyện sau đây của tiến sĩ Marcello Candia, người đã dâng cúng tất cả tài sản
để xây dựng một bệnh viện giữa khu rừng già Amazone bên Ba Tây và sinh sống tại
đó như một người dân nghèo.
“Khi còn ở bậc
trung học, tôi là thành phần của một nhóm trẻ sinh hoạt dưới sự hướng dẫn của một
cha dòng Phanxico. Chúng tôi thường đi thăm các gia đình nghèo tại ngoại ô
Milano… Sự chú ý đến người nghèo đã làm nảy sinh ước muốn truyền giáo nơi tôi.
Một hôm thầy
Cêciliô, người coi cổng nhà dòng đã nhờ tôi phát thức ăn cho người nghèo… Trên
tường nơi phòng ăn dành cho người nghèo có treo một tấm hình của cha Daniele
Samarate, một vị thừa sai của dòng đã chết vì bệnh cùi sau một thời gian phục vụ
người thổ dân tại một miền ở Ba Tây… Mỗi lần phát thức ăn cho người nghèo, tôi
đều nhận ra hình ảnh đầy đau khổ của ngài. Dần dà, hình ảnh đó quen thuộc đến nỗi
trong bất cứ người nghèo nào, tôi cũng nhận ra hình ảnh ấy… Từ đó, ước muốn phục
vụ những người cùi đã nảy sinh trong tôi”.
Sau khi tốt nghiệp
đại học, Macello đã được cha gửi đi công cán tại nhiều nước nghèo trên thế giới.
Trong dịp ghé thăm một vùng nghèo tại Amazone bên Ba Tây, Macello đã trở về với
quyết định bán hết tất cả tài sản và rút về đây để phục vụ người nghèo. Với tài
sản do gia đình để lại, Macello đã xây cất một bệnh viện với 120 giường và được
trang bị với đầy đủ dụng cụ của một trung tâm y tế đa khoa.
Macello đã giải
thích về việc làm của mình như sau: “Người ta nói với tôi rằng tốt hơn hãy giúp
những người nghèo ở xứ sở của mình trước đã. Tôi xin trả lời rằng điều quan trọng
là mỗi người chúng ta biết làm một chút gì cho những người đang đau khổ, bất cứ
họ đang ở đâu… Niềm vui lớn nhất của tôi là thấy nhiều người, thụ động và cam
chịu số phận, đã biết cởi mở”.
Sự trưởng thành của
Giáo Hội được thể hiện qua ý thức mỗi lúc một sâu sắc của người giáo dân về vai
trò của mình. Ðã qua rồi cái thời mà người ta cho rằng Giáo Hội là chuyện của
các giám mục, linh mục. Ðã qua rồi cái thời mà người ta cho rằng nên thánh là
chuyện của vị giáo hoàng, các giám mục, linh mục và tu sĩ… Không ai chiếm giữ độc
quyền để nên thánh một mình. Nên thánh là ơn gọi chung cho tất cả mọi người đã
chịu Phép Rửa… Do đó, tất cả những lời khuyên trong Phúc Âm đều có giá trị cho
tất cả mọi người theo Chúa Kitô. “Hãy về bán hết mọi sự, phân phát cho người
nghèo khó và trở lại với Ta”. Mệnh lệnh này không chỉ ngỏ với một số thành phần
ưu tuyển trong dân Chúa, nhưng là lệnh truyền cho tất cả mọi người.
Chúng ta không được sống
trong một xã hộ dư dật. Nghèo đói là một sự dữ mà Thiên Chúa không bao giờ muốn
cho con người rơi vào. Tuy nhiên, bên cạnh sự nghèo đói cơm bánh, còn có một sự
nghèo đói còn đáng khiếp sợ hơn, đó là: nghèo đói tình thương… Có biết bao người
đang chờ một ít cơm thừa cá cặn từ bàn ăn của chúng ta? Có biết bao nhiêu người
đang mong mỏi một nghĩa cử yêu thương của chúng ta?
Thế giới cần được biến
đổi không chỉ bằng của cải vật chất, nhưng bằng chính tình thương mà con người
biết san sẻ với nhau. Sự san sẻ đó là: dù sống trong xã hội nào, dù trải qua
hoàn cảnh nào, mọi người Kitô chúng ta đều có thể và phải làm được. Và đó cũng
là bí quyết duy nhất để giúp chúng ta nên thánh.
(Lẽ Sống)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét