10/09/2018
Thứ Hai tuần 23 thường niên
Bài Ðọc I: (Năm
II) 1 Cr 5, 1-8
"Anh em hãy tẩy
trừ men cũ, vì Chiên Vượt Qua của chúng ta là Ðức Kitô đã hiến tế".
Trích thư thứ nhất của
Thánh Phaolô Tông đồ gửi tín hữu Côrintô.
Anh em thân mến, người
ta nghe nói giữa anh em có chuyện tà dâm, thứ tà dâm mà nơi dân ngoại cũng
không có như vậy, là có người lấy vợ cha mình. Thế mà anh em còn lên mặt kiêu
căng, đáng lẽ anh em phải để tang mà loại trừ khỏi anh em con người làm chuyện
đó. Tuy tôi vắng mặt phần xác, nhưng hiện diện bằng tinh thần, tôi đã tuyên án
kẻ làm chuyện đó, như tôi đang hiện diện, nhân danh Chúa chúng ta là Ðức Giêsu
Kitô, tập họp anh em lại với tâm trí tôi, lấy quyền năng của Chúa chúng ta, là
Ðức Giêsu, tôi trao con người như thế cho Satan, để xác nó chết đi, hầu cho tâm
hồn nó được cứu thoát trong ngày của Chúa chúng ta, là Ðức Giêsu Kitô.
Việc anh em lên mặt
kiêu căng không tốt đâu. Nào anh em chẳng biết rằng chỉ một dúm men là đủ làm
hư cả khối bột đó sao? Anh em hãy tẩy trừ men cũ, để nên bột mới, như anh em là
bánh không men. Vì Chiên Vượt Qua của chúng ta là Ðức Kitô đã hiến tế. Vì thế,
chúng ta hãy mừng lễ không phải với men cũ, cũng không phải với men gian tà và
độc ác, nhưng với bánh không men tinh tuyền và chân chính.
Ðó là lời Chúa.
Ðáp Ca: Tv 5, 5-6. 7.
12
Ðáp: Lạy Chúa, xin dẫn con trong đức công minh (c. 9a).
Xướng: 1) Chúa không
phải là Chúa tể ưa điều gian ác, kẻ độc dữ không được cư trú nhà Ngài, đứa bất
nhân không thể đứng trước thiên nhan. Chúa ghét những kẻ làm điều gian ác. -
Ðáp.
2) Ngài tiêu diệt những
đứa nói man; người độc ác và gian giảo, thì Chúa ghê tởm không nhìn. - Ðáp.
3) Nhưng hết thảy ai
tìm đến Chúa sẽ mừng vui, họ sẽ hân hoan cho tới muôn đời. Chúa che chở họ, họ
sẽ mừng vui bởi Chúa, đó là những kẻ yêu mến danh Ngài. - Ðáp.
Alleluia: Pl 2, 15-16
Alleluia, alleluia! -
Anh em hãy tích trữ lời ban sự sống, anh em hãy chiếu sáng như những vì sao ở
giữa thế gian. - Alleluia.
Phúc Âm: Lc 6, 6-11
"Các ông quan
sát xem Người có chữa lành bệnh trong ngày Sabbat không".
Tin Mừng Chúa Giêsu
Kitô theo Thánh Luca.
Vào một ngày Sabbat,
Chúa Giêsu vào hội đường và giảng dạy. Khi ấy ở đó có một người tay hữu bị khô
bại. Những luật sĩ và biệt phái quan sát xem Người có chữa lành người ấy trong
ngày Sabbat không, để có cớ tố cáo Người. Nhưng Người biết tư tưởng các ông, liền
bảo người có tay khô bại rằng: "Ngươi hãy chỗi dậy mà đứng ra giữa
đây". Người đó đứng thẳng dậy. Ðoạn Chúa Giêsu bảo các ông ấy rằng:
"Tôi hỏi các ông, ngày Sabbat được phép làm sự lành hay sự dữ, cứu sống
hay là giết chết?" Rồi đưa mắt nhìn mọi người, Chúa bảo người đó rằng:
"Ngươi hãy giơ tay ra". Người ấy giơ ra, và tay người ấy được lành.
Bấy giờ các ông đầy
lòng tức giận, và bàn định với nhau xem có thể làm gì được Chúa Giêsu.
Ðó là lời Chúa.
Suy Niệm : Cốt Lõi Của
Ðạo
Văn hào Nga Léon
Tolstoi có kể câu truyện ngụ ngôn như sau:
Một ông chủ nọ giao
cho các gia nhân một công việc và bảo họ chỉ chu toàn công việc ấy mà thôi. Ông
hứa sẽ thưởng công cho họ, nếu họ làm tốt công việc. Lúc mới bắt tay vào việc,
ai cũng muốn làm vừa lòng ông chủ, cho nên để hết tâm trí vào công việc được
giao. Thế nhưng, một thời gian sau đó, nhiều người cho rằng để làm vừa lòng ông
chủ và để được phần thưởng bội hầu hơn, cần phải làm nhiều việc khác nữa. Họ
nghĩ ra nhiều việc khác và dần dần chú tâm vào đó đến độ quên bẵng đi công việc
được chủ giao cho lúc đầu. Bận bịu với những công việc mới, chẳng những họ
không còn nhớ tới công việc đã được giao, mà cũng chẳng màng tới phần thưởng
ông chủ đã hứa. Cuối cùng, tưởng mình đã có thể tự túc với công việc của mình,
họ cũng gạt luôn ông chủ ra khỏi cuộc sống của họ. Léon Tolstoi đưa ra kết luận:
Người ta thường thấy một thái độ như thế nơi các Kitô hữu; họ thay thế đạo của
tình thương bằng vô số những nghi lễ trống rỗng vô hồn.
Nhiều người Do thái thời
Chúa Giêsu, nhất là các thành phần lãnh đạo trong dân cũng có lối hành đạo
tương tự. Thật ra, đạo của mạc khải Do thái giáo cốt yếu cũng là đạo của tình
thương; thế nhưng trong thực tế, cái cốt lõi ấy thường bị quên lãng để nhường chỗ
cho biết bao nghi thức trống rỗng vô hồn; người ta sẵn sàng loại trừ tha nhân
và chối bỏ tình thương để tuân giữ những nghi thức và luật lệ vô hồn ấy.
Chúa Giêsu đã đến và
đưa con người trở lại cái cốt lõi của đạo. Tin Mừng hôm nay ghi lại một nỗ lực
của Chúa Giêsu nhằm nhắc nhở cho người Do thái về cái cốt lõi của đạo được thể
hiện qua lề luật. Một trong những khoản quan trọng của lề luật chính là ngày
Hưu lễ. Chúa Giêsu đã không đến để hủy bỏ, nhưng để kiện toàn lề luật, và kiện
toàn lề luật chính là mặc cho tinh thần và ý nghĩa của yêu thương; không có
tình thương, lề luật chỉ còn là một cái xác không hồn. Như vậy, kiện toàn luật
giữ ngày Hưu lễ chính là biến ngày đó thành ngày tôn vinh Thiên Chúa, và không
gì đúng đắn và xứng hợp hơn để tôn vinh Thiên Chúa trong ngày Hưu lễ cho bằng
thể hiện tình thương đối với tha nhân. Chính trong ý nghĩa ấy mà Chúa Giêsu đã
chữa lành một người có bàn tay khô bại trong ngày Hưu lễ. Lề luật là một thể hiện
ý muốn của Thiên Chúa, và ý muốn của Chúa không gì khác hơn là con người được sống,
và sống dồi dào, sung mãn chính là sống yêu thương. Như vậy chu toàn lề luật
trước tiên là sống yêu thương.
Lời Chúa hôm nay mời gọi
chúng ta nhìn lại cách sống đạo của chúng ta. Ðọc kinh, dự lễ, tham gia sinh hoạt
giáo xứ mà không sống yêu thương, điều đó có thật sự là sống đạo chưa? Sống đạo
đích thực là sống yêu thương: một lời kinh đích thực phải phát xuất từ cõi lòng
rộng mở yêu thương; một của lễ đẹp lòng Chúa phải là một nghĩa cử yêu thương
dành cho tha nhân. Xin Chúa giúp chúng ta mỗi ngày thêm thấm nhuần cái cốt lõi
của đạo là yêu thương.
(Trích trong ‘Mỗi Ngày
Một Tin Vui’)
LỜI CHÚA MỖI NGÀY
Thứ Hai Tuần 23 TN2
Bài đọc: 1
Cor 5:1-8; Lk 6:6-11.
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Phải thẳng thắn sửa chữa gương mù.
Corintô là thành phố rất
giầu có và tội lỗi. Rất khó cho các tín hữu của cộng đòan mới được thành lập bởi
thánh Phaolô tránh khỏi những tội lỗi mà họ đã quá quen thuộc. Trong lãnh vực
tình dục, Dân Ngọai không hiểu được ý nghĩa của nhân đức trong sạch, họ xem
tình dục là chuyện bình thường. Nhưng thánh Phaolô cảnh cáo các tín hữu Corintô
trong Bài đọc I: một khi đã gia nhập Dân Thánh, họ phải có can đảm thay đổi những
thói quen của đời sống quá khứ, để mặc lấy tấm lòng tinh tuyền và chân thật của
đời sống mới theo đòi hỏi của Tin Mừng. Trong Phúc Âm, Chúa cũng thẳng thắn sửa
chữa các Kinh-sư và Biệt-phái về lối sống giả hình của họ.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I: Thánh Phaolô kết án người làm chuyện lọan luân và cộng đòan
Corintô.
Mặc dầu Dân Ngọai là
những người có đời sống tình dục phóng khóang, họ cũng kết án chuyện làm tình
giữa con cái với cha mẹ; thế mà chuyện này lại xảy ra trong cộng đòan tín hữu
Corintô: “Đi đâu cũng chỉ nghe nói đến chuyện dâm ô xảy ra giữa anh em, mà là
thứ dâm ô không thấy xảy ra ngay cả nơi Dân Ngoại: có kẻ ăn ở với vợ kế của cha
mình!”
Thánh Phaolô không những
lên án người vi phạm chuyện lọan luân mà còn trách móc cả cộng đòan về thái độ
im lặng của họ; vì đúng ra họ đã phải sửa chữa và loại trừ kẻ làm điều ấy ra khỏi
cộng đoàn. Thái độ im lặng của họ chẳng những là cớ cho người vi phạm không nhận
ra tội lỗi mà còn gây gương mù trong cộng đòan. Ngài tỏ rõ lập trường của ngài:
“Phần tôi, tuy vắng mặt về thân xác, nhưng về tinh thần vẫn có mặt, tôi đã lên
án kẻ có hành vi đó như thể tôi có mặt tại chỗ.”
Vì thế, chuyện phải thẳng
thắn sửa phạt người đã vi phạm là chuyện phải làm, và ngài đề nghị một giải
pháp: “Trong một buổi họp của anh em, ở đó có tôi hiện diện bằng tinh thần,
nhân danh Đức Giêsu Kitô, Chúa chúng ta, và với quyền năng của Người, chúng ta
phải nộp con người đó cho Satan, để phần xác nó bị huỷ diệt, còn phần hồn được
cứu thoát trong Ngày của Chúa.” Nộp người vi phạm cho Satan là khai trừ người
đó ra khỏi cộng đòan. Tuy nhiên, vì tình thương nên cộng đòan vẫn để cho kẻ vi
phạm có cơ hội biết ăn năn hối cải để linh hồn được cứu rỗi.
Để cắt nghĩa sự nguy
hiểm của gương mù trong cộng đòan, thánh Phaolô dùng hai hình ảnh men và bột,
mà không một người Do-Thái nào xa lạ với hai hình ảnh này. Mỗi năm để chuẩn bị
ăn mừng Lễ Vượt Qua, người Do-Thái thường thu dọn nhà cửa sạch sẽ, nhất là nhà
bếp nơi chứa đựng men và bột. Lý do tại sao phải làm như thế là vì chỉ cần một
chút men cũng đủ làm cho cả khối bột dậy lên; và nếu khối bột đã dậy lên còn
vương vãi trong nhà thì men cũ trong đó vẫn còn.
Cũng vậy về phương diện
luân lý, nếu không chịu cắt bỏ hòan tòan với các thói quen và con người cũ,
chúng sẽ dần dần lan ra trong cộng đòan tín hữu và làm hoen ố đời sống thánh
thiện của các tín hữu khác. Ngài so sánh men cũ với lòng gian tà và độc ác, và
bánh không men với lòng tinh tuyền và chân thật. Để chuẩn bị mừng Lễ Vượt Qua Mới
mà Đức Kitô đã chịu hiến tế làm chiên lễ Vượt Qua, cộng đòan phải rửa sạch lòng
gian tà và độc ác; đồng thời phải mặc lấy lòng tinh tuyền và chân thật.
2/ Phúc Âm: Chúa Giêsu kết án các Kinh-sư và Biệt-phái.
Thường thường, những
người có bệnh hay thân nhân của họ theo Chúa Giêsu và xin Ngài chữa lành, nhưng
biến cố trong Phúc Âm hôm nay có sự khác lạ. Người bệnh đã có mặt trước khi
Chúa đến và được xử dụng như một cái bẫy chờ Chúa Giêsu rơi vào để kết tội Ngài
như Phúc Âm tường thuật: “Một ngày sa-bát khác, Đức Giê-su cũng vào hội đường
và giảng dạy. Ở đó có một người bị khô bại tay phải. Các Kinh-sư và những người
Biệt-phái rình xem Đức Giê-su có chữa người ấy trong ngày Sabbath không, để tìm
được cớ tố cáo Người.”
Nhưng đã quá khinh thường
sự khôn ngoan và uy quyền của Chúa Giêsu. Ngài không những có uy quyền để chữa
bệnh mà còn đọc được những tính tóan nhơ bẩn mà họ đang suy nghĩ. Để dạy họ một
bài học, Chúa bảo người bại tay: "Anh trỗi dậy, ra đứng giữa đây!"
Người ấy liền trỗi dậy và đứng đó. Ngài hỏi các Kinh-sư và Biệt-phái: "Tôi
xin hỏi các ông: ngày Sabbath, được phép làm điều lành hay điều dữ, cứu mạng
người hay huỷ diệt?"
Những người muốn truy
tố Ngài lú này trở thành những bị cáo. Chắc chắn tinh thần của ngày Sabbath đòi
họ phải làm điều lành, thế mà họ lại tìm cách để có cớ tố cáo người lương thiện
như Chúa. Ngày Sabbath đòi phải quí và bảo vệ mạng sống mà họ lại kết án việc
chữa lành của Chúa. Như tên trộm bị bắt quả tang phạm tội, Chúa Giêsu đã phơi
bày những ý định độc ác của họ trước mặt tòa án, và họ thinh lặng không dám trả
lời.
Chúa có thể chữa lành
người khô bại trong nơi kín hay nơi khác, nhưng để dạy cho tất cả một bài học về
việc phải thẳng thắn lọai trừ các gương mù về lối sống giả hình. Người rảo mắt
nhìn họ tất cả, rồi bảo người bại tay: "Anh giơ tay ra!" Anh ấy làm
như vậy và tay anh liền trở lại bình thường. Thánh Luca kết luận: “Nhưng họ thì
giận điên lên, và bàn nhau xem có làm gì được Đức Giêsu không.” Đã bị lột trần
mọi ác ý nham hiểm, thay vì ăn năn trở lại, lại còn kiêu ngạo điên hơn nữa để
có thể giết hại người làm lành.
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
Gần mực thì đen, gần
đèn thì sáng. Ai trong chúng ta cũng biết câu truyện mẹ của Thầy Mạnh-Tử phải
thay đổi chỗ ở 3 lần cho tới khi tìm được chỗ ở tốt lành cho con. Ngày nay nhiều
người nại lý do nhà cửa, công ăn việc làm, nên đành chịu ở trong những môi trường
với đầy dẫy những gương mù nguy hiểm. Làm như thế họ đã hy sinh tương lai gia
đình mình cho của cải vật chất và chắc chắn sẽ phải chịu trách nhiệm trước mặt
Chúa nếu các phần tử trong gia đình cũng đi vào đàng tội lỗi với những người
chung quanh họ. Các Bài đọc hôm nay, thay vì chú trọng đến việc thay đổi chỗ ở,
chú trọng đến việc sửa chữa và khai trừ những hành vi xấu, để mọi người được sống
trong bầu khí đạo đức hơn.
Lm. Anthony ĐINH MINH TIÊN, OP.
10/09/2018
THỨ HAI TUẦN 23 TN
Lc 6,6-11
Lc 6,6-11
MÔN ĐỆ CỦA ĐẤNG LÀ SỰ SỐNG
“Ngày Sa-bát, được phép làm điều lành hay điều dữ, cứu mạng
người hay hủy diệt?” (Lc 6,9)
Suy niệm: Trong hội đường nhỏ bé
ngày ấy, có ba loại người: (1) người đau ốm cần giúp đỡ; (2) người tận tâm đem
lại sự sống cho kẻ khác; (3) người tìm phương kế để tiêu diệt người khác. Câu hỏi
của Đức Giê-su trên đây đặt người Pha-ri-sêu vào thế lúng túng, bởi vì nói đúng
tim đen của họ. Trong thế giới rộng lớn ngày nay, vẫn là ba hạng người: (1) những
người cần sự nâng đỡ để có sự sống; (2) những người nỗ lực phò sự sống, xây dựng
nền văn minh tình thương; và (3) những kẻ chủ trương tiêu diệt sự sống của người
khác, để mình có thể sống hưởng thụ sung sướng, hay cổ võ nền văn hóa sự chết.
Là Ki-tô hữu, chắc chắn bạn được mời gọi bước theo con đường của Thầy mình.
Mời Bạn: Nhớ lại những con số lạnh
lùng cho thấy tình trạng báo động về nạn ô nhiễm môi trường, phá thai, thu nhập
chênh lệch giàu-nghèo, sử dụng bạo lực… Bạn được mời gọi góp phần, dù nhỏ bé,
trong công cuộc gây ý thức và xây dựng nền văn minh tình thương trong cộng đồng
nơi bạn sinh sống.
Chia sẻ: Người Ki-tô hữu có thể làm gì để đưa những giá trị sự sống
của Nước Trời vào môi trường sống của mình?
Sống Lời Chúa: Nhận diện một hoặc các tệ
nạn trong xã hội, và trong khả năng của mình, tìm phương cách tạo sự thay đổi.
Cầu nguyện: Lạy Chúa Giê-su, Chúa mời gọi chúng con trở nên muối men,
cộng đoàn chúng con trở thành ánh sáng như thành được xây trên núi cao. Xin cho
chúng con can đảm nỗ lực góp phần, dù khiêm tốn, trong công cuộc cổ võ và sống
những giá trị của Nước Trời trong xã hội chúng con. Amen.
(5 phút Lời Chúa)
Ngày sa-bát, được phép làm điều lành hay điều dữ, (10-9-2018 – Thứ Hai
Tuần 23 TN B)
Suy niệm:
Chúng ta không biết nhiều chi tiết về người đàn ông này.
Ông bao nhiêu tuổi, có gia đình chưa, sống bằng nghề gì?
Chỉ biết là bàn tay phải của ông bị teo, không duỗi được (c. 6).
Chắc là nó bị co quắp vì các cơ không hoạt động bình thường.
Như thế sẽ rất khó chịu và bất lợi để sinh hoạt hàng ngày.
Hơn nữa đây lại là bàn tay phải, bàn tay chính để làm việc.
Người đàn ông có bàn tay thương tật đã đến hội đường vào ngày sabát.
Ông đến để nghe giảng dạy và cầu nguyện như mọi người.
Có vẻ ông chẳng mong gì, chẳng xin được Đức Giêsu chữa lành,
dù tiếng tăm của Ngài lúc đó đã lan rộng nhiều nơi (Lc 5, 15).
Thật bất ngờ khi Ngài bảo ông: “Hãy trỗi dậy và ra đứng giữa đây.”
Ông chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra cho mình, nhưng đã vâng lời.
Ông đứng ở ngay giữa cho mọi người thấy.
Sau đó Ngài bảo ông: “Hãy duỗi bàn tay của anh ra!” (c. 10).
Một lần nữa ông lại vâng lời.
Ông làm điều mà có lẽ từ lâu ông không làm được.
Duỗi bàn tay khô héo, co quắp này, để có thể cầm cái ly, cái chén.
Ước mơ đơn giản ấy nào ngờ hôm nay được thực hiện.
Ông đã duỗi bàn tay theo lời Đức Giêsu, và nó đã trở lại bình thường.
Bàn tay như được sống lại, được phục hồi, mềm mại, dễ bảo.
Cuộc đời ông từ nay sẽ tươi hơn, có ích hơn, ít phải nhờ vả hơn.
Đức Giêsu đã làm phép lạ này không phải vì được yêu cầu,
nhưng như một câu trả lời cho các kinh sư và những người Pharisêu.
Họ rình xem Ngài có chữa bệnh trong ngày sabát không, để tố cáo Ngài.
bởi lẽ theo họ, ngày sabát chỉ được chữa những bệnh nguy tử.
Đức Giêsu đã vạch trần âm mưu này và công khai tỏ thái độ.
Câu hỏi quen thuộc: có được phép làm điều này vào ngày sabát không?
được thay bằng câu hỏi mới: ngày sabát được phép làm điều lành hay dữ;
cứu mạng sống hay hủy hoại mạng sống? (c. 9).
Phép lạ sau đó của Đức Giêsu chính là câu trả lời (c. 10).
Nhiều khi không làm một điều tốt, cũng bằng với việc làm một điều xấu,
Không cứu một người vào giây phút ấy, cũng bằng gián tiếp giết chết họ.
Đức Giêsu đã không coi ngày sabát như ngày chỉ biết ngồi khoanh tay,
nhưng như ngày để làm điều tốt, để cứu sự sống con người.
Dù sao Đức Giêsu đã không hề đụng đến ông có bàn tay bị tật.
Khó lòng bắt lỗi Ngài đã vi phạm ngày sabát
Ngài chữa cho ông ấy chỉ bằng một lời mà thôi.
Các Kitô hữu không còn phải giữ ngày sabát nữa, nhưng giữ Chúa Nhật.
Đây là ngày để chúng ta làm điều tốt, để chăm lo cho sự sống.
Chữa cho một bàn tay bị teo tóp được lành, việc này không nhỏ.
Làm cho một con người có thể sống bằng đôi tay của mình, là chuyện lớn.
Đức Giêsu đã phải trả giá cho việc chữa bệnh của mình.
Chúng ta cũng phải trả giá khi dám bảo vệ một sự sống nhỏ nhoi.
Chỉ mong bàn tay tôi không co lại, nhưng mở ra cho mọi người.
Cầu nguyện:
Lạy Chúa Giêsu,
ai trong chúng con
cũng thích tự do,
nhưng mặt khác
chúng con thấy mình dễ bị nô lệ.
Có nhiều xiềng xích
do chính chúng con tạo ra.
Xin giúp chúng con
được tự do thực sự :
tự do trước những
đòi hỏi của thân xác,
tự do trước đam mê
của trái tim,
tự do trước những
thành kiến của trí tuệ.
Xin giải phóng
chúng con khỏi cái tôi ích kỷ,
để dễ nhận ra những
đòi hỏi tế nhị của Chúa,
để nhạy cảm trước
nhu cầu bé nhỏ của anh em.
Lạy Chúa Giêsu,
xin cho chúng con
được tự do như Chúa.
Chúa tự do trước những
ràng buộc hẹp hòi,
khi Chúa đồng bàn với
người tội lỗi
và chữa bệnh ngày
Sabát.
Chúa tự do trước những
thế lực đang ngăm đe,
khi Chúa không ngần
ngại nói sự thật.
Chúa tự do trước khổ
đau, nhục nhã và cái chết,
vì Chúa yêu mến Cha
và nhân loại đến cùng.
Xin cho chúng con
đôi cánh của tình yêu hiến dâng,
để chúng con được tự
do bay cao.
Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu, SJ
Hãy Nâng Tâm Hồn Lên
10 THÁNG CHÍN
Chúng Ta Khát Vọng
Tuyệt Đối
Giáo Hội tuyên bố rằng
con người, trong hành trình cuộc sống của mình, cần phải được hết mực kính trọng,
yêu thương và quan tâm săn sóc – bởi vì con người được tiền định sống đời đời.
Vì vậy, bất cứ nền văn hoá nào tôn trọng phẩm giá và định mệnh tối hậu của con
người đều hỗ trợ cho con người sống một cuộc sống cao thượng và công chính trên
cuộc hành trình dương thế này.
Thánh Phaolô đề cập đến
điều này trong giáo huấn của ngài gửi cho cộng đoàn tín hữu Philipphê: “Cuối
cùng, thưa anh em, những gì là chân thật, cao quý, những gì là chính trực, tinh
tuyền, những gì là đáng mến và đem lại danh thơm tiếng tốt, những gì là đức hạnh,
đáng khen, thì xin anh em hãy để ý”. (Pl 4,8). Trong suốt cuộc hành trình dương
thế này, từ khi sinh ra cho đến lúc lìa đời, con người phải ý thức hoàn toàn rằng
mình là một lữ khách trên đường hành hương về với Thiên Chúa.
Chính trong khát vọng
tuyệt đối này có hàm ẩn kinh nghiệm về Thiên Chúa. Trong tất cả những con người
xuyên qua lịch sử đã kiếm tìm Thiên Chúa, chúng ta có thể thấy khuôn mặt vĩ đại
của Thánh Augustinô, người đã thốt lên khi gặp gỡ được Đấng mà mình kiếm tìm:
“Con đã gặp Ngài ở đâu để nhận biết Ngài, nếu không phải là chính nơi Ngài, vượt
xa trên chính con?” (Tự Thú của T. Augustinô, 10,26).
– suy tư 366 ngày của
Đức Gioan Phaolô II –
Lm. Lê Công Đức dịch từ nguyên tác
LIFT UP YOUR HEARTS
Daily Meditations
by Pope John Paul II
10 Tháng Chín
Quà Tặng Quý Giá Nhất
Trong một góc hè phố, một bác hành khất tê bại nằm co quắp.
Chợt có một người đàn ông ăn mặc bảnh bao đi qua. Người hành khất bèn mở miệng
xin bố thí. Người đàn ông ăn mặc sang trọng xỏ tay vào túi áo, nhưng ông tìm
mãi mà chẳng được gì. Vừa bối rối, vừa thành kính, ông ta mới phân bua với người
hành khất:
"Này bác, tôi muốn biếu bác chút đỉnh, nhưng rất tiếc,
vì đi bất ngờ nên tôi không có mang tiền theo. Xin bác thông cảm cho".
Người hành khất mới trả lời: "Cám ơn ông. Ông đã cho
tôi nhiều hơn mọi của bố thí. Bởi vì ông đã gọi tôi là Bác. Chưa bao giờ trong
đời tôi, tôi đã nhận được danh dự đó trên môi miệng của một người sang trọng
nào cả".
Dù là một người hành
khất, dù là một người tàn tật, dù là một người bị xã hội ruồng rẫy bỏ rơi, tất
cả đều có một phẩm giá như nhau. Quà tặng quý giá nhất mà chúng ta có thể trao
tặng cho người khác, chính là tôn trọng người đó với tất cả phẩm giá cao quý nhất
của họ.
Trích sách Lẽ Sống





Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét