07/04/2020
Thứ Ba tuần thánh
BÀI ĐỌC I: Is 49, 1-6
“Ta đã làm cho con nên sự sáng
các dân tộc, để con trở thành ơn cứu độ Ta ban cho đến tận cùng trái đất”.
(Bài Ca thứ hai của
người Tôi tớ Chúa)
Trích sách Tiên tri
Isaia.
Hỡi các đảo, hãy nghe tôi đây; hỡi các dân tộc miền xa xăm, hãy chú ý:
Chúa đã kêu gọi tôi từ khi tôi còn trong lòng mẹ, đã nhớ đến tên tôi khi tôi
còn ở trong bụng mẹ. Người đã làm cho miệng tôi nên như lưỡi gươm sắc bén, đã bảo
vệ tôi dưới bóng cánh tay Người, đã làm cho tôi nên như mũi tên nhọn, và đã ẩn
giấu tôi trong ống đựng tên. Và Người đã phán cùng tôi: “Hỡi Israel, ngươi là
tôi tớ Ta, vì Ta sẽ được vinh hiển nơi ngươi”. Và tôi thưa: “Tôi đã vất vả mất
công vô cớ, tôi đã phí sức vô ích; nhưng công lý của tôi ở nơi Chúa; và phần
thưởng của tôi ở nơi Thiên Chúa”. Và bây giờ Chúa phán: “Người là Đấng đã tác tạo
tôi thành tôi tớ Người, khi tôi còn trong lòng mẹ, để đem Giacóp về cho Người,
và quy tụ Israel chung quanh Người. Tôi được vinh hiển trước mặt Chúa, và Thiên
Chúa là sức mạnh tôi. Người đã phán: “Con là tôi tớ Ta, để tái lập các chi họ
Giacóp, để dẫn đưa các người Israel sống sót trở về; này đây Ta làm cho con nên
ánh sáng các dân tộc, để con trở thành ơn cứu độ Ta ban cho đến tận bờ cõi trái
đất”. Đó là lời Chúa.
ĐÁP CA: Tv 70, 1-2.
3-4a. 5-6ab. 15 và 17
Đáp: Miệng con sẽ
loan truyền sự Chúa công minh (c. 15).
Xướng: 1) Lạy Chúa, con tìm đến nương nhờ Ngài, xin đừng để con tủi hổ
muôn đời. Theo đức công minh Chúa, xin cứu nguy và giải thoát con, xin ghé tai
về bên con và giải cứu. – Đáp.
2) Xin trở nên thạch động để con dung thân, và chiến luỹ vững bền hầu cứu
độ con: vì Chúa là Thạch Đầu, là chiến luỹ của con.Lạy Chúa con, xin cứu con khỏi
tay đứa ác. – Đáp.
3) Bởi Ngài là Đấng con mong đợi, thân lạy Chúa; lạy Chúa, Ngài là hy vọng
của con tự hồi thanh xuân. Ngay từ trong bụng mẹ, con đã nép mình vào Chúa, từ
trong thai mẫu, Chúa là Đấng bảo vệ con. – Đáp.
4) Miệng con sẽ loan truyền sự Chúa công minh, và suốt ngày kể ra ơn Ngài
giúp đỡ, thực con không sao mà kể cho cùng. Lạy Chúa, Chúa đã dạy con từ hồi
niên thiếu, và tới bây giờ con còn kể những sự lạ của Ngài. – Đáp.
CÂU XƯỚNG TRƯỚC PHÚC
ÂM:
Kính lạy Vua chúng
con, Đấng vâng lời Chúa Cha, Ngài đã bị dẫn đi để chịu đóng đinh vào thập giá,
như con chiên hiền lành bị dẫn đi giết.
PHÚC ÂM: Ga 13, 21-33.
36-38
“Một người trong các con sẽ nộp
Thầy… Trước khi gà gáy con đã chối Thầy ba lần”.
Tin Mừng Chúa Giêsu
Kitô theo Thánh Gioan.
Khi ấy, (Chúa Giêsu đang ngồi ăn với các môn đệ), tâm hồn Người bị xao
xuyến, nên Người tuyên bố: “Thật, Thầy nói thật cho các con biết, một người
trong các con sẽ nộp Thầy”. Các môn đệ nhìn nhau phân vân không biết Người nói
về ai. Có một môn đệ được Chúa Giêsu yêu quý, đang ở bàn ăn gần lòng Chúa
Giêsu. Vậy Phêrô làm hiệu cho môn đệ ấy và nói: “Hỏi xem Thầy nói về ai đó”.
Môn đệ ấy nghiêng mình sát ngực Chúa Giêsu và hỏi Người: “Thưa Thầy, ai vậy?”
Chúa Giêsu trả lời: “Thầy chấm miếng bánh trao cho ai là người đó”. Và Người chấm
một miếng bánh trao cho Giuđa, con Simon Iscariô. ăn miếng bánh rồi, Satan nhập
vào hắn. Chúa Giêsu nói với hắn: “Con tính làm gì thì làm mau đi”. Nhưng những
người đang ngồi ăn không một ai hiểu được vì sao Người lại nói với hắn như vậy.
Có nhiều người tưởng tại Giuđa giữ túi tiền, nên Chúa Giêsu bảo hắn: Hãy mua những
gì chúng ta cần dùng trong dịp lễ, hoặc Người bảo hắn bố thí cho người nghèo. Vậy
sau khi nhận miếng bánh đó, Giuđa liền đi ra. Bấy giờ là đêm tối. Khi Giuđa đi
rồi, Chúa Giêsu phán: “Bây giờ Con Người được vinh hiển, và Thiên Chúa đã được
vinh hiển nơi Người. Nếu Thiên Chúa được vinh hiển nơi Người, thì Thiên Chúa lại
cho Người được vinh hiển nơi chính Mình, và Thiên Chúa sẽ cho Người được vinh
hiển! Các con yêu quý, Thầy chỉ còn ở với các con một ít nữa. Các con sẽ tìm Thầy,
và như Thầy đã nói với người Do-thái: ‘Nơi Ta đi, các ngươi không thể đến được’,
nay Thầy cũng nói với các con như vậy”.
Simon Phêrô hỏi Người: “Thưa Thầy, Thầy đi đâu?” Chúa Giêsu trả lời: “Nơi
Thầy đi, nay con chưa thể theo tới đó được, nhưng sau này con sẽ theo Thầy”.
Phêrô thưa lại: “Tại sao con lại không theo Thầy ngay bây giờ được! Con sẽ
liều mạng sống con vì Thầy”. Chúa Giêsu nói: “Con liều mạng sống vì Thầy ư? Thật,
Thầy nói thật cho con biết: trước khi gà gáy, con đã chối Thầy ba lần”. Đó là lời
Chúa.
SUY NIỆM : Bóng
đêm tội lỗi.
Bóng đêm đồng lõa với
tội ác: Bao nhiêu cuộc hội họp để toan tính những hành vi hắc ám thường được tổ
chức về đêm: nương theo đêm tối, những tên hành nghề trộm cướp mới mạnh tay
hành động; những cuộc vui chơi trác táng, những mối tình vụng trộm cũng thường
xẩy ra vào đêm. Bóng đêm cũng đã chứng kiến một cuộc bán Thày phản bạn được Tin
Mừng thuật lại: Khi ấy, Chúa Giêsu đang ngồi ăn với các môn đệ, tâm hồn Ngài
xao xuyến… Giuđa nhận chiếc bánh từ tay Chúa Giêsu trao, ăn xong, y đứng dậy ra
đi, bấy giờ là đêm tối.
Dưới ngòi bút của
Gioan, ánh sáng và bóng tối mang một ý nghĩa thật đặc biệt. Nhưng ở đây bóng tối
được sử dụng để diễn tả đúng hoàn cảnh và tâm trạng của Giuđa trong âm mưu đen
tối của y nơi đoạn Tin Mừng hôm nay. Bóng đêm luôn ngự trị khi con người chủ ý
quay lưng lại với Chúa Giêsu, bóng đêm luôn xâm chiếm tâm hồn khi con người
nghe theo sự xúi giục của sự dữ hơn là lời mời gọi của Thiên Chúa. Bóng đêm
luôn giữ phần thắng khi hận thù, gian tham bóp chết sức mạnh của tình yêu. Bóng
đêm xâm chiếm cõi lòng khi con người khước từ tình yêu Thiên Chúa như trường hợp
của Giuđa. Trước khi Giuđa đứng dậy bỏ bàn tiệc thân hữu để đi vào bóng đêm,
Chúa Giêsu đã dùng mọi phương thế để cảnh tỉnh Giuđa: trước tiên là lời tiên
báo công khai: “Quả thật, quả thật, Ta bảo các ngươi: một trong các ngươi sẽ nộp
Ta”, nhưng Giuđa giả điếc làm ngơ không nghe lời cảnh tỉnh ấy. Tiếp đến, Chúa
Giêsu chấm bánh trao cho Giuđa, đó là một cử chỉ thân tình, nhưng Giuđa đã ăn
miếng bánh ấy không chút rung động, đến độ thánh Gioan diễn tả hậu quả trái ngược:
“Ăn miếng bánh rồi, Satan đã nhập vào y”. Sau cùng, Chúa Giêsu dóng lên tiếng
chuông cảnh tỉnh cuối cùng qua câu nói: “Ngươi tính làm gì, thì làm mau đi”,
câu này ngụ ý rằng âm mưu của ngươi, Ta đã biết, làm sao một môn đệ lại có thể
âm mưu phản Thày”. Tuy nhiên, những lời nói và cử chỉ thân tình ấy đã không cầm
chân được Giuđa khỏi tiến vào bóng đêm tội lỗi.
Ngày thứ ba tuần
thánh, khi đưa ra một Giuđa cứng lòng bướng bỉnh, tiến vào bóng đêm của phản bội,
của tội lỗi, Giáo Hội mời gọi chúng ta hãy tỉnh thức để chấp nhận lời cảnh tỉnh
và nhất là đón nhận những cử chỉ thân tình yêu thương của Chúa Giêsu, để bừng sống
dậy nhập đoàn những người đã và đang thực hiện một cuộc cách mạng tình thương
mà Ngài đã khởi xướng khi tuyên bố: “Không có tình yêu nào lớn hơn tình yêu hiến
mạng sống vì bạn hữu”, “Ta ban cho các con một điều răn mới là hãy yêu mến nhau
như Ta đã yêu mến các con”.
Ước gì sự hiến thân chết
vì tình yêu trên Thập giá của Chúa dẫn chúng ta từng bước thoát khỏi bóng đêm của
tội lỗi để tiến vào ánh sáng của Chúa Nhật Phục Sinh.
(Trích trong ‘Mỗi Ngày
Một Tin Vui’)
Lời Chúa Mỗi Ngày
Thứ Ba Tuần Thánh
Bài đọc: Isa
49:1-6; Jn 13:21-33, 36-38.
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ:
Người Tôi Trung hoàn toàn tin cậy nơi Thiên Chúa.
Con người thường có
khuynh hướng muốn nhìn thấy kết quả ngay; và dễ nản chí bỏ cuộc khi đã cố gắng
hết sức mà vẫn không có kết quả gì. Trong những lúc như thế, con người dễ than
thân trách phận, trách Trời, và trách người. Hậu quả là con người dễ bỏ đường lối
của Thiên Chúa để chạy theo các cách thức của mình, của thế gian, hay của ma quỉ.
Các Bài Đọc hôm nay
đưa ra những tấm gương để dạy con người phải biết hoàn toàn trông cậy nơi Thiên
Chúa. Trong Bài Đọc I, Người Tôi Trung nhiều khi cảm thấy những cố gắng của
mình hoài công vô ích; nhưng sau khi định thần nhìn lại, ông quyết định tiến tới
vì ông biết Thiên Chúa sẽ cho ông phần thưởng sau cùng. Trong Phúc Âm, Chúa
Giêsu chắc cũng phải nhụt chí khi phải đương đầu với sự phản bội của Judah, và
nhất là của Phêrô, người Chúa đặt kỳ vọng rất nhiều vào ông; nhưng Chúa vẫn can
đảm tiến tới. Ngài tin tưởng Thiên Chúa sẽ dành cho Ngài chiến thắng sau cùng;
qua đau khổ của Thập Giá là sự sống lại hiển vinh.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I: Bài ca thứ hai về Người Tôi Trung của Thiên Chúa
1.1/ Phải ghi nhớ muôn
đời những gì Thiên Chúa đã làm, và loan báo cho mọi người được biết: Người Tôi
Trung tường thuật những gì Thiên Chúa đã làm cho ông: “Hỡi các đảo, hãy nghe
tôi đây, hỡi các dân tộc miền xa xăm, hãy chú ý: Đức Chúa đã gọi tôi từ khi tôi
còn trong lòng mẹ, lúc tôi chưa chào đời, Người đã nhắc đến tên tôi. Người đã
làm cho miệng lưỡi tôi nên như gươm sắc bén, giấu tôi dưới bàn tay của Người.
Người đã biến tôi thành mũi tên nhọn, cất tôi trong ống tên của Người.” Tất cả
những gì tôi sở hữu đến giờ này là do Người ban: tài năng, sức mạnh, sự hiểu biết.
Người bảo vệ tôi như người dũng sĩ cất giấu các mũi tên bên mình, chứ không
hoang phí một mũi tên nào.
Sẽ có những lúc Người
Tôi Trung cảm thấy mệt mỏi, vì thấy những cố gắng của mình bị khoang phí và
không mang lại kết quả như lòng mong ước, và phải thốt lên: “Tôi vất vả luống
công, phí sức mà chẳng được gì.” Nhiều khi Người Tôi Trung còn phải lãnh nhận
những hậu quả ngược lại điều mong ước: phản bội thay vì thương yêu, oán thù
thay vì ân nghĩa.
1.2/ Phải tin tưởng
hoàn toàn vào sức mạnh của Thiên Chúa:
(1) Thiên Chúa tôi thờ
là sức mạnh của tôi: Những lúc chao đảo như thế, Người Tôi Trung cần định thần
để nhớ lại đâu là nguồn sức mạnh đích thực của mình, và đâu là sứ vụ đã được
trao phó: “Nhưng sự thật, đã có Đức Chúa minh xét cho tôi, Người dành sẵn cho
tôi phần thưởng. Giờ đây Đức Chúa lại lên tiếng. Người là Đấng nhào nặn ra tôi
từ khi tôi còn trong lòng mẹ để tôi trở thành người tôi trung, đem nhà Jacob về
cho Người và quy tụ dân Israel chung quanh Người. Thế nên tôi được Đức Chúa
trân trọng, và Thiên Chúa tôi thờ là sức mạnh của tôi.”
(2) Không chỉ giải
thóat Israel, mà còn trở nên ánh sáng cứu độ cho tòan thế giới: Sứ vụ của Người
Tôi Trung không chỉ giới hạn trong vòng dân tộc Do-thái, nhưng được mở rộng cho
tòan thế giới, vì như Thiên Chúa phán: “Nếu ngươi chỉ là tôi trung của Ta để
tái lập các chi tộc Jacob, để dẫn đưa các người Israel sống sót trở về, thì vẫn
còn quá ít. Vì vậy, này Ta đặt ngươi làm ánh sáng muôn dân, để ngươi đem ơn cứu
độ của Ta đến tận cùng cõi đất.”
2/ Phúc Âm: Chúa Giêsu tuyên bố sự phản bội của Judah và của Phêrô.
2.1/ Sự phản bội của
Judah Iscariot: Đức Giêsu cảm thấy tâm thần xao xuyến khi phải đương đầu với sự
phản bội của Judah, và nhất là phải báo tin cho các tông đồ biết thời giờ đã điểm.
Chúa có thể làm ngơ để chuyện gì phải đến sẽ đến, nhưng Chúa muốn chuẩn bị tâm
hồn cho các ông để họ đừng ngỡ ngàng khi nó xảy ra; và nhất là biết những chuyện
xảy ra đã được xếp đặt trước. Người tuyên bố: “Thật, Thầy bảo thật anh em: có một
người trong anh em sẽ nộp Thầy.” Các môn đệ nhìn nhau, phân vân không biết Người
nói về ai. Trong số các môn đệ, có một người được Đức Giêsu thương mến. Ông
đang dùng bữa, đầu tựa vào lòng Đức Giêsu. Ông Simon Phêrô làm hiệu cho ông ấy
và bảo: “Hỏi xem Thầy muốn nói về ai?” Ông này liền nghiêng mình vào ngực Đức
Giêsu và hỏi: “Thưa Thầy, ai vậy?”
Chúa Giêsu cho Judah
biết sự phản bội của ông: Để khỏi gây hoang mang và ngộ nhận giữa các tông đồ,
và cũng để cho Judah biết không có gì ông tính tóan qua được mắt Chúa, Ngài
nói: “Thầy chấm bánh đưa cho ai, thì chính là kẻ ấy.” Rồi Người chấm một miếng
bánh, trao cho Judah, con ông Simon Iscariot. Có lẽ chỉ có 3 hay 4 người biết kẻ
phản bội: Chúa Giêsu, đương sự, Phêrô và Gioan. Khi biết kế họach bị bại lộ;
ngay khi Judah vừa ăn xong miếng bánh, Satan liền nhập vào y. Đức Giêsu bảo y:
“Anh làm gì thì làm mau đi!” Judah liền đi ra. Lúc đó, trời đã tối. Thánh sử
Gioan muốn nhấn mạnh cho độc giả hiểu thế nào là “trời đã tối:” trời tối
vì khi ăn Lễ Vượt Qua, trời bên ngòai đã vào đêm; nhưng tâm hồn của Judah từ
lúc đấy cũng trở nên tăm tối, vì đã quay lưng lại với nguồn ánh sáng chân thật
là Thầy mình.
2.2/ Chúa Giêsu nhận
ra vinh quang Ngài nhận được giữa hai sự phản bội: Khi Judah đi rồi, cái chết
trên Thập Giá chắc chắn sẽ xảy ra. Khi điều đó xảy ra là lúc Chúa Giêsu được
tôn vinh. Vinh quang Chúa Giêsu có được là qua con đường Thập Giá: không qua
gian khổ sẽ không đạt tới vinh quang. Thiên Chúa cũng được tôn vinh nơi Người:
Chúa Giêsu đã cho Thiên Chúa danh dự và vinh quang tối cao vì Ngài vâng lời
Thiên Chúa cho đến nỗi bằng lòng chết trên Thập Giá. Nhờ sự vâng lời của Ngài,
kế hoạch của Thiên Chúa cho con người thành sự thật: con người nhận ra tất cả
những gì Chúa Con nói là sự thật, và sẵn sàng hy sinh đáp trả tình yêu Thiên
Chúa dành cho họ. Khi Thiên Chúa được tôn vinh, Ngài cũng sẽ tôn vinh Chúa Con.
Ngài không những tôn vinh Chúa Con, mà còn siêu tôn Ngài bằng cách: cho sống lại,
lên trời, trao vương quốc, và ban một danh hiệu trổi vượt hơn muôn ngàn danh hiệu
(x/c Phi 2:10-11).
2.3/ Sự phản bội của
Phêrô: Chúa Giêsu biết rõ tính tình của Phêrô: nhanh nhẩu đoảng, hứa đấy rồi
quên đấy. Ông rất nhiệt thành, nghĩ sao nói vậy; sống về trái tim hơn là về trí
óc. Vì thế, Chúa nhắc nhở ông: “Anh sẽ thí mạng vì Thầy ư? Thật, Thầy bảo thật
cho anh biết: gà chưa gáy, anh đã chối Thầy ba lần.” Chúa Giêsu biết cả quá khứ,
hiện tại, và tương lai của Phêrô. Đó là lý do tại sao Chúa nói với ông: “Nơi Thầy
đi, bây giờ anh không thể theo đến được; nhưng sau này anh sẽ đi theo.” Ông
chưa sẵn sàng theo Chúa hẳn lúc này, nhưng sẽ đến ngày ông sẽ cùng đi con đường
thập giá với Chúa; lúc đó, lời ông nói “Con sẽ thí mạng con vì Thầy!” thành hiện
thực.
Có một sự khác biệt lớn
giữa hai sự phản bội của Judah và của Phêrô: Sự phản bội của Judah là sự phản bội
có tính toán; sự phản bội của Phêrô là sự phản bội vì yếu đuối, xảy ra cách đột
xuất vì không chuẩn bị. Sự phản bội của Judah không dành chỗ cho hối hận và trở
lại; sự phản bội của Phêrô tức khắc quay về khi nhận ra mình đã làm điều đó:
“Ông òa lên khóc!” (Mk 14:72).
ÁP DỤNG TRONG CUỘC
SỐNG:
Có những lúc chúng ta
cảm thấy chán chường, mệt mỏi, và muốn bỏ cuộc; vì những cố gắng của chúng ta
dành cho Chúa đã không mang lại kết quả tốt đẹp, lại còn đưa đến chia ly, phản
bội. Khi phải đối diện với những giờ phút như thế, chúng ta phải nhớ lại hình ảnh
Người Tôi Trung và Chúa Giêsu trong Bữa Tiệc Ly. Cứ can đảm tiến tới, vì Thiên
Chúa luôn đồng hành, và Ngài là Người sẽ ban cho chúng ta phần thưởng sau cùng.
Linh mục Anthony
Đinh Minh Tiên, OP
07/04/2020 – THỨ BA TUẦN THÁNH
Ga 13,21-33.36-38
LỜI TUYÊN BỐ HÙNG HỒN
“Thưa Thầy, sao con
lại không thể đi theo Thầy ngay bây giờ được? Con sẽ thí mạng con vì Thầy!” (Ga
13,37)
Suy niệm: Giữa bữa tiệc ngập tràn tình Thầy-trò, huynh đệ chí
thiết, các môn đệ còn chưa hết bất ngờ về việc Thầy rửa chân cho họ với bài học
yêu thương phục vụ, Thầy Giê-su lại tiết lộ một tin chấn động như sét
đánh ngang tai: một trong những người ngồi đây cùng ăn cùng uống với Thầy nhưng
sẽ “bán đứng” Thầy. Phê-rô người môn đệ trung thành nhanh nhảu ra hiệu cho
Gio-an, người bạn đồng môn “ăn ý” nhất, để dò hỏi Thầy, quyết truy cho ra tên
phản bội. Ông còn hùng hồn tuyên bố quyết tâm không bỏ Thầy dù có phải thí mạng
sống mình. Lời Chúa cảnh báo như một gáo nước lạnh dội vào cái đầu nóng của
ông: “Anh sẽ thí mạng vì Thầy ư? Thật, Thầy bảo thật cho anh biết: gà chưa gáy,
anh đã chối Thầy ba lần.” Quả như Chúa nói, lòng nhiệt thành “lửa rơm” của
Phê-rô không giúp ông đứng vững trong bản tính yếu đuối của mình.
Mời Bạn: Đã bao lần chúng ta cũng thưa với Chúa những lời
“đao to búa lớn” như Phê-rô? Có khi đó là những điều quyết tâm anh hùng sau những
kỳ tĩnh tâm sốt sắng. Có khi là tâm tình nhiệt thành quảng đại ngày khấn dòng
hoặc chịu chức. Điều đó không sai, nhưng với điều kiện đừng quên thân phận mình
mỏng dòn yếu đuối, vì Chúa nói: “Không có Thầy, anh em không làm gì được.” Và đừng
quên lời thư thánh Phao-lô: “Ai tưởng mình đang đứng vững, hãy coi chừng kẻo
ngã” (1Cr 10,12).
Sống Lời Chúa: Trong Tuần Thánh, mỗi ngày bạn dành một ít thời gian
tĩnh lặng để ở một mình với Chúa và thưa với Ngài những lời thân thiết nhất.
Cầu nguyện: Lạy Chúa, xin giữ con giữ để con trung thành phụng
sự Chúa.
(5 Phút Lời Chúa)
SUY NIỆM : Trời đã tối
Suy niệm :
Làm người ở đời ai chẳng có lúc xao xuyến.
Đức Giêsu hai lần nhắc các môn đệ đừng xao xuyến
trước sự ra đi được báo trước của Thầy (Ga 14, 1.27).
Nhưng Ngài đã xao xuyến khi thấy người ta khóc thương Ladarô (Ga 11, 33).
Ngài cũng đã xao xuyến khi giờ đã đến và cái chết gần kề (Ga 12, 27).
Trong bữa tối này, Đức Giêsu không tránh khỏi xao xuyến
khi nói đến sự phản bội sắp đến của một người môn đệ (c. 21).
Vậy vấn đề không phải là cố tránh xao xuyến, mà là đừng để nó làm chủ
mình.
Trong bốn sách Tin Mừng, Thầy Giêsu không bao giờ nói rõ Giuđa là kẻ phản
bội.
Thầy muốn giữ thể diện thậm chí cho kẻ sắp phản bội mình.
Vì thế nói chung các môn đệ không rõ ai là kẻ sẽ nộp Thầy (c. 22).
Ông Phêrô có lẽ nằm trên giường tiệc xa với Thầy,
nên đã làm hiệu cho anh môn đệ được Thầy thương, để nhờ anh hỏi xem là
ai.
Thầy Giêsu đã không nói tên kẻ phản bội.
Ngài chỉ tế nhị dùng một dấu hiệu để cho anh môn đệ mình thương nhận ra.
Dấu hiệu đó là chấm một miếng bánh trao cho Giuđa.
Đây là một cử chỉ quý mến của chủ tiệc dành cho một vị khách đặc biệt.
Việc trao miếng bánh cho Giuđa cho thấy anh nằm gần với chủ tiệc là Thầy,
như thế Giuđa, người thủ quỹ kiêm quản lý, có một chỗ khá cao trong bữa
tiệc.
Giuđa đã nhận miếng bánh ân tình của Thầy và anh có thể chọn lại.
Anh có dám từ bỏ kế hoạch phản bội của anh không?
Tiếc là không, cử chỉ ưu ái của Thầy chẳng làm anh thay đổi.
“Khi anh vừa ăn xong miếng bánh, thì Satan nhập vào anh” (c. 27).
Chúng ta ngạc nhiên khi Thầy Giêsu không hề phân biệt đối xử với Giuđa.
Thầy đã rửa chân cho anh và còn cho anh tham dự bí tích Thánh Thể (Mt 26,
27).
Khi biết lòng anh chai đá, Thầy lại hối thúc: “Anh làm gì thì làm mau đi”
(c. 27).
Giuđa ra đi lúc trời đã tối.
Cũng trong bữa tiệc này, Thầy Giêsu nói về việc Phêrô sẽ chối Thầy ba lần.
Thầy chỉ nói sau khi Phêrô tuyên bố mình sẽ thí mạng để cứu Thầy (c. 37).
Phêrô tỏ ra quá tự tin vào tình yêu và sức mạnh của mình.
Anh coi thường cuộc chiến đấu ác liệt sắp tới nên đã dễ dàng ngã quỵ.
“Thầy đi đâu?”, tiếng Latinh là “Quo vadis?” (c. 36).
Ta lại thấy câu hỏi này của Phêrô trong một sách ngụy thư ở cuối thế kỷ
thứ hai.
Lúc Phêrô chạy trốn khỏi sự bách hại ở Rôma,
anh lại gặp Thầy Giêsu và hỏi Thầy: “Thầy đi đâu vậy?”
Thầy trả lời Thầy đang vào thành Rôma để chịu đóng đinh một lần nữa.
Phêrô hiểu ra nên trở lại Rôma để chết tử đạo ở đó.
Cầu nguyện :
Lạy Chúa,
xin cho con quả tim của Chúa.
Xin cho con đừng khép lại trên chính mình,
nhưng xin cho quả tim con quảng đại như Chúa
vươn lên cao, vượt mọi tình cảm tầm thường
để mặc lấy tâm tình bao dung tha thứ.
Xin cho con vượt qua mọi hờn oán nhỏ nhen,
mọi trả thù ti tiện.
Xin cho con cứ luôn bình an, trong sáng,
không một biến cố nào làm xáo trộn,
không một đam mê nào khuấy động hồn con.
Xin cho con đừng quá vui khi thành công,
cũng đừng quá bối rối khi gặp lời chỉ trích.
Xin cho quả tim con đủ lớn
để yêu người con không ưa.
Xin cho vòng tay con luôn rộng mở
để có thể ôm cả những người thù ghét con. Amen.
Lm. Ant. Nguyễn Cao Siêu SJ
Hãy Nâng Tâm Hồn Lên
7 THÁNG TƯ
Được In Dấu Aán Sự
Sống
Chúng ta hãy cảm tạ vì
cuộc Phục Sinh của Đức Giê-su Kitô. Chúng ta hãy cảm tạ vì Chúa Cha đã tôn vinh
Người. Người là Đấng đã hủy mình ra không, “trở thành vâng phục cho đến chết,
chết trên Thập Giá” (Pl 2,8).
Vâng, công cuộc cứu
chuộc thế giới được hoàn tất trong cuộc Phục Sinh của Người. Dấu ấn của sự chết
đã được tháo gỡ khỏi ngôi mộ đá lạnh lùng. Và dấu ấn sự sống đã được đóng vào
trái tim của những người tin. “Đức Kitô đã chịu hiến tế để làm chiên lễ Vượt
Qua của chúng ta” (1Cr 5,7).
Chúng ta hãy cảm tạ vì
hy tế của Đức Giêsu – hy tế đã đạt tới chính ngai tòa của Chúa Cha. Chúng ta
hãy cảm tạ vì tình yêu của Chúa Cha – tình yêu đã được mạc khải nơi cuộc Phục
Sinh của Chúa Con.
Chúng ta hãy cảm tạ vì
hơi thở của Chúa Thánh Thần Đấng trao ban sự sống. Hơi thở này được đón nhận bởi
các Tông Đồ, qui tụ tại căn gác thượng theo chỉ thị của Đức Giêsu. Đức Kitô sẽ
đến giữa họ, ngay cả xuyên qua những cánh cửa đóng kín. Người sẽ nói với họ:
“Anh em hãy nhận lãnh Thánh Thần. Anh em tha tội cho ai thì tội người ấy được
tha… “ (Ga 20,22-23).
Chính từ cuộc Phục
Sinh của Đức Giêsu mà chúng ta nhận được ơn tha thứ tội lỗi của chúng ta. Cuộc
hoán cải của chúng ta xảy ra nơi chính Thập Giá của Người. Và nơi cuộc Phục
Sinh của Người, chúng ta chiến thắng trên tội lỗi của mình. Người đã hòa giải
chúng ta với Thiên Chúa và với anh chị em mình. Người đã trao cho chúng ta
chính sự sống của Người, Người mở lối cho chúng ta bước vào sự sống vĩnh cửu bất
diệt.
– suy tư 366 ngày của
Đức Gioan Phaolô II –
Lm. Lê Công Đức dịch từ nguyên tác
LIFT UP YOUR HEARTS
Daily Meditations
by Pope John Paul II
Lời Chúa Trong Gia Đình
Ngày 07/4
Thứ Ba Tuần Thánh
Is 49, 1-6; Ga 13,
21-33.36-38.
Lời Suy Niệm: “Thật, Thầy bảo
thật anh em; có một người trong anh em sẽ nộp Thầy.”
Trong đời sống đức tin, người Kitô hữu, phải cẩn thận đối với chính mình, để
không là người nên gương xấu cho người anh em, không là cớ cho người anh em rời
khỏi cộng đoàn, hay ngăn trở những người anh em đang muốn gia nhập cộng đoàn
Dân Chúa.
Lạy Chúa Giêsu, Chúa đang nói với chúng con: ““Thật, Thầy bảo thật anh em; có một
người trong anh em sẽ nộp Thầy.” Xin cho mỗi người trong chúng con luôn phải
xét mình về cách sống của chúng con đối với Chúa và đối với anh em mình.
Mạnh Phương
Gương Thánh Nhân
Ngày 07-04
Thánh GIOAN LASAN
Linh Mục (1651 – 1719)
Linh Mục (1651 – 1719)
Thánh Gioan Lasan là bổn
mạng của các nhà giáo dục, Ngài được thành công trong việc cung ứng một hệ thống
giáo dục cho quảng đại quân chúng vào thời mà dân nghèo như bị bỏ rơi hoàn
toàn. Nỗ lực của Ngài không phải chỉ trong việc mở trường mà là việc tạo lập
nên một đoàn thể những nhà giáo dục được đào tạo chu đáo. Chính nỗ lực này đặt
nền tảng bảo đảm cho sự thành công trong việc giáo dục.
Không phải khuynh hướng
tự nhiên được đưa Ngài tới việc thực hiện công trình này. Thật vậy, hoàn cảnh
gia đình với sự đào luyện từ thuở nhỏ khó có thể coi được là một chuẩn bị cho
Ngài làm giáo dục. Sinh tại Reims ngày 30 tháng 4 năm 1651, Gioan Baotixita, là
con trưởng trong một gia đình quý phái và được thừa hưởng địa vị lẫn gia tài của
cha mẹ để lại. Những thứ này là vực ngăn cách Ngài với đám đông dân chúng nghèo
khổ.
Vào tuổi 16, khi đang
theo học ở Học viện dành cho trẻ em ưu tú (College des Bons enfants), thánh
nhân được đặt làm kinh sĩ ở Reims. Sau đó Ngài tiếp tục theo học tại chủng viện
Xuân Bích và đại học Sorbonne để làm linh mục. Ngài thụ phong linh mục năm 27
tuổi.
Cho đến lúc này, chưa
có một yếu tố nào cho thấy rõ sứ mệnh tương lai của Ngài. Nhưng ít lâu sau,
Ngài được chỉ định giúp vào việc lập trường ngay tại quê hương xứ sở mình. Việc
này đặt Ngài và trách nhiệm săn sóc các giáo viên, dẫn Ngài tới chỗ đưa họ về
nhà mình và đào luyện họ. Dần dần, Ngài hiểu rằng: Chúa quan phòng định cho
Ngài làm dụng cụ kiến tạo một hệ thống giáo dục dành cho dân nghèo, lớp dân bị
xỉ nhục trong “thế kỷ huy hoàng” vì sự hư dốn và ngu dốt của họ.
Chọn thánh ý Thiên
Chúa làm nguyên tắc hứơng dẫn đời sống, Ngài quyết định hiến mình trọn vẹn cho
công tác này. Ngài từ chức kinh sĩ, phân phát gia tài để mang lấy cũng một địa
vị như các giáo viên Ngài chung sống. Làm như vậy Ngài làm cho những người đồng
hương nặng đầu óc giai cấp tức giận. Nhưng điều ấy không thay đổi được quyết định
của Ngài.
Năm 1684, Ngài biến đổi
nhóm giáo viên của mình để thành một cộng đoàn an sĩ với danh hiệu Sư huynh.
Các trường công giáo. Đây là nguồn gốc của hội dòng ngày nay, phổ biến rộng rãi
khắp thế giới. Để giới hạn hội dòng riêng cho nỗ lực giáo dục, Ngài nhận định rằng:
sư huynh nào làm linh mục, cũng như không nhận một linh mục nào vào dòng. Luật
này ngày nay vẫn còn được áp dụng.
Những năm đầu, hội
dòng rất nghèo khổ và cực nhọc. Tuy nhiên thánh nhân vẫn kiên quyết chịu đựng
và vững tin ở Chúa quan phòng. Người nói với những người lo âu : – Tại sao mà
không tin tưởng ? Chúa thà làm phép lạ còn hơn để cho chúng ta phải thiếu thốn.
Mối quan tâm chính của
Ngài là đào luyện đạo đức và nghiệp vụ cho anh em. Nhưng, thấy không thể thỏa
mãn được mọi đòi hỏi của giáo viên nếu không huấn luyện giáo viên, năm 1678
Ngài lập ở Reims một học viện cho khoảng 40 trẻ. Lần đầu tiên trong lịch sử
giáo dục có một cơ sở giáo dục như vậy.
Sau khi lập trường ở
những thành phố lân cận, năm 1683, Ngài coi sóc một trường ở xứ Thánh Xuân Bích
(Sulpice), là nơi Ngài đặt bản doanh của mình. Tại thủ đô công trình lan rộng
mau lẹ. Ngài lập thêm một trường đào tạo nữa với một trường miễn phí cho các bạn
trẻ đã đi làm việc. Khi vua Giacôbê III trao phó cho Ngài săn sóc các thiếu
niên Ai Nhĩ Lan, Ngài đã dành cho họ các giảng khoá đặc biệt theo nhu cầu của họ.
Mục đích tốt đẹp của
Ngài bị chống đối bởi những giáo viên trường nhỏ, vì mất học sinh và học phí. Họ
kiện cáo Ngài. Trường của Ngài bị cướp phá. Ngài bị kết án và bị cấm không được
mở trường đào luyện miễn phí ở phạm vi Paris. Dĩ nhiên Ngài cũng bị trục xuất
khỏi thủ đô một thời. Nhưng công trình của Ngài đã lan rộng sang nhiều nơi khác
và những cấm đoán kia không thể phá hủy nổi.
Ở Rouen, Ngài đã lập
hai cơ sở quan trọng: một trường nội trú phải trả học phí, cho học sinh miền
quê muốn hiến thân, và một trường phục hồi cho những trẻ em bụi đời. Cả hai đều
rất thành công. Cha Gioan Baotixita trải qua những năm cuối đời ở Rouen để kiện
toàn thành tổ chức, viết luật dòng chờ các sư huynh và hai tác phẩm Meditations
(nguyện ngắm), Methode de la prière mentale (Phương pháp thực hành tâm nguyện)
Ngài từ trần ngày thứ
sáu tuần thánh 09 tháng 04 năm 1719.
(daminhvn.net)
07 Tháng Tư
Bình An Trong Tâm Hồn
Purna, một môn đệ của
Ðức Thích Ca, xin thầy được phép đi đến Sronapa-Ranta, một vùng còn bán khai để
tiếp tục tu luyện và truyền đạo. Nhân lời xin này, người ta ghi lại cuộc đối
thoại giữa hai thầy trò như sau: Ðức Thích Ca cho biết ý kiến: “Nhân dân vùng
Sronapa-Ranta còn rất man di. Họ nổi tiếng thô bạo và tàn ác. Bẩm tính của họ
là hiếu chiến, thích gây sự, thích cãi vã, đánh nhau và làm hại kẻ khác. Lúc đến
đó, nếu họ nghi kỵ con, dùng những lời thô bạo để nói xấu, mắng chửi và vu khống
con, con sẽ nghĩ thế nào?”. Purna thưa: “Nếu thật sự xảy ra như vậy, thì con
nghĩ là: dân chúng tại đây thật tốt lành và thân thiện, vì họ chỉ lăng mạ con
chứ không dùng vũ lực, không đánh đập hay ném đá con”. Ðức Thích Ca tiếp lời:
“Nhưng nếu họ hành hung và dùng đá ném con, thì con sẽ nghĩ thế nào?”. Purna
thưa: “Trong trường hợp đó, con vẫn nghĩ dân chúng vùng Sronapa-Ranta thật tốt
lành và thân thiện, vì họ không cột con vào cột để đánh đòn và không dùng khí
giới sắc bén để sát hại con”.
Nghe môn đệ xác quyết
như thế, Ðức Phật không khỏi ngạc nhiên; Ngài hỏi tiếp: “Nhưng nếu họ thật sự
ra tay giết con, con nghĩ thế nào trước khi nhắm mắt lìa đời?”. Không cần suy
nghĩ lâu, Purna đáp: “Nếu họ hại đến tính mạng con, con vẫn nghĩ họ là những
người tốt lành và thân thiện, vì họ muốn giải thoát con khỏi thân xác hay hư
nát này”. Nghe đến đây, Ðức Thích Ca bảo: “Purna, con đã tu tâm dưỡng tính đến
nơi đến chốn để có được sự ôn hòa, kiên nhẫn hơn người. Thầy nghĩ con có thể
sinh sống và truyền đạo cho dân Sronapa-Ranta. Hãy ra đi và giúp họ dần dần giải
thoát khỏi bẩm tính hiếu chiến và bất nhân như chính con đã tự giải thoát mình
khỏi những thiên kiến và những ý nghĩ hận thù, ghen ghét”.
Thiết nghĩ tự tạo cho
mình sự bình an trong tâm hồn là bổn phận của Kitô hữu chúng ta. Và theo kinh
nghiệm của tu sĩ Purna trong câu chuyện trên, để tạo cho mình nền hòa bình này,
chúng ta phải cố gắng tự giải thoát mình khỏi mọi thiên kiến, nghi kỵ cũng như
hằng ngày phải thanh luyện tâm hồn khỏi những ý nghĩ hận thù, ghen ghét.
(Lẽ Sống)
Lectio Divina: Gioan 13:21-33, 36-38
Tuesday 7 April, 2020
Lectio Divina
Thứ Ba Tuần Thánh
1. Lời nguyện
mở đầu
Lạy Chúa là Thiên Chúa
của chúng con,
Con Một Chúa là Đức
Giêsu Kitô
Đã phải trải qua sự sỉ
nhục
Của sự bị phản bội và
bị chối từ
Bởi những kẻ mà Người
đã gọi là bạn hữu.
Nhưng Chúa đã biến sự
đau khổ và cái chết của Người
Trở nên khí cụ của
tình yêu và hòa giải.
Nguyện xin Chúa khiến
cho chúng con cùng với Người thành những người-vì-tha-nhân,
Những kẻ chấp nhận khó
khăn, thậm chí cả sự phản bội
Và hiểu lầm về những hảo
ý của chúng con,
Và biến chúng trở
thành nguồn mạch sự sống và niềm hân hoan cho những người chung quanh chúng
con.
Xin Chúa hãy gìn giữ
chúng con được trung tín với Chúa và với nhau
Nhờ Đức Giêsu Kitô,
Chúa chúng con.
2. Bài
Tin Mừng theo thánh Gioan 13:21-33, 36-38
Khi ấy, Chúa Giêsu
đang ngồi ăn với các môn đệ, tâm hồn Người xao xuyến, nên Người tuyên bố:
“Thật, Thầy nói thật cho các con biết, một người trong các con sẽ nộp Thầy.”
Các môn đệ nhìn nhau phân vân không biết Người nói về ai. Có một môn đệ được
Chúa Giêsu yêu quý, đang ở bàn ăn gần lòng Chúa Giêsu. Vậy Phêrô làm hiệu
cho môn đệ ấy và nói: “hỏi xem Thầy nói về ai đó.” Môn đệ ấy
nghiêng mình sát ngực Chúa Giêsu và hỏi Người: “Thưa Thầy, ai vậy?”
Chúa Giêsu trả lời: “Thầy chấm miếng bánh trao cho ai là người đó.”
Và Người chấm miếng bánh trao cho Giuđa, con Simon Iscariốt. Ăn miếng
bánh rồi, Satan nhập vào hắn. Chúa Giêsu nói với hắn: “Con tính làm
gì thì làm mau đi.”
Nhưng những người đang
ngồi ăn không một ai hiểu được vì sao Người lại nói với hắn như vậy. Có
nhiều người tưởng tại Giuđa giữ túi tiền, nên Chúa bảo hắn: Hãy mua những
gì chúng ta cần dùng trong dịp lễ, hoặc Người bảo hắn bố thí cho người
nghèo. Vậy sau khi nhận miếng bánh đó, Giuđa liền đi ra. Bấy giờ là
đêm tối. Khi Giuđa đi rồi, Chúa Giêsu phán: “Bây giờ Con Người được
vinh hiển, và Thiên Chúa đã được vinh hiển nơi Người. Nếu Thiên Chúa được
vinh hiển nơi Người, thì Thiên Chúa lại cho Người được vinh hiển nơi chính
mình, và Thiên Chúa sẽ cho Người được vinh hiển! Các con yêu quý, Thầy chỉ
còn ở với các con một ít nữa. Các con sẽ tìm Thầy, và như Thầy đã nói với
người Do Thái: ‘Nơi Ta đi, các ngươi không thể đến được,’ nay Thầy cũng
nói với các con như vậy.”
Simon Phêrô hỏi Người:
“Thưa Thầy, Thầy đi đâu?” Chúa Giêsu trả lời: “Nơi Thầy đi, nay con
chưa thể theo tới đó được, nhưng sau này con sẽ theo Thầy.” Phêrô thưa lại:
“Tại sao con lại không theo Thầy ngay bây giờ được! Con sẽ liều mạng sống
con vì Thầy.” Chúa Giêsu nói: “Con liều mạng sống vì Thầy ư?
Thật, Thầy nói thật cho con biết: trước khi gà gáy, con đã chối Thầy ba lần.”
3. Suy gẫm
- Đây là ngày thứ ba của Tuần Thánh. Văn bản của
Tin Mừng trong những ngày này đặt trước chúng ta những sự kiện khủng khiếp
sẽ dẫn đến việc bỏ tù và lên án Chúa Giêsu. Văn bản không chỉ trình
bày các quyết định của các nhà thẩm quyền tôn giáo và dân sự đối với Chúa
Giêsu, mà cũng còn là sự phản bội và mặc cả của các môn đệ để cho nhà
đương cuộc có thể bắt giữ Chúa Giêsu và góp phần lớn vào việc gia tăng sự
đau khổ của Chúa Giêsu.
- Ga 13:21: Lời loan báo về sự phản bội.
Sau khi đã rửa chân cho các môn đệ (Ga 13:2-11) và đã nói về nghĩa vụ rằng
chúng ta phải rửa chân cho nhau (Ga 13:12-16), Chúa Giêsu được cảm kích
cách sâu xa. Và đó không phải là điều đáng ngạc nhiên. Chúa
đang thực hiện cử chỉ phục vụ và dâng hiến trọn vẹn chính thân mình, trong
khi ở bên cạnh Người, một kẻ trong số các môn đệ đang toan tính tìm cách để
phản bội Người cũng cùng trong đêm ấy. Chúa Giêsu diễn tả cảm xúc
mình nói rằng: “Thật, Thầy nói thật cho các con biết, một người
trong các con sẽ nộp Thầy!” Người không nói: “Giuđa sẽ nộp
Thầy”, mà lại nói “một người trong các con”. Một người trong nhóm của
Chúa sẽ nộp Người.
- Ga 13:22-25: Phản ứng của các môn đệ. Các
môn đệ hoảng sợ. Họ không mong đợi lời cống bố ấy, đó là, một người
trong bọn sẽ là kẻ phản bội. Ông Phêrô ra hiệu cho Gioan hỏi Chúa
Giêsu xem ai trong số mười hai người sẽ là kẻ phản bội. Đây là dấu
hiệu cho thấy rằng các ông đã không biết rõ về nhau lắm, các ông đã không
thể thành công trong việc tìm hiểu xem ai có thể là kẻ phản bội. Một
dấu hiệu, đó là, tình bạn hữu giữa các ông đã chưa đạt được đến mức thuần
khiết như Chúa Giêsu đã có với các ông (xem Ga 15:15). Gioan nghiêng
mình sát gần Chúa và hỏi Người: “Thưa Thầy, ai vậy?”
- Ga 13:26-30: Chúa Giêsu ngụ ý đó là
Giuđa. Chúa Giêsu trả lời: “Thầy chấm miếng bánh trao cho
ai là người đó.” Người lấy một miếng bánh, chấm vào trong đĩa và
trao cho Giuđa. Đây là cử chỉ phổ quát và bình thường mà những người tham
dự tại một bữa ăn tối thường làm cho nhau. Và Chúa Giêsu nói với
Giuđa: “Con tính làm gì thì làm mau đi!” Giuđa là thủ quỹ của
nhóm. Hắn ta có nhiệm vụ mua bán vật dụng cho nhóm và bố thí cho người
nghèo. Đây là lý do tại sao không có ai cảm nhận được điều gì đặc biệt
trong cử chỉ cũng như trong lời nói của Chúa Giêsu. Trong việc mô tả
này về lời loan báo của sự phản bội gợi lại bài Thánh Vịnh mà trong đó tác
giả than phiền về sự phản bội của người bạn: “Cả người bạn thân con
hằng tin cậy, đã cùng con chia cơm sẻ bánh, mà nay cũng giơ gót đạp con!”
(Tv 41:10; xem Tv 55:13-15). Giuđa nhận thức rằng Chúa Giêsu biết tất
cả mọi điều (xem Ga 13:18). Nhưng ngay cả biết được điều này, hắn ta
không đổi ý mà vẫn giữ nguyên quyết định phản bội Chúa Giêsu. Đây là
thời khắc mà sự chia lìa giữa Giuđa và Chúa Giêsu xảy ra. Tác giả
Gioan nói rằng ngay tại thời điểm này, Satan đã nhập vào hắn. Giuđa
đứng lên và ra đi. Hắn ta đứng về phía kẻ thù (Satan). Gioan
nhận xét thêm: “Bấy giờ là đêm tối.” Trời đã tối.
- Ga 13:31-33: Sự vinh hiển của Chúa
Giêsu bắt đầu. Dường như lịch sử đã chờ đợi giây phút phân rẽ giữa
ánh sáng và bóng tối. Satan (kẻ thù) và bóng tối nhập vào Giuđa khi
hắn ta quyết định thực hiện những gì hắn ta đang toan tính. Trong thời
điểm mà ánh sáng đã được thực hiện trong Chúa Giêsu tuyên bố: “Bây
giờ Con Người được vinh hiển, và Thiên Chúa được vinh hiển nơi Người.
Nếu Thiên Chúa được vinh hiển nơi Người, thì Thiên Chúa lại cho Người
được vinh hiển nơi chính mình, và Thiên Chúa sẽ cho Người sớm được vinh hiển!”
Từ giờ trở đi tất cả mọi việc sẽ xảy ra cách chóng vánh. Các quyết định
đã được thực hiện bởi Chúa Giêsu (Ga 12:27-28) và giờ đây bởi Giuđa.
Các sự kiện nối tiếp nhau cách vội vàng. Và rồi, Chúa Giêsu loan
báo: “Các con yêu quý, Thầy chỉ còn ở với các con một ít nữa.
Các con sẽ tìm Thầy, và như Thầy đã nói với người Do Thái: ‘Nơi Ta
đi, các ngươi không thể đến được,’ nay Thầy cũng nói với các con như vậy.”
Còn rất ít thì giờ trước ngày Lễ Vượt Qua.
- Ga 13:34-35: Điều răn mới.
Tin Mừng hôm nay bỏ qua hai câu này về điều răn mới của tình yêu, và bắt đầu
nói về việc ông Phêrô chối Thầy.
- Ga 13:36-38: Lời loan báo về việc chối
Thầy của ông Phêrô. Cùng với sự phản bội của Giuđa, Tin Mừng
cũng nói về việc chối Chúa của ông Phêrô. Đây là hai sự kiện tạo nhiều
đau khổ và đau lòng nhất cho Chúa Giêsu. Phêrô nói rằng ông sẵn sàng
liều mạng sống mình vì Chúa Giêsu. Chúa Giêsu gợi lại và nhắc nhớ
ông đến thực tại: “Con liều mạng sống vì Thầy ư? Thật, Thầy
nói thật cho con biết: trước khi gà gáy, con đã chối Thầy ba lần.”
Thánh sử Máccô đã viết: “Hôm nay, nội đêm nay, gà chưa kịp gáy hai lần,
thì chính anh, anh đã chối Thầy đến ba lần” (Mc 14:30). Mọi người đều
biết rằng gà gáy rất nhanh chóng. Vào lúc bình minh con gà đầu tiên
cất tiếng gáy, thì gần như cùng một lúc các con gà đều gáy đồng loạt.
Ông Phêrô thì mau mắn trong việc từ chối Thầy nhanh hơn là việc gà cất tiếng
gáy.
4. Một vài
câu hỏi gợi ý
a) Giuđa, là người bạn, trở thành kẻ phản bội.
Phêrô, là người bạn, chối bỏ Chúa Giêsu. Thế còn tôi thì sao?
b) Tôi đặt mình vào trong tình huống của Chúa Giêsu
và thầm nghĩ: Chúa đối mặt với sự chối bỏ, phản bội, khinh miệt và loại
trừ như thế nào?
5. Lời Nguyện
Kết
Lạy Chúa, chính Ngài
là Đấng con trông đợi,
Lạy ĐỨC CHÚA, chính
Ngài là Đấng con tin tưởng từ độ thanh xuân.
Từ thuở sơ sinh, con
nương tựa vào Ngài,
Ngài đã kéo con ra khỏi
lòng mẹ,
Con ca tụng Ngài chẳng
khi ngơi
(Tv 71:5-6)








Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét