28/02/2018
Thứ tư tuần 2 Mùa Chay
Bài Ðọc I: Gr 18, 18-20
"Hãy đến, và
chúng ta hành hạ nó".
Trích sách Tiên tri
Giêrêmia.
Thiên hạ nói rằng:
"Các ngươi hãy đến và chúng ta tìm cách chống lại Giêrêmia: vì tư tế không
thiếu lề luật, người khôn ngoan không thiếu lời chỉ bảo, tiên tri không thiếu lời
giảng dạy! Hãy đến, chúng ta hãy dùng lời nói mà tố cáo nó và đừng để ý đến các
lời nó dạy".
Lạy Chúa, xin lưu tâm
đến con, và nghe tiếng quân thù của con! Làm lành mà phải gặp dữ sao, vì họ đào
lỗ chôn con? Xin Chúa hãy nhớ lại con đã đứng trước nhan thánh Chúa để biện hộ
cho họ, Chúa đã nguôi giận họ.
Ðó là lời Chúa.
Ðáp Ca: Tv 30, 5-6. 14.
15-16
Ðáp: Lạy Chúa, xin cứu sống con theo lượng từ bi của
Chúa (c. 17b).
Xướng: 1) Chúa dẫn con
xa lưới dò chúng ngầm trương ra để hại con, vì Ngài là chỗ con nương náu. Con
phó thác tâm hồn trong tay Chúa; lạy Chúa, lạy Thiên Chúa trung thành, xin cứu
chữa con. - Ðáp.
2) Con đã nghe thấy lũ
đông bàn tán, nỗi sợ sệt gieo nặng khắp đôi nơi; cùng một lúc, chúng tụ họp phản
đối con; chúng đã âm mưu sát hại mạng con. - Ðáp.
3) Phần con, lạy Chúa,
con tin cậy ở Ngài, con kêu lên: Ngài là Thiên Chúa của con! Vận mạng con ở
trong tay Ngài, xin cứu gỡ con khỏi tay quân thù và những người bách hại. -
Ðáp.
Câu Xướng Trước Phúc
Âm: Ge 2, 12-13
Chúa phán: "Vậy từ
đây các ngươi hãy thật lòng quay về với Ta, vì Ta nhân hậu và từ bi".
Phúc Âm: Mt 20, 17-28
"Họ đã lên án
tử cho Người".
Tin Mừng Chúa Giêsu
Kitô theo Thánh Matthêu.
Khi ấy, Chúa Giêsu đi
lên Giêrusalem, đem riêng mười hai môn đệ đi theo. Dọc đường, Người nói với họ:
"Này chúng ta lên Giêrusalem và Con Người sẽ bị nộp cho các vị thượng tế
và luật sĩ. Người ta sẽ lên án tử cho Người, sẽ nộp Người cho dân ngoại để
chúng nhạo báng, đánh đòn, rồi treo Người lên thập giá, nhưng đến ngày thứ ba,
Người sẽ sống lại".
Bấy giờ bà mẹ các con
ông Giêbêđê cùng với hai con đến gặp Người. Bà sấp mình xuống lạy Người, có ý
xin Người điều chi đó. Người hỏi: "Bà muốn gì". Bà ta thưa lại:
"Xin Ngài hãy truyền cho hai con tôi đây được ngồi một đứa bên hữu, một đứa
bên tả Ngài, trong Nước Ngài". Chúa Giêsu đáp lại: "Các ngươi không
biết điều các ngươi xin. Các ngươi có thể uống chén mà ít nữa đây Ta sắp uống
chăng?" Họ nói với Người: "Thưa được". Người bảo họ: "Vậy
các ngươi sẽ uống chén của Ta, còn việc ngồi bên hữu hay bên tả, thì không thuộc
quyền Ta ban, nhưng Cha Ta đã chuẩn bị cho ai, thì người ấy mới được".
Nghe vậy, mười người kia tỏ ra bất bình với hai anh em: Chúa Giêsu gọi họ lại
mà bảo: "Các con biết thủ lãnh của các dân tộc thì thống trị họ và những
người làm lớn thì hành quyền trên họ. Giữa các con thì không được thế. Trong
các con, ai muốn làm lớn, thì hãy phục vụ các con, và ai muốn cầm đầu trong các
con, thì hãy làm tôi tớ các con. Cũng như Con Người đến không phải để được người
ta phục vụ, nhưng để phục vụ và phó mạng sống làm giá chuộc cho nhiều người".
Ðó là lời Chúa.
Suy Niệm: Họ Ðã Lên Án
Tử Cho Ngài
Tác phẩm nổi tiếng:
"Quo vadis? - Thầy đi đâu?" của văn hào Henryk Sienkiewicz, người
Công giáo nước Balan. Tác phẩm này đã được giải thưởng văn chương Nobel năm
1905, và đã được chọn để đóng thành bộ phim có cùng tựa đề: "Quo vadis? -
Thầy đi đâu?" Câu chuyện được kể lại như sau:
Theo truyền khẩu giáo
dân thời Giáo hội sơ khai, dưới thời hoàng đế Néron bách hại đạo Chúa dữ dội,
thì thánh tông đồ Phêrô, thủ lãnh của Giáo hội quyết định bỏ trốn ra khỏi thành
Rôma. Trong đêm tối, Phêrô bỗng khựng lại vì ông nhìn thấy từ xa một người có vẻ
quen thuộc đang tiến ngược chiều về phía mình. Phêrô dụi mắt nhìn cho kỹ hơn và
khi người đến gần thì ông hết sức vui mừng và ngạc nhiên hỏi: "Thưa Thầy,
Thầy đi đâu?" Vậy người đang tiến lại ngược chiều với Phêrô là Chúa Giêsu,
Ðấng đã chịu đóng đinh trên Thập Giá mấy mươi năm về trước. Chúa Giêsu ôn tồn
trả lời cho Phêrô như sau: "Phêrô, vì con sợ gian khổ nên con chạy trốn,
nên Thầy phải vào thành Rôma để chết thay con". Nói xong Chúa Giêsu biến mất.
Phêrô hiểu ý bèn quay gót trở lại thành Rôma, chấp nhận mọi gian khổ, củng cố đức
tin các tín hữu cho đến năm 67 thì bị bắt. Sau đó thánh Phêrô được diễm phúc đi
lại trên con đường Thập Giá của Thầy mình. Không phải đường lên núi sọ ở
Giêrusalem, nhưng là đường đến hí trường Calipoula trên đồi Vatican. Khi đến
nơi, Phêrô cảm thấy mình không xứng đáng được chết như Thầy, nên đã xin phép
cho được đóng đinh ngược đầu chúi xuống đất.
Anh chị em thân mến!
Tác phẩm và bộ phim
cùng tên "Quo vadis? - Thầy đi đâu?" bộc lộ phản ứng tự nhiên của người
đồ đệ Chúa Giêsu là tránh né đau khổ, mong được địa vị quyền hành, được ngồi
bên hữu Chúa. Khi còn sống, Chúa Giêsu đã mạc khải cho các đồ đệ con đường Thập
Giá: "Ai muốn theo Ta hãy từ bỏ mình, vác Thập giá hằng ngày mà theo
Ta". Thế nhưng lúc đó các ông không hiểu và tranh nhau, ganh tị với nhau.
Bài Tin Mừng hôm nay
cho thấy những phản ứng ngược chiều của các tông đồ trước biến cố Thập giá của
Chúa. Chúa Giêsu đã trình bày lý tưởng của con đường Thập giá cho các môn đệ biết:
"Này, Ta lên Giêrusalem, Con Người sẽ bị rơi vào tay các trưởng tế và các
luật sĩ, họ sẽ luận xử tử Ngài. Rồi họ sẽ phó Ngài cho dân ngoại nhạo báng,
đánh đòn, đóng đinh, song ngày thứ Ba Ngài sẽ sống lại" (Mt 20,17-19).
Nhưng các tông đồ thì nghĩ ngược lại: kẻ thì xin được ngồi bên tả, bên hữu
Ngài. Kẻ thì ghen tị bất bình, vì muốn có phần vinh quang và quyền hành khi
theo Chúa.
Chuyện đã xảy ra cho
các tông đồ vào thời Chúa Giêsu cũng có thể xảy ra cho những kẻ tin Chúa ngày
hôm nay. Có người muốn chọn con đường theo Chúa Giêsu với điều kiện không có Thập
giá, nhưng cũng có kẻ lại chọn lấy Thập giá mà không có Chúa Giêsu Kitô. Sự đau
khổ mà không có Chúa Kitô là một đau khổ không ý nghĩa cứu rỗi. Một sự đau khổ
đè bẹp con người, một sự điên dại mà ai nấy đều muốn tránh xa.
Người đồ đệ đích thực
không thể và cũng không nên tách rời Thập giá ra khỏi Chúa Giêsu Kitô. Những
đau khổ và những hy sinh chỉ có ý nghĩa, nếu biết liên kết với Chúa Giêsu Kitô,
được lãnh nhận vì Chúa và với Chúa Kitô mà thôi.
Ðức cố Hồng Y Phanxicô
Xaviê Nguyễn Văn Thuận, tác giả tập sách "Ðường Hy Vọng" giải thích
thêm kinh nghiệm thiêng liêng này như sau: Ai cũng kính trọng những người được
in năm dấu thánh, nhưng ai cũng sợ Chúa in năm dấu thánh trên mình bằng hy
sinh. Không hy sinh, không có nhân đức thánh thiện. Ai chưa bỏ mình vác Thánh
giá thì chưa kể là theo Thầy được. Ðó là điều kiện tiên quyết để đi theo Thầy.
Con nghĩ rằng: con không có gì để hy sinh cho Chúa, nhưng Chúa thấy con bỏ qua
nhiều dịp như: tươi cười với người nói móc họng con; thinh lặng trước một vụ vu
cáo bất công; yêu thương một người phản bội; không nói một lời hóc búa, không
trả đũa.
Mọi giây phút đều có dịp
hy sinh. Con có uống nổi chén đắng của Thầy không? Con hãy thưa: con tình nguyện
uống chén đắng đến giọt cuối cùng và là chén đắng của Thầy, vì Thầy đã uống trước
con. Chén càng đắng, càng đầy thì chứng tích tình yêu của con càng rõ ràng. Ðó
là chứng tích tình thương của Chúa muốn cho con chia sẻ với Ngài và cũng là dấu
Chúa tín nhiệm con càng thắm thiết say nồng.
Chúa mời gọi tất cả và
từng người đồ đệ hãy theo Ngài trên con đường Thập giá, nhưng không dừng lại ở
đây. Vì ngày thứ ba Ngài đã sống lại trong vinh quang. Như vậy, đau khổ sẽ biến
thành niềm vui và hy vọng. Chỉ có ai chấp nhận đi trọn con đường Thập giá với
Chúa, vì Chúa, thì mới hưởng được niềm vui và bình an của Chúa Kitô Phục Sinh.
Lạy Chúa, xin
thương nâng đỡ con trên con đường theo Chúa và tha thứ cho những lần con đã làm
mất lòng Ngài, tha thứ cho con những lần con đã làm cớ vấp phạm cho những người
xung quanh xúc phạm đến Chúa.
Veritas Asia
Lời Chúa Mỗi Ngày
Thứ Tư Tuần II MC
Bài đọc: Jer
18:18-20; Mt 20:17-28.
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Lãnh đạo bằng
phục vụ và chịu đau khổ.
Con người ham quyền
hành, chức tước, và địa vị quan trọng trong xã hội; vì khi họ nắm quyền hành, họ
sẽ được ra lệnh; khi có chức tước, họ sẽ được mọi người biết tới; và khi làm lớn,
họ sẽ được dân chúng hầu hạ. Để đạt được những điều này, nhiều người đã dùng mọi
cách để có ưu thế trước, ngay cả việc dùng những thủ đọan để hạ bệ người khác.
Điều này được coi là thông thường với các nhà lãnh đạo thế gian, nhưng bị Thiên
Chúa ngăn cấm với các nhà lãnh đạo tôn giáo.
Các Bải đọc hôm nay
xoay quanh hai cách lãnh đạo khác nhau này. Trong Bài Đọc I, tiên tri Jeremiah
khó chịu khi làm việc lành cho dân, đã không được họ biết ơn thì chớ, lại còn bị
các nhà lãnh đạo trong dân hội họp nhau, để lập mưu hãm hại ngài. Trong những
trường hợp như thế, nhà lãnh đạo tôn giáo dễ nản chí, bỏ cuộc, và ngay cả xin
Thiên Chúa báo thù. Trong Phúc Âm, khi Chúa Giêsu loan báo Cuộc Khổ Nạn sắp tới
của Ngài lần thứ ba, người mẹ của hai môn đệ Giacôbê và Gioan đến xin Chúa
Giêsu cho hai con được “một đứa ngồi bên tả và một đứa ngồi bên hữu trong Nước
Chúa.” Điều này gây chia rẽ giữa các môn đệ. Chúa Giêsu phải dạy dỗ để các ông
hiểu cách lãnh đạo của người môn đệ Chúa: phải phục vụ mọi người và hy sinh chịu
gian khổ.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I: Lấy óan đền ơn.
1.1/ Người ngôn sứ phải
chịu bắt bớ đau khổ: Điều này hiển nhiên, vì
họ phải nói những gì Thiên Chúa nói; và những điều Thiên Chúa nói, nhiều khi là
những điều con người không thích nghe. Các ngôn sứ giả nói những điều thiên hạ
muốn nghe, nên được mọi người yêu thích. Còn Jeremiah, ông phải nói những gì
thiên hạ không muốn nghe như loan báo: chiến tranh, phá hủy và lưu đày. Vì thế,
không lạ gì mà ông phải chịu đau khổ. Họ nói với nhau: "Hãy đến đây ta
cùng nhau bàn mưu tính kế hại Jeremiah. Vì thiếu tư tế, lề luật không chết; thiếu
hiền nhân, không thiếu ý kiến; thiếu ngôn sứ, không thiếu lời dạy bảo. Đến đây,
ta hãy dùng lời nó mà hại nó, và phải hết sức để ý đến mọi lời nó nói." Họ
quên rằng Thiên Chúa là Đấng quan phòng mọi sự xảy ra trong trời đất: họ có thể
làm cho Jeremiah chịu đựng đau khổ, nhưng không ngăn cản được những gì Thiên
Chúa sắp đổ xuống trên họ.
1.2/ Người ngôn sứ dễ mất
kiên nhẫn khi phải đương đầu với bạc bẽo, vong ân: Qua đời sống của các tiên tri, chúng ta học được bài học
đau khổ của các ngài: một đàng vì thương dân, không muốn dân phải chịu đau khổ,
nên cầu nguyện để xin Thiên Chúa thương xót, và đừng đổ đại họa xuống trên dân;
một đàng tức giận vì sự ngoan cố của họ, đã không chịu ăn năn trở lại, mà còn
tính kế lập mưu để làm hại những người thương yêu lo lắng cho họ. Tiên tri
Jeremiah bày tỏ sự bất mãn của ông với dân lên Thiên Chúa: “Lạy Đức Chúa, xin để
ý đến con và nghe những kẻ tố cáo con nói đó. Nào có ai lấy oán đền ơn? Thế mà
chúng lại đào hố nhằm làm con mất mạng.
Xin Ngài nhớ cho: con đã từng đứng ra trước nhan Ngài để nói tốt nói hay cho chúng, để ngăn cơn thịnh nộ của Ngài khỏi giáng lên đầu chúng.”
Xin Ngài nhớ cho: con đã từng đứng ra trước nhan Ngài để nói tốt nói hay cho chúng, để ngăn cơn thịnh nộ của Ngài khỏi giáng lên đầu chúng.”
2/ Phúc Âm: Tham quyền và củng cố địa vị.
2.1/ Đấng Thiên Sai phải
ngang qua con đường đau khổ: Người Do-Thái,
trong đó có các Tông-đồ, và ngay cả chúng ta, không thể nào hiểu nổi thánh ý của
Thiên Chúa. Họ và chúng ta không thể nào hiểu nổi tại sao một Thiên Chúa quyền
uy không dùng sức mạnh để cứu độ, mà lại chọn con đường gian khổ để cứu độ con
người! Đây là lần thứ ba Chúa Giêsu mặc khải cho các môn đệ ý định của Thiên
Chúa, các môn đệ không hiểu và cũng không muốn chấp nhận con đường này. Tại sao
Đấng Thiên Sai phải chịu đau khổ?
(1) Ngài muốn gánh
hình phạt của cả nhân lọai trên vai: Tiên tri Isaiah đã loan báo trước: “Sự thật,
chính người đã mang lấy những bệnh tật của chúng ta, đã gánh chịu những đau khổ
của chúng ta … Chính người đã bị đâm vì chúng ta phạm tội, bị nghiền nát vì
chúng ta lỗi lầm; người đã chịu sửa trị để chúng ta được bình an, đã phải mang
thương tích cho chúng ta được chữa lành” (Isa 53:4-5).
(2) Con người dễ bị cảm
hóa bởi tình yêu hơn lệnh truyền: Trong Cựu Ước, nhiều lần Thiên Chúa truyền
qua Lề Luật; nhưng con người vẫn vi phạm. Trong Tân Ước, Thiên Chúa muốn con
người nhìn thấy Chúa Giêsu chịu gian khổ, để con người hiểu tình yêu của Ngài
dành cho họ; để họ yêu mến Ngài. Khi con người cảm nghiệm được tình yêu, họ sẽ
biết sống tốt đẹp.
2.2/ Người mẹ của môn đệ
muốn quyền hành cho hai con mình: Điều bà mẹ
của Giacôbê và Gioan xin Chúa Giêsu cũng dễ hiểu, nếu xét theo tiêu chuẩn con
người; vì có bà mẹ nào không muốn con cái mình có một tương lai yên ấm! Hơn nữa,
nếu con được yên ấm, mẹ cũng được hưởng nhờ. Chúa Giêsu rất kiên nhẫn cắt nghĩa
cho Bà: "Các người không biết các người xin gì! Các người có uống nổi chén
Thầy sắp uống không?" Họ đáp: "Thưa uống nổi." Vì ham muốn chức
quyền, nên họ trả lời “Có!” Nhưng nếu hiểu rõ “chén đắng” mà Chúa Giêsu sắp uống
là Con Đường Khổ Nạn của Ngài, chưa chắc họ dám trả lời với Ngài như vậy. Các
nhà lãnh đạo tinh thần cũng phải noi gương Chúa Giêsu, phải kiên nhẫn cắt nghĩa
và làm cho dân chúng hiểu những gì quá sức họ.
2.3/ Mười môn đệ khác tức
tối với hai anh em đó: Khó chịu khi thấy người
khác hơn mình là điều thường xảy ra cho tất cả mọi người, vì ai cũng muốn làm lớn.
Đây cũng là nguyên nhân chính gây nhiều thiệt hại và đổ vỡ trong cộng đòan. Nếu
không biết cách sửa chữa kịp thời, cộng đòan sẽ có nguy cơ tan rã. Nhận ra sự
nguy hại của điều này, Đức Giêsu gọi các ông lại và nói: "Anh em biết: thủ
lãnh các dân thì dùng uy mà thống trị dân, những người làm lớn thì lấy quyền mà
cai quản dân. Giữa anh em thì không được như vậy: Ai muốn làm lớn giữa anh em,
thì phải làm người phục vụ anh em. Và ai muốn làm đầu anh em thì phải làm đầy tớ
anh em.”
Chúa Giêsu muốn các
môn đệ sự khác biệt giữa hai lý tưởng và hai cách lãnh đạo. Lý tưởng khác thì
các lãnh đạo cũng phải khác. Lý tưởng của các môn đệ Chúa là đưa mọi người về
cho Thiên Chúa, chứ không phải để đạt được uy quyền danh vọng ở đời này; nên
cách lãnh đạo của họ cũng phải khác, họ phải phục vụ và hy sinh chịu gian khổ để
người khác được cứu độ. Chúa Giêsu dùng chính gương của Ngài để làm ví dụ cho
các ông: “Cũng như Con Người đến không phải để được người ta phục vụ, nhưng là
để phục vụ và hiến dâng mạng sống làm giá chuộc muôn người."
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
- Lòng ham muốn quyền
hành, chức tước, và địa vị, xâm nhập khác nơi; ngay cả trong hàng ngũ lãnh đạo
tôn giáo và trong gia đình. Người môn đệ Chúa phải đề phòng những ham muốn này;
nếu không, họ sẽ cảm thấy bực tức, khó chịu, và ngay cả bỏ lý tưởng đang theo
đuổi.
- Chúa Giêsu truyền:
Nhà lãnh đạo tôn giáo phải khác với những nhà lãnh đạo khác, vì mục đích của
hai bên khác nhau. Họ phải hy sinh phục vụ và chịu đựng gian khổ để đưa con người
về với Chúa, chứ không phải để đạt những lợi lộc vật chất ở đời này.
Linh mục Anthony
Đinh Minh Tiên, OP
28/02/2018 - THỨ TƯ TUẦN 2 MC
Mt 20,17-28
PHÚC ĐỨC TẠI MẪU
Bấy giờ bà mẹ của các con ông Dê-bê-đê đến gặp Chúa Giê-su,
có các con bà đi theo… Bà thưa: “Xin Thầy truyền cho hai con tôi đây, một người
ngồi bên hữu, một người ngồi bên tả Thầy trong Nước Thầy.” (Mt 20,20-21)
Suy niệm: Nhiều vị thánh, như thánh
Don Bosco, thánh Piô X chứng thực rằng cuộc sống của các ngài chịu ảnh hưởng
sâu xa sự giáo dục của người mẹ. Bà mẹ của các con ông Dê-bê-đê chắc chắn cũng
có ảnh hưởng rất lớn trên hai người con của mình, bởi vì ngay cả khi hai ông đã
trưởng thành – lúc đó Gia-cô-bê cũng đã thành gia thất – bà vẫn còn tất tả lo
cho tương lai sự nghiệp của hai con mình. Thật đẹp thay tấm lòng người mẹ
thương con! Thế nhưng thương không đúng chỗ thì cũng như thể “mười lần hại
nhau”. Chúa Giê-su chấn chỉnh cái nhìn của cả ba mẹ con. Đi theo và làm môn đệ
Ngài, điều đó vẫn tốt, nhưng không phải để tìm kiếm địa vị, quyền lợi “ngồi hai
bên tả hữu Chúa, ở trong Nước của Ngài” mà là “uống chén của Chúa” nghĩa là dấn
thân phục vụ đến mức dám hy sinh cả mạng sống vì Phúc Âm.
Mời Bạn: Người ta thường nói cha mẹ
hiền lành để đức cho con. Để sản sinh những môn đệ đích thực của Chúa Ki-tô,
cha mẹ cũng như những người có trách nhiệm giáo dục phải giáo dục con em dám từ
bỏ những lợi lộc ích kỷ và ham thích phục vụ tha nhân.
Chia sẻ: Mời các phụ
huynh trao đổi kinh nghiệm về cách giáo dục tinh thần phục vụ cho con em.
Sống Lời Chúa: Mỗi ngày làm một việc với
ý thức phục vụ trong khiêm tốn.
Cầu nguyện: Lạy Chúa, xin
cho các bậc làm cha mẹ biết biến đổi cuộc sống của mình thành mẫu gương phục vụ
cho con cái noi theo, để mọi gia đình trở thành trường dạy phục vụ yêu thương.
(5 Phút Lời Chúa)
Anh em không được như vậy (28.2.2018 – Thứ tư Tuần 2 Mùa Chay)
Chuyện tranh cãi giữa các môn đệ là cơ hội để Thầy Giêsu vạch ra cách
hành xử cho những nhà lãnh đạo tương lai của Giáo Hội.
Suy niệm:
Ghế tượng trưng cho chức vụ và chức vị.
Chính vì thế bình thường
người ta ai cũng thích ghế.
Ghế trong tôn giáo cũng
như ghế ngoài đời.
Tìm cách có ghế, giữ ghế
hay tìm cách lên một ghế cao hơn,
đó vẫn là điều khiến
nhiều người vất vả,
và đó cũng là điều khiến
thế giới loạn lạc và xung đột.
Bài Tin Mừng kể cho chúng
ta chuyện tranh cãi giữa nhóm Mười Hai.
Vẫn là chuyện những cái
ghế.
Quan trọng nhất là hai
ghế nằm hai bên tả hữu của Thầy
khi Thầy vào vinh quang
trong Nước Thiên Chúa.
Chỉ tiếc là chuyện tranh
cãi này lại xảy ra ngay sau khi
Thầy Giêsu tâm sự riêng
với các môn đệ về cuộc Khổ Nạn của mình.
Chẳng rõ có phải Gioan và
Giacôbê đã nhờ mẹ mình xin giùm không.
Từ chối lời xin ngây thơ
của một người mẹ thương con là điều không dễ.
Thầy Giêsu có bực mình
không khi phải chịu một áp lực như thế?
“Các người không biết
các người xin gì!”
Điều các người xin xa lạ
với con đường Thầy sắp đi.
Điều các người mơ ước lại
là điều Thầy sắp phải quyết liệt từ bỏ:
quyền lực, tiếng tăm,
vinh dự…
“Các người có uống nổi
chén Thầy sắp uống không?”
Như thế Thầy Giêsu thách
đố nhóm Mười Hai
về khả năng chia sẻ cuộc Khổ
Nạn với Ngài,
khả năng dám uống chung
một chén đắng mà Ngài sắp uống.
Chỉ những ai dám cùng
chịu đau khổ mới được chung phần vinh quang.
Chẳng rõ các môn đệ có
lường được cái giá phải trả không,
nhưng họ đã vội trả lời
là uống nổi.
Thầy Giêsu xác nhận chọn
lựa của họ,
nhưng Ngài lại không hứa
cho họ ngồi hai bên tả hữu của mình,
đơn giản là vì điều đó
thuộc quyền của Cha.
Chuyện tranh cãi giữa các
môn đệ là cơ hội để Thầy Giêsu vạch ra
cách hành xử cho những
nhà lãnh đạo tương lai của Giáo Hội.
Chắc chắn nó khác với lối
lãnh đạo ngoài đời,
khi người ta dùng quyền
uy để thống trị và làm bá chủ (c. 25).
“Giữa anh em thì không
được như vậy,” anh em không được theo thói đời.
Thầy Giêsu dạy các môn đệ
điều ngược đời:
kẻ làm lớn, làm đầu phải
làm đầy tớ phục vụ cho anh em mình (cc. 26-27).
Tấm gương lớn nhất là tấm
gương Thầy phục vụ (c. 28).
Cuộc Khổ nạn sắp đến là
việc phục vụ khiêm hạ nhất của Thầy.
Lần đầu tiên Đức Giêsu
cho biết ý nghĩa cái chết sắp đến của mình,
cái chết như giá chuộc để
cứu độ muôn người (c. 28).
Mười môn đệ khác có còn
ghen tức hai anh em con ông Dêbêđê nữa không
nếu họ biết rằng ngồi ghế
cao chính là để thấy rõ mà dễ phục vụ hơn?
Cầu nguyện:
Lạy Thầy Giêsu,
Thầy không gọi chúng con
là tôi tớ,
Thầy cũng không chỉ coi
chúng con là môn đệ.
Thầy còn coi chúng con
như bạn hữu của Thầy,
vì Thầy đã thổ lộ cho
chúng con
những điều riêng tư thầm
kín nhất
trong tương quan giữa
Thầy với Cha.
Hơn nữa, sau phục sinh,
Thầy đã gọi các môn đệ là
anh em.
Mặc nhiên Thầy tự nhận
mình là Anh Trưởng
đứng đầu một đoàn em đông
đúc.
Xin cho chúng con
luôn thi hành ý muốn của
Cha
để trở nên những người em
cùng huyết nhục với Thầy.
Lạy Thầy Giêsu, Thầy đã nâng chúng con lên
làm môn đệ, làm bạn, làm
anh em của Thầy.
Còn Thầy lại hạ mình
xuống
phục vụ chúng con như
người tôi tớ,
rửa chân cho chúng con
như một nô lệ
và chết thay cho chúng
con trên thập giá.
Xin cho chúng con hiểu được tấm lòng của Thầy
và sống yêu thương mọi
người như anh em. Amen.
Lm Antôn Nguyễn Cao Siêu, SJ
Hãy Nâng Tâm Hồn Lên
28 THÁNG HAI
Đức Kitô – Chóp Đỉnh
Của Giao Ước
“Đức Chúa đã thiết lập
một giao ước với Abram” (St 15,18). Xuyên suốt Mùa Chay, chúng ta được mời gọi
đặc biệt kết hợp mật thiết với Thiên Chúa – Đấng đã tự kết ước với chúng ta.
Thiên Chúa của đức tin chúng ta là Đấng Tạo Hóa và là Chủ Tể của hoàn vũ. Ngài
là Thiên Chúa uy phong khôn sánh song cũng đồng thời là Đấng tự hạ mình xuống để
kết ước với chúng ta.
“Cha đã nhiều lần kết
ước với loài người” – đó là lời chúng ta đọc trong Kinh Nguyện Thánh Thể IV. Lời
kinh ấy đưa ta về với các tổ phụ của mình trong đức tin – tới tận tổ phụ Nô-e.
Giao ước với Abram –
được nhắc đến trong phụng vụ – đánh dấu một khởi đầu mới cho câu chuyện của dân
Thiên Chúa: “Hãy nhìn lên bầu trời và đếm các vì sao … Dòng dõi của ngươi cũng
sẽ đông đúc như vậy” (St 15,5). Thật vậy, dòng dõi của ông trở thành vô cùng
đông đúc. Có lẽ hơn một nửa nhân loại hiện nay (những người DoThái giáo, Hồi
giáo và Kitô giáo) tự nhận mình là con cái thiêng liêng của Abraham – nhân vật
mà Thánh Phao-lô gọi là “cha của đức tin chúng ta” (Rm 4,11).
Trong suốt Mùa Chay,
chúng ta được mời gọi làm mới lại giao ước với Thiên Chúa – một giao ước bắt
nguồn từ đức tin của Abraham. Giao ước này đạt đến sự hoàn thành của nó nơi Đức
Kitô. Điều này được Tin Mừng làm chứng một cách hùng hồn. Hằng năm, trong Mùa
Chay, Giáo Hội đưa chúng ta lên núi Ta-bo. Ở đó, trước sự chứng kiến trực tiếp
của Phê-rô, Gia-cô-bê và Gio-an, mạc khải hoàn toàn về giao ước đã hiển hiện ra
– từ Abraham cho đến Giê-su Na-da rét, Đấng Mê-si-a. Chúng ta gặp thấy Mô-sê và
Ê-li-a ở bên cạnh Đức Giêsu. Các ngài đại diện cho Lề Luật và các ngôn sứ – tức
những cột mốc trong giao ước của Thiên Chúa với con cháu Abraham. Và tất cả mạc
khải của Thiên Chúa biểu hiện qua Luật và các ngôn sứ đưa dẫn chúng ta đến với
Đấng mà Chúa Cha nói về Người như sau: “Đây là Con Ta, kẻ Ta tuyển chọn; hãy
nghe lời Người” (Lc 9,35).
- suy tư 366 ngày của
Đức Gioan Phaolô II -
Lm. Lê Công Đức dịch từ nguyên tác
LIFT UP YOUR HEARTS
Daily Meditations
by Pope John Paul II
Lời Chúa Trong Gia Đình
NGÀY 28/02
Gr 18, 18-20; Mt
20, 17-28
LỜI SUY NIỆM: “Anh em biết:
thủ lãnh các dân thì dùng uy mà thống trị dân, những người làm lớn thì lấy quyền
mà cai trị dân. Giữa anh em thì không được như vậy; Ai muốn làm lớn giữa anh
em, thì phải làm người phục vụ anh em. Và ai muốn làm đầu anh em thì phải làm đầy
tớ anh em.”
Đối với tất cả mọi con
người của thế gian, họ luôn luôn nghĩ đến danh vọng các nhân, phần thưởng cá
nhân, địa vị cá nhân và thành công cá nhân; chứ không muốn hy sinh cá nhân và
quyền lợi; không muốn ban phát cho người khác những gì mình đang có và có thể có,
cũng như không muốn nhường nhịn phần hơn cho người khác. Bà mẹ các con ông
Dêbêđê là hai môn đệ Gioan và Giacôbê cũng đang ở trong tình trạng đó, trong
lúc Chúa Giêsu loan báo lần thứ ba về Thương Khó của Người, và đã làm cho các
môn đệ trong Nhóm tức tối.
Lạy Chúa Giêsu. Uy quyền
mà thiếu phục vụ, chỉ nghĩ đến quyền lợi và thống trị, sẽ làm mất lòng người và
xa rời Thiên Chúa. Xin Chúa thương ban cho Giáo Hội Chúa luôn có những vị chủ
chăn: luôn yêu thương và phục vụ dân Chúa, để cộng đoàn ngày càng đến với nhau
trong một tình yêu. Tình yêu Chúa và yêu thương nhau.
Mạnh Phương
28 Tháng Hai
Nụ Cười Của Bà Sarah
Kinh thánh thuật lại
rằng, khi bà Sarah, vợ của tổ phụ Abraham, một lão bà gần đất xa trời, được
Chúa cho biết là sẽ cưu mang và sinh con, bà đã có một phản ứng thật là người
và cũng thật là kỳ diệu: bà đã cười!
Phải, bà cụ già
Sarah có lẽ đã cười nắc nẻ khi đứng trước một hoàn cảnh xem ra trớ trêu như thế:
một người đàn bà trên 70 tuổi mà còn được Thiên Chúa cho có con!... Thiên Chúa
xem ra thích khôi hài!
Và khi Thiên Chúa hỏi
tại sao cười, Sarah lại chối rằng mình đã không hề cười. Có lẽ do sợ hãi mà
Sarah đã nín cười. Sự sợ hãi có lẽ không còn cho con người được nhìn thấy khía
cạnh đáng cười, đáng vui trong cuộc sống... Nhưng liền sau khi sinh con, bà
Sarah đã tìm lại được óc khôi hài cho nên bà đã đặt cho đứa con một cái tên khá
ngộ nghĩnh là Issac; Issac theo tiếng Do Thái có nghĩa là được sinh từ một người
đã cười...
Cười, cười một cách
lạc quan: có lẽ đó là một trong những nét nổi bật của người có niềm tin. Người
ta thường định nghĩa rằng: một vị thánh buồn là một vị thánh đáng buồn... Tất cả
các vị thánh đều là những người có óc khôi hài. Các ngài là những con người đã
từng biết cười với cuộc sống với tha nhân.
Thánh Phanxicô
thành Assisi, vị sứ giả của Hòa Bình, đã có lần tuyên bố: "Hãy trả lại sự
buồn phiền cho ma quỷ, bởi vì chỉ có ma quỷ mới có đủ lý do để buồn phiền".
Cha sở họ Ars, là
thánh Gioan Maria Vianey, mặc dù thường được người ta tạc tượng như một con người
buồn bã, ảo não, nhưng kỳ thực không ai có tâm hồn vui tươi lạc quan như Ngài.
Thánh nhân đã nói: "Linh hồn của những ai phục vụ Chúa đều được tràn ngập
vui mừng, họ luôn luôn sống như nghỉ ngơi và luôn luôn sẵn sàng để ca
hát..."
Thánh Thomas Moore
khi bị đưa lên máy chém, đã nói đùa với người lý hình rằng hãy để cho ngài được
giúp một tay, cho việc hành quyết được dễ dàng. Ngài còn nói thêm rằng, sau khi
đã chém đầu ngài, chớ đụng đến bộ râu vì bộ râu của ngài không hề phản bội một
ai...
Một vị tu sĩ nào đó
vào thời Trung Cổ đã viết như sau: "Một nụ cười và óc khôi hài thu hút được
nhiều người đến với tôn giáo hơn là những khuôn mặt dài vì ủ dột".
Chúa Giêsu bảo chúng
ta rằng: khi ăn chay hãm mình hãy xức dầu thơm vào người.
Còn thứ dầu thơm nào
quý giá hơn để tô thắm cho gương mặt của chúng ta cho bằng niềm vui.
Cuộc sống dù có trăm
nghìn vất vả, đau thương vẫn là cuộc sống đã được Chúa trao ban như một kho
tàng cao quý nhất.
Tình đời có đen bạc,
nhân nghĩa có phôi pha: những con người đang sống với chúng ta vẫn là những người
con cái Chúa và là anh em của chúng ta.
Hãy cười với cuộc sống,
hãy cười với người anh em của chúng ta: đó là sứ điệp của Kitô Giáo mà trọng
tâm chính là Mầu Nhiệm Phục Sinh. Qua Mầu Nhiệm ấy, Thiên Chúa đã cười cợt,
thách thức tội lỗi và sự chết. Sự Sống và Niềm Hy Vọng đã phát sinh từ cái chết
của Ðức Kitô.
(Lẽ Sống)
Lectio Divina: Mátthêu
20:17-28
Thứ Tư Tuần II Mùa Chay
1.
Lời nguyện mở đầu
Lạy Chúa là Thiên Chúa chúng con,
Các ngôn sứ của Chúa nhắc nhở chúng con
Trong mùa và ngoài mùa
Về trách nhiệm của chúng con đối với Chúa
Và đối với thế giới loài người.
Khi người ta làm phiền và gây khó chịu cho chúng con,
Xin hãy để cho đó là một sự xáo trộn thánh thiện
Khiến chúng con
thao thức, thiết tha làm theo thánh ý Chúa
Và đem lại công lý và tình yêu thương xung quanh chúng con.
Chúng con cầu xin nhờ Đức Kitô, Chúa chúng con.
2.
Phúc Âm – Mátthêu 20:17-28
Khi ấy, Chúa Giêsu đi lên Giêrusalem,
đem riêng mười hai môn đệ đi theo. Dọc đường, Người nói với họ: “Này chúng ta lên Giêrusalem và Con Người sẽ bị nộp cho các vị thượng tế và luật sĩ. Người ta sẽ lên án tử cho Người, sẽ nộp Người cho dân ngoại để chúng nhạo báng,
đánh đòn, rồi treo Người lên thập giá, nhưng đến ngày thứ ba, Người sẽ sống lại”.
Bấy giờ bà mẹ các con ông Giêbêđê cùng với hai con đến gặp Người. Bà sấp mình xuống lạy Người, có ý xin Người điều chi đó. Người hỏi: “Bà muốn gì”. Bà ta thưa lại: “Xin Ngài hãy truyền cho hai con tôi đây được ngồi một đứa bên hữu, một đứa bên tả Ngài, trong Nước Ngài”. Chúa Giêsu đáp lại: “Các ngươi không biết điều các ngươi xin. Các ngươi có thể uống chén mà ít nữa đây Ta sắp uống chăng?” Họ nói với Người: “Thưa được”. Người bảo họ: “Vậy các ngươi sẽ uống chén của Ta, còn việc ngồi bên hữu hay bên tả, thì không thuộc quyền Ta ban, nhưng Cha Ta đã chuẩn bị cho ai, thì người ấy mới được”.
Nghe vậy, mười người kia tỏ ra bất bình với hai anh em. Chúa Giêsu gọi họ lại mà bảo: “Các
con biết thủ lãnh của các dân tộc thì thống trị họ và những người làm lớn thi hành quyền trên họ. Giữa các con thì không được thế. Trong các con, ai muốn làm lớn, thì hãy phục vụ các con, và ai muốn cầm đầu trong các con, thì hãy làm tôi tớ các con. Cũng như Con Người đến không phải để được người ta phục vụ, nhưng để phục vụ và phó mạng sống làm giá chuộc cho nhiều người”.
3.
Suy Niệm
– Bài
Tin Mừng hôm nay trình bày ba điểm: lời tiên báo Cuộc Thương Khó lần thứ ba (Mt 20:17-19), lời cầu xin của bà mẹ các con ông Giêbêđê (Mt 20:20-23) và cuộc thảo luận của các môn đệ về chỗ ngồi trước nhất (Mt 20:24-28).
– Mt
20:17-19: Lời tiên báo lần thứ ba về Cuộc Thương Khó. Đi lên Giêrusalem, Đức Giêsu đi trước các môn đệ. Chúa biết rằng Người sắp sửa bị hành hình.
Tiên tri Isaia đã loan báo điều này (Is 50:4-6; 53:1-10). Cái chết của Chúa không phải là thành quả của một kế hoạch đã được vạch trước, mà là hậu quả của việc quyết tâm thực hiện sứ vụ được nhận lãnh từ Chúa Cha, để được ở bên cạnh những kẻ bị loại trừ vào thời ấy. Đây là lý do tại sao Chúa Giêsu nói với các môn đệ về việc tra tấn và cái chết mà Người sẽ phải đối diện tại Giêrusalem. Người môn đệ nên noi gương Thầy, dù rằng người ấy phải chịu đựng đau khổ như thầy mình. Các môn đệ đã sợ hãi và tháp tùng Người trong lo sợ. Các ông không hiểu được những gì đang xảy ra (xem
Lc 18:34). Sự đau khổ không tương ứng với ý tưởng mà họ đã có về Đấng Cứu Thế (xem Mt 16:21-23).
– Mt
20:20-21: Lời cầu xin của người mẹ để có được những chỗ tốt nhất cho các con bà. Các môn đệ không những không hiểu được tầm quan trọng và ý nghĩa của sứ điệp của Chúa Giêsu, mà họ còn tiếp tục với những tham vọng cá nhân của riêng mình. Khi Chúa Giêsu nhấn mạnh về việc phục vụ và món quà chính thân mình, họ tiếp tục cầu xin cho được những chỗ nhất trong Nước Trời. Bà mẹ của các ông Giacôbê và Gioan, đi cùng với hai con của bà, đến gần Chúa Giêsu. Cả hai đã không hiểu được lời đề nghị của Chúa Giêsu. Họ chỉ lo lắng về lợi ích riêng của họ. Đây là dấu hiệu cho thấy tư duy thống trị thời ấy đã thấm nhập sâu xa vào trong tâm lý của các môn đệ. Mặc dù trên thực tế đã sống cùng với Chúa Giêsu trong mấy năm trường, các ông vẫn chưa đổi mới cách nhìn của mình về các sự việc. Các ông vẫn nhìn Chúa Giêsu như mọi khi, với cái nhìn cố hữu. Các ông muốn được thưởng công cho việc đi theo Chúa Giêsu. Những mối căng thẳng tương tự đã hiện hữu trong các cộng đoàn thời ông Mátthêu và chúng vẫn còn tồn tại cho đến ngày nay trong các cộng đoàn của chúng ta.
– Mt
20:22-23: Câu trả lời của Chúa Giêsu: Chúa phản ứng cách mạnh mẽ: “Các ngươi không biết điều các ngươi xin!” Và Người đặt câu hỏi liệu họ có thể uống được chén mà Người, Chúa Giêsu, sắp uống và liệu họ có sẵn sàng nhận lãnh phép rửa mà Người sẽ nhận lãnh không. Đó là chén đau khổ, phép rửa bằng máu! Chúa
Giêsu muốn biết rằng, thay vì được chỗ danh dự, các ông có sẽ chấp nhận từ bỏ mạng sống mình không. Cả hai đều đáp lại: “Thưa được!” Nó có vẻ như là câu trả lời đã không xuất phát từ trong lòng họ, bởi vì chỉ vài ngày sau đó, họ đã bỏ rơi Chúa Giêsu và để mặc Người một mình trong giờ khắc đau khổ (Mc 14:50). Các ông không có nhận thức quan trọng tối cần, các ông không nhận thức được thực tại cá nhân của mình. Về việc liên quan đến chỗ nhất, chỗ danh dự, trong Nước Trời ở bên cạnh Chúa Giêsu, Đấng có quyền ban điều này là Chúa Cha. Những gì chính Chúa Giêsu có thể ban cho là chén đắng và phép rửa, đau khổ và thập giá.
– Mt
20:24-27: Giữa các con thì không được như thế: một lần nữa, Chúa Giêsu nói về việc thực hiện quyền bính (xem Mc
9:33-35). Vào thời ấy, những ai nắm giữ quyền lực thì không kể gì đến người dân. Họ làm theo ý họ (xem Mc 6:27-28). Đế quốc La Mã kiểm soát thế giới và duy trì sự thuần phục của nó bằng sức mạnh khí giới, và trong cách này, nhờ vào việc cống nạp, sưu thuế, đã thành công trong việc tập trung của cải của dân chúng ở trong tay
một số ít người tại Rôma. Xã hội được biểu thị bởi những đàn áp và lạm dụng quyền lực. Chúa Giêsu đã có một đề nghị hoàn toàn khác nhau. Người nói: “Giữa các con thì không được thế. Trong các con, ai muốn làm lớn, thì hãy phục vụ các con, và ai muốn cầm đầu trong các con, thì hãy làm tôi tớ các con!” Chúa Giêsu truyền dạy tương phản lại đặc quyền và sự cạnh tranh. Người muốn thay đổi guồng máy và khẳng định sự thực rằng phục vụ là phương thuốc chống lại tham vọng cá nhân.
– Mt 20:28:
Lời tóm tắt về cuộc đời của Chúa Giêsu. Chúa Giêsu xác định sứ vụ và cuộc sống của mình: “Con Người đến không phải để được người ta phục vụ, nhưng để phục vụ!” Người đã đến để hiến mạng sống mình làm giá chuộc cho nhiều người. Người là Đấng Cứu Thế Tôi Tớ, được loan báo bởi Tiên Tri Isaia (xem Is 42:1-2; 49:1-6; 50:4-9; 52:13 – 53:12). Người đã học được từ Mẹ của mình là người đã nói: “Vâng, đây là nữ tỳ của Chúa” (Lc 1:38). Một điều đề nghị hoàn toàn mới mẻ cho xã hội thời đó.
4.
Một vài câu hỏi gợi ý cho việc suy gẫm cá nhân
– Các
ông Giacôbê và Gioan cầu xin một đặc ân, Chúa Giêsu hứa hẹn sự đau khổ. Và tôi, tôi cầu xin gì với Chúa Giêsu trong lời cầu nguyện của tôi? Tôi chấp nhận đau khổ, những đau đớn và muộn phiền xảy đến trong cuộc đời tôi như thế nào?
– Chúa Giêsu
dạy: “Giữa các con thì không được như thế!” Cách tôi sống trong cộng đoàn có làm theo lời khuyên bảo này của Chúa Giêsu không?
5.
Lời nguyện kết
Lưới kẻ thù giăng, xin gỡ con ra khỏi,
Vì nơi con trú ẩn, chính
là Ngài.
Trong tay Ngài, con xin phó
thác hồn con,
Ngài đã cứu chuộc con, lạy CHÚA TRỜI thành tín.
(Tv 31:4-5)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét