Đức Thánh Cha: Tôi muốn nhìn thấy
Thiên Chúa thế nào?
Trong bài giảng thánh lễ tại nhà nguyện thánh Marta hôm
27/11/2018, Đức Thánh Cha Phanxicô nói về ngày chung cuộc của chúng ta và của
thế giới - “mùa gặt” trong sách Khải Huyền.
Trần Đỉnh, SJ - Vatican
“Kết cục của tôi sẽ ra sao? Tôi muốn Thiên Chúa nhìn thấy
tôi thế nào khi Ngài gọi tôi?” Nghĩ về ngày chung cuộc là một điều khôn ngoan.
Nó giúp chúng ta tiến bước, cho đến khi gặp Thiên Chúa, một cuộc kê khai, tính
sổ nhưng cũng là giây phút “hân hoan”. Xét mình về những điều gì tôi nên sửa đổi
và những việc lành nào tôi cần thực hiện.
Trong tuần cuối cùng của năm phụng vụ này, Giáo Hội cho
chúng ta suy ngẫm về ngày chung cuộc của thế giới và của chính mỗi người. Đây
là một ân sủng bởi chúng ta không thích nghĩ về cái chết, và thường “để ngay
mai hãy nghĩ”.
Trong bài đọc thư nhất theo sách Khải Huyền, thánh Gioan nói
đến ngày chung cục của thế giới với hình ảnh mùa gặt, với Chúa Kitô và một
Thiên Thần cầm lưỡi hái. Khi giờ của chúng ta đến, chúng ta sẽ phải trình diện
phẩm tính của những hạt lúa mì cuộc đời mình. Có lẽ ai đó sẽ nói: thưa cha, điều
này thật bi thảm và ảm đạm, con không thích điều ấy… Nhưng đó là sự thật.
Vào mùa gặt, mỗi người chúng ta sẽ gặp Thiên Chúa. Đó sẽ là
một buổi trình diện và mỗi người sẽ nói với Thiên Chúa: “đây là cuộc sống của
con. Đây là hạt lúa mì của con. Đây là phẩm tính, là loại cuộc sống của con.
Con có làm gì sai không?” – tất cả chúng ta sẽ phải nói điều này, bởi tất cả
chúng ta đều không trọn lành, - Con đã làm những điều tốt. – tất cả chúng ta
làm điều tốt, và với chút ít lúa mì đó, ta trình diện với Thiên Chúa.
Tôi sẽ nói gì đây nếu hôm nay Thiên Chúa gọi tôi? – Ah, tôi
không để ý tới nó,… Chúng ta không biết ngày nào, giờ nào. Nhưng thưa cha, cha
đừng nói như thế vì con còn trẻ mà. – Nhưng con thử nhìn xem có rất nhiều người
trẻ đã ra đi, có rất nhiều người trẻ đã được gọi …” Không ai có thể bảo đảm cho
cuộc đời của chính mình. Ngược lại, có một điều chắc chắn là cuộc đời chúng ta
sẽ kết thúc. Nhưng khi nào? Chỉ Chúa mới biết.
Trong tuần này, sẽ rất tốt nếu chúng ta suy nghĩ về ngày
chung cuộc. Nếu Thiên Chúa gọi tôi hôm nay, tôi sẽ làm gì? Tôi sẽ nói gì? Tôi sẽ
trình diện với Người loại lúa mì nào đây? Nghĩ về ngày chung cuộc sẽ giúp chúng
ta tiến bước. Đó không phải là một suy tư tĩnh tại, nhưng là thứ suy tư giúp ta
bước tới vì nó tiến bước nhờ đức cậy. Đúng là có một điểm kết, nhưng điểm kết ấy
sẽ là một cuộc gặp gỡ: cuộc gặp gỡ Thiên Chúa. Nó quả thật là dịp kê khai hay tính sổ những gì tôi
đã làm, nhưng đó cũng là một cuộc gặp gỡ lòng thương xót, niềm vui và hạnh
phúc. Nghĩ về ngày chung cục, chung cục của công trình sáng tạo, chung cục của
cuộc đời mình là một điều khôn ngoan. Những người khôn ngoan thường làm thế.
Vì thế, trong tuần này, Giáo Hội mời gọi ta tự hỏi mình:
ngày chung cục của tôi sẽ ra sao? Tôi muốn Thiên Chúa nhìn thấy tôi thế nào khi
Người gọi tôi? Tôi cần phải xét mình và lượng giá xem đâu là điều tôi phải sửa
đổi tại sao điều đó chưa tốt? Đâu là điều tôi phải ấp ủ và tiếp tục thực hiện bởi
vì điều đó tốt? Mỗi người chúng ta có nhiều điều tốt. Và chính trong suy nghĩ
này, chúng ta thấy chính Chúa Thánh Thần trợ giúp mình.
Trong tuần này, chúng ta hãy xin Chúa Thánh Thần ban cho
chúng ta khôn ngoan của thời gian, khôn ngoan của ngày tận thế, khôn ngoan của
sự phục sinh, khôn ngoan của cuộc gặp gỡ vĩnh hằng với Chúa Giêsu. Hãy để cho
mình hiểu thứ khôn ngoan này, thứ khôn ngoan nội tại trong niềm tin của mình.
Cuộc gặp gỡ với Chúa Giêsu sẽ là ngày của niềm vui. Chúng ta cũng hãy cầu nguyện
để Thiên Chúa rèn cặp chúng ta. Và trong tuần sống này, mỗi người hãy suy nghĩ:
“cuộc đời tôi sẽ chấm dứt. Tôi không tồn tại mãi. Tôi muốn kết thúc như thế nào
đây?”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét