06/05/2016
Thứ Sáu đầu tháng tuần 6 Phục Sinh
Bài Ðọc
I: Cv 18, 9-18
"Trong
thành này, Ta có một dân đông đảo".
Trích
sách Tông đồ Công vụ.
(Khi
Phaolô đang ở Côrintô), một đêm kia, Chúa hiện ra phán bảo Phaolô trong một thị
kiến rằng: "Con đừng sợ, cứ giảng dạy, chứ đừng làm thinh; vì Ta ở cùng
con, và không ai tra tay làm hại con, vì trong thành này, Ta có một dân đông đảo".
Phaolô ở lại đó một năm sáu tháng mà giảng dạy lời Chúa cho họ.
(Ðến)
thời Galliô làm tổng trấn xứ Akaia, người Do-thái đồng lòng nổi lên chống
Phaolô và điệu ngài đến toà án mà thưa rằng: "Người này xui dân tôn thờ
Thiên Chúa trái luật". Phaolô toan mở miệng, thì Galliô nói với người
Do-thái rằng: "Hỡi người Do-thái, nếu quả thật là điều chi tội ác, ta sẽ
có lý mà nghe các ngươi; nhược bằng chỉ là những tranh luận về đạo lý, danh từ
và lề luật, thì các ngươi hãy liệu lấy; ta không muốn xử các việc ấy". Rồi
ông đuổi họ ra khỏi toà án. Mọi người liền bắt Sosthênê, trưởng hội đường, và
đánh đập ông ta trước toà án, thế mà Galliô cũng chẳng lưu tâm gì đến. Còn
Phaolô thì lưu lại đó nhiều ngày, rồi từ giã anh em, xuống tàu đi Syria (với
Priscilla và Aquila); tại Cenchri, ngài cạo trọc đầu, vì ngài đã khấn như thế.
Ðó là
lời Chúa.
Ðáp
Ca: Tv 46, 2-3. 4-5. 6-7
Ðáp: Thiên Chúa là Vua khắp cõi trần
gian (c. 8a).
Hoặc
đọc: Alleluia.
Xướng:
1) Hết thảy chư dân, hãy vỗ tay, hãy reo mừng Thiên Chúa tiếng reo vui! Vì Chúa
là Ðấng Tối cao, khả uý, Người là Ðại Ðế trên khắp trần gian. - Ðáp.
2)
Người bắt các dân tùng phục chúng tôi, và đặt chư quốc dưới chân chúng tôi. Người
đã chọn cho chúng tôi phần gia sản, vinh dự của Giacob mà Người sủng ái. - Ðáp.
3)
Thiên Chúa ngự lên giữa tiếng tưng bừng, Chúa ngự lên trong tiếng kèn vang. Hãy
ca mừng, ca mừng Thiên Chúa, hãy ca mừng, ca mừng Vua của chúng ta. - Ðáp.
Alleluia:
Cl 3, 1
Alleluia,
alleluia! - Nếu anh em sống lại làm một với Ðức Kitô, thì anh em hãy tìm kiếm
những sự cao siêu trên trời, nơi Ðức Kitô đang ngự bên hữu Thiên Chúa. -
Alleluia.
Phúc Âm:
Ga 16, 20-23a
"Niềm
vui của các con không ai sẽ lấy mất được".
Tin Mừng
Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Gioan.
Khi ấy,
Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ rằng: "Thật, Thầy bảo thật các con: các
con sẽ than van khóc lóc, còn thế gian sẽ vui mừng. Các con sẽ buồn sầu, nhưng
nỗi buồn của các con sẽ trở thành niềm vui. Người đàn bà khi sinh con thì lo buồn,
vì giờ đã đến, nhưng khi đã sinh con rồi, thì bà mừng rỡ, không còn nhớ đến cơn
đau, bởi vì đã có một người sinh ra đời. Các con cũng thế, bây giờ các con buồn
phiền, nhưng Thầy sẽ gặp lại các con, và lòng các con sẽ vui mừng, và niềm vui
của các con không ai sẽ lấy mất được. Và trong ngày đó các con sẽ không còn hỏi
Thầy điều gì nữa".
Ðó là
lời Chúa.
Suy Niệm:
Cầu Xin Với Chúa
Trong
báo tạp chí "Truyền Giáo" có đăng mẩu chuyện ngắn về một em gái người
Phi Châu. Em bé đã qua đời khi tròn 13 tuổi bởi căn bệnh bạch hầu. Khi xem lại
các đồ dùng quen thuộc của em, cha mẹ em đã bắt gặp trang nhật ký cuối cùng của
em vừa được viết trước lúc em nhắm mắt. Trang nhật ký nghuệch ngoạc với những
dòng sau đây: "Ôi lạy Chúa, con đang được giải thoát, thung lũng xanh tươi
và suối nước trong mát đang khoe mình sau những vùi dập của bão tố. Trong bóng
tối dày đặc của khổ đau và buồn chán, con thoáng thấy bàn tay Thiên Chúa đang vẫy
gọi con. Nó vụt qua như một tia lửa yếu ớt, nhưng đã đủ để chiếu sáng và sưởi ấm
lòng con, và chẳng một ai giành được nó khỏi con. Ôi lạy Chúa, con đang được giải
thoát".
Thật
là một cảm nghiệm quí báu đối với một bé gái chỉ vừa tròn 13 tuổi. Phải chăng
em đã thông suốt được lời dạy của Chúa Giêsu được thánh sử Gioan tường thuật lại
trong bài Tin Mừng hôm nay.
Anh
chị em thân mến!
Thông
thường đau khổ được nhìn bằng một cái nhìn bi đát. Ðau khổ là hình phạt cho những
kẻ đã gây ra tội ác: "Tích thiện tùng thiện, tích ác tùng ác". Ðau khổ
là một điều không thể tránh được đối với ai đã làm điều dữ. Hình phạt chưa đến
với họ thì đời con, đời cháu sẽ gánh chịu: "Ðời cha ăn mặn, đời con khát
nước".
Người
Do Thái cũng không vượt lên trên quan niệm này "cha ăn nho xanh, con sẽ hư
răng". Gặp người mù từ lúc mới sinh, các môn đệ đã hỏi Chúa Giêsu:
"Có phải vì tội lỗi anh hay cha mẹ anh?" Chúa Giêsu đã sửa sai cái
nhìn của các môn đệ và Ngài làm phép lạ cho người mù được sáng.
Với
Chúa Giêsu, đau khổ không hướng về quá khứ nhưng mở cửa cho tương lai. Con người
không tuyệt vọng u buồn trong đau khổ nhưng phải hy vọng vui mừng vì những gì sẽ
xảy đến sau đau khổ. Các môn đệ sẽ buồn sầu nhưng nỗi buồn của họ sẽ biến thành
niềm vui. Người đàn bà sắp sinh con lo buồn, nhưng khi đã sinh con ra rồi thì
bà mừng rỡ quên hết cơn đau vì đã có một người con mới sinh ra đời.
Ðoạn
đường đến Núi Sọ là một chuỗi dài những đau khổ đau tủi nhục và tuyệt vọng, thế
nhưng đoạn đường ấy lại mở lối cho sự Phục Sinh vinh quang. Có gì đáng tuyệt vọng
và đau buồn cho bằng tình trạng của Nguyên Tổ sau khi đã phạm tội chống lại lệnh
truyền của Thiên Chúa? Vậy mà Thiên Chúa không để cho họ bị chìm đắm trong hình
phạt, Ngài hứa ban cho họ Ðấng Cứu Chuộc. Từ một tội có thể gọi là tày trời thì
phép màu của tình yêu Thiên Chúa đã biến nó thành tội hồng phúc.
Loài
người được đón tiếp Thiên Chúa Ngôi Hai đến chung sống với họ, cho họ trực tiếp
cảm nhận tình yêu của Cha trên trời. Tuy nhiên, có một câu hỏi thường làm bận
tâm chúng ta không ít, đó là có một Thiên Chúa tình yêu, tại sao con người vẫn
mãi đau khổ? Cũng như trong bài Tin Mừng hôm nay, tại sao biết các môn đệ đau
buồn mà Chúa Giêsu vẫn ra đi?
Câu
trả lời đã có sẵn trong đoạn Tin Mừng trước đây, Chúa Giêsu đã nói với các môn
đệ: "Thầy đi thì có lợi cho các con". Chắc chắn lúc đấy các môn đệ chẳng
thể nào hiểu được ý nghĩa của sự ra đi và ích lợi sẽ đến với các ông như thế
nào. Các ông vẫn mù tối trước lời giải thích của Chúa Giêsu, và dù cho các môn
đệ vẫn chưa hiểu lời Ngài, dù cho các ông có đau buồn vì Ngài ra đi thì cũng
không vì thế mà Ngài ở lại, vì Chúa Giêsu không thể bỏ dở nhiệm cục yêu thương
của Thiên Chúa Cha. Vì thế, Ngài mời gọi các môn đệ đừng buồn phiền lắng đọng
trong đau khổ, nhưng hãy hướng về niềm vui tương lai: "Bây giờ các con buồn
phiền nhưng Thầy sẽ trở lại với các con, bấy giờ lòng các con sẽ vui mừng và sự
vui mừng ấy không ai lấy mất được, và trong ngày đó các con sẽ không hỏi Thầy
điều gì nữa".
Lời
nhắc nhủ này Chúa Giêsu cũng muốn gởi lại cho các môn đệ của Ngài ngày nay. Ðừng
ngồi lì để oán than trách móc trong đau khổ, nhưng hãy biết hướng về ngay mai.
Chỉ than trách hoặc đặt câu hỏi thì đau khổ vẫn mãi mãi là đau khổ. Chỉ một khi
hướng về Thập Giá của Chúa Giêsu, con người mới khám phá ra được ý nghĩa và giá
trị của các đau khổ này.
Lạy
Chúa, xin cho mầu nhiệm Thập Giá luôn là ánh sáng soi dẫn chúng con trong những
lúc tăm tối, khổ đau của cuộc đời. Xin cho chúng con biết sống lời dạy của
thánh Phaolô: "Ðau khổ sẽ góp phần vào cuộc khổ nạn của Ðức Kitô để chúng
con được thông phần niềm vui Phục Sinh của Ngài". Amen.
Veritas Asia
LỜI CHÚA MỖI NGÀY
Thứ
Sáu Tuần VI PS
Bài đọc: Acts 18:9-18: Jn 16:20-23.
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Cần phải trung thành trong mọi hoàn cảnh.
Con
người thường hay bị nản lòng trước những gian nan, khổ cực, và thất bại; đồng
thời dễ nhiệt thành trước những vinh quang, vui sướng, và thành công. Nhưng cả
hai thái độ là hai khía cạnh của cuộc đời như một đồng tiền hai mặt: chấp nhận
cuộc đời là phải chấp nhận cả hai.
Các
Bài Đọc hôm nay giúp chúng ta nhìn ra hai khía cạnh này qua những ví dụ và trường
hợp cụ thể trong đời sống. Trong Bài Đọc I, Phaolô có lẻ cảm thấy mệt mỏi và
chán nản khi thấy sự cố gắng của mình không mang lại kết quả như lòng mong ước,
lại còn phải chịu bao nhiêu những trái ý thử thách như hiểu lầm, đòn vọt, tù
đày, nhất là những quấy nhiểu của những đồng hương Do-thái. Nhưng Thiên Chúa vẫn
ở với và bảo vệ ông; nên ông tiếp tục ở lại và xây dựng giáo đoàn Corintô.
Trong Phúc Âm, Chúa Giêsu ví Cuộc Thương Khó sắp tới của Ngài như một sản phụ sắp
sinh con. Các môn đệ sẽ lo sợ và buồn phiền vì những đau khổ xảy ra cho Ngài và
cho các ông; nhưng Ngài muốn các ông nhìn tới niềm vui trọn vẹn mà không ai có
thể tước đoạt khỏi các ông, khi các ông chứng kiến Ngài sống lại vinh quang.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài
đọc I: Phải kiên trì rao giảng
Tin Mừng trong mọi hoàn cảnh.
1.1/
Gian khổ làm con người sợ làm chứng cho Thiên Chúa: Trong hành trình rao giảng lần thứ hai
của Phaolô, ông phải đương đầu với nhiều gian nan đau khổ: bị hiểu lầm và quấy
nhiễu bởi những người đồng hương, bị đánh đòn, bị giam cầm, và không nhìn thấy
Thiên Chúa cho kết quả như lòng mong ước. Những gian khổ này có lẽ đã làm nhụt
chí Phaolô, khiến ông không còn nhiệt thành rao giảng Tin Mừng như thuở ban đầu.
Tuy nhiên, Chúa Giêsu vẫn đồng hành với ông, nên một đêm, Chúa bảo ông Phaolô
trong một thị kiến: "Đừng sợ! Cứ nói đi, đừng làm thinh, vì Thầy ở với
anh; không ai tra tay hại anh được, vì Thầy có một dân đông đảo trong thành
này." Khi nhận ra ý Thiên Chúa, ông Phaolô ở lại đó một năm rưỡi, dạy cho
họ lời Thiên Chúa.
1.2/
Thiên Chúa luôn quan tâm và bảo vệ tôi tớ của Ngài: Rồi gian khổ lại tới, "thời ông
Gallion làm thống đốc tỉnh Akaia, người Do-thái nhất tề nổi dậy chống ông
Phaolô; họ đưa ông ra toà và nói: "Tên này xúi giục người ta tôn thờ Thiên
Chúa trái với Lề Luật.""
(1)
Thiên Chúa dùng Thống Đốc tỉnh Akaia để bảo vệ Phaolô: Trình thuật kể: Khi ông
Phaolô toan mở miệng, thì ông Gallion đã nói với người Do-thái: "Hỡi người
Do-thái, giả như có gì là trái Luật hay phạm pháp, thì lẽ đương nhiên là tôi sẽ
chịu khó nghe các ông. Nhưng đây lại là những chuyện tranh luận về giáo thuyết,
danh từ, luật lệ riêng của các ông, thì các ông hãy tự xét lấy. Phần tôi, tôi
không muốn xét xử những điều ấy." Rồi ông đuổi họ ra khỏi toà án.
(2)
Người cáo tội trở thành nạn nhân: Thấy kết quả xử án, "mọi người liền túm
lấy ông Sosthenes, trưởng hội đường, mà đánh túi bụi ngay trước toà án. Nhưng
ông Gallion chẳng bận tâm gì về việc này." Sosthenes là người chủ mưu
trong việc kích động để đưa Phaolô ra tòa án.
Phaolô
tiếp tục hành trình rao giảng: "Ông Phaolô còn ở lại Corintô khá lâu, rồi
từ giã các anh em và vượt biển sang miền Syria, cùng với bà Priscilla và ông
Aquila. Trước đó, tại Cenchreneae, ông xuống tóc, vì có lời khấn." Để có
thể trung thành hoàn tất sứ vụ cách hiệu quả, người rao giảng Tin Mừng cần cầu
nguyện, kết hợp với Thiên Chúa, và sống cuộc đời đơn sơ và kỷ luật.
2/
Phúc Âm: Nỗi buồn của anh
em sẽ trở thành niềm vui.
2.1/ Phải
qua gian khổ mới có hạnh phúc: "Thật,
Thầy bảo thật anh em: anh em sẽ khóc lóc và than van, còn thế gian sẽ vui mừng.
Anh em sẽ lo buồn, nhưng nỗi buồn của anh em sẽ trở thành niềm vui."
Quan
niệm của người Do-thái về 2 kỷ nguyên: kỷ nguyên hiện tại hoàn toàn xấu và bị
luận phạt, kỷ nguyên tương lai hoàn toàn tốt đẹp và đáng mong ước. Giữa hai kỷ
nguyên là thời của Đấng Thiên Sai tới mà các ngôn sứ gọi là "ngày kinh
hoàng" (Isa 13:9, Joel 2:1-2, 2 Pet 3:10). Chúa Giêsu dùng quan niệm truyền
thống này trong hai ví dụ để cắt nghĩa cho các môn đệ hiểu về những gì sắp xảy
tới cho Ngài và cho các ông.
(1)
Người đàn bà mang thai: "Khi sinh con, người đàn bà lo buồn vì đến giờ của
mình; nhưng sinh con rồi, thì không còn nhớ đến cơn gian nan nữa, bởi được chan
chứa niềm vui vì một con người đã sinh ra trong thế gian." Thời gian mang
thai của người đàn bà có thể ví như thời quá khứ, thời gian sau khi sinh con có
thể ví như thời tương lai. Giữa hai thời gian này là lúc lâm bồn: tuy đau đớn tột
cùng, nhưng người đàn bà chịu được vì hy vọng vào tương lai là người con sẽ được
ra đời. Bà sẽ được nhìn thấy, yêu thương, và chăm sóc cho con mình.
(2)
Niềm vui của các môn đệ khi được gặp lại Chúa: "Anh em cũng vậy, bây giờ
anh em lo buồn, nhưng Thầy sẽ gặp lại anh em, lòng anh em sẽ vui mừng; và niềm
vui của anh em, không ai lấy mất được." Thời gian còn được sống với Chúa
trên cõi dương gian được ví như thời quá khứ, thời gian sẽ được gặp lại Chúa được
ví như thời tương lai. Giữa hai thời gian này là Cuộc Thương Khó của Chúa
Giêsu: Các môn đệ đau khổ khi nhìn Thầy Chí Thánh bị luận tội, đánh đòn, đóng
đinh, và mai táng trong huyệt mộ; các ông lo lắng và sợ hãi cho số phận của
mình; nhưng rồi những đau khổ này sẽ qua đi, và các ông vui mừng vì thấy Chúa
chiến thắng tử thần và mọi sứ mạnh của thế gian, nhất là Ngài cũng sẽ làm cho
các ông sống lại vẻ vang như vậy.
2.2/ Niềm
vui trọn vẹn: "Ngày ấy,
anh em không còn phải hỏi Thầy gì nữa. Thật, Thầy bảo thật anh em: anh em mà
xin Chúa Cha điều gì, thì Người sẽ ban cho anh em nhân danh Thầy." Niềm
vui trọn vẹn vì là:
+ Niềm
vui hoàn toàn: không còn thiếu điều gì nữa. So sánh với niềm vui của thế gian
luôn thiếu vắng ít nhiều yếu tố.
+ Niềm
vui vĩnh cửu: không ai lấy mất được. Niềm vui thế gian dâng tặng chỉ tạm thời,
và luôn bị đe dọa bởi những khó khăn của cuộc sống. Khi người Kitô hữu được sống
bên Chúa của mình, họ luôn vui mừng và sầu thương không còn nữa.
(1)
Anh em không còn phải hỏi Thầy gì nữa: Còn sống ở đời này, con người còn phải vật
lộn đi tìm sự thật giữa bao nhiêu gian dối, giả trá. Khi được chiêm ngưỡng Chúa
trong ngày ấy, con người thấu hiểu mọi sự thật, và sẽ không cần hỏi han gì nữa.
(2)
Anh em nhân danh Thầy mà xin Chúa Cha điều gì, Ngài sẽ ban cho anh em: Dĩ nhiên
con người phải xin điều gì tốt lành và đẹp ý Chúa, chứ không xin điều gì hại
cho mình và cho tha nhân. Như một trẻ thơ chạy đến với cha mình để xin, cha sẽ
không bao giờ cho con mình cái gì có hại cho con, như cho con: vũ khí giết người,
internet để trong phòng, chơi với những bạn bè xấu ... Một kiến thức đầy đủ sự
thật sẽ loại trừ những lời xin không đẹp ý Chúa.
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
-
Chúng ta phải hiểu rõ đau khổ và vinh quang là hai mặt của cuộc đời trong Kế Họach
Cứu Độ của Thiên Chúa, để luôn trung thành với ơn gọi của mình, và sống bình an
khi gian nan khốn khó xảy đến.
-
Chúng ta đừng bao giờ chạy trốn đau khổ và chạy theo những thú vui nhất thời của
thế gian; vì nếu chúng ta không trung thành với Thiên Chúa, chúng ta sẽ không
được hưởng niềm vui của các chứng nhân trung thành.
Lm. Anthony ĐINH MINH TIÊN, OP.
06/05/16 THỨ SÁU ĐẦU THÁNG TUẦN 6 PS
Ga 16,20-23b
Ga 16,20-23b
Suy niệm: Chúng ta đang sống trong mùa Phục Sinh, mừng
Chúa Giê-su sống lại. Chúa Giê-su đang sống. Thế nhưng Lời Chúa hôm nay, lại
đưa chúng ta trở về khung cảnh từ biệt của Chúa Giê-su với các môn đệ năm xưa,
lúc đó Chúa Giê-su chưa đi chịu nạn chịu chết: Bây giờ anh em lo buồn, nhưng
Thầy sẽ gặp lại anh em. Nhắc lại một khung cảnh hoài niệm như thế có
ích gì không? Bởi hôm nay, Chúa Giêsu đang sống, chúng ta có thể gặp Chúa qua
Lời và Thánh Thể của Chúa. Đức Thánh Cha Bê-nê-đi-tô XVI, trong tập sách: “Đấng
Chịu Đâm Thâu” đã trả lời ít nhiều cho chúng ta: lịch sử và toàn thể nhân loại
xuất hiện trước chúng ta như một khối không chia cắt trước sau được. Mùa Phục
Sinh vẫn không đọng lại trong tâm hồn ta bao lâu lòng mình còn chất chứa đầy
những toan tính ích kỷ; với một tâm hồn như thế, dù là hôm nay, chúng ta vẫn
sống như thể Chúa Giê-su chưa sống lại. Vì thế, khung cảnh Lời Chúa hôm nay vẫn
còn nguyên giá trị cho chúng ta: nỗi buồn của chúng ta bây giờ sẽ thành niềm
vui, khi lòng chúng ta khao khát và gặp được Chúa Giê-su.
Mời Bạn: Sống
công chính nhưng lại bị bách hại. Sống gian xảo nhưng lại luồn lách qua mặt
được người khác. Bạn chọn điều nào? Điều nào đem lại cho bạn và tôi niềm vui?
Sống Lời Chúa: Nhịn
nhục trước lời phỉ báng của ai đó, để nỗi buồn thành niềm vui, để nên giống
Chúa Giê-su.
Cầu nguyện: Lạy Chúa Giê-su, được tất cả mà mất Chúa thì vui trở thành buồn.
Còn khi mất tất cả nhưng được Chúa thì buồn trở thành vui. Niềm vui của chúng
con là chính Chúa. Amen.
Lòng anh em sẽ vui
Kitô giáo không né tránh đau khổ, cũng không tìm
con đường diệt khổ, nhưng đón lấy đau khổ và tìm thấy ý nghĩa của nó trong tình
yêu.
Suy
niệm:
Hiếm
khi một đoạn Tin Mừng ngắn
mà lại
có nhiều từ nói đến niềm vui, nỗi buồn như vậy.
Khi sắp
bước vào cuộc Khổ nạn,
Đức
Giêsu không giấu các môn đệ về những thử thách đang chờ họ.
Khóc
lóc, lo buồn, than van là những điều họ sẽ phải trải qua (c. 20).
Nhưng
tâm trạng đó chỉ là tạm thời.
Niềm
vui khi thấy Thầy phục sinh mới là điều còn mãi (c. 22).
Không
có một Kitô giáo buồn.
Niềm
vui là một trong những nét đặc trưng của Kitô giáo,
bởi lẽ
Kitô giáo phát sinh từ Tin Mừng rộn rã, từ tiếng reo Halleluia :
Đức
Kitô đã sống lại rồi và đang ở giữa cộng đoàn tín hữu.
Niềm
vui ấy vẫn được diễn tả qua nhiều hình thức,
qua
tiếng chuông chiều cao vút của nhà thờ,
qua
các bài thánh ca dìu dặt đưa hồn bay lên gặp Đấng Tuyệt đối,
qua
những nụ cười tươi và tà áo muôn màu của giáo dân đi lễ mỗi Chúa nhật.
Nhưng
niềm vui không chỉ có ở nơi nhà thờ, mà còn ở mọi nơi.
Niềm
vui trên khuôn mặt một nữ tu cúi xuống vết thương của người phong.
Niềm
vui háo hức của một thanh niên bỏ tất cả để xin vào nhà Tập.
Niềm
vui bình an của những vị tử đạo Việt Nam trên đường ra pháp trường.
Không
thể hình dung một Kitô giáo mà không có niềm vui.
Kitô
giáo buồn thì chẳng phải là Kitô giáo nữa.
Thế
giới hôm nay có quá nhiều cách để làm cho người ta vui.
Niềm
vui dường như có thể mua được bằng tiền.
Người
ta tưởng càng sở hữu nhiều, càng hưởng thụ nhiều thì càng vui.
Nhưng
chính lúc đó người ta lại rơi vào sự buồn chán.
Thế
giới hôm nay là một thế giới buồn.
Ba
mươi ngàn người Nhật tự tử trong một năm.
Hiện
nay ở Hàn Quốc đang lan rộng tình trạng tự tử tập thể.
Khi đời
sống vật chất quá đầy đủ, thừa mứa,
người
ta lại không biết mình sống để làm gì.
Kitô
giáo phải có khả năng đem lại niềm vui cho thế giới,
không
phải thứ niềm vui rẻ tiền, vì mua được một trận cười thâu đêm,
nhưng
là thứ niềm vui của người tìm thấy ý nghĩa của cuộc sống.
Người
mẹ phải chịu buồn phiền, đau đớn khi sinh con,
nhưng
sinh rồi thì vui sướng, chẳng còn nhớ đến chuyện vượt cạn (c. 21).
Kitô
giáo không né tránh đau khổ, cũng không tìm con đường diệt khổ,
nhưng
đón lấy đau khổ và tìm thấy ý nghĩa của nó trong tình yêu.
Như
người mẹ chịu đau để đứa con chào đời,
người
Kitô hữu vui sướng vì thấy hoa trái của những gian truân thử thách.
Cầu
nguyện:
Lạy Chúa Giêsu,
các
sách Tin Mừng chẳng khi nào nói Chúa cười,
nhưng
chúng con tin Chúa vẫn cười
khi
thấy các trẻ em quấn quýt bên Chúa.
Chúa
vẫn cười khi hồn nhiên ăn uống với các tội nhân.
Chúa
đã cố giấu nụ cười trước hai môn đệ Emmau
khi
Chúa giả vờ muốn đi xa hơn nữa.
Nụ
cười của Chúa đi đôi với Tin Mừng Chúa giảng.
Nụ
cười ấy hòa với niềm vui
của
người được lành bệnh.
Lạy
Chúa Giêsu,
có
những niềm vui
Chúa
muốn trao cho chúng con hôm nay,
có
sự bình an sâu lắng Chúa muốn để lại.
Xin
dạy chúng con biết tươi cười,
cả
khi cuộc đời chẳng mỉm cười với chúng con.
Xin
cho chúng con biết mến yêu cuộc sống,
dù
không phải tất cả đều màu hồng.
Chúng
con luôn có lý do để lo âu và chán nản,
nhưng
xin đừng để nụ cười tắt trên môi chúng con.
Ước
gì chúng con cảm thấy hạnh phúc,
vì
biết mình được Thiên Chúa yêu thương
và
được sai đi thông truyền tình thương ấy. Amen.
Lm
Antôn Nguyễn Cao Siêu, SJ
6
Tháng Năm
Chân Phước Gerard ở Lunel
(thế kỷ 13)
Gerard sinh trong một gia đình quyền quý ở miền nam nước Pháp. Ngay từ nhỏ ngài
rất đạo đức -- khi mới năm tuổi, ngài đã xin mặc áo dòng Ba Phanxicô. Khi 18 tuổi,
Gerard cùng với người em là Effrenaud trốn trong một cái hang ở cạnh bờ sông và
bắt đầu hai năm trường sống như các vị ẩn tu. Sau đó hai anh em quyết định đi
hành hương, một phần là để ngăn cản những người hiếu kỳ đến thăm vì nghe tiếng
thánh thiện của hai anh em. Sau khi đi chân đất đến Rôma, hai người sống ở đây
trong hai năm, thăm viếng nhiều đền đài nổi tiếng.
Họ tiếp tục cuộc hành hương đến Giêrusalem, nhưng trên đường đi thì Gerard ngã
bệnh. Effrenaud phải đưa Gerard tạm trú trong một lều tranh ở Montesano, nước
Ý, để đi tìm thầy thuốc. Nhưng trước khi Effrenaud trở về thì Gerard đã trút
hơi thở cuối cùng.
Nhiều phép lạ đã xảy ra ở mộ của Gerard, và nơi ấy trở nên trung tâm hành
hương. Những người bị đau đầu kinh niên hoặc bị chứng động kinh đều được sự chữa
lành đặc biệt qua lời cầu bầu của ngài. Từ lâu thành phố Montesano kính Chân
Phước Gerard như vị quan thầy của mình. Ðôi khi ngài được gọi là Gery, Gerius
hoặc Roger ở Lunel.
Trích từ NguoiTinHuu.com
6 Tháng Năm
Khác Biệt Giữa Ngày Và Ðêm
Một vị đạo sĩ Ấn Giáo
nọ hỏi các đệ tử của ông như sau: "Làm thế nào để biết được đêm đã tàn và
ngày bắt đầu?"
Một người đệ tử trả lời
như sau: "Khi ta trông thấy một con thú từ đằng xa và ta có thể nói: đó là
con bò hay con ngựa".
Câu trả lời trên đây
đã không làm cho nhà đạo sĩ ưng ý chút nào...
Người đệ tử thứ hai mới
lên tiếng nói: "Khi ta thấy một cây lớn từ đằng xa vàta có thể nói nó là
cây xoài hay cây mít".
Vị đạo sĩ cũng lắc đầu
không đồng ý. Khi các đệ tử nhao nhao muốn biết câu giải đáp, ông mới ôn tồn
nói như sau: "Khi ta nhìn vào gương mặt của bất cứ người nào và nhận ra
người anh em của ta trong người đó thì đó là lúc đêm tàn và ngày mới bắt đầu. Nếu
ta không phân biệt được như thế, thì cho dù đêm có tàn, ngày có bắt đầu, tất cả
mọi sự không có gì thay đổi".
Ngày 25 tháng 12, lễ Thần Mặt Trời của dân ngoại đã được Giáo Hội chọn làm ngày
sinh của Chúa Giêsu. Chúa Giêsu quả thực là Mặt Trời Công Chính. Ngài xuất hiện
để báo hiệu Ðêm đã tàn và Ngày Mới bắt đầu.
Nhân loại đã chìm ngập trong đêm tối của tội lỗi, đêm tối của trốn chạy khỏi
Thiên Chúa và chối bỏ lẫn nhau giữa người với người. Chúa Giêsu đã đến để xóa
tan đêm tối ấy và khai mở ngày mới trong đó người nhận ra người, người trở về với
Thiên Chúa.
Quả thực, chỉ trong Ðức Giêsu Kitô, mầu nhiệm con người mới được sáng tỏ. Trong
đêm tối âm u của khước từ Thiên Chúa và chóii bỏ lẫn nhau, con người đã không
biết mình là ai, mình sẽ đi về đâu. Trong ánh sáng của Chúa Giêsu Kitô, con người
nhận dạng được chính mình cũng như nhìn thấy người anh em của mình.
Nhận ra người anh em nơi một người nào đó chính là nhìn thấy hình ảnh của Thiên
Chúa nơi mọi người cũng như phẩm giá vô cùng cao quý của người đó.
Nhận ra người anh em nơi một người nào đó là nhìn thấy niềm vui, nỗi khổ, sự bất
hạnh và ngay cả lỗi lầm của người đso như của chính mình.
Nhận ra người anh em nơi một người nào đó chính là sẵn sàng tha thứ cho người
đó ngay cả khi người đó xúc phạm đến ta và không muốn nhìn mặt ta.
Nhận ra người anh em nơi một người nào đó cũng có nghĩa là không thất vọng về
khả năng hướng thiện của người đó.
Nhận ra người anh em nơi một người nào đó cũng có nghĩa là muốn nói với người
đó rằng, cách này hay cách khác, ta cần người đó để được sống xứng với ơn gọi
làm người hơn.
Trích
sách Lẽ Sống
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét