07/06/2016
Thứ Bảy đầu tháng tuần 6 Phục Sinh
Bài Ðọc
I: Cv 18, 23-28
"Apollô trưng Thánh Kinh để minh chứng Ðức
Giêsu là Ðấng Kitô".
Trích sách Tông đồ Công vụ.
Sau khi ở lại Antiôkia ít lâu, Phaolô ra đi, lần lượt
ngài đi qua các vùng Galata và Phrygia, làm cho tất cả môn đồ thêm vững mạnh.
Bấy giờ có một người Do-thái tên là Apollô, quê ở
Alexan-dria, rất lợi khẩu và thông biết Thánh Kinh, ông đến Êphêxô. Ông đã học
thông đạo Chúa; ông nhiệt tâm rao giảng và siêng năng dạy những điều về Ðức
Kitô, mặc dầu ông chỉ biết phép rửa của Gioan. Vì thế ông bắt đầu hành động mạnh
dạn trong hội đường. Khi Priscilla và Aquila nghe ông, liền đón ông (về nhà) và
trình bày cặn kẻ hơn cho ông biết đạo Chúa. Ông muốn sang Akaia, thì các anh em
khuyến khích ông và viết thơ cho các môn đồ xin họ tiếp đón ông. Ðến nơi, ông
đã giúp các tín hữu rất nhiều, vì ông đã công khai phi bác những người Do-thái
cách hùng hồn; ông trưng Thánh Kinh để minh chứng Ðức Giêsu là Ðấng Kitô.
Ðó là lời Chúa.
Ðáp
Ca: Tv 46, 2-3. 8-9. 10
Ðáp: Thiên
Chúa là Vua khắp cõi trần gian (c. 8a).
Hoặc đọc: Alleluia.
Xướng: 1) Hết thảy chư dân, hãy vỗ tay, hãy reo mừng
Thiên Chúa tiếng reo vui! Vì Chúa là Ðấng Tối cao, khả uý, Người là Ðại Ðế trên
khắp trần gian. - Ðáp.
2) Vì Thiên Chúa là Vua khắp cõi trần gian, hãy xướng
ca vịnh mừng Người, Thiên Chúa thống trị trên các nước, Thiên Chúa ngự trên
ngai thánh của Người. - Ðáp.
3) Vua chúa của chư dân, đã nhập đoàn với dân riêng
Thiên Chúa của Abraham. Vì các vua chúa địa cầu thuộc quyền Thiên Chúa: Người
là Ðấng muôn phần cao cả! - Ðáp.
Alleluia:
Ga 28, 19 và 20
Alleluia, alleluia! - Chúa phán: "Các con hãy
đi giảng dạy muôn dân: Thầy sẽ ở cùng các con mọi ngày cho đến tận thế". -
Alleluia.
Phúc
Âm: Ga 16, 23b-28
"Cha yêu mến các con, bởi vì các con yêu mến và
tin Thầy".
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Gioan.
Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ rằng:
"Thật, Thầy bảo thật các con: điều gì các con sẽ nhân danh Thầy mà xin
Cha, thì Người sẽ ban cho các con. Cho đến bây giờ, các con chưa nhân danh Thầy
mà xin điều gì. Hãy xin thì sẽ được, để các con được niềm vui trọn vẹn. Tất cả
những điều đó, Thầy đã dùng dụ ngôn mà nói với các con. Ðã đến giờ Thầy sẽ
không còn dùng dụ ngôn mà nói nữa, Thầy sẽ loan truyền rõ ràng cho các con về
Cha. Ngày đó các con sẽ nhân danh Thầy mà xin, và Thầy không bảo là chính Thầy
sẽ xin Cha cho các con đâu. Chính Cha yêu mến các con, bởi vì chúng con yêu mến
Thầy và tin rằng Thầy bởi Thiên Chúa mà ra. Thầy bởi Cha mà ra, và đã đến trong
thế gian, rồi bây giờ Thầy bỏ thế gian mà về cùng Cha".
Ðó là lời Chúa.
Suy Niệm:
Tông Ðồ Tin Cậy
Một nhà danh họa Hà Lan đã để lại cho thế giới hơn
800 bức tranh sơn dầu và 700 bức tranh khác trước khi kết liễu đời mình bằng một
viên súng lục vào năm 1890, lúc ấy ông vừa mới 37 tuổi. Cuộc đời của nhà danh họa
là một chuỗi dài những thất bại. Thất bại vì cuộc sống lẫn nghề nghiệp, và ông
đã có hơn 1,500 bức vẽ, nhưng khi còn sống ông chỉ bán được một bức tranh với
trị giá 85 đô la.
Một lần ông được báo chí nói tới và chỉ được vài bức
tranh đem ra triển lãm, vì các bạn muốn chiều lòng ông. Ông đã ra đi trong thất
bại đắng cay của cuộc đời. Vậy mà hiện nay sau khi ông đã chết mỗi một bức
tranh của ông đã trị giá tới hàng triệu đô la, và có lẽ trong cuộc đời ông, ông
đã chẳng bao giờ dám nghĩ rằng mình có thiên tài về họa, một điều mà thế giới
hôm nay đang tán dương về ông.
Anh chị em thân mến!
Tâm trạng của nhà danh họa trên đây phần nào cũng
tương tự với tâm trạng của phần đông trong chúng ta. Nhận được chức phận làm
con Thiên Chúa, nhưng có mấy ai biết rõ và hãnh diện về giá trị của chức vụ ấy.
Một giá trị đã được Chúa Giêsu nói đến trong bài Tin Mừng hôm nay.
Anh chị em thân mến!
Trước đây, Chúa Giêsu giảng dạy bằng dụ ngôn và chỉ
khi ở riêng với các môn đệ, Ngài giải thích cho các ông hết thảy mọi điều. Bây
giờ đã đến lúc Chúa Giêsu không dùng dụ ngôn để giảng dạy, nhưng Ngài nói thẳng
cho họ hiểu về Cha với cách thức thân tình giữa Chúa Giêsu và các môn đệ. Ðược
chọn làm môn đệ nên họ được giải thích tường tận, vì những gì đã nghe biết nơi
Cha thì Chúa Giêsu đã tỏ lộ hết cho họ. Chia sẻ các hiểu biết là yếu tố căn bản
xây dựng mối thân tình. Càng nhiều hiểu biết được chia sẻ thì mối thân tình
càng được thắm thiết.
Con người ai cũng quí trọng bạn tri kỷ vì chỉ với
người bạn này họ mới chia sẻ hết mọi điều và họ hiểu hết được nỗi niềm. Khi gửi
gắm nỗi niềm tâm sự vào các môn đệ, Chúa Giêsu cũng muốn họ là bạn tri kỷ của
Ngài. Ðây không chỉ là một gửi gắm lời tâm sự mà thôi, nhưng còn tất cả con người
của Ngài.
Việc trao ban trong bí tích Thánh Thể là dấu chứng
Ngài muốn kết hiệp với họ. Hãy hành động với Ngài và trong Ngài thì họ sẽ gặp
được điều mong ước. "Vì các con nhân danh Thầy mà xin cùng Cha thì Người sẽ
ban cho". Từ thân phận tôi tớ nô lệ, các môn đệ được nâng lên hàng bạn hữu
vì Chúa Giêsu muốn họ sống như Ngài trong chức phận làm Con Thiên Chúa - một
giá trị đã bị con người đánh mất và được Ðức Kitô phục hồi bằng chính sự tự hiến
của Ngài. Vậy qua cái chết của Ðức Kitô, không chỉ các môn đệ mà còn tất cả những
ai tin Ngài đều được đón nhận tước vị ấy. Và nhờ bí tích Rửa Tội, mỗi người
Kitô hữu cũng được lãnh nhận tước hiệu làm con Thiên Chúa. Ðây không phải là một
tước hiệu khoác lên con người, nhưng là một tiếp xúc với sự sống Thiên Chúa. Với
Ðức Kitô và trong Ðức Kitô, điều Kitô hữu cầu xin sẽ được nhận lời. Ðức Kitô đã
đem lại cho tín hữu một giá trị mới nhưng đồng thời Ngài đòi buộc họ sống xứng
đáng với giá trị ấy: "Chính Cha yêu mến chúng con bởi vì chúng con yêu mến
Thầy và tin rằng Thầy bởi Thiên Chúa mà ra". Tin nhận và yêu mến Ðức Kitô
sẽ cho phép người tín hữu sống trong tình yêu của Thiên Chúa. Như các tông đồ,
Kitô hữu cũng được Chúa Giêsu chọn làm bạn tri kỷ của Ngài. Tất cả những hiểu
biết về Thiên Chúa đã được gói gọn trong lời Ngài, và chẳng thể được gọi là bạn
tri kỷ hoặc là kẻ yêu mến Ngài một khi lời Ngài bị đuổi đi không được đón nhận
và đáp trả.
Qua bài Tin Mừng hôm nay, ước mong rằng mỗi người
trong chúng ta biết vui mừng và hãnh diện vì địa vị làm con Thiên Chúa. Xin
Chúa cho chúng con được luôn sống xứng đáng với địa vị ấy bằng cách tin nhận và
yêu mến Ðức Kitô, để rồi chúng con sẽ mãi mãi ở trong tình yêu của Chúa. Amen.
Veritas
Asia
LỜI CHÚA MỖI NGÀY
Thứ Bảy
Tuần VI PS
Bài đọc: Acts 18:23-28:
Jn 16:23-28.
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Cùng nhau hoạt động để mang Ơn Cứu Độ
cho mọi người.
Con người thường cảm thấy bất an và ghen tị khi thấy
người khác nổi tiếng, uy quyền, giàu sang, và được mọi người kính trọng hơn
mình. Vì thế, họ tìm cách làm sao để giảm danh giá, uy quyền, và thế lực của
người khác bằng nhiều những thủ đoạn khác nhau như: nói xấu, bôi nhọ, và ngay cả
hãm hại người khác. Nhưng đối với các tín hữu là những môn đệ của Chúa, họ
không được phép làm như thế. Trái lại, Thiên Chúa đòi họ phải cộng tác với
nhau, mỗi người một tài năng của Thánh Thần ban, cho việc xây dựng Nhiệm Thể
Chúa Kitô và cho việc loan báo Tin Mừng.
Các Bài Đọc hôm nay cho chúng ta những mẫu gương về
tinh thần đoàn kết và cộng tác trong Kế Hoạch Cứu Độ của Thiên Chúa. Trong Bài
Đọc I, khi cộng đoàn Ephesus nhận ra ông Apollo có những tài năng xuất chúng
cho việc rao giảng Tin Mừng, họ không ghen tị với ông. Trái lại, họ tìm cách bổ
khuyết những gì ông còn thiếu, và tạo mọi cơ hội dễ dàng để ông đem Tin Mừng
cho mọi người trong tỉnh Akaia. Trong Phúc Âm, Chúa Giêsu không giữ các môn đệ
lại cho mình; nhưng khuyến khích các ông đến với Chúa Cha. Ngài xác tín với các
môn đệ là Chúa Cha yêu con người, và sẵn sàng ban mọi điều các ông xin nhân
danh Ngài.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài
đọc I: Các tín hữu cùng cộng tác với nhau trong việc rao giảng và bảo vệ Tin Mừng.
1.1/ Sự xuất hiện của một nhà rao giảng mới, ông
Apollo: Trải qua lịch sử của Do-thái cũng như của Giáo Hội, Thiên Chúa không ngừng
gởi tới những nhân tài: khôn ngoan, thánh thiện, can đảm, và nhiệt thành, để
loan truyền những sứ điệp của Ngài; chẳng hạn, Moses, David, Solomon, Isaiah,
Gioan Tẩy Giả, Phêrô và Phaolô. Trong cộng đoàn Ephesus, Thiên Chúa cũng cho xuất
hiện một tài năng mới người Do-thái tên là Apollo, quê ở Alexandria, ông là người
có tài hùng biện và thông thạo Kinh Thánh.
Alexandria bên Ai-cập và Antioch bên Syria là hai
trung tâm nổi tiếng vế triết học và thần học của Giáo Hội trong những thế kỷ đầu
tiên. Hai nơi này đã cống hiến cho Giáo Hội rất nhiều các thánh Giáo Phụ xuất
chúng và nhiệt tâm bảo vệ Đạo Thánh Chúa. Apollo có những đặc tính của người
rao giảng: đã được học Đạo Chúa, có tài hùng biện, và thông thạo Kinh Thánh. Với
tâm hồn nồng nhiệt, ông thường lên tiếng giảng dạy chính xác những điều liên
quan đến Đức Giêsu. Một điều ông còn thiếu: ông chỉ biết có Phép Rửa của ông
Gioan.
1.2/ Rao giảng Tin Mừng là bổn phận của mọi người: Nhận ra tài
năng và lòng nhiệt thành của Apollo, những người trong cộng đoàn giúp ông bổ
khuyết những gì còn thiếu và tạo cơ hội cho ông đi rao giảng Tin Mừng trong tỉnh
Akaia.
(1) Bà Priscilla và ông Aquila giúp cho ông Apollo
hiểu Đạo của Thiên Chúa: Sau khi nghe ông mạnh dạn rao giảng trong hội đường,
"bà Priscilla và ông Aquila mời ông về nhà để trình bày Đạo của Thiên Chúa
cho ông chính xác hơn." Có nhiều điều cho chúng ta học hỏi từ biến cố này:
- Hai ông bà không ghen tị với Apollo, nhưng giúp
ông hiểu biết tường tận hơn.
- Apollo không kiêu ngạo cho mình biết hết, nhưng sẵn
sàng học hỏi từ người đi trước.
- Những người trong bậc gia đình có thể đóng góp
trong việc giáo dục và đào tạo những người rao giảng Tin Mừng tương lai.
- Nữ giới cũng có vai trò trong việc rao giảng Tin Mừng
mà không cần phải đòi cho được hưởng quyền lợi như nam giới.
(2) Các anh em trong cộng đòan giúp Apollo có cơ hội
rao giảng Tin Mừng tại Akaia: "Khi biết ông Apollo muốn sang miền Akaia,
các anh em khuyến khích ông và viết thư xin các môn đệ tiếp đón ông." Người
khuyến khích ơn gọi và người tạo cơ hội đều góp phần trong việc rao giảng Tin Mừng.
Để có người rao giảng, Thiên Chúa cần sự cộng tác của tất cả mọi người.
Kết quả là cả cộng đoàn cùng được hưởng: "Khi đến
nơi, nhờ ơn Chúa, ông Apollo đã giúp ích nhiều cho các tín hữu, vì ông mạnh mẽ
và công khai bẻ lại người Do-thái, dẫn Kinh Thánh mà minh chứng rằng Đức Giêsu
là Đấng Kitô."
2/
Phúc Âm: Chính Chúa Cha yêu mến anh em, vì anh em đã yêu mến Thầy.
2.1/ Chúa Giêsu khuyến khích các môn đệ đến cùng
Chúa Cha: Chúa Giêsu không hoạt động riêng lẻ, nhưng cùng hoạt động với Chúa Cha để
sinh lợi ích cho con người. Ví dụ, Chúa Cha tạo cơ hội thuận tiện cho con người
đến với Chúa Giêsu để nghe người rao giảng và chữa lành; đối lại, Chúa Giêsu
nói cho con người biết về tình yêu Thiên Chúa. Trong trình thuật hôm nay, Chúa
Giêsu chỉ đường cho các môn đệ đến với Chúa Cha: "Thật, Thầy bảo thật anh
em: anh em mà xin Chúa Cha điều gì, thì Người sẽ ban cho anh em nhân danh Thầy.
Cho đến nay, anh em đã chẳng xin gì nhân danh Thầy. Cứ xin đi, anh em sẽ được,
để niềm vui của anh em nên trọn vẹn."
Khi không ích kỷ giữ lại cho mình, nhưng luôn rộng
lượng cho đi, hậu quả là cả ba đều được hưởng: Chúa Cha yêu Chúa Giêsu, Chúa
Giêsu yêu con người, và con người yêu cả Chúa Cha và Chúa Giêsu.
2.2/ Yêu thương Chúa Cha là yêu thương Chúa Giêsu: Từ chương 1
cho đến hết chương 12 của Tin Mừng Gioan, Chúa Giêsu đã dùng nhiều dụ ngôn giảng
dạy cho các môn đệ và dân chúng; nhưng từ chương 13 trở đi, Ngài dành riêng để
mặc khải và dạy dỗ các môn đệ. Đó là lý do Chúa Giêsu nói: "Sẽ đến giờ Thầy
không còn dùng dụ ngôn mà nói với anh em nữa, nhưng Thầy sẽ nói rõ cho anh em về
Chúa Cha, không còn úp mở."
Các môn đệ của Chúa có thể đến trực tiếp với Chúa
Cha: "Ngày ấy, anh em sẽ nhân danh Thầy mà xin, và Thầy không nói với anh
em là Thầy sẽ cầu xin Chúa Cha cho anh em. Thật vậy, chính Chúa Cha yêu mến anh
em, vì anh em đã yêu mến Thầy, và tin rằng Thầy từ Thiên Chúa mà đến. Thầy từ
Chúa Cha mà đến và Thầy đã đến thế gian. Thầy lại bỏ thế gian mà đến cùng Chúa
Cha." Nếu Cha yêu Con, Cha cũng yêu tất cả những ai thuộc về Con (Jn
10:29). Nếu Con yêu Cha, Con sẽ gìn giữ và bảo vệ tất cả những ai Cha đã ban
cho Con (Jn 6:37, 39-40).
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
- Rao giảng Tin Mừng cho mọi người để họ tin yêu
Thiên Chúa là bổn phận của mọi người. Vì thế, người góp công, người góp của,
chúng ta phải cộng tác với nhau, và làm hết sức cho Nước Chúa ngày càng mở rộng.
- Chức vụ, danh giá, uy quyền, luôn len lỏi khắp nơi
trong Giáo Hội, dòng tu, và giáo xứ. Những điều này không những đã làm trì trệ
trong việc loan báo Tin Mừng, mà còn làm gương xấu và làm mất đức tin cho người
khác, ngay cả cho chính đương sự.
- Chúng ta đã lãnh nhận Tin Mừng cách nhưng không,
thì cũng phải cho đi cách nhưng không. Thiên Chúa không cho phép chúng ta lạm dụng
Tin Mừng để mưu cầu danh giá, uy quyền, và lợi lộc cho cá nhân mình.
Lm.
Anthony ĐINH MINH TIÊN, OP.
07/05/16 THỨ BẢY ĐẦU THÁNG TUẦN 6 PS
Ga 16,23b-28
Ga 16,23b-28
Suy niệm: Câu thành ngữ “nhất thân nhì thế” rất quen thuộc này phản ảnh một thực tế tương giao xã hội (dù nhiều khi mang màu sắc tiêu cực) hầu như ở mọi nơi và trong mọi thời. Thật vậy, kinh nghiệm đời thường cho thấy, trong nhiều trường hợp, sự cậy nhờ thân thế rất cần thiết. Trong mối tương giao với Thiên Chúa, chúng ta cũng được khuyến khích cậy nhờ thân thế số một là Đức Giê-su Ki-tô – và ở đây thì ta hoàn toàn không sợ mang tiếng là tiêu cực! Xác suất thành công khi cậy nhờ Đức Giê-su Ki-tô làm ‘ô dù’ là chắc chắn một trăm phần trăm, nghĩa là xin đâu được đấy (dù không phải luôn luôn có nghĩa là xin
gì được nấy – vì thường Chúa ban cho ta điều khác, tốt cho ta
hơn điều ta xin!) chính Đức Giê-su đã bảo đảm cho xác suất một trăm phần trăm này (x. Ga 15,16b;
16,23b).
Mời Bạn: Trong mỗi thánh lễ, mỗi giờ kinh, bạn chú tâm vào lời cầu nguyện chung của cộng đoàn, vì tất cả những ý cầu nguyện đó, chúng ta đều nhân danh Đức Giêsu mà xin cùng Chúa Cha!
Chia sẻ: Bạn có vững tin khi cầu nguyện không? Lời cầu nguyện của chúng ta luôn luôn cậy nhờ vào công nghiệp của Đức Giê-su Ki-tô mà!
Sống Lời Chúa: Cái
‘đuôi’ “nhờ Đức Kitô, Chúa chúng con,” dễ bị đọc hay nghe đọc một cách vô hồn, máy móc. Chúng ta sẽ ý thức và xác tín hơn trong từng tiếng của lời cầu xin ấy.
Cầu nguyện: Lạy Cha, xin ban cho chúng con đức tin mạnh mẽ, lòng cậy trông vững vàng, và lòng mến yêu sâu sắc. Chúng con nguyện xin, nhờ Đức Giêsu Kitô, Chúa chúng con. Amen.
Chúa Cha yêu mến anh em
Khi cầu xin nhân danh Thầy Giêsu,
chúng ta hiệp nhất với Thầy, nên lời xin của chúng ta dễ được Chúa Cha đoái nhận.
Suy
niệm:
Allah
là tên của Thiên Chúa trong Hồi giáo.
Ngài
được tôn kính bằng 99 danh hiệu khác nhau:
Đấng
Tối cao, Đấng Nhân hậu, Đấng Toàn năng, Đấng Vĩnh cửu…
Danh
hiệu thứ 100 sẽ được mặc khải ở đời sau.
Nhưng
Allah không bao giờ được gọi là Cha,
vì
Ngài không sinh con.
Kitô
giáo yêu mến Đức Giêsu và tin Ngài là Con Thiên Chúa.
Thiên
Chúa chính là Cha của Đức Giêsu.
Đức
Giêsu vẫn gọi Thiên Chúa bằng tiếng Abba thân thương.
Cuộc
đời Đức Giêsu nơi trần gian giống như một cuộc ra đi và trở về.
Ngài
từ Thiên Chúa Cha mà đến thế gian (cc. 27-28),
rồi
Ngài lại bỏ thế gian mà đến cùng Chúa Cha, sau khi hoàn thành sứ vụ.
Sứ vụ
của Ngài là vén mở cho môn đệ về Chúa Cha (c. 25),
và
đưa họ đi vào chỗ thân tình gần gũi với Người Cha ấy.
Chúa
Cha ở trong thế giới thần linh,
nhưng
thế giới ấy lại có những cửa sổ mở ra với thế giới con người.
Trong
bài Tin Mừng hôm nay, Thầy Giêsu kêu mời các môn đệ
hãy mạnh
dạn đến với Cha và nài xin.
Đây
là điều trước đây họ chưa từng làm (c. 24a).
Đã đến
lúc mạnh dạn đưa ra những thỉnh nguyện nhân danh Thầy Giêsu.
Nhân
danh Thầy Giêsu mà xin cùng Chúa Cha
là điều
vẫn nằm ở phần cuối của mỗi lời nguyện trong Giáo Hội.
Khi cầu
xin nhân danh Thầy Giêsu, chúng ta hiệp nhất với Thầy,
nên lời
xin của chúng ta dễ được Chúa Cha đoái nhận.
Chúa
Cha sẽ ban cho chúng ta mọi sự nhân danh Đức Giêsu (c. 23).
Hơn
thế nữa, chính Chúa Cha cũng yêu mến chúng ta (c. 27),
và muốn
cho chúng ta ơn lớn nhất
là đi
vào tương quan với Ba Ngôi ngay từ khi còn sống ở trần gian.
“Cứ
xin đi, anh em sẽ được,
để niềm
vui của anh em nên trọn vẹn” (c. 24).
Khi sắp
được về hưởng niềm vui bên Chúa Cha (Ga 14, 28),
thấy
các môn đệ buồn phiền, Thầy Giêsu đã nói nhiều về niềm vui.
Thầy
muốn chia sẻ cho họ niềm vui của mình,
Ba lần
Ngài nói đến niềm vui trọn vẹn hứa ban cho họ (Ga 15,11;
16,24; 17,13).
Ngài
còn hứa cho họ niềm vui mà không ai sẽ lấy được (Ga 16, 22).
Chuẩn
bị mừng lễ Chúa Thăng Thiên, chúng ta xin được niềm vui đó,
niềm
vui của những người đã chạm đến trời cao.
Cầu
nguyện:
Lạy Cha từ ái,
đây là niềm tin của con.
Con tin Cha là Tình yêu,
và mọi sự Cha làm đều vì yêu chúng con.
Cả những khi Cha mạnh tay cắt tỉa,
cả những khi Cha thinh lặng hay vắng mặt,
cả những khi Cha như chịu thua sức mạnh
của ác nhân,
con vẫn tin Cha là Cha toàn năng nhân
ái.
Con tin Cha không chịu thua con về lòng
quảng đại,
chẳng để con thiệt thòi khi dám sống cho
Cha.
Con tin rằng nơi lòng những người cứng cỏi
nhất
cũng có một đốm lửa của sự thiện,
được vùi sâu dưới những lớp tro.
Chỉ một ngọn gió của tình yêu chân thành
cũng đủ làm đốm lửa ấy bừng lên rạng rỡ.
Con tin rằng chẳng có giọt nước mắt nào
vô ích,
thế giới vẫn tồn tại
nhờ hy sinh thầm lặng của bao người.
Con tin rằng chiến thắng cuối cùng thuộc
về Ánh sáng.
Sự Sống và Tình yêu sẽ chiếm ngự địa cầu.
Con tin rằng dòng lịch sử của loài người
và vũ trụ
đang chuyển mình tiến về với Cha,
qua trung gian tuyệt vời của Chúa Giêsu
và sức tác động mãnh liệt của Thánh Thần.
Con tin rằng dần dần mỗi người sẽ gặp
nhau,
vượt qua mọi tranh chấp, bất đồng,
mọi dị biệt, thành kiến,
để cùng nắm tay nhau đi qua sa mạc cuộc
đời
mà về nhà Cha là nơi hạnh phúc viên
mãn.
Lạy Cha, đó là niềm tin của con.
Xin Cha cho con dám sống niềm tin ấy.
Amen.
Lm
Antôn Nguyễn Cao Siêu, SJ
7
Tháng Năm
Truyền Giáo
Một buổi tối nọ, viên
sĩ quan trẻ tuổi người Pháp tên là Charles de Foucauld say mê kể cho gia đình
nghe những cuộc thám hiểm của anh ở Maroc. Người chăm chú theo dõi câu chuyện của
anh nhất là cô cháu bé chưa tròn 10 tuổi. Khi anh vừa chấm dứt thì cô bé đã bất
thần đặt một câu hỏi như sau: "Thưa cậu, cháu đã thấy cậu làm được nhiều
việc vĩ đại... Thế cậu đã làm được gì cho Thiên Chúa chưa?"
Câu hỏi ấy như một luồng
điện giật khiến anh trở thành bất động. Từ bao lâu nay, chưa có người nào đã
khiến anh phải suy nghĩ nhiều như thế. "Anh đã làm gì cho Thiên Chúa
chưa?". Charles de Foucauld lục soát trong lương tâm của mình để chỉ thấy
một lỗ hổng không đáy. Anh đã phí phạm tất cả thời giờ của anh trong những cuộc
ăn chơi trụy lạc và những danh vọng phù phiếm... Mắt anh bỗng mở ra để thấy được
nỗi khốn khổ, nghèo hèn của mình.
Ngày hôm sau, anh tìm
đến xưng tội với một vị linh mục. Anh vào dòng khổ tu, rồi xin đến Nagiareth để
sống trọn vẹn cho Chúa Giêsu.
Ngày nọ, giữa lúc
đang đắm mình trong cầu nguyện, anh bỗng nghe từ căn nhà bên cạnh có tiếng than
van rên rỉ của một người Hồi Giáo.
Charles de Foucauld
nghĩ đến gương bác ái của Chúa Giêsu: anh có thể giam mình cầu nguyện một mình
giữa lúc những người anh em của anh đang rên rỉ trong hấp hối, trong thất vọng
sao?
Nghĩ thế, anh bèn quyết
định đến sống giữa họ, trở thành bạn hữu của họ, nhất là những người cô đơn, lạc
lõng, nghèo hèn nhất trong xã hội.
Những năm cuối cùng,
Charles de Foucauld sống giữa sa mạc Sahara, chia sẻ hoàn toàn cuộc sống với những
người dân nghèo. Charles de Foucauld đã chia sẻ với họ những giọt máu cuối cùng
của anh: ngày đầu tháng 12 năm 1916, anh đã bị thảm sát giữa lúc đang cầu nguyện...
Ngày nay, các tiểu đệ và tiểu muội Chúa Giêsu tiếp tục lý tưởng sống của anh: họ
lao động và sống giữa những người nghèo hèn nhất trong xã hội... Tất cả cuộc sống
và sự âm thầm hiện diện của họ là một cố gắng làm một cái gì cho Chúa.
Có những nhà truyền giáo rời bỏ quê hương để đi đến những nơi hoàn toàn xa lạ
như Thánh Phanxicô Xaviê. Nhưng cũng có những nhà truyền giáo dâng cả cuộc đời
hy sinh cầu nguyện và đau khổ của mình như Thánh Nữ Têrêxa Hài Ðồng Giêsu. Có
những nhà truyền giáo hùng hồn rao giảng như các tông đồ, nhưng cũng có những
nhà truyền giáo âm thầm hiện diện và chia sẻ với những người nghèo khổ như
Charles de Foucauld.
Âm thầm hiện diện. Nhưng vẫn có thể chiếu sáng niềm tin yêu hy vọng: đó là mẫu
người truyền giáo mà Giáo Hội tại Việt Nam đang cần hơn bao giờ hết. Những cuộc
sống tử tế, hy sinh phục vụ, quên mình... vẫn là những lời rao giảng hùng hồn
hơn bao giờ hết.
Trích sách Lẽ Sống
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét