13/08/2016
Thứ bảy tuần 19 thường niên.
Bài Ðọc
I: (Năm II) Ed 18, 1-10. 13b. 30. 32
"Ta
sẽ xét xử mỗi người theo cách nó sống".
Trích
sách Tiên tri Êdêkiel.
Có lời
Chúa phán cùng tôi rằng: Tại sao giữa các ngươi trong Israel có câu tục ngữ rằng:
"Cha ông ăn nho chua thì con cháu ghê răng"?
Chúa
là Thiên Chúa phán, Ta lấy sự sống Ta mà thề không lặp lại câu tục ngữ ấy ở
Israel nữa. Này tất cả mọi sinh mạng đều thuộc về Ta; sinh mạng người cha cũng
như sinh mạng người con, đều thuộc về Ta. Ai phạm tội, người ấy sẽ chết. Ai
công chính, giữ lề luật và đức công bình, không ăn (của cúng) trên núi và không
ngước mắt nhìn các thần tượng của nhà Israel, không xúc phạm đến vợ người khác,
không gần gũi đàn bà khi họ không được sạch, không áp bức người ta, trả đồ cầm
cố cho người mắc nợ, không cưỡng đoạt của ai, đem bánh cho người đói khát, đem
áo mặc cho người trần trụi, không cho vay ăn lời, không lấy thêm của người, giữ
tay không làm điều gian ác, xét đoán công minh giữa hai người, ăn ở theo luật lệ
của Ta, và giữ các giới răn của Ta để thực hiện chân lý, người đó mới là công
chính, nó sẽ được sống, Chúa là Thiên Chúa phán.
Nhưng
nếu người đó sinh ra một đứa con trộm cướp, khát máu, phạm tội trong những lỗi
nói trên, thì đứa con ấy không đáng sống, vì đã làm những điều đáng ghét, nó sẽ
chết, và máu nó sẽ đổ trên đầu nó.
Vì vậy,
hỡi nhà Israel, Ta sẽ xét xử mỗi người theo cách nó sống: Chúa là Thiên Chúa
phán. Các ngươi hãy trở lại và hãy hối cải tất cả những điều gian ác, thì sự
gian ác sẽ không huỷ diệt các ngươi. Hãy dứt bỏ hết mọi tội lỗi các ngươi đã phạm,
và hãy tạo cho các ngươi một tâm hồn và một tinh thần mới. Hỡi nhà Israel, tại
sao các ngươi muốn chết. Ta không thích cho ai phải chết: Chúa là Thiên Chúa
phán. Hãy trở lại để được sống.
Ðó là
lời Chúa.
Ðáp
Ca: Tv 50, 12-13. 14-15. 18-19
Ðáp: Ôi lạy Chúa, xin tạo cho con quả
tim trong sạch (c. 12a).
Xướng:
1) Ôi lạy Chúa, xin tạo cho con quả tim trong sạch, và canh tân tinh thần cương
nghị trong người con. Xin đừng loại con khỏi thiên nhan Chúa, chớ thu hồi Thánh
Thần Chúa ra khỏi con. - Ðáp.
2)
Xin ban lại cho con niềm vui ơn cứu độ; với tinh thần quảng đại, Chúa đỡ nâng
con. Con sẽ dạy kẻ bất nhân đường nẻo Chúa, và người tội lỗi sẽ trở về với
Ngài. - Ðáp.
3) Bởi
vì Chúa chẳng ưa gì sinh lễ, nếu con dâng lễ toàn thiêu, Chúa sẽ không ưng. Của
lễ con dâng, lạy Chúa, là tâm hồn tan nát; lạy Chúa, xin đừng chê tấm lòng tan
nát khiêm cung. - Ðáp.
Alleluia:
Tv 118, 18
Alleluia,
alleluia! - Lạy Chúa, xin mở rộng tầm con mắt con, để con tuân cứ luật pháp của
Chúa và để con hết lòng vâng theo luật đó. - Alleluia.
Phúc
Âm: Mt 19, 13-15
"Ðừng
ngăn cấm các trẻ nhỏ đến với Ta, vì Nước Trời là của những người giống như
chúng".
Tin Mừng
Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Matthêu.
Khi ấy,
người ta đem những trẻ nhỏ đến cho Chúa Giêsu để Người đặt tay và cầu nguyện
cho chúng. Các môn đệ liền quở trách chúng, nhưng chúa Giêsu bảo: "Hãy để
các trẻ nhỏ đến với Ta, và đừng ngăn cấm chúng, vì Nước Trời là của những người
giống như chúng". Sau khi Người đặt tay trên chúng, thì Người đi khỏi nơi
đó.
Ðó là
lời Chúa.
Suy Niệm:
Chúa Giêsu Với Trẻ Nhỏ
Các
trẻ nhỏ được Chúa Giêsu yêu thương và đưa ra làm mẫu mực cho những ai muốn bước
vào Nước Trời: "Nếu các con không hóa nên như trẻ nhỏ, các con không được
vào Nước Trời. Ai hạ mình xuống như trẻ nhỏ, đó là kẻ lớn nhất trong Nước Trời".
Tinh thần tu đức trẻ thơ là đơn sơ, phó thác, không cậy dựa vào sức riêng,
nhưng đặt trọn tin tưởng vào Chúa.
Tin Mừng
Giáo Hội cho chúng ta lắng nghe hôm nay đề cập đến trẻ nhỏ trong một hoàn cảnh
khác, với những lời của Chúa Giêsu: "Cứ để trẻ nhỏ đến với Thầy, đừng ngăn
cấm chúng, vì những ai giống như chúng mới được vào Nước Trời". Người ta dẫn
các trẻ em đến với Chúa Giêsu để Ngài đặt tay và cầu nguyện cho chúng. Ðặt tay
và cầu nguyện cho một người là nghi thức tôn giáo quen thuộc trong Do thái giáo
thời Chúa Giêsu. Những vị lãnh đạo tôn giáo và các Rabbi thường đặt tay và cầu
nguyện cho những ai đến xin được chúc lành; họ cũng đặt tay trên trẻ nhỏ và cầu
nguyện cho chúng, mặc dù theo phong tục người Do thái thời đó, những trẻ nhỏ
không có địa vị, không có giá trị gì, chỉ khi nào trẻ đến tuổi 12, nó mới được
nhìn nhận có chỗ đứng trong cộng đoàn. Các môn đệ Chúa Giêsu lúc đó chưa thay đổi
tâm thức, họ còn ngăn cản không cho người ta đem các trẻ nhỏ đến với Chúa.
Thái
độ và lời dạy của Chúa Giêsu nhắc cho các môn đệ lúc đó và cho chúng ta ngày
hôm nay rằng trong cộng đoàn Giáo Hội, mọi người không tùy thuộc hạng tuổi, đều
có quyền đến với Chúa để Chúa đặt tay, cầu nguyện và chúc lành cho; không ai bị
loại khỏi tình yêu và ân sủng của Chúa, dù là một đức trẻ. Các nhà chú giải đã
xem đoạn Tin Mừng này như là căn bản cho việc rửa tội trẻ nhỏ được cộng đoàn
tiên khởi thực hiện.
"Cứ
để trẻ nhỏ đến với Thầy, đừng ngăn cấm chúng". Chúng ta có thái độ kỳ thị,
ngăn cản các trẻ nhỏ đến với Chúa không? Có những người lớn, những bậc cha mẹ
rơi vào tâm thức của các môn đệ ngày xưa: họ không đem con cái đến với Chúa
Giêsu, họ không nêu gương sống đức tin cho con cái, cũng không muốn cho con cái
lãnh nhận Bí tích Rửa tội, nại lý do tôn trọng tự do của con cái, đợi chúng lớn
lên và tự quyết định muốn rửa tội hay không. Ðây là thái độ sai lầm về ơn cứu rỗi
của Chúa: Ơn Chúa được ban nhưng không cho mọi người, chúng ta là ai mà dám xét
đoán về điều kiện tuổi tác để được Chúa chúc lành và ban ơn cứu rỗi.
Hãy để
các trẻ nhỏ đến với Chúa Giêsu, đừng ngăn cản chúng. Xin Chúa giúp chúng ta chu
toàn trách nhiệm cao cả này, với ý thức rằng ân sủng và chúc lành của Chúa là
kho tàng quí giá mà chúng ta có thể trao lại cho con cái chúng ta.
Veritas Asia
Lời Chúa Mỗi Ngày
Thứ Bảy Tuần 19 TN2, Năm Chẵn
Bài đọc: Eze 18:1-10, 13, 30-32; Mt 19:13-15.
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Mỗi người phải chịu trách nhiệm về hành
động của mình.
Theo
thuyết Nhân Quả của nhà Phật thì nhân nào quả đó: quả tốt nhân tốt, quả xấu
nhân xấu hay “đời cha ăn mặn đời con khát nước.” Trong Phúc Âm, Chúa Giêsu cũng
nói một câu tương tự: xem quả biết cây, cây xấu không thể sinh quả tốt, và ngược
lại, cây tốt không thể sinh quả xấu. Vì thế, nếu con cái tốt là bởi cha mẹ tốt
và con cái xấu là do bởi cha mẹ xấu, và cứ thế truyền đi hết thế hệ này qua thế
hệ khác. Nếu hiểu như thế, một khi đã rơi vào vòng xấu là cứ xấu mãi và không
có hy vọng gì thoát ra khỏi vòng xấu xa này?
Trong
bài đọc I, ngôn sứ Ezekiel tường thuật Thiên Chúa lên án niềm tin này và Ngài
truyền cho Israel không được truyền bá niềm tin này nữa. Nguyên tắc trên (nhân
quả) chỉ là nguyên nhân phụ (secondary cause); nguyên nhân chính (primary
cause) là tùy thuộc nơi con người làm. Trong sự quan phòng của Thiên Chúa, mỗi
người phải chịu trách nhiệm về các hành động của mình; tuy nhiên, việc lành hay
điều ác của một người cũng đều có ảnh hưởng trên người khác. Trong Phúc Âm,
Chúa Giêsu la rầy các môn đệ vì họ ngăn cản các trẻ nhỏ không cho chúng đến với
Ngài.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài
đọc I: Trách nhiệm của mỗi
người về hành động mình làm.
Không
phải chỉ ở Việt-Nam mới có câu tục ngữ “Đời cha ăn mặn đời con khát nước,” người
Do Thái cũng có câu tục ngữ tương đương lan tràn trong dân chúng “Đời cha ăn
nho xanh, đời con phải ê răng.” Thiên Chúa cực lực phản đối niềm tin này khi
Ngài nói: “Ta lấy mạng sống Ta mà thề, các ngươi sẽ không còn truyền cho nhau
câu ngạn ngữ đó trong Israel nữa. Này, mạng sống nào cũng thuộc về Ta; mạng sống
của cha cũng như mạng sống của con đều thuộc về Ta. Ai phạm tội, kẻ ấy phải chết.”
Mỗi cá nhân phải chịu trách nhiệm về các hành vi của mình, chứ không được đổ tội
cho ai cả.
Nguy
hiểm của niềm tin: tội lỗi và hình phạt truyền từ đời cha qua đời con là một
khi đã lâm vào vòng dây chuyền này sẽ không còn hy vọng gì nữa! Nhưng Thiên
Chúa cho con người niềm hy vọng để ra khỏi vòng này: Ngay từ đời cha, ông đã có
thể ăn năn trở lại để được Chúa xóa tội; nếu ông không ăn năn và hư mất, con
ông vẫn có thể bỏ đường tội lỗi nếu đã trót lâm vào. Tóm lại, theo kế họach tha
thứ của của Thiên Chúa, sẽ chẳng còn một chướng ngại nào cản trở sự trở lại của
con người trừ sự cứng lòng của họ. Lý do đơn giản Chúa đưa ra hôm nay: “Quả thật,
Ta không vui thích gì về cái chết của kẻ phải chết, nhưng muốn nó ăn năn trở lại
và được sống.”
2/
Phúc Âm: Nước Trời là của
những người giống như con trẻ?
Tại
sao các môn đệ la rầy trẻ nhỏ? Trẻ em thường ồn ào và chạy nhảy lung tung làm
chia trí cuộc đàm thọai hay cần được nghỉ ngơi của người lớn. Các môn đệ thấy
Thầy mình bận rộn tối ngày, hết giảng dạy rồi lại chữa bệnh, xuất hiện ở đâu
cũng kéo theo một đám đông ồn ào chen lấn, nên các ông có lý do để la rầy và
ngăn cản không cho chúng đến. Hiểu ý hướng tốt lành của họ nên Chúa Giêsu không
trách các ông, Ngài chỉ nói: Cứ để trẻ em đến với Thầy! Đừng ngăn cấm chúng, vì
Nước Trời là của những ai giống như chúng." Người đặt tay trên chúng, rồi
đi khỏi nơi đó.
Qua
bài học này, Chúa Giêsu dạy cho những người lãnh đạo một bài học quan trọng để
có thể đối đầu với đòi hỏi của đám đông. Khi chọn xuất hiện nơi công cộng là chọn
để cho đám đông đến với mình, đừng khinh thường và trốn tránh họ vì sứ vụ và
thành công của mình phần lớn cũng liên quan tới họ. Có những người sau khi đã nổi
tiếng tìm cách bảo vệ mình và xa lánh đám đông nên họ cũng từ từ rơi vào quên
lãng. Tuy nhiên, Chúa cũng không dạy dành hết thời giờ cho đám đông mà quên đi
việc nghỉ ngơi bồi dưỡng. Chúa đã từng nhắc nhở các môn đệ: “Các con hãy lui
vào nơi thanh vắng mà nghỉ ngơi” (Mk 6:31); hay Chúa bảo các ông xuống thuyền
và chèo qua bờ bên kia trong khi Chúa giải tán đám đông đang muốn tuyên xưng
Chúa làm vua cai trị họ (Mt 14:22). Và rất nhiều lần, Ngài đã bỏ đám đông và
các môn đệ để lên núi cầu nguyện một mình (Mt 14:23, Lk 9:18, Jn 6:15). Chúa biết
cách làm chủ thời gian và xử thế trong mọi trạng huống xảy ra cho Ngài.
Người
lớn cần trở nên giống trẻ về phương diện nào? Chắc chắn Chúa không đòi chúng ta
trở nên trẻ nhỏ về mọi phương diện vì chúng cũng có những điều cần phải học để
trưởng thành hơn, nhưng một số các đặc tính của trẻ rất cần cho mối liên hệ giữa
chúng ta với Thiên Chúa như: (1) Trẻ thơ tuyệt đối tin tưởng nơi cha mẹ chứ
không nơi chúng hay người ngòai, chúng ta cũng phải tuyệt đối tin tưởng nơi
Thiên Chúa chứ không nơi bất cứ quyền lực nào khác, ngay cả chính mình.
(2)
Cha mẹ dạy sao nghe vậy, chúng chưa biết bướng bỉnh cãi lại; chúng ta cũng cần
có thái độ như vậy khi tiếp cận các giới răn của Chúa, đừng lý sự để tìm cách
biện minh cho các hành động sai trái của mình.
(3)
Trẻ thơ cần gì xin đấy, hết rồi lại xin thêm, chúng không biết tích trữ phòng hờ;
Chúa cũng đòi chúng ta như thế, lương thực này nào đủ cho ngày đó chứ không lo
tích trữ cho cả một đời trong khi biết bao người cần có của ăn hằng ngày.
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
- Mỗi
người phải chịu trách nhiệm về các hành động và cuộc đời mình. Chúng ta đừng đổ
tội cho tiền nhân cũng đừng tùy thuộc vào công đức của hậu thế.
-
Chúng ta cần có một niềm tin vững vàng nơi Thiên Chúa như con trẻ tin vào cha mẹ
chúng; đừng để những bon chen của cuộc sống làm chúng ta mất đi niềm tin này.
Linh
mục Anthony Đinh Minh Tiên, OP
13/08/16 THỨ BẢY TUẦN
19 TN
Th. Pon-xi-a-nô, giáo hoàng và Híp-pô-li-tô, linh mục, tử đạo
Mt 19,3-15
Th. Pon-xi-a-nô, giáo hoàng và Híp-pô-li-tô, linh mục, tử đạo
Mt 19,3-15
Suy niệm: Mẹ Tê-rê-xa kể lại: khi biết Mẹ sắp đi cứu trợ
ở Ê-thi-ô-pi, nơi đang gặp nạn đói lớn, một em bé đến trao cho Mẹ một thanh kẹo
xô-cô-la và nói: “Mẹ Tê-rê-xa ơi, Mẹ làm ơn đem thanh kẹo xô-cô-la này cho một
em nhỏ nào đó ở Ê-thi-ô-pi giùm con nhé.” Em bé này không có nhiều để chạy theo
số lượng, cũng không có tham vọng để mang bệnh thành tích. Món quà chẳng đáng là bao của em bày tỏ một tấm lòng quảng đại, thật
thà, đơn sơ. Thế mà đó lại là một nhân tố tâm hồn mà Chúa Giê-su coi là điều
kiện thiết yếu để được vào Nước Trời: “Cứ
để trẻ em đến với Thầy… vì Nước Trời là của những ai giống như chúng.”
Mời Bạn: Tâm
hồn trẻ thơ chứa đựng vẻ đẹp mà Thiên Chúa ưa thích, đó là sự đơn sơ, trong
trắng, tin tưởng, phó thác nơi Ngài, v.v… Thật đáng ngại khi tâm hồn tôi đang
bị hoen ố bởi những màu sắc u ám đối nghịch với vẻ đẹp trong sáng đó. Tôi phải
tẩy rửa lòng mình sạch “cái tôi” tự ái, ích kỷ, kiêu căng, vụ lợi… để phục hồi
vẻ đẹp tâm hồn trẻ thơ, có như thế Nước Trời mới “trị đến” như lòng Chúa mong
muốn.
Sống Lời Chúa: Xét
mình mỗi tối, và xin ơn hoán cải.
Cầu nguyện: Lạy Chúa Giê-su, Chúa đã sống với Mẹ Ma-ri-a và thánh Giu-se như
một người con thảo hiếu, vâng lời. Chúa thấu suốt lòng dạ con người và Chúa yêu
quí những tâm hồn đơn sơ nhỏ bé. Xin cho con, dù đang ở đâu và làm công việc
gì, luôn biết đặt mình trước tôn nhan Chúa và luôn sống dưới cái nhìn đầy âu
yếm và yêu thương của Chúa. Amen.
Để trẻ em đến với Thầy
Trẻ em có chỗ vì chúng hồn nhiên sống lệ thuộc
vào cha mẹ, và đón nhận mọi sự từ người khác với lòng biết ơn. Những người lớn
muốn vào Nước Trời phải nên giống chúng.
Suy niệm:
Bàn tay con người thật là cao quý.
Trong Cựu Ước, Đức Chúa muốn ông Môsê đặt tay trên ông
Giosuê
để chia sẻ cho ông này quyền lãnh đạo dân (Ds 27, 18.
23).
Cụ Giacóp đã chúc phúc cho hai đứa cháu là Épraim và
Mơnase
bằng
cách đưa hai tay đặt trên đầu chúng (St 48, 14).
Cử
chỉ đặt tay trên cũng thường thấy trong Giáo Hội thuở ban đầu.
Chúa
Thánh Thần được trao ban qua việc đặt tay (Cv 8, 17-19; 19, 6).
Qua
đặt tay, bảy phó tế đầu tiên lãnh nhận sứ vụ (Cv 6, 6).
Bácnaba
và Saolô cũng được đặt tay sai để sai đi truyền giáo (Cv 13, 3).
Bàn
tay Thiên Chúa là khí cụ che chở, đỡ nâng.
“Ngài
bao bọc con cả sau lẫn trước,
bàn
tay của Ngài, Ngài đặt trên con (Tv 138, 5).
Bàn
tay của Đức Giêsu đóng vai trò lớn trong sứ vụ.
Ngài
chữa anh mù bằng cách đặt tay trên mắt anh (Mc 8, 25).
Ngài
cũng chữa bà còng lưng theo cách tương tự (Lc 13, 13).
Người
ta xin Ngài đặt tay để chữa một anh điếc và ngọng (Mc 7, 32),
thậm
chí đặt tay để hoàn sinh một em gái mới chết (Mt 9, 18).
Trong
bài Tin Mừng hôm nay,
Cha
mẹ của các em đã đưa các em đến với Đức Giêsu,
để
được Ngài đặt tay trên chúng và cầu nguyện (c. 13).
Họ
tin phúc lành đến với con cái họ qua cử chỉ ấy.
Cuối
cùng, Đức Giêsu đã đặt tay trên các em nhỏ và cầu nguyện,
trước
khi tiến về Giêrusalem để chịu khổ nạn (c. 15).
Nhưng
các môn đệ lại bực bội và la rầy cha mẹ của các em.
Có
lẽ đối với họ, Thầy Giêsu còn nhiều việc lớn lao để làm
hơn
là mất thì giờ để chúc lành cho mấy em bé.
Đức
Giêsu hoàn toàn không đồng ý với thái độ coi thường này.
Ngài
nói thẳng: “Hãy để trẻ em đến với Thầy, đừng ngăn cấm chúng.”
Đến
với Thầy Giêsu là quyền lợi của mọi trẻ em,
người
lớn không được phép xâm phạm.
Ngài
đưa ra lý do khiến các môn đệ phải tôn trọng trẻ em:
“vì
Nước Trời là của những ai giống như chúng” (c. 14).
Như
thế trẻ em, tuy không có chỗ cao trong xã hội,
nhưng
lại có chỗ vững chãi trong Nước Trời.
Trẻ
em có chỗ vì chúng hồn nhiên sống lệ thuộc vào cha mẹ,
và
đón nhận mọi sự từ người khác với lòng biết ơn.
Những
người lớn muốn vào Nước Trời phải nên giống chúng.
Đây
là một tiến trình khó khăn và lâu dài,
vì
người lớn phải quay lại, phải hoán cải để trở nên đơn sơ như trẻ thơ,
phải
tự hạ mình xuống, bỏ đi những tự hào, tự mãn về mình (Mt 18, 3-4).
mở
lòng đón lấy Nước Trời như quà tặng nhưng không.
Như
thế trẻ thơ lại là mẫu mực cho các môn đệ của Thầy Giêsu.
Nước
Trời dành cho trẻ thơ và những ai trở nên giống chúng.
Trẻ
em có chỗ trong Nước Trời và trong Giáo Hội tại thế.
Các
em cũng là thành viên trong cộng đoàn đức tin.
Lời
dạy của Đức Giêsu vẫn mãi âm vang nơi chúng ta:
“Hãy
để trẻ em đến với tôi, đừng ngăn cấm chúng.”
Chúng
ta đã làm gì để đưa các em đến với Giêsu?
Cầu nguyện:
Lạy Chúa Giêsu, vì con bé nhỏ,
nên xin yêu ngài bằng khả năng bé nhỏ của con.
Cho con biết yêu
những công việc bé nhỏ mỗi ngày,
những công việc âm thầm,
những bổn phận mà con làm vì yêu mến.
Cho con biết yêu những hy sinh bé nhỏ mỗi ngày,
vui lòng đón nhận những thánh giá tuy nhỏ,
nhưng làm tim con đau đớn.
Cho con biết yêu tinh thần bé nhỏ của trẻ thơ,
đơn sơ thú nhận mình yếu đuối và bất lực,
sung sướng nương tựa vào duy một mình Chúa.
Hơn nữa, xin cho con can đảm,
dám chọn những gì giúp con trở nên bé nhỏ hơn,
nhờ đó con vui tuoi phục vụ mọi người
và hạnh phúc khi thấy Chúa lớn lên trong con.
Mỗi lần bị cám dỗ tự cao,
xin cho con biết ngắm nhìn con đường Chúa đã đi,
con đường bé nhỏ và khiêm hạ.
Ước gì con được làm bạn của Chúa
trên đường từ Bêlem đến Núi Sọ,
và được ở bên Chúa trong Nước Trời. Amen.
Lm Antôn Nguyễn Cao Siêu, SJ
Hãy Nâng Tâm Hồn Lên
13
THÁNG TÁM
Xây
Dựng Một Nơi Cư Ngụ Xứng Đáng Cho Con Người
Con
người được mời gọi phát triển thế giới, làm việc hướng về việc phát triển tốt
hơn các hệ thống kinh tế và văn hóa. Công việc này là một phần của ơn gọi con
người, vì con người được mời gọi làm chủ trái đất. Đó là lý do tại sao sự suy
nghĩ khoa học và kỹ thuật hiện đại cũng như văn hóa và sự khôn ngoan của mọi thời
phải được định hình bởi con người để phù hợp với kế hoạch của Thiên Chúa đối với
tạo vật của Ngài.
Công
Đồng Vatican II nhìn nhận giá trị và chức năng của công việc và văn hóa trong
thời đại chúng ta. Thật vậy, Hiến Chế Vui Mừng và Hy Vọng mô tả tình hình xã hội
và văn hóa mới của chúng ta với những khả năng thay đổi và tiến bộ nhanh chóng
của nó. Những khả năng này làm nhiều người ngạc nhiên và đem lại niềm hy vọng
cho nhiều người khác. (MV 53-54).
Công
Đồng không ngần ngại nhìn nhận những thành tựu ngoạn mục của con người. Công Đồng
đặt những thành tựu này trong bối cảnh kế hoạch và lệnh truyền của Thiên Chúa
cho con người. Công Đồng liên hệ những thành tựu ấy với Phúc Âm về tình huynh đệ
được rao giảng bởi Đức Giê-su Kitô. “Khi cày cấy với hai bàn tay hoặc với
phương tiện kỹ thuật để trái đất nảy sinh hoa quả và trở thành nơi cư ngụ xứng đáng
của toàn thể gia đình nhân loại, và khi tham dự cách ý thức vào tập thể xã hội,
con người đã tuân theo ý định của Thiên Chúa được tỏ bày ngay từ thuở đầu là
loài người phải chế ngự trái đất và hoàn tất công cuộc tạo dựng, đồng thời con
người phát triển được chính bản thân; và cùng khi ấy con người tuân giữ giới
răn quan trọng của Chúa Kitô là hiến thân phục vụ anh em” (MV 57; 63).
-
suy tư 366 ngày của Đức Gioan Phaolô II -
Lm.
Lê Công Đức dịch
từ nguyên tác
LIFT
UP YOUR HEARTS
Daily
Meditations by Pope John Paul II
Lời Chúa Trong Gia Đình
Ngày
13 – 8
Thánh
Pontianô, giáo hoàng tử đạo,
và
thánh Hippôlytô, linh mục tử đạo
Ed
18,1-10.30-32; Mt 19,13-15.
Lời
suy niệm: “Cứ để trẻ em đến với Thầy, đừng ngăn cản
chúng, vì Nước Trời là của những ai giống như chúng.”
Trong
đoạn Tin Mừng này tuy chỉ có hai câu, nhưng chúng ta có thể hình dung một quan
cảnh các bà mẹ đưa con cái mình đến gần Chúa Giêsu, mong Người đặt tay trên con
cái của họ. Vì bởi bàn tay của Chúa Giêsu là bàn tay Thánh, bàn tay đầy quyền
năng yêu thương; bàn tay làm cho kẻ phung hủi được sạch, người mù được sáng mắt,
người câm nói được, người què nhảy như nai, kẻ bại liệt đứng dậy và vác chỏng
đi được, kẻ chết sống lại, kẻ tội lỗi được tha. Họ mong con cái của họ được những
phúc lành từ tay của Người. Và Chúa Giêsu thì ước mong tất cả môn đệ và con cái
của Người luôn giữ được sự đơn sơ của trẻ thơ khi đến với Người. Bởi vì bi kịch
của cuộc đời con người càng lớn lên càng muốn xa Chúa và có khi còn chạy trốn
khỏi Chúa.
Lạy
Chúa Giêsu. Xin cho mọi thành viên trong gia đình chúng con luôn yêu mến Chúa
và siêng năng gặp Chúa trong từng giây phút sống của mình để cảm nhận được tình
thương của Chúa đang dành để cho chúng con.
Mạnh
Phương
Gương Thánh Nhân
Ngày
13-08
Thánh
PONTIANÔ, Giáo Hoàng Tử Đạo
Thánh
HIPPÔLITÔ Linh Mục, Tử Đạo (thế kỷ III)
Thánh
PONTIANÔ
Kế vị
Thánh Urbanô I làm giáo hoàng khoảng năm 230 Ngài bị bắt đi lưu đày cùng với vị
phản giáo hoàng là Hippôlitô, tới miền Sardinia trong thời kỳ bách hại của
hoàng đế Maximinô. Ngài nổi danh và được kính nhớ vì đã tử đạo tại đó.
Thánh
HIPPÔLITÔ : Ít ra
có ba vị thánh mang tên này.
Một
huyền thoại kể rằng thánh Hippôlitô là viên cai ngục canh giữ thánh Lorensô khi
được thánh nhân cải hóa. Hippôlitô đã trở thành môn đệ và đã dự vào đám đông và
đã dự vào đám táng thánh nhân. Tin này tới tai hoàng đế, ông ta truyền đánh đòn
Ngài. Vú nuôi Ngài, thánh nữ Concordia cùng với 18 gia nhân bị đánh đòn cho tới
chết, còn thánh nhân được tha để cho ngựa xé. Câu chuyện này còn đáng nghi ngờ,
vì "Hippôlitô" có nghĩa là "ngựa tháo cương" và vì câu chuyện
rất giống với huyền sử Hy lạp về Hippôlitô con của Therêô, cũng đã chịu một
hình phạt như vậy. Điều thật dễ hiểu khi thánh nhân trở thành vị bảo trợ của
các kỵ sĩ.
Đúng
hơn, thánh Hippôlitô được kính nhớ hôm nay là một linh mục và là một thần học
gia sống vào đầu thế kỷ thứ ba. Ngài đã trước tác một số tác phẩm bằng tiếng Hy
lạp, nay chỉ còn lại quá ít. Trong số các tác phẩm này, cuốn Philosophoumena đả
kích những học thuyết đương thời.
Kính
Ngài, các đồ đệ đã dựng được một bức tượng mà thế kỷ XVI người ta tìm thấy.
Trên ghế bức tượng của Ngài có bảng ghi các sách của Ngài. Ngài lập bảng tính về
lễ phục sinh không được chính xác lắm. Trong số các sách chú giải kinh thánh của
Ngài còn lại cuốn chú giải sách Daniel, trong đó Ngài trấn an người đương thời
về biến cố Chúa lại đến bằng cách chứng minh rằng thế giới còn tồn tại 600 năm.
Dầu không kết án, Đức Callistô nghi ngờ thần học của thánh Hippôlitô về lời
Chúa.
Khi đức
Callistô được chọn làm giáo hoàng năm 217, Hippôlitô chống lại và tự đặt mình
làm phản giáo hoàng, Ngài còn tố giác điều mà Ngài coi như sự dung thứ của đức
Callistô cũng như không rút lại lời dèm pha. Ngài được coi như là người đã viết
cuốn chỉ nam chính yếu về phụng vụ gọi là cuốn "truyền thống tông đồ".
Sớm bị Giáo hội Tây Phương quên lãng, Ngài lại sống còn lâu dài trong các Giáo
hội đông phương, thế giá của Ngài đối với chúng ta là bản lễ qui Roma của Ngài,
dầu không cố định từng lời.
Năm
235, hoàng đế Maximinô khơi lại cuộc bách hại các Kitô hữu. Cả Đức Potianô lẫn
vị phản giáo hoàng Hippôlitô đều bị đầy tới miền hầm mỏ Sardinia. Hippôlitô
không đòi làm giáo hoàng nữa và khuyên những ai theo mình hãy vâng phục Đức
giáo hòang hợp thức. Cả hai đấng đều từ trần như là nạn nhân của trại tập
trung. Khi cuộc bách hại chấm dứt, xác các Ngài được mang về mai táng tại Roma
(ngày 13 tháng 8).
Dầu
thái độ cư xử của thánh Hippôlitô chẳng thánh thiện gì, nhưng Ngài được kính nhớ
vì đời sống riêng rất khắc khổ nhiệm nhặt và vì đã chết vì đạo. Mộ Ngài ở tại
nguyện đường Tiburtine được kính như mồ thánh tử đạo, nhưng chuyện thật của
Ngài lại sớm bị quên lãng. Người ta còn coi Ngài như một vị thánh giám mục của
Portô "con người lừng danh về học thức". Nhưng có lẽ thánh Hippôlitô
chính là đấng mà chúng ta đã nói đến ở trên.
(daminhvn.net)
13
Tháng Tám
Bức Tường Ô Nhục
Ngày
13/8/1961, sau nhiều cuộc thương thảo vô ích giữa Washington và Mascơva nhằm giải
quyết cuộc chiến tranh lạnh giữa hai khối Ðông và Tây, Kruschev, chủ tịch nhà
nước Liên Xô, đã ra lệnh cho xây cất một bức tường ngăn cách Ðông và Tây Bá
Linh. Bức tường này được dựng lên không những để đánh dấu sự đọan tuyệt giữa
Ðông và Tây, nhưng còn để ngăn chặn làn sóng những người Ðông Ðức ồ ạt chạy
sang tỵ nạn tại Tây Bá Linh. Khối Ðông Âu thì giải thích rằng bức tường này được
dựng lên là để ngăn chặn những người Tây Phương có thể đến Ðông Ðức để làm gián
điệp. Còn phía Tây Phương thì lại gọi bức tường đó là bức tường ô nhục... Nhưng
dù được gọi dưới danh hiệu nào, dù được xây dựng dưới mục đích nào, bức tường
ngăn cách giữa Ðông và Tây Bá Linh vẫn mãi mãi là biểu trưng của những chia
cách giữa con người mà chính con người đã tạo nên...
Có những
bức tường ngăn cách về kinh tế, chính trị, chủng tộc, văn hóa do con người dựng
lên... Nhưng cũng có những bức tường vô hình mà mỗi người chúng ta có thể xây
lên để tự ngăn cách với người khác.
Bức
tường vô hình đó trước tiên là bức tường của nghi kỵ. Người ta thường xây kín
khu vực của mình ở bằng kín cửa cao tường là bởi vì người ta sợ con mắt dòm ngó
của những người xung quanh. Sự nghi kỵ không những ngăn ngừa người khác đến với
mình, nhưng còn giam hãm chính mình trong cô đơn...
Bức
tường vô hình cũng là bức tường của ích kỷ. Người ích kỷ chỉ biết đến thế giới
của mình và khép mắt, bịt tai trước những gì đang xảy ra cho người khác...
Bức
tường đó cũng có thể là bức tường của sự bất cảm thông. Kẻ xây tường để bao bọc
mình sẽ không muốn nhìn thấy và thông cảm với những người xung quanh...
Nhưng
bức tường nào cũng là một nấm mồ chôn kín mình trong sự cô đơn. Càng bảo vệ
chính mình, con người càng mất mát trong sự hao mòn. Trái lại, càng cởi mở,
càng đến với tha nhân càng triển nở trong nhân cách...
(Lẽ
Sống)







Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét