Trang

Thứ Hai, 4 tháng 8, 2025

05.08.2025: THỨ BA TUẦN XVIII THƯỜNG NIÊN

 05/08/2025

 Thứ Ba tuần 18 thường niên

 


Bài Ðọc I: (Năm I) Ds 12, 1-13

“Môsê không như tiên tri khác; sao các ngươi dám nói xấu ông ta?”

Trích sách Dân Số.

Trong những ngày ấy, Maria và Aaron nói xấu ông Môsê, vì vợ ông này là người xứ Êthiôpia. Họ nói: “Thiên Chúa chỉ phán với một mình Môsê mà thôi ư? Người chẳng phán cùng chúng ta như thế sao?” Chúa nghe biết sự ấy – vì Môsê là người hiền lành nhất trong thiên hạ – Chúa liền phán cùng Môsê, Aaron và Maria rằng: “Cả ba hãy đến nhà xếp giao ước”.

Khi cả ba ra đi, thì Chúa ngự xuống trong cột mây, đứng ngay ở cửa nhà xếp, gọi Aaron và Maria. Hai người tiến tới, và Chúa phán rằng: “Hãy nghe lời Ta nói đây: Nếu trong các ngươi có ai là tiên tri của Chúa, thì Ta hiện ra cùng người ấy trong thị kiến; hay Ta nói truyện với người ấy trong giấc mộng. Nhưng Môsê tôi tớ của Ta không phải thế. Ông rất trung thành trong cả nhà Ta. Ta trực tiếp đối diện nói chuyện với ông, ông thấy Chúa tỏ tường, không bí ẩn hay là hình bóng. Vậy sao các ngươi dám chê trách Môsê tôi tớ của Ta?” Chúa nổi giận họ mà bỏ đi, và đám mây trên nhà xếp cũng bay đi. Thế là Maria bị phung cùi, mình trắng như tuyết.

Aaron ngoảnh lại thấy bà ấy đã bị phung cùi, nên nói với Môsê rằng: “Thưa Ngài, xin đừng phạt chúng tôi đã dại phạm tội. Xin đừng để em tôi nên như kẻ chết và như trẻ sinh non? Ðây phân nửa thịt nó đã bị bệnh phung cùi làm thối nát”. Môsê kêu van cùng Chúa rằng: “Lạy Thiên Chúa, xin Chúa cứu chữa bà ấy”.

Ðó là lời Chúa.

 

Ðáp Ca: Tv 50, 3-4. 5-6a. 6bc-7. 12-13

Ðáp: Lạy Chúa, nguyện thương con theo lòng nhân hậu Chúa, vì con đã phạm tội

Xướng: Lạy Chúa, nguyện thương con theo lòng nhân hậu Chúa, xoá tội con theo lượng cả đức từ bi. Xin rửa con tuyệt gốc lỗi lầm, và tẩy con sạch lâng tội ác.

Xướng: Vì sự lỗi con thực là con biết, và tội con ở trước mặt con luôn. Con phạm tội phản nghịch cùng một Thiên Chúa.

Xướng: Con thi hành điều ác trước thiên nhan, hầu tỏ ra Chúa công bình khi phê phán. Này coi, con đã chào đời trong ô uế, và trong tội, mẹ đã hoài thai con.

Xướng: Ôi lạy Chúa, xin tạo cho con quả tim trong sạch, và canh tân tinh thần cương nghị trong người con. Xin đừng loại con khỏi thiên nhan Chúa, chớ thu hồi Thánh Thần Chúa ra khỏi con. 

 

Alleluia: Tv 24, 4c và 5a

Alleluia, alleluia! – Lạy Chúa, xin dạy bảo con lối bước của Chúa và xin hướng dẫn con trong chân lý của Ngài. – Alleluia.

(Hoặc đọcAlleluia, alleluia! Thưa Thầy, chính Thầy là Con Thiên Chúa, chính Thầy là vua Israel. – Alleluia)

 

Phúc Âm: Mt 14, 22-36

“Xin truyền cho con đi trên mặt nước mà đến cùng Thầy”.

Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Matthêu.

Khi dân chúng đã ăn no, lập tức Chúa Giêsu giục môn đệ trở xuống thuyền mà qua bờ bên kia trước, trong lúc Người giải tán dân chúng. Giải tán họ xong, Người lên núi cầu nguyện một mình. Ðến chiều, Người vẫn ở đó một mình. Còn thuyền thì đã ra giữa biển, bị sóng đánh chập chờn vì ngược gió.

Canh tư đêm tối, Người đi trên mặt biển mà đến với các ông. Thấy Người đi trên mặt biển, các ông hoảng hồn mà nói rằng: “Ma kìa” và các ông sợ hãi kêu la lớn tiếng. Lập tức, Chúa Giêsu nói với các ông rằng: “Hãy yên tâm. Thầy đây, đừng sợ”. Phêrô thưa lại rằng: “Lạy Thầy, nếu quả là Thầy, thì xin truyền cho con đi trên mặt nước mà đến cùng Thầy”. Chúa phán: “Hãy đến”. Phêrô xuống khỏi thuyền bước đi trên mặt nước mà đến cùng Chúa Giêsu. Khi thấy gió mạnh, ông sợ hãi và sắp chìm xuống nên la lên rằng: “Lạy Thầy, xin cứu con”. Lập tức, Chúa Giêsu giơ tay nắm lấy ông mà nói: “Người hèn tin, tại sao lại nghi ngờ?” Khi cả hai đã lên thuyền thì gió liền yên lặng. Những người ở trong thuyền đến lạy Người mà rằng: “Thật, Thầy là Con Thiên Chúa!”

{Khi đã sang qua biển hồ, các ngài lên bộ và ghé vào Ghênêsarét. Nhận ra Ngài, dân địa phương liền loan tin đi khắp cả vùng xung quanh, và người ta đem đến cho Ngài hết mọi kẻ ốm đau. Họ nài xin Ngài cho họ rờ đến tua áo choàng của Ngài thôi, và ai đã rờ đến thì đều được chữa lành}.

Ðó là lời Chúa.

 


Chú giải về Dân số  12,1-13

Không chỉ dân chúng than phiền, mà Aaron và Mi-ri-am, anh chị em của Môi-se, cũng đang than phiền về anh mình. Bề ngoài, lời than phiền của họ là về việc Môi-se đã cưới một người phụ nữ Cushit. Dường như đây là Sê-phô-ra, con gái của Giê-trô và là người Ma-đi-an, người mà Môi-se đã cưới khi ông đang lẩn trốn vì tội giết người trước khi trở thành thủ lĩnh của dân tộc mình (xem Xuất Hành 2,21). Có một chút khinh miệt trong lời nói này.

Tuy nhiên, dường như lời than phiền thực sự của họ là việc Đức Chúa Trời không chỉ phán qua Môi-se, mà còn qua chính họ. Tiên tri Mi-Kha nói về Môi-se, Aaron và Mi-ri-am như là sự chu cấp ân điển của Đức Chúa Trời dành cho dân Ít-ra-en (Mi-kha 6,4). Tuy nhiên, họ đã không được đối xử như họ cảm thấy xứng đáng, như cách mà Môi-se đang nhận được từ Đức Chúa Trời. Mi-ri-am xuất hiện như người than phiền chính và Aaron chỉ đơn giản là đồng tình với bà, vì vậy chỉ mình bà bị trừng phạt.

Bất chấp những ân huệ mà Chúa ban cho, bản thân Môi-se được mô tả là người nhu mì nhất trên trái đất (mặc dù khi cần thiết, ông có thể nói những lời rất gay gắt với những kẻ làm điều sai trái). Những lời phàn nàn chống lại ông không thể được quy cho bất kỳ sự kiêu ngạo nào từ phía ông.

Vì vậy, Chúa (thật là con người trong tất cả những câu chuyện này!) đã nghe thấy tiếng họ lẩm bẩm và triệu tập cả ba đến Lều Hội Kiến. Ngài ngự xuống trong một cột mây, đứng ở cửa Lều và gọi Aaron và Miriam tiến lên.

Chúa làm cho ý nghĩa của Ngài rất rõ ràng với họ. Ngài phân biệt giữa các tiên tri khác và Môi-se (bản thân Miriam cũng là một nữ tiên tri). Chúa giao tiếp với các tiên tri thông qua các khải tượng và giấc mơ, nhưng chỉ có Môi-se là ở nhà trong nhà Chúa và Chúa nói chuyện trực tiếp với ông, rõ ràng chứ không phải bằng những câu đố, và Môi-se nhìn thấy chính hình dạng của Đức Chúa.

Với các tiên tri và nhà tiên kiến khác, sự mặc khải của Chúa không phải lúc nào cũng đến với họ một cách hoàn toàn rõ ràng. Một nhà tiên tri có thể không hiểu hết những lời sấm truyền mà ông đã thốt ra, và chúng có vẻ như là những câu đố và điều bí ẩn. Nhưng, trong trường hợp của Môi-se, Chúa đã phán dạy một cách đặc biệt rõ ràng—giống như hai người nói chuyện mặt đối mặt. Rõ ràng đây là một đặc ân không ai khác được ban cho.

Ngoại trừ một số người khác, một số người khác sẽ được chia sẻ tinh thần thiêng liêng, và Chúa sẽ dấy lên các nhà tiên tri sau khi Môi-se qua đời, nhưng Môi-se sẽ vẫn là người vĩ đại nhất trong số họ—ít nhất là cho đến khi Gioan Tẩy Giả đến, người mở đường cho giao ước mới.

Vậy thì làm sao Aaron và Miriam có thể liều lĩnh nói xấu một người có mối quan hệ thân thiết như vậy với ông? Chúa rất tức giận với cách Miriam và Aaron chỉ trích người bạn đặc biệt của Chúa đến nỗi, ngay khi Ngài rời đi và đám mây biến mất, Miriam thấy mình bị phong hủi, toàn thân trắng như tuyết. Thực ra, đó không phải là bệnh phong hủi (bệnh Hansen), mà là một căn bệnh được gọi là "phong hủi trắng", không được coi là nghiêm trọng hoặc kéo dài. Tuy nhiên, điều này đã khiến cô bị cộng đồng xa lánh trong một thời gian.

Aaron cầu xin Chúa đừng để tội lỗi mà họ đã dại dột phạm phải bị buộc tội. Ông cầu xin Chúa đừng để em gái mình trông giống như một đứa trẻ chết lưu:

... mà thịt đã bị tiêu hủy một nửa khi ra khỏi lòng mẹ.

Môi-se cũng cầu xin Chúa chữa lành cho em gái mình. Bài đọc kết thúc tại đây.

Sau đó, Aaron sẽ cầu nguyện với Chúa thay cho em gái mình. Cô sẽ được chữa lành, nhưng phải trải qua bảy ngày bên ngoài trại để cách ly và cô lập cho đến khi da trở lại bình thường.

Có lẽ hôm nay chúng ta có thể nhìn vào lòng mình và xem liệu có dấu vết nào của sự ghen tị trong đó không. Chúng ta ghen tị với điều gì hoặc với ai và tại sao? Và chúng ta đối xử với những người mà chúng ta cảm thấy ghen tị hoặc đố kỵ như thế nào? Chúng ta có thể học cách cảm tạ Chúa về những món quà mà chúng ta nhìn thấy ở người khác không?

 


Chú giải về Mát-thêu  14,22-36

Ngay khi dân chúng đã no nê với thức ăn Chúa Giê-su ban cho, Chúa Giê-su cho các môn đồ lên thuyền sang bờ bên kia hồ. Ngài giải tán đám đông rồi lui lên núi để cầu nguyện một mình.

Qua lời tường thuật của Gioan, chúng ta biết rằng dân chúng muốn tôn Ngài lên làm vua. Nếu Chúa Giê-su muốn kiểm soát đám đông, thì đây chính là thời điểm thích hợp; họ đã sẵn sàng nhiệt tình đi theo. Chúa Giê-su thực sự là Vua của họ, nhưng không phải kiểu Vua mà họ mong đợi. Ngài sẽ thu hút đám đông đến với mình theo một cách rất khác, treo mình trong sự nhục nhã trên thập tự giá.

Dường như Ngài cũng không muốn các môn đồ hiểu lầm. Họ hẳn đã rất phấn khởi trước vai trò của mình trong sự kiện phi thường hóa phép lạ hóa bánh ra nhiều cho hơn 5.000 người ăn. Vì vậy, có lẽ với rất nhiều lời càu nhàu, họ được giải tán ngay cả trước khi đám đông phấn khích kịp giải tán.

Khi họ băng qua hồ trong tâm trạng u ám này, mọi thứ càng trở nên tồi tệ hơn. Họ gặp phải một cơn bão lớn và thuyền của họ bị lắc lư như một nút bần. Rồi, từ trong bóng tối, khoảng 3 đến 6 giờ sáng, họ thấy Chúa Giêsu đang tiến về phía họ trên mặt nước. Thay vì vui mừng, họ lại kinh hãi tột độ. Là những người mê tín, họ nghĩ đó là ma. Ma quỷ là một phần rất quan trọng trong thế giới của họ.

Những lời khích lệ vọng lên từ mặt nước:

Hãy vững lòng, chính Ta đây [tiếng Hy Lạp, ego eimi = TA LÀ]; đừng sợ.

Chúa Giêsu tự xưng danh là Đức Chúa; đây là tất cả sự trấn an mà họ cần. Thiên Chúa của họ ở cùng họ.

Chỉ trong lời tường thuật của Mát-thêu về câu chuyện này, chúng ta mới thấy phản ứng của Phê-rô:

Lạy Chúa, nếu quả là Ngài, xin truyền cho con đi trên mặt nước đến với Ngài.

Chúa Giêsu đáp:

Hãy đến.

Phê-rô bước ra khỏi thuyền và đến với Chúa Giê-su. Đó là một hành động của tình yêu, đức tin và sự tin tưởng. Nhưng vẫn chưa đủ. Sức mạnh của gió và sóng mạnh hơn cả lòng khao khát được ở bên Chúa Giêsu. Ông bắt đầu chìm.

Lạy Chúa, xin cứu con!

Chúa Giêsu nâng ông lên và nói:

Hỡi người ít đức tin, sao ngươi lại nghi ngờ?

Ngay khi Chúa Giêsu và Phêrô lên thuyền, mọi sự đều yên lặng hoàn toàn.

Các tông đồ còn lại đều choáng ngợp và sấp mình xuống trước mặt Người mà thưa:

Quả thật, Thầy là Con Thiên Chúa.

Đằng sau câu chuyện này, chúng ta có một hình ảnh về Hội Thánh sơ khai, mà con thuyền và các tông đồ là biểu tượng. Nước bao quanh là thế gian, và gió và sóng là những thế lực đe dọa cộng đồng nhỏ bé. Chúa Giêsu dường như ở rất xa, nhưng không phải vậy, và Người xuất hiện giữa cơn bão. Khi Người bước vào thuyền, mọi sự đều yên lặng, không chỉ vì cơn bão xung quanh đã dừng lại, mà còn vì sự bình an mà nhận thức về sự hiện diện của Chúa Giêsu mang lại.

Có một yếu tố bổ sung trong câu chuyện này là Phêrô, người lãnh đạo cộng đồng, tay trong tay bước vào thuyền với Chúa Giêsu. Theo thời gian, thẩm quyền của Chúa Giêsu sẽ được chuyển giao cho ông.

Dĩ nhiên, việc cơn bão lặng đi cũng cho thấy danh tính thực sự của Chúa Giê-su, được thể hiện qua lời kinh ngạc của các môn đồ: "Quả thật, Thầy là Con Thiên Chúa", lặp lại lời tuyên bố "TA LÀ" của chính Chúa Giê-su.

Có một lời kết ngắn gọn ở cuối đoạn văn. Thuyền đến vùng Ghên-nê-xa-rét. Tên gọi này có thể ám chỉ một vùng đồng bằng hẹp, dài khoảng bốn dặm và rộng chưa đến hai dặm trên bờ biển tây bắc của Biển Ga-li-lê, phía bắc Ma-gơ-đan, hoặc một thị trấn trên đồng bằng. Điều quan trọng đối với công việc Chúa Giê-su sắp thực hiện là đồng bằng này được coi là một mảnh đất vườn, màu mỡ và được tưới tiêu tốt.

Ngay khi Chúa Giê-su đến bờ, đám đông lại tụ tập rất đông, đặc biệt là để được chữa lành bệnh. Đức tin của họ lớn đến nỗi họ chỉ xin được chạm vào tua áo của Ngài. Tất cả những ai làm như vậy (trong đức tin) đều được chữa lành.

Chúa Giê-su đã giải tán đám đông sớm hơn có lẽ vì trời đã khuya, nhưng cũng có lẽ vì tâm trạng của đám đông đang mang những hàm ý chính trị mà Chúa Giê-su không mong muốn. Nhưng giờ đây họ quay lại để tìm kiếm điều mà Ngài đã đến để ban cho họ—sự chữa lành và sự trọn vẹn.

 

https://livingspace.sacredspace.ie/o1183g/

 

 


Suy Niệm: Ðừng Sợ

Biến cố Chúa đi trên mặt biển cũng được tường thuật nơi Phúc Âm thánh Maccô chương 6 và nơi Phúc Âm thánh Gioan chương 6, nhưng nơi Phúc Âm thánh Mátthêu thì có thêm chủ ý hành văn của tác giả và ý định trình bày một cái nhìn. Các nhà chú giải đồng ý có ba phương diện giúp dễ hiểu đoạn Phúc Âm này hơn:

- Bình diện thứ nhất là bình diện của biến cố khi được tường thuật.

- Bình diện thứ hai là bình diện thần học về việc Chúa mạc khải Thần Khí của Người.

- Bình diện thứ ba là ý nghĩa xã hội học của biến cố.

Trước hết, về bình diện tường thuật biến cố thì câu chuyện được kể đơn sơ, dễ hiểu: "Sau biến cố bánh hóa nhiều, Chúa Giêsu truyền cho các tông đồ xuống thuyền sang bờ bên kia. Còn Người thì ở lại giải tán dân chúng, rồi lên núi cầu nguyện. Ðến khuya, Chúa đi trên mặt biển đang bị động để đến với các tông đồ".

Nhưng nếu nhìn biến cố trong viễn tượng việc Chúa mạc khải chính mình thì biến cố mang một đặc điểm mới. Chúa Giêsu có quyền trên mọi biến cố thiên nhiên. Câu nói của Chúa: "Thầy đây, đừng sợ!" nhắc lại công thức Thiên Chúa mạc khải chính mình bằng lời quả quyết: "Ta là Ðấng Ta là".

Ý nghĩa xã hội học được trình bày qua hình ảnh con thuyền tượng trưng cho Giáo Hội Chúa. Thuyền gặp bão, Giáo Hội Chúa gặp thử thách. Nhưng Chúa Giêsu không để cho các tông đồ một mình chống lại với bão táp, không thể để cho Giáo Hội một mình gặp thử thách: "Ta sẽ ở cùng các con mọi ngày cho đến tận thế". Chúa muốn cho các tông đồ luôn kiên trì trong đức tin, đừng lo sợ mê man. Chúa đến với các tông đồ, Chúa đến với Giáo Hội trong cơn thử thách. Chúng ta hãy để cho Chúa đến với chúng ta và hiện diện với chúng ta mãi mãi.

Lạy Chúa, Ðấng đã kêu gọi mọi người "Ðừng sợ".

Xin thương củng cố đức tin chúng con trong những lúc gặp gian nan thử thách.

(‘Mỗi Ngày Một Tin Vui’)

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét