16/09/2014
Thứ Ba sau Chúa Nhật
24 Quanh Năm
Thánh Cornêliô, giáo hoàng, và thánh Cyprianô, giám mục, tử đạo. Lễ nhớ.
* Thánh Conêliô làm giám mục giáo phận Rôma năm 251. Người đã
chống lại giáo phái Novaxianô. Chưa được bao lâu, người bị hoàng đế Ganlô bắt
đi đầy ở Xivitavéckia và đã qua đời ở đây (253). Người đã được thánh Síprianô
kính trọng và quý mến. Chính vì thế, ngay từ thế kỷ IV, Hội Thánh Rôma đã mừng
lễ thánh Conêliô trong chính hang mộ của người vào ngày lễ thánh Síprianô.
Thánh Xíprianô sinh tại Cácthagô quãng năm 210, trong một gia
đình ngoại giáo. Người lãnh nhận đức tin, làm linh mục, rồi làm giám mục năm
249. Trong cuộc bách hại dưới thời hoàng đế Valêrianô, người bị lưu đày, rồi
ngày14 tháng 9 năm 258, người chịu chết để làm chứng cho Chúa Kitô. Các thư từ
và các tác phẩm của người viết ra cho thấy người có tâm hồn của một vị mục tử
đích thực, luôn đứng ở chỗ nguy hiểm nhất để nâng đỡ các anh em đang phải chịu
bách hại và để duy trì sự hiệp nhất trong Hội Thánh. Trong mọi việc, người lo
nêu gương sáng về lòng trung thành với Chúa Giêsu Kitô.
Bài Ðọc I: (Năm
II) 1 Cr 12, 12-14. 27-31a
"Anh
em là thân xác Chúa Kitô, và là chi thể của chỉ thể".
Trích
thư thứ nhất của Thánh Phaolô Tông đồ gửi tín hữu Côrintô.
Anh
em thân mến, như thân xác là một, mà có nhiều chi thể, và tất cả các chi thể
tuy nhiều, nhưng chỉ là một thân xác, thì Chúa Kitô cũng vậy. Vì chưng, trong một
Thánh Thần, tất cả chúng ta chịu phép rửa để làm thành một thân xác, cho dầu
Do-thái hay Hy-lạp, tự do hay nô lệ, và tất cả chúng ta cùng uống trong một
Thánh Thần. Vì thân xác không chỉ gồm một chi thể, mà là nhiều chi thể.
Phần
anh em, anh em là thân xác Chúa Kitô và là chi thể Người, mỗi người theo phận sự
mình. Có những người Thiên Chúa đã thiết lập trong Hội thánh, trước hết là các
Tông đồ, thứ đến là các tiên tri, thứ ba là các tiến sĩ. Kế đến là quyền làm
phép lạ, các ơn chữa bệnh, các việc từ thiện, quản trị, nói nhiều thứ tiếng. Vậy
tất cả mọi người là Tông đồ ư? Tất cả là tiên tri ư? Tất cả là tiến sĩ ư? Tất cả
được ơn làm phép lạ ư? Tất cả được ơn chữa bệnh ư? Tất cả nói nhiều thứ tiếng
ư? Tất cả được ơn diễn giải ư? Anh em hãy cần mẫn sao cho được những ân điển
cao trọng hơn.
Ðó
là lời Chúa.
Ðáp
Ca: Tv 99, 2. 3. 4. 5
Ðáp: Ta là dân tộc,
là đoàn chiên Chúa chăn nuôi (c. 3c).
Xướng:
1) Toàn thể địa cầu, hãy reo mừng Thiên Chúa, hãy phụng sự Thiên Chúa với niềm
vui vẻ! Hãy vào trước thiên nhan vơi lòng hân hoan khoái trá. - Ðáp.
2)
Hãy biết rằng Chúa là Thiên Chúa, chính Người đã tạo tác thân ta và ta thuộc
quyền sở hữu của Người. Ta là dân tộc, là đoàn chiên Chúa chăn nuôi. - Ðáp.
3)
Hãy vào trụ quan nhà Người với lời khen ngợi, vào hành lang với khúc ca vui;
hãy tán dương, hãy chúc tụng danh Người. - Ðáp.
4)
Vì Thiên Chúa, Người thiện hảo, lòng từ bi Người tồn tại muôn đời, và lòng
trung tín Người còn tới muôn thế hệ. - Ðáp.
Alleluia:
Mt 11, 25
Alleluia,
alleluia! - Lạy Cha là Chúa trời đất, con xưng tụng Cha, vì Cha đã mạc khải những
mầu nhiệm nước trời cho những kẻ bé mọn. - Alleluia.
Phúc
Âm: Lc 7, 11-17
"Hỡi
thanh niên, Ta truyền cho ngươi hãy chỗi dậy".
Tin
Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Luca.
Khi
ấy, Chúa Giêsu đến một thành gọi là Naim. Các môn đệ và đám đông dân chúng cùng
đi với Người. Khi Người đến gần cửa thành, thì gặp người ta đang khiêng đi chôn
người con trai duy nhất của một bà goá kia và có đám đông dân thành đi đưa xác
với mẹ nó. Trông thấy bà, Chúa động lòng thương và bảo bà rằng: "Ðừng khóc
nữa". Ðoạn tiến lại gần, Người chạm đến quan tài và những người khiêng đứng
lại. Bấy giờ Người phán: "Hỡi thanh niên, Ta truyền cho ngươi hãy chỗi dậy".
Người chết liền ngồi lên và bắt đầu nói. Rồi Người trao lại cho mẹ nó.
Mọi
người đều sợ hãi và ngợi khen Thiên Chúa rằng: "Một tiên tri cao cả đã xuất
hiện giữa chúng ta, và Thiên Chúa đã thăm viếng dân Người". Và việc này đã
loan truyền danh tiếng Người trong toàn cõi Giuđêa và khắp vùng lân cận.
Ðó
là lời Chúa.
Suy
Niệm:
Ý
Nghĩa Của Cuộc Sống
Trong
cuộc sống công khai, chắc chắn Chúa Giêsu đã chứng kiến nhiều cái chết cũng như
tham dự nhiều đám tang. Nhưng việc Ngài làm cho kẻ chết sống lại được Tin Mừng
ghi lại không quá ba lần: một em bé gái con của vị kỳ mục trong dân; Lazarô em
trai của Marta và Maria; người thanh niên con của bà góa thành Naim. Cả ba trường
hợp chỉ là hồi sinh, chứ không phải là phục sinh theo đúng nghĩa, bởi vì cuộc sống
của những người này chỉ kéo dài được thêm một thời gian nữa, để rồi cuối cùng
cũng trở về với bụi đất.
Chúa
Giêsu đã không đến để làm cho con người được trường sinh bất tử ở cõi đời này,
đúng hơn, Ngài đưa con người vào cuộc sống vĩnh cửu. Nhưng để đi vào cuộc sống
vĩnh cửu thì điều kiện tiên quyết là con người phải kinh qua cái chết. Chết vốn
là thành phần của cuộc sống và là một trong những chân lý nền tảng nhất mà Chúa
Giêsu đến nhắc nhở cho con người. Mang lấy thân phận con người là chấp nhận đi
vào cái chết. Chính Chúa Giêsu cũng không thoát khỏi số phận ấy. Thánh Phaolô
đã nói về thái độ của Chúa Giêsu đối với cái chết: "Ngài đã vâng phục cho
đến chết và chết trên Thập giá". Ðón nhận cái chết và đi vào cõi chết như
thế nào để cuộc sống có ý nghĩa, đó là điều Chúa Giêsu muốn bày tỏ cho con người
khi đi vào cái chết.
Một
trong những cái chết vô nghĩa và do đó cũng chối bỏ ý nghĩa cuộc sống, đó là tự
tước đoạt sự sống của mình. Những cái chết như thế là lời tự thú rằng cuộc sống
không có, cuộc sống không còn ý nghĩa và như vậy không còn đáng sống. Jean Paul
Sartre, người phát ngôn của cả thế hệ không tìm thấy ý nghĩa của cuộc sống, đã
viết trong tác phẩm "Buồn Nôn": "Tôi nghĩ rằng chúng ta đang ngồi
đây ăn uống là để bảo tồn sự quí giá của chúng ta, nhưng kỳ thực, không có gì,
tuyệt đối không có lý do gì để sống cả".
Chúa
Giêsu đã vâng phục cho đến chết. Ðón nhận cái chết, Ngài đã thể hiện cho chúng
ta thấy thế nào là một cuộc sống sung mãn, Ngài đã chứng tỏ cho chúng ta thấy
thế nào là một cuộc sống có ý nghĩa và đáng sống. Ðón nhận cái chết như ngõ đón
vào vinh quang phục sinh, Chúa Giêsu cho chúng ta thấy điểm đến và vinh quang
đích thực, đó là sự sống vĩnh cửu. Ngài đã vâng phục cho đến chết. Vâng phục của
Ngài là vâng phục trong tin tưởng, phó thác, trong khiêm tốn và yêu thương; đó
là điều mang lại ý nghĩa cho cuộc sống và làm cho cuộc sống trở thành đáng sống.
Nguyện
xin Chúa Kitô Phục Sinh ban cho chúng ta niềm tin, can đảm và vui tươi để biết
đón nhận và sống từng giây phút hiện tại một cách sung mãn, để tham dự vào sự
phục sinh vinh hiển của Ngài.
Veritas Asia
LỜI CHÚA MỖI NGÀY
Thứ
Ba Tuần 24 TN2
Bài
đọc:
I Cor 12:12-14, 27-31; Lk 7:11-17.
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ:
Hiệp nhất trong khác biệt.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/
Bài đọc I:
Thần học về thân thể của thánh Phaolô.
1.1/
Nhiều chi thể khác nhau nhưng trong cùng một Thân Thể là Đức Kitô:
Thánh Phaolô dùng hình ảnh thân thể con người với những chi thể khác nhau để áp
dụng cho thân thể của Chúa với những chi thể khác nhau là các tín hữu: “Thật vậy,
ví như thân thể người ta chỉ là một, nhưng lại có nhiều bộ phận, mà các bộ phận
của thân thể tuy nhiều, nhưng vẫn là một thân thể, thì Đức Kitô cũng vậy.”
Trong một thân thể, không có chi thể nào hèn kém đến độ thân thể không cần đến;
nhiều khi những chi thể xem ra nhỏ bé yếu đuối hay hèn kém lại càng cần thiết
hơn. Cũng vậy, “Tất cả chúng ta, dầu là Do-thái hay Hy-lạp, nô lệ hay tự do,
chúng ta đều đã chịu phép Rửa trong cùng một Thánh Thần để trở nên một thân thể.”
Trong Chúa Kitô, không có một cá nhân nào hèn kém đến độ bị lọai trừ ra ngòai.
Tất cả các hàng rào ngăn cách con người với nhau ngòai xã hội như ngôn ngữ,
giai cấp, tài năng … phải bị dẹp bỏ để mọi người trở thành anh chị em với
nhau.
Chúng ta đã thấy thánh Phaolô áp dụng thần học thân thể này cho rất nhiều lãnh
vực, chẳng hạn việc có nên ăn thịt cúng. Ngài trả lời cứ việc ăn mà không cần
phải hỏi han lôi thôi; nhưng nếu việc ăn thịt cúng làm cho một tín hữu mất đức
tin thì ngài sẽ không ăn, vì tín hữu này đã được Chúa Giêsu đổ máu ra để chuộc
tội. Hay hôm qua khi bàn về Bữa Tiệc Tình Yêu, ngài nói: Tất cả những ai ăn
Bánh và uống Rượu - là ăn chính Mình và uống Máu Chúa - đều trở nên một Thân Thể
và được thông phần vào chính sự sống của Đức Kitô, nhờ Máu của Ngài. Vì thế, tất
cả phải ăn uống làm sao để đừng ăn uống án phạt mình qua việc phân chia giai cấp
giữa người giầu và kẻ nghèo.
1.2/
Nhiều sứ vụ khác nhau nhưng được trao ban bởi cùng một Thánh Thần:
Một áp dụng khác về thần học thân thể là mỗi người tín hữu được Thiên Chúa trao
một sứ vụ khác nhau: tông đồ, tiên tri, thầy dạy, làm phép lạ, chữa lành, quản
trị, người luôn giúp đỡ, hay nói tiếng lạ. Tất cả các sứ vụ đều nhằm một mục
đích là để xây dựng nhiệm thể của Đức Kitô.
Con người thường có khuynh hướng quan trọng hóa sứ vụ của mình và khinh thường
sứ vụ của những người khác. Họ nghĩ chỉ có sứ vụ của họ mới cần thiết còn những
sứ vụ khác kém quan trọng hơn hay không cần thiết. Thánh Phaolô dùng hình ảnh của
thân thể để bác bỏ quan niệm này. Ngài nói tất cả các chi thể đều quan trọng
cho việc gìn giữ thân thể khỏe mạnh. Mắt không thể bảo tay “Tao không cần đến
mày;” đầu cũng không thể bảo hai chân “Tao không cần đến chúng mày.” Hơn nữa, tất
cả các sứ vụ được ủy thác cho mỗi người bởi cùng một Thánh Thần. Ngài không những
biết khả năng của mỗi người mà biết Nhiệm Thể Chúa Kitô cần gì để phát triển,
nên sắp xếp sứ vụ và ban ơn cần thiết để mỗi người có thể chu tòan sứ vụ của
mình.
Một khuynh hướng khác là muốn làm những gì xem ra được coi là quan trọng theo
tiêu chuẩn của thế gian; chẳng hạn khuynh hướng thích làm lớn và nói tiếng lạ
nơi cộng đòan Corintô. Trong Phúc Âm không thiếu những người có khuynh hướng
này như Mẹ của hai ông Giacôbê và Gioan đem hai con đến xin Chúa ban cho một đứa
ngồi bên tả và một đứa ngồi bên hữu trong vương quốc của Chúa. Chúa sửa dạy các
ông: “Ai muốn làm lớn giữa an hem thì phải làm người phục vụ an hem. Và ai muốn
làm đầu an hem thì phải làm đầy tớ anh em.”
2/
Phúc Âm:
Chúa động lòng thương và cho con trai duy nhất của Bà mẹ Nain sống lại.
Đứng trước cái chết con người hòan tòan bất lực và hỏang sợ khi phải đương đầu
với cái chết, nhất là những cái chết trẻ, nhiều người, và đột ngột. Như Bà mẹ Nain
hôm nay, Bà đã góa chồng và chỉ có một con duy nhất là niềm hy vọng để nâng đỡ
Bà trong cuộc sống trên dương gian; thế mà anh cũng vĩnh viễn ra đi. Chắc Bà
không bao giờ nghĩ là Bà sẽ phải chôn con.
Người Hy-Lạp, nhất là những người theo chủ thuyết Khắc Kỷ, họ tin có Đấng Tối
Cao; nhưng không tin Ngài có cảm xúc trước những đau khổ của con người. Họ lý
luận: Nếu con người có thể làm cho Ngài vui hay buồn, tức là con người có ảnh
hưởng trên Ngài; khi con người có ảnh hưởng trên Ngài là con người lớn hơn
Ngài; nhưng không ai có thể lớn hơn Đấng Tối cao. Vì vậy, Đấng Tối Cao phải là
Đấng không có cảm xúc. Niềm tin này hòan tòan ngược lại với niềm tin của người
Công Giáo, Thiên Chúa cảm thương với nỗi đau khổ của con người. Thánh Luca tường
thuật Chúa Giêsu chạnh lòng thương Bà mẹ góa chỉ có đứa con côi mà giờ đây cũng
không còn nữa, Ngài an ủi: "Bà đừng khóc nữa!" Trước khi cho Lazarus
sống lại, Gioan tường thuật “Chúa khóc” (Jn 11:35) và “Chúa thổn thức trong
lòng” (Jn 11:38).
Thiên Chúa có thể làm cho kẻ chết sống lại. Trong Cựu Ước, chỉ có tiên tri
Elisha làm cho con trai của Bà góa miền Shunem sống lại bằng cách kề miệng ông
trên miệng nó (2 Kgs 4:34-37). Trong Phúc Âm, có ít nhất 3 lần Chúa làm cho kẻ
chết sống lại: Cho con gái của ông trưởng hội đường Giaia sống lại (Mt 9:18-26,
Mc 5:35-43, Lk 8:40-56); Chúa Giêsu làm cho anh thanh niên sống lại và trao anh
lại cho bà mẹ Nain hôm nay (Lk 7:11-17); và Chúa cho Lazarus chết 3 ngày được sống
lại (Jn 11:38-44). Khi chứng kiến quyền năng của Thiên Chúa cho kẻ chết sống lại,
con người kinh sợ và tôn vinh Thiên Chúa: "Một vị ngôn sứ vĩ đại đã xuất
hiện giữa chúng ta, và Thiên Chúa đã viếng thăm dân Người."
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
- Hình ảnh những chi thể khác nhau của một thân thể sẽ giúp chúng ta giải quyết
nhiều những vấn đề trong cuộc sống: tham quyền hành, ghen tương, bè đảng, khai
trừ nhau … Mỗi người chúng ta đều có chỗ đứng trong tòa nhà của Thiên Chúa và đều
được Thánh Thần trao cho một sứ vụ để xây dựng tòa nhà này.
- Thiên Chúa có quyền trên sự chết và Ngài quan tâm đến những đau khổ của kiếp
người. Những điều này là hy vọng cho cuộc đời chúng ta vì biết rằng những đau
khổ có ý nghĩa và sự chết chỉ là tạm thời. Nếu chúng ta kiên trì vượt qua đau khổ,
chúng ta sẽ cùng sống lại và chung hưởng vinh quang với Thiên Chúa.
Lm. Anthony ĐINH MINH TIÊN, OP.
HẠT GIỐNG NẨY MẦM - MÙA QUANH NĂM - TUẦN 24
Lc 7,11-17
A. Hạt giống...
Chúa Giêsu cứu sống con trai bà góa thành Naim :
- Tất cả mọi người hôm đó chẳng ai mở lời xin
Chúa giúp. Ngài ra tay cứu giúp chỉ vì Ngài động lòng thương.
- Chúa chạnh lòng trước cảnh mẹ góa con côi, tre
già khóc măng non.
- Cứu sống đưa con trai xong, Chúa còn tế nhị
trao nó lại cho mẹ nó.
B.... nẩy mầm.
1. Trái tim con người vốn giàu tình thương. Nhưng
vì nhiều lý do, trái tim có thể bị chai lì đi, không còn xúc động gì trước cảnh
khổ của người khác.
- Thấy người nghèo thường quá, tôi không còn cảm
được cái khổ của người nghèo.
- Thấy người bệnh thường quá, tôi không còn cảm
được nỗi đau của họ.
- Thấy người tội lỗi quen quá, tôi dửng dưng nhìn
người ta ngày càng chìm sâu trong tội…
Lạy Chúa, xin đổi trái tim bằng đá của con bằng
trái tim bằng thịt.
2. Xin Chúa cũng dạy con biết tế nhị : thấy được
nhu cầu người khác trước khi họ xin con giúp, và giúp họ cách tế nhị nhẹ nhàng
như hôm đó Chúa đã trao đứa con lại cho người mẹ.
3. “Tiến lại gần, Ngài chạm đến quan tài” : việc
này bị luật coi là ô uế. Nhưng để an ủi gia đình người chết, và để “tiến lại
gần” (ý muốn được gần gũi với người đau khổ), Chúa không ngại gì cả. Yêu thương
giúp đỡ đòi phải can đảm và hy sinh.
4. Chuyện người mẹ Naim đau khổ được Chúa cứu
giúp khiến tôi nghĩ đến cảnh khổ của bản thân mình. Bà không biết người đàn ông
đứng ở cổng thành hôm ấy là Chúa Giêsu, Đấng có quyền năng cứu sống. Bà không
ngõ lời xin Chúa. Nhưng Chúa chạnh lòng thương, tự động Chúa lại gần và Chúa
kéo bà ra khỏi cơn đau khổ.
Chúa lúc nào cũng ở gần tôi. Khi tôi phải khổ,
Chúa cũng chạnh lòng và Ngài sẵn sàng cứu giúp. Tôi không bao giờ cô đơn.
5. “Chúa Giêsu lại gần sờ vào quan tài và nói :
‘Này người thanh niên, tôi bảo anh : hãy chỗi dậy’. Người chết liền ngồi lên và
bắt đầu nói” (Lc 7,14-15)
Bữa nay mình không muốn đến nhà thờ… Chúa nhựt
nào Giang cũng đi câu cá. Mai nằm lì trên giường. Tin và Sơn phóng xe đi chơi.
Bích thì gọi điện thoại cho bạn. Này có ai gọi mình thì phải ?
Bữa nay mình không muốn đến nhà thờ. Bài giảng
dài lê thê và khó hiểu quá. Xem phim hoạt hình trên Tivi, hay mở máy hát nghe
nhạc, hoặc gọi điện thoại đấu láo với bạn bè còn thích hơn. Này rõ ràng có ai
gọi mình mà !
Lạy Chúa, con chỉ nghe toàn những tiếng gọi của
nhu cầu bản thân. Còn tiếng gọi của Chúa sao mơ màng quá, khó nghe quá. Chúa đã
gọi người thanh niên chỗi dậy từ cõi chết, xin Ngài cũng hãy gọi con quay lại
từ những đam mê bất chính của con. (Hosanna)
Lm. Carolo HỒ BẶC XÁI – Gp. Cần Thơ
16/09/14 THỨ BA TUẦN 24
TN
Th. Co-nê-li-ô, giáo hoàng và Xíp-ri-a-nô, giám mục, tử đạo
Lc 7,11-17
Th. Co-nê-li-ô, giáo hoàng và Xíp-ri-a-nô, giám mục, tử đạo
Lc 7,11-17
Suy niệm: “Lòng mẹ bao la như biển Thái
Bình”, thế nên nỗi đau của người mẹ khi đứa con yêu dấu của mình mất đi
lại càng mênh mông hơn biết mấy. Đức Giê-su là Thiên Chúa Tình Yêu, sao lại
không thể chạnh lòng thương xót trước nỗi đau lớn lao người mẹ làng Na-in này!
Lời Chúa Giê-su nói: “Bà đừng khóc nữa” và việc Ngài cho người thanh niên sống lại,
rồi “trao anh ta lại cho người mẹ” là dấu chỉ tình yêu vô biên của Thiên Chúa và
hơn nữa còn tiên báo Ngài chính là Người Con duy nhất của Thiên Chúa sẽ được
Chúa cho sống lại và trao cho Mẹ Giáo Hội để mãi mãi ở lại với con người chúng
ta.
Mời Bạn: Chúa
chạnh lòng trước tiếng khóc người mẹ đau khổ. Ngài cũng chạnh lòng thương trước
những nỗi thống khổ của con người. Và Chúa còn xót thương gấp bội khi chúng ta
chết về phần linh hồn vì tội lỗi của mình. Bạn đã làm gì khi rơi vào tình trạng
“chết linh hồn” đó? Với những giọt lệ thống hối, cùng với tiếng khóc của Mẹ
Giáo Hội, bạn hãy đến với Bí tích Hoà Giải, để nhận được ơn tha tội, để được
sống lại trong ân sủng Chúa.
Chia sẻ: Điều
gì làm bạn ngại đến với bí tích Hoà Giải?
Sống Lời Chúa: Thường
xuyên lãnh nhận bí tích Hoà Giải thay vì dừng lại ở giới hạn “một năm ít là một
lần”.
Cầu nguyện: Lạy Chúa xin cho con được đánh động bởi lòng thương xót Chúa, bởi
nước mắt của mẹ Giáo Hội, để con có lòng ăn năn tội thực sự.
Thiên Chúa viếng thăm
dân Người.
Thiên
Chúa Ba Ngôi vẫn đến thăm tôi qua bao người khác, và Ngài muốn tôi đi thăm để
lau khô nước mắt cho người bạn gần bên.
Suy niệm:
Thánh Luca đã viết câu
chuyện này như một người quay phim.
Ngài bắt đầu từ cảnh Đức
Giêsu và các môn đệ cùng đi với một đám đông.
Thầy trò và mọi người
đang trên đường tiến vào thành Nain.
Khi gần đến cửa thành thì
lại gặp một đám đông khác đi ra.
Đây là một đám tang lớn
có đông người theo ra mộ.
Sau đó là cận cảnh Đức
Giêsu gặp bà mẹ của người chết.
Cuối cùng trở lại với
cảnh của hai đám đông kinh sợ ngỡ ngàng,
và câu chuyện kỳ diệu lan
ra khắp Giuđê và các vùng lân cận.
Chuyện Đức Giêsu gặp đám
tang là chuyện tình cờ trên đường.
Nhưng điều đánh động trái
tim Ngài lại không phải là chuyện người chết,
dù anh thanh niên này
chết khi còn cả một tương lai.
Điều thu hút cái nhìn và
mối quan tâm của Đức Giêsu chính là bà mẹ.
Đó là một bà góa không
còn chỗ nương tựa.
Bà đã dự đám tang của
người chồng.
Và bây giờ bà lại dự đám
tang của đứa con trai duy nhất.
Chỗ dựa còn lại và cuối
cùng cũng bị lấy đi.
Đức Giêsu hiểu rất nhanh
về nỗi đau của người phụ nữ.
Bà biết mình bị trắng tay
cả về tình cảm lẫn vật chất.
Có lẽ bà đã nhiều lần tự
hỏi: Thiên Chúa ở đâu?
Đức Giêsu trông thấy bà,
thấy nỗi đau và nước mắt.
Ngài bảo: Bà đừng khóc
nữa (c. 13).
Dường như Ngài không có
khả năng chịu được nước mắt của người khác.
Khi thấy cô chị Maria
khóc em là Ladarô đã chết (Ga 11, 33),
Đức Giêsu đã thổn thức và
xao xuyến, rồi Ngài bật khóc (Ga 11, 34).
Sau này Ngài hỏi chị
Maria Mađalêna khóc bên mộ vì mất xác Thầy:
Này bà, tại sao bà khóc?
(Ga 20, 15).
Đức Giêsu hiểu rõ nỗi đau
của sự chia ly bởi cái chết.
Ngài cũng hiểu rõ về nước
mắt của phận người, dù vì bất cứ lý do gì.
Nhiệm vụ của Ngài là lau
khô nước mắt và làm cho con tim vui trở lại.
Đức Giêsu đã chạm đến
quan tài, hay đúng hơn,
chạm vào cái cáng khiêng
xác được chôn theo kiểu người Do Thái.
Ngài nói với anh như ra
lệnh: Tôi bảo anh, hãy trỗi dậy (c.14).
Anh thanh niên ngồi dậy
và bắt đầu nói: anh đã được hoàn sinh.
Như Êlia ngày xưa, Ngài
trao anh cho bà mẹ (1 V 17,23).
Ai
là người vui nhất? Bà mẹ, người con, đám đông, hay Đức Giêsu?
Có
lẽ là Đức Giêsu, người đã đem lại hạnh phúc cho người khác.
Khi
đứa con lao vào vòng tay mẹ,
khó
lòng Ngài giấu được giọt nước mắt vì vui.
Đám
đông kêu lên: Thiên Chúa đã viếng thăm dân Người (c.16).
Thiên
Chúa không chỉ thăm dân Do Thái qua Đức Giêsu (Lc 1, 68.78; 19, 44),
Chương
trình làm việc mỗi ngày của Ngài là thăm cả thế giới.
Thiên
Chúa Ba Ngôi vẫn đến thăm tôi qua bao người khác,
và
Ngài muốn tôi đi thăm để lau khô nước mắt cho người bạn gần bên.
Cầu nguyện:
Lạy Chúa Giêsu,
Khi làm người, Chúa đã
nhận trái đất này làm quê hương.
Chúa đã ban nó cho chúng
con như một quà tặng tuyệt vời.
Nếu rừng không còn xanh,
dòng suối không còn sạch,
và bầu trời vắng tiếng
chim.
thì đó là lỗi của chúng
con.
Lạy Chúa Giêsu,
Chúa đã đến làm người để
tôn vinh phận người,
vậy mà thế giới vẫn có
một tỷ người đói,
bao trẻ sơ sinh bị giết
mỗi ngày khi chưa chào đời,
bao kẻ sống không ra
người, nhân phẩm bị chà đạp.
Đó là lỗi của chúng con.
Lạy Chúa Giêsu,
Chúa đến đem bình an cho
người Chúa thương,
vậy mà trái đất của chúng
con chưa một ngày an bình.
Chiến tranh, khủng bố,
xung đột, có mặt khắp nơi.
Người ta cứ tìm cách giết
nhau bằng thứ vũ khí tối tân hơn mãi.
Đó là lỗi của chúng con.
Lạy Chúa Giêsu ở Belem,
Chúa đã cứu độ và chữa
lành thế giới bằng tình yêu khiêm hạ,
nhưng bất công, ích kỷ và
dối trá vẫn thống trị địa cầu.
Chúa đến đem ánh sáng,
nhưng bóng tối vẫn tràn lan.
Chúa đến đem tự do, nhưng
con người vẫn bị trói buộc.
Đó là lỗi của chúng con.
Vì lỗi của chúng con,
chương trình cứu độ của Chúa bị chậm lại,
và giấc mơ của Chúa sau
hai ngàn năm vẫn chưa thành tựu.
Mỗi lần đến gần máng cỏ
Belem,
xin cho chúng con nghe
được lời thì thầm gọi mời của Chúa
để yêu trái đất lạnh giá
này hơn,
và xây dựng nó thành mái
ấm cho mọi người.
Lm Antôn Nguyễn Cao
Siêu, SJ
Suy
niệm
“Chúa
động lòng thương”
Lạy
Chúa, con biết rằng, khi nhìn lên thì thấy mình còn thua xa nhiều người lắm,
nhưng khi nhìn xuống thì lại thấy rất nhiều người còn thua xa mình. Con được may
mắn tiếp xúc với những người nghèo, quê mùa, nên thấy rõ điều đó. Họ không chỉ
nghèo về vật chất mà còn nghèo về tinh thần nữa; để rồi nghèo cứ nghèo, ngóc
đầu lên không nổi. Cái nghèo đó có khi không do họ, nhưng do hoàn cảnh quá khó
khăn, thiếu thốn, để rồi đưa họ đến số phận như thế.
Chứng
kiến những hoàn cảnh khó khăn thiếu thốn, những khó khăn vất vã và đau thương,…
dễ làm cho con người con động lòng thương. Thế nhưng, đằng sau cái “động
lòng thương” đó là gì mới quan trọng.
Trong
bài Tin Mừng hôm nay, Chúa không chỉ “động lòng thương” mà
thôi; cái “động lòng thường” của Chúa còn đưa đến hành động cụ
thể, Chúa ủi an người mẹ và Chúa đem người con trở về với người mẹ qua việc làm
cho anh ta sống lại.
Lạy
Chúa, đứng trước biết bao cảnh đời khó khăn, con thường chỉ dừng lại ở chỗ “động
lòng thương” mà thôi, và con dễ có ý nghĩ, một mình mình thì làm được
gì; để rồi con cứ muốn đòi phải làm cái gì đó lớn lao, hoành tráng, mọi người
thấy; nhặt một cọng rác thì có thấm gì đâu so với con đường đầy rác. Đó là suy
nghĩ của con người chúng con.
Lạy
Chúa, suy nghĩ như thế rõ ràng chúng con chưa phải là môn đệ Chúa đích thực;
người môn đệ Chúa đích thực phải trở nên giống Chúa trong mọi tư tưởng, lời nói
và việc làm. Xin cho chúng con biết sống gắn bó với Chúa nhiều hơn, gần gủi
Chúa hơn, để rồi chúng con được nên giống Chúa hơn mỗi ngày. Amen!
Hãy Nâng Tâm Hồn Lên
Tháng 9
16
THÁNG CHÍN
Hội
Thánh Khải Hoàn
Cùng
với sự nhận hiểu quan trọng nói trên về Giáo Hội xét như là cộng đoàn các Kitô
hữu, phụng vụ cho chúng ta thấy đặc tính thần diệu của Giáo Hội xét như là
Giêrusalem, Thành Thánh, “xuất phát từ trời cao, từ nơi Thiên Chúa” (Kh 21,10).
Thành Giêrusalem trên trời là Hội Thánh khải hoàn và được vinh hiển trong Đức
Kitô. Nó bao gồm những ai được vui hưởng phần thưởng sự sống vĩnh cửu nhờ ơn cứu
chuộc của Đức Kitô.
Như
Thánh Gioan Tác giả Sách Tin Mừng, chúng ta cũng phải luôn luôn dõi đôi mắt tâm
hồn về Thành Giêrusalem vinh quang trên trời. Đó là mục tiêu cuối cùng của hành
trình cuộc sống chúng ta. Chúng ta phải luôn luôn chiêm ngắm “viễn cảnh hoà
bình hồng phúc” này – một viễn cảnh trở thành niềm hy vọng đầy sức khích lệ cho
chúng ta. Những anh chị em đã đạt đến ơn cứu độ đang chờ đợi chúng ta trong
Thành Thánh của Thiên Chúa. Và tại chính ngai toà của Thiên Chúa, họ cầu thay
nguyện giúp cho chúng ta – để sẽ đến ngày chúng ta cũng được sum vầy với họ.
Lời Chúa Trong Gia
Đình
NGÀY
16-9
1Cr
12, 12-14.27-31a; Lc 7, 11-17.
LỜI
SUY NIỆM: Trong câu chuyện Chúa Giêsu cho người thanh niên độc nhất
của một bà góa thành Nain sống lại. Cho chúng ta thấy Chúa Giêsu khi đứng trước
nỗi đau tột cùng của một con người, Chúa đã động lòng thương, mặc dù bà góa này
không cầu xin, nhưng đối với Chúa, Chúa thấy rõ tận căn của đau thương của bà
góa có con trai độc nhất chết. Từ động lòng thương này của Chúa; Chúa đã lấy
quyền năng của Ngài để cho người thanh niên sống lại và trao lại cho bà góa. Bởi
Ngài là sự sống và sự sống lại. Trong cuộc đời của mỗi chúng ta phải làm sao để
Chúa động lòng thương và để cho Chúa thể hiện lòng thương của Ngài trên mỗi
chúng ta.
Mạnh
Phương
Gương Thánh Nhân
NGÀY
16-09 THÁNH CYPRIANÔ - GIÁM MỤC TỬ ĐẠO (210 - 258)
Thánh
Cyprianô là một khuôn mặt sáng chói trong Giáo hội sơ khai, là một người Phi
Châu. Hồi còn là lương dân, với những tài năng đặc biệt của một giáo sư dạy
khoa hùng biện và của một luật sư, Ngài đã buông mình theo thú vui như một
thanh niên thời đó. Nhưng khi nhờ cha Côcilianô đưa trở lại với đức tin Kitô
giáo, Ngài đã hết lòng từ hiến đời mình để phụng sự Chúa Kitô. Quyết sống độc
thân, bán hết gia sản và nhà cửa để phân phát cho người nghèo. Ngài cũng từ bỏ
văn chương để học hiểu kinh thánh, một số tác phẩm và một số tuyển tập thư tín
của Ngài là phần đóng góp cho nền văn chương Kitô giáo.
Với
cuộc sống như vậy, chẳng lạ gì khi vừa trở lại đạo, Ngài đã được thụ phong linh
mục và năm 249 được chọn làm giám mục Carthage, dưới sức ép của hàng giáo sĩ và
giáo dân. Ngài đã có được mọi khả năng và đức tin mà một giám mục có thể có được.
Với hết tâm lực, Ngài tìm cách nâng cao nếp sống luân lý đạo đức của một đoàn
chiên sau nhiều năm phóng túng vì cuộc bách hại. Đặc biệt Ngài đã viết truyền
đơn chống lại sự thế tục của các trinh nữ tận hiến.
Một
năm sau khi được tấn phong, năm 250 hoàng đế Đêciô bắt đầu một cuộc bách hại đầy
nguy hiểm vì được tổ chức có hệ thống. Ong bắt mọi người phải dâng lễ kính thần
minh của ông. Nhiều Kitô hữu đã tuân phục. Một số khác tìm cách mua những giấy
chứng nhận để được yên thân vì nghĩ rằng: Giáo hội không thể thiếu một vị giám
mục khi phải đương đầu với cơn bão táp. Từ nơi trú ẩn Ngài viết thơ hướng dẫn
đoàn chiên.
Cuộc
bách hại chấm dứt sau cái chết của Đêciô. Nhiều người Kitô hữu chối đạo trở về
với Giáo hội. Thánh Cyprianô chủ tọa một công đồng trong đó quyết định rằng: những
người dâng lễ kính thần minh chỉ được tha tội trước khi chết, còn những người
chỉ mua giấy chứng nhận (1a belli), thì được tha sau một thời gian thống hối.
Novatô, một linh mục và Fêlicissimô, một phó tế đã ly khai vì muốn tha ngay,
thánh Cyprianô đã hỗ trợ cho đức giáo hoàng Cornêliô chống lại nhóm ly khai
theo Novatianô. Cùng với nhiều lá thư Ngài gửi cho các Kitô hữu Roma một khảo
luận về sự hiệp nhất Giáo hội "De Unitate Ecclesiae" trong đó Ngài nhấn
mạnh tới thượng quyền của đấng kế vị thánh Phêrô.
Năm
253, một cơn dịch lan tràn khắp đế quốc. Các Kitô hữu ở Carthage quảng
đại phục vụ các nạn nhân. Nhưng người ta mê tín lại cho rằng: các thần minh đã
giận dữ với người Kitô hữu. Hoàng đế Gallô mở một cuộc bách hại mới. Một sắc lệnh
mới tha tội cho mọi hối nhân để họ đứng vững trong đức tin. Dầu vậy cuộc bách hại
đã không dữ dội ở Carthage và Đức Cha Cyprianô không bị quấy rầy.
Chẳng
may có sự tranh chấp giữa thánh Cyprianô với đấng kế nhiệm thánh Cornêliô là Đức
giáo hoàng Stêphanô về việc rửa tội lại cho người đã được rửa tội trong lạc
giáo. Cuộc ly khai đã không xảy ra vì Đức Sixtô kế vị đức Stêphanô được giữ tập
tục của mình.
Năm
257, hoàng đế Valêrianô lại khơi dậy cuộc bách hại. Thánh Cyprianô là nạn nhân
của cuộc bách hại này. Các tường thuật về cuộc diện kiến của Ngài trước quan tổng
trấn và về cuộc tử đạo của Ngài dựa tên các tài liệu chính thức của một người
đã được mục kiến. Trước mặt tổng trấn Paternô, Ngài tuyên xưng đức tin và không
chịu nộp danh sách các linh mục. Ngài bị đày đi Curubis, một thành bên bờ biển
là nơi Ngài viết khảo luận cuối khuyên nhủ can đảm chịu chết vì đạo. Vào đêm
trước khi bị lưu đày, Ngài mơ thấy mình bị chặt đầu vào năm sau.
Quả
thật, năm sau, vào mùa thu năm 258 có sắc lệnh xử các giáo sĩ. Ngài bị điệu về
trước mặt quan tổng trấn mới là Galeriô Maximô. Sau một đêm sống với đoàn
chiên. Sáng 14 tháng chín Ngài đứng trước quan tòa và bị chất vấn:
- Ngươi là Thasciô, thượng tế của bọn người phạm thánh phải không ?
- Phải
- Đức hoàng thượng dạy ngươi phải dâng lễ tế các thần minh.
- Tôi sẽ không làm.
- Hãy nghĩ lại đi.
- Quan hãy làm như chỉ thị, khi đường đi ngay thẳng lại phải suy tính làm gì.
- Ngươi là Thasciô, thượng tế của bọn người phạm thánh phải không ?
- Phải
- Đức hoàng thượng dạy ngươi phải dâng lễ tế các thần minh.
- Tôi sẽ không làm.
- Hãy nghĩ lại đi.
- Quan hãy làm như chỉ thị, khi đường đi ngay thẳng lại phải suy tính làm gì.
Quan
tòa ra lệnh xử trảm thánh nhân. Ngài truyền đem 25 tiền vàng thưởng cho lý
hình. Các Kitô hữu thi nhau thấm máu người làm kỷ vật.
Đêm
hôm sau các Kitô hữu đã rước đuốc mang thân thể Ngài mai táng trong phần mộ của
Macrôbiô Condidianô, một quan chức Roma "trên đường Pmappala gần các hồ nước".
Một ít ngày sau quan tổng trấn cũng theo Ngài tới phần mộ. Chúng ta có được bản
ký sự về thánh Cyprianô do Pontiô của Ngài viết.
(daminhvn.net)
16
Tháng Chín
Sống Là Một Cuộc Chạy
Ðua
Vào
khoảng cuố tháng 4 năm 1989, một cuộc chạy việt dã gây quỹ cho thế giới đệ tam
đã được tổ chức tại 300 thành phố bên Pháp Quốc. Cuộc chạy bộ này đã cho tổ chức
có tên là chống đói và giúp phát triển thuộc Giáo Hội Pháp đề xướng, và với sự
hỗ trợ của Bộ Thanh Niên và Thể Thao.
Từ
năm 1968 đến nay, hằng năm, tổ chức chống đói và trợ giúp phát triển phát động
những chiến dịch tương tự để gây ý thức nơi giới trẻ về những vấn đề phát triển
trên thế giới, nhất là tại các nước nghèo.
Trong
cuộc chạy việt dã nói trên, các bạn trẻ mang theo trong người những tấm vé số
mà họ sẽ bán cho người lớn. Trung bình, cứ mỗi cây số chạy được, mỗi bạn trẻ
bán một vé số. Mỗi một vé số trị giá gần hai Mỹ kim. Theo dự tính, tổng số cây
số mà các bạn trẻ sẽ chạy được lên đến 120,000 cây số, nghĩa là tương đương với
một vòng thế giới đệ tam.
Số
tiền thu được sẽ trao cho tổ chức chống đói và trợ giúp phát triển để tài trợ
cho hai dự án phát triển tại Colombia: một dự án nhằm tái định cư những nạn
nhân của vụ núi lửa tại Armero cách đây hai năm, và một dự án khác nhằm thiết lập
những vườn trẻ tại thủ đô Bogota.
Nhiều
bạn trẻ thuộc các phong trào Công Giáo tiến hành, các nhóm học giáo lý, các học
sinh tại các trường Công Giáo đã hăng say tham gia vào chiến dịch nói trên.
Trong
cuộc sống tại các nước tân tiến ngày nay, ai cũng thấm thía với câu ngạn ngữ: sống
là một cuộc chạy đua! Buổi sáng, người ta chen lấn nhau để lên xe chạy đến sở
làm; buổi chiều, người ta giành giựt nhau một chỗ trên xe để về nhà sớm. Hàng
tháng, người ta phải chạy đua với sự leo thang của vật giá. Và dĩ nhiên, những
tiện nghi mỗi ngày một mới mẻ cũng khiến cho con người chạy bở hơi tai.
Cuộc
chạy đua nào cũng đưa lại mệt mỏi. Nhưng mệt mỏi hơn cả đó là cuộc chạy đua
trong đó con người không biết mình sẽ đi về đâu... Ðó là hình ảnh của một cuộc
sống không có mục đích.
Thánh
Phaolô đã so sánh cuộc sống của người Kitô với một cuộc chạy đua. Người Kitô
cũng cảm nghiệm được những nhọc mệt trong lộ trình, nhưng họ luôn kiên trì vì
biết chắc đích điểm và phần thưởng đang chờ đợi họ.
Người
Kitô cũng kiên trì chạy đua, bởi vì họ không chạy lẻ loi trong cuộc sống, nhưng
họ biết rằng bên cạnh họ, còn có những người anh em cùng chung sức với họ... Một
vòng tay, một nụ cười, một cử chỉ thân ái, một hành động tương trợ: bao nhiêu cử
chỉ ấy là bấy nhiêu nâng đỡ cho người Kitô trong cuộc hành trình của họ và cũng
là bấy nhiêu ánh sáng soi dẫn trong cuộc chạy đua của họ.
(Lẽ
Sống)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét