29/04/2018
Chúa Nhật tuần 5 Phục Sinh năm B
(phần I)
Bài Ðọc I: Cv 9, 26-31
"Ngài thuật lại
cho các ông biết trên đường đã thấy Chúa thế nào".
Trích sách Tông đồ
Công vụ.
Trong những ngày ấy,
khi tới Giêrusalem, Saolô tìm cách tiếp xúc với các môn đệ; nhưng mọi người đều
sợ ngài, không tin rằng ngài đã trở thành môn đệ. Barnaba dẫn ngài đến gặp các
Tông đồ, và ngài thuật lại cho các ông biết trên đường ngài đã thấy Chúa thế
nào, đã được Chúa phán dạy, và tại Ðamas ngài dạn dĩ xưng danh Ðức Giêsu thế
nào. Và từ đó, ngài ra vào Giêrusalem với các ông, và dạn dĩ xưng danh Chúa.
Ngài cũng giảng dạy cho dân ngoại, và tranh luận với những người Hy-lạp, nên họ
tìm cách giết ngài. Các anh em biết việc đó, nên đem ngài xuống Xêsarêa, rồi tiễn
đưa ngài về Tarsê.
Hội Thánh được bình an
trong miền Giuđêa, Galilêa và Samaria, sống trong sự kính sợ Chúa, được xây dựng
và đầy ơn an ủi của Thánh Thần.
Ðó là lời Chúa.
Ðáp Ca: Tv 21, 26b-27.
28 và 30. 31-32
Ðáp: Lạy Chúa, bởi Chúa mà lời con ca ngợi vang lên
trong đại hội (c. 26a).
Hoặc đọc: Alleluia.
Xướng: 1) Bởi Chúa mà
lời con ca ngợi vang lên trong đại hội. Con sẽ làm trọn những lời khấn hứa của
con, trước mặt những người tôn sợ Chúa. Bạn cơ bần sẽ ăn và được no nê, những kẻ
tìm kiếm Chúa sẽ ca khen Chúa: "Tâm hồn các bạn hãy vui sống tới muôn đời".
- Ðáp.
2) Thiên hạ sẽ ghi
lòng và trở về với Chúa, khắp cùng bờ cõi địa cầu; và toàn thể bá tánh chư dân
sẽ phủ phục trước thiên nhan Chúa. Bao người ngủ trong lòng đất sẽ tôn thờ duy
một Chúa; bao kẻ nằm xuống bụi tro sẽ sấp mình trước thiên nhan. Và linh hồn
con sẽ sống cho chính Chúa. - Ðáp.
3) Miêu duệ con sẽ phục
vụ Ngài, sẽ tường thuật về Chúa cho thế hệ tương lai, và chúng kể cho dân hậu
sinh biết đức công minh Chúa, rằng: "Ðiều đó Chúa đã làm". - Ðáp.
Bài Ðọc II: 1 Ga 3,
18-24
"Ðây là giới
răn của Người: là chúng ta phải yêu thương nhau".
Trích thư thứ nhất của
Thánh Gioan Tông đồ.
Các con thân mến,
chúng ta đừng yêu bằng lời nói và miệng lưỡi, nhưng bằng việc làm và chân thật.
Do đó, chúng ta biết mình thuộc về sự thật, và sẽ được vững lòng trước mặt
Chúa. Vì nếu lòng chúng ta có khiển trách chúng ta, thì Thiên Chúa còn lớn hơn
lòng chúng ta và Người thông biết mọi sự.
Các con thân mến, nếu
lòng chúng ta không khiển trách, thì chúng ta tin tưởng nơi Thiên Chúa, và bất
cứ điều gì chúng ta xin, thì chúng ta cũng được Người ban cho, vì chúng ta giữ
giới răn Người và làm điều đẹp lòng Người.
Và đây là giới răn của
Người: Chúng ta phải tin vào thánh danh Con của Người là Chúa Giêsu Kitô, và phải
thương yêu nhau, như Người đã ban giới răn cho chúng ta. Ai giữ các giới răn của
Người, thì ở trong Người và Người ở trong họ. Do điều này mà chúng ta biết Người
ở trong chúng ta, đó là Thánh Thần mà Người đã ban cho chúng ta.
Ðó là lời Chúa.
Alleluia: Ga 15, 4 và
5b
Alleluia, alleluia! -
Chúa phán: "Các con hãy ở trong Thầy, và Thầy ở trong các con; ai ở trong
Thầy, kẻ ấy sẽ sinh nhiều trái". - Alleluia.
Phúc Âm: Ga 15, 1-8
"Ai ở trong Thầy
và Thầy ở trong người ấy, kẻ ấy sinh nhiều trái".
Tin Mừng Chúa Giêsu
Kitô theo Thánh Gioan.
Khi ấy, Chúa Giêsu
phán cùng các môn đệ rằng: "Thầy là cây nho thật, và Cha Thầy là người trồng
nho. Nhành nào trong Thầy không sinh trái thì Người chặt đi, còn nhành nào
trong Thầy không sinh trái thì Người chặt đi, còn nhành nào sinh trái thì Người
tỉa sạch để nó sai trái hơn. Các con đã được tỉa sạch nhờ lời Thầy đã nói với
các con. Các con ở trong Thầy, và Thầy ở trong các con. Cũng như nhành nho tự
nó không thể sinh trái được, nếu không dính liền với cây nho; các con cũng vậy,
nếu không ở trong Thầy.
"Thầy là cây nho,
các con là nhành. Ai ở trong Thầy và Thầy ở trong người ấy, kẻ ấy sẽ sinh nhiều
trái, vì không có Thầy, các con không thể làm được gì. Ai không ở trong Thầy,
thì bị vứt ra ngoài như ngành nho, và sẽ khô héo, người ta sẽ thu lại, quăng
vào lửa cho nó cháy đi. Nếu các con ở trong Thầy, và lời Thầy ở trong các con,
thì các con muốn gì cứ xin, và sẽ được. Ðây là điều làm Cha Thầy được vinh hiển
là các con sinh nhiều trái, và như thế các con trở nên môn đệ của Thầy".
Ðó là lời Chúa.
Suy Niệm: Ở Trong Thầy
Và Sinh Nhiều Hoa Trái
Chúa nhật trước là
ngày Ơn Thiên Triệu, chúng ta đã thấy Chúa Yêsu là vị mục tử tốt. Người đã thí
mạng sống mình vì chiên để tập họp chúng lại thành đoàn duy nhất. Người đã sai
các tông đồ đi nói lời của Người để ai ai cũng có thể nghe tiếng của Người mà
trở nên chiên tốt. Hôm nay, các bài Kinh Thánh chúng ta vừa nghe đọc cũng chỉ
muốn nói lên các sự thật trên đây về Chúa Yêsu, các tông đồ và tín hữu để một lần
nữa trong mùa Phục sinh này chúng ta hiểu biết hơn về Hội Thánh của Chúa sống lại.
Nhưng thay vào hình ảnh đàn chiên của Chúa nhật trước, hôm nay để nói lên mầu
nhiệm Hội Thánh, Phụng vụ có hình ảnh cây nho. Và với những bài Kinh Thánh vừa
nghe đọc, chúng ta sẽ thấy Hội Thánh là dân mới, có tông đồ mới và có nếp sống
mới.
1. Dân Mới
Ai đã đọc các sách
tiên tri hẳn còn nhớ trong đó có nhiều đoạn nói Thiên Chúa gọi Israel là cây
nho. Ðó là giống nho Người đã chọn lọc, đem trồng nơi đất tốt, chăm sóc tận
tình. Nhưng ai ngờ, thay vì sinh quả ngọt, nó đã cho toàn những trái chua, vì
Israel không chịu sống trong giao ước và đã xé hàng rào đi cấu kết với tà thần;
khiến Thiên Chúa phải dùng quyền xét xử, để cho cây nho của Người bị giày xéo,
dân Người phải lưu vong (Os 10,1; Ys 5,1-7; Yr 2,21; Ez 15,1-8; Tv 80,9-17).
Nhưng Thánh vịnh 80 hứa Chúa sẽ trồng cây nho đó lại.
Và nay Ðức Yêsu tuyên
bố: Người là cây nho thật và Cha Người là người canh tác. Lời đó thật sâu xa và
thấm thía đối với những ai hiểu biết Kinh Thánh. Họ phải nghĩ ngay rằng: cây
nho Israel nay đã được thay thế; dân Chúa bây giờ tụ lại nơi một con người là
chính Ðức Yêsu Kitô.
Và đây là cuộc thay đổi
vĩnh viễn; vì những câu Tin Mừng Yoan tiếp theo cho thấy thân nho mới, thân nho
đích thực sẽ muôn đời còn đó và chỉ có các nhánh là thay đổi: nhánh nào không
sinh quả sẽ bị chặt, còn nhánh nào mang trái sẽ được tỉa để tốt hơn. Nói cách
khác, Ðức Yêsu là Israel mới, không như Israel thay lòng đổi dạ ngày trước...
Người sẽ luôn vâng phục Thiên Chúa Cha cho đến chết nên Người đẹp lòng Thiên
Chúa Cha mọi đàng; và được tôn vinh để trở thành đầu hết và cuối hết của tạo vật
được cứu chuộc.
Tính cách trường tồn
này bảo đảm và là chính sự trường tồn của Hội Thánh là Thân Thể của Người và là
dân mới của Chúa. Chính Thiên Chúa sẽ chăm sóc thân nho mới này để nó không bị
những nhánh khô, nhánh dại làm cằn cỗi và hư hỏng; còn những nhánh tốt sẽ được
tỉa, được chăm khiến thân nho càng thêm xum xuê hoa trái. Lịch sử của Hội Thánh
vì thế nằm trong tay Chúa. Người tỉa chỗ này, Người chăm chỗ kia, để Hội Thánh
của Người luôn thêm sức sống mang lại nhiều hoa quả cứu độ.
Nhưng nếu Ðức Yêsu đã
là cây nho đích thực mà Thiên Chúa đã trồng để thay thế hẳn Israel ngày trước,
thì ai muốn được cứu độ không những phải kết nạp với Người như nhánh nho với
thân nho, mà còn phải luôn lưu lại với Người. Vì thế sau khi tuyên bố Người là
cây nho đích thực và Cha Người là người canh tác, Ðức Yêsu đã khẳng định một
chân lý thứ hai rằng: Người là cây nho đích thực và chúng ta là nhánh.
Tất cả bài Tin Mừng
hôm nay xoay quanh hai tư tưởng. Nói đến hai thứ tương quan giữa Ðức Yêsu với một
bên là Thiên Chúa Cha và bên kia là tất cả chúng ta. Với Chúa Cha, Người là cây
nho và Chúa Cha là người canh tác. Với chúng ta, Người là cây nho và chúng ta
là nhánh. Ðó cũng là hai mối tương quan của Hội Thánh, một với Thiên Chúa theo
chiều dọc và một với loài người theo chiều ngang. Nhưng ở cả hai chiều cũng chỉ
là một sự sống.
Như Ðức Yêsu là thân
nho đích thực vì sự vâng phục trung tín, thì các tín hữu là nhánh nho cũng phải
mật thiết trung kiên với thân nho là Ðức Yêsu. Họ có tư cách này khi lưu lại ở
nơi Người, tức là giữ lời Người và vâng phục Người. Khi đó Chúa Cha sẽ "tỉa"
cho họ để họ sinh nhiều trái. Người dùng lời của Người mà tỉa, tức là thanh tẩy
họ khỏi các công việc chết chóc của tội lỗi khiến hoa trái công việc họ làm được
dồi dào, thánh thiện. Ngược lại, nếu họ không lưu lại với Người thì sẽ như
nhánh khô héo, bị chặt và đem đốt đi. Họ không còn ở trên thân cây với nhiều
nhánh khác nữa.
Và như vậy rõ rệt Ðức
Yêsu không những làm cho người ta được đẹp lòng Thiên Chúa, mà còn làm
"môi sinh" để họ được sống kết hợp với tha nhân. Người là Ðấng nối trời
với đất nhưng đồng thời cũng là vị nối các lục địa và đại dương lại với nhau để
bất cứ ai ở trong Người cũng được kết hợp với Thiên Chúa và đồng thời với mọi anh
chị em khác.
Hình ảnh thân nho với
hai câu khẳng định Thiên Chúa là người canh tác và chúng ta là nhánh, nói lên Ðức
Kitô thật là dân mới thay hẳn dân cũ. Hình ảnh ấy cũng có thể gợi lên cây thập
tự mà Ðức Yêsu đã leo lên để chịu đóng đinh hầu hòa giải Thiên Chúa với loài
người và loài người với nhau. Cuối cùng nó đưa chúng ta đến ý tưởng Ðức Yêsu đã
trở thành chất rượu nho để ký kết giao ước mới và vĩnh cửu. Và như vậy hình ảnh
thân nho càng trở nên phong phú vì nó bảo chúng ta hãy nhìn vào nhựa sống mang
bình an và cứu độ của Thiên Chúa đến cho tất cả loài người ở nơi thân thể Ðức
Yêsu để chúng ta được sai hoa kết quả và làm thành dân mới của Thiên Chúa.
2. Tông Ðồ Mới
Phaolô được gọi làm
tông đồ của dân mới này. Người từ Ðamas trở về Yêrusalem sau khi đã ngã ngựa và
trở nên con người mới. Ông đã kết hợp mật thiết với Chúa và bây giờ tìm cách ra
mắt các tông đồ và kết hợp với anh em. Nhưng ai cũng sợ ông. Người ta nhớ ông
trước đây hung hăng đi bắt các tín hữu. Bây giờ ông đã quả quyết đã trở lại và
muốn sát nhập dân Chúa. Người ta vẫn nghi ngờ. Làm sao biết chắc được bụng ông?
Nếu ông không thật lòng tin Chúa thì làm sao có thể kể ông vào số tín hữu, cho
dù lúc này ông khiêm tốn và khẩn khoản nài xin tình anh em? Không, dân mới
không phải là xã hội loài người. Dân mới là Ðức Yêsu Kitô. Người là cây nho
đích thực; có lưu lại nơi Người mới là nhánh ở giữa bao nhánh khác. Saolô đã chứng
tỏ phải thật sự kết hợp với Ðức Yêsu.
May có Barnabas, con
người được mệnh danh là kẻ hay nâng đỡ. Chính ông đã bán ruộng, đem tiền đến
cho các tông đồ để chia sẻvới anh em túng thiếu (4,36). Barnabas đưa Saolô đến
trình diện các tông đồ và thuật lại câu chuyện trên đường Ðamas cũng như việc
người Dothái ở đó định tâm hại người; vì trở lại đạo xong, Saolô đã nhiệt tình
rao giảng Danh Chúa đến nỗi bị họ ghen ghét. Chính sự kiện này làm cho các tông
đồ tin vào biến cố xảy ra trên đường. Saolô đã phải chịu khổ vì Ðức Yêsu thì
người ta phải tin lòng mến Chúa ở nơi người, khiến "từ đó người được ra
vào đi lại với cộng đoàn tức là Giáo hội ở Yêrusalem".
Câu truyện của Saolô
như vậy đã giúp chúng ta hiểu hơn bài học của đoạn Tin Mừng Yoan. Hội Thánh,
dân mới của Chúa là nơi xum họp hiệp thông của những ai tin tưởng vào Chúa. Các
tín hữu ở Yêrusalem chỉ nhận cho Saolô được ra vào sinh hoạt với cộng đoàn của
mình khi đã chắc chắn ông là người đã tin Chúa đến nỗi sẵn sàng hy sinh cả sự sống
vì Người.
Nhưng câu truyện của
Saolô hôm nay cũng còn nói lên một ý nghĩa khác nữa. Nó muốn làm chứng Lời Chúa
nói với Ananias và Saolô khi sai ông đi gặp kẻ trước đây hung hăng lùng bắt các
tín hữu của Chúa (9,18); "Ta sẽ tỏ cho nó biết tất cả những gì nó phải chịu
vì Danh Ta". Quả vậy, cuộc đời của Saolô, từ ngày theo Chúa, dường như
không bao giờ hết khổ. Tại Ðamas ông đã gặp thù hằn. Về Yêrusalem ông gặp nghi
ngờ rồi hằn học. Sau này đi đâu ông cũng thấy vất vả cho đến lúc thí mạng vì Hội
Thánh. Nhưng tất cả là vì Danh Chúa Yêsu, đúng như Người đã nói trước về số phận
những kẻ được gọi làm tông đồ.
Tuy nhiên cũng đúng
như lời Người nói trong bài Tin Mừng: đó là những cuộc đời "sai hoa"
kết quả. Saolô gặp khó khăn, chống đối, bắt bớ, nhưng sách Công vụ kể: Hội
Thánh được bình an... tài bồi thêm nữa, tiến đi trong sự kính sợ Thiên Chúa và
tràn trề sự an ủi của Thánh Thần. Không hiểu như vậy, những lời sách Công vụ
các Tông đồ vừa viết sẽ không đúng chỗ. Vừa nói đến việc Saolô bị hăm dọa, sách
đó nói ngay Hội Thánh được bình an. Theo lý luận của loài người thì không thể
như thế được. Nhưng với con mắt đức tin, tác giả sách Công vụ thấy rõ: ở đâu có
thánh giá ở đấy có ơn cứu độ; và môn đệ được như Thầy là tốt rồi...
Chúa có đòi tất cả
chúng ta như vậy không?
3. Ðời Sống Mới
Thiên Chúa không thiên
vị ai. Và Ðức Yêsu đã nói với hết mọi người rằng: ai muốn theo Ta, hãy vác thập
giá của mình hằng ngày mà theo Ta. Thế nên phải đi qua đau khổ để đạt tới ơn cứu
độ và kết hợp với Ðức Kitô.
Tuy nhiên không phải hết
mọi người được ơn gọi tử đạo như Saolô. Ða số chúng ta chỉ cần vác thập giá hằng
ngày của mình là vượt qua mọi trở lực để giữ lệnh truyền của Chúa như bài thư
Yoan hôm nay khuyên nhủ.
Lệnh truyền của Chúa,
Yoan viết rõ, có hai điều: tin vào Danh Ðức Yêsu và yêu mến tha nhân như Người
dạy. Có lẽ chúng ta tưởng mình đã giữ trọn điều trước vì tất cả chúng ta đều là
tín hữu, nghĩa là đã tin vào Danh Ðức Yêsu từ lâu, nếu không phải là từ bé.
Nhưng Yoan bảo: muốn biết có thật như vậy không, tức là muốn biết lòng tin của
mình có chân thật không, thì phải xem mình có yêu mến anh em không? Bởi vì như
bài Tin Mừng đã nói, ai thuộc về Chúa cũng phải kết hợp với anh em. Thành ra
không phải vô lý mà Yoan trong bài thư hôm nay dường như chỉ khuyên giáo dân của
người phải yêu mến anh em, cả bằng việc làm thật sự chứ không nguyên bằng lời
nói và bằng đầu lưỡi. Chính thái độ yêu thương anh em thật sự bằng việc làm chứng
tỏ chúng ta có lòng tin đích thực kết hiệp với Chúa. Thế mà ai lại không biết rằng
đời sống bác ái huynh đệ đòi nhiều cố gắng hy sinh để lướt thắng những khuynh
hướng ích kỷ tự nhiên? Ðức Yêsu cũng như thánh Phaolô đã chịu khổ nhiều, chẳng
vì lòng yêu mến loài người sao?
Nhưng khi có lòng yêu
mến ấy, thì theo lời thư Yoan, chúng ta hãy trấn tĩnh ở trước nhan Chúa, cho dù
lương tâm có cáo chúng ta về những tội khác, bởi vì ai thương xót sẽ được xót
thương và bác ái phủ lấp được nhiều tội lỗi. Và không lẽ nào Chúa không ban ơn
để con người có lòng bác ái sẽ dần dần được lương tâm trong trắng: họ là nhánh
nho sinh quả thì chắc chắn sẽ được Chúa Cha là người canh tác tỉa cho, để sinh
quả nhiều và tốt hơn. Lúc ấy, họ cầu nguyện gì mà không được bởi vì Chúa đã ban
Thánh Thần để Người giúp họ cầu nguyện. Và như vậy, chính thái độ yêu thương
anh em đã giúp người ta kết hợp chặt chẽ hơn với Chúa.
Kết hợp với Chúa và
yêu thương anh em là chiều dọc và chiều ngang của đời sống tín hữu. Ðó là cây
thánh giá vẽ trên con người và đời sống của họ. Hai việc ấy làm chứng họ thuộc
về Ðức Kitô và là môn đệ tốt của Người vì chính Người đã tự ví mình như thân
nho có hai chiều: một nhờ Chúa Cha chăm sóc và phó mình ở trong tay canh tác của
Người; và hai là ban sự sống và hoa trái cho những nhánh lưu lại ở với Người.
Thánh Phaolô đã làm gương sáng cho chúng ta và thánh Yoan đã giải thích cho
chúng ta hiểu vì sao đời sống mới phải lệnh truyền của Chúa là tin vào Danh Ðức
Yêsu và yêu thương anh em.
Giờ đây chúng ta sắp
được tiếp xúc với chén rượu nho, là máu của Ðấng bị treo trên thánh giá. Chúng
ta nhớ đến Ðức Yêsu là cây nho đích thực. Uống chất nho này chúng ta phải nhớ tận
hiến đời mình trong tay Thiên Chúa là người canh tác và chăm nom cây nho mới là
Hội Thánh Chúa. Và chúng ta phải nhớ kết hợp với anh em như những nhánh của
cùng một thân nho, để dân mới không bao giờ thiếu tông đồ mới và đời sống mới.
(Trích dẫn từ tập
sách Giải Nghĩa Lời Chúa
của Ðức cố Giám Mục
Bartôlômêô Nguyễn Sơn Lâm)
Lời Chúa Mỗi Ngày
Chúa Nhật V Phục Sinh, Năm
B
Bài đọc: Acts
9:26-31; I Jn 3:18-24; Jn 15:1-8.
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Hiệp
nhất trong Thiên Chúa và trong Giáo Hội.
Con người tuy có rất
nhiều điểm khác biệt với nhau: niềm tin, văn hóa, hoàn cảnh, địa vị, tính tình,
học thức ... nhưng được kêu gọi sống chung và hiệp nhất với nhau. Làm sao con
người có thể hiệp nhất với nhau giữa bao nhiêu những dị biệt này. Các Bài Đọc
hôm nay cung cấp cho chúng ta những điều chính yếu để đạt tới sự hiệp nhất.
Trong Bài Đọc I,
Phaolô bị mọi người nghi ngờ vì quá khứ bắt bớ đạo Chúa của ông. Barnabas đã mạnh
dạn đứng ra để bênh vực và giới thiệu ông với các Tông-đồ. Sau đó, để tránh
xung đột với người Hy-lạp, các Tông-đồ quyết định để Phaolô rời Jerusalem.
Trong Bài Đọc II, thánh Gioan nhấn mạnh đến giới răn yêu thương như một nền tảng
cho sự hiệp nhất. Ngài khuyên các tín hữu đừng chỉ yêu thương bằng chót lưỡi đầu
môi; nhưng phải biểu tỏ bằng hành động và bằng giữ các giới răn. Trong Phúc Âm,
Chúa Giêsu dùng hình ảnh quen thuộc để nói lên sự liên hệ mật thiết giữa Ngài và
các môn đệ: "Thầy là cây nho, anh em là cành." Để có thể sinh hoa
trái, các tín hữu cần liên kết với cành; nếu không sẽ bị khô héo và chặt đi. Vì
thế, Chúa Giêsu là trọng tâm của hiệp nhất. Ngài liên kết mọi người với Ngài và
với nhau.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I: Hãy cho nhau một cơ hội. Đừng giam hãm tha nhân trong quá
khứ của họ.
1.1/ Barnabas bênh vực
Phaolô:"Khi tới Jerusalem, ông Saul tìm
cách nhập đoàn với các môn đệ. Nhưng mọi người vẫn còn sợ ông, vì họ không tin
ông là một môn đệ. Ông Barnabas liền đứng ra bảo lãnh đưa ông Saul đến gặp các
Tông Đồ, và tường thuật cho các ông nghe chuyện ông ấy được thấy Chúa hiện ra
trên đường và phán dạy làm sao, cũng như việc ông ấy đã mạnh dạn rao giảng nhân
danh Đức Giêsu tại Damascus thế nào.''
Nghi ngờ là chuyện thường
tình của con người; hơn nữa, Hội Thánh tại Jerusalem có lý do để nghi ngờ Saul,
vì chỉ trước đây một thời gian ngắn, ông là người bắt đạo khét tiếng. Khi Thượng
Hội Đồng ném đá Phó-tế Stephen, họ đã để quần áo của ông dưới chân Saul. Như
Hananiah cũng nghi ngờ Saul và được Chúa cho biết Ngài muốn dùng Saul để loan
báo Tin Mừng, ông Barnabas cũng đứng ra bảo lãnh cho Saul trước mặt các môn đệ.
Khi đã có bằng chứng của
sự trở lại, chúng ta cần phải rộng lượng tha thứ để cho nhau cơ hội làm lại cuộc
đời. Nếu Chúa Giêsu và các môn đệ không cho Saul một cơ hội làm lại cuộc đời,
Giáo Hội sẽ không có một Tông đồ nhiệt thành rao giảng và làm chứng cho Tin Mừng
như thánh Phaolô. Nếu Chúa Giêsu đã cho Saul, và cho tất cả mọi người, có cơ hội
ăn năn trở lại; chúng ta là ai mà dám giam cầm tha nhân trong quá khứ không hay
của họ!
1.2/ Hội Thánh biết cách
giải quyết các xung đột: "Từ đó ông
Saul cùng với các Tông Đồ đi lại hoạt động tại Jerusalem. Ông mạnh dạn rao giảng
nhân danh Chúa. Ông thường đàm đạo và tranh luận với những người Do-thái theo
văn hoá Hy-lạp. Nhưng họ tìm cách giết ông."
Giáo Hội sơ khai cũng
như qua các thời đại, và cho đến bây giờ, vẫn còn là Giáo Hội của con người,
nên không thể tránh những va chạm vì khác biệt về cách thức suy luận, tính
tình, văn hóa, sở thích ... Làm thế nào để giải quyết những va chạm để bảo vệ sự
hiệp nhất? Trước tiên, mọi người cần cầu nguyện để xin sự soi sáng và quyết định
theo sự hướng dẫn của Thánh Thần. Sau đó, mọi người cần góp ý và cùng nhau giải
quyết trong sự yêu thương. Trong cuộc tranh chấp giữa các bà góa, Hội Thánh giải
quyết bằng việc chọn và tấn phong 7 Phó-tế. Trong trường hợp hôm nay, "các
anh em biết thế, liền dẫn ông xuống Caesarea và tiễn ông lên đường về
Tarsus." Nhờ biết cách giải quyết, nên "hồi ấy, trong khắp miền
Judah, Galilee và Samaria, Hội Thánh được bình an, được xây dựng vững chắc và sống
trong niềm kính sợ Chúa, và ngày một thêm đông, nhờ Thánh Thần nâng đỡ."
2/ Bài đọc II: Phải yêu thương cách chân thật và bằng việc làm.
2.1/ Sự quan trọng của giới
luật yêu thương:
(1) Phải yêu thương bằng
việc làm. Ngài viết: "Hỡi anh em là những người con bé nhỏ, chúng ta đừng
yêu thương nơi đầu môi chót lưỡi, nhưng phải yêu thương cách chân thật và bằng
việc làm. Căn cứ vào điều đó, chúng ta sẽ biết rằng chúng ta đứng về phía sự thật,
và chúng ta sẽ được an lòng trước mặt Thiên Chúa." Chỗ khác Ngài viết:
"Ai nói mình yêu thương Thiên Chúa, mà lại ghét anh em mình, là kẻ nói dối,
và sự thật không có nơi người ấy." Theo Gioan, yêu thương và sự thật không
thể tách rời nhau.
(2) Thiên Chúa còn cao
cả hơn lòng chúng ta: "Vì nếu lòng chúng ta có cáo tội chúng ta, Thiên
Chúa còn cao cả hơn lòng chúng ta, và Người biết hết mọi sự. Anh em thân mến, nếu
lòng chúng ta không cáo tội chúng ta, chúng ta được mạnh dạn đến cùng Thiên
Chúa." Đây là 2 câu khó hiểu, và có ít nhất 2 cách hiểu: Thứ nhất, nếu
lòng chúng ta cáo tội chúng ta, Thiên Chúa còn cao cả hơn lòng chúng ta vì Ngài
biết mọi sự; có nghĩa tội của chúng ta không thể tránh khỏi cơn thịnh nộ của
Thiên Chúa. Thứ hai, nếu lòng chúng ta cáo tội chúng ta, Thiên Chúa còn cao cả
hơn lòng chúng ta; có nghĩa Thiên Chúa không chỉ biết tội của chúng ta, nhưng
Ngài còn biết tình yêu, ước muốn, yếu đuối, bệnh tật của chúng ta; vì thế, Ngài
hiểu biết và sẵn sàng tha thứ cho chúng ta. Thomas à Kempis phân tích sự khác
nhau giữa Thiên Chúa và con người: "Con người nhìn kết quả, Thiên Chúa biết
ý định." Ví dụ, tuy vua David không được phép xây nhà cho Thiên Chúa,
nhưng ông đã xây nhà cho Ngài bằng ước muốn (1 Kgs 8:17-18). Châm ngôn Pháp có
câu: "Biết tất cả là tha thứ tất cả." Nếu trong trái tim của chúng ta
có yêu thương, chúng ta có thể tự tin khi đến với Ngài. Chỗ khác, Gioan cũng
nói: "Yêu thương là đền bù mọi tội lỗi."
2.2/ Phải giữ các giới
răn của Người: Gioan viết: "Đây là điều
răn của Người: chúng ta phải tin vào danh Đức Giêsu Kitô, Con
của Người, và phải yêu thương nhau, theo điều răn Người đã ban
cho chúng ta." Nếu chúng ta để ý các Sách của Gioan, tin Đức Kitô và yêu
thương là hai chủ đề chính của Ngài. Con người phải tin Đức Kitô mới có sự sống
đời đời, và phải yêu thương nhau nếu muốn làm môn đệ của Ngài. Giữ giới răn của
Thiên Chúa không gì khác hơn là giữ giới luật yêu thương, hay "Mến Chúa
yêu người." Khi chúng ta giữ giới răn Thiên Chúa, hai điều này được bảo đảm
cho chúng ta:
- Bất cứ điều gì chúng
ta xin, chúng ta được Người ban cho, bởi vì chúng ta tuân giữ các điều răn của
Người và làm những gì đẹp ý Người.
- Ai tuân giữ các điều
răn của Thiên Chúa thì ở lại trong Thiên Chúa và Thiên Chúa ở lại trong người ấy.
Căn cứ vào điều này, chúng ta biết được Thiên Chúa ở lại trong chúng ta, đó là
nhờ Thần Khí, Thần Khí Người đã ban cho chúng ta.
3/ Phúc Âm: Con người phải hiệp nhất với Chúa và với Giáo Hội như cây
nho và cành.
3.1/ Chúa Giêsu là cây
nho, con người là cành: Khó lòng có thể kiếm
được hình ảnh nào nói lên sự cần thiết của hiệp nhất hơn hình ảnh cây nho và
cành. Chúa Giêsu mô tả như sau: "Thầy là cây nho thật, và Cha Thầy là người
trồng nho. Cành nào gắn liền với Thầy mà không sinh hoa trái, thì Người chặt
đi; còn cành nào sinh hoa trái, thì Người cắt tỉa cho nó sinh nhiều hoa trái
hơn. Anh em được thanh sạch rồi nhờ lời Thầy đã nói với anh em."
Thiên Chúa là người trồng
nho: Trồng nho là nghề đòi nhiều sự chăm sóc và sức lao động. Người trồng nho
phải dọn đất, bón phân, tưới nước, tỉa cành... Cây nho mới không được cho sinh
trái trong 3 năm; mục đích là để cho cây tập trung năng lực, để khi cho sinh
trái sẽ sinh quả ngon ngọt. Trong lãnh vực thiêng liêng, Thiên Chúa cũng chuẩn
bị tất cả: Ngài cho con người cây nho quí giá nhất là chính Người Con Một của
Ngài. Bên cạnh đó, Ngài cũng chuẩn bị để con người có cơ hội nghe Lời Chúa, và
ban Thánh Thần để con người có thể hiểu và tin vào Đức Kitô...
Thân nho là Giáo Hội:
Một sự so sánh với thần học thân thể của Phaolô: con người là chi thể của một
thân thể là Giáo Hội, với Đức Kitô là Đầu; cho chúng ta kết luận: con người là
cành nho của một thân nho là Giáo Hội, với Đức Kitô là cây nho.
3.2/ Ba loại cành:
(1) Cành nào liền cây
sẽ sinh hoa trái: "Hãy ở lại trong Thầy như Thầy ở lại trong anh em. Cũng
như cành nho không thể tự mình sinh hoa trái, nếu không gắn liền với cây nho,
anh em cũng thế, nếu không ở lại trong Thầy. Thầy là cây nho, anh em là cành.
Ai ở lại trong Thầy và Thầy ở lại trong người ấy, thì người ấy sinh nhiều hoa
trái, vì không có Thầy, anh em chẳng làm gì được.''
(2) Cành nào liền cây
và không sinh hoa trái: người làm vườn sẽ chặt đi để nó đừng lãng phí sức của
thân cây, dành cho những cành sinh trái. Những cành liền cây mà không sinh trái
có thể so sánh với 3 loại người: thứ nhất, những người từ chối không nghe lời
Chúa; thứ hai, những người nghe nhưng không chịu thực hành (thờ Chúa bằng môi
miệng); thứ ba, những người không dám sống đức tin; khi bị bách hại, họ không
dám làm chứng cho Chúa.
(3) Cành nào lìa cây sẽ
khô héo liền: "Ai không ở lại trong Thầy, thì bị quăng ra ngoài như cành
nho và sẽ khô héo. Người ta nhặt lấy, quăng vào lửa cho nó cháy đi." Cành
nho khô không xử dụng vào việc nấu nướng được, vì nó rất mềm; chỉ có thể làm mồi
vì nó cháy rất nhanh. Người nào không có Chúa Giêsu cũng hư biến nhanh như vậy.
3.3/ Hình ảnh hiệp nhất của
Bí-tích Thánh Thể: Chúa Giêsu nói: "Hãy
ở lại trong Thầy như Thầy ở lại trong anh em ... vì không có Thầy, anh em chẳng
làm gì được." Làm sao chúng ta có thể ở lại hay kết hợp với Chúa? Có thể bằng
việc cầu nguyện, hay bằng việc lắng nghe và tuân giữ Lời Chúa; nhưng cách kết hợp
mật thiết nhất là qua Bí-tích Thánh Thể. Qua Bí-tích này, Chúa thông ban cho
chúng ta đời sống thần linh và những ơn thánh cần thiết như nhựa sống của cây,
để chúng ta có thể sinh hoa kết trái bằng các việc lành, và có sức để đương đầu
với thử thách của cuộc đời. Một gia đình hay cộng đòan năng lãnh nhận BTTT sẽ
hiệp nhất với nhau vì được hiệp nhất trong cùng một cây. Người nào không năng
lãnh nhận BTTT, họ sẽ từ từ tách biệt ra khỏi gia đình và cộng đoàn.
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
- Để hiệp nhất, chúng
ta cần có Chúa Giêsu như một trọng tâm qua Lời Chúa và BTTT. Ngoài ra, chúng ta
cần có yêu thương và tha thứ; chứ không chỉ đối xử theo lý lẽ hay công bằng.
- Khi có xung đột
trong cộng đòan, chúng ta cần cầu nguyện và cùng nhau giải quyết vấn đề. Tự
mình tách biệt ra khỏi cộng đoàn không phải là cách khôn ngoan; vì cành nho chỉ
sinh ích khi gắn liền với thân cây.
- Chúng ta cần bênh vực
những người yếu đuối sa ngã như Chúa đã trợ giúp chúng ta; giam hãm họ trong
quá khứ không phải là cách khôn ngoan để giúp họ trở lại.
Linh mục Anthony
Đinh Minh Tiên, OP
29/04/2018 - CHÚA NHẬT
TUẦN 5 PS – B
Ga 15,1-8
SỐNG TRONG CHÚA
“Hãy ở lại trong
Thầy như Thầy ở lại trong anh em.” (Ga 15,4)
Suy niệm: Có những kỷ vật chúng ta trân trọng gìn giữ là để nhớ về một người
thân yêu đã ra đi hay đã xa cách. Dẫu chỉ là những vật dụng bình thường, nhỏ bé
nhưng chúng lại có một sức mạnh lạ kỳ khiến chúng ta, nhờ những kỷ vật, luôn có
thể hiện diện với nhau một cách sống động và sâu xa. Trong bữa Tiệc Ly, Chúa
Giê-su đã trao ban chính Thân Mình Ngài làm kỷ vật. Ngài không chỉ ở bên cạnh
và bên ngoài chúng ta như một món đồ nào đó, nhưng Ngào muốn hiện diện thực sự
với chúng ta bằng cả con người của Ngài và tận trong cõi lòng của mỗi người, để
chúng ta cũng được ở lại trong cõi lòng của Chúa. Ngài dùng hình ảnh “Thầy là
cây nho, các con là cành” để nói với mỗi người chúng ta rằng nếu không ở trong
Ngài chúng ta sẽ mau chóng hao mòn và lụi tàn. Ta được mời gọi siêng năng lãnh
nhận bí tích Thánh Thể như một phương thế hiện thực hình ảnh thi vị ấy trong đời
sống thường ngày của mình.
Mời Bạn: Kết quả của việc “sống trong Chúa” là chúng mình phải sinh nhiều hoa
trái, những hoa trái tồn tại. Chẳng có hoa trái nào có thể tồn tại vĩnh viễn nếu
không là hoa trái do ơn Chúa ban. Bạn làm gì để mình chứng rằng bạn đang sống
trong Chúa nếu bạn không mang lại kết quả thiêng liêng?
Sống Lời Chúa: Bàn tiệc Lời Chúa và bàn tiệc Thánh Thể là điểm hẹn không
thể thiếu trong đời sống đức tin của người tín hữu. Nỗ lực để đến dự tiệc của
Chúa là điều thiết yếu cho đời sống.
Cầu nguyện: Lạy Chúa, Chúa
đã trao cho con nhựa sống từ chính Chúa. Xin cho con biết luôn sống kết hợp với
Chúa mọi nơi, mọi lúc để con có thể trổ sinh hoa trái dồi dào cho Nước Trời.
Amen.
(5 Phút Lời Chúa)
Ở LẠI TRONG THẦY (29.4.2018 – Chúa nhật 5 Phục sinh, Năm B)
Chẳng hề có sự xung đột giữa vinh quang Thiên Chúa và vinh
quang đúng nghĩa của con người. Chỉ trong Chúa, con người mới thực sự triển nở, hạnh phúc.
Suy niệm:
Thế giới hôm nay tiến bộ
nhanh chóng về nhiều mặt:
nghiên cứu sự sống trên
sao Hỏa, nối mạng Internet,
thành công trong phương
pháp sinh sản vô tính...
Tưởng như chẳng có gì con
người không làm được.
Nhưng thế giới vẫn lo âu
vì chất thải ở khắp nơi,
môi trường sống bị hư
hoại, chênh lệch giữa giàu nghèo,
nạn tham nhũng ở châu Á,
sự hư hỏng của các bạn trẻ.
Cái vòng luẩn quẩn: ma
túy, tình dục, AIDS, tội phạm
dẫn đến các chết bi đát
cho nhiều thanh thiếu niên.
Con người đủ thông minh
để tạo ra sản phẩm
nhưng lại không đủ bản
lãnh để làm chủ chúng,
nên chúng quay trở lại
làm chủ con người.
Khoa học vừa giải quyết,
vừa gây thêm rắc rối.
Con người hôm nay bơ vơ,
loay hoay, không cứu nổi mình.
Thế giới bế tắc, cần đến
ơn cứu độ.
Ðoạn Tin Mừng mời ta nhìn
lại sự cằn cỗi
của mình, của Hội Thánh,
của cả thế giới.
Ðức Giêsu phục sinh như
cây nho, các Kitô hữu là cành.
Cây và cành có cùng một
sự sống, cùng một dòng nhựa.
Sự sống từ cây, làm cho
cành sinh trái.
Cụm từ sinh hoa trái được
nhắc đến 6 lần.
Cụm từ ở lại trong Thầy
được nhắc đến 5 lần.
Không ở lại trong Thầy
thì không thể sinh hoa trái.
Cứ nhìn hoa trái thì biết
mức độ gắn bó của cành.
Có cành chỉ vờ gắn liền
với cây nên không có trái.
Có cành đã sinh trái,
nhưng cần sinh hoa trái hơn (c.2),
sinh hoa trái nhiều
(c.8), sinh hoa trái bền vững (c.16).
Chúng ta vẫn chưa sinh
trái như lòng Chúa mong
vì chúng ta không chịu để
Ngài cắt tỉa.
Vinh quang của Thiên Chúa
là chúng ta sinh nhiều hoa trái.
Thất bại của Thiên Chúa
là sự cằn cỗi của con người.
Hoa trái là ước mơ của
người trồng nho,
và cũng là sự triển nở
của cây và cành nho.
Chẳng hề có sự xung đột
giữa vinh quang Thiên Chúa
và vinh quang đúng nghĩa
của con người.
Chỉ trong Chúa, con người
mới thực sự triển nở, hạnh phúc.
Một sự độc lập khờ khạo
sẽ dẫn đến héo khô.
Hãy ở lại trong Thầy như
Thầy ở lại trong anh em.
Một lời mời gọi gần như
là một lời nài van.
Sự ở lại chỉ hoàn hảo khi
có đủ hai chiều.
Con người mãi mãi có tự
do khước từ nguồn sống.
Ở lại trong Chúa không
phải là lối nói văn chương.
Ðể ở lại cần phải trả
giá.
Muốn được hưởng nguồn
sống của Ðấng Phục Sinh,
ta cũng phải chia sẻ thập
giá của Ngài.
Chính Ðức Giêsu cũng được
cắt tỉa qua khổ đau và cái chết.
Hãy đón lấy sự sống của
Chúa Phục Sinh,
như dòng nhựa nguyên tươi
mới.
Hãy đóng góp những hoa
trái tốt lành cho nhân loại,
để nhân loại nhận ra Cây
Nho thật là Ðức Kitô,
và Người Trồng Nho là
chính Thiên Chúa.
Cầu nguyện:
Lạy Chúa Giêsu,
sống cho Chúa thật là điều khó.
Thuộc về Chúa thật là một thách đố cho con.
Chúa đòi con cho Chúa tất cả
để chẳng có gì trong con lại không là của Chúa.
Chúa thích lấy đi những gì con cậy dựa
để con thực sự tựa nương
vào một mình Chúa.
Chúa thích cắt tỉa con
khỏi những cái rườm rà
để cây đời con sinh thêm
hoa trái.
Chúa cương quyết chinh
phục con
cho đến khi con thuộc
trọn về Chúa.
Xin cho con dám ra khỏi mình,
ra khỏi những bận tâm và
tính toán khôn ngoan
để sống theo những đòi
hỏi bất ngờ của Chúa,
dù phải chịu mất mát và
thua thiệt.
Ước gì con cảm nghiệm được rằng
trước khi con tập sống cho Chúa
và thuộc về Chúa
thì Chúa đã sống cho con
và thuộc về con từ lâu. Amen.
Lm Antôn Nguyễn Cao Siêu, SJ
Hãy Nâng Tâm Hồn Lên
29 THÁNG TƯ
Mối Quan Tâm Từ Phụ
Của Thiên Chúa
Người Mục Tử Tốt Lành
là hình ảnh diễn tả độc đáo nhất về sự quan phòng cứu độ của Thiên Chúa, về mối
quan tâm từ phụ của Ngài đối với con người. Do lòng từ bi của Ngài, Chúa Cha
quyết định rằng Chúa Con phải đến để dẫn dắt đàn chiên của Ngài đến sự sống
sung mãn – một sự sống phong nhiêu như dòng suối mát hay đồng cỏ xanh. Ngôi Lời
đã hủy mình ra không và đã cứu độ chúng ta, làm cho chúng ta nên giống như Ngài
đến nỗi mọi Kitôhữu đều có thể nói như Thánh Phao-lô: “Giờ đây không còn phải
là tôi sống nữa, mà là Đức Kitô sống trong tôi” (Gl 2,20).
Tuy nhiên, chúng ta đừng
quên rằng sự hiện diện đầy khích lệ của Đấng Cứu Chuộc không hề miễn cho chúng
ta khỏi gánh vác thập giá. Sự hiện diện ấy là một ơn an ủi giúp ta kết hiệp với
Thiên Chúa, giúp ta sống và chịu đau khổ theo thánh ý Thiên Chúa và vì ích lợi
của anh chị em chúng ta.
Như vậy, chúng ta thấy
rằng Đức Kitô đã triển khai một sứ mạng có tính quan phòng để phục vụ cho những
người mà Chúa Cha đã trao cho Người. Người là Mục Tử Tốt Lành.
- suy tư 366 ngày của
Đức Gioan Phaolô II -
Lm. Lê Công Đức dịch từ nguyên tác
LIFT UP YOUR HEARTS
Daily Meditations
by Pope John Paul II
Lời Chúa Trong Gia Đình
NGÀY 29/4
CHÚA NHẬT V PHỤC
SINH
Cv 9, 26-31; 1Ga 3,
18-24; Ga 15, 1-8.
LỜI SUY NIỆM: “Nếu anh em ở
lại trong Thầy, và Lời Thầy ở lại trong anh em, thì muốn gì, anh em cứ xin, anh
em sẽ được như ý.”
Chúa Giêsu đang tự giới
thiệu Người với tất cả chúng ta: Người là cây nho thật, do chính Chúa Cha trồng
trong thế gian này, và Người muốn mỗi người trong chúng ta phải gắn liền vào
Người để được sống và sinh hoa trái cho Chúa Cha, làm vinh danh Chúa Cha, đem lại
hạnh phúc cho chính mình và những người mà chúng ta cần quan tâm nhất là những
người nghèo đói và đau khổ.
Lạy Chúa Giêsu. Chúa
là cây nho, Chúa muốn chúng con là những cành nho gắn liền với thân cây nho.
Xin cho mỗi người trong chúng con sinh được nhiều hoa trái để làm sáng danh
Chúa.
Mạnh Phương
Gương Thánh Nhân
Ngày 29-04
Thánh CATARINA
THÀNH SIENA
Đồng Trinh, Tiến Sĩ
Hội Thánh (1347 - 1380)
Cartarina sinh 1347 tại
Siêna, là con út của một gia đình dông đảo, cha Ngài, ông Giacômô là một thợ
nhuộm giàu có, Mẹ Ngài Mônna Lapa là một người quản trị có nhiều khả năng và
giàu nghị lực của gia đình sống động này.
Cartarina đã trải qua
tuổi nhỏ thơ ấu bình thường với tính vui đặc biệt khác hẳn với các anh chị.
Nhưng với tuổi thanh xuân, Ngài đã say mê cầu nguyện trong cô tịch. Bà Lapa rất
bực mình và có thời bà coi Cartarina như một đứa con khó trị, vì cô đã cưỡng lại
sự hướng dẫn của mẹ trong những công việc như ăn mặc và giải trí, chống đối cả những
đề nghị thành hôn và luôn cương quyết trong ý tưởng trở nên một nữ tu.
Ngay hồi 7 tuổi,
Cartarina đã khấn với Đức Trinh nữ rằng : Chúa Giêsu là vị hôn phu duy nhất của
mình. Lên 12 tuổi, cha mẹ muốn gả chồng cho Cartarina. Nhưng rồi cha mẹ Ngài đã
hiểu rằng: không thể thay đổi ý định của Ngài được. Đàng khác, sau nhiều thử
thách, cha mẹ Ngài phải cảm kích khi thấy Ngài vẫn dịu dàng tuân phục trong những
việc nặng nề và từ đó họ không chống lại tiếng gọi thần linh nữa.
Năm 16 tuổi, Cartarina
được mặc áo dòng ba Đaminh. Luật lệ dòng cho phép Ngài mặc áo đen trắng của
dòng mà vẫn ở nhà với cha mẹ. Từ đó, trong 3 năm trời thánh nhân chỉ rời phòng
riêng khi đi lễ và xưng tội. Ngài chỉ nói chuyện với cha giải tội của Ngài
thôi. Sau này vị linh mục tốt lành này thú nhận rằng mình thường cảm thấy thiếu
khả năng để hứơng dẫn Cartarina.
Cũng trong thời gian này có khi thánh nhân chỉ ăn một muỗng cháo và ngủ vài giờ mỗi ngày. Những khó nhọc khổ chế thể xác ấy còn quá nhẹ so với cơn thử thách mà quỷ gây ra trong tâm hồn. Khi hết các thử thách, Chúa Giêsu hiện đến dưới hình dạng bê bết máu trên thánh giá. Thánh nhân trách: - Lạy Chúa, Chúa ở đâu khi con một mình chiến đấu với những dày vò kia ?
Cũng trong thời gian này có khi thánh nhân chỉ ăn một muỗng cháo và ngủ vài giờ mỗi ngày. Những khó nhọc khổ chế thể xác ấy còn quá nhẹ so với cơn thử thách mà quỷ gây ra trong tâm hồn. Khi hết các thử thách, Chúa Giêsu hiện đến dưới hình dạng bê bết máu trên thánh giá. Thánh nhân trách: - Lạy Chúa, Chúa ở đâu khi con một mình chiến đấu với những dày vò kia ?
Chúa trả lời : - Cha vẫn
phải với con.
- Sao, Chúa ở giữa những
tư tưởng kinh tởm làm nhơ nhớp linh hồn con sao ?
- Nhưng những thử
thách ấy đâu có làm cho con phiền muộn quá mức ?
- Ôi, con kinh sợ và
đau buồn quá mức ?
- Đó, các tư tưởng ấy
đã không thể làm nhơ uế hồn con vì con tởm gớm chúng. Chính cha ngự trong lòng
con và đã cho con ơn biết đau buồn vì chúng.
Chúa Giêsu đã thưởng
công cho lòng dũng cảm và trung tín của Cartarina bằng cuộc viếng thăm này.
Thánh nhân xin cho được kết hợp mật thiết với Chúa hơn. Trong một thị kiến, Đức
trinh Nữ đã cầm tay thánh nữ và Con Ngài đã xỏ vào tay thánh nữ một chiếc nhẫn
vàng và chỉ một mình thánh nữ trông thấy. Đây là Lễ Cưới nhiệm mầu.
Sau biến cố đặc biệt
này, thánh nữ bắt đầu chia sẻ mọi việc trong nhà, nuôi dưỡng bệnh nhân và giúp
đỡ những người nghèo. Người ta còn nhắc đến việc Ngài săn sóc cho một người cùi
và một người bị ung thư; để vượt qua sự ngại ngùng, Ngài dám hôn vết thương
tanh hôi của họ. Anh hùng săn sóc cho thể xác, chắc chắn Ngài cũng nhiệt tình
lo lắng cho linh hồn con người . Một phạm nhân cứng lòng đã hối cải sau lời
khuyên của thánh nữ, và lãnh nhận cái chết đạo đức trong tay thánh nữ.
Được ơn thấu suốt các
tâm hồn, thánh nhân đã trở nên nơi tập họp của một lớp người đông đảo cầu thuộc
đủ mọi thành phần. Họ bị lôi kéo bởi sự vui tươi lẫn đời sống khổ hạnh của Ngài,
bởi tính khí bình dân lẫn sự hiểu biết sâu sắc về đường thiêng liêng, bởi nét đẹp
bình dị của Ngài. Người ta gọi nhóm người qui tụ bên Ngài là "Trường phái
thần bí".
Với ảnh hưởng lớn lao ấy,
thánh Cartarina được mệnh danh là "Thiên thần hòa giải" bởi những mối
thù hận giữa gia đình không thể chống lại được ảnh hưởng của Ngài. Ngài nói : -
Ghen ghét người lân cận là chống đối lại Thiên Chúa, là hủy diệt đối với người
nuôi dưỡng nó, bởi vì ai sống trong ghen ghét, họ tự ghét bỏ mình còn hơn là
ghét bỏ thù nghịch nữa.
Trước uy tín dặc biệt
này của thánh nhân Bề trên đã đặt Ngài mang lời Chúa đến cho dân chúng. Ngài dạy
ở Siêng Pisa, Rôma. Mọi người đều ngạc nhiên khi thấy một người con gái bình
thường lại có thể diễn đạt tư tưởng như một nhà thần học và một nhà triết học.
Trở về phòng riêng,
thánh nữ tiếp tục cuộc rao giảng Tin Mừng, khích lệ và nâng đỡ các tâm hồn.
Ngài viết thư cho các vua chúa và cho cả Đức giáo hoàng, các tu sĩ vâng phục
Ngài, các hiệp sĩ bày tỏ nỗi lòng với Ngài. Những việc hệ trọng nhất được giao
phó cho Ngài, một trật Ngài có thể đọc cho hai hay ba thơ ký viết về những đề
tài khác nhau. Bởi đó, Ngài đã giữ một vai trò lớn lao trong lịch sử, mang lại
an bình cho Giáo hội, ngăn chận cuộc nổi loạn ở Pisa và Tôscane. Ngài là Thiên
thần của Siêna trong cuộc nội chiến và dịch hạch. Nhiều thành phố nổi dậy chống
lại Đức giáo hoàng Gregoriô XI là Đấng rời tòa sang Pháp.
Tháng 5 năm 1376, Ngài
sang Avignon nài nỉ Đức giáo hoàng trở về Rôma. Các thư từ của Ngài thổi vào sự
can đảm cần thiết cho cuộc trở về này. Khi cuộc nổi loạn ở Florence bùng nổ,
người ta bỗng thấy thánh Cartarina xuất hiện, quỳ dưới chân thủ lãnh những người
nổi loạn và nói: - Ông muốn tìm Cartarina phải không ? Nó đây, nhưng xin đừng hại
những người này.
Cảm kích vì lòng gan dạ
của thiếu nữ, người đứng đầu chấm dứt âm mưu nổi dậy.
Đức giáo hoàng
Grêgoriô XI bỏ Avignon ngày 13 tháng 9 năm 1376. Khi đức giáo hoàng Gregoriô
qua đời, Cartarina trở về Siena và đọc cho thơ ký viết cuốn: "Đối thoại về
Chúa quan phòng". Nhưng có sự chia rẽ, Ngài đứng về phía Urbanô VI. Trong
những bức thư đầy sinh lực, Ngài kêu gọi các vua Au châu vâng phục Đức giáo
hòang. Bốn trăm bức thư và cuốn sách thánh nhân để lại là một kho tàng lớn lao
trong các tác phẩm thiêng liêng.
Giữa các hoạt động rực
rỡ trên, thánh Cartarina đã phải chịu những đau đớn vô danh. Chúng ta biết rằng:
từ Chúa nhật thứ IV mùa chay năm 1375, Ngài đã được in năm dấu thánh. Dấu chỉ lộ
rõ sau khi Ngài qua đời.
Một chiều tháng giêng
năm1380, thánh nhân đã ngã bệnh trong khi đọc một lá thơ viết cho đức giáo
hoàng Urbanô. Phục hồi một phần, nhưng Ngài vẫn sống trong một cơn hấp hối nhiệm
màu, một chuộc chiến đấu với ma quỉ. Và Ngài ngã bệnh hôn mê lần thứ hai khi
đang cầu nguyện tại đền thờ thánh Phêrô và qua đời ba tuần sau vào ngày 29
tháng 4 năm 1380.
Ngài được mai táng dưới
chân bàn thờ dòng Đaminh Santa Maria Sopra Minerva, nhưng đầu Ngài sau này được
dời về Siena. Tám mươi mốt năm sau Ngài được phong thánh.
Ngày 04 tháng 10 năm
1970, đức Phaolô VI đã tôn phong Ngài vào hàng tiến sĩ Hội Thánh.
(daminhvn.net)
(daminhvn.net)
29 Tháng Tư
Chúc Lành Của Người Cha
Ðức Hồng Y Cardjin,
vị sáng lập của phong trào Thanh Lao Công, đã tự thuật như sau: "Tôi là
con của giai cấp công nhân. Nếu tôi đã có thể trở thành linh mục, là cũng nhờ
cha tôi". Cha tôi là một công nhân nghèo. người đã phải hy sinh để nuôi dưỡng
những đứa con mà hẳn người đã hãnh diện. Tôi còn nhớ, khi lên 13 tuổi, một buổi
tối nọ, khi các anh chị của tôi đã lên giường đi ngủ, tôi rón rén bước xuống
nhà bếp. Tôi đến gần cha tôi. Người đang ngồi trầm ngâm với chiếc ống điếu. Còn
mẹ tôi thì đang khâu giày cho chúng tôi. Tôi rụt rè thưa với cha tôi:
"Thưa ba, con có thể tiếp tục học không?". Cha tôi trả lời: "Con
ơi, ở tuổi con ba đã phải đi làm rồi. Nay thì ba đã già và sức ba cũng đã
mòn".
Tôi lấy hết can đảm
để thuyết phục cha tôi: "Ba ơi, con nghĩ là Chúa đã gọi con, con muốn tở
thành linh mục".
Bình thường cha tôi
là một người ít biểu lộ tình cảm. Nhưng tối hôm đó, khi vừa nghe tôi cho biết ý
định làm linh mục, nước mắt người bỗng từ từ lăn trên gò má... Và đôi tay của mẹ
tôi cũng run lên vì xúc động.
Cuối cùng, khi làm
chủ được cơn xúc động, cha tôi mới thốt lên với tất cả cương quyết: "Ba má
đã hy sinh quá nhiều... Nhưng để cho một người con làm linh mục, ba má nguyện sẽ
tiếp tục hy sinh".
Mà quảthực, cha mẹ
tôi đã tiếp tục làm việc nhiều hơn nữa để tôi có thể tiếp tục học. Vừa mãn
trung học, 8 ngày trước khi lãnh thưởng cuối năm, tôi nhận được điện tín nhắn
tin cha tôi đau nặng.
Trên giường hấp hối,
cha tôi nhìn tôi mỉm cười: đó là chúc lành cuối cùng mà người dành cho tôi. Người
cha đáng thương, hy sinh cho đến chết để người con được trở thành linh mục.
Sau khi vuốt mắt
người, tôi đã thề hứa sẽ hy sinh để trở thành linh mục, nhất là linh mục cho giới
công nhân.
Thiên Chúa muốn gọi ai
tùy Ngài muốn. Nhưng tiếng gọi ấy luôn được ngỏ với con người trong một khung cảnh
sống cụ thể. Khung cảnh ấy có thể là gia đình, là chợ búa, là trường học, là chỗ
làm việc... Có những khung cảnh thuận tiện, mà cũng có những khung cảnh không
thuận tiện. Có những nơi hạt giống ơn gọi được nảy mầm, vun xới. Có những nơi hạt
giống ấy bị bóp nghẹt...
Thiên Chúa muốn gọi ai
tùy Ngài muốn, nhưng kẻ được gọi luôn là người đang sống cùng và sống với những
người khác. Do đó, nếu không có sự nâng đỡ của những người xung quanh, hạt giống
ơn gọi cũng sẽ mai một dễ dàng...
Chúng ta hãy cầu nguyện
cho ơn thiên triệu linh mục và tu sĩ. Ý thức đầu tiên của chúng ta trong ngày
hôm nay phải là: ơn gọi là vấn đề của mọi người Kitô. Từ gia đình, đến trường học,
công sở... mọi người chúng ta đều có trách nhiệm nâng đỡ và bảo vệ hạt giống ơn
gọi mà Chúa muốn gieo vào lòng những người anh chị em của chúng ta.
Thánh Gioan Bosco đã
nói: phần thưởng quan trọng nhất mà Chúa có thể dành cho mọi gia đình Kitô, đó
là kêu gọi một người con làm linh mục. Phần thưởng trọng đại ấy, Chúa dành cho
các gia đình có con cái tận hiến cho Chúa, nhưng Ngài cũng dành cho tất cả những
ai cách này hay cách khác biết cổ vũ, nâng đỡ và giúp phát triển ơn kêu gọi...
(Lẽ Sống)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét