11/07/2016
Thứ Hai tuần 15 thường niên
Thánh Bênêđictô, viện phụ.
Lễ nhớ.
* Chào đời quãng năm 480 tại
Noóc-xi-a (Um-ri-a). Sau một thời gian theo học ở Rôma, Bênêđictô rút lui vào một hang ở Xu-bi-a-cô và bắt đầu sống đời ẩn sĩ, chiêu mộ các đồ đệ rồi chuyển đến Montê
Cátxinô. Tại đây,
người lập một đan viện thời danh, chính người soạn tu luật cho
đan viện. Sau này tu luật mang tên người được phổ biến khắp châu Âu, nên người được mệnh danh là “Tổ phụ của nếp sống đan tu ở phương Tây”.Người qua đời ngày 21 tháng 3 năm 547. Từ cuối thế kỷ 8, người đã được kính nhớ vào ngày 11 tháng 7. Ngày 24 tháng 10 năm 1964, Đức Giáo Hoàng Phaolô 6 ra tông thư “sứ giả hòa bình” (Pacis nuntius), đặt người làm bổn mạng toàn châu Âu.
Bài Ðọc I: (Năm II) Is 1,
10-17
"Các ngươi hãy tắm rửa, hãy
dẹp khỏi mắt Ta các tư tưởng xấu xa".
Trích sách Tiên tri Isaia.
Hỡi các hoàng tử Sôđôma, hãy
nghe lời Chúa; hỡi dân Gômôra, hãy lắng tai nghe luật Thiên Chúa chúng ta. Chúa
phán: "Muôn vàn hy lễ có ích lợi gì cho Ta? Ta đã chán chê và không còn ưa
thích những của lễ toàn thiêu bằng chiên đực, mỡ các súc vật béo, máu bò đực,
chiên con và dê đực.
"Khi các ngươi đến trước mặt
Ta, ai kiểm soát các vật ấy nơi tay các ngươi, để các ngươi đi vào hành lang của
Ta? Các ngươi đừng tiếp tục hiến dâng cho Ta những lễ tế vô ích nữa. Ta ghê tởm
mùi hương. Ta không chịu được các ngày đầu tháng, các ngày Sabbat và các ngày lễ
trọng khác. Những cuộc hội họp của các ngươi đều là gian ác.
"Tâm hồn Ta chán ghét những
ngày trăng mới và các lễ trọng của các ngươi. Tất cả những thứ đó đã làm khổ
Ta, Ta đã nhàm chán chịu đựng rồi. Và khi các ngươi giơ tay các ngươi lên, thì
Ta quay mặt đi. Khi các ngươi càng cầu nguyện, thì Ta càng không nhậm lời, vì
tay các ngươi vấy đầy máu.
"Các ngươi hãy tắm rửa, hãy
thanh tẩy, hãy dẹp khỏi mắt Ta các tư tưởng xấu xa; đừng làm điều xấu nữa, hãy
làm điều lành; hãy tìm kiếm công lý, hãy cứu giúp kẻ bị áp bức, hãy xét xử công
bằng cho những trẻ mồ côi và bênh vực người goá bụa".
Ðó là lời Chúa.
Ðáp Ca: Tv 49, 8-9. 16bc-17. 21 và
23
Ðáp: Ai đi đường ngay thẳng, Ta chỉ cho thấy ơn Thiên Chúa cứu
độ (c. 23b).
Xướng: 1) Ta không khiển trách
ngươi về chuyện dâng lễ vật, vì lễ toàn thiêu của ngươi đặt ở trước mặt Ta
luôn. Ta không nhận từ nhà ngươi một con bò non, cũng không nhận từ đàn chiên
ngươi những con dê đực. - Ðáp.
2) Tại sao ngươi ưa kể ra những
điều huấn lệnh, và miệng ngươi thường nói về minh ước của Ta? Ngươi là kẻ không
ưa lời giáo huấn và ném bỏ lời Ta lại sau lưng? - Ðáp.
3) Ngươi làm thế, mà Ta đành yên
lặng? Ngươi đã tưởng rằng Ta cũng giống như ngươi? Ta sẽ bắt lỗi, sẽ phơi bày
trước mặt ngươi tất cả. Ai hiến dâng lời khen ngợi, người đó trọng kính Ta; ai
đi đường ngay thẳng, Ta chỉ cho thấy ơn Thiên Chúa cứu độ. - Ðáp.
Alleluia: 1 Sm 3, 9
Alleluia, alleluia! - Lạy Chúa,
xin hãy phán, vì tôi tớ Chúa đang lắng tai nghe: Chúa có lời ban sự sống đời đời.
- Alleluia.
Phúc Âm: Mt 10, 34 - 11, 1
"Thầy không đến để đem hòa
bình, nhưng đem gươm giáo".
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo
Thánh Matthêu.
Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng các
Tông đồ rằng: "Các con chớ tưởng rằng Thầy đến để mang hoà bình cho thế
gian: Thầy không đến để đem hoà bình, nhưng đem gươm giáo. Vì chưng, Thầy đến để
gây chia rẽ con trai với cha mình, con gái với mẹ mình, nàng dâu với mẹ chồng
mình: và thù địch của người ta lại là chính người nhà mình. Kẻ nào yêu mến cha
mẹ hơn Thầy, thì chẳng xứng đáng với Thầy. Kẻ nào yêu con trai con gái hơn Thầy,
thì chẳng xứng đáng với Thầy. Kẻ nào không vác thập giá mình mà theo Thầy, thì
không xứng đáng với Thầy. Kẻ nào cố tìm mạng sống mình thì sẽ mất, và kẻ nào
đành mất mạng sống mình vì Thầy, thì sẽ tìm lại được nó.
Kẻ nào đón tiếp các con là đón
tiếp Thầy, và kẻ nào đón tiếp Thầy, là đón tiếp Ðấng đã sai Thầy. Kẻ nào đón tiếp
một tiên tri với danh nghĩa là tiên tri, thì sẽ lãnh phần thưởng của tiên tri;
và kẻ nào đón tiếp người công chính với danh nghĩa người công chính, thì sẽ
lãnh phần thưởng của người công chính. Kẻ nào cho một trong những người bé mọn
này uống chỉ một bát nước lã mà thôi với danh nghĩa là môn đệ, thì quả thật, Thầy
nói với các con: người ấy không mất phần thưởng đâu".
Sau khi Chúa Giêsu truyền dạy
xong các điều ấy cho mười hai tông đồ, Người rời khỏi đó để đi dạy dỗ và rao giảng
trong các thành phố của các ông.
Ðó là lời Chúa.
Suy Niệm: Chúa Sẽ Ðền Bù
Có thể nói, bài Tin Mừng hôm nay
cho hệ quả của bước đường theo Chúa. Theo Chúa, người môn đệ phải chấp nhận nhiều
thua thiệt: họ có thể bị chống đối từ ngoài xã hội đến trong gia đình, và một
cách nào đó, Chúa Giêsu cũng bị xem là nguyên cớ của các tranh chấp, chống đối.
Thật thế, làm sao không có đối nghịch giữa ánh sáng và bóng tối, giữa Chúa
Giêsu và thế gian, giữa quyền lực Thiên Chúa và quyền lực thế gian. Bước theo
Chúa, người môn đệ phải chọn lựa, và chỉ chọn lựa tình yêu Chúa mới cho họ xứng
đáng được gọi là môn đệ Ngài.
Chắc chắn, khi chọn lựa như vậy,
người môn đệ không tránh khỏi những mất mát, thua thiệt. Tuy nhiên, Thiên Chúa
sẽ không để họ phải thất vọng, Ngài sẽ đền bù vượt quá sự chờ đợi của họ.
"Ðón tiếp một tiên tri, sẽ nhận được phần thưởng dành cho một tiên tri;
đón tiếp người công chính, sẽ nhận được phần thưởng dành cho người công chính;
đón tiếp kẻ rao giảng, sẽ nhận được phần thưởng dành cho kẻ rao giảng".
Người môn đệ của Chúa đừng sợ mất phần thưởng, nhưng hãy sợ mình chưa trung
thành trong bổn phận của mình mà thôi.
Với Thiên Chúa, dù công khai hay
âm thầm, sứ mệnh kẻ rao giảng bao giờ cũng cần thiết. Thiên Chúa luôn cần đến
những người ngày đêm nhiệt thành rao giảng và làm chứng cho Ngài bằng đời sống
hoạt động tông đồ, nhưng Ngài cũng cần đến những người hỗ trợ cho công việc
tông đồ bằng đời sống âm thầm cầu nguyện và hy sinh. Lịch sử chỉ nhớ đến những
vĩ nhân, chứ lịch sử không đủ giấy bút để ghi lại hết những khuôn mặt đã góp phần
vào đời sống của các vĩ nhân. Lịch sử không nhớ, nhưng Thiên Chúa lại ghi nhớ tất
cả, Ngài không bỏ sót một khuôn mặt nào, và phần thưởng của họ cũng có giá trị
như của các vĩ nhân.
Xin Chúa cho chúng ta biết biểu
lộ lòng trung thành với Chúa và Giáo Hội bằng những đóng góp nhỏ bé trong đời sống
hằng ngày của chúng ta. Dù chỉ là những việc nhỏ bé, âm thầm, không được ai biết
đến, nhưng chúng ta hãy tin rằng chúng vẫn hiện diện và có giá trị trước mặt
Chúa.
Veritas Asia
LỜI CHÚA MỖI NGÀY
Thứ Hai Tuần 15 TN2 - Nhớ thánh
Beneđictô
Bài đọc: Isa 1:10-17; Mt 10:34-11:1
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Luôn sống như đang hiện diện trước
mặt Thiên Chúa.
Một sự thật về Thiên Chúa mà con
người cần ý thức: Ngài ở khắp mọi nơi; vì thế, không có một việc làm nào của
con người qua khỏi ánh mắt của Thiên Chúa. Đây cũng là niềm tin của người Việt-nam
khi nói: “Trời cao có mắt.” Vì có mắt nên Ngài nhìn thấy mọi sự, ngay cả những
sự bí mật trong tâm hồn, và Ngài sẽ trả ơn hoặc báo oán con người xứng với việc
họ làm. Trong thực tế, nhiều lần con người quên thực tại quan trọng này, họ
nghĩ họ có thể giấu Thiên Chúa, nên cũng cư xử với Ngài như cư xử với những con
người khác.
Các bài đọc hôm nay muốn nhắc nhở
cho con người hãy luôn biết sống như đang hiện diện trước mặt Thiên Chúa. Trong
bài đọc I, ngôn sứ Isaiah nhắc nhở cho con cái Israel biết phản ứng của Đức
Chúa khi nhìn họ tới dâng lễ vật lên cho Ngài. Người tay sạch lòng thanh sẽ được
Ngài đoái nhận và chúc lành; người tay vấy máu và hai lòng sẽ chỉ gây kinh tởm
cho Ngài. Trong Phúc Âm, Chúa Giêsu khuyên nhủ các môn đệ luôn biết sống theo sự
thật, cho dù có phải chịu ghét bỏ, truy tố, và tiêu diệt. Hãy làm mọi sự cho
tha nhân như đang làm cho chính Ngài, vì Ngài sẽ thưởng công xứng đáng tất cả
việc làm đó.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I: Giá trị bên trong hơn là hình thức bên ngoài.
1.1/ Thiên Chúa chán ngán những giả
dối bên ngoài: Con người muốn che đậy tội
lỗi và ác tâm bên trong bằng những hình thức vồn vã và săn đón bên ngoài. Họ chỉ
có thể làm những điều này với con người, vì con người không thể nhìn thấu những
gì họ suy nghĩ bên trong; nhưng họ không thể đánh lừa Thiên Chúa, vì Ngài nhìn
thấu suốt tâm hồn họ.
Ngôn sứ Isaiah tố cáo các nhà
lãnh đạo Israel khi họ tới dâng của lễ cho Thiên Chúa. Ngài đã chán ngấy những
lễ vật toàn thiêu béo tốt họ dâng. Họ đánh lừa chính họ, vì họ nghĩ Thiên Chúa
không biết những tội ác họ làm, hay họ nghĩ Ngài cũng giống như vua chúa, cứ việc
hối lộ những của béo tốt là mọi chuyện sẽ êm đẹp. Họ nghĩ khi họ vất vả đến Đền
Thờ dâng của lễ là làm lợi cho Thiên Chúa. Ngôn sứ nói rõ sự khó chịu và chán
ghét của Thiên Chúa khi cứ phải nhìn loài người đóng kịch, để lừa dối Thiên
Chúa: Đức Chúa phán: "Ngần ấy hy lễ của các ngươi, đối với Ta, nào nghĩa
lý gì? Lễ toàn thiêu chiên cừu, mỡ bê mập, Ta đã ngấy. Máu bò, máu chiên dê, Ta
chẳng thèm!”
Họ quên đi tất cả của cải trong
thế gian này là của Thiên Chúa. Họ có dâng lễ vật cũng là lấy của Ngài ban mà
dâng. Họ có đến dâng lễ cũng là do lợi ích cho chính họ chứ chẳng thêm gì cho
Thiên Chúa. Đối với những người này, những lễ vật họ dâng sẽ không được chấp nhận,
lời cầu của họ sẽ chẳng được lắng nghe, tội lỗi đã phạm chẳng những không được
lắng nghe mà còn chuốc thêm tội đánh lừa Thiên Chúa. Ngài tỏ rõ cho họ biết:
“Khi các ngươi dang tay cầu nguyện, Ta bịt mắt không nhìn; các ngươi có đọc
kinh cho nhiều, Ta cũng chẳng thèm nghe. Vì tay các ngươi đầy những máu.”
1.2/ Thiên Chúa trân quí những cao
đẹp trong tâm hồn: Để được Thiên Chúa chấp nhận và
lắng nghe, con người cần sống thành thật mối liên hệ giữa họ với Thiên Chúa và
với tha nhân. Trước khi đến Đền Thờ dâng lễ vật, họ phải thành tâm thống hối mọi
tội lỗi đã phạm, họ phải hòa giải các nỗi bất hòa giữa họ với tha nhân.
Sống công bằng là điều kiện căn
bản cho mối liên hệ giữa họ và Thiên Chúa: “Hãy tập làm điều thiện, tìm kiếm lẽ
công bình, sửa phạt người áp bức, xử công minh cho cô nhi, biện hộ cho quả phụ.”
Thời nào cũng có những người đối xử bất công với tha nhân vì tham lợi nhuận. Họ
lợi dụng quyền hành để áp bức người cô thân cô thế, nhất là những cô nhi quả phụ.
Họ dung túng những kẻ làm điều ác vì đã nhận quà hối lộ hay muốn được thăng
quan tiến chức.
2/ Phúc Âm: Đòi hỏi của Thiên Chúa không luôn phù hợp với sở thích của con người.
2.1/ Chiến tranh và hòa bình: Danh từ “mákairan” có hai nghĩa: gươm giáo và chiến tranh. Nghĩa
“gươm giáo” không thích hợp ở đây, nên dùng “chiến tranh” như là tương phản của
“bình an.” Câu hỏi được đặt ra là tại sao “Hoàng Tử Bình An” như lời ngôn sứ
Isaiah đã loan báo lại đem chiến tranh?
Thưa vì tư tưởng và cách thức của
Thiên Chúa khác với tư tưởng và cách của con người:
Thế gian không chấp nhận sự thật:
Nói và sống theo sự thật sẽ gây chia rẽ trong nhà, vì không phải tất cả mọi người
đều muốn nói và sống theo sự thật. Ví dụ: Bố mẹ ngăn cản không cho con kết hôn
với người ngoài đạo vì sợ con xao lãng việc giữ đạo. Bố mẹ ngăn cản không cho
con đi tu vì muốn có người nối dõi tông đường và hầu hạ. Vợ không muốn chồng bắt
con đi nhà thờ vì muốn con đi chùa... Trong những tình cảnh như vậy, một người
có nên quyết liệt sống theo sự thật hay im lặng đồng lõa để gia đình được bình
an?
2.2/ Tiêu chuẩn của Thiên
Chúa: Xung đột xảy ra không phải chỉ
trong tư tưởng, nhưng còn trong lối sống của người môn đệ. Ngài đòi con người
phải sống theo tiêu chuẩn của Nước Trời trong khi con người chỉ muốn an phận với
những tiêu chuẩn sống của thế gian. Ví dụ: Chúa đòi con người:
- Phải đặt Chúa trên hết mọi sự:
cha mẹ, vợ con, anh chị em trong khi có cha mẹ hay vợ/chồng đòi phải đặt họ
trên hết.
- Phải từ bỏ mọi sự và vác thập
giá theo Chúa vì: “Ai tìm giữ mạng sống mình thì sẽ mất; ai liều mất mạng sống
mình thì sẽ tìm lại được;” trong khi trào lưu xã hội luôn cổ võ lối sống đặt cá
nhân trên hết.
- Phải tiếp đón các người làm việc
cho Chúa: các tiên tri, các người công chính, các môn đệ thì sẽ được dự phần
vào các phần thưởng họ sẽ được; trong khi những loại người này không luôn được
tôn vinh dưới con mắt của người thế gian!
- Phải giúp đỡ người nghèo vì
làm cho họ là làm cho chính Chúa; trong khi người thế gian chỉ bỏ công giúp đỡ
những người sẽ mang lại lợi nhuận cho họ.
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
- Con người sống theo hình thức
bên ngoài nhưng Thiên Chúa chú trọng đến những nét đẹp trong tâm hồn. Chúng ta
hãy cố gắng sống như đang ở trước tôn nhan Thiên Chúa.
- Sống theo sự thật sẽ giúp
chúng ta luôn sống như đang ở trước mắt Chúa, cho dù sống theo sự thật sẽ bị
người đời chê ghét, lừa đảo, truy tố và tiêu diệt; nhưng người môn đệ của Chúa
không thể sống khác hơn.
- Thách đố của chúng ta: Chúng
ta có dám chấp nhận đau khổ để nói và sống theo sự thật?
Lm. Anthony ĐINH MINH TIÊN, OP.
11/07/16 THỨ HAI TUẦN 15 TN
Th. Bê-nê-đi-tô, viện phụ
Mt 10,34-11,1
Th. Bê-nê-đi-tô, viện phụ
Mt 10,34-11,1
Suy niệm: Một học sinh lớp 5 nói với bạn mình là người công giáo rằng: Chúa của bạn ác lắm, vì Chúa của bạn đòi hễ ai tin Chúa thì phải bỏ những thứ mình có và phải vác thập giá mà theo Chúa!!! Lời con trẻ đơn sơ nhưng chứa đựng một chân lý nhức nhối về phía chúng ta. Theo tính tự nhiên, ai mà chẳng dị ứng đối với thập giá! Chúa cũng biết thế – Ngài đã chẳng run sợ đến mướt mồ hôi máu trong vườn Cây Dầu là gì? Thế nhưng Ngài vẫn mạnh mẽ tuyên bố: “Ai không vác thập giá mình mà theo Thầy thì không xứng với Thầy.” Chúa
không phải là người thích chịu đau khổ để tự hành hạ mình hay thấy người khác đau khổ mà lấy làm vui. Chúa phát biểu một qui luật mà thoạt nghe có vẻ như nghịch lý: Khư khư giữ lấy thì bị mất; còn dám liều chịu mất cả mạng sống vì Chúa thì lại lấy lại được. Chúa Giê-su hoá giải nghịch lý thập giá và chứng minh tính đúng đắn của qui luật đó qua cái chết và phục sinh của chính Ngài: “Phải qua đau khổ mới tiến được vào vinh quang.”
Mời Bạn: Nếu bạn biết Chúa chịu khổ nạn như thế là để đền bù thay cho bạn, vì tội của bạn thì bạn còn nghĩ Chúa “ác” nữa không? Nếu bạn biết Ngài mời bạn cùng vác thập giá để được hạnh phúc với Ngài, thì bạn còn nghĩ Chúa “ác” với bạn nữa không?
Sống Lời Chúa: Bạn thấy việc bổn phận nào đang là thập giá cho bạn? Bạn hãy chu toàn việc đó cách vui lòng.
Cầu nguyện: Lạy Chúa, con thương Chúa đã chịu khổ vì con. Xin cho con biết vác thập giá mình để đáp lại tình thương của Chúa.
Không xứng với Thầy
Đức Kitô là ai
mà đòi chúng ta phải đặt Ngài lên trên các thụ tạo như vậy, nếu Ngài không phải là hiện thân của chính Thiên Chúa?
Suy
niệm:
Văn
Cao là một nhạc sĩ có tài với bản Tiến Quân Ca bất hủ.
Nhưng
ông cũng là một thi sĩ ít được ai biết đến.
Ông
có làm một bài thơ ngắn Không Đề như sau:
“Con
thuyền đi qua
để
lại sóng.
Đoàn
tàu đi qua
để
lại tiếng.
Đoàn
người đi qua
để
lại bóng.
Tôi
không đi qua tôi
để
lại gì?”
Ông
muốn để lại chút gì cho đời của kẻ đã mang tiếng ở trong trời đất.
Và
ông hiểu rằng mình không thể để lại gì, nếu không vượt qua chính mình.
Cái
tôi và tất cả những gì thuộc về nó, đều là đối tượng phải vượt qua.
Vượt
qua cái tôi không làm tôi mất nó, nhưng lại được một cái tôi viên mãn.
Phải
chăng đó là điều Văn Cao, một Kitô hữu ẩn danh đến lúc chết,
muốn
gửi gấm qua những vần thơ này?
Có
những giá trị hầu như được mọi người nhìn nhận.
Có
những giá trị thiêng liêng máu mủ như cha mẹ, con cái.
Đặc
biệt trong xã hội Do thái, hiếu thảo với cha mẹ là điều được đề cao.
Đức
Giêsu cũng đã phê phán thái độ bất hiếu đối với cha mẹ (Mt 15, 3-6).
Mạng
sống của con người cũng là một giá trị cao quý.
Đụng
đến mạng sống con người là xúc phạm đến chính Thiên Chúa,
như
ta thấy trong chuyện Cain giết em là Aben (St 4, 9-10).
Trước
những giá trị thiêng liêng như thế, ta cần yêu mến, giữ gìn.
Yêu
cha, yêu mẹ, yêu con trai, con gái, là những điều hợp đạo lý.
Giữ
gìn mạng sống của mình là điều phải làm.
Tuy
nhiên, Đức Giêsu đã đưa ra một đòi hỏi mới mẻ và đáng sợ.
Ngài
không cấm các môn đệ yêu cha mẹ, con cái, hay mạng sống,
vì
đó là những giá trị thiêng liêng cao quý.
Nhưng
Ngài không chấp nhận họ yêu những giá trị này hơn Ngài.
Ngài
không muốn họ đặt Ngài ở dưới những giá trị đó.
Đơn
giản Ngài muốn họ coi Ngài là một Giá Trị hơn hẳn, Giá Trị viết hoa.
Khi
cần chọn lựa giữa các giá trị, Ngài đòi họ ưu tiên chọn Ngài.
Cụm
từ “không xứng đáng với Thầy” được nhắc đến ba lần (cc.
37-38).
Chỉ
ai dám yêu Ngài hơn người thân yêu, dám vác thập giá mình mà theo,
người
ấy mới xứng đáng với Thầy.
Chỉ
ai dám mất mạng sống của mình vì Thầy,
người
ấy mới lấy lại được sự sống tròn đầy ở đời sau (c. 39).
Đức
Kitô là ai mà đòi chúng ta phải đặt Ngài lên trên các thụ tạo như vậy,
nếu
Ngài không phải là hiện thân của chính Thiên Chúa?
Đừng
quên chính Ngài đã mất mạng sống mình vì tôi trước.
Chỉ
khi tôi đi qua tôi, nhờ đặt tôi và mọi sự thuộc về tôi dưới Đức Kitô,
tôi
mới có gì để lại cho đời, tôi mới giữ lại được mọi giá trị khác.
Xin
làm được điều thánh Biển Đức dạy:
“Phải
tuyệt đối không coi gì trọng hơn Đức Kitô.”
Cầu
nguyện:
Lạy Chúa Giêsu,
xin
cho con thấy Chúa thật lớn lao,
để
đối với con, mọi sự khác trở thành bé nhỏ.
Xin cho con thấy Chúa thật bao la,
để
cả mặt đất cũng chưa vừa cho con sống.
Xin cho con thấy Chúa thật thẳm sâu,
để
con dễ đón nhận nỗi khổ đau sâu thẳm nhất.
Lạy Chúa Giêsu,
xin
làm cho con thật mạnh mẽ,
để
không nỗi thất vọng nào
còn
chạm được tới con.
Xin làm cho con thật đầy ắp,
để
ngay cả một ước muốn nhỏ
cũng
không còn có chỗ trong con.
Xin làm cho con thật lặng lẽ,
để
con chỉ còn loan báo Chúa mà thôi.
Xin Chúa ngự trong con thật sống động,
để không phải là con,
mà
là chính Ngài đang sống.
Lm Antôn Nguyễn Cao Siêu, SJ
11 Tháng Bảy
Một Quy Luật Ðơn Sơ
Hôm nay Giáo hội tôn kính nhớ
thánh Bênêđictô, bổn mạng của toàn thể Châu Âu.
Vào cuối thế kỷ thứ 5, đế quốc
La Mã bị lung lay vì cuộc xâm lăng của những người mà thế giới Kitô tại Âu Châu
gọi là dân man di.
Một người thanh niên thuộc dòng
dõi quý tộc tại miền trung nước Italia muốn trốn thoát khỏi cuộc loạn nhiễu
nhương ấy, cho nên đã leo lên ngọn núi Subiaco để dìm mình trong cuộc sống ẩn dật.
Chính giữa nơi thanh tịnh thoát tục ấy mà chàng đã nghe được tiếng Chúa phán
trong tâm hồn: có nhiều giá trị của đế quốc La Mã cần phải được bảo tồn. Càng
ra sức làm việc để đem lại sự thống nhất và văn minh cho các dân xâm lược ấy.
Lấy những thôi thúc ấy làm lý tưởng
cho cuộc sống, Bênêđictô, người thanh niên quý tộc ấy đã quy tụ xung quanh mình
một số người đồng chí hướng và thiết lập tu viện đầu tiên tại Montecassino.
Chàng đã nói với Mauro, Placido
và những người môn đệ đầu tiên như sau: "Chúng ta giam mình trong bốn bức
tường kiên cố không phải là để xa cách những người khác, nhưng là để tiếp nhận
từ trên cao ánh sáng của Chúa và thông đạt cho thế giới, để học hỏi một cách
sâu xa hơn nền văn minh vừa Kitô giáo vừa nhân bản và làm cho nền văn minh ấy
chiếu sáng giữa những người anh em của chúng ta. Tôn chỉ của chúng ta là thập
giá và cái cày, bởi vì một dân tộc chỉ có thể phát sinh và lớn lên với sự cầu
nguyện, nghiên cứu học hỏi và lao động".
Những điểm chính trong quy luật
của chúng ta là: Hát bảy lần một ngày để ca tụng Chúa và làm cho màn đêm tăm tối
cũng được ấm cúng với lời ca tụng này. Thứ đến, mỗi ngày bỏ ra nhiều giờ để lao
động ngoài đồng áng, học hỏi những sự trên trời và dịch lại những tác phẩm cổ điển.
Sau cùng, phục vụ nhau như những người anh em của nhau, nhất là tại bàn ăn, là
nơi vừa nghe đọc sách vừa thưởng thức chút rượu.
Vị thánh đã đưa ra chút quy luật
đơn sơ trên đây đã được chọn làm bổn mạng của toàn thể Âu Châu, bởi vì nền văn
minh của Kitô giáo hiện nay, nền văn minh nhân bản của thế giới ngày nay đã
phát sinh từ chính lý tưởng cao quý ấy: sống chung trong yêu thương để ca tụng
Chúa và phục vụ con người.
Giữa cơn khủng hoảng của đời sống
tu trì như người ta đang chứng kiến hiện nay tại hầu hết các nước Tây phương,
người ta lại thấy một dấu hiệu đầy hy vọng: các tu viện sống đời chiêm niệm vẫn
tiếp tục thu hút thanh niên thiếu nữ. Giữa một thế giới dư dật, nhưng trống rỗng,
hơn bao giờ hết, người ta càng ngày càng cảm thấy có nhu cầu phải cầu nguyện,
phải sống kết hợp với Chúa.
Ðời sống tu trì, dù bất cứ dưới
hình thức nào đi nữa, cũng không là một lẩn trốn đầy sợ hãi trước thế gian...
Người tu sĩ đích thực xa lánh thế gian, chứ không xa lánh con người. Người tu
sĩ đích thực xa lánh sự sa đọa của thế gian, để rồi lại kiến tạo một xã hội
nhân bản hơn, dễ thở hơn, dễ sống hơn.
Ðó không chỉ là sứ mệnh của người
được Chúa chọn cho cuộc sống chiêm niệm và cầu nguyện, mà cũng là sứ mệnh của mọi
người Kitô. Người tín hữu Kitô luôn được mời gọi để thoát tục, để đi ngược lại
tinh thần của thế tục, để tiêu diệt nơi mình những sức mạnh của sự dữ để ra sức
kiến tạo một thế giới đáng sống hơn. Sống giữa thế giới, nhưng không thuộc về
thế gian: đó là thế đứng của người Kitô. Ơn gọi và sứ mệnh của họ là kiến tạo
Nước Chúa nghĩa là xây dựng những giá trị vĩnh cửu ngay trên chính những cái
chóng qua ở đời này.
Lẽ Sống
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét