28/09/2019
Thứ Bảy tuần 25 thường niên
BÀI ĐỌC I: Dcr 2, 1-5. 10-11a (Hr 5-9a. 14-15a)
“Này đây Ta đến và ngự giữa ngươi”.
Trích sách Tiên tri Dacaria.
Tôi đã ngước mắt lên và đã nhìn thấy:
Kìa, có người cầm dây đo trong tay. Tôi đã hỏi rằng: “Ông đi đâu?” Người ấy
đáp: “Tôi đi đo Giêrusalem, coi nó rộng bao nhiêu và dài bao nhiêu”. Và đây vị
thiên thần đang nói chuyện với tôi ra đi, một thiên thần khác đến đón người và
nói: “Hãy chạy lại nói với đứa trẻ ấy rằng: Giêrusalem là nơi trú ngụ không có
tường thành, vì trong đó có đông dân cư và súc vật. Chúa phán: “Phần Ta, Ta sẽ
nên tường thành lửa đỏ chung quanh nó, và Ta sẽ tỏ vinh quang Ta giữa nó”. Chúa
lại phán: “Hỡi thiếu nữ Sion, hãy ca tụng và hân hoan: vì này đây Ta đến ngự giữa
ngươi. Trong ngày ấy, sẽ có nhiều dân tộc quy phục Chúa, họ sẽ là dân Ta, và Ta
sẽ ngự giữa ngươi”. Đó là lời Chúa.
ĐÁP CA: Gr 31, 10. 11-12ab. 13
Đáp: Chúa sẽ gìn giữ chúng ta như mục tử chăn dắt đoàn chiên
mình (c. 10d).
Xướng:
1) Hỡi các dân tộc, hãy nghe lời Chúa,
hãy công bố lời Chúa trên các đảo xa xăm; hãy nói rằng: Đấng đã phân tán Israel
sẽ quy tụ nó lại, và sẽ giữ nó như mục tử chăn dắt đoàn chiên mình. – Đáp.
2) Vì Chúa đã giải phóng Giacóp, giờ
đây với cánh tay mạnh mẽ hơn, Người cứu thoát nó. Chúng sẽ đến và ca hát trên
núi Sion, chúng sẽ đổ xô về phía hạnh phúc của Người. – Đáp.
3) Bấy giờ người trinh nữ sẽ hân hoan
nhảy mừng, các thanh niên và các cụ già cũng làm y như thế; Ta sẽ biến đổi tang
chế của chúng thành niềm hân hoan, sẽ an ủi chúng và cho chúng hết đau khổ. –
Đáp.
ALLELUIA: Tv 114, 13cd
Alleluia, alleluia! – Chúa trung thành trong mọi lời Chúa phán,
và thánh thiện trong mọi việc Chúa làm. – Alleluia.
PHÚC ÂM: Lc 9, 44b-45 (Hl 43b-45)
“Con Người sẽ phải bị nộp. Các ông không đám hỏi Người
về lời ấy”.
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Luca.
Đang lúc mọi người thán phục về tất cả
các việc Chúa Giêsu làm, thì Người phán cùng các mộn đệ rằng: “Phần các con,
các con hãy ghi vào lòng những lời này là: Con Người sẽ phải bị nộp vào tay người
đời”. Nhưng các ông không hiểu lời đó, vì nó còn bị che khuất, nên các ông
không lĩnh hội được ý nghĩa, và các ông không dám hỏi Người về lời ấy. Đó là lời
Chúa.
SUY NIỆM : Chấp nhận khổ đau
Có hai người đang bị dằn vặt với nỗi
khổ đau của mình. Họ tìm đến với một vị ẩn sĩ để xin ý kiến. Vị ẩn sĩ này giới
thiệu họ đến gặp một vị ẩn sĩ khác. Sau khi nghe họ giãi bày tâm sự, ông trả lời:
"Tốt hơn các anh hãy tìm đến một vị khác, tôi không có đủ tư cách để trả lời
câu hỏi đó, bởi vì cả đời tôi có bao giờ nhận điều xấu từ bàn tay Chúa
đâu". Hai người thanh niên chợt hiểu rằng khi con người vui vẻ đón nhận khổ
đau, thì khổ đau không còn là vấn đề nữa.
Trong Tin Mừng hôm nay, khi loan báo
cuộc khổ nạn của Ngài, Chúa Giêsu mời gọi các môn đệ của Ngài hãy đối đầu với
khổ đau, nếu khổ đau là thành phần thiết yếu của cuộc sống. Vấn đề không phải
là chối bỏ hiện thực của khổ đau hay tìm cách tránh né khổ đau, mà là đối đầu với
nó. Chúa Giêsu đã vạch ra cho chúng ta cách thế đối đầu với khổ đau, đó là chấp
nhận khổ đau với tình yêu. Ðau khổ mà không có tình yêu thì chỉ là hỏa ngục mà
thôi.
Xem chừng tất cả các vấn đề của con
người đều được gắn liền với khổ đau. Vì không muốn chấp nhận khổ đau mà con người
gây ra bao nhiêu tội ác, vì không muốn hy sinh mà một người mẹ đang tâm giết đứa
con trong lòng mình, vì không muốn thấy người thân đau khổ mà người ta giết họ
một cách êm dịu, vì không muốn đối đầu với thực tại khổ đau mà người ta tìm
quên trong men rượu, ma túy và mọi thứ kích thích khác: hỏa ngục là như thế đó.
Chúa Giêsu đã đón nhận khổ đau, Ngài
đã biến khổ đau thành hiến lễ tình yêu, do đó khổ đau đã trở thành nguồn ơn cứu
thoát cho nhân loại. Chúa Giêsu mời gọi các môn đệ hãy vác lấy thập giá mình mà
đi theo Ngài. Mỗi ngày có nỗi khổ riêng của ngày đó, hạnh phúc hay không, bình
an hay không, là tùy con người có biết đón nhận khổ đau với tình yêu hay không.
Giữa muôn nghìn khổ đau và thử thách của
cuộc sống, xin Chúa cho chúng ta đón nhận tất cả với lòng tin yêu, phó thác và
cảm tạ tình yêu Chúa.
(Trích trong ‘Mỗi Ngày Một Tin Vui’)
Lời
Chúa Mỗi Ngày
Thứ
Bảy Tuần 25 TN1
Bài
đọc: Zec 2:5-9, 14-15a; Lk
9:43b-45
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ:
Phải vượt gian khổ mới hy vọng đạt được
vinh quang.
Nếu chúng ta nhìn lại cuộc đời mình
sau ngày 30 tháng 4 năm 1975, chúng ta sẽ biết thế nào là sống nhờ hy vọng: nước
mất, nhà tan, tù đày mà không biết có ngày được thả, vượt biển mà biết có thể
chết bỏ mình trên biển khơi, những ngày khổ cực trong các trại tị nạn mà không
biết bao giờ mới được định cư, khi đã được định cư lại bắt đầu làm lại cuộc đời
với hai bàn tay trắng. Chúng ta chấp nhận tất cả với hy vọng cuộc đời mình sẽ tốt
đẹp hơn sau khi đã vượt qua tất cả những gian khổ này. Giờ đây, ngồi suy xét lại,
chúng ta nhận ra: quả thật, thành công trong cuộc đời chỉ dành cho những ai biết
kiên trì vượt qua mọi gian khổ.
Các Bài Đọc hôm nay dạy con người hãy
can đảm đương đầu với gian khổ và tìm cách khắc phục chúng. Trong Bài Đọc I,
con cái Israel không có can đảm xây dựng lại Đền Thờ ngay sau khi hồi hương, vì
họ còn phải đương đầu với biết bao gian khổ của cuộc sống để làm lại từ đầu.
Tiên-tri Zechariah khuyến khích họ hãy mạnh dạn vượt qua gian khổ để xây dựng lại
Đền Thờ để Thiên Chúa ở giữa họ; và hãy hy vọng vào những huy hoàng của thành
thánh Jerusalem trong tương lai. Trong Phúc Âm, các môn đệ sợ không dám hỏi lại
Chúa Giêsu về lời báo trước Cuộc Thương Khó, vì các ông sợ và không dám đương đầu
với gian khổ. Chúa Giêsu muốn hướng lòng các ông về sự phục sinh vinh hiển
trong tương lai.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I: Thị kiến của
tiên-tri Zechariah về Jerusalem
Lịch sử đàng sau thị kiến của tiên-tri
Zechariah là thời gian sau Thời Lưu Đày, việc tái thiết Đền Thờ, và xây dựng lại
quê hương. Giống như tiên-tri Haggai, Zechariah nhận ra sự quan trọng của việc
tái thiết Đền Thờ Tại Jerusalem: Con cái Israel không thể sống mà không có Đền
Thờ, vì đó là nơi Thiên Chúa hiện diện với họ, như Ngài đã hứa từ thời Xuất
Hành. Lời hứa của Thiên Chúa sẽ bảo vệ dân được tiếp tục thi hành, cho đến ngày
Đấng Thiên Sai ra đời.
1.1/ Jerusalem sẽ trở nên một thành lớn: Vào năm 587 BC, Jerusalem đã bị quân thù san phẳng:
từ tường thành vây quanh tới chính Đền Thờ. Khi con cái Israel được các vua
Ba-tư cho về hồi hương để tái thiết Đền Thờ, họ cảm thấy ngao ngán vì công
trình đòi hỏi nhiều thời gian và hy sinh; trong khi họ chưa ổn định cuộc sống.
Thị kiến của tiên-tri Zechariah hôm nay có mục đích cung cấp cho con cái Israel
có hy vọng và nghị lực để xây dựng Đền Thờ: Jerusalem sẽ trở nên một thành lớn.
Zechariah tường thuật: “Tôi lại ngước
mắt nhìn và thấy một thị kiến. Đây, có một người, tay cầm dây đo. Tôi hỏi người
ấy: “Ông đi đâu?” Người ấy trả lời: “Đi đo Jerusalem xem thành ấy rộng bao
nhiêu, dài bao nhiêu.” Và đây, vị thần sứ từng nói với tôi tiến ra và một thần
sứ khác tiến lại đón vị thần sứ ấy. Vị trước bảo vị sau: “Hãy chạy đi nói với
người thanh niên kia rằng: Jerusalem phải là một thành rộng mở, sẽ có vô số người
và súc vật đến cư ngụ ở đó.””
1.2/ Chính Thiên Chúa sẽ ở giữa và bảo vệ
Jerusalem: Tường thành rất quan trọng cho thành
thánh Jerusalem và Đền Thờ, vì nó ngăn cản sự xâm nhập của quân thù chung
quanh. Còn tường thành là có an ninh; khi tường thành bị sụp đổ, thành và Đền
Thờ cũng bị sụp đổ theo. Người Do-thái không chỉ xây dựng lại Đền Thờ, họ còn
phải xây dựng cả tường thành chung quanh để bảo đảm an ninh cho Đền Thờ và dân
chúng sống trong thành.
Tiên-tri Zechariah liên tưởng đến sự bảo
vệ của Thiên Chúa trong biến cố Xuất Hành qua cột mây và cột lửa. Ông nói cho
dân ý muốn của Thiên Chúa: “Phần Ta, sấm ngôn của Đức Chúa, Ta sẽ là tường luỹ
bằng lửa bao quanh nó, và Ta sẽ là vinh quang ở giữa nó.”
1.3/ Dân tộc trên khắp địa cầu sẽ tuôn về
Jerusalem: Cho tới thời gian sau Lưu Đày,
Jerusalem vẫn được coi hoàn toàn là của dân tộc Do-thái. Nhiều sấm ngôn của các
tiên-tri trước và sau lưu đày nói về sự bành trướng của Jerusalem tới các Dân
Ngoại; chứ không còn giới hạn cho người Do-thái nữa. Sấm ngôn của tiên tri
Zechariah là một ví dụ điển hình, khi ông nói: “Hỡi con gái Sion, hãy vui sướng
reo hò, vì này Ta đang đến để ở lại giữa ngươi, sấm ngôn của Đức Chúa. Ngày ấy,
nhiều dân tộc sẽ gắn bó cùng Đức Chúa: Chúng sẽ thành dân thánh của Ta, và Ta sẽ
cư ngụ ở giữa ngươi.” Jerusalem là biểu tượng cho sự hiện diện của Thiên Chúa ở
với con người. Dân Ngoại tuôn đến Jerusalem, vì họ cùng tin tưởng vào Thiên
Chúa của dân tộc Do-thái.
2/ Phúc Âm: Mọi người đều kinh ngạc trước quyền năng
cao cả của Thiên Chúa.
Trình thuật ngắn của Luca hôm nay là lần
báo Cuộc Thương Khó thứ hai của Chúa Giêsu cho các môn đệ sau khi Ngài Biến
Hình trên núi và chữa một cậu bé bị quỉ ám mà các môn đệ không chữa nổi.
2.1/ Chúa Giêsu phải chịu đau khổ: Sau khi đã trục xuất quỉ khỏi cậu bé, Chúa Giêsu
tuyên bố với các môn đệ: “Phần anh em, hãy lắng tai nghe cho kỹ những lời sau
đây: Con Người sắp bị nộp vào tay người đời.” Chúa cho các môn đệ thấy vinh
quang và uy quyền của Ngài là để cho các môn đệ có nghị lực để vượt qua gian khổ
trong Cuộc Thương Khó sắp tới. Chúa lo lắng cho các ông, vì Chúa biết nếu không
có hy vọng nâng đỡ, các ông sẽ dễ dàng bỏ cuộc khi nhìn thấy Chúa phải trải qua
các gian khổ của Cuộc Thương Khó và cái chết của Ngài trên Thập Giá.
2.2/ Con người không dễ chấp nhận con đường
đau khổ.
(1) Các môn đệ không hiểu lời Chúa
Giêsu nói: “Nhưng các ông không hiểu lời đó, vì đối với các ông, lời đó còn bí ẩn,
đến nỗi các ông không nhận ra ý nghĩa.” Các môn đệ cũng giống như nhiều người
chúng ta không hiểu: Tại sao một Thiên Chúa vinh quang, có uy quyền trên cả quỉ
thần và mọi bệnh tật, không chọn con đường mà họ đang mong muốn là dùng uy quyền
và sức mạnh; mà lại chọn con đường gian khổ để cứu chuộc con người!
(2) Các môn đệ không dám hỏi lại Người
về lời ấy: Các ông không dám hỏi vì các ông sợ phải đương đầu với sự thật mà
các ông không muốn chấp nhận. Các ông muốn Chúa Giêsu theo sự khôn ngoan và
cách thức cứu độ của các ông; chứ các ông không muốn theo sự khôn ngoan và đường
lối cứu độ của Thiên Chúa. Điều này được dẫn chứng bằng thái độ của Phêrô, khi
ông dẫn Chúa Giêsu ra một nơi và khuyên Chúa: “Chớ gì những sự đó đừng xảy ra
cho Thầy” (Mt 16:22).
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
– Đức Kitô muốn chúng ta phải bỏ ý
riêng mình và đi qua con đường đau khổ thì mới xứng đáng trở thành những môn đệ
của Ngài.
– Chúng ta phải kiên nhẫn vượt gian khổ
hiện tại, thì mới xứng đáng hưởng được vinh quang mà Thiên Chúa đã dành sẵn cho
chúng ta sau này.
– Gian khổ chúng ta đang chịu đựng bây
giờ không thể sánh được với vinh quang mà Đức Kitô đã mưu cầu cho chúng ta. Vì
thế, hãy xin Thiên Chúa cho chúng ta sức mạnh để vượt qua mọi gian khổ trong cuộc
đời.
Linh mục Anthony Đinh Minh Tiên, OP
28/09/2019
– THỨ BẢY TUẦN 25 TN
Th.
Ven-xét-lao, tử đạo
Lc
9,43b-45
SAO
KHÔNG HỎI?
Các
ông không hiểu lời đó… Nhưng các ông sợ không dám hỏi Người về điều ấy. (Lc
9,45)
Suy niệm: Chúa
Giê-su vừa cho các môn đệ biết Ngài sẽ phải chịu đau khổ và chịu chết. Tất
nhiên các ông hiểu Chúa nói những gì. Nhưng các ông không hiểu tại sao Thầy lại
phải chết như thế, tại sao với biết bao quyền năng trổi vượt, Thầy không trở
thành một vị vua bách thắng, bá chủ thiên hạ. Là học trò, không hiểu bài cũng
là chuyện bình thường. Điều bất thường là các ông đã sợ và không dám hỏi Chúa.
Phải chăng mối quan hệ thầy trò, ít là từ phía các ông, vẫn chưa đạt tới mức
thân tình để các ông có thể chia sẻ tâm sự cách cởi mở với Thầy mình? Điều đáng
sợ hơn: các ông đã không đồng quan điểm với Thầy mình. Trong khi Thầy dạy sống
khiêm nhường phục vụ, các ông bận tâm tranh cãi xem ai làm lớn hơn. Trong khi
Thầy theo đuổi con đường cứu thế bằng thập giá, các ông lại tìm kiếm vinh quang
và quyền lực. Chưa từ bỏ mọi sự để theo Thầy, các ông sẽ vẫn còn sợ Thầy.
Mời Bạn: Bạn
có dám hỏi Chúa mỗi khi bạn gặp những vấn nạn, cuộc đời bạn gặp phải bế tắc?
Hay bạn không dám hỏi vì thấy trước Chúa sẽ đặt ra cho bạn những đòi hỏi mới? Bạn
cứ đến bộc lộ với Thầy Giê-su tất cả nỗi niềm của bạn đi. Thầy sẽ dắt bạn theo
con đường thập giá như Ngài đã đi, nhưng bạn nhớ con đường đó sẽ dẫn bạn tới
vinh quang phục sinh đấy.
Chia sẻ: Đã
có lần bạn tìm kiếm và chọn theo ý Chúa. Mời bạn chia sẻ kinh nghiệm đó.
Sống Lời Chúa: Ôn
lại một biến cố trong đời bạn để nghiệm ra ý Chúa qua biến cố đó.
Cầu nguyện: Hát
hoặc đọc: “Xin chỉ cho con đường đi của Chúa, xin dạy bảo con, lối bước của
Ngài.”
(5 Phút Lời Chúa)
Không hiểu lời đó
Suy niệm:
Bài Tin Mừng hôm nay là lời tiên báo
cuộc Thương Khó lần thứ hai.
Bài này nằm ngay sau chuyện Đức Giêsu
trừ quỷ cho một bé trai.
Quyền năng trừ quỷ của Ngài làm mọi
người kinh ngạc, bỡ ngỡ (c. 43).
Chính vào giây phút thành công vẻ vang
này,
Đức Giêsu lại bất ngờ tiên báo về cuộc
Thương Khó sắp đến.
“Con Người sắp bị nộp vào tay người đời”
(c. 44).
Một Giêsu đầy uy lực sẽ phải lùi bước
trước một thế lực khác.
Một Giêsu có quyền năng cao cả của
Thiên Chúa lại phải chịu thua.
Hẳn lời tiên báo này đã làm các môn đệ
hết sức bối rối.
Thánh Luca nhấn mạnh đến chuyện họ
không hiểu:
“Nhưng các ông không hiểu lời đó, vì
nó bị che khuất khỏi các ông,
đến nỗi các ông không nhận ra ý nghĩa”
(c. 45).
Điều gì đã che khuất ý nghĩa của lời Đức
Giêsu tiên báo
về việc mình sắp bị nộp, phải chịu đau
khổ và chịu chết?
Lý do đầu tiên có thể là lòng ham muốn
quyền lực.
Ngay sau đoạn Tin Mừng này, các môn đệ
vẫn loay hoay với vấn đề
ai là người lớn nhất trong nhóm (c.
46).
Sau bữa Tiệc ly, Đức Giêsu đã nhận
mình là người phục vụ (Lc 22, 27).
Việc phục vụ suốt đời này lên đến cao
điểm nơi cái chết hy sinh.
Các môn đệ thì chỉ thích làm lớn, làm
đầu, hơn là phục vụ,
nên chẳng lạ gì nếu họ không hiểu được
con đường Thầy sắp đi,
con đường hẹp, nơi cái tôi như bị xóa
bỏ, để hiến dâng.
Có lý do khác khiến các môn đệ không
hiểu được lời tiên báo của Thầy.
Đó là khi quá nôn nóng mong đợi ngày
Thầy đến trong vinh quang,
họ đã quên việc Thầy phải trải qua khổ
đau và cái chết trước đã.
Họ tưởng Nước Thiên Chúa sắp xuất hiện
đến nơi rồi (Lc 19, 11),
và tưởng Thầy Giêsu sẽ cứu chuộc
Ítraen ngay lập tức (Lc 24, 21).
Ngay sau khi Đức Giêsu phục sinh, họ
đã hỏi Ngài (Cv 1, 6):
“Có phải bây giờ là lúc Thầy khôi phục
vương quốc Ítraen không?”
Các môn đệ nóng lòng mong đợi vinh
quang cho Thầy,
thật ra là mong đợi vinh quang cho
chính họ.
Họ bị ám ảnh về quyền lực, cũng là ám ảnh
về vinh quang,
nên thất bại và cái chết nhục nhã là
điều họ khó hiểu và khó chấp nhận.
Như các môn đệ, chúng ta cũng không hiểu
được
làm sao một ngôn sứ như Đức Giêsu lại
có thể bị loại trừ và thủ tiêu.
Chúng ta không chấp nhận vai trò của
đau khổ, nhục nhã và cái chết,
trong chương trình cứu độ của Thiên
Chúa (Lc 24, 25-27).
Đức Giêsu đã phải soi sáng cho hai môn
đệ Emmau về mầu nhiệm này.
Chúng ta cũng phải đối diện với mầu
nhiệm đau khổ nơi chính mình.
Và chúng ta thường thấy nó vô nghĩa,
vô lý, vô duyên.
Đau khổ mãi mãi là một mầu nhiệm mà
chúng ta muốn chối bỏ vì sợ hãi.
Kitô giáo đã không dạy ta con đường
tránh đau khổ bằng mọi giá.
Đức Giêsu đã giang tay đón lấy đau khổ
với một tình yêu bao dung,
lập tức đau khổ ấy có ý nghĩa và nở
hoa.
Nơi thập giá chúng ta thấy rõ nhất
tình yêu vô lượng của Cha,
và tình yêu mênh mông của Đức Giêsu đối
với nhân loại.
Nơi thập giá chúng ta thấy sự kinh khủng
của tội ác con người,
và sự tha thứ vô bờ của Thiên Chúa.
Như thế là ta đã bắt đầu hiểu được ý
nghĩa của thập giá và đau khổ.
Thật ra các môn đệ chỉ hiểu được cuộc
Thương Khó nhờ Phục Sinh.
Khi sống lại, Chúa Giêsu cho tất cả những
cái vô lý một ý nghĩa.
Khi được nếm trước mầu nhiệm phục sinh
ngay từ đời này,
chúng ta thấy dễ đón nhận đau khổ hơn.
Hãy mạnh dạn hỏi Đức Giêsu về ý nghĩa
cuộc Thương Khó của Ngài,
cuộc Thương Khó của cả nhân loại và của
chính bản thân tôi.
Đừng sợ hỏi, nhưng “hãy lắng tai nghe
cho kỹ những lời Ngài nói” (c. 44).
Cầu nguyện :
Lạy Chúa Giêsu phục sinh
Chúa đã sống đến cùng cuộc Vượt qua của
Chúa,
xin cho con biết sống
cuộc Vượt qua mỗi ngày của con,
Vượt qua sự nhỏ mọn và ích kỷ.
Vượt qua những đam mê đang kéo ghì con
xuống.
Vượt qua nỗi sợ khổ đau và nhục nhã.
Vượt qua đêm tăm tối cô đơn của Vườn Dầu.
Vượt qua những khắc khoải của niềm
tin.
Vượt qua những thành kiến con có về
người khác...
Chính vì Chúa đã phục sinh
nên con vui sướng và can đảm vượt qua,
dù phải chịu mất mát và thua thiệt.
Ước gì con biết noi gương Chúa phục
sinh
gieo rắc khắp nơi bình an và hy vọng,
tin tưởng và niềm vui.
Ước gì ai gặp con
cũng gặp thấy sự sống mãnh liệt của
Chúa.
Lm Ant. Nguyễn Cao Siêu SJ.
Hãy
Nâng Tâm Hồn Lên
28 THÁNG CHÍN
Vai Trò Của Những Người Đỡ Đầu
Tôi mời gọi tất cả anh chị em, những
người hiện diện trong nghi lễ lãnh nhận Bí Tích Thêm Sức của các bạn trẻ, hãy
nhớ lại biến cố hồng phúc này. Biến cố này rất quan trọng trong đời sống cộng
đoàn Kitô hữu. Anh chị em hãy nâng đỡ và hãy góp lời cầu nguyện. Tôi đặc biệt
muốn bày tỏ lời kêu gọi này với những người đỡ đầu – là những vị tự nguyện sát
cánh với người bạn trẻ lãnh nhận Bí Tích Thêm Sức khi các bạn ấy bước qua ngưỡng
trưởng thành trong Đức Kitô.
Những người đỡ đầu, anh chị em là những
người được ủy thác đặc biệt ân sủng này của Chúa Thánh Thần, ân sủng mà các bạn
trẻ được Thêm Sức hôm nay vốn đã lãnh nhận lần đầu tiên trong Bí Tích Rửa tội.
Giờ đây Chúa Thánh Thần lại một lần nữa được trao ban cho các bạn trẻ này. Anh
chị em được mời gọi giúp đỡ các bạn ấy – là những người đang bắt đầu thực sự
trưởng thành trong Đức Kitô và đang đứng trước nhiều bổn phận và trách nhiệm mới.
Các bạn ấy rất cần sự nâng đỡ của anh chị em.
– suy tư 366 ngày của Đức Gioan Phaolô II –
Lm. Lê Công Đức dịch
từ nguyên tác
LIFT UP YOUR HEARTS
Daily Meditations by Pope John Paul II
Lời
Chúa Trong Gia Đình
NGÀY 28/9
Thánh Venceslaô, tử đạo
Thánh Laurensô Ruiz và các bạn tử đạo
St 2, 5-9.14-15a; Lc 9, 43b-45.
LỜI SUY NIỆM: “Phần anh em, hãy lắng tai nghe cho kỹ những
lời sau đây: Con Người sắp bị nộp vào tay người đời.”
Đây là lần thứ hai Chúa Giêsu loan báo về cuộc khổ nạn Người sắp phải chịu,
nhưng các Tông Đồ vẫn chưa hiểu, đồng thời các ông đang mãi mê suy nghĩ về vai
vế của mình giữa anh em.
Lạy Chúa Giêsu, Xin cho mỗi người Kitô hữu chúng con luôn tham gia mọi Thánh Lễ
hằng ngày để chiêm niệm mầu nhiệm Thánh Thế, hầu nhận được được ơn tha tội.
Mạnh Phương
Gương
Thánh Nhân
NGÀY 28-09 THÁNH VENCESLANÔ – TỬ ĐẠO (907 – 935)
Thánh Venceslao cai trị Bôhêmia vào thời
mà miền này mới chỉ có một phần theo Kitô giáo. Cha Ngài, ông Vratilar, là người
khôn ngoan dũng cảm lương thiện, một Kitô hữu nhân đức nhưng bà Drahomira mẹ
Ngài lại ngã theo lương dân. Em Ngài là Boleslao. Ludmila, bà nội của hai con
trẻ, thấy rõ sự nguy hiểm cho cháu nên đã lo giáo dục Venceslao. Còn thánh
Venceslao, con người có nhiều đức tính đáng phục đã đáp ứng hoàn toàn sự lo lắng
của bà nội. Từ đó Ngài đã có lòng mộ mến các nhân đức, siêng năng tìm hiểu lẽ đạo
để sống thành một Kitô hữu chân chính.
Chẳng may ông Vratilar từ trần trong một
trận chiến. Bà Drahomira lên nắm quyền nhiếp chính. Độc ác và gian xảo, bà đã
sát hại các Kitô hữu, triệt hạ các nhà thờ, cấm hành đạo công khai và dạy giáo
lý cho trẻ em. Các Kitô hữu có chức phận bị cách chức, nhường chỗ cho lương
dân.
Đau lòng vì sự dữ lan tràn, bà Ludmila
thuyết phục Venceslao lên nắm quyền. Nhưng để tránh cuộc tranh chấp tương tàn,
người ta chia đôi lãnh thổ, một phần trao cho Boleslaô. Lên cai trị với sự tán
đồng của dân chúng, thánh Venceslaô chỉ mong cho thần dân được hạnh phúc. Ngài
cai trị bằng lòng nhân từ hơn là bằng sức mạnh. Ngài lo trợ giúp mọi cô nhi quả
phụ, mọi người nghèo khổ. Thỉnh thoảng trong đêm tối, Ngài vác củi đến cho người
bất hạnh, Ngài phóng thích các tù nhân hay đêm tối tìm đến an ủi họ. Nếu phải kết
án, chính Ngài đã khóc thương. Đầy lòng kính phục các linh mục, Ngài tự trồng
nho ép rượu và giúp lễ.
Đêm đêm, Ngài đi chân không đến viếng
các nhà thờ. Trong một cuộc hành hương như vậy, người hầu cận cho biêt chân
mình đã tê cóng không thể đi thêm được nữa. Thánh nhân dặn, hãy đạp lên vết
chân Ngài. Anh ta đã vâng theo và cảm thấy ấm áp toàn thân.
Drahomira tức giận vì sự êm ấm trong
miền Bôhêmia theo Kitô giáo. Bà quyết sát hại Ludmila, người bà nhân đức làm cố
vấn cho Venceslao. Hai kẻ sát nhân đã hành sự ngay dưới chân bàn thờ. Sau đó đến
lượt thánh Venceslao, người mẹ ác đức đã xúi Radislas nổi loạn. Ong này tập
trung một đạo quân hùng hậu đến gây chiến. Khi hai bên giáp trận, thánh
Venceslao đã đơn phương độc mã lâm trận chiến như một David giáp mặt Goliath.
Thế nhưng Radislas đã xin dầu hàng. Ong ta thấy thiên thần trợ chiến cho
Venceslao.
Phải đến tham dự một cuộc họp ở Worm
theo lệnh của hoàng đế Othon I, thánh Venceslao đã tới trễ. Ngài muốn dự hai
thánh lễ. Hoàng đế bực tức vì sự chậm trể này, quyết định sẽ không đứng dậy khi
thánh nhân đến. nhưng rồi khi Ngài tới nơi ông bỗng đíung lên và mời ngồi bên cạnh
mình. Ông cũng đã thấy hai thiên thần hộ vệ và bao phủ Ngài bằng một thánh giá
vàng.
Boleslanô, theo lời khuyên của mẹ, quyết
hạ sát thánh nhân, hắn lấy tình nghĩa để che lấp ý đồ đen tối của mình. Được mời
tới để mừng lễ hai thánh Cosma và Đamianô, thánh Venceslao không một chút nghi
ngại gì.
Buổi lễ thật linh đình. Đêm sau thánh
Venceslao đến nhà thờ cầu nguyện như thói quen. Boleslaô tàng hình theo sau và
đã hạ sát thánh nhân ngày 28 tháng 9 năm 935. Trước cửa đền thờ, miệng khẩn cầu
ơn tha thứ cho em mình. Thánh nhân từ trần trên vũng máu đào. Sau cái chết,
thánh Venceslao được dân chúng tôn kính như một vị tử đạo và trổ thành Đấng
thánh bảo trợ cho xứ Bôhêmia, nay là Czecheslavia.
(daminhvn.net)
28 Tháng Chín
Con
Vật Ðầu Ðàn
Một khách lữ hành đi về những vùng núi
xứ Tô Cách Lan, một hôm dừng chân lại bên cạnh một đàn cừu. Bỗng ông ta chú ý đến
một con cừu đang được người mục tử chăm sóc một cách đặc biệt. Con vật nằm dài
trên mặt đất. Chủ nó vừa vuốt ve vừa nói chuyện với nó một cách dịu dàng, trong
lúc tay vẫn không ngừng băng bó một chân của nó. Người khách bộ hành lại gần và
hỏi xem cho biết việc gì. Thoạt tiên, người chăn chiên tỏ vẻ khó chịu vì phải
trả lời. Nhưng sau đó vẻ thân mật của người bộ hành đã làm cho anh vững lòng,
vì thế anh ta không ngần ngại giải thích:
“Con cừu này có những đức tính tuyệt hảo
của một người hướng đạo. Khi còn lành mạnh, nó luôn dẫn đầu đàn cừu, biết cách
làm cho những con vật khác vâng lời nó và theo nó. Khổ thay vì quá tự tin nên
nó không theo lệnh của tôi và dẫn đàn cừu theo sở thích riêng của nó. Tôi đã
tìm đủ mọi cách để thay vào chỗ của nó một con đầu đàn khác nhưng vô hiệu, vì hễ
con nào có vẻ như muốn thay nó đều bị nó đánh và xua đuổi. Tình trạng của đàn cừu
do đó trở nên nguy ngập. Tôi buộc lòng phải áp dụng một phương pháp khá đau đớn”.
Nói đến đây người chăn chiên ngừng lại
như bị cảm xúc mạnh. Anh giải thích tiếp như sau: “Tôi đành phải bẻ gãy chân
nó. Kể từ lúc đó, con vật bị thương nên hoàn toàn tùy thuộc vào tôi. Mỗi buổi
sáng, tôi vác nó lên vai ra đồng cỏ. Và buổi chiều về tôi lại vác nó trên vai
đem về. Nó không thể tự mình đi ăn cỏ được. Vì thế, từ một tháng nay, nó ăn giữa
lòng bàn tay của tôi. Những săn sóc liên tục của tôi đã tạo nên giữa tôi và nó
một sự liên hệ vô cùng mật thiết. Bây giờ có lẽ nó hiểu rằng sau khi đã làm cho
nó bị thương, tôi đã tìm đủ mọi cách để làm giảm bớt sự đau đớn của nó. Về phần
tôi, tôi cũng biết rằng sẽ không tìm được trong tất cả đàn cừu một con cừu biết
vâng lời tôi hơn nó. Trong vài ngày nữa, khi nó khỏe mạnh, tôi sẽ phục hồi nó lại
trong địa vị cũ của nó”.
Hình ảnh trên đây gợi lại phần nào
Tình Yêu của Thiên Chúa đối với từng người trong chúng ta. Cựu ước đã không ngần
ngại so sánh Thiên Chúa với một người mục tử. Người mục tử săn sóc từng con
chiên, người mục tử uốn nắn từng con chiên, người mục tử sửa trị từng con
chiên… Nhưng tất cả chỉ vì sự yêu thương đàn chiên của mình.
Thiên Chúa có thực sự yêu thương chúng
ta không? Ðó là câu hỏi mà chúng ta có quyền đặt ra trong những mò mẫm tìm kiếm
hạnh phúc của chúng ta. Cuộc sống xem chừng như không diễn ra một cách xuôi chảy
cho từng người. Chúng ta không bao giờ được thỏa mãn hoàn toàn. Ðau khổ, thất bại
như những bóng mờ lúc nào cũng chực sẵn để ập phủ trên chúng ta… Chiến tranh,
chết chóc, bệnh tật, tai ương đã trở thành như tất yếu đối với chúng ta. Một
Thiên Chúa nhân từ, một Thiên Chúa quan phòng, một Thiên Chúa quyền năng lẽ nào
lại để cho đau khổ đè bẹp con người?… Bí ẩn của đau khổ luôn gợi lên trong
chúng ta những thắc mắc về Tình Yêu của Thiên Chúa.
Người Kitô chúng ta chỉ có thể tìm thấy
câu trả lời trong Mầu Nhiệm Thập Giá của Ðức Kitô. Thánh Gioan đã viết: Thiên
Chúa đã yêu thế gian đến nỗi đã ban Con Một của Ngài. Và Người Con Một đó đã
yêu đến nỗi đã tự phó nộp mình và chết trên thập giá.
Tình Yêu của Thiên Chúa gắn liền với
Thập Giá của Ðức Kitô. Ðau khổ đã trở thành ánh sáng chiếu rọi vào Tình Yêu của
Thiên Chúa đối với con người. Nói như thế không có nghĩa là Thiên Chúa muốn con
người phải chịu đau khổ, Thiên Chúa cũng không tạo ra đau khổ để sửa trị con
người. Nhưng qua đau khổ, Thiên Chúa như muốn hé mở cho con người thấy Ngài là
Ðá Tảng, là nơi nương tựa duy nhất của con người.
(Lẽ Sống)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét