Trang

Thứ Năm, 16 tháng 7, 2020

17-07-2020 : THỨ SÁU - TUẦN XV THƯỜNG NIÊN


17/07/2020
 Thứ sáu tuần 15 thường niên


BÀI ĐỌC I:    Is 38, 1-6. 21-22. 7-8
“Ta đã nghe lời ngươi cầu nguyện, và Ta đã lau sạch nước mắt của ngươi”.
Trích sách Tiên tri Isaia.
Trong những ngày ấy Êdêkia đau gần chết. Tiên tri Isaia, con ông Amos đến thưa người rằng: “Chúa phán thế này: Ngươi hãy sắp xếp công việc nhà cửa của ngươi, vì ngươi sắp chết, không sống được nữa”. Êdêkia liền quay mặt vào vách, cầu nguyện cùng Chúa rằng: “Ôi lạy Chúa, con van xin Chúa, xin Chúa hãy nhớ lại: con đã sống ngay chính trước mặt Chúa, và đã làm những điều đẹp lòng Chúa”. Rồi Êdêkia than khóc lớn tiếng.
Bấy giờ Chúa phán cùng Isaia rằng: “Hãy đi nói với Êdêkia rằng: Đây Chúa là Thiên Chúa Đavít, tổ phụ ngươi, phán thế này: Ta đã nghe lời ngươi cầu nguyện, và Ta đã thấy nước mắt của ngươi. Ta sẽ cho ngươi sống thêm mười lăm năm nữa. Ta sẽ cứu ngươi và bảo vệ thành này khỏi tay vua Assyria”.
Isaia sai người đi lấy mẩu bánh trái vả đắp lên mụn ung độc, và vua liền khỏi bệnh. Bây giờ Êdêkia hỏi: “Có dấu nào cho ta biết coi ta còn lên đền thờ Chúa được chăng?” Isaia đáp: “Đây là dấu lạ Chúa ban cho vua, vì Chúa sẽ thực hiện lời Người đã phán: “Ta sẽ làm cho bóng đã ngả trên bảng độ Acaz lui lại mười độ”. Và mặt trời lui lại mười độ. Đó là lời Chúa.

ĐÁP CA: Is 38, 10. 11. 12. 16
Đáp:  Lạy Chúa, xin cứu mạng sống con, ngõ hầu con khỏi phải chết (c. 17b).
Xướng:
1) Con đã từng nói: Đến nửa đời con, con sẽ đi đến cửa địa ngục. Con sẽ bị giam giữ những năm cuối đời con. – Đáp.
2) Con đã từng nói: Con sẽ không nhìn thấy Thiên Chúa trong đất nước những kẻ nhân sinh: con sẽ không còn thấy người ta nữa, không còn trông thấy dân chúng sống yên vui. – Đáp.
3) Miêu duệ con đã xa cách và lìa bỏ con, như chiếc lều của những mục tử. Như người thợ dệt, con lôi cuốn đời sống con đi; con chặt đứt nó, khi nó còn muốn kéo dài. – Đáp.
4) Lạy Chúa, đời sống con là như thế, và đời sống tinh thần của con cũng như vậy, nhưng xin Chúa hãy thuyên chữa và cứu sống con”. – Đáp.

ALLELUIA: Tv 129, 5
Alleluia, alleluia! – Con hy vọng rất nhiều vào Chúa, linh hồn con trông cậy ở lời Chúa. – Alleluia. 

PHÚC ÂM: Mt 12, 1-8
“Con Người cũng là chủ ngày sabbat”.
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Matthêu.
Khi ấy, vào ngày Sabbat, Chúa Giêsu đi ngang cánh đồng lúa. Các môn đệ của Người đói, liền bứt bông lúa mà ăn. Thấy vậy, các người biệt phái thưa với Người rằng: “Kìa, các môn đệ của Ngài làm điều không được phép làm trong ngày Sabbat”. Người nói với các ông rằng: “Các ông không đọc thấy Đavít và những người đi với ông đã làm gì khi đói lả sao? Các ông cũng không đọc thấy Đavít vào đền thờ Chúa ăn bánh trưng hiến, bánh mà ông và các kẻ theo ông không được phép ăn, chỉ trừ các tư tế được ăn mà thôi sao? Hay các ông không đọc thấy trong luật rằng: Ngày Sabbat, các tư tế trong đền thờ vi phạm ngày Sabbat mà không mắc tội đó sao? Tôi bảo cho các ông biết, đây có Đấng còn trọng hơn đền thờ nữa. Vì nếu các ông biết được điều này là, ‘Ta muốn lòng nhân từ, chứ không muốn hy lễ’, chắc các ông không bao giờ lên án những người vô tội, vì chưng Con Người cũng là chủ ngày Sabbat”. Đó là lời Chúa.


Suy niệm : Ngày Hưu Lễ
Chương 12 Tin Mừng Mátthêu qui tụ những tranh luận giữa Chúa Giêsu và các vị lãnh đạo Do thái giáo thời Chúa Giêsu về những đặc tính của nếp sống tôn giáo. Cuộc tranh luận hôm nay liên quan đến việc thực hành đạo đức căn bản của người Do thái, đó là việc giữ ngày Hưu lễ. Ðây là một thực hành quan trọng đến độ người Biệt Phái đã dùng việc Chúa Giêsu không tuân giữ luật Hưu lễ để lý luận và nói với dân chúng rằng Chúa Giêsu không phải là Ðấng đến từ Thiên Chúa, không phải là Ðấng Mêsia.
Việc dành riêng một ngày nghỉ cho Thiên Chúa đã bị lạm dụng đến mức việc tuân giữ ngày Hưu lễ không còn là do tình yêu mến tôn thờ đối với Thiên Chúa, nhưng là một hình thức ràng buộc con người. Qua cuộc tranh luận với những người Biệt Phái về việc giữ ngày Hưu lễ, Chúa Giêsu mở rộng cho chúng ta thấy giá trị tôn giáo đích thực của ngày Hưu lễ, và do đó phải sống tinh thần ngày Hưu lễ đó như thế nào?
Cuộc tranh luận của Chúa Giêsu đều được trình thuật đầy đủ trong các Tin Mừng Nhất Lãm, nhưng nơi Tin Mừng Mátthêu, tác giả lưu ý hai điểm: thứ nhất, quyền hành của Chúa Giêsu trên các việc thực hành đạo đức; thứ hai, lòng nhân từ có ưu tiên trên việc thực hành đạo đức. Trả lời cho thắc mắc của những người Biệt Phái tại sao các môn đệ Ngài không giữ luật Hưu lễ, Chúa Giêsu nhắc lại việc xẩy ra trong Cựu Ước liên quan đến Ðavít và những người tùy tùng khi đói, tức khi khẩn thiết, đã làm điều không được phép làm, hoặc việc các tư tế trong Ðền thờ không nghỉ ngày Hưu lễ mà cũng không mắc tội. Rồi Chúa kết luận: "Nếu các ông hiểu được ý nghĩa của câu này: "Ta muốn lòng nhân từ, chứ đâu cần lễ tế, ắt các ông sẽ chẳng lên án kẻ vô tội". Lòng nhân từ phải là căn bản cho những phán đoán của chúng ta đối với anh em; cần phải hành xử theo lòng nhân từ này hơn là chỉ xét đoán anh em theo những việc bên ngoài.
Vả lại, những việc đạo đức và việc nghỉ ngày Hưu lễ, là để con người đến gần Thiên Chúa, thế mà Chúa Giêsu, Con Thiên Chúa đã hiện diện giữa họ, thì lòng đạo đức không còn là một cái gì tuyệt đối phải thi hành nữa. Các tư tế làm việc trong Ðền thờ ngày Hưu lễ mà không lỗi luật, thì các môn đệ Chúa Giêsu lỗi luật thế nào được, vì đã có Chúa Giêsu bên cạnh họ. Ngài là Con Thiên Chúa cao trọng hơn Ðền thờ. Chúa Giêsu muốn nhân dịp này để mạc khải chính Ngài là Ðấng Mêsia cao trọng hơn Ðền thờ và làm chủ cả ngày Hưu lễ; nhưng các người Biệt Phái không nhìn nhận điều này.
Xin Chúa giúp chúng ta vượt qua tinh thần vụ hình thức trong đời sống đức tin. Xin cho chúng ta tâm hồn nhân từ như Chúa để biết đối xử với người khác mỗi ngày một tốt đẹp hơn.
(Trích trong ‘Mỗi Ngày Một Tin Vui’)

Lời Chúa Mỗi Ngày
Thứ Sáu Tuần 15 TN2, Năm Chẵn
Bài đọcIs 38:1-6, 21-22, 7-8; Mt 12:1-8
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Thiên Chúa làm chủ mọi ngày.
Thiên Chúa không những dựng nên mọi sự, Ngài còn quan phòng mọi sự theo một trật tự Ngài mong muốn. Một trong những trật tự là sự thay đổi của thời gian dựa trên sự xoay vần của mặt trời và mặt trăng mà con người phân biệt giữa ngày và đêm. Ngài có quyền thay đổi sự xoay vần của mặt trời và mặt trăng và cũng có quyền đếm ngày sống của mỗi người. Con người không có quyền thay đổi, họ chỉ có thể chấp nhận và tuân hành những trật tự Ngài đã thiết lập.
Các bài đọc hôm nay muốn chú trọng đặc biệt đến uy quyền của Thiên Chúa trong việc quan phòng vũ trụ. Trong bài đọc I, khi ngôn sứ Isaiah cho vua Hezekiah biết nhà vua phải sửa soạn để chết vì bệnh, vua Hezekiah kêu khóc lớn tiếng lên Thiên Chúa để xin Ngài đổi số phận của mình. Thiên Chúa nhận lời cầu xin của nhà vua, Ngài cho vua sống lại thêm 15 năm và bảo vệ Jerusalem khỏi sự xâm lăng của Assyria. Trong Phúc Âm, khi các Pharisees tố cáo các môn đệ của Chúa vi phạm luật ngày Sabbath vì bứt bông lúa ăn cho đỡ đói, Chúa Giêsu trả lời họ: Ngài làm chủ cả ngày Sabbath. Luật ngày Sabbath chỉ áp dụng cho con người.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I: “Này, bóng mặt trời đã ngả trên các bậc thang vua Ahaz đã xây, Ta sẽ cho lui lại mười bậc.”
1.1/ Hezekiah ăn năn và tin tưởng nơi quyền năng Đức Chúa: Vua Sennacherib của Assyria sai sứ giả đến với vua Hezekiah để khuyên nhà vua nên ra đầu hàng với hai lý do như sau: (1) Cầu viện sức mạnh quân sự với Ai-cập không đủ sức để cứu Judah vì quân đội của Assyria mạnh hơn nhiều. (2) Vua Hezekiah đã xa rời Đức Chúa của Israel để chạy theo các thần ngoại, vì thế Ngài sẽ không bảo vệ nhà vua đâu. Hơn nữa, Ngài còn chỉ thị cho vua Sennacherib tiến đánh Judah nữa.
Bên cạnh những lời đe dọa này, vua Hezekiah còn được nghe những lời ngôn sứ Isaiah loan báo: “Đức Chúa phán thế này: Hãy lo thu xếp việc nhà, vì ngươi chết chứ không sống nổi đâu.”
Vua Hezekiah, phần đang lâm bệnh nguy tử, phần bị bao vây bởi những lời đe dọa của vua Sennacherib và những lời tiên báo của ngôn sứ Isaiah, chọn để ăn năn và đặt niềm tin nơi Đức Chúa. Ông quay mặt vào tường và cầu nguyện với Đức Chúa như sau: “Ôi lạy Đức Chúa, xin Ngài nhớ cho, con đã trung tín và thành tâm bước đi trước nhan Ngài, đã thi hành điều đẹp mắt Ngài.” Rồi vua Hezekiah khóc, khóc thật to.
1.2/ Thiên Chúa nhận lời cầu xin của vua Hezekiah để chữa bệnh cho vua và bảo vệ Jerusalem.
+ Phê bình văn bản: Hai câu 21-22 ở cuối chương không có liên hệ gì với những câu xảy ra trước đó; và theo Sách 2 Kings 20:1-9, hai câu này nên đem vào giữa Isa 38:6 và 7, thì mới làm sáng tỏ trình thuật hôm nay Isa 38:1-9 hơn.
+ Đức Chúa cho Hezekiah sống thêm 15 năm nữa và Ngài cũng hứa sẽ bảo vệ Judah khỏi tay quân thù Assyria. Có lẽ đây là trường hợp duy nhất Đức Chúa nới rộng cuộc sống của một người mà nói rõ cách cố định là sẽ cho sống thêm 15 năm nữa. Nhiều trường hợp Thiên Chúa cho sống, như trường hợp của vua David, nhưng không cho biết là sẽ sống thêm bao lâu.
+ Khi vua Hezekiah xin một dấu để bảo đảm những gì Đức Chúa hứa, Ngài đã ban cho nhà vua một dấu: “Đây là dấu Đức Chúa ban cho ngài, chứng tỏ Đức Chúa sẽ thực hiện điều Người đã phán: Này, bóng mặt trời đã ngả trên các bậc thang vua Ahaz đã xây, Ta sẽ cho lui lại mười bậc.” Quả vậy, bóng mặt trời đã lui lại mười bậc trong số các bậc thang nó đã chiếu xuống.
+ Chúng ta không hiểu câu “bóng mặt trời lui lại 10 bậc…” có nghĩa làm sao; nhưng điều này nằm trong quyền năng của Ngài. Trong Sách Jos 10:12-23 cũng thuật lại một trường hợp tương tự: mặt trời đứng lại, không chuyển vận trong suốt một ngày.
2/ Phúc Âm: “Quả thế, Con Người làm chủ ngày Sabbath.”
2.1/ Ý nghĩa của ngày Sabbath: Tranh cãi về ngày Sabbath là một trong những xung đột chính giữa Chúa Giêsu và những người Pharisees .
Luật Lêvi nói rõ: “Trong sáu ngày, người ta sẽ làm công việc của mình; còn ngày thứ bảy là ngày Sabbath, một ngày nghỉ, có cuộc họp để thờ phượng, các ngươi không được làm công việc nào. Đó là ngày Sabbath kính Đức Chúa, tại khắp nơi các ngươi ở” (Lv 23:3). Luật Maisen thứ ba trong Thập Giới cũng nêu rõ “Giữ ngày Chủ Nhật.” Như thế, hai lý do có ngày Sabbath là để con người nghỉ ngơi và thờ phượng Thiên Chúa.
Sức khỏe con người đòi hỏi sự nghỉ ngơi, và Thiên Chúa, Đấng dựng nên con người ra lệnh con người không được làm việc trong ngày Sabbath. Ngoài ra, kinh nghiệm cũng chứng minh cho thấy sự cần thiết của việc trau dồi đời sống tinh thần trong ngày này. Nếu không có nó, con người sẽ mệt mỏi và không đủ nghị lực để đương đầu với những khó khăn của cuộc sống.
Thiên Chúa chỉ đưa ra nguyên tắc: “Ngày Sabbath là một ngày nghỉ, không được làm việc.” Ngài không đưa ra những luật lệ tỉ mỉ; những luật lệ tỉ mỉ là do con người xác định. Làm những việc gì và nặng bao nhiêu thì bị kể là vi phạm. Một số người còn cho rằng ngay cả việc tiêu hóa cũng không được làm trong ngày Sabbath!
Có được đánh nhau trong ngày Sabbath không? Kẻ thù của người Do Thái biết luật này nên đem quân giao chiến trong ngày Sabbath và giết được nhiều người Do Thái. Sau biến cố này, luật cho phép được tự vệ trong ngày Sabbath.
2.2/ Những người được miễn trừ trong ngày Sabbath
(1) Các tư tế phục vụ trong Đền Thờ: Nếu các tư tế kiêng việc xác trong ngày Sabbath, lấy ai cử hành các lễ nghi trong Đền Thờ? Như thế, Chúa vạch ra cho thấy có những người được miễn trừ; họ có thể nghỉ ngơi những ngày khác.
(2) Bảo vệ sự sống: Các môn đệ của Chúa bứt bông lúa ăn vì các ông đói. Chúa nhắc lại việc David và đoàn tùy tùng của ông, khi chạy trốn vua Saul, đã ăn ngay cả Bánh Chưng Hiến vì đói, thứ bánh mà chỉ có các tư tế mới được phép ăn (1 Sam 21:1-6). Khi đói khát nguy hiểm đến tính mạng, con người phải ăn tất cả những gì tìm thấy để bảo toàn mạng sống.
(3) Con Người làm chủ ngày Sabbath: Luật lệ ngày Sabbath áp dụng cho con người; không áp dụng cho Thiên Chúa. Đấng ra luật và không lệ thuộc vào luật lệ của con người.
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
– Nguyên tắc hướng dẫn luật lệ. Nguyên tắc tại sao con người cần phải nghỉ ngày Sabbath là để con người có thể phục hồi sức khoẻ, nhất là để phục hồi nghị lực tinh thần trong mối tương quan với Chúa; chứ không phải để ràng buộc con người.
– Luật làm ra để bảo vệ con người. Khi có nguy hiểm đến mạng sống (đói khát, bệnh tật, chiến tranh), con người được quyền bảo vệ mạng sống mà không vi phạm luật.
– Thiên Chúa là người điều khiển ngày Sabbath và mọi ngày trong cuộc đời. Trật tự thế giới này sẽ ra sao nếu Ngài ngưng không điều khiển trong ngày Sabbath! 
Linh mục Anthony Đinh Minh Tiên, OP

17/07/20 – THỨ SÁU TUẦN 15 TN
Mt 12
,1-8

CHÚA CẦN TẤM LÒNG
“Nếu các ông hiểu được ý nghĩa của câu này: Ta muốn lòng nhân chứ đâu cần lễ tế, ắt các ông đã chẳng lên án kẻ vô tội.” (Mt 12,7)
Suy niệm: Khi ma quỉ cám dỗ Chúa biến đá thành bánh để ăn cho đỡ đói, Giê-su trả lời “người ta sống không nguyên bởi cơm bánh”. Thế mà mỗi khi thấy ai đói ăn, Chúa lại động lòng thương, và dành mọi ưu tiên để làm cho người ta được no lòng chắc dạ. Các môn đệ đói, bứt lúa để ăn trong ngày Sa-bát – mà người Pha-ri-sêu cho thế là phạm luật – Chúa không trách lại còn “bênh” các ông trước mặt những người Pha-ri-sêu đang bắt bẻ. Còn nhớ những lần Chúa làm phép lạ hoá bánh ra nhiều, Chúa coi việc kiếm cái gì đó cho dân ăn no là quan trọng còn hơn việc giảng Lời Chúa cho họ nữa.
Mời Bạn: Bạn có thắc mắc vì sao Chúa làm thế không nhỉ? Chúa giải thích cho bạn liền đó: Chúa cần tấm lòng chứ không cần hy lễ. Các môn đệ theo Chúa với lòng mộ mến dù Ngài là Đấng “không có nơi gối đầu”. Dân chúng say mê nghe Lời Chúa suốt ba ngày đến độ quên cả ăn. Trước cảnh tượng như thế “Chúa luôn động lòng thương”: Có bao giờ Chúa để họ ra đi mà lòng còn đói đâu? Phần bạn, bạn cứ đến với Chúa với cả tấm lòng đi. Chúa sẽ không phụ lòng bạn đâu!
Chia sẻ: Bạn nghĩ sao về cách bạn thực hành luật kiêng việc xác trong ngày Chúa Nhật và lễ buộc?
Sống Lời Chúa: Mỗi khi làm việc thờ phượng Chúa, nhất là việc giữ ngày Chúa Nhật, bạn hãy dành cho việc đó mọi ưu tiên hàng đầu và làm thật trọn vẹn đừng bớt đầu xén đuôi.
Cầu nguyện: Lạy Chúa, con vẫn đọc trong 10 điều răn: “thờ phượng và kính mến Chúa trên hết mọi sự”. Xin giúp con sống đúng với điều con đọc. Amen.
(5 Phút Lời Chúa)

Suy Niệm : Ta muốn lòng nhân
Suy niệm :
Đức Khổng Tử đòi người quân tử phải có năm đức tính gọi là ngũ thường.
Đứng đầu của ngũ thường là lòng nhân.
Ngài viết: “Người quân tử mà bỏ đức nhân thì làm sao được gọi là quân tử?
Người quân tử dù trong một bữa ăn cũng không làm trái điều nhân,
dù trong lúc vội vàng cũng theo điều nhân (Luận Ngữ, IV, 5).
Trong giáo huấn của Đức Giêsu, lòng nhân có một chỗ đứng đặc biệt.
Hai lần câu này của ngôn sứ Hôsê được trích dẫn trong Mátthêu:
“Ta muốn lòng nhân, chứ đâu cần lễ tế” (9, 13; 12, 7).
Xem ra câu này không dễ hiểu, nên Ngài khuyên ta học cho biết ý nghĩa.
Giữ ngày sabát là điều rất quan trọng trong Do thái giáo.
Theo Luật Chúa, đó là ngày nghỉ ngơi, ngừng mọi công việc.
Đối với người Pharisêu, bứt lúa được xem như gặt lúa, nên là việc bị cấm làm.
Hành vi bứt lúa của các môn đệ bị coi là vi phạm ngày sabát.
Thay vì trách họ theo lời người Pharisêu, Thầy Giêsu lại bênh vực họ.
Ngài trưng dẫn trường hợp Đavít và các thuộc hạ khi đói bụng
đã ăn bánh thánh hiến vốn dành riêng cho các tư tế (Lv 24,5-9; 1 Sm 21,1-6).
Hiển nhiên đây là chuyện vi phạm Lề Luật vì có nhu cầu chính đáng.
Nếu chấp nhận chuyện Đavít thì càng phải chấp nhận chuyện của các môn đệ,
vì họ đi theo một Đấng mà Đavít phải gọi là Chúa (Mt 22, 43).
Luật giữ ngày sabát thật ra không phải là một đòi buộc luân lý tuyệt đối.
Các tư tế phải làm việc phụng sự Chúa, chuẩn bị các lễ vật vào ngày sabát.
Nếu họ được phép vi phạm ngày sabát mà không mắc tội (c. 5),
thì huống hồ là Thầy Giêsu và các môn đệ của Ngài,
những người làm việc cho Nước Trời, nhưng lại phải chịu đói nên mới bứt lúa.
Đức Giêsu không có thái độ bất kính với ngày sabát.
Nhưng Ngài là chủ ngày sabát, Ngài có quyền xác định điều gì được phép làm.
Ngài thấy gánh nặng đè lên con người bởi những cấm đoán chi li,
khiến con người ngột ngạt, mệt mỏi.
Giữ Luật phải đem lại cho con người hạnh phúc,
phải đi với lòng nhân.
Giữ Luật mà cứng nhắc, thiếu lòng nhân, lòng bao dung,
thì đó là thứ hy lễ Chúa không cần (Hs 6, 6).
Thật ra không có sự đối nghịch giữa luật lệ với lòng nhân.
Giữ luật là cách biểu lộ lòng nhân, vì luật trên hết là luật yêu thương.
Người giữ luật thực sự là người có khuôn mặt vui tươi và trái tim rộng mở.
Khi yêu thì người ta trở nên chi li.
Không phải chi li để xét đoán người khác.
Nhưng chi li vì thấy những nhu cầu nhỏ bé của tha nhân.
Chỉ xin giữ mọi luật lệ nhỏ bé thật chi li, chỉ vì yêu bằng tình yêu quá lớn.

Cầu nguyện :
Lạy Chúa Giêsu, vì con bé nhỏ,
nên xin yêu ngài bằng khả năng bé nhỏ của con.
Cho con biết yêu
những công việc bé nhỏ mỗi ngày,
những công việc âm thầm,
những bổn phận mà con làm vì yêu mến.
Cho con biết yêu những hy sinh bé nhỏ mỗi ngày,
vui lòng đón nhận những thánh giá tuy nhỏ,
nhưng làm tim con đau đớn.
Cho con biết yêu tinh thần bé nhỏ của trẻ thơ,
đơn sơ thú nhận mình yếu đuối và bất lực,
sung sướng nương tựa vào duy một mình Chúa.
Hơn nữa, xin cho con can đảm,
dám chọn những gì giúp con trở nên bé nhỏ hơn,
nhờ đó con vui tươi phục vụ mọi người
và hạnh phúc khi thấy Chúa lớn lên trong con.
Mỗi lần bị cám dỗ tự cao,
xin cho con biết ngắm nhìn con đường Chúa đã đi,
con đường bé nhỏ và khiêm hạ.
Ước gì con được làm bạn của Chúa
trên đường từ Bêlem đến Núi Sọ,
và được ở bên Chúa trong Nước Trời. Amen.
Lm. Ant. Nguyễn Cao Siêu SJ.
Hãy Nâng Tâm Hồn Lên
17 THÁNG BẢY
Thiên Chúa Đặt Trước Mặt Chúng Ta: Lửa Và Nước
Việc tôn trọng sự tự do của tạo vật thì khẩn thiết đến nỗi Thiên Chúa – trong sự quan phòng của Ngài – thậm chí cho phép xảy ra sự tội nơi con người và nơi các thiên thần. Các tạo vật có lý trí – quả thật cao cả song cũng vẫn giới hạn và không hoàn hảo – có thể lạm dụng tự do của mình và bất tuân phục Thiên Chúa là Đấng Tạo Hóa. Chính khả năng ấy đã gây rắc rối cho tâm trí con người.
Sách Huấn Ca suy tư về thực tại này rất sâu sắc: “Từ nguyên thủy, chính Chúa đã làm nên con người, và để nó tự quyết định lấy. Nếu con muốn, thì hãy giữ các điều răn mà trung tín làm điều đẹp ý Ngài. Trước mặt con, Ngài đã đặt lửa và nước, con muốn gì, hãy đưa tay ra mà lấy. Trước mặt con người là cửa sinh cửa tử, ai thích gì, sẽ được cái đó. Vì trí khôn ngoan của Đức Chúa thật lớn lao, Ngài mạnh mẽ uy quyền và trông thấy tất cả. Ngài để mắt nhìn xem những ai kính sợ Ngài, và biết rõ tất cả những gì người ta thực hiện. Ngài không truyền cho ai ăn ở thất đức, cũng không cho phép ai phạm tội” (Hc 15,14-20).
– suy tư 366 ngày của Đức Gioan Phaolô II –
Lm. Lê Công Đức dịch từ nguyên tác
LIFT UP YOUR HEARTS
Daily Meditations by Pope John Paul II

Lời Chúa Trong Gia Đình
NGÀY 17/7
Is 38, 1-6.21-22.7-8; Mt 12, 1-8.
LỜI SUY NIỆM: “Tôi nói cho các ông hay: ở đây còn lớn hơn Đền Thờ nữa. Nếu các ông hiểu được ý nghĩa của câu này: Ta muốn lòng nhân chứ đâu cần lễ tế, ắc các ông đã không lên án kẻ vô tội. Quả thế, Con Người làm chủ ngày Sabát.”
          Trong Sách Lêvi cho chúng ta biết: “Trong sáu ngày, người ta sẽ làm công việc của mình; còn ngày thứ bảy, một ngày nghỉ, có cuộc họp để thờ phượng, các ngươi không được làm công việc nào. Đó là ngày Sabát kính Đức Chúa, tại khắp nơi các ngươi ở. (Lv 23,3). Còn trong Sách Đệ Nhị Luật có nói: “Khi vào đồng lúa của người đồng loại anh (em) có thể lấy tay bứt những bông lúa, nhưng không được tra liềm cắt lúa của người đồng loại anh (em). (Đnl 23,25). Điều này giúp cho mỗi người trong chúng ta hiểu lời Chúa Giêsu nói: “Tôi nói cho các ông hay: ở đây còn lớn hơn Đền thờ nữa.” Để giúp cho chúng ta thấy được: ngày Sabát là ngày nghỉ để thờ phượng Kính Đức Chúa; thì sự hiện diện của Chúa Giêsu còn lớn hơn Đền Thờ. Còn việc bứt lúa của các Tông Đồ không có  phạm Luật.
            Lạy Chúa Giêsu. Xin cho mỗi người trong chúng con có lòng yêu mến Chúa, luôn nhìn lại chính mình mình để tự kiểm điểm và sửa lỗi. Chứ đừng nhìn những những lỗi phạm của người anh em; đánh giá,  hạ thấp người anh em xuống, để nâng cao mình lên.
Mạnh Phương

17 Tháng Bảy
Ðiều Quý Giá Nhất Trên Ðời
Có hai người lái buôn và cũng là hai người bạn thân quyết chí lên đường đi tìm cho kỳ được điều quý giá nhất trên trần gian này. Mỗi người ra đi một ngả và thề thốt sẽ gặp lại nhau sau khi đã tìm được điều quý giá nhất ấy.
Người thứ nhất lặn lội đi tìm cho kỳ được viên ngọc mà ông cho là quý giá nhất trên trần gian này. Ông băng rừng, vượt biển và không bỏ sót thành phố, làng mạc nào mà không ghé qua. Bất cứ nơi nào có bán đá quý, ông đều tìm tới. Cuối cùng, ông mãn nguyện vì đã tìm được viên ngọc mà ông cho là quý giá nhất trần gian. Ông trở lại quê hương và chờ đợi người bạn của ông.
Nhiều năm trôi qua mà người bạn của ông vẫn biệt vô âm tín. Thì ra điều ông đi tìm kiếm không phải là vàng bạc, châu báu, mà là chính Chúa. Ông đi khắp nơi để thọ giáo những bậc thánh hiền. Ông cặm cụi đọc sách, nghiền ngẫm, nhưng vẫn không tìm gặp được Chúa.
Ngày nọ, ông đến ngồi thẫn thờ bên một dòng sông. Nhìn dòng nước trôi lững lờ, ông bỗng thấy một con vịt mẹ và một đàn vịt con đang bơi lội. Ðàn vịt con tinh nghịch cứ muốn rời mẹ để đi kiếm ăn riêng. Ði tìm con này đến con nọ, con vịt mẹ cứ phải lặn lội đi tìm đàn con mà không hề tỏ dấu giận dữ hay gắt gỏng… Nhìn thấy cảnh vịt mẹ cứ mãi đi tìm con như thế, người đàn ông mỉm cười và đứng dậy trở về quê hương.
Vừa gặp nhau, người bạn đã tìm được viên ngọc quý mới buột miệng hỏi trước: “Cho tôi xem thử điều quý giá nhất mà anh đa tìm được. Tôi nghĩ đó phải là điều tuyệt diệu, bởi vì gương mặt anh dường như đang nở nụ cười mãn nguyện chưa từng thấy”.
Con người trở về với hai bàn tay trắng, nhưng tâm hồn tràn ngập hân hoan trả lời: “Tôi đã đi tìm Chúa và cuối cùng tôi đã khám phá ra rằng chính Ngài là Ðấng đi tìm tôi”.
Có con vịt mẹ đi tìm con không biết mệt mỏi, có lời loan báo của sứ thần cho các mục tử trong đêm Giáng Sinh, có ánh sao lạ dẫn đường chỉ lối cho các nhà đạo sĩ… Có trăm phương nghìn cách qua đó Thiên Chúa không ngừng đi tìm con người và ngỏ lời với con người. 
Thiên Chúa không ngừng đi tìm kiếm và ra dấu cho con người. Ngài ra dấu cho chúng ta qua muôn kỳ công trong vũ trụ. Ngài ra dấu cho chúng ta qua những khám phá kỳ diệu của con người. Ngài ra dấu cho chúng ta qua những thiện chí thực thi tình người của chính con người… Bao nhiêu vẻ đẹp là bấy nhiêu những vì sao dẫn đường chỉ lối cho con người.
Nhưng Thiên Chúa không dẫn đường chỉ lối bằng những ánh sao lạ, Ngài còn mời gọi chúng ta bằng những tiếng gọi âm thầm. Có tiếng gọi âm thầm của buổi bình minh, của chiều tà, của những đêm không trăng sao. Có tiếng gọi âm thầm của một nụ cười vừa hé mở. Có tiếng gọi âm thầm của tiếng khóc câm lặng. Có tiếng gọi âm thầm của những mất mát, đổ vỡ.
Mỗi một khoảnh khắc qua đi là một tiếng gọi âm thầm. Phải, Ngài đang có mặt trong từng phút giây của cuộc sống chúng ta, bởi vì tên của Ngài là Emmanuel, nghĩa là Thiên Chúa ở cùng chúng ta.
(Lẽ Sống)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét