21/03/2015
Thứ Bảy sau Chúa Nhật
IV Mùa Chay
Bài
Ðọc I: Gr 11, 18-20
"Con
như chiên con hiền lành bị đem đi giết".
Trích
sách Tiên tri Giêrêmia.
Lạy
Chúa, Chúa đã tỏ cho con và con đã biết; vì Chúa đã chỉ cho con những mưu toan
của chúng. Còn con, con như chiên con hiền lành bị đem đi giết. Con đã không biết
chúng mưu toan hại con khi chúng nói: "Chúng ta hãy bỏ cây vào bánh của
nó, chúng ta hãy diệt trừ nó khỏi đất kẻ sống, và người ta không còn nhớ đến
tên nó nữa".
Nhưng
lạy Chúa các đạo binh, Chúa xét xử công minh, và dò xét tâm can. Chớ gì con sẽ
thấy Chúa báo thù chúng, vì con đã phó thác việc con cho Chúa.
Ðó
là lời Chúa.
Ðáp
Ca: Tv 7, 2-3. 9bc-10. 11-12
Ðáp: Lạy Chúa là
Thiên Chúa con, con đến nương nhờ Ngài (c. 2a).
Xướng:
1) Lạy Chúa là Thiên Chúa con, con đến nương nhờ Ngài, xin cứu con khỏi mọi người
đang lùng bắt, và xin giải thoát thân con, kẻo có người như sư tử chộp bắt hồn
con, xé nát ra mà không ai cứu gỡ. - Ðáp.
2)
Xin minh xét cho con, thân lạy Chúa, theo sự công chính và vô tội ở nơi con.
Nguyện cho chấm dứt sự độc dữ kẻ ác nhân, và xin Ngài củng cố người hiền đức,
khi Ngài lục soát tâm can, ôi Chúa công minh. - Ðáp.
3)
Thuẫn che thân con là Thiên Chúa, Ðấng cứu độ những kẻ lòng ngay. Thiên Chúa là
vị công minh thẩm phán, và Thiên Chúa hăm doạ hằng ngày. - Ðáp.
Câu
Xướng Trước Phúc Âm: Ga 11, 25a và 26
Chúa
phán: "Ta là sự sống lại và là sự sống; ai tin Ta, sẽ không chết đời đời".
Phúc
Âm: Ga 7, 40-53
"Ðấng
Kitô xuất thân từ Galilêa sao?"
Tin
Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Gioan.
Khi
ấy, sau khi nghe Chúa Giêsu giảng, có nhiều người trong đám dân chúng nói rằng:
"Ông này thật là tiên tri". Kẻ khác nói: "Ông này thật là Ðấng
Kitô". Người khác nữa lại nói: "Ðấng Kitô xuất thân từ Galilêa sao?
Nào Kinh Thánh chẳng nói: Ðấng Kitô xuất thân bởi dòng dõi Ðavit, và từ làng
Bêlem, quê hương của Ðavit?" Vì thế, dân chúng bất đồng ý kiến với nhau về
Người. Trong số đó, có một ít kẻ định bắt Người, nhưng không ai dám ra tay bắt
Người. Vậy khi những người thừa hành đến với thượng tế và biệt phái, các ông
này hỏi họ rằng: "Tại sao các ngươi không điệu nó tới?" Các người thừa
hành thưa rằng: "Chẳng hề có ai nói như người ấy". Các người biệt
phái trả lời rằng: "Chớ thì các ngươi cũng bị mê hoặc rồi sao? Trong các vị
thủ lãnh và các người biệt phái, có ai tin nó đâu? Chỉ có lũ khốn nạn đó nó
không biết gì lề luật". Nicôđêmô là người đã tới gặp Chúa Giêsu ban đêm,
cũng là người trong nhóm họ, nói với họ rằng: "Chớ thì luật của chúng ta
có lên án cho ai mà không nghe họ, hoặc không biết rõ họ làm gì không?"
Nhưng họ trả lời rằng: "Hay ông cũng là người Galilêa? Hãy đọc kỹ Kinh
Thánh, ông sẽ thấy rằng không có tiên tri nào phát xuất từ Galilêa". Sau
đó ai về nhà nấy.
Ðó
là lời Chúa.
Suy
Niệm:
Càng
Thêm Ðố Kỵ
Thường
thường người ta ai cũng cầu xin cùng Chúa cho được ơn khôn ngoan sáng suốt để
cư xử với mọi người. Có những người khác thì xin cho được hồn an xác mạnh,
nhưng ít kẻ cầu xin cho được vác thánh giá Chúa, chịu đau khổ vì Chúa.
Thánh
nữ Magaritta thuật lại rằng: Một hôm Chúa hiện ra và phán bảo tôi như sau: Hai
điều sau đây con muốn chọn điều nào? Một là được khỏe mạnh, lòng trí luôn vui
hưởng sự ngọt nào êm ái, được bề trên tín nhiệm, chị em quí mến và người ngoài
cảm phục. Hai là phải ốm đau bệnh tật, chịu bề trên thử thách, chị em khinh dể,
luôn luôn cay đắng, tứ bề khổ cực... Nghe vậy, tự nhiên lòng tôi xao xuyến âu
lo. Tôi sấp mặt xuống đất và than thở cùng Chúa rằng: "Lạy Chúa, con chẳng
dám chọn điều nào cả, nhưng điều nào đẹp lòng Chúa hơn, thì xin Chúa chọn thay
cho con con đường Thập Giá, vì chỉ có Thánh Giá mới làm đẹp lòng Cha hơn cả. Và
chỉ ai yêu mến Thánh Giá mới thực sự giống Cha hoàn toàn".
Cũng
chính lúc ấy, Chúa cho tôi xem thấy tất cả những khốn khó trong cuộc đời tôi.
Tôi rùng mình kinh khiếp, nhưng sau khi suy nghĩ tôi cảm nhận được rằng:
"Yêu thương ai thì sẽ trao tặng những gì quí giá nhất cho người mình
yêu". Chúa Giêsu sẽ ban cho những kẻ Ngài yêu thương, ngoài nước Thiên
Ðàng và chẳng còn gì quí giá hơn Thập Giá. Và thánh nữ Magaritta đã chịu mọi
đau khổ, bị bạc đãi, phải vác lấy những Thập Giá trong suốt 20 năm trường.
Thánh nữ tâm sự như sau: "Nếu không có Chúa nâng đỡ thì tôi không có sức
nào chịu đựng được".
Anh
chị em thân mến!
Qua
bao nhiêu thế hệ, kể từ khi Chúa Giêsu xuống trần gian rao giảng Tin Mừng, thực
hiện ơn cứu rỗi cho con người, mở đầu một giai đoạn lịch sử cứu rỗi mới, nhưng
lúc nào cũng có những con người cứng lòng chối bỏ Chúa. Và ngược lại thì cũng
có nhiều tâm hồn chân thành tin yêu Chúa, sống kết hợp với Chúa như trường hợp
các vị chư thánh trong Giáo Hội.
Thánh
nữ Magaritta đã được ơn đặc biệt sống kết hợp với Thập Giá của Chúa, để phổ biến
khắp nơi lòng tôn sùng Thánh Tâm Chúa Giêsu. Nhiều người, kể cả những vị bề
trên trực tiếp của thánh nữ cũng đã hơn một lần hiểu lầm thánh nữ cho rằng,
thánh nữ có lòng đạo đức giả hình. Tuy nhiên, thánh nữ vẫn trung thành với ơn gọi
theo Chúa cho đến cùng.
Ðức
cố Hồng Y Phanxicô Xaviê Nguyễn Văn Thuận, tác giả tập sách "Ðường Hy Vọng"
đã khuyến khích các người con tinh thần của mình như sau: Con tin tưởng và theo
gương thánh Phaolô; khi đến với anh em, tôi không đến với uy thế của ngôn ngữ
hay khoa khôn ngoan để rao giảng chính trị của Thiên Chúa. Quả thật, tôi đã quyết
định là giữa anh em tôi không muốn biết gì ngoài Ðức Giêsu Kitô, mà là Ðức
Giêsu Kitô bị đóng đinh Thập Giá. Chúa Giêsu chịu đóng đinh là sự khôn ngoan từ
trời, đó là một cuộc cách mạng sáng chói không thể che đậy được, mãnh lực không
thể cầm hãm được. Kinh nghiệm của 20 thế kỷ nay cho thấy rõ điều đó, và nhiều
người can đảm phục vụ cho sự khôn ngoan ấy. Tuy nhiên, khi còn sống, Chúa Giêsu
Kitô đã không tránh khỏi cảnh bị một số người hiểu lầm và chối từ.
Ðức
tin vào Chúa Giêsu có thể đã bị các vị lãnh đạo, những kẻ thông thái tự phụ chụp
mũ cho rằng, đó là chuyện bịa đặt: Người có đức tin là người bị mê hoặc bị dụ dỗ.
Cần phải can đảm lắm mới có thể đứng hàng đầu trong số những người theo Chúa và
theo cho đến cùng.
Lạy
Chúa, xin thương ban ơn soi sáng cho con trên bước đường theo Chúa, để con can
đảm vững bước. Thường khi gặp thử thách con hay nghi ngờ, xin Chúa thương ban
ơn củng cố lòng tin để con được trung thành theo Chúa đến cùng. Amen.
Veritas Asia
Lời Chúa Mỗi Ngày
Thứ Bảy Tuần V MC
Bài đọc: Eze 37:21-28; Jn
11:45-57.
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Thiên Chúa sẽ ban
cho Dân Người một Đấng Cứu Độ.
Nhìn
lại lịch sử nhân lọai và lịch sử Cứu Độ, chúng ta thấy có một sự khác biệt rất
lớn giữa con người và Thiên Chúa: Con người gây thiệt hại tàn phá, Thiên Chúa
xây dựng và tái tạo. Con người gây hận thù chia rẽ, Thiên Chúa tạo đoàn kết yêu
thương. Con người gây chiến tranh chết chóc, Thiên Chúa ban hòa bình an lạc.
Các
Bài Đọc hôm nay cho chúng ta thấy hai thái độ tương phản giữa Thiên Chúa và con
người. Trong Bài Đọc I, tiên-tri Ezekiel tuy còn đang sống trong nơi lưu đày,
nhưng đã nhìn thấy trước ngày mà Thiên Chúa sẽ làm hai việc cho dân Israel: (1)
“Ta sẽ cứu chúng thoát khỏi mọi nơi chúng đã ở, đã phạm tội, và sẽ thanh tẩy
chúng;” và (2) “Ta sẽ quy tụ chúng lại từ bốn phương và đưa chúng về đất của
chúng.” Trong Phúc Âm, những người Pharisees triệu tập Thượng Hội Đồng để bàn
tính kế họach giết Chúa Giêsu. Thượng Tế Caiaphas đã “vô tình” nói lên hai mục
đích về cái chết của Chúa Giêsu: (1) Ngài phải chết thay cho tòan dân; và (2)
cái chết của Ngài sẽ quy tụ con cái Thiên Chúa đang tản mác khắp nơi về một mối.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/
Bài đọc I:
Thiên Chúa sẽ quy tụ dân thành một đoàn chiên, được chăn dắt bởi một Chúa
Chiên.
1.1/
Thiên Chúa sẽ quy tụ dân Người về một mối: Ba điều tiên-tri Ezekiel tuyên sấm:
(1)
Dân Do-thái sẽ được hồi hương: Vì không vâng lời Thiên Chúa dạy, dân tộc
Do-thái bị mất quê hương và bị lưu đày: miền Bắc bị thất thủ và lưu đày sang
Assyria năm 721 BC; miền Nam bị thất thủ và lưu đày sang Babylon năm 587 BC. Sống
cực khổ nơi lưu đày, tiên-tri Ezekiel được Thiên Chúa cho thấy và tuyên phán:
“Đức Chúa là Chúa Thượng phán như sau: Này chính Ta sẽ lấy con cái Israel từ giữa
các dân tộc chúng đã đi tới. Ta sẽ quy tụ chúng lại từ bốn phương và đưa chúng
về đất của chúng.”
(2)
Dân Do-thái sẽ thống nhất: Dân tộc Do-thái bị chia đôi thành hai vương quốc Bắc
và Nam trước Thời Lưu Đày. Tiên-tri Ezekiel cũng nhìn thấy cảnh đòan tụ hai miền
Nam Bắc: “Ta sẽ làm cho chúng thành một dân tộc duy nhất trong xứ, trên các núi
Israel; tất cả chúng chỉ có một vua duy nhất; chúng sẽ không còn là hai dân tộc,
không còn chia thành hai vương quốc.”
(3)
Dân Do-thái sẽ được thanh tẩy: Dân chúng bị lưu đày là vì họ đã quay lưng lại với
Thiên Chúa và thờ phượng các thần ngọai, và các tội bất công xã hội. Thời gian
lưu đày là để thanh luyện các tội của dân, và để Thiên Chúa tha thứ cho dân khi
họ thật lòng quay trở về với Ngài: “Chúng sẽ không còn ra ô uế vì những ngẫu tượng,
những đồ gớm ghiếc và mọi tội ác của chúng nữa. Ta sẽ cứu chúng thoát khỏi mọi
nơi chúng đã ở và đã phạm tội; Ta sẽ thanh tẩy chúng. Chúng sẽ là dân của Ta;
còn Ta, Ta sẽ là Thiên Chúa của chúng.”
1.2/
Thiên Chúa sẽ cho David, lãnh đạo dân chúng đến muôn đời.
(1)
Vua David lãnh đạo dân: Vua David được coi như một vị vua nổi tiếng nhất trong
các vua của Do-thái. Thời của Vua, tất cả 12 chi tộc sống bình an và lãnh thổ
được thái bình thịnh trị. Vị Vua sẽ lãnh đạo dân cũng thuộc giòng dõi và nổi tiếng
như Vua David. Vị Vua này “sẽ làm vua cai trị chúng; sẽ chỉ có một mục tử duy
nhất cho chúng hết thảy. Chúng sẽ sống theo các phán quyết của Ta, sẽ tuân giữ
các thánh chỉ của Ta và đem ra thực hành. Chúng sẽ định cư trên đất Ta đã ban
cho tôi tớ Ta là Jacob, phần đất mà tổ tiên các ngươi đã cư ngụ. Chính chúng và
con cháu chúng sẽ định cư mãi mãi trên đó. David, tôi tớ Ta, sẽ là ông hoàng
lãnh đạo chúng cho đến muôn đời.”
(2)
Thiên Chúa sẽ thiết lập giao ước mới với nhà Israel: “Ta sẽ lập với chúng một
giao ước bình an; đó sẽ là giao ước vĩnh cửu đối với chúng, Ta sẽ định cư
chúng, cho chúng sinh sôi nảy nở ra nhiều và đặt thánh điện của Ta ở giữa chúng
cho đến muôn đời. Nhà của Ta sẽ ở giữa chúng; Ta sẽ là Thiên Chúa của chúng và
chúng sẽ là dân của Ta.”
(3)
Dân Chúa sẽ mở rộng đến các dân tộc: “Bấy giờ, các dân tộc sẽ nhận biết chính
Ta là Đức Chúa, Đấng thánh hoá Israel, khi Ta đặt thánh điện của Ta ở giữa
chúng cho đến muôn đời.”
2/
Phúc Âm:
Thà một người chết thay cho dân, còn hơn là toàn dân bị tiêu diệt.
2.1/
Thiên Chúa dùng Chúa Giêsu để quy tụ dân Người về một mối: Việc Chúa Giêsu
truyền cho Lazarus đã chết ba ngày sống lại làm cho nhiều người tin vào Ngài.
Đây là lý do chính để những người Pharisees lập kế giết Ngài. Họ nói:
"Chúng ta phải làm gì đây? Người này làm nhiều dấu lạ. Nếu chúng ta cứ để
ông ấy tiếp tục, mọi người sẽ tin vào ông ấy, rồi người Rôma sẽ đến phá huỷ cả
nơi thánh của ta lẫn dân tộc ta." Những gì họ lo nghĩ đã thành hiện thực
vào năm 70 AD, nhưng Chúa Giêsu không phải là lý do người Roma phá hủy nước
Do-thái. Thượng Hội Đồng (Sandherin) bao gồm những người Pharisees, giữ cẩn thận
Lề Luật, và những người Sadducees, quan tâm đến chính trị và xã hội.
(1)
Chúa Giêsu chết thay cho tòan dân: Một người trong Thượng Hội Đồng tên là
Caiaphas, làm thượng tế năm ấy, nói rằng: "Các ông không hiểu gì cả, các
ông cũng chẳng nghĩ đến điều lợi cho các ông là: thà một người chết thay cho
dân còn hơn là toàn dân bị tiêu diệt." Có một sự trùng hợp giữa những gì
Caiaphas nói và Kế Họach Cứu Độ của Thiên Chúa: Chúa Giêsu phải chết để tòan
dân được hưởng ơn cứu độ.
(2)
Chúa Giêsu chết để quy tụ con cái Thiên Chúa đang tản mác khắp nơi về một mối:
Có một sự trùng hợp khác nữa giữa thánh ý của Thiên Chúa và những gì Caiaphas
nói. Thiên Chúa dùng ông để mặc khải ý định của Ngài: “Điều đó, ông không tự
mình nói ra, nhưng vì ông là thượng tế năm ấy, nên đã nói tiên tri là Đức Giêsu
sắp phải chết thay cho dân, và không chỉ thay cho dân mà thôi, nhưng còn để quy
tụ con cái Thiên Chúa đang tản mác khắp nơi về một mối.” Như lời tiên-tri
Ezekiel báo trước trong Bài Đọc I, Chúa Giêsu đến để quy tụ dân thành một đòan
chiên, và Ngài chính là Mục Tử Tốt Lành duy nhất chăn giữ đòan chiên này.
2.2/
Chúa Giêsu chuẩn bị chết thay cho toàn dân: Chúa Giêsu biết ý định của họ và biết ngày của mình
trên dương gian sắp hòan tất, nên Ngài không đi lại công khai giữa người
Do-thái nữa; nhưng từ nơi ấy, Người đến một vùng gần hoang địa, tới một thành gọi
là Ephraim (gần Bethel). Người ở lại đó với các môn đệ.
Khi
ấy sắp đến lễ Vượt Qua của người Do-thái. Từ miền quê, nhiều người lên
Jerusalem để cử hành các nghi thức thanh tẩy dọn mình mừng lễ. Họ tìm Đức Giêsu
và đứng trong Đền Thờ bàn tán với nhau: "Có thể ông ấy sẽ không lên dự lễ,
các ông có nghĩ thế không?" Họ nghĩ Chúa Giêsu không có can đảm để đối đầu
với các thế lực chính trị và tôn giáo. Họ đã lầm, vì Chúa Giêsu không những dám
vào, mà còn long trọng vào Thành Jerusalem với dân từ Bethany, trong Chủ Nhật Lễ
Lá mà chúng ta sẽ cử hành để nhớ lại biến cố này ngày mai.
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
-
Chúng ta hãy học để làm như Thiên Chúa: xây dựng thay vì phá hoại, tạo đòan kết
thay vì gây chia rẽ, yêu thương thay cho hận thù.
-
Chúa Giêsu đã chết thay cho tất cả chúng ta. Ngài chết để đưa tất cả nhân lọai
về cho Thiên Chúa. Đây là Tin Mừng mà chúng ta cần tin tưởng và loan báo cho mọi
người.
-
Thiên Chúa điều khiển mọi người và mọi sự. Tất cả những gì Ngài muốn sẽ hiện thực.
Con người không thể làm bất cứ gì để vô hiệu hóa dù chỉ một kế họach của Thiên
Chúa.
Linh mục Anthony Đinh Minh Tiên, OP
21/03/15 THỨ BẢY TUẦN 4
MC
Ga 7,40-53
Ga 7,40-53
Suy niệm: Những
lời trên đây cho thấy lập trường hẹp hòi của giới lãnh đạo Do Thái về Chúa
Giê-su. Họ nại cớ phải điều khiển ý kiến, dư luận trái chiều của quần chúng để
dân không hiểu sai Thánh Kinh và nguy hiểm đến tiền đồ đất nước, nhưng kỳ thật
họ muốn loại trừ Chúa Giê-su. Cho rằng không một ngôn sứ nào xuất thân từ
Ga-li-lê để khỏi phải chấp nhận Ngài là Đấng Cứu Thế, họ quên bao nhiêu việc kỳ
diệu Đấng Cứu Thế ấy đã làm giữa họ: người mù xem thấy, kẻ què được đi, người
phong được sạch, kẻ điếc được nghe, người chết sống lại, kẻ nghèo được nghe Tin
Mừng (x. Mt 11,2-6: Chúa Giê-su trả lời môn đệ ông Gio-an). Tin Mừng đối với
giới lãnh đạo đã trở thành tinbuồn, tin lo vì trong dân chúng có lời rỉ tai: “Ông này
thật là ngôn sứ, ông ấy là Đấng Ki-tô…”
Mời Bạn: Ngày
nay bạn và tôi biết Chúa Giê-su là Đấng Cứu Thế mà chẳng bận tâm Ngài xuất thân
từ vùng đất nào, bởi Tin Mừng của Ngài đang lan rộng đến tận chân trời góc
biển. Vấn đề còn lại là ta tin Ngài ở mức độ nào. Tin là chấp nhận vô điều kiện những đòi hỏi của đức tin. Tin
như các thánh và Hội Thánh tin. Bạn đã tin như thế chưa hay còn nghi ngại?
Sống Lời Chúa: Nếu
có nghi ngại, bạn làm gì? – Cầu nguyện, học giáo lý, bàn hỏi… hay cứ để mối
hoài nghi ăn mòn lòng tin của bạn?
Cầu nguyện: Lạy Chúa Giê-su, con muốn thưa với Chúa như Thánh nữ Mác-ta: “Con
vẫn tin Thầy là Đức Ki-tô, Con Thiên Chúa, Đấng phải đến thế gian” (Ga 11,27). Amen.
Ông này là Đấng Kitô
Thái độ của những thượng tế và người Pharisêu thật
đáng ta suy nghĩ... Xin Chúa cho ta hồn nhiên như các vệ binh, và can đảm nói sự
thật như ông Nicôđêmô.
Suy niệm:
Bài Tin Mừng hôm qua cho
thấy người Do Thái không tin Đức Giêsu là Kitô
vì đối với họ, Đấng Kitô
phải là người mà họ không biết xuất thân từ đâu.
Còn Đức Giêsu thì họ tự hào
đã quá biết gốc gác của Ngài (Ga 7, 27).
Bài Tin Mừng hôm nay lại
tiếp tục cuộc tranh luận về căn tính của Đức Giêsu.
Đức Giêsu gây ra một sự chia
rẽ trong dân chúng
đang nghe Ngài giảng tại Đền
thờ Giêrusalem (cc. 40-45).
Có những người tin Ngài là
Vị Ngôn sứ được ông Môsê tiên báo (Đnl 18, 15).
Có người lại cho Ngài là
Đấng Kitô (c.41).
Có người không đồng ý như
thế, vì Đức Giêsu xuất thân từ Galilê,
còn Đấng Kitô thì phải xuất
thân từ Bêlem, quê của vua Đavít (c.42).
Thật ra chuyện gốc Đức Giêsu
ở đâu, chẳng quan trọng mấy.
Chuyện quan trọng là Đức
Giêsu Nazareth ấy xuất thân từ Thiên Chúa.
Đức Giêsu còn gây ra sự chia
rẽ trong giới lãnh đạo.
Các thượng tế và người Pharisêu
đã sai các vệ binh đi bắt Đức Giêsu (c.32).
Nhưng họ đã không tuân lệnh
các nhà lãnh đạo ấy,
chỉ vì họ bị ngây ngất trước
lời giảng dạy đầy quyền uy của Đức Giêsu.
“Xưa nay chưa hề có ai nói
năng như người ấy” (c. 46).
Nhận xét của họ còn đúng mãi
đến tận thế.
Trước chuyện bất phục tùng
của các vệ binh, người Pharisêu cảm thấy bực bội.
Họ không thể hiểu được tại
sao các vệ binh lại có thể bị lừa dối dễ đến thế.
Vì khinh bỉ những người tin
vào Đức Giêsu,
Họ gọi những người này là
bọn dân đen, dốt nát không biết Lề Luật.
Ai không biết Lề Luật thì
cũng chẳng thể giữ Lề Luật,
nên đây đúng là những người
bị Thiên Chúa nguyền rủa (c. 49).
Thật ra không phải là không
có thủ lãnh nào trong dân tin vào Đức Giêsu.
Ông Nicôđêmô là một thủ lãnh
(Ga 3,1) đã đến gặp Đức Giêsu ban đêm.
Ngay bây giờ ta sẽ thấy ông
dám lên tiếng để bênh vực cho Ngài (c. 50).
Ông đòi Đức Giêsu phải có
tiếng nói trước khi bị kết tội (x. Đnl 1, 16-17).
Khi kết án Ngài cách vội vã,
Thượng Hội Đồng Do Thái đã phạm luật.
Nhưng tiếng nói của ông
Nicôđêmô đã không được nghe nghiêm túc.
Bất chấp vai vế của ông, ông
cũng bị chế nhạo:
“Cả ông nữa, ông cũng là
người Galilê sao?” (c.52).
Người Galilê là hạng người
bị coi khinh vì ít giữ Luật so với người Giuđê.
Nhưng đừng quên từ Galilê
cũng có ngôn sứ Giôna, con ông Amíttai (2V 14, 25).
Thái độ của những thượng tế
và người Pharisêu thật đáng ta suy nghĩ.
Họ khép lại trong thành kiến
với Đức Giêsu.
Họ vùi dập bất cứ ai có cái
nhìn ngược với họ, dù là vệ binh hay Nicôđêmô.
Họ không ngại châm biếm hay
khinh miệt những người khác quan điểm.
Xin Chúa cho ta hồn nhiên
như các vệ binh,
và can đảm nói sự thật như
ông Nicôđêmô.
Cầu nguyện:
Chỉ mong tôi chẳng còn gì,
nhờ thế Người là tất cả của
tôi.
Chỉ mong ý muốn trong tôi chẳng còn gì,
nhờ thế tôi cảm thấy Người ở
mọi nơi,
đến với Người trong mọi sự,
và dâng Người tình yêu trong
mọi lúc.
Chỉ mong tôi chẳng còn gì,
nhờ thế tôi không bao giờ
muốn tránh gặp Người.
Chỉ mong mọi ràng buộc trong tôi chẳng còn gì,
nhờ đó tôi gắn bó với ý muốn
của Người
và thực hiện ý Người trong
suốt đời tôi.
(R. Tagore)
Lm Antôn Nguyễn Cao
Siêu, SJ
Hãy
Nâng Tâm Hồn Lên
21
THÁNG BA
Lòng
Cha Nhân Từ
Người
Cha bồn chồn ngóng đợi đứa con đi hoang của mình quay về. Ông động lòng thương
và thứ tha tất cả mọi lỗi lầm con mình đã phạm. Khi đứa con còn ở đàng xa, người
Cha đã nhận ra bóng anh, và ông động lòng thương. Ông chạy đến, ôm anh vào lòng
và hôn anh. Đứa con nói với Cha: “Lạy Cha, con đã lỗi phạm với trời và với Cha;
con không đáng được gọi là con của Cha nữa”
Nhưng
Cha ra lệnh cho các gia nhân: “Mau mang áo đẹp nhất ra mặc cho cậu, đeo nhẫn
vào ngón tay cậu, xỏ giày vào chân cậu. Hãy hạ con bê béo để ăn mừng – vì con của
ta đây đã chết nhưng nay sống lại, đã mất nhưng nay được tìm thấy.”(Lc 15,20 –
24)
Thiên
Chúa đối xử với mỗi người chúng ta – là những tội nhân – với cùng một tình yêu
vô điều kiện như thế. Ngài động lòng thương chúng ta khi chúng ta quay lại với
Ngài bằng trái tim thống hối chân thành. Ngài tỏ cho chúng ta thấy Ngài có tấm
lòng từ phụ biết bao.
-
suy tư 366 ngày của Đức Gioan Phaolô II -
Lm.
Lê Công Đức dịch
từ nguyên tác
LIFT
UP YOUR HEARTS
Daily
Meditations by Pope John Paul II
Lời Chúa Trong Gia
Đình
NGÀY
21-3
Gr
11,18-20; Ga 7,40-53.
LỜI
SUY NIỆM: “Trong nhóm
Pha-ri-sêu, có một người tên là Ni-cô-đê-mô trước đây đã đến gặp Đức Giêsu; ông
nói với họ: Lề luật của chúng ta có cho phép kết án ai , trước khi nghe người ấy
và biết người ấy làm gì không?”
Trước
những lời giảng dạy của Chúa Giêsu, về “Lời hứa ban nước hằng sống” dẫn đưa họ
về Thần Khí mà những kẻ tin vào Người sẽ được lãnh nhận. Sau khi đám đông nghe
những lời này thì có kẻ tin Người là Đấng Ki-tô, nhưng có kẻ lại không tin vì
người mang danh là người Ga-li-lê, còn Đấng Ki-tô lại xuất thân từ Bê-lem dòng
dõi vua Đa-vít. Nên họ đã không đồng nhất với nhau. Trong khi đó, nhóm người
Pha-ri-sêu lại sai các vệ binh Đền Thờ đi bắt Người, thì họ đã trở về tay
không, vì khi họ nghe giáo huấn của Người họ nhận ra trong đó có một quyền
năng. Trong nhóm Pha-ri-sêu, cũng có sự không đồng nhất trong việc bắt Người, đặc
biệt như ông Ni-cô-đê-mô.
Lạy
Chúa Giêsu, đứng trước Tin Mừng của Chúa, có kẻ nhận ra nhưng cũng kẻ không nhận
ra, hoặc từ chối. Chúng con tạ ơn Chúa đã ban cho mọi thành viên trong gia đình
chúng con ơn đức tin, để chúng con biết tôn thờ Chúa và lãnh nhận ơn cứu độ của
Chúa ban cho.
Mạnh
Phương
21
Tháng Ba
Hãy Ðếm Những Vì
Sao!
Trong
cuốn truyện thuộc loại tự thuật, một người cha ghi lại câu chuyện và những ý
nghĩ sau đây:
Một
đêm kia, trong lúc đang đọc báo, tôi nghe đứa con gái bé nhỏ của tôi bảo:
"Bố ơi, con sẽ đếm xem trên trời có mấy ngôi sao". Sau đó, tôi nghe
giọng nói êm đềm, dễ mến của con tôi bắt đầu đếm: 1, 2, 3, 4... rồi tôi chú tâm
vào việc đọc báo, không còn để ý đến những tiếng đếm của nó nữa. Ðến khi đọc
xong bài báo, tôi chú ý lắng tai và nghe tiếng đứa con gái tôi vẫn tiếp tục đếm:
223, 224. Ðếm đến đây nó ngừng lại quay sang tôi bảo: "Bố ơi, con không dè
trên trời có nhiều sao đến thế".
Nghe
con bình luận như trên, tôi chợt nhớ: Thỉnh thoảng tôi cũng thầm nói với Chúa:
"Chúa ơi, để con thử đếm xem con đã nhận lãnh bao nhiêu ơn lành Chúa
ban". Và càng đếm hình như trái tim tôi càng cảm thấy thổn thức, không phải
vì âu sầu nhưng vì bị nhiều hồng ân đè nặng. Và tôi cũng thường bật lên lời
bình luận như đứa con gái của tôi: "Lạy Chúa, con không dè đời con có nhiều
ơn Chúa đến thế!"
Một
trang nhật ký kia cũng mang một nội dung tương tự như những tư tưởng trên: Nếu
có ai đưa tôi một đĩa đầy cát và bảo tôi tìm những mảnh sắt bé nhỏ nằm lẫn lộn
trên cát, thì với đôi mắt và những ngón tay, tôi khó có lòng tìm ra được những
mảnh sắt ấy. Nhưng với một thỏi nam châm tôi có thể dễ dàng và mau lẹ hút ra những
vụn sắt nhỏ li ti trộn lẫn trong cát.
Một
trái tim vô ân có thể so sánh với đôi mắt trần và những ngón tay vụng về của
tôi mò mẫm trên đống cát, không tìm ra những ơn lành Thiên Chúa ban. Nhưng với
một trái tim biết ơn, có thể so sánh với một thỏi nam châm, tôi có thể lướt
nhanh qua mỗi giây phút của một ngày sống và khám phá ra nhiều hồng ân của
Thiên Chúa, với một sự khác biệt là những mảnh sắt nhỏ trong đống cát của Thiên
Chúa là những vật quý giá hơn vàng.
Nhiều
người sống hời hợt nên thấy cuộc đời cũng như những biến cố xảy ra hằng ngày và
những cảnh vật chung quanh mang toàn đen tối và vô giá trị như đất cát. Nhưng với
những người sống có chiều sâu, các biến cố, những vật chung quanh, dầu tầm thường
nhỏ bé đến đâu cũng là dịp để họ suy niệm và dâng lời cảm tạ: Một nụ hoa hồng
chớm nở, những tia nắng trinh nguyên của một buổi sáng đẹp trời, một cái bắt
tay thông cảm, một cử chỉ tha thứ, một sự giúp đỡ nho nhỏ.
(Lẽ
Sống)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét