Trang

Thứ Ba, 27 tháng 6, 2017

Không cần bói toán, vì chúng ta bước đi trong sự ngạc nhiên

Không cn bói toán, vì chúng ta bước đi trong s ngc nhiên

Chúng ta không cần bói toán để biết trước tương lai. Kitô hữu đích thực không phải là người bị cài đặt vào con số cố định. Kitô hữu là người đặt niềm tin nơi Thiên Chúa và để cho Ngài dẫn dắt trên con đường rộng mở với đầy sự ngạc nhiên. Đức Thánh Cha chia sẻ như thế trong thánh lễ sáng nay tại nhà nguyện Marta.
Lên đường
Kitô hữu mà chỉ dậm chân tại chỗ, thì không phải là Kitô hữu chính danh. Vì khi dậm chân tại chỗ, có nghĩa là người ấy bị cài đặt bởi quá nhiều điều, và không còn chỗ cho sự ngạc nhiên của Thiên Chúa. Con đường ngạc nhiên, con đường của niềm tin đặt nơi Chúa, giống như câu chuyện của Abraham hôm nay. Abraham cho thấy phong cách mà một Kitô hữu cần. Đó là ba khía cạnh: lên đường, lời hứa, và chúc phúc.
Thiên Chúa đã sai Apraham lên đường, rời bỏ xứ sở, rời bỏ quê hương. Các ngôn sứ cũng thế, ví như ngôn sứ Elisa. Câu chuyện ơn gọi của các môn đệ trong Tin Mừng cũng vậy. Chúa Giêsu mời gọi các ông, các ông bỏ lại mọi sự và lên đường theo Chúa. Nếu không có khả năng từ bỏ, thì chưa phải là Kitô hữu chính danh. Bởi lẽ khi chưa biết từ bỏ, họ không thể sống kinh nghiệm từ bỏ và chịu đóng đinh như Chúa Giêsu trên thập giá. Còn Apraham, ông vâng theo tiếng Chúa gọi, ông bỏ lại mọi sự và lên đường theo lời Chúa hứa.
Lời hứa
Người Kitô không dùng bói toán để đoán biết tương lai, cũng không có những quả cầu phalê để đoán số mệnh… Không. Không. Kitô hữu không biết mình đi đâu, chỉ biết rằng mình đi theo lời hướng dẫn. Đó là đi theo lời hứa của Thiên Chúa. Như Thiên Chúa nói với Apraham, rằng Chúa sẽ ban cho ông đất hứa làm gia nghiệp. Tuy nhiên, Apraham không xây nhà, mà chỉ cắm lều, lập bàn thờ để thờ phượng Thiên Chúa, và rồi ông tiếp tục bước đi, tiếp tục lên đường, luôn luôn lên đường.
Cuộc hành trình luôn bắt đầu mỗi sáng. Đó là con đường tin tưởng nơi Chúa, mở ra trước những ngạc nhiên của Thiên Chúa, có cả những điều chưa tốt, cả những điều tệ nữa, chúng ta thử nghĩ về người bệnh, thử nghĩ về người chết. Dù thế nào, đó cũng là con đường mở, là con đường Thiên Chúa dẫn chúng ta đến nơi an toàn, đến nơi Chúa dọn sẵn. Khi sống như thế, người ấy đang tiến bước, đang sống trong chiếc lều, một chiếc lều thiêng liêng. Tâm hồn chúng ta nhiều khi bị mắc kẹt trong những hệ thống, bị cài đặt bởi quá nhiều thứ, mà đánh mất không gian, không còn chỗ cho những lời hứa. Làm như thế, chúng ta không còn tiến bước, không còn là người Kitô hữu đích thực.
Chúc phúc
Kitô hữu là người được Thiên Chúa chúc phúc, và rồi đến lượt mình, họ đi chúc phúc cho tha nhân. Đây chính là đời sống Kitô của chúng ta. Bởi vì mọi người kể cả giáo dân đều phải chúc phúc cho người khác, đều phải chúc phúc cho tha nhân chính phúc lành mà họ đã nhận nơi Thiên Chúa. Thường thì chúng ta có thói quen không chúc lành cho người thân láng giềng. Chúng ta hãy sống như tổ phụ Abraham đã sống: đó là lên đường, là từ bỏ, là tin tưởng vào lời Thiên Chúa hứa, là sống không có gì đáng chê trách. Đời sống người Kitô đơn giản là thế.

T Quyết SJ


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét