01/08/2018
Thứ tư tuần 17 thường niên
Thánh Anphong Maria Ligôri, giám mục, tiến sĩ Hội Thánh.
Lễ nhớ.
* Thánh nhân sinh năm 1696 tại Napôli. Người từ bỏ nghề luật sư để làm linh mục, rồi sau lại nhận trách nhiệm giám mục để loan báo tình yêu của Chúa Kitô. Người đi giảng không mỏi mệt, siêng năng giải tội và rất nhân từ với các hối nhân. Người đã lập Dòng Chúa Cứu Thế nhằm mục đích loan báo Tin Mừng cho dân
các miền quê (1732). Người đã giảng dạy luân lý và viết nhiều tác phẩm về đời sống thiêng liêng. Người qua đời năm 1787.
BÀI ĐỌC I: Gr 15, 10.
16-21
“Tại sao tôi cứ buồn sầu mãi? Nếu
ngươi quay trở về, ngươi sẽ hiên ngang trước mặt Ta”.
Trích sách Tiên tri
Giêrêmia.
Mẹ hỡi, khốn cho con, tại
sao mẹ đã sinh ra con là kẻ hay tranh luận và cãi vã trong khắp xứ? Con không
cho vay mượn và cũng không ai cho con vay mượn, thế mà mọi người đều nguyền rủa
con.
Lạy Chúa là Thiên Chúa
các đạo binh, con lấy lời Chúa làm của ăn. Lời của Chúa trở nên sự vui mừng và
hân hoan cho lòng con, vì danh Chúa được kêu cầu trên con.
Con không ngồi trong
đám người chơi bời; con hãnh diện vì các việc tay Chúa làm. Con chỉ ngồi một
mình, vì Chúa đã khiến con đầy lời Chúa đe phạt. Tại sao con cứ buồn sầu mãi,
và vết thương con tở thành hiểm nghèo bất trị? Nó trở nên như nước giả dối
chóng cạn.
Vì vậy, Chúa phán thế
này: “Nếu ngươi quay trở về, Ta sẽ cho ngươi về đứng trước mặt Ta: nếu ngươi
phân biệt được vật quý với vật hèn, ngươi sẽ nên như miệng Ta, người ta sẽ quay
về với ngươi, và ngươi không phải quay về với họ. Ta sẽ khiến ngươi nên tường đồng
kiên cố cho dân này. Họ sẽ giao chiến với ngươi, nhưng họ không thắng được, vì
Chúa phán: Ta ở cùng ngươi để giải thoát và cứu chữa ngươi. Ta sẽ giải phóng
ngươi khỏi tay kẻ độc dữ, và sẽ cứu chữa ngươi khỏi tay kẻ hung bạo”. Đó là lời
Chúa.
ĐÁP CA: Tv 58, 2-3.
4-5a. 10-11. 17. 18
Đáp: Thiên Chúa là
chỗ con nương thân trong ngày cơ khổ (c. 17d).
Xướng: 1) Ôi Thiên
Chúa, xin cứu con thoát lũ địch nhân; bảo vệ con khỏi bọn người nổi lên chống đối!
Xin giải gỡ con khỏi những kẻ chuyên làm điều ác, và cứu con xa thoát bọn sát
nhân. – Đáp.
2) Kìa chúng đang gài
bẫy để sát hại con; âm mưu chống đối con là bọn người quyền thế. Lạy Chúa, con
không vương tội ác lỗi lầm; dầu con vô tội, chúng cũng ùa tới tấn công. – Đáp.
3) Lạy Chúa là sức mạnh
con, con hướng thân tìm về Chúa, vì lạy Chúa, Chúa là đồn lũy bảo vệ con. Thân
lạy Chúa, Chúa là Đấng xót thương con; lạy Chúa, xin Ngài ra tay nâng đỡ, khiến
cho con được vui nhìn quân nghịch phải thua. – Đáp.
4) Phần con, con sẽ ca
ngợi quyền năng Chúa, và mỗi buổi sáng, con hoan hỉ vì đức từ bi của Chúa, vì
Chúa đã trở nên đồn lũy bảo vệ con, và chỗ con nương thân trong ngày cơ khổ. –
Đáp.
5) Lạy Chúa là sức mạnh
con, con ca ngợi Chúa; vì lạy Chúa, Chúa là đồn lũy bảo vệ con, thân lạy Chúa,
Chúa là Đấng xót thương con. – Đáp.
ALLELUIA: 1 Sm 3, 9
Alleluia, alleluia!
– Lạy Chúa, xin hãy phán, vì tôi tớ Chúa đang lắng tai nghe: Chúa có lời ban sự
sống đời đời. – Alleluia.
PHÚC ÂM: Mt 13, 44-46
“Anh bán tất cả những gì anh có
mà mua thửa ruộng đó”.
Tin Mừng Chúa Giêsu
Kitô theo Thánh Matthêu.
Khi ấy, Chúa Giêsu
phán cùng dân chúng rằng: “Nước trời giống như kho tàng chôn giấu trong ruộng,
người kia tìm được, vội chôn vùi xuống, vui mừng trở về bán tất cả những gì anh
có mà mua thửa ruộng ấy. Nước trời cũng giống như người buôn nọ đi tìm ngọc
quý. Tìm được một viên ngọc quý, anh trở về bán mọi của cải mà mua viên ngọc ấy.
Đó là lời Chúa.
SUY NIỆM : Kho Tàng Quý Giá
Bài thơ "Viên
Ngọc Quý Giá Nhất" của thi hào Tagore có nội dung như sau:
Sanathan cầu nguyện
đang lúc đi bách bộ dọc theo bờ sông, bỗng có một thanh niên tiến đến và thành
khẩn van xin ngài bố thí. Nhà hiền triết đáp: "Ta không có gì cả. Ta đã
cho đi tất cả rồi, Ta chỉ còn cái bị ăn mày này thôi".
Người thanh niên tiếp
tục nài nỉ: - Thiên Chúa đã cho tôi đến gặp ngài, vì chỉ có ngài mới có thể
giúp tôi và làm cho tôi nên giàu có.
Nhà hiền triết mới
sực nhớ ngày nọ ông đã cất giấu bên cạnh bờ biển một viên ngọc quý mà ông đã
tình cờ tìm được. Ông nghĩ rằng biết đâu viên ngọc này một ngày nào đó sẽ giúp
ích cho một ai đó. Ông liền chỉ cho người thanh niên nơi cất giấu viên ngọc.
Người thanh niên ra
đi đào bới và đã tìm được viên ngọc quý. Cầm viên ngọc sáng ngời trong tay, người
thanh niên ngồi trên bãi biển và suy nghĩ suốt đêm. Khi bình minh vừa ló dạng,
anh tìm đến với nhà hiền triết và khẩn khoản nài xin:
- Thưa ngài, xin
hãy cho tôi viên ngọc quý hơn mọi viên ngọc quý. Xin hãy cho tôi thứ của cải vượt
trên mọi thứ của cải.
Nói xong, anh ném
viên ngọc xuống dòng sông và đứng dậy đi theo nhà hiền triết.
Bài thơ trên đây có thể
minh họa cho chúng ta cái nghịch lý chạy xuyên suốt toàn bộ Tin Mừng: mất mát
là được lợi lộc, cho là được nhận lãnh, chết là được sống. Ðó là cái nghịch lý
mà Chúa Giêsu đã quảng bá và sống cho đến tận cùng: cái chết trên Thập giá và sự
Phục sinh vinh hiển của Ngài là một thể hiện của cái nghịch lý ấy.
Trong Tin Mừng hôm
nay, với hai dụ ngôn có nội dung gần như nhau, một lần nữa, Chúa Giêsu muốn đề
ra cái nghịch lý ấy: vì Nước Trời, con người phải bán đi tất cả, phải chấp nhận
mất tất cả. Thế nhưng Nước Trời là gì? Chúa Giêsu xem ra đã không mất giờ và
dài dòng trong những lý thuyết khô khan. Với các môn đệ, Ngài nói như một mệnh
lệnh: "Hãy theo Ta" và họ đã bỏ mọi sự để đi theo Ngài. Với người
thanh niên giàu có, Ngài mời gọi: "Hãy về bán tất cả tài sản, phân phát
cho người nghèo, và trở lại đi theo Ta".
Hãy đi theo Ngài, vì
Ngài là tất cả. Hãy đánh đổi mọi sự để được sống với Ngài. Chúa Giêsu chính là
hiện thân của Nước Trời: nơi Ngài, con người tìm được kho tàng quý giá nhất;
nơi Ngài, con người được sống và sống sung mãn. Chính Chúa Giêsu đã nói:
"Ta đến để cho chúng được sống và sống dồi dào". Các môn đệ được kêu
gọi trước tiên để sống với Ngài. Ðược sống với Ngài, đi theo Ngài, lấy Ngài làm
lẽ sống, đó là nội dung đích thực của tư cách làm môn đệ.
Kitô giáo do đó thiết
yếu chính là Chúa Giêsu Kitô. Làm Kitô hữu có nghĩa là chọn Chúa làm gia nghiệp
và sẵn sàng đánh đổi tất cả để sống cho Ngài và vì Ngài. Làm Kitô hữu có nghĩa
là đặt Ngài vào trọng tâm cuộc sống, để dù khi ăn, dù khi uống, dù làm bất cứ
việc gì, luôn luôn tôn vinh Ngài. Làm Kitô hữu là sống cho Ngài và sống bằng
chính sức sống của Ngài, để có thể thốt lên như thánh Phaolô: "Tôi sống,
nhưng không phải tôi sống, mà là chính Chúa Kitô sống trong tôi". Một cuộc
sống như thế chắc chắn đòi hỏi nhiều hy sinh, phấn đấu, mất mát.
Dù sống trong hoàn cảnh
nào, bất cứ người môn đệ nào của Chúa Kitô cũng đều cảm nghiệm được lời tiên
báo của Ngài: "Vì Danh Thầy, các con sẽ bị mọi người ghét bỏ". Không
bị bách hại công khai, thì cũng bị chống đối hay loại trừ, đó là số phận của
người Kitô hữu.
Nguyện xin Chúa Kitô,
Ðấng chúng ta đã chọn làm gia nghiệp, luôn gìn giữ chúng ta trên bước đường
theo Chúa, và củng cố chúng ta trong nghịch lý mà Ngài đã sống: mất mát là lợi
lộc, cho là lãnh nhận, chết là được sống.
(Trích trong ‘Mỗi Ngày
Một Tin Vui’)
Lời Chúa Mỗi Ngày
Thứ Tư Tuần 17 TN2, Năm Chẵn.
Bài đọc: Jer
15:10, 16-21; Mt 13:44-46
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Làm mọi sự để
đạt tới Nước Trời.
Để biết quí trọng điều
gì, một người trước tiên cần biết điều đó làm gì cho mình. Nếu không biết giá
trị của nó, người đó sẽ không quí trọng và không bỏ thời giờ cũng như công sức
để tìm điều đó. Ví dụ, ngọc quí đặt trước miệng con heo, hay những khám phá về
các văn bản cổ của Kinh Thánh đặt trước kẻ vô thần.
Các bài đọc hôm nay muốn
nhấn mạnh tới việc con người phải có cặp mắt tinh đời để nhận ra sự quí trọng của
Lời Chúa và của Nước Trời. Hai điều này có liên hệ mật thiết với nhau: Lời Chúa
soi dẫn cho con người đạt tới Nước Trời. Trong bài đọc I, khi ngôn sứ Jeremiah
gặp được Lời Chúa, ông đã vui mừng “nuốt” vào; nhưng cũng vì Lời Chúa, ông bị mọi
người chống đối và chê bỏ đến nỗi ông nghi ngờ ngay cả về sự hiện hữu của mình
trong cuộc đời. Thiên Chúa đã đến để củng cố tinh thần cho ông. Ngài hứa nếu
ông trung thành với sứ vụ ngôn sứ, Ngài sẽ làm cho ông trở nên như một thành đồng
vững chắc, sẽ giải thoát ông khỏi tay mọi kẻ thù hung ác, và sẽ ban ơn cứu độ
cho ông. Trong Phúc Âm, Chúa Giêsu ví Nước Trời như một kho tàng giấu trong ruộng
hay như một viên ngọc quí đến nỗi khi một người tìm được, người đó sẽ vui mừng
về nhà bán hết mọi sự ông có để mua cho được.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I: Thiên Chúa cung cấp hy vọng cho ngôn sứ Jeremiah khi ông chịu
đau khổ.
1.1/ Sự nghịch lý của Lời
Chúa: Đối với ngôn sứ, Lời Chúa là lý do cho
sứ vụ của ông. Nếu không nói Lời Chúa, ông không còn là ngôn sứ của Thiên Chúa.
Người ngôn sứ vui mừng khi nhận được Lời Chúa như Jeremiah xác tín trong trình
thuật hôm nay: “Gặp được Lời Chúa, con đã nuốt vào, Lời Ngài làm cho con hoan hỷ,
làm vui thoả lòng con, vì con được mang danh Ngài,
lạy Đức Chúa, Thiên Chúa các đạo binh.” Tác giả Sách Khải Huyền diễn tả cách khác: “Tôi cầm lấy cuốn sách nhỏ từ tay thiên thần và nuốt đi. Trong miệng tôi nó ngọt ngào như mật ong, nhưng khi tôi nuốt rồi, thì bụng dạ tôi cay đắng” (Rev 10:10).
lạy Đức Chúa, Thiên Chúa các đạo binh.” Tác giả Sách Khải Huyền diễn tả cách khác: “Tôi cầm lấy cuốn sách nhỏ từ tay thiên thần và nuốt đi. Trong miệng tôi nó ngọt ngào như mật ong, nhưng khi tôi nuốt rồi, thì bụng dạ tôi cay đắng” (Rev 10:10).
Ngôn sứ Jeremiah cũng
cảm thấy sự cay đắng của Lời Chúa khi ông thi hành sứ vụ, đến nỗi đã phải thốt
lên: “Con vô phúc quá, mẹ ơi, mẹ sinh con ra làm gì, để cho người ta chống đối,
cho cả nước gây gổ với con? Con chẳng cho ai vay, cũng không mượn của người, thế
mà vẫn cứ bị nguyền rủa.” Ông bị chống đối và nguyền rủa vì ông nói những lời
mà thiên hạ không thích nghe. Họ muốn hòa bình trong khi ông cứ tiên đoán chiến
tranh, họ muốn thịnh vượng mà ông cứ tiên đoán điêu tàn đổ vỡ…
Ngôn sứ phải nói và sống
theo sự thật trong khi dân chúng ưa chuộng sự hời hợt và giả dối bên ngoài. Đó
là lý do nhiều khi ngôn sứ thấy mình sống cách biệt khỏi mọi người, ông “không
ngồi chung vui với phường giễu cợt… phải ngồi riêng một mình.” Không những thế,
ông còn bị mọi người xa lánh như tránh một điều gì ghê tởm. Chính Jeremiah cũng
bị người ta ném xuống giếng. Ngồi trên bùn, ông băn khoăn tự hỏi hiệu quả của Lời
Chúa cho con người!
1.2/ Thiên Chúa củng cố
niềm tin cho ngôn sứ Jeremiah.
Trước tiên, Thiên Chúa
muốn Jeremiah hiểu ngôn sứ là “miệng” của Thiên Chúa, ông không thể nói khác
hơn những gì Thiên Chúa muốn ông nói. Nếu ông không chịu nói hay nói những gì
khác với những điều Thiên Chúa truyền, ông không còn là ngôn sứ của Ngài.
Thứ đến, dân chúng phải
lắng nghe và thi hành Lời Chúa nói qua các ngôn sứ; chứ không phải ngôn sứ thay
đổi Lời Chúa cho phù hợp với lối sống và nguyện vọng của dân. Ngài nhắc nhở
Jeremiah: “Chính họ sẽ quay về với ngươi chứ không phải ngươi quay về với họ.”
Tiếp đến, chống đối và
đau khổ không thể nào tránh được trên bước đường thi hành sứ vụ của ngôn sứ, vì
tự bản chất sứ vụ của ngôn sứ bao gồm điều này. Vì dân chúng lạc hướng xa Thiên
Chúa, nên ông phải chiến đấu chống lại ma quỉ, thế gian, và yếu đuối xác thịt để
đưa họ trở về. Chống lại ba thù là điều không dễ dàng; nhưng với sức mạnh của
Thiên Chúa, ông có thể làm được. Thiên Chúa hứa với Jeremiah: “Ta sẽ làm cho
ngươi nên thành đồng kiên cố đối với dân này. Chúng có chống lại ngươi cũng chẳng
làm chi được.”
Sau cùng, ngôn sứ sẽ
chiến thắng mọi trở ngại và được lãnh phần thưởng vinh quang. Ngôn sứ của Thiên
Chúa không thể thất bại vì ông không chiến đấu một mình, nhưng chiến đấu cùng với
Thiên Chúa các đạo binh. Ngài sẽ ban phần thưởng chiến thắng sau cùng cho ông.
2/ Phúc Âm: Ông vui mừng đi bán tất cả những gì mình có mà mua thửa ruộng
ấy.
2.1/ Cần biết giá trị của
Nước Trời: Chúa Giêsu mặc khải rõ ràng ý định
của Thiên Chúa cho con người là Ngài muốn cho con người về hưởng hạnh phúc với
Ngài trên trời (Jn 6:39-40). Như vậy,
mục đích của cuộc đời
là chiếm cho được Nước Trời, chứ không phải bất cứ điều gì khác, như: làm nhiều
tiền, có quyền cao chức trọng, có vợ đẹp con khôn…
Tại sao Nước Trời quan
trọng hơn mọi giá trị của trần thế? Có rất nhiều so sánh về hai giá trị của Nước
Trời và của trần thế, chúng ta chỉ vắn tắt ở đây. Giá trị của Nước Trời vĩnh cửu,
hoàn hảo, mang lại hạnh phúc, không ai có thể tước đoạt; trong khi giá trị của
trần thế chỉ tạm thời, bất toàn, không đem lại hạnh phúc đích thực, và có thể bị
mất dễ dàng.
2.2/ Dám hy sinh mọi sự để
đạt tới Nước Trời: Làm sao để đạt được Nước
Trời? Chúa Giêsu trả lời: phải về nhà gom góp mọi sự và bán hết!
Trước tiên, cám dỗ của
con người là muốn cả hai: vừa muốn Nước Trời vừa muốn hưởng thụ theo tiêu chuẩn
của người đời. Nguy hiểm của việc bắt cá hai tay: nếu không bán hết, những gì
chúng ta giữ lại sẽ làm cho chúng ta chia trí; rồi thay vì mua lấy Nước Trời,
chúng ta lại bằng lòng với cuộc sống của nước trần thế này.
Nếu muốn đạt được Nước
Trời, Chúa Giêsu đòi chúng ta phải lằng nghe và thi hành Lời Chúa dạy. Những điều
này không dễ dàng thi hành vì tư tưởng và đường lối của Thiên Chúa rất khác với
tư tưởng và đường lối của con người. Sống theo tiêu chuẩn của Thiên Chúa, chúng
ta phải chấp nhận thiệt thòi, đau khổ, chống đối, và ngay cả cái chết.
Nhưng chúng ta không
chiến đấu một mình, Thiên Chúa sẽ chiến đấu với chúng ta qua sức mạnh của ơn
thánh. Ngài sẽ giúp chúng ta vượt qua mọi khó khăn trở ngại, và hứa ban chiến
thắng cho những người trung thành bước theo Ngài. Kinh nghiệm cho thấy: sống
theo tiêu chuẩn Nước Trời không chỉ mang lại cho chúng ta nguồn vui vĩnh cửu
mai sau mà còn đem lại niềm vui và bình an trong cuộc sống hiện tại.
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
– Chúng ta phải hiểu
rõ và xác tín sự quan trọng của Nước Trời; nếu không, chúng ta sẽ không dám hy
sinh những gì mình đang có.
– Bán của cải vật chất
đã khó, nhưng khi phải hy sinh từ bỏ ý riêng và vác thánh giá theo Chúa còn khó
hơn bội phần. Chúng ta cần cầu xin sức mạnh của Thiên Chúa.
– Những gì khó với con
người, nhưng mọi sự đều có thể và không khó với Thiên Chúa. Chúng ta cần tin tưởng
những lời Người hứa với tiên tri Jeremiah: Ta sẽ ở với ngươi để cứu độ và giải
thoát ngươi khỏi tay kẻ thù.
Linh mục Anthony
Đinh Minh Tiên, OP
01/8/2018 – thứ tư đầu tháng tuần 17 tn
Thánh An-phong Ma-ri-a Li-gô-ri, giám mục, tiến sĩ HT
Mt 13,44-46
khám phá được kho tàng
“Nước Trời giống như chuyện kho báu… người kia tìm được, bán
tất cả những gì ông có để mua.” (Mt
13,44)
Suy niệm: Hôm qua Giáo Hội kính nhớ
Thánh I-nha-xi-ô, sáng lập Dòng Tên; hôm nay là Thánh An-phong, sáng lập Dòng
Chúa Cứu Thế. Cuộc đời hai vị thánh này là những minh hoạ tuyệt vời lời Đức
Giê-su kể hôm nay: “bán tất cả những gì mình có” để mua “kho tàng
chôn giấu trong ruộng.” Mỗi người mỗi cách, nhưng cả hai đều xuất thân từ
những gia đình đầy thế giá và đều đang say sưa săn đuổi quyền lực và danh vọng
thế trần. Rồi một biến cố xảy đến tuy tự nó không đủ để làm vỡ mộng, nhưng cả
hai đã ‘tự ý’ vỡ mộng – để ôm một giấc mộng cao hơn, giấc mộng ‘Nước Trời’, và
sẽ không bao giờ phải vỡ mộng nữa.
Mời Bạn: Hãy tượng tượng rằng bạn
chỉ còn 10 ngày nữa để sống. Bạn gác tay lên trán và nghĩ xem bằng cách nào
mình sẽ sống tốt nhất 10 ngày cuối cùng này. Đâu là những thứ bèo bọt mà lâu
nay bạn dành quá nhiều quan tâm, quá nhiều thời gian và sức lực, và bây giờ cần
phải dứt bỏ? Đâu là những điều thực sự giá trị và đáng nghĩ, đáng nói, đáng
làm, mà lâu nay bạn không mấy tha thiết hay thậm chí hoàn toàn dửng dưng, vì
lòng trí bạn bị xâm chiếm bởi những thứ rơm rác khác?
Sống Lời Chúa: Ta chỉ có thể sống tốt nhất
một đời bằng cách sống tốt nhất từng ngày. Bạn qui hướng trọn ngày sống hôm nay
về Đức Ki-tô và về Tin Mừng của Người, khi một mình cũng như khi tiếp xúc với
người khác, khi làm việc cũng như lúc giải trí: tất cả ĐỂ VINH DANH CHÚA HƠN!
Cầu nguyện: Lạy Chúa, này
con đây, xin thuộc trọn về Chúa. Xin Chúa dùng con hoàn toàn theo như ý Chúa muốn.
(5 Phút Lời Chúa)
Vui mừng bán tất cả (01.8.2018 – Thứ Tư Tuần 17 Thường niên)
Suy niệm:
Tất cả bắt đầu từ một sự tình cờ may mắn.
Người nông dân nghèo phải làm thuê cho điền chủ
tình cờ gặp được kho báu chôn trong ruộng.
Người buôn ngọc tình cờ gặp được viên ngọc tuyệt vời,
có giá trị lớn lao mà người bán không hề biết.
Sau đó phản ứng của cả hai rất giống nhau:
ra đi, bán tất cả những gì mình có và mua…
Không thấy có dấu vết của sự nuối tiếc
hay ngần ngại giằng co.
Tất cả diễn ra thật nhanh
và tràn ngập niềm vui thanh thản.
Ai cũng rõ họ hạnh phúc biết chừng nào
khi chiếm được kho báu và viên ngọc.
Cuộc đời họ chuyển sang một giai đoạn mới.
Người nông dân nghèo phải làm thuê cho điền chủ
tình cờ gặp được kho báu chôn trong ruộng.
Người buôn ngọc tình cờ gặp được viên ngọc tuyệt vời,
có giá trị lớn lao mà người bán không hề biết.
Sau đó phản ứng của cả hai rất giống nhau:
ra đi, bán tất cả những gì mình có và mua…
Không thấy có dấu vết của sự nuối tiếc
hay ngần ngại giằng co.
Tất cả diễn ra thật nhanh
và tràn ngập niềm vui thanh thản.
Ai cũng rõ họ hạnh phúc biết chừng nào
khi chiếm được kho báu và viên ngọc.
Cuộc đời họ chuyển sang một giai đoạn mới.
Thái độ của hai người trên được coi là bình thường.
Ở địa vị ta, ta cũng làm như thế.
Kho báu và viên ngọc là những thứ thấy được,
có giá trị hiển nhiên và hết sức hấp dẫn.
Chúng hứa hẹn một sự giàu sang mà ai cũng thèm thuồng,
nên người ta dễ bán tất cả để mua được chúng.
Bị ảnh hưởng bởi não trạng hưởng thụ vật chất,
chúng ta thường coi kho báu duy nhất ở đời này
là tiền bạc, quyền uy và khoái lạc.
Khi nói Nước Trời là kho báu bền vững,
Ðức Giêsu là viên ngọc quý đích thực,
chúng ta lại thấy đó là cái gì mơ hồ,
xa xôi, ít lôi cuốn, thậm chí không có thật.
Chính vì thế chúng ta thường ngần ngại khi từ bỏ,
dè sẻ, nuối tiếc khi phải hy sinh cho Chúa.
Ở địa vị ta, ta cũng làm như thế.
Kho báu và viên ngọc là những thứ thấy được,
có giá trị hiển nhiên và hết sức hấp dẫn.
Chúng hứa hẹn một sự giàu sang mà ai cũng thèm thuồng,
nên người ta dễ bán tất cả để mua được chúng.
Bị ảnh hưởng bởi não trạng hưởng thụ vật chất,
chúng ta thường coi kho báu duy nhất ở đời này
là tiền bạc, quyền uy và khoái lạc.
Khi nói Nước Trời là kho báu bền vững,
Ðức Giêsu là viên ngọc quý đích thực,
chúng ta lại thấy đó là cái gì mơ hồ,
xa xôi, ít lôi cuốn, thậm chí không có thật.
Chính vì thế chúng ta thường ngần ngại khi từ bỏ,
dè sẻ, nuối tiếc khi phải hy sinh cho Chúa.
Vậy vấn đề là khả năng thấy, nhờ lòng tin.
Bản thân tôi có thấy Ðức Giêsu là viên ngọc quý,
và Nước Trời là kho báu không?
Chỉ ai thấy được những thực tại vô hình
và ngây ngất trước giá trị của chúng,
người ấy mới hồn nhiên và vui tươi
đánh đổi tất cả kho báu phù phiếm của đời này
để lấy kho báu bất diệt trên trời (x. Mt 6,20).
Có khi tình cờ, qua một biến cố, một người bạn,
qua một cuốn sách, một đoạn Lời Chúa, một kỳ tĩnh tâm,
tôi chợt gặp Ðức Giêsu như viên ngọc ngời sáng,
hấp dẫn, mời gọi tôi bay lên khỏi cái tôi tầm thường:
tôi có dám bán nỗi đam mê ích kỷ của mình
để mua lấy tình bạn với Ngài không?
Bản thân tôi có thấy Ðức Giêsu là viên ngọc quý,
và Nước Trời là kho báu không?
Chỉ ai thấy được những thực tại vô hình
và ngây ngất trước giá trị của chúng,
người ấy mới hồn nhiên và vui tươi
đánh đổi tất cả kho báu phù phiếm của đời này
để lấy kho báu bất diệt trên trời (x. Mt 6,20).
Có khi tình cờ, qua một biến cố, một người bạn,
qua một cuốn sách, một đoạn Lời Chúa, một kỳ tĩnh tâm,
tôi chợt gặp Ðức Giêsu như viên ngọc ngời sáng,
hấp dẫn, mời gọi tôi bay lên khỏi cái tôi tầm thường:
tôi có dám bán nỗi đam mê ích kỷ của mình
để mua lấy tình bạn với Ngài không?
Nếu ta còn ngần ngại khi phải bán đi tất cả
thì chỉ vì ta chưa thấy.
Nhưng nếu ta cứ can đảm bán đi,
ắt ta sẽ thấy.
Niềm vui chỉ đến với người dám bán tất cả.
thì chỉ vì ta chưa thấy.
Nhưng nếu ta cứ can đảm bán đi,
ắt ta sẽ thấy.
Niềm vui chỉ đến với người dám bán tất cả.
Cầu nguyện:
Lạy Chúa Giêsu,
giàu sang, danh vọng, khoái lạc
là những điều hấp dẫn chúng con.
Chúng trói buộc chúng con
và không cho chúng con tự do ngước lên cao
để sống cho những giá trị tốt đẹp hơn.
Xin giải phóng chúng con
khỏi sự mê hoặc của kho tàng dưới đất,
nhờ cảm nghiệm được phần nào
sự phong phú của kho tàng trên trời.
Ước gì chúng con mau mắn và vui tươi
bán tất cả những gì chúng con có,
để mua được viên ngọc quý là Nước Trời.
Và ước gì chúng con không bao giờ quay lưng
trước những lời mời gọi của Chúa,
không bao giờ ngoảnh mặt
để tránh cái nhìn yêu thương
Chúa dành cho từng người trong chúng con. Amen.
giàu sang, danh vọng, khoái lạc
là những điều hấp dẫn chúng con.
Chúng trói buộc chúng con
và không cho chúng con tự do ngước lên cao
để sống cho những giá trị tốt đẹp hơn.
Xin giải phóng chúng con
khỏi sự mê hoặc của kho tàng dưới đất,
nhờ cảm nghiệm được phần nào
sự phong phú của kho tàng trên trời.
Ước gì chúng con mau mắn và vui tươi
bán tất cả những gì chúng con có,
để mua được viên ngọc quý là Nước Trời.
Và ước gì chúng con không bao giờ quay lưng
trước những lời mời gọi của Chúa,
không bao giờ ngoảnh mặt
để tránh cái nhìn yêu thương
Chúa dành cho từng người trong chúng con. Amen.
Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J.
Hãy Nâng Tâm Hồn Lên
1 THÁNG TÁM
Tại Sao Thiên Chúa
Cho Phép Sự Dữ Xảy Ra?
Thánh Kinh đảm bảo rằng
“sự ác không lướt thắng được sự khôn ngoan” (Kn 7,30). Điều đó khích lệ chúng
ta xác tín rằng trong kế hoạch quan phòng của Đấng Tạo Hóa, rốt cục sự dữ cũng
‘chịu thua’ sự thiện. Trong ánh sáng của sự quan phòng thần linh, chúng ta bắt
đầu hiểu hai sự thật này: một là, “Thiên Chúa không muốn sự dữ vì chính nó”;
hai là, “Thiên Chúa cho phép điều dữ xảy ra”.
Để hiểu tại sao “Thiên
Chúa không muốn sự dữ vì chính nó”, chúng ta cần nhớ lại những lời trong Sách
Khôn Ngoan: “Thiên Chúa không làm ra cái chết; Ngài cũng chẳng vui gì khi sinh
mạng tiêu vong. Ngài đã sáng tạo muôn loài cho chúng hiện hữu” (Kn 1,13-14).
Để hiểu tại sao Thiên
Chúa cho phép sự dữ xảy ra giữa những sự vật thể lý, rất cần nhớ lại rằng vật
chất thể lý – trong đó có thân xác con người – là những thứ dễ hư nát và tiêu
vong. Chúng ta cần nhấn mạnh rằng điều này ảnh hưởng đến chính cơ cấu của bản
tính vật chất của các tạo vật này. Nhưng điều này hoàn toàn lô-gíc. Thật khó mà
hình dung rằng các thụ tạo vật chất có thể tồn tại mà không bị giới hạn trong
tình trạng hiện hữu của thế giới vật chất chúng ta. Như vậy, chúng ta có thể hiểu
rằng nếu “Thiên Chúa không làm ra cái chết” – như Sách Khôn Ngoan khẳng định –
thì đồng thời Ngài vẫn cho phép cái chết xảy ra, trong viễn tượng của sự tốt
lành phổ quát của toàn vũ trụ vật chất.
– suy tư 366 ngày của
Đức Gioan Phaolô II –
Lm. Lê Công Đức dịch từ nguyên tác
LIFT UP YOUR HEARTS
Daily Meditations
by Pope John Paul II
Lời Chúa Trong Gia Đình
NGÀY 01/8
Thánh Alphongsô
Maria Liguori,
giám mục tiến sĩ Hội
Thánh
Gr 15, 10.16-21; Mt
13, 44-46.
LỜI SUY NIỆM: “Nước Trời giống
như chuyện kho báu chôn giấu trong ruộng, có người kia gặp được thì liền chôn
giấu lại, rồi vui mừng đi bán tất cả, những gì mình có mà mua thuở ruộng ấy.”
Trong cả hai dụ ngôn mà Chúa Giêsu đưa ra cho chúng ta thấy được, đối với Nước
Trời luôn luôn hiện diện trong đời sống của con người, nhưng chỉ có những con
người biết chăm chỉ, tích cực trong chính công việc của mình mới khám phá ra được,
và khi đã khám phá ra rồi thì lấy làm vui thích và muốn chiếm cho bằng được, sẵn
sàng hy sinh tất cả những gì mình đang có, để mua cho bằng được.
Lạy Chúa Giêsu. Người nông dân đã cần mẫn trong công việc của mình, cố gắng đào
sâu, nhờ đó đã gặp kho báu, cũng như người buôn ngọc đã dày công tìm kiếm nhờ
đó đã tìm gặp viên ngọc quý. Xin Chúa cho tất cả chúng con tích cực tìm
kiếm và đào sâu về Giáo Lý và Lời Chúa, để trong suy niệm chúng con cũng khám
phá ra được những gì cần thiết cho cuộc sống của chúng con, để đức tin chúng
con ngày càng trưởng thành hơn, giúp chúng con có cuộc sống bình an và hạnh
phúc.
Mạnh Phương
Gương Thánh Nhân
Ngày 01-08
Thánh ALPHONSÔ
LIGUORI
Giám mục, Tiến Sĩ Hội
Thánh (1696 – 1787)
Thánh Alphongsô Maria
Liguori sinh ngày 27 tháng 9 năm 1696 tại Marinella gần Naples và là con trưởng
trong 7 anh em. Ngay từ trong nôi, Ngài là giao điểm tập hợp ân huệ đáng mơ ước
như trí thông minh, danh giá, tài sản, thiên khiếu nghệ thuật và một tấm lòng đại
độ.
Trong khi đó người mẹ
rất đạo hạnh nghĩ rằng: – Các ân huệ tốt đẹp nhất sẽ chẳng có giá trị gì nếu
không hướng về Chúa. Người lãnh nhiều phải trả nhiều.
Như vậy ân phúc kỳ diệu
nhất mà Alphongsô nhận được chính là giáo huấn của người mẹ. Alphongsô học tiếng
Hy lạp, tiếng Latinh, tiếng Pháp và toán. Ngài say mê âm nhạc và hội họa. Là một
con người có chí. Alphongsô gây ảnh hưởng tốt đối với chúng bạn. Bằng sự trong
trắng tế nhị và lòng đạo đức của mình. Một người bạn kể lại rằng: có lần thua
cuộc chơi và giận dữ đến độ trở nên sỗ sàng. Alphongsô buồn phiền nghỉ chơi và
nói: – “Chúa không muốn tôi được chút tiền đã khiến cho bạn làm phiền lòng
Ngài”
Thế rồi Alphongsô biến
mất vào vườn. Các bạn đổ xô đi tìm Ngài và gặp Ngài đang quỳ cầu nguyện trước
tượng Đức Mẹ đặt trên cành cây. Người bạn xấu xúc động nói : – “Tôi đã làm phiền
một vị thánh”.
Alphongsô thành công rất
sớm trên cùng đời. 17 tuổi Ngài đậu bằng tiến sĩ luật khoa cả về giáo luật lẫn
dân luật và đã bắt đầu hành nghề luật sư. Khả năng hùng biện của Ngài hứa hẹn một
tương lai sáng lạn. Nhưng tuổi trẻ cũng có cớ dẫn Ngài tới lỗi lầm với trong hậu
quả bi thảm, năm 1723 trong một vụ kiện, Ngài biện hộ với một giọng nói hùng hồn.
Lý lẽ vững chắc, làm cho cả tòa án phải ngỡ ngàng tán thưởng. Nhưng khi vừa dứt
lời, đối thủ ôn hoà vạch ra một lỗi nhỏ mà Ngài không nhận thấy. Chính lỗi nhỏ
đó đã tiêu hủy luận chứng lẫn danh tiếng của Ngài.
Thất bại Alphongsô rất
đau buồn và đã đóng cửa phòng hai ngày liền. Ngài suy nghĩ và tự hỏi rằng: “Đây
không phải là lời mời gọi của Chúa hay sao …? Bỏ nghề, Ngài nói : – “Oi thế
gian, ta đã biết ngươi. Hỡi pháp đình, ngươi sẽ không còn gặp ta nữa”.
Ngài tìm đường sống và
dấn thân cho công cuộc bác ái. Một ngày kia, đang khi thăm viếng các bệnh nhân
trong một nhà thương, Ngài nghe hỏi: – “Ngươi làm gì ở thế gian này ?”
Nhìn chung quanh Ngài
không thấy ai, nhưng Ngài vẫn nghe hỏi một lần nữa. Vào một nguyện đường dâng
kính Đức Mẹ từ bi gần đó, Ngài hứa sẽ gia nhập dòng giảng thuyết và làm linh mục.
Đặt thanh gươm trên bàn thờ Ngài nói:- “Lạy Chúa này con đây, xin hãy làm nơi
con điều đẹp lòng Chúa. Con là gì và con có chi, con xin hiến dâng để phụng sự
Chúa”.
Nghe tin này cha Ngài
giận dữ, Ngài quyết bỏ nghề, bỏ cả vị hôn thê của Ngài sao ? Ngài đã trả lời rằng:
đối với Chúa chẳng có hy sinh nào gọi là quá lớn lao cả. Ngài cương quyết giữ ý
định và cha Ngài không thèm nhìn đến Ngài nữa. Năm 1726, Ngài thụ phong linh mục.
Thánh nhân rao giảng
khắp vương quốc Naples. Cha Ngài giận dữ quyết không chịu nghe. Ngày kia ông
vào một thánh đường, đúng lúc con ông đang thuyết giảng. Thoạt đầu ông giận dữ,
nhưng rồi dần dần ông mềm lòng. Ơn Chúa đã đến nhờ lời giảng dạy của con ông. Kết
thúc giờ phụng vụ ra về ông nói: “Con tôi đã làm cho tôi được biết Chúa”.
Suốt đời, thánh
Alphongsô không những chỉ nỗ lực trong công việc tri thức mà còn lo tiếp xúc với
dân chúng. Ngài chỉ thích việc ngồi tòa hơn là việc nghiên cứu. Ngài mang đặc
điểm của một linh mục truyền giáo. Thành quả của Ngài thực hiện được chính là
dòng Chúa Cứu Thế, thành lập tại Scala tháng 11 năm 1732. Dầu cho từ đầu, hội
dòng đã bị phân rẽ thành hai phe và thánh Alphongsô phải khởi đầu lại, với hai
người bạn, nhưng hội dòng cũng khởi sự lớn dần. Dòng được chuẩn nhận ngày 21
tháng 2 năm 1749.
Năm 1548 thánh nhân xuất
bản bộ thần học luân lý, được đức giáo hoàng Bênêdictô XIV phê chuẩn và gặt
trong nhiều thành quả tức thời.
Năm 1762 Đức Clementô
XIV đặt Ngài làm giám mục cai quản địa phận Agata. Ngài nỗ lực thăng tiến lòng
đạo đức trong điạ phận, khởi sự từ viêc canh tân hàng giáo sĩ. Năm 1775 Ngài được
đức giáo hoàng Piô VI cho phép từ nhiệm để về sống trong dòng tại Nocera.
Những năm cuối đời,
thánh Alphongsô đã trải qua rất nhiều đau khổ cả thể xác lẫn tinh thần. Dầu
trong “đêm tối của linh hồn” Ngài vẫn không nao núng và luôn kiên trì cầu nguyện.
Ngài nói: “Ai cầu nguyện sẽ được cứu thoát, ai không cầu nguyện sẽ tự luận phạt”.
Cuối cùng Ngài tìm được bình an và qua đời năm 1787.
(daminhvn.net)
01 Tháng Tám
Bài Giảng Của Vị Giáo Trưởng
Trong một thị trấn
nhỏ bên Liên Xô. Một số người Do Thái đang chờ đón vị giáo trưởng của họ. Ðã
lâu lắm cộng đoàn của họ không có người lãnh đạo. Vị giáo trưởng lại cư ngụ
trong một thành phố khác. Ông chỉ đến thăm cộng đoàn nhỏ bé này mỗi năm một lần.
Ai ai cũng náo nức được gặp con người thánh thiện nổi tiếng này. Mọi người chuẩn
bị những câu hỏi mà họ sẽ lần lượt nêu lên để xin vị giáo trưởng giải đáp.
Khi ông đến nơi, sự
căng thẳng càng hiện lên trên nét mặt của nhiều người. Ai cũng đang trong tư thế
giơ tay để đặt câu hỏi. Nhưng khi mọi người đã an tọa trong phòng họp, vị giáo
trưởng không nói lời nào. Ông đưa mắt nhìn mọi người. Một hồi lâu, ông bỗng
ngân nga một điệu nhạc. Mọi người đều bắt chước làm theo. Vị giáo trưởng lại cất
tiếng hát lên một bài ca quen thuộc. Mọi người cũng hát theo ông… Mọi người tưởng
nghi thức mở đầu ấy sẽ chấm dứt và vị giáo trưởng sẽ nói lên những lời vàng ngọc.
Nhưng không, trái với
sự chờ đợi của mọi người, hết bài ca này đến bài ca khác, ông không ngừng bắt
lên những bài ca mới. Khi các bài ca vừa dứt, ông bước xuống khỏi bục giảng và
bắt đầu nhảy múa. Ông vừa nhảy vừa vỗ tay, không mấy chốc cả cử tọa cũng bước
ra khỏi ghế và nhảy theo ông. Tiếng vỗ tay, tiếng hát, tiếng nhịp chân lôi kéo
mọi người vào điệu múa khiến họ không còn nhớ đến những câu hỏi mà họ đã chuẩn
bị từ mấy hôm trước. Cả cộng đoàn hòa nhịp với nhau trong đôi chân, cùng nắm
tay nhau, cùng khăng khít với nhau trong phấn khởi, vui tươi, cảm thông, hiệp
nhất…
Khi các điệu vũ đã
chấm dứt, mọi người trở về chỗ ngồi của mình. Lúc bấy giờ, vị giáo trưởng mới
lên tiếng nói và ông chỉ nói có vỏn vẹn một câu ngắn ngủi như sau: “Tôi tin chắc
rằng tôi đã trả lời cho mọi thắc mắc của anh chị em”.
Cô đơn là nguyên nhân
gây ra mọi thứ xáo trộn, bệnh tật trong chúng ta. Cô đơn đưa chúng ta đến sầu
muộn. Sầu muộn đưa chúng ta đến nổi loạn. Nổi loạn đưa chúng ta đến tội ác…
Có những người bị người
khác đày đọa cô đơn, nhưng cũng không thiếu những người tự giam hãm vào cô đơn.
Nhưng đày đọa kẻ khác vào cô đơn cũng có nghĩa là cắt bớt đi một sợi dây liên kết,
là tiến dần đến chỗ cô đơn.
Ðể ra khỏi cô đơn, liều
thuốc duy nhất chính là làm cho người khác bớt cô đơn. Một tiếng hát vui tươi cất
lên để mời gọi mọi người cùng hát với mình, một tiếng vỗ tay tung ra để mời gọi
mọi người cùng phấn khởi với mình, một nhịp bước đưa ra để mời gọi mọi người
cùng nhảy múa với mình: khi hòa nhịp với nhau trong một niềm vui chung, người
ta sẽ xóa đi được bao nhiêu vấn đề vướng mắc trong tâm tư.
Có ra khỏi chính mình
để chia vui sẻ buồn với người, có ra khỏi chính mình để chỉ nghĩ đến những ưu
tư phiền muộn của người, có ra khỏi chính mình để lo lắng cho người, để giúp đỡ
người, chúng ta mới làm vơi đi được nỗi cô đơn của mình và cũng giúp người bớt
cô đơn.
Cho thì có phúc hơn nhận
lãnh: càng trao ban, càng ra khỏi chính mình, chúng ta mới cảm thấy vơi nhẹ đi
những ưu tư, lo lắng của mình…
(Lẽ Sống)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét