05/11/2015
Thứ Năm
sau Chúa Nhật 31 Quanh Năm
Bài Ðọc I: (Năm I) Rm 14, 7-12
"Dù chúng ta sống hay chết, chúng ta đều thuộc về
Chúa".
Trích thư Thánh Phaolô Tông đồ gửi tín hữu Rôma.
Anh em thân mến, không ai trong anh em được sống cho mình, và
cũng không ai chết cho mình. Vì nếu chúng ta sống, là sống cho Chúa, nếu chúng
ta chết, là chết cho Chúa. Vậy dù chúng ta sống hay chết, chúng ta đều thuộc về
Chúa.
Vì lẽ ấy, nếu Ðức Kitô đã chết và sống lại, là để cai trị kẻ sống
và kẻ chết. Còn ngươi, việc gì mà đoán xét anh em ngươi? Và ngươi, tại sao
ngươi khinh miệt anh em ngươi? Vì tất cả chúng ta đều sẽ phải ra trước toà án của
Ðức Kitô, bởi có lời chép: "Chúa phán rằng: Ta thề trên sự sống Ta, mọi đầu
gối sẽ phải quỳ lạy Ta, và mọi miệng lưỡi sẽ ngợi khen Thiên Chúa".
Vì vậy, mỗi người chúng ta sẽ phải trả lẽ về chính mình với
Thiên Chúa.
Ðó là lời Chúa.
Ðáp Ca: Tv 26, 1. 4. 13-14
Ðáp: Tôi tin rằng tôi sẽ được nhìn xem những ơn lành của Chúa
trong cõi nhân sinh (c. 13).
Xướng: 1) Chúa là sự sáng, là Ðấng cứu độ, tôi sợ chi ai? Chúa
là Ðấng phù trợ đời tôi, tôi sợ gì ai? - Ðáp.
2) Có một điều tôi xin Chúa, một điều tôi kiếm tìm, đó là tôi được
cư ngụ trong nhà Chúa suốt đời tôi, hầu vui hưởng êm đềm của Chúa, và chiêm ngưỡng
thánh điện của Người. - Ðáp.
3) Tôi tin rằng tôi sẽ được nhìn xem những ơn lành của Chúa
trong cõi nhân sinh. Hãy chờ đợi Chúa, hãy sống can trường, hãy phấn khởi tâm hồn
và chờ đợi Chúa! - Ðáp.
Alleluia: 2 Cr 5, 19
Alleluia, alleluia! - Thiên Chúa ở trong Ðức Kitô đã giải hoà thế
gian, để chúng ta nghe lời của Con Chúa. - Alleluia.
Phúc Âm: Lc 15, 1-10
"Trên trời sẽ vui mừng vì một người tội lỗi hối cải".
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Luca.
Khi ấy, những người thâu thuế và những người tội lỗi đến gần
Chúa Giêsu để nghe Người giảng. Thấy vậy, những người Biệt phái và Luật sĩ lẩm
bẩm rằng: "Ông này đón tiếp những kẻ tội lỗi, cùng ngồi ăn uống với
chúng". Bấy giờ Người phán bảo họ dụ ngôn này: "Ai trong các ông có một
trăm con chiên, và nếu mất một con, lại không để chín mươi chín con khác trong
hoang địa mà đi tìm con chiên lạc, cho đến khi tìm được sao? Và khi đã tìm thấy,
người đó vui mừng vác chiên trên vai, trở về nhà, kêu bạn hữu và những người
lân cận mà nói rằng: "Anh em hãy chia vui với tôi, vì tôi đã tìm thấy con
chiên lạc!" Cũng vậy tôi bảo các ông: Trên trời sẽ vui mừng vì một người tội
lỗi hối cải hơn là vì chín mươi chín người công chính không cần hối cải.
"Hay là người đàn bà nào có mười đồng bạc, nếu mất một đồng,
mà lại không đốt đèn, quét nhà và tìm kỹ lưỡng cho đến khi tìm thấy sao? Và khi
đã tìm thấy, bà mời các chị em bạn và những người láng giềng đến mà rằng:
"Chị em hãy vui mừng với tôi, vì tôi đã tìm được đồng bạc tôi đã mất".
Cũng vậy, tôi bảo các ông: Các thiên thần của Thiên Chúa sẽ vui mừng vì một người
tội lỗi hối cải".
Ðó là lời Chúa.
Suy Niệm: Con Chiên Lạc
Có một câu chuyện về cuộc đời của một thiếu nữ tên Liker với nội
dung như sau: Liker phục vụ trong quân đội Anh, nhưng hoàn cảnh đưa đẩy cô trở
thành gái mãi dâm. Lúc thành phố Paris được giải phóng sau thế chiến thứ hai,
không lâu sau đó, Liker phục vụ những khách hạng sang tại một trong những nơi
ăn chơi nổi tiếng nhất của Paris do Patric làm chủ. Trong lúc tận tình giúp đỡ
một thiếu nữ khác để khỏi rơi vào hoàn cảnh éo le của mình, Liker đã bắn chết
Patric. Cô bị tống giam, nhưng trong cảnh ngục tù, Liker đã gặp các Nữ tu có
tên gọi là các chị Bêtania, là Dòng chuyên nâng đỡ những cô gái sa cơ lỡ bước,
những người nghiện ngập, những người sống đầu đường xó chợ. Vài nữ tu này trước
kia cũng là nạn nhân của xã hội như những người họ đang phục vụ. Mãn hạn tù,
Liker xin gia nhập dòng và trở thành một trong các chị Bêtania.
Nữ tu Liker trong câu truyện trên đây là tiêu biểu cho con chiên
lạc mà Tin Mừng hôm nay đề cập đến. Nàng đã sa cơ lỡ bước, nhưng Thiên Chúa qua
cử chỉ của các chị Bêtania đã đi tìm gặp chị và mời gọi chị trở nên bạn chí thiết
của Ngài trong đời sống hiến dâng.
Hai dụ ngôn trong Tin Mừng hôm nay rất đơn sơ, nhưng mang đầy ý
nghĩa. Vai chính là người chăn chiên và người phụ nữ. Những người chăn chiên thời
Chúa Giêsu thường bị khinh miệt, vì họ là những người nghèo nàn, ít học, bị
nghi ngờ gian lận, và vì phải luôn sống với đàn chiên ngoài đồng, nên họ không
thể giữ luật ngày Hưu lễ cũng như không thể tham dự các giờ kinh trong Hội đường.
Còn các phụ nữ là những công nhân hạng hai, theo tâm thức của Việt Nam ngày
xưa: "Nhất nam viết hữu, thập nữ viết vô", nhưng họ được Chúa Giêsu
dùng làm hình ảnh để so sánh với chính Thiên Chúa.
Giá trị của những vật bị mất: một con chiên không có giá trị là
bao so với đàn chiên; một đồng bạc cũng thế so với số còn lại; nhưng đối với
người chăn chiên và người phụ nữ trong dụ ngôn, con chiên và đồng bạc có giá trị
đặc biệt. Mỗi người chúng ta cũng thế, dù là những kẻ vô danh, một con số trong
bảng thống kê nhưng lại có giá trị đặc biệt trước mặt Thiên Chúa.
Công khó đi tìm: không quản khó nhọc, không sợ nguy hiểm, người
chăn chiên đã lặn lội đi tìm con chiên lạc; người phụ nữ cũng thế, đã thắp đèn
quét dọn cho đến khi tìm được đồng bạc đã mất. Thiên Chúa cũng đối xử với các tội
nhân như thế.
Niềm vui tìm được những vật đã mất: trên trời sẽ vui mừng và các
thiên thần Chúa sẽ nhảy mừng, tượng trưng cho chính Thiên Chúa: Thiên Chúa vui
mừng khi một tội nhân ăn năn hối cải.
Một Thiên Chúa sung sướng khi chúng ta sống đúng theo thánh ý
Ngài. Một Thiên Chúa giầu lòng thương xót, vì tình thương vô biên của Ngài. Nữ
tu Liker trong câu truyện trên đã cảm nghiệm về tình yêu Thiên Chúa, còn chúng
ta, cho đến bao giờ mới có một kinh nghiệm như thế?
Chúng ta hãy cảm tạ Chúa đã cho chúng ta được hiểu thêm lòng
thương xót vô biên của Chúa. Xin cho chúng ta mau mắn chỗi dậy mỗi lần sa ngã,
với niềm xác tín vào lòng nhân hậu vô bờ của Chúa luôn chờ đợi chúng ta trở về
với Ngài.
Veritas Asia
Lời Chúa Mỗi
Ngày
Thứ Năm Tuần
31 TN1, Năm lẻ.
Bài đọc: Rom
14:7-12; Lk 15:1-10.
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Không ai
là một hòn đảo riêng lẻ
Nhiều người nghĩ họ có thể tự lập và tự sống một mình, mà không
cần nhờ vả đến ai; nhưng nếu họ chịu khó suy xét, họ sẽ thấy họ không bao giờ
có thể làm điều đó. Họ không thể sống mà không có tha nhân, và càng không thể sống
nếu không có Thiên Chúa. Trong sự quan phòng và chương trình cứu độ của Thiên
Chúa, mỗi người đều có trách nhiệm chung để giúp đỡ lẫn nhau và lo sao cho mình
và mọi người được ơn cứu độ.
Các Bài Đọc hôm nay hướng lòng con người về việc giúp đỡ và xây
dựng cho nhau, thay vì xét đoán, phê bình, và luận tội nhau. Trong Bài Đọc I,
thánh Phaolô kêu gọi mọi người hãy ý thức về vai trò và sứ vụ của mình trong
chương trình cứu độ của Thiên Chúa: không ai trong chúng ta sống cho chính
mình, cũng như không ai chết cho chính mình. Chúng ta có sống là sống cho Chúa,
mà có chết cũng là chết cho Chúa. Vậy, dù sống, dù chết, chúng ta vẫn thuộc về
Chúa; vì Đức Kitô đã chết và sống lại chính là để làm Chúa kẻ sống cũng như kẻ
chết. Trong Phúc Âm, một số các kinh-sư và biệt-phái phê bình Chúa Giêsu khi
Ngài để cho những người thu thuế và tội lỗi đến gần nghe giảng và ăn uống với họ.
Chúa thẳng thắn nói ra ý định của mình: Ngài đến kêu gọi những người tội lỗi và
triều thần Thiên Chúa vui mừng vì một người tội lỗi ăn năn trở lại.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I: Mỗi người trong chúng ta sẽ phải trả lời về
chính mình trước mặt Thiên Chúa.
1.1/ Chúng ta có sống là sống cho Chúa, mà có chết cũng là chết cho
Chúa: Lý do thánh Phaolô có thể nói lên được điều này, là vì quan niệm
về thần học thân thể của Ngài. Mỗi tín hữu khi chịu bí-tích Rửa Tội đã trở nên
chi thể của một thân thể là Hội Thánh, với Đức Kitô là Đầu. Nếu chi thể không
thể tách rời thân thể, người tín hữu cũng không thể tách rời khỏi thân thể của
Đức Kitô. Một tín hữu có thể nói mình không muốn ở trong thân thể; nhưng không
phải vì vậy mà anh không thuộc về thân thể. Nếu anh ý thức được sự hiện diện của
anh trong thân thể của Đức Kitô, anh sẽ cố gắng xây dựng Nhiệm Thể của Ngài bằng
cách làm cho mình và cho các chi thể khác ngày càng lành mạnh hơn, để toàn thân
xác được khỏe mạnh. Vì Đức Kitô đã chết và đã sống lại, Ngài không bao giờ chết
nữa; nên người tín hữu cũng vậy. Tuy anh sẽ chết về phần xác, nhưng thân xác
anh sẽ sống lại vinh hiển trong Ngày Phán Xét. Vì thế, Phaolô có thể nói với
các tín hữu: "Thật vậy, không ai trong chúng ta sống cho chính mình, cũng
như không ai chết cho chính mình. Chúng ta có sống là sống cho Chúa, mà có chết
cũng là chết cho Chúa. Vậy, dù sống, dù chết, chúng ta vẫn thuộc về Chúa; vì Đức
Kitô đã chết và sống lại chính là để làm Chúa kẻ sống cũng như kẻ chết."
1.2/ Không được xét đoán tha nhân, nhưng hãy xét mình: Cùng trong
hình ảnh các chi thể của một thân thể trên, một chi thể không thể tự cho mình
quan trọng hơn hết để rồi phê bình và xét đoán các chi thể khác. Mọi chi thể đều
tùy thuộc vào nhau để có thể sống chung hòa hợp và làm cho thân thể lành mạnh
và tăng trưởng. Vì thế, thật là điều vô ích khi một tín hữu phê bình và xét
đoán người khác; nhưng lợi ích hơn nếu một người dành thời gian phê bình người
khác để tự kiểm chính mình, xem coi mình có thể làm gì để đóng góp cho việc mở
rộng Nước Chúa, và làm cho các tín hữu khác ngày càng tốt đẹp để cùng nhau xây
dựng Nhiệm Thể của Đức Kitô. Hơn nữa, người có trách nhiệm phán xét là Đức
Kitô, Ngài sẽ phán xét và trả cho mỗi người xứng đáng với việc họ làm trong
Ngày Phán Xét.
2/ Phúc Âm: Trên trời cũng thế, ai nấy sẽ vui mừng vì một người tội lỗi ăn năn
sám hối.
2.1/ Xét đóan tha nhân thay vì xét mình cẩn thận: Một trong
những xung đột chính giữa Chúa Giêsu với các Kinh-sư và Biệt-phái là lối sống
giả hình. Họ luôn tìm cách bắt bẻ Chúa về việc không giữ luật lệ bên ngòai: rửa
tay trước khi ăn, chữa bệnh trong ngày Sabbath; và hôm nay, ăn uống với tội
nhân. Trong trình thuật của Luca hôm nay, các người biệt-phái và các kinh-sư
xét đóan:
- tha nhân: Họ nghĩ các người thu thuế và gái điếm là những người
tội lỗi công khai; và họ tin những hạng người này không bao giờ được chung hưởng
vinh quang trong Nước Thiên Chúa.
- Chúa Giêsu: Họ nói: "Ông này đón tiếp phường tội lỗi và
ăn uống với chúng." Theo họ, giao tiếp với những hạng người như thế làm
cho con người ra nhơ bẩn tội lỗi. Họ có lý do để nghĩ như thế, vì cha ông ta
cũng quan niệm: "gần mực thì đen, gần đèn thì sáng." Tuy nhiên, quan
niệm này chỉ đúng với người dân thường, yếu đuối; nhưng không đúng cho bậc
thánh nhân và Chúa Giêsu. Các Ngài đến để hoán cải những người yếu đuối và tội
lỗi.
Trong những trình thuật khác, Chúa Giêsu đã trách mắng họ là những
mồ mả tô vôi: bên ngòai có vẻ đẹp đẽ, nhưng bên trong đầy những giòi bọ rúc rỉa.
Hãy xét mình và làm cho sạch bên trong trước rồi mới có đủ sáng suốt để xét
đóan tha nhân. Trong trình thuật hôm nay, Chúa hướng lòng họ về lòng thương xót
của Thiên Chúa đối với các tội nhân.
2.2/ Chúa dạy con người 2 ví dụ về lòng thương xót của Thiên Chúa.
(1) Tìm được con chiên lạc: Con chiên đi lạc là vì lỗi của nó,
đã không chịu nghe theo chủ; nhưng ông chủ chẳng những không xét lỗi nó, mà còn
đi tìm cho kỳ được. Ông đi tìm vì nó là của ông, cho dẫu vẫn
còn 99 chiên khác. Khi tìm thấy, ông không kết tội, không đánh đập, nhưng mừng
rỡ vác chiên trên vai trở về và mở tiệc ăn mừng! Đức Kitô cũng thế, Ngài đến là
để tìm kiếm các chiên lạc và đem về cùng một đàn; để chỉ có một đàn chiên theo
một Chủ Chiên. Người tội lỗi cũng là con của Thiên Chúa; linh hồn của họ quí
giá trước mặt Thiên Chúa, vì Người đã dựng nên họ và máu của Con Ngài đã đổ ra
để cứu chuộc họ.
(2) Đồng tiền bị mất: Đồng tiền bị mất là vì chẳng may, cũng như
bao con người sa ngã vì hòan cảnh chẳng may đưa tới. Người phụ nữ thắp đèn,
quét nhà, moi móc tìm cho kỳ được vì nó là của bà, cho dẫu bà vẫn còn 9 quan
khác. Khi tìm thấy Bà mở tiệc ăn mừng! Có người đặt câu hỏi Bà có thể phải dùng
cả 9 đồng kia để mua thức ăn đãi khách để ăn mừng đồng tiền kiếm thấy!
Cả 2 ví dụ đều kết thúc bằng câu kết luận của Chúa Giêsu: “Cũng
thế, tôi nói cho các ông hay: giữa triều thần Thiên Chúa, ai nấy sẽ vui mừng vì
một người tội lỗi ăn năn sám hối, hơn là vì chín mươi chín người công chính
không cần phải sám hối ăn năn.”
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
- Chúng ta phải năng xét mình cẩn thận để nhận ra chúng ta và mọi
người đều là tội nhân trước Thiên Chúa; để rồi đừng xét đoán, phê bình, và kết
án tha nhân.
- Thiên Chúa yêu thương tội nhân và sẵn sàng đi tìm họ như Đức
Kitô đi tìm Phaolô trên đường đi Damascus, như người mục tử đi tìm con chiên lạc,
và như người đàn bà đi tìm đồng bạc đánh mất. Chúng ta cũng phải sẵn sàng tha
thứ và giúp đỡ tha nhân, nhất là những tội nhân để giúp họ quay trở về với
Thiên Chúa.
- Vì Thiên Chúa đã yêu thương tha thứ cho chúng ta, chúng ta
không được quyền kết tội tha nhân như các kinh-sư và biệt-phái, nhưng phải sẵn
sàng tha thứ cho họ.
Linh mục Anthony Đinh Minh Tiên, OP
05/11/15 THỨ NĂM ĐẦU THÁNG TUẦN 31 TN
Lc 15,1-10
Lc 15,1-10
Suy niệm: Trò
chơi “ú tim” còn gọi là trò “năm mười” là một trò chơi dân gian rất được ưa chuộng
của giới thiếu nhi; trong khi đó, người lớn lại thích chơi trò này với Thiên
Chúa. Thật vậy, từ thuở tạo dựng, con người không ngừng lánh mặt Thiên Chúa
trong khi Ngài vẫn mải miết đi tìm con người. Tấm lòng của Thiên Chúa có thể
được hình dung qua bốn động từ: mất, tìm, vui mừng, và chung
vui. Con
chiên đi lạc, người mục tử tất tả tìm kiếm; đồng tiền bị mất, người phụ nữ thắp
đèn kiếm tìm; con người đánh mất tình thân với Thiên Chúa, Ngài thân hành sinh
xuống thế làm người để dẫn đưa về. Như người mục tử mời cả làng cùng chung vui
với mình, như người phụ nữ được thêm vui khi bạn bè, hàng xóm đến chia vui với
bà; cả triều thần thiên quốc cùng hoan hỉ với Thiên Chúa khi một người tội lỗi
sám hối trở lại.
Mời Bạn: Bạn
nhận ra mình đang đi lạc hướng ư? Hãy dừng lại, lắng nghe tiếng Chúa đang tìm
kiếm bạn: bạn hãy đáp lại và trở về với Ngài. Bạn đang vui sống trong tình thân
của Chúa ư? Hãy cùng với Chúa tìm kiếm người anh em đi xa lạc, và cùng với Chúa
vui mừng vì người anh em “đã mất nay lại tìm thấy, đã
chết nay sống lại” (x.
Lc 15,32).
Sống Lời Chúa: Dành
ít phút thinh lặng hồi tâm cuối ngày để lắng nghe tiếng Chúa gọi bạn sám hối
trở về.
Cầu nguyện: Lạy Chúa Giê-su, cảm tạ Chúa đã cho chúng con được gọi Thiên Chúa
nhân hậu là Cha chúng con. Xin cho chúng con biết noi gương Chúa là người Con
Chí Ái của Chúa Cha để chúng con sống trong tình thân với Chúa và với Chúa Cha.
Amen.
Xin chung vui với tôi
Nói cho cùng, Thiên Chúa đi
tìm ta suốt đời, trong một cuộc chơi năm mười kéo dài mà ta chủ yếu là người đi
trốn.
Suy niệm:
Nhiều người nghĩ rằng Thiên Chúa là Đấng cao cả,
nhưng lại xa lạ và lạnh lùng
với con người,
vì con người có là gì đâu
trước mặt Thiên Chúa.
Thật ra con người là mối bận
tâm lớn của Ba Ngôi,
đến độ ta dám nói rằng con
người chiếm chỗ trong tâm trí Thiên Chúa.
Trước khi con người hướng về
Thiên Chúa
thì Thiên Chúa đã đưa tay
ra, hướng về con người.
“Vì loài người chúng tôi và
để cứu rỗi chúng tôi.”
Đó là điều chúng ta tuyên
xưng trong Kinh Tin Kính.
Thiên Chúa Ba Ngôi sống cho
nhau,
nhưng cũng sống vì con người
và cho con người.
Hai dụ ngôn hôm nay cho thấy Thiên Chúa quý con người.
Mà con người ở đây lại không
phải là những người thánh thiện.
Có những động từ được nhắc
đến trong cả hai dụ ngôn:
có, mất, tìm, tìm được,
chung vui, vui mừng.
Những động từ này nói lên
tất cả tình cảm của Thiên Chúa.
Dụ ngôn về người đàn ông hay
người phụ nữ
có một trăm con chiên hay
mười đồng quan.
Vì lý do nào đó, một con
chiên hay một đồng quan bị mất.
Sự mất mát này lớn lao đến
nỗi người ta muốn tìm cho kỳ được.
Tìm cho kỳ được là tìm đến
khi thấy mới thôi (cc. 4. 8).
Việc tìm kiếm này đòi phải
hành động quyết liệt.
Người chăn chiên để chín
mươi chín con ngoài đồng hoang,
người phụ nữ thắp đèn, quét
nhà, moi móc mọi ngõ ngách.
Trong lo âu, người tìm kiếm
chỉ nghĩ đến chuyện làm sao tìm lại được.
Chính vì thế niềm vui bùng
lên khi tìm thấy điều đã mất.
Niềm vui không giữ lại cho
riêng mình trong lòng.
Niềm vui đòi chia sẻ với bạn
bè, với bà con lối xóm.
“Xin ông bà anh chị chung
vui với tôi, vì tôi tìm thấy rồi” (cc. 5. 9).
Thiên đàng không cắt đứt với trần thế.
Các thiên thần của Thiên
Chúa vui vì một người tội lỗi hối cải (c. 10).
Thiên Chúa mừng vui vì Ngài
đã từng lo âu, đau khổ, tìm kiếm.
Mỗi tội nhân hoán cải là một
thành tựu của Thiên Chúa.
Ngài quý từng con người được
dựng nên theo hình ảnh Ngài.
Thái độ của Đức Giêsu đối
với tội nhân cho thấy trái tim Thiên Chúa.
Trái tim ấy nghiêng chiều về
những con người đã lạc đường.
Đồng quan không thể tự ý
trốn đi, nhưng con người có tự do quay lưng.
Thiên Chúa đi tìm con người
quay lưng ấy.
Với sự khiêm hạ, Ngài chinh
phục trái tim con người.
Hãy để Ngài đi tìm bạn, và cho Ngài niềm vui khi tìm thấy người đã mất.
Nói cho cùng, Thiên Chúa đi
tìm ta suốt đời,
trong một cuộc chơi năm mười
kéo dài mà ta chủ yếu là người đi trốn.
Hãy cảm được sự tế nhị của
Ngài khi cố tìm ta mà vẫn tôn trọng tự do.
Nếu ta chịu để Ngài tìm
thấy, ta sẽ nếm được ngay niềm vui thiên đàng.
Cầu nguyện:
Lạy Chúa Giêsu,
xin đánh thức con.
Xin đưa con ra khỏi cơn mê
mà tự sức con không sao thoát ra được.
Xin đừng ngại đánh thức con
bằng những biến cố đôi khi mạnh mẽ,
nhưng xin cho con thấy bàn tay Chúa nhân từ
đang cắt tỉa con vì yêu con.
Ước gì con được tỉnh táo
để nhìn lại vẻ đẹp từng làm con say mê,
những chỗ dựa mà con tưởng là tuyệt đối.
Như ngọn đèn chầu trong nhà nguyện,
xin cho con thức luôn và sáng luôn,
trước nhan Chúa.
Lm Antôn Nguyễn Cao
Siêu, SJ
Hãy Nâng Tâm
Hồn Lên
5 THÁNG MƯỜI MỘT
Giáo Xứ Là Một Gia Đình Ấm Tình Huynh Đệ
Con người hiện đại thường mất hướng và đi lạc trong việc tìm kiếm
tình bạn đích thực. Đời sống gia đình và xã hội chúng ta thường hoặc quá hời hợt
hoặc bị nát vụn do những đổ vỡ. Môi trường làm việc thì thường rơi vào tình trạng
phi nhân hóa. Con người hôm nay khát khao cảm nghiệm một cuộc gặp gỡ đích thực
với người khác, khát khao một tình bạn ấm áp thực sự.
Đấy không phải chính là ơn gọi của một giáo xứ đó sao? Chúng ta
không được mời gọi để trở thành một gia đình nồng ấm tình huynh đệ đó sao? (CT
67). Chúng ta không phải là những anh chị em gắn bó với nhau trong gia đình của
Thiên Chúa qua đời sống cộng đoàn của chúng ta đó sao? (LG 28). Giáo xứ của bạn
không chủ yếu là một cơ cấu, một khu vực địa lý hay một cơ sở nào đó. Tiên vàn
giáo xứ là một cộng đoàn các tín hữu. Giáo Luật mới đã định nghĩa về giáo xứ
như thế (GL 515, 1). Bổn phận của một giáo xứ hôm nay là: trở thành một cộng
đoàn, khám phá lại căn tính của mình trong tư cách là một cộng đoàn. Chỉ một
mình bạn thôi, chưa đủ để bạn làm Kitôhữu. Làm một Kitô hữu có nghĩa là tin và
sống đức tin của mình cùng với những người khác. Vì tất cả chúng ta đều là những
chi thể của Thân Mình Chúa Kitô.
Nhưng bằng cách nào một cộng đoàn được sinh ra? Cần phải ghi nhận
rằng không phải dễ dàng tạo lập một cộng đoàn. Tự bản chất, cộng đoàn có nghĩa
là hiệp thông. Dù rằng trong tư cách là đại diện của giám mục, linh mục đóng một
vai trò thiết yếu, nhưng chỉ với vai trò của linh mục mà thôi thì không đủ để
cho mối hiệp thông lớn lên. Cần phải có sự dấn thân của mọi thành viên trong
giáo xứ. Mỗi sự đóng góp của các thành viên đều hết sức quan trọng. Công Đồng
Vatican II đặc biệt nhấn mạnh tầm quan trọng của cộng đoàn và vai trò nòng cốt
của người giáo dân. (LG 32-33; AA 2-3)
- suy tư 366 ngày của Đức Gioan Phaolô II -
Lm. Lê Công Đức dịch từ nguyên tác
LIFT UP YOUR HEARTS
Daily Meditations by Pope John Paul II
Lời Chúa Trong
Gia Đình
NGÀY 05-11
Rm 14, 7-12; Lc 15, 1-10.
LỜI SUY NIỆM: “Các người thu thuế và các người tội lỗi đều lui tới với Đức Giêsu để
nghe Người giảng. Những người Pharisêu và các kinh sư bèn xầm xì với nhau: Ông
này đón tiếp phường tội lỗi và ăn uống với chúng.”
Dưới con mắt của những người tự đắc cho mình là người đạo đức,
thường có cái nhìn phê phán và kết án những người chung quanh mình là những kẻ
thấp hèn, yếu kém và tội lỗi và muốn nhận chìm họ thật sâu trong những điều xấu
xa; đồng thời muốn xa lánh, tránh mọi hình thức gần gũi tiếp xúc, tự tách mình
ra, để đứng ở một vị trí cao hơn, mà tưởng mình được đẹp lòng Thiên Chúa và sự
ca khen của người đời. Chúa Giêsu biết những người Pharisêu và các kinh sư đang
xầm xì về chuyện Người tiếp đón và ăn uống với những người tội lỗi. Nên Chúa đã
kể cho họ nghe dụ ngôn “Con chiên bị mất” và Người đã kết luận: “Vậy, tôi nói
cho các ông hay: trên trời cũng thế, ai nấy sẽ vui mừng vì một người tội lỗi ăn
năn sám hối, hơn là vì chin mươi chin người công chính không cần phải sám hối
ăn năn.”
Lạy Chúa Giêsu. Xin cho chúng con luôn ý thức mình là kẻ tội lỗi
trước mặt Chúa và người đời, luôn có tình liên đới với nhau trong cuôc sống, để
biết cầu nguyện cho nhau, đặc biệt mỗi khi đến tham dự Thánh Lễ.
Mạnh Phương
05 Tháng Mười Một
Chiếc Quan
Tài Con
Tại chùa Tô Châu bên Tàu có một nhà sư tên gọi là Viên Thủ
Trung, nổi tiếng là tu hành đắc đạo.
Nhà sư thường bày trên án thư, trước chỗ ngồi, một cái quan tài
con bằng gỗ bạch đàn, dài độ 3 tấc, có một cái nắp đậy, mở được. Khách đến chơi
trông thấy thường tò mò tra hỏi, nhà sư trả lời: "Người ta sống tất có chết,
mà chết thì vào ngay cái này. Tôi thực lấy làm lạ, người đời ai cũng chỉ biết
có phú quý, công danh, tài sắc thị hiếu, lo buồn, vất vả suốt đời, chẳng biết đến
cái chết là gì... Mỗi khi có việc không được như ý, tôi cầm lấy cái quan tài mà
ngắm, tức khắc tôi cảm thấy được yên ổn trong tâm hồn ngay".
Con người sở dĩ chạy theo tiền tài danh vọng đến độ chà đạp trên
người khác là bởi vì con người không nghĩ đến cái chết đang rình rập sau lưng.
Khi tử thần xuất hiện, thì con người không kịp mang theo bất cứ một tài sản
nào. Cái chết chỉ trở thành đáng sợ khi con người còn quá nhiều dính bén đối với
trần thế này. Trái lại, được ôm ấp suy gẫm mỗi ngày, cái chết sẽ trở thành một
người bạn đồng hành giúp con người vượt qua được mọi chán chường, bận tâm thái
quá... Trong tất cả mọi sự, người không ngoan đích thực luôn nghĩ đến cùng
đích.
(Lẽ Sống)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét