10/11/2015
Thứ Ba sau
Chúa Nhật 32 Quanh Năm
Thánh Lêô Cả,
giáo hoàng, tiến sĩ Hội Thánh.
Lễ nhớ.
* Thánh nhân sinh tại
Ê-tru-ri-a. Năm 440, người làm giáo hoàng. Với tầm nhìn xa trông rộng và nghị lực
phi thường, người đã đương đầu với nguy cơ xâm lăng của dân man di và lạc giáo
của Êu-ti-khê đang đe dọa niềm tin về mầu nhiệm Nhập Thể. Nhưng trong tư cách một
mục tử, người ý thức sâu sắc trách nhiệm của mình và không ngừng nhắc nhở các
tín hữu thể hiện đức tin trong cuộc sống hằng ngày. Người qua đời năm 461.
Bài Ðọc I: (Năm I) Kn 2, 23 - 3, 9
"Ðối với con mắt người không hiểu biết, thì hình như các
ngài đã chết, nhưng thật ra các ngài sống trong bình an".
Trích sách Khôn Ngoan.
Thiên Chúa đã tạo dựng con người giống hình ảnh Chúa để sống
vĩnh viễn. Nhưng bởi ác quỷ ghen tương, nên tử thần đột nhập vào thế gian: kẻ
nào thuộc về nó thì bắt chước nó.
Linh hồn những người công chính ở trong tay Chúa, và đau khổ sự
chết không làm gì được các ngài. Ðối với con mắt người không hiểu biết, thì
hình như các ngài đã chết, và việc các ngài từ biệt chúng ta, là như đi vào cõi
tiêu diệt. Nhưng thật ra, các ngài sống trong bình an. Và trước mặt người đời,
dầu các ngài có chịu khổ hình, lòng cậy trông của các ngài cũng không chết.
Sau một giây lát chịu khổ nhục, các ngài sẽ được vinh dự lớn
lao, vì Chúa đã thử thách các ngài như thử vàng trong lửa, và chấp nhận các
ngài như của lễ toàn thiêu. Khi đến giờ Chúa ghé mắt nhìn các ngài, các người
công chính sẽ sáng chói và chiếu tỏ ra như ánh lửa chiếu qua bụi lau. Các ngài
sẽ xét xử các dân tộc, sẽ thống trị các quốc gia, và Thiên Chúa sẽ ngự trị
trong các ngài muôn đời.
Các ngài đã tin tưởng ở Chúa, thì sẽ hiểu biết chân lý, và trung
thành với Chúa trong tình yêu, vì ơn Chúa và bình an sẽ dành cho những người
Chúa chọn.
Ðó là lời Chúa.
Ðáp Ca: Tv 33, 2-3. 16-17. 18-19
Ðáp: Tôi chúc tụng Thiên Chúa trong mọi lúc (c. 2a).
Xướng: 1) Tôi chúc tụng Thiên Chúa trong mọi lúc, miệng tôi hằng
liên lỉ ngợi khen Người. Trong Thiên Chúa linh hồn tôi hãnh diện, bạn nghèo hãy
nghe và hãy mừng vui. - Ðáp.
2) Thiên Chúa để mắt coi người hiền đức, và tai Người lắng nghe
tiếng họ cầu. Thiên Chúa ra mặt chống người làm ác, để tẩy trừ di tích chúng
nơi trần gian. - Ðáp.
3) Người hiền đức kêu cầu và Chúa nghe lời họ, Người cứ họ khỏi
mọi nỗi âu lo. Thiên Chúa gần gũi những kẻ đoạn trường, và cứu chữu những tâm hồn
đau thương dập nát. - Ðáp.
Alleluia: Cl 3, 16a và 17c
Alleluia, alleluia! - Nguyện cho lời Chúa Kitô cư ngụ dồi dào
trong anh em; anh em hãy nhờ Ðức Kitô mà tạ ơn Chúa Cha. - Alleluia.
Phúc Âm: Lc 17, 7-10
"Chúng tôi là đầy tớ vô dụng: vì chúng tôi đã làm điều
chúng tôi phải làm".
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Luca.
Khi ấy, Chúa Giêsu phán: "Ai trong các con có người đầy tớ
cày bừa hay chăn súc vật ngoài đồng trở về liền bảo nó rằng: "Mau lên, hãy
vào bàn dùng bữa", mà trái lại không bảo nó rằng: "Hãy lo dọn bữa tối
cho ta, hãy thắt lưng và hầu hạ ta cho đến khi ta ăn uống đã, sau đó ngươi mới
ăn uống"? Chớ thì chủ nhà có phải mang ơn người đầy tớ, vì nó đã làm theo
lệnh ông dạy không? Thầy nghĩ rằng không.
"Phần các con cũng vậy, khi các con làm xong mọi điều đã
truyền dạy các con, thì các con hãy nói rằng: "Chúng tôi là đầy tớ vô dụng,
vì chúng tôi đã làm điều chúng tôi phải làm".
Ðó là lời Chúa.
Suy Niệm: Tinh Thần Phục Vụ Ðích Thực
Nhân vật nổi tiếng trong Giáo Hội hiện nay được thế giới nhắc nhớ
và thương mến nhất, hẳn phải là Mẹ Terêsa Calcutta, một người đã được nhiều giải
thưởng nhất: giải Magsaysay do chính phủ Phi Luật Tân dạo thập niên 60; đầu năm
1971, Mẹ lại được Ðức Phaolô VI trao giải Gioan XXIII vì hòa bình; giải thưởng
Kenedy do chính phủ Hoa Kỳ tặng, tất cả số tiền nhận được, Mẹ đã dùng để xây dựng
trung tâm Kenedy tại một khu ổ chuột ở ngoại ô Calcutta; tháng 12/1972 chính phủ
Ấn nhìn nhận sự đóng góp của Mẹ và trao tặng Mẹ giải Nêru; nhưng đáng kể hơn nữa
là giải Nobel Hoà bình năm 1979, đây là giải thưởng đã làm cho tên tuổi Mẹ
Têrêsa được cả thế giới biết đến, cũng như những lần khác, khi một viên chức
chính phủ Ấn gọi điện thoại để chúc mừng, Mẹ đã trả lời: "Tất cả vì vinh
quang Chúa".
"Tất cả vì vinh quang Chúa", đó là động lực đã thúc đẩy
Mẹ Têrêsa dấn thân phục vụ người nghèo trên khắp thế giới. Với bao nhiêu danh vọng
và tiền bạc do các giải thưởng mang lại, Mẹ vẫn tiếp tục là một nữ tu khiêm tốn,
nghèo khó, làm việc âm thầm giữa những người nghèo khổ nhất. Thông thường, các
giải thưởng cho một người nào đó như một sự nhìn nhận vào cuối một cuộc đời phục
vụ làm việc hay một công trình nghiên cứu; nhưng đối với Mẹ Têrêsa, mỗi giải
thưởng là một bàn đạp mới, một khởi đầu cho một công trình phục vụ to lớn hơn
và làm cho nhiều người biết đến và ngợi khen Thiên Chúa nhiều hơn.
Qua cuộc đời của Mẹ Têrêsa, chắc chắn thế giới sẽ hiểu hơn thế
nào là tinh thần phục vụ đích thực trong Giáo Hội. Một Giáo Hội càng phục vụ
thì bộ mặt của Chúa Kitô phục vụ càng sáng tỏ hơn; trái lại, khuôn mặt Chúa
Kitô sẽ lu mờ đi, nếu Giáo Hội chưa thể hiện được tinh thần phục vụ đích thực của
Ngài.
Tin Mừng mà Giáo Hội cho chúng ta lắng nghe hôm nay mời gọi
chúng ta nhìn nhận những thiếu sót của chúng ta: có lẽ dung mạo của một Chúa
Kitô phục vụ và phục vụ cho đến chết chưa được phản ảnh trên gương mặt của các
Kitô hữu; tinh thần phục vụ đích thực của Kitô giáo vẫn chưa được sáng tỏ và thể
hiện qua cách sống của các Kitô hữu. Chúa Giêsu đã khẳng định: "Khi làm tất
cả những gì theo lệnh phải làm, thì hãy nói: chúng tôi là những đầy tớ vô dụng,
chúng tôi chỉ làm những việc bổn phận mà thôi". Ðầy tớ là người làm tất cả
những mọi sự vì chủ, đầy tớ là người hoàn toàn sống cho chủ. Dĩ nhiên, ở đây,
Chúa Giêsu không có ý đề cao quan hệ chủ tớ trong xã hội. Ngài đã xem quan hệ
trong xã hội con người và Thiên Chúa như một quan hệ chủ tớ; Ngài đã chẳng mạc
khải cho chúng ta Thiên Chúa như một người Cha và mời gọi chúng ta gọi Thiên
Chúa là Cha đó sao?
Như vậy, ở đây, Chúa Giêsu chỉ muốn dùng hình ảnh người đầy tớ vốn
có trước mắt người Do thái, để nói lên tương quan đích thực giữa con người và
Thiên Chúa, đó là con người chỉ sống thực sự khi nó sống cho Thiên Chúa mà
thôi. Cái nghịch lý lớn nhất mà Kitô giáo đề ra là càng tìm kiếm bản thân, càng
sống cho riêng mình, con người càng đánh mất chính mình; trái lại, càng sống
cho Thiên Chúa, càng tìm kiếm vinh danh Thiên Chúa, nghĩa là càng phục vụ vô vị
lợi, con người càng lớn lên và càng tìm lại được bản thân; giá trị đích thực của
con người như Chúa Giêsu đã dạy và đã sống chính là phục vụ một cách vô vị lợi.
Công Ðồng Vaticanô II trong Hiến Chế "Vui Mừng và Hy Vọng" đã để lại
một châm ngôn đáng được chúng ta suy niệm và đem ra thực hành: "Con người
chỉ tìm gặp lại bản thân bằng sự hiến thân vô vị lợi mà thôi".
Lời Chúa hôm nay mời gọi chúng ta nhìn lại định hướng cơ bản
trong cuộc sống chúng ta: đâu là mục đích và ý nghĩa cuộc sống chúng ta? đâu là
giá trị đích thực mà chúng ta đang tìm kiếm và xây dựng trong cuộc sống hiện tại.
Veritas Asia
Lời Chúa Mỗi
Ngày
Thứ Ba Tuần 32
TN1.
Bài đọc: Wis
2:23-3:9; Lk 17:7-10.
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Những quan
niệm sai lầm cần phải tránh.
Tin như nào sẽ sống như thế: tin sai sẽ sống sai và sẽ lãnh nhận
hậu quả xấu; tin đúng sẽ sống đúng và lãnh nhận hậu quả tốt lành. Vì thế, điều
quan trọng là phải học hỏi để biết đâu là sự thật, trước khi có thể sống theo sự
thật.
Các Bài Đọc hôm nay tập trung trong việc sửa sai các quan niệm
sai lầm của con người, và điều cần thiết phải hiểu cho đúng. Trong Bài Đọc I,
tác giả Sách Khôn Ngoan mặc khải ý định muôn đời của Thiên Chúa cho con người
là muốn cho họ được sống trường sinh bất tử bên Ngài; nhưng vì sự ghen tị của
quỷ dữ, tội lỗi đã xâm nhập thế gian và làm cho con người phải chết. Tuy chưa
có một sự hiểu biết rõ ràng về Kế Hoạch Cứu Độ của Thiên Chúa như được mặc khải
bởi Đức Kitô sau này, tác giả vẫn tin người công chính sẽ không phải chết mãi,
họ sẽ được chung hưởng hạnh phúc và cùng thống trị với Thiên Chúa. Trong Phúc
Âm, Chúa Giêsu sửa sai quan niệm của dân chúng về việc Thiên Chúa phải biết ơn
con người, khi họ ca tụng Ngài hay làm những việc tốt lành. Chúa Giêsu dạy: cho
dù con người có chu toàn mọi sự tốt đẹp, họ cũng chỉ chu toàn bổn phận của người
đầy tớ. Đây là điều quan trọng mà mọi người cần hiểu để đừng than trách Thiên
Chúa khi chịu đau khổ hay xin những gì mà không được.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I: Thiên Chúa muốn cho con người được trường sinh bất
tử.
1.1/ Hai quan niệm khác nhau về đau khổ và cái chết của con người: Đau khổ
và cái chết là hai mầu nhiệm trong cuộc đời mà mọi người cần phải hiểu biết.
Trong trình thuật hôm nay, tác giả Sách Khôn Ngoan trình bày ý định của Thiên
Chúa và hai phản ứng của con người.
(1) Ý định của Thiên Chúa: Tác giả Sách Khôn Ngoan xác tín rõ
ràng về ý định của Thiên Chúa cho con người: "Quả thế, Thiên Chúa đã sáng
tạo con người cho họ được trường tồn bất diệt. Họ được Người dựng nên làm hình ảnh
của bản tính Người." Sở dĩ có chết chóc là vì sự ganh tị của quỉ dữ, chúng
cám dỗ con người phạm tội, và hậu quả của tội là sự chết: "Chính vì quỷ dữ
ganh tị mà cái chết đã xâm nhập thế gian. Những ai về phe nó đều phải nếm mùi
cái chết.''
(2) Hiểu biết của con người: Trên đây là ý định của Thiên Chúa,
nhưng có những người hiểu ý định này, vì họ chịu bỏ giờ tìm hiểu, suy luận, và
cầu nguyện; nhưng cũng có những người vô tâm không chịu học hỏi, nên không biết
ý định của Thiên Chúa, mà chỉ theo tầm nhìn thiển cận của mình. Tác giả Sách
Khôn Ngoan so sánh sự hiểu biết khác nhau của hai loại người này:
- Người thế gian quan niệm chết là hết: khi một người bị chết là
như bị tiêu diệt, chẳng có sự sống lại và cũng chẳng có hạnh phúc đời sau. Đau
khổ đối với họ là một sự trừng phạt, cần phải tìm mọi cách để tránh đau khổ. Vì
quan niệm về cuộc đời như thế, nên họ lo tìm mọi cách để hưởng thụ đời này mà
không cần xét việc họ làm có phù hợp với luân lý và đường lối của Thiên Chúa
hay không.
- Người công chính quan niệm chết không hết, nhưng bắt đầu cuộc
sống hạnh phúc, bình an, và trường sinh bất tử với Thiên Chúa như lời tác giả
nói: "Linh hồn người công chính ở trong tay Thiên Chúa và chẳng cực hình
nào động tới được nữa." Họ quan niệm đau khổ chỉ tạm thời, và là khí cụ cần
thiết Thiên Chúa dùng để thanh luyện con người: như lửa dùng để thử vàng để biết
vàng nào là vàng thật, đau khổ cũng thử thách để tìm ra người nào là người tin
yêu Chúa thật. Khi Thiên Chúa tìm ra những người tin yêu thật, Ngài sẽ
"đón nhận họ như của lễ toàn thiêu."
1.2/ Phần thưởng dành cho những ai trung thành: Tin thế
nào sẽ sống thế ấy, và sẽ lãnh nhận hậu quả tương xứng với niềm tin. Đối với những
người công chính, "khi đến giờ được Thiên Chúa viếng thăm, họ sẽ rực sáng
như tia lửa bén nhanh khắp rừng sậy. Họ sẽ xét xử muôn dân, và thống trị muôn
nước. Và Đức Chúa sẽ là vua của họ đến muôn đời. Những ai trông cậy vào Người,
sẽ am tường sự thật; những ai trung thành, sẽ được Người yêu thương và cho ở gần
Người, vì Người ban ân phúc và xót thương những ai Người tuyển chọn.'' Dĩ
nhiên, những con người không hiểu biết đúng và ngoan cố sống theo những gì họ
suy nghĩ, họ sẽ phải lãnh nhận hậu quả tương xứng với việc làm của họ. Họ sẽ
không được chung hưởng hạnh phúc với Thiên Chúa và bị tiêu diệt muôn đời.
2/ Phúc Âm: Chúng tôi đã chỉ làm việc bổn phận đấy thôi.
2.1/ Bổn phận và việc thiện nguyện: Để hiểu ý nghĩa đọan văn ngắn
này, chúng ta cần phân biệt 2 hành động:
(1) Bổn phận phải làm: Bổn phận của đầy tớ là phải phục vụ chủ,
không cần biết việc phải làm nhiều đến đâu. Chúa Giêsu cho dân một câu truyện
thực tế: "Ai trong anh em có người đầy tớ đi cày hay đi chăn chiên, mà khi
nó ở ngoài đồng về, lại bảo nó: "Mau vào ăn cơm đi!" chứ không bảo:
"Hãy dọn cơm cho ta ăn, thắt lưng hầu bàn cho ta ăn uống xong đã, rồi anh
hãy ăn uống sau!” Dĩ nhiên là chủ sẽ làm theo thái độ thứ hai. Ông làm mà không
hối hận vì đó là đầy tớ của ông; hơn nữa, ông cũng chẳng nghĩ đến việc ơn
nghĩa, vì đó là những việc của đầy tớ phải làm.
(2) Việc thiện nguyện: Nếu một người không phải là đầy tớ, mà
tình nguyện phục vụ người khác; đó mới là việc thiện nguyện. Người lãnh nhận phải
biết ơn người tình nguyện phục vụ giúp mình.
2.2/ Thiên Chúa có cần phải biết ơn con người không? Cũng vậy,
con người có bổn phận phục vụ Thiên Chúa, vì Ngài đã dựng nên con người. Hơn nữa,
Thiên Chúa còn đầu tư vào con người tất cả những gì cần thiết để làm việc sinh
lời cho Ngài như: ơn thánh, thời gian, sức khỏe, tài năng… Khi con người ra sức
làm việc để sinh lời tương xứng cho Chúa, đó mới chỉ là hòan tất bổn phận hay
công bằng, vì mượn vốn thì phải trả cả lời lẫn vốn. Vì mọi sự trên đời là của
Thiên Chúa, nên Ngài không cần phải biết ơn con người như Chúa Giêsu nói hôm
nay: “Đối với anh em cũng vậy: khi đã làm tất cả những gì theo lệnh phải làm,
thì hãy nói: chúng tôi là những đầy tớ vô dụng, chúng tôi đã chỉ làm việc bổn
phận đấy thôi.”
Tuy nhiên, nếu Thiên Chúa ưu đãi và đối xử tốt với con người như
trong trình thuật khác của Luca: “Khi chủ về mà thấy những đầy tớ ấy đang tỉnh
thức, thì thật là phúc cho họ. Thầy bảo thật anh em: chủ sẽ thắt lưng, đưa họ
vào bàn ăn, và đến bên từng người mà phục vụ” (Lk 12:37). Đó hoàn toàn vì Ngài
rộng lượng và quá thương yêu con người mà thôi. Đây là điều tối quan trọng mà
con người cần xác tín, để rồi đừng bắt Thiên Chúa phải làm theo ý mình, phải
ban ơn khi mình cầu xin, hay ngã lòng không thờ phượng Thiên Chúa nữa khi phải
chịu đau khổ.
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
- Chúng ta cần dành thời gian học hỏi để hiểu biết đường lối của
Thiên Chúa cho con người, thì mới biết sống thế nào để đạt được mục đích mà
Ngài đã vạch ra cho chúng ta. Nếu không biết sự thật của Thiên Chúa, làm sao
chúng ta có thể đạt tới đích điểm này?
- Đau khổ là khí cụ Thiên Chúa dùng để thanh luyện con người.
Chúng ta hãy biết dùng đau khổ để luyện tập nhân đức, và chứng minh niềm tin
yêu của chúng ta vào Ngài.
- Cho dẫu chúng ta hoàn tất tốt đẹp và trả lại tương xứng cho
Thiên Chúa, chúng ta cũng không có quyền đòi Thiên Chúa phải biết ơn; vì chúng
ta mới chỉ làm tròn bổn phận đã được giao phó mà thôi.
Linh mục Anthony Đinh Minh Tiên, OP
10/11/15 THỨ BA TUẦN 32
TN
Th. Lêô Cả, giáo hoàng
Lc 17,7-10
Th. Lêô Cả, giáo hoàng
Lc 17,7-10
Suy niệm: “Chỉ có niềm vui đích thực khi
nào người ta nhìn đời sống như một việc phục vụ, và có một mục tiêu rõ rệt
trong đời sống ấy bên ngoài con người và hạnh phúc riêng tư của họ” (L. Tolstoy). Xã hội hôm nay đề cao tiện nghi
tối đa qua việc mua sắm, hưởng thụ thoả thích sau giờ lao động, tự do cá nhân
thoải mái như hạnh phúc đáng mơ ước của cuộc đời. Một cái tôi như vậy được đề
cao hết sức, được phình to quá mức, từ phương diện thể lý đến tinh thần. Lời
Chúa lại mời gọi ta nhìn cuộc đời như việc phục vụ, phục vụ Thiên Chúa như
người tôi tớ trung tín, phục vụ nhau như người anh em trung nghĩa. Hoàn thành
công việc phục vụ, ta không tự hào về thành quả, không tự mãn về công trạng,
cũng chẳng tự cao tự đại đòi Chúa phải thưởng công cho mình cách cân xứng.
Mời Bạn: Một
người được cả thế giới kính nể như cố Tổng thống Nam Phi N. Mandela lại nói với
đồng bào của mình: “Tôi đứng trước các bạn không phải như một ngôn sứ, nhưng như một
đầy tớ của các bạn.” Còn
bạn, phải chăng bạn đang tự đề cao mình quá mức, nhất là sau khi hoàn thành các
công tác?
Sống Lời Chúa: Để
tránh thói kiêu ngạo, tôi thường xuyên tự nhắc mình chỉ là tôi tớ của Chúa, chỉ
làm những gì phải làm trong bổn phận của mình.
Cầu nguyện: Lạy Chúa Giê-su, Chúa dạy con hiểu được vị thế con, là đầy tớ vô
dụng, chỉ làm công việc bổn phận của mình. Đang khi ấy, con thường tự hào về
con người, thành quả, công lao mình đóng góp cho Giáo hội, gia đình và xã hội.
Xin giúp con sống tinh thần tôi tớ phục vụ Chúa dạy. Amen.
Đầy tớ vô dụng
Thanh thoát với chính những công việc lớn lao
mình đã làm, siêu thoát khỏi cái tôi muốn phình to bằng công đức, đó là điều mà
Đức Giêsu muốn nhắn nhủ cho những ai làm việc cho Chúa.
Suy niệm:
Vào thời xưa, những tù binh
bại trận phải làm nô lệ cho phe thắng.
Khi nhân phẩm của từng con
người chưa được nhận ra
thì chuyện mua bán nô lệ là
chuyện dễ hiểu (Xh 21, 21).
Dân Ítraen cũng có kinh
nghiệm về việc bị bắt làm nô lệ ở Ai-cập,
và kinh nghiệm được Thiên
Chúa giải phóng để trả lại tự do.
Những kinh nghiệm này khiến
cho chế độ nô lệ ở Ítraen bớt tàn nhẫn.
Người chủ không có quyền bạc
đãi nô lệ của mình (Xh 21, 26-27).
Có những nô lệ còn được trao
trách nhiệm quản trị thay cho chủ.
Nếu nô lệ là người Do thái
thì sau sáu năm phục vụ,
năm thứ bảy anh phải được
trả tự do (Xh 21, 2).
Hơn nữa, sách Lêvi còn nói
đến việc chuyển đổi biên chế
để một nô lệ Do thái trở
thành người làm công trong nhà (25, 39-55).
Tin Mừng hôm nay là một dụ
ngôn nói về chuyện một ông chủ.
Ông có một đầy tớ, hay đúng
hơn ông sở hữu một anh nô lệ (doulos).
Có một sự khác biệt lớn giữa
nô lệ và người làm công.
Anh nô lệ được mua về, và
anh phải hoàn toàn lệ thuộc vào chủ.
Khác với người làm công, anh
nô lệ không được đòi hỏi gì.
Người nô lệ phải làm mọi
việc chủ bảo làm
mà không được đòi lương hay
bất cứ ân huệ nào khác.
Đức Giêsu mời các môn đệ đặt
mình vào hoàn cảnh của ông chủ.
Có thể ông chỉ có một anh nô
lệ thôi,
nên anh vừa phải lo việc
đồng áng, vừa phải lo việc cơm nước.
Khi anh từ ngoài đồng về,
sau cả ngày làm việc,
sau khi đã vất vả đi cày hay
đi chăn chiên (c. 7),
liệu ông chủ có mời anh ngồi
vào bàn, ăn cơm tối với mình không?
Câu trả lời vào thời đó dĩ
nhiên là không.
Anh sẽ phải tiếp tục phục vụ
chủ bằng cách vào bếp, dọn bữa tối.
Khi bữa tối được dọn xong,
khi ông chủ ngồi ăn uống thảnh thơi,
thì anh nô lệ phải đứng hầu
bàn,
thắt lưng gọn gàng trong tư
thế của người đang làm việc (c. 8).
Chỉ khi ông chủ ăn uống
xong, bấy giờ mới đến lúc anh ăn uống.
“Ông chủ có biết ơn anh nô
lệ, vì anh đã làm theo lệnh truyền không?”
Câu trả lời vào thời đó dĩ
nhiên là không.
Ông chủ chẳng phải trả công
cho anh nô lệ.
Và anh cũng không chờ bất cứ
một lời khen hay ân huệ nào từ ông chủ.
Anh hồn nhiên làm điều anh
phải làm mỗi ngày, thế thôi.
Dụ ngôn này của Đức Giêsu
gây sốc cho chúng ta ngày nay,
những người vất vả lo việc
Chúa, những người ít khi được nghỉ.
Chúng ta cũng thuộc về Chúa
tương tự như một nô lệ (Cv 4, 29).
Chúng ta làm điều phải làm
(c. 10),
nhưng không như người làm
công chờ lương,
cũng không đòi tiếng khen,
quyền lợi, hay đặc ân nào khác từ chủ.
Người tông đồ giống như
người đi cày (Lc 9, 62),
chăn chiên (Cv 20, 28), hay
hầu bàn (Lc 22, 27).
Khi chu toàn mọi việc được
giao, vẫn nhận mình là đầy tớ vô dụng,
không một chút kiêu hãnh,
đòi hỏi công lao hay tự hào về thành quả.
Thanh thoát với chính những
công việc lớn lao mình đã làm,
siêu thoát khỏi cái tôi muốn
phình to bằng công đức,
đó là điều mà Đức Giêsu muốn
nhắn nhủ cho những ai làm việc cho Chúa.
Dù sao ta không được phép
nghĩ Thiên Chúa như một ông chủ tàn nhẫn.
Đức Giêsu đã mang lấy thân
phận một nô lệ để cứu chúng ta (Ph 2, 7).
Ngài đã sống như người hầu
bàn cho các môn đệ (Lc 22, 27).
Và Ngài sẽ cư xử như một
người hầu bàn ăn cho ta
khi Ngài đến mà thấy ta vẫn
tỉnh thức đợi chờ (Lc 12, 37).
Cầu nguyện:
Lạy Ngôi Lời Thiên Chúa rất đáng mến,
xin dạy con biết sống quảng
đại,
biết phụng sự Chúa cho xứng
với uy linh Ngài,
biết cho đi mà không tính
toán,
biết chiến đấu không ngại
thương tích,
biết làm việc không tìm an
nghỉ,
biết hiến thân mà không mong
chờ phần thưởng nào
ngoài việc biết mình đã chu
toàn Thánh Ý Chúa. Amen.
Lm Antôn Nguyễn Cao
Siêu, SJ
Hãy Nâng Tâm
Hồn Lên
10 THÁNG MƯỜI MỘT
Kỹ Thuật: Tai Họa Hay Là Tiến Bộ?
Những khả năng vô song ấy của tai họa khủng khiếp hay của sự tiến
bộ ngoạn mục mời gọi thế hệ chúng ta khám phá lại những giá trị lớn lao mà nền
văn minh của mình cắm rễ trong đó.
Rất nhiều giấc mơ của con người hàng bao thế kỷ đã trở thành hiện
thực nhờ những bước tiến nhảy vọt của kỹ thuật. Chúng ta có thể chặn đứng sự
bành trướng của sa mạc và biến đổi chính sa mạc. Chúng ta có khả năng chế ngự
được hạn hán và sự đói kém. Chúng ta có khả năng làm giảm bớt gánh nặng của sự
làm việc vất vả lâu giờ. Chúng ta có khả năng giải quyết một số vấn đề về tình
trạng kém phát triển và nhờ đó có thể có được một sự phân phối công bằng hơn về
các nguồn tài nguyên của thế giới.
Nhưng cũng chính kho tàng kỹ thuật ấy hiện đang đe dọa con người
với những tai họa khủng khiếp. Trái đất có thể sẽ không còn cư ngụ được; biển
có thể trở thành vô dụng; bầu không khí có thể trở nên độc hại …
Đứng trước vô số những khả năng tích cực và tiêu cực đó, kỹ thuật
không được phép quên con người! Ngày nay, hơn lúc nào hết, chúng ta khẩn thiết
cần đến những giá trị đạo đức ưu tiên trên những giá trị khoa học, và chúng ta
khẩn thiết cần có sự hiệp nhất giữa mọi người chúng ta. Tất cả chúng ta cần
liên đới với nhau vượt qua cả những ranh giới quốc gia – bởi vì mọi người trên
hành tinh này sẽ cùng chia sẻ với nhau những số phận tốt hoặc xấu. Tất cả chúng
ta đều cùng ở trong một vòng ảnh hưởng.
Tương lai chúng ta cần phải được dẫn dắt bởi những giá trị lớn của
nền văn minh Kitô giáo. Các giá trị ấy phải đóng vai trò như người bảo vệ chống
lại những khả năng tàn phá và hủy diệt. Sự phát triển của các kỹ thuật mới phải
giúp thế hệ chúng ta khám phá lại những chuẩn mực đạo đức nền tảng của văn minh
chúng ta. Chúng ta phải ý thức lại bản tính của con người, phải tôn trọng phẩm
giá của nhân vị và phải tôn trọng sự sống.
- suy tư 366 ngày của Đức Gioan Phaolô II -
Lm. Lê Công Đức dịch từ nguyên tác
LIFT UP YOUR HEARTS
Daily Meditations by Pope John Paul II
Lời Chúa Trong
Gia Đình
NGÀY 10-11
Thánh Lêô Cả, giáo hoàng, tiến sĩ Hội Thánh
Kn 2, 23-3,9; Lc 17, 7-10.
LỜI SUY NIỆM: “Đối với anh em cũng vậy: Khi đã làm tất
cả những gì theo lệnh phải làm, thì hãy nói: chúng tôi là những đầy tớ vô dụng,
chúng tôi đã chỉ làm việc bổn phận đấy thôi.”
Chúa Giêsu đang dạy cho tất cả chúng ta về cách sống và làm việc:
đối với bản thân, đối với người thân trong gia đình, đối với tha nhân, và đối với
việc phụng thờ Thiên Chúa. Mỗi người đều đã được ơn ban từ Chúa, được sai đi,
và phải chu toàn bổn phận với trách nhiệm của mình. Chứ không xem những thành
quả công việc minh làm, là một công trạng; để rồi đòi hỏi phải được trả công,
hay là có quyền kể công. Nhưng phải khiêm tốn nhìn nhận là bổn phận phải chu
toàn được chủ chấp thuận.
Lạy Chúa Giêsu, xin cho chúng con luôn ý thức đến bổn phận của
mình, cần phải hoàn thành với trách nhiệm, tất cả là nhờ ơn ban của Chúa; để đừng
bao giờ kể công với bất cứ ai, nhất là đối với người thân trong gia đình.
Mạnh Phương
Gương
Thánh Nhân
Ngày 10-11
THÁNH LEO CẢ
Giáo Hoàng Và Tiến Sĩ Hội Thánh (-461)
Người ta không biết được thánh Lêo sinh ra ngày nào và cả nơi
sinh của Ngài cũng không được biết chắc. Có lẽ Ngài là người Roma. Chúng ta chỉ
biết được rằng: Ngài là một phó tế góp phần cai quản dưới hai triều Giáo hoàng
Cêlestinô I và Sixtô III và được bầu làm giáo hoàng năm 440. Được chọn làm giám
mục Roma, phải đợi 40 ngày sau Ngài mới được trở về.
Trước trách nhiệm chất đầy, Ngài đã sợ: - Lạy Chúa, có sự cân xứng
nào giữa gánh nặng Chúa trao và sự yếu hèn của con, giữa sự cất nhắc và sự hư
không của con ?
Và Ngài tiếp: - Chúa đã đặt gánh nặng cho con, xin Chúa gánh với
con, xin Chúa hãy là người hướng dẫn và nâng đỡ con.
Công cuộc Ngài làm thật lớn lao và đa diện khó có thể tóm kết lại
được mà không bất công. Dầu vậy, có thể nói công cuộc này qui về 4 hình thái
chính: kiểm soát lạc giáo bên Tây phương, can thiệp về giáo thuyết quan trọng
bên Đông phương, bảo vệ Roma khỏi cuộc tấn công của dân rợ và những nỗ lực của
một mục tử và một nhà giáo dục.
Thánh Lêô đã phải có biện pháp đối với không dưới ba lạc giáo.
Không còn dễ dãi cho những người theo Pêlagiô được hiệp thông nữa và đòi phải
công khai tuyên xưng đức tin trước khi được nhận là phần tử đầy đủ của Giáo hội.
Những người trốn thoát cuộc tấn công của Valda Phi Châu đã mang thuyết Manichêô
đến Roma. Thánh Lêô thấy rằng: cộng đoàn bí mật này phải được công khai đưa ra
ánh sáng. Ngài cũng nhiệt liệt ủng hộ các giám mục Tây Ban Nha và Phi Châu chống
lại thuyết Priscillanô, những cuộc tranh luận về giáo thuyết tại Giáo hội bên
Đông phương liên quan tới chính bản tính của Chúa. Hai nhà tiền phong của cuộc
tranh luận là Eutiches, một tu viện trưởng ở Constantinople và thánh Plavianê,
thượng phụ giáo chủ Constantinople là người trong cuộc chiến đã bị những người
theo Eutiches hành hạ cho đến chết.
Năm 451, một cộng đồng qui tụ trên 600 giám mục về Chalcedonia.
Thánh Lêô đã viết lá thư danh tiếng gởi Plavianô, trình bày giáo thuyết về ngôi
vị và bản tính của Chúa Giêsu Kitô. Ngài đã đặt bức thư này trên mộ thánh
Phêrô, vị thủ lãnh tiên khởi của Giáo hội và ăn chay cầu nguyện suốt 40 ngày. Bức
thư được đọc tại công đồng và đã được nhận như một bản tuyên xưng đức tin. Quyền
tối thượng của Đức giáo hoàng tỏ hiện khi giám mục đồng thanh kêu lớn: - Chính
thánh Phêrô đã nói qua Lêô.
Như thế đứng đầu các giám mục không mấy quan tâm tới quyền tối
thượng của Roma. Ngài đã cất giữ được sự hiệp nhất Giáo hội. Ngài đã viết:
"Đức tin của Phêrô đã được chính Thiên Chúa mặc cho sự kiện vững không thể
lay chuyển nổi. Dù cho sự cúng lòng của các lạc giáo hay sư man rợ của lương
dân cũng sẽ không bao giờ đảo lộn được đức tin này".
Trong số các quyết định, Ngài đã tạo được sự đồng ý giữa Đông
Tây cử hành lễ phục sinh vào cùng một ngày ở khắp nơi.
Một cuộc chiến khác chờ đón Đức Giáo hoàng Attila và rợ Hung Nô
võ trang hùng hậu, gieo rắc những khủng khiếp chiến tranh và tàn phá. Người ta
nói rằng: những người man di này khi sinh ra là mẹ họ nghiền mặt đi cho hợp với
nón sắt, và chính họ xẻ má cho râu hết mọc nổi. Họ thờ thanh gươm khắc sâu vào
bàn thờ, tưới máu các tù nhân trên đó và làm một thiết đồ bằng đầu các địch thủ.
Năm 452, họ đổ vào miền Bắc Italia gieo rắc tàn phá trên đường tiến quân. Không
một đoàn quân nào có sức bảo vệ Roma. Các tướng lãnh và hoàng đế Valentinô III
run sợ chỉ biết đặt niềm tin tưởng vào Đức giáo hoàng.
Thánh Lêô sau 3 ngày cầu nguyện chay tịnh đã ra đón người gieo
vãi kinh sợ trên thế gian. Và điều gì đã xảy ra ? Người ta có thể tưởng tượng
được một Attila hùng hổ với đoàn quân đông đảo đối diện với người cha chung của
các Kitô hữu mặc phẩm phục giáo hoàng và chỉ có tình yêu trong lòng làm khí giới.
Attila tiến đến Roma với những dự tính đẫm máu, nhưng Đức Lêô đã đổi lòng hắn.
Vương quốc được bình an với lễ vật triều cống hàng năm. dân Hung Nô trở lại
Pannonnia. Đức Giáo hoàng nói với nhà vua: - Hãy tạ ơn Chúa vì Ngài đã cứu
chúng ta khỏi tai họa khủng khiếp.
Đối với dân chúng vui mừng sung sướng, Ngài truyền cho họ phải cảm
tạ Chúa.
Nhưng lòng nhiệt thành và biết ơn ban đầu đã không tồn tại được
lâu. Dân chúng vô ơn và sa đọa, khi nỗi sợ qua rồi họ quên rằng lòng thương xót
họ đã cứu vương quốc và họ lao mình vào các cuộc chơi bời phóng đãng. Cả đến
nhà vua Valentinô cũng làm gương xấu cho dân chúng. Những lời trách cứ của đức
giáo hoàng không được đến xiả tới. Và ba năm sau, những rợ Vandales dưới quyền
vua Ghenséric kéo quân tới. Các nhân vật lớn chạy trốn, cửa thành bỏ ngõ và Đức
giáo hoàng một mình ở lại với dân Roma. Ngài một lần nữa ra đón quân xâm lăng.
Lần này họ ít bị khắc phục hơn lần trước.
Dầu vậy, ảnh hưởng của thánh Lêô cũng đáng đủ để kiềm chế bớt cuộc
chém giết và sự tàn phá, các nhà thờ được tôn trọng. Trái với lời hứa hẹn, nhiều
dân thành vẫn bị bắt. Đức giáo hoàng đã chuyển đồ cứu tế cho họ, sai các linh mục
tới nâng đỡ họ và còn mua chuộc lại một số lớn các tù nhân.
Những năm cuối đời Ngài dành sửa sang lại các tai họa do các cuộc
xâm lăng gây nên, xây dựng lại các tu viện mà với cảm quan về nghệ thuật, Ngài
đã làm giàu thêm bao nhiêu là họa phẩm. Ngài để lai nhiều bài giảng, nhiều thư
từ rất quan trọng, ngày nay chúng ta còn đọc được.
Thánh Lêô từ trần năm 461. Ngài xứng đáng được mệnh danh là người
đầu tiên được chôn cất trong đại vương cung thánh đường thánh Phêrô. Đức giáo
hoàng Sergiô I ghi trên bia mộ của Ngài: "Tôi canh chừng kẻo lang sói luôn
rình mò phá phách đoàn chiên".
Đây là lời thánh Lêô để lại: - "Các con được thấm nhập vào
Chúa".
- " Trong tâm hồn mỗi tín hữu còn có cái trên trời mà người
ta thán phục".
- "Nước Trời không đến với những người ngủ mê.
Năm 1754, Ngài được suy tôn lên bậc thánh tiến sĩ trong Giáo hội.
(daminhvn.net)
10 Tháng Mười Một
Hôm Nay Là
Ngày Của Chúa
Khi Ðức Gioan 23 lâm bệnh lần cuối, không biết vì lý do gì mà
các bác sĩ muốn dấu nhẹm sự nguy kịch của căn bệnh, họ bảo ngài chỉ bị chứng lở
bao tử. Nhưng Ðức Gioan 23 biết rõ bệnh tình của mình hơn ai hết, vì thế ngài
nói: "Tôi đã dọn sẵn hành trang".
Ông Giacômô Manzu, một nhà điêu khắc nổi tiếng người ý viết hồi
ký về những giây phút sau hết của cuộc đời Ðức Gioan 23 như sau: Vào ngày cuối
cùng của chuỗi ngày đau đớn kéo dài, linh mục Capovilla, bí thư riêng của Ðức
Thánh Cha đến bên giường bệnh, hôn tay bệnh nhân và hỏi xem ngài thấy thế nào.
Ðức Gioan 23 trả lời: "Tôi cảm thấy trong mình khỏe khoắn và an bình như
thể tôi đang ở trong Chúa. Nhưng đồng thời tôi cũng cảm thấy hơi lo".
Linh mục Capovilla thưa: "Xin cha đừng lo. Những người phải
lo là chính chúng con, vì con đã nói chuyện với bác sĩ...". Ðức Gioan 23
ngắt lời hỏi: "Họ đã nói với con những gì?".
Nghẹn ngào, linh mục bí thư của ngài nói: "Thưa Ðức Thánh
Cha, con muốn nói với cha sự thật: hôm nay là ngày của Chúa. Hôm nay cha sẽ được
về Thiên Ðàng".
Nói xong, linh mục bí thư quỳ xuống bên giường, hai tay bưng mặt
khóc. Vài phút nặng nề trôi qua, bỗng cha cảm thấy một bàn tay âu yếm xoa đầu
mình và nghe một giọng ôn tồn nói: "Hãy ngước mắt nhìn lên. Bình thường,
người bí thư của tôi rất mạnh mẽ, can đảm, nhưng bây giờ phải trở nên mềm nhũn.
Cha đã nói với người bề trên của cha những lời hay đẹp nhất mà con người có thể
nghe từ miệng của một linh mục: Hôm nay cha sẽ được vào Thiên Ðàng".
Chúng ta đang sống trong tháng 11:
- Ðây là tháng Giáo Hội dành riêng để tưởng nhớ đến những người
quá cố.
- Ðây là tháng chúng ta đặc biệt có dịp để báo hiếu cho ông bà,
tổ tiên, tháng để trả nghĩa cho cha mẹ, anh chị em, bà con thân thuộc đã qua đời
bằng những kinh nguyện, bằng những chuỗi lần sốt sắng, nhất là bằng cách siêng
năng tham dự tích cực và cố gắng sống thành lễ để thực hành những công việc bác
ái như thánh lễ đòi hỏi.
Nhưng, vào tháng 11 hằng năm, Giáo Hội cũng muốn nhắc nhở chúng
ta phải nhớ bến bờ chúng ta phải tới, nhắc nhở khúc quẹo ngoặt nhất trong đời
chúng ta sẽ phải đi.
- Ðó là từ giã cõi đời.
- Ðó là nhắm mắt xuôi tay.
- Ðó là sự thật: ai trong chúng ta cũng phải chết.
Ước gì chúng ta có được sự bình thản trong giờ lâm tử như Ðức
Gioan 23 . Ước gì, như ngài, chúng ta có được sự bình an trong tâm hồn và có niềm
hy vọng để tin tưởng rằng: lời Chúa Giêsu phán với người trộm lành cũng được áp
dụng cho chúng ta: "Hôm nay con sẽ được cùng Ta về Thiên Ðàng".
Nhưng, nếu Thiên Ðàng là bến bờ, là Ðức Mến, thì cuộc sống của
chúng ta phải định hướng theo đó.
Nếu Thiên Chúa là cùng đích của giây phút cuối cùng, thì trong
những chuỗi ngày sống, chúng ta cũng phải hướng mục và xây dựng theo tiêu chuẩn
đó.
(Lẽ Sống)







Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét