03/04/2018
Thứ ba tuần BÁT NHẬT PHỤC SINH
Bài Ðọc I: Cv 2, 36-41
"Anh em hãy ăn
năn sám hối và mỗi người trong anh em hãy chịu phép rửa nhân danh Ðức
Kitô".
Trích sách Tông đồ
Công vụ.
Trong ngày lễ Ngũ Tuần,
Phêrô nói với những người Do-thái rằng: "Xin toàn thể nhà Israel hãy nhận
biết rằng: Thiên Chúa đã tôn Ðức Giêsu mà anh em đã đóng đinh, lên làm Chúa và
làm Ðấng Kitô". Nghe những lời nói trên, họ đau đớn trong lòng, nói cùng
Phêrô và các Tông đồ khác rằng: "Thưa các ông, chúng tôi phải làm gì?"
Phêrô nói với họ: "Anh em hãy ăn năn sắm hối, và mỗi người trong anh em
hãy chịu phép rửa nhân danh Ðức Giêsu Kitô để được tha tội; và anh em sẽ nhận
lãnh Thánh Thần. Vì chưng, đó là lời hứa cho anh em, con cái anh em và mọi người
sống ở phương xa mà Chúa là Thiên Chúa chúng ta sẽ kêu gọi đến!"
Phêrô còn minh chứng bằng
nhiều lời khác nữa, và khuyên bảo họ rằng: "Anh em hãy cứu mình khỏi dòng
dõi gian tà này". Vậy những kẻ chấp nhận lời ngài giảng đều chịu phép rửa,
và ngày hôm ấy có thêm chừng ba ngàn người gia nhập đạo.
Ðó là lời Chúa.
Ðáp Ca: Tv 32, 4-5.
18-19. 20 và 22
Ðáp: Ðịa cầu đầy ân sủng Chúa (c. 5b).
Hoặc đọc: Alleluia.
Xướng: 1) Vì lời Chúa
là lời chân chính, bao việc Chúa làm đều đáng cậy tin. Chúa yêu chuộng điều
công minh chính trực, địa cầu đầy ân sủng Chúa. - Ðáp.
2) Kìa Chúa để mắt coi
những kẻ kính sợ Ngài, nhìn xem những ai cậy trông ân sủng của Ngài, để cứu gỡ
họ khỏi tay thần chết, và nuôi dưỡng họ trong cảnh cơ hàn. - Ðáp.
3) Linh hồn chúng con
mong đợi Chúa, chính Ngài là Ðấng phù trợ và che chở chúng con. Lạy Chúa, xin đổ
lòng từ bi xuống trên chúng con, theo như chúng con tin cậy ở nơi Ngài. - Ðáp.
Alleluia: Ga 14, 8
Alleluia, alleluia! -
Thầy sẽ xin Chúa Cha và Người sẽ ban cho các con một Ðấng Phù Trợ khác, để ở
cùng các con luôn mãi. - Alleluia.
Phúc Âm: Ga 20, 11-18
"Tôi đã trông
thấy và Người đã phán với tôi những điều ấy".
Tin Mừng Chúa Giêsu
Kitô theo Thánh Gioan.
Khi ấy, bà Maria đang
còn đứng gần mồ Chúa mà than khóc. Nhìn vào trong mồ, bà thấy hai thiên thần mặc
áo trắng đang ngồi nơi đã đặt xác Chúa Giêsu, một vị ngồi phía đàng đầu, một vị
ngồi phía đàng chân. Hai vị hỏi: "Tại sao bà khóc?" Bà trả lời:
"Người ta đã lấy mất xác Chúa tôi và tôi không biết người ta đã để Người ở
đâu?" Vừa nói xong, bà quay mặt lại, thì thấy Chúa Giêsu đã đứng đó, nhưng
bà chưa biết là Chúa Giêsu. Chúa Giêsu hỏi: "Bà kia, sao mà khóc, bà tìm
ai?" Tưởng là người giữ vườn, Maria thưa: "Thưa ông, nếu ông đã mang
xác Người đi, thì xin cho tôi biết ông đã đặt Người ở đâu, để tôi đến lấy xác
Người". Chúa Giêsu gọi: "Maria". Quay mặt lại, bà thưa Người:
"Rabboni!" (nghĩa là "Lạy Thầy!"). Chúa Giêsu bảo bà:
"Ðừng động đến Ta, vì Ta chưa về cùng Cha Ta. Nhưng hãy đi báo tin cho các
anh em Ta hay và bảo họ rằng: Ta về cùng Cha Ta, cũng là Cha các con; về cùng
Thiên Chúa Ta, cũng là Thiên Chúa các con".
Maria Mađalêna đi báo
tin cho các môn đệ rằng: "Tôi đã trông thấy Chúa và Chúa đã phán với tôi
những điều ấy".
Ðó là lời Chúa.
Suy Niệm: Niềm
tin Phục Sinh
Trong một đêm tao
ngộ do một nhóm thân hữu tổ chức tại Sydney, Australia, vào một tối Chúa Nhật
cuối tháng 4/2001, nhạc sĩ Vũ Thành An, tác giả của những bài ca không tên bất
hủ, đã xuất hiện không như một nhạc sĩ, mà như một nhà truyền đạo. Ở cao điểm của
đêm tao ngộ, nhạc sĩ Vũ Thành An đã giới thiệu và trình bày những tác phẩm mà
ông gọi là Những bài ca nhân bản và thánh ca. Như ông đã giải thích, những bài
ca nhân bản đề cao tình người và những bài thánh ca ca tụng tình yêu Chúa này
nói lên chính cuộc đổi đời của ông. Những dòng tâm sự và giọng hát của tác giả
đã được khán thính giả đón nhận như một bài giảng thuyết về mầu nhiệm Phục
Sinh.
Niềm tin và sự gặp gỡ
của con người với Ðấng Phục Sinh thường đến sau những đổ vỡ, mất mát, thất bại
và khổ đau. Ðiều này đã diễn ra với hầu hết các môn đệ của Chúa Giêsu. Vào giữa
lúc họ buồn bã quay về làng cũ, họ gặp Ngài. Vào giữa lúc họ từ bỏ con đường đi
theo Ngài để trở về sau chuyến bôn ba của cuộc sống, Ngài đến với họ. Ngài cũng
đến với họ khi họ giam mình trong sợ hãi, buồn phiền. Maria Mađalêna cũng được
gặp Ngài giữa tiếng khóc than. Chính lúc bà tưởng mình đã mất tất cả, Ngài đã đến
với bà.
Quả thật, Ðấng Phục
Sinh thường đến với con người vào những lúc bất ngờ nhất và dưới những hình dạng
con người không hề chờ đón. Hầu hết trong mọi trường hợp, Ngài đến với họ như
người vô danh, một người mà họ không thể nhận ra tức khắc. Phục sinh là một biến
cố lịch sử, nhưng không có bất cứ một người nào đã chứng kiến giây phút lịch sử
ấy, từ các môn đệ cho đến chúng ta ngày nay. Ðể tin nhận Ngài, con người luôn
làm một bước nhảy vọt trong các biến cố của cuộc sống, những biến cố ấy thường
là những mất mát, thất bại và khổ đau. Cần phải trải qua đau khổ để đến vinh
quang, đó là định luật của niềm tin, phép rửa nhờ đó chúng ta trở thành tín hữu
Kitô, không đương nhiên biến chúng ta thành những người thông minh đĩnh đạc hay
may mắn thịnh vượng hơn người. Nhưng chúng ta phải xem mình là những người may
mắn nhất, bởi vì giữa tăm tối của cuộc sống, chúng ta vẫn còn nhận ra được ánh
sáng; giữa những đổ vỡ, mất mát, thất bại và khổ đau, chúng ta vẫn tiếp tục tin
tưởng.
Niềm tin Phục Sinh
mang lại ý nghĩa cho cuộc sống của chúng ta. Chúng ta hãy cảm tạ Chúa vì đã ban
cho chúng ta niềm tin ấy và xin Ngài củng cố niềm tin ấy cho chúng ta.
(Trích trong ‘Mỗi Ngày
Một Tin Vui’)
Lời Chúa Mỗi Ngày
Thứ Ba Tuần BNPS
Bài đọc: Acts
2:36-41; Jn 20:11-18.
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Tôi đã tìm thấy
Chúa.
Đã mang thân phận con
người, ai cũng có lầm lỡ. Thiên Chúa biết điều đó; vì thế, Ngài không chấp tội
con người. Ngài không muốn con người phải chết trong tội, nhưng muốn họ ăn năn
sám hối và được sống. Điều quan trọng là con người phải nhận ra những lầm lỡ của
mình; đồng thời phải biết làm gì để đền bù những tội lỗi đó.
Các Bài Đọc hôm nay tập
trung trong việc đi tìm và nhận ra Chúa. Trong Bài Đọc I, nhờ sự rao giảng của
Phêrô, 3,000 người Do-thái đã nhận ra tội lỗi của mình và trở về với Thiên Chúa
qua việc lãnh nhận Phép Rửa. Trong Phúc Âm, Bà Mary Magdala, người đã tìm thấy
Chúa khi Ngài còn sống; và đã tìm thấy Chúa sau khi Ngài sống lại.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I: Chúng tôi phải làm gì?
1.1/ Thiên Chúa không chấp
tội con người: Giết người vô tội đã là tội nặng,
giết Con Thiên Chúa, Đấng yêu thương và lo lắng cho con người, là tội vô cùng nặng
nề. Phêrô mở mắt cho người Do-thái nhận ra họ đã lầm khi kết án Chúa Giêsu
Kitô: “Vậy toàn thể nhà Israel phải biết chắc điều này: Đức Giêsu mà anh em đã
treo trên Thập Giá, Thiên Chúa đã đặt Người làm Đức Chúa và làm Đấng Kitô.”
Thiên Chúa sẽ đối xử
thế nào với những ai vào hùa giết con của Ngài? Đây là câu hỏi mà chính Chúa
Giêsu đã đặt ra cho họ trong ví dụ các tá điền được cho mướn đất làm vườn nho.
Họ trả lời: “Ông chủ sẽ tru diệt chúng và giao vườn nho cho những ai biết sinh
lợi.” Khi nhận ra tội của mình, người Do-thái đau đớn trong lòng, và hỏi ông
Phêrô cùng các Tông Đồ khác: "Thưa các anh, vậy chúng tôi phải làm
gì?"
1.2/ Hãy ăn năn sám hối
và tin vào Tin Mừng: Đối với loài người, sẽ
không có cơ hội thứ hai cho những người giết con Thiên Chúa. Đối với Thiên
Chúa, Ngài cho họ có cơ hội thứ hai như Phêrô tuyên bố hôm nay: Họ phải
làm hai việc:
(1) Lãnh nhận Phép Rửa:
"Anh em hãy sám hối, và mỗi người hãy chịu Phép Rửa nhân danh Đức Giêsu
Kitô, để được ơn tha tội; và anh em sẽ nhận được ân huệ là Thánh Thần. Thật vậy,
đó là điều Thiên Chúa đã hứa cho anh em, cũng như cho con cháu anh em và tất cả
những người ở xa, tất cả những người mà Chúa là Thiên Chúa chúng ta sẽ kêu gọi."
(2) Tránh xa thế hệ
gian tà: Ông Phêrô khuyên nhủ họ: "Anh em hãy tránh xa thế hệ gian tà này
để được cứu độ." Để bước theo đường lối của Thiên Chúa, con người cần
tránh xa những sự sai lầm, giả trá, và biết sống theo sự thật. Chính sự sai lầm
và không sống theo sự thật, những nhà lãnh đạo Do-thái đã luận tội Con Thiên
Chúa.
2/ Phúc Âm: Cuộc hội ngộ giữa Chúa Giêsu và Bà Mary Magdala
2.1/ Mary Magdala tiếp tục
tìm xác Chúa: Trình thuật này tiếp tục trình
thuật Bà chạy về báo tin cho các môn đệ, và Phêrô cùng Gioan đã chạy ra mộ và
chạy về. Bà vẫn quanh quẩn bên mộ Chúa vì thương mến, và có lẽ vì tội nghiệp
Chúa đã phải chịu cái chết đau khổ như thế, mà giờ đây vẫn chưa hết đau khổ, vì
con người vẫn chưa tha cho xác chết của Ngài.
(1) Mary thấy sứ thần
Thiên Chúa, nhưng không nhận ra họ: Bà đứng ở ngoài, gần bên mộ, mà khóc. Bà vừa
khóc vừa cúi xuống nhìn vào trong mộ, thì thấy hai thiên thần mặc áo trắng ngồi
ở nơi đã đặt thi hài của Đức Giêsu, một vị ở phía đầu, một vị ở phía chân. Thiên
thần hỏi bà: "Này bà, sao bà khóc?" Bà thưa: "Người ta đã lấy mất
Chúa tôi rồi, và tôi không biết họ để Người ở đâu!"
(2) Mary nghe tiếng
Chúa và nhìn thấy Chúa, nhưng không nhận ra Chúa: Đức Giêsu nói với bà:
"Này Bà! sao bà khóc? Bà tìm ai?" Bà tưởng Chúa là người làm vườn, và
nghĩ có thể ông đã lấy xác Chúa, liền nói với ông: “Thưa ông, nếu ông đã đem
Người đi, thì xin nói cho tôi biết ông để Người ở đâu, tôi sẽ đem Người về.”
2.2/ Mary Magdala nhận ra
Chúa Giêsu.
(1) Nhận ra Thiên Chúa
không bằng những gì nghe và thấy bên ngoài, vì Bà đã nghe và thấy Chúa như
trình bày ở trên; nhưng bằng sự rung động từ trong trí óc và con tim. Thánh sử
Gioan mô tả phút giây hội ngộ giữa Chúa Giêsu và Mary Magdala thật ngắn ngủi,
nhưng vô cùng tuyệt vời. Đức Giêsu gọi bà: "Mary!" Bà quay lại và nói
bằng tiếng Do-thái: "Rabbouni!" Chỉ có hai con tim đang yêu mới hiểu
được ý nghĩa tuyệt vời của hai tiếng gọi này. Sự kiện Chúa gọi tên Bà gợi lại
cho bà nhiều điều: Chúa đang sống, Ngài nhận ra Bà, Ngài hiểu sự đau khổ của Bà,
và Ngài yêu thương Bà. Nhận ra tiếng gọi thân thương của người mình yêu mến
trong khi đang tuyệt vọng đi tìm, còn gì xúc động và vui mừng hơn, Bà quay lại
để nhìn Chúa. Khi nhận ra Chúa, bà chạy đến, gieo mình xuống ôm chân Ngài, và
sung sướng kêu lên “Thầy của con.”
(2) Yêu Chúa không phải
giữ chặt Chúa, nhưng làm theo những gì Ngài muốn: Hành động của Mary Magdala
như thầm nói với Chúa: “Con sẽ không để Thầy xa con nữa.” Nhưng Đức Giêsu bảo
bà: "Thôi, đừng giữ Thầy lại, vì Thầy chưa lên cùng Chúa Cha. Nhưng hãy đi
gặp anh em Thầy và bảo họ: "Thầy lên cùng Cha của Thầy, cũng là Cha của
anh em, lên cùng Thiên Chúa của Thầy, cũng là Thiên Chúa của anh
em.""
Khác với tình yêu con
người, khi con người yêu ai, họ muốn giữ người họ yêu làm của riêng cho mình;
tình yêu Thiên Chúa đòi con người tiếp tục cho Chúa đi, chứ không giữ Chúa lại
làm của riêng cho mình. Con người tìm thấy niềm vui khi nhìn thấy mọi người yêu
Chúa. Chúa Giêsu muốn bảo Mary: Nếu con thương Thầy, hãy làm cho nhiều người nhận
biết Thầy! Thầy còn nhiều anh, chị, em mà con phải mang tin mừng đến cho họ.
(3) Bà Mary Magdala đi
báo cho các môn đệ: "Tôi đã thấy Chúa!" và bà kể lại những điều Người
đã nói với bà. Một khi đã tìm thấy và cảm nhận được tình yêu Thiên Chúa, con
người trở thành kẻ hát rong, ca ngợi tình yêu Thiên Chúa cho mọi người được biết.
Cuộc đời không còn gì lôi cuốn được người có tình yêu Thiên Chúa; họ sẽ không
đánh đổi tình yêu này cho bất cứ điều gì. Chỉ có tình yêu này mới có sức mạnh đủ
để họ làm chứng cho Chúa giữa bao nghịch cảnh: bắt bớ, roi đòn, tù đày, gươm
giáo, và ngay cả cái chết.
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
- Hãy tìm Chúa! Ngài sẽ
cho gặp; nhưng gặp lúc nào và khi nào là hoàn toàn do ý của Thiên Chúa.
- Thiên Chúa ở ngay
trong tâm hồn con người, như thánh Augustine thú nhận: “Ngài luôn ở bên con, thế
mà con vất vả tìm Ngài khắp nơi.”
- Khi đã tìm được
Chúa, chúng ta không thể ích kỷ giữ Ngài cho mình chúng ta; nhưng phải chia sẻ
cho mọi người để tất cả đều tìm thấy và tin tưởng nơi Ngài.
Linh mục Anthony
Đinh Minh Tiên, OP
03/04/2018 - THỨ BA TUẦN BÁT NHẬT PS
Ga 20,11-18
TIẾNG REO VUI TỪ NIỀM VÔ VỌNG
“Tôi đã thấy Chúa”,
và bà kể lại những điều Người đã nói với bà. (Ga 20,18b)
Suy niệm: Bà Ma-ri-a
Ma-đa-lê-na đã khóc. Tiếng khóc của người phụ nữ trước ngôi mộ mới an táng bao
giờ cũng thật não lòng và làm cho bất cứ ai nghe cũng phải xúc động. Bà khóc
trong vô vọng. Lúc này, dù có cả đạo binh thiên thần xuất hiện, bà cũng chẳng
quan tâm. Câu hỏi “sao bà khóc?” lại càng vô duyên trước nỗi đau tuyệt vọng của
bà: Tôi khóc vì tôi khóc chứ còn vì sao nữa! Tất cả đã chấm hết khi tảng đá lấp
kín cửa mộ. Và giờ đây, cả đến xác của Thầy cũng không còn nữa. Giữa cơn tuyệt
vọng của bà, Chúa Giê-su hiện đến. Ngài gọi đúng tên bà, tiếng gọi đầy yêu
thương. Chỉ có Thầy Giê-su mới gọi bà như thế, không thể nhầm lẫn được. Tiếng gọi
đầy yêu thương của Thầy đã khiến tâm hồn tưởng đã chết của bà được sống lại. Bà
đã khóc, những bây giờ, từ vực sâu vô vọng, bà đáp lại trong tiếng reo vui của
tình yêu: “Ráp-bu-ni! Lạy Thầy!”
Mời Bạn: Bà Ma-ri-a đến mộ, với tâm
tình thê lương bám víu lấy một Đức Giê-su đã chết. Thế nhưng, Chúa Giê-su đến
tìm gặp bà. Lời của Ngài làm bà được sống lại trong niềm vui và hy vọng phục sinh.
Còn bạn trong bế tắc của cuộc sống, bạn có đi tìm Chúa? Bạn đã làm gì để gặp
tìm Chúa, để bạn có thể reo vui như bà Ma-ri-a: “Tôi đã thấy Chúa”?
Sống Lời Chúa: Đến với Chúa Ki-tô phục
sinh nơi Bí tích Thánh Thể, và dành ít phút thinh lặng, lắng nghe lời Chúa nói
trong tâm khảm của bạn
Cầu nguyện: Lạy Chúa Giê-su,
Chúa tìm chúng con và Chúa hằng đứng đó đợi chờ chúng con. Xin cho chúng con được
“tỉnh ra” như bà Ma-ri-a Ma-đa-lê-na là nhận ra Chúa yêu chúng con và luôn ở
cùng chúng con.
(5 Phút Lời Chúa)
Tôi đã thấy Chúa
(3.4.2018 – Thứ Ba trong Tuần Bát nhật Phục sinh)
Suy niệm:
Maria Mácđala là con người yêu mến.
Theo Tin Mừng Gioan, bà đã theo Thầy Giêsu đến tận Đồi Sọ,
đã đứng gần thập giá và chứng kiến cái chết của Thầy (Ga 19, 25).
Hầu chắc bà đã tham dự cuộc mai táng Thầy và biết vị trí của ngôi mộ.
Hơn nữa, bà là nguời ra mộ sớm nhất vào ngày thứ nhất trong tuần.
Rồi bà chạy về báo tin cho các môn đệ về chuyện xác Thầy không còn đó (20, 1-2).
Bài Tin Mừng hôm nay cho thấy bà lại có mặt ở ngoài mộ lần nữa (c. 11).
Ngôi mộ như có sức giữ chân bà.
Chỉ tình yêu mới giải thích được điều đó.
Theo Tin Mừng Gioan, bà đã theo Thầy Giêsu đến tận Đồi Sọ,
đã đứng gần thập giá và chứng kiến cái chết của Thầy (Ga 19, 25).
Hầu chắc bà đã tham dự cuộc mai táng Thầy và biết vị trí của ngôi mộ.
Hơn nữa, bà là nguời ra mộ sớm nhất vào ngày thứ nhất trong tuần.
Rồi bà chạy về báo tin cho các môn đệ về chuyện xác Thầy không còn đó (20, 1-2).
Bài Tin Mừng hôm nay cho thấy bà lại có mặt ở ngoài mộ lần nữa (c. 11).
Ngôi mộ như có sức giữ chân bà.
Chỉ tình yêu mới giải thích được điều đó.
Maria là con người tìm kiếm.
Đấng phục sinh hỏi bà: “Bà tìm ai?” (c. 15).
Bà chỉ có một mối quan tâm duy nhất, đó là tìm lại được xác Chúa của bà.
Bà đã nói với Phêrô: “Người ta đã đem Chúa đi khỏi mộ,
và chúng tôi chẳng biết họ để Người ở đâu!” (20, 2).
Bà đã nói với vị thiên thần ngồi trong mộ điệp khúc tương tự:
“Người ta đã lấy mất Chúa tôi rồi, và tôi không biết họ để Người ở đâu!” (c. 13).
Khi gặp Thầy Giêsu, bà tưởng là người làm vườn, nên cũng nói:
“Nếu ông đã đem Người đi, thì xin nói cho tôi biết
ông để Người ở đâu, tôi sẽ đem Người về (c. 15).
Đối với Maria, mất xác Thầy là mất chính Thầy,
nên bà cứ bị ám ảnh bởi chuyện người ta để Người ở đâu.
Đấng phục sinh hỏi bà: “Bà tìm ai?” (c. 15).
Bà chỉ có một mối quan tâm duy nhất, đó là tìm lại được xác Chúa của bà.
Bà đã nói với Phêrô: “Người ta đã đem Chúa đi khỏi mộ,
và chúng tôi chẳng biết họ để Người ở đâu!” (20, 2).
Bà đã nói với vị thiên thần ngồi trong mộ điệp khúc tương tự:
“Người ta đã lấy mất Chúa tôi rồi, và tôi không biết họ để Người ở đâu!” (c. 13).
Khi gặp Thầy Giêsu, bà tưởng là người làm vườn, nên cũng nói:
“Nếu ông đã đem Người đi, thì xin nói cho tôi biết
ông để Người ở đâu, tôi sẽ đem Người về (c. 15).
Đối với Maria, mất xác Thầy là mất chính Thầy,
nên bà cứ bị ám ảnh bởi chuyện người ta để Người ở đâu.
Maria là con người đau khổ.
Bà đã khóc nhiều từ khi xác Thầy không còn đó.
Cả thiên thần và Đức Giêsu đều hỏi bà cùng một câu hỏi: “Tại sao bà khóc?”
Ai sẽ là người lau khô nước mắt của bà Maria Macđala?
Ai sẽ là người giúp bà tìm thấy điều bà tìm kiếm?
Bà đã khóc nhiều từ khi xác Thầy không còn đó.
Cả thiên thần và Đức Giêsu đều hỏi bà cùng một câu hỏi: “Tại sao bà khóc?”
Ai sẽ là người lau khô nước mắt của bà Maria Macđala?
Ai sẽ là người giúp bà tìm thấy điều bà tìm kiếm?
Đức Giêsu phục sinh đến gặp bà dưới dạng một người làm vườn.
Thậm chí bà nghi ngờ ông này có dính dáng đến chuyện mất xác Thầy.
“Maria”: Đức Giêsu gọi tên bà với một cung giọng quen thuộc.
Bây giờ bà mới nhận ra Thầy và reo lên: “Rabbouni !”
Có những lời của Đức Giêsu được thực hiện.
“Ai tìm thì sẽ thấy”, “Ai khóc lóc sẽ được vui cười”.
Maria đi tìm xác Thầy, nhưng bà đã gặp được một điều quý hơn nhiều,
đó là chính Thầy đang sống.
Maria đã khóc lóc, nhưng niềm vui bà gặp được lớn hơn nhiều.
Chẳng có giọt nước mắt nào là vô ích trước mặt Thiên Chúa.
Thậm chí bà nghi ngờ ông này có dính dáng đến chuyện mất xác Thầy.
“Maria”: Đức Giêsu gọi tên bà với một cung giọng quen thuộc.
Bây giờ bà mới nhận ra Thầy và reo lên: “Rabbouni !”
Có những lời của Đức Giêsu được thực hiện.
“Ai tìm thì sẽ thấy”, “Ai khóc lóc sẽ được vui cười”.
Maria đi tìm xác Thầy, nhưng bà đã gặp được một điều quý hơn nhiều,
đó là chính Thầy đang sống.
Maria đã khóc lóc, nhưng niềm vui bà gặp được lớn hơn nhiều.
Chẳng có giọt nước mắt nào là vô ích trước mặt Thiên Chúa.
Hãy nếm niềm vui bất ngờ của Maria.
Bà được Chúa sai đến với các môn đệ, cũng là anh em của Ngài.
Bà gói ghém kinh nghiệm bà mới trải qua trong một câu đơn giản:
“Tôi đã thấy Chúa!” và Chúa đã nói với tôi (c. 18).
Chúng ta không thể nào làm chứng cho Chúa Giêsu nếu không có kinh nghiệm này.
Thấy Chúa và nghe được Chúa nói: đó là ước mơ của chúng ta trong cầu nguyện.
Nhưng đừng quên Maria đã yêu cách nồng nhiệt và can đảm
và đã đau khổ tìm kiếm Thầy Giêsu.
Bà được Chúa sai đến với các môn đệ, cũng là anh em của Ngài.
Bà gói ghém kinh nghiệm bà mới trải qua trong một câu đơn giản:
“Tôi đã thấy Chúa!” và Chúa đã nói với tôi (c. 18).
Chúng ta không thể nào làm chứng cho Chúa Giêsu nếu không có kinh nghiệm này.
Thấy Chúa và nghe được Chúa nói: đó là ước mơ của chúng ta trong cầu nguyện.
Nhưng đừng quên Maria đã yêu cách nồng nhiệt và can đảm
và đã đau khổ tìm kiếm Thầy Giêsu.
Cầu nguyện:
Lạy Chúa Giêsu phục sinh
xin ban cho con sự sống của Chúa,
sự sống làm đời con mãi mãi xanh tươi.
xin ban cho con sự sống của Chúa,
sự sống làm đời con mãi mãi xanh tươi.
Xin ban cho con bình an của Chúa,
bình an làm con vững tâm giữa sóng gió cuộc đời.
bình an làm con vững tâm giữa sóng gió cuộc đời.
Xin ban cho con niềm vui của Chúa,
niềm vui làm khuôn mặt con luôn tươi tắn.
niềm vui làm khuôn mặt con luôn tươi tắn.
Xin ban cho con hy vọng của Chúa,
hy vọng làm con lại hăng hái lên đường.
hy vọng làm con lại hăng hái lên đường.
Xin ban cho con Thánh Thần của Chúa,
Thánh Thần mỗi ngày làm mới lại đời con.
Thánh Thần mỗi ngày làm mới lại đời con.
Lm Antôn Nguyễn Cao Siêu, SJ
Hãy Nâng Tâm Hồn Lên
3 THÁNG TƯ
Qua Cái Chết – Đến
Với Sự Sống
Giáo Hội, được qui tụ
lại bởi ngôi mộ Đức Giêsu, nhìn tội lỗi dưới một ánh sáng mới khi Giáo Hội dám
ca lên rằng : “Ôi tội hồng phúc! Tội đã đem lại cho chúng ta Đấng Cứu Chuộc quá
đỗi cao cả!” Chúng ta có thể thực sự nói về những gì diễn ra đêm nay rằng “Đây
là điều Chúa đã làm ra; thật kỳ diệu trước mắt chúng ta” (Tv 118,23).
Chúng ta được Giáo Hội
đặc biệt mời gọi đón nhận mạc khải này về quyền năng Thiên Chúa, về quyền năng
sáng tạo và cứu độ của Thiên Chúa. Mầu nhiệm Vượt Qua của Chúa Giê-su Kitô luôn
luôn hiện diện trong bí tích của Giáo Hội. Quyền năng của cái chết và cuộc Phục
Sinh của Người vẫn không ngừng tác động trong linh hồn người ta.
Nhờ tác động của chính
quyền năng Thiên Chúa – quyền năng sáng tạo và cứu độ – Giáo Hội được sinh lại
nơi cuộc Phục Sinh của Đức Chúa chịu đóng đanh của mình: “Tảng đá mà những người
thợ xây loại bỏ đã trở nên tảng đá góc tường” (c.22).
Tất cả chúng ta đã được
sinh ra từ tảng đá ấy: Tất cả chúng ta đều là những viên đá sống trong tư cách
là thành viên của Giáo Hội. Tất cả chúng ta đều được sống nhờ hơi thở trao ban
sự sống của Đức Kitô Phục Sinh. “Chúng ta phải coi như mình đã chết đi đối với
tội lỗi, nhưng nay lại sống cho Thiên Chúa, trong Đức Giê-su Kitô” (Rm 6,11).
- suy tư 366 ngày của
Đức Gioan Phaolô II -
Lm. Lê Công Đức dịch từ nguyên tác
LIFT UP YOUR HEARTS
Daily Meditations
by Pope John Paul II
Lời Chúa Trong Gia Đình
NGÀY 03/4
THỨ BA TRONG TUẦN
BÁT NHẬT PHỤC SINH
Cv 2, 36-41; Ga 20,
11-18.
LỜI SUY NIỆM: “Bà Maria
Mácđala đi báo cho các môn đệ: ‘Tôi đã thấy Chúa’ và các bà kể lại những điều
Người đã nói với bà.”
Đối với bà Maria
Mácđala, vì quá yêu thương Chúa Giêsu, tâm trí của bà đã bị rối loạn, khi thấy
Ngôi Mộ trống, nước mắt của bà đã làm cho bà không nhìn thấy Chúa Giêsu Phục
Sinh, mà chỉ tưởng đó là người làm vươn, người trộm xác Chúa Giêsu, cho đến khi
bà nghe tiếng nói quen thuộc của Chúa, bà mới nhận ra Người.
Lạy Chúa Giêsu. Bà
Maria Mácđala, đã không nhận ra Chúa khi Chúa đứng trước mặt bà, nhưng nhờ tiếng
nói của Chúa bà đã nhận ra Chúa. Xin cho mỗi người trong chúng con luôn biết lắng
nghe Lời Chúa, đọc Lời Chúa, học hỏi Lời Chúa và suy niệm Lời Chúa, làm cho Lời
Chúa thấm nhậm trong chúng con, giúp cho chúng con nhận ra Chúa trong mọi hoàn
cảnh của cuộc sống.
Mạnh Phương
Gương Thánh Nhân
Ngày 03-04
Thánh CASIMIRÔ
(1458 - 1483)
Thánh Casimirô sinh tại
Krakow ngày 5 tháng 12 năm 1458. Ngài là con út trong số 13 anh em của vua
Balan và hoàng hậu Elisabeth nước Áo, con người nổi tiếng nhân đức. Gioan
Dugloss thời danh, tổng giám mục Lemberg. Sau này, là thầy dạy của Ngài.
Casimirô nhiệt thành học
hỏi và chỉ nghĩ tới việc làm đẹp ý Chúa. Tâm hồn trong trắng của Ngài ảnh hường
tới mọi người chung quanh. Các gia nhân Ngài quen với với phong thái tốt đẹp
này đến nỗi tại các triều đình ngoại quốc, người ta nhận ra họ bằng sự cao thượng
hơn là bằng sắc phục họ mặc.
Casimirô cảm thấy nỗi
đau khổ của người nghèo như là của mình và giúp đỡ họ tận tình đến nỗi dân
nghèo coi Ngài như một người cha. Người ta trách Ngài đã quá hạ mình đau khổ
săn sóc cho những người cùng khổ, Ngài đã đáp rằng : - Có vinh dự nào lớn lao
hơn là được phục vụ Chúa Kitô trong các chi thể người ?
Vị hoàng tử trẻ tự khắc phục bằng việc sám hối liên tục. Dưới sắc phục sang trọng, Ngài mặc áo nhặm và ngủ trên đất, dưới chân giường. Ngài chỉ muốn ăn bánh và sống trong nghèo khó giữa những vinh dự đến nỗi người ta có thể nói về Ngài như nói về Đức Giám mục Milanô. Thánh Carolô Borrômêô rằng, Ngài chỉ là con chó tội nghiệp trong nhà chủ mình.
Vị hoàng tử trẻ tự khắc phục bằng việc sám hối liên tục. Dưới sắc phục sang trọng, Ngài mặc áo nhặm và ngủ trên đất, dưới chân giường. Ngài chỉ muốn ăn bánh và sống trong nghèo khó giữa những vinh dự đến nỗi người ta có thể nói về Ngài như nói về Đức Giám mục Milanô. Thánh Carolô Borrômêô rằng, Ngài chỉ là con chó tội nghiệp trong nhà chủ mình.
Thời gian tại nhà thờ
là phút giây êm ái quí báu nhất của Ngài, Ngài tới nhà thờ mỗi tối khi cửa còn
đóng, và gục mặt xuống đất cầu nguyện. Trong thánh lễ, người ta thấy Ngài xuất
thần như lúc truyền phép, dường như Ngài thấy Chúa Kitô trong tay linh mục,
Ngài đặc biệt tôn sùng Đức Trinh Nữ mà Ngài gọi là "Mẹ nhân ái" và
hàng ngày đọc thánh thi Ommi die để kính Mẹ. Hai mươi năm sau khi qua đời, người
ta còn tìm thấy bản chép thánh thi trong mộ Ngài. Ngài có óc phán đoán thật
thông minh đến nỗi cha Ngài thường hỏi ý kiến Ngài:
Lúc Casimiro được 13 tuổi, dân Hungarie bất mãn với vua Mathias đã gửi đại diện tới Balan để dâng ngai báu cho Ngài. Vị hoàng tử trẻ không ao ước gì điều này, nhưng vì kính trọng cha, nên đã hướng dẫn binh đội đi nâng đỡ ước nguyện này. Khi tới biên thùy Hungaria, Ngài biết rằng Mathias đã tới chiếm được lòng dân và sẵn sàng chiến đấu cho chính nghĩa. Đức Giáo hoàng cũng ủng hộ vị vua bị truất ngôi. Casimiro vui mừng vì bản tin này và gửi đại diện về cho cha xin bãi bỏ sự việc.
Lúc Casimiro được 13 tuổi, dân Hungarie bất mãn với vua Mathias đã gửi đại diện tới Balan để dâng ngai báu cho Ngài. Vị hoàng tử trẻ không ao ước gì điều này, nhưng vì kính trọng cha, nên đã hướng dẫn binh đội đi nâng đỡ ước nguyện này. Khi tới biên thùy Hungaria, Ngài biết rằng Mathias đã tới chiếm được lòng dân và sẵn sàng chiến đấu cho chính nghĩa. Đức Giáo hoàng cũng ủng hộ vị vua bị truất ngôi. Casimiro vui mừng vì bản tin này và gửi đại diện về cho cha xin bãi bỏ sự việc.
(daminhvn.net)
03 Tháng Tư
Giỗ Tổ Hùng Vương
Ngày mùng 10 tháng
3 Âm Lịch là ngày giỗ tổ Hùng Vương...
Theo tục truyền,
vua Ðế Minh là cháu ba đời vua Thần Nông, đi tuần thú phương Nam, đến núi Ngũ
Linh (nay thuộc tỉnh Hà Nam) gặp một nàng tiên, lấy nhau đẻ ra một người con gọi
là Lộc Tục. Sau, Ðế Minh truyền ngôi cho con trưởng làm vua phương Nam xưng là
Kinh Dương Vương, quốc hiệu là Xích Quỷ.
Ranh giới nước Xích
Quỷ lúc bấy giờ phía Bắc giáp Ðộng Ðình Hồ (tức Hồ Nam), phía Nam giáp Hồ Tôn
(Chiêm Thành), phía Tây giáp Ba Thục, phía Ðông giáp bể Nam Hải.
Kinh Dương Vương
làm vua nước Xích Quỷ vào khoảng năm Nhâm Tuất (Tức là năm 2879 trước Tây Lịch)
và lấy con gái Ðộng Ðình Quân là Long Nữ đẻ ra Sùng Lãm, nối ngôi làm vua, gọi
là Lạc Long Quân.
Lạc Long Quân lấy con gái vua Ðế Lai tên là Âu Cơ đẻ ra một lần 100 con trai. Sau này, Lạc Long Quân chia cho nàng 50 con để dắt lên núi, còn 50 con, ông đưa về hướng biển Nam Hải.
Lạc Long Quân lấy con gái vua Ðế Lai tên là Âu Cơ đẻ ra một lần 100 con trai. Sau này, Lạc Long Quân chia cho nàng 50 con để dắt lên núi, còn 50 con, ông đưa về hướng biển Nam Hải.
Lạc Long Quân phong
cho người con trai trưởng sang làm vua nước Văn Lang, xưng là Hùng Vương, sáng
lập ra nước Việt Nam sau này...
"Vật đổi sao rời,
phúc tổ vẫn lưu nền cổ tích
Nước nguồn cây cối,
đạo người nên nhớ đạo Hùng Vương".
Hai câu thơ khuyết
danh này như muốn nhắc nhở chúng ta về công đức của tổ tiên. Ngày 10 tháng 3 Âm
Lịch, chúng ta không biết là ngày húy nhật của vua Hùng Vương nào, chỉ biết rằng
người xưa đã biết chọn một ngày để con cháu về sau muôn đời có dịp tụ họp nhau
lại mà nhớ đến tổ tiên, nhớ đến công đức của người đã sáng lập ra dòng họ, nhất
là sáng lập ra quốc gia.
Cách đây vài năm, tổng
thống Rigan của Hoa Kỳ đã về thăm Ái Nhĩ Lan. Ông muốn nói lên mối dây liên kết
giữa ông, những người da trắng đang sinh sống tại Bắc Mỹ và tổ tiên của họ...
Là người, ai cũng thấy cần có một tổ quốc, một quê hương trong đó cả một dòng
giống được phát sinh và liên kết với nhau.
Cũng như tất cả những
người tha hương, những người Việt Nam đang sống ở hải ngoại lúc nào cũng hướng
về quê hương của họ. Quê hương là một cái gì vô cùng cao quý và thiêng liêng mà
chỉ khi nào mất đi người ta mới cảm thấy luyến nhớ. Nhưng nói đến quê hương không
có nghĩa là gợi lại một mảnh đất, một phong cảnh, một dòng sông... Nói đến quê
hương là nói đến những người cùng bởi một ông tổ mà ra, những người cùng nói
chung một thứ tiếng, những người có cùng một màu da, hay nói như người Việt Nam
chúng ta, những người đồng bào, nghĩa là những người cùng chung một cái bọc mà
sinh ra... Ðó là ý nghĩa của huyền thoại 100 cái trứng, trong câu chuyện lập quốc
của chúng ta.
Nhưng những người công
giáo không chỉ ý thức về tình máu mủ ruột thịt của những người cùng một dân tộc,
họ còn có một gia đình rộng rãi hơn: đó là gia đình nhân loại.
Nhà vô thần Voltaire
đã nói: nếu Thiên Chúa không có thì chúng ta phải tạo ra Ngài... Vì sao thế?
Thưa, để cuộc đời chúng ta có một ý nghĩa, để chúng ta biết chúng ta có chung một
người Cha, và tất cả mọi người, dù không đồng một ngôn ngữ, dù không đồng một
màu da, tất cả chúng ta đều là anh em với nhau. Và kết luận tất yếu của chân lý
đó là: chúng ta phải thương yêu nhau.
Người trong cùng một
nước, có cùng một ông tổ phải thương yêu nhau vượt lên trên tất cả mọi khác biệt
về địa lý, về tôn giáo, về quan điểm chính trị.
Ðó là tất cả ý nghĩa của
ngày giỗ tổ Hùng Vương mà chúng ta cử hành hằng năm. Ngày giỗ tổ ấy cũng còn mời
gọi chúng ta đi xa hơn nữa để nhìn nhận mọi người đều là con cái Chúa và đều là
anh em với nhau.
(Lẽ Sống)
Lectio Divina: Gioan 20:11-18
Thứ Ba trong
Tuần Bát Nhật Phục Sinh
1.
Lời nguyện mở đầu
Lạy Thiên Chúa hằng sống của chúng con,
Chúng con tuyên xưng đức tin trong Chúa Giêsu
Và nhận biết Người là Chúa và là Đấng Cứu Độ của chúng con.
Xin hãy cho chúng con biết lắng nghe Người
Khi Người nói với chúng con về Tin Mừng của Người
Bởi vì đó là sứ điệp của sự sống.
Nguyện xin cho chúng con cũng nghe thấy tiếng Người
Khi Chúa kêu cầu với chúng con qua những kẻ cần giúp đỡ
Hay chỉ đơn giản là lúc Người nói với chúng con
Trong những người muốn bày tỏ với chúng con
Về niềm hân hoan và hy vọng của họ, tình yêu và đức tin của họ.
Chúng con cầu xin nhờ Đức Kitô, Chúa chúng con.
2.
Bài Đọc Tin Mừng – Gioan 20:11-18
Khi ấy, bà Maria đang còn đứng gần mồ Chúa mà than khóc. Nhìn vào trong mồ, bà thấy hai thiên thần mặc áo trắng đang ngồi nơi đã đặt xác Chúa Giêsu, một vị ngồi phía đàng đầu, một vị ngồi phái đàng chân. Hai vị hỏi: “Tại sao bà khóc?” Bà trả lời: “Người ta đã lấy mất xác Chúa tôi và tôi không biết người ta đã để Người ở đâu!”
Vừa nói xong, bà quay mặt lại, thì thấy Chúa Giêsu đã đứng đó. Nhưng bà chưa biết là Chúa Giêsu. Chúa Giêsu hỏi: “Bà kia, sao mà khóc, bà tìm ai?” Tưởng là người giữ vườn, Maria
thưa: “Thưa ông, nếu ông đã mang xác Người đi, thì xin cho tôi biết, ông đã đặt Người ở đâu, để tôi đến lấy xác Người.” Chúa Giêsu gọi: “Maria”. Quay mặt lại, bà thưa Người: “Rabboni,” nghĩa là “Lạy Thầy.” Chúa Giêsu bảo bà: “Đừng động đến Ta, vì Ta chưa về cùng Cha Ta. Nhưng hãy đi báo tin cho các anh em Ta hay và bảo họ rằng: Ta về cùng Cha Ta, cũng là Cha các con; về cùng Thiên Chúa Ta, cũng là Thiên Chúa các con.”
Maria Mađalêna đi báo tin
cho các môn đệ rằng: “Tôi đã trông thấy Chúa và Chúa đã phán với tôi những điều ấy.”
3.
Suy Niệm
– Bài
Tin Mừng hôm nay mô tả việc hiện ra của Chúa Giêsu với bà Maria Mađalêna. Cái chết của người bạn tuyệt vời của bà khiến cho
Maria mất hết ý nghĩa của cuộc sống. Nhưng bà vẫn không ngừng việc đi tìm kiếm. Bà đi ra mộ để gặp lại Đấng mà đã bị cái chết lấy mất. Có những khoảnh khắc trong đời sống chúng ta mà trong đó mọi việc đều sụp đổ. Tất cả mọi việc dường như đã kết thúc. Cái chết, thiên tai, nỗi đau đớn và sự khổ đau, tâm trạng vỡ mộng, sự phản bội! Rất nhiều điều khiến chúng ta cảm thấy được trong bầu không khí, chới với và có thể dẫn đưa chúng ta vào cuộc khủng hoảng trầm trọng. Nhưng những điều khác cũng xảy ra. Ví dụ, đột nhiên chúng ta gặp lại một người bạn và người này có thể cho chúng ta một niềm hy vọng mới và có thể khiến cho chúng ta khám phá ra rằng tình yêu thì mạnh mẽ hơn cái chết và sự thất bại.
– Chương 20 của Tin Mừng Gioan, bên cạnh các lần hiện ra của Chúa Giêsu với bà Maria Mađalêna, nó cũng cho biết những câu chuyện khác nhau mặc khải sự phong phú, cho thấy sự dồi dào của kinh nghiệm về sự Phục Sinh: (a) với người môn đệ Chúa yêu và với ông Phêrô (Ga 20:1-10); với bà Mađalêna (Ga 20:11-18); (c) với cộng đoàn các môn đệ (Ga
20:19-23) và (d) với Thánh Tôma Tông Đồ (Ga 20:24-29).
Mục đích việc viết sách Tin Mừng là để hướng dẫn người ta tin tưởng vào Chúa Giêsu, và nhờ tin vào Ngài, mà được sự sống (Ga 20:30-31)
–
Trong cách mô tả việc hiện ra của Chúa Giêsu với bà Maria Mađalêna, ta cảm nghiệm và nhận thức được các giai đoạn khác nhau của con đường mà bà đã phải trải qua, đoạn đường kiếm tìm đầy sầu bi cho đến thời điểm gặp gỡ vào lễ Phục Sinh. Đây cũng là những giai đoạn mà tất cả chúng ta phải vượt qua, trong suốt cuộc đời mình, tìm kiếm Thiên Chúa và sống theo
Tin Mừng.
– Ga
20:11-13: Bà Maria Mađalêna than khóc, nhưng bà đang tìm kiếm. Có một tình yêu rất mãnh liệt giữa Chúa Giêsu và bà Maria Mađalêna. Bà là một trong số ít người có can đảm đã ở lại với Chúa cho đến giờ Người sinh thì trên Thập Giá. Sau khi bị buộc phải nghỉ ngơi vào ngày thứ Bảy, bà trở lại mồ để được ở tại nơi mà bà đã trông thấy người Thầy Yêu Dấu lần cuối cùng. Nhưng, lạ thay, ngôi mộ trống! Các thiên thần hỏi bà: “Này bà, tại sao bà khóc?” Và câu trả lời của bà là: “Người ta đã lấy mất xác Chúa tôi
và tôi không biết người ta đã để Người ở đâu!” Bà Maria Mađalêna đã đi tìm Chúa Giêsu; Chúa Giêsu mà bà đã quen biết trong ba năm.
– Ga
20:14-15: Bà Maria Mađalêna nói chuyện với Chúa Giêsu mà không biết đó là Người. Các môn đệ trên đường Emmau
đã trông thấy Chúa Giêsu mà các ông đã không nhận ra Người. Bà nghĩ rằng đó là người làm vườn. Và cũng giống như các thiên thần đã làm, Chúa Giêsu cũng hỏi: “Tại sao bà khóc?” và Người hỏi thêm: “Bà tìm ai?” Câu trả lời là: “Thưa ông, nếu ông đã mang xác Người đi, thì xin cho tôi biết, ông đã đặt Người ở đâu, để tôi đến lấy xác Người.” Bà vẫn còn đang tìm kiếm Chúa Giêsu trong quá khứ, Đấng của ba ngày trước đó. Và vì chính hình ảnh Chúa Giêsu trong quá khứ ấy đã ngăn cản bà không nhận ra được Chúa
Giêsu hằng sống, Đấng đang hiện diện trước mặt bà.
– Ga
20:16: Bà Maria Mađalêna nhận ra Chúa Giêsu. Chúa Giêsu gọi tên bà: “Maria!” Đây là dấu hiệu để nhận ra Người: cùng một giọng nói, cùng một cách gọi tên. Bà thưa lại: “Lạy Thầy!” Chúa Giêsu đã trở lại với hình hài cũ, giống như lúc Người đã chết trên cây thập giá. Ấn tượng đầu tiên là cái chết chỉ là một sự việc đau đớn trên cuộc hành trình, nhưng giờ đây tất cả đã trở lại như cũ. Bà Maria ôm lấy chân Chúa Giêsu. Người chính là Chúa Giêsu mà bà đã biết và yêu mến. Và vì thế, đã ứng nghiệm những gì mà dụ ngôn Vị Mục Tử Tốt Lành đã được nói đến: “Anh ta gọi tên từng con và chúng nhận biết tiếng anh ấy.” “Ta biết chiên Ta và chiên Ta biết Ta” (Ga 10:3, 4, 14).
– Ga
20:17-18: Bà Maria Mađalêna nhận lãnh sứ mạng đi loan báo sự phục sinh cho các Tông Đồ. Trong thực tế, giống như Chúa Giêsu, cách mà được ở cùng với bà không còn giống như trước nữa. Chúa Giêsu bảo bà: “Đừng động đến Ta, vì Ta chưa về cùng Cha Ta!” Người về cùng Chúa Cha. Bà Maria Mađalêna phải để cho Chúa Giêsu đi và bà lãnh nhận sứ vụ của mình: đi loan báo với các anh em biết rằng Người, Chúa Giêsu, đã về cùng với Chúa Cha. Chúa Giêsu đã mở ra con đường cho chúng ta và do đó, một lần nữa, Thiên Chúa ở gần kề chúng ta.
4.
Một vài câu hỏi gợi ý cho việc suy gẫm cá nhân
– Bạn đã bao giờ có kinh nghiệm với ấn tượng về sự mất mát và cái chết chưa? Nó như thế nào? Ấn tượng mà đã cho bạn cuộc sống mới, cho bạn hy vọng và niềm vui của cuộc sống là gì?
– Sự thay đổi đã xảy ra trong
lòng bà Maria Mađalêna trong suốt cuộc đối thoại là gì? Bà Maria Mađalêna đã đi tìm kiếm Chúa Giêsu theo một cách và đã tìm thấy người trong một cách khác. Điều này xảy ra trong đời sống của chúng ta như thế nào?
5.
Lời nguyện kết
Tâm hồn chúng tôi đợi trông CHÚA,
Bởi Người luôn che chở phù trì.
Vâng, có Người, chúng tôi mừng rỡ,
Vì hằng tin tưởng ở Thánh Danh.
Xin đổ tình thương xuống chúng con, lạy CHÚA,
Như chúng con hằng trông cậy nơi Ngài.
(Tv 33:20-22)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét