09/07/2019
Thứ Ba tuần 14 thường niên
BÀI ĐỌC I: St 32, 22-32
(Hr 23-33)
“Tên ông sẽ được gọi là Israel,
vì ông có sức mạnh chống lại Thiên Chúa”.
Trích sách Sáng Thế.
Trong những ngày ấy,
Giacóp chỗi dậy sớm, đem hai vợ, hai người đầy tớ gái, và mười một người con đi
sang qua khe suối Giabốc. Sau khi dẫn họ và đem tất cả của cải qua bên kia suối,
ông ở lại một mình, và đây, có một người vật lộn với ông cho đến sáng. Người ấy
thấy mình không thể vật ngã Giacóp được, nên đá vào gân đùi ông, và lập tức gân
ấy khô bại. Người ấy nói với ông rằng: “Hãy buông ta ra, vì đã hừng đông rồi”.
Ông trả lời: “Tôi chỉ buông ông ra khi nào ông chúc lành cho tôi”. Vậy người ấy
hỏi: “Ông tên gì?” Ông trả lời: “Tôi tên là Giacóp”. Người ấy lại nói: “Tên ông
sẽ không còn gọi là Giacóp nữa, nhưng sẽ gọi là Israel, vì nếu ông có sức mạnh
chống lại Thiên Chúa, ắt ông sẽ còn mạnh sức thắng được loài người”. Giacóp hỏi
người ấy: “Xin ông cho tôi biết ông tên gì?” Người ấy đáp: “Tại sao ông lại hỏi
tên ta?” Bấy giờ người ấy chúc lành cho Giacóp chính nơi ấy. Giacóp đặt tên cho
nơi ấy là Phanuel, và bảo rằng: “Tôi đã thấy Chúa nhãn tiền mà mạng sống tôi vẫn
an toàn”.
Khi ông đã ra khỏi
Phanuel, thì mặt trời liền mọc lên, nhưng ông đi khập khễnh một chân. Vì lẽ đó,
con cái Israel không ăn gân đùi cho đến ngày nay, vì gân đùi Giacóp bị khô bại:
bởi thiên thần đã đá vào gân đùi ông, nên ông bị bại. Đó là lời Chúa.
ĐÁP CA: Tv 16, 1. 2-3.
6-7. 8b và15
Đáp: Phần con, nhờ
công chính, sẽ được thấy thiên nhan (c. 15a).
Xướng:
1) Lạy Chúa, xin nghe
điều chính nghĩa của con; xin để ý đến lời con kêu cứu, lắng tai nghe con thốt
ra từ cặp môi chân thành! – Đáp.
2) Từ cái nhìn của
Chúa hãy diễn ra sự phán quyết về con: vì mắt Ngài thấy rõ điều chân chính. Nếu
Ngài lục soát lòng con, nếu ban đêm Ngài thăm viếng, nếu Ngài thử con trong lửa,
Ngài sẽ không gặp điều gian ác ở nơi con. – Đáp.
3) Con kêu van Ngài, bởi
Ngài nhậm lời con; lạy Chúa, xin lắng tai về bên con, xin nghe rõ tiếng con.
Xin tỏ ra đức từ bi lạ lùng của Chúa, là Đấng giải thoát khỏi bọn đối phương những
ai tìm nương tựa tay hữu của Ngài. – Đáp.
4) Xin che chở con
trong bóng cánh tay Ngài. Phần con, nhờ công chính, sẽ được thấy thiên nhan;
khi thức giấc, con no thoả nhìn chân dung Chúa. – Đáp.
ALLELUIA: Ga 10, 27
Alleluia, alleluia!
– Chúa phán: “Con chiên Ta thì nghe tiếng Ta; Ta biết chúng và chúng biết Ta”.
– Alleluia.
PHÚC ÂM: Mt 9, 32-38
“Lúa chín đầy đồng mà thợ gặt
thì ít”.
Tin Mừng Chúa Giêsu
Kitô theo Thánh Matthêu.
Khi ấy, người ta đem đến
Chúa Giêsu một người câm bị quỷ ám. Khi đã trừ quỷ, thì người câm nói được, đám
đông dân chúng kinh ngạc và nói rằng: “Chưa bao giờ thấy xảy ra như vậy trong
dân Israel”. Nhưng các người biệt phái nói rằng: “Ông ta đã nhờ tướng quỷ mà trừ
quỷ”.
Và Chúa Giêsu đi rảo
khắp các thành phố làng mạc, dạy dỗ trong các hội đường, rao giảng Tin Mừng Nước
Trời, và chữa lành mọi bệnh hoạn tật nguyền. Thấy đoàn lũ dân chúng, Người động
lòng xót thương họ, vì họ tất tưởi bơ vơ như những con chiên không có người
chăn. Người liền bảo môn đệ rằng: “Lúa chín đầy đồng, mà thợ gặt thì ít. Các
con hãy xin chủ ruộng sai thợ đi gặt lúa”. Đó là lời Chúa.
Suy Niệm : Nhu cầu truyền
giáo
Nhờ tiếp xúc với người
dân, Chúa Giêsu có thể nhận thấy đời sống thực tế của họ. Thánh sử Mátthêu nói
rõ: "Thấy dân chúng đông đảo, Ngài chạnh lòng thương, vì họ lầm than, vất
vưởng, như chiên không người chăn dắt". Ðứng trước thảm trạng này, Chúa
Giêsu gợi ý để các môn đệ của Ngài suy tư: "Lúa chín đầy đồng, mà thợ gặt
lại ít".
Quan niệm Cựu Ước về
các chủ chăn của dân là quan niệm rộng rãi và ám chỉ vừa các thẩm phán, vừa các
tư tế và tiên tri. Hình ảnh rất quen thuộc với nền văn hóa của các dân du mục.
Chính tổ tiên của họ cũng là những người chăn chiên, như Môsê, Ðavít. Yêrêmia
và Êzêkiel đã báo trước là chính Thiên Chúa sẽ trở nên người chăn dắt đoàn
chiên của Ngài. Lời tiên tri này đã được thực hiện đầy đủ nơi Chúa Giêsu, vị Mục
Tử nhân lành chạnh thương và chăm sóc các con chiên của Ngài, đến nỗi hy sinh cả
mạng sống cho chúng. Như vậy, các Kitô hữu có thể tin tưởng tiến bước, bởi vì họ
biết rằng Chúa là mục tử của họ.
Hình ảnh về mùa gặt
hái đã được các Tiên Tri dùng để chỉ Nước Chúa Cứu Thế sau này. Thời kỳ sau
cùng là thời kỳ gặt hái thu lượm, nghĩa là lúc Thiên Chúa đến phán xét trong
ngày tận thế. Chính Chúa Giêsu đã dùng hình ảnh này trong dụ ngôn cỏ lùng và
lúa. Giai đoạn sau cùng của lịch sử đã bắt đầu với việc Nước Thiên Chúa đến; tất
cả đều sẵn sàng, nhưng thiếu thợ gặt. Thế giới ngày nay như một cánh đồng mênh
mông, nơi có rất nhiều linh hồn sẵn sàng đón nhận Nước Trời nhưng phải có người
chỉ đường cho họ. Chúa muốn cứu thế gian và Ngài kêu gọi sự cộng tác của con
người. Lời kêu gọi của Ngài vẫn có giá trị và khẩn cấp trong mọi thời đại.
Là người Kitô hữu,
chúng ta có lo lắng để Nước Chúa được lan rộng tới các tâm hồn không? Ðức tin của
chúng ta có sống động bằng việc làm cụ thể hay chỉ là đức tin chết?
Xin Chúa đổ tràn tâm hồn
chúng ta lửa nhiệt tâm truyền giáo. Xin cho chúng ta thực sự trở nên chứng nhân
của Chúa bằng lời nói, việc làm, nhất là bằng lời cầu nguyện và gương sáng.
(Trích trong ‘Mỗi Ngày
Một Tin Vui’)
Lời Chúa Mỗi Ngày
Thứ Ba Tuần 14 TN1,
Năm lẻ
Bài đọc: Gen
32:23-33; Mt 9:32-38.
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Thiên Chúa
kiên trì cứu độ con người.
Người Hy-lạp và một số
tôn giáo lớn, mặc dù tin có một Đấng dựng nên và điều khiển mọi sự, nhưng họ
không tin Đấng Tạo Hóa quan tâm đến đời sống vất vả và cực khổ của con người.
Lý do: Họ tin Đấng Tạo Hóa không bao giờ thay đổi. Nếu Đấng Tạo Hóa quan tâm
hay nhận lời cầu xin của con người, Ngài đã bị con người thay đổi. Ngược lại,
chúng ta tin Thiên Chúa luôn quan tâm và săn sóc cho mọi nhu cầu của con người.
Thiên Chúa có uy quyền đến độ, tuy Ngài đáp ứng những lời cầu xin của con người,
vẫn không thay đổi trong sự quan phòng vũ trụ của Ngài.
Các Bài Đọc hôm nay chứng
minh Thiên Chúa quan tâm đến cuộc sống con người và luôn kiên trì để dạy dỗ và
chữa lành con người. Trong Bài Đọc I, tác giả Sách Sáng Thế tường thuật biến cố
Thiên Chúa hiện ra và vật lộn với tổ-phụ Jacob suốt đêm. Biến cố này muốn nói
Thiên Chúa kiên trì trong việc cứu độ con người, và con người luôn phải bám lấy
Ngài. Trong Phúc Âm, Chúa Giêsu vất vả ngược xuôi để dạy dỗ, rao giảng Tin Mừng,
và chữa lành mọi vết thương hồn xác cho con người. Ngài thương dân vất vả tả
tơi như chiên không người chăn, và dạy các môn đệ phải luôn cầu nguyện để Thiên
Chúa gởi đến các mục tử tốt lành chăn dắt chiên.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I: Jacob vật lộn với Thiên Chúa.
1.1/ Mối thù hận giữa
Esau và Jacob: Để hiểu trình thuật hôm nay,
chúng ta cần phải biết mối thù hận giữa hai anh em sinh đôi, Esau và Jacob. Tuy
Esau là anh vì sinh ra trước; nhưng bà mẹ Rebekah đã lập kế hoạch để Jacob tước
đoạt quyền trưởng nam và lời chúc lành từ cha là Isaac. Esau tức giận về kế hoạch
này và tìm cách trả thù. Esau cùng với 400 thuộc hạ của ông đang trên đường đi
gặp Jacob, và Jacob đang trên đường chạy trốn Esau, anh mình. Ông rất lo lắng
cho số phận của ông và gia đình, nên ông đã cầu nguyện với Thiên Chúa: “Xin giải
thoát con khỏi tay anh con, khỏi tay anh Esau, vì con sợ anh ấy, sợ anh ấy đến
đánh chúng con, đánh cả mẹ lẫn con” (Gen 32:12).
(1) Cuộc vật lộn suốt
đêm giữa Jacob và người lạ mặt: “Đêm đó, ông Jacob dậy, đem theo hai bà vợ, hai
người nữ tỳ và mười một đứa con, và ông lội qua sông Jabbok. Ông đem họ theo,
đưa họ qua sông, rồi đưa tài sản của ông qua. Ông Jacob ở lại một mình; và có một
người đến vật lộn với ông cho đến lúc rạng đông.”
Cuộc vật lộn giữa con
người với thần minh thường xảy ra trong các truyện thần thoại. Trong các câu
truyện như thế, thần minh thường là người trấn giữ các con sông, thường có mặt
lúc ban đêm, và thường bị buộc phải tiết lộ tông tích hay những điều bí mật cho
con người. Tất cả những yếu tố này đều có trong trình thuật hôm nay. Điều này
nói lên tác giả Sách Sáng Thế có thể bị ảnh hưởng bởi những truyện này, với mục
đích để chuyển giao ý định của Thiên Chúa cho con người.
(2) Kết quả cuộc vật lộn:
“Thấy không thắng được ông, người đó bèn đánh vào khớp xương hông của ông, và
khớp xương hông của ông Jacob bị trật đang khi ông vật lộn với người đó.” Người
lạ yêu cầu: “Buông ta ra, vì đã rạng đông rồi.” Nhưng ông đáp: “Tôi sẽ không
buông ngài ra, nếu ngài không chúc phúc cho tôi.” Người đó hỏi ông: “Tên ngươi
là gì?” Ông đáp: “Tên tôi là Jacob.” Ông Jacob hỏi: “Xin cho tôi biết tên
ngài.” Người đó nói: “Sao ngươi lại hỏi tên ta?” Và người đó chúc phúc cho ông
tại đấy.
Người lạ mặt từ chối mặc
khải tên mình cho Jacob; nhưng sự kiện người đó chúc lành cho Jacob mặc khải phần
nào tông tích của Ngài. Jacob có thể đoán ra được qua việc ông đặt tên cho nơi
đó là Peniel, có nghĩa “mặt của Thiên Chúa.” Hơn nữa, lời giải thích sau đó
cũng chứng minh Jacob biết đó là Thiên Chúa: Ông Jacob đặt tên cho nơi đó là
Penuel, “vì ông nói: tôi đã thấy Thiên Chúa mặt đối mặt, mà tôi đã được tha mạng.”
1.2/ Hậu quả của cuộc vật
lộn:
(1) Thiên Chúa đổi tên
và chúc lành cho Jacob: Thiên Chúa đổi tên cho Jacob thành Israel, có nghĩa:
“người đã đấu với Thiên Chúa và với người ta, và ngươi đã thắng.” Động từ thi đấu
dùng ở đây là “sarah” được dùng ở thời quá khứ với tiếp vĩ ngữ là “yisra-el.” Mối
liên hệ giữa Thiên Chúa và Israel được ví như một cuộc vật lộn, và Israel sẽ thắng
dù không xứng đáng. Đổi tên ai là trao cho người đó cho một sứ vụ. Thiên Chúa
trao cho Jacob sứ vụ là tổ-phụ của một dân riêng. Dân riêng này mang tên của
ông là Israel, dân luôn được Thiên Chúa chúc lành.
(2) Jacob bị trật
xương hông: Tuy Jacob thắng thế, nhưng ông phải trả giá cho cuộc vật lộn chứ
không hoàn toàn bình an vô sự: ông phải đi khập khiễng vì bị trật xương hông.
Việc dân Do-thái không ăn gân đùi có lẽ là một truyền thống xa xưa, vì người
Do-thái không còn thói quen này nữa.
2/ Phúc Âm: Chúa Giêsu kiên trì chữa lành và dạy dỗ con người.
2.1/ Chúa Giêsu đi khắp
nơi để chữa lành và rao giảng Tin Mừng: Trong
3 năm công khai rao giảng, Chúa Giêsu đã lang thang khắp miền Palestine để rao
giảng Tin Mừng và chữa lành các vết thương hồn xác cho con người. Tuy thế, Ngài
cũng gặp biết bao chống đối từ các kinh-sư, luật sĩ, và nhà cầm quyền Rôma.
Trình thuật hôm nay là một trường hợp điển hình.
(1) Hai phản ứng trước
phép lạ Chúa Giêsu trục xuất quỉ ám ra khỏi người câm:
+ Dân chúng kinh ngạc,
nói rằng: “Ở Israel, chưa hề thấy thế bao giờ!” Người chất phác thành thật thấy
sao nói vậy; họ không bị ảnh hưởng bởi thành kiến và các tính toán lợi nhuận.
+ Nhưng người
Pharisees lại bảo: “Ông ấy dựa thế quỷ vương mà trừ quỷ.” Họ buộc tội Chúa có
liên hệ với quỷ vương để khỏi phải tin và giữ những gì Chúa dạy; hơn nữa, họ
không muốn toàn dân tin theo Chúa vì họ sẽ mất uy quyền, thế lực, và những lợi
nhuận vật chất.
(2) Phản ứng của Chúa
Giêsu: Chẳng quan tâm đến những lời phê bình của họ, Chúa Giêsu đi khắp các
thành thị, làng mạc, giảng dạy trong các hội đường, rao giảng Tin Mừng Nước Trời
và chữa hết các bệnh hoạn tật nguyền. Ba việc tông đồ Ngài làm gương cho chúng
ta:
+ Dạy dỗ: để dân chúng
biết đâu là sự thật từ biết bao điều sai trái trong thế gian.
+ Rao giảng Tin Mừng:
loan báo tình yêu vô biên của Thiên Chúa dành cho con người, và chỉ đường cho
con người biết sống làm sao để đạt được hạnh phúc muôn đời bên Ngài.
+ Chữa lành mọi vết
thương hồn xác: Chúa Giêsu cảm thương với những đau khổ hồn xác của con người.
Ngài muốn mặc lấy để cứu chữa hay cất đi tất cả khổ đau mà con người phải chịu.
2.2/ Chúa Giêsu lo lắng
nhân loại không đủ người dẫn dắt: Không phải
chỉ lo cho thế hệ đương thời, Ngài còn lo cho các thế hệ tương lai. Chỉ một câu
vắn vỏi, nhưng đã lột tả hết sự quan tâm của Chúa Giêsu: “Khi Đức Giêsu nhìn thấy
đám đông thì chạnh lòng thương, vì họ lầm than vất vưởng, như bầy chiên không
người chăn dắt.” Bấy giờ, Người nói với môn đệ rằng: “Lúa chín đầy đồng, mà thợ
gặt lại ít. Vậy anh em hãy xin chủ mùa gặt sai thợ ra gặt lúa về.”
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
– Thiên Chúa luôn quan
tâm đến cuộc sống của mỗi người chúng ta. Ngài tìm đủ mọi cách để săn sóc, dạy
dỗ, và chữa lành mọi vết thương hồn xác của chúng ta.
– Chúng ta phải kiên
trì với Thiên Chúa trong đau khổ và thử thách. Một khi đã được chữa lành, chúng
ta phải cộng tác với Thiên Chúa trong việc săn sóc, dạy dỗ, và chữa lành tha
nhân.
– Lúa chín đầy đồng mà
thợ gặt quá ít ỏi. Trong Năm Thánh Linh Mục, chúng ta hãy tìm mọi cách để gia
tăng ơn gọi linh mục và tu sĩ; để có nhiều thợ rành nghề làm việc cho Chúa.
Linh mục Anthony
Đinh Minh Tiên, OP
09/07/2019 – THỨ BA TUẦN 14 TN
Th. Âu-tinh Dao Rong, linh mục và các bạn tử đạo
Mt 9,32-38
LÊN ĐƯỜNG NHƯ CHÚA
Đức Giê-su đi khắp các thành thị, làng mạc, giảng dạy trong
các hội đường, rao giảng Tin Mừng Nước Trời và chữa hết các bệnh hoạn tật nguyền.
(Mt 9,35)
Suy niệm: Chúa Giê-su đi khắp nơi
rao giảng Tin Mừng; thấy đám đông “lầm than vất vưởng, như chiên không có người
chăn”, Chúa thương; gặp người bệnh, Chúa chữa lành; có người bị quỷ ám, Chúa xua
trừ ma quỷ. Ấy thế mà, những ông Pha-ri-sêu lại vu oan giá hoạ rằng Chúa dựa thế
quỷ vương mà trừ quỷ. Thật là xúc phạm! Chẳng những xúc phạm đến Chúa Giê-su mà
còn xúc phạm cả đến Thánh Thần, bởi họ chẳng những chẳng có lòng nhân ái mà còn
chà đạp lên sự thật! Chúa Giê-su chẳng lấy thế làm buồn, trái lại, với tấm lòng
chạnh thương, Ngài tiếp tục lên đường, rảo khắp các làng mạc, thị thành, rao giảng
Tin Mừng và chữa lành bệnh hoạn tật nguyền. Thế mới thấy tâm hồn của người mục
tử cao thượng, hết lòng vì đàn chiên và lo cho cánh đồng truyền giáo có thêm thợ
gặt.
Mời Bạn: Chúa cũng mời gọi bạn đừng
vì những dư luận thành kiến nản lòng không làm việc thiện và giúp ích cho nhiều
người. Khi bạn quảng đại cho đi thời giờ, khả năng, sức lực… cho người khác là bạn
cùng với Chúa lên đường. Lúc đó bạn làm một mình với sức riêng bạn nhưng có
Chúa và ơn Chúa ở nơi bạn và cùng hành động trong bạn.
Sống Lời Chúa: Hãy làm điều thiện, “đừng
sờn lòng nản chí” nhất là cho những anh em trong cùng đại gia đình đức tin.
(2Tx 3,13; Gl 6,9-10).
Cầu nguyện: Lạy Chúa, con
tin rằng khi con quên mình sống cho người khác là ơn Chúa ban tràn trên con.
Xin cho con dấn thân và cầu nguyện không ngừng để ngày càng có thêm nhiều thợ gặt
tiếp nối trong cánh đồng của Chúa.
(5 Phút Lời Chúa)
Sai thợ ra gặt lúa (09.7.2019 –
Thứ Ba tuần 14 TN)
Suy niệm:
Phép lạ Đức Giêsu chữa người câm là phép lạ cuối
của chuỗi mười phép lạ trong hai chương 8 và 9 của Tin Mừng Mátthêu.
Mátthêu đã kể lại phép lạ này với rất ít chi tiết.
Người ta coi bệnh câm của anh này là do quỷ ám.
Khi quỷ bị trục xuất thì người câm nói được.
Không thấy Đức Giêsu đã làm gì hay nói gì để trừ quỷ.
Nhưng quyền năng của Ngài được lộ ra khi người câm cất tiếng nói.
Có hai phản ứng ngược nhau trước phép lạ.
Đám đông thì kinh ngạc và nói: “Ở Israel, chưa hề thấy thế bao giờ.”
Họ đứng trước một điều hết sức mới mẻ khiến họ ngỡ ngàng (c. 33).
Người câm nói được là một dấu chỉ cho thấy Nước Trời đã gần,
thời đại thiên sai đã đến, Đấng Thiên sai đã ở kề bên.
Đức Giêsu đã làm ứng nghiệm lời ngôn sứ Isaia tiên báo:
“miệng lưỡi người câm sẽ reo hò” (35, 6).
Nhưng những người Pharisêu lại nghĩ khác.
Họ không phủ nhận quyền năng trừ quỷ của Đức Giêsu,
nhưng họ lại cho rằng Ngài đã bắt tay với quỷ vương để trừ quỷ (c. 34).
Đây là phản ứng đầu tiên có tính thù nghịch công khai của người Pharisêu.
Phần còn lại của bài Tin Mừng là một bản tóm lược
về các hoạt động của Đức Giêsu: dạy dỗ, rao giảng, và chữa bệnh (c. 35).
Tất cả cuộc sống của Ngài như dành trọn cho đám đông.
Đôi chân Ngài đi khắp các thành thị, làng mạc và hội đường.
Đôi môi Ngài không ngớt đem tin vui đến cho những người mong đợi.
Đôi tay Ngài chạm đến những bệnh tật yếu đau của con người.
Nhưng trên hết vẫn là chuyện Đức Giêsu chạnh lòng thương (c. 36).
Chạnh lòng thương là nhói đau ở chỗ sâu bên trong của ruột gan mình.
Thấy thì thương: đó luôn là cái nhìn của Đức Giêsu trước đám đông.
Ngài thấy họ như chiên không có người chăn dắt, lãnh đạo.
Chính vì thế họ bị rơi vào tình cảnh vất vưởng lầm than.
Đức Giêsu không đau xót về chuyện bệnh tật thân xác của đám đông.
Ngài quan tâm nhiều hơn đến nhu cầu tâm linh của con người.
Con người đánh mất ý nghĩa cuộc sống, thấy bơ vơ, cô độc, tuyệt vọng.
Con người loại trừ Thiên Chúa, để rồi rơi vào sa đọa, chán chường.
Đức Giêsu đến như người mục tử chăm sóc mọi mặt cho đoàn dân.
Cách đây hai ngàn năm, Đức Giêsu đã than về chuyện ơn gọi.
Đồng lúa thì bao la mênh mông, mà thợ gặt thì ít.
Ngài mời các môn đệ của mình cầu nguyện nài xin với Thiên Chúa.
Đồng lúa là của Thiên Chúa, thợ gặt cũng là của Thiên Chúa sai đến.
Nước Việt Nam chúng ta cũng cần bao thợ gặt.
Có bao nhiêu tỉnh thành làng mạc còn thiếu linh mục, thiếu nữ tu.
Số linh mục mới chịu chức không đủ bù cho các vị về hưu và qua đời.
Làm sao để các bạn trẻ thấy con người hôm nay và chạnh lòng thương?
Làm sao để họ muốn dấn bước lo cho đám đông như Giêsu?
Cầu nguyện:
Lạy Cha là người chủ ruộng tốt lành,
đồng lúa đã chín vàng chờ ngày gặt hái.
Xin Cha sai những người thợ lành nghề và tận tụy
đến làm việc trong cánh đồng bao la của Cha.
Xin Cha gieo vào lòng các bạn trẻ hôm nay
những ước mơ lớn lao, những lý tưởng cao cả.
Xin cho họ
biết quên hạnh phúc và tương lai của mình
để yêu tha nhân bằng trái tim rộng mở.
Ước gì họ nghe được tiếng kêu của người bị áp bức,
cảm được cơn đói khát Lời Chúa và tình thương,
thấy được những mất mát của bao người đau khổ,
và chạm đến sự trống vắng của tâm hồn lạc hướng.
Xin Cha sai Thánh Thần đến với các bạn trẻ
để họ quảng đại đáp lại tiếng gọi của Chúa Giêsu,
sống như Ngài đã sống
và tiếp tục làm những gì
Ngài đã làm trên trần gian.
Cũng xin Cha
gìn giữ gia đình và giáo xứ chúng con,
thanh lọc bầu khí của trường học và xã hội,
để tất cả trở thành những môi trường tốt
giúp các bạn trẻ dễ dàng tìm gặp ý Cha. Amen.
Lm. Antôn NGuyễn Cao Siêu, S.J.
Hãy Nâng Tâm Hồn Lên
9 THÁNG BẢY
Con Người Chiếm Một
Chỗ Đặc Biệt Trong Trái Tim Thiên Chúa
Đối với tạo vật nói
chung, Thiên Chúa còn dành cho mối quan tâm như thế, thì đối với các con trai
con gái của Ngài trong loài người – cao trọng hơn các tạo vật khác nhiều –
Thiên Chúa còn muốn săn sóc ân cần hơn biết mấy! Trong bản văn Tin Mừng này nói
về sự quan phòng của Thiên Chúa, chúng ta nhận ra bậc thang các giá trị rất rõ
ràng của thế giới tạo vật: con người chiếm địa vị ưu tiên trên mọi tạo vật
khác. Sở dĩ thế bởi vì con người được tạo dựng theo hình ảnh Thiên Chúa. Con
người chiếm địa vị ưu tiên bởi vì Cha trên trời ưu tiên quan tâm săn sóc con
người. Thiên Chúa dành chỗ đặc biệt trong cung lòng Ngài cho con người.
Đức Giêsu xác quyết rằng
con người – vì chiếm chỗ ưu tiên trong cung lòng Thiên Chúa như thế – nên có
trách nhiệm phải cộng tác với ân huệ mà mình đã nhận được từ sự quan phòng ấy.
Con người không thể hài lòng duy chỉ với những giá trị của thế giới này. Con
người phải trước hết tìm kiếm Nước Thiên Chúa và sự công chính của Ngài, rồi tất
cả những giá trị khác (của đời này) sẽ được ban cho con người (Mt 6,33).
Lời của Đức Kitô dẫn
chúng ta tới chỗ suy tư về sự săn sóc quá đỗi ân cần và yêu thương của Thiên
Chúa – tức sự quan phòng. Một cách thiết yếu, sự quan phòng này tôn trọng bản
chất của người ta xét như là một tạo vật có lý trí và tự do.
– suy tư 366 ngày của
Đức Gioan Phaolô II –
Lm. Lê Công Đức dịch từ nguyên tác
LIFT UP YOUR HEARTS
Daily Meditations
by Pope John Paul II
Lời Chúa Trong Gia Đình
NGÀY 09/7
Thánh Augustinô
Zhao Rong, linh mục và các bạn tử đạo
St 32, 23-33; Mt 9,
32-38.
LỜI SUY NIỆM: “Đức Giêsu thấy đám đông thì chạnh
lòng thương, vì họ lầm than vất vưởng, như bầy chiên không người chăn dắt.”
Trong các Sách Tin Mừng, ở đâu chúng ta cũng đọc thấy Chúa Giêsu chạnh lòng
thương Chúa Giêsu đã chạnh lòng thương khi thấy bà góa thành Naim đưa đám con
trai mình, người mù ăn xin ngồi bên vệ đường, người bị quỷ ám, người bất toại,
kẻ bại tay, người phung hủi bị gạt ra bên lề xã hội, người phạm tội ngoại tình
bị bắt quả tang, người con gái ông thủ lãnh , người đầy tớ ông đại đội trưởng,
người đàn bà bị bệnh băng huyết, người bệnh 38 năm nằm bên hồ nước chờ đợi..
Lạy Chúa Giêsu. Trong Giáo Hội của Chúa ngày hôm nay, chúng con cũng đang khao
khát sự chạnh lòng thương của các vị chủ chăn. Xin Chúa cho chúng con có được
những chủ chăn luôn biết quên mình để chăm sóc nuôi dạy chúng con bằng Lời Chúa
với lương thực Thánh Thể và các phép Bí Tích; với tính cách nhưng không.
Mạnh Phương
09 Tháng Bảy
Nụ Hôn Của Ðứa Bé
Người Ả Rập thường
kể câu chuyện ngụ ngôn như sau:
Một ông lão tên là
Bi Quan, đãng trí và vô tình đến độ không còn nhớ được mình đã một lần trải qua
tuổi hoa niên. Kỳ thực, cả cuộc sống, dường như ông chưa bao giờ biết sống là
gì. Ông đã không học biết sống, cho nên cũng không học chết cách nào cho hợp lý,
cho xứng đáng với con người…
Ông không có hy vọng,
cũng chẳng có ưu tư. Ông không biết cười cũng chẳng biết khóc. Không gì trên trần
gian này có thể gây được sự chú ý và ngạc nhiên cho ông. Suốt ngày, ông ngồi
trước cửa lều, nhìn trời mà không biết trời xanh hay trời đục…
Ngày kia, có người
tìm đến vấn kế vì nghĩ rằng tuổi đời chồng chất, ông hẳn phải là bậc thông thái
khôn ngoan. Không mấy chốc, thiên hạ tuôn đến căn lều để tham khảo ý kiến… Những
người thanh niên hỏi ông: “Làm thế nào để có được niềm vui?”. Ông trả lời: “Niềm
vui là một bày vẽ của những kẻ ngu dốt”.
Những người có tâm
huyết phục vụ đến xin ông chỉ giáo để trở nên người hữu dụng cho xã hội. Họ hỏi
ông: “Làm thế nào để xả thân phục vụ người anh em một cách hữu hiệu?”. Ông trả
lời: “Ai xả thân hy sinh cho nhân loại, người đó là một thằng điên”.
Các bậc phụ huynh đến
hỏi ông: “Làm thế nào để hướng dẫn con cái trên đường ngay nẻo chính?”. Ông trả
lời: “Con cái chỉ là loài rắn độc. Chúng chỉ có thể phun ra nọc độc mà thôi”.
Các nghệ sĩ, thi sĩ
cũng đến xin chỉ giáo để diễn tả được những gì là cao quý nhất trong tâm hồn,
ông trả lời: “Tốt nhất là nên thinh lặng”. Những lời chỉ giáo của con người
chưa biết sống, biết yêu, biết chết ấy không mấy chốc được quảng bá trên khắp
thế giới. Tình yêu, lòng thiện hảo, nghệ thuật không mấy chốc biến khỏi Trái đất.
Cuộc sống con người chìm ngập trong ảm đạm buồn thảm…
Nhận thấy những tai
hại do những lời chỉ giáo của ông lão Bi Quan gây ra trên mặt đất, cho nên Thượng
đế mới tìm cách chữa trị. Thì ra, suốt cả đời, ông lão này chưa hề nhận được một
cái hôn nào. Thế là Thượng đế mới sai một em bé đến với ông lão. Ðứa bé đã vâng
lệnh Thượng đế, nó tìm đến với ông lão Bi Quan, bá lấy cổ ông và đặt lên gò má
sần sù của ông một nụ hôn… Ông lão như sực tỉnh. Lần đầu tiên trong đời, ông biết
ngạc nhiên và ngây ngất. Ông mở mắt nhìn đứa bé, nhìn vào cuộc đời, rồi nhắm mắt
xuôi tay mà nụ cười vẫn còn tươi nở trên môi nhờ nụ hôn của đứa bé.
Cô đơn là nguyên nhân
làm cho con người bi quan. Người cô đơn không những không cảm nhận được tình
yêu mà cũng không biết yêu.
Tín hữu Kitô phải là người lạc quan bởi vì họ cảm nhận được Tình Yêu của Chúa và được mời gọi để loan báo và san sẻ tình yêu ấy cho người khác.
Tín hữu Kitô phải là người lạc quan bởi vì họ cảm nhận được Tình Yêu của Chúa và được mời gọi để loan báo và san sẻ tình yêu ấy cho người khác.
Có biết bao nhiêu tâm
hồn già nua vì không cảm nhận được tình yêu, vì không tìm thấy ý nghĩa cho cuộc
sống. Có biết bao nhiêu tâm hồn khô cằn, chai đá vì không hề nhận được một
nghĩa cử yêu thương của những người xung quanh…
Người tín hữu Kitô
không những sống lạc quan, nhưng còn có sứ mệnh mang lại tinh thần lạc quan cho
những người xung quanh. Có biết bao nhiêu người xung quanh đang chờ đợi một cái
mỉm cười, một nụ hôn, một cái bắt tay, một lời chào hỏi, một cử chỉ an ủi, đỡ
nâng… Bầu trời của cuộc đời sẽ trong sáng biết bao, nếu người người chỉ biết đối
xử với nhau bằng Tình thân ái, sự tử tế, lòng quảng đại, tha thứ…
(Lẽ Sống)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét