10/07/2019
Thứ Tư tuần 14 thường niên
BÀI ĐỌC I: St 41,
55-57; 42, 5-7a. 17-24a
“Chúng ta phải chịu thế này thật
xứng đang, vì chúng ta đã phạm đến em chúng ta”.
Trích sách Sáng Thế.
Trong những ngày ấy, cả
nước Ai-cập gặp nạn đói kém, dân chúng kêu vua Pharaon, xin cho họ của ăn. Vua
trả lời họ rằng: “Các ngươi hãy đến cùng Giuse và ông bảo thế nào, các ngươi
hãy làm như vậy”. Cơn đói kém ngày càng gia tăng khắp mặt đất. Bấy giờ ông
Giuse mở các kho lúa, bán cho người Ai-cập, vì họ cũng đói kém khổ sở. Khắp mọi
nước, người ta tuôn đến Ai-cập để mua lương thực ăn cho đỡ đói.
Các con ông Giacóp
cũng đi chung với những người khác đến Ai-cập để mua lúa, vì nạn đói cũng hoành
hành trong đất Canaan. Giuse có quyền trên toàn lãnh thổ Ai-cập, nên ông bán
lúa thóc cho hết mọi người. Khi các anh của Giuse sấp mình lạy ông, ông nhận ra
các anh, nên ông nói giọng cứng cỏi như nói với khách lạ. Ông hỏi họ: “Các
ngươi ở đâu đến?” Họ đáp: “Chúng tôi từ đất Canaan đến mua thực phẩm”.
Giuse đã truyền giam họ
trong ba ngày; đến ngày thứ ba, ông cho dẫn họ ra khỏi tù và bảo rằng: “Các
ngươi hãy làm điều ta dạy bảo, thì sẽ được sống: vì ta kính sợ Thiên Chúa. Nếu
các ngươi là người lương thiện thì một người trong các ngươi sẽ ở lại trong tù,
còn những người khác hãy đem lúa về nhà. Rồi các ngươi hãy dẫn đứa em út các
ngươi tới đây cho ta, để ta có thể tin lời các ngươi, và các ngươi sẽ khỏi chết.
Họ đã làm như Giuse dạy bảo.
Bấy giờ họ mới nói với
nhau rằng: “Chúng ta phải chịu thế này thật xứng đáng, vì chúng ta đã phạm đến
em chúng ta. Chúng ta đã thấy tâm hồn em chúng ta khổ sở, khi nó năn nỉ chúng
ta tha cho nó, nhưng chúng ta không chịu nghe. Vì thế nên chúng ta phải chịu nỗi
khốn khổ này”. Bấy giờ, một người trong anh em là Ruben nói rằng: “Chớ thì tôi
đã chẳng bảo anh em đừng có phạm đến đứa trẻ sao”. Nhưng không ngờ rằng Giuse
hiểu tiếng họ, vì ông dùng thông ngôn mà nói với họ. Ông Giuse lánh mặt đi một
chút mà khóc. Đó là lời Chúa.
ĐÁP CA: Tv 32, 2-3.
10-11. 18-19
Đáp: Lạy Chúa, xin
đổ lòng từ bi xuống trên chúng con, theo như chúng con tin cậy ở nơi Ngài (c.
22).
Xướng:
1) Hãy ngợi khen Chúa
với cây đàn cầm; với đàn mười dây, hãy xướng ca mừng Chúa. Hãy ca mừng Người
bài ca mới, hát mừng Người với tiếng râm ran. – Đáp.
2) Chúa phá tan ý định
của các nước, làm cho vô hiệu tư tưởng của chư dân. Ý định của Chúa tồn tại
muôn đời, tư tưởng lòng Ngài còn mãi đời nọ sang đời kia. – Đáp.
3) Kìa Chúa để mắt coi
những kẻ kính sợ Người, nhìn xem những ai cậy trông ân sủng của Người, để cứu gỡ
họ khỏi tay thần chết và nuôi dưỡng họ trong cảnh cơ hàn. – Đáp
ALLELUIA: Ga 14, 5
Alleluia, alleluia!
– Chúa phán: “Thầy là đường, là sự thật và là sự sống; không ai đến được với
Cha mà không qua Thầy”. – Alleluia.
PHÚC ÂM: Mt 10, 1-7
“Các con hãy đến cùng chiên lạc
nhà Israel”.
Tin Mừng Chúa Giêsu
Kitô theo Thánh Matthêu.
Khi ấy, Chúa Giêsu gọi
mười hai môn đệ Người lại, và ban cho các ông quyền hành trên các thần ô uế để
các ông xua đuổi chúng và chữa lành mọi bệnh hoạn, tật nguyền.
Đây là tên của mười
hai Tông đồ: Trước hết là Simon cũng gọi là Phêrô, rồi đến Anrê em của ông,
Giacôbê con ông Giêbêđê và Gioan em của ông, Philipphê và Bartôlômêô, Tôma và
Matthêu người thu thế, Giacôbê con ông Alphê và Tađêô, Simon nhiệt tâm và Giuđa
Iscariô là kẻ nộp Người.
Giêsu đã sai mười hai
vị này đi và truyền rằng: “Các con đừng đi về phía các dân ngoại và đừng vào
thành của người Samaria. Tốt hơn, các con hãy đến cùng các chiên lạc nhà
Israel. Các con hãy đi rao giảng rằng: ‘Nước Trời đã gần đến'”. Đó là lời Chúa.
Suy Niệm : Chọn các
Tông Ðồ
Tin Mừng hôm nay mời gọi
chúng ta trở về cội nguồn của Giáo Hội. Giáo Hội là Thân Thể của Chúa Kitô,
Giáo Hội tiếp tục sứ mệnh cứu rỗi của Chúa Kitô. Ðể thực hiện chương trình cứu
rỗi, Chúa Giêsu đã kêu gọi một số môn đệ đi theo Ngài để rao giảng Tin Mừng.
Trong số các môn đệ ấy, Ngài đã chọn mười hai người làm Tông Ðồ và trở thành cột
trụ của Giáo Hội mà Ngài sẽ thiết lập. Nếu Giáo Hội tiếp tục sứ mệnh của Chúa
Kitô, thì Giám mục đoàn mà đứng đầu là Ðấng kế vị thánh Phêrô cũng chính là những
người tiếp tục làm cột trụ của Giáo Hội.
Chúa Kitô quả thật đã
thành lập một Giáo Hội hữu hình có phẩm trật, phẩm trật ấy hiện hữu không ngoài
mục đích tiếp tục sứ mệnh Ngài đã ủy thác cho các Tông Ðồ. Do đó, tiếp nhận quyền
bính trong Giáo Hội cũng chính là chấp nhận quyền bính mà Chúa Giêsu đã trao
cho các Tông Ðồ. Trong Kinh Tin Kính, chúng ta tuyên xưng Giáo Hội tông truyền,
điều đó không chỉ có nghĩa là Giáo Hội được xây dựng trên nền tảng các Tông Ðồ,
mà còn có nghĩa là chúng ta phải chấp nhận quyền bính mà các Tông Ðồ đã truyền
lại cho các đấng kế vị, tức Giám mục đoàn mà thủ lãnh là Ðức Giáo Hoàng, đấng kế
vị thánh Phêrô. Ðây chính là nền tảng sự hiệp thông trong Giáo Hội. Không thể
nói đến hiệp thông khi một Giám mục đứng riêng rẽ bên ngoài Giám mục đoàn để
truyền dạy những điều nghịch đức tin và luân lý của Giáo Hội, và cũng không còn
là hiệp thông khi một tín hữu không tuân giữ quyền giáo huấn của Giám mục đoàn
và của thủ lãnh Giám mục đoàn là Ðức Giáo Hoàng.
Dân chủ vốn là một phạm
trù dễ bị lạm dụng. Ngay tại những nước có dân chủ thực sự, thì hai chữ
"dân chủ" cũng bị lạm dụng không kém. Khi một luật pháp bất công như
luật cho phép phá thai chẳng hạn được số đông bỏ phiếu tán thành, phải chăng
đây không phải là một lạm dụng của trò chơi dân chủ. Giáo Hội luôn đề cao tinh
thần dân chủ đích thực, nhưng Giáo Hội không hề là một chế độ dân chủ, trong đó
các thành phần có thể bỏ phiếu chọn người lãnh đạo hoặc tán thành một khoản luật.
Giáo Hội cũng chẳng là một tổ chức mà người ta có thể xếp vào bất cứ chế độ
nào. Giáo Hội là Giáo Hội của Chúa Kitô, chân lý chúng ta phải tuyên xưng là do
Chúa Kitô mạc khải và ủy thác cho các Tông Ðồ, và truyền lại cho các đấng kế vị
các ngài. Luật phải giữ cũng chính là luật của Chúa Kitô đã ủy thác cho các
Tông Ðồ và các đấng kế vị các ngài. Tiêu chuẩn cho biết một thành phần Giáo Hội
có hiệp thông với Giáo Hội hay không, là tinh thần tuân phục đối với quyền bính
của những đấng kế vị các Tông Ðồ.
Nguyện xin Chúa ban
cho chúng ta tinh thần khiêm tốn, để luôn luôn biết đón nhận và tuân phục giáo
huấn của Ngài được ủy thác cho các Tông Ðồ và Giáo Hội. Xin Chúa gìn giữ Giáo Hội
được hiệp thông quanh đấng kế vị thánh Phêrô mà Chúa đã đặt làm thủ lãnh Giáo Hội.
(Trích trong ‘Mỗi Ngày
Một Tin Vui’)
Lời Chúa Mỗi Ngày
Thứ Tư Tuần 14 TN1,
Năm lẻ
Bài đọc: Gen
41:55-57, 42:5-7, 17-24; Mt 10:1-7.
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Nhận ra sự
quan phòng kỳ diệu của Thiên Chúa.
Biến cố 30 tháng tư
năm 1975 đã thay đổi cuộc đời của rất nhiều cá nhân, gia đình, cộng đoàn, quốc
gia Việt-nam cũng như các quốc gia đón nhận người tị nạn. Khi biến cố này xảy
ra, đa số cho là một biến cố tủi nhục, kinh hoàng, và gây ra biết bao đau khổ
cho con dân Việt-nam; nhưng gần 40 năm sau nhìn lại, chúng ta nhận ra nhiều điều
tốt đẹp đến từ biến cố này: (1) Mỗi năm, việt kiều trên khắp năm châu gởi về Việt-nam
cả hàng tỷ bạc để giúp người thân bên quê nhà có phương tiện sinh sống. (2) Rất
nhiều Việt-kiều có cơ hội tiếp xúc với và đón nhận tinh hoa của các nền văn
minh của thế giới; mà nếu không có biến cố 1975, họ chỉ quanh quẩn bên lũy tre
xanh và con trâu của làng quê. (3) Nhiều linh mục và tu sĩ Việt-nam đang truyền
giáo và làm việc tông đồ cho các dân tộc đã từng truyền giáo và làm việc tông đồ
bên Việt-nam; để đáp ứng sự khan hiếm linh mục và tu sĩ đang xảy ra trong Giáo
Hội… Nhìn lại lịch sử của biến cố 30 tháng tư, chúng ta phải chấp nhận bàn tay
của Thiên Chúa làm việc qua biến cố này.
Các Bài Đọc hôm nay
cho chúng ta nhận ra sự quan phòng kỳ diệu của Thiên Chúa qua các biến cố lịch
sử. Trong Bài Đọc I, vì ghen tị, các anh em ông Giuse đã bán ông cho các lái
buôn người Ai-cập, và nói dối cha em mình bị thú dữ ăn thịt. Cha ông và các anh
em tưởng sẽ không bao giờ còn gặp lại Giuse nữa; nhưng Chúa quan phòng đã định
liệu cách khác. Các anh em ông bị đói và phải lặn lội qua Ai-cập để mua thức
ăn, và họ đã gặp lại Giuse. Trong Phúc Âm, có ai ngờ một nhóm môn đệ Chúa Giêsu
thiết lập: quê mùa, thất học, yếu đuối, sợ hãi… lại có thể đi khắp nơi rao giảng
Tin Mừng và làm nền tảng cho một tôn giáo gần một nửa dân số địa cầu?
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I: Cứ đến với ông Giuse; ông bảo gì, các ngươi hãy làm theo.
1.1/ Thiên Chúa chuẩn bị
cho cuộc đời ông Giuse: Để hiểu trình thuật
hôm nay, chúng ta phải trở về với biến cố các anh em bán Giuse cho các lái buôn
Ai-cập tại Dothan. Giuse là một trong 12 người con của tổ-phụ Jacob, và là anh
em cùng mẹ với em út là Benjamin. Vì Jacob có Giuse trong lúc tuổi già, nên ông
thương Giuse hơn mọi anh em khác. Giuse được Thiên Chúa ban cho có biệt tài giải
thích các điềm chiêm bao. Vì những điều này mà anh em ghét và tìm cách triệt hạ
ông. Và cơ hội tới khi Jacob sai Giuse mang thức ăn ra đồng cho các anh em. Thoạt
đầu họ muốn thủ tiêu Giuse; nhưng nhờ sự can thiệp của anh cả Reuben, họ đồng ý
ném Giuse xuống một cái giếng khô và để đó cho chết đói. Họ lại đổi ý khi đang
ngồi ăn, vì anh Judah đề nghị bán em mình cho các lái buôn; và họ đồng ý bán em
với giá 20 đồng bạc. Những người này đưa Giuse về Ai-cập. Cuộc đời Giuse ba
chìm bảy nổi kể từ đó, nhưng nhờ có biệt tài giải thích điềm chiêm bao, Giuse
đã được triệu tập vào cung điện để giải thích điềm chiêm bao cho vua Pharao, và
được thăng chức Tể Tướng trong triều đình chỉ thua vua Pharao (x/c Gen 37-50).
1.2/ Cuộc gặp gỡ giữa
Giuse và các anh em ông: Thiên Chúa làm cho
xảy ra một nạn đói lớn trên toàn xứ sở. Khắp nơi trong xứ bị đói kém. Toàn xứ
Ai-cập bị đói và dân chúng kêu lên Pharao xin bánh ăn. Pharao nói với mọi người
Ai-cập: “Cứ đến với ông Giuse; ông bảo gì, các ngươi hãy làm theo.” Nạn đói
không những chỉ hoành hành trong Ai-cập mà lan tràn ra khắp nơi. Từ mọi xứ, người
ta đến Ai-cập để mua lúa mì của ông Giuse. Giữa đám người đến mua lúa, cũng có
mặt các con ông Israel, vì đất Canaan bị đói kém.
(1) Phản ứng của
Giuse: Ông Giuse bấy giờ có toàn quyền trong xứ, và ông bán lúa cho toàn dân trong
xứ. Các anh ông Giuse đến và cúi sấp mặt xuống đất lạy ông. Vừa nhìn thấy các
anh mình, ông Giuse nhận ra họ, nhưng làm như người xa lạ đối với họ, và nói với
họ cách cứng cỏi. Ông hỏi họ: “Các người từ đâu đến?” Họ đáp: “Thưa từ đất
Canaan, để mua lương thực.” Ông giam giữ họ ba ngày. Đến ngày thứ ba, ông Giuse
bảo họ: “Các người muốn sống thì hãy làm thế này, vì ta kính sợ Thiên Chúa. Nếu
các người là những kẻ lương thiện, thì một anh em cứ phải chịu giam trong nhà
tù này, còn các người khác thì hãy ra đi, đem lúa về cho gia đình khỏi đói. Rồi
các người hãy đem đứa em út đến cho ta. Bấy giờ sẽ rõ là các người nói đúng, và
các người sẽ không phải chết.” Họ đã làm như vậy.
(2) Phản ứng của các
anh em ông: Họ không nhận ra Giuse trong y phục của triều đình; nhưng họ ăn năn
hối hận vì đã gây thiệt hại cho ông. Họ bảo nhau: “Than ôi! Chúng ta có lỗi với
em chúng ta: chúng ta đã thấy nó phải ngặt nghèo. Nó đã năn nỉ chúng ta, nhưng
chúng ta chẳng nghe. Chính vì thế mà chúng ta gặp cảnh ngặt nghèo này.”
Họ biết đã vay, phải đền
trả. Người anh cả Reuben nhắc nhở các anh em truyện quá khứ: “Tôi đã chẳng bảo
các chú thế này sao: “Đừng phạm tội hại đến thằng bé!” nhưng các chú đã không
chịu nghe. Bây giờ thì phải đền nợ máu nó!”
Họ không biết rằng ông
Giuse hiểu được ngôn ngữ họ đang nói. Bấy giờ ông lánh ra chỗ khác mà khóc, sau
đó mới trở lại nói chuyện với họ. Trong số họ, ông bắt ông Simeon và cho trói
trước mặt họ. Còn các anh em khác, sau khi bán lúa mì, ông phóng thích cho họ về
nhà.
2/ Phúc Âm: Chúa Giêsu huấn luyện các Tông-đồ và sai đi khắp nơi để rao
giảng Tin Mừng.
2.1/ Chúa ban cho các
Tông-đồ mọi quyền năng để phân phát cho dân chúng: Trong sự quan phòng rất khôn ngoan, Chúa Giêsu không làm
việc một mình; nhưng Ngài chọn các Tông-đồ để huấn luyện, ban quyền năng, và ủy
thác cho sứ vụ tiếp tục loan truyền Tin Mừng đến mọi người. Noi gương Chúa
Giêsu, Giáo Hội trải qua bao thế hệ vẫn tiếp tục sứ vụ này: một mặt không ngừng
rao giảng Tin Mừng đến mọi dân tộc, một mặt lo đào tạo hàng giáo sĩ, ban quyền
năng, và sai đi, để họ có thể tiếp tục sứ vụ rao giảng Tin Mừng cho thế hệ
tương lai. Nhìn lại lịch sử của Giáo Hội, chúng ta không còn gì nghi ngờ về sự
hiện diện luôn của Đức Kitô trong Giáo Hội.
2.2/ Tập hợp của các môn
đệ Chúa Giêsu: “Sau đây là tên của mười hai
Tông Đồ: đứng đầu là ông Simon, cũng gọi là Phêrô, rồi đến ông Anrê, anh của
ông; sau đó là ông Giacôbê con ông Zebedee và ông Gioan, em của ông; ông Philíp
và ông Bartholomeo; ông Tôma và ông Matthêu người thu thuế; ông Giacôbê con ông
Alphê và ông Tađêô; ông Simon thuộc nhóm Quá Khích, và ông Giuđa Iscariot, là
chính kẻ nộp Người.”
– Nhìn vào danh sách
các Tông-đồ, điều đầu tiên chúng ta nhận ra là những con người tầm thường, chẳng
có gì nổi bật so với tiêu chuẩn của thế gian, đấy là chưa kể đến yếu đuối, tội
lỗi. Điều này chứng minh: sức mạnh và uy quyền hoàn toàn của Thiên Chúa. Ngài
giúp con người tầm thường làm những việc phi thường.
– Con người thường hay
chọn những người cùng một sở thích hay tính tình giống nhau. Chúa Giêsu chọn
các Tông-đồ có tính tình khác nhau, nhiều khi đến chỗ xung khắc: một Phêrô
nhanh nhẩu nói năng phải ở với Gioan thâm trầm, ít nói; một Simon nhiệt thành
chống lại uy quyền ngoại bang phải ở với Matthew, người thu thuế cho ngoại
bang; một Thomas từ chối không tin tất cả lời chứng Chúa đã sống lại và hiện ra
của tất cả Tông-đồ khác. Thế mà Thiên Chúa có thể làm cho các ông dẹp khác biệt
cá nhân, để sống chung và cùng nhau thi hành sứ vụ Ngài trao.
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
– Thiên Chúa là Đấng
quan phòng mọi biến cố xảy ra trong vũ trụ này, chứ không có một thần nào khác.
Chúng ta phải tuyệt đối tin tưởng nơi quyền năng của Ngài.
– Chúng ta đừng vội
trách Chúa, trách người, khi các biến cố xảy ra; nhưng hãy tìm đâu là ý Thiên
Chúa, và cố gắng hết sức thi hành để sinh ích cho cá nhân, gia đình, và cộng
đoàn.
Linh mục Anthony
Đinh Minh Tiên, OP
10/07/2019 – THỨ TƯ TUẦN 14 TN
Mt 10,1-7
TẤT CẢ ĐỂ LOAN BÁO TIN MỪNG
“Dọc đường hãy rao giảng rằng: Nước Thiên Chúa đã đến gần.”
(Mt 10,7)
Suy niệm: Một hôm, thánh Phan-xi-cô
Át-xi-di gọi một thầy cùng với mình đi giảng đạo. Hai người rảo qua các đường
phố rồi trở về nhà. Thầy đó hỏi thánh nhân vì sao ngài nói đi giảng đạo mà
không giảng dạy gì. Thánh Phan-xi-cô trả lời: ngay trong lúc đi đường ngài đã
giảng đạo rồi. Chúa Giê-su dạy các môn đệ đến với “các chiên lạc nhà Ítraen” thế
mà chưa đến “nhiệm sở,” các ông đã phải rao giảng ngay khi đi dọc đường. Và
Chúa còn truyền lệnh cho dù người nghe có đón nhận Lời hay không thì cũng phải
nói với họ: “Triều đại Thiên Chúa đã đến gần” (Lc 10,11). Các ông phải sẵn sàng
bỏ lại mọi thứ hành trang cồng kềnh, giã từ những mối quan hệ vô bổ để có thể tập
trung tất cả cho việc loan báo Tin Mừng.
Mời Bạn: Tất cả cho việc loan báo
Tin Mừng nghĩa là từ việc bạn mua sắm, ăn mặc, hay làm công việc nghiệp vụ
chuyên môn của bạn cho đến việc bắt tay chào hỏi một người quen, thậm chí việc
bạn nhai một miếng cơm, uống một ngụm nước,v.v… tất cả đều có thể biến thành một
hành động loan báo Tin Mừng nếu như những việc đó chuyển tải sứ điệp “Nước
Thiên Chúa đã đến gần.” Nếu chỉ khi nào bạn lên tiếng rao giảng mới là loan báo
Tin Mừng thì cả đời bạn, bạn có loan báo được bao nhiêu?
Chia sẻ: Kiểm điểm xem những sinh hoạt trong nhóm của bạn đã nói
lên được sứ điệp nào của Tin Mừng chưa.
Sống Lời Chúa: Chú ý làm tốt một công việc
thường ngày với ý chỉ cầu nguyện cho việc loan báo Tin Mừng.
Cầu nguyện: Lạy Chúa, xin
cho con biết thao thức trước cảnh “lúa chín đầy đồng mà thợ gặt lại ít,” xin
hãy sai con đi làm thợ gặt trong cánh đồng của Chúa.
(5 Phút Lời Chúa)
Mười hai tông đồ (10.7.2019 – Thứ
Tư tuần 14 TN)
Suy niệm:
Đức Giêsu đã cần mười hai bạn trẻ cộng tác với mình,
để làm mục tử cho đàn chiên, làm thợ gặt cho mùa lúa chín vàng,
làm tông đồ cho một nước Paléttin nhỏ bé.
Ngài chia sẻ cho họ uy quyền mình có và sứ vụ mình làm (c. 1).
Con số mười hai gợi nhớ mười hai chi tộc Israel ngày
xưa.
Giáo Hội Ngài thiết lập sẽ là Israel mới, đặt nền trên mười hai
bạn trẻ.
Chúng ta khó hình dung khuôn mặt riêng của mỗi vị tông đồ,
nhưng ta biết tên của họ qua các sách Tin Mừng, dù có chút dị biệt.
Họ có cá tính và cuộc đời riêng, nhưng đều được gọi bởi Thầy Giêsu,
và được Thầy sai đến với dân tộc mình là Israel (c. 6).
Tin Mừng Mátthêu kể tên nhóm Mười Hai theo từng cặp.
Simôn Phêrô đứng đầu danh sách, còn Giuđa Ítcariốt thì đứng cuối.
Chỉ sau này ta mới biết Simôn sẽ chối Thầy và Giuđa sẽ phản bội.
Có những cặp anh em ruột: Simon và Anrê, Gioan và Giacôbê.
Có người làm nghề thu thuế cho quân đô hộ: Mátthêu.
Có người lại muốn dùng vũ trang giải phóng đất nước: Simôn nhiệt thành.
Có ba người được coi là môn đệ thân tín: Phêrô, Gioan và Giacôbê.
Nói chung đa số là những người ít học thức, làm nghề đánh cá.
Được sai đi thật là một thách đố đối với họ.
Họ có làm nổi những việc Thầy giao không?
Vào thời Đức Giêsu, rao giảng “Nước Trời đã đến gần” là điều không dễ.
Để người ta tin chuyện đó, cần phải minh chứng bằng hành động cụ thể,
như chữa lành bệnh hoạn và khử trừ thần ô uế.
Vào thời nay, rao giảng Tin Mừng Nước Trời lại càng không dễ.
Rao giảng vẫn phải đi kèm với các việc phục vụ con người.
Lập một bệnh xá, bắc một cây cầu, đào một giếng nước,
giúp trẻ em nghèo đến trường, đưa người cai nghiện về lại với cộng đoàn,
cho các cô gái lầm lỡ có chỗ sinh con và nuôi con…
Giáo Hội đã làm nhiều việc và vẫn còn bao nhu cầu mới mẻ.
Nhưng có một việc mà xã hội hôm nay không biết là mình đang cần,
đó là được giải phóng khỏi những thần ô uế mới đang ám ảnh con người.
Mười Hai tông đồ ngày xưa đã đi khắp mảnh đất Paléttin,
và đã đặt chân đến những vùng đất mới.
Thế giới hôm nay rộng hơn và phẳng hơn xưa.
Chúng ta được Đấng Phục sinh sai đến mọi dân tộc (Mt 28, 20).
Các phương tiện truyền thông ngày nay giúp ta dễ dàng làm chuyện đó.
Nhưng chúng ta vẫn không được quên, trên quê hương Việt Nam
gần 80 triệu đồng bào chưa đón nhận Tin Mừng.
Cầu nguyện:
Lạy Cha,
Cha muốn cho mọi người được
cứu độ
và nhận biết chân lý,
chân lý mà Cha đã bày tỏ nơi
Đức Giêsu, Con Cha.
Xin Cha nhìn đến hàng tỉ người
chưa nhận biết Đức Giêsu,
họ cũng là những người đã được
cứu chuộc.
Xin Cha thôi thúc nơi chúng
con
khát vọng truyền giáo,
khát vọng muốn chia sẻ niềm
tin và hạnh phúc,
niềm vui và bình an của mình
cho tha nhân,
và khát vọng muốn giới thiệu
Đức Giêsu cho thế giới.
Chúng con thấy mình nhỏ bé
và bất lực
trước sứ mạng đi đến tận
cùng trái đất
để loan báo Tin Mừng.
Chúng con chỉ xin đến
với những người bạn gần bên,
giúp họ quen biết Đức Giêsu và tin vào Ngài,
qua đời sống yêu thương cụ thể của chúng con.
Chúng con cũng cầu nguyện
cho tất cả những ai đang xả thân lo việc truyền giáo.
Xin Cha cho những cố gắng của chúng con
sinh nhiều hoa trái. Amen.
Lm.
Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J.
Hãy Nâng Tâm Hồn Lên
10 THÁNG BẢY
Hậu Quả Cay Đắng Của
Sự Tự Do Sai Quấy
Trên hành trình đào
sâu nhận thức về mầu nhiệm quan phòng của Thiên Chúa, chúng ta thường phải đối
diện với vấn nạn này: Nếu Thiên Chúa hiện diện và điều hành mọi sự, thì làm sao
con người có thể tự do được? Và nhất là, đâu là ý nghĩa và vai trò của tự do trong
đời sống chúng ta? Và đâu là hậu quả cay đắng của tội lỗi gây ra do sự tự do
sai quấy? Làm sao có thể hiểu tất cả những điều này trong ánh sáng của sự quan
phòng thần linh?
Chúng ta hãy nhớ lại
giáo huấn của Công Đồng Vatican I: “Tất cả những gì Thiên Chúa đã tạo thành thì
Ngài giữ gìn và điều khiển với sự quan phòng của Ngài – sự quan phòng mở rộng từ
chân trời này đến chân trời kia và cai quản mọi sự một cách tốt đẹp (Kn 8,1). Mọi
sự đều phơi bày rõ ràng trước mắt Ngài (Dt 4,13), kể cả những gì diễn ra trong
sáng kiến tự do của tạo vật” (DS 3003).
Mầu nhiệm quan phòng
thần linh tác động trên tất cả thế giới tạo vật một cách thâm sâu. Trong tư
cách là một diễn tả của sự khôn ngoan vĩnh cửu của Thiên Chúa, kế hoạch quan
phòng đến trước chính công cuộc sáng tạo. Trong tư cách là một diễn tả quyền lực
của Thiên Chúa, nó hướng dẫn và triển khai công cuộc ấy. Một cách nào đó, chúng
ta thậm chí có thể nói rằng sự quan phòng được thực hiện trong chính công việc
của nó. Đó là một sự quan phòng siêu việt, nhưng đồng thời nó cũng hiện diện
trong mọi sự. Điều này áp dụng cho giáo huấn của Giáo Hội mà chúng ta vừa mới
nhắc lại trên đây, nhất là khi vận dụng vào con người với lý trí và tự do của
mình.
– suy tư 366 ngày của
Đức Gioan Phaolô II –
Lm. Lê Công Đức dịch từ nguyên tác
LIFT UP YOUR HEARTS
Daily Meditations
by Pope John Paul II
Lời Chúa Trong Gia Đình
NGÀY 10/7
St 41, 55-57; Mt
10, 1-7.
LỜI SUY NIỆM: “Anh em đừng
đi về phía các dân ngoại, cũng đừng vào thành nào của dân Samari. Tốt hơn là hãy
đến với các con chiên lạc nhà Ítraen.”
Chúa Giêsu căn dặn mỗi người chúng ta khi đi ra truyền giáo, chúng ta cần phải
biết khoanh vùng đúng thời điểm, đúng với khả năng và ơn ban của Chúa. Đặc biệt
trong việc truyền giáo ngày hôm nay, cần phải Phúc Âm hóa. Xưa kia chúng ta quá
chú trọng đến việc bảo vệ Giáo Lý, điều này đã đưa đến chia rẽ và loại trừ
nhau. Nên ngày hôm nay cần phải đề cao tình thương theo khuôn mẫu Chúa đã dạy
trong Phúc Âm.
Lạy Chúa Giêsu. Xin cho mọi người trong chúng con cùng gieo, cùng chăm sóc,
cùng vun xới trên cánh đồng truyền giáo, để ngày mai cùng nhau thu hoạch hoa
trái cho Nước Trời.
Mạnh Phương
10 Tháng Bảy
Lời Lãi Cả Thế Gian Ðể Làm Gì?
Có một lý tưởng để
đeo đuổi, có một hướng đi cho cuộc đời: đó là nguồn hạnh phúc lớn lao cho con
người.
Thông thường, những
kẻ than thân trách phận, những con người bất mãn trong cuộc sống, những kẻ chán
đời, không phải là những kẻ nghèo khổ, những người kiếm cơm kiếm gạo từng ngày,
mà chính là những con người dư dả, giàu sang.
Thi sĩ Anh, Lord
Byron, mặc dù sống trên nhung lụa, vẫn than thở: “Sâu bọ, ruồi nhằn, khổ đau là
thức ăn hằng ngày của tôi”. Văn sĩ nổi tiếng của Pháp là Voltaire, mặc dù có một
đời sống phú túc và danh tiếng vẻ vang, vẫn phải thốt lên: “Tận cùng của cuộc sống
ấy là buồn thảm, khoảng giữa của cuộc sống là vô nghĩa và khởi đầu của cuộc sống
ấy là thô bỉ… Phải chi tôi đừng sinh ra thì hơn”.
Talleyrand, một nhà
chính trị nổi tiếng của Pháp vào thế kỷ thứ 19, sau một quãng đời sống trong
nhung lụa và vinh quang, đã ghi lại trong tập nhật ký của mình nhân ngày sinh
83 như sau: “83 năm của đời tôi đã đi qua, không để lại một kết quả nào khác
hơn là mệt mỏi, trong thể xác lẫn tâm hồn, một nỗi đắng cay khi nhìn về tương
lai và chán chường khi nhìn lại quá khứ”.
Tại sao những con người
trên đây đã tỏ ra đắng cay và thất vọng về cuộc sống? Thưa là bởi vì họ đã
không tìm ra được mục đích của cuộc đời. Một cuộc đời không có mục đích thì chẳng
khác nào một công trình xây dựng không đồ án. Với tất cả mọi vật liệu, nhưng nếu
không có đồ án, người ta không thể kiến thiết được bất cứ công trình nào.
Một cuộc sống không có
mục đích, một cuộc sống không có lý tưởng thường cũng chỉ kéo theo cay đắng, buồn
sầu, bất mãn… Chúa Giêsu đã chẳng nói với chúng ta: “Lời lãi cả thế gian để làm
gì, nếu để mất linh hồn?”.Phúc cho những ai có tinh thần nghèo khó, phúc cho những
ai hiền lành, phúc cho những ai khóc lóc, phúc cho những ai đói khát công
chính, phúc cho những ai có lòng thương xót, phúc cho những ai có lòng trong sạch,
phúc cho những ai kiến tạo hòa bình, phúc cho những ai bị bách hại vì Nước Trời…
Trước khi công bố Hiến Chương của Hạnh Phúc ấy, Chúa Giêsu hẳn phải là con người
hạnh phúc. Hạnh phúc đối với Chúa Giêsu không có nghĩa là không có nước mắt và
đau khổ. Hạnh phúc đối với Chúa Giêsu không có nghĩa là được mọi may mắn trên
cõi đời này. Hạnh phúc đối với Chúa Giêsu không có nghĩa là thành công trong cuộc
sống này.
Ngài đã sống như một
con người đau khổ. Ngài đã không trốn chạy khỏi đau khổ. Ngài đã không cất lấy
đau khổ khỏi cuộc đời này.
Hạnh phúc của Ngài
chính là tiếp nhận đau khổ, là đi vào cõi chết, nhưng không tiếp nhận đau khổ
và đi vào cõi chết như một ngõ cụt, trái lại khai thông con đường dẫn đến sự sống.
Cuộc đời đã có một hướng đi. Cuộc đời đã có một ý nghĩa, và đó chính là nguồn hạnh
phúc đích thực của con người.
(Lẽ Sống)






Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét