17/07/2019
Thứ tư tuần 15 thường niên
BÀI ĐỌC I: Xh 3, 1-6.
9-12
“Chúa hiện ra trong ngọn lửa
cháy từ giữa bụi gai”.
Trích sách Xuất
Hành.
Trong những ngày ấy,
Môsê chăn chiên cho ông nhạc gia là Giêtrô, tư tế xứ Mađian. Ông lùa đoàn chiên
qua sa mạc, đến núi Horeb là núi của Thiên Chúa. Thiên Chúa hiện ra với ông
trong ngọn lửa cháy từ giữa bụi gai. Ông nhìn thấy bụi gai bốc lửa, nhưng không
bị thiêu rụi. Môsê nói: “Ta hãy lại xem cảnh tượng kỳ lạ này, vì sao bụi gai
không bị thiêu rụi?”
Thiên Chúa thấy ông lại
xem, từ giữa bụi gai Người gọi ông: “Môsê, Môsê!” Ông thưa: “Dạ con đây!” Chúa
nói: “Ngươi đừng đến gần đây. Hãy cởi dép ở chân ra, vì chỗ ngươi đang đứng là
nơi thánh”. Chúa lại nói: “Ta là Thiên Chúa của Tổ phụ ngươi. Thiên Chúa của
Abraham, Thiên Chúa của Isaac, Thiên Chúa của Giacóp”. Môsê che mặt, vì không
dám nhìn Thiên Chúa.
Chúa phán với ông: “Tiếng
kêu van của con cái Israel đã thấu đến Ta; Ta đã thấy họ bị người Ai-cập hà hiếp
khổ cực. Bây giờ ngươi hãy lại đây, và Ta sai ngươi đến Pharaon, để ngươi dẫn
đưa dân Ta là con cái Israel ra khỏi Ai-cập”.
Môsê thưa cùng Thiên
Chúa rằng: “Con là ai mà dám ra trước mặt Pharaon và dẫn đưa con cái Israel ra
khỏi Ai-cập?” Chúa bảo ông: “Ta sẽ ở cùng ngươi; và cứ dấu này mà biết Ta đã
sai ngươi: Khi ngươi dẫn đưa dân Ta ra khỏi Ai-cập, thì ngươi hãy tế lễ Thiên
Chúa trên núi này”. Đó là lời Chúa.
ĐÁP CA: Tv 102, 1-2.
3-4. 6-7
Đáp: Chúa là Đấng từ
bi và hay thương xót (c. 8a).
Xướng:
1) Linh hồn tôi ơi,
hãy chúc tụng Chúa, toàn thể con người tôi, hãy chúc tụng thánh danh Người.
Linh hồn tôi ơi, hãy chúc tụng Chúa, và chớ khá quên mọi ân huệ của Người. –
Đáp.
2) Người đã tha thứ
cho mọi điều sai lỗi, và chữa ngươi khỏi mọi tật nguyền. Người chuộc mạng ngươi
khỏi chỗ vong thân, Người đội đầu ngươi bằng mão từ bi, ân sủng. – Đáp.
3) Chúa thi hành những
việc công minh, và trả lại quyền lợi cho những người bị ức. Người tỏ cho Môsê
được hay đường lối, tỏ công cuộc Người cho con cái Israel. – Đáp.
ALLELUIA: Tv 94, 8ab
Alleluia, alleluia!
– Ước chi hôm nay các bạn nghe tiếng Chúa và đừng cứng lòng. – Alleluia.
PHÚC ÂM: Mt 11, 25-27
“Chúa đã giấu không cho những
người khôn ngoan biết những điều ấy, mà lại mạc khải cho những kẻ bé mọn”.
Tin Mừng Chúa Giêsu
Kitô theo Thánh Matthêu.
Khi ấy, Chúa Giêsu
thưa rằng: “Lạy Cha là Chúa trời đất, Con xưng tụng Cha, vì Cha đã giấu không
cho những người hiền triết và khôn ngoan biết những điều ấy, mà lại mạc khải
cho những kẻ bé mọn. Vâng, lạy Cha, vì ý Cha muốn như vậy. Mọi sự đã được Cha
Ta trao phó cho Ta. Và không ai biết Con trừ ra Cha; và cũng không ai biết Cha
trừ ra Con và kẻ Con muốn mạc khải cho”. Đó là lời Chúa.
Suy niệm : Cần Trở Nên
Bé Mọn
Con người có thể khước
từ Thiên Chúa, nhưng Thiên Chúa thì không bao giờ từ bỏ con người; Ngài luôn mời
gọi con người trở về để lãnh nhận ân sủng và sự thật của Ngài. Thiên Chúa mời gọi
mọi người, không phân biệt, nhưng từ phía con người có thể có một trong hai
thái độ: thái độ của những kẻ bé mọn khiêm tốn để cho Chúa dạy dỗ; và thái độ của
những kẻ thông thái, tự cao, cho mình thuộc một nhóm nhỏ tách rời khỏi đại đa số
dân chúng.
Những kẻ thông thái được
Chúa Giêsu trực tiếp nhắm đến trong Tin Mừng hôm nay là nhóm Biệt Phái đang đứng
trong hành lãnh đạo sinh hoạt tôn giáo và chống đối Chúa. Họ đến với Chúa bằng
con đường của sự thông hiểu về luật Môsê; họ cho rằng chỉ cần am tường lề luật
Môsê trong Kinh Thánh cũng như trong truyền khẩu là con người có thể đến với
Chúa: họ tự phụ mình biết Thiên Chúa, nhưng thực ra họ lìa xa Ngài.
Con đường Chúa Giêsu mạc
khải để giúp con người đến với Thiên Chúa chính là Ngài, mà mỗi người chúng ta
được mời gọi đón nhận với tâm hồn đơn sơ khiêm tốn: "Thầy là đường, là sự
thật và là sự sống. Không ai đến được với Cha mà không qua Thầy". Nếu cậy
dựa vào sự khôn ngoan của mình, con người sẽ không gặp được Thiên Chúa, nhưng nếu
để Chúa Thánh Thần hướng dẫn và nhờ qua Chúa Giêsu Kitô, con người có thể đạt tới
sự thông hiệp với Thiên Chúa và được cứu rỗi: "Lạy Cha, con chúc tụng Cha,
vì điều Cha đã giấu không cho bậc khôn ngoan thông thái biết, thì Cha lại mạc
khải cho những người bé mọn".
Chúng ta cần trở nên
những người bé mọn theo tinh thần Phúc Âm, để cảm nếm và sống hòa hiệp với
Thiên Chúa. Ðức tin Kitô giáo hướng dẫn chúng ta đến một con người cụ thể, một
vị Thiên Chúa chấp nhận sống với con người, chứ không phải những lý lẽ thần học
cao siêu. Một con người khiêm tốn có thể có đức tin sâu xa hơn một nhà thông
thái. Ðức tin là một hồng ân cần được lãnh nhận hơn là kết quả của sưu tầm trí
thức của con người.
Thánh Têrêsa Avila,
tuy không học hành nhiều, nhưng đã có kinh nghiệm sống động về Thiên Chúa và đã
trình bày kinh nghiệm thiêng liêng của mình một cách tốt đẹp, đến nỗi đã được đặt
làm tiến sĩ Hội Thánh, vì giáo huấn của thánh nữ để lại là kho tàng thiêng
liêng quý báu giúp mọi thành phần Giáo Hội đến với mầu nhiệm Thiên Chúa.
Dĩ nhiên, Chúa Giêsu
không có ý loại bỏ những bậc thông thái, nhưng chỉ có ý cảnh tỉnh những ai cậy
dựa vào sự thông thái rằng họ sẽ không đến được với Chúa, không có đủ điều kiện
để lãnh nhận mạc khải của Chúa. Tuy nhiên, không thiếu những trường hợp có sự
hòa hợp giữa thông thái và đức tin Kitô giáo. Thánh Tôma Tiến sĩ là một điển
hình. Nói chung, thái độ khiêm tốn để Chúa soi sáng hướng dẫn là điều căn bản cần
phải có luôn.
Xin Chúa mở rộng tâm hồn
chúng ta để lắng nghe Lời Chúa với tâm hồn khiêm tốn, mến yêu. Xin cho chúng ta
biết sống theo sự soi sáng của Thánh Thần để đến với Chúa và anh em.
(Trích trong ‘Mỗi Ngày
Một Tin Vui’)
Lời Chúa Mỗi Ngày
Thứ Tư Tuần 15 TN1,
Năm lẻ
Bài đọc: Exo
3:1-6, 9-12; Mt 11:25-27.
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Thiên Chúa mặc
khải cho những người bé mọn.
Từ giữa thế kỷ 18 tới
bây giờ, vì sự tiến bộ của khoa học, nên nhiều người chủ trương phải xét lại niềm
tin vào Thiên Chúa. Nhiều người cho rằng khoa học càng tiến bộ, niềm tin con
người càng giảm sút cho đến độ không còn cần thiết nữa. J. H. Newman đã ngạc nhiên
vô cùng khi thấy các bạn ông, đa số là những người khôn ngoan và thông thái từ
từ bỏ đạo hết! Con người có biết đâu khoa học cũng chỉ là khám phá ra những định
luật Thiên Chúa đã dựng nên và quan phòng. Hơn nữa, còn biết bao nhiêu những kỳ
diệu mà trí khôn con người chưa thể hiểu nổi.
Lời Chúa hôm nay gióng
lên lời cảnh tỉnh cho con người: Thiên Chúa thích mặc khải Ngài cho những kẻ bé
mọn, khiêm nhường. Nói cách khác, kiến thức về Thiên Chúa được tiếp nhận không
theo cách thức của con người: nghĩa là không cần phải khôn ngoan thông thái mới
học được; nhưng cần có một thái độ khiêm nhường. Niềm tin vào Thiên Chúa của
các người nông dân chất phác quê mùa là bằng chứng cho điều này.
Các Bài Đọc hôm nay
cho chúng ta thấy những người được Thiên Chúa mặc khải. Trong Bài Đọc I, Thiên
Chúa mặc khải Danh Ngài cho Moses và trao cho ông sứ vụ giải phóng dân Israel
ra khỏi Ai-cập, mặc dù ông thú nhận là ông chỉ là một người hèn hạ và bất tài.
Trong Phúc Âm, Chúa Giêsu ngợi khen Cha Ngài là Chúa Tể trời đất, vì Cha Ngài
đã giấu không cho bậc khôn ngoan thông thái biết những điều bí nhiệm, nhưng lại
mặc khải cho những người bé mọn.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I: Thiên Chúa mặc khải cho ông Moses từ bụi cây.
1.1/ Thiên Chúa mặc khải
Ngài cho ông Moses: Sách Xuất Hành tường thuật:
“Bấy giờ ông Moses đang chăn chiên cho bố vợ là Jethro, tư tế Midian. Ông dẫn
đàn chiên qua bên kia sa mạc, đến núi của Thiên Chúa, là núi Horeb. Thiên sứ của
Đức Chúa hiện ra với ông trong đám lửa từ giữa bụi cây. Ông Moses nhìn thì thấy
bụi cây cháy bừng, nhưng bụi cây không bị thiêu rụi. Ông tự bảo: “Mình phải lại
xem cảnh tượng kỳ lạ này mới được: vì sao bụi cây lại không cháy rụi?””
Đức Chúa thấy ông lại
xem, thì từ giữa bụi cây Thiên Chúa gọi ông: “Moses! Moses!” Ông thưa: “Dạ, tôi
đây!” Người phán: “Chớ lại gần! Cởi dép ở chân ra, vì nơi ngươi đang đứng là đất
thánh.” Người lại phán: “Ta là Thiên Chúa của cha ngươi, Thiên Chúa của
Abraham, Thiên Chúa của Isaac, Thiên Chúa của Jacob.”
Truyền thống Do-thái
tin không ai nhìn thấy Thiên Chúa mà có thể sống sót; đó là lý do “ông Moses
che mặt đi, vì sợ nhìn phải Thiên Chúa.”
1.2/ Thiên Chúa trao cho
ông Moses sứ vụ giải thoát con cái Israel khỏi Ai-cập: Thiên Chúa trao cho Moses một sứ vụ: “Tiếng rên siết của
con cái Israel đã thấu tới Ta; Ta cũng đã thấy cảnh áp bức chúng phải chịu vì
người Ai-cập. Bây giờ, ngươi hãy đi! Ta sai ngươi đến với Pharao để đưa dân Ta
là con cái Israel ra khỏi Ai-cập.”
Ông Moses thưa với
Thiên Chúa: “Con là ai mà dám đến với Pharao và đưa con cái Israel ra khỏi Ai-cập?”
Hai khó khăn mà Moses phải đương đầu với: (1) Làm sao một người chăn chiên
không có lấy một binh lính trong tay, có thể đương đầu với quân đội hùng mạnh của
vua Ai-cập? (2) Làm sao dân Do-thái tin rằng ông có thể lãnh đạo và đưa họ ra
khỏi Ai-cập?
Nhưng việc gì không thể
với con người luôn có thể với Thiên Chúa. Người phán với ông: “Ta sẽ ở với
ngươi. Và đây là dấu cho ngươi biết là Ta đã sai ngươi: khi ngươi đưa dân ra khỏi
Ai-cập, các ngươi sẽ thờ phượng Thiên Chúa trên núi này.”
2/ Phúc Âm: Thiên Chúa thích mặc khải cho những người bé mọn.
2.1/ Thiên Chúa thích mặc
khải cho những kẻ bé mọn: Vào lúc ấy, Đức
Giêsu cất tiếng nói: “Lạy Cha là Chúa Tể trời đất, con xin ngợi khen Cha, vì
Cha đã giấu không cho bậc khôn ngoan thông thái biết những điều này, nhưng lại
mặc khải cho những người bé mọn. Vâng, lạy Cha, vì đó là điều đẹp ý Cha.” Có mấy
từ chuyên môn chúng ta cần hiểu ở đây:
– Giấu (kru,ptw): có
hai trường hợp: (1) Cất giấu đi để đừng ai nhìn thấy; ví dụ: giấu vàng trong ruộng.
(2) Giấu kín để đừng ai khám phá ra; ví dụ: giấu tông tích hay những điều bí ẩn
của mình. Chúa Giêsu muốn nói về trường hợp thứ hai này.
– Mặc khải
(avpokalu,ptw) có nghĩa làm cho những gì đã giấu kín được tỏ lộ ra, mang ra ánh
sáng những gì đang ở trong bóng tối, hay làm cho một người hiểu những gì họ
chưa biết hay còn mù mờ.
– Kẻ bé mọn (nh,pioj):
có thể chỉ một trẻ nhỏ hay những ai chưa tới tuổi thành niên như luật pháp ấn định
(ví dụ, 18 tuổi).
(1) Thánh Phaolô so
sánh tình trạng không trưởng thành của các tín hữu như trẻ thơ, họ nhìn những vấn
đề thiêng liêng dưới con mắt của trẻ thơ. Họ vẫn còn bú sữa, chứ chưa thể lãnh
nhận thức ăn dành cho người lớn, những người đã trưởng thành (te,leioj) (I Cor
3:1).
(2) Chúa Giêsu so sánh
giữa những người khôn ngoan và thông thái (sofo,j, suneto,j) với kẻ bé mọn
(nh,pioj), để nói với khán giả: họ cần có thái độ của trẻ thơ: tin tưởng, khiêm
nhường, ham học hỏi, để Ngài chuyển thông cho họ những kiến thức về Thiên Chúa.
Một thái độ kiêu hãnh và nghi ngờ sẽ ngăn cản họ nhận ra những gì Ngài muốn mặc
khải cho họ. Khi con người lãnh nhận kiến thức về Thiên Chúa, họ phải có thái độ
của trẻ: cái gì cũng là mới cả với các em.
2.2/ Kiến thức về Thiên
Chúa: “Cha tôi đã giao phó mọi sự cho tôi.
Và không ai biết rõ người Con, trừ Chúa Cha; cũng như không ai biết rõ Chúa
Cha, trừ người Con và kẻ mà người Con muốn mặc khải cho.”
(1) Chúa Giêsu là người
biết về Chúa Cha rõ ràng hơn ai hết: Động từ Hy-lạp dùng ở đây là
“evpiginw,skw,” biết như một con người hay sự vật là. Con người hiểu biết về
Thiên Chúa với nhiều cấp độ khác nhau; nhưng chỉ có Chúa Giêsu hiểu biết Thiên
Chúa trong cấp độ hoàn hảo nhất. Điều này không ngạc nhiên, vì Chúa Giêsu là
chính Lời hay tư tưởng của Thiên Chúa. Ngài và Cha Ngài là một.
(2) Con người biết
Thiên Chúa qua mặc khải của Chúa Giêsu: Nếu Thiên Chúa không chọn để mặc khải
cho con người, con người không bao giờ có thể biết Thiên Chúa. Đức Kitô chính
là mặc khải của Thiên Chúa; Ngài đến để mặc khải cho con người biết về Chúa
Cha, như Ngài đã tuyên bố với các môn đệ: Ai thấy Thầy là thấy Cha. Hơn nữa, để
con người có thể hiểu những mặc khải này, họ cần được Thánh Thần do Chúa Cha
sai tới để hướng dẫn và thúc đẩy.
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
– Khoa học chân chính
giúp tìm ra, chứ không chối bỏ Thiên Chúa. Chúng ta phải cẩn thận trong khi học
hỏi và đánh giá trị các phát minh của khoa học.
– Để hiểu biết các điều
bí ẩn của Thiên Chúa, chúng ta cần có một thái độ khiêm nhường để nhìn nhận khả
năng giới hạn của con người; vì một thái độ kiêu ngạo sẽ ngăn cản chúng ta học
hỏi về Thiên Chúa, và Ngài cũng chẳng tỏ mình cho những ai có thái độ như thế.
– Để hiểu biết về
Thiên Chúa, chúng ta phải học với Đức Kitô; vì Ngài chính là mặc khải của Thiên
Chúa. Không có Đức Kitô, chúng ta sẽ không có kiến thức hoàn hảo về Thiên Chúa.
Linh mục Anthony
Đinh Minh Tiên, OP
17/07/2019 – THỨ TƯ TUẦN 15 TN
Mt 11,25-27
BÉ MỌN TRƯỚC THIÊN CHÚA
“Lạy Cha là Chúa Tể trời đất, con xin ngợi khen Cha, vì Cha
đã giấu không cho bậc khôn ngoan thông thái biết những điều này, nhưng lại mạc
khải cho những người bé mọn.” (Mt 11,25)
Suy niệm: Người leo núi có những tâm
trạng trái ngược nhau. Đứng ở dưới mặt đất bằng, tầm mắt người ta thật hạn hẹp;
nhưng khi leo lên tới đỉnh núi, chưa kịp thoả mãn niềm tự hào vì chinh phục được
đỉnh cao thì ngay lập tức lại thấy mình thật bé nhỏ và bị nhấn chìm trước quang
cảnh đang trải rộng dưới chân. Có thể mượn tâm trạng đó để cảm nghiệm sự sâu thẳm
vô biên của Mầu Nhiệm Thiên Chúa. Có dám từ bỏ vị trí lè tè chật chội của cái
tôi ích kỷ và đáp ứng những đòi hỏi của cuộc sống thánh thiện, lúc đó người ta
mới thấy được sự nhỏ bé của mình và đồng thời cảm nhận được sự cao cả thánh thiện
của Thiên Chúa.
Mời Bạn: Bạn không nhất thiết phải
là người mù chữ thất học mới có thể đặt niềm tin vào Thiên Chúa. Trái lại, như
người ta thường nói: “Càng học càng thấy mình dốt”, điều kiện ban đầu để đến với
Thiên Chúa không phải là bằng cấp này, học vị kia mà là thái độ khiêm tốn.
Chính nhờ nhận biết mình bé mọn bạn có thể sẵn sàng đón nhận mạc khải của Chúa.
Và một khi đã bước vào thế giới của mầu nhiệm, bạn sẽ càng thấy mình bé mọn và
càng khao khát Thiên Chúa nhiều hơn nữa.
Chia sẻ: những kinh nghiệm của bạn trên con đường tìm gặp Chúa: những
thử thách bạn đã trải qua; những sự ngọt ngào Chúa đã cho bạn cảm nếm…
Sống Lời Chúa: Trước khi cầu nguyện, bạn
có một cử chỉ diễn tả tâm tình khiêm tốn trước mặt Chúa.
Cầu nguyện: Lạy Chúa, xin chỉ
cho con đường đi của Chúa; xin hướng dẫn con theo chân lý của Người.
(5 Phút Lời Chúa)
Cha mặc khải (17.7.2019 – Thứ Tư
tuần 15 TN)
Suy niệm:
Bài Tin Mừng hôm nay là một lời nguyện tự phát của Đức Giêsu.
Đó là một lời tạ ơn, một lời ngợi khen của Con dâng lên Cha.
Đức Giêsu gọi Thiên Chúa bằng từ Abba thân thương gần gũi,
nhưng Thiên Chúa ấy cũng là Đấng siêu việt ngàn trùng,
Đấng quyền uy tối thượng, Chúa Tể cả trời đất (c. 25).
Đức Giêsu ca ngợi Cha vì hành vi mặc khải của Cha cho con người.
Cha có một kế hoạch cứu độ nhân loại qua Con của Cha là Đức Giêsu.
Và Cha muốn vén mở kế hoạch đó cho con người biết.
Có những người đã thành tâm đón nhận, và có những người cố ý từ chối.
Nhưng tất cả đều không nằm ngoài chương trình của Cha (c. 26).
Lối nói kiểu Do thái của Đức Giêsu có thể khó hiểu đối với ta ngày nay:
“Cha đã giấu các điều này trước những người khôn ngoan thông
thái.”
Thật ra, chẳng phải Thiên Chúa ghét bỏ hay phân biệt đối xử,
vì Ngài muốn cho mọi người được cứu độ (1 Tm 2, 4).
Chẳng phải Cha ghét bỏ các người khôn ngoan và cổ võ sự ngu dốt.
Ngài cũng không che giấu mầu nhiệm Nước Trời trước một ai.
Nhưng quả thật ai tự hào, tự mãn với hiểu biết khôn ngoan của mình,
và khép lại trước những gì vượt quá trí hiểu nông cạn của họ,
người ấy sẽ không có cơ may đón nhận được mặc khải của Thiên Chúa.
Một số kinh sư và người Pharisêu giỏi giang về Sách Thánh và truyền thống,
đã không thể đón nhận được cái hoàn toàn mới mẻ nơi giáo lý Đức Kitô,
vì họ quá bám víu vào cái biết cũ mà họ coi là tuyệt đối.
Nhưng các người bé mọn, ít tri thức và sách vở, lại dễ dàng đón nhận hơn.
Họ hồn nhiên mở ra trước mặc khải của Thiên Chúa qua Đức Giêsu.
Chính vì thế họ biết được những điều sức người không thể nào đạt tới.
Câu cuối (c. 27) là một mặc khải lớn của Đức Giêsu trong tư cách là Con.
Ngài cho thấy giữa Cha và Con có sự hiểu biết nhau cách độc nhất vô nhị.
“Không ai biết rõ Con trừ ra Cha và không ai biết rõ Cha trừ ra Con…”
Sự hiểu biết nhau thân tình và sâu xa này
như thể tạo ra một thế giới riêng giữa Cha và Con.
Muốn biết Cha phải nhờ Con, Đấng duy nhất có đủ thẩm quyền mặc khải.
Hơn nữa, muốn biết Con cũng phải nhờ Cha mặc khải.
Phêrô phải nhờ Cha mới biết được Đức Giêsu là ai (Mt 16, 17).
Nói chung Cha và Con làm nên một thế giới riêng tư, nồng ấm.
Nhưng thế giới ấy lại không khép kín, mà mở ra để mời con người vào.
Cha và Con đều muốn mặc khải thế giới ấy cho con người.
Cha đưa ta gặp Con, Con đưa ta gặp Cha.
Chỉ cần gặp Con hay Cha là có thể bước vào thế giới đó, để gặp cả Cha và
Con.
Chị Edith Stein là một phụ nữ Do thái được coi là thông thái, trí tuệ.
Chị đậu tiến sĩ triết học với hạng tối danh dự tại Đức.
và là người cộng tác với ông tổ của Hiện tượng luận là triết gia Husserl.
Việc tìm kiếm Chân Lý đã dẫn chị đến với đạo Công giáo.
Chị đã đi tu Dòng Kín Cát Minh và đã bị giết tại trại giam của Đức quốc
xã.
Năm 1998 chị Bênêđicta Thánh Giá được Đức Gioan Phaolô II phong thánh.
Sự thông thái khiêm tốn đã giúp Chị gặp được Nước Trời như một kẻ bé mọn.
Cầu nguyện:
Lạy Chúa Giêsu,
xin cho con trở nên đơn sơ bé nhỏ,
nhờ đó con dễ nghe được tiếng Chúa nói,
dễ thấy Chúa hiện diện
và hoạt động trong đời con.
Sống giữa một thế giới đầy lọc lừa và đe dọa,
xin cho con đừng trở nên cứng cỏi,
khép kín và nghi ngờ.
Xin dạy con sự hiền hậu
để con biết cảm thông và bao
dung với tha nhân.
Xin dạy con sự khiêm nhu
để con dám buông đời con cho
Chúa.
Cuối cùng, xin cho con sự
bình an sâu thẳm,
vui tươi đi trên con đường hẹp
với Ngài,
hạnh phúc vì được cùng Ngài
chịu khổ đau. Amen.
Lm.
Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J.
Hãy Nâng Tâm Hồn Lên
17 THÁNG BẢY
Thiên Chúa Đặt Trước
Mặt Chúng Ta: Lửa Và Nước
Việc tôn trọng sự tự
do của tạo vật thì khẩn thiết đến nỗi Thiên Chúa – trong sự quan phòng của Ngài
– thậm chí cho phép xảy ra sự tội nơi con người và nơi các thiên thần. Các tạo
vật có lý trí – quả thật cao cả song cũng vẫn giới hạn và không hoàn hảo – có
thể lạm dụng tự do của mình và bất tuân phục Thiên Chúa là Đấng Tạo Hóa. Chính
khả năng ấy đã gây rắc rối cho tâm trí con người.
Sách Huấn Ca suy tư về
thực tại này rất sâu sắc: “Từ nguyên thủy, chính Chúa đã làm nên con người, và
để nó tự quyết định lấy. Nếu con muốn, thì hãy giữ các điều răn mà trung tín
làm điều đẹp ý Ngài. Trước mặt con, Ngài đã đặt lửa và nước, con muốn gì, hãy
đưa tay ra mà lấy. Trước mặt con người là cửa sinh cửa tử, ai thích gì, sẽ được
cái đó. Vì trí khôn ngoan của Đức Chúa thật lớn lao, Ngài mạnh mẽ uy quyền và
trông thấy tất cả. Ngài để mắt nhìn xem những ai kính sợ Ngài, và biết rõ tất cả
những gì người ta thực hiện. Ngài không truyền cho ai ăn ở thất đức, cũng không
cho phép ai phạm tội” (Hc 15,14-20).
– suy tư 366 ngày của
Đức Gioan Phaolô II –
Lm. Lê Công Đức dịch từ nguyên tác
LIFT UP YOUR HEARTS
Daily Meditations
by Pope John Paul II
Lời Chúa Trong Gia Đình
NGÀY 17/7
Xh 3, 1-6.9-12; Mt
11, 25-27.
LỜI SUY NIỆM: “Vào lúc ấy,
Đức Giêsu cất tiếng nói: Lạy Cha là Chúa Tể trời đất, con xin ngợi khen Cha, vì
Cha đã giấu không cho bậc khôn ngoan thông thái biết những điều này, nhưng lại
mạc khải cho những người bé mọn. Vâng, lạy Cha, vì đó là điều đẹp ý Cha.”
Chúa Giêsu thấy được nơi các kinh sư và những người khôn ngoan đã chối từ Chúa,
còn những người đơn sơ lại chấp nhận Người. Những người kinh sư và trí thức họ ỷ
vào sự hiểu biết của mình nên đã không cần Người; trong lúc đó những kẻ khiêm
nhường đơn sơ lại đón nhận Người, tâm tình của Người rất đúng với những lời của
ngôn sứ Isaia đã nói mà Người đã đọc và xác nhận trong hội đường tại Nadarét:
“Thần Khí Chúa ngự trên tôi, vì Chúa đã xức dầu tấn phong tôi, để tôi loan báo
Tin Mừng cho kẻ nghèo hèn, Người đã sai tôi đi công bố cho kẻ giam cầm biết họ
được tha, cho người mù biết họ được sáng mắt, trả lại tự do cho người bị áp bức,
công bố một năm hồng ân của Chúa.” (Lc 4,18-19).
Lạy Chúa Giêsu. Chúa luôn ban khôn ngoan cho những người khiêm nhường. Xin Chúa
cất khỏi lòng chúng con sự kiêu ngạo, nhýng ban cho chúng con luôn biết khiêm
nhýợng ðể ðýợc Chúa ban cho õn khôn ngoan giúp chúng con tôn thờ Chúa và yêu
tha nhân theo thánh ý của Chúa.
Mạnh Phương
17 Tháng Bảy
Ðiều Quý Giá Nhất Trên Ðời
Có hai người lái
buôn và cũng là hai người bạn thân quyết chí lên đường đi tìm cho kỳ được điều
quý giá nhất trên trần gian này. Mỗi người ra đi một ngả và thề thốt sẽ gặp lại
nhau sau khi đã tìm được điều quý giá nhất ấy.
Người thứ nhất lặn
lội đi tìm cho kỳ được viên ngọc mà ông cho là quý giá nhất trên trần gian này.
Ông băng rừng, vượt biển và không bỏ sót thành phố, làng mạc nào mà không ghé
qua. Bất cứ nơi nào có bán đá quý, ông đều tìm tới. Cuối cùng, ông mãn nguyện
vì đã tìm được viên ngọc mà ông cho là quý giá nhất trần gian. Ông trở lại quê
hương và chờ đợi người bạn của ông.
Nhiều năm trôi qua
mà người bạn của ông vẫn biệt vô âm tín. Thì ra điều ông đi tìm kiếm không phải
là vàng bạc, châu báu, mà là chính Chúa. Ông đi khắp nơi để thọ giáo những bậc
thánh hiền. Ông cặm cụi đọc sách, nghiền ngẫm, nhưng vẫn không tìm gặp được
Chúa.
Ngày nọ, ông đến ngồi
thẫn thờ bên một dòng sông. Nhìn dòng nước trôi lững lờ, ông bỗng thấy một con
vịt mẹ và một đàn vịt con đang bơi lội. Ðàn vịt con tinh nghịch cứ muốn rời mẹ
để đi kiếm ăn riêng. Ði tìm con này đến con nọ, con vịt mẹ cứ phải lặn lội đi
tìm đàn con mà không hề tỏ dấu giận dữ hay gắt gỏng… Nhìn thấy cảnh vịt mẹ cứ
mãi đi tìm con như thế, người đàn ông mỉm cười và đứng dậy trở về quê hương.
Vừa gặp nhau, người
bạn đã tìm được viên ngọc quý mới buột miệng hỏi trước: “Cho tôi xem thử điều
quý giá nhất mà anh đa tìm được. Tôi nghĩ đó phải là điều tuyệt diệu, bởi vì
gương mặt anh dường như đang nở nụ cười mãn nguyện chưa từng thấy”.
Con người trở về với
hai bàn tay trắng, nhưng tâm hồn tràn ngập hân hoan trả lời: “Tôi đã đi tìm
Chúa và cuối cùng tôi đã khám phá ra rằng chính Ngài là Ðấng đi tìm tôi”.
Có con vịt mẹ đi tìm
con không biết mệt mỏi, có lời loan báo của sứ thần cho các mục tử trong đêm
Giáng Sinh, có ánh sao lạ dẫn đường chỉ lối cho các nhà đạo sĩ… Có trăm phương
nghìn cách qua đó Thiên Chúa không ngừng đi tìm con người và ngỏ lời với con
người.
Thiên Chúa không ngừng
đi tìm kiếm và ra dấu cho con người. Ngài ra dấu cho chúng ta qua muôn kỳ công
trong vũ trụ. Ngài ra dấu cho chúng ta qua những khám phá kỳ diệu của con người.
Ngài ra dấu cho chúng ta qua những thiện chí thực thi tình người của chính con
người… Bao nhiêu vẻ đẹp là bấy nhiêu những vì sao dẫn đường chỉ lối cho con người.
Nhưng Thiên Chúa không
dẫn đường chỉ lối bằng những ánh sao lạ, Ngài còn mời gọi chúng ta bằng những
tiếng gọi âm thầm. Có tiếng gọi âm thầm của buổi bình minh, của chiều tà, của
những đêm không trăng sao. Có tiếng gọi âm thầm của một nụ cười vừa hé mở. Có
tiếng gọi âm thầm của tiếng khóc câm lặng. Có tiếng gọi âm thầm của những mất
mát, đổ vỡ.
Mỗi một khoảnh khắc
qua đi là một tiếng gọi âm thầm. Phải, Ngài đang có mặt trong từng phút giây của
cuộc sống chúng ta, bởi vì tên của Ngài là Emmanuel, nghĩa là Thiên Chúa ở cùng
chúng ta.
(Lẽ Sống)






Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét