09/09/2019
Thứ Hai tuần 23
thường niên
BÀI ĐỌC I: Cl 1, 24 –
2, 3
“Tôi đã được trở thành người phục
vụ Hội thánh để rao giảng mầu nhiệm ẩn giấu từ muôn thuở”.
Trích thư Thánh
Phaolô Tông đồ gửi tín hữu Côlôxê.
Anh em thân mến, hiện nay tôi vui sướng trong những đau khổ tôi phải chịu
vì anh em. Tôi bổ khuyết nơi thân xác tôi những gì còn thiếu sót trong cuộc
thương khó của Đức Kitô, để Hội thánh là thân xác của Người được nhờ. Tôi đã được
trở thành người phục vụ Hội thánh, theo sự an bài của Thiên Chúa đã trao phó
cho tôi rao giảng đầy đủ lời Chúa, đó là mầu nhiệm ẩn giấu từ muôn thuở qua
muôn thế hệ, nhưng nay đã được tỏ bày cho các thánh của Người. Thiên Chúa muốn
tỏ bày cho họ biết thế nào là sự phong phú vinh quang của mầu nhiệm nơi dân ngoại,
tức là Đức Kitô trong anh em, Người là niềm hy vọng vinh quang. Tôi loan báo
Người, cảnh tỉnh mọi người, đem tất cả khôn ngoan mà dạy dỗ mọi người, để làm
cho mọi người nên hoàn hảo trong Đức Giêsu Kitô. Chính vì lẽ đó, tôi khó nhọc
chiến đấu nhờ vào năng lực mà Người hành động mạnh mẽ trong tôi. Vì chưng, tôi
muốn anh em nhận thấy tôi lo lắng biết bao cho anh em và cho những người ở
Laođicêa, và cho những ai chưa hề thấy mặt tôi tận mắt, để lòng họ được an ủi,
và khi được giáo huấn trong đức mến, họ được dư đầy sự thông hiểu là được nhận
biết mầu nhiệm Thiên Chúa Cha và Đức Kitô Giêsu, nơi Người tiềm ẩn mọi kho tàng
khôn ngoan và thông hiểu. Đó là lời Chúa.
ĐÁP CA: Tv 61, 6-7. 9
Đáp: Vinh dự và an
toàn của tôi ở nơi Thiên Chúa (c. 8a).
Xướng:
1) Duy nơi Thiên Chúa, hỡi linh hồn tôi, hãy an vui, vì do chính Người,
tôi được ơn cứu độ. Phải, chính Chúa là Đá Tảng, là ơn cứu độ của tôi, Người là
chiến luỹ của tôi, tôi sẽ không hề nao núng. – Đáp.
2) Hỡi dân tộc, hãy trông cậy Người luôn mọi lúc; hãy đổ giốc niềm tâm sự
trước nhan Người, vì Thiên Chúa là nơi ta nương náu.- Đáp.
ALLELUIA: Pl 2, 15-16
Alleluia, alleluia!
– Anh em hãy tích trữ lời ban sự sống, anh em hãy chiếu sáng như những vì sao ở
giữa thế gian. – Alleluia.
PHÚC ÂM: Lc 6, 6-11
“Các ông quan sát xem Người có
chữa lành bệnh trong ngày Sabbat không”.
Tin Mừng Chúa Giêsu
Kitô theo Thánh Luca.
Vào một ngày Sabbat, Chúa Giêsu vào hội đường và giảng dạy. Khi ấy ở đó
có một người tay hữu bị khô bại. Những luật sĩ và biệt phái quan sát xem Người
có chữa lành người ấy trong ngày Sabbat không, để có cớ tố cáo Người. Nhưng Người
biết tư tưởng các ông, liền bảo người có tay khô bại rằng: “Ngươi hãy chỗi dậy
mà đứng ra giữa đây”. Người đó đứng thẳng dậy. Đoạn Chúa Giêsu bảo các ông ấy rằng:
“Tôi hỏi các ông, ngày Sabbat được phép làm sự lành hay sự dữ, cứu sống hay là
giết chết?” Rồi đưa mắt nhìn mọi người, Chúa bảo người đó rằng: “Ngươi hãy giơ
tay ra”. Người ấy giơ ra, và tay người ấy được lành.
Bấy giờ các ông đầy lòng tức giận, và bàn định với nhau xem có thể làm gì
được Chúa Giêsu. Đó là lời Chúa.
Suy Niệm : Cốt Lõi Của
Ðạo
Văn hào Nga Léon Tolstoi có kể câu truyện ngụ ngôn như sau:
Một ông chủ nọ giao cho các gia nhân một công việc và bảo họ chỉ chu toàn
công việc ấy mà thôi. Ông hứa sẽ thưởng công cho họ, nếu họ làm tốt công việc.
Lúc mới bắt tay vào việc, ai cũng muốn làm vừa lòng ông chủ, cho nên để hết tâm
trí vào công việc được giao. Thế nhưng, một thời gian sau đó, nhiều người cho rằng
để làm vừa lòng ông chủ và để được phần thưởng bội hầu hơn, cần phải làm nhiều
việc khác nữa. Họ nghĩ ra nhiều việc khác và dần dần chú tâm vào đó đến độ quên
bẵng đi công việc được chủ giao cho lúc đầu. Bận bịu với những công việc mới,
chẳng những họ không còn nhớ tới công việc đã được giao, mà cũng chẳng màng tới
phần thưởng ông chủ đã hứa. Cuối cùng, tưởng mình đã có thể tự túc với công việc
của mình, họ cũng gạt luôn ông chủ ra khỏi cuộc sống của họ. Léon Tolstoi đưa
ra kết luận: Người ta thường thấy một thái độ như thế nơi các Kitô hữu; họ thay
thế đạo của tình thương bằng vô số những nghi lễ trống rỗng vô hồn.
Nhiều người Do thái thời Chúa Giêsu, nhất là các thành phần lãnh đạo
trong dân cũng có lối hành đạo tương tự. Thật ra, đạo của mạc khải Do thái giáo
cốt yếu cũng là đạo của tình thương; thế nhưng trong thực tế, cái cốt lõi ấy
thường bị quên lãng để nhường chỗ cho biết bao nghi thức trống rỗng vô hồn; người
ta sẵn sàng loại trừ tha nhân và chối bỏ tình thương để tuân giữ những nghi thức
và luật lệ vô hồn ấy.
Chúa Giêsu đã đến và đưa con người trở lại cái cốt lõi của đạo. Tin Mừng
hôm nay ghi lại một nỗ lực của Chúa Giêsu nhằm nhắc nhở cho người Do thái về
cái cốt lõi của đạo được thể hiện qua lề luật. Một trong những khoản quan trọng
của lề luật chính là ngày Hưu lễ. Chúa Giêsu đã không đến để hủy bỏ, nhưng để
kiện toàn lề luật, và kiện toàn lề luật chính là mặc cho tinh thần và ý nghĩa của
yêu thương; không có tình thương, lề luật chỉ còn là một cái xác không hồn. Như
vậy, kiện toàn luật giữ ngày Hưu lễ chính là biến ngày đó thành ngày tôn vinh
Thiên Chúa, và không gì đúng đắn và xứng hợp hơn để tôn vinh Thiên Chúa trong
ngày Hưu lễ cho bằng thể hiện tình thương đối với tha nhân. Chính trong ý nghĩa
ấy mà Chúa Giêsu đã chữa lành một người có bàn tay khô bại trong ngày Hưu lễ. Lề
luật là một thể hiện ý muốn của Thiên Chúa, và ý muốn của Chúa không gì khác
hơn là con người được sống, và sống dồi dào, sung mãn chính là sống yêu thương.
Như vậy chu toàn lề luật trước tiên là sống yêu thương.
Lời Chúa hôm nay mời gọi chúng ta nhìn lại cách sống đạo của chúng ta. Ðọc
kinh, dự lễ, tham gia sinh hoạt giáo xứ mà không sống yêu thương, điều đó có thật
sự là sống đạo chưa? Sống đạo đích thực là sống yêu thương: một lời kinh đích
thực phải phát xuất từ cõi lòng rộng mở yêu thương; một của lễ đẹp lòng Chúa phải
là một nghĩa cử yêu thương dành cho tha nhân. Xin Chúa giúp chúng ta mỗi ngày
thêm thấm nhuần cái cốt lõi của đạo là yêu thương.
(Trích trong ‘Mỗi Ngày Một Tin Vui’)
Lời Chúa Mỗi Ngày
Thứ Hai Tuần 23 TN1
Bài đọc: Col
1:24-2:3; Lk 6:6-11.
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Bổn phận của các tín hữu là
xây dựng Nhiệm Thể của Đức Kitô.
Trong Kế Hoạch Cứu Độ
của Thiên Chúa, Đức Kitô là Người mang Kế-hoạch đến thành công qua việc nhập thể,
mặc khải, dạy dỗ, huấn luyện các môn đệ, chịu chết để chuộc tội cho con người.
Ơn cứu độ giờ đây là của mọi người, không phân biệt một ai cả. Nhưng để ơn cứu
độ này hiện thực trong tất cả mọi người, họ cần tin vào Đức Kitô; và để tin vào
Đức Kitô, Giáo Hội cần có nhiều nhà rao giảng. Bắt đầu từ một nhóm nhỏ là các
môn đệ, Giáo Hội từ từ lớn dần và lan rộng khắp nơi, cho tới con số như ngày
nay, và cần phải lan rộng hơn nữa cho tới khi mọi người đều tin vào Đức Kitô. Để
được như thế, mọi thành phần trong Giáo Hội đều có bổn phận phải hy sinh và nỗ
lực góp phần vào việc rao giảng Tin Mừng.
Các Bài Đọc hôm nay tập
trung trong việc làm cho các tín hữu nhận ra và góp phần vào việc xây dựng Nhiệm
Thể của Đức Kitô là Giáo Hội. Trong Bài Đọc I, thánh Phaolô vui mừng chịu đựng
đau khổ cho việc xây dựng Nhiệm Thể của Đức Kitô, qua việc rao giảng Tin Mừng.
Ngài cố gắng hết sức để cho Tin Mừng thấm nhập, phát triển, và sinh hoa kết
trái trong cuộc đời các tín hữu. Trong Phúc Âm, trong khi Chúa Giêsu tất tưởi
rao giảng Tin Mừng và chữa lành khắp nơi, các kinh-sư và biệt-phái lại nhân
danh Lề Luật của Thiên Chúa để cấm đoán Ngài không được chữa lành trong ngày
Sabbath, và cố gắng tìm mọi cách để tiêu diệt Ngài!
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I: Tôi vui mừng được chịu đau khổ vì Đức Kitô, vì Giáo Hội, và
vì anh em.
1.1/ Phaolô nhận ra trách
nhiệm của mình: Trước khi có thể làm chứng
cho Thiên Chúa, Phaolô cần xác tín niềm tin của mình.
(1) Phaolô nhận ra sự
sai lầm của mình và nhận ra tình thương Thiên Chúa: Biến cố trên đường đi
Damascus đã mở mắt cho Phaolô biết ơn cứu độ không chỉ dành riêng cho người
Do-thái, mà còn mở rộng cho tất cả Dân Ngoại, qua Kế Hoạch Cứu độ của Thiên
Chúa. Thánh Phaolô nói về Kế-hoạch này như sau: “Mầu nhiệm đã được giữ kín từ
bao thời đại và qua bao thế hệ, nhưng nay đã được tỏ ra cho dân thánh của Thiên
Chúa. Người đã muốn cho họ được biết mầu nhiệm này phong phú và hiển hách biết
bao giữa các dân ngoại: đó là chính Đức Kitô đang ở giữa anh em, Đấng ban cho
chúng ta niềm hy vọng đạt tới vinh quang.”
(2) Lấy tình thương
đáp trả tình thương: Được chữa lành khỏi mù lòa về phần xác cũng như phần hồn,
Phaolô nhận ra tình thương của Thiên Chúa dành cho ông. Ông nghĩ nếu Thiên Chúa
và Đức Kitô đã yêu thương mình như thế, ông phải đáp trả tình thương bằng cách
làm cho ơn cứu độ được hiện thực trong tất cả mọi người. Phaolô biết mình không
thể làm lại gì cho Thiên Chúa, nên chú trọng vào việc xây dựng các chi thể
trong một thân thể của Đức Kitô là Giáo Hội “Tôi đã trở nên người phục vụ Giáo
Hội, theo kế hoạch Thiên Chúa đã uỷ thác cho tôi, liên quan đến anh em: đó là
tôi phải rao giảng lời của Người cho trọn vẹn.”
(3) Đâu là những gian
nan thử thách mà Đức Kitô còn phải chịu? Mặc dù Đức Kitô đã chiến thắng thần chết,
sống lại vinh quang, và mang ơn cứu độ cho mọi người; nhưng Kế-hoạch Cứu Độ
chưa hoàn tất cho đến khi mọi người đều được hưởng ơn cứu độ qua việc tin vào Đức
Kitô. Để hoàn tất điều này, Đức Kitô trông chờ vào sự cộng tác của tất cả các
tín hữu. Những đau khổ mà Đức Kitô còn đang phải chịu là: sự hững hờ của các
tín hữu trong việc rao giảng Tin Mừng; những thái độ chống báng và các kế hoạch
nhằm tiêu diệt đạo thánh Chúa; đời sống giữ đạo cách hời hợt của hàng giáo sĩ
và các tín hữu ngăn cản việc làm chứng cho Tin Mừng; và sự chia rẽ giữa các
giáo hội làm chia cắt thân thể của Đức Kitô.
1.2/ Phaolô tìm mọi cách
để chu toàn sứ vụ được trao phó: Ngài nói:
“Chính vì mục đích ấy mà tôi phải vất vả chiến đấu, nhờ sức lực của Người hoạt
động mạnh mẽ trong tôi… Tôi vui mừng được chịu đau khổ vì anh em. Những gian
nan thử thách Đức Kitô còn phải chịu, tôi xin mang lấy vào thân cho đủ mức, vì
lợi ích cho thân thể Người là Hội Thánh.” Những việc làm chứng tỏ nỗ lực rao giảng
Tin Mừng của Phaolô:
– Ngài rao giảng Tin Mừng
ở mọi nơi và trong một lúc: trong hội đường, ngoài phố chợ, trong khám đường,
khi đối chất … rao giảng dù thuận tiện hay không thuận tiện.
– Giúp đỡ mọi tín hữu
để họ càng ngày càng trở nên hoàn thiện trong Đức Kitô: không chỉ bằng lòng với
việc thiết lập các cộng đoàn, Ngài vẫn trở lại để thăm viếng khi có dịp, và viết
thư để dạy dỗ và khuyên bảo mọi người.
– Lấy tình thương và sức
mạnh của Thiên Chúa để vượt qua mọi tranh chấp và ích kỷ cá nhân; để gìn giữ sự
hiệp nhất trong Giáo Hội.
2/ Phúc Âm: Phải tuyệt đối tránh tất cả những gì ngăn cản không cho Nước
Chúa trị đến.
2.1/ Tranh chấp cá nhân để
hưởng lợi nhuận vật chất: Trình thuật Luca kể:
Vào một ngày Sabbath, Đức Giêsu vào hội đường để giảng dạy. Ở đó có một người bị
khô bại tay phải. Các kinh-sư và những người biệt-phái rình xem Đức Giêsu có chữa
người ấy trong ngày Sabbath không, để tìm được cớ tố cáo Người. Hội-đường
Do-thái là nơi họ tụ tập lại để học hỏi Kinh Thánh và dâng lời cầu nguyện lên
Thiên Chúa; thế mà các kinh-sư và biệt phái là những nhà lãnh đạo trong dân lại
lợi dụng hội đường, giờ thờ phượng, và nhân danh Thiên Chúa để rình rập và chờ
cơ hội để tố cáo người ngay lành.
Lý do tại sao họ làm
như thế là vì họ ghen tị về sư khôn ngoan và uy quyền của Chúa Giêsu. Trong Tin
Mừng Gioan, họ sợ đến một ngày cả thế giới sẽ đi theo Ngài! Nếu thế giới chọn
đi theo Chúa Giêsu, thế giới sẽ bỏ họ. Để ngăn cản con người đừng đến với Chúa
Giêsu, họ dùng mọi thủ đoạn hèn hạ để tiêu diệt Ngài.
2.2/ Chúa Giêsu mạnh dạn
sửa sai và tố cáo thủ đoạn của họ.
(1) Chúa Giêsu vạch ra
những hiểu biết sai lầm: Chúa Giêsu thấu hiểu họ đang suy nghĩ như thế, nên bảo
người bại tay: “Anh trỗi dậy, ra đứng giữa đây!” Người ấy liền trỗi dậy và đứng
đó. Đức Giêsu chất vấn họ: “Tôi xin hỏi các ông: ngày Sabbath, được phép làm điều
lành hay điều dữ, cứu mạng người hay huỷ diệt?”
Ngài muốn họ trở về
nguyên lý nền tảng: Lề Luật làm ra là cho lợi ích và bảo vệ đời sống con người.
Nguyên tắc nền tảng của luân lý là “làm lành tránh dữ, cứu mạng sống chứ không
hủy diệt.” Vì thế, không ai được nhân danh Lề Luật để giết hại hay từ chối làm
điều lành trong ngày Sabbath.
(2) Chúa Giêsu can đảm
làm chứng cho sự thật: Không một chút sợ hãi, Người rảo mắt nhìn họ tất cả, rồi
bảo người bại tay: “Anh giơ tay ra!” Anh ấy làm như vậy và tay anh liền trở lại
bình thường. Nhưng họ thì giận điên lên, và bàn nhau xem có làm gì được Đức
Giêsu không. Họ giận điên lên vì họ bị mất mặt trước đám đông; và giận quá mất
khôn, họ không còn biết phân biệt và nhận ra sự thật nữa!
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
– Mỗi tín hữu chúng ta
đều có bổn phận mang Kế Hoạch Cứu Độ của Thiên Chúa đến chỗ vẹn toàn, bằng cách
làm cho mọi người đều có cơ hội để lắng nghe Tin Mừng.
– Chúng ta cần tránh
tuyệt đối thái độ dùng Tin Mừng để mưu cầu lợi ích cá nhân. Đừng bao giờ làm
cho người khác mất niềm tin vì cuộc sống phản Tin Mừng của chúng ta. Đừng bao
giờ nhân danh Tin Mừng để chia cắt Nhiệm Thể của Đức Kitô.
Linh mục Anthony
Đinh Minh Tiên, OP
09/09/2019 – THỨ HAI TUẦN 23 TN
Th. Phê-rô Cla-vê, linh mục
Lc 6,6-11
LÀM ĐIỀU LÀNH
Đức Giê-su nói với họ: “Tôi xin hỏi các ông: ngày sa-bát, được
phép làm điều lành hay điều dữ, cứu mạng người hay huỷ diệt?” (Lc 6,9)
Suy niệm: Mục đích của Lề Luật là để
thăng tiến con người. Thế nhưng những ông kinh sư và người Pha-ri-sêu thì làm
ngược lại. Họ “rình xem” Đức Giê-su có chữa lành cho người bị khô bại tay trong
ngày sa-bát không, dù là bằng phép lạ, để có cớ tố cáo Người. Chúa Giê-su đặt vấn
đề mà với lương tri ngay chính ai cũng thấy hiển nhiên: “Ngày sa-bát được phép
làm điều lành hay điều dữ, cứu mạng người hay huỷ diệt?” Ấy vậy mà họ vẫn lòng
chai dạ đá, lại còn “giận điên lên” vì thấy Chúa chữa cho anh ấy ngay trước mắt
họ.
Mời Bạn: Mến Chúa yêu người là giới
răn trọng nhất, là điều chính yếu trong đời sống đạo: “Ai yêu thương là chu
toàn Lề Luật” (Rm 13,10). Nhưng lắm khi người ta lại đưa danh vọng, địa vị, lợi
lộc vật chất lên ngôi và xúc phạm nhau trong lời nói, suy nghĩ và việc làm. Mời
bạn nhìn lại các mối tương quan, để hàn gắn lại những rạn nứt, hầu làm chứng
cho Chúa cách sống động và trung thực hơn trong cuộc sống yêu thương của mình,
để mọi người nhận ra chúng ta thực sự là môn đệ của Chúa.
Chia sẻ: Anh em lương dân đã đặt cho các Ki-tô hữu Việt nam tiên
khởi là “những người theo đạo yêu nhau”. Bạn sẽ làm gì để xứng với danh hiệu ấy?
Sống Lời Chúa: Làm một việc bác ái, tỏ một
cử chỉ yêu thương cho những người đang sống quanh bạn.
Cầu nguyện: Lạy Chúa, cuộc sống
hằng ngày có nhiều dịp để con thực hiện những cử chỉ bác ái giúp đỡ những người
xung quanh. Xin giúp con quảng đại cho đi để luật yêu thương của Chúa được rõ
nét nơi con. Amen.
(5 Phút Lời Chúa)
Giơ bàn tay anh ra
Suy niệm:
Chúng ta không biết nhiều chi tiết về người đàn ông này.
Ông bao nhiêu tuổi, có gia đình chưa, sống bằng nghề gì?
Chỉ biết là bàn tay phải của ông bị teo, không duỗi được (c. 6).
Chắc là nó bị co quắp vì các cơ không hoạt động bình thường.
Như thế sẽ rất khó chịu và bất lợi để sinh hoạt hàng ngày.
Hơn nữa đây lại là bàn tay phải, bàn tay chính để làm việc.
Người đàn ông có bàn tay thương tật đã đến hội đường vào ngày sabát.
Ông đến để nghe giảng dạy và cầu nguyện như mọi người.
Có vẻ ông chẳng mong gì, chẳng xin được Đức Giêsu chữa lành,
dù tiếng tăm của Ngài lúc đó đã lan rộng nhiều nơi (Lc 5, 15).
Thật bất ngờ khi Ngài bảo ông: “Hãy trỗi dậy và ra đứng giữa đây.”
Ông chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra cho mình, nhưng đã vâng lời.
Ông đứng ở ngay giữa cho mọi người thấy.
Sau đó Ngài bảo ông: “Hãy duỗi bàn tay của anh ra!” (c. 10).
Một lần nữa ông lại vâng lời.
Ông làm điều mà có lẽ từ lâu ông không làm được.
Duỗi bàn tay khô héo, co quắp này, để có thể cầm cái ly, cái chén.
Ước mơ đơn giản ấy nào ngờ hôm nay được thực hiện.
Ông đã duỗi bàn tay theo lời Đức Giêsu, và nó đã trở lại bình thường.
Bàn tay như được sống lại, được phục hồi, mềm mại, dễ bảo.
Cuộc đời ông từ nay sẽ tươi hơn, có ích hơn, ít phải nhờ vả hơn.
Đức Giêsu đã làm phép lạ này không phải vì được yêu cầu,
nhưng như một câu trả lời cho các kinh sư và những người Pharisêu.
Họ rình xem Ngài có chữa bệnh trong ngày sabát không, để tố cáo Ngài.
bởi lẽ theo họ, ngày sabát chỉ được chữa những bệnh nguy tử.
Đức Giêsu đã vạch trần âm mưu này và công khai tỏ thái độ.
Câu hỏi quen thuộc: có được phép làm điều này vào ngày sabát không?
được thay bằng câu hỏi mới: ngày sabát được phép làm điều lành hay dữ;
cứu mạng sống hay hủy hoại mạng sống? (c. 9).
Phép lạ sau đó của Đức Giêsu chính là câu trả lời (c. 10).
Nhiều khi không làm một điều tốt, cũng bằng với việc làm một điều xấu,
Không cứu một người vào giây phút ấy, cũng bằng gián tiếp giết chết họ.
Đức Giêsu đã không coi ngày sabát như ngày chỉ biết ngồi khoanh tay,
nhưng như ngày để làm điều tốt, để cứu sự sống con người.
Dù sao Đức Giêsu đã không hề đụng đến ông có bàn tay bị tật.
Khó lòng bắt lỗi Ngài đã vi phạm ngày sabát
Ngài chữa cho ông ấy chỉ bằng một lời mà thôi.
Các Kitô hữu không còn phải giữ ngày sabát nữa, nhưng giữ Chúa Nhật.
Đây là ngày để chúng ta làm điều tốt, để chăm lo cho sự sống.
Chữa cho một bàn tay bị teo tóp được lành, việc này không nhỏ.
Làm cho một con người có thể sống bằng đôi tay của mình, là chuyện lớn.
Đức Giêsu đã phải trả giá cho việc chữa bệnh của mình.
Chúng ta cũng phải trả giá khi dám bảo vệ một sự sống nhỏ nhoi.
Chỉ mong bàn tay tôi không co lại, nhưng mở ra cho mọi người.
Cầu nguyện :
Lạy Chúa Giêsu,
ai trong chúng con cũng thích tự do,
nhưng mặt khác chúng con thấy mình dễ bị nô lệ.
Có nhiều xiềng xích do chính chúng con tạo ra.
Xin giúp chúng con được tự do thực sự :
tự do trước những đòi hỏi của thân xác,
tự do trước đam mê của trái tim,
tự do trước những thành kiến của trí tuệ.
Xin giải phóng chúng con khỏi cái tôi ích kỷ,
để dễ nhận ra những đòi hỏi tế nhị của Chúa,
để nhạy cảm trước nhu cầu bé nhỏ của anh em.
Lạy Chúa Giêsu,
xin cho chúng con được tự do như Chúa.
Chúa tự do trước những ràng buộc hẹp hòi,
khi Chúa đồng bàn với người tội lỗi
và chữa bệnh ngày Sabát.
Chúa tự do trước những thế lực đang ngăm đe,
khi Chúa không ngần ngại nói sự thật.
Chúa tự do trước khổ đau, nhục nhã và cái chết,
vì Chúa yêu mến Cha và nhân loại đến cùng.
Xin cho chúng con đôi cánh của tình yêu hiến dâng,
để chúng con được tự do bay cao.
(Lm. Ant. Nguyễn Cao Siêu SJ.)
Hãy Nâng Tâm Hồn Lên
9 THÁNG CHÍN
Một Cuộc Sửa Soạn
Ngắn Ngủi Cho Đời Sống Vĩnh Cửu
Đức Kitô nói : “Ta là
Đường, là Sự Thật và là Sự Sống”. Vâng, cuộc sống con người trên trần gian là một
cuộc hành hương. Tất cả chúng ta đều ý thức rằng cuộc sống của mình trên trần
gian chỉ là một ‘gang tay’ thôi. Chào đời đó rồi lại lìa đời đó, khác chi một
kiếp phù du! Và chính trong cuộc lữ hành ngắn ngủi này, tiếng gọi của Đức Kitô
sẽ giúp chúng ta biết cách sống sao cho cuối cùng mình có thể tới được bến bờ
thật sự.
Con người không ngừng
đối mặt với bản tính phù du của cuộc sống – cuộc sống mà họ biết là vô cùng
quan trọng trong tư cách là sự chuẩn bị cho cuộc sống vĩnh hằng. Cuộc hành
trình đức tin của con người hướng họ về phía Thiên Chúa và giúp họ có những chọn
lựa đúng đắn trên hành trình tiến về cõi trường sinh. Vì vậy, mỗi giây phút của
cuộc hành trình này đều quan trọng – quan trọng nơi những thách đố và nơi những
chọn lựa không ngừng đặt ra trước mặt con người.
Một thực tại rất thiết
thân trong cuộc hành trình của con người chính là nền văn hóa. Công Đồng
Vaticanô II khẳng quyết rằng: “Có nhiều mối quan hệ giữa sứ điệp ơn cứu độ và
văn hóa con người. Thật vậy, Thiên Chúa đã không ngừng mạc khải chính Ngài cho
con người, cho đến khi Ngài hoàn toàn tự tỏ hiện nơi Chúa Con nhập thể, Đấng đã
lên tiếng nói theo sắc thái văn hóa riêng của các giai đoạn lịch sử khác nhau”
(MV 58).
Công Đồng cũng dạy:
“Ngưòi Kitô hữu trên đường tiến về thành đô thiên quốc, phải tìm kiếm và nếm cảm
các thực tại trên trời. Tuy nhiên, điều này không làm suy giảm song càng nhấn mạnh
tầm quan trọng của bổn phận họ phải cộng tác với mọi người nhằm xây dựng một thế
giới nhân đạo hơn.”(57).
– suy tư 366 ngày của
Đức Gioan Phaolô II –
Lm. Lê Công Đức dịch từ nguyên tác
LIFT UP YOUR HEARTS
Daily Meditations
by Pope John Paul II
Lời Chúa Trong Gia Đình
NGÀY 09/ 9
Thánh Phêrô Claver,
linh mục
Cl 1, 24-2,3; Lc 6,
6-11.
LỜI SUY NIỆM: “Tôi xin hỏi
các ông: ngày Sabát, được phép làm điều lành hay điều dữ, cứu mạng người hay hủy
diệt.”
Trước thái độ rình xem của những người Pharisêu và các kinh sự về việc Chúa
Giêsu có chữa người bị khô bại tay trong ngày Sabát và ngay trong hội đường
không. Chúa Giêsu đưa người khô bại tay phải; ra trước mặt họ và đám đông trong
hội đường để chất vấn họ: “Cứu mạng người hay là hủy diệt” Bởi họ đang ngồi
trong hội đường mà lại muốn hủy diệt Người; trong lúc đó Người lại đang cứu sống
cánh tay phải của con người đang bị khô bại, để được sống và làm việc tốt hơn.
Lạy Chúa Giêsu. Xin cho chúng con biết chọn lựa trong mọi công việc mình làm,
luôn dựa trên đức ái. Để ngày càng được Chúa yêu thương và chữa lành mọi tật xấu
trong đời sống của chúng con.
Mạnh Phương
09 Tháng Chín
Các Thánh Xuống Hỏa Ngục
Văn hào Guenter
Eich, người Ðức, có viết một vở kịch truyền thanh với nhan đề: “Festamus, người
tử đạo”, đại ý câu chuyện như sau:
Festamus là một con
người lành thánh, đơn sơ hiếm có. Mặc dù sống giữa những người gian ác, chàng vẫn
luôn cư xử đoan chính, giàu lòng thương đối với những người bần cùng.
Sau khi chết, chàng
được lên Thiên Ðàng. Ở đó, sau khi làm quen với các vị thánh, chàng đã bỏ ra mấy
ngày liền để đi tìm kiếm cha mẹ, anh em và bạn hữu ngày xưa. Nhưng chàng không
thấy ai. Thánh Phêrô cho biết: Cha mẹ và bạn hữu chàng ngày xưa đã ăn ở gian
ác, nên đã bị giam trong Hỏa Ngục.
Nghe đến đây,
Festamus buồn thiu, chàng liền thưa với thánh Phêrô: “Con không thể ở nơi đây
được bao lâu còn có những người đang phải chịu đau khổ dưới đó”.
Chàng liền rời bỏ
Thiên Ðàng, xuống Hỏa Ngục để thăm cha mẹ, bạn hữu và những người thân. Chàng
làm điều đó với thác tín rằng: Khi một người vô tội từ trời cao, đến và sống với
những người bị kết án, cùng chia sẻ với họ những đau khổ nhọc nhằn, thì người
đó sẽ phá tan được địa ngục và vòng phong tỏa của quỷ ma…
Câu chuyện tưởng ttượng
trên đây phần nào muốn đề cao thiện chí của những người dám hy sinh hạnh phúc
riêng tư của mình để chia sẻ số phận đau thương của những người khác.
Ðó là tất cả Mầu Nhiệm
Thiên Chúa làm người. Thiên CHúa đa từ trời cao xuống trần trong thân phận
nghèo hèn nhất. Ngài sinh ra trong chuồng bò để thông cảm với nỗi cơ cực nghèo
nàn của những kẻ không nhà không cửa.
Thiên Chúa từ trời cao
không muốn ban xá lệnh, ban ơn tha thứ cho tội nhân, mà trái lại đã thân hành đến
ngồi đồng bàn với từng tội nhân. Thiên Chúa không thể hiện sự cảm thông bằng lời
nói suông, mà bằng cả cuộc sống làm người…
Người Việt Nam nào dường
như cũng đang sống trong địa ngục của thiếu thốn và nghèo khổ. Không cần phải
đi tìm kiếm, ai trong chúng ta cũng cảm nghiệm được thế nào là cơ cực, bần
cùng. Ai sẽ biến cảnh khốn cùng ấy trở thành Thiên Ðàng của Tình Thương? Mỗi
người một ít, nếu ai cũng ra khỏi nỗi khổ của mình và gom góp lại đóm lửa của
yêu thương, chia sẻ, cảm thông, chúng ta sẽ xoa dịu được phần nào nỗi khổ đau
chung mà chúng ta đang trải qua…
(Lẽ Sống)






Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét