22/10/2014
Thứ Tư sau Chúa Nhật
29 Quanh Năm
Bài
Ðọc I: (Năm II) Ep 3, 2-12
"Hiện
nay mầu nhiệm của Ðức Kitô đã được mạc khải, các Dân ngoại được đồng thừa tự lời
hứa".
Trích
thư Thánh Phaolô Tồng đồ gửi tín hữu Êphêxô.
Anh
em thân mến, anh em đã nghe biết Thiên Chúa ban phát ân sủng để cho tôi mưu ích
cho anh em: vì nhờ ơn mạc khải mà tôi biết được sự mầu nhiệm, như tôi vừa mới
viết ra trong ít lời trên kia. Ðọc những lời đó, anh em có thể nhận thức được sự
am hiểu của tôi trong mầu nhiệm Ðức Kitô. Mầu nhiệm đó chưa hề tỏ ra cho con
cái loài người ở các thế hệ khác được biết, nhưng hiện nay, đã được mạc khải
cho các thánh Tông đồ và các tiên tri của Người, trong Thánh Thần. Và nhờ Tin Mừng,
các Dân ngoại được nên đồng thừa tự, đồng một thân thể, và đồng thông phần lời
hứa của Người trong Chúa Giêsu Kitô.
Tôi
đã được nên người phục vụ Tin Mừng đó, do ân huệ Thiên Chúa đã ban cho tôi, bằng
cách thi thố sức mạnh của Người. Tôi là kẻ hèn nhất trong các thánh, nhưng đã
được ơn này là rao giảng cho Dân ngoại những sự giàu có không thể thấu hiểu được
của Ðức Kitô, và soi sáng cho mọi người biết cách thức phân phát mầu nhiệm đã
được ẩn giấu từ muôn thuở trong Thiên Chúa, Ðấng tạo thành vạn vật: khiến các
chủ thần và quyền thần thiên quốc đều phải nhờ Hội Thánh mới biết được sự khôn
ngoan muôn hình vạn trạng của Thiên Chúa, thể theo dự định từ trước muôn đời mà
Ngài đã thi hành trong Ðức Giêsu Kitô, Chúa chúng ta. Trong Người, chúng ta được
cậy trông và nhờ lòng tin vào Ngài, chúng ta mạnh dạn đến cùng Ngài.
Ðó
là lời Chúa.
Ðáp
Ca: Is 12, 2-3. 4bcd-5. 5-6
Ðáp: Các ngươi sẽ
hân hoan múc nước nơi suối Ðấng Cứu Ðộ (c. 3).
Xướng:
1) Ðây Thiên Chúa là Ðấng Cứu Chuộc tôi, tôi sẽ tin tưởng mà hành động và không
khiếp sợ: vì Chúa là sức mạnh, là Ðấng tôi ngợi khen, Người sẽ trở nên cho tôi
phần rỗi. - Ðáp.
2)
Hãy ca tụng Chúa và kêu cầu danh Người, hãy công bố cho các dân biết kỳ công của
Chúa, hãy nhớ lại danh Chúa rất cao sang. - Ðáp.
3)
Hãy ca tụng, vì Chúa làm nên những việc kỳ diệu, hãy cao rao việc đó trên khắp
hoàn cầu. Hỡi người cư ngụ tại Sion, hãy nhảy mừng ca hát, vì Ðấng cao cả là Ðấng
Thánh Israel ở giữa ngươi. - Ðáp.
Alleluia:
Tv 118, 18
Alleluia,
alleluia! - Lạy Chúa, xin mở rộng tầm con mắt của con, để quan chiêm những điều
kỳ diệu trong luật Chúa. - Alleluia.
Phúc
Âm: Lc 12, 39-48
"Người
ta đã ban cho ai nhiều, thì sẽ đòi lại kẻ ấy nhiều".
Tin
Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Luca.
Khi
ấy, Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ rằng: "Các con hãy hiểu biết điều này,
là nếu chủ nhà biết giờ nào kẻ trộm đến, ắt sẽ tỉnh thức, không để nó đào ngạch
nhà mình. Cho nên các con hãy sẵn sàng: vì giờ nào các con không ngờ, thì Con
Người sẽ đến".
Phêrô
thưa Người rằng: "Lạy Thầy, Thầy nói dụ ngôn đó chỉ về chúng con hay về mọi
người?" Chúa phán: "Vậy con nghĩ ai là người quản lý trung tín khôn
ngoan mà chủ đã đặt coi sóc gia nhân mình, để đến giờ phân phát phần lúa thóc
cho họ? Phúc cho đầy tớ đó, khi chủ về, thấy nó đang làm như vậy. Thầy bảo thật
các con, chủ sẽ đặt người đó trông coi tất cả gia sản mình. Nhưng nếu đầy tớ ấy
nghĩ trong lòng rằng: "Chủ tôi về muộn", nên đánh đập tớ trai tớ gái,
ăn uống say sưa: chủ người đầy tớ ấy sẽ về vào ngày nó không ngờ, vào giờ nó
không biết, chủ sẽ loại trừ nó, và bắt nó chung số phận với những kẻ bất trung.
Nhưng đầy tớ nào đã biết ý chủ mình mà không chuẩn bị sẵn sàng, và không làm
theo ý chủ, thì sẽ bị đòn nhiều. Còn đầy tớ nào không biết ý chủ mình mà làm những
sự đáng trừng phạt, thì sẽ bị đòn ít hơn. Vì người ta đã ban cho ai nhiều, thì
sẽ đòi lại kẻ ấy nhiều, và đã giao phó cho ai nhiều, thì sẽ đòi kẻ ấy nhiều
hơn".
Ðó
là lời Chúa.
Suy
Niệm:
Tỉnh
Thức Trong Phục Vụ
Danh
họa Ý Leonard de Vinci có kể một dụ ngôn: Giữa một ngôi vườn xinh tươi, có một
cây sồi cao, chung quanh là một rừng cây. Cây sồi ngày một lên cao ngạo nghễ. Một
hôm, từ trên nhìn xuống, nó ra lệnh cho người làm vườn đốn những cây chung
quanh, vì chúng làm vướng víu, quấy rầy và che bóng của nó. Và như thế, cây sồi
loại hết mọi cây cỏ để chỉ còn một mình bá chủ ngôi vườn. Thế nhưng một ngày
kia, một trận cuồng phong nổi lên, không còn cây cối chung quanh chống đỡ cho bớt
gió, cây sồi ngả rạp giữa vườn và chết một cách thê thảm.
Số
phận của những người chà đạp người khác để tiến thân cũng giống như cây sồi
trong dụ ngôn trên đây. Người ta thường nói: "Trèo cao, té nặng", bởi
vì để lên cao, họ đã đạp đổ tất cả người khác, đến độ khi trượt chân té ngã, họ
không còn ai nâng đỡ họ.
Trong
Tin Mừng, Chúa Giêsu đã nói lên quan niệm của Ngài về quyền bính. Các Tông đồ
không ngừng tranh luận với nhau về quyền bính; cái giấc mộng công hầu khanh tướng
luôn ám ảnh các ông, ai trong các ông cũng muốn ngồi chỗ cao trong Vương Quốc
mà họ tưởng Chúa Giêsu đã đến để thiết lập. Nhưng đối lại với tham vọng ấy,
Chúa Giêsu cho thấy rằng quyền bính là để phục vụ; trong Nước Ngài, kẻ càng được
trao nhiều quyền hành, càng phải là người phục vụ, mà phục vụ theo đúng nghĩa
là hoàn toàn quên mình để sống cho người khác.
Do
phép Rửa, người Kitô hữu chúng ta được tham dự vào chức vị vương giả của Chúa
Kitô. Chúa Kitô là Vua, nhưng là Vua của phục vụ. Cung cách vương giả của Ngài
là quì trước các môn đệ và rửa chân cho họ. Do đó, tham dự chức vụ vương giả của
Chúa Kitô, chúng ta cũng được trao cho một thứ quyền bính, và quyền bính ấy
tương đương với phục vụ. Người ta không thể là Kitô hữu, không thể là môn đệ
Chúa Kitô mà lại khước từ phục vụ.
Lời
Chúa hôm nay mời gọi chúng ta tỉnh thức. Sự tỉnh thức đích thực của người Kitô
hữu chính là phục vụ. Càng phục vụ, họ càng nhận ra được Nước Chúa đang đến;
càng phục vụ, họ càng nên giống Chúa trong cung cách vương giả của Ngài. Ai
lãnh nhận nhiều sẽ bị đòi nhiều. Ân sủng dồi dào mà chúng ta lãnh nhận qua Bí
Tích Rửa Tội là để san sẻ; tình yêu chúng ta cảm nhận được trong đức tin là để
trao ban. Sự thức tỉnh đích thực của người Kitô hữu chính là ý thức rằng sống
là để yêu thương và phục vụ, và đó cũng là hạnh phúc đích thực, vì "cho
thì có phúc hơn là nhận". Ước gì chúng ta luôn thức tỉnh trong hướng đi ấy.
Veritas Asia
Lời Chúa Mỗi Ngày
Thứ Tư Tuần 29 TN2,
Năm Chẵn
Bài đọc: Eph 3:2-12; Lk
12:39-48.
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Rao giảng Tin Mừng
là một đặc quyền.
Hiểu
biết được Mầu Nhiệm Cứu Độ của Thiên Chúa là một đặc ân vì không phải ai cũng
có thể biết và hiểu được. Một khi đã hiểu biết Mầu Nhiệm Cứu Độ, con người nắm
được chìa khóa vào Nước Trời. Nhưng nhiệm vụ của những người đã hiểu biết là phải
rao giảng Mầu Nhiệm Cứu Độ này cho người khác. Trong Bài đọc I, Thánh Phaolô
coi đó như một đặc quyền được rao giảng Mầu Nhiệm Cứu Độ. Trong Phúc Âm, Chúa
Giêsu khen thưởng những người biết trung thành phân phối Mầu Nhiệm Cứu Độ cho
người khác; đồng thời, Chúa cũng cảnh cáo những người bất trung, lười biếng
không chịu phân phối Mầu Nhiệm Cứu Độ cho mọi người.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/
Bài đọc I:
Mầu nhiệm Cứu Độ của Thiên Chúa được thực hiện và mặc khải qua Đức Kitô.
1.1/
Đức Kitô mặc khải Mầu nhiệm Cứu Độ của Thiên Chúa cho các Tông Đồ và Thánh
Phaolô:
Trong 4 Phúc Âm, chính Chúa Giêsu mặc khải cho các Tông Đồ về Mầu Nhiệm Cứu Độ
của Thiên Chúa. Tuy Phaolô không thuộc Nhóm Mười Hai và không được mặc khải bởi
Chúa Giêsu khi Ngài còn mang thân xác con người, nhưng Phaolô cũng được mặc khải
về Mầu Nhiệm này bởi chính Đức Kitô Phục Sinh. Mầu nhiệm đó là: trong Đức Kitô
Giêsu và nhờ Tin Mừng, các Dân Ngoại được cùng thừa kế gia nghiệp với người
Do-Thái, cùng làm thành một thân thể và cùng chia sẻ điều Thiên Chúa hứa.
Hiểu
được Mầu Nhiệm Cứu Độ là một đặc ân Chúa ban, vì không phải ai cũng có thể hiểu
được Mầu Nhiệm đó, như lời Thánh Phaolô nói: “Mầu nhiệm này, Thiên Chúa đã
không cho những người thuộc các thế hệ trước được biết, nhưng nay Người đã dùng
Thánh Thần mà mặc khải cho các thánh Tông Đồ và ngôn sứ của Người.”
1.2/
Đức Kitô đã trao phó cho Phaolô nhiệm vụ phân phát ân sủng qua việc rao giảng
Tin Mừng: Đức
Kitô Phục Sinh không chỉ mặc khải Mầu Nhiệm Cứu Độ cho Phaolô mà Ngài còn sai
ông đi rao giảng Mầu Nhiệm Cứu Độ này cho các Dân Ngọai: “Tôi đã trở nên người
phục vụ Tin Mừng đó, nhờ ân sủng đặc biệt Thiên Chúa ban cho tôi, khi Người thi
thố quyền năng của Người.”
Thánh
Phaolô ý thức được sở dĩ Ngài được mặc khải và được sai đi để rao giảng Mầu Nhiệm
Cứu Độ, không phải vì công đức của Ngài, nhưng hòan tòan vì lòng thương xót của
Thiên Chúa. Ngài thú nhận: “Tôi là kẻ rốt hết trong toàn thể dân thánh, thế mà
Thiên Chúa đã ban cho tôi ân sủng này là loan báo cho các dân ngoại Tin Mừng về
sự phong phú khôn lường của Đức Kitô, và soi sáng cho mọi người được thấy đâu
là mầu nhiệm Thiên Chúa đã an bài.”
Một
câu truyện có thể dùng để nói lên cảm nghĩ của Thánh Phaolô khi được Thiên Chúa
sai đi rao giảng Mầu Nhiệm Cứu Độ: Nhà điều khiển hòa tấu lừng danh Toscanini
nói với anh nhạc công đang sửa sọan hòa tấu nhạc Beethoven: Tôi chẳng là gì,
anh cũng chẳng là gì, nhưng chúng ta hãy cố gắng để cho những giòng nhạc của
thiên tài Beethoven được trào dâng.
2/
Phúc Âm:
Ông chủ trao cho người quản gia sản nghiệp và ban quyền phân phát.
2.1/
Ông chủ trao cơ nghiệp và quyền phân phát cho người quản gia: Người quản gia là
người được ông chủ chọn; tuy ông có quyền trên các đầy tớ khác nhưng đối với chủ,
ông vẫn là một đầy tớ. Nhiệm vụ của quản gia là coi sóc mọi sự trong nhà và mọi
đầy tớ khi chủ vắng mặt; trong đó có nhiệm vụ cung cấp của ăn cho các gia nhân
đúng giờ đúng lúc. Nhưng ai là quản gia trong câu truyện Chúa muốn nói ở đây?
Bấy
giờ ông Phêrô hỏi: "Lạy Chúa, Chúa nói dụ ngôn này cho chúng con hay cho tất
cả mọi người?" Chúa đáp: “Vậy thì ai là người quản gia trung tín và khôn
ngoan, mà ông chủ sẽ đặt lên coi sóc kẻ ăn người ở, để cấp phát phần thóc gạo
đúng giờ đúng lúc?” Câu trả lời của Chúa Giêsu muốn ám chỉ các Tông Đồ. Các ông
là những người được Chúa Giêsu tin tưởng, huấn luyện, và sai đi để rao giảng
Tin Mừng. Các ông phải chịu trách nhiệm với Chúa về những người mà Chúa sai các
ông đến để rao giảng. Nhưng câu trả lời cũng có thể mở rộng đến các Kitô hữu.
2.2/
Thái độ của người quản gia: Ông có thể rơi vào một trong 2 thái độ:
(1) Thái độ trung thành và phần thưởng:
Người quản gia
trung thành là người biết chu tòan nhiệm vụ của mình khi chủ có mặt cũng như
lúc chủ vắng mặt. Vì thái độ luôn trung thành nên không lạ khi chủ về mà thấy đầy
tớ ấy đang làm như vậy. Chúa Giêsu khen: “Thật là phúc cho anh ta. Thầy bảo thật
anh em, ông sẽ đặt anh ta lên coi sóc tất cả tài sản của mình.” Ai trung thành
trong việc nhỏ thì cũng sẽ trung thành trong việc lớn.
(2) Thái độ bất trung và hình phạt: Nhưng nếu người đầy
tớ ấy nghĩ bụng: "Chủ ta còn lâu mới về," và bắt đầu đánh đập tôi
trai tớ gái và chè chén say sưa, chủ của tên đầy tớ ấy sẽ đến vào ngày hắn
không ngờ, vào giờ hắn không biết, và ông sẽ loại hắn ra, bắt phải chung số phận
với những tên thất tín.
Và
Chúa Giêsu tuyên án: Đầy tớ nào đã biết ý chủ mà không chuẩn bị sẵn sàng, hoặc
không làm theo ý chủ, thì sẽ bị đòn nhiều. Còn kẻ không biết ý chủ mà làm những
chuyện đáng phạt, thì sẽ bị đòn ít. Hễ ai đã được cho nhiều thì sẽ bị đòi nhiều,
và ai được giao phó nhiều thì sẽ bị đòi hỏi nhiều hơn.
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
-
Rao giảng Tin Mừng là một đặc quyền chứ không phải chỉ là bổn phận. Thiên Chúa
đã ban cho chúng ta thấu hiểu Mầu Nhiệm Cứu Độ và Ngài sai chúng ta đi phân
phát ân sủng bằng việc rao giảng Tin Mừng.
-
Không phải công ơn của chúng ta cũng chẳng phải sự xứng đáng của người nghe,
nhưng hòan tòan là do tình yêu và lòng thương xót của Thiên Chúa mà chúng ta thấu
hiểu được Mầu Nhiệm Cứu Độ được thực hiện qua Đức Kitô.
-
Vì đã được trao phó kho tàng Tin Mừng, nhiệm vụ của mỗi người được trao là phải
trao ban Tin Mừng lại cho những người khác thì sẽ được Thiên Chúa thưởng công xứng
đáng. Nhưng nếu chúng ta xao lãng bổn phận để người khác phải hư đi, chúng ta sẽ
lãnh nhận hình phạt từ Thiên Chúa.
Linh mục Anthony Đinh Minh Tiên, OP
HẠT GIỐNG NẨY MẦM - MÙA QUANH NĂM - TUẦN 29
Lc 12,39-48
A. Hạt giống...
Đoạn Tin Mừng này gồm 2 dụ ngôn nhỏ :
1. Dụ ngôn chủ nhà tỉnh thức (39-40) : Dụ ngôn
này không so sánh Thiên Chúa với tên trộm, mà so sánh việc Thiên Chúa đến và
tên trộm đến cũng bất ngờ như nhau. Vì bất ngờ nên phải tỉnh thức. Ý chính là
tỉnh thức.
2. Dụ ngôn quản gia trung thành (41-48) : dụ ngôn
này nói riêng cho những người có trách nhiệm lãnh đạo. Luca dùng hay dùng danh
từ “quản lý” để chỉ những kẻ lãnh đạo (x. 16,1.3.8). Người lãnh đạo được Thiên
Chúa giao coi sóc giáo đoàn phải trung thành phục vụ mọi người cho tới khi Chúa
Quang lâm. Khi đó người đó sẽ được trọng thưởng. Trái lại nếu nghĩ rằng Chúa
chậm Quang lâm để rồi lạm dụng chức vụ để lo cho bản thân (ăn uống lu bù) và
ngược đãi kẻ khác (đánh đập tôi trai tớ gái) thì khi đến Ngày Quang lâm sẽ bị
trừng phạt nặng. Chúc vụ càng cao thì hình phạt càng nặng. Ý chính là trung
thành trong nhiệm vụ được giao.
B.... nẩy mầm.
1. Những nhà khảo cổ đã đào bới được thành phố
Vesuve xưa kia bị núi lửa chôn vùi cách đột ngột. Người ta thấy nhiều cảnh
tượng trái ngược nhau : có người chết đang khi nhậu nhẹt, có những người đang
đánh nhau để tranh dành một số tiền. Nhưng đẹp nhất là hình một người lính gác
vẫn đứng nghiêm, gươm giáo trong tay.
2. Một ngày nọ vào năm 1780 bỗng dưng cả vùng
tiểu bang Connecticut bị tối hẳn lại. Ai nấy đều cho rằng đã đến ngày tận thế.
Khi đó Hội đồng lập pháp tiểu bang đang họp. Nhiều người yêu cầu hoãn cuộc họp
để họ có thể về nhà cùng với gia đình chờ Chúa đến. Nhưng ông chủ tịch nói :
“Không biết hôm nay có phải là ngày tận thế hay không. Nếu không thì không cần
hoãn họp. Còn nếu phải thì chúng ta càng cần chu toàn nhiệm vụ hơn nữa. Xin
thắp nến lên” (Drinkwater).
3. “Hãy sẵn sàng, vì chính giờ phút anh em không
ngờ, thì Con Người sẽ đến” (Lc 12,40)
Con mưa chiều 28-7 đã làm cho cây me cổ thụ trước
nhà số 100A đường Nguyễn thị Minh khai, quận 1 tróc gốc ngã đè ba xe gắn máy.
Em Hà chí Thanh, 17 tuổi, học sinh, nhà ở số 444/20 đường cách mạng tháng 8
quận 3, đi xe Kawasaki Neo Max chết ngay tại chỗ. Bảy người khác bị thương phải
chở đi cấp cứu. Theo kỹ sư Phạm Thanh Sơn. phó giám đốc Công ty Công viên cây
xanh thành phố, cây me trên đã được tỉa cành, ngọn khống chế chiều cao và... đã
có giấy phép đốn hạ vào ngày 29-7-96. Trước tình trạng cây cổ thụ ngã hàng loạt
trong mùa mưa có gió mạnh này, ông Sơn cho biết công ty sẽ huy động toàn lực
lượng nhanh chóng đốn hạ khoảng 80 cây cổ thụ đã có giấy phép xin đốn bỏ. Em
Thanh đâu có ngờ, chiều hôm ấy mình là nạn nhân. Ông Sơn đâu có ngờ, cây đổ
trước một ngày có giấy phép đốn hạ.
Lạy Chúa, xin cho con luôn biết sẵn sàng để có
thể lên đường với Chúa, khi Người đi ngang qua đời con và cất tiếng gọi mời.
(Hosanna)
Lm. Carolo HỒ BẶC XÁI – Gp. Cần Thơ
22/10/14 THỨ TƯ TUẦN 29
TN
Lc 12,39-48
Lc 12,39-48
Suy niệm: Lại
một lần nữa Chúa Giê-su đưa ra lời kêu gọi “hãy sẵn sàng”,
nhưng lần này không phải là sẵn sàng cho sự bất ngờ đầy hứng thú khi ông chủ
trở về với phần thưởng trọng hậu cho người đầy tớ trung thành. Chúa đưa ra hình
ảnh rất thực tế về một sự bất ngờ khó chịu: hình ảnh tên trộm luôn rình rập,
chỉ cần một giây phút chủ nhà sơ hở mất cảnh giác là tên trộm chớp nhoáng ra
tay. Chắc chắn rằng Ngài không có ý hù doạ chúng ta khi sánh ví việc “Con Người đến” với việc “kẻ trộm viếng nhà”.
Ngài muốn nhấn mạnh rằng Lời của Chúa luôn là lời mời gọi cấp bách, đòi hỏi
chúng ta đáp trả cách mau mắn và quảng đại. Hơn nữa, Ngài muốn chúng ta phải
sẵn sàng ở mức cao nhất, không được phép lơ là một đường tơ kẽ tóc nào khiến
cho chúng ta vuột mất hạnh phúc Chúa dành cho những “tôi tớ trung thành và khôn ngoan”.
Mời Bạn: Người
tôi tớ trung thành mẫu mực là Đức Ma-ri-a tỉnh thức sẵn sàng để đón nhận lời
thiên sứ truyền tin, và Mẹ cũng mau mắn, quảng đại trước lời kêu mời của Chúa “vội vã lên đường” thăm
viếng phục vụ người chị là Ê-li-sa-bét (Lc 1,39-40). Hãy noi gương Mẹ.
Sống Lời Chúa: Thời
gian là “tên trộm bất ngờ” thoắt đến rồi đi, và đã đi thì không bắt lại được.
Tôi sẵn sàng bằng cách mau mắn quảng đại chu toàn các việc bổn phận hằng ngày
của tôi.
Cầu nguyện: Lạy Chúa, Lời của Chúa như ngọn lửa bùng cháy, sưởi ấm con người.
Xin cho con mỗi khi nghe Lời Chúa, tâm hồn con được hấp thu sức nóng của Lời,
và xin giúp con mau mắn thi hành Lời Chúa. Amen.
Trung tín, khôn ngoan
Kitô hữu là những người đã biết ý Chúa, mà không
làm theo, sẽ bị phạt nặng hơn những người không biết.
Suy niệm:
Kẻ trộm xưa cũng như nay đều
đến mà không báo trước,
bất ngờ khoét vách nhà khi
gia chủ còn ngủ say.
Đức Giêsu, qua một dụ ngôn,
đã dám so sánh mình với kẻ trộm,
chỉ vì Ngài giống anh ta ở
nét bất ngờ (cc. 39-40).
“Anh em hãy sẵn sàng, vì
chính giờ anh em không ngờ, Con Người sẽ đến.”
Ông chủ có thể trở về khi
trời gần sáng, lúc canh ba.
Sẵn sàng là mở cửa ngay cho
chủ, vì vẫn còn thức, còn chờ, còn đèn sáng.
Thiếu sẵn sàng là ngủ mê,
không nghe được tiếng gõ cửa.
Ngủ mê làm chủ nhà không
biết kẻ trộm đang khoét vách.
Thiếu tỉnh thức để đón Chúa
Giêsu, cũng đem lại hậu quả khôn lường.
Tỉnh thức sẵn sàng là thái
độ cần có của chủ nhà, của người lãnh đạo.
Khi Phêrô hỏi Đức Giêsu xem
dụ ngôn trên áp dụng cho ai (c. 41),
cho dân chúng hay cho nhóm
Mười Hai là những người lãnh đạo,
Ngài đã kể cho họ một dụ
ngôn khác về người quản gia.
Vì ông chủ đi vắng nên anh
được ông đặt lên coi sóc gia nhân trong nhà,
tuy anh vẫn là một đầy tớ
giữa những đầy tớ khác (c. 43).
Chính sự vắng nhà của ông
chủ đã làm lộ ra thực chất của người quản gia.
Người quản gia trung tín sẽ
chăm chỉ làm tròn bổn phận được giao.
Việc quan trọng là cấp phát
phần thóc gạo đúng giờ đúng lúc (c. 42).
Anh này chẳng để ý gì đến
chuyện khi nào chủ mình về.
Khôn ngoan đối với anh là
làm theo đúng ý của chủ.
Anh chỉ tập trung vào việc
phục vụ những người được chủ giao phó,
và phục vụ đúng giờ.
Hẳn anh sẽ được ông chủ khen
ngợi và đặt ở một vị trí cao hơn,
nếu bất ngờ ông về mà thấy
anh đang phục vụ chăm chỉ.
Nhưng quản gia lại có thể là
một người thiếu trách nhiệm.
Thời gian ông chủ vắng nhà
cũng là thời gian anh ta có quyền.
Anh đã tận dụng quyền hành
có trong tay để áp chế các đầy tớ khác,
và sống một cuộc sống buông
thả, vô độ.
“Anh bắt đầu đánh đập các
tôi trai tớ gái, và chè chén say sưa” (c. 45).
Lý do hư hỏng của anh này
rất đơn giản.
Anh nghĩ “chủ ta còn lâu mới
về”, nên ta cứ thoải mái ăn chơi.
Anh chỉ cố làm sao khi chủ
về, chủ thấy anh đang làm việc tử tế.
Tiếc thay chủ về sớm hơn anh
nghĩ,
“vào ngày anh không ngờ, vào
giờ anh không biết” (c. 46).
Sự thật ê chề được phơi bày
không thể chối cãi.
Những đầy tớ bị anh hành hạ
và bỏ đói, những phung phí tài sản,
là bằng chứng cho sự thất
tín của anh.
Kitô hữu là những người đã
biết ý Chúa, mà không làm theo,
sẽ bị phạt nặng hơn những
người không biết.
Những nhà lãnh đạo được trao
quyền hành và trách nhiệm
cũng phải trả lời trước mặt
Chúa về cách phục vụ của mình.
Chúng ta đều sợ khi nghe
những lời này của Đức Giêsu:
“Ai được cho nhiều, sẽ bị
đòi nhiều.
Ai được giao phó nhiều sẽ bị
đòi hỏi nhiều hơn.”
Cầu nguyện:
Lạy Chúa Giêsu,
xưa Chúa đã sai các môn đệ ra khơi thả lưới,
nay Chúa cũng sai chúng con đi vào cuộc đời.
Chúng con phải đối diện
với bao thách đố của cuộc sống,
của công ăn việc làm, của gánh nặng gia đình,
của nghề nghiệp chuyên môn.
Xin đừng để chúng con sa vào cạm bẫy
của vật chất và quyền lực,
nhưng cho chúng con
giữ nguyên lý tưởng thuở ban đầu,
lý tưởng phục vụ quê hương và Hội Thánh.
Lạy Chúa Giêsu,
xin dạy chúng con sống thực tế,
nhưng không thực dụng ;
biết xoay xở nhưng không mưu mô ;
lo cho tương lai cá nhân,
nhưng không quên bao người bất hạnh cần nâng đỡ.
Giữa cơn lốc của trách nhiệm và công việc,
giữa những xâu xé trước bao lựa chọn,
xin cho chúng con biết tìm những phút giây trầm lắng,
để múc lấy ánh sáng và sức mạnh,
để mình được thật là mình trước mặt Chúa.
Nhờ lời Đức Trinh Nữ Maria chuyển cầu,
xin cho chúng con thật sự trở nên chứng nhân,
làm tất cả để Thiên Chúa được tôn vinh,
và phẩm giá con người được tôn trọng. Amen.
Lm Antôn Nguyễn Cao
Siêu, SJ
Suy niệm
Bài Tin
Mừng hôm nay tiếp nối bài Tin Mừng hôm qua là việc Chúa Giêsu mời gọi chúng ta
hãy sống tỉnh thức và sẵn sàng như người đầy tớ trung tín. Tại sao Chúa mời gọi
chúng ta như vậy? Bởi vì Ngài muốn chúng ta được hưởng bình an, hạnh phúc và
không muốn một ai trong chúng ta bị mất hay hư hại điều gì.
Qua đoạn
Tin Mừng hôm nay, Chúa Giêsu cho chúng ta thấy có hai nhóm đầy tớ: Trung tín và
bất trung. Điều này làm tôi liên tưởng đến các mối phúc và những mối họa trong
Tin Mừng Luca (Lc 6,20-26). Ngoài ra trong Tin Mừng Matthêu (25,31-46) khi nói
về ngày quang lâm, Chúa Giêsu tách biệt chiên và dê – người được thưởng và kẻ
bị phạt.
Dựa theo
nội dung của đoạn Tin Mừng trên, tỉnh thức và sẵn sàng nghĩa là sống bác ái,
yêu thương nhất là nhận ra sự hiện diện của Chúa qua tha nhân: ‘Nào
những kẻ Cha Ta chúc phúc, hãy đến thừa hưởng Vương Quốc dọn sẵn cho các ngươi
ngay từ thở tạo thiên lập địa. Vì xưa Ta đói, các ngươi đã cho ăn; Ta khát các
ngươi cho uống; Ta là khách lạ, các ngươi đã tiếp rước… (Mt 25,34-36).
Ngược lại,
những đầy tớ không tỉnh thức nghĩa là không nhận ra Chúa qua tha nhân, không
sống bác ái yêu thương nên Chúa Giêsu nói: ‘Quân bị nguyền rủa kia, đi
đi cho khuất mắt Ta và vào lửa đời đời… vì xưa Ta đói, các ngươi đã không cho
ăn; Ta khát các ngươi đã không cho uống… Ta đau yếu ngồi tù, các ngươi đã chẳng
thăm nom.’ (Mt 25,41-43)
Vậy, sự
khác biệt ở hiện tại và tương lai giữa hai nhóm người ở trên là ‘làm’ và ‘không
làm’ – hưởng hạnh phúc và bất hạnh như
Chúa Giêsu nói rõ trong Tin Mừng: ‘Thật Ta bảo thật các ngươi, mỗi lần
các ngươi làm như thế cho một trong những anh em bé nhỏ nhất
của Ta đây, là các ngươi đã làm cho chính Ta vậy’ (Mt
25,40). Ngược lại, Chúa Giêsu cũng nói với những người bất hạnh: ‘Thật
Ta bảo thật các ngươi, mỗi lần các ngươi không làm như
thế cho một trong những anh em bé nhỏ nhất của Ta đây, là các ngươi đã không
làm cho chính Ta vậy’ (Mt 25,45).
Lạy Chúa,
chúng con cảm tạ Chúa vì Ngài không những hướng dẫn mà còn mời gọi chúng con
sống tĩnh thức và sẵn sàng để được hạnh phúc hiện tại và tương lai. Xin Chúa
giúp chúng con luôn sống theo lời Chúa dạy là giữ tâm hồn trong sạch cùng với
những việc làm bác ái yêu thương dù là những việc làm nhỏ bé nhất.
Hãy Nâng Tâm Hồn Lên
22
THÁNG MƯỜI
Bảo
Vệ Phẩm Giá Của Mọi Con Người
Có
lần tôi đã nói trong sứ điệp nhân Ngày Quốc Tế Hòa Bình: “Con đường đúng đắn để
xây dựng một thế giới hiệp thông huynh đệ, một thế giới mà công lý và hòa bình
sẽ ngự trị khắp mọi nơi, cho mọi dân tộc … đó là con đường liên đới, con đường
của đối thoại và của tình huynh đệ đại đồng. Chỉ có con đường đó mà thôi.”
Ý
thức liên đới phải vượt thắng mọi cám dỗ khép kín lòng mình. Ý thức ấy thúc đẩy
người ta biết kính trọng những truyền thống văn hóa và luân lý của mọi dân tộc.
Nó giúp các truyền thống gặp gỡ nhau, cảm thông và trân trọng nhau. Sự liên đới
mà xã hội hiện đại cần có chắc chắn không phải là những câu khẩu hiệu mơ hồ sáo
rỗng, nhưng phải là sự liên đới cụ thể trong tinh thần tôn trọng giá trị của sự
sống, của mọi sự sống. Bởi vì nơi mỗi hiện hữu con người đều có phản ảnh sự hiện
hữu của chính Thiên Chúa. Vì thế, chỉ có lòng bao dung mà thôi thì không đủ,
thái độ thuần túy cam chịu càng không đủ. Sự chấp nhận mọi sự như hiện trạng của
nó cũng không đủ. Điều cần thiết là phải có một thái độ dấn thân tích cực để
tôn trọng và bảo vệ phẩm giá và quyền của mọi con người, trong bối cảnh là
chính căn tính văn hóa của họ.
Thái
độ dấn thân tích cực ấy sẽ thúc đẩy chúng ta tìm kiếm những điều ích lợi cho
người khác, xây dựng những mối liên hệ mới, đem lại niềm hy vọng mới, hăng say
phụng sự cho hòa bình. Chỉ khi hiểu biết và thông cảm nhau, chúng ta mới có thể
giải quyết các xung đột và điều chỉnh những bất công. Và chỉ khi đó chúng ta mới
có thể mở ra triển vọng thật sự về mối liên đới trong tự do và hy vọng. Chỉ khi
đó chúng ta mới có thể mở ra con đường hòa điệu giữa các dân tộc – sự hòa điệu
này là điều kiện không thể thiếu cho một nền hòa bình đích thực.
-
suy tư 366 ngày của Đức Gioan Phaolô II -
Lm.
Lê Công Đức dịch
từ nguyên tác
LIFT
UP YOUR HEARTS
Daily
Meditations by Pope John Paul II
Lời Chúa Trong Gia
Đình
NGÀY
22-10
Ep
3, 2-12; Lc 12, 39-48.
LỜI
SUY NIỆM: “Đầy tớ nào đã biết ý chủ mà không chuẩn bị
sẵn sàng, hoặc không làm theo ý chủ, thì sẽ bị đòn nhiều”
Chúa
Giêsu đang nhắc mỗi người chúng ta phải biết tận dụng tất cả ân huệ của Chúa đã
ban, để làm trọn thánh ý của Chúa Cha, nếu không thì chúng ta phải trả lẽ trước
mặt Chúa với một đòi hỏi cao. Mọi đặc ân của sự hiểu biết bao giờ cũng mang
theo trách nhiệm. Nên tội sẽ trở nên nặng gấp đôi cho những ai đã hiểu biết mà
vẫn cứ lỗi phạm, cũng như đáng trách cho những ai có đầy đủ điều kiện, dụng cụ,
phương tiện, và thời gian mà không hoàn thành công việc của mình.
Lạy
Chúa Giêsu, Xin cho mọi người trong gia đình chúng con khi hiểu biết Lời Chúa
và nhận ân sủng của Ngài, thì cũng phải sống mỗi ngày tốt hơn, để đáp lại tình
yêu thương của Chúa.
Mạnh
Phương
22
Tháng Mười
Hòn Vọng Phu
Giữa
Nha Trang và Tuy Hòa, khoảng xa lộ 21 và sông Hinh, gần quận Khánh Dương có một
ngọn núi tên là Vọng Phu, có nghĩa là trông đợi chồng.
Theo
tục truyền trong dân gian thì thuở xưa có một gia đình sống hạnh phúc ở gần
chân núi. Khi giặc giã nổi lên ở biên thùy, người chồng theo lệnh vua, tòng
quân ra ngoài biên ải để chống quân thù, để lại người vợ trẻ và đứa con đang còn
bú mớm. Người vợ trẻ ở nhà chờ chồng, mỗi ngày bế con trèo lên ngọn núi ngóng về
phía biên cương xem có dáng chồng trở về hay không. Thời gian trôi qua nhưng
đoàn quân chưa thấy về, người vợ và đứa con chờ đợi mãi hóa thành đá. Người đời
biết chuyện nên gọi đó là Hòn Vọng Phu.
Có
lẽ đây chỉ là một ngọn núi được cấu tạo bởi nhiều loại đá khác nhau. Theo thời
gian, mưa gió sói mòn loại đá mềm, để lại hình dạng mường tượng như một người bồng
con ngồi trông ra phía biển. Người dân ta đa sầu đa cảm, lại thêm cảnh nước
luôn loạn ly, đã mượn hình dạng của núi để diễn tả tâm sự trông đợi chồng của
người thiếu phụ Việt Nam.
Ðiều
làm cho xao xuyến cảm động ở đây là lòng chung thủy của một thiếu phụ, dù đói
no, đau yếu hay mạnh khỏe, vẫn trước sau một lòng thương yêu chồng, xem chồng
như là lẽ sống của cuộc đời.
Rung
động trước dạ trung kiên của người thiếu phụ Việt Nam qua hình ảnh Hòn Vọng
Phu, chúng ta không khỏi không cảm động trước Tình Yêu của Thiên Chúa đối với
chúng ta. Dù núi dời, dù đồi chuyển, dù con người có bội bạc phôi pha, Thiên
Chúa vẫn luôn chung thủy trong Tình Yêu của Người. Càng thấm thía tình thương của
Chúa, chúng ta càng cảm thấy Người là lẽ sống và là tất cả của cuộc sống.
(Lẽ
Sống)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét