16/12/2018
Chúa Nhật tuần 3
Mùa Vọng năm C
(phần I)
Bài Ðọc I: Xp 3, 14-18a
"Chúa sẽ hân
hoan vì người".
Trích sách Tiên tri
Xôphônia.
Hỡi thiếu nữ Sion, hãy
cất tiếng ca! Hỡi Israel, hãy hoan hỉ! Hỡi thiếu nữ Giêrusalem, hãy hân hoan và
nhảy mừng hết tâm hồn! Chúa đã rút lại lời kết án ngươi và đã đẩy lui quân thù
của ngươi. Vua Israel là Chúa ở giữa ngươi, ngươi không còn sợ khổ cực nữa.
Trong ngày đó, ở
Giêrusalem thiên hạ sẽ nói rằng: Hỡi Sion, đừng sợ, tay ngươi sẽ hết rã rời!
Chúa là Thiên Chúa ngươi, là Ðấng mạnh mẽ ở giữa ngươi, chính Người cứu thoát
ngươi. Người hân hoan vui mừng vì ngươi. Người cảm động yêu thương ngươi, và vì
ngươi, Người sung sướng reo mừng. Những kẻ hư hỏng bỏ lề luật, Ta sẽ quy tụ họ
lại, vì họ cũng là con cái ngươi.
Ðó là lời Chúa.
Ðáp Ca: Is 12,
2-3. 4bcd. 5-6
Ðáp: Hãy nhảy mừng và ca ngợi, vì ở giữa ngươi có Ðấng
Thánh của Israel thật cao cả (c. 6).
Xướng: 1) Ðây Thiên
Chúa, Ðấng Cứu Chuộc tôi. Tôi sẽ tin tưởng mà hành động, tôi không run sợ: vì
Thiên Chúa là sức mạnh của tôi và là Ðấng tôi ca ngợi. Người trở nên phần rỗi của
tôi. - Ðáp.
2) Các ngươi sẽ hân
hoan múc nước nơi suối Ðấng cứu độ: Hãy tung hô Chúa, hãy kêu cầu thánh danh
Người, hãy công bố cho các dân tộc biết các kỳ công của Người, hãy nhớ rằng
danh Người rất cao trọng. - Ðáp.
3) Hãy hát mừng Chúa,
vì Người đã làm những việc cả thể, hãy công bố việc này trên khắp địa cầu. Hỡi
dân Sion, hãy nhảy mừng và ca ngợi, vì ở giữa ngươi, có Ðấng Thánh của Israel
thật cao cả. - Ðáp.
Bài Ðọc II: Pl 4,
4-7
"Chúa gần đến".
Trích thơ Thánh Phaolô
Tông đồ gởi tín hữu Philipphê.
Anh em thân mến, anh
em hãy vui luôn trong Chúa! Tôi nhắc lại một lần nữa: anh em hãy vui lên! Ðức
ôn hoà của anh em phải sáng tỏ trước mặt mọi người, vì Chúa đã gần đến. Anh em
đừng lo lắng gì hết, nhưng trong khi cầu nguyện, anh em hãy trình bày những ước
vọng lên cùng Chúa, bằng kinh nguyện và lời cầu xin đi đôi với lời cảm tạ. Và
bình an của Thiên Chúa vượt mọi trí hiểu, sẽ giữ gìn lòng trí anh em trong Chúa
Giêsu Kitô.
Ðó là lời Chúa.
Alleluia: Is 61,
1 (x. Lc 1, 18)
Alleluia, alleluia! -
Thánh Thần Chúa ngự trên tôi. Người đã sai tôi đem tin mừng cho người nghèo
khó. - Alleluia.
Phúc Âm: Lc 3,
10-18
"Còn chúng
tôi, chúng tôi phải làm gì?"
Tin Mừng Chúa Giêsu
Kitô theo Thánh Luca.
Khi ấy, dân chúng hỏi
Gioan rằng: "Vậy chúng tôi phải làm gì?" Ông trả lời: "Ai có hai
áo, hãy cho người không có; ai có của ăn, cũng hãy làm như vậy". Cả những
người thu thuế cũng đến xin chịu phép rửa và thưa rằng: "Thưa Thầy, chúng
tôi phải làm gì?" Gioan đáp: "Các ngươi đừng đòi gì quá mức đã ấn định
cho các ngươi". Các quân nhân cũng hỏi: "Còn chúng tôi, chúng tôi phải
làm gì?" Ông đáp: "Ðừng ức hiếp ai, đừng cáo gian ai; các ngươi hãy bằng
lòng với số lương của mình".
Vì dân chúng đang mong
đợi và mọi người tự hỏi trong lòng về Gioan rằng: "Có phải chính ông là Ðức
Kitô chăng?" Gioan trả lời cho mọi người rằng: "Tôi lấy nước mà rửa
các ngươi, nhưng Ðấng quyền năng hơn tôi sẽ đến, - tôi không xứng đáng cởi dây
giày cho Người, - chính Người sẽ rửa các ngươi trong Chúa Thánh Thần và lửa.
Người cầm nia trong tay mà sảy sân lúa của Người, rồi thu lúa vào kho, còn rơm
thì đốt đi trong lửa không hề tắt!" Ông còn khuyên họ nhiều điều nữa khi
rao giảng tin mừng cho dân chúng.
Ðó là lời Chúa.
Suy Niệm: Vui Vì Cứu Ðộ
Các bài Kinh Thánh đọc
hôm nay chan chứa vui mừng và hy vọng. Phụng vụ nhờ những bài đọc ấy khuyến
khích chúng ta hân hoan sung sướng, làm cho ngày Chúa nhật hôm nay trở thành
Chúa nhật màu hồng trong mùa Vọng. Phụng vụ cũng muốn, nếu có thể được hôm nay
hãy dùng lễ phục màu hồng thay màu tím. Vì lẽ ngày Chúa đến đã gần. Chúng ta phải
vui mừng để phấn khởi lấy đà đi mau hết giai đoạn chót. Do đó hôm nay là dịp
thuận lợi để chúng ta suy nghĩ về niềm vui của người Kitô hữu. Chúng ta sẽ nhờ
các bài đọc Thánh Kinh để khám phá ra lý do cũng như cách thức vui mừng trong đời
sống đạo. Chắc chắn với ba bài đọc ngắn ngủi trong toàn bộ Kinh Thánh rất dày,
công việc tìm hiểu niềm vui của Kitô giáo sẽ bị giới hạn. Nhưng chúng ta sẽ có
nhiều dịp lễ vui mừng khác, để nhờ những bài đọc Thánh Kinh khác, bổ sung cho
những điều chúng ta gặp thấy hôm nay trong sách Sôphônia, trong bài thư gởi
giáo đoàn Philip và nhất là trong bài Tin Mừng Luca.
1. Vui Nhờ Niềm Tin
Có thể nói, ít thời buổi
nào lung tung, phập phồng và nhiều sợ hãi như thời của Sôphônia. Ông hoạt động
vào khoảng giữa thế kỷ thứ 7 trước Chúa Giêsu Giáng Sinh. Mảnh đất Do Thái nhỏ
bé, quê hương của ông, nay sợ quân phía Bắc xâm chiếm; mai hãi sức ép của quân
lực phía Tây Nam. Người ta chưa hết sợ đoàn quân viễn chinh Assyri, đã phải trốn
tránh sự trả thù của Haòng đế Ai Cập. Tội nghiệp cho triều đình Giêrusalem nhỏ
bé. Người chủ trương liên kết với phía này; kẻ lại tranh đấu để được lòng phía
kia. Bất ổn, lung tung, cướp bóc, trả thù, chinh chiến gieo sợ hãi, kinh hoàng,
hao mòn và kiệt quệ... cho đến khi Giêrusalem bị dày xéo và dân cư bị đưa đi
lưu đày.
Chính trong cảnh tang
tóc tuyệt vọng ấy, Sôphônia đã tìm được niềm tin, một niềm tin vững vàng đến nỗi
đã thoát thành lời hô vui sướng mà chúng ta đọc hôm nay, Sôphônia làm gương cho
tất cả chúng ta. Không bao giờ được nản chí, bỏ mất niềm tin. Không được để cho
khó khăn đau thương đè ép được niềm tin cứu độ. Chúa đang đến cứu độ chúng ta,
lẽ nào chúng ta không phấn khởi đi trong tinh thần mùa Vọng? Chúng ta hãy để
cho lời của Sôphônia luôn vọng đến tai:
Reo vui lên hỡi sư tử
Sion; hãy hò la hỡi Israen. Hãy vui mừng, hãy hoan hỉ hết lòng, nữ tử
Giêrusalem.
Người nói lên được những
lời ấy đã quan niệm sự vui mừng vừa phải thật lòng, vừa phải hân hoan bộc phát
ra bên ngoài. Nói cách khác, lòng vui chưa đủ mặt cũng phải vui nữa. Niềm vui
khi ấy mới chân thật và hồn nhiên. Cả con người đều vui.
Là vì đây là niềm vui
cứu độ. Thiên Chúa xóa mất án phạt trên con người và đuổi xa địch thù hãm hại.
Người không đánh phạt tội lỗi chúng ta nữa nhưng đã tha thứ rồi. Người không
cho kẻ thù đến rình rập gài bẫy chúng ta nữa. Ngược lại chính Người đến ở giữa
chúng ta để chúng ta không còn phải sợ tai họa và tay chân chúng ta hết bủn rủn.
Hơn nữa Người còn làm mới tình yêu của Người đối với chúng ta, tỏ sung sướng
reo vui vì chúng ta và quây quần chúng ta lại để mừng lễ.
Thật ra, Sôphônia
không rõ ràng bao nhiêu. Ông lúng túng dùng nhiều hình ảnh. Chúng ta có thể
phân tách và thấy ông có hai cảm tưởng này: khi Thiên Chúa ban ơn cứu độ khiến
dân Người được vui mừng, thì một đàng Người đưa dân ra khỏi đau thương thử
thách và khỏi tay địch thù; và đàng khác Người đến ở với dân để quây quần họ
như ăn mừng lễ; một đàng Người củng cố dân khỏi sợ hãi và đàng khác Người làm mới
tình yêu khiến họ được sướng vui.
Hai công việc này
Thiên Chúa đã làm khi đưa dân ra khỏi lưu đày và về xây lại Ðền thờ... Nhưng lần
cứu độ ấy mới tạm thời và bề ngoài. Chính khi Ðức Giêsu Kitô Giáng sinh vừa để
cứu vớt thế gian khỏi tội lỗi, vừa để sung sướng ở giữa con cái loài người, lời
sách Sôphônia mới được thực hiện. Tuy nhiên việc Chúa Giáng sinh cứu đời cũng
chỉ mới khởi sự công cuộc cứu độ thực sự, sẽ được hoàn tất trong ngày Chúa trở
lại trong vinh quang. Vì thế lời Sôphônia đối với chúng ta vẫn còn là lời tiên
tri. Chúng ta vẫn phải nghe để không những chẳng bao giờ mất niềm tin, mà còn để
trông đợi ơn tha thứ tội lỗi và được kết hợp với Thiên Chúa tình yêu. Chúng ta
có lý để tin lời tiên tri ấy, vì một phần nào đó đã được thi hành khi Ðức Giêsu
Giáng Sinh làm người. Càng suy nghĩ về cuộc đời của Ðức Giêsu, chúng ta càng
tin tưởng tiếp tục mùa Vọng muôn thuở. Do đó việc tìm hiểu bài Tin Mừng hôm nay
cũng sẽ làm sáng tỏ thêm lời sách Sôphônia.
2. Vui Vì Cứu Ðộ
Tác giả Luca đã cho
chúng ta thấy dân chúng tuôn đến với Gioan để được ông thanh tẩy. Họ muốn chuẩn
bị đón Ðấng Cứu Thế. Họ thành thật muốn biết phải làm gì?
Tác giả Luca để cho
dân chúng lên tiếng hỏi trước. Ông vẫn có thiện cảm với quần chúng. Và khi viết
tác phẩm Tin Mừng ông vẫn quan tâm nhấn mạnh tính cách phổ cập của ơn cứu độ.
Ông nói đến hạng người thu thuế. Những người này cũng được ông thương mặc dù bị
người Do Thái liệt vào hạng tội lỗi vì họ lấy thuế cho ngoại bang và nhiều khi
hà lạm. Nhưng Chúa đã chẳng đến để cứu chuộc kẻ tội lỗi ư? Chính họ cần lòng thương
cứu độ của Người. Sau đó tác giả Luca nói đến lính tráng. Ở đây có lẽ là hạng
lính đánh thuê, hay phiền nhiễu đồng bào. Ai yếu thì sợ họ, nhưng người hiểu biết
chỉ nhìn họ bằng ánh mắt thương hại. Luca là tác giả tình thương. Ông muốn cho
họ được ơn cứu độ. Và vì thế, ông đã để cho tất cả những hạng người trên phát
biểu thiện chí muốn làm gì để được lòng thương của Chúa.
Ðối với dân chúng,
Gioan bảo họ hãy chia cơm sẻ áo cho nhau, vì dưới mắt ông dân chúng như đoàn
chiên đói rách. Ơn cứu độ đối với họ là được yêu thương chia sẻ. Người ta làm
cho họ thấy ơn cứu độ đã gần khi tổ chức lại đời sống xã hội cho công bình và
thương yêu nhiều hơn. Và chính họ có biến đổi lòng ấm ức xã hội nên những tâm
tình chia sẻ nhiều hơn, thì mới trở nên những con người mới. Ðang khi ấy những
người thu thuế và lính tráng, muốn được cứu độ, phải liêm chính và đừng sách
nhiễu đồng bào. Gioan không bảo họ phải bỏ nghề bất chính họ đang làm; vì ông
không phải là đấng đổi mới thế gian". Ông chỉ là tiền hô và rao giảng việc
dọn đường, chuẩn bị. Ông sung sướng được thấy người ta muốn biết ai là Ðấng
Kitô?
Ông trả lời, ông không
phải là Người. Ông chỉ rửa trong nước; Người sẽ rửa trong Thánh Thần và lửa,
Người quyền thế hơn ông và ông không đáng cởi quai dép cho Người.
Chúng ta hãy cảm mến
lòng thành thực của Gioan. Ông không lạm dụng lòng tín nhiệm của người ta, vì họ
sẵn sàng nhận ông là Ðấng Kitô. Chúng ta cũng cảm phục lòng khiêm nhượng của
ông khi ông tự ví mình không xứng đáng là tôi tớ của Ðấng ông rao giảng, ví
ngay kẻ tôi tớ Do Thái cũng không buộc phải cởi quai dép cho chủ. Nhưng điều
Gioan muốn cho chúng ta để ý hơn cả, là biết Ðức Kitô là Ðấng quyền phép sẽ đến
rửa trong Thánh Thần và lửa. Ông rửa người ta với nước, mà không có sự hiện diện
của Thánh Thần, tức là không có lời hứa sẽ được ban trong thời kỳ cứu độ và
nghĩa là không có ơn thánh hóa kèm theo.
Còn Ðức Kitô, Người sẽ
rửa trong Thánh Thần, tức là sẽ ban Thánh Thần cho kẻ nhận phép rửa nhân danh
Người. Chắc chắn khi viết tư tưởng này, tác giả Luca nhớ đến những lúc Thánh Thần
hiện xuống trên những người tin đạo (thí dụ trong trường hợp tại nhà ông
Corneliô, kể trong sách Công vụ). Và ông hẳn cũng liên tưởng đến hôm Chúa Thánh
Thần hiện xuống dưới hình lưỡi lửa, ở đây ông nói đến cả Thánh Thần và lửa, là
muốn nhấn mạnh đến một tác động đặc biệt của Thánh Thần là phán xét và phân biệt
kẻ lành người dữ. Ðức Kitô sẽ đến đầy Thánh Thần. Người sẽ ban Thánh Thần cho
chúng ta.
Nhưng đồng thời Người
cũng thanh tẩy phân biệt chúng ta như người nông dân cầm rê xảy lúa. Thóc thì Người
cho vào lẫm, còn trấu thì cho vào lửa đời đời. Công việc của Người, như vậy, sẽ
hoàn tất việc làm của Gioan. Ông này rao giảng việc thống hối ăn năn; nhưng
chính xác Ðức Kitô mới là Ðấng sẽ đến thánh hóa kẻ thống hối và trừng phạt kẻ
không hối cải. Gioan chỉ là người chuẩn bị Ðức Kitô là Ðấng thực hiện việc cứu
thế. Chúng ta phải chờ đợi Người.
Như vậy, Gioan cũng
như Sôphônia chỉ là tiên tri. Các ông đóng vai trò loan báo và dọn đường. Tiếng
của các ông reo vui hơn tiếng các tiên tri khác, vì Ðấng Cứu Thế đã gần đến và
công việc của Người là cứu độ. Lời rao giảng của các ông thật là Tin Mừng,
nhưng vẫn còn là sự vui mừng trong tin yêu và chờ đợi ơn cứu thoát. Nó không
như lời khuyên bảo vui mừng trong thư Phaolô mà chúng ta sắp đọc.
3. Vui Trong Thiên
Chúa
Phaolô đã thấy được ơn
cứu độ mà Sôphônia loan báo. Hơn nữa chính Người đã thấy phép rửa trong Thánh
Thần và lửa như Gioan đã báo trước. Người bảo chúng ta trong bài thư hôm nay:
hãy vui mừng trong Chúa luôn luôn.
Theo Người, mặc dù ta
đang sống trong chờ đợi ngày Chúa đến, luôn luôn chúng ta phải vui mừng. Người
lặp lại một lần nữa và bảo chúng ta hãy vui mừng. Vui mừng là đặc tính của đạo
Tin Mừng.
Ðây không phải là sự
vui mừng trong lý lẽ thế gian, mà là trong Thiên Chúa. Người đã cứu độ chúng ta
trong Ðức Giêsu Kitô sống lại từ cõi chết. Chúng ta đang ở trong nhiệm thể của
Ðấng đã sống lại trong sự vui mừng. Làm sao chúng ta có thể còn buồn được nữa?
Và vì vui trong Thiên
Chúa, sự vui mừng của chúng ta phải luôn mãi, không thay đổi, không nao núng,
vì thánh giá Ðức Kitô đã toàn thắng cả sự chết. Chúng ta không được dấu sự vui
mừng ấy, mà phải làm sao cho mọi người nhận biết, vì như Sôphônia đã nói sự vui
mừng cứu độ phát xuất từ bên trong nhưng tràn ngập ra bên ngoài. Và cũng chính
nhà tiên tri ấy đã báo: không gì có thể dồn ép được niềm vui cứu độ vì lẽ Chúa ở
gần bên chúng ta. Người đuổi xa sự sợ hãi và địch thù; nên chúng ta đừng lo. Có
gì chúng ta cứ thành khẩn thưa Người. Người sẽ ban bình an và canh giữ lòng dạ
chúng ta trong Ðức Giêsu Kitô.
Thiết tưởng không ai
hơn được thánh Phaolô trong phân tách sự vui mừng của người Kitô hữu. Nếu chúng
ta đã nhận được niềm tin vào lời hứa của Chúa như tiên tri Sôphônia; và nếu
chúng ta đã chắc được cứu độ nhờ phép rửa trong Thánh Thần và lửa, như lời
Gioan đã báo trước, thì chúng ta phải chấp nhận lời khuyên của Phaolô mà vui mừng
luôn mãi trong Chúa. Ðiều duy nhất là liệu có thể ở mãi trong Chúa. Và điều ấy
có thể được, đặc biệt nhờ vào việc tham dự thánh lễ.
Ðây là lúc chúng ta
không những được nghe loan báo về Chúa như thời Sôphônia, và được đón Chúa đến
như dưới thời Gioan Tẩy Giả; chúng ta còn được kết hợp với Người, để Người ở
trong chúng ta và chúng ta ở trong Người. Rồi ở trong bất cứ hoàn cảnh nào Người
cũng ở với chúng ta, để cứu độ và canh giữ cả ý nghĩ lẫn việc làm, cả tâm hồn
và đời sống.
Thế nên chúng ta hãy
bình an và vui mừng, hãy chứng tỏ chúng ta có tin mừng cứu độ; chúng ta có các
lời tiên tri hứa hẹn và những lời ấy đã thực sự khởi sự thực hiện nơi chúng ta.
Do đó chúng ta vui mừng và vui mừng luôn mãi trong Thiên Chúa.
(Trích dẫn từ tập
sách Giải Nghĩa Lời Chúa
của Ðức cố Giám Mục
Bartôlômêô Nguyễn Sơn Lâm)
Lời Chúa Mỗi Ngày
Chủ Nhật 3 Mùa Vọng,
Năm C
Bài đọc: Sop
3:14-18a; Phi 4:4-7; Lk 3:10-18.
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Hãy vui mừng vì ơn cứu độ đã gần đến.
Con người bị đau khổ
hay thất vọng vì bị chi phối bởi rất nhiều sợ hãi như: thất bại, tù đày, nô lệ,
tội lỗi, chia ly, chết chóc, và nhất là sự phán xét và hình phạt của Thiên
Chúa. Ngược lại, con người vui mừng khi những sợ hãi này được cất nhắc đi như:
tù nhân hay nô lệ trong chốn lưu đày sắp được phóng thích, như như sinh viên sắp
ra trường vì đã hoàn tất mọi thách đố của các cuộc khảo hạch, như một người sắp
được chính thức sống hạnh phúc với người mình yêu mến. Chủ Nhật III Mùa Vọng được
gọi là Chủ Nhật của niềm vui và của hy vọng, vì Đấng Thiên Sai đã gần đến. Ngài
đến để xua tan đi tất cả những đau khổ, thất vọng, tội lỗi, và mang lại niềm
vui và ơn cứu độ đến cho muôn người.
Các Bài Đọc hôm nay diễn
tả niềm vui tuyệt đỉnh khi con người có được sự hiện diện của Thiên Chúa trong
cuộc đời; vì có Ngài là có tất cả mọi sự. Trong Bài Đọc I, ngôn-sứ Sophonia kêu
gọi con cái Israel hãy vui mừng lên vì Thời Lưu Đày sắp chấm dứt. Thiên Chúa sắp
"rút lại án phạt và đẩy xa kẻ thù" khỏi họ. Trong Bài Đọc II, thánh
Phaolô kêu gọi các tín hữu Philipphê hãy vui mừng và phải vui luôn trong niềm
vui của Thiên Chúa, vì khi một người đã có Chúa, họ không còn thiếu một sự gì nữa
cả. Trong Phúc Âm, Gioan Tẩy Giả kêu gọi dân chúng hãy vui mừng lên vì Đấng
Thiên Sai gần tới. Ngài sẽ thanh tẩy mọi tội lỗi và mang ơn cứu độ của Thiên
Chúa đến cho con người.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I: Hãy nức lòng phấn khởi vì Đức Chúa đã rút lại án lệnh
phạt ngươi.
1.1/ Nhà Israel vui mừng: Để hiểu trình thuật hôm nay, chúng ta cần hiểu hoàn cảnh
lịch sử của dân tộc Israel trong thời gian này. Toàn cõi Israel đã bị quân thù
chinh phục, Đền thờ và thành thánh Jerusalem bị san phẳng, dân chúng đang sống
trong hai nơi lưu đày: vương quốc Israel miền Bắc tại Assyria và vương quốc
Judah miền Nam tại Babylon. Sống trong cảnh nước mất, nhà tan, và chịu đựng mọi
đau khổ của người lưu đày như thế, con cái Israel mất hết niềm tin và hy vọng.
Nỗi đau thấm thía nhất là họ đã bị Thiên Chúa bỏ rơi để họ làm mồi cho quân
thù.
(1) Lời kêu gọi vui mừng: Nhưng
tình thương Thiên Chúa đã thắng vượt mọi sự bất trung của con cái Israel, đó là
lý do mà tiên tri Sophoniah được sai đến để loan tin vui mừng cho con cái
Israel: "Reo vui lên, hỡi thiếu nữ Sion, hò vang dậy đi nào, nhà Israel hỡi!
Hỡi thiếu nữ Jerusalem, hãy nức lòng phấn khởi." Sion, Israel, và
Jerusalem tượng trưng cho tất cả con cái Israel. Vì đây là một tin mừng vô cùng
lớn lao mà họ đang mong đợi; nên họ không thể giữ trong lòng, mà phải biểu tỏ
mãnh liệt ra bên ngoài.
(2) Lý do vui mừng: Tiên-tri
Sophoniah nêu rõ lý do của sự vui mừng: "Án lệnh phạt ngươi, Đức Chúa đã
rút lại, thù địch của ngươi, Người đã đẩy lùi xa. Đức Vua của Israel đang ngự
giữa ngươi, chính là Đức Chúa. Sẽ chẳng còn tai ương nào khiến ngươi phải sợ."
Lý do của nô lệ và lưu đày là con cái Israel đã bất tuân chỉ thị của Thiên Chúa
và chạy theo các thần ngoại bang; vì thế, Ngài đã để cho quân thù ngoại bang
giày xéo đất nước để cảnh cáo và thanh luyện họ. Giờ đây, thời gian thanh luyện
sắp chấm dứt, cảnh lưu đày sắp hết, nhất là họ được nối lại tình xưa nghĩa cũ với
Thiên Chúa. Họ phải vui mừng mãnh liệt, vì khi có sự hiện diện của Thiên Chúa,
Ngài sẽ bảo vệ họ, và quân thù sẽ không làm hại được họ.
1.2/ Thiên Chúa vui mừng: Đau khổ không chỉ hành hạ con người, nhưng còn ảnh hưởng
đến Thiên Chúa, vì Ngài luôn yêu thương và lo lắng cho con người. Vì thế, khi
con người được thoát khỏi cảnh nhục nhã u sầu, Thiên Chúa cũng vui mừng hoan hỷ
với niềm vui của con người.
Tiên-tri diễn tả sự
vui mừng của Thiên Chúa khi đón nhận con cái Israel trở về: "Đức Chúa,
Thiên Chúa của ngươi đang ngự giữa ngươi, Người là Vị cứu tinh, là Đấng anh
hùng. Vì ngươi, Chúa sẽ vui mừng hoan hỷ, sẽ lấy tình thương của Người mà đổi mới
ngươi. Vì ngươi, Chúa sẽ nhảy múa tưng bừng như trong ngày lễ hội."
2/ Bài đọc II: Anh em hãy vui luôn trong niềm vui của Chúa.
2.1/ Hãy luôn luôn vui mừng: Thánh Phaolô thực sự cảm nhận được niềm vui của người có
Thiên Chúa là có tất cả. Chính vì thế mà ngài đã kêu gọi các tín hữu Philipphê:
"Anh em hãy vui luôn trong niềm vui của Chúa. Tôi nhắc lại: vui lên anh
em! Sao cho mọi người thấy anh em sống hiền hoà rộng rãi, Chúa đã gần đến."
Vui tươi là dấu chỉ một
người có Thiên Chúa; vì thế, người tín hữu phải vui mừng luôn vì họ có Thiên
Chúa ở với họ. Con người chỉ lo sợ và buồn sầu khi con người sống xa cách với
Thiên Chúa và chạy theo những hào nhoáng của thế gian; để rồi phải lãnh nhận mọi
hậu quả đau thương từ thế gian mang tới. Thánh Phaolô cũng khuyên các tín hữu
phải sống "hiền từ rộng rãi," có nghĩa phải sống công bằng và thương
xót. Giống như Thiên Chúa, Ngài không chỉ đối xử công bằng, nhưng còn thương
xót con người đã bất trung với Ngài; chỉ như thế, con người mới có cơ hội làm lại
cuộc đời.
2.2/ Hãy cầu nguyện
luôn: Con người lo lắng sợ hãi khi bị
đe dọa bởi những khó khăn và thách đố trong cuộc sống. Thánh Phaolô khuyên các
tín hữu hãy giải tỏa những lo âu sợ hãi bằng việc cầu nguyện: "Anh em đừng
lo lắng gì cả. Nhưng trong mọi hoàn cảnh, anh em cứ đem lời cầu khẩn, van xin
và tạ ơn, mà giãi bày trước mặt Thiên Chúa những điều anh em thỉnh nguyện."
Mấy điều con người cần lưu ý khi cầu nguyện với Thiên Chúa:
- Cầu nguyện với Thiên
Chúa trong mọi sự: không có sự gì to lớn vượt quá uy quyền của Thiên Chúa,
và cũng không có sự gì quá nhỏ đối với sự săn sóc nhân hậu của Ngài. Hãy đặt
trong tay Thiên Chúa tất cả tội lỗi của quá khứ, các vấn nạn đang xảy ra trong
hiện tại, và những lo âu sẽ xảy đến trong tương lai.
- Cầu nguyện với lòng
tin tưởng tuyệt đối: Khi con người cầu nguyện với Thiên Chúa, họ phải tin
họ đang cầu nguyện với: một Thiên Chúa khôn ngoan vì Ngài thấu hiểu mọi sự; một
Thiên Chúa uy quyền vì Ngài làm được mọi sự; một Thiên Chúa là Cha nhân hậu vì
Ngài sẵn sàng ban mọi ơn lành cho con cái của mình.
- Cầu nguyện giúp con
người tìm được bình an trong tâm hồn: Một tác giả đã nói "bình an là
hiệu quả của lời cầu xin tin tưởng." Một khi đã tin tưởng hoàn toàn nơi
tình yêu và uy quyền của Thiên Chúa, con người phó thác cho Ngài mọi sự, họ sẽ
không còn ưu tư, lo lắng; và như thế, sẽ có được sự bình an thực sự trong tâm hồn.
Thánh Phaolô cũng xác tín điều này với các tín hữu: "Và bình an của Thiên
Chúa, bình an vượt lên trên mọi hiểu biết, sẽ giữ cho lòng trí anh em được kết
hợp với Đức Giêsu Kitô.'' Chỗ khác ngài nói: Nếu Thiên Chúa đã rộng lượng ban cho
con người Đức Kitô, thì còn gì Ngài lại không ban cho con người?
3/ Phúc Âm: Phải làm gì để chuẩn bị đón mừng Chúa đến?
3.1/ Phải chuẩn bị tâm hồn
bằng cách thay đổi cuộc sống: Không phải
ai cũng có thể nhận ra và đón nhận Đức Kitô, Đấng Thiên Sai Thiên Chúa ban tặng
cho con người. Lịch sử chứng minh, nhiều người không những đã không nhận ra
Ngài, lại còn luận tội và tìm cách giết đi chính Đấng ban sự sống. Khi các người
Do-thái tìm đến với Gioan, hỏi ông cách chuẩn bị để đón nhận Đấng Thiên Sai,
ông cho biết con người cần khiêm nhường và thay đổi cuộc sống cho phù hợp với sự
thật. Gioan cho những lời khuyên rất thực tế và cụ thể cho từng lớp người: ông
không đòi hối nhân phải thay đổi nghề nghiệp; nhưng thay đổi thái độ thi hành
nghề nghiệp đó.
(1) Với đám
đông: Đám đông hỏi ông rằng: "Chúng tôi phải làm gì đây?" Ông trả
lời: "Ai có hai áo, thì chia cho người không có; ai có gì ăn, thì cũng làm
như vậy." Gioan dạy dân: Hãy thực thi bác ái bằng cách chia sẻ cho tha
nhân những gì mình có. Đức Kitô cũng dạy dân: người ta cứ dấu này mà nhận biết
các con là môn đệ Thầy, là các con yêu thương nhau.
(2) Những người thu
thuế: Cũng có những người thu thuế đến chịu phép rửa. Họ hỏi ông:
"Thưa thầy, chúng tôi phải làm gì?" Ông bảo họ: "Đừng đòi hỏi gì
quá mức đã ấn định cho các anh." Cám dỗ của giới thu thuế là thu vào quá mức
ấn định, để giữ lại cho mình số thu thặng dư đó. Gioan khuyên họ phải thực thi
công bằng, bằng cách bằng lòng với số lương chính phủ trả, và trả lại cho tha
nhân những gì mình đã thâu thặng dư.
(3) Những binh
lính: Họ hỏi ông: "Còn anh em chúng tôi thì phải làm gì?" Ông bảo
họ: "Chớ hà hiếp ai, cũng đừng tống tiền người ta, hãy an phận với số
lương của mình." Cám dỗ của binh lính là cậy mình có vũ khí trên tay nên dễ
đàn áp dân chúng. Ông Gioan khuyên họ hãy sống thật với lương tâm, đừng lấy của
người dân vô tội, đừng hãm hiếp phụ nữ; nhưng hãy bằng lòng với số lương chính
phủ trả cho họ.
3.2/ Sự khác biệt giữa Đấng
Thiên Sai và Gioan Tẩy Giả: Cách thức
sinh sống và rao giảng của Gioan làm nhiều người đặt câu hỏi: "biết đâu
ông Gioan lại chẳng là Đấng Messiah!"
Ông Gioan rất thành thực
và đánh tan mọi nỗi nghi ngờ của dân chúng, ông nói với dân hai sự khác biệt giữa
Đấng Thiên Sai và ông:
(1) Sự khác biệt về uy
quyền: Gioan nói về Đấng Thiên Sai: "Đấng mạnh thế hơn tôi đang đến,
tôi không đáng cởi quai dép cho Người." Ông chỉ là người dọn đường cho Đấng
Thiên Sai, người chuẩn bị tâm hồn cho dân để gặp gỡ Đấng Cứu Thế.
Đấng Thiên Sai còn có
uy quyền xét xử và thưởng phạt con người tùy theo việc làm của họ: "Tay
Người cầm nia rê sạch lúa trong sân: thóc mẩy thì thu vào kho lẫm, còn thóc lép
thì bỏ vào lửa không hề tắt mà đốt đi." Gioan Tẩy Giả không có quyền xét xử
và thưởng phạt con người.
(2) Sự khác biệt giữa
hai phép rửa: Ông Gioan trả lời mọi người rằng: "Tôi, tôi làm phép rửa
cho anh em trong nước. Người sẽ làm phép rửa cho anh em trong Thánh Thần và lửa."
Phép rửa của Gioan là
phép rửa mà truyền thống Do-thái vẫn làm cho những người muốn theo đạo Do-thái;
đó là phép rửa trong nước để tha tội. Phép Rửa của Đức Kitô là Phép Rửa trong
Thánh Thần và lửa để thánh hóa con người. Để xứng đáng được hưởng ơn cứu độ,
con người không chỉ cần được thanh tẩy khỏi mọi tội lỗi, mà còn cần được làm
cho trở nên thánh thiện và tinh tuyền. Điều này chỉ có thể hiện thực với Phép Rửa
của Đức Kitô.
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
- Khi con người sống
xa Thiên Chúa, con người sống trong lo âu và sợ hãi. Để có niềm vui đích thực,
chúng ta phải quay trở về với Thiên Chúa và sống trong sự hiện diện của Ngài.
- Con người nghĩ để có
hạnh phúc, con người phải có tự do để làm bất cứ điều gì mình muốn. Thực tế chứng
minh ngược lại: để có niềm vui và hạnh phúc đích thực, con người cần sống theo
những lời chỉ dạy của Thiên Chúa.
- Niềm vui trọn vẹn chỉ
có được khi con người hoàn toàn tin tưởng nơi Thiên Chúa. Ngài sẽ dạy dỗ, săn
sóc, bảo vệ, và ban cho con người sự bình an đích thực trong tâm hồn.
- Để có thể đón nhận
Thiên Chúa, con người cần phải thanh tẩy tâm hồn bằng cách khử trừ mọi tội lỗi
và sống công bằng bác ái với tha nhân.
Linh mục Anthony
Đinh Minh Tiên OP
16/12/18 CHÚA NHẬT TUẦN 3 MV – C
Lc 3,10-18
Lc 3,10-18
“ĐỔI ĐỜI”
Dân chúng lũ lượt đến xin
ông Gio-an làm phép rửa, họ hỏi ông rằng: “Chúng tôi phải làm gì đây?” Ông trả
lời: “Ai có hai áo, thì chia cho người không có; ai có gì ăn thì cũng làm như vậy.” (Lc 3,10-11)
Suy niệm: Gio-an
Tẩy Giả khi loan báo cho dân Ít-ra-en Đấng Cứu Thế sẽ đến thì đồng thời cũng
kêu gọi họ sám hối. Gio-an không rao giảng một thứ sám hối chung chung nhưng hô
hào mọi người biết nhìn nhận, hối hận tội đã phạm, và quyết tâm canh tân cuộc sống
bằng hành động cụ thể. Đó là một cuộc “đổi đời” tận căn: thay vì tham lam, vơ
vét của cải, dùng quyền lực để cưỡng đoạt, áp bức người khác, thì đối lại thực
thi bác ái và công bình, liên đới và chia sẻ.
Mời Bạn: Chúng
ta đang sống trong Mùa Vọng, là thời gian chuẩn bị mừng kính biến cố Con Thiên
Chúa làm người đồng thời ngưỡng vọng về ngày Chúa lại đến; đồng thời Mùa Vọng
cũng là thời gian hoán cải và canh tân đời sống để chuẩn bị tâm hồn xứng đáng
đón Chúa đến. Đáp lại lời kêu gọi của Gio-an Tẩy Giả, mời bạn đến với Bí tích
Hòa giải để lãnh nhận ơn tha thứ và bình an của Chúa đồng thời thực thi đức ái
Ki-tô giáo trong cuộc sống hằng ngày.
Chia sẻ: Gia
đình hoặc nhóm của bạn cần loại bỏ khuyết điểm nào trước tiên để có thể canh
tân đời sống trong Năm Phụng vụ mới này? Mời bạn đề ra phương thế và việc làm cụ
thể.
Sống Lời Chúa: Quyết
tâm chừa bỏ một nết xấu mà mình hay phạm nhất để tỏ lòng sám hối tích cực.
Cầu nguyện: Lạy Chúa xin cho con biết khiêm tốn nhìn ra tội lỗi của
con đồng thời cảm nhận được tình yêu và lòng bao dung tha thứ của Thiên Chúa để
sẵn sàng sám hối ăn năn trở về với Thiên Chúa và với anh em qua việc cầu nguyện
và hy sinh. Amen.
(5 phút Lời Chúa)
Sám hối
Sám hối
không phải chỉ là quay về quá khứ, mà còn là hướng đến tương lai với rất nhiều
hy vọng. Sám hối còn có màu hồng như màu áo lễ hôm nay.
Suy niệm:
Màu tím bao trùm mùa Vọng.
Các Kitô hữu lo sám hối để lãnh nhận bí tích Hòa giải.
Nhiều người ngại xưng tội, ngại đào bới lại quá khứ.
Xưng tội mang dáng dấp của một cái gì buồn thảm!
Thật ra bí tích Hòa giải là một điều tươi tắn hơn nhiều.
Sám hối không phải chỉ là quay về quá khứ,
mà còn là hướng đến tương lai với rất nhiều hy vọng.
Sám hối còn có màu hồng như màu áo lễ hôm nay.
Khi dân chúng đến với Gioan, nhận phép rửa sám hối,
họ đã hỏi ông: Chúng tôi phải làm gì đây?
Cả những người thu thuế và binh lính cũng hỏi những câu tương tự.
Chúng tôi: sám hối mang tính tập thể, tính liên đới.
Hội Thánh chúng tôi cùng chịu trách nhiệm về sự dữ.
Phải: một
thúc bách của trái tim hoán cải thực sự.
Làm gì đây: sám hối không phải chỉ là một cảm xúc,
tuy thánh thiện, nhưng lại mông lung, xa rời thực tế.
Sám hối đích thực đưa đến một hành động cụ thể.
Gioan đã cho ta những câu trả lời còn nguyên giá trị.
Sám hối là sống bác ái, có hai chia một.
Nhường cơm sẻ áo là ra khỏi nỗi bận tâm về mình.
Sám hối là sống công bằng, không tham lam vơ vét,
không dùng quyền lực để cưỡng đoạt, áp bức ai.
Sám hối là hết nô lệ cho của cải, tiền bạc, quyền lực.
Như thế dọn đường cho Chúa đến bằng sám hối
đòi ta chỉnh đốn lại con đường đến với tha nhân.
Trở về với Chúa diễn tả qua việc trở về với anh em.
Gioan không bắt những người thu thuế bỏ cái nghề ô nhục,
cũng không đòi những người lính Do thái bỏ phục vụ Hêrôđê.
Ông cũng không bảo họ lên Ðền Thờ dâng lễ đền tội,
hay vào hoang địa sống nhiệm nhặt như mình.
Họ cứ làm nghề của họ, nhưng với một tinh thần mới.
Sám hối thực sự thì đụng đến bàn tay,
một bàn tay chứa đựng cả con tim và khối óc.
Trong mùa Vọng này, chúng ta phải hỏi nhau: mình phải làm gì?
Giới trẻ hôm nay muốn cảm thấy mình có ích,
và muốn dùng thời giờ của mình sao cho có ý nghĩa.
Hãy gặp nhau, chấp nhận nhau và làm việc với nhau,
Hãy cùng nhau làm một điều tốt nào đó cho đồng bào.
Hãy cho thấy mình là người có đức tin.
Ðức tin được diễn tả qua hành động yêu thương cụ thể,
và yêu thương lại làm cho đức tin lớn lên.
Xưng tội cần dốc lòng chừa.
Dốc lòng chừa đòi đổi lối nghĩ và lối sống.
Ðứa con thứ cần sống khác, sau khi trở về nhà Cha.
Chúng ta đã được chịu phép rửa trong Thánh Thần,
nhưng chúng ta vẫn cần được Thánh Thần thanh tẩy mỗi ngày.
Chúng ta không thể tự sức mình canh tân cuộc sống.
Trở lại với tình yêu là hồng ân của Thánh Thần.
Ước gì chúng ta mềm mại để cho Ngài uốn nắn
và dạy ta biết làm gì để bày tỏ lòng hoán cải.
Cầu nguyện:
Lạy Chúa Giêsu,
con đường dài nhất là con đường từ tai đến tay.
Chúng con thường xây nhà trên cát,
vì chỉ biết thích thú nghe Lời Chúa dạy,
nhưng lại không dám đem ra thực hành.
Chính vì thế
Lời Chúa chẳng kết trái nơi chúng con.
Xin cho chúng con
đừng hời hợt khi nghe Lời Chúa,
đừng để nỗi đam mê làm Lời Chúa trở nên xa lạ.
Xin giúp chúng con dọn dẹp mảnh đất đời mình,
để hạt giống Lời Chúa được tự do tăng trưởng.
Ước gì ngôi nhà đời chúng con
được xây trên nền tảng vững chắc,
đó là Lời Chúa,
Lời chi phối toàn bộ cuộc sống chúng con.
Lm Antôn Nguyễn Cao Siêu, SJ
Hãy Nâng Tâm Hồn Lên Tháng 12
16 THÁNG MƯỜI HAI
Vậy Chúng Tôi Phải
Làm Gì?
Thiên Chúa đang đến gần
ta, vậy ta sẽ đáp lại thế nào đây? Cũng như con cái Israel bên bờ sông Gio-đan,
chúng ta tự hỏi: “Vậy chúng tôi phải làm gì ?” Thiên Chúa hiểu thấu tất cả những
gì kín nhiệm thẳm sâu trong cõi lòng con người, vì Ngài đến để làm ánh sáng soi
chiếu lương tâm và trái tim con người.
Chúa đến gần ta, ta
đáp trả thế nào đây? Đáp trả thế nào trước sự hiện diện của Ngài? Chúng ta có đầy
lòng tôn thờ, đầy lòng nhiệt tâm với Chúa và tin tưởng nơi Ngài không? Phụng vụ
Mùa Vọng kêu mời chúng ta đáp trả bằng thái độ như thế.
Hay chúng ta hành động
cách khác hẳn? Hay chúng ta cứ sống đối ngược lại tinh thần mùa Vọng? Sự gần
gũi của Thiên Chúa đã “quen quá hóa nhàm” đối với chúng ta rồi sao? Phải chăng
chúng ta đã đánh mất chân lý thẳm sâu mà Thiên Chúa trao cho chúng ta trong Mùa
Vọng? Phải chăng chúng ta đã trở nên dửng dưng với chân lý ấy?
Trước sự hiện diện gần
gũi của Thiên Chúa, chúng ta có sẽ nói ‘vâng’? Hay là sự hiện diện ấy chỉ tổ quấy
rầy và gây phiền phức cho chúng ta?
Phụng vụ Mùa Vọng thúc
giục chúng ta giải quyết những câu hỏi ấy. Đó là những câu hỏi vô cùng cốt yếu.
Những câu hỏi ấy không chỉ liên hệ tới con người luân lý và đến cung cách ứng xử
của chúng ta, mà chúng còn liên hệ đến chính cốt lõi hiện hữu của chúng ta, đến
lương tâm Kitô giáo của chúng ta.
Anh em hãy vui lên,
Chúa đang đến gần! Niềm vui của chúng ta sẽ là niềm vui đích thực và sâu xa khi
chúng ta hiểu và đón nhận tất cả sự thật trong tiếng kêu của Gioan Tẩy Giả bên
bờ sông Gio-đan. Chúng ta không bao giờ được phép quên rằng Thiên Chúa, Đấng vô
cùng gần gũi với ta, cũng là một Thiên Chúa vô cùng thánh thiện!
– suy tư 366 ngày của
Đức Gioan Phaolô II –
Lm. Lê Công Đức dịch từ nguyên tác
LIFT UP YOUR HEARTS
Daily Meditations
by Pope John Paul II
Lời Chúa Trong Gia Đình
Chúa Nhật III Mùa Vọng; Xp
3, 14-18a; Pl 4, 4-7; Lc 3, 10-18.
LỜI SUY NIỆM: Khi ông Gioan Tẩy Giả đi khắp vùng ven sông
Giođan, rao giảng kêu gọi người ta chịu phép rửa tỏ lòng sám hối để được ơn tha
tội. “Đám đông hỏi ông rằng: Chúng tôi phải làm gì đây” (Lc 3,10).
Chúng ta đang ở trong Mùa vọng, mùa chuẩn bị đón chờ Chúa đến. Chúng ta cũng phải
tự đặt câu hỏi như đám đông ngày trước họ đã hỏi với Gioan Tẩy Giả: “Tôi phải
làm gì đây để được ơn tha tội?” Trong đời sống của người Ki-tô hữu, Thiên Chúa
ban cho chứng ta có Chúa Thánh Thần, để soi sáng giúp đỡ để chúng ta trở về với
chính mình và với Thiên Chúa trong sự thật. Với tình yêu thương của Thiên Chúa,
Ngài muốn mỗi người chúng ta dám sống lả người Công Bằng và Bác Ái, dám là người
chân thật với Chúa, với tha nhân và với chính mình. Từ chối buông trôi theo bạo
lực, và mọi ước muốn thấp hèn. Để chúng ta có tâm hồn thánh thiện đón mừng Lễ
Giáng Sịnh.
Mạnh Phương
16 Tháng Mười Hai
Hơi Ấm Của Tình Người
Một vị linh đạo Ấn
Giáo và các môn sinh ngồi quây quần bên một bếp lửa hồng. Sức nóng của than hồng
và hơi nóng của từng người làm cho căn phòng ấm hẳn ra... Nhưng bỗng chốc, vị
linh đạo già run lập cập, môi ông bập bẹ không nói ra lời. Các môn sinh lo lắng
cho sức khỏe của thầy: "Thưa thầy, chắc thầy yếu trong người, chúng con
xin phép được cho thêm củi vào lò sưởi".
Trong cơn thổn thức,
vị linh đạo già cố gắng nói từng tiếng: "Lửa và sức nóng trong căn phòng
này quá đủ cho ta... Ta cảm thấy lạnh là bởi vì bên ngoài có một người hành khất
đang run lập cập".
Quả thật, đúng như
lời của vị thầy, các môn sinh đã mở cửa nhìn ra ngoài, và họ đã tìm thấy một
người hành khất đang rét run vì đói và lạnh... Họ đưa người đó vào trong căn
phòng, săn sóc cho anh và từ giây phút ấy, vị linh đạo già cũng trút bớt được nỗi
rét run của mình.
Câu chuyện được trích
từ kho tàng khôn ngoan của người Ấn Ðộ trên đây có lẽ gợi lại cho chúng ta lời
của thánh Giacôbê tông đồ: "Ðức Tin không có việc làm là một Ðức Tin chết".
Vị linh đạo già trên đây đã cảm thấy rét run là bởi vì sự ấm áp của thầy trò
đang có với nhau chưa được chia sẻ cho người khác. Ông chỉ cảm thấy thật sự ấm
lòng, khi hơi ấm của sự quây quần ấy được san sẻ cho người khác.
Vị linh đạo này là
hình ảnh của đời sống Ðức Tin của chúng ta. Dù có sốt sắng bao nhiêu trong việc
cầu nguyện, trong các nghi thức phụng tự, nếu tâm hồn chúng ta không được nuôi
dưỡng bằng lòng mến đối với tha nhân, thì hơi ấm của lòng đạo đức nơi chúng ta
chỉ là một thứ hơi ấm giả hiệu... Một Ðức Tin nhiệt thành, một Ðức Tin có hơi ấm
thật sự cần phải được nuôi dướng bằng lòn mến.
(Lẽ Sống)






Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét