27/02/2018
Thứ ba tuần 2 Mùa Chay
Bài Ðọc I: Is 1, 10.
16-20
"Các ngươi hãy
học làm điều lành và tìm kiếm công lý".
Trích sách Tiên tri
Isaia.
Hỡi các Thủ lãnh thành
Sôđôma, hãy nghe lời Chúa; hỡi dân thành Gômôra, hãy lắng nghe lề luật của
Thiên Chúa chúng ta. Các ngươi hãy tắm rửa, hãy thanh tẩy, đừng làm điều xấu nữa,
hãy làm điều lành; hãy tìm kiếm công lý, hãy cứu giúp kẻ bị áp bức, hãy xét xử
công bằng cho những trẻ mồ côi và bênh vực người goá bụa.
Và Chúa phán:
"Các ngươi hãy đến và đối chất với Ta: cho dầu tội lỗi các ngươi như màu đỏ
thắm, cũng sẽ trở nên trắng như tuyết; cho dầu đỏ như vải điều, cũng sẽ trở nên
trắng như len. Nếu các ngươi quyết tâm nghe Ta, các ngươi sẽ hưởng hoa màu ruộng
đất; nhưng nếu các ngươi cố chấp không nghe và khiêu khích Ta, thì lưỡi gươm sẽ
tiêu diệt các ngươi, vì miệng Chúa phán như thế".
Ðó là lời Chúa.
Ðáp Ca: Tv 49, 8-9.
16bc-17. 21 và 23
Ðáp: Ai đi đường ngay thẳng, Ta chỉ cho thấy ơn Thiên
Chúa cứu độ (c. 23b).
Xướng: 1) Ta không khiển
trách ngươi về chuyện dâng lễ vật, vì lễ toàn thiêu của ngươi đặt ở trước mặt
Ta luôn. Ta không nhận từ nhà ngươi một con bò non, cũng không nhận từ đoàn
chiên ngươi những con dê đực. - Ðáp.
2) Tại sao ngươi ưa kể
ra những điều huấn lệnh, và miệng ngươi thường nói về minh ước của Ta, ngươi là
kẻ không ưa lời giáo huấn, và ném bỏ lời Ta lại sau lưng? - Ðáp.
3) Ngươi làm thế, mà
Ta đành yên lặng? Ngươi đã tưởng rằng Ta giống như ngươi? Ta sẽ bắt lỗi, sẽ
phơi bày trước mặt ngươi tất cả. Ai hiến dâng lời khen ngợi, người đó trọng
kính Ta; ai đi đường ngay thẳng, Ta chỉ cho thấy ơn Thiên Chúa cứu độ. - Ðáp.
Câu Xướng Trước Phúc
Âm: Ga 6, 64b và 69b
Lạy Chúa, lời của Chúa
là thần trí và là sự sống; Chúa có những lời ban sự sống đời đời.
Phúc Âm: Mt 23, 1-12
"Họ nói mà
không làm".
Tin Mừng Chúa Giêsu
Kitô theo Thánh Matthêu.
Khi ấy, Chúa Giêsu
phán cùng dân chúng và các môn đệ rằng: "Các Luật sĩ và các người biệt
phái ngồi trên toà Môsê: vậy những gì họ nói với các ngươi, hãy làm và tuân giữ,
nhưng đừng noi theo hành vi của họ, vì họ nói mà không làm. Họ buộc những bó nặng
và chất lên vai người ta, còn chính họ lại không muốn giơ ngón tay lay thử. Mọi
công việc họ làm đều có ý cho người ta thấy, vì thế họ nới rộng thẻ Kinh, may
dài tua áo. Họ muốn được chỗ nhất trong đám tiệc và ghế đầu trong hội đường, ưa
được bái chào nơi đường phố và được người ta xưng hô là "thầy". Phần
các ngươi, các ngươi đừng muốn được người ta gọi là thầy, vì các ngươi chỉ có một
Thầy, còn tất cả các ngươi đều là anh em với nhau. Và các ngươi cũng đừng gọi
ai dưới đất là cha, vì các ngươi chỉ có một Cha, Người ngự trên trời. Các ngươi
cũng đừng bắt người ta gọi là người chỉ đạo, vì các ngươi có một người chỉ đạo,
đó là Ðức Kitô. Trong các ngươi ai quyền thế hơn sẽ là người phục vụ các ngươi.
Hễ ai tự nhắc mình lên, sẽ bị hạ xuống, và ai tự hạ mình xuống, sẽ được nâng
lên".
Ðó là lời Chúa.
Suy Niệm: Họ Nói Mà
Không Làm
Trong cuốn "Nhật
Ký Một Tâm Hồn", Ðức Giáo Hoàng Gioan XXIII đã ghi lại tất cả cuộc sống
thiêng liêng của Ngài. Trong đó, phần quan trọng nhất là phần ghi lại những lần
tĩnh tâm, từ lúc trong Chủng Viện cho đến những năm trên ngôi Giáo Hoàng. Ðối với
Ngài, mỗi lần tĩnh tâm là mỗi lần kiểm điểm lại cuộc đời. Ðặc biệt là lúc Ngài
80 tuổi, gần từ giã dương thế, mặc dù ở trên ngôi Giáo Hoàng bận rộn muôn nghìn
việc đại sự, Ngài vẫn thường xuyên tự kiểm điểm. Ngài luôn quyết tâm sống xứng
đáng là một tâm hồn cao cả, muốn sửa đổi mình liên lỉ để sống đẹp lòng Chúa cho
đến giây phút cuối cùng.
Ngày thứ Hai
(14/08/1961), Ðức cố Giáo Hoàng Gioan XXIII đã ghi lại trong tập "Nhật Ký
Một Tâm Hồn" sáu khẩu hiệu để sống hoàn hảo như sau:
Muốn được sống hoàn hảo
tôi phải:
1. Ao ước nên công
chính và thánh thiện chỉ vì mong làm đẹp lòng Chúa.
2. Hướng mọi tư tưởng
và hành động của tôi vào sự phục vụ, hầu làm sáng danh Chúa và Hội Thánh.
3. Rất bình tĩnh, cho
dù mọi việc xảy ra cho tôi hay cho Hội Thánh, vì biết rằng Chúa gọi tôi luôn
làm việc và chịu khổ vì Hội Thánh.
4. Luôn luôn phó thác
cho Thiên Chúa quan phòng.
5. Luôn luôn nhìn nhận
tôi là "không".
6. Sắp xếp công việc mỗi
ngày rõ ràng, có trật tự.
Anh chị em thân mến!
Có thể nói, đó là sáu
bí quyết sống của vị Giáo Hoàng vĩ đại trong lịch sử cận đại của Giáo Hội Công
Giáo, để khỏi bị Chúa trách như đã trách những người lãnh đạo Pharisiêu giả
hình "nói mà không làm", buộc kẻ khác tuân giữ giới răn Thiên Chúa
còn chính mình thì không giữ. Ðể trở thành chứng nhân đức tin của Chúa, mỗi người
Kitô hữu trong bất cứ cấp bậc nào trong Giáo Hội, luôn luôn thực hiện việc kiểm
điểm đời sống mỗi ngày, mỗi tuần để xét xem mình đang sống thực thi Lời Chúa dạy
đến mức độ nào.
Bà Raissa Maritain vợ
của triết gia nổi tiếng người Pháp là ông Jacques Maritain đã ghi lại trong tập
nhật ký của bà như sau:
"Trong đời sống
thiêng liêng, tôi không nên so sánh mình với kẻ khác. Vì làm như vậy tôi có
khuynh hướng chỉ trích những tật xấu, những khuyết điểm của kẻ khác. Tôi chỉ biết
so sánh đời sống tôi với lý tưởng Chúa Giêsu Kitô đề ra cho tôi mà thôi. Và như
thế tôi được mời gọi tiến bước mãi, canh tân mãi không ngừng".
Ðó là một bí quyết quí
giá khác nữa để giúp mỗi người chúng ta sống thực hành Lời Chúa dạy, để khỏi bị
Chúa trách giữ đạo ngoài môi miệng: "Hữu danh vô thực - nói mà không
làm".
Bài Tin Mừng hôm nay
trích từ (Mt 23,1-12) giúp ta nhớ lại những lời cảnh tỉnh của Chúa Giêsu đã dạy
cho dân chúng và các môn đệ, cho những kẻ tin theo Chúa và những người được
Ngài trao phó lãnh đạo cộng đoàn. Càng có nhiệm vụ cao cả, thì người đồ đệ càng
phải có đời sống khiêm nhượng, thánh thiện; càng phải thực thi Lời Chúa dạy mỗi
ngày một hoàn hảo hơn.
Ðức cố Hồng Y Phanxicô
Xaviê Nguyễn Văn Thuận, tác giả tập sách "Ðường Hy Vọng" đã chia sẻ về
trách nhiệm của người lãnh đạo cộng đoàn dân Chúa như sau:
Lãnh đạo không có
gương sáng - được vâng phục mà không kính phục.
Lãnh đạo chỉ nêu gương
sáng trong nhiệm vụ - được kính phục mà không mến phục.
Lãnh đạo nêu gương
sáng trong mọi lãnh vực - được vâng phục, kính phục, mến phục và có tầm ảnh hưởng
rất sâu rộng.
Chúa Giêsu đã không ngừng
biến đổi tức khắc các tông đồ bằng mệnh lệnh, nhưng Chúa để họ tự canh tân. Con
hãy tin tưởng và làm cho người ta tin tưởng, sống và làm cho người ta thích sống
như con.
Lãnh đạo phải trở nên
mọi sự cho mọi người trong bất cứ trường hợp nào. Chấp nhận mọi thứ công việc
như nhọc mệt, chống đối và khi cần, phải hy sinh cả mạng sống con để mưu ích
cho đoàn thể. Nhưng đừng khi nào làm giảm sút sự lo lắng cho chính linh hồn
con. Nhận trách nhiệm lãnh đạo con hãy nhớ rằng: sau khi đem hết thiện chí chu
toàn nhiệm vụ, con hãy xem mình là đầy tớ vô dụng, nhìn nhận con nhiều khuyết
điểm, không ngạc nhiên buồn phiền khi được đáp trả bằng hiểu lầm và vô ơn.
Trách nhiệm của mọi
trách nhiệm của người hướng dẫn cộng đoàn là lo lắng, chăm sóc cho chính linh hồn
mình trước, là canh tân chính mình trước để rồi có thể giúp anh chị em canh
tân. Ðó là trách nhiệm của mọi người đồ đệ Chúa giữa anh chị em chưa biết Chúa
hay đang sống trong lãnh đạm, nguội lạnh và cả chống đối Chúa nữa.
Lạy Chúa, nhìn lên mẫu
gương và lời dạy của Chúa, con nhìn thấy mình còn nhiều khuyết điểm. Xin Chúa
thương hướng dẫn con canh tân đời sống đức tin của mình, để mỗi ngày con được
trở thành bảng chỉ đường rõ ràng hơn, giúp anh chị em con nhìn nhận và tôn vinh
Chúa. Amen.
Veritas Asia
LỜI CHÚA MỖI NGÀY
Thứ Ba Tuần II MC
Bài đọc: Isa
1:10, 16-20; Mt 23:1-12.
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Thực hành đức tin.
Chúng ta thường phán
xét con người theo những gì chúng ta thấy bên ngòai, vì chúng ta không thấy được
những gì trong tâm hồn họ. Vì thế, chúng ta rất dễ sai lầm trong việc phán đóan
và chọn lựa. Đến khi chúng ta phát giác ra đó không phải là con người thật của
họ, nhiều lần chúng ta đã phải đau đớn thốt lên: “Thật! không thể nào ngờ được!”
Hay, “bề ngòai thơn thớt nói cười, mà trong nham hiểm một bồ dao găm.”
Thiên Chúa phán xét rất
khác chúng ta, vì Ngài thấu suốt những gì đang xảy ra trong tâm hồn. Điều nguy
hiểm cho chúng ta là vì quá quen với sự phán đóan bên ngòai, nên chúng ta cũng
“quen thói đóng kịch” khi đến với Thiên Chúa; và vì thế, chúng ta bị lên án nặng
nề.
Các Bài Đọc hôm nay đề
phòng chúng ta khỏi những thói quen nguy hiểm này. Trong Bài Đọc I, tiên tri
Isaiah kêu gọi các nhà lãnh đạo của Israel hãy vứt bỏ các tội ác khi đến cầu
xin với Thiên Chúa. Nếu muốn Ngài nhận lời cầu xin và chúc phúc, họ phải ăn năn
xám hối và thực thi công bình. Trong Phúc Âm, Chúa Giêsu khiển trách thái độ giả
hình và kiêu ngạo của các kinh-sư và Biệt-phái. Ngài đề phòng các tông đồ đừng bắt
chước những hành động của họ và dạy dỗ các ông chú ý đến thái độ khiêm nhường
và tinh thần phục vụ bên trong.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I: Hãy sống thành thật và thực thi công bình.
1.1/ Phải thay đổi cuộc sống: Như đã nói nhiều lần, giao ước của Thiên Chúa với Israel
là giao ước có điều kiện. Ngài sẽ bảo vệ dân nếu họ tuân giữ Lề Luật; nếu họ bất
tuân không giữ, Ngài sẽ để họ làm mồi cho quân dữ. Các tiên-tri được Thiên Chúa
gởi đến để nhắc nhở dân biết xét mình và ăn năn trở lại. Tiên-tri Isaiah đưa ra
3 điểm chính:
(1) Trút bỏ tội ác:
“Hãy rửa cho sạch, tẩy cho hết, và vứt bỏ tội ác của các ngươi cho khỏi chướng
mắt Ta. Đừng làm điều ác nữa.” Hai tội chính được nhắc đi nhắc lại nhiều lần bởi
các tiên-tri: giả hình khi đến với Thiên Chúa và bất công xã hội.
(2) Xưng thú tội lỗi:
Đức Chúa phán: "Hãy đến đây, ta cùng nhau tranh luận! Tội các ngươi, dầu
có đỏ như son, cũng ra trắng như tuyết; có thẫm tựa vải điều, cũng hoá trắng
như bông.” Thiên Chúa không chấp tội con người, nhưng sẵn sàng tha thứ khi con
người nhận ra tội lỗi của mình và xám hối; không có tội gì là không thể tha thứ
đối với Ngài.
(3) Tập làm điều thiện:
“Hãy tìm kiếm lẽ công bình, sửa phạt người áp bức, xử công minh cho cô nhi, biện
hộ cho quả phụ.” Thiên Chúa bênh vực người cô thân cô thế vì những người này ít
khi được bảo vệ bởi xã hội. Những người có quyền thế là những người dễ bị mua
chuộc và đối xử bất công với những hạng người này.
1.2/ Hậu quả của hành động:
Sống thế nào, phải chịu kết quả như vậy.
Tiên-tri Isaiah chỉ nhắc lại những gì Thiên Chúa hứa khi làm giao ước với
Moses, bằng cụm từ khác: “Nếu các ngươi chịu nghe lời Ta, các
ngươi sẽ được hưởng dùng hoa mầu trong xứ. Còn nếu các
ngươi từ chối mà phản nghịch, các ngươi sẽ phải ăn gươm ăn
giáo." Nói cách khác, nếu họ vâng lời Thiên Chúa và thực thi công bằng,
họ sẽ có hòa bình, đất đai sẽ sinh hoa quả để nuôi dưỡng họ; nếu họ bất tuân,
chiến tranh sẽ xảy ra: ngọai xâm hay nội chiến, lúc đó họ sẽ chết vì gươm giáo
hay phải lưu đày xa quê hương.
2/ Phúc Âm: Tri hành đồng nhất
2.1/ Người đóng kịch: Tài tử nổi tiếng là người nói hay và diễn xuất giỏi, làm
sao để sống như nhân vật trong vở kịch; mặc dù biết đó không phải là con người
thật của mình. Ví dụ: người nghệ sĩ có gia đình phải đóng vai linh mục hay thầy
tu. Người diễn xuất:
(1) Phải giả vờ, không
được sống thật: Họ không được nói những gì họ muốn nói; nhưng phải nói những gì
đạo diễn muốn họ nói: nhiều khi muốn nói có nhưng phải nói không, hay ngược lại.
Ngòai ra, còn phải diễn xuất sao cho đúng tâm tình của vai họ thủ: đang buồn
cũng phải giả vui, hay đang vui cũng phải giả khóc. Họ chỉ có thể sống thật với
con người của mình sau khi cánh màn nhung khép lại.
Đức Giêsu nhận ra tính
kịch sĩ nơi những người Biệt-phái và Kinh-sư khi họ ăn chay, cầu nguyện, và làm
phúc bố thí; nên Ngài đã dạy các môn đệ cách làm những việc lành này cho đúng,
mà chúng ta đã nghe trong ngày Thứ Tư Lễ Tro. Hôm nay, Chúa Giêsu đề phòng các
môn đệ về tài giảng dạy của họ: "Các Kinh-sư và các người Pharisees ngồi
trên toà ông Moses mà giảng dạy. Vậy, tất cả những gì họ nói, anh em hãy làm,
hãy giữ, còn những việc họ làm, thì đừng có làm theo, vì họ nói mà không làm. Họ
bó những gánh nặng mà chất lên vai người ta, nhưng chính họ thì lại không buồn
động ngón tay vào.”
(2) Phải hóa trang,
không được mang những gì mình thích: Những người đóng kịch sợ người ta biết bộ
mặt thật của mình, nên phải đeo mặt nạ; hay phải hóa trang kỹ lưỡng để người
xem khỏi nhận ra. Điều nguy hiểm cho những người này là nguy cơ bị tha hóa: đeo
mặt nạ riết rồi tưởng là mặt thật của mình, hóa trang đóng kịch mãi rồi thành
thói quen. Khi phải trở về sống ở đời thực, họ cũng vẫn đóng kịch như đang trên
sân khấu vậy. Chúng ta có thể nhận ra tính thay vợ đổi chồng như thay áo của một
số các nghệ sĩ.
Các Biệt-phái và
Kinh-sư cũng hành động như các nghệ sĩ. Lề Luật khuyến khích họ phải ăn mặc
theo lễ nghi mỗi khi lên Đền Thờ cầu nguyện. Mặc lễ phục mãi rồi trở thành thói
quen. Họ nghĩ rằng cứ phải đeo những hộp kinh thật lớn trước trán và mang những
tua áo thật dài mới có thể cầu nguyện, hay là thành người đạo đức thánh thiện.
Họ quên rằng “chiếc áo không làm nên thầy tu;” và Thiên Chúa muốn họ có tâm hồn
ngay thẳng khi cầu nguyện.
2.2/ Sống thật với con
người của mình:
(1) Sống khiêm nhường:
Con người thích quyền bính, danh vọng, và được phục vụ như các Kinh-sư và Biệt-phái:
“Họ ưa ngồi cỗ nhất trong đám tiệc, chiếm hàng ghế đầu trong hội đường, ưa được
người ta chào hỏi ở những nơi công cộng và được thiên hạ gọi là
"Rabbi".” Người môn đệ Chúa Giêsu được kêu gọi để làm ngược lại:
“Trong anh em, người làm lớn hơn cả, phải làm người phục vụ anh em. Ai tôn mình
lên, sẽ bị hạ xuống; còn ai hạ mình xuống, sẽ được tôn lên.”
(2) Biết Thiên Chúa,
biết mình, và biết người: Nói một cách tuyệt đối, chỉ có Thiên Chúa mới xứng
đáng được gọi là Thầy, Cha, hay Vị Lãnh Đạo. Tất cả chúng ta đều là anh chị em
với nhau. Tuy nhiên, Thiên Chúa cũng chọn và trao trách nhiệm cho mỗi người:
cha mẹ, thầy dạy, người lãnh đạo, tiên tri, tư tế … như chúng ta thấy trong
Kinh Thánh. Chính Chúa Giêsu, tuy là Thiên Chúa, cũng chọn để gọi Thánh Giuse
và Đức Mẹ là cha mẹ mình. Điều Chúa Giêsu muốn nhấn mạnh ở đây là thái độ khiêm
nhường và tinh thần phục vụ khi thi hành bổn phận, chứ không được kiêu ngạo,
chú trọng đến danh xưng, và lợi dụng quyền hành.
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
- Chúng ta phải sống
thành thật với Thiên Chúa, vì chúng ta không thể giấu Ngài bất cứ điều gì.
Chúng ta cũng phải sống công bằng và thành thật với nhau, vì không ai muốn bị
người khác đánh lừa, và đó cũng là tiêu chuẩn để Thiên Chúa ban ơn và chúc phúc.
- Giáo dục rất cần thiết
để trẻ em biết sống thật. Đừng bao giờ dạy dỗ con cái đóng kịch để đánh lừa người
khác, vì rất dễ thành thói quen.
Lm. Anthony ĐINH MINH TIÊN, OP.
27/02/2018
THỨ BA TUẦN 2 MC
Mt 23,1-12
Mt 23,1-12
TẤT CẢ CHO CHÚA VÀ VÌ CHÚA
“Đừng để ai dưới đất gọi mình là thầy… là cha… là người chỉ
đạo…” (Mt 23,8-10)
Suy niệm: Trong bài Tin Mừng này, ta
nhận thấy có đến bốn chữ “đừng” được Chúa Giê-su sử dụng. Ngài
muốn nhấn mạnh điều gì qua các chữ “đừng” ấy? Thưa, Ngài muốn
thanh luyện động cơ việc phục vụ của người môn đệ. Vì nếu không được nhắc nhở,
nhiều người sẽ mắc phải bệnh thích kể công, nhất là với các nhà lãnh đạo, người
phụ trách trong Giáo hội. Một khi kể công trước mặt người đời, ta sẽ không còn
công trạng gì trước Thiên Chúa. Nói cách khác, dù có được gọi là thầy, là cha,
là người chỉ đạo, người ấy phải có thái độ khiêm nhường trong công việc phục vụ
của mình. Khi ấy họ sẽ vừa xứng với danh, vừa hợp với phận của mình, vừa đáng
được Chúa thưởng công. Chúa Giê-su dạy ai nâng mình lên sẽ bị hạ xuống, và ai hạ
mình xuống sẽ được tôn lên. Ngài đúng là Chúa, là Thầy, thế mà, với cái chậu và
cái khăn Ngài quỳ xuống rửa chân cho môn đệ. Ngài là mẫu gương tuyệt hảo của Đấng “đến
để phục vụ chứ không phải để được phục vụ” (Mt 20,28).
Mời Bạn: Khi phục vụ cộng đoàn, bạn
nhắm đến mục đích nào? Đâu là động cơ thật sự đang thúc đẩy công việc bạn làm?
Danh tiếng, lợi lộc, địa vị hay thứ gì khác? Cách tốt nhất để làm người lãnh đạo
trong Giáo hội Chúa là làm gương sáng, làm cho Chúa, vì Chúa, để danh Chúa được
vinh quang hơn.
Sống Lời Chúa: Tôi duyệt xét lại động cơ
thật sự chi phối mọi việc mình làm, nhất là khi thi hành sứ vụ Chúa giao, ý thức
mình chỉ là tôi tớ vô dụng.
Cầu nguyện: Lạy Chúa, xin cho con sống tinh thần của một “đầy tớ vô dụng,
đã chỉ làm bổn phận đấy thôi” (Lc 17,10) để thanh tẩy tính kiêu ngạo và ích kỷ
của con. Amen.
(5 phút Lời Chúa)
Nói mà không làm (27.2.2018 – Thứ ba Tuần 2 Mùa Chay)
“Đừng để ai gọi mình là thầy, đừng gọi ai là cha…” Lời của Đức Giêsu vẫn là một lời cảnh giác cho Giáo hội mọi thời.
Suy niệm:
Bài Tin Mừng hôm nay được đọc trong Mùa Chay
không phải để chúng ta nghiền ngẫm thói hư của một số
người Pharisêu,
nhưng để chúng ta soi gương họ mà nhận ra mình.
Chẳng có thói đạo đức giả nào của họ mà ta được miễn
nhiễm.
Đạo đức giả đơn giản là một sự mâu thuẫn, thiếu thống
nhất nơi lòng người.
Nói rất hay, giảng rất đúng, nhưng lại chẳng sống điều
mình nói hay giảng.
Có một khoảng cách thật xa giữa ngôn và hành.
Chất trên vai người khác gánh nặng của luật lệ với
những đòi hỏi chi li,
nhưng chính mình lại không muốn chia sẻ chút nào gánh
nặng đó.
Vẫn là khoảng cách giữa nói và làm, giữa mình với
người khác.
Đeo trên trán hay cánh tay những hộp kinh thật to,
đính những tua áo thật dài:
các cử chỉ này lẽ ra để bày tỏ tình yêu đối với Lời
Chúa, qui hướng về Chúa,
thì lại trở nên những cử chỉ qui về mình,
nhằm làm cho người ta thấy mình, thấy sự đạo hạnh của
mình, để tìm tiếng khen.
Người đạo đức giả không thực sự tìm Chúa.
Chúa chỉ là phương tiện để họ tự đánh bóng mình trước
mặt người đời.
Háo danh là điều họ khó dứt bỏ trong cuộc sống:
ưa ngồi chỗ nhất, ưa chiếm ghế đầu, thích được chào là
rabbi…
Cộng đoàn Kitô hữu của Matthêu là một cộng đoàn huynh
đệ.
Trong cộng đoàn ấy hẳn có những vị thầy dạy.
Có những bậc thầy cao niên được gọi một cách trân
trọng là rabbi.
Có những đấng sáng lập cộng đoàn được gọi một cách
kính cẩn là cha.
Nhưng bất chấp điều đó, Đức Giêsu khẳng định:
“Tất cả anh em đều là anh em với nhau” (c.8).
Mọi thành viên trong cộng đoàn đều lệ thuộc như nhau
vào một vị Thầy duy nhất là Đức Giêsu Kitô,
vào một người Cha duy nhất là Cha trên trời.
Các
Kitô hữu gọi nhau là anh, là chị, là em,
và đối xử với nhau như
anh chị em, con một Cha, học trò một Thầy.
“Đừng để ai gọi mình
là thầy, đừng gọi ai là cha…”
Lời của Đức Giêsu vẫn là
một lời cảnh giác cho Giáo hội mọi thời.
Càng lớn mạnh theo thời
gian, Giáo hội càng cần một cơ cấu tổ chức,
bao gồm nhiều chức vụ
lãnh đạo có uy quyền.
Làm sao để tinh thần phục
vụ khiêm hạ của Đức Kitô thấm vào mọi cơ cấu?
Làm sao để mọi vị thầy
của Giáo hội không che khuất Đấng là vị Thầy duy nhất?
Làm sao để các người cha
thiêng liêng múc được tình phụ tử dịu hiền
từ Người Cha duy nhất là
chính Thiên Chúa?
Cầu nguyện:
Lạy Chúa Giêsu,
khi đến với nhau,
chúng con thường mang những mặt nạ.
Chúng con sợ người khác
thấy sự thật về mình.
Chúng con cố giữ uy tín
cho bộ mặt
dù đó chỉ là chiếc mặt nạ
giả dối.
Khi đến với Chúa,
chúng con cũng thường
mang mặt nạ.
Có những hành vi đạo đức
bên ngoài
để che giấu cái trống
rỗng bên trong.
Có những lời kinh đọc
trên môi,
nhưng không có chỗ trong
tâm hồn,
và ngược hẳn với cuộc
sống thực tế.
Lạy Chúa Giêsu,
chúng con cũng thường
ngắm mình trong gương,
tự ru ngủ và đánh lừa
mình,
mãn nguyện với cái mặt nạ
vừa vặn.
Xin giúp chúng con cởi bỏ mọi thứ mặt nạ,
đã ăn sâu vào da thịt
chúng con,
để chúng con thôi đánh
lừa nhau,
đánh lừa Chúa và chính
mình.
Ước gì chúng con xây dựng bầu khí chân thành,
để chúng con được lớn lên trong bình an.
Lm Antôn Nguyễn Cao Siêu, SJ
Hãy Nâng Tâm Hồn Lên
27 THÁNG HAI
Khát Khao Kết Hợp
Mật Thiết Với Đức
Kitô
Trong suốt cả Mùa
Chay, lời mời gọi này của phụng vụ vẫn âm vang trong lòng chúng ta: “Hãy nhớ rằng
người là tro bụi, và người sẽ trở về bụi tro” (St 3,19). Nếu chúng ta đủ khiêm
tốn nhìn nhận thân phận của mình, chúng ta có thể nhận hiểu tính khẩn thiết
trong tiếng gọi của Thiên Chúa: “Hãy sám hối và tin vào Tin Mừng” (Mc 1,15).
Ước gì tiếng gọi đó vẫn
luôn đồng hành với chúng ta mỗi ngày trong suốt Mùa Chay. Ước gì tiếng gọi đó
làm thay đổi cách nghĩ của chúng ta, thay đổi cách cư xử của chúng ta. Uớc gì
tiếng gọi đó thúc giục chúng ta biết khao khát cầu nguyện nhiều hơn nữa và kết
hiệp với Đức Kitô mật thiết hơn nữa trong chính nội tâm của mình. Ước gì tiếng
gọi đó giúp chúng ta nhận hiểu nhu cầu phải hy sinh và tiết chế. Ước gì – đối với
chúng ta – tiếng gọi đó của Thứ Tư Lễ Tro trở thành vừa là một đòi hỏi của con
tim vừa là một ân phúc dồi dào nhận được từ Thiên Chúa. Ước gì tiếng gọi đó
thúc đẩy chúng ta biết chú ý đến các nhu cầu của người khác: bạn hữu, gia đình
và cả những người ở xa. Ước gì tiếng gọi đó thôi thúc tất cả chúng ta dấn thân
thực hiện những công việc từ thiện cụ thể.
Một Mùa Chay nữa lại đến.
Đây là “thời gian thuận tiện” để quay về với Thiên Chúa. Đây là “ngày cứu độ”.
Tuy nhiên, ‘thuận tiện” hay “cứu độ” đến mức nào còn tùy thuộc vào thái độ đáp
trả của chính chúng ta.
Hạnh Các Thánh
27 Tháng Hai
Thánh Gabrien của Ðức Mẹ Sầu Bi (c. 1862)
Phanxicô, sinh trưởng trong một gia đình có đến 12 người con, và ngài mồ côi mẹ
khi mới bốn tuổi. Phanxicô được các cha dòng Tên dạy dỗ, và sau hai lần thoát
khỏi bệnh nặng, anh tin rằng Thiên Chúa kêu gọi anh vào đời sống tu trì. Tuy
nhiên, ước ao gia nhập dòng Tên của anh bị từ chối, có lẽ vì tuổi còn nhỏ, lúc ấy
anh chưa đến 17 tuổi. Sau cái chết của người chị vì bệnh dịch tả, quyết tâm đi
tu của anh lại càng mạnh mẽ hơn bao giờ hết, và anh được các cha dòng
Passionist chấp nhận. Khi bắt đầu cuộc sống đệ tử, Phanxicô lấy tên là Gabrien
của Ðức Mẹ Sầu Bi.
Là
một con người luôn luôn bình dị và vui tươi, không bao lâu Gabrien đã tập được
cho mình một đức tính: trung thành trong mọi chuyện dù nhỏ bé. Anh khiến mọi
người ngạc nhiên về tinh thần cầu nguyện của anh cũng như việc yêu thương người
nghèo, quan tâm đến người khác, tuân giữ quy luật cách nghiêm nhặt và hãm mình
phạt xác -- luôn luôn tùy theo tôn ý của bề trên.
Cha
bề trên rất kỳ vọng nơi Gabrien khi anh đang chuẩn bị cho đời sống linh mục,
nhưng chỉ sau bốn năm tu tập, các triệu chứng của bệnh lao bắt đầu xuất hiện.
Luôn luôn vâng lời, anh kiên nhẫn chịu đựng sự đau đớn và những hạn chế mà cơn
bệnh đòi hỏi, không muốn được lưu ý cách đặc biệt. Anh từ trần cách êm ái vào
ngày 27 tháng Hai 1862, khi mới 24 tuổi, sau khi sống gương mẫu cho mọi người.
Gabrien của Ðức Mẹ Sầu Bi được phong thánh năm 1920.
Trích từ NguoiTinHuu.com
27 Tháng Hai
Ðám Ðông Dưới Chân Thập Giá
Một trong những bức tranh nổi tiếng nhất của
danh họa Rembrandt, người Hòa Lan, sống vào thế kỷ 17, đó là bức tranh "Ba
Thập Giá". Nhìn vào tác phẩm, ai cũng bị thu hút ngay vào trung tâm: giữa
thập giá của hai người bất lương, thập giá của Chúa Giêsu trỗi lên một cách ngạo
nghễ. Dưới chân thập giá là cả một đám đông mà gương mặt nào cũng biểu lộ hận
thù oán ghét. Tác giả như muốn nói rằng không trừ một người nào mà không dính
líu vào việc đóng đinh Chúa Giêsu.
Nhìn kỹ vào đám đông, người ta thấy có
một gương mặt gần như mất hút vào trong bóng tối, nhưng một vài nét cũng đủ để
cho các nhà chuyên môn chẩn đoán rằng đó chính là khuôn mặt của danh họa
Rembrandt. Tại sao giữa đám đông của những kẻ đang đằng đằng sát khí khi tham dự
vào cuộc thảm sát Chúa Giêsu, Rembrandt lại chen vào khuôn mặt của mình? Câu trả
lời duy nhất mà người ta có thể đưa ra giải thích về sự hiện diện của tác giả
giữa đám người lý hình: đó là ý thức tội lỗi của chính ông. Rembrandt muốn thú
nhận rằng chính tội lỗi của ông đã đóng góp vào việc treo Chúa Giêsu lên thập giá.
Và qua sự có mặt của ông, tác giả cũng muốn nói với mỗi người chiêm ngắm bức
tranh rằng: họ cũng dự phần vào việc đóng đinh Chúa Giêsu.
Dưới
cái nhìn lịch sử thì quả thực cái chết của Chúa Giêsu trên thập giá là hành động
tội ác của những người Do Thái và La Mã cách đây hai ngàn năm. Phêrô đã chối bỏ
Ngài. Philatô đã rửa tay để chối bỏ trách nhiệm của ông. Những người Do Thái đã
cuồng tín kêu gào đóng đinh Ngài vào thập giá. Các binh sĩ La Mã đã đánh đập,
hành hung Ngài và cuối cùng treo Ngài lên thập giá.
Dưới
cái nhìn của người có niềm tin, thì cái chết của Ðức Kitô trên thập giá là một
Mầu Nhiệm. Mầu Nhiệm bởi vì chúng ta không thể hiểu được tại sao Con Một Thiên
Chúa đã phải trải qua một thân phận đớn đau như thế? Mầu Nhiệm bởi vì một cách
nào đó, người có niềm tin cũng cảm thấy mình đã thực sự tham dự vào việc đóng
đinh ấy. Chúng ta tuyên xưng rằng Ngài đã chịu đóng đinh vì chúng ta, nghĩa là
chính do tội lỗi của chúng ta mà Ngài đã phải bị treo trên thập giá. Tội lỗi của
chúng ta ngày nay, cho dầu cách xa hai ngàn năm, vẫn là một chối bỏ, một tiếng
reo hò, một sỉ vả hoặc chính một cái đóng đinh vào thân thể Ngài. Khi chúng ta
chối bỏ người anh em, khi chúng ta đối xử tệ bạc với người anh em, khi chúng ta
chối bỏ chính mình mà quên sự đau khổ của người xung quanh, đó chính là lúc
chúng ta dự phần vào việc đóng đinh Chúa Giêsu vào thập giá
Trích sách Lẽ Sống
Lectio Divina: Mátthêu 23:1-12
Thứ Ba Tuần II Mùa Chay
1.
Lời nguyện mở đầu
Lạy Chúa là Thiên Chúa chúng con,
Chúa muốn chúng con sống bằng đức tin của chúng con
Không quá thiên về như là một tập hợp các luật lệ và quy tắc
Mà là như là một mối tương quan giữa người và người
Với Chúa và với tha nhân.
Lạy Chúa, xin gìn giữ tâm hồn chúng luôn hướng về Chúa,
Để chúng con có
thể sống với những gì chúng con tin
Và để cho chúng con có thể bày tỏ tình yêu của chúng con dành cho Chúa
Trong việc phục vụ những người chung quanh chúng con,
Như Chúa Giêsu, Con Chúa, đã làm,
Đấng hằng sống với Chúa và Chúa Thánh Thần
Đến muôn thuở muôn đời.
2.
Phúc Âm – Mátthêu 23:1-12
Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng dân chúng và các môn đệ rằng: “Các Luật Sĩ và các người Biệt Phái ngồi trên tòa Môisen: vậy những gì họ nói với các ngươi, hãy làm và hãy tuân giữ, nhưng đừng noi theo hành vi của họ, vì họ nói mà không làm.
Họ buộc những bó nặng và chất lên vai người ta, còn chính họ lại không muốn giơ ngón tay lay thử. Mọi công việc họ làm đều có ý cho người ta thấy, vì thế họ nới rộng thẻ Kinh, may dài tua áo. Họ muốn được chỗ nhất trong đám tiệc và ghế đầu trong hội đường, ưa được bái chào nơi đường phố và được người ta xưng hô là “thầy”. Phần các ngươi, các ngươi đừng muốn được người ta gọi là thầy, vì các ngươi chỉ có một Thầy, còn tất cả các ngươi đều là anh em với nhau. Và các ngươi cũng đừng gọi ai dưới đất là cha, vì các ngươi chỉ có một Cha, Người ngự trên trời. Các ngươi cũng đừng bắt người ta gọi là người chỉ đạo, vì các ngươi có một người Chỉ Đạo, đó là Đức Kitô.
Trong các ngươi, ai quyền thế hơn sẽ là người phục vụ các ngươi. Hễ ai tự nhắc mình lên, sẽ bị hạ xuống, và ai tự hạ mình xuống, sẽ được nâng lên”.
3.
Suy Niệm
– Bài
Tin Mừng hôm nay trình bày lời chỉ trích của Chúa Giêsu đối với các Kinh Sư và người Biệt Phái vào thời đại của Người. Vào lúc bắt đầu công việc truyền giáo của Chúa Giêsu, các Luật Sĩ từ Giêrusalem đã xuống miền Galilêa để quan sát Người (Mc 3:22; 7:1). Bị bối rối bởi lời giảng dạy của Chúa Giêsu, họ đã dựa trên lời vu khống của mình nói rằng Chúa đã bị quỷ ám (Mc 3:22). Trong suốt ba năm, sự nổi tiếng của Chúa Giêsu tăng dần. Và đồng thời, mối mâu thuẫn giữa Chúa và các giới chức tôn giáo cũng tăng theo. Nguồn gốc của sự mâu thuẫn này là cách mà họ đặt mình trước mặt Thiên Chúa. Người Biệt Phái tìm sự an lành cho riêng họ, không ở trong tình yêu của Thiên Chúa dành cho họ, mà lại là trong việc tuân giữ nghiêm ngặt Lề Luật. Trước trạng thái tâm lý này, Chúa Giêsu nhấn mạnh đến việc thực hành tình yêu thương sẽ khiến cho việc tuân giữ lề luật trở thành tương đối và cho nó ý nghĩa thật sự.
– Mt
23:1-3: Nguồn gốc hay căn nguyên của lời chỉ trích: “Họ nói mà họ không làm”. Chúa Giêsu nhìn nhận thẩm quyền của các Kinh Sư và người Biệt Phái. Họ ngồi trên tòa Môisen và giảng dạy lề luật Thiên Chúa, nhưng chính họ lại không tuân giữ những gì họ giảng dạy. Vì thế, Chúa Giêsu nói với dân chúng và các môn đệ: “Vậy những gì họ nói với các ngươi, hãy làm và hãy tuân giữ, nhưng đừng noi theo hành vi của họ, vì họ nói mà không làm!” Đây là lời chỉ trích nặng nề! Ngay lập tức, giống như một tấm gương, Chúa Giêsu cho thấy một số khía cạnh bất nhất của các chức sắc tôn giáo.
– Mt
23:4-7: Hãy nhìn vào gương để làm một sự cải đổi đời sống. Chúa Giêsu kêu gọi sự chú ý của các môn đệ về cách cư xử bất nhất của một số Luật Sĩ. Trong việc suy gẫm về sự bất nhất này, tốt hơn hết là chúng ta hãy đừng nghĩ về cách cư xử của người Biệt Phái và các Kinh Sư thời xa xưa, mà hãy nghĩ về cách cư xử của chúng ta và sự bất nhất của chúng ta: Họ buộc những bó nặng và chất lên vai người ta, còn chính họ lại không muốn giơ ngón tay lay thử. Mọi công việc họ làm đều có ý cho người ta thấy để được kính nể; họ ưa chiếm ghế danh dự và ưa được gọi là các luật sĩ. Các Kinh Sư thì ưa đi vào nhà của các bà góa và làm bộ đọc kinh cầu nguyện lâu giờ để nuốt hết tài sản của họ! (Mc 12:40).
– Mt
23:8-10: Tất cả các ngươi đều là anh em với nhau. Chúa Giêsu ra lệnh cho chúng ta phải có thái độ trái lại. Thay vì lợi dụng tôn giáo và cộng đồng như là những phương tiện cho việc tự phô trương để có vẻ như là mình quan trọng hơn trước mặt những người khác, Chúa đòi hỏi người ta đừng dùng danh xưng Rabbi hay thầy, hay Thầy Dạy, hay Cha, hay người Chỉ Đạo; chỉ có Thiên Chúa ngự trên trời là Cha, và Chúa Giêsu là Thầy, là người Chỉ Đạo. Tất cả chúng ta đều là anh em. Đây là căn bản của tình huynh đệ xuất phát từ điều tin chắc rằng Thiên Chúa là Cha chúng ta.
– Mt
23:11-12: Lời kết luận: người cao trọng nhất phải là người phục vụ. Câu nói này là những gì đặc trưng cho cả giáo lý lẫn cách cư xử của Chúa Giêsu: “Trong các ngươi, ai quyền thế hơn sẽ là người phục vụ các ngươi. Hễ ai tự nhắc mình lên, sẽ bị hạ xuống” (xem Mc 10:43; Lc 14:11; 18:14).
4.
Một vài câu hỏi gợi ý cho việc suy gẫm cá nhân
– Chúa
Giêsu chỉ trích các Luật Sĩ về những điều gì và Chúa khen ngợi họ về những điều gì?
– Bạn đã soi gương mình chưa?
5.
Lời nguyện kết
Kẻ dâng lời tạ ơn làm hy lễ sẽ làm hiển danh Ta.
Ai sống đời hoàn hảo, Ta cho hưởng ơn cứu độ Chúa Trời.
(Tv 50:23)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét