09/10/2019
Thứ Tư tuần 27 thường
niên
BÀI ĐỌC I: Gn 4, 1-11
“Ngươi buồn bực vì dây dưa, chớ
thì Ta không tha thứ cho Ninivê, một thành phố rộng lớn sao?”
Trích sách Tiên tri
Giona.
Ông Giona buồn bực quá
sức và giận dữ, ông cầu nguyện cùng Chúa rằng: “Lạy Chúa, chớ thì chẳng phải
như lời con đã cầu xin khi con còn ở quê nhà con sao? Bởi đó con lo trốn sang
Tharsê: vì con biết Chúa là Thiên Chúa khoan nhân, từ bi, nhẫn nhục, đầy tình
thương và tha thứ tội ác. Lạy Chúa, giờ đây xin Chúa cất linh hồn con ra khỏi
con, vì thà con chết còn hơn là sống”. Chúa liền hỏi rằng: “Ngươi có nghĩ là
ngươi giận đúng không?”
Ông Giona ra khỏi
thành phố và ngồi ở phía đông thành phố; ông tự dựng một cái lều, và ngồi dưới
bóng nó, chờ xem biến cố sẽ xảy ra trong thành. Chúa là Thiên Chúa khiến một
dây dưa mọc lên khỏi đầu ông Giona, rợp bóng trên đầu ông, che mát cho ông (vì
ông mệt mỏi); nhờ dây dưa đó, ông Giona rất hân hoan vui mừng. Sáng sớm hôm
sau, Thiên Chúa khiến một con sâu cắn dây dưa, và nó ra khô héo. Khi mặt trời mọc
lên, Chúa khiến cơn gió nóng thổi lên và mặt trời giọi xuống đầu ông Giona, ông
nóng nực và xin cho mình chết mà rằng: “Thà con chết đi còn hơn là sống”.
Chúa phán cùng ông
Giona rằng: “Ngươi có nghĩ ngươi giận vì dây dưa là đúng không?” Ông thưa:
“Đúng, con giận cho đến chết (đi được!)” Chúa phán: “Ngươi buồn bực vì dây dưa
mà ngươi không mất công vun trồng, không làm cho nó mọc lên, đêm nay nó mọc lên
và đêm sau nó khô héo. Chớ thì Ta không tha thứ cho Ninivê, một thành phố rộng
lớn, trong đó có trên một trăm hai mươi ngàn người chưa biết phân biệt tay tả
tay hữu mình thế nào, và nhiều súc vật sao?”. Đó là lời Chúa.
ĐÁP CA: Tv 85, 3-4.
5-6. 9-10
Đáp: Lạy Chúa, Chúa
chậm bất bình và rất mực khoan dung (c. 15b).
Xướng:
1) Lạy Chúa, Chúa là
Thiên Chúa của con, xin thương con, vì con ân cần kêu van Ngài. Nguyện cho bầy
tôi Chúa được hân hoan, vì lạy Chúa, con vươn hồn lên tới Chúa. – Đáp.
2) Lạy Chúa, vì Chúa
nhân hậu và khoan dung, giầu lượng từ bi với những ai kêu cầu Chúa. Lạy Chúa,
xin nghe lời con khẩn nguyện, và quan tâm đến tiếng con van nài. – Đáp.
3) Các dân tộc mà Chúa
tạo thành, họ sẽ tới, lạy Chúa, họ sẽ thờ lạy Ngài, và họ sẽ ca tụng danh Ngài.
Vì Ngài cao cả và làm nên những điều kỳ diệu; duy một mình Ngài là Thiên Chúa.
– Đáp.
ALLELUIA: Mt 4, 4b
Alleluia, alleluia!
– Người ta sống không nguyên bởi bánh, nhưng bởi mọi lời do miệng Thiên Chúa
phán ra. – Alleluia.
PHÚC ÂM: Lc 11, 1-4
“Lạy Thầy, xin dạy chúng con cầu
nguyện”.
Tin Mừng Chúa Giêsu
Kitô theo Thánh Luca.
Ngày kia, Chúa Giêsu cầu
nguyện ở một nơi. Khi Người cầu nguyện xong, có một môn đệ thưa Người rằng: “Lạy
Thầy, xin dạy chúng con cầu nguyện như Gioan đã dạy môn đệ ông”. Người nói với
các ông: “Khi các con cầu nguyện, hãy nói:
” ‘Lạy Cha, nguyện
danh Cha cả sáng. Nước Cha trị đến. Xin Cha cho chúng con hôm nay lương thực hằng
ngày. Và tha nợ chúng con, như chúng con cũng tha mọi kẻ có nợ chúng con. Xin
chớ để chúng con sa chước cám dỗ’ “. Đó là lời Chúa.
Suy niệm
Kinh Lạy Cha không chỉ
đơn thuần là một kinh nguyện; mà như Tertullian nói, kinh Lạy Cha là “bản tóm
lược của toàn thể Tin Mừng”, vì trong đó chúng ta tìm thấy những nguyên tắc cơ
bản, những niềm hi vọng thâm sâu nhất, và những nhu cầu quyết định nhất của các
môn đệ Đức Giêsu.
Tin Mừng Luca trình
bày trước hết về hồng ân được gọi Thiên Chúa của Đức Giêsu Kitô là “Cha”. Coi
Thiên Chúa là một người Cha không phải không có trong Cựu Ước (x. Đnl 32:6; Ml
2:10; Gr 3:19; 31:9; và Tv 103:13). Nhưng điều mới mẻ ở đây là xưng hô với
Thiên Chúa là Cha, như Đức Giêsu xưng hô với Cha Người, với sự dịu dàng và thân
mật của một đứa con thưa với cha mình: “Cha ơi!” Chúa Giêsu có lý khi gọi Thiên
Chúa là “Abba”, vì Người là Con của Cha hằng hữu. Trong đức tin, khi dạy các
môn đệ cầu nguyện, Đức Giêsu mời họ hướng về Thiên Chúa như là một người
Cha hằng hữu, đầy lòng nhân từ và rất mực yêu thương. Đức Giêsu mở ra cho
các môn đệ tình hiệp thông con thảo của Người. Trong Tin Mừng thứ ba, Kinh Lạy
Cha là điểm đến từ câu hỏi mà người thông luật hỏi Đức Giêsu về điều người ta
phải làm để được sự sống đời đời (x. Lc 10:25tt): mở lòng lắng nghe là điều có
tính quyết định, cũng như phải có lòng thương xót khi đối xử với mọi người
không phân biệt một ai. Sứ mạng của Đức Giêsu trong đức tin và kinh nguyện mở
lòng chúng ta ra cho tình cha của Thiên Chúa như là nền tảng cho một mối quan hệ
với người khác như là những anh chị em mình.
Một trong những niềm
mong đợi thâm sâu nhất được làm nổi bật bởi Kinh Lạy Cha là lời nguyện cho danh
Thiên Chúa được cả sáng. Đúng là tự bản chất Danh của Thiên Chúa đã là thánh rồi
(x. Lv 11:44; 19:2; Tv 33:21). Nhưng niềm mong đợi danh Chúa được cả sáng cho
thấy mối cam kết sống với tư cách là những con người thuộc về Thiên Chúa: “Các
ngươi phải giữ các mệnh lệnh của Ta… Các ngươi không được xúc phạm đến thánh
danh Ta, để Ta biểu dương sự thánh thiện của Ta giữa con cái Ít-ra-en” (Lv
22:31-32). Theo truyền thống Cựu Ước mà Kinh Lạy Cha có gốc rễ trong đó, cách tốt
nhất để danh Thiên Chúa được cả sáng chính là những ai xưng mình là dân của
Thiên Chúa thì phải sống theo ý muốn của Người.
Yếu tố thứ hai của niềm
mong đợi mà Kinh Lạy Cha ban tặng là việc Nước Chúa trị đến. Đức Giêsu nói rõ
ràng rằng Nước của Cha Người đang hiện diện và hoạt động trong lịch sử. Người
tuyên bố rằng Thiên Chúa đang đi vào lịch sử loài người để mở ra một kỷ nguyên
mới, trong đó không một ai cảm thấy mình cô đơn và chúng ta có thể xây dựng một
thế giới công bằng hơn, một xã hội hòa bình và đầy tình huynh đệ mà ở đó nhân
phẩm của mỗi người được tôn trọng. Khi chúng ta nói “Nước Cha trị đến”, chúng
ta diễn tả niềm mong đợi rằng ý Chúa được thể hiện giữa chúng ta, như là ân sủng
và đồng thời như là nhiệm vụ thường hằng của tự do và trách nhiệm của con người.
Lời cầu xin thứ nhất
trong bản kinh Lạy Cha của Luca được diễn tả bằng những lời này: “Xin Cha cho
chúng con hôm nay lương thực hằng ngày” (Lc 11:3). Lời cầu xin này có thể gói
ghém hai ý nghĩa. Một đàng, trước nguy cơ quên mất cảm giác ngạc nhiên và biết ơn
của chúng ta, Kinh Lạy Cha nhắc nhớ chúng ta về nhu cầu xin Chúa ban cho lương
thực hằng ngày. Đàng khác, Đức Giêsu không dạy chúng ta xin Cha cho “con”,
nhưng là cho “chúng con” lương thực hằng ngày”, có lẽ là muốn nhấn mạnh nhu cầu
chia sẻ trong tình bác ái với người khác: đời sống thực sự là kết quả của sự hiệp
thông và chia sẻ.
Lời cầu xin thứ hai là
xin ơn tha thứ. Luca giả thiết rằng, để xin ơn tha thứ thì cần phải nhìn nhận rằng
mọi người, bất kể là ai, đều phạm lỗi lầm và chúng ta tất cả đều cần lòng
thương xót của Thiên Chúa (x. Lc 5:8; 6:39-42). Khởi đi từ giả thiết này, tác
giả Tin Mừng thứ ba đưa vào một sự ý thức rằng hiệu quả ơn tha thứ của Thiên
Chúa dẫn chúng ta tới việc phải đáp lại bằng cách tha thứ cho người khác (x. Mt
6:14-15). Ơn tha thứ của Thiên Chúa luôn luôn được ban cho chúng ta, được ban
cho một cách nhưng không. Hiệu quả của nó nơi mỗi người chúng ta tùy thuộc vào
việc chúng ta sẵn sàng để cho nó tác động đến đời sống chúng ta, các mối quan hệ
của chúng ta, và các tình cảm của chúng ta.
Và sau cùng, Kinh Lạy
Cha cho chúng ta có một lời cầu xin thứ ba: “Xin chớ để chúng con sa chước cám
dỗ” (Lc 11:4; x. Ga 17:15). Trước tiên chúng ta đã nhìn nhận tình trạng tội lỗi
của mình, và bây giờ Cha chúng ta giúp chúng ta lớn lên trong sự ý thức về tính
yếu đuối, giòn mỏng của mình. Chúng ta không xin Chúa giúp chúng ta tránh cám dỗ,
nhưng xin giúp chúng ta chiến thắng cám dỗ.
Cầu nguyện luôn luôn
là một trải nghiệm về mối quan hệ với Thiên Chúa, một sự gặp gỡ Đức Kitô trong
Thánh Thần. Như một bản tóm lược Tin Mừng, Kinh Lạy Cha cống hiến cho
chúng ta những tiêu chí nền tảng cho sự gặp gỡ này và cho sứ mạng theo sau cuộc
gặp. Ơn hướng về Thiên Chúa là Cha giúp chúng ta sống với nhau như anh chị em.
Bổn phận làm cho danh Cha cả sáng lôi kéo chúng ta vào việc xây dựng nước Chúa,
với sự trợ giúp của ơn Chúa. Phúc lành của ơn tha thứ được Thiên Chúa của Đức
Giêsu Kitô ban cho chúng ta khiến chúng ta ý thức về nhu cầu lớn lao phải khởi
động và khích lệ các tiến trình hòa giải chân chính, là cái không chỉ dẫn đến
trải nghiệm về sự tha thứ, mà còn dần dần dẫn đến việc tận diệt tội lỗi.
Tình phụ tử của Thiên
Chúa, được mặc khải trọn vẹn trong Đức Giêsu Kitô (x. Ga 12:45; 14:9), làm cho
cộng đoàn các môn đệ truyền giáo trở thành một gia đình thực sự, ở đó mọi người
được mời vào dự bàn tiệc Lời Chúa và Thánh Thể. Trong chuyển động được Cha sai
đến và trở về cùng Cha, Đức Giêsu biến sứ mạng của chính mình trở thành sứ mạng
của chúng ta. Đó là sứ mạng của Hội Thánh Người vì phần rỗi của thế gian (x. Ga
8). Nếu mọi tình phụ tử đều bắt nguồn nơi Thiên Chúa (x. Ep 3:14-21), thì trong
Hội Thánh của Con Thiên Chúa, Thần Khí của Chúa Phục Sinh tái sinh tất cả chúng
ta như là những người con trai con gái của người Cha chung nhờ phép rửa. Nước
Thiên Chúa được hoàn thành nhờ Đức Giêsu trong cuộc Vượt Qua của Người, Nước
ấy tìm thấy sự khởi đầu và mầm mống trên trái đất này trong Hội Thánh lữ hành của
Người, một bí tích cứu độ phổ quát được Thiên Chúa Cha ban cho mọi người.
(Trích 31 bài giảng
của uỷ ban loan báo Tin Mừng trong tháng truyền giáo ngoại thường 10/2019)
Nguồn: Uỷ ban loan
báo Tin Mừng
Lời Chúa Mỗi Ngày
Thứ Tư Tuần 27 TN1,
Năm lẻ.
Bài đọc: Jon
4:1-11; Lk 11:1-4.
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Phải biết xin cho đúng khi cầu
nguyện.
Nhiều tín hữu không biết
cách cầu nguyện; nên thường không được Thiên Chúa nhậm lời khi họ cầu nguyện,
nói như lời thánh Giacôbê: “Anh em xin mà không được, vì anh em xin không
đúng.”
Các Bài Đọc hôm nay muốn
nhắc nhở con người không thể ích kỷ để chỉ biết lo lắng và cầu nguyện cho bản
thân; nhưng phải để ý đến nhu cầu của Thiên Chúa và của mọi người. Trong Bài Đọc
I, Jonah tức giận với Thiên Chúa vì Ngài không tiêu diệt dân thành Nineveh và
làm cho cây thầu dầu đang cho ông bóng mát phải chết; nên ông xin Thiên Chúa lấy
mạng sống ông đi. Trong Phúc Âm, Chúa Giêsu dạy các môn đệ phải cầu nguyện làm
sao cho đúng. Họ phải chú ý trước tiên tới việc làm cho danh Chúa được nhiều
người biết đến và triều đại của Ngài mau tới. Sau đó mới tới việc xin các nhu cầu
cá nhân của mình.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I: Ông Jonah nổi giận với Thiên Chúa, với tha nhân, và với
sinh vật.
1.1/ Jonah tức giận với
Thiên Chúa vì Ngài đã không tiêu diệt dân thành Nineveh: Ông Jonah bực lắm, và ông nổi giận. Ông cầu nguyện với Đức
Chúa và nói: “Ôi, lạy Đức Chúa, đó chẳng phải là điều con đã nói khi còn ở quê
nhà sao? Chính vì thế mà con đã vội vàng trốn đi Tarsis. Thật vậy, con biết rằng
Ngài là Thiên Chúa từ bi nhân hậu, chậm giận và giàu tình thương, và không muốn
điều dữ xảy ra. Giờ đây, lạy Đức Chúa, xin Ngài lấy mạng sống con đi, vì thà
con chết còn hơn là sống!”
(1) Jonah tức giận dân
thành Nineveh: Ông nghĩ mình có lý do để giận, vì Thiên Chúa không chịu về phe
với mình để tiêu diệt quân thù. Đức Chúa hỏi một câu để Jonah suy nghĩ: “Ngươi
nổi giận như thế có lý không?” Xét cho kỹ, Jonah đã tức giận cách ích kỷ, vô
lý, và mù quáng:
– Ích kỷ: Ông phải hiểu
cả hai đều là con cái Thiên Chúa. Ngài không thể thương con này bằng cách trừng
phạt con kia.
– Vô lý: Thiên Chúa gởi
biết bao nhiêu tiên-tri tới để khuyên bảo Dân Chúa bỏ đường tội lỗi quay trở về
với Thiên Chúa. Họ không chịu nghe còn nhục mạ các tiên-tri! Ngay cả Jonah đã
cãi lời Thiên Chúa không chịu đi giảng lần thứ nhất. Ngược lại, Ngài mới gởi có
một mình Jonah, và ông đi giảng cách miễn cưỡng cho Dân Ngoại Nineveh mới chỉ
có một lần; toàn thành Dân Ngoại lắng nghe, tin tưởng, và hết lòng ăn năn thống
hối. Tại sao Jonah lại muốn Ngài phải tiêu diệt họ? Phải chăng Jonah muốn biến
Thiên Chúa thành một Chúa bất công, hay thành vũ khí cho mình xử dụng?
– Mù quáng: Ông xin
Thiên Chúa lấy mạng sống ông đi! Mạng sống của Jonah cũng quí trọng như mạng sống
của bao người. Nếu Thiên Chúa lấy mạng sống của ông đi, người bị thiệt hại là
Jonah chứ đâu phải Thiên Chúa.
(2) Jonah tức giận vì
cây thầu dầu chết: Sau đó, Jonah ra ngoài thành và ngồi ở phía đông thành. Ở
đó, ông làm một cái lều, rồi ngồi bên dưới, trong bóng mát, để xem cái gì sẽ xảy
ra trong thành. Đức Chúa là Thiên Chúa khiến một cây thầu dầu mọc lên ở phía
trên ông Jonah để có bóng mát che đầu ông, hầu làm ông hết buồn bực. Ông Jonah
vui lắm vì cây thầu dầu. Nhưng hôm sau, khi hừng đông ló rạng, Thiên Chúa khiến
một con sâu cắn cây thầu dầu và cây bị héo. Khi mặt trời mọc, Thiên Chúa cho có
một cơn gió đông nóng bỏng, và mặt trời giội nắng xuống đầu ông Jonah; ông ngất
xỉu và xin cho mình được chết, ông nói: “Thà tôi chết còn hơn là sống!”
Thiên Chúa hỏi ông
Jonah: “Ngươi nổi giận vì cây thầu dầu, như thế có lý không?” Ông trả lời: “Con
có lý để nổi giận đến chết được!”
1.2/ Lý do Thiên Chúa
thương dân thành Nineveh: Để mở trí Jonah,
Thiên Chúa mời gọi ông làm một sự so sánh: “Ngươi thương hại cây thầu dầu mà
ngươi đã không vất vả vì nó, và không làm cho nó lớn lên; trong một đêm nó đã
sinh ra, rồi trong một đêm lại chết đi.” Jonah thương cây cối hơn sinh mạng con
người, một cây mà Jonah chẳng có liên hệ gì; ông thương nó chỉ vì nó cho ông
bóng mát cho đỡ sức nóng gay gắt của mùa Hè.
Thiên Chúa muốn cho
Jonah nhận ra sự ích kỷ và vô lý của ông: Trong thành Nineveh có hơn 120,000
con cái của Thiên Chúa, và rất nhiều súc vật là tạo vật của Thiên Chúa. Nhiều
người trong họ không biết phân biệt được bên phải với bên trái, có nghĩa họ
chưa biết điều gì phải làm. Thế mà Jonah lại muốn Thiên Chúa tiêu diệt hết tất
cả!
2/ Phúc Âm: Phải cầu nguyện theo thánh ý Thiên Chúa
2.1/ Không phải ai cũng
biết cách cầu nguyện: Theo phong tục của Do
Thái, các Rabbi thường dạy cho các môn đệ một kinh đơn giản để họ có thể dùng hằng
ngày để cầu nguyện. Gioan Tẩy Giả cũng làm như thế cho các môn đệ của ông. Và
hôm nay, một người trong nhóm môn đệ của Chúa Giêsu cũng đến và nói với Người:
“Thưa Thầy, xin dạy chúng con cầu nguyện, cũng như ông Gioan đã dạy môn đệ của
ông.” Lý do tại sao phải dạy là vì các môn đệ không biết cách cầu nguyện làm
sao cho đúng: cái gì cũng xin, xin cả những điều hại cho người khác, hay chỉ biết
ích kỷ xin cho mình …
2.2/ Chúa Giêsu dạy cho
môn đệ cách cầu nguyện: Người bảo các ông:
“Khi cầu nguyện, anh em hãy nói: “Lạy Cha, xin làm cho danh thánh Cha vinh hiển,
triều đại Cha mau đến, xin Cha cho chúng con ngày nào có lương thực ngày ấy;
xin tha tội cho chúng con, vì chính chúng con cũng tha cho mọi người mắc lỗi với
chúng con, và xin đừng để chúng con sa chước cám dỗ.”
Quan sát những lời dạy
của Chúa Giêsu, chúng ta nhận thấy Ngài có những nguyên tắc sau:
(1) Những gì liên quan
tới Thiên Chúa: Trước tiên, lời cầu nguyện được dâng lên Thiên Chúa là Cha chứ
không phải bất cứ ai khác; Người luôn yêu thương và quan tâm đến nhu cầu của
con cái mình. Tất cả những gì thuộc Thiên Chúa phải được con người quan tâm đến
trước những nhu cầu của cá nhân con người: Xin làm cho thánh danh Cha vinh hiển
chứ không xin làm vinh danh con, xin cho triều đại Cha mau đến chứ không xin
cho triều đại của con đến trước Cha. Cầu nguyện nhưng cũng nhận ra bổn phận của
người con: làm vinh danh Cha và làm cho triều đại Cha mau đến bằng những công
việc và cách sống của mình; để mọi người nhìn thấy và ngợi khen Cha trên trời.
(2) Những gì liên quan
tới con người: bao gồm cả quá khứ, hiện tại, lẫn tương lai.
– Hiện tại: Xin Cha
cho chúng con ngày nào có lương thực ngày ấy. Lương thực hằng ngày chứ không phải
lương thực cả đời, lương thực phần hồn cũng như phần xác.
– Quá khứ: Xin tha tội
cho chúng con, vì chính chúng con cũng tha cho mọi người mắc lỗi với chúng con.
Một người không thể xin Thiên Chúa tiêu diệt hay giáng họa xuống kẻ thù, nhưng
xin cho họ được ơn nhận ra tội và cải hóa.
– Tương lai: Xin đừng
để chúng con sa chước cám dỗ. Con người không thể tránh chước cám dỗ; nhưng cần
có sức mạnh để có thể vượt qua những cơn cám dỗ.
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
– Chúng ta đừng bắt
Thiên Chúa làm theo ý chúng ta; nhưng phải cố gắng làm theo thánh ý Ngài, vì ý
của chúng ta nhiều khi rất thiển cận, ích kỷ, và mù quáng.
– Chúng ta cần phải
xác tín mọi người đều là con Thiên Chúa, dù họ có biết hay không. Bổn phận của
chúng ta là cộng tác với Thiên Chúa trong sứ vụ mang Tin Mừng cứu độ đến cho mọi
người.
Linh mục Anthony
Đinh Minh Tiên, OP
09/10/2019 – THỨ TƯ TUẦN 27 TN
Th. Đi-ô-ni-xi-ô, giám mục và các bạn tử đạo
Lc 11,1-4
BAO DUNG THA THỨ
“Xin tha tội cho chúng con, vì chính chúng con cũng tha cho
mọi người mắc lỗi với chúng con, và xin đừng để chúng con sa chước cám dỗ.” (Lc
11,1-2)
Suy niệm: Tha thứ, nói thì dễ nhưng
thực hành trong đời thường lại không dễ chút nào. Nó đòi hỏi ta phải vượt qua
con người tự nhiên của mình để có lòng bao dung quảng đại như Chúa. Chúa Giê-su
biết rõ điều đó, và Ngài dạy chúng ta cầu nguyện bằng kinh “Lạy Cha”. Ngài cho
chúng ta gọi Thiên Chúa là Cha, nhờ đó chúng ta có Ngài là mục đích tối hậu, để
luôn qui hướng tất cả đời mình về Ngài; có Ngài là mẫu mực để chúng ta nỗ lực
trở nên giống như Ngài; và có tình yêu của Ngài là động lực để chúng ta có được
trái tim nồng ấm yêu thương như trái tim của Chúa, có được bàn tay rộng mở để
tha thứ và có được tâm tình bao dung để nhìn nhận mọi người là anh chị em cùng
một Cha trên trời.
Mời Bạn: Có những tổn thương không
dễ để bỏ qua, nhưng khi ta cảm nghiệm được Chúa đã yêu thương tha thứ cho ta
thì ta cũng sẽ mềm lòng để bỏ qua cho họ. Điều tuyệt vời là khi ta làm hòa với
họ cũng là lúc ta được chữa lành từ bên trong, để tâm hồn ta được bình an thanh
thản mà sống cho những điều cao đẹp hơn. Bạn có thấy lương tâm mình trách cứ
khi đọc kinh Lạy Cha mà không tha thứ cho anh em không?
Sống Lời Chúa: Bày tỏ thái độ làm hòa để
tha thứ cho những người xúc phạm đến bạn và lãnh nhận Bí tích Hòa Giải để sống
trong tình yêu với Chúa.
Cầu nguyện: Lạy Chúa, Chúa
đã tha thứ cho con mỗi khi con lỗi phạm, xin cho con sẵn lòng tha thứ cho những
người xúc phạm đến con, để tình yêu Chúa biến đổi con mỗi ngày một giống
Chúa hơn.
(5 Phút Lời Chúa)
Xin dạy chúng con cầu
nguyện (9.10.2019 – Thứ Tư Tuần 27 TN)
Suy niệm:
Có nhiều định nghĩa về con người.
Con người là con vật biết sử dụng các dụng cụ.
Con người là con vật biết suy nghĩ đắn đo.
Nhưng như thế vẫn chưa đủ.
Phải định nghĩa con người là con vật biết cầu nguyện,
nghĩa là có khả năng lắng nghe và đáp lời Thiên Chúa.
Con người là sinh vật biết chuyện trò với Tạo Hoá.
Cầu nguyện không phải là nói với một sự vật, một ý tưởng,
nhưng là nói với một Ðấng siêu vượt tôi,
mà lại rất gần gũi thân thương và biết tôi.
Ðấng ấy nói với tôi và nghe được lời tôi nói.
Có nhiều tâm tình khi ta cầu nguyện:
thống hối, tri ân, ca ngợi, thờ lạy, dâng hiến, nài xin.
Nài xin chẳng phải là điều hạ giá con người.
Con người cảm nghiệm được thân phận mong manh,
nên khiêm hạ đi tìm sự nâng đỡ.
Xin cho chúng con bánh cần dùng mỗi ngày.
Bánh vật chất, bánh tinh thần, Bánh Thánh Thể.
Bánh cho chúng con sự sống.
Xin tha thứ tội chúng con,
để chúng con được sống bình an sau những va vấp.
Xin đừng để chúng con sa chước cám dỗ.
Cơn cám dỗ lớn nhất là chỉ sống cho mình,
và khép lại trước Thiên Chúa và anh em.
Quỳ xuống cầu xin là thái độ của người biết mình,
biết những gì mình có thể làm được,
và biết những gì nằm ngoài tầm tay của mình.
Khi tương quan giữa Mỹ và Irak căng thẳng cực độ,
Tổng thư ký Liên Hiệp Quốc Kofi Annan đã tới Bagdad
để thuyết phục phía Irak ký vào bản thoả thuận.
Lúc trở về, ông nói: “Tôi đặc biệt đã cầu nguyện nhiều.
Ðừng bao giờ đánh giá thấp sức mạnh của sự cầu nguyện.”
Chẳng phải chỉ cầu nguyện khi gặp chuyện khó.
Ðể hít thở bình thường cũng cần đến ơn trên.
Cần có thái độ kiên trì khi cầu nguyện.
Hãy cứ gõ cửa nhà Chúa trong đêm mịt mù.
Cần tập đứng đợi, tập quấy rầy Chúa.
Thế nào Ngài cũng mở cửa và cho mọi sự ta cần.
Hãy để Ngài tự do cho vào lúc và theo cách Ngài muốn,
dù điều đó không hợp với ước mơ của ta.
Lắm khi ta có cảm tưởng Ngài không nhận lời.
Có thể vì lời nài xin của ta đầy tính ích kỷ,
hay vì Ngài muốn dành cho ta một ơn lớn hơn.
Xin Ðức Giêsu dạy ta biết cách cầu xin,
đưa ta ra khỏi những bận tâm hẹp hòi về chính mình,
để thấy những nhu cầu lớn lao của Hội Thánh.
Ơn cao cả nhất mà chắc chắn Cha muốn ban cho ta
đó là Chúa Thánh Thần.
Có Thánh Thần là có niềm vui, sức mạnh, ánh sáng, sự sống.
Có khi nào ta nài xin Cha ban Thánh Thần chưa?
Cầu nguyện:
Con tạ ơn Cha vì những ơn
Cha ban cho con,
những ơn con thấy được,
và những ơn con không nhận
là ơn.
Con biết rằng
con đã nhận được nhiều ơn
hơn con tưởng,
biết bao ơn mà con nghĩ là
chuyện tự nhiên.
Con thường đau khổ vì những
gì
Cha không ban cho con,
và quên rằng đời con được
bao bọc bằng ân sủng.
Tạ ơn Cha vì những gì
Cha cương quyết không ban
bởi lẽ điều đó có hại cho
con,
hay vì Cha muốn ban cho con
một ơn lớn hơn.
Xin cho con vững tin vào
tình yêu Cha
dù con không hiểu hết những
gì
Cha làm cho đời con.
Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J.
Hãy Nâng Tâm Hồn Lên
9 THÁNG MƯỜI
Vừa Phong Phú Vừa
Nguy Hiểm
Chúng ta thấy rằng
lòng đạo đức bình dân là một cái gì vừa phong phú vừa nguy hiểm. Vì thế, các mục
tử của Giáo Hội cần phải ý tứ để kiểm soát những sự lạm dụng. Nhưng các ngài cần
thi hành công việc mục vụ của mình với lòng kiên nhẫn cao độ. Như thánh
Augustinô đã lưu ý vào thời của ngài, khi đứng trước một số hình thức tôn sùng
các thánh: “Chúng ta dạy điều đúng đắn, song chúng ta cũng cần phải biết bao
dung đối với những điều lệch lạc” (Contra Faustum 20,21 : CSEL 25,263).
Điều quan trọng là phải
nhận ra nhu cầu sùng ngưỡng sâu xa nơi con người – nhu cầu ấy tự bộc lộ ra bằng
những cách thế khác nhau. Chúng ta phải cố gắng để không ngừng tinh luyện nó và
làm cho nó thấm đẫm Tin Mừng của Đức Kitô. Đây là cung cách mà xưa nay Giáo Hội
vẫn áp dụng khi đứng trước sự thách đố của các nền văn hóa bản địa ngoài Kitô
giáo cũng như khi đứng trước lòng đạo đức và những hình thức sùng ngưỡng bình
dân.
Đó là cách mà Giáo Hội
đã làm khi tiếp nhận những làn sóng người mới tòng giáo sau sắc chỉ của
Constantine. Đó cũng là cách mà Giáo Hội đã làm để Kitô hoá các dân man di ở
châu Âu. Đó cũng là những gì đã xảy ra khi Giáo Hội cần rao giảng Tin Mừng cho
các dân tộc ở tân thế giới. Ngày hôm nay Giáo Hội cũng phải tiếp tục làm thế nếu
muốn thích ứng sứ điệp Kitô giáo với các đặc tính và các truyền thống của các
dân tộc khác nhau.
Chúng ta không bao giờ
được quên chuẩn mực mà Đức Gregory Cả đưa ra cho Thánh Augustinô thành
Canterbury, vị Tông Đồ của nước Anh: “Không được phá hủy các đền thờ ngoại
giáo, nhưng phải thanh tẩy và thánh hiến các đền thờ ấy cho Thiên Chúa; cũng phải
làm như thế đối với các tập tục tôn giáo mà dân chúng đã quen cử hành để đánh dấu
các biến cố trong đời họ” (Gregory Cả, Regesta Pontificum, 1848, thư đề ngày 10
tháng 7, 601).
– suy tư 366 ngày của
Đức Gioan Phaolô II –
Lm. Lê Công Đức dịch từ nguyên tác
LIFT UP YOUR HEARTS
Daily Meditations
by Pope John Paul II
Lời Chúa Trong Gia Đình
NGÀY 09/ 10
Thánh Điônysiô,
giám mục và các bạn tử đạo,
Thánh Gioan
Lêônarđô, linh mục.
Gn 4,1-11; Lc 11,
1-4.
LỜI SUY NIỆM: “Thưa Thầy, xin
dạy chúng con cầu nguyện cũng như ông Gioan đã dạy môn đệ của ông.”
“Lời kinh Chúa Giêsu dạy quả thật là bản tóm lược toàn bộ Tin Mừng. Sau khi dạy
mẫu kinh này; Chúa Giêsu thêm: ‘Cứ xin đi, anh em sẽ được’ (Ga 16,24). Vậy mỗi
người có thể dâng lên Chúa những lời kinh khác nhau tùy nhu cầu, nhưng luôn phải
bắt đầu bằng kinh nguyện căn bản là Lời Kinh Chúa dạy như là lời kinh nền tảng.”
(GL 2761)
Lạy Chúa Giêsu. Xin cho các cha mẹ trong gia đình luôn ý thức trong việc dạy
giáo lý cho con cái của mình; hiểu biết từng ý nghĩa trong các kinh nguyện sẵn
có, để giúp con cái của mình có tâm tình trong lúc cầu nguyện cùng Chúa.
Mạnh Phương
Gương Thánh Nhân
Ngày 09-10
Thánh
ĐIONYSIÔ Và Các Bạn Tử Đạo
Thánh Dionysiô, giám mục
Paris, đã chịu nhiều đau khổ vì danh Chúa Kitô và kết thúc cuộc đời dưới lưỡi
gươm.
Câu nói trên đây của
thánh Grêgoriô thành Tours là tất cả những gì chúng ta biết được về thánh
Dionysiô. Người ta kể lại truyền thuyết rất hấp dẫn về Ngài như sau:
Vào năm 251, đức giáo
hoàng Fabianô đã sai bảy giám mục đi truyền giáo tại xứ Gaules. Các vị tông đồ
này đã vượt qua mọi gian nguy và thiết lập nên các giáo đoàn Arles, Toulouse,
Narbonne, Clermont, Limoges, Tours và Lutèce. Trước hết các Ngài dừng lại ở
Arles, rồi phân tán đi các tỉnh xứ Gaules. Lutèce là tỉnh xa nhất. Nhiệt tâm với
đức tin, Dionysiô đã muốn tới đó.
Dionysiô đã thực hiện
được nhiều cuộc trở lại rất ngoạn mục. Chỉ kêu cầu đến danh Chúa, Ngài đã làm lật
nhào pho tượng thần Hỏa (Mars) khổng lồ. Chứng kiến cảnh tượng này, nhiều người
đã phục dưới chân Ngài xin theo đạo. Cùng với linh mục Eleutheeiô và phó tế
Rusticô, Dionysiô tiến xa về hướng Bắc và dừng lại tại Lutèce. Ngài thiết lập
giáo đoàn Paris và làm giám mục tiên khởi của giáo đoàn này. Ngài luận bác sự
điên dại của các ngẫu thần và rao giảng một Thiên Chúa duy nhất và Chúa Giêsu
là Đấng cứu chuộc.
Phần đông thính giả
tin theo ánh sáng Chúa Kitô giáo. Một trong số những người trở lại là lãnh chúa
miền Montmorency. Tên ông là Lisiniue. Ong đã cho thánh Dionysiô trú ngụ và biến
gia thất thành nơi hội họp của các Kitô hữu. Dân chúng đổ xô đến rao giảng, từ
bỏ tà thần và lãnh nhận bí tích rửa tội. Thánh Dionysiô phong chức cho nhiều
tác viên mới.
Dùng của cải dân
Gaules dâng hiến, Ngài dựng nên bốn nhà nguyện: một dâng hiến Chúa Ba Ngôi (nơi
này sẽ thánh thánh đường kính thánh Beneditô). Năm 1685, người ta đọc được ở đó
những dòng chữ này: “Trong nguyện đường này, thánh Dionysiô đã khởi sự yêu cầu
Chúa Ba Ngôi”, một nguyện đường dâng kính hai thánh tông đồ Phêrô và Phaolô
(thánh Ghenevière thích đến cầu nguyện và được mai táng tại đây), nguyện đường
thứ ba đâng kính thánh Têphanô và nguyện đường thứ tư dâng kính Đức Bà (nay gọi
là đền thờ Notre-dame-des-champs).
Thánh Dionysiô vui mừng
vì thành quả gặt hái được. Nhưng các người ngoại, nhất là các tư tế dân ngoại bực
tức. Họ than phiền với quan chức của vương quốc. Khi hoàng đế Maximilianô mang
quân qua xứ Gaules, lệnh bách hại Kitô giáo được ban hành nghiêm nhặt. Vị tông
đồ cùng với hai vị bị điệu ra tòa.
Ngài trả lời rằng: –
Chúng tôi là tôi tớ Chúa Kitô .
Thánh Dionysiô cùng
hai bạn bị tống ngục, nơi sẽ trở thành thánh đường thánh Dionysiô thành
Chartres. Bị đánh đòn, bị hành hạ đến chảy máu, thánh nhân không hề than trách
kêu la. Thay tiếng rên xiết, Ngài nói lên niềm tin và lời ca tụng. Bọn lý hình
giương búa, múa roi trước mặt Ngài, nhưng lão già 110 tuổi đầu bạc vẫn đầy tin
tưởng và êm dịu trả lời: – Chớ gì tôi phải chịu tất cả mọi cực hình này cùng một
lúc để tôi sớm được hạnh phúc với Chúa Kitô.
Ngài bị ném cho thú vật
xâu xé. Nhưng những thú dữ chỉ liếm chân Ngài. Bị treo lên thập giá, nhưng từ
trên cao, Ngài giảng về cuộc khổ nạn của Chúa khiến cho nhiều người trở lại. Vừa
sợ vừa giận, quan tòa ra lệnh xử trảm con người dấy dũng cảm này. Nơi hành hình
là một ngọn đồi dâng kính Thủy thần (Nercure), nhưng sau này được coi là núi
các thánh tử đạo (Montmartre). Xác các thánh tử đạo không được chôn cất, nhưng
phải để làm mồi cho súc vật.
Nhưng có huyền thoại kể
rằng: thánh Dionysiô sau khi bị chặt đầu, đã chỗi dậy cầm lấy đầu mình, đi xa
khoảng hai dặm về hướng đông. Một sử gia nói rằng: Ngài dừng lại ở nơi Ngài muốn
chôn cất và là tu viện của Ngài.
Có một phụ nữ tên là
Catulla đã chôn xác Ngài ở một ngôi làng (làng này sẽ mang tên Dionysiô) bà dựng
một nguyện đường bằng gỗ, nhưng rồi thánh Ghenevière đã xây lại bằng đá.
Dagobert sẽ xây cất một thánh đường và một tu viện ở đó.
(daminhvn.net)
09 Tháng Mười
Cầu Nguyện Là Hơi Thở Của Linh Hồn
Thời Cách Mạng Pháp
1789, những người xây dựng chế độ mới muốn đánh đổ tất cả những gì mà họ gọi là
tàng tích của mê tín dị đoan. Họ hỏi những người nông dân có muốn từ bỏ tôn
giáo của họ không. Một người dân quê mùa chất phác đã trả lời như sau: “Bao giờ
các ông làm cho sao trời rơi xuống thì chúng tôi sẽ thôi cầu nguyện”.
Tự đáy tâm hồn mình,
con người luôn luôn khát khao và đi tìm Thiên Chúa. Cầu nguyện, dưới hình thức
này hay hình thức khác, là hơi thở của tâm hồn. Người ta có thể trói buộc tay
chân con người, người ta có thể khóa chặt miệng lưỡi con người, nhưng không ai
có thể ngăn cản con người cầu nguyện.
Cầu nguyện là nhựa sống
của tâm hồn. Con người có thể chết dần trong thân xác vì bệnh tật, đau đớn hay
bị hành hung, nhưng chính sự cầu nguyện nối kết tâm hồn con người với Thiên
Chúa và đem lại cho con người sức sống vượt lên trên mọi thử thách và chết
chóc.
(Lẽ Sống)


Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét