17/05/2018
Thứ Năm tuần 7 Phục Sinh
Bài Ðọc I: Cv 22, 30; 23, 6-11
"Con phải làm chứng về Ta tại
Rôma".
Trích sách Tông đồ Công vụ.
Trong những ngày ấy, toà án
muốn biết đích xác người Do-thái
tố cáo Phaolô về tội gì, nên
cởi trói cho ngài, và truyền lệnh cho các
thượng tế và toàn thể công nghị họp lại, rồi dẫn Phaolô đến đứng trước mặt họ. Phaolô
biết có một số người thuộc phe Sađốc, và một số khác thuộc phe biệt phái,
nên kêu lớn tiếng giữa công nghị rằng:
"Thưa anh em, tôi là biệt phái, con của người biệt phái,
tôi bị xét xử vì niềm hy vọng và vì sự sống lại của những người đã chết".
Ngài vừa nói thế, thì xảy ra sự bất đồng ý kiến giữa các người biệt phái và
Sađốc, và hội đồng đâm ra
chia rẽ. Vì các người Sađốc cho rằng không
có sự sống lại, không
có thiên thần và thần linh; còn các người biệt phái thì
tin tất cả điều đó. Tiếng la lối inh ỏi, và có mấy người biệt phái đứng lên
bênh vực rằng: "Chúng tôi không thấy người này có tội gì; và nếu thần linh hay
thiên thần nói với người này thì
sao?" Cuộc tranh luận đã đến hồi gây cấn, viên quản cơ sợ Phaolô bị phân
thây, nên sai lính xuống kéo ngài ra khỏi họ và dẫn về đồn.
Ðêm sau, Chúa hiện đến cùng
ngài và phán: "Hãy can đảm lên! Con đã làm chứng về Ta tại
Giêrusalem thế nào, thì cũng phải làm chứng về Ta tại Rôma như vậy".
Ðó là lời Chúa.
Ðáp Ca: Tv 15, 1-2a và 5. 7-8. 9-10. 11
Ðáp: Xin bảo toàn con, lạy Chúa, vì
con tìm nương tựa Chúa (c. 1).
Hoặc đọc:
Alleluia.
Xướng: 1) Xin bảo toàn
con, lạy Chúa, vì con tìm nương tựa Chúa.
Con thưa cùng Chúa: Ngài là chúa tể con; Chúa là phần gia nghiệp và phần chén của con,
chính Ngài nắm giữ vận mạng của con. -
Ðáp.
2) Con chúc tụng Chúa vì đã ban cho con lời khuyên bảo, đó là
điều lòng con tự nhủ, cả những lúc đêm
khuya. Con luôn luôn đặt Chúa ở trước mặt con, vì
Chúa ngự bên hữu con, con sẽ không nao
núng. - Ðáp.
3) Bởi thế, lòng con
vui mừng và linh hồn con hoan hỉ, ngay cả đến xác thịt của con cũng
nằm nghỉ an toàn, vì Chúa chẳng bỏ rơi linh hồn con
trong Âm phủ, cũng không để thánh nhân của Ngài thấy điều hư nát. - Ðáp.
4) Chúa sẽ chỉ cho con
biết đường lối trường sinh, sự no đầy hoan hỉ ở trước thiên
nhan, sự khoái lạc bên tay hữu Chúa, tới muôn
muôn đời! - Ðáp.
Alleluia: Ga 14, 18
Alleluia, alleluia! - Chúa phán: "Thầy sẽ không bỏ các con mồ côi: Thầy sẽ đến với các con
và lòng các con sẽ vui mừng".
- Alleluia.
Phúc Âm: Ga 17, 20-26
"Xin cho chúng nên một".
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh
Gioan.
Khi ấy, Chúa Giêsu ngước mắt lên trời cầu nguyện rằng:
"Con không cầu xin cho chúng mà thôi, nhưng còn cho tất cả những kẻ, nhờ lời chúng mà
tin vào Con, để mọi người nên một, cũng như Cha ở trong Con
và Con ở trong Cha, để cả chúng
cũng nên một trong Ta, để thế gian tin
rằng Cha đã sai Con. Con đã ban cho chúng vinh hiển mà Cha
đã ban cho Con, để chúng nên một như Chúng Ta là một. Con ở trong
chúng, và Cha ở trong Con, để chúng được hoàn
toàn nên một và để thế gian biết rằng Cha đã
sai Con, và Con đã yêu mến chúng như Cha đã yêu mến Con. Lạy Cha, những kẻ Cha ban
cho Con thì Con muốn rằng Con ở đâu,
chúng cũng ở đấy với Con, để chúng
chiêm ngưỡng vinh quang mà Cha đã ban cho Con, vì Cha đã yêu mến Con trước khi tạo thành thế gian. Lạy Cha công
chính, thế gian đã không biết Cha, nhưng Con biết Cha, và
những người này cũng biết rằng Cha đã
sai Con. Con đã tỏ cho chúng biết danh
Cha, và Con sẽ còn tỏ cho chúng nữa, để tình Cha
yêu Con ở trong chúng, và Con cũng ở trong
chúng nữa".
Ðó là lời Chúa.
Suy Niệm: Sống trong hiệp nhất
Lời cầu nguyện của Chúa
Giêsu trong bữa tiệc ly cũng là lời cầu nguyện cho sự hiệp nhất giữa các môn
đệ và giữa tất cả những người tin nhận Chúa
Giêsu từ Thiên Chúa. Chúa Giêsu cầu nguyện cách đặc biệt cho tất cả chúng ta
được trở nên một như các thành phần chi thể trong một thân
mình duy nhất của Ngài, đó là Hội Thánh.
Cũng như Ngài và Chúa Cha đã kết hợp nên một. Sự hiệp nhất giữa Chúa
Giêsu và Chúa Cha là sự hiệp nhất trong
tình yêu thương và sự vâng phục, và đó
là sự hiệp nhất mật thiết nhất. Chúa
Giêsu đã yêu thương chúng ta trước nhất và Ngài
kết hợp với chúng ta
trong bí tích thánh tẩy, qua đó chúng ta được kêu gọi để sống trong sự hiệp nhất tình
yêu.
Lời cầu nguyện của Chúa trước lúc khổ nạn cho
chúng ta thấy tình yêu cao cả và sự tín cẩn mà Thiên
Chúa đã trao cho các môn đệ của Ngài, vì
thế Ngài vẫn trao cho các ông một sứ mạng vô cùng
lớn lao là rao giảng tên Ngài khắp nơi trên thế gian và cho đến tận cùng thời gian.
Chúa Giêsu chết đi và sống lại để tất cả mọi người trở nên một như Ngài ở trong Cha và Cha ở trong
Ngài. Chúa Giêsu nói: “Con đã ban cho họ vinh
quang mà Cha đã ban cho con để họ được là một như chúng ta là một”.
Lời Chúa trong bài Phúc Âm hôm nay
nói tới sự vinh quang mà Ngài ban cho các
môn đệ và Ngài cũng mời gọi tất cả chúng ta
hãy mở rộng vòng tay để đón nhận sự vinh
quang đến từ tình yêu của Chúa
Cha, để tất cả được trở nên một. Tuy
nhiên, đây là sự vinh quang khác biệt với sự vinh
quang phát sinh từ lòng kiêu ngạo của con người, vì loại vinh
quang này chỉ đem tới sự chia rẽ. Sự vinh
quang của Chúa Giêsu là sự vinh
quang của Ðấng đã tự hạ mình xuống ngang
hàng với nhân loại để yêu thương và phục vụ như Ngài đã rửa chân cho
các môn đệ. Ðó là sự vinh quang của Ðấng đã
không màng tới sự vinh quang của cá nhân,
vì thế mà Chúa Cha đã vinh danh Ngài. Thánh Phaolô tông đồ trong thư gởi các tín
hữu Philipphê đã nói rằng Chúa
Giêsu trong lúc còn sống tại trần thế đã lãnh
nhận vinh quang của Thiên Chúa. Vì Ngài tuy là Thiên
Chúa nhưng đã trút bỏ vinh quang và mặc lấy thân nô
lệ và sống nên người phàm
nhân. Ngài lại còn tự hạ mình xuống và vâng
lời Cha để chết trên thập giá cho
sự cứu rỗi của nhân loại. Chính
vì thế mà Cha Ngài đã suy tôn Ngài và ban cho Ngài một danh hiệu vượt trổi hơn các danh hiệu khác. Chính Chúa Cha đã dành cho
Con Ngài sự vinh quang vượt lên trên các vinh quang của trần thế. Chúa
Giêsu đã có được sự vinh quang đó không phải vì Ngài ưa thích tìm kiếm mà vì
Chúa Cha đã ban cho Ngài. Thiên Chúa đã chỉ cho chúng
ta phương cách để trở nên một đó là
đón nhận sự vinh quang mà Ngài đã ban cho
chúng ta, sự vinh quang giúp chúng ta biết phục vụ cho những người khác và
mở rộng trái tim đến tất cả mọi người. Sự vinh
quang giúp chúng ta biết hạ mình sống gần gũi với tầng lớp của những người anh em
khốn khó của mình.
Lạy Chúa, xin hãy thương xót nhân loại và chữa lành các
vết thương chia rẽ của chúng
con. Xin cho tất cả các tín hữu Kitô sống trong sự hiệp nhất như Ngài đã cầu xin Cha.
Xin hãy đổi mới chúng con bằng sức mạnh của Thần Khí để chúng con
trở thành dấu chỉ của sự hiệp nhất và làm
tăng thêm trong chúng con tình yêu đối với anh chị em khác
trong Chúa Kitô.
(Trích trong ‘Mỗi Ngày Một Tin
Vui’)
Lời Chúa Mỗi Ngày
Thứ Năm Tuần VII PS
Bài đọc: Acts
22:30, 23:6-11: Jn 17:20-26.
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Chia rẽ và hiệp nhất
Hiệp nhất là điều ao ước của con người cho gia
đình, cộng đoàn, Giáo Hội, và toàn thế giới. Nhưng sự hiệp nhất hệ tại điều gì? Có
phải là cùng chung một màu da
hay nói cùng một ngôn ngữ? Nếu hiệp nhất chỉ cần như thế, thì đã
không có những cuộc nội chiến tương tàn như chiến tranh
Nam-Bắc tại Việt Nam! Có
phải là mang cùng một tên gọi? Nếu thế, đã không
có quá nhiều giáo phái giữa các Kitô hữu! Hay tin
vào cùng một Chúa? Cả ba tôn giáo độc thần:
Do-thái, Kitô Giáo, và Hồi Giáo đều tin vào
một Chúa mà vẫn không hiệp nhất với nhau!
Các Đức Giáo Hoàng sau này đã kêu gọi và cổ võ cho sự hiệp nhất bằng cách
chú trọng nhiều đến điểm tương đồng giữa các tôn
giáo, để cùng nhau làm việc và làm cho
mọi người nhận biết Thiên
Chúa.
Các Bài Đọc hôm nay cho chúng ta thấy sự hiệp nhất hòan hảo phải đặt căn bản trên sự thật và yêu
thương quí trọng nhau.
Trong Bài Đọc I, Phaolô tuy là người rao giảng về hiệp nhất về nền học thần học thân thể, đã nói
những lời gây ra cuộc ẩu đả dữ dội giữa hai phái
Pharisees và Saduccees. Trong Phúc Âm, Chúa Giêsu chú trọng đến việc làm theo
thánh ý Thiên Chúa và yêu thương. Đây là hai điều căn bản xây dựng sự hiệp nhất.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I: Chính vì hy vọng rằng kẻ chết sẽ sống lại mà tôi bị đưa ra xét xử.
1.1/ Phaolô gây chia rẽ giữa những người Pharisees
và Saduccees trong THĐ:
(1) Sự sống lại: Phaolô
rất tinh ý. Ông biết cả hai giáo
phái đều chống ông về niềm tin vào
Đức Kitô, nên ông không đề cập trực tiếp đến Đức Kitô; nhưng ông đề cập đến sự sống lại mà hai
giáo phái khác biệt nhau, nên ông nói lớn tiếng giữa hội nghị: "Thưa anh em,
tôi là người
Pharisee, thuộc giòng dõi Pharisees; chính vì hy vọng rằng kẻ chết sẽ sống lại mà tôi bị đưa ra xét xử."
(2) Hậu quả của những gì
Phaolô nói: Ông vừa nói thế, thì người
Pharisees và người Saduccees chống đối nhau,
khiến hội nghị chia rẽ. Thật vậy, người
Saduccees chủ trương rằng chẳng có sự sống lại, chẳng có
thiên sứ hay quỷ thần; còn người
Pharisees thì lại tin là có.
Người ta la lối om sòm.
Có mấy kinh sư thuộc phái
Pharisees đứng lên phản đối mạnh mẽ:
"Chúng tôi không thấy người này có
gì là xấu. Biết đâu một vị thần hay một thiên sứ đã nói với ông ấy?"
Hai bên chống đối gay gắt đến nỗi vị chỉ huy sợ người ta xé
xác ông Phaolô, nên mới ra lệnh cho
lính xuống lôi ông ra khỏi đám người đó mà đưa về đồn.
1.2/ Niềm tin của Phaolô vào
sự sống lại: Một người có thể trách
Phaolô đã gây chia rẽ trong THĐ, và đã không là sứ giả mang hòa
bình tới cho mọi người; nhưng Phaolô hoàn toàn có lý khi làm như thế vì những lý do
sau:
+ Hiệp nhất lý tưởng là hiệp nhất trong sự thật; chứ không hiệp nhất trong sự gian dối. Những người trong
THĐ đã không theo hướng dẫn của Lề Luật khi xét
xử Chúa Giêsu, Phêrô, Phaolô, và các môn đệ của Ngài. Một THĐ gồm những người như thế, con người không buộc phải tuân
theo, như Phêrô và Gioan đã từng nói: "Chúng tôi phải vâng lời Thiên
Chúa hơn vâng lời người đời."
Phaolô không nói điều gì gian dối, nhưng hoàn toàn đúng theo sự thật: Ông tin
có sự sống lại, và
chính vì điều này mà ông vào tin Đức Kitô,
khi Ngài hiện ra khuyến cáo ông trên đường ngã ngựa tại
Damascus. Sự sống lại là nền tảng chính yếu cho đức tin của Kitô
Giáo, đến nỗi Phaolô đã phải nói mạnh:
"Nếu Đức Kitô không sống lại, niềm tin của chúng ta
sẽ ra vô ích."
+ Hiệp nhất đòi con
người phải công bằng: Người Kitô hữu không phải ngây thơ đến độ "cứ đưa má cho người ta vả;" nhưng có lúc họ phải chất vấn những người bắt nạt, như Chúa Giêsu đã chất vấn viên sĩ
quan của Thượng Tế, khi hắn vả mặt Ngài:
"Nếu Ta nói sai, hãy chứng minh; nếu ta nói
phải, sao ngươi đánh
Ta" (Jn 18:22)?
+ Hiệp nhất đòi người môn đệ phải khôn
ngoan: Phaolô biết cách phân tán lực lượng của kẻ thù; đồng thời ông cũng
biết cách đặt vấn đề cho con
người phải suy nghĩ. Chính Chúa Giêsu cũng
hài lòng về những gì ông làm, khi "đêm ấy Chúa đến bên ông
Phaolô và nói: "Hãy vững lòng! Con đã long trọng làm chứng cho Thầy ở Jerusalem
thế nào, thì con cũng phải làm chứng như vậy tại Rôma nữa.""
2/ Phúc Âm: Để tất cả nên một, như Cha ở trong con và
con ở trong Cha.
2.1/ Mô hình lý tưởng của sư hiệp nhất: Sự hiệp nhất giữa Ba Ngôi
Thiên Chúa.
+ Hiệp nhất trong sự thật: mọi người cùng
chung một niềm tin vào Đức Kitô.
Đây là lời cầu nguyện của Chúa
Giêsu cho hết mọi người, trong
đó có chúng ta, những người đã tin
vào Ngài: "Con không chỉ cầu nguyện cho những người này, nhưng còn cho những ai nhờ lời họ mà tin
vào con, để tất cả nên một, như Cha ở trong con
và con ở trong Cha để họ cũng ở trong
chúng ta. Như vậy, thế gian sẽ tin rằng Cha đã
sai con." Trong lời cầu nguyện này,
chúng ta thấy biểu lộ một niềm tin
không lay chuyển của Chúa Giêsu vào Thiên Chúa và vào
con người, cho dẫu Ngài đã thấy trước sự phản bội của các môn
đệ trong Cuộc Thương Khó. Ngài tin các môn đệ, sau khi đã trải qua sóng
gió, sẽ nhận ra sự thật, sẽ tin và
làm chứng cho Ngài.
+ Hiệp nhất trong
tình yêu: mọi người cùng chung một tình yêu
đến từ Thiên Chúa. Chúa Giêsu biết rõ hai
điều căn bản cho sự hiệp nhất là sự thật và tình
yêu, nên Ngài cầu xin với Chúa Cha: "Phần con, con
đã ban cho họ vinh quang mà Cha đã ban cho con, để họ được nên một như chúng ta là một: Con ở trong họ và Cha ở trong
con, để họ được hoàn
toàn nên một; như vậy, thế gian sẽ nhận biết là chính
Cha đã sai con và đã yêu thương họ như đã yêu thương
con." Tình yêu phải là đồng phục của hiệp nhất: các tín
hữu có thể khác biệt về những điều khác, nhưng phải cùng một tình
yêu, như Chúa đã nhấn mạnh:
"Người ta cứ dấu này, mà
nhận biết các con là môn đệ Thầy, là các
con yêu thương nhau" (Jn 13:35).
2.2/ Vinh quang của Chúa Cha ban cho Chúa Giêsu: Tình yêu
đòi hỏi sự hiệp nhất với nhau
trong mọi nơi và mọi lúc, khi
vinh quang cũng như lúc gian khổ. Chúa
Giêsu cầu xin Chúa Cha liên kết Ngài với các môn
đệ luôn: "Lạy Cha, con muốn rằng con ở đâu, thì
những người Cha đã ban cho con cũng ở đó với con, để họ chiêm ngưỡng vinh
quang của con, vinh quang mà Cha đã ban cho con, vì Cha đã yêu thương con trước khi thế gian được tạo
thành." Vinh quang Thiên Chúa đã ban cho Chúa Giêsu là những điều gì?
(1) Thập Giá là vinh quang của Chúa
Giêsu: Theo Gioan, khi chịu treo trên Thập Giá là
lúc Chúa Giêsu được vinh quang. Thiên Chúa cũng được vinh
quang vì Kế Hoạch Cứu Độ của Ngài
hoàn tất. Con người cũng được vinh
quang vì từ nay con người không ở dưới ách của tử thần nữa. Vì thế, khi các
môn đệ chịu đựng đau khổ vì Chúa
Giêsu, họ mang lại vinh quang cho chính họ và cho
Thiên Chúa.
(2) Hoàn toàn vâng lời làm theo
thánh ý Thiên Chúa là vinh quang của Chúa
Giêsu: Trong giờ phút hấp hối ở Vườn Cây Dầu, Chúa
Giêsu đã cầu nguyện để làm theo
thánh ý Thiên Chúa. Vì thế, vượt qua mọi gian khổ để chu toàn
thánh ý Thiên Chúa, làm Chúa Giêsu được vinh
quang.
(3) Làm cho các môn đệ nhận biết Chúa là
vinh quang: "Con đã cho họ biết danh
Cha, và sẽ còn cho họ biết nữa, để tình Cha
đã yêu thương con, ở trong họ, và con
cũng ở trong họ nữa."
Khi các môn đệ làm cho mọi người nhận biết Thiên
Chúa, họ làm cho Danh Chúa được cả sáng.
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
- Để có hiệp nhất trong
gia đình và cộng đoàn, chúng ta cần biết sống theo sự thật và yêu
thương nhau bằng tình yêu Thiên Chúa.
- Mỗi con người đều có ý kiến khác
nhau. Điều làm cho con người liên kết với nhau là
cùng làm theo ý Thiên Chúa.
Linh mục Anthony
Đinh Minh Tiên, OP
17/05/2018
THỨ NĂM TUẦN 7 PS
Ga 17,20-26
Ga 17,20-26
“ĐỂ HỌ TẤT CẢ NÊN MỘT”
“Để họ tất cả nên một, như Cha ở trong con và
con ở trong Cha để họ cũng ở trong chúng
ta. Như vậy thế gian sẽ tin rằng Cha đã sai
con.” (Ga 17,21)
Suy niệm: Một bạn trẻ trăn trở: Thưa cha, con
có một người bạn theo đạo Tin
Lành. Anh ấy rất tốt, nhưng chúng con thường tranh luận với nhau về đức tin. Cuối cùng thì
chẳng bên nào chịu bên nào. Làm thế nào để anh ấy tin như mình, hả cha? Bạn ơi, bạn nhớ rằng trong
cuộc tranh luận không có người thua. Nếu bạn mưu toan dùng những lý luận sắc bén của mình để bẻ gãy mọi luận điểm của đối phương thì bạn nên biết rằng người kia cũng
nỗ lực làm điều đó không
kém gì bạn. Bạn hãy nghiền ngẫm Lời Chúa để biết Ngài dạy bạn ứng xử thế nào.
Chúa ơi, Chúa làm
con chưng hửng bởi vì lắm khi Chúa
đã làm những kẻ tố cáo Chúa
không bắt bẻ gì được Chúa, nhưng Chúa lại không dạy con phương pháp lý luận để có thể khiến đối phương cứng họng. Chúa
có thể làm cho kẻ chết sống lại nhưng Chúa lại chấp nhận vác thập giá, và
trên thập giá Chúa từ chối lời thách thức “xuống khỏi thập giá để chúng ta
tin” (Mt 27,42). Trái lại, Chúa dạy chúng
con phương thế để mọi người tin Chúa
là chúng con phải hiệp nhất nên một như Chúa và Chúa Cha là một. Chúa ơi! quả thật vì chúng
con chưa nên một mà mọi người chưa tin vào Chúa! Ôi, đau lòng quá!
Chia sẻ: Phương thức hoạt động của nhóm
chúng tôi có thể có nhiều ưu điểm. Thế nhưng nó có xây dựng hiệp nhất trong cộng đoàn
ki-tô không? Nếu không chúng tôi phải xét lại.
Sống Lời Chúa: Lời Chúa hôm
nay là phương châm mọi hoạt động của tôi.
Cầu nguyện: Lạy Chúa,
xin hiệp nhất chúng con nên một trong
tình yêu Chúa.
(5 phút Lời Chúa)
Để họ được nên một
Chúng ta cầu cho sự hiệp nhất yêu thương
giữa các Kitô hữu trên thế giới. Nếu một phần ba dân số thế giới sống nên một
trong yêu thương, hai phần ba còn lại sẽ sống trong hạnh phúc bình an.
Suy niệm:
Bài Tin Mừng hôm nay là phần cuối của Lời Nguyện
sau Tiệc Ly.
Đức Giêsu cầu nguyện, không phải cho các môn đệ
đang hiện diện,
nhưng cho các môn đệ tương lai, là chính chúng
ta,
những người tin nhờ nghe lời giảng của các môn
đệ đi trước (c.20).
Hôm nay Đức Giêsu là Thượng Tế trên trời, là Đấng
Trung Gian duy nhất,
vẫn dâng lên Chúa Cha lời nguyện tương tự.
Ngài nhìn thấy một phần ba dân số thế giới là
Kitô hữu, hơn hai tỷ người.
Ngài nhìn thấy những người theo Công Giáo gồm
hơn một tỷ,
theo Chính Thống giáo, Tin Lành, Anh giáo và
bao giáo phái khác.
Ngài xin Cha cho họ nên một, như Cha và Con là
một (c. 22).
Đức Giêsu đã xin cho các môn đệ đang hiện diện
bên Ngài
được nên một “như chúng ta” (Ga 17, 11b).
Bây giờ Ngài xin cho các môn đệ tương lai cũng
được nên một.
Sự hiệp nhất nên một giữa Cha và Con
vừa là khuôn mẫu, vừa là nguồn mạch cho sự hiệp
nhất giữa các Kitô hữu.
“Để tất cả nên một, như Cha ở trong Con và Con
ở trong Cha” (c. 21).
Cha và Con ở trong nhau, đó là mẫu mực cho sự
hiệp nhất.
Chúng ta được mời gọi ở trong nhau khắng khít
như Cha và Con.
Điều này không thể thực hiện được, nếu chúng
ta không được đưa vào
trong mối tương quan thân thiết giữa Cha và
Con:
“để họ cũng ở trong Chúng Ta” (c. 21).
Các Kitô hữu chỉ hiệp nhất khi họ được sống
trong nguồn hiệp nhất
là sự ở trong nhau giữa Cha và Con.
Trong Lời Nguyện của Đức Giêsu, ta thấy có một
tương quan ba chiều
giữa Cha, Con và các môn đệ.
“Con ở trong họ và Cha ở trong Con…
Cha đã yêu thương họ như đã yêu thương Con”
(c. 23).
“Tình Cha đã yêu thương Con ở trong họ, và Con
cũng ở trong họ nữa” (c.26).
Tương quan này sâu lắng đến mức có sự ở lại
trong nhau thật sự
giữa Cha, Con và các môn đệ là chính chúng ta.
Tuy vậy ít khi chúng ta dám nghĩ mình có tương
quan gần gũi đến thế
với thế giới siêu việt của Cha và Con.
Nhưng Đức Giêsu còn nói đến tương quan giữa
các môn đệ với thế gian.
Chỉ khi có sự hiệp nhất giữa các môn đệ, lúc
đó mới hy vọng
“Thế gian sẽ tin rằng Cha đã sai Con” (c. 21),
“Thế gian sẽ nhận biết rằng Cha đã sai Con (c.
23).
Chúng ta cầu cho sự hiệp nhất yêu thương giữa
các Kitô hữu trên thế giới.
Nếu một phần ba dân số thế giới sống nên một
trong yêu thương,
hai phần ba còn lại sẽ sống trong hạnh phúc
bình an.
Cầu nguyện:
Lạy Thiên Chúa Ba Ngôi là Đấng con tôn thờ,
xin giúp con quên mình hoàn toàn
để ở lại trong Chúa.
lặng lẽ và an bình
như thể hồn con đã sống trong vĩnh cửu.
Lạy Đấng thường hằng bất biến,
mong sao không gì có thể khuấy động
sự bình an của con,
hay làm cho con ra khỏi Chúa;
nhưng ước chi mỗi phút lại đưa con
tiến xa hơn vào chiều sâu của mầu nhiệm Chúa !
Xin làm cho hồn con bình an thanh thản,
xin biến hồn con thành chốn trời cao,
thành nơi cư ngụ dấu yêu của Chúa,
nơi Chúa nghỉ ngơi.
Ước chi
con không bao giờ để Chúa ở đó một mình
nhưng con luôn có mặt, với trọn cả con người,
với thái độ nhạy bén trong đức tin,
cung kính tôn thờ
và phó mình cho Chúa sáng tạo.
(Lời nguyện của chân phước Elisabeth de
Trinité)
Lm Antôn Nguyễn Cao Siêu, SJ
Hãy Nâng Tâm Hồn Lên
17 THÁNG NĂM
Một Vương Quốc Không Thuộc Thế Giới Này
Trong bữa Tiệc Ly, Đức Kitô nói với các Tông Đồ một cách rất rõ ràng về việc Chúa Thánh Thần sẽ đến. Sau khi Người sống lại, Người lại nhắc lại lời loan báo và lời hứa ấy “về điều mà anh em đã nghe Thầy nói tới, đó là ông Gio-an thì làm phép rửa bằng nước, còn anh em thì trong ít ngày nữa sẽ chịu phép Rửa trong Thánh Thần” (Cv 1, 4 – 5).
Rồi các Tông Đồ hỏi Người: “Thưa Thầy, có phải bây giờ là lúc Thầy khôi phục vương quốc It-ra-en không?” Các Tông Đồ vẫn tỏ ra không hiểu. Giống như những đồng bào Do Thái của các ông, các ông nghĩ rằng Đức Kitô sẽ cứu họ khỏi ách đàn áp chính trị.
Câu trả lời của Đức Giêsu: “Anh em không cần biết thời giờ và kỳ hạn Chúa Cha đã toàn quyền sắp đặt” (Cv 1, 7). Có những thời gian khác nhau trong lịch sử thế trần: những thời gian của các dân tộc và của các quốc gia, những thời gian của cầm quyền và những thời gian của suy vong. Nhưng ở đây Đức Giêsu đang nói đến một thời gian khác: “Anh em sẽ nhận được sức mạnh của Thánh Thần khi Ngài ngự xuống trên anh em, và anh em sẽ là chứng nhân của thầy tại Giê-ru-sa-lem, trong khắp các miền Giu-đê, Samaria và cho đến tận cùng trái đất.” (Cv 1, 8).
Đức Giêsu đang đề cập đến một thời gian khác hẳn, một lịch sử khác hẳn, một vương quốc khác hẳn với vương quốc trần thế của It-ra-en. Thánh Thần sẽ đưa anh em ra khắp các phố phường của Giê-ru-sa-lem; và rồi sẽ sai anh em đi tới tận những chân trời góc biển xa xôi. Anh em sẽ rao giảng cho mọi dân tộc, mọi ngôn ngữ, mọi văn hóa, mọi lục địa.
Các thánh vịnh cũng nói lên cùng âm hưởng ấy: “Vỗ tay đi nào, muôn dân hỡi! Mừng Thiên Chúa, hãy cất tiếng hò reo! Vì Đức Chúa là Đấng Tối Cao, Đấng khả úy, là Vua Cả thống trị khắp địa cầu. Thiên Chúa là Vua thống trị chư dân” (Tv 47, 2 – 3. 9). Vương quốc vốn “không thuộc thế gian này” ấy lại được mặc khải một lần nữa trong những lời này. Chúng ta nhớ lại biến cố thăng thiên – trong đó Đức Kitô được tôn dương làm Vua cao cả trên các tầng trời.
Vương quốc ấy được nhận ra xuyên qua lịch sử của mọi dân tộc và mọi quốc gia. Nó được nhận ra nơi Đức Kitô trong tư cách là sự hoàn thành mọi sự.
- suy tư 366 ngày của Đức Gioan Phaolô II -
Lm. Lê Công Đức dịch từ nguyên tác
LIFT UP YOUR HEARTS
Daily Meditations by Pope
John Paul II
Lời Chúa Trong Gia Đình
NGÀY 17 - 5
Cv 22, 1-30; 23,6-11; Ga
17, 20-26.
LỜI SUY NIỆM: “Con không chỉ cầu nguyện cho những người này, nhưng còn cho những ai nhờ lời họ mà tin vào Con”.
Chúa Giêsu là Con Một yêu dấu của Chúa Cha, Người đẹp lòng Chúa Cha mọi đàng. Những lời cầu nguyện của Chúa Giêsu chắc chắn được Chúa Cha nhậm lời. Chúa Giêsu không những cầu nguyện cho các Tông Đồ yêu dấu của Người, nhưng Người còn cầu nguyện cho tất cả chúng ta là những con người đã được các Tông Đồ truyền lại đức tin đó, và đã chịu phép Rửa Tội.
Lạy Chúa Giêsu. Tất cả chúng con đang sống trong lời cầu nguyện của Chúa. Xin cho mọi thành viên trong gia đình chúng con luôn hiệp thông với Chúa trong lời cầu nguyện này để được sống an lành trong tình yêu thương ơn cứu độ của Chúa.
Mạnh Phương
17 Tháng Năm
Ði Một Ðoạn Ðường Với Chúa
Người Ấn Ðộ có kể một câu chuyện ngụ ngôn như sau: Có một người thanh niên nọ khao khát được nhìn thấy Chúa. Ðêm ngày, anh cầu nguyện liên lỉ chỉ mong sao cho ước nguyện của mình thành sự thật. Quả thực, không bao lâu, Thiên Chúa đã đến với anh dưới hình dạng của một con người đẹp đẽ, uy quyền, trầm tĩnh.
Chúa đề nghị với anh: "Con có thể đi với Ta một quãng đường không?". Người thanh niên cảm thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết. Chúa và anh đồng hành với nhau như một đôi bạn tri âm. Ði một lúc, Chúa dừng lại nói với anh: "Ta khát nước, con có thể đi tìm cho Ta một ít nước không?".
Người thanh niên hăm hở đi tìm nước. Lòng anh tràn ngập hạnh phúc. Còn gì sung sướng bằng đi tìm nước để mang về cho Chúa... Nhưng, anh đi tìm mãi mà không thấy nơi nào có nước... Anh đi mãi để rồi cuối cùng dừng lại bên một bờ sông. Anh đang chuẩn bị lấy nước mang về cho Chúa, thì tình cờ một cô gái đẹp xuất hiện bên bờ sông. Cô gái đẹp đến độ người thanh niên không còn thấy cảnh vật xung quanh, cũng như không còn nghĩ đến việc mang nước về cho Chúa.
Anh nấn ná đến làm quen với cô gái. Họ thương nhau, lấy nhau và sinh được nhiều con cái. Không gì đầm ấm, hạnh phúc cho bằng. Nhưng một cơn ôn dịch xảy đến. Người thanh niên đưa vợ con đi đến một nơi khác. Nhưng khi họ đi qua một chiếc cầu, thì thình lình mưa gió thổi đến, nước dâng lên kéo cả vợ con anh theo. Người đàn ông bám vào được một gốc cây lớn. Anh khóc thương cho thân phận bọt bèo của vợ con cũng như chính kiếp cô đơn lạc loài của anh.
Giữa lúc đó, Thiên Chúa xuất hiện trước mặt anh: Ngài mỉm cười hỏi anh: "Này con, con có mang nước về cho Ta không? Con làm gì để Ta phải chờ đợi gần cả tiếng đồng hồ".
Một người cha nhân từ mòn mỏi trông đứa con hoang trở về: đó là hình ảnh cảm động nhất về Thiên Chúa mà Chúa Giêsu đã mạc khải cho chúng ta trong bài dụ ngôn "Người Con Hoang Ðàng". Từng ngày, người cha ra đầu ngõ để trông đợi. Khi đứa con còn ở đằng xa, ông đã chạy đến để giang rộng đôi cánh tay để ôm trọn đứa con vào lòng, không một lời quở trách, không một cử chỉ bất bình... Thiên Chúa cũng đối xử với chúng ta như thế. Chúng ta tưởng mình đi tìm Ngài, chúng ta tưởng Ngài ẩn mặt với chúng ta. Nhưng kỳ thực, chính Ngài mới là Ðấng đeo đuổi chúng ta, tìm kiếm chúng ta, chờ đợi chúng ta. Chúng ta tưởng mình đang đi đến với Chúa, nhưng kỳ thực chính Ngài đang ở với chúng ta.
(Lẽ Sống)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét