08/02/2014
Thứ Bảy sau Chúa Nhật
4 Quanh Năm
Bài
Ðọc I: (Năm II): 1 V 3, 4-13
"Xin
ban cho tôi tớ Chúa tâm hồn ngoan ngoãn để đoán xét dân Chúa".
Trích
sách Các Vua quyển thứ nhất.
Trong
những ngày ấy, Salomon đến Gabaon để dâng hy lễ, vì đây là nơi cao rộng nhất.
Salomon dâng trên bàn thờ này một ngàn lễ vật toàn thiêu. Tại Gabaon ban đêm,
Chúa hiện ra cùng Salomon trong giấc mộng, và phán rằng: "Ngươi muốn gì
thì hãy xin, Ta sẽ ban cho ngươi". Salomon thưa: "Chúa đã tỏ lòng rất
nhân hậu đối với cha con là Ðavít, tôi tớ Chúa, vì người đã sống trước tôn nhan
Chúa trong chân lý và công bình, đã ăn ở ngay thẳng đối với Chúa. Chúa đã dành
cho người một lòng nhân hậu lớn lao, đã ban cho người đứa con trai hiện đang ngồi
trên ngôi báu của người. Và giờ đây, lạy Chúa là Thiên Chúa, Chúa khiến tôi tớ
Chúa cai trị kế vị Ðavít thân phụ con. Nhưng con chỉ là một trẻ nhỏ, không biết
đường đi nước bước. Tôi tớ Chúa đang sống giữa dân Chúa chọn, một dân đông đảo
không thể đếm và ước lượng được. Vậy xin Chúa ban cho tôi tớ Chúa tâm hồn ngoan
ngoãn để đoán xét dân Chúa, và phân biệt lành dữ, vì ai có thể xét xử dân này,
một dân của Chúa đông đảo thế này".
Ðiều
Salomon kêu xin như trên đã làm đẹp lòng Chúa, nên Chúa phán cùng Salomon rằng:
"Vì ngươi đã xin điều đó, mà không xin sống lâu, được giàu có, của cải, mạng
sống quân thù, lại xin cho ngươi được khôn ngoan để biết xét đoán, thì đây Ta
ban cho ngươi điều ngươi xin, và ban cho ngươi một tâm hồn khôn ngoan minh mẫn,
đến nỗi trước ngươi không có ai giống như ngươi, và sau ngươi không có ai bằng
ngươi. Cả những điều ngươi không xin, như giàu có và vinh quang đến nỗi từ trước
đến giờ, trong các vua, không vua nào được như ngươi, Ta cũng ban cho ngươi.
Ðó
là lời Chúa.
Ðáp
Ca: Tv 118, 9. 10. 11. 12. 13. 14.
Ðáp: Lạy Chúa, xin
dạy con các thánh chỉ của Chúa (c. 12b).
Xướng:
1) Tuổi trẻ lấy chi giữ cho thanh khiết đường đời? Bằng cách noi theo lời vàng
của Chúa. - Ðáp.
2)
Với tất cả tâm can con tìm Chúa, xin chớ để con lạc xa chỉ thị Ngài. - Ðáp.
3)
Con chôn cất trong lòng lời răn của Chúa, để con không phạm tội phản nghịch
Ngài. - Ðáp.
4)
Thân lạy Chúa, Ngài muôn phước đức, xin dạy con các thánh chỉ của Ngài. - Ðáp.
5)
Con kể được ra nơi đầu môi, tất cả những huấn dụ bởi miệng Ngài. - Ðáp.
6)
Con vui vì đường lối lời Ngài nghiêm huấn, dường như được mọi thứ giàu sang. -
Ðáp.
Alleluia:
Ga 10, 27
Alleluia,
alleluia! - Chúa phán: "Con chiên Ta thì nghe tiếng Ta; Ta biết chúng và
chúng biết Ta". - Alleluia.
Phúc
Âm: Mc 6, 30-34
"Họ
như đàn chiên không người chăn".
Tin
Mừng Chúa Giêsu Kitô theo thánh Marcô.
Khi
ấy, các tông đồ hội lại bên Chúa Giêsu và thuật lại với Người mọi việc các ông
đã làm và đã giảng dạy. Người liền bảo các ông: "Các con hãy lui vào nơi vắng
vẻ mà nghỉ ngơi một chút". Vì lúc ấy dân chúng đến tấp nập đến nỗi các
tông đồ không có thì giờ ăn uống. Vậy các ngài xuống thuyền, chèo tới một nơi vắng
vẻ hẻo lánh. Thấy các ngài đi, nhiều người hiểu ý, và từ các thành phố, người
ta đi bộ kéo đến nơi đó và tới nơi trước các ngài. Lúc ra khỏi thuyền, Chúa
Giêsu thấy dân chúng thật đông, thì động lòng thương, vì họ như đàn chiên không
người chăn, và Người dạy dỗ họ nhiều điều.
Ðó
là lời Chúa.
Suy
Niệm:
Dung
mạo Chúa Giêsu
Manio
Flajano, văn sĩ, ký giả kiêm đạo diễn người Italia, qua đời năm 1972, đã để lại
những trang nhật ký thật cảm động: năm 1942, đứa con gái 8 tuổi của ông bị bệnh
sưng màng óc và kéo lê cuộc sống tàn tật đó cho đến năm 1992. Nhìn đứa con mà
lòng đau xót, nhưng người cha vẫn đặt tin tưởng, phó thác vào Thiên Chúa. Trong
một trang nhật ký, ông viết: "Một người đàn ông nọ dẫn đến cho Chúa Giêsu
đứa con gái bệnh tật và nói với Ngài: "Con không muốn chữa lành nó, nhưng
chỉ xin Chúa yêu thương nó mà thôi". Chúa Giêsu cúi xuống hôn đứa bé mà
nói: "Ta nói thật, người đàn ông này đã xin điều mà có thể cho được".
Nói xong, Chúa Giêsu biến đi trong ánh sáng chói ngời bỏ lại một đám đông tiếp
tục bàn tán về các phép lạ, còn các nhà báo thì cố gắng mô tả các phép lạ".
Những
dòng trên đây của Flajano đưa chúng ta vào trọng tâm của Tin Mừng. Thật thế,
Tin Mừng không phải là một mớ lý thuyết hay giáo điều, Tin Mừng cũng không phải
là một Thiên Chúa cao xa trừu tượng. Tin Mừng thiết yếu là một con người bằng
xương bằng thịt, với một trái tim dễ rung động và biết yêu thương. Ðọc lại các
sách Tin Mừng, chúng ta thấy Chúa Giêsu đã không làm phép lạ như một phù thủy
múa may cây đũa thần của mình, Chúa Giêsu không bao giờ làm phép lạ để làm lóe
mắt thiên hạ. Phép lạ là dấu chỉ của ơn cứu độ, là dấu chỉ của tình yêu Thiên
Chúa đối với con người, một Thiên Chúa yêu thương đến độ hóa thân làm người và
sống thiết thân với con người.
Trong
Tin Mừng hôm nay, thánh Marcô như tóm tắt tất cả dung mạo của Chúa Giêsu trong
câu nói: "Chúa Giêsu thấh đông đảo dân chúng thì chạnh lòng thương".
Ðây là tất cả mạc khải về tình yêu Thiên Chúa đối với con người: thay cho một
Thiên Chúa ở trên cao, thưởng phạt chí công, lạnh lùng nghiêm khắc, Chúa Giêsu
đã bày tỏ cho chúng ta một Thiên Chúa đi vào lịch sử con người, một Thiên Chúa
sinh ra như một em bé, một Thiên Chúa có trái tim cảm thông và tha thứ, một
Thiên Chúa gần gũi với con người, có mặt trong từng nhịp thở của con người.
Chiêm
ngắm một Thiên Chúa như thế qua con người Chúa Giêsu Kitô, chúng ta cũng nhận
ra được một chân lý về con người, bởi vì như Công Ðồng Vaticanô II trong Hiến
chế "Vui mừng và Hy vọng" đã nói: Chỉ trong ánh sáng của Ngôi Lời Nhập
Thể, chân lý về con người mới được sáng tỏ. Con người bởi đâu mà đến? sẽ đi về
đâu? chúng ta nhận ra điều đó trong Chúa Giêsu đã đành, mà trong Ngài, chúng ta
còn phải biết sống thế nào cho phải đạo làm người. Qua cung cách của Ngài,
chúng ta thấy phải đối xử thế nào với người đồng loại. Qua cuộc sống yêu thương
và yêu thương đến chết trên Thập giá, chúng ta hiểu được rằng hiến thân cho tha
nhân là ơn gọi của con người, chỉ có con người mới được mời gọi để sống cho tha
nhân mà thôi.
Tin
mừng của chúng ta là một con người, đó là Chúa Giêsu Kitô. Chúng ta không ngừng
được mời gọi để sống kết hiệp với Ngài, để đón nhận sức sống của Ngài và sống
theo lý tưởng của Ngài. Ước gì chúng ta luôn được củng cố trong niềm xác tín rằng
Ngài đang hiện diện và đồng hành với chúng ta trong từng phút từng giây cuộc sống.
(Veritas Asia)
Lời Chúa Mỗi Ngày
Thứ Bảy Tuần 4 TN
Bài đọc: Heb 13:15-17, 20-21; I Kgs 3:4-13; Mk 6:30-34.
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Liên hệ giữa mục-tử
và đoàn chiên
Trong
cuộc đời không ai là một hòn đảo để tự mình sinh sống. Con người cần sự giúp đỡ
của tha nhân, và chính họ cũng phải giúp đỡ người khác. Một em bé chào đời
không thể tự mình sinh sống. Về phương diện vật chất, em cần sự thương yêu và
chăm sóc của cha mẹ cho đến khi em đủ khả năng để tự sinh sống một mình. Về
phương diện tri thức, em cần sự giáo dục trong gia đình cũng như nhà trường, để
giúp em thâu thập những kiến thức cần thiết để biết đối xử, suy luận, và làm việc
với mọi người. Về phương diện tâm linh, em cần được hướng dẫn để nhận ra Đấng Tạo
Thành, và sống mối tương quan với Ngài.
Các
Bài Đọc hôm nay nhấn mạnh đến những mối liên hệ này, đặc biệt mối liên hệ giữa
mục-tử và đoàn chiên. Trong Bài đọc I, năm chẵn, vua Solomon chỉ xin Thiên Chúa
ban cho có được khôn ngoan để chăn dắt dân chúng trong chính trực và thương
yêu, vì Vua biết có khôn ngoan là có tất cả. Trong Phúc Âm, tuy Chúa Giêsu muốn
các môn đệ phải biết quí trọng sự yên tĩnh để nghỉ ngơi và sống mối liên hệ với
Thiên Chúa, nhưng chính Ngài đã không thể cầm được lòng thương xót khi thấy dân
Ngài vất vả “như chiên không người chăn dắt.”
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/
Bài đọc I (năm chẵn):
Xin ban cho tôi tớ Chúa đây, một tâm hồn biết lắng nghe, để cai trị dân Chúa và
phân biệt phải trái.
1.1/
Lời cầu xin cho được khôn ngoan của vua Solomon: Người khôn ngoan là người biết
Thiên Chúa, biết mình, và biết người. Vua Solomon chứng minh ông là người khôn
ngoan ngay cả trước khi ông cầu xin cho được khôn ngoan.
(1)
Solomon biết học hỏi kinh nghiệm của người đi trước: Sống dưới sự giáo dục
của vua cha David, Solomon chắc chắn đã học hỏi rất nhiều tính tốt nơi cha của
mình như: lòng tin tưởng tuyệt đối và kính sợ Thiên Chúa, tâm hồn công chính
ngay thẳng, luôn thương yêu và lo lắng cho những người dưới quyền mình. Tuy
nhiên, Solomon cũng đã được biết tội lỗi của cha và những hậu quả tai hại đã xảy
đến cho gia đình và đất nước; hậu quả của việc không biết xét xử công minh. Thực
ra, lời Thiên Chúa hỏi Solomon: " Ngươi cứ xin đi, Ta sẽ ban cho!" là
một lời thử thách nguy hiểm; vì nếu không biết điều mình xin, những gì Thiên
Chúa ban cho sẽ gây thiệt hại cho Solomon nhiều hơn là làm lợi. Ví dụ: xin cho
được sống trường thọ trong khi cơ thể già yếu và bệnh tật; hay xin cho được
giàu có mà không biết sự giàu có sẽ làm cho gia đình tan nát hay làm con người
xa Thiên Chúa.
(2)
Solomon nhận ra khả năng giới hạn của mình trong việc điều khiển đất nước: Người lãnh đạo phải
là người khôn ngoan sáng suốt, thì mới có thể chỉ đường cho dân chúng đi; ngược
lại, nếu người lãnh đạo mù quáng, làm sao ông có thể chỉ đường cho dân chúng?
Đúng như lời Chúa Giêsu chỉ trích các biệt phái và kinh sư: "Mù dẫn mù, cả
hai cùng lăn xuống hố!" Nhận ra sự quan trọng của khôn ngoan trong việc
lãnh đạo quốc gia và giới hạn của bản thân, Solomon cầu xin với Thiên Chúa:
"Con chỉ là một thanh niên bé nhỏ, không biết cầm quyền trị nước. Con lại ở
giữa dân mà Chúa đã chọn, một dân đông đúc, đông không kể xiết, cũng không đếm
nổi. Xin ban cho tôi tớ Chúa đây, một tâm hồn biết lắng nghe, để cai trị dân
Chúa và phân biệt phải trái; chẳng vậy, nào ai có đủ sức cai trị dân Chúa, một
dân quan trọng như thế?"
1.2/
Thiên Chúa hài lòng và hứa ban điều vua Solomon xin.
(1)
Thiên Chúa hài lòng và ban cho Solomon điều vua ước nguyện: Lời xin của Solomon
đẹp lòng Thiên Chúa, vì vua không chỉ quan tâm đến bản thân, nhưng biết để ý đến
việc chăn dắt Dân Chúa. Ngài phán với vua: "Bởi vì ngươi đã xin điều đó,
ngươi đã không xin cho được sống lâu, hay được của cải, cũng không xin cho kẻ
thù ngươi phải chết, nhưng đã xin cho được tài phân biệt để xét xử, thì này, Ta
làm theo như lời ngươi: Ta ban cho ngươi một tâm hồn khôn ngoan minh mẫn, đến nỗi
trước ngươi, chẳng một ai sánh bằng, và sau ngươi, cũng chẳng có ai bì kịp."
(2)
Có khôn ngoan là có tất cả: Solomon có thể nhìn thấy trước những gì khôn ngoan sẽ mang lại.
Khi biết cách lãnh đạo, đời sống dân chúng sẽ phát triển, đất nước sẽ thái bình
thịnh trị; người lãnh đạo khôn ngoan sẽ được vinh quang và hưởng mọi nguồn phú
túc giàu sang từ dân chúng. Ngược lại, với một người không biết lãnh đạo, đời sống
dân chúng sẽ lầm than khổ sở, đất nước sẽ rơi vào tình trạng nghèo đói, nhà
lãnh chắc chắn sẽ phải lãnh nhận hậu quả và bị khai trừ để người khác thay thế.
Vì vậy, biết cách xin đúng đắn như Solomon là biết cách giải quyết mọi vấn đề.
Lịch sử chứng minh triều đại của Solomon là triều đại huy hoàng và thịnh vượng
nhất trong số tất cả các vua của Israel.
2/
Phúc Âm:
Hãy lánh riêng ra đến một nơi thanh vắng mà nghỉ ngơi đôi chút.
2.1/
Người tông-đồ cần quí trọng sự thanh vắng để được nghỉ ngơi bồi dưỡng: Các tông-đồ cũng giống
như chúng ta dễ cảm thấy mừng vui khi nhìn thấy kết quả những gì mình đã hy
sinh và được dân chúng hoan ngênh nhiệt liệt. Những lúc như thế, đa số sẽ sẵn
sàng hy sinh, ngay cả việc ăn uống, ngủ nghỉ, để có thời giờ làm việc hơn nữa để
đáp ứng mọi nhu cầu của dân chúng. Tuy nhiên, Chúa Giêsu đã khôn ngoan nhắc nhở
các ông: “Chính anh em hãy lánh riêng ra đến một nơi thanh vắng mà nghỉ ngơi
đôi chút.” Có nhiều lý do cho lời khuyên khôn ngoan này:
-
Thân xác con người có giới hạn của nó: Khi con người làm việc mệt mỏi, họ cần
được nghỉ ngơi dưỡng sức; nếu không họ sẽ dễ dàng bị quá tải, và làm việc sẽ
không đạt hiệu năng.
-
Hoạt động tông đồ cần được thăng bằng qua đời sống cầu nguyện: Nếu không dành
thời giờ cho việc cầu nguyện, người tông-đồ sẽ không có sức mạnh tinh thần cho
những đòi hỏi của việc tông-đồ. Thánh phụ Đa-minh đã thăng bằng 2 cuộc sống bằng
cách rao giảng ban ngày và cầu nguyện ban đêm.
2.2/
Con người khao khát được dạy dỗ và lắng nghe Tin Mừng: Tuy đã cùng với các
tông-đồ xuống thuyền để xa cách dân chúng để Thầy trò có thể nghỉ ngơi dưỡng sức,
nhưng khi ra khỏi thuyền, Đức Giêsu thấy một đám người rất đông đã chờ đợi sẵn,
Ngài chạnh lòng thương, vì họ như bầy chiên không người chăn dắt. Người lại bắt
đầu dạy dỗ họ nhiều điều.
Xưa
cũng như nay, nhu cầu săn sóc phần hồn cho dân chúng luôn khẩn trương cần thiết,
vì:
(1)
Chiên không người chăn sẽ không biết đường đi: Người mục-tử tinh thần cần chỉ
cho đoàn chiên của mình đường đi tới Thiên Chúa, đích điểm của cuộc đời. Không
có đích điểm này, con người sẽ dễ lạc hướng, và sẽ bị cuốn hút vào những mời gọi
bất chính của quỉ thần và thế gian.
(2)
Chiên không người chăn sẽ không kiếm được thức ăn bổ dưỡng: Người mục-tử tinh
thần cần chính mình nuôi dân hay chỉ cho dân tới những thức ăn tinh thần như Lời
Chúa, các bí-tích, và đời sống cầu nguyện kết hợp với Thiên Chúa.
(3)
Chiên không người chăn sẽ làm mồi cho thú dữ: Người mục-tử tinh thần cần sớm
nhận ra và chỉ cho đoàn chiên biết những cám dỗ nguy hiểm và cạm bẫy của cuộc đời:
lối sống ích kỷ, hưởng thụ, tôn thờ vật chất, giết hại thai nhi, thay vợ đổi chồng,
tự do quá trớn …
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
-
Mối liên hệ giữa mục-tử và đoàn chiên đòi hai chiều: mục-tử cần yêu thương và
lo lắng cho đoàn chiên; trong khi đoàn chiên cần vâng lời và giúp đỡ mục tử chu
toàn nhiệm vụ. Cả hai cần phải thi hành thánh ý của Thiên Chúa, làm sao cho mọi
người đạt được ơn cứu độ mà Chúa Giêsu đã chuẩn bị.
-
Mục tử cần cầu xin cho có được sự khôn ngoan của Thiên Chúa, để biết cách dẫn dắt
đoàn chiên sống theo lề luật của Thiên Chúa và tránh khỏi mọi nguy hiểm của ba
thù.
-
Các hoạt động tông đồ cần được thăng bằng với đời sống cầu nguyện. Một đời hoạt
động tông đồ không có cầu nguyện sẽ lạc hướng và dễ rơi vào chán chường, thất vọng.
Linh mục Anthony Đinh Minh Tiên, OP
HẠT GIỐNG NẢY MẦM
Mc
6,30-34
A.
Hạt giống...
Chúa
Giêsu như một chiếc phao giữa biển mà nhiều người lênh đênh bám vào. Thánh
Mác-cô viết "Lúc ấy dân chúng kẻ đến người đi tấp nập đến nỗi các tông đồ
không có` thời giờ ăn uống".
Trong
hoàn cảnh bận rộn như vậy, Chúa Giêsu làm sao ? Một mặt Ngài lo liệu cho các
môn đệ Ngài được nghỉ ngơi : "Các con hãy lui vào nơi vắng vẻ mà nghỉ ngơi
một chút". Mặt khác, về phần mình, Ngài hy sinh thời giờ nghỉ ngơi của
mình để tiếp tục phục vụ cho dân.
Động
cơ của cách cư xử đầy lòng nhân hậu ấy là tình thương của Ngài : "Chúa
Giêsu thấy dân chúng thật đông thì động lòng thương".
B....
nẩy mầm.
1.
Sau khi làm việc mệt nhọc, tôi có quyền nghỉ ngơi. Chính Chúa Giêsu cũng đã kêu
các môn đệ tìm chỗ yên tĩnh để nghỉ ngơi.
Vì
tôi có quyền nghỉ ngơi, nên lúc tôi đã mệt mà người ta vẫn đến "quấy rầy",
tôi thường bực bội gắt gỏng. Hãy xem gương Chúa Giêsu : Ngài không hề gắt gỏng,
trái lại Ngài động lòng thương và tiếp tục phục vụ.
Nếu
tôi chưa được như Chúa hy sinh cả thời giờ nghỉ ngơi, thì ít ra tôi đừng gắt gỏng
với người ta. Tôi phải học biết "động lòng thương" họ.
2.
Khi Chúa Giêsu động lòng thương dân chúng thì Ngài làm gì ? Việc trước tiên
Ngài làm không phải là chữa bệnh, mà là "dạy dỗ họ nhiều điều". Chúa
thương người ta đau khổ, nhưng Chúa càng thương hơn vì người ta không biết Tin
Mừng. Nói cho người ta một lời đem lại sức sống còn ích lợi hơn chữa cho người
ta khỏi bệnh phần xác.
Tôi
có sẵn những lời đó không ? Nếu tôi gặp một người đang đau khổ, tôi sẽ nói gì để
người đó thực sự được an ủi và lạc quan hơn chứ không có cảm tưởng nghe một lý
thuyết suông ?
3.
Abraham Lincoln là vị Tổng thống Hoa kỳ đã phải đương đầu với cuộc nội chiến
tang thương nhất trong lịch sử đất nước. Ngày nọ, căng thẳng gần như điên cuồng,
ông đã nhờ người về nơi sinh quán của mình là Kentusky để mời cho được người bạn
già đến thủ đô Washington cho ông tham khảo ý kiến. Hai người bạn mừng mừng tủi
tủi khi gặp nhau. Sau những giờ phút tâm sự, tông thống Lincoln cảm thấy tươi
vui hẳn lên.
Về
sau có người hỏi ông đã làm gì để tổng thống phấn khởi lên như thế, người bạn
già của tổng thống cho biết : tổng thống không bàn hỏi với ông bất cứ điều gì
có liên quan tới chiến tranh hay chuyện đất nước. Ông cũng cho biết là ông chỉ
ngồi thinh lặng để lắng nghe tổng thống trút hết nỗi lòng của mình. (Chờ đợi
Chúa)
4.
"Thấy các ngài ra đi, nhiều người hiểu ý nên từ khắp các thành, họ cùng
nhau theo đường bộ chạy đến nơi, trước cả các ngài" (Mc 6,33)
"Em
thân mến ! Giờ đây chị đã bình an. Chị không còn oán trách, giận hờn anh ấy và
các bạn nữa. Trước đây, chị luôn nghĩ mình là người vững vàng, bản lãnh, là chỗ
dựa của mọi người. Chị yêu anh ấy, nhưng lại cho rằng anh ấy thật yếu đuối. Chị
đã làm tổn thương đến danh dự và lòng tự trọng của anh. Tình yêu tan vỡ, bạn bè
xa lánh, chị rơi vào vực thẳm cô đơn, buồn thảm.
Trong
hoàn cảnh tối tăm ấy, chị đã cầu nguyện thật nhiều. Và khi đối diện với Chúa, Đấng
hiền lành và khiêm nhượng, chị nhận ra mình kiêu căng và tự mãn biết bao. Cảm
ơn Người đã cho chị nhận biết sự thật về chính mình, dù là một sự thật đau
lòng.
Em
thân mến, khi thuận lợi cũng như lúc khó khăn, em hãy lắng nghe Lời Chúa và
khám phá ra thánh ý Người trong mọi biến cố của cuộc sống. Chị tin rằng mọi sự
sẽ trở nên tốt đẹp hơn và tâm hồn em sẽ được bình an.
Phúc
cho chị vì chị đã chạy đến với Chúa và nhận ra ý Người. Còn em, có lẽ chỉ biết
khóc và oán giận thôi ; chẳng để ý đến sự hiện diện của Chúa và cũng chẳng tìm
kiếm thánh ý Người."
Lạy
Chúa, Chúa vẫn ở bên con và đỡ bước con đi. Xin mở mắt cho con được thấy tôn
nhan Chúa và nhận ra thánh ý Người. (Epphata)
Lm.Carolo HỒ BẶC XÁI – Gp. Cần Thơ
08/02/14 THỨ BẢY TUẦN 4 TN
Th. Giêrônimô Êmiliani
Mc 6,30-34
Th. Giêrônimô Êmiliani
Mc 6,30-34
CẦU NGUYỆN CHUNG VỚI NHAU
Vậy, Thầy trò xuống thuyền đi
lánh riêng ra một nơi hoang vắng (Mc 6,32)
Suy niệm: Các học trò của Chúa Giêsu đang làm việc lành
phước đức thành công như thế, tại sao Chúa Giêsu bắt các ông phải lánh riêng
vào nơi hoang vắng? Chúa Giêsu sau một ngày hoạt động đã chẳng lui vào nơi
thanh vắng mà cầu nguyện cùng Chúa Cha sao? Hẳn là Thầy Giêsu cũng muốn các học
trò theo sát mẫu gương của Thầy, cùng cầu nguyện với Thầy. Bởi vì có cầu
nguyện, kết hiệp với Chúa mới lắng nghe và biết được ý Ngài. Có biết ý muốn của
Chúa mới có thể hành động theo ý Ngài.
Cầu nguyện giúp ta sống khiêm
nhường và nhận ra mình là kẻ tội lỗi. Nhờ cầu nguyện ta được ban sức mạnh để
chiến đấu với tội lỗi và nhờ đó chúng ta có thể chiến thắng tội lỗi. Nhờ cầu
nguyện ta có được nguồn trợ lực thiêng liêng giúp ta yêu Chúa và phục vụ anh em
một cách chân thành.
Mời Bạn: Thư chung Hội Đồng Giám Mục Việt Nam mời gọi
mọi “gia đình hãy cùng nhau cầu nguyện. Vì Chúa Giêsu hiện diện trong
gia đình khi vợ chồng con cái cùng cầu nguyện, và khi đó, chính cuộc sống gia
đình trở thành lời kinh sống động” (số 6). Bạn hãy sắp xếp
chương trình sống hằng ngày có giờ cầu nguyện cho chính bạn, gia đình hay cộng
đoàn của bạn, để bạn và những người thân của bạn được Phúc Âm hóa và thông
truyền đức tin cho mọi người.
Sống Lời Chúa: Quyết tâm đọc kinh chung với nhau trong gia
đình hay cộng đoàn của bạn.
Cầu nguyện: Lạy Chúa, xin cho con biết kết hiệp với Chúa
thật lòng qua giờ kinh nguyện của con ngõ hầu con biết làm thế nào để sống đúng
và hợp ý Ngài trong cuộc sống. Amen.
Đến một nơi thanh vắng
Không dễ tìm được nơi hoang vắng, để cách ly mình
khỏi công việc... Chúng ta vẫn cứ phải tìm chỗ vắng riêng cho mình với Chúa suốt
đời.
Suy niệm:
Các môn đệ trở về gặp lại
Thầy Giêsu
sau cuộc hành trình tông
đồ đầu tiên nhiều thú vị.
Họ cùng nhau tụ họp chung
quanh Thầy
và thi nhau kể cho Thầy
nghe tất cả những gì họ đã làm và đã dạy.
Thầy Giêsu thấy họ vui vì
đã có thể đuổi được quỷ, chữa được bệnh.
Những ông đánh cá ít học,
nói năng bỗ bã,
trở thành người rao giảng
mạnh bạo Tin Mừng về Nước Trời.
Nhưng Thầy Giêsu cũng
thấy nét mêt mỏi nơi khuôn mặt họ.
Các tông đồ không có giờ
ăn uống vì bị đám đông bao vây.
“Anh em hãy lánh riêng
ra,
đến một nơi thanh vắng mà
nghỉ ngơi đôi chút.” (c.31).
Lời mời trên cho thấy mối
quan tâm của Thầy đối với các môn đệ,
những người thợ cần được
nghỉ ngơi cả thân xác lẫn tinh thần.
Họ cần tách mình ra khỏi
đám đông, khỏi công việc,
để đến nơi hoang mạc mà
tĩnh tâm.
Tĩnh tâm là nghỉ ngơi bên
Thầy trong sự ấm áp của tình thầy trò,
không bị vướng bận bởi công
việc phục vụ.
Tĩnh tâm là dành một thời
gian để lòng mình lắng xuống,
đọc lại những biến cố đã
xảy ra trong đời mình,
nhìn lại những kinh
nghiệm mình đã trải qua bằng cái nhìn của Chúa,
cả những khó khăn và thất
bại, những bất trung và vấp ngã…
Nhưng tĩnh tâm không phải
chỉ để nhìn lui, mà còn để nhìn tới.
Các tông đồ cần vượt qua
những hứng khởi nhất thời do thành công.
Họ cần trầm lắng để chuẩn
bị cho những khó khăn sắp đến.
Lời mời của Thầy Giêsu
vẫn đụng đến chúng ta hôm nay,
những con người tất bật,
vội vã, lo âu và căng thẳng,
những con người kiệt sức
vì đòi hỏi của công việc hay vì nghiện việc.
Lánh riêng, nghỉ ngơi ở
nơi hoang vắng, tĩnh tâm,
đó không phải là những
điều dành riêng cho giới tu sĩ.
Đó là nhịp bình thường
của những người bỗng thấy mình đang bị cuốn đi,
trôi đi, mất hướng, mất
chính mình, trở nên con rối ngờ nghệch.
Tuy nhiên, không dễ tìm
được nơi hoang vắng, để cách ly mình khỏi công việc.
Khi Thầy và các môn đệ
đến được nơi hoang vắng ưng ý,
thì chỗ đó chẳng còn vắng
nữa, vì dân chúng đã đến trước rồi.
Chúng ta vẫn cứ phải tìm
chỗ vắng riêng cho mình với Chúa suốt đời.
Cầu nguyện:
Khi bị bao vây bởi muôn
tiếng ồn ào,
xin cho con tìm được
những phút giây thinh lặng.
Khi bị rã rời vì trăm
công ngàn việc,
xin
cho con quý chuộng những lúc
được
an nghỉ trước nhan Chúa.
Khi
bị xao động bởi những bận tâm và âu lo,
xin
cho con biết thanh thản ngồi dưới chân Chúa
để
nghe lời Người.
Khi
bị kéo ghì bởi đam mê dục vọng,
xin cho con thoát được
lên cao
nhờ mang đôi cánh thần kỳ
của sự cầu nguyện.
Lạy Chúa,
ước gì tinh thần cầu
nguyện
thấm nhuần vào cả đời
con.
Nhờ cầu nguyện,
xin cho con gặp được con
người thật của con
và khuôn mặt thật của
Chúa.
Lm Antôn Nguyễn Cao
Siêu, SJ
Ðức cố Gio-an Phao-lô II khẳng định: “Lòng Thương
Xót là tên gọi thứ hai của tình thương". (thông điệp Thiên Chúa giàu lòng
thương xót, số 7).
Đức Giêsu là hiện thân của Thiên Chúa làm người.
Vì thế Ngài chính là Lòng Thương Xót của Thiên Chúa. Lòng Thương Xót đó của
Chúa Giêsu được thể hiện cách cụ qua bài tin mừng hôm nay, bằng cách:
- Quan tâm đến các tông đồ: Sau cuộc hành trình truyền giáo vất vả, các
Tông đồ trở về phấn khởi thuật lại cho Đức Giêsu nghe những thành quả vàng son
của mình. Ngoài việc lắng nghe và đồng cảm với những thành công ấy, Chúa Giêsu
còn nhìn thấy điều cần thiết và quan trọng hơn đối với các tông đồ lúc này, ở
đây đó là nghỉ ngơi. Nghỉ ngơi để lấy lại sức, để nhìn lại những việc đã làm,
để sống thân tình với Chúa và với nhau… Đây là nhu cầu chính đáng và rất bổ ích
nhằm quân bình cuộc sống. Nên Ngài khuyên các ông: “Các con hãy lui vào nơi
vắng vẻ mà nghỉ ngơi một chút”. (Mc 6,31). Với sự quan tâm này cho biết: Chúa
Giêsu coi trọng con người hơn công việc.
- Quan tâm đến dân chúng: Mặc dù Đức Giêsu muốn cùng các Tông đồ tách
biệt khỏi đám đông ồn ào, tìm nơi vắng vẻ mà nghỉ ngơi đôi chút. Nhưng khi thấy
dân chúng tấp nập tuôn đến, “Ngài chạnh lòng thương vì họ đang bơ vơ như đàn
chiên không có người chăn”. Ngài quên cả mệt nhọc, sẵn sàng hy sinh thời giờ
nghỉ ngơi để ban phát Lời Chúa và đáp ứng những nhu cầu chính đáng của họ. Hành
động này cho biết: Đức Giêsu không nghĩ đến mình, Ngài chỉ quan tâm đến người
khác.
Mỗi người chúng ta có đời sống riêng tư, được sắp
xếp theo ngăn nắp, hợp lý, chúng ta có quyền bảo vệ sự quân bình ấy, nhưng nếu
có đôi lúc phải hy sinh cái lợi ích riêng tư ấy vì hạnh phúc của người khác,
chúng ta hãy coi đó là một nhiệm vụ.
Xin Chúa cho chúng ta có được cái nhìn của Chúa,
để chúng ta nhận ra những nhu cầu cần thiết nơi tha nhân. Và xin cho chúng ta
có được tấm lòng thương xót như Chúa để chúng ta không cảm thấy mệt nhọc khi hy
sinh phục vụ hạnh phúc cho con người.
Hãy Nâng Tâm Hồn
Lên
8 THÁNG HAI
Nghệ Thuật
Giúp Di Dưỡng Tâm Linh
Các nghệ sĩ
là những người đóng góp rất lớn cho nhân loại. Lao động của họ hậu thuẫn một
cách đầy hiệu năng cho sự cứu độ của con người – bởi vì họ giúp bồi bổ cảm thức
tâm linh của người ta. Khi người ta chiêm ngắm nghệ thuật và vẻ đẹp của nghệ
thuật, người ta đắm mình trong nguồn cảm hứng. Cảm thức tâm linh của người ta
được thăng hoa. Người ta như chạm được sức hút của cõi tinh thần thuần túy.
Người ta như thoáng bắt gặp Thiên Chúa, Đấng là nguồn gốc và cứu cánh của mọi
sắc dạng tinh thần.
Ýù thức sâu
sắc về điều này, Giáo Hội “luôn luôn đề cao nghệ thuật và luôn luôn tìm tòi sự
phục vụ cao quí của nghệ thuật… Giáo Hội vẫn thu dụng các loại hình nghệ thuật
qua mọi thời. Thật vậy, dọc theo bao thế kỷ, Giáo Hội đã vun đắp nên một kho
tàng nghệ thuật rất đáng trân trọng bảo tồn” (PV 43).
Cũng vậy,
nghệ thuật thời đại chúng ta hôm nay – của mọi dân tộc – vẫn tìm thấy khung
trời mênh mông để thể hiện chính mình giữa lòng Giáo Hội, miễn là qui hướng
phục vụ Thiên Chúa với niềm tôn kính xứng hợp.
- suy tư 366
ngày của Đức Gioan Phaolô II -
Lm. Lê Công
Đức dịch từ nguyên tác
LIFT UP YOUR
HEARTS
Daily
Meditations by Pope John Paul II
Lời Chúa Trong
Gia Đình
NGÀY 08-02
THÁNH GIÊRÔNIMÔ ÊMILIANÔ,
THÁNH JÔSÊPHINA BAKHITA TRINH NỮ
1V 3, 4-13; Mc 6, 30-34.
LỜI SUY NIỆM: “Chính anh em hãy lánh riêng ra, đến một nơi thanh vắng mà nghỉ ngơi
đôi chút”.
Thánh sử Mác-cô nối tiếp việc các Tông Đồ được Chúa Giêsu sai đi; sau
khi hoàn thành công tác trở về; các ông đã tụ họp quanh Chúa Giêsu kể lại cho
Chúa biết những việc các ông đã làm và mọi điều các ông đã dạy. Chúa Giêsu vui
mừng đón nhận, Nhưng Chúa muốn các ông cần tìm nơi thanh vắng mà nghỉ ngơi.
Điều này giúp cho chúng ta thấy Chúa rất quan tâm đến các Tông Đồ của Chúa,
đồng thời giúp chúng ta thấy được sự nghỉ ngơi sau những lao nhọc để lấy lại
sức mà tiếp tục công việc tốt hơn.
Lạy Chúa Giêsu. Xin Chúa ban cho mọi thành viên trong gia đình chúng con
biết phân chia thời gian trong ngày sống: làm việc và nghỉ ngơi, vui chơi và
cầu nguyện phù hợp với bản thân mình, để ngày sống trở nên vui tươi hơn.
Mạnh Phương
Gương Thánh
Nhân
Ngày 08-02
Thánh
HIÊRÔNIMÔ EMILIANÔ
Linh Mục,
(1481-1537)
Cộng hoà
Venitia lâm chiến với các vương quốc. Xuất thân từ một gia đình quí tộc.
Hêronimô Emilianô nhập ngũ từ hồi niên thiếu. Phục vụ cho quê hương từ hồi 15
tuổi, Ngài sống cuộc đời phóng túng trong quân ngũ, cũng như tỏ ra rất can
trường.
Vì vậy mà
Ngài được nắm quyền chỉ huy cứ điểm Castelneve trên núi Trêvis. Pháo đài bị
chiếm và Hêronimô bị bắt tù. Bị xiềng cổ, tay, chân vào một quả cầu bằng thạch
cao để hết trốn thoát nổi. Ngài phải nằm bẹp trong nhà giam. Trong cơn thất
vọng tột cùng, đức tin thời còn trẻ trung chỗi dậy như một ánh sáng và như lời
quở trách... Cuộc đời Kitô hữu tồi tệ vẽ ra trước mắt. Hêronimô nhận biết mình
đã phản nghịch Chúa cách nặng nề.
Ngài tự nghĩ
lại mình không đáng chịu nỗi bất hạnh này sao ? Khi ấy với trọn tâm hồn, Ngài
nguyện cầu Đức Trinh Nữ Maria và khấn hứa nếu được giải thoát Ngài sẽ đi chân
không tới viếng đền Đức Bà Trêvisa và lôi kéo khách hành hương tới đó. Và Ngài
đã được giải thoát cách lạ lùng. Đức Trinh nữ Trêvisa trở thành Bà Chúa của
Ngài. Trên bàn thờ Đức Mẹ Ngài đặt xiềng xích và treo quả thạch cao để phổ biến
lòng nhân hậu của mẹ đối với mình.
Trở lại
Venitia, Hêronimô là một anh hùng và được lãnh nhận những vinh dự của quê
hương. Nhưng Ngài không quên rằng: chính vì một sứ mệnh đối với Tin Mừng mà
Ngài được gỡ khỏi cảnh tù đày. Hết rồi cuộc sống sáng tươi và phân tán, từ nay
Ngài sẽ sống đời bác ái cao độ và thành quả của Ngài sẽ dẫn về cho Chúa những
người nghèo, các em bị bỏ rơi, lang thang, nhơ bẩn, những kẻ không biết rằng
mình có linh hồn.
Hêronimô trở
thành cha của chúng. Ngài đi học để chịu chức linh mục. Năm (1518) 37 tuổi Ngài
thụ phong linh mục, hiến mình làm việc bác ái, chia sẻ mọi lợi quyền cho người
nghèo khó. Khi nạn đói, Ngài bán hết đồ đạc trong gia đình để phân phát cho họ.
Ngài thuê nhà để qui tụ các trẻ em không nơi cư ngụ, nuôi dưỡng giáo dục và
chuẩn bị cho chúng thành những công nhân Kitô hữu biết hòa trọn niềm vui tôn
giáo. Chẳng hạn vào những ngày lễ, người ta thấy chúng mặc đồ trắng, từng đoàn
đắt nhau đi viếng các nhà thờ ở Venitia, và ca hát trên các nhà thờ ở Venitia,
và ca hát trên các công trường. Dân chúng mừng rỡ góp phần trợ giúp công cuộc
cảm kích này.
Chân phước
Gaelan và Phêrê Caraffa, người sẽ trở thành Đức Thánh Cha Phaolô IV đã đến
Venitia. Lòng bác ái của Hêronimô làm cho các Ngài thán phục, vị tông đồ khi đã
thiết lập xong công việc bác ái của mình sẽ đi lập nhiều nhà thương và các cô
nhi vịên mồ côi ở những thành phố khác. Nơi nào Ngài nghĩ rằng không ai biết
mình thì Ngài hoà mình hoàn toàn vào các đám dân nghèo, sống của bố thí và như
họ dịu dàng truyền bá Phúc âm cho họ, Ngài cũng tìm chỗ nương thân cho các
thiếu nữ không nơi nương tựa bị đe dọa thất thân.
Trẻ em cũng
trở thành những trợ giúp đáng giá cho Ngài. Ngài dạy dỗ chúng và khiến chúng
thành giảng viên giáo lý cho các trẻ em khác. Ngài còn săn sóc cho thân thể
chúng nữa, lau gội những mái đầu bị trứng tóc như một người mẹ. Người ta cũng thấy
Ngài gặt lúa với các nông dân, vừa làm vừa nói với họ những truyện trên trời.
Rồi thánh nhân lui về một cái hang trong núi nhiều ngày đêm, để thờ lạy Chúa
trong việc cầu nguyện, chay tịnh và sám hối.
Một nạn dịch
xảy ra tàn phá xứ sở. Hêronimô Emilianô chạy ngược xuôi săn sóc bệnh nhân, vác
người chết đi chôn. Nhiều khía cạnh anh hùng trong đời sống bác ái của thánh
nhân đã ảnh hưởng tới hàng giáo sĩ và các giáo dân. Ngài lập một hội dòng để
dạy dỗ trẻ em và các linh mục tương lai. Cộng đoàn đầu tiên được Ngài thành lập
tại Somasca. Ngài sẽ thiết lập cả trăm học viện, đại học và chủng viện.
Đức Piô XI đã
đặt thánh Hêronimô Emilianô làm thánh bảo trợ các trẻ em bị bỏ rơi.
(daminhvn.net)
08 Tháng Hai
Sống Lạc Quan
Năm 1989,một
cuộc thi toán quốc tế đã được tổ chức cho các thiếu nhi 13 tuổi thuộc sáu quốc
gia trên thế giới. Kết quả cuộc thi đó cho thấy giỏi toán nhất là các em Ðại
Hàn, kế đó là các em Tây Ban Nha, Anh Quốc, Ailen, Canada và đội sổ là các
thiếu nhi Hoa Kỳ.
Song song với
cuộc thi toán ấy, người ta cũng làm một cuộc thăm dò với chính các thiếu nhi
cũng thuộc lứa tuổi ấy. Người ta đặt một câu khẳng định như sau: "Tôi là
người giỏi toán". Kết quả cuộc thăm dò cho thấy lạc quan nhất là các trẻ
em Hoa Kỳ và bi quan nhất lại chính là các em Ðại Hàn. Gần 70% các em Hoa Kỳ tự
nhận mình là giỏi toán trong khi đó chỉ có khoảng 20% các em Ðại Hàn tự nhận
mình có thực tài.
Qua cuộc thi
toán và thăm dò trên đây, người ta thấy rằng có thể các thiếu nhi Hoa Kỳ không
phải là những trẻ em giỏi toán, nhưng chúng đã tiếp thu rất kỹ bài học về tính
lạc quan do các thầy cô không ngừng giảng dạy tại trường. Nhiều nhà giáo dục
người Mỹ muốn chứng minh rằng nghiện ngập, chửa hoang, bỏ học và hầu hết các tệ
đoan xã hội khác đều có thể được giảm bớt nếu con người biết sống lạc quan,
nghĩa là biết tự nhận và cảm thấy mình là những con người tốt.
Lạc quan là
đức tính cơ bản nhất để thành công trong cuộc sống. Có tin tưởng nơi chính
mình, có tin đời, có tín nhiệm nơi người khác, người ta mới dám bắt tay vào
việc. Ngay cả khi gặp thất bại, thử thách, người lạc quan cũng không lùi bước,
bỏ cuộc.
Trong cuộc
sống đức tin, lạc quan là một trong những nhân đức quan trọng nhất. Người tín
hữu lạc quan là người luôn đặt tất cả tin tưởng nơi Thiên Chúa. Người tín hữu
lạc quan là người không bao giờ thất vọng về chính mình. Người tín hữu lạc quan
cũng là người không bao giờ thất vọng về người khác.
Ðá tảng để
người tín hữu xây dựng sự lạc quan của chính mình là Tình Yêu của Thiên Chúa,
một tình yêu vượt lên trên mọi tính toán, đo lường và sự tưởng tượng của con
người, một tình yêu thủy chung.
Tình yêu ấy
nói với con người rằng, không có một con người nào đốn mạt, yếu hèn, xấu xa đến
nỗi Thiên Chúa đành phải bó tay.
Tình yêu ấy
nói với con người rằng, nơi nào có tội lỗi và phản bội càng nhiều, thì nơi đó
ân phúc được thi ân dồi dào hơn.
Tình yêu ấy
nói với con người rằng, đau khổ, cái chết chưa là tận cùng mà là khởi đầu của
vinh quang, của sự sống. Tình yêu ấy mạnh hơn sự chết, tình yêu ấy không bao
giờ bỏ cuộc, đầu hàng.
(Lẽ Sống)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét