20/03/2015
Thứ Sáu sau Chúa Nhật
IV Mùa Chay
Bài
Ðọc I: Kn 2, 1a. 12-22
"Chúng
ta hãy kết án cho nó chết cách nhục nhã".
Trích
sách Khôn Ngoan.
Những
kẻ gian ác suy nghĩ chín chắn, đã nói rằng: "Chúng ta hãy vây bắt kẻ công
chính, vì nó không làm ích gì cho chúng ta, mà còn chống đối việc chúng ta làm,
khiển trách chúng ta lỗi luật và tố cáo chúng ta vô kỷ luật. Nó tự hào mình biết
Thiên Chúa và tự xưng là con Thiên Chúa. Chính nó là sự tố cáo những tư tưởng của
chúng ta. Vì nguyên việc thấy nó, chúng ta cũng cáu, thấy bực mình, vì nếp sống
của nó không giống như kẻ khác, và đường lối của nó thì lập dị. Nó kể chúng ta
như rơm rác, nó xa lánh đường lối chúng ta như xa lánh những gì dơ nhớp, nó
thích hạnh phúc cuối cùng của người công chính, nó tự hào có Thiên Chúa là Cha.
Vậy chúng ta hãy xem coi điều nó nói có thật hay không, hãy nghiệm xét coi những
gì sẽ xảy đến cho nó, và hãy chờ xem chung cuộc đời nó sẽ ra sao. Vì nếu nó thật
là con Thiên Chúa, Chúa sẽ bênh vực nó, sẽ giải thoát nó khỏi tay những kẻ chống
đối nó. Chúng ta hãy nhục mạ và làm khổ nó, để thử xem nó có hiền lành và nhẫn
nại không. Chúng ta hãy kết án cho nó chết cách nhục nhã, vì theo lời nó nói,
thì người ta sẽ cứu nó!" Chúng nghĩ như vậy, nhưng chúng lầm, vì tội ác của
chúng đã làm cho chúng mù quáng. Và chúng không biết ý định mầu nhiệm của Thiên
Chúa, nên cũng chẳng hy vọng phần thưởng công chính, và chúng cũng không ưa
thích vinh dự của những tâm hồn thánh thiện.
Ðó
là lời Chúa.
Ðáp
Ca: Tv 33, 17-18. 19-20. 21 và 23
Ðáp: Chúa gần gũi
những kẻ đoạn trường (c. 19a).
Xướng:
1) Chúa ra mặt chống người làm ác, để tẩy trừ di tích chúng nơi trần ai. Người
hiền đức kêu cầu và Chúa nghe lời họ, Ngài cứu họ khỏi mọi nỗi âu lo. - Ðáp.
2)
Chúa gần gũi những kẻ đoạn trường, và cứu chữa những tâm hồn đau thương dập
nát. Người hiền đức gặp nhiều bước gian truân, nhưng Chúa luôn luôn giải thoát.
- Ðáp.
3)
Ngài gìn giữ họ xương cốt vẹn toàn, không để cho một cái nào bị gãy. Chúa cứu
chữa linh hồn tôi tớ của Ngài, và phàm ai tìm đến nương tựa nơi Ngài, người đó
sẽ không phải đền bồi tội lỗi. - Ðáp.
Câu
Xướng Trước Phúc Âm: Tv 94, 8ab
Hôm
nay, các ngươi đừng cứng lòng, nhưng hãy nghe tiếng Chúa phán.
Phúc
Âm: Ga 7, 1-2. 10. 25-30
"Chúng
tìm cách bắt Người, nhưng chưa tới giờ Người".
Tin
Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Gioan.
Khi
ấy, Chúa Giêsu đi lại trong xứ Galilêa; Người không muốn đi lại trong xứ
Giuđêa, vì người Do-thái đang tìm giết Người. Lúc đó gần đến lễ Trại của người
Do-thái. Nhưng khi anh em của Người lên dự lễ rồi, thì Người cũng đi, nhưng
không đi cách công khai, mà lại đi cách kín đáo.
Có
một số người ở Giêrusalem nói: "Ðây không phải là người họ đang tìm giết
sao? Kìa ông ta đang nói công khai mà không ai nói gì cả. Phải chăng các nhà chức
trách đã nhận ra ông ta là Ðấng Kitô? Tuy nhiên, ông này thì chúng ta biết rõ
đã xuất thân từ đâu. Còn khi Ðấng Kitô tới, thì chẳng có ai biết Người bởi
đâu".
Vậy
lúc bấy giờ Chúa Giêsu đang giảng dạy trong đền thờ, Người lớn tiếng nói rằng:
"Phải, các ngươi biết Ta, và biết Ta xuất thân từ đâu; Ta không tự Ta mà đến,
nhưng thực ra, có Ðấng đã sai Ta mà các ngươi không biết Ngài. Riêng Ta, Ta biết
Ngài, vì Ta bởi Ngài, và chính Ngài đã sai Ta". Bởi thế họ tìm cách bắt
Chúa Giêsu, nhưng không ai đụng tới Người, vì chưa tới giờ Người.
Ðó
là lời Chúa.
Suy
Niệm:
Dư
Luận Về Chúa
Vào
năm 1943, cô Chiara Lubic đã khởi xướng phong trào Focolare, tạm dịch là
"Phong Trào Tổ Ấm" với lý tưởng hiệp nhất tất cả các thành phần dân
Chúa. Chiara Lubic lúc ấy là một cô gái trẻ vừa tròn 18 tuổi. Tuy nhiên, cô đã
có đời sống nội tâm sâu xa, yêu thích sống gần Thiên Chúa.
Một
lần nọ, mẹ cô sai đi mua sữa cho em, cô vui vẻ làm công việc với tinh thần vui
tươi hăng hái. Trên đường đi, cô cảm thấy dường như đã tìm được ơn gọi của mình
là hành động bác ái giữa những người cùng khổ. Lúc đó, cô đang điều khiển một
nhóm Công giáo tiến hành. Sau chuyến đi dự khóa hội thảo, cô đã quyết định theo
Chúa bằng ba lời khuyên Phúc Âm: Khiết tịnh, Khó nghèo và Vâng phục.
Thế
chiến thứ II bùng nổ, Chiara Lubic vẫn còn ở lại Trento để phục vụ các nạn nhân
chiến tranh. Tình yêu của cô đối với tha nhân đã thu phục được nhiều thiếu nữ
khác cùng sống lý tưởng "bác ái - hiệp nhất", nhìn thấy Chúa trong
tha nhân, nhất là trong những người bị bỏ rơi và bị xua đuổi. Nếp sống ấy đã vượt
ra khỏi ranh giới thành phố Trento.
Vào
một ngày nọ, giữa năm 1948, một thanh niên 20 tuổi, chuyên viên điện, đến sửa
điện ở nhà các cô, nghe các cô nói về Thiên Chúa và về kinh nghiệm sống, anh
thích thú và muốn nghe mãi. Xong việc, thay vì nhận tiền công, anh ta lại xin
được gia nhập làm thành viên của "Tổ Ấm" Chiara Lubic, vì nghe tiếng
thiêng liêng buộc anh sống đời sống đó.
Rồi
một kỹ sư nữa cũng đến xin gia nhập, thế là "Tổ Ấm" nam được thành lập.
Trụ sở đầu tiên của "Tổ Ấm" nam là một chỗ nuôi gà, vịt được sửa lại.
Ngày kia, có một linh mục đến gặp hai anh, thấy hai anh sống trong chuồng gà,
ngài chê là điên. Các anh trả lời: "Chúng con điên vì tình yêu Thiên Chúa.
Thiên Chúa cũng điên".
Anh
chị em thân mến!
Trước
Chúa Giêsu Kitô, con người phải có thái độ dứt khoát, Ngài là dấu hiệu muôn thuở.
Ðối diện với Ngài, nhiều người khiêm tốn tuân phục, nhưng cũng có những kẻ khác
tự kiêu, cố chấp từ chối, cho việc tin nhận Ngài là một hành động điên rồ.
Nhưng để làm đồ đệ của Chúa thì chúng ta phải chấp nhận để người ta gọi mình là
điên: "Ðiên vì tình yêu Chúa", qua đó ta có thể phân phát tình yêu
Chúa cho anh em xung quanh.
Ðức
cố Hồng Y Phanxicô Xaviê Nguyễn Văn Thuận, tác giả tập sách "Ðường Hy Vọng"
đã viết như sau: Người ngoài không hiểu được tại sao ta theo tiếng gọi của
Chúa, và người ta cho là điên. Chính Chúa Giêsu cũng bị Hêrôđê gọi là điên, và
chúng ta hãnh diện được ở trong nhà thương điên của Chúa.
Những
người Do Thái được nhắc đến trong bài Tin Mừng hôm nay chưa hẳn gọi Chúa Giêsu
là điên, nhưng có thể cho Ngài là người ngông cuồng. Họ tự phụ cho mình đã biết
được ngọn nguồn của Chúa xuất thân từ một gia đình nghèo, con ông Giuse và bà
Maria, sinh sống tại Nazareth. Thật không thể nào tưởng tượng được một con người
xuất thân thấp hèn như vậy mà dám xưng mình là Con Thiên Chúa. Mâu thuẫn của đức
tin Kitô là thế đó. Con Thiên Chúa xuống thế làm người thấp hèn đến độ bị khinh
thường như vậy.
Anh
chị em thân mến!
Những
người Do Thái tự phụ, cho mình là biết rõ ngọn nguồn của Chúa Giêsu. Nhưng thực
sự họ không biết, vì tinh thần họ đã trở nên mù quáng trước những phép lạ, trước
những dấu chỉ Chúa đã thực hiện trước mắt họ. Họ làm ngơ giả điếc trước mạc khải
vô cùng quan trọng của Chúa Giêsu, về nguồn gốc thần linh của Ngài: "Ta bởi
Thiên Chúa Cha mà đến, và chính Ngài là Ðấng đã sai Ta". Ðây là sự thật rất
quan trọng và Giáo Hội đã đưa vào kinh Tin Kính để cộng đoàn và các đồ đệ của
Chúa Giêsu tuyên xưng: "Ngài là Thiên Chúa bởi Thiên Chúa, ánh sáng bởi
ánh sáng, Thiên Chúa thật bởi Thiên Chúa thật, được sinh ra mà không phải tạo
thành... Vì loài người chúng tôi và để cứu rỗi chúng tôi, Người đã từ trời xuống
thế..."
Sự
cứu rỗi của nhân loại không phải là một tổ chức, nhưng là một mầu nhiệm; mầu
nhiệm Chúa Giêsu chịu chết và sống lại. Con đừng hoài nghi lúc thấy con đường
hy vọng vắng bóng những người mà thế gian cho là khôn ngoan. Chúa Giêsu đã báo
trước: "Lạy Cha, Con đội ơn Cha, vì Cha đã dấu những điều này cho những kẻ
khôn ngoan thông thái mà lại mạc khải cho những kẻ bé mọn". Con cảm tạ
Chúa vì Ngài đã chỉ cho con biết sự khôn ngoan thật. Thế gian sợ khôn ngoan
này, vì Chúa Giêsu gọi là đường hẹp, vì nó đảo lộn cuộc sống cũ, vì nó quấy rầy
thế gian, vì nó đặt lại giá trị, vì thiên hạ cho là chướng tai. Nhưng những tâm
hồn thiện chí, khiêm cung, những giới trẻ đầy nhiệt huyết qua mọi thời đại đã
theo sự khôn ngoan thật này đến cùng Chúa.
Lạy
Chúa, xin ban cho con một tâm hồn khiêm tốn, để con có thể lãnh nhận sự khôn
ngoan thật của Chúa. Xin thương cho con được gặp Chúa và giúp anh em xung quanh
đến với Chúa. Amen.
Veritas Asia
Lời Chúa Mỗi Ngày
Thứ Sáu Tuần IV MC
Bài đọc: Wis 2:1, 12-22;
Jn 7:1-2, 10, 25-30.
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Tin thế nào sẽ sống
như vậy.
Nhu
cầu học hỏi để biết phân biệt đúng, sai rất quan trọng. Lý do: Tin thế nào sẽ
thực hành như vậy. Nếu một người biết đúng, người đó sẽ thực hành đúng; ngược lại,
nếu người đó biết sai hay không biết, làm sao người đó có thể hành động đúng được?
Vì thế, con người phải học hỏi và được dạy dỗ không ngừng để biết phân biệt phải,
trái.
Các
Bài Đọc hôm nay xoay quanh các hành động sai lầm và độc ác của việc biết sai về
Thiên Chúa và về Đấng Cứu Thế. Trong Bài Đọc I, tác giả Sách Khôn Ngoan phơi
bày suy luận sai lầm và hành động ác độc của những người không tin nơi Thiên
Chúa và cuộc sống đời sau. Họ truy tố và hành hạ người công chính để thử xem đức
tin của người công chính có thắng vượt được những tra tấn dã man mà họ nghĩ ra!
Trong Phúc Âm, vì không hiểu thực sự Đấng Thiên Sai là ai và cách cứu độ của
Ngài, người Do-thái tìm cách bắt bớ và tiêu diệt Đức Kitô.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/
Bài đọc I:
Niềm tin sai lầm về Thiên Chúa và về cuộc đời
1.1/
Niềm tin của những người vô thần dẫn tới hành động ác độc của họ:
(1)
Niềm tin sai lầm: Họ nghĩ: “Đời ta thật buồn sầu, vắn vỏi: không thuốc nào chữa
cho con người khỏi chết, chẳng ai biết có kẻ nào thoát được cõi âm ty.” Theo
truyền thống Do-thái, niềm tin về đời sau của họ rất mơ hồ; đa số chỉ tin phần
thưởng Thiên Chúa ban cho những ai bước đi trong Lề Luật của Ngài là sống lâu,
con đàn cháu đống, và hạnh phúc ở đời này. Mãi cho đến thời của tiên-tri Daniel
và anh em nhà Maccabees (3rd tới 2nd BC), niềm
tin vào sự sống lại và hạnh phúc đời sau mới rõ nét hơn. Sách Khôn Ngoan cũng
được viết trong khỏang thời gian này. Đối với những người vô thần, họ tin chết
là hết và không có đời sau. Họ không tin Thiên Chúa, Đấng có thể giải thóat người
công chính và trừng phạt kẻ tội lỗi và bất công.
(2)
Hành động ác độc của người vô thần: Tin thế nào sẽ sống như vậy. Vì không tin đời
sau, nên bao nỗ lực của họ dành cả cho đời này. Họ ghét người công chính, không
phải vì người công chính làm hại họ, nhưng vì lối sống của những người công
chính làm cho lương tâm của họ bị cắt rứt. Họ nói: “Ta hãy gài bẫy hại tên công
chính, vì nó chỉ làm vướng chân ta, nó chống lại các việc ta làm, trách ta vi
phạm lề luật, và tố cáo ta không tuân hành lễ giáo.” Họ đâu biết chính nhờ
lương tâm cắn rứt, sẽ giúp họ nhận ra điều sai trái họ làm mà quay trở về với
đàng ngay nẻo chính! Nhưng vì họ đã ở trong bóng tối quá lâu, họ mất sức mạnh để
ra ngòai ánh sáng.
Họ
muốn tất cả mọi người phải sống như họ. Họ cảm thấy khó chịu và bất an khi thấy
có người nào sống khác họ: “Nó như kẻ luôn chê trách tâm tưởng của ta, thấy mặt
nó thôi là ta chịu không nổi. Vì nó sống thật chẳng giống ai, lối cư xử của nó
hoàn toàn lập dị. Nó coi ta như bọn lọc lừa, tránh đường ta đi như tránh đồ dơ
bẩn.” Đây là thái độ của nhiều con người vô thần thời nay. Họ lạm dụng tự do
ngôn luận để bắt ai cũng phải sống như họ: cấm không cho đọc kinh hay thinh lặng
trước giờ học, bắt tất cả học sinh phải biết về vấn đề tình dục ở tuổi mới lớn,
bắt người tin Thiên Chúa phải trợ phá thai hay bán uống thuốc phá thai …
1.2/
Cần phải học cho biết đúng về Thiên Chúa: Để tránh những hiểu biết sai lầm và những hành động
ác độc giữa con người với con người, tất cả đều cần học biết về Thiên Chúa, Đấng
dựng nên mọi sự và điều khiển muôn lòai. Điều trước tiên con người phải nhận ra
là có Thiên Chúa qua những công trình tạo dựng và quan phòng của Ngài trong vũ
trụ. Thứ đến, con người cần học để hiểu biết Ngài là ai và các ý định của Ngài
khi dựng nên muôn lòai; nhất là các ý định cho con người cả đời này và đời sau.
Con
người cũng cần phải học biết mình trong mối tương quan với Thiên Chúa: Giữa
Thiên Chúa và con người có một sự khác biệt vô cùng, như tiên-tri Isaiah tuyên
bố: tư tưởng và đường lối của Ta không phải là tư tưởng và đường lối của các
ngươi; như Trời cao hơn đất thể nào, tư tưởng và đường lối của Ta cũng cao hơn
các ngươi như vậy. Vì thế, để thử xem có Thiên Chúa hay không bằng cách đánh đập
những người công chính là chuyện khôi hài. Ngài có kế họach riêng cho con người
phải theo, và Ngài không thay đổi kế họach đã có vì thách thức của con người.
Hơn
nữa, ngay cả những cực hình mà những người vô thần dùng để thử thách những người
công chính cũng nằm trong kế họach của Thiên Chúa. Chúng cần thiết để con người
chứng tỏ niềm tin vào Ngài. Những người vô thần không chỉ thử thách Thiên Chúa,
mà còn muốn nhìn thấy sự thay đổi niềm tin của người công chính vì sợ cực hình,
như lời họ nói: “Ta hãy hạ nhục và tra tấn nó, để biết nó hiền hoà làm sao, và
thử xem nó nhẫn nhục đến mức nào. Nào ta kết án cho nó chết nhục nhã, vì cứ như
nó nói, nó sẽ được Thiên Chúa viếng thăm."
2/
Phúc Âm:
Niềm tin sai lầm về Đấng Cứu Thế cũng dẫn tới những hành động sai lầm.
2.1/
Niềm tin sai lầm vào Đấng Cứu Thế: Điều sai lầm trước tiên của người Do-thái là họ quá
quan tâm đến nguồn gốc con người mà quên đi nguồn gốc Thiên Chúa của Ngài. Điều
sai lầm thứ hai là họ lầm lẫn nơi Đức Kitô sinh ra và nơi Ngài lớn lên như
trình thuật ngày mai sẽ đề cập tới. Điều một số người tuyên bố hôm nay chứng tỏ
họ không rành rẽ Kinh Thánh: “Ông ấy, chúng ta biết ông xuất thân từ đâu rồi;
còn Đấng Kitô, khi Người đến thì chẳng ai biết Người xuất thân từ đâu cả.”
Tiên-tri Micah đã tuyên bố đích danh nơi sinh của Đấng Thiên Sai: “Phần ngươi,
hỡi Bethlehem Éphratha, ngươi nhỏ bé nhất trong các thị tộc Judah, từ nơi
ngươi, Ta sẽ cho xuất hiện một vị có sứ mạng thống lãnh Israel. Nguồn gốc của
Người có từ thời trước, từ thuở xa xưa” (Mic 5:1).
Hành
động sai lầm: Vì không hiểu rõ nguồn gốc cũng như Kế Họach Cứu Độ của Đấng
Thiên Sai, nên những người Do-thái tìm vách bắt bớ và giết Ngài, chẳng có ai
tra tay bắt, vì giờ của Người chưa đến.
2.2/
Cần học hỏi để biết Đấng Cứu Thế thực sự là ai: Lúc giảng dạy trong Đền Thờ, Đức
Giêsu nói lớn tiếng rằng: "Các ông biết tôi ư? Các ông biết tôi xuất thân
từ đâu ư? Tôi đâu có tự mình mà đến. Đấng đã sai tôi là Đấng chân thật. Các
ông, các ông không biết Người. Phần tôi, tôi biết Người, bởi vì tôi từ nơi Người
mà đến, và chính Người đã sai tôi." Hôm qua, chúng ta đã nói về 5 chứng
nhân của Đức Kitô; qua 5 chứng nhân này, con người đã có nhiều hơn 2 nhân chứng
mà Lề Luật đòi hỏi để họ tin vào Ngài. Những ngày kế tiếp, Đức Kitô sẽ tiếp tục
mặc khải về Kế Họach Cứu Độ của Thiên Chúa qua Cuộc Thương Khó, cái chết và sự
sống lại của Ngài.
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
-
Kiến thức về Thiên Chúa, về Chúa Kitô, và về các ý định của Thiên Chúa cho con
người rất cần thiết cho chúng ta để đạt tới đích điểm mà Thiên Chúa đã tiền định
cho con người. Nếu chúng ta không biết ý định và đường lối của Thiên Chúa,
chúng ta sẽ tin và làm theo những gì chúng ta suy nghĩ.
-
Tất cả những kiến thức này đã được mặc khải và viết lại trong Kinh Thánh. Chúng
ta cần bỏ thời gian để học hỏi trước khi có thể thi hành Kế Họach Cứu Độ theo
đường lối của Thiên Chúa.
Linh mục Anthony Đinh Minh Tiên, OP
20/03/15 THỨ SÁU TUẦN 4
MC
Ga 7,1-2.10.25-30
Ga 7,1-2.10.25-30
Suy niệm: Ngày
nay, một em học sinh tiểu học cũng biết muốn thấy được vi trùng, vi khuẩn thì
phải dùng một công cụ đặc biệt là kính hiển vi. Cũng thế, muốn dự báo động đất,
sóng thần phải có những dụng cụ thăm dò tinh vi và mắc tiền mà những nước
nghèo, chậm tiến không dễ gì sắm được. Người Do thái ‘bị trật đường rầy’ ở chỗ
này vì họ tưởng rằng chỉ cần biết lý lịch Đức Giê-su là con bác thợ mộc làng
Na-da-rét là đã nắm rõ được gốc gác của Ngài. Chúa Giê-su chỉnh lại cái nhìn
đó: Ngài từ Thiên Chúa mà đến; mà muốn lãnh hội được những gì thuộc về Thiên
Chúa, nghĩa là những mầu nhiệm, thì phải có công cụ thích hợp đó là cặp mắt đức
tin.
Mời Bạn: Sự
hiểu biết về Đức Ki-tô không phải là quá trình cân đong đo đếm trong phòng thí
nghiệm, mà là một cảm nghiệm trong sự hiệp thông, là mở lòng đón nhận Ngài với
niềm tin và tình yêu mến, để sẵn sàng chia sẻ với Ngài, đi theo Ngài trên con đường
khổ giá. Lời Chúa hôm nay là dịp để bạn kiểm tra mình đã có công cụ đức tin để
nhìn thấy mầu nhiệm Thiên Chúa chưa.
Chia sẻ: Đối
với bạn, Đức Ki-tô là ai? Với tâm tình chân thành và đơn sơ, bạn chia sẻ điều
đó trong nhóm của bạn.
Sống Lời Chúa: Bạn
nán lại thêm ít phút nữa trong giờ cầu nguyện của bạn để chiêm ngắm Chúa Giê-su
chịu đóng đinh thập giá và xin ơn được hiểu Chúa hơn và yêu Chúa hơn.
Cầu nguyện: Cầu nguyên với Chúa bằng những tâm tình riêng của bạn.
Giờ của Người chưa đến
Dân Giêrusalem không thấy được trọn vẹn con người
Đức Giêsu. Họ đã giết Đấng Kitô đang ở gần bên họ, vì họ mơ một Đấng Kitô bí ẩn
khác.
Suy niệm:
Lễ Lều là một đại lễ hàng
năm qui tụ đông đảo dân chúng lên Đền thờ.
Đây là một lễ rất vui, kéo
dài cả tuần (Lv 23, 34-36).
Mục đích chính là để tạ ơn
Chúa vì hoa trái mùa màng Ngài ban,
và còn để nhớ lại tình
thương Chúa trong thời gian 40 năm đi trong hoang địa.
Lễ Lều là một lễ hội tưng
bừng và long trọng bậc nhất.
Những người tham dự cắm trại
trong các lều làm bằng cành lá,
được dựng trên mái nhà, gần
nhà hay ngoài đồng.
Mỗi buổi sáng có lễ rước
nước từ hồ Silôam để rưới lên bàn thờ.
Mỗi tối, tiền đình phụ nữ
nơi Đền thờ rực rỡ ánh nến và vang tiếng múa hát.
Đức Giêsu đã không muốn bỏ
qua lễ hội này,
dù lên Đền thờ Giêrusalem
bây giờ thật là nguy hiểm đến tính mạng,
vì người Do thái, nghĩa là
giới lãnh đạo Do thái giáo, đang tìm cách giết Ngài.
Đức Giêsu đã chọn giải pháp
lên Đền thờ một cách kín đáo (c.10).
Nhưng vào giữa kỳ lễ, Ngài
đã giảng dạy công khai, không chút sợ hãi (c. 14).
Đức Giêsu dám đối mặt với
thế lực đang đe dọa Ngài.
Ngài bình tĩnh giảng ngay
nơi Đền thờ,
trước những thượng tế, những
người Pharisêu, và dân cư ngụ ở Giêrusalem.
Họ chẳng dám làm gì Ngài, vì
giờ của ngài chưa đến (c. 30).
Xảy ra cuộc tranh luận giữa
Ngài với dân cư ngụ ở Giêrusalem.
Chẳng có chút thiện cảm nào
với Ngài, họ chỉ muốn làm hại Ngài.
Họ tin vào điều này một cách
vững chắc :
“Khi Đấng Kitô đến, chẳng ai
biết Người đến từ đâu” (c. 27).
Nguồn gốc của Đấng Kitô, đối
với họ, phải là một điều bí ẩn.
Họ không tin Đức Giêsu là
Kitô, bởi lẽ họ “biết ông này đến từ đâu.”
Chắc họ đã nghĩ Đức Giêsu là
dân vùng Nazareth,
làm nghề thợ mộc, sống với
cha mẹ là Giuse và Maria.
Tự hào về cái biết đúng
nhưng không đủ ấy của họ,
đã khiến họ ngừng lại nơi
nguồn gốc trần thế của Đức Giêsu.
Đức Giêsu thật là Đấng Kitô.
Và đúng như dân Giêrusalem
đã tin, nguồn gốc của Ngài thật không dễ biết.
Đức Giêsu biết nguồn gốc của
mình.
Ngoài gốc nhân loại, Ngài
còn gốc thần linh, gốc từ trời.
Ngài không tự mình mà đến,
nhưng từ Thiên Chúa chân thật mà đến.
Ngài xuất thân từ Thiên Chúa
và được Thiên Chúa sai đi (cc. 28-29).
Dân Giêrusalem không thấy
được trọn vẹn con người Đức Giêsu.
Họ đã giết Đấng Kitô đang ở
gần bên họ, vì họ mơ một Đấng Kitô bí ẩn khác.
Làm sao tôi có thể nhận ra
Đức Kitô cao cả
đang ở bên những người tầm
thường tôi gặp mỗi ngày ?
Cầu nguyện:
Xin hãy dẫn dắt con
đi từ cõi chết đến sự sống,
từ lầm lạc đến chân lý.
Xin hãy dẫn dắt con
đi từ thất vọng đến hy vọng,
từ sợ hãi đến tín thác.
Xin hãy dẫn dắt con
đi từ ghen ghét đến yêu
thương,
từ chiến tranh đến hòa bình.
Xin hãy đổ đầy bình an
trong trái tim chúng con,
trong thế giới chúng con,
trong vũ trụ chúng con.
(Chân phước Têrêxa Calcutta)
Lm Antôn Nguyễn Cao
Siêu, SJ
Hãy Nâng Tâm Hồn Lên
20
THÁNG BA
Phải
Chăng Chúng Ta Đã Từ Khước Tình Cha?
Chỗi
dậy và trở về với Cha (Lc 15,18), chúng ta sẽ lấy lại được những gì mình đã
đánh mất do tội lỗi. Giống như Người Con Đi Hoang, chúng ta bắt đầu nhận ra rằng
khi mình sống trong tội lỗi, mình đã phong tỏa chính mình khỏi sự bảo vệ và
tình yêu của Cha. Chúng ta sẽ nhận hiểu tấm lòng Cha yêu thương ta biết mấy –
thế mà ta đã quay lưng lại với Ngài!
Sa
vào tội lỗi và hoang phí sản nghiệp của Cha, chúng ta đã bứt đứt mọi mối gắn kết
giữa Cha với mình. Chúng ta không đáng được Cha tiếp nhận vào nhà. Sự hòa giải
chỉ có thể bắt đầu khi Người Con Đi Hoang thực sự muốn quay về. Rồi, tình yêu
và lòng nhân hậu của Cha có thể giúp người con ương ngạnh ấy thắng vượt mặc cảm
tội lỗi và bất xứng của mình. Chính khi nhìn vào đáy mắt Cha mình là lúc anh ta
nghe được lời tha thứ.
Về
gần đến nhà Cha mình, người con trai tự nghĩ : “Con không đáng được gọi là con
của Cha nữa”. Nhưng Cha anh đang quay quắt đợi chờ, bền bỉ đợi chờ; và thoạt
trông thấy bóng anh, ông tràn ngập vui mừng. Người Cha quên hết những điều sai
trái mà con mình đã phạm. Người Cha vồn vã ôm chầm lấy đứa con đang hối hận tận
đáy lòng. “Lạy Cha, con đã lỗi phạm …, con không đáng được gọi là con của Cha nữa”
(Lc 15,21).
Trong
Mùa Chay này, mỗi người chúng ta – dù tội lỗi có tày đình đến mấy đi nữa – cũng
có thể quay về và thú nhận tội lỗi của mình. Chúng ta cần phải vạch mặt chỉ tên
rõ ràng những tội lỗi của mình – và tiến về phía vòng tay đang đón đợi của Cha.
Chúng
ta hãy bắt đầu cuộc hành trình trở về nhà Cha. Hãy khảo sát lương tâm mình,
xưng thú tội lỗi mình, thống hối và quyết tâm sống một đời sống mới. Đó là những
bước của một lộ trình hoán cải.
-
suy tư 366 ngày của Đức Gioan Phaolô II -
Lm.
Lê Công Đức dịch từ nguyên tác
LIFT
UP YOUR HEARTS
Daily
Meditations by Pope John Paul II
Lời Chúa Trong Gia
Đình
NGÀY
20-3
Kn
2,1a.12-22; Ga 7,1-2.10.25-30.
LỜI
SUY NIỆM: “Các ông biết tôi
ư? Các ông biết tôi xuất thân từ đâu ư? Tôi đâu có tự mình mà đến. Đấng đã sai
tôi là Đấng chân thật. Các ông, các ông không biết Người. Phần tôi, tôi biết
Người, bởi vì tôi từ nơi Người mà đến, và chính Người đã sai tôi”
Trước
những người kinh sư cũng như người Pha-ri-sêu và người đồng hương của Chúa
Giêsu, tất cả họ đều tự nhận là họ đã biết quá rõ về Người; nhưng thật ra họ đã
không biết thật về Người. Lại còn muốn gạt bỏ Người ra khỏi đời sống của họ. Do
đó họ đã không đón nhận giáo huấn của Người; mặc dầu những việc Người làm giữa
họ: người câm nói được, người què nhảy nhót như nai, người phong được sạch, người
chết sống lại. Mà ngôn sứ I-sai-a đã loan báo trước đây. Nên Người đã công khai
trách cứ họ, đồng thời cho họ biết: Người từ Chúa Cha mà đến, chính Người biết
rõ về Chúa Cha, và Người chính là Đấng mà Chúa Cha sai đến để cứu độ trần gian.
Lạy
Chúa Giêsu. Chúng con tạ ơn Chúa, đã thành lập Giáo Hội Chúa ở trần gian này để
khai mở, dạy dỗ và ban ơn để chúng con được hiểu biết Chúa và tin vào Chúa. Xin
ban cho mọi thành viên trong gia đình chúng con, luôn giữ vững đức tin trước những
thử thách và cám dỗ của sự dữ. Để chúng con trung tín trọn đời.
Mạnh
Phương
20
Tháng Ba
Ánh Sáng Ðô Thị
Một
trong những cuốn phim hay nhất của Charlot và cũng có lẽ là một trong những cuốn
phim hay nhất trong lịch sử điện ảnh, đó là cuốn phim có tựa đề là: "Ánh
sáng đô thị". Ðó là câu chuyện tình của một gã lang thang và một cô gái
bán hoa.
Nàng
là một cô gái mù bán hoa bên vệ đường. Một nhà tỷ phú trong vùng ngày nào cũng
dừng lại mua hoa của nàng. Ngày kia, gã lang thang là Charlot cũng dừng lại mua
hoa của nàng. Cô gái bán hoa tưởng chàng là người tỷ phú. Thế là một giấc mộng
đã chớm nở và nối kết hai tâm hồn. Nàng tưởng mình gặp được người mình mơ mộng
từ lâu nay. Chàng thì hy vọng sẽ kiếm được tiền để chữa lành tật mù lòa của
nàng.
Nhưng chẳng may, vì một sự ngộ nhận, chàng đã bị cảnh sát giam giữ. Sau một thời gian cầm tù, chàng được trả tự do. Chàng trở lại chỗ cũ để tìm người con gái mù, nhưng nàng không còn ở đó nữa. Nhờ tiền bạc trước kia chàng đã gửi cho nàng, người con gái đã được chữa lành và nay đứng trông coi một cửa hàng bán hoa rộng lớn hơn. Chàng đi qua đi lại nhiều lần, nhưng không thể nào nhận ra nàng. Tình cờ, một cánh hoa hồng rơi xuống đất, chàng nhặt lấy. Người con gái cười như nhạo báng. Chàng định bỏ đi, nhưng chợt nhận ra tiếng cười, chàng quay lại. Chàng hỏi một cách nhút nhát: "Cô đã thấy được rồi sao?". Người con gái nhận ra tiếng nói quen thuộc. Nàng từ từ nhặt cánh hoa và gắn lên áo chàng. Và nàng thốt lên trong cảm xúc: "Anh đấy sao?". Thế là cả hai đã nhận ra nhau và họ sẽ không bao giờ rời nhau nữa.
Nhưng chẳng may, vì một sự ngộ nhận, chàng đã bị cảnh sát giam giữ. Sau một thời gian cầm tù, chàng được trả tự do. Chàng trở lại chỗ cũ để tìm người con gái mù, nhưng nàng không còn ở đó nữa. Nhờ tiền bạc trước kia chàng đã gửi cho nàng, người con gái đã được chữa lành và nay đứng trông coi một cửa hàng bán hoa rộng lớn hơn. Chàng đi qua đi lại nhiều lần, nhưng không thể nào nhận ra nàng. Tình cờ, một cánh hoa hồng rơi xuống đất, chàng nhặt lấy. Người con gái cười như nhạo báng. Chàng định bỏ đi, nhưng chợt nhận ra tiếng cười, chàng quay lại. Chàng hỏi một cách nhút nhát: "Cô đã thấy được rồi sao?". Người con gái nhận ra tiếng nói quen thuộc. Nàng từ từ nhặt cánh hoa và gắn lên áo chàng. Và nàng thốt lên trong cảm xúc: "Anh đấy sao?". Thế là cả hai đã nhận ra nhau và họ sẽ không bao giờ rời nhau nữa.
Cuộc
gặp gỡ trong bất cứ một cuộc tình nào cũng là hình bóng của cuộc gặp gỡ trong đức
tin giữa chúng ta và Thiên Chúa. Thiên Chúa là tình yêu và chúng ta là những con
người có tự do. Do đó Thiên Chúa không nói với chúng ta bằng một ngôn ngữ nào
khác hơn là tình yêu. Tình yêu không bao giờ là một cưỡng bách, nhưng là một mời
gọi tự do.
Những
người Do Thái thời Chúa Giêsu đòi hỏi những dấu lạ, những bằng chứng hiển nhiên
về sứ mệnh của Ngài. "Ông hãy làm cho chúng tôi một dấu lạ".
Ngày
nay thì trái lại, với những tiến bộ vượt bậc về khoa học kỹ thuật, con người dường
như không còn tin ở phép lạ nữa. Tưởng mình có thể chế ngự và làm chủ vũ trụ,
con người muốn loại bỏ Thiên Chúa ra khỏi cuộc sống.
Chúng
ta có thể ngạc nhiên tại sao Thiên Chúa không làm phép lạ nhãn tiền cho những
người biệt phái hay cho những kẻ vô thần ngày nay. Tại sao Ngài không viết tên
Ngài trên trời để xóa tan mọi nghi ngờ trong lòng người? Thiên Chúa có lối sư
phạm của Ngài. Ngài đã không là Thiên Chúa của những điềm lạ cả thể, nhưng là một
Thiên Chúa đã chọn lựa làm tôi tớ để chinh phục tình yêu và lòng tín nhiệm của
con người. Thiên Chúa không những là một Thiên Chúa của quyền năng ở bên trên
con người, nhưng còn là Thiên Chúa ở bên trong con người. Và, cái chết và sự phục
sinh của Chúa Giêsu chính là dấu lạ cả thể nhất, bởi vì đó là dấu chứng của
tình yêu. Chúa Giêsu đã nói đến dấu chứng đó khi dùng hình ảnh của tiên
tri Giona. Giona được Thiên Chúa sai đến cho dân thành Ninivê. Ông tưởng Chúa sẽ
dùng ông để làm một dấu lạ cả thể khiến dân thành sẽ tin vào sứ mệnh của ông.
Nhưng cuối cùng, qua con người của ông, Thiên Chúa chỉ kêu mời sự hoán cải và
tình yêu.
Thiên
Chúa đến gặp gỡ chúng ta qua những sinh hoạt và những biến cố tầm thường nhất
trong cuộc sống. Ngài mời gọi chúng ta nhận ra Ngài trong cái ăn, cái uống, cái
mặc, trong tiếng cười, tiếng khóc, trong tất cả mọi gặp gỡ của chúng ta với tha
nhân. Và ngay cả trong cái chết mà con người cho là điểm cuối cùng của cuộc
sống, Thiên Chúa cũng có mặt.
Nhận
ra Ngài như cô gái bán hoa đã nhận ra giọng nói của chàng Charlot, đó là ơn gọi
của người Kitô chúng ta. Một đức tin trưởng thành không đòi hỏi và thử thách
Thiên Chúa, nhưng tín thác và nhận ra dấu chỉ của Ngài qua những cái tầm thường
nhất của cuộc sống.
(Lẽ
Sống)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét