06/05/2015
Thứ Tư sau Chúa Nhật V
Phục Sinh
Bài
Ðọc I: Cv 15, 1-6
"Người
ta quyết định là các ngài lên Giêrusalem xin các Tông đồ và niên trưởng giải
quyết vấn đề này".
Trích
sách Tông đồ Công vụ.
Trong
những ngày ấy, có mấy người từ Giuđê đến dạy bảo các anh em rằng: "Nếu anh
em không chịu cắt bì theo luật Môsê, thì không được cứu độ". Do đó, Phaolô
và Barnaba đã tranh luận gắt gao với họ. Bấy giờ người ta quyết định là Phaolô
và Barnaba và một ít người khác thuộc phe họ lên Giêrusalem gặp các Tông đồ và
niên trưởng để xin giải quyết vấn đề này.
Các
ngài được giáo đoàn tiễn đưa, và khi đi ngang qua Phênixê và Samaria, các ngài
kể lại việc dân ngoại trở lại khiến mọi anh em đầy hân hoan. Khi đến
Giêrusalem, các ngài được giáo đoàn, các Tông đồ và kỳ lão đón tiếp, rồi các
ngài kể lại bao nhiêu việc Thiên Chúa đã thực hiện với các ngài. Nhưng có mấy
người tín hữu thuộc nhóm biệt phái đứng lên nói rằng: "Phải cắt bì cho những
người dân ngoại và bắt họ cũng phải giữ luật Môsê". Các Tông đồ và các kỳ
lão họp lại cứu xét việc này.
Ðó
là lời Chúa.
Ðáp
Ca: Tv 121, 1-2. 3-4a. 4b-5
Ðáp: Tôi vui mừng
khi người ta nói với tôi: "Chúng ta sẽ tiến vào nhà Chúa"(c. 1).
Hoặc
đọc: Alleluia.
Xướng:
1) Tôi vui mừng khi người ta nói với tôi: "Chúng ta sẽ tiến vào nhà
Chúa". Hỡi Giêrusalem, chân chúng tôi đang đứng nơi cửa thành rồi. - Ðáp.
2)
Giêrusalem được kiến thiết như thành trì, được cấu tạo kiên cố trong toàn thể.
Nơi đây các bộ lạc, các bộ lạc của Chúa tiến lên. - Ðáp.
3)
Theo luật pháp của Israel, để ngợi khen danh Chúa. Tại đây đã đặt ngai toà thẩm
phán, ngai toà của nhà Ðavít. - Ðáp.
Alleluia:
Ga 16, 28
Alleluia,
alleluia! - Thầy bởi Cha mà ra, và đã đến trong thế gian; bây giờ Thầy lại bỏ
thế gian mà về cùng Cha. - Alleluia.
Phúc
Âm: Ga 15, 1-8
"Ai
ở trong Thầy, và Thầy ở trong người ấy, kẻ ấy sẽ sinh nhiều trái".
Tin
Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Gioan.
Khi
ấy, Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ rằng: "Thầy là cây nho thật, và Cha Thầy
là người trồng nho. Nhành nào trong Thầy không sinh trái thì Người chặt đi, còn
nhành nào trong Thầy không sinh trái thì Người chặt đi, còn nhành nào sinh trái
thì Người tỉa sạch để nó sai trái hơn. Các con đã được tỉa sạch nhờ lời Thầy đã
nói với các con. Các con ở trong Thầy, và Thầy ở trong các con. Cũng như nhành
nho tự nó không thể sinh trái được, nếu không dính liền với cây nho; các con
cũng vậy, nếu không ở trong Thầy.
"Thầy
là cây nho, các con là nhành. Ai ở trong Thầy và Thầy ở trong người ấy, kẻ ấy sẽ
sinh nhiều trái, vì không có Thầy, các con không thể làm được gì. Ai không ở
trong Thầy, thì bị vứt ra ngoài như nhành nho, và sẽ khô héo, người ta sẽ thu lại,
quăng vào lửa cho nó cháy đi.
"Nếu
các con ở trong Thầy, và lời Thầy ở trong các con, thì các con muốn gì, cứ xin,
và sẽ được. Ðây là điều làm Cha Thầy được vinh hiển là các con sinh nhiều trái,
và như thế các con trở nên môn đệ của Thầy".
Ðó
là lời Chúa.
Suy
Niệm: Cây Nho Và Nhánh
Mở
đầu cho vở kịch mang tên: "Chiếc hài bằng Satin" của Paul Rolden, một
văn thi sĩ người Pháp đầu thế kỷ XX là một cảnh thật xúc động. Một trận cuồng
phong bỗng dưng kéo dài tới nhận chìm chiếc tàu đang di chuyển đơn độc giữa đại
dương. Chiếc tàu vỡ nát và mọi người trên tàu đều bị mất tích, ngoại trừ một vị
thừa sai sống sót nhờ cột chặt người vào chiếc cột buồm.
Nhận
thấy chiếc cột buồm đang chồm nổi với cơn sóng ác nghiệt và mình cũng đang gần
kề cái chết, vị thừa sai đã dâng lên Chúa lời cầu nguyện như sau: "Ôi lạy
Chúa, con xin cám ơn Chúa đã cho con đón nhận cái chết như thế này. Cuộc đời
con không ít lần con cảm thấy lời dạy của Chúa quá khó khăn và con đã cưỡng lại
lời mời gọi của Chúa. Giờ đây con đang gần Chúa hơn lúc nào hết, thân thể con
đang bị trói chặt vào chiếc giá gỗ và con sắp chết trên chiếc giá gỗ này. Con
có thể tháo gỡ thân thể con khỏi sự trói buộc, nhưng con không muốn, vì sự trói
buộc sẽ cho con cảm giác được gần và giống Chúa hơn".
Anh
chị em thân mến!
Ðược
gần và giống Chúa, được hiệp nhất với Chúa, không đơn thuần chỉ là những ước mơ
trong cuộc sống của người Kitô hữu, mà chúng là những điều kiện căn bản cho sự
sống Kitô hữu như lời Ngài dạy cho chúng ta trong bài Tin Mừng hôm nay.
Anh
chị em thân mến!
"Vườn
nho" hay "cây nho" là hình ảnh quen thuộc của Kinh Thánh Cựu Ước.
Vườn nho được ví là nhà Israel. Các tiên tri lớn như Isaia, Giêrêmia, Ézekiel đều
nhìn mối liên lạc giữa người trồng nho và cây nho để nói lên sự quan tâm của
Giavê Thiên Chúa đối với dân Ngài, cũng như để khiển trách dân tộc Israel vì vườn
nho đã trở nên hoang tàn, dây nho biến thành dây nho dại không còn sinh hoa kết
trái.
Trong
bài Tin Mừng hôm nay, Chúa Giêsu cũng lấy hình ảnh "cây nho" để ví
Ngài như là cây nho: "Thầy là cây nho thật và Cha Thầy là người trồng
nho". Vườn nho của Thiên Chúa phát xuất từ một gốc duy nhất là Chúa Giêsu.
Ngoài Ngài không có sự sống: "Thầy là cây nho, các con là ngành".
Ngành không thể sống, nếu tách lìa xa thân cây.
"Ở
trong Thầy và Thầy ở trong các con", đó là điều mà Chúa Giêsu không ngừng
nhắc đi nhắc lại. Cần thông hiệp với Ngài để có sự sống. Tuy nhiên, một khi đã
có sự sống từ thân chuyển sang thì ngành cần phải sinh hoa trái. Sinh hoa trái
sẽ làm đẹp lòng Thiên Chúa, và đây cũng là điều kiện cho ngành tồn tại. Ngành
nào không sinh trái sẽ bị chặt đi ném vào lò lửa. Muốn được sinh hoa trái,
ngành nho phải được cắt tỉa. Chẳng có sự cắt bỏ nào mà không gây đau đớn, dù
cho phần cắt tỉa chỉ là phần thừa thãi tác hại đến cơ thể. Thế nhưng, chẳng thấy
được hoa trái nếu không chấp nhận sự đau đớn của việc cắt tỉa. Chắc hẳn người
trồng nho sẽ đau lòng khi cắt tỉa, sẽ xót xa vì phải bỏ đi những phần không
sinh lợi, nhưng vì lợi ích của cây nho nên chẳng thế nào làm khác đi được.
Khi
thông hiệp vào Ðức Kitô, đời sống của người môn đệ sẽ được cắt tỉa nhờ lời của
Ngài. Lời của Ngài sẽ đặt các môn đệ trước những quyết định chọn lựa. Chọn lựa
con đường hẹp nhọc nhằn, chọn lựa Thập Giá khổ đau. Những hy sinh đau đớn ở đời
này sẽ mang lại phần thưởng mai sau. Và những hy sinh ấy tạo cho họ có cơ hội để
được trở nên giống Thầy: "Họ ở trong Thầy và Thầy ở trong họ".
Thật
thế, mọi đau khổ sẽ trở nên phí phạm, nếu không hướng về Thập Giá Ðức Kitô, nguồn
ơn cứu độ. Cắt tỉa chỉ là cắt bỏ, nếu không nhằm mục đích sinh hoa trái. Mọi hy
sinh của người tín hữu cũng sẽ không mang lại hoa trái, nếu từ đầu không vì Ðức
Giêsu.
Lạy
Chúa Giêsu, Ngài là cây nho đích thực. Xin cho chúng con luôn gắn chặt và hiệp
thông với Chúa, để được hưởng nguồn sức sống dồi dào từ Ngài. Chúng con vẫn biết
rằng, một khi gắn chặt với Chúa, chúng con sẽ phải đón nhận sự cắt tỉa, phải chấp
nhận hy sinh. Xin cho chúng con xác tín rằng: cần phải có hy sinh để mang lại
hoa trái. Ðó là điều làm vinh hiển cho Cha, Ðấng ngự trên trời. Amen.
Veritas Asia
Lời Chúa Mỗi Ngày
Thứ Tư Tuần V PS
Bài đọc: Acts 15:1-6; Jn
15:1-8.
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Điều gì là điều khẩn
thiết của Kitô Giáo?
Mỗi
dân tộc trên địa cầu đều có một truyền thống, một văn hóa, và một giá trị khác
nhau cần được tôn trọng. Khi Kitô Giáo được rao giảng vào dân tộc đó, các nhà
truyền giáo cần phải nghiên cứu cẩn thận các truyền thống, văn hóa, và giá trị
của họ. Mục đích là để làm sao cho dân tộc đó có thể đón nhận và thực hành đức
tin, mà vẫn không xung đột với những truyền thống và văn hóa của họ.
Các
Bài Đọc hôm nay cho chúng ta thấy tầm quan trọng của vấn đề. Trong Bài Đọc I,
Giáo Hội thời sơ khai phải đương đầu với nhiều vấn đề khi phải làm một sự chuyển
tiếp từ Do-thái Giáo qua Kitô Giáo: Nên giữ những gì và nên bỏ những gì khi dân
Do-thái và Dân Ngoại gia nhập Kitô Giáo? Cụ thể là 2 vấn đề chính: Dân Ngoại có
phải cắt bì và giữ Lề Luật khi theo Kitô Giáo? Trong Phúc Âm, Chúa Giêsu đưa ra
một điều khẩn thiết hơn cả: Các tín hữu phải sống kết hợp mật thiết với Ngài
như cây nho và cành; nếu không sẽ không thể sinh hoa trái, sẽ bị khô héo, và sẽ
bị cắt bỏ ra ngoài.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/
Bài đọc I:
Có cần phải cắt bì và giữ Lề Luật để được cứu độ?
1.1/
Theo các tín hữu Pharisees: Phải cắt bì và giữ Lề Luật.
(1)
Về việc cắt bì: Những người Do-thái từ Judah tới nói với Dân Ngoại: "Nếu
anh em không chịu phép cắt bì theo tục lệ Moses, thì anh em không thể được cứu
độ." Cắt bì là dấu chỉ của giao ước giữa Thiên Chúa và tổ-phụ Abraham (Gen
17). Chúa Giêsu chịu cắt bì tám ngày sau khi sinh ra (Lk 2:21); Phaolô cũng chịu
cắt bì (Phi 3:5). Bằng việc cắt bì, một người Do-thái biết họ thuộc về dân của
Thiên Chúa, và là con cháu của tổ phụ Abraham.
Tuy
nhiên, điều quan trọng là niềm tin yêu nơi Thiên Chúa, cắt bì chỉ là dấu hiệu bề
ngoài để chứng tỏ niềm tin yêu bên trong. Nếu cắt bì mà không tin yêu vào Thiên
Chúa, cắt bì có ích chi đâu, Dân Ngoại nhiều nơi cũng có thói quen như vậy.
Ngôn sứ Jeremiah (Jer 4:4, 9:24-26) đã từng nói lên sự cần thiết phải cắt bì
trái tim và lòng trí. Thiên Chúa yêu mến sự công bằng và tình yêu hơn là cắt
bì.
(2)
Lề Luật: Có những người thuộc phái Pharisee đã trở thành tín hữu, bấy giờ đứng
ra nói rằng: "Phải làm phép cắt bì cho người ngoại và truyền cho họ giữ luật
Moses." Trước tiên, chúng ta cần phân biệt Lề Luật của Thiên Chúa và của
con người (thói quen hay truyền thống): Luật của Thiên Chúa không thể thay đổi;
luật do con người làm ra có thể thay đổi.
-
Lề Luật chính yếu là là Thập Giới mà Thiên Chúa đã ban cho dân trên núi Sinai
qua ông Moses đại diện cho toàn dân (Exo 20:1-17). Thập Giới này không thay đổi
và mọi người, Do-thái cũng như Dân Ngoại, đều phải tuân hành.
-
Những luật của con người do thói quen hay do truyền thống: luật thanh sạch, hay
những chi tiết về giữ ngày Sabbath. Dân Ngoại không phải giữ các truyền thống
này. Chính Chúa Giêsu cũng từng tranh luận với các kinh-sư và biệt-phái về những
truyền thống này, và sửa sai họ: Các ông dùng truyền thống của các ông để bãi bỏ
Lề Luật của Thiên Chúa (Mt 15:2-6, Mk 7:3-13).
1.2/
Theo Phaolô và Barnabas: Dân
Ngoại không có truyền thống cắt bì và giữ luật thanh sạch như người Do-thái.
Hơn nữa, Lịch sử Cứu Độ đã bước sang giai đọan mới và bao gồm các Dân Ngoại.
Ông Phaolô và ông Barnabas chống đối và tranh luận khá gay go với họ. Người ta
bèn quyết định cử ông Phaolô, ông Barnabas và một vài người khác lên Jerrusalem
gặp các Tông Đồ và các kỳ mục, để bàn về vấn đề đang tranh luận này.
Chúng
ta không biết những lập luận của hai ông khi tranh luận với họ; nhưng theo
Phaolô trong các Thư sau này: Khi Chúa Giêsu đến, Ngài đã mang Lề Luật tới chỗ
kiện toàn. Vì biến cố sinh ra, chết đi, và sống lại; giờ đây, không còn nhất
thiết phải trở thành người Do-thái trước khi trở thành Kitô hữu. Con người được
cứu độ không do bởi việc cắt bì và giữ Lề Luật; nhưng do bởi niềm tin của họ
vào Đức Kitô.
Tuy
vấn đề cắt bì và Lề Luật đã được giải quyết trong Công Đồng Jerusalem; nhưng nó
vẫn còn là bài học kinh nghiệm cho chúng ta trong đời sống hiện tại. Mỗi khi có
những xung đột như thế, chúng ta cần ngồi xuống để phân tích xem điều gì quan
trọng phải giữ và điều gì không quan trọng có thể bỏ hay thích ứng được. Bắt một
người ngoại kiều hay một dân tộc phải theo văn hóa và truyền thống của mình
trong việc thực hành đức tin dễ đưa đến bất đồng và gây nhiều trở ngại cho việc
rao giảng Tin Mừng; một ví dụ cụ thể là việc thờ cúng tổ tiên tại Việt-nam.
2/
Phúc Âm:
Sống kết hiệp mật thiết với Chúa Giêsu là điều khẩn thiết hơn cả.
Mối
liên hệ giữa con người và Thiên Chúa là trung tâm điểm của Đạo. Vì thế, tất cả
những gì giúp đưa con người tới Thiên Chúa, và giúp cho mối liên hệ này phát
triển tối đa là những điều cần thiết hơn cả. Trong dụ ngôn hôm nay, Chúa Giêsu
ví mối liên hệ giữa con người với Thiên Chúa như sau: "Thầy là cây nho thật,
và Cha Thầy là người trồng nho. Cành nào gắn liền với Thầy mà không sinh hoa
trái, thì Người chặt đi; còn cành nào sinh hoa trái, thì Người cắt tỉa cho nó
sinh nhiều hoa trái hơn."
(1)
Lời Kinh Thánh: cần thiết để con người biết Thiên Chúa là ai, những gì Ngài
mong muốn, và những gì Ngài đã, đang, và sẽ làm cho con người. Lời Kinh Thánh
có sức tẩy sạch những gì là gian trá và mờ ám của thế gian như Chúa Giêsu nói
hôm nay: "Anh em được thanh sạch rồi nhờ lời Thầy đã nói với anh em."
(2)
Các Bí-tích: giúp thông chuyển đời sống thần linh và ơn thánh từ Thiên Chúa đến
cho con người. Hình ảnh những cành nho cần nhựa sống nuôi dưỡng của cây nho dẫn
chứng sự cần thiết của các Bí-tích, nhất là Bí-tích Thánh Thể: "Hãy ở lại
trong Thầy như Thầy ở lại trong anh em. Cũng như cành nho không thể tự mình
sinh hoa trái, nếu không gắn liền với cây nho, anh em cũng thế, nếu không ở lại
trong Thầy. Thầy là cây nho, anh em là cành. Ai ở lại trong Thầy và Thầy ở lại
trong người ấy, thì người ấy sinh nhiều hoa trái, vì không có Thầy, anh em chẳng
làm gì được."
(3)
Sinh hoa kết trái bằng việc giữ các giới răn: Hoa trái đây là những gì con người
làm cho Thiên Chúa và cho tha nhân, từ việc yêu mến, đến việc giữ Lề Luật của
Thiên Chúa, và tất cả những gì con người có thể làm cho tha nhân. Khi con người
sinh hoa kết trái, con người làm Thiên Chúa được tôn vinh.
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
-
Trong lãnh vực đức tin, chúng ta cần chú trọng tới mối liên hệ giữa con người
và Thiên Chúa, biểu lộ qua việc tin và yêu Ngài bằng những việc làm cụ thể.
-
Mỗi khi có xung đột về truyền thống, văn hóa, và giá trị; chúng ta cần cùng
nhau cầu nguyện và giải quyết, để xem coi những gì quan trọng về đạo lý cần giữ,
những gì cần thích ứng với hoàn cảnh, và những gì có thể bỏ được.
-
Việc bắt người khác phải theo truyền thống và văn hóa của mình sẽ đưa đến chia
rẽ và làm trở ngại cho việc rao giảng Tin Mừng đến mọi nơi và mọi người.
Linh mục Anthony Đinh Minh Tiên, OP
06/05/15 THỨ TƯ ĐẦU
THÁNG TUẦN 5 PS
Ga 15,1-8
Ga 15,1-8
Suy niệm: Những
hình tượng Đức Giê-su thường dùng trong các bài giảng luôn gần gũi, phù hợp với
quy luật tự nhiên, ai đọc cũng có thể hiểu được. Chẳng hạn: “hạt giống gieo vào lòng đất cần phải thối đi,
thì mới sinh nhiều hạt khác” (Ga
12,24); “cành nho không thể tự mình
sinh hoa trái, nếu không gắn liền với cây nho” (c. 4)... Các hình tượng ấy cũng có thể áp
dụng cho đời sống đức tin. Chẳng hạn: phải chấp nhận hủy mình để phát sinh hoa
trái thiêng liêng hoặc đời Ki-tô hữu phải ra hoa kết trái, nếu không thì chỉ “trơ trọi một mình,” hoặc “bị quăng vào lửa” nghĩa là vô dụng, bị diệt vong. Để có thể đem
lại hiệu quả cho Nước Trời, cách duy nhất là luôn gắn kết với Đức Giê-su, là
nguồn sức sống vô tận, vì ở trong Chúa và với Chúa, chúng ta có thể làm được
mọi sự.
Mời Bạn: Khi
thành lập cộng đoàn mới ở Liên Xô trước đây, Mẹ Tê-rê-xa Calcutta chỉ yêu cầu
có linh mục đến dâng lễ hàng ngày, vì Thánh Thể là nguồn sức mạnh, nguồn tình
yêu cho con cái Mẹ. Chắc hẳn bạn thấy điều này hoàn toàn hợp lý.
Chia sẻ: Vậy
bạn đừng bằng lòng với việc chỉ đi lễ ngày Chúa Nhật, nhưng tìm thời gian để dự
lễ ngày thường, ít là một lần trong tuần.
Sống Lời Chúa: Siêng
năng lãnh nhận các bí tích, vì đó là nguồn sống cho đức tin của chúng ta.
Cầu nguyện: Lạy Chúa Giê-su, Chúa đã đổ đến giọt máu cuối cùng trên cây khổ
giá, để biến thành cây Thánh Giá. Xin cho con biết liên kết với cây nho là
chính Chúa, để con nên hoa trái đem lại nhiều ích lợi cho Nước Trời. Amen.
Thầy là cây nho
Vinh quang của Cha không nghịch với sự triển
nở thật sự của con người. Sự èo uột, cằn cỗi của chúng ta mới là nỗi nhục cho
Thiên Chúa.
Suy niệm:
Cây nho là một cây
quen thuộc trên đất Palestin.
Người ta trồng nho
để ăn trái hay làm rượu.
Đức Giêsu đã từng
thấy những cây nho với những cành nho trĩu quả.
Ngài muốn dùng hình
ảnh này để nói lên tương quan giữa Ngài với môn đệ.
“Thầy là cây nho,
anh em là cành” (c. 5).
Cành sống được,
sinh trái được, là nhờ còn gắn liền với cây.
Dòng nhựa nguyên từ
cây sẽ nuôi sống cành.
Như cành không tự
mình sinh trái được (c. 4),
người môn đệ cũng
chẳng làm gì được nếu không gắn bó với Thầy (c. 5).
Có một lối nói đặc
biệt để diễn tả sự gắn bó này: ở lại trong.
Cụm từ này được
nhắc lại sáu lần như một điệp khúc (cc. 4-7).
“Anh em hãy ở lại
trong Thầy”: một lời kêu mời tha thiết của trái tim.
Thầy Giêsu như xin
các môn đệ đừng quay lưng trước tình yêu,
vì tình yêu cần
được đáp trả mới nên trọn vẹn.
“Hãy ở lại trong
Thầy như Thầy ở lại trong anh em” (c. 4).
Cành nho không có
tự do để chọn ở lại hay không ở lại.
Chỉ con người mới
có thể tự nguyện ở lại hay cố tình từ chối.
Nhưng ở lại trong
Thầy cũng có nhiều cấp độ.
Chắc chúng ta đã ở
lại trong Chúa Giêsu phục sinh đến một mức nào đó.
Và cây đời của
chúng ta đã sinh hoa trái ít nhiều.
Nhưng chúng ta vẫn
cần ở lại hơn để có trái nhiều hơn.
Càng ở lại sâu,
càng có trái nhiều, trái ngon, trái tồn tại mãi (cc. 5.8.16).
Trái tỷ lệ thuận
với việc chúng ta ở lại trong Chúa.
Nét đặc sắc làm nên
đời người Kitô hữu chính là chuyện của cây và cành.
Cây và cành cùng sẻ
chia một dòng nhựa sống.
Kitô hữu không chỉ
sống với Giêsu, sống như Giêsu, sống cho Giêsu,
mà còn sống trong
Giêsu, sống sự sống của Chúa Giêsu phục sinh.
Chưa sống trong
Giêsu, chưa thực sự là Kitô hữu.
Chúng ta cũng không
quên vai trò của Thiên Chúa Cha người trồng nho.
Cây nho Giêsu được
Cha vun trồng chăm bón.
Các cành nho không
sinh trái thì bị Cha chặt đi.
Các cành đã sinh
trái thì được Cha cắt tỉa để sinh trái hơn (c. 2).
Cha cắt tỉa không
vì độc ác, nhưng vì yêu, vì muốn điều tốt hơn cho cành nho.
Chữ hơn giúp chúng
ta hiểu được những cắt tỉa đau đớn trong đời mình.
Có thể nói chính
Đức Giêsu cũng đã được Cha cắt tỉa
qua khổ đau, nhục
nhã và cái chết kinh hoàng.
Không phải vì Ngài
chưa thanh sạch, nhưng để Ngài giống và gần ta hơn.
“Điều làm Cha được
tôn vinh là anh em sinh trái nhiều” (c. 8).
Vinh quang của Cha
không nghịch với sự triển nở thật sự của con người.
Sự èo uột, cằn cỗi
của chúng ta mới là nỗi nhục cho Thiên Chúa.
Hãy sinh trái nhiều
nhờ chấp nhận những cắt tỉa của Cha qua lời của Giêsu.
Cầu nguyện:
Xin ở lại với con,
lạy Chúa,
vì con cần có Chúa
hiện diện
để con khỏi quên
Chúa.
Chúa thấy con dễ bỏ
Chúa biết chừng nào.
Xin ở lại với con,
lạy Chúa,
vì con yếu đuối,
con cần Chúa đỡ
nâng để con khỏi ngã quỵ.
Không có Chúa,
con đâu còn nồng
nhiệt hăng say.
Xin ở lại với con,
lạy Chúa,
vì trời đã xế chiều
và ngày sắp tàn,
cuộc đời qua đi,
vĩnh cửu gần đến.
Con cần được thêm
sức mạnh
để khỏi ngừng lại
dọc đường.
Xin ở lại với con,
lạy Chúa,
vì con cần Chúa
trong đêm tối cuộc đời.
Con không dám xin
những ơn siêu phàm,
chỉ xin ơn được
Ngài hiện diện.
Xin ở lại với con
vì con chỉ tìm
Chúa, yêu Chúa
và không đòi phần
thưởng nào khác
ngoài việc được yêu
Chúa hơn.
(Cha Piô)
Lm Antôn Nguyễn Cao
Siêu, SJ
Hãy Nâng Tâm Hồn Lên
6
THÁNG NĂM
Nhà
Trồng Nho Cố Vun Xới Để Có Một Mùa Bội Thu
Trong
kết hiệp với thân nho, mỗi cành đều có chỗ riêng của mình. Thật vậy, sự sống của
Đức Kitô truyền tới mỗi cành nho và nuôi dưỡng nó. Khi Đức Kitô tuyên bố: “Thầy
là cây nho thật, và Cha Thầy là Người trồng nho”, Người cũng cho biết: “Cành
nào gắn liền với Thầy mà không sinh hoa trái, thì Ngài chặt đi; còn cành nào
sinh hoa trái, thì Người cắt tỉa cho nó sinh nhiều hoa trái hơn” (Ga 15, 1 –
2).
Và
Đức Kitô nói tiếp: “Anh em được thanh sạch rồi nhờ lời Thầy đã nói với anh em”
(câu 3). Khi nói “anh em”, dù sử dụng từ ngữ số nhiều, người cũng đang nhắm nói
với từng người. Người đang nghĩ đến từng cành nho.
Người
tiếp: “Hãy ở lại trong Thầy, như Thầy ở lại trong anh em” (câu 4). Rồi liền
theo đó, Người xác nhận: “Cũng như cành nho không thể tự mình sinh hoa trái nếu
không gắn liền với cây nho, anh em cũng thế, nếu không ở lại trong Thầy”.
Khi
nói “anh em”, Đức Kitô có ý chỉ “từng người trong anh em”. Và hình ảnh mà Người
trình bày xoáy vào một thân nho duy nhất. Chỉ nơi Người, các cành nho mới nhận
được sự sống. Và mỗi cành nho đều tìm được sự sống nơi Người. Cây nho có nhiều
cành, nhưng “nhiều” ở đây không phải là một “mớ” hay “đống” tản mác rời rạc được
chất lại với nhau. Mỗi cành nho đều được nâng đỡ bởi cây nho. Mỗi cành nho đều
được gắn kết với cây nho bằng mối liên lạc độc đáo của riêng mình. mối quan hệ
giữa từng người chúng ta với Đức Kitô cũng có tính biệt vị như thế. và qua mối
quan hệ với Đức Kitô, chúng ta cũng được đi vào mối thông hiệp với Cha.
-
suy tư 366 ngày của Đức Gioan Phaolô II -
Lm.
Lê Công Đức dịch
từ nguyên tác
LIFT
UP YOUR HEARTS
Daily
Meditations by Pope John Paul II
Lời Chúa Trong Gia
Đình
NGÀY
06 – 5
Cv
15, 1-6; Ga 15, 1-8.
LỜI
SUY NIỆM: “Thầy là cây nho, anh em là cành. Ai ở lại
trong Thầy và Thầy ở lại trong người ấy, thì người ấy sinh nhiều hoa trái, vì
không có Thầy, anh em chẳng làm gì được”.
Chúa
Giêsu đang giới thiệu với mỗi người trong chúng ta. Người là cây nho, cây nho
này do chính tay Chúa Cha trồng. Chúa Cha đã trồng, chắc chắn được Chúa Cha
chăm sóc; rồi Chúa cũng cho chúng ta biết thêm, bản thân của mỗi người như là
cành nho được gắn liền với cây nho đó và cũng được Chúa Cha săn sóc; để được
sinh hoa trái. Đây thật là một hạnh phúc tuyệt vời cho những ai gắn kết đời
mình vào trong Chúa Giêsu Ki-tô, Chúa chúng ta.
Lạy
Chúa Giêsu. Xin cho mọi thành viên trong gia đình chúng con luôn được gắn kết với
Chúa và được Chúa Cha cắt tỉa những tính hư tật xấu nơi chúng con, để chúng con
được tồn tại và sinh hoa trái cho hôm nay và mai sau.
Mạnh
Phương
06
Tháng Sáu
Tuần Hành Chống Lại
Sợ Hãi
Buổi
sáng ngày 06 tháng 6 năm 1966. Trương cao biểu ngữ với tựa đề: Tuần Hành Chống
Lại Sợ Hãi, một người da đen 32 tuổi đã bước xuống quốc lộ thứ 51 của thành phố
Memphis thuộc tiểu bang Mississipi bên Hoa Kỳ. Tiểu bang Mississipi có tất cả một
triệu người da đen. Mặc dù luật pháp Hoa kỳ bảo đảm cho mọi người công dân,
không phân biệt chủng tộc và địa vị xã hội, quyền được bỏ phiếu, trong thực tế
chỉ có 100 ngàn người da đen đủ can đảm thi hành quyền này. Con số còn lại, vì
sợ hãi bởi nhiều sức ép khác nhau đã không dám đi bỏ phiếu.
James
Meredith, người thanh niên da đen nói trên, đã tuyên bố: "Chúng ta cần phải
giải thoát khỏi những sợ hãi do người da trắng tạo ra. Tôi sẽ tuần hành từ
Memphis đến thủ phủ của tiểu bang để chứng tỏ cho mọi người thấy rằng một người
da đen có quyền sống và đi lại, tôi muốn thắng vượt nỗi sợ hãi và những đe dọa
do những người phân biệt chủng tộc tạo nên".
Trong
phút chốc, nhiều người, kể cả những người da trắng, đã ra khỏi nhà và tuần hành
bên cạnh Meredith. Meredith tâm sự với một vị mục sư đi bên cạnh như sau:
"Thoạt tiên, tôi định mang theo một khẩu súng. Nhưng cuối cùng, tôi quyết
định mang theo một khí giới duy nhất: đó là quyển Kinh Thánh".
Meredith
dự định băng qua 350 cây số để đến tiểu phủ của tiểu bang, nhưng chưa đầy một
ngày đường, anh đã bị một người da trắng quá khíh bắn ngã gục. Phát súng định mệnh
đó làm rung động toàn thể nước Mỹ.
Giữa
lúc Meredith đang nằm điều trị tại một nhà thương, từng đoàn người đến thăm và ủng
hộ sáng kiến của anh. Sự sợ hãi giờ đây nhường chỗ cho một phong trào đang vươn
lên với đầy khí thế...
Mục
sư Martin Luther King, giải thưởng Nobel về Hòa Bình và là thủ lãnh của phong
trào tranh đấu bất bạo động của người da đen tại Hoa Kỳ, đã ngỏ lời với từng
trăm ngàn người đang đứng trước cửa bệnh viện Memphis như sau: "Cuộc tuần
hành chống lại sợ hãi sẽ không bao giờ chấm dứt. Chúng ta sẽ xuống đường lại
ngay mà nơi Meredith đã bị bắn gục. Con đường từ Memphis đến Jackson chỉ dài độ
350 cây số. Nhưng xiềng xích của sợ hãi và đe dọa mà chúng ta muốn bẻ gãy lại
còn dài gấp bội".
Những
người da đen bên Hoa Kỳ đã phải trải qua những năm tháng dài dưới sự đe dọa và
sợ hãi. Sợ hãi là tâm trạng thường tình của những ai đang sống trong đe dọa, bất
an.
Không
biết mình sẽ bị bắt giữ lúc nào, không biết mình sẽ được phóng thích lúc nào,
không biết mình có đủ cơm ăn áo mặc cho ngày mai không, không biết tương lai của
con em mình sẽ như thế nào, không biết niềm tin của mình rồi ra có còn đứng vững
trước những đe dọa không. Từng nỗi hoang mang ấy khiến ai trong chúng ta cũng
đã một lần trải qua sợ hãi.
Chúa
Giêsu, trong những giây phút nguy ngập nhất đã trấn an các môn đệ của Ngài:
"Các con đừng sợ hãi, vì Ta đã thắng thế gian". Nghĩ đến cuộc khổ nạn
đang chờ đợi ở trước mắt, Chúa Giêsu đã run rẩy sợ hãi đến độ toát mồ hôi máu.
Nhưng cuối cùng, Ngài đã thắng vượt tất cả bằng khí giới của Tình Thương. Tình
Thương là sức mạnh của Ngài trong bao thử thách... Meredith đã không mang theo
súng đạn để trấn an chính mình, anh chỉ mang theo một quyển Kinh Thánh. Phải, bởi
vì Kinh Thánh là biểu hiện của Tình Thương.
(Lẽ
Sống)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét