26/06/2015
Thứ Sáu sau Chúa Nhật
12 Quanh Năm
Bài
Ðọc I: (Năm I) Gen 17,1.9-10.15-22
"Mọi
đứa con sẽ chịu cắt bì để làm dấu giao ước. Sara sẽ sinh cho ngươi đứa con
trai".
Bài
trích sách Sáng Thế.
Khi
Abram vừa được chín mươi chín tuổi, Chúa hiện ra với ông và phán bảo ông rằng:
"Ta là Chúa toàn năng, hãy đi trước mặt Ta và hãy nên trọn lành".
Chúa
lại phán bảo Abram rằng: "Vậy ngươivà dòng dõi ngươi qua muôn thế hệ, hãy
giữ giao ước của Ta. Ðây là giao ước phải giữ giữa Ta với ngươi, nghĩa là dòng
dõi ngươi sau này: Tất cả con trai của các ngươi sẽ chịu cắt bì".
Chúa
lại bảo Abraham rằng: "Ngươi sẽ không còn gọi Sarai vợ ngươi là Sarai nữa,
nhưng gọi là Sara. Ta sẽ chúc phúc cho Sara; và Sara sẽ sinh một con trai; Ta sẽ
chúc phúc đứa con đó, nó sẽ làm đầu nhiều dân, và do nó sẽ sinh ra nhiều vua
nhiều nước".
Abraham
cúi mặt cười, nghĩ trong lòng rằng: "Già đã trăm tuổi mà còn có con được
sao? Sara đã chín mươi tuổi sẽ sinh con ư?"
Rồi
ông thưa cùng Chúa: "Xin Chúa cho Ismael được sống trước mặt Chúa!"
Chúa
phán bảo Abraham rằng: "Sara vợ ngươi sẽ sinh cho ngươi một con trai,
ngươi đặt tên nó là Asaac. Ta sẽ lập giao ước muôn đời với nó, và dòng dõi nó.
Ta cũng nghe lời ngươi cầu cho Ismael: này Ta sẽ chúc phúc cho nó sinh sản nhiều.
Nó sẽ sinh ra mười hai tướng quân, và Ta sẽ làm cho nó nên một dân tộc lớn. Còn
lời giao ước của Ta chỉ ký kết với Isaac, do Sara sẽ sinh ra cho ngươi mùa này
sang năm".
Sau
khi nói hết lời cùng Abraham, Thiên Chúa biến đi.
Ðó
là Lời Chúa.
Ðáp
Ca: 127,1-2,3,4-5
Ðáp: Ðó là ơn phúc
dành cho người kính sợ Chúa. (4)
Xướng
1) Phúc cho ai biết kính sợ Chúa, và bước đi trong đường lối Người. Ngươi sẽ hưởng
công khó của tay ngươi, ngươi có phúc và sẽ được may mắn. - Ðáp.
2)
Vợ ngươi như cây nho sai trái, trong nội cung gia thất nhà ngươi. Con cái ngươi
như chồi non cây dầu ở chung quanh bàn ăn của ngươi. - Ðáp.
3)
Ðó là ơn phúc dành cho người kính sợ Chúa. Từ Sion xin Chúa chúc lành cho
ngươi. Chúc ngươi thấy Giêrusalem thịnh đạt suốt mọi ngày trong đời sống của
ngươi. - Ðáp.
Alleluia:
Ga 8, 12
Alleluia,
alleluia! - Chúa phán: "Ta là sự sáng thế gian, ai theo Ta, sẽ được ánh
sáng ban sự sống". - Alleluia.
Phúc
Âm: Mt 8, 1-4
"Nếu
Ngài muốn, Ngài có thể chữa tôi được sạch".
Tin
Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Matthêu.
Khi
Chúa Giêsu ở trên núi xuống, đám đông dân chúng theo Người. Có một người cùi đến
lạy Người mà thưa rằng: "Lạy Ngài, nếu Ngài muốn, Ngài có thể chữa tôi được
sạch". Chúa Giêsu giơ tay ra chạm đến anh ta và phán: "Ta muốn. Anh
hãy lành bệnh". Tức thì anh ta liền lành khỏi bệnh phong cùi. Chúa Giêsu
phán bảo anh ta: "Hãy ý tứ, đừng nói với ai. Hãy đi trình diện với tư tế
và dâng của lễ theo luật Môsê để minh chứng cho họ biết".
Ðó
là lời Chúa.
Suy
Niệm: Chữa người phong cùi
Cho
đến thế kỷ 20, bệnh phong cùi vẫn còn là một huyền thoại đối với con người. Một
bác sĩ làm việc tại một trại Y khoa bên Ấn Ðộ đã tình cờ khám phá ra rằng người
mắc bệnh phong cùi không cảm thấy đau đớn trong những tế bào đã bị vi trùng xâm
nhập. Ngày nọ, ông không thể mở được cửa phòng, ông mới trao chìa khóa cho cô
bé 12 tuổi. Ông không ngờ nó đã vặn chìa khóa một cách dễ dàng. Xem xét những
ngón tay của nó, ông nhận thấy chìa khóa đã làm mất đi một mảng thịt trong lòng
bàn tay và chạm đến xương, thế mà nó không cảm thấy đau đớn.
Nhờ
khám phá này, viên bác sĩ đã giúp cho những người phong cùi biết cách đề phòng
để tránh gây thương tích cho thân thể của họ. Ông đã giải phẫu những giây thần
kinh của bàn tay và dạy họ cách điều khiển các cơ bắp của bàn tay. Ông cũng giải
phẫu mũi của bệnh nhân để mang lại cho họ một gương mặt dễ coi hơn. Ngoài ra,
ông cũng khám phá ra rằng những người mắc bệnh phong cùi dễ bị mù mắt, lý do vì
họ không còn cảm nhận được đau đớn khi những chất dơ bẩn xâm nhập vào mắt, nhờ
đó ông cũng giúp họ lo vệ sinh mắt một cách chu đáo hơn. Với những khám phá
này, ông đã đánh đổ được huyền thoại cho rằng phong cùi là căn bệnh bất trị.
Trong
Tin Mừng hôm nay, Chúa Giêsu cũng đánh đổ được huyền thoại của người đương thời
với Ngài về bệnh phong cùi. Thật thế, trong quan niệm của người Do Thái lúc đó,
bệnh tật là một hình phạt trực tiếp của Thiên Chúa đối với tội lỗi của con người.
Người mắc bệnh phong cùi là người đã từng mắc tội ác khủng khiếp đến độ đã bị
Thiên Chúa trừng phạt nặng nề. Thế nên, khi bị đẩy ra bên lề xã hội, người
phong cùi không những chịu đớn đau trong thân xác, mà còn phải gánh chịu sự tủi
nhục do người đồng loại gây ra. Khi chữa lành người phong cùi, Chúa Giêsu muốn
nói rằng Thiên Chúa vẫn tiếp tục yêu thương con người và chính tình yêu là sức
mạnh chữa trị bệnh tật cho con người.
Sứ
điệp ấy của Chúa Giêsu, trải qua các thế hệ, đã có biết bao nhiêu người chuyển
đạt và thực thi cho những người phong cùi trên khắp thế giới. Những bàn tay săn
sóc, những lời nói an ủi, và nhất là sự hiện diện chia sẻ bên cạnh các người
phong cùi. Tất cả những cử chỉ ấy là để khẳng định với những người phong cùi rằng
Thiên Chúa yêu thương họ.
Tất
cả chúng ta đều cảm nghiệm được rằng những đau đớn thân xác không xâu xé và đè
bẹp con người cho bằng nỗi cô đơn và bị bỏ rơi. Bệnh phong cùi là tột điểm của
nỗi cô đơn mà con người có thể rơi vào. Tựu trung, cô đơn cũng đồng nghĩa với vắng
bóng tình yêu.
Không
có cơ hội hoặc không đủ can đảm để phục vụ những người phong cùi, thì ít ra
chúng ta xin Chúa cho chúng ta có thể mang lại sứ điệp yêu thương của Chúa đến
mọi người, nhất là những ai đang sống trong cô đơn thử thách.
Veritas Asia
Lời Chúa Mỗi Ngày
Thứ Sáu Tuần 12 TN1, Năm lẻ
Bài đọc: Gen 17:1, 9-10,
15-22; Mt 8:1-4.
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Thiên Chúa có thể
làm mọi sự.
Có
những điều tuy không thể làm được bởi con người; nhưng luôn có thể làm bởi
Thiên Chúa; chẳng hạn: làm cho có mưa có nắng, cho người cao niên được sinh
con, chữa lành các bệnh tật mà con người phải bó tay đầu hàng. Lý do đơn giản:
chẳng có gì là chuyện không thể đối với Thiên Chúa.
Các
Bài Đọc hôm nay tường thuật 2 phép lạ chứng tỏ uy quyền của Thiên Chúa. Trong
Bài Đọc I, tác giả Sách Sáng Thế tường thuật việc Thiên Chúa làm cho tổ-phụ
Abraham. Ngài cho ông có con trong khi cả ông và vợ ông đã quá tuổi sinh con,
và Ngài lập giao ước với ông và giòng dõi của ông. Trong Phúc Âm, Chúa Giêsu chữa
lành một người bị bệnh phong hủi, khi thấy anh biểu lộ một niềm tin vững mạnh
vào Ngài.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/
Bài đọc I:
Ngươi hãy bước đi trước mặt Ta và hãy sống hoàn hảo.
1.1/
Giao Ước Thiên Chúa làm với tổ-phụ Abraham: Khi ông Abram được chín mươi chín tuổi, Đức Chúa hiện
ra với ông và phán: "Ta là Thiên Chúa Toàn Năng. Ngươi hãy bước đi trước mặt
Ta và hãy sống hoàn hảo.''
(1)
Giao ước được ký kết, không phải chỉ với một mình Abraham, nhưng còn với toàn
giòng dõi ông: Thiên Chúa phán với ông Abraham: "Phần ngươi, hãy giữ giao
ước của Ta, ngươi và giòng dõi ngươi sau này, từ thế hệ này qua thế hệ khác.
Đây là giao ước của Ta mà các ngươi phải giữ, giao ước giữa Ta với các ngươi, với
giòng dõi ngươi sau này: mọi đàn ông con trai của các ngươi sẽ phải chịu cắt
bì.'' Dấu hiệu bề ngoài của giao ước là mọi đàn ông con trai của người Do-thái
sẽ phải chịu cắt bì.
(2)
Thiên Chúa đổi tên cho hai ông bà: Thiên Chúa phán với ông Abraham:
"Sarai, vợ ngươi, ngươi không được gọi tên là Sarai nữa, nhưng tên nó sẽ
là Sarah.'' Abram có nghĩa "cha được tôn vinh" thành Abraham, có
nghĩa "cha của nhiều dân tộc." Sarai có nghĩa "công chúa"
thành Sarah, có nghĩa "mẹ của nhiều dân tộc."
1.2/
Thiên Chúa hứa sẽ ban cho Abraham một người con trai: ''Ta sẽ chúc phúc
cho nó (Sarah), Ta còn cho nó sinh cho ngươi một con trai. Ta sẽ chúc phúc cho
nó, nó sẽ trở thành những dân tộc; vua chúa các dân sẽ phát xuất từ nó.''
(1)
Ông Abraham không hiểu lời hứa ban con của Thiên Chúa: Ông Abraham cúi rạp xuống;
ông cười và nghĩ bụng: "Đàn ông trăm tuổi mà có con được sao? Còn bà Sarah
đã chín mươi tuổi mà sinh đẻ được sao?" Ông nghĩ chắc Thiên Chúa muốn nói
tới Ismael, người con ông có với Hagar, nàng hầu của bà Sarah, nên Abraham thưa
với Thiên Chúa: "Ước chi Ismael được sống trước nhan Ngài!"
(2)
Thiên Chúa cắt nghĩa rõ ràng lời hứa ban con của Ngài: Nhưng Thiên Chúa phán:
"Không đâu! Chính Sarah, vợ ngươi, sắp sinh cho ngươi một con trai, và
ngươi sẽ đặt tên cho nó là Isaac. Ta sẽ lập giao ước của Ta với nó; đây sẽ là
giao ước vĩnh cửu cho giòng dõi nó sau này.
Còn
về Ismael, Ta nghe lời ngươi xin: Này Ta chúc phúc cho nó, Ta sẽ cho nó sinh
sôi nảy nở ra nhiều, thật nhiều. Nó sẽ sinh ra mười hai hoàng tử, Ta sẽ làm cho
nó thành một dân tộc lớn. Nhưng giao ước của Ta thì Ta lập với Isaac, đứa con
mà Sarah sẽ sinh cho ngươi vào độ này sang năm."
2/
Phúc Âm:
"Tôi muốn, anh sạch đi."
2.1/
Phép lạ Chúa chữa người phong hủi:
(1)
Người phong hủi biết cách xin: Ông tiến lại, bái lạy Người và nói: "Thưa
Ngài, nếu Ngài muốn, Ngài có thể làm cho tôi được sạch." Chỉ với câu một
ngắn ngủi, ông đã lột tả được hai điều quan trọng:
+
Ông luôn sẵn sàng vâng theo thánh ý Thiên Chúa: Khi nói "nếu Ngài muốn,"
ông cũng biết điều đối ngược có thể xảy ra là Thiên Chúa có thể không muốn, và
ông sẵn lòng vâng theo thánh ý Thiên Chúa để chịu bệnh. Con người không biết
chuyện tương lai nên không biết cách xin làm sao cho đúng; vì thế, điều khôn
ngoan là cứ việc xin, nhưng phải khôn ngoan cho thêm câu như người phong hủi
hôm nay "nếu Ngài muốn." Lý do: có thể những điều con người muốn sẽ
đưa họ đến chỗ thiệt hại hơn; chẳng hạn, nguy hiểm cho phần linh hồn. Thiên
Chúa biết những gì ích lợi cho con cái, Ngài sẽ ban điều tốt nhất cho những ai
tin tưởng tuyệt đối vào Ngài.
+
Ông tin Chúa Giêsu có thể làm được mọi sự: Khi nói "Ngài có thể làm cho
tôi được sạch," người phong hủi không một chút nghi ngờ quyền năng của
Chúa Giêsu. Đây là điều kiện tiên quyết để được lành bệnh, như Chúa Giêsu vẫn
thường đòi hỏi nơi bệnh nhân.
(2)
Phản ứng của Chúa Giêsu: Thấy cách biểu lộ niềm tin và lối sống của người phong
hủi, Chúa Giêsu giơ tay đụng vào anh và bảo: "Tôi muốn, anh sạch đi."
Lập tức, anh được sạch bệnh phong hủi.
Đây
là hành động rất can đảm và biểu lộ lòng thương xót của Chúa Giêsu, vì Lề Luật
ngăn cấm không cho sự tiếp xúc giữa người lành mạnh và người bị phong hủi. Khi
Chúa Giêsu giơ tay đụng anh, Ngài đã làm cho mình trở nên không thanh sạch. Người
không thanh sạch bị ngăn cấm không được vào Đền Thờ; nhưng lòng thương xót của
Chúa Giêsu dành cho anh đã thắng vượt tất cả những ràng buộc của Lề Luật. Tiên
tri Isaiah diễn tả rất hay về lòng thương xót như sau: ''Sự thật, chính người
đã mang lấy những bệnh tật của chúng ta, đã gánh chịu những đau khổ của chúng
ta'' (Isa 53:4a).
2.2/
Lệnh truyền của Chúa Giêsu:
(1)
"Coi chừng, đừng nói với ai cả:'' Thông thường, nhiều người sẽ không hiểu
tại sao Chúa Giêsu ngăn cấm anh không được tiết lộ; lẽ ra phải để anh rao truyền
quyền năng của Chúa Giêsu để giúp nhiều người tin vào Ngài. Lý do Chúa Giêsu
ngăn cấm anh vì Chúa không muốn dân chúng tin Ngài như một Đấng Thiên Sai uy
quyền như truyền thống vẫn tin; nhưng là một Đấng Thiên Sai chịu đau khổ để cứu
độ con người.
(2)
''Hãy đi trình diện tư tế và dâng của lễ, như ông Moses đã truyền, để làm chứng
cho người ta biết." Ngày xưa, xã hội không có bác sĩ như bây giờ; các tư tế
có bổn phận khám xét những người bị bệnh phong, để tuyên bố một người có bệnh
hay được lành bệnh. Bệnh phong không những nghiêm trọng về thể lý vì tính hay
lây; nhưng còn nghiêm trọng hơn trong việc tế lễ. Lề Luật không cho phép người
bị bệnh phong vào Đền Thờ dâng của lễ, vì họ được xếp vào hạng người không sạch.
Khi tư tế tuyên bố người mắc bệnh đã lành, anh phải dâng của lễ tạ ơn như Lề Luật
truyền (Lev 14:4-5).
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
-
Chúng ta cần có một niềm tin vững mạnh nơi Thiên Chúa trong mọi trạng huống của
cuộc đời, vì mọi sự đều có thể xảy ra dưới bàn tay uy quyền của Ngài.
-
Không phải những điều chúng ta xin đều đẹp ý Ngài; vì thế, hãy mở lòng để đón
nhận lời từ chối của Thiên Chúa, và can đảm vâng theo thánh ý Ngài.
Linh mục Anthony Đinh Minh Tiên, OP
26/06/15 THỨ SÁU TUẦN 12 TN
Mt 8,1-4
Mt 8,1-4
Suy niệm: Thật
ngạc nhiên, người phong hủi lại chạy đến với Chúa! Theo luật Do Thái thời Chúa
Giê-su, người bị phung hủi phải ở riêng một nơi và không được có lều trại, đồng
thời không được tiếp xúc với ai, thậm chí có người nào đến thì phải thét lớn
tiếng để báo cho họ tránh xa. Vậy mà người phung hủi trong Tin Mừng hôm nay
thật lạ lùng, anh chạy đến với Chúa Giê-su, chứ không lánh mặt Ngài. Tại sao
vậy? – vì anh hết sức mong mỏi được chữa lành. Bị phung hủi, anh mất hạnh phúc,
cuộc đời anh tàn lụi và bị cách ly khỏi thế giới con người. Sống giữa thế giới,
nhưng thực ra, anh đang sống cô độc, mà cơn bệnh phung hủi đã cách ly anh với
thế giới. Do đó, anh khát khao được chữa lành và đối với anh, chỉ có Chúa
Giê-su mới là niềm hy vọng của anh. – Anh chạy đến vì anh tin tưởng vào lời
Chúa hứa ban Đấng Mê-si-a cho thế giới. Đấng Mê-si-a sẽ rao giảng Tin Mừng cho
người nghèo khốn, trả tự do cho kẻ bị giam cầm, chữa lành những tâm hồn thương
tích. Anh nghe biết Chúa Giê-su là Đấng Mê-si-a, nên anh chạy đến với Ngài. –
Anh chạy đến với Chúa Giê-su vì tin tưởng Chúa yêu thương và chữa lành cho anh,
dù rằng Chúa sẽ đòi buộc anh phải trở về và đừng phạm tội nữa hay yêu cầu anh
hãy đi trình diện với các thầy tư tế. Anh chấp nhận thay đổi, miễn sao được
Chúa chữa lành, tha thứ.
Sống Lời Chúa: Đến
lãnh bí tích Giải tội với lòng khao khát được thứ tha.
Cầu nguyện: Lạy Thánh Tâm Chúa Giê-su, xin thương xót con.
Nếu Ngài muốn
Dù không là người phong, nhưng ai trong chúng ta
tránh được ô nhơ? Ai trong chúng ta lại không có lần xin Chúa tẩy mình cho sạch?
Suy niệm:
Sau Bài Giảng trên núi thì
đây là phép lạ đầu tiên của Đức Giêsu
trong chuỗi mười phép lạ ở
chương 8 và 9 của Tin Mừng Mátthêu.
Người phong chẳng rõ từ đâu
đã dám lại gần Đức Giêsu,
dù lẽ ra anh không được phép
làm như thế (Lv 13, 45-46).
Ai đã nói cho anh về Ngài,
ai đã dạy anh bái lạy và khấn xin?
“Thưa Ngài, nếu Ngài muốn,
Ngài có thể làm tôi được sạch” (c. 2).
Một lời cầu xin mẫu mực đáng
chúng ta suy nghĩ.
“Nếu Ngài muốn”: anh đặt ý
muốn của Đức Giêsu lên trên ý muốn của anh.
Dù rất muốn được khỏi, nhưng
anh vẫn để Ngài tự do làm theo ý của Ngài.
Chữ “nếu” thật đơn sơ, nhưng
nói lên sự phó thác trọn vẹn của anh
cho ý muốn tốt lành của Đức
Giêsu.
Ngài được tự do muốn hay
không muốn, làm hay không làm.
Đức Giêsu không thấy mình bị
áp lực phải chiều theo ý muốn của anh.
Sau này trong Vườn Dầu, Đức
Giêsu cũng dùng chữ “nếu”
khi nài xin Cha cất chén
đắng cho mình.
“Lạy Cha, nếu có thể được…”
(Mt 26, 39. 42).
Nhưng trong trường hợp này,
Cha đã không cất chén Khổ nạn của con.
“Ngài có thể làm cho tôi
được sạch.”
Anh tin vào quyền năng phi
thường từ nơi Ngài,
quyền năng có thể làm cho
những nhơ uế trên người anh biến mất,
và da thịt anh phút chốc
được lành sạch.
Khi con người tin vào Thiên
Chúa như một đứa con thơ phó thác,
Thiên Chúa sẽ chọn cho con
người điều tốt nhất.
Thái độ phó thác, tuy có vẻ
liều lĩnh, vì Thiên Chúa có thể nói không,
nhưng thật ra lại rất khôn
ngoan, vì biết mình sẽ được điều tốt hơn cả.
“Tôi muốn, anh hãy được
sạch” (c. 3).
Đức Giêsu được tự do để
muốn, thoải mái để bày tỏ lòng quảng đại.
Ngài chẳng những chữa lành
bằng ý muốn được nói ra lời,
Ngài còn làm một điều không
cần thiết và bị cấm (Lv 5, 3),
đó là đưa tay đụng đến người
phong.
Cả tình yêu của Ngài diễn tả
qua cái đụng nhẹ đó.
Da thịt của Ngài chạm vào da
thịt không lành lặn của anh.
Ngài không bị nhiễm uế, trái
lại Ngài làm cho anh được sạch.
Rõ ràng người phong ở rất
gần Đức Giêsu và không làm Ngài kinh tởm.
Đức Giêsu muốn anh trở về
với đời sống bình thường,
hội nhập trở lại với Đền
thờ, gia đình và xã hội.
Vì thế Ngài sai anh đi trình
diện với các tư tế và dâng của lễ (c. 4).
Dù không là người phong,
nhưng ai trong chúng ta tránh được ô nhơ?
Ai trong chúng ta lại không
có lần xin Chúa tẩy mình cho sạch?
Thân xác người phong bị tàn
phá và làm cho dị dạng, đáng sợ.
Chỉ mong tâm hồn chúng ta
tránh được bệnh phong.
Cầu nguyện:
Lạy Chúa,
xin ban cho chúng con ánh sáng đức tin
để nhận ra Chúa hôm nay và hằng ngày,
nơi khuôn mặt khốn khổ
của tất cả những người bị thử thách :
những kẻ đói, không chỉ vì thiếu của ăn,
nhưng vì thiếu Lời Chúa ;
những kẻ khát, không chỉ vì thiếu nước,
nhưng còn vì thiếu bình an, sự thật, công bằng và tình thương ;
những kẻ vô gia cư,
không chỉ tìm kiếm một mái nhà,
nhưng còn tìm một con tim hiểu biết, yêu thương ;
những kẻ bệnh hoạn và hấp hối,
không chỉ trong thân xác,
nhưng còn trong tinh thần
nữa,
bằng cách thực thi lời hy
vọng này :
“Điều mà ngươi làm
cho người bé mọn nhất trong
anh em
là làm
cho chính Ta”
(Mẹ Têrêxa Calcutta)
Lm Antôn Nguyễn Cao
Siêu, SJ
Hãy Nâng Tâm Hồn Lên
26
THÁNG SÁU
Mọi
Sự Đều Phục Vụ Cho Điều Thiện Hảo
Đề
cập đến sự quan phòng của Thiên Chúa nghĩa là nhìn nhận rằng từ nguyên thủy,
trong kế hoạch sáng tạo của Thiên Chúa không có chỗ cho sự dữ. Tuy nhiên, một
khi sự dữ được con người gây ra và được Thiên Chúa cho phép xảy ra, thì rốt cục
nó trở thành phụ thuộc đối với sự thiện: “Tất cả đều phục vụ cho điều thiện hảo”,
như lời Thánh Phao-lô Tông Đồ (Rm 8, 28). Đây là một khẳng định cần được ta tìm
hiểu thêm.
Chúng
ta đã ghi nhận rằng Thiên Chúa, Đấng Sáng Tạo, bênh vực cho sự thật. Sự thật về
sự quan phòng của Thiên Chúa hiện diện trong toàn bộ mạc khải cũng như trong tạo
vật. Sự thật ấy chính là điểm qui chiếu đầu tiên và nền tảng của tất cả những
gì mà Thiên Chúa “bằng nhiều lần nhiều cách” muốn nói với con người “qua các
tiên tri và – trong những ngày sau hết – qua Người Con” (Dt 1,1). Thật rất quan
trọng việc đọc và suy tư về sự thật này trong Thánh Kinh – nơi mà nó được trình
bày trực tiếp cho chúng ta. Cũng rất hữu ích việc nghiên cứu những tham chiếu
gián tiếp cho thấy tính chân thật của mạc khải Thiên Chúa trong Thánh Kinh.
-
suy tư 366 ngày của Đức Gioan Phaolô II -
Lm.
Lê Công Đức dịch từ nguyên tác
LIFT
UP YOUR HEARTS
Daily
Meditations by Pope John Paul II
Lời Chúa Trong Gia Đình
NGÀY
26-6
St
17, 1.9-10.15-22; Mt 8, 1-4
LỜI
SUY NIỆM: “Thưa Ngài, nếu Ngài muốn, Ngài có thể làm
cho tôi được sạch.”
Người
phung hủi thân thể của họ bị ăn mòn từ từ cho đến chết. Xã hội Do Thái lúc bấy
giờ loại bỏ họ; và cấm mọi người khác tiếp xức, cũng như họ không được tiếp xúc
với những người lành mạnh. Nhưng với người phung hủi này, anh ta tin vào quyền
năng yêu thương của Chúa Giêsu, tin Người không loại bỏ anh ta, với một niềm
tin mạnh, anh ta đã tiến lại gần Người, và đặt ý muốn của Chúa trước ước muốn của
mình. Với tình yêu thương không loại bỏ, với lòng tin của anh ta, với quyền
năng và ý muốn của Người. Người giơ tay đụng vào anh ta và phán bảo: “Tôi muốn,
anh sạch đi”. Lập tức anh ta được lành sạch.
Lạy
Chúa Giêsu. Xin cho mọi thành viên trong gia đình chúng con luôn học biết cách
cầu xin theo cách của người phung hủi trong Kinh Thánh: đặt ý muốn của Chúa
trên mọi ước muốn của mình, để đón nhận được ơn lành trong cuộc sống.
Mạnh
Phương
26
Tháng Sáu
Bằng Lòng Về Chính
Mình
Hans
Christian Andersen, văn sĩ Ðan Mạch sống vào khoảng cuối thế kỷ 19, là tác giả
của những câu chuyện dạy đời bất hủ. Ông có kể câu chuyện như sau:
Có
một đôi vợ chồng già nọ sống bên nhau rất hạnh phúc. Thật ra người nắm giữ bí
quyết hạnh phúc trong gia đình này chính là người vợ. Lúc nào bà cũng hài lòng
về bất cứ hành động nào của người chồng. Một hôm, người vợ đề nghị với chồng là
nên bán bớt một con bò. Thật ra tất cả tài sản của họ chỉ là đôi bò.
Người
chồng tán thành ý kiến của vợ. Ngay từ sáng sớm, ông dắt bò ra chợ. Nhưng đường
dài, mặt trời mỗi lúc một chói chang. Con bò già lại không thể bước nhanh. Do
đó khi thấy một người nông dân khác cũng đang dắt heo ra chợ bán, người chồng mới
có ý nghĩ đem đổi bò lấy con heo. May ra con heo có thể đi nhanh hơn không?
Ðổi
được con heo và đi được một quãng đường, người chồng lại cảm thấy không thoải
mái chút nào. Con heo cứ muốn đi theo hướng của nó. Vừa bực tức với con heo,
ông lại thấy một người nhà quê khác cũng đang dắt dê ra tỉnh. Ông nghĩ rằng dê
có thể là con vật ít cồng kềnh hơn con heo, cho nên ông mới nấn ná đến người chủ
dê để đề nghị hoán đổi.
Ðổi
được dê, người đàn ông như cảm thấy nhẹ nhõm trong người. Nhưng chỉ trong vài
phút đồng hồ, ông mới khám được cái tính bất thường của loài dê. Nó chạy bên
này, nhảy bên kia, nó đưa sừng húc khắp mọi nơi... Giữa lúc ông ngán ngẩm với
con dê, thì bỗng đâu một người nhà quê khác tiến lại gần ông với cả một đàn ngỗng.
Con ngỗng dù sao cũng ít cồng kềnh hơn con dê. Nghĩ vậy cho nên ông mang con dê
đến đổi lấy một chú ngỗng trắng. Ôm lấy chú ngỗng vào lòng, người đàn ông cảm
thấy thoải mái hơn bao giờ hết. Ông tin chắc là mình sẽ đến chợ sớm hơn. Nhưng
chưa đến chợ, thì ông lại thấy một người buôn gà. So sánh gà với ngỗng, dĩ
nhiên gà phải nhẹ hơn... Tính toán mãi, cuối cùng, ông đã đem chú ngỗng đến đổi
lấy một con gà.
Mặt
trời mỗi lúc một lên cao. Cơn khát như muốn đốt cháy cổ họng ông. Bụng ông lại
trống rỗng. Vừa thấy một quán ăn bên vệ đường, người đàn ông không còn cầm được
cơn cám dỗ. Ông đành phải đem con gà bán đi với giá một đồng bạc. Một đồng này
vừa đủ cho một bữa ăn trưa cộng với một ly bia.
Những
người đàn ông trong quán ăn biết chuyện mới tỏ ra ái ngại cho giây phút ông phải
đối đầu với người vợ. Thế nhưng, con người luôn luôn được vợ hài lòng ấy vẫn tỏ
ra bình thản. Ông tin tưởng rằng vợ ông sẽ không boa giờ trách móc ông. Một người
đàn ông có máu cờ bạc, không tin ở thái độ của bà vợ ông, cho nên mới đề nghị
đánh cá. Ôngta đưa ra hai mươi đồng và đi theo người đàn ông về đến nhà. Ôn núp
một nơi kín đáo để theo dõi phản ứng của người vợ.
Quả
thực, người đàn ông bắt đầu báo cáo lại cho vợ từng chi tiết của những cuộc
trao đổi của ông. Cứ mỗi lần người đàn ông kể lại một cuộc đổi chác của mình,
người vợ đều tỏ ra hài lòng. Khi người đàn ông kể đến chuyện ông bán con gà được
một đồng và vào quán ăn trưa, người vợ mới mỉm cười thốt lên như sau: "Tạ
ơn Chúa, cũng may là mình bán được con gà. Như vậy là mình có thể ngủ yên mà
không sợ tiếng gà gáy phá giấc. Ðiều quan trọng đối với tôi là biết rằng mình
thỏa mãn là được".
Người
chồng thắng được vụ cá cuộc. Ông được hai mươi đồng, số tiền còn lớn hơn cả giá
bán con bò.
Hãy
đón nhận từng giây phút hiện tại với hân hoan, cảm mến. Hãy làm công việc trong
phút giây hiện tại như là công việc quan trọng nhất. Hãy đón tiếp người trước mặt
như một người quan trọng nhất. Hãy chấp nhận mọi người với cảm thông, tha thứ
và lạc quan. Hãy chấp nhận chính bản thân với sự bằng lòng, thoải mái: đó là tất
cả bí quyết của hạnh phúc mà chúng ta cần phải nắm lấy.
(Lẽ
Sống)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét