Lễ thánh Luy Gonzaga : Thư gửi hoàng tử ẩn mình trong dòng tu
Phạm Đình Ngọc6/19/2015
Phạm Đình Ngọc6/19/2015
Thư gửi hoàng tử ẩn mình trong dòng tu!
Hoàng tử Lu-y Gonzaga thân mến,
Nhiều người bàn bán về quyết định lạ lùng của anh: từ bỏ mọi sự để ẩn mình trong dòng tu. Người ta thắc mắc sao anh nỡ bỏ quyền cao chức trọng để theo một tiếng gọi vô hình nào đó! Chẳng lẽ tiếng gọi ấy mạnh đến nỗi khiến anh can đảm từ bỏ mọi vinh hoa phú quý để sống thanh bần trong trốn nhà tu? Đối với anh: “từ bỏ để hiến dâng” là con đường dẫn anh đến hạnh phúc đích thực; nơi Dòng Tên, anh có thể gặp được Thiên Chúa và sung sướng được kết hợp với Người. Anh muốn dứt hẳn con đường danh vọng, bởi “anh là thanh sắt cong, phải vào Dòng để được uốn lại cho thẳng”. Thiên Chúa đã gọi anh đến hưởng hạnh phúc vô biên với Người.
Thưa anh, ngày anh mở mắt chào đời (9.3.1568) là lúc cả dân miền Bắc nước Ý tưng bừng mở hội ăn mừng. Thần dân hãnh diện vì hầu tước đã có thế tử. Cha mẹ anh mừng khôn tả. Họ thết đãi tiệc tùng ăn uống no say thỏa thích. Dĩ nhiên cha anh đặt tất cả niềm hy vọng của dòng họ vào anh. Còn nhớ lúc anh vào nhà tập Dòng Tên, cha anh viết cho cha tổng quyền với tâm trạng xót xa: “Tôi trao cho cha kho tàng quý báu nhất của tôi trên cõi đời này”. Không xót xa sao được khi cha anh muốn anh thừa kế gia tài và địa vị để làm rạng rỡ hoàng gia! Theo đó ngay từ nhỏ, anh đã được cung phụng và tập sống đời vương giả. Là một ông hoàng con, anh cư xử tao nhã, xưng hô cầu kỳ, nói chuyện kiểu cách… Trong cung vàng điện ngọc, anh được mọi người kính nể cúi đầu. Lúc ấy trông anh thật oai phong hiển hách biết bao!
Vậy mà Thiên Chúa khéo đổi hướng số phận của con người, vì Chúa muốn họ được hạnh phúc bình an. Thiên Chúa đã gieo vào lòng anh một tiếng gọi bước theo Thầy Giêsu trong con đường dâng hiến. Anh được người mẹ thánh thiện dạy cho biết đường nên thánh. Anh được đọc những “Suy niệm hằng ngày” của thánh Phêrô Kanis. Anh vui say với những câu chuyện truyền giáo được kể trong cuốn “Lá Thư Ấn Độ”, với niềm khát khao có ngày anh cũng được viết tiếp trang sử hào hùng của các nhà truyền giáo. Đặc biệt anh nhận được nhiều giúp đỡ từ thánh Carôlô Bôrrômêô. Đúng là nơi cung điện sơn thếp vàng son lộng lẫy, Thiên Chúa nhẹ nhàng thổi ngọn lửa ơn gọi bùng cháy nơi anh! Nhờ vậy mà anh đã không ngớt ước ao dâng mình cho Chúa. Anh liên lỷ cầu nguyện: “Lạy Chúa, xin hướng dẫn con, xin hướng dẫn con sống tốt hơn.”
Anh à, Chúa đã hướng dẫn anh vượt qua nhiều chông gai thử thách từ phía gia đình. Trong gia tộc, không ai đồng ý cho anh ẩn mình trong Dòng Tên. Nhưng trước tình yêu bao la anh dành cho Chúa, cha anh không thể dành lấy cậu quý tử mãi cho mình được. Nhớ lần cha anh tâm sự: “Lu-y con, con làm cha đứt từng khúc ruột… Cha đã đặt hy vọng nơi con, nhưng vì Chúa gọi con, thôi cha để con đi, cha chúc lành cho con.” Sau khi nhường ngôi, anh đã vào nhà Tập thánh Anrê với một trái tim ngập tràn hạnh phúc. Anh không quên gửi lời đến cha mình: “Chúa bảo hãy quên dân tộc và nhà cha ngươi.” Vâng, anh đã quên chốn phồn hoa đô hội ấy, để từ đây anh sung sướng nép mình bên lòng Chúa, và “được an nghỉ mãi mãi, vì chính anh đã chọn phần phúc nhất cho mình.”
Trong Dòng, anh sống như một vị thánh. Anh yêu mến Giêsu và tha thiết với từng anh em. Anh để sang một bên địa vị hoàng tử, anh quên luôn lối sống hoàng gia. Không gì làm anh đau khổ hơn là khen anh thuộc một dòng họ vương giả! Trong nhà dòng, anh thích làm những điều tầm thường với một tình yêu lớn lao. Anh nhớ không, có lần ra đường người ta không nhận ra anh nên một bà quý phái tỏ ý thương hại ông hoàng Gonzaga khi không đem chôn mình trong Dòng Tên. Anh bình thản trả lời: “Anh ấy chưa chết đâu, trái lại vẫn sống hạnh phúc nữa!” Đúng là có Chúa thì trong mọi hoàn cảnh đều có thể khiến người ta hạnh phúc.
Là người thông minh và cần mẫn, tinh tế và được học nhiều ngay từ nhỏ, anh thành công trong sứ mạng học tập. Anh ham thích Kinh Thánh và say mê cuộc khổ nạn của Chúa Giêsu. Nghĩ rằng sau này mình sẽ đi truyền giáo ở Châu Á, anh càng tích cực chuẩn bị hành trang thừa sai. Nhưng ý Chúa nhiệm màu đổi hướng ý định của anh. Số là năm 1591, cả nước Ý lâm nạn đói kém, dịch bệnh hoành hành. Nhiều thầy xin cha viện trưởng cho phép đi cứu trợ, trong đó có anh. Vốn tánh thương người, anh không ngần ngại vác bệnh nhân trên vai đem về bệnh viện săn sóc chu đáo. Tuy nhà Dòng nhận ra sự nguy hiểm của căn bệnh đến với quý thầy, nhưng đã muộn cho anh rồi, thưa anh Lu-y. Căn bệnh đã khiến anh nằm liệt giường ngày 3.3.1591.
Chỉ mấy ngày sau, anh chịu các bí tích sau hết. Anh vui vẻ dù cả cộng đoàn đều rớm lệ. Nhưng cơn bệnh kéo dài chắc là để anh có cơ hội vác thập giá với Thầy Giêsu lên ngọn đồi Canvê, anh nhỉ. Anh chờ đón cái chết với một tinh thần đức tin mãnh liệt, một tinh thần siêu nhiên sáng ngời. Chuyện gì đến rồi cũng đến. Sau hơn 100 ngày bị cơn bệnh hành hạ, đêm 20.6.1591, anh ôm chặt Thánh Giá trên ngực, miệng lặp đi lặp lại: “Tôi vui sướng ra đi! Tôi vui sướng ra đi!” Và anh tắt thở vào tuổi 23, trên môi còn điểm một nụ cười tươi tắn.
Chúc mừng anh đã hoàn thành sứ mạng của một người tu sĩ thánh thiện. Anh xứng đáng là vị thánh trẻ để mỗi người trẻ phấn khởi noi theo. Tấm gương sáng ngời về lòng yêu mến Giêsu của anh đã truyền khởi hứng đến nhiều thế hệ trẻ hôm nay. Xin anh tiếp tục cầu nguyện cho chúng em, những người trẻ đang nỗ lực theo tiếng gọi mời của Thầy Giêsu, anh nhé!
Mừng lễ kính thánh Lu-y Gonzaga, 21.06.2015
Phạm Đình Ngọc, S.J.
Hoàng tử Lu-y Gonzaga thân mến,
Nhiều người bàn bán về quyết định lạ lùng của anh: từ bỏ mọi sự để ẩn mình trong dòng tu. Người ta thắc mắc sao anh nỡ bỏ quyền cao chức trọng để theo một tiếng gọi vô hình nào đó! Chẳng lẽ tiếng gọi ấy mạnh đến nỗi khiến anh can đảm từ bỏ mọi vinh hoa phú quý để sống thanh bần trong trốn nhà tu? Đối với anh: “từ bỏ để hiến dâng” là con đường dẫn anh đến hạnh phúc đích thực; nơi Dòng Tên, anh có thể gặp được Thiên Chúa và sung sướng được kết hợp với Người. Anh muốn dứt hẳn con đường danh vọng, bởi “anh là thanh sắt cong, phải vào Dòng để được uốn lại cho thẳng”. Thiên Chúa đã gọi anh đến hưởng hạnh phúc vô biên với Người.
Thưa anh, ngày anh mở mắt chào đời (9.3.1568) là lúc cả dân miền Bắc nước Ý tưng bừng mở hội ăn mừng. Thần dân hãnh diện vì hầu tước đã có thế tử. Cha mẹ anh mừng khôn tả. Họ thết đãi tiệc tùng ăn uống no say thỏa thích. Dĩ nhiên cha anh đặt tất cả niềm hy vọng của dòng họ vào anh. Còn nhớ lúc anh vào nhà tập Dòng Tên, cha anh viết cho cha tổng quyền với tâm trạng xót xa: “Tôi trao cho cha kho tàng quý báu nhất của tôi trên cõi đời này”. Không xót xa sao được khi cha anh muốn anh thừa kế gia tài và địa vị để làm rạng rỡ hoàng gia! Theo đó ngay từ nhỏ, anh đã được cung phụng và tập sống đời vương giả. Là một ông hoàng con, anh cư xử tao nhã, xưng hô cầu kỳ, nói chuyện kiểu cách… Trong cung vàng điện ngọc, anh được mọi người kính nể cúi đầu. Lúc ấy trông anh thật oai phong hiển hách biết bao!
Vậy mà Thiên Chúa khéo đổi hướng số phận của con người, vì Chúa muốn họ được hạnh phúc bình an. Thiên Chúa đã gieo vào lòng anh một tiếng gọi bước theo Thầy Giêsu trong con đường dâng hiến. Anh được người mẹ thánh thiện dạy cho biết đường nên thánh. Anh được đọc những “Suy niệm hằng ngày” của thánh Phêrô Kanis. Anh vui say với những câu chuyện truyền giáo được kể trong cuốn “Lá Thư Ấn Độ”, với niềm khát khao có ngày anh cũng được viết tiếp trang sử hào hùng của các nhà truyền giáo. Đặc biệt anh nhận được nhiều giúp đỡ từ thánh Carôlô Bôrrômêô. Đúng là nơi cung điện sơn thếp vàng son lộng lẫy, Thiên Chúa nhẹ nhàng thổi ngọn lửa ơn gọi bùng cháy nơi anh! Nhờ vậy mà anh đã không ngớt ước ao dâng mình cho Chúa. Anh liên lỷ cầu nguyện: “Lạy Chúa, xin hướng dẫn con, xin hướng dẫn con sống tốt hơn.”
Anh à, Chúa đã hướng dẫn anh vượt qua nhiều chông gai thử thách từ phía gia đình. Trong gia tộc, không ai đồng ý cho anh ẩn mình trong Dòng Tên. Nhưng trước tình yêu bao la anh dành cho Chúa, cha anh không thể dành lấy cậu quý tử mãi cho mình được. Nhớ lần cha anh tâm sự: “Lu-y con, con làm cha đứt từng khúc ruột… Cha đã đặt hy vọng nơi con, nhưng vì Chúa gọi con, thôi cha để con đi, cha chúc lành cho con.” Sau khi nhường ngôi, anh đã vào nhà Tập thánh Anrê với một trái tim ngập tràn hạnh phúc. Anh không quên gửi lời đến cha mình: “Chúa bảo hãy quên dân tộc và nhà cha ngươi.” Vâng, anh đã quên chốn phồn hoa đô hội ấy, để từ đây anh sung sướng nép mình bên lòng Chúa, và “được an nghỉ mãi mãi, vì chính anh đã chọn phần phúc nhất cho mình.”
Trong Dòng, anh sống như một vị thánh. Anh yêu mến Giêsu và tha thiết với từng anh em. Anh để sang một bên địa vị hoàng tử, anh quên luôn lối sống hoàng gia. Không gì làm anh đau khổ hơn là khen anh thuộc một dòng họ vương giả! Trong nhà dòng, anh thích làm những điều tầm thường với một tình yêu lớn lao. Anh nhớ không, có lần ra đường người ta không nhận ra anh nên một bà quý phái tỏ ý thương hại ông hoàng Gonzaga khi không đem chôn mình trong Dòng Tên. Anh bình thản trả lời: “Anh ấy chưa chết đâu, trái lại vẫn sống hạnh phúc nữa!” Đúng là có Chúa thì trong mọi hoàn cảnh đều có thể khiến người ta hạnh phúc.
Là người thông minh và cần mẫn, tinh tế và được học nhiều ngay từ nhỏ, anh thành công trong sứ mạng học tập. Anh ham thích Kinh Thánh và say mê cuộc khổ nạn của Chúa Giêsu. Nghĩ rằng sau này mình sẽ đi truyền giáo ở Châu Á, anh càng tích cực chuẩn bị hành trang thừa sai. Nhưng ý Chúa nhiệm màu đổi hướng ý định của anh. Số là năm 1591, cả nước Ý lâm nạn đói kém, dịch bệnh hoành hành. Nhiều thầy xin cha viện trưởng cho phép đi cứu trợ, trong đó có anh. Vốn tánh thương người, anh không ngần ngại vác bệnh nhân trên vai đem về bệnh viện săn sóc chu đáo. Tuy nhà Dòng nhận ra sự nguy hiểm của căn bệnh đến với quý thầy, nhưng đã muộn cho anh rồi, thưa anh Lu-y. Căn bệnh đã khiến anh nằm liệt giường ngày 3.3.1591.
Chỉ mấy ngày sau, anh chịu các bí tích sau hết. Anh vui vẻ dù cả cộng đoàn đều rớm lệ. Nhưng cơn bệnh kéo dài chắc là để anh có cơ hội vác thập giá với Thầy Giêsu lên ngọn đồi Canvê, anh nhỉ. Anh chờ đón cái chết với một tinh thần đức tin mãnh liệt, một tinh thần siêu nhiên sáng ngời. Chuyện gì đến rồi cũng đến. Sau hơn 100 ngày bị cơn bệnh hành hạ, đêm 20.6.1591, anh ôm chặt Thánh Giá trên ngực, miệng lặp đi lặp lại: “Tôi vui sướng ra đi! Tôi vui sướng ra đi!” Và anh tắt thở vào tuổi 23, trên môi còn điểm một nụ cười tươi tắn.
Chúc mừng anh đã hoàn thành sứ mạng của một người tu sĩ thánh thiện. Anh xứng đáng là vị thánh trẻ để mỗi người trẻ phấn khởi noi theo. Tấm gương sáng ngời về lòng yêu mến Giêsu của anh đã truyền khởi hứng đến nhiều thế hệ trẻ hôm nay. Xin anh tiếp tục cầu nguyện cho chúng em, những người trẻ đang nỗ lực theo tiếng gọi mời của Thầy Giêsu, anh nhé!
Mừng lễ kính thánh Lu-y Gonzaga, 21.06.2015
Phạm Đình Ngọc, S.J.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét