Trang

Chủ Nhật, 4 tháng 2, 2018

04-02-2018 : (phần II) CHÚA NHẬT V THƯỜNG NIÊN năm B

04/02/2018
Chúa Nhật tuần 5 Thường Niên năm B.
(phần II)

Phụng vụ Lời Chúa: Chúa Nhật Tuần 5 Thường Niên, năm B

CHÚA NHẬT V THƯỜNG NIÊN – NĂM B

G 7,1-4.6-7 – 1C 9,16-19.22-23 – Mc 1,29-39

SỨ VỤ CỦA ĐỨC GIÊSU:
CẦU NGUYỆN - RAO GIẢNG -
TRỪ QUỶ - CHỮA LÀNH

“Khốn thân tôi
nếu tôi không rao giảng Tin Mừng!”
(1Cor 9,16)

I. CÁC BÀI ĐỌC

1. BÀI ĐỌC I – G 7,1-4.6-7

Trong bối cảnh đầy đau khổ vì phải đối diện với một sự mất mát đến cùng cực của Gióp: toàn bộ sản nghiệp của ông bị tiêu tan bởi cướp bóc và tai ương; toàn bộ con cái của ông trở thành nạn nhân bởi một trận cuồng phong bất ngờ ập đến. Trong một tâm trạng ‘không còn gì để mất’, tác giả sách Gióp muốn trình bầy những cái nhìn đa chiều xoay quanh vấn đề đau khổ qua những mẩu đối thoại hay độc thoại của Gióp với ba người bạn của ông.

Bài đọc I là đoạn trích những lời trần tình của Gióp sau khi đã lắng nghe những chia sẻ của Êliphad, người bạn lớn tuổi nhất, nên cũng được cho là khôn ngoan nhất, khi ông này luận bàn về việc thưởng phạt.

Đối với Gióp, sự đau khổ đang ngập tràn nơi tâm hồn đã khiến ông có một cái nhìn về cuộc sống của con người nói chung cũng như cuộc sống của ông nói riêng đầy vẻ bi quan. Gióp tự hỏi: có phải đời là một thời khổ dịch, hay đời là một chuỗi lao lung vất vả tựa kiếp sống của kẻ làm thuê? Ông nhìn đời sống con người như ‘nô lệ mong bóng mát... làm thuê đợi tiền công.’ Khi nhìn vào cuộc đời của chính mình lúc ấy, Gióp cho rằng đó chỉ là ‘những đêm đau khổ ê chề: vừa nằm xuống đã hỏi khi nào trời sáng, vừa thức dậy đã mong bao giờ chiều buông’ hay chỉ là sự kéo dài của những cơn mê sảng... thấm thoát tựa thoi đưa và chấm dứt không một tia hy vọng.

Gióp đã kết thúc những lời trần tình ấy bằng một tâm tình dâng lên Đức Chúa về cuộc đời của chính ông: đó chỉ là hơi thở và chẳng còn thấy đâu bóng dáng của hạnh phúc.

Tinh thần đầy bi quan và ảm đạm của Gióp về mọi điều đang diễn ra nơi cuộc sống của ông như muốn dẫn độc giả đi đến một nan đề: Thiên Chúa ở đâu khi con người bất lực trước sự dữ? (x. G 1,12).

2. BÀI ĐỌC II - 1C 9,16-19.22-23

Có thể nói đây là một lời trần tình của thánh Phaolô về việc rao giảng Tin mừng. Việc rao giảng Tin mừng, đối với thánh nhân, là một điều cần thiết bắt buộc phải làm. Hay nói cách khác, đây là một nhu cầu sống còn của người được kêu gọi làm tông đồ (x. 1C 9,2). Từ nền tảng ấy, thánh Phaolo nhận ra phần thưởng của mình chính là: 1/ Được rao giảng Tin mừng – khi đem Phúc âm biếu không;  2/ Không hưởng quyền lợi mà Phúc âm dành cho.

Để đạt được phần thưởng trên, nghĩa là làm cho nhiều người được nhận biết Phúc âm, thánh Phaolô đã chấp nhận trả bằng mọi giá: 1/ Từ bỏ thân phận tự do để trở nên kẻ nô lệ của mọi người; 2/ Trở nên yếu với những người yếu để thu phục họ; 3/ Trở nên mọi sự cho tất cả mọi người hầu cứu độ được một số người.

Thánh nhân xác tín rằng: ‘Như thế tôi làm mọi sự vì Phúc âm ngõ hầu trở nên người dự phần của Phúc âm.’

3. BÀI PHÚC ÂM - Mc 1,29-39

Thánh Marcô trình bày phần tiếp theo của những công việc trong một ngày sống của Đức Giêsu. Sau khi cùng với các môn đệ vào hội đường tại Capharnaum nhân ngày Sabat để giảng dạy và chữa người bị thần ô uế nhập (x. Mc 1,21-28). Rời khỏi hội đường, lập tức Chúa Giêsu đến nhà ông Simon và Anrê. Ở đó Chúa chữa nhạc mẫu ông Simon hết sốt (x. Mc 1,29-31). Chiều đến Chúa chữa cho nhiều người (x. Mc 1,32-34). Sáng sớm Chúa đến nơi hoang vắng và cầu nguyện (x. Mc 1,35-39).

Cùng với đoạn phúc âm liền trước Mc 1,21-28, có thể tóm kết lịch sinh hoạt của Chúa Giêsu trong một ngày ‘mẫu’ tại Capharnaum như sau: Sáng: giảng dạy và trừ quỷ - Chiều: chữa lành -  Sáng sớm: cầu nguyện.

Qua đó, thánh sử Marcô như muốn cho thấy sứ vụ của Đức Giêsu xoay quanh mấy hành động chính: loan báo Tin mừng - xua trừ ma quỷ - chữa lành mọi bệnh tật - gắn bó với Chúa Cha qua cầu nguyện.

II. GỢI Ý MỤC VỤ

1. ‘Cuộc đời con chỉ là hơi thở, mắt con sẽ chẳng thấy hạnh phúc bao giờ.’ Những tai ương kinh hoàng liên tiếp ập tới trên cuộc đời của Gióp đã khiến ông không khỏi bi quan. Nhưng điều ấy lại giúp ông nhận thức rõ những nét khác về cuộc đời mà lúc giàu có ông thật khó có thể nhận ra. Đó là cuộc đời thật chóng qua như hơi thở, hạnh phúc có lúc trở nên thật mong manh. Và nhiều khi đau khổ còn làm cho con người rơi vào tình trạng chán nản và vô vọng. Cơn cám dỗ của Gióp cũng là cơn cám dỗ của mỗi Kitô hữu khi không lý giải được vấn nạn về đau khổ của cuộc sống hôm nay.

2. ‘Rao giảng Tin Mừng không phải là lý do để tự hào, mà đó là một sự cần thiết bắt buộc tôi phải làm.’ Đối với vị Tông đồ dân ngoại, việc rao giảng Tin mừng là vấn đề sống còn, là một bổn phận mà chính mình buộc mình phải thực hiện. Thánh nhân dám đánh đổi tất cả chỉ để cho một việc là rao giảng Tin mừng. Phần thưởng đối thánh Phaolô là không một đòi hỏi và không nhận bất cứ một lợi lộc nào. Đây cũng chính là chuẩn mực cho mỗi Kitô hữu khi muốn bắt chước Phaolô trở nên những người tôi tớ của công cuộc loan báo Tin mừng.

3. ‘Đức Giêsu chữa nhiều kẻ ốm đau mắc đủ thứ bệnh tật... Sáng sớm, lúc trời còn tối mịt, Người đã dậy, đi ra một nơi hoang vắng và cầu nguyện ở đó.’ Chữa lành mọi người và sống gắn bó với Chúa Cha qua cầu nguyện là hai công việc mà Chúa Giêsu thực hiện mỗi ngày trong suốt hành trình sứ vụ. Việc chữa lành người khác cũng chính là sứ vụ của mỗi Kitô hữu hôm nay. Những suy nghĩ, lời nói, hành động tích cực của mỗi người đều trở nên những phương thế giúp chữa lành mọi người. Việc tạo ra một ‘bầu khí sa mạc’ giữa những tất bật và ồn ào của đời thường cũng sẽ giúp người tín hữu có thể gặp gỡ được Chúa.

III. LỜI NGUYỆN CHUNG

Chủ tế: Anh chị em thân mến! Qua Đức Giêsu Kitô, Thiên Chúa luôn hiện diện, chia sẻ và đồng hành với mỗi người chúng ta. Lòng thương xót của Người xoa dịu mọi đau khổ và quyền năng Người chữa lành mọi thương tích của nhân loại. Cộng đoàn chúng ta hãy cảm tạ Chúa và tin tưởng dâng lời cầu nguyện:

1. Thánh Phaolô tuyên bố: “Vô phúc cho tôi, nếu tôi không rao giảng Tin Mừng.” Chúng ta cùng cầu nguyện cho mọi thành phần trong Hội Thánh biết ý thức căn tính truyền giáo của mình và luôn hợp nhất với nhau trong sứ vụ loan báo Tin Mừng cho mọi người.

2. Thế giới hôm nay đang đối diện với sự bành trướng của bóng tối và thế lực sự dữ. Chúng ta cùng cầu nguyện cho mọi người biết tin tưởng vào sự hiện hữu của Thiên Chúa, và nỗ lực xây dựng xã hội trần thế trên nền tảng tình thương, sự thật và các giá trị Tin Mừng.

3. Chúa Giêsu đã chữa lành cho nhiều người đau bệnh về thể xác và linh hồn. Chúng ta cùng cầu nguyện cho những ai đang lao nhọc vất vả, yếu đau bệnh tật, hay lầm lạc sa ngã biết siêng năng đến với Chúa qua Thánh lễ và các Bí tích để được ủi an, nâng đỡ và chữa lành.

4. Sau khi được chữa lành, bà nhạc gia của Simon đã tận tình phục vụ Chúa và các môn đệ. Chúng ta cùng cầu nguyện cho mọi người trong cộng đoàn chúng ta biết dùng những ân huệ và khả năng Chúa ban để phục vụ lợi ích của Giáo Hội và nhu cầu của tha nhân.

Chủ tế: Lạy Chúa là Cha rất nhân từ, xin thương chúc lành cho những ý nguyện chân thành của cộng đoàn chúng con và giúp chúng con luôn sống gắn bó mật thiết với Chúa qua đời sống cầu nguyện và dấn thân phục vụ theo gương Đức Giêsu Kitô, Con Chúa. Người hằng sống và hiển trị muôn đời.

SỢI CHỈ ĐỎ CN 5 TN.B

CHỦ ĐỀ : HÃY SIÊNG NĂNG LÀM VIỆC THEO GƯƠNG CHÚA
Sợi chỉ đỏ :
- Bài đọc I (G 7,1-4.6-7) : "Lao dịch là đời sống của con người trên trái đất"
- Đáp ca (Tv 146) : Ca tụng công việc cứu chữa của Thiên Chúa.
- Tin Mừng (Mc 1,29-39) : Một ngày làm việc bận rộn của Đức Giêsu từ sáng cho đến tối.
- Bài đọc II (1 Cr 9,16-19.22-23) ((chủ đề phụ) : Thánh Phaolô coi việc rao giảng Tin Mừng là bổn phận và hạnh phúc của mình. "Vô phúc cho tôi nếu tôi không rao giảng Tin Mừng"
I. DẪN VÀO THÁNH  LỄ
Anh chị em thân mến
Làm việc không phải là gánh nặng mà là ý nghĩa của cuộc đời. Ngày xưa Thiên Chúa dựng nên các nguyên tổ rồi đặt họ trong vườn địa đàng để họ "canh tác và giữ vườn". Chính Đức Giêsu cũng làm việc bận rộn từ sáng tới tối.
Trong Thánh lễ này, chúng ta hãy xin Chúa cho chúng ta ý thức giá trị của việc làm, đồng thời giúp chúng ta siêng năng làm việc theo gương Chúa.

II. GỢI Ý SÁM HỐI
- Xin Chúa tha thứ những lần chúng ta lười biếng không chịu làm việc.
- Xin Chúa tha thứ vì chúng ta không biết thánh hóa những công việc mình làm.
- Xin Chúa tha thứ cho những việc làm sai trái của chúng ta.

III. LỜI CHÚA
1. Bài đọc I (G 7,1-4.6-7)
Đoạn sách Gióp này đưa ra một cái nhìn bi quan về công việc con người phải làm trong cuộc sống :
- Làm việc là cực nhọc như "nô dịch"
- Con người giống như một người làm công.
- Và cuộc đời với những công việc như thế được coi là buồn thảm, bất hạnh.
Cái nhìn bi quan này sẽ được sửa sai bằng gương làm việc của Đức Giêsu trong bài Tin Mừng.

2. Đáp ca (Tv 146)
Thánh vịnh này đặc biệt ca tụng một loại "công việc" đặc biệt của Thiên Chúa, đó là việc "cứu chữa" : Ngài là Đấng "cứu chữa những kẻ dập nát tâm can".

3. Tin Mừng (Mc 1,29-39)
Đoạn Tin Mừng này mô tả một ngày làm việc tiêu biểu của Đức Giêsu :
- Giảng dạy ở hội đường
- Giảng vừa xong thì đến nhà nhạc mẫu của Simon để chữa cho bà này khỏi bệnh sốt.
-  Tiếp tục chữa bệnh và trừ quỷ từ chiều cho đến tối.
- Sáng tinh sương hôm sau, Ngài cầu nguyện ở một nơi thanh vắng.
- Người ta lại tìm đến với Ngài để được chữa bệnh. Nhưng Ngài đành phải ra đi, bởi vì còn phải rao giảng Tin Mừng ở những nơi khác nữa.
Tóm lại, Đức Giêsu là một người làm việc bận rộn suốt ngày. Việc làm của Ngài là rao giảng Tin Mừng, chữa bệnh và trừ quỷ.

4. Bài đọc II (1 Cr 9,16-19.22-23) (chủ đề phụ)
Thánh Phaolô trình bày quan niệm của ngài về việc rao giảng Tin Mừng :
- Đó là một nhu cầu : "Nếu tôi rao giảng Tin Mừng thì không phải để làm cho tôi vinh quang, mà vì đó là một nhu cầu đối với tôi"
- Đó là nguồn hạnh phúc : "Vô phúc cho tôi nếu tôi không rao giảng Tin Mừng"
- Vì thế phải làm việc rao giảng Tin Mừng một cách tự ý tự nguyện chứ không phải do bị bó buộc.

IV. GỢI Ý GIẢNG

* 1. Lao động là vinh quang
Ông Lafontaine có kể một câu chuyện như thế này : có một tiều phu vác củi từ trong rừng về nhà. Củi thì nặng mà sức thì yếu cho nên ông ta cứ than thở hoài. Sau hết vì quá chán nản, ông đã kêu thần chết đến đem mạng sống mình đi phứt cho rồi. Vừa kêu dứt tiếng thì thần chết bỗng hiện ra, mặt mày khủng khiếp, tay cầm sẵn lưỡi hái. Thần chết hỏi : "Mi gọi ta đến để làm gì ?" Ông tiều phu mặc dù vừa mới đòi chết nhưng khi thấy thần chết thì hoảng sợ và không muốn chết nữa, bèn nói trớ : "Xin ông làm ơn đặt bó củi này lên vai hộ tôi". Thần chết bỏ lưỡi hái xuống và đem bó củi chất lên vai người tiều phu. Ông này vội vàng cám ơn và nhanh chân rảo bước, không còn thấy nặng nhọc gì nữa.
Câu chuyện ngụ ngôn trên có thể giúp ta hiểu được phần nào Lời Chúa mà chúng ta vừa nghe. Tất cả 3 bài đọc trong Thánh Lễ hôm nay đều bàn đến những việc lao động nhọc nhằn trong cuộc sống chúng ta nơi dương thế. Cuộc sống này quả là vất vả : ai nấy phải làm lụng từ sáng tới chiều, quần quật hết ngày này sang ngày khác, hết tháng nọ sang tháng kia để kiếm lấy miếng cơm manh áo. Kẻ thì lao động chân tay, người thì lao động trí óc, nhưng tất cả mọi người đều phải làm việc vất vả. Làm để có cái mà ăn, ăn để có sức mà làm. Làm-ăn, ăn-làm như một cái vòng lẩn quẩn trói buộc con người, cho tới khi con người làm không nỗi, ăn không vô thì cũng là lúc sắp xuôi tay chấm dứt một kiếp sống làm người.
Trước kiếp sống đó, những kẻ bi quan và những người lười biếng thì than thở như trong sách Gióp được trích đọc trong bài đọc thứ nhất : "Lao động nhọc nhằn là kiếp sống của con người trên mặt đất. Ngày của họ giống như ngày của một kẻ làm công, như một người nô lệ. Tôi phải buồn sầu mãi cho đến tối và mắt tôi sẽ không nhìn thấy hạnh phúc". Thái độ đó cũng giống như người tiều phu trong chuyện ngụ ngôn của Lafontaine, làm việc cực nhọc quá nên cứ đòi chết cho rồi. Khi người ta làm việc cực nhọc mà không hiểu được ý nghĩa và giá trị của việc mình làm thì người ta dễ có thái độ bi quan như thế.
Chính để giúp cho loài người thấy được ý nghĩa và giá trị của lao động nhọc nhằn mà Đức Giêsu Kitô đã sinh xuống trần gian, mang lấy thân phận làm người lao động vất vả. Bài Tin mừng hôm nay mô tả một ngày làm việc của Chúa : Chúa vừa giảng dạy trong Hội đường và cứu chữa một người bị quỷ ám xong, vừa mới đi ra thì hay tin bà Nhạc mẫu của Phêrô đang bị sốt nặng. Người liền đến nơi cầm tay nâng bà dậy, bà liền khỏi sốt. Liền sau đó có cả một đám đông tụ họp trước cửa nhà, đó là những người đau đớn vì đủ thứ bệnh tật, Chúa lại phải cứu giúp họ. Mãi tới chiều tối Chúa mới có chút ít giờ nghỉ ngơi. Người tìm một nơi thanh vắng để cầu nguyện. Vừa tảng sáng hôm sau thì các môn đệ lại đi tìm Người và cho hay dân chúng lại tấp nập tuôn đến xin Người cứu chữa. Nhưng Đức Giêsu đành phải từ chối và nói "Chúng ta còn phải đi đến những làng, những thành phố khác để rao giảng Tin Mừng nữa".
Chính Đức Giêsu là Con Thiên Chúa mà còn phải làm việc vất vả từ sáng tới tối, hết ngày này sang ngày khác, không chỉ làm việc để lo cho bản thân Người mà làm việc để cứu giúp người khác, không phải chỉ lo phần xác người ta mà còn lo rao giảng để cứu giúp linh hồn người ta nữa. Qua tấm gương đó, Đức Giêsu muốn cho chúng ta thấy ý nghĩa và giá trị của việc lao động nhọc nhằn : lao động là bổn phận của mọi người, lao động giúp ích cho bản thân và cho người khác, lao động sinh ích lợi cả phần xác lẫn phần hồn.
Vì hiểu được như thế cho nên Thánh Phaolô đã hăng hái chu toàn những công việc nặng nhọc Chúa giao như chúng ta đã nghe trong bài trích thư gởi tín hữu Côrintô. Là một tông đồ, công việc chính của Ngài là rao giảng Tin mừng. Ngài đã hăng hái làm trọn công việc đó, thậm chí Ngài còn nói "Khốn cho tôi nếu tôi không rao giảng Tin mừng". Ngài còn nói thêm : "Giả như tôi tự ý đảm nhận công việc ấy thì tôi mới có công. Còn nếu tôi làm vì bị ép buộc thì tôi còn mang phần thưởng ở đâu nữa ! Tôi đã nên mọi sự cho tất cả mọi người để làm cho mọi người được cứu rỗi. Thánh Phaolô đã hiểu rõ ý nghĩa và giá trị của việc mình làm nên đã tự nguyện hăng hái làm việc không ngơi nghỉ.
Những bài đọc Thánh Kinh trong Thánh Lễ hôm nay thật ích lợi vì vạch cho ta thấy phương hướng sống trước những công việc bề bộn cực nhọc.
. Trước tiên chúng ta hãy dâng lên cho Chúa tất cả những công việc ấy.
. Chúng ta hãy xin Chúa ban cho chúng ta sức khoẻ thể xác và tinh thần để có thể đảm nhận những công việc ấy.
. Chúng ta hãy xin Ngài chúc lành cho việc làm của chúng ta sinh ra những kết quả tốt đẹp.
. Xin Chúa giúp chúng ta làm việc không phải chỉ cầu lợi ích cho bản thân mình, mà còn để giúp ích cho những người khác.
. Và đặc biệt xin Chúa giúp chúng ta biết để ra một phần thời giờ, một phần sức lực để làm việc mở mang Nước Chúa nơi trần gian.

* 2. Vấn đề đau khổ
Bài Tin mừng cho thấy một ngày bận rộn của Đức Giêsu.
- Giảng xong trong hội đường thì đến chữa bệnh cho nhạc mẫu Phêrô.
- Đến chiều còn cả đám đông bệnh nhân đủ loại.
- Đêm đến đi cầu nguyện còn được môn đệ mời về chữa bệnh.
- Và còn phải đi đến nhiều thành nhiều vùng khác nữa.
Đức Giêsu như một chiếc phao giữa biển khổ cuộc đời mà vô số người bám.
20 thế kỷ qua rồi, nhưng ngày nay đau khổ nhân loại vẫn còn chồng chất : cả thể xác lẫn tinh thần. "Đời là bể khổ" câu giáo lý nhà Phật vẫn còn là một nhận xét thật đúng.
Nhưng từ nhận xét đó ta chớ vội kết luận.
- Hoặc theo kiểu bi quan như những người chán đời tự tử.
- Hoặc theo kiểu thả trôi ăn chơi kẻo hết đời "chơi xuân kẻo hết xuân đi". Mà hãy bình tỉnh nhận định về vấn đề đau khổ.
. Có những cái khổ tự mình gây ra : tham ăn đau bụng.
. Có những cái khổ do người khác xấu bụng gây ra cho mình : thằng ăn cắp làm cho người ta mất của.
. Có những cái khổ là do quy luật thiên nhiên như thế : trước khi sinh con thì phải mang nặng đẻ đau. Muốn được mùa thì phải cực nhọc cầy cấy.
- Trước cái khổ cũng có nhiều thái độ :
. Có thứ khổ sinh buồn chán : nhậu nhẹt, tự tử.
. Có thứ khổ làm cho con người trưởng thành : người lao động biết quý trọng đồng tiền, người lính chiến trở nên anh dũng.
. Có thứ khổ người ta sung sướng chịu đựng : khổ vì yêu mà lo cho người yêu.
Sau khi phân tích như thế, ta thấy cái khổ mặc khải 3 vấn đề :
- Trần thế không phải là nơi hoàn hảo.
- Tội lỗi là một nguyên nhân lớn của khổ đau.
- Khổ đau chứng minh cho tình yêu.
Lạy Chúa, xin cho con có một nhận định sáng suốt trước đau khổ.
- Cho con đừng tự gây đau khổ cho con hay cho người khác do tính ích kỷ của con.
- Cho con kiên trì đấu tranh làm giảm những đau khổ cho con và cho người khác.
- Cho đau khổ đừng làm con gục ngã nhưng giúp con vươn lên cao hơn cõi đời này hướng về quê hương không đau khổ trên cao.
- Cho con biết chịu khổ vì yêu.

* 3. Nan đề đau khổ
Vấn đề đau khổ của loài người, đặc biệt của người lành, là một nan đề. Gióp đã vật lộn với nan đề này mà không tìm được lời giải đáp thỏa đáng.
Ngày nay đau khổ cũng vẫn là một nan đề. Ngày nay có rất nhiều người cùng cảnh ngộ với ông Gióp ngày xưa. Đó là những người đau khổ vì nghèo, đói, bệnh, bất công, áp bức v.v. Thời Cựu Ước, người ta nghĩ rằng đau khổ là hình phạt của Chúa.
Phần Đức Giêsu, Ngài không chấp nhận quan niệm coi đau khổ là hình phạt của Chúa, bởi Chúa không làm điều xấu, mà đau khổ là điều xấu. Đức Giêsu không trả lời cho câu hỏi "Tại sao đau khổ" nhưng Ngài dạy phải làm gì trước đau khổ.
Trong bài Tin Mừng này, chúng ta thấy những người đau khổ cả về thể xác lẫn tinh thần bao quanh Đức Giêsu. Ngài không tránh xa, nhưng hòa mình với họ, xả thân để cứu chữa họ.
Gặp người đau khổ, Đức Giêsu không chỉ khuyên họ hãy nhẫn nhục chịu đựng như chúng ta quen khuyên. Ngài ra tay hành động, cứu người bệnh tật, xua trừ ma quỷ.
Vần đề đau khổ còn là cơ hội để Đức Giêsu tỏ cho người ta biết Thiên Chúa. Qua cách Ngài tận tuỵ cứu giúp người đau khổ, Đức Giêsu cho người ta thấy lòng thương xót của Thiên Chúa đối với những kẻ đau khổ.
Sự đau khổ của người khác cũng là cơ hội cho chúng ta. Tuy chúng ta không có khả năng cứu chữa nhưng chúng ta luôn có khả năng chăm sóc. Mà chăm sóc cũng là một cách cứu chữa. Chỉ cần ở bên người đau khổ thôi cũng là một điều gì đáng quý rồi. Nhưng ở bên người đau khổ mà với hai bàn tay không thì có thể làm gì được ? Được chứ, vì với hai bàn tay, chúng ta có thể an ủi họ. Điều họ cần nơi chúng ta nhất là chúng ta đừng bỏ rơi họ. Khi chúng ta ở bên họ thì cũng giống như ngày xưa Đức Maria ở bên Thập giá Đức Giêsu.
Còn đối với những đau khổ của bản thân chúng ta, đó cũng là điều không thể tránh của thân phận làm người. Tuy nhiên thật là an ủi cho chúng ta vì chính Đức Giêsu cũng đi con đường đau khổ như chúng ta, và Ngài đi tới cùng. Và cũng thật vui mừng khi chúng ta biết rằng sau khi đi đến tận cùng đau khổ thì Đức Giêsu đã tới vinh quang. Như thế, đối với kitô hữu, đau khổ là cơ hội cho chúng ta chia xẻ cuộc chịu nạn của Đức Giêsu, trong hy vọng cũng sẽ được chia xẻ vinh quang phục sinh của Ngài (Viết theo Flor McCarthy)

Đầu năm 1996, cả thế giới xôn xao theo dõi một loại bệnh có tên thật ngộ nghĩnh : Bệnh bò điên (Mad-Cow disease). Người những mắc bệnh này vì họ ăn nhằm những con bò điên. Khi mắc phải, bộ não người bệnh sẽ bị hư hoại dần dần, tay chân run rẩy và đi dần đến cái chết.
Lúc đầu người ta phát hiện có mười người mắc bệnh này ở Anh Quốc, tám người trong số đó đã chết. Ngày 21 tháng 3 năm 1996, Bộ trưởng Y tế của Anh là ông Stephen Dorell đã phải tuyên bố : "Có thể có sự liên quan giữa bệnh bò điên và bệnh Creutzfeldt – Jacob nơi con người"
 Sau đó, Pháp là nước đầu tiên tuyên bố ngưng nhập cảng thịt bò của Anh Quốc. Các nước Âu Châu lần lượt làm theo Pháp. Cộng đồng Âu Châu còn khuyến cáo Anh quốc phải triệt hạ tất cả mọi con bò mắc bệnh. Việc này đã khiến Anh Quốc thiệt hại hàng tỷ đôla.
*
Bệnh tật theo đuổi con người như hình với bóng, Người ta xóa sổ được bệnh này thì bệnh khác lại xuất hiện, càng ngày các căn bệnh càng khó trị hơn, và dường như là bất trị. Có những bệnh tật tưởng chừng đã biến mất, nhưng nay lại quay trở về với con người.
Hôm nay Đức Giêsu chữa bệnh cho bà nhạc gia ông Simon – Phêrô. Bà đang bị cảm sốt liệt giường. Đức Giêsu cầm tay bà nâng dậy. Bà liền khỏi cảm sốt và đi lại tiếp đãi các Ngài.
Người Do thái cho rằng cảm sốt là hình phạt của Thiên Chúa, cũng giống như bệnh dịch (x.Ds.5,3). Sau này người ta còn gán cho cảm sốt là do ma quỉ. Trong cái nhìn đó, bệnh tật được coi như bắt nguồn từ ma quỉ và việc chữa lành bệnh tật được xem như là sự chiến thắng quỉ ma. Vì thế, việc Đức Giêsu chữa bệnh cảm sốt cho nhạc gia ông Simon biểu lộ ý nghĩa Thiên Chúa cứu chuộc con người khỏi ách tội lỗi, nói lên sứ mạng Thiên sai của Người.
Đức Giêsu đến đâu thì chữa lành bệnh tật và xua trừ ma quỷ đến đó. Người mang đến cho họ niềm vui và nụ cười. Người tín hữu Kitô cũng hãy đem niềm vui, niềm hạnh phúc đến cho tha nhân trong môi trường mình sinh sống. E.Lamy khẳng định : "Chính khi chiếu tỏa quanh ta niềm hoan lạc, mà ta sẽ cứu vớt được nhiều linh hồn. Bởi vì niềm vui tự nó là một lời rao giảng".
Sau khi được chữa lành, bà nhạc ông Simon đã đứng dậy đi phục vụ mọi người. Qua bí tích Rửa tội, chúng ta được xua trừ ma quỷ, được chữa lành bệnh tật, linh hồn, và được trở nên con cái Chúa, chúng ta cũng hãy ra đi phục vụ anh em đồng loại, nhất là những người cô thân cô thế, những kẻ bệnh hoạn tật nguyền. V.Ghika có viết : "Thiên Chúa cho kẻ biết cho, hiến thân cho kẻ hiến thân. Nếu bạn biết gánh lấy niềm đau kẻ khác, thì Thiên Chúa sẽ gánh lấy nỗi khổ của bạn và biến nó thành của Người".
Dường như gánh lấy nỗi đau của kẻ khác, chúng ta cảm thấy ý nghĩa ngọt ngào của hy sinh. Dường như hy sinh cho tha nhân bao giờ cũng có hương thơm của hạnh phúc. Dường như sống yêu thương sẽ thấy lòng thanh thản, cuộc đời nhẹ thênh thang.
*
Lạy Chúa, thế giới ngày nay vẫn còn các tà thần ám ảnh : thần của bạc tiền, của tình dục, của tiếng tăm ; vẫn còn các bệnh tật lan tràn : bệnh trong lối nghĩ, lối nhìn và lối sống. Xin Chúa thương chữa lành cho tất cả chúng con. Nhất là xin cho các tín hữu chúng con cũng biết xoa dịu, băng bó và chăm sóc những vết thương thể xác và tâm hồn của anh chị em xung quanh. Amen. (Thiên Phúc, "Như Thầy đã yêu")

* 5. Cực nhọc
Ba bài đọc hôm nay đều nói về làm việc. Nhưng bài đọc Cựu Ước (trích sách Gióp) thì than rằng làm việc là một gánh nặng quá cực nhọc. Còn 2 bài đọc Tân Ước thì nêu gương Đức Giêsu và thánh Phaolô làm việc cách hăng say và vui vẻ.
Cũng là làm việc, nhưng người thì thấy nặng nhọc, kẻ thì thấy vui vẻ. Tại sao ?
- Thánh Phaolô cho biết lý do thứ nhất : làm việc vì bó buộc hay làm vì tự nguyện : "Tôi mà tự ý làm việc thì mới đáng Thiên Chúa thưởng công"
- Thánh Augustinô đưa ra lý do thứ hai : Ubi amatur, non laboratur (Khi nào người ta yêu thì người ta không cảm thấy nhọc mệt)

6. Phép lạ chữa lành như là dụ ngôn về sự sống lại.
"Lạy Chúa, con chẳng đáng Chúa ngự vào lòng con, nhưng xin Chúa phán một lời thì linh hồn con được lành mạnh".
Câu kinh đọc trước rước lễ có thể soi sáng một vài suy tư sau đây về phép lạ chữa bệnh.
Đức Giêsu đã làm nhiều phép lạ chữa bệnh, đó là điều rõ ràng ai cũng biết. Chúng có mặt hầu như ở từng trang Tin mừng. Đàng khác, nếu không chữa bệnh làm sao Đức Giêsu chứng tỏ mình là Đấng Mêssia được ? Đó là điều đòi hỏi phải có vào thời của Người, mà người ta còn gặp thấy lại nơi mọi lãnh tụ tôn giáo thời nay.
Nhưng Đức Giêsu không chỉ là một người chuyên chữa bệnh. Chắc chắn không ! Người không đến để chữa bệnh nhưng để cứu con người. Nếu có chữa bệnh đi nữa thì cũng là để cứu độ. Người không bảo : "Đức tin đã chữa lành con" nhưng : "Đức tin đã cứu con". Thế mà ơn cứu độ là gì nếu không phải là được  sống nhờ sự sống của Đức Kitô, dù khi khỏe mạnh hay ốm đau, cả sau khi chết cũng như lúc còn sống. Phép lạ chữa bệnh chỉ là một thứ dụ ngôn về sự sống lại. Một nhà chú giải hiện nay đã có một nhận định, mà theo sự đánh giá của tôi, đã soi sáng cho tôi rất nhiều. Trong Phụng vụ, vị ấy nói, ngay từ ban đầu người ta chưa hề bao giờ đọc một bài tin mừng về phép lạ Đức Giêsu chữa bệnh để cầu cho bệnh nhân được lành (như thế chẳng khác nào đọc thần chú) nhưng chỉ để công bố sự Phục sinh của Chúa".(H.Denis, trong "100 mots pour dire", Desclée de Brouwer, trang 183. Trích dịch bởi Fiches dominicales, năm B).

7. "Ngài đi ra một nơi hoàng vắng và cầu nguyện"
Người kia có thói quen một mình đi vào một khu rừng hẻo lánh. Một hôm, người bạn của người đó tò mò đi theo. Khi thấy người này ngồi im trong rừng thì ngạc nhiên hỏi :
- Anh làm gì ở đây thế ?
- Tôi cầu nguyện.
- Nhưng cần gì phải đến một nơi xa xôi hẻo lánh như thế này để cầu nguyện chứ ?
- Vì ở đây tôi thấy mình gần Chúa hơn.
- Nhưng Chúa ở khắp mọi nơi kia mà. Ở đâu mà Chúa chẳng gần ta.
- Chúa thì như thế thật, nhưng tôi thì không như thế.
Đành rằng Chúa ở khắp mọi nơi nên ở đâu ta cũng có thể gặp Chúa, tuy nhiên nếu thỉnh thoảng ta lui vào một nơi yên tĩnh nào đó thì ta sẽ cảm thấy Chúa gần gũi hơn và thân thiết hơn. Ở những nơi yên tĩnh như thế, một mặt tất cả mọi sự đều nhắc chúng ta nhớ đến sự hiện diện của Chúa, từ một làm gió, một cánh hoa, một dòng nước, một tiếng chim hót cho đến cả sự im lặng ; và mặt khác con người chúng ta thư thái hơn, bình lặng hơn nên dễ cởi mở tấm lòng ra với Ngài hơn. (Viết theo Flor Mc Carthy)

V. LỜI NGUYỆN CHO MỌI NGƯỜI
CT : Anh chị em thân mến
Lao động là nhọc nhằn, nhưng lao động cũng là nguồn vui, là tiền đề cho cuộc sống ấm no hạnh phúc, và nhất là lao động tạo dịp cho chúng ta góp phần vào công trình sáng tạo của Thiên Chúa. Chúng ta hãy dâng lên Chúa những lời nguyện sau đây :
1. Ngày xưa Đức Giêsu đã bảo các môn đệ rằng "Chúng ta hãy đi đến những làng, những thành thị lân cận để Ta cũng rao giảng ở đó nữa". Ngày nay Hội Thánh tiếp tục làm theo lời dạy ấy của Chúa. Chúng ta hãy cầu xin cho công cuộc rao giảng Tin Mừng của Hội Thánh được nhiều thuận lợi và nhiều kết quả.
2. Đất nước chúng ta còn nghèo. Rất nhiều người chưa có công ăn việc làm xứng đáng và đủ nuôi sống gia đình mình. Chúng ta hãy cầu xin cho các vị lãnh đạo đất nước có những đường lối chính sách đem lại công ăn việc làm cho mọi công dân, để cuộc sống mọi người đều ấm no hạnh phúc.
3. Chúng ta hãy đặc biệt nhớ đến những người thất nghiệp và những người vì hoàn cảnh bó buộc phải làm những công việc không xứng với nhân phẩm và đạo đức. Xin Chúa giúp cho những anh chị em ấy sớm thoát khỏi tình trạng khốn khổ hiện tại.
4. Chúng ta cũng hãy cầu nguyện cho mọi người trong cộng đồng giáo xứ chúng ta biết siêng năng làm việc, để vừa nuôi sống bản thân mình, vừa góp phần xây dựng xã hội và Giáo Hội.
CT : Lạy Chúa, Chúa đã nêu gương cần cù làm việc từ sáng đến tối ; Chúa làm việc không phải vì bản thân Chúa mà còn để cứu giúp mọi người. Chúng con xin dâng lên Chúa những việc làm vất vả hằng ngày của chúng con. Xin Chúa thánh hóa những việc làm ấy và cho chúng sinh nhiều hoa quả tốt lành. Chúng con cầu xin nhờ công nghiệp Đức Giêsu Kitô là Chúa chúng con.

VI. TRONG THÁNH LỄ
- Trước kinh Lạy Cha : Chúng ta hãy cầu xin với Thiên Chúa là Cha chúng ta, xin Ngài thêm sức cho chúng ta có thể chu toàn mọi công việc chúng ta phải làm trong cuộc sống, đồng thời cũng xin Ngài cứu chúng ta khỏi mọi bệnh tật và mọi sự dữ.
- Sau kinh Lạy Cha : "Lạy Cha xin cứu chúng con khỏi mọi sự dữ, xin thêm sức cho chúng con gánh vác những lao nhọc hằng ngày,  xin đoái thương cho những ngày chúng con đang sống được bình an…"

VII. GIẢI TÁN
Với ý thức rằng làm việc là cộng tác vào công trình sáng tạo của Thiên Chúa, và với sự trợ giúp của Ngài, chúng ta hãy hăng hái trở về với cuộc sống và tích cực chu toàn những công việc của chúng ta
Lm. Carolo HỒ BẶC XÁI

Lectio Divina: Chúa Nhật V Thường Niên (B)

Chủ Nhật 4 Tháng Hai, 2018


Việc chữa lành mẹ vợ ông Phêrô và công bố Nước Trời tại Galilêa
Gặp gỡ Đức Kitô, Đấng Chữa Lành giàu lòng thương xót
Mc 1:29-39

 1.  Lời nguyện mở đầu

Lạy Chúa, không phải vì các thảo mộc hay là dược thuốc có thể chữa lành các vết thương và bệnh tật của linh hồn chúng con, nhưng mà Lời Chúa, đã duy trì mọi sự, tạo ra tất cả mọi vật làm đổi mới mỗi ngày. Xin Chúa hãy đến, xin cánh tay mạnh mẽ của Ngài vươn tới trên chúng con và nâng đỡ chúng con để chúng con có thể để cho mình được nâng lên, trở dậy và bắt đầu trở thành môn đệ Chúa, tôi tớ của Ngài. Lạy Chúa Giêsu, Chúa là Cánh Cổng của đoàn chiên, Cánh Cổng mở đến thiên đàng, chúng con đến với Chúa với tất cả thân xác chúng con và tất cả tâm tình của tâm hồn chúng con. Xin Chúa hãy đem chúng con đi với Chúa, trong thinh lặng, vào trong hoang địa nở hoa và ở đó Chúa dạy chúng con cầu nguyện với tiếng nói của Chúa, với lời của Chúa, để chúng con cũng có thể trở thành sứ giả của Nước Trời. Xin Chúa hãy ban Chúa Thánh Thần xuống tràn đầy trên chúng con để chúng con có thể lắng nghe Chúa với tất cả lòng trí chúng con. Amen.

 2.  Bài Đọc

a) Bối cảnh của đoạn Tin Mừng:

Tiếp theo những câu trước (21-28), đoạn Tin Mừng này mô tả lại chiều tối một ngày điển hình với Chúa Giêsu. Người đang ở Cápharnaum, trong ngày Sabbát, và sau khi tham dự vào việc phụng vụ trong hội đường, Đức Giêsu tiếp tục việc phụng vụ tại nhà của ông Phêrô, trong một bầu không khí thân mật.

Khi hoàng hôn xuống và sau khi nghỉ ngơi, Chúa Giêsu tiếp tục sứ vụ của Người qua khắp miền Galilêa. Sách Tin Mừng giới thiệu với tôi ba trình tự thuộc về lịch sử và cho tôi biết Chúa Giêsu đã làm gì ở Cápharnaum, nhưng cũng cho thấy mầu nhiệm tuyệt vời ơn cứu rỗi của Chúa Kitô đã thay đổi cuộc đời tôi. Những sự kiện này có thể giúp giữ cho sự chú tâm của tôi trên cuộc hành trình Chúa Giêsu đã đi qua: từ hội đường đến nhà, đến miền hoang địa và tất cả các thôn làng trong miền Galilêa. Tác giả Tin Mừng cũng nhấn mạnh đến thời gian rảnh rỗi, thời gian đêm đến, đó là, hoàng hôn và sau đó buổi bình minh vẫn còn đắm mình trong bóng tối.

b) Một vài trợ giúp trong việc đọc đoạn Tin Mừng:

Mc 1:29-31: Chúa Giêsu vào nhà ông Phêrô và chấp nhận lời thỉnh cầu của môn đệ. Người đã chữa cho nhạc mẫu của ông Phêrô là người đang sốt ốm trên giường.

Mc 1:32-34: Sau ngày Sabbát, Chúa Giêsu chữa lành nhiều bệnh nhân và nhiều người bị quỷ ám được mang đến với Người.

Mc 1:35-39: Đức Giêsu thức dậy trước lúc rạng đông và đi cầu nguyện ở nơi vắng vẻ, nhưng nhiều người đã đi tìm và cuối cùng đã tìm thấy Người. Chúa hướng dẫn họ đến một sứ vụ rộng lớn hơn bao trùm toàn khắp xứ Galilêa.

c) Phúc Âm:

29-30: Khi ấy, Chúa Giêsu ra khỏi hội đường. Người cùng với Giacôbê và Gioan đến nhà Simon và Anrê. Lúc ấy bà nhạc gia của Simon cảm sốt nằm trên giường, lập tức người ta nói cho Người biết bệnh tình của bà. Tiến lại gần, Người cầm tay bà, và nâng đỡ dậy. Bà liền khỏi cảm sốt và đi tiếp đãi các ngài.
32-34: Chiều đến, lúc mặt trời đã lặn, người ta dẫn đến Người tất cả những bệnh nhân, tất cả những người bị quỷ ám; và cả thành tụ họp trước cửa nhà. Người chữa nhiều người đau ốm những chứng bệnh khác nhau, xua trừ nhiều quỷ, và không cho chúng nói, vì chúng biết Người.
35-39: Sáng sớm tinh sương, Người chỗi dậy, ra khỏi nhà, đi đến một nơi thanh vắng và cầu nguyện tại đó. Simon và các bạn chạy đi tìm Người. Khi tìm được Người, các ông nói cùng Người rằng: “Mọi người đều đi tìm Thầy.” Nhưng Người đáp: “Chúng ta hãy đi đến những làng, những thành lân cận, để Ta cũng rao giảng ở đó nữa.” Và Người đi rao giảng trong các hội đường, trong khắp xứ Galilêa và xua trừ ma quỷ.

3.  Giây phút thinh lặng cầu nguyện:
Tôi tiến vào sự im lặng mà Chúa Giêsu đã chuẩn bị cho tôi với việc chữa lành sâu xa của Người, với lời cầu nguyện của Người để vượt qua được đêm đen. Vì thế, tôi sẵn sàng để đi tìm kiếm Chúa Giêsu không ngừng nghỉ và theo Người đến bất cứ nơi nào Người dẫn tôi đi.

4.  Một vài câu hỏi gợi ý:
Để có thể giúp cho đôi tai tâm linh của tôi biết nghe thấu kỹ hơn và đôi mắt tâm hồn tôi biết chiêm niệm cho đến lúc tôi gặp được ánh mắt của Chúa Giêsu.
a) Chúa Giêsu ra khỏi hội đường và đến nhà Phêrô, nơi trở thành trung tâm sáng chói cho sinh hoạt cứu độ của Người. Tôi cố gắng đi theo cuộc hành trình của Chúa Giêsu: Chúa tiến vào nơi riêng tư nhất của ngôi nhà, đó là phòng ngủ. Tôi ngẫm nghĩ, mưu cầu và tìm kiếm “con đường” ở trong tôi, nhà của Thiên Chúa. Tôi có để cho Chúa đi vào phần sâu thẳm nhất trong tôi, thậm chí đến trái tim tôi không? Tôi quan sát và lưu ý các cử chỉ của Chúa Giêsu. Người đi vào cách nhanh chóng, Người tiến tới, cầm lấy bàn tay, đỡ dậy. Đây là những lời lẽ điển hình của sự sống lại. Tôi có nghe thấy Chúa cũng đang nói với tôi: “Hãy chỗi dậy, đứng lên, hãy sinh ra lần nữa!” không? Tôi ghi nhớ sự nhấn mạnh vào bóng tối: hoàng hôn, vẫn còn tối. Tại sao? Điều này có ý nghĩa gì? Những từ ngữ khác tôi có thể liên tưởng đến sự diễn tả này là gì? Tất cả đã tụ tập tại cửa nhà của Chúa Giêsu. Tôi có ở trong số những người này không? Lời của Chúa Giêsu vang vọng trong tim tôi: “Hãy gõ và nó sẽ được mở ra cho con”. Tôi cố gắng tưởng tượng ra khung cảnh, tôi giơ tay và gõ cửa nhà Chúa Giêsu. Người mở cửa. Tôi sẽ nói gì với Chúa đây? Và Người sẽ trả lời tôi như thế nào? Họ đã biết Chúa. Tôi tự vấn mình về mối quan hệ với Chúa. Tôi đã thực sự biết Ngài chưa? Hay là tôi chỉ nghe vào những lời đồn thổi, như ông Gióp đã nói chăng? Tôi nhìn lại bản thân mình và cầu xin Chúa Giêsu giúp tôi với sự khám phá của mối quan hệ này, của sự thân thiết, hiệp thông và chia sẻ với Người. Tôi cố gắng ghi nhớ một vài câu Kinh Thánh có thể giúp tôi: “Lạy Chúa, xin làm cho con biết cách của Chúa”, “Xin hãy tỏ cho con biết Thiên Nhan Ngài”. Chúa Giêsu cầu nguyện ở một nơi thanh vắng. Tôi có lo ngại phải đi với Người vào đó mà cầu nguyện suốt đêm cho đến lúc bình minh không? Tôi có sợ hãi những khoảnh khắc im lặng và riêng tư với Người hay không? Và đã đi đến một nơi thanh vắng và cầu nguyện tại đó. Chúa đang cầu nguyện. Điều này nói với tôi về một hoạt động bình an, lâu dài và sâu xa. Liệu tôi có sẽ trốn chạy và không muốn dừng lại không? Hãy bắt đầu việc tìm kiếm Người … trong bước chân của Chúa Giêsu. Đây là lời bày tỏ đẹp đẽ, nó nhắc nhở tôi về một tác phẩm của Thánh Têrêsa Hài Đồng Giêsu trong đó bà nói rằng những bước chân sáng ngời của Chúa Giêsu được trải rộng khắp các trang của Tin Mừng. Tôi suy gẫm. Tôi đã có bao giờ tự cam kết sẽ đi theo những bước chân này, đôi khi được xác định rõ ràng, những lúc khác thì hầu như không thể cảm thấy chưa? Tôi có biết cách để nhận ra những bước chân này, thậm chí dọc theo lối thời gian và lịch sử của từng ngày, của tôi và của người khác không? Có một dấu vết đặc biệt của Chúa Giêsu, một dấu chân không thể xóa nhòa mà Người đã để lại trên thế gian của trái tim tôi, của đời tôi không?
b) Tôi tạm dừng trên những câu cuối và lưu ý đến những động từ của chuyển động, của động tác: “Chúng ta hãy đi đến những làng, những thành lân cận, để Ta cũng rao giảng ở đó nữa. Và Người đi rao giảng.” Tôi biết rằng tôi cũng được gọi đi rao giảng tình yêu và ơn cứu độ trong Chúa Giêsu. Tôi đã sẵn sàng, với ân sủng và sức mạnh đến từ Lời này mà tôi đã suy gẫm, để bây giờ làm một lời cam kết cụ thể, rõ ràng, thậm chí nhỏ bé là đi rao giảng và phúc âm hóa chưa? Tôi sẽ đi đến với ai đây? Những bước nào tôi mong ước sẽ thực hiện đây?

5.  Chìa khóa dẫn đến bài đọc
Tôi có thể dùng những lối khác nhau để đi sâu hơn vào trong văn bản, những lối có thể giúp tôi nhập vào cuộc đối thoại với Chúa hơn và lắng nghe Lời Ngài hơn.
  • Đoạn đường từ Hội Đường đến Giáo Hội:
Hội đường là người mẹ, nhưng Giáo Hội là người phối ngẫu. Chúa Giêsu, là Người Phối Ngẫu, đã mặc khải Giáo Hội cho chúng ta và cho chúng ta biết được vẻ đẹp và sự lộng lẫy lan tỏa từ Giáo Hội cho chúng ta. Nếu chúng ta cố gắng đi theo Người, trong Tin Mừng, chúng ta sẽ nhận ra rằng Chúa Giêsu đang dẫn dắt chúng ta trên cuộc hành trình cứu độ từ hội đường đến Giáo Hội. Thánh Máccô, cũng như Luca, nhấn mạnh nhiều vào sự liên kết mà Chúa Giêsu thiết lập một cách nhanh chóng với hội đường mà đã trở thành nơi đặc biệt và thiêng liêng cho việc mặc khải của Người, nơi dành cho việc giảng dạy. Ví dụ, tôi đọc Mc 1:21 và Mc 6:2; hay Lc 4:16 và Lc 6:6 cũng như Ga 6:59; trong cuộc thương khó, Chúa Giêsu đứng trước Philatô nói rằng Người luôn luôn giảng dạy công khai trong hội đường và trong đền thờ (Ga 18:20). Nơi chữa lành cho người đau ốm bệnh tật cũng là nơi Chúa Giêsu tỏ mình như Đấng chữa lành đầy quyền uy, Đấng chữa lành và cứu độ: xem Mc 1:23 và 3:1. Hoạt động đôi này của Chúa Giêsu đã trở thành cầu nối cho người ta đi đến ngôi nhà mới của Thiên Chúa, nơi cầu nguyện cho tất cả mọi người, đó là Giáo Hội; ngôi nhà với cửa rộng mở để không có ai phải đứng bên ngoài. Tất cả chúng ta đều được mời vào trong, với Chúa Giêsu, nơi của sự hòa giải, hiệp thông và cứu rỗi. Đức Kitô yêu thương Hội Thánh (Êp 5:25), bởi vì Người là đầu Hội Thánh (Êp 1:22; 5:23), Người đã mua bằng máu của chính mình (Cv 20:28), không ngừng nuôi nấng và chăm sóc Hội Thánh (Êp 5:29). Hội Thánh là ngôi Đền Thờ thiêng liêng được kiến tạo bằng các viên đá sống động, đó là chính chúng ta, như đã viết trong thư của Thánh Phêrô (1 Pr 2:4). Tuy nhiên, sự sống tuôn tràn ra khỏi chúng ta như nước bắn vọt ra khỏi đá nếu chúng ta từ bỏ thân xác mình mà gắn bó với Chúa (Êp 5:24) như một món quà tình yêu và tin tưởng lẫn nhau, và nếu chúng ta kiên trì trong lời cầu nguyện liên lỉ và cho tất cả mọi người (Cv 12:5) và nếu chia sẻ trong cuộc thương khó của Chúa cho nhân loại (Cl 1:24). Hội Thánh là cột trụ và là điểm tựa của chân lý (1 Tm 3:15). Thật là tuyệt mỹ được bước đi trong Hội Thánh, hiệp nhất với Đức Kitô Chúa chúng ta.

  • Cơn sốt như một dấu hiệu của tội lỗi
Như nguồn gốc từ chữ Hy Lạp cho biết, cơn sốt giống như ngọn lửa đang cháy bùng lên trong người chúng ta và thiêu đốt chúng ta một cách tiêu cực, nó tấn công sức lực tinh thần và trong thâm tâm chúng ta khiến chúng ta mất khả năng làm những việc tốt lành. Lấy ví dụ, trong Thánh Vịnh 31 chúng ta thấy một lời nói rất hùng hồn có thể mô tả rõ tác dụng của cơn sốt tội lỗi trong chúng ta: “Tâm hồn con đã trở nên khô cằn trong mùa hè hạn hán. Cuối cùng con đã thú tội với Chúa… (Tv 31:4). Cách duy nhất để được chữa lành là như những gì chúng ta đã đọc thấy trong Tin Mừng, đó là, việc xưng tội, đặt để sự dữ của chúng ta trước Chúa (Kn 16:16). Trong sách Đệ Nhị Luật, cơn sốt cũng được xem như là hệ quả của việc lìa xa khỏi Thiên Chúa, của trái tim khô cằn sẽ không còn lắng nghe tiếng Chúa và đi theo đường lối của Người (Đnl 28:15, 22; 32:24).

  • Đức Giêsu Đấng chữa lành đầy lòng thương xót
Đoạn Tin Mừng này, cũng như nhiều đoạn khác, đã cho phép chúng ta gặp gỡ Đức Giêsu, là Đấng chữa lành thực sự và là thày thuốc thực sự, đến với chúng ta để đụng chạm các vết thương đau đớn nhất, những căn bệnh ghê gớm nhất của chúng ta và chữa lành chúng ta, việc chữa lành đó là sự cứu rỗi đời đời. Chúa là người Samaritanô nhân hậu, Đấng mà trong suốt cuộc lữ hành của cuộc đời chúng ta nhìn chúng ta với sự vững tin, ánh mắt tha thiết và yêu thương, không lảng tránh nhưng tiến gần đến chúng ta, cúi xuống, băng bó các vết thương và đắp vào những vết thương ấy với những toa thuốc hảo hạng đến từ trái tim của Người. Có rất nhiều đoạn trong Tin Mừng cho chúng ta biết về việc chữa lành bởi Chúa Giêsu. Chỉ riêng Tin Mừng của Máccô, ta có thể tìm thấy các đoạn Mc 2:1-12; 3:1-6; 5:25-34; 6:54-56; 7:24-30; 7:31-37; 8:22-26; 10:46-52. Trước những đoạn Phúc Âm này và hiểu rõ giá trị ý nghĩa sâu xa của chúng có thể giúp tôi hấp thụ nhiều hơn các đặc tính của Chúa Giêsu, Người đã chữa lành và vì thế bằng vào việc lắng nghe Lời Chúa một cách sâu xa thì tôi cũng có thể được chữa lành tâm hồn tôi và cả con người tôi. Lấy ví dụ, tôi có thể dừng lại các động từ hay các cử chỉ đặc thù của Chúa Giêsu được lặp lại nhiều lần trong những câu chuyện này và như thế Lời Người công bố càng được khám phá ra nhiều hơn. Tôi nhận ra rằng nó không hẳn là các cử chỉ của Chúa Giêsu đem đến sự chữa lành, mà là chính Lời của Chúa: “Hãy chỗi dậy và đi; hãy ra đi trong bình; hãy đi; hãy đi, vì đức tin của con đã cứu chữa con”. Chúa rất hiếm khi xử dụng những cử chỉ riêng biệt để tạo sự chú ý và bối rối. Một số những cử chỉ này là: “cầm lấy tay anh ta; dẫn anh ta đến bên Người; Người đã đặt; Người đặt tay của mình”. Những câu chuyện này vang lại lời của sách Thánh Vịnh nói rằng: “Sai Lời Người đến và chữa cho lành mạnh” (Tv 106:20). Đức Giêsu là Chúa, Người là đấng chữa lành, như sách Xuất Hành đã công bố (Xh 15:26), và chính Người đã mang vào thân thể các thương tật của chúng ta, tội lỗi chúng ta. Người là Đấng chữa lành bị tổn thương, Đấng phải mang lấy những vết thương mà chúng ta đã được chữa lành (1 Pr 2:24-25).
  • Đêm đen, bóng tối được biến đổi bởi ánh sáng của Chúa Giêsu
Chủ đề về đêm đen và bóng tối được nhắc đến trong một phần đáng kể của Kinh Thánh, từ những câu Kinh Thánh đầu tiên khi ánh sáng xuất hiện như là sự biểu lộ đầu tiên sức mạnh tình yêu của Thiên Chúa, Đấng tạo dựng và cứu rỗi. Ánh sáng tiếp theo bóng tối, ngày tiếp nối đêm và song song Kinh Thánh cho chúng ta biết rằng bóng tối nội tâm, có thể xâm nhập loài người, được tiếp nối bằng ánh sáng mới của ơn cứu rỗi và của sự gặp gỡ với Thiên Chúa, của sự bao phủ bởi ánh mắt rực rỡ trìu mến. Thánh Vịnh 138 câu 12 nói rằng: “Đối với Chúa, đêm đen sáng tỏ như ban ngày” và đúng như thế, bởi vì chính Chúa là ánh sáng; Thánh Vịnh 26 câu 1 đã viết: “Chúa là nguồn ánh sáng và là ơn cứu độ của tôi”. Trong Tin Mừng theo Gioan, Chúa Giêsu nói chính Người là ánh sáng cho thế gian (Ga 9:5), để cho chúng ta biết rằng bất cứ ai đi theo Người sẽ không đi trong bóng tối; thật vậy, chính Chúa Giêsu, là Ngôi Lời Thiên Chúa, đã trở nên ánh sáng cho bước đi của chúng ta trong thế gian này (Tv 118:105). Sự tối tăm thường đi kèm theo với hình bóng của cõi chết, để nói rõ hơn là chốn tối tăm tinh thần cũng giống như sự chết. Hãy đọc Thánh Vịnh 87:7; 106:10, 14. Cánh tay mạnh mẽ của Chúa đã đánh bại bóng tối, Người giải thoát chúng ta khỏi nanh vuốt của nó, phá tan xiềng xích đã trói buộc chúng ta. “Hãy có ánh sáng” là lời hằng sống mà Thiên Chúa công bố không ngừng nghỉ và vang vọng tới mỗi con người trong mọi tình huống.
“Xin Chúa hãy ở lại với chúng con. Ngày sắp tàn và đêm đã xuống” (Lc 24:29) là lời cầu nguyện của hai môn đệ ở Emmau, nhưng đó cũng là lời cầu nguyện của tất cả chúng ta. Lời của tân nương trong Ca Vịnh được vang lên trên môi của chúng ta: “Trước khi bóng chiều buông xuống, hãy quay về, hỡi người yêu của em!” (Dc 2:17).
Thánh Phaolô giúp chúng ta đi qua một cuộc hành trình nội tâm rất mạnh mẽ, mang chúng ta đến gần với Chúa Kitô và cứu chúng ta khỏi tội lỗi. Ông mời gọi chúng ta: “Đêm sắp tàn, ngày gần đến – vậy chúng ta hãy từ bỏ tất cả những việc làm đen tối, và cầm lấy vũ khí để chiến đấu trong sự sáng (Rm 13:12). “Tất cả anh em là con cái ánh sáng, con cái của ban ngày; chúng ta không thuộc về đêm, cũng không thuộc về bóng tối (1Tx: 5:5). Trong nhiều cách, Lời Chúa mời gọi chúng ta trở nên con cái của ánh sáng và đưa chúng ta vào ánh sáng Mặt Trời thiêng liêng chính là Đức Giêsu, phương Đông, được soi sáng và biến đổi. Chúng ta càng dâng mình cho ánh sáng Đức Kitô, thì lời của sách Khải Huyền càng trở thành sự thật đối với chúng ta: “Sẽ không còn đêm tối nữa, họ sẽ không cần ánh sáng của đèn, cũng chẳng cần ánh sáng của mặt trời, vì Đức Chúa là Thiên Chúa sẽ chiếu sáng trên họ. Họ sẽ hiển trị đế muôn thuở muôn đời” (Kh 22:5).

6.  Cầu nguyện với Thánh Vịnh 29
Bài thánh ca tạ ơn Chúa đã cứu khỏi chết.
Đáp ca: Lạy Chúa, trong tay Ngài, con phó thác đời con.
Lạy CHÚA, con xin tán dương Ngài,
vì đã thương cứu vớt,
không để quân thù đắc chí nhạo cười con.
Lạy CHÚA là Thiên Chúa con thờ,
con kêu lên cùng Chúa, và Ngài đã cho con bình phục.
Lạy CHÚA, từ âm phủ Ngài đã kéo con lên,
tưởng đã xuống mồ mà Ngài thương cứu sống.
Đáp ca: Lạy Chúa, trong tay Ngài, con phó thác đời con.
Hỡi những kẻ tín trung, hãy đàn ca mừng CHÚA,
cảm tạ thánh danh Người.
Người nổi giận, giận trong giây lát,
nhưng yêu thương, thương suốt cả đời.
Lệ có rơi khi màn đêm buông xuống,
hừng đông về đã vọng tiếng hò reo.
Thuở được yên vui, có lần tôi tự nhủ:
mình sẽ chẳng bao giờ nao núng!
Lạy CHÚA, vì yêu thương,
Ngài đã đặt con trên núi an toàn.
Nhưng khi Ngài vừa ẩn mặt đi,
con liền thấy bàng hoàng sợ hãi.
Đáp ca: Lạy Chúa, trong tay Ngài, con phó thác đời con.
Lạy CHÚA, con đã kêu lên Ngài,
năn nỉ với Ngài là Chúa của con.
Chúa được lợi gì khi con phải chết,
được ích chi nếu con phải xuống mồ?
Nắm tro tàn làm sao ca tụng Chúa
và tuyên dương lòng thành tín của Ngài.
Lạy CHÚA, xin lắng nghe và xót thương con,
lạy CHÚA, xin phù trì nâng đỡ.
Khúc ai ca, Chúa đổi thành vũ điệu, cởi áo sô, mặc cho con lễ phục huy hoàng.
Vì thế, tâm hồn con ca ngợi Chúa, và không hề nín lặng.
Lạy CHÚA là Thiên Chúa con thờ,
xin tạ ơn Ngài mãi mãi ngàn thu.
Đáp ca: Lạy Chúa, trong tay Ngài, con phó thác đời con.

7.  Lời Nguyện Kết
Lạy Chúa, con muốn ngợi khen Chúa, tán dương và cảm tạ Chúa với tất cả tâm tình về những Lời này của Chúa, đã viết cho con, hôm nay, được công bố bởi tình yêu của Chúa dành cho con, bởi vì Chúa thật sự yêu thương con. Con xin cảm tạ Chúa, bởi vì Chúa đã đến, Chúa đã xuống thế, Chúa ngự vào trong nhà con và đã động chạm vào nơi con đang đau yếu, nơi con bị thiêu đốt với cơn sốt khủng khiếp. Chúa đã động chạm con khi con đang lưu lạc và cô đơn. Và Chúa đã nắm lấy con. Chúa đã cầm lấy tay con và dìu con gượng dậy, phục hồi con trở lại cuộc sống thật sự và đầy đủ đến bởi Chúa, cho con sống gần Chúa. Lạy Chúa, vì thế mà giờ đây con đang hạnh phúc.
Con cảm tạ Chúa vì Chúa đã bỏ qua bóng tối của con, bởi vì Chúa đã đánh bại đêm tối với lời cầu nguyện mạnh mẽ, riêng tư và yêu thương của Chúa. Chúa đã giải chiếu ánh sáng của Ngài trong con, trong mắt con, và giờ đây con cũng nhìn thấy sự đổi mới và cũng được chiếu soi từ nội tâm. Con cầu nguyện với Chúa và con lớn lên, một cách chính xác bởi vì con cầu nguyện với Chúa. Lạy Chúa, con cảm tạ Chúa vì Chúa đã hối thúc con hướng về người khác, hướng về thế giới mới, những phương cách mới, bên ngoài khung cửa nhà con. Con biết rằng con không thuộc về thế gian, nhưng con vẫn còn ở lại trong thế gian để tiếp tục yêu thương nó và phúc âm hóa. Lạy Chúa, Lời Chúa có thể biến thế gian thành một nơi thật sự tráng lệ. Lạy Chúa, con cảm tạ Chúa. Amen.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét