09/08/2020
Chúa Nhật 19 Thường
Niên năm A
(phần II)
Phụng vụ Lời
Chúa: Chúa nhật 19 Thường niên năm A
(1 V
19,9a.11-13a; Rm 9,1-5; Mt 14,22-33)
TIN CÓ CHÚA Ở CÙNG
Đức Giêsu liền bảo các ông: “Cứ yên tâm, chính Thầy đây, đừng
sợ!” (Mt 14,27)
I. CÁC BÀI ĐỌC
Cuộc sống con người,
trong đó có các môn đệ Chúa Giêsu, không luôn dễ dàng, bằng phẳng và bình yên.
Những khó khăn, sóng gió, thử thách, những mệt mỏi, chán nản, thất vọng là một
phần tất yếu của hành trình người môn đệ theo Thầy. Nhưng các bài đọc lời Chúa
hôm nay như muốn nhắn nhủ rằng dù ở trong hoàn cảnh nào, Thiên Chúa không bỏ
rơi những ai tin cậy vào Người.
1. Bài đọc 1:
Vì lòng trung thành với
Đức Chúa và việc phụng thờ Ngài, ngôn sứ Êlia một mình đương đầu với mấy trăm
ngôn sứ của Baal và đã chiến thắng vẻ vang (x. 1 V 18,20-40). Nhưng cuộc chiến
thắng của ngôn sứ Êlia đã dẫn đến việc ông bị truy đuổi và phải chạy trốn (x. 1
V 19,1-3a). Trong cuộc chạy trốn đầy cô đơn và mệt mỏi, có lúc ngôn sứ Êlia muốn
buông xuôi, nhưng lại được Đức Chúa dưỡng nuôi và thêm sức mạnh để ông có sức
đi đến núi của Đức Chúa để gặp Ngài (x. 1 V 19,3b-8). Đoạn sách các Vua hôm nay
tường thuật lại cuộc gặp gỡ đó, một cuộc gặp gỡ lạ kỳ.
Trước hết, đối với dân
Israel, Thiên Chúa là Đấng uy nghi, cao cả nên những lần Ngài xuất hiện thường
đi kèm với tiếng sấm chớp, mây mù, gió bão, núi đồi rung chuyển làm cho dân
chúng sợ hãi (x. Xh 19, 16-19). Tuy vậy, Thiên Chúa tỏ hiện cho ngôn sứ Êlia
không ở trong gió bão, không ở trong cơn động đất, cũng không ở trong ngọn lửa,
mà theo sau ngọn gió hiu hiu. Thiên Chúa quyền năng, uy nghi, đáng sợ lại tỏ
mình ra cách thân thương, dịu dàng. Chắc hẳn Thiên Chúa biết vị ngôn sứ vừa trải
qua một cuộc chạy trốn đầy hiểm nguy và mệt mỏi nên cần được ủi an, vỗ về, nâng
đỡ để có sức hoàn tất sứ mạng ngôn sứ của mình. Quả thật, sau cuộc gặp gỡ này,
ngôn sứ Êlia được Thiên Chúa ủy thác thi hành sứ vụ sau cùng trước khi chuyển
giao sứ mạng ngôn sứ lại cho môn đệ (x. 1 V 19, 15-21).
Sau nữa, ngoại trừ một
vài trường hợp đặc biệt (x. St 32, 31; Xh 33, 11), dân Chúa không thể nhìn thấy
dung nhan Người mà vẫn còn sống (x. Xh 33, 20-23; Tl 6, 22-33). Giữa Thiên Chúa
của Cựu Ước và con người vẫn có một khoảng cách rất lớn; và ngôn sứ Êlia cũng
không phải là ngoại lệ khi ông phải lấy áo choàng che mặt khi Thiên Chúa đi
qua. Hiểu được sự cách biệt giữa Thiên Chúa và con người theo quan điểm Cựu Ước
để nhận ra tình yêu và sự quan phòng tuyệt vời của một Thiên Chúa làm người
trong Tân Ước, một Thiên Chúa cắm lều giữa lòng nhân loại (x. Ga 1, 14), một
Thiên Chúa ở giữa các môn đệ trong cơn gió bão để an ủi và thêm sức mạnh cho
các ông: “Cứ yên tâm, chính Thầy đây, đừng sợ!” (x. Mt 14,27).
2. Bài đọc 2:
Thánh Phaolô phải đau
đớn nhìn nhận một sự thật là dù dân Israel đã được Thiên Chúa tuyển chọn ngay từ
đầu để chuẩn bị cho công trình cứu độ, nhưng phần nhiều trong số họ lại khước từ
Tin Mừng, không tin Đức Kitô là Đấng Cứu Độ.
Trước hết, vì là con
cháu của các tổ phụ, dân Israel đã được Thiên Chúa nhận làm con, được phúc thấy
vẻ uy phong và quyền năng của Ngài; họ còn được Thiên Chúa ký giao ước và ban
cho lề luật; đồng thời, họ còn có một nền phụng tự bài bản cùng với các lời hứa
của Thiên Chúa. Và điều quan trọng hơn cả là Đức Kitô, xét theo huyết thống
cũng cùng một giống nòi với họ, nhưng họ lại không tin Người là Con Thiên Chúa
và không đón nhận Tin Mừng cứu độ mà Đức Kitô mang đến. Như thế, những đặc ân
mà Thiên Chúa dành riêng cho dân được tuyển chọn là Israel không thể bảo đảm
cho họ được ơn cứu độ nếu họ thiếu đi điều căn bản là đức tin vào Chúa Giêsu.
Sau nữa, thánh Phaolô
thừa nhận nỗi khổ tâm và sự day dứt tột cùng khi những người đồng bào mình lại
chối từ Đức Kitô. Với tấm lòng mục tử, thánh nhân ước sao ngài có thể trả một
cái giá thật đắt, thậm chí bị nguyền rủa lìa xa Chúa Kitô, thì ngài cũng cam lòng
chấp nhận miễn sao những người đồng bào tin nhận ơn cứu độ của Thiên Chúa thực
hiện nơi Đức Giêsu Kitô. Tuy vậy, thánh Phaolô phải chấp nhận sự thật phũ phàng
về sự cứng lòng tin của những đồng bào mình, để rồi nhìn ra một niềm hy vọng mới
dành cho dân ngoại. Sự cứng lòng không đón nhận Đức Kitô của dân Israel là cơ hội
để dân ngoại được mời gọi đón nhận Tin Mừng (x. Rm 9,25-33).
3. Bài Tin Mừng:
Ngay sau phép lạ hóa
bánh ra nhiều, Chúa Giêsu liền hối thúc các môn đệ lên thuyền qua bờ bên kia
trong khi Người giải tán đám đông và lên núi cầu nguyện một mình. Những vất vả,
khó khăn của các môn đệ khi vượt biển là cơ hội để các ông thêm một lần nữa nhận
ra uy quyền của Đức Giêsu.
Thật vậy, khi đã đi xa
khỏi bờ, thuyền các ông “bị sóng đánh vì ngược gió”. Là những ngư phủ lành nghề,
việc gặp sóng gió khi chèo thuyền vượt biển là chuyện rất bình thường. Tuy
nhiên, theo ngôn ngữ biểu tượng trong Kinh Thánh, biển như một sức mạnh của sự
dữ nên việc các môn đệ “bị sóng đánh ngược vì gió” trong đêm tối không đơn giản
chỉ là chuyện chèo thuyền vượt biển trong gió bão. Đúng hơn, hình ảnh sóng gió
là biểu tượng của việc các ông đang phải vật lộn với những khó khăn, thử thách
trong cuộc sống làm môn đệ Chúa Giêsu.
Chúa Giêsu hiểu rõ hơn
ai hết những khó khăn, vất vả, thử thách mà các môn đệ đang phải trải qua. Người
nhìn thấy sự mong manh, yếu đuối của các ông khi đứng trước sức mạnh của sự dữ.
Người nhìn thấy sự cô đơn, trống vắng trong tâm hồn các ông khi phải một mình
chống chọi với sức mạnh của sự dữ mà không có sự hiện diện của Thầy. Người
không bỏ mặc nhưng đến với các ông vào canh tư đêm tối khi các ông đã quá mệt mỏi,
rã rời, kiệt sức, lúc các ông thật sự cần Người nhất. Người đến với các môn đệ
để các ông có thêm động lực mà phấn đấu, mà cố gắng trong cuộc vật lộn với sức
mạnh của bóng tối.
Tuy vậy, khi Chúa
Giêsu đi trên mặt biển mà đến cùng các môn đệ, thì các ông lại không nhận ra
Người; các ông không dám tin đó là Chúa Giêsu. Phải chăng khi quá mệt mỏi và cô
đơn, mắt các ông như bị mờ đi? Hay vì các ông vẫn chưa thật sự nhận ra và tin
cách chắc chắn vào uy quyền của Chúa Giêsu, ngay cả khi các ông vừa chứng kiến
Chúa Giêsu làm phép lạ hóa bánh và cá để nuôi đám đông dân chúng? Hay các ông vẫn
sợ sức mạnh của biển dữ, sóng gầm, hơn là tin vào uy quyền của Chúa Giêsu? Lời
trách móc và cũng là lời cảnh tỉnh của Chúa Giêsu: “Người đâu mà kém tin vậy!
Sao lại hoài nghi?” giúp thánh Phêrô và các môn đệ nhìn rõ mình hơn, thấy đức
tin của mình còn mong manh, để các ông không dựa vào sức riêng của mình, nhưng
biết dựa vào Chúa Giêsu, biết kêu cầu danh Người để được Người đỡ nâng: “Thưa
Ngài, xin cứu con với!”.
Sau cùng, khi Thầy trò
đã lên thuyền thì gió lặng ngay. Nơi đâu có Chúa Giêsu thì sức mạnh của bóng tối,
của sự dữ không thể đe dọa các môn đệ. Khi các môn đệ có Chúa Giêsu ở cùng, ở
bên, ở giữa, thì quyền lực của biển cả, của đêm đen không thể làm hại các ông.
Nơi đâu có Chúa Giêsu, ở đó có sự an toàn, bình yên. Những ai đặt niềm tin vững
vàng vào Chúa Giêsu thì luôn được an bình; bình an không vì vắng bóng những bất
trắc, khổ đau, thử thách nhưng an bình vì luôn có Chúa Giêsu ở cùng.
II. GỢI Ý ÁP DỤNG:
1/ Vì lòng trung thành
với Thiên Chúa mà ngôn sứ Êlia đã can đảm đối đầu với các ngôn sứ của thần Baal
để rồi sau đó phải trốn chạy để bảo toàn mạng sống. Trong khi ngôn sứ mệt mỏi,
kiệt sức thì Thiên Chúa ban cho ông thức ăn để ông có sức đi tới núi của Đức
Chúa để gặp Ngài. Cuộc gặp gỡ với Thiên Chúa “trong cơn gió hiu hiu” đầy nhẹ
nhàng và an ủi đã giúp ngôn sứ lấy lại tinh thần để tiếp tục sứ vụ Thiên Chúa
trao. Mọi cuộc gặp gỡ thật sự với Thiên Chúa luôn là nguồn sức mạnh và là sự an
ủi cho những ai tin tưởng và cậy trông nơi Người. Đó là kinh nghiệm của ngôn sứ
Êlia và cũng nên là kinh nghiệm của mỗi Kitô hữu trong cuộc sống hôm nay.
2/ Thánh Phaolô phải
đau lòng mà nhìn nhận một thực tế rằng dù dân Israel đã được Thiên Chúa tuyển
chọn ngay từ đầu để chuẩn bị cho công trình cứu độ; họ đã được Thiên Chúa ban
cho nhiều đặc ân như lời hứa, giao ước, lề luật, một nền phụng tự và chính Đức
Giêsu phát xuất từ giữa họ nhưng phần nhiều trong số họ lại khước từ Tin Mừng,
không tin Đức Kitô là Đấng Cứu Độ. Nhận được nhiều đặc ân và sự ưu ái từ Thiên
Chúa không đương nhiên miễn cho người ta một thái độ đức tin vào Đức Kitô là Đấng
Cứu Độ.
3/ Khi các môn đệ đang
phải vất vả chèo chống vì sóng gió giữa biển thì Chúa Giêsu đi trên mặt biển mà
đến với các ông nhưng các ông không tin đó là Người. Chúa Giêsu truyền cho ông
Phêrô đi trên mặt biển mà đến với Người nhưng ông đã chìm vì không đủ đức tin.
Dù mới được chứng kiến phép lạ hóa bánh ra nhiều, nhưng các môn đệ vẫn chưa vững
tin vào quyền năng của Chúa Giêsu. Chỉ khi Chúa Giêsu bước lên thuyền và sóng
yên biển lặng, các môn đệ mới hoàn toàn xác tín và bái lạy Chúa Giêsu là Con
Thiên Chúa. Cũng như các môn đệ, mỗi Kitô hữu ngày nay cũng cần lắm một đức tin
trưởng thành vào Chúa Giêsu giữa cuộc sống đầy bấp bênh và thách đố này.
III. LỜI NGUYỆN CHUNG:
Chủ tế: Anh chị
em thân mến! Thiên Chúa là Đấng quyền năng cao cả, Người luôn hiện diện giữa những
thăng trầm cuộc sống của con người và sẵn sàng đưa tay nâng đỡ, ngay cả khi
chúng ta không nhận biết Người. Với trọn niềm tin tưởng cậy trông vào Thiên
Chúa, cộng đoàn chúng ta cùng dâng lời cầu xin.
1. Chúa Giêsu luôn
dành thời gian để gặp gỡ Chúa Cha qua việc cầu nguyện. Chúng ta cùng cầu xin
cho Đức Giáo hoàng Phanxicô, các Giám mục và Linh mục, kín múc được thật nhiều
sức mạnh và ơn khôn ngoan qua việc cầu nguyện, để luôn can đảm chèo chống con
thuyền Hội Thánh giữa muôn ngàn sóng gió.
2. Nhiều người đã tin
nhận Chúa Giêsu: “Quả thật, Thầy là Con Thiên Chúa.” Chúng ta cùng cầu xin cho
những ai đang bị bách hại hoặc khủng hoảng đức tin, được Chúa Thánh Thần soi
sáng và nâng đỡ, luôn vững lòng trông cậy vào tình thương và quyền năng của
Chúa, để mau chóng vượt qua sóng gió và vui sống bình an.
3. Chúa Giêsu nói với
các môn đệ: “Hãy yên tâm. Thầy đây, đừng sợ!” Chúng ta cùng cầu xin cho đồng
bào tại những vùng dịch cùng tất cả những ai đang lo lắng vì ảnh hưởng của dịch
bệnh, luôn bình tĩnh đối diện với hoàn cảnh, được nhiều người cảm thông trợ
giúp, để thêm xác tín vào tình yêu quan phòng của Thiên Chúa.
4. Ông Phêrô thưa với
Chúa: “xin truyền cho con đi trên mặt nước mà đến với Thầy.” Chúng ta cùng cầu
xin cho mọi người trong cộng đoàn chúng ta luôn nhiệt thành dấn thân trong các
hoạt động tông đồ và bác ái, dám chấp nhận mọi khó khăn nguy hiểm để đến gần
Chúa cũng như đưa người khác đến với Chúa.
Chủ tế: Lạy
Chúa, chỉ có Chúa là nguồn ủi an và chốn tựa nương đích thực cho chúng con giữa
bão tố thế gian. Xin thương nhậm lời chúng con cầu nguyện cùng giúp chúng con
biết vững lòng tin tưởng và phó thác cuộc đời cho Chúa, để luôn an vui tiến bước
trên hành trình đức tin. Chúng con cầu xin nhờ Đức Kitô, Chúa chúng con.
https://tgpsaigon.net/bai-viet/phung-vu-loi-chua-chua-nhat-19-thuong-nien-nam-a-48088
Sợi Chỉ Đỏ Chúa Nhật 19 TN Năm
A
SỐNG TRƯỚC SỰ HIỆN DIỆN
UY QUYỀN CỦA THIÊN CHÚA
“Chính Thầy đây. Đừng sợ” (Mt 14,27)
Sợi chỉ đỏ :
– Bài đọc I :
Thiên Chúa hiện ra cách uy nghiêm cho ngôn sứ Êlia trên núi Horeb.
– Tin Mừng : Các
môn đệ đang sợ hãi vì gặp bão. Đức Giêsu hiện ra ban cho các ông bình an.
Anh chị em thân mến
Cuộc sống của chúng ta
rất tất bật, bon chen, cực nhọc… Chúng ta cảm thấy mình như bị cuốn hút vào một
dòng chảy liên tục, không ngơi nghỉ… Vì thế, có một khoảng thời gian bình lặng
như Thánh lễ mỗi ngày Chúa nhựt như thế này thì thật là bổ ích : chúng ta
vừa có dịp bình tâm lại, vừa được nghe Lời giáo huấn của Chúa, lại vừa được múc
lấy nghị lực từ nơi Chúa, như lời Ngài đã nói “Hỡi những ai lao nhọc, hãy đến với
Ta, các ngươi sẽ tìm được sự ngơi nghỉ”.
Chúng ta đã đến với
Chúa. Xin Chúa cho chúng ta được nghỉ ngơi và bồi dưỡng.
– Chúa luôn hiện diện
bên cạnh chúng ta, nhưng rất ít khi chúng ta nhớ tới Ngài.
– Chúa sẵn sàng giúp đỡ
ta, nhưng ít khi chúng ta xin Ngài giúp.
– Nhiều lần chúng ta
làm những điều xấu ngay trước mặt Chúa khiến Chúa phải buồn.
Thời vua Acáp đang trị
vì vương quốc Israel, hoàng hậu Giêsaben một mặt đem việc thờ phượng các thần
Baal vào nước, mặt khác tích cực bách hại các ngôn sứ của Yavê. Ngôn sứ Eâlia
vì dám đương đầu với Bà cho nên bị bà truy nã ráo riết. Ông phải chạy trốn lên
núi Horép. Ở đó Thiên Chúa đã hiện ra với Ông và thêm sức cho ông.
Đoạn trích này mô tả
Thiên Chúa như là Đấng vô hình nhưng rất gần gũi và hùng mạnh : Eâlia
không nhìn thấy Ngài, nhưng ông biết Ngài đang hiện diện bên cạnh ông qua một
làn gió hiu hiu.
Thiên Chúa hiện diện gần
gũi con người qua Lời giáo huấn, qua ơn cứu độ, qua lòng từ bi… của Ngài.
Sau phép lạ hoá bánh
ra nhiều (Tin Mừng Chúa nhựt tuần trước), Đức Giêsu giục các môn đệ xuống thuyền
qua bờ bên kia Biển Hồ. Còn Ngài thì ở lại giải tán dân chúng, rồi lên núi cầu
nguyện một mình.
Đến chiều, thuyền các
môn đệ gặp bão lớn, các ông vô cùng sợ hãi.
Chính lúc đó Đức Giêsu
đi trên mặt biển mà đến với các ông. Ban đầu các ông tưởng là ma nên càng sợ
hơn nữa. Nhưng khi đã nhận biết đó là Thầy mình thì các ông bình an trở lại và
tuyên xưng “Thật Thầy là Con Thiên Chúa”.
4. Bài đọc II (Rm 9,1-5) (Chủ đề phụ)
Phaolô là một nhà truyền
giáo nhiệt thành. Tuy nhiên ông cảm thấy hầu như bất lực trong việc làm cho những
đồng bào do thái của ông tin vào Đức Giêsu Kitô : “Tôi buồn phiền quá đỗi,
lòng tôi hằng đau đớn”.
Vì yêu thương đồng bào
và tha thiết với sự cứu rỗi của đồng bào, ông dám hy sinh tất cả : “Chính
tôi đã ao ước được loại khỏi Đức Kitô vì phần ích của anh em tôi”.
Nhưng dù sao ông vẫn
hy vọng rằng cuối cùng dân do thái sẽ tin, bởi vì dù sao họ cũng “được quyền
làm nghĩa tử, được vinh quang giao ước, lề luật, việc phượng tự và lời hứa”.
1. Tin lúc an bình và khi gặp sóng gió
…
Hai hình ảnh về một
lòng tin đã được thánh Mátthêu nối kết với nhau, như một đối trọng, nói lên sự
hiện diện của “Thiên Chúa ở cùng” luôn là điều cần thiết cho các môn đệ năm
xưa, cũng như cho mỗi người chúng ta hôm nay. Lòng tin của chúng ta vào Thiên
Chúa như một mặt hồ phản chiếu. Có những lúc phẳng lặng trong suốt soi rõ những
vẻ đẹp thiên nhiên. Nhưng nhiều khi chỉ một làn gió nhẹ làm gợn sóng, mặt hồ liền
xao động, bao nhiêu vẻ đẹp đều tan biến.
Nhìn lại những thăng
trầm cuộc đời, mỗi khi chúng ta được sống trong bầu khí an vui, được hài lòng với
mọi sở nguyện, chúng ta dễ dàng xác tín và cảm nhận mạnh mẽ sự quan phòng của
Chúa. Thế nhưng khi gặp phải những khó khăn thử thách, những điều bất ưng, những
nghịch cảnh – như các môn đệ xưa giữa cơn sóng gió – chúng ta cũng dễ dàng
hoang mang lo sợ và không nhận ra Ngài. Bởi lẽ chúng ta đã quá lo lắng về cuộc
sống và chỉ biết tự lo liệu lấy một mình. Nhưng “Phúc thay ai bước đi không phải
nhờ cái nhìn, mà nhờ sự phó thác của niềm tin” (Sh Roger). Quả thật, lòng tin của
chúng ta đã nhiều lúc yếu ớt, mong manh – một khi chúng ta không biết tín thác
vào Đức Kitô để có sự bình an, không cùng chia xẻ con đường thập giá, như một
phương tiện để hưởng nhờ vinh quang với Ngài.
Lạy Chúa, xin cho
chúng con biết đón nhận thử thách như những cơ hội để trưởng thành lòng tin. Và
xin cho chúng con luôn suy gẫm lời dạy của Thánh Bênađô : “Khi bạn được
tràn đầy ơn phúc thì chớ có nói ‘Không gì làm tôi nao núng’. Như thế bạn sẽ
không phải rên siết : Chúa vừa dấu tôn nhan, lòng tôi đã bàng hoàng” (Mai
Chi, báo CgvDt, số đặc biệt Giáng sinh ’95, trang 228-229)
Tâm trạng và cảm xúc của
Phêrô trong bài Tin Mừng này cho ta thấy liên hệ giữa Sợ và Tin :
– Ban đầu khi thuyền gặp
bão và không có Đức Giêsu trong thuyền thì Phêrô và tất cả các môn đệ khác đều
sợ.
– Đến khi nhận ra cái
bóng kia đang đi trên mặt nước là Đức Giêsu thì Phêrô tin, dám xin Thầy cho
mình cũng bước trên mặt nước được như Thầy.
– Nhưng khi thấy sóng
to gió lớn, đức tin của ông suy giảm, ông liền sợ và bắt đầu chìm.
– Lúc đó ông nhớ tới
Chúa, giục lòng tin lại và kêu xin “Lạy Thầy, xin cứu con”. Đức Giêsu đưa tay nắm
lấy ông. Ông không còn sợ nữa.
– Cuối cùng khi Thầy
trò đã ở trên thuyền, Phêrô và các môn đệ không sợ nữa, họ tuyên xưng đức tin
“Thật, Thầy là Con Thiên Chúa”.
Bài học ở đây
là : Chúng ta sợ khi chúng ta không tin hay khi đức tin yếu kém ;
nhưng khi tin thì không còn sợ nữa.
3. Những người đi trên mặt nước
Đức tin không bảo đảm
cho người tin khỏi gặp sóng gió, nhưng thêm sức cho người ấy có thể bước đi
trên mặt nước giữa sóng gió tơi bời.
Hiểu như thế thì không
phải chỉ một mình Phêrô, mà còn rất nhiều người có thể đi trên mặt nước :
– A là một sinh viên sống
xa gia đình và ở nhà trọ. Sáng Chúa nhật, trời lạnh, chăn ấm. A không muốn ngồi
dậy đi lễ. Vả lại anh cũng ngại bị những bè bạn ngoại đạo thấy anh đi lễ và chê
cười anh còn mê tín dị đoan. Sau vài phút dằng co, A cương quyết tung chăn ngồi
lên chuẩn bị đi lễ. Nghĩa là A bắt đầu bước đi trên mặt nước, bất chấp sóng gió
của cơn mê ngủ và sự dị nghị của bạn bè.
– B là một cô gái độc
thân, sau một lần nhẹ dạ đã phải mang thai. Nếu gia đình hay được, nếu hàng xóm
biết được thì… ôi thôi, cô không dám nghĩ tiếp. Cô định đi phá thai. Nhưng rồi
Cô can đảm giữ lại bào thai ấy. B cũng đang bước đi trên mặt nước bất chấp bao
sóng gió phũ phàng của dư luận.
– C là một cảnh sát. Một
tên bán ma túy hứa cho anh một số tiền lớn, chỉ cần anh làm ngơ cho việc làm của
hắn ; nếu không hắn sẽ sai đồng bọn đến tính sổ với anh. Nhưng anh cương
quyết chối từ. C cũng đang đi trên mặt nước, đi ngược với sức quyến rũ của đồng
tiền và sóng gió của đe dọa.
Chúng ta còn có thể
nghĩ ra thêm rất nhiều thí dụ khác, trong đó có thí dụ hợp với hoàn cảnh của
chính mình. Quả thật, nếu có đức tin sống động, ai cũng có thể bước đi trên mặt
nước giữa bao sóng gió của cuộc đời.
4. Chúa hiện diện trong làn gió hiu hiu
Cách viết của tác giả
bài đọc I (1V 19,9a.11-13a) hàm chứa một bài học sâu sắc về sự hiện diện của
Chúa : Khi ngôn sứ Eâlia đứng trong một hốc núi Horép, ông thấy một luồng
gió mạnh xé núi xé non, nhưng Chúa không ở trong đó ; ông lại thấy một cơn
bão rất mạnh làm cho đất bị động, nhưng Chúa không ở trong bão ; ông còn
thấy lửa, nhưng Chúa cũng không ở trong lửa. Cuối cùng ông thấy một làn gió hiu
hiu, ông được soi sáng cho biết có Chúa ở trong đó, ông liền cung kính lấy khăn
che mặt lại để bước ra khỏi hang diện kiến Thiên Chúa.
Bài học là :
Thiên Chúa không thích hiện diện trong những thứ ồn ào, uy phong, vĩ đại. Ngài
thường hiện diện cách êm ả, âm thầm và nhẹ nhàng trong cái rất bình thường của
đời thường.
Chúng ta không nhận ra
được sự hiện diện của Chúa bởi vì chúng ta cứ mãi tìm Ngài trong những sự phi
thường.
a/ Nếu tin, hãy
buông tay ra
Một người vô thần rất
mê leo núi. Ngày kia trượt chân té ngã lăn từ đỉnh núi xuống. Nhưng may thay
ông bám được một cành cây nằm chơ vơ giữa đỉnh cao và vực thẳm. Giữa lúc chỉ
còn biết chờ chết, một ý nghĩ chợt đến với ông : Tại sao không gọi Chúa đến
cứu giúp. Thế la lấy hết sức lực, người vô thần la lớn : “Lạy Chúa”. Tuy
nhiên bốn bề chỉ có thinh lặng và ông chỉ nghe được tiếng dội của lời kêu van.
Một lần nữa, người vô thần lại kêu xin tha thiết hơn : “Lạy Chúa, nếu quả
thật Chúa hiện hữu thì xin hãy cứu con. Con hứa sẽ tin Chúa và dạy cho những
người khác cũng tin Chúa.” Sau một hồi thinh lặng, bỗng người vô thần nghe một
tiếng vang dậy cả vực thẳm và núi cao : “Gặp hoạn nạn thì ai cũng cầu xin
như thế.” “Không, lạy Chúa, nghìn lần không. Con không giống như những người
khác. Chúa không thấy sao, con đã bắt đầu tin từ khi nghe tiếng Chúa phán. Nào
bây giờ xin Chúa hãy cứu con đi, và con sẽ cao rao danh Chúa cho đến tận cùng
trái đất.” Tiếng ấy trả lời : “Được lắm, Ta sẽ cứu ngươi. Vậy nếu ngươi
tin thì hãy buông tay ra.” Người vô thần thất vọng thốt lên : “Buông tay
ra ư, bộ Chúa tưởng tôi điên sao !” (Trích “Món quà giáng sinh”)
b/ Đức tin lớn lao
Có một bà
nổi tiếng đạo đức, nhân hậu và luôn bình tâm trước mọi thử thách. Một bà khác ở
cách xa ít dặm, nghe nói thì tìm đến, hi vọng học được bí quyết để sống bình
tâm và hạnh phúc. Bà hỏi :
– Thưa bà, có phải bà
có một đức tin lớn lao ?
– Ồ không, tôi không
phải là người có đức tin lớn lao, mà chỉ là người có đức tin bé nhỏ đặt vào một
Thiên Chúa lớn lao.
CT : Anh chị em thân mến
Thiên Chúa là Cha hay
thương xót. Người luôn trợ giúp chúng ta dang lúc chúng ta cần. Chúng ta cùng cảm
tạ Chúa và dâng lời cầu xin.
1- Con thuyền Hội
Thánh thường gặp nhiều phong ba bão táp / Chúng ta hiệp lời cầu xin cho con
thuyền Hội Thánh / luôn được an toàn giữa biển trần gian.
2- Hiện nay / có biết
bao kẻ chịu thiệt thòi do nạn kỳ thị chủng tộc / màu da / ngôn ngữ / Chúng ta
hiệp lời cầu xin cho mọi người / biết tôn trọng quyền lợi / và phẩm giá của những
anh chị em ấy.
3- Đời sống khó khăn /
lại gặp nhiều thất bại hay đau khổ / khiến một số kitô hữu chán nản thất vọng /
mất niềm tin vào Chúa / Chúng ta hiệp lời cầu xin cho những t1in hữu đang gặp
thử thách luôn hiểu rằng / chỉ có Chúa mới giúp họ đạt được thành công và hạnh
phúc.
4- Đức Giêsu đã nói /
“Anh em đừng xao xuyến / nhưng hãy tin vào Thầy” / Chúng ta hiệp lời cầu xin
cho cộng đoàn giáo xứ chúng ta / biết luôn tin tưởng vào tình thương và quyền
năng của Chúa / giữa muôn vàn thử thách gian nan trong cuộc sống thường ngày.
CT : Lạy Chúa, cuộc sống chúng con thường ngày có quá
nhiều buồn phiền và đau khổ, khiến lắm khi chúng con ngã lòng trông cậy. Vậy
xin Chúa thương ban ơn trợ giúp, để dù gặp nghịch cảnh đến đâu đi nữa, chúng
con vẫn luôn gắn bó và tin yêu Chúa. Chúng con cầu xin…
– Trước kinh Lạy
Cha : Thiên Chúa là Cha luôn hiện diện bên cạnh ta, lúc nào Ngài cũng thấy
ta và nghe tiếng ta. Vậy chúng ta hãy cùng nhau dâng lên Ngài lời kinh Lạy Cha.
– Sau kinh Lạy
Cha : “… xin đoái thương cho những ngày chúng con đang sống được luôn
bình an, thoát khỏi mọi nỗi sợ hãi. Nhờ Cha rộng lòng thương cứu giúp…”
Thực là sung sướng khi
được biết Chúa yêu thương luôn hiện diện bên cạnh chúng ta. Chúng ta hãy sống với
Ngài, làm việc với Ngài và kết hợp tâm tình cùng Ngài trong mọi việc, mọi lúc
và mọi nơi.
https://gpcantho.com/soi-chi-do-chua-nhat-19-tn-nam-a/
Lectio Divina: Chúa Nhật XIX Thường Niên (A)
Chủ Nhật 9 Tháng Tám,
2020
Lectio Divina | Lectio Divina Năm
A
Đức Giêsu đi trên mặt
nuớc
Mt 14:22-33
1. Lời nguyện
mở đầu
Lạy Chúa Thánh Thần,
xin Ngài ngự đến, cuộc sống con đang trải qua cơn bão táp, những ngọn gió vị kỷ
đẩy con tới nơi con không muốn đến, nhưng con không thể cưỡng chống lại được sức
mạnh của chúng. Con thì yếu đuối và bị tước mất mọi sức lực. Chúa
là nguồn năng lượng ban cho con sự sống. Chúa là nguồn an ủi của
con, là sức mạnh và là lời khẩn nguyện của con. Lạy Chúa Thánh Thần,
xin Ngài ngự đến, xin mặc khải cho con ý nghĩa của Kinh Thánh, xin ban cho con
lần nữa sự bình an, sự thanh thản và hoan lạc của cuộc sống.
2. Bài
Đọc
a) Chìa
khóa dẫn đến bài đọc:
Chúa Giêsu và các môn
đệ đang ở bên bờ hồ, màn đêm buông xuống, sau khi Chúa làm cho bánh hóa ra nhiều. Một
phần của đoạn Tin Mừng cũng được tìm thấy trong sách Tin Mừng của Máccô
(6:45-52) và sách của Gioan (6:16-21). Cảnh ông Phêrô đi trên nước
(các câu 28-32) chỉ được tìm thấy trong sách Mátthêu. Một số nhà
bình luận cho rằng đó là một vấn đề về việc Chúa Giêsu hiện ra sau khi Phục
Sinh (Lc 24:37). Đó là sự báo trước cho những khó khăn của Giáo Hội
và nhu cầu cho một đức tin lớn hơn về Chúa Giêsu Phục Sinh.
b) Phân
đoạn bài Tin Mừng:
Mt
14:22-23: liên quan đến việc bánh hóa ra nhiều
Mt
14:24-27: Chúa Giêsu đi trên mặt biển
Mt
14:28-32: cảnh ông Phêrô
MT 14:33: lời
tuyên xưng đức tin
c) Phúc
Âm:
22 Khi dân chúng đã ăn no, lập tức Chúa Giêsu giục các
môn đệ trở xuống thuyền mà qua bờ bên kia trước, trong lúc Người giải tán dân
chúng. 23 Giải tán họ xong, Người lên núi cầu nguyện
một mình. Đến chiều tối, Người vẫn ở đó một mình, 24 còn
thuyền thì đã ra giữa biển, bị sóng đánh chập chờn vì ngược gió. 25 Canh
tư đêm tối, Người đi trên mặt biển mà đến với các ông. 26 Thấy
Người đi trên mặt biển, các ông hoảng hồn mà nói rằng: “Ma kìa” và
các ông sợ hãi kêu la lớn tiếng. 27 Lập tức, Chúa
Giêsu nói với các ông rằng: “Hãy yên tâm, Thầy đây, đừng sợ.” 28 Phêrô
thưa lại rằng: “Lạy Thầy, nếu quả là Thầy, thì xin truyền cho tôi đi
trên mặt nước mà đến cùng Thầy.” 29 Chúa
phán: “Hãy đến.” Phêrô xuống khỏi thuyền bước đi trên mặt
nước mà đến cùng Chúa Giêsu. 30 Khi thấy gió mạnh,
ông sợ hãi và sắp chìm xuống nên la lên rằng: “Lạy Thầy, xin cứu
tôi.” 31 Lập tức, Chúa Giêsu giơ tay nắm lấy ông mà
nói: “Người hèn tin, tại sao mà nghi ngờ?” 32 Khi
cả hai đã lên thuyền thì gió liền yên lặng. 33 Những
người ở trong thuyền đến lạy Người mà rằng: “Thật, Thầy là Con Thiên
Chúa!”
3. Giây
phút thinh lặng cầu nguyện:
Ước ao giữ im lặng và
lắng nghe tiếng Chúa.
Một vài câu hỏi gợi
ý:
Trong những khoảnh khắc
đen tối và bão tố nội tâm, tôi phản ứng như thế nào? Sự hiện diện và
sự thiếu vắng của Chúa đã được tổng hợp trong tôi như thế nào? Việc
cầu nguyện cá nhân và tâm tình với Chúa hiện diện ở nơi nào trong tôi?
Chúng ta cầu xin gì với
Chúa trong đêm đen? Một phép lạ, để Người cứu chúng ta? Một
đức tin mạnh mẽ hơn? Trong trường hợp tương tự như ông Phêrô, tôi sẽ
có thái độ như thế nào?
4. Suy Niệm
Lời dẫn giải tóm tắt
22 Khi dân chúng đã ăn no, lập tức Chúa Giêsu giục
các môn đệ trở xuống thuyền mà qua bờ bên kia trước, trong lúc Người giải tán
dân chúng.
Việc bánh được hóa ra
nhiều (14:13-21) có thể đã khiến trong lòng các môn đệ sự mong đợi chiến thắng
vinh hiển của Nước Thiên Chúa. Vì thế, Chúa Giêsu giục các môn đệ rời
khỏi nơi ấy ngay. Người “bắt buộc”, thường là một động từ có ý nghĩa
mạnh mẽ. Dân chúng ca ngợi Chúa Giêsu như một vị Tiên Tri (Ga
6:14-15) và ước muốn khiến Người trở thành một người lãnh đạo chính trị. Các
môn đệ dễ bị lôi cuốn vào việc này (Mc 6:52; Mt 16:5-12), họ có nguy cơ để cho
mình bị lôi cuốn bởi sự nhiệt thành của dân chúng. Các môn đệ phải từ
bỏ tình trạng này.
23 Giải tán họ xong, Người lên núi cầu nguyện một
mình. Đến chiều tối, Người vẫn ở đó một mình.
Chúa Giêsu nhận thấy
Người đứng trước một tình huống trong đó đám đông người Galilê trở nên nhiệt
tình vì phép lạ và có nguy cơ không hiểu Sứ Vụ của Người. Vào thời
điểm rất quan trọng này, Chúa Giêsu thu mình trong lời cầu nguyện một mình,
trong vườn Cây Dầu (Mt 26:36-46).
24 còn thuyền thì đã ra giữa biển, bị sóng đánh chập
chờn vì ngược gió.
Trong câu Tin Mừng
này, khi con thuyền được nhắc đến, không có Đức Giêsu, trong sự nguy nan, có thể được
xem như gần với câu 32 sự nguy nan chấm dứt khi Chúa Giêsu và Phêrô bước chân
vào trong thuyền.
25 Canh tư đêm tối, Người đi trên mặt biển mà đến với
các ông.
Chúa Giêsu hiện ra với
các môn đệ của mình trong một cách phi thường. Người vượt qua những
hạn chế của loài người, Người có thẩm quyền tác tạo. Người hành động
như chỉ có Thiên Chúa mới có thể làm được (Gióp 9:8; 38:16).
26 Thấy Người đi trên mặt biển, các ông hoảng hồn
mà nói rằng: “Ma kìa” và các ông sợ hãi kêu la lớn tiếng.
Các môn đệ đang chống
chỏi với thuyền ngược gió, các ông đã sống qua một ngày rất đáng ghi nhớ và giờ
đây là một đêm thức trắng. Vào ban đêm (khoảng từ ba đến sáu giờ
sáng), ngay giữa biển, các ông đã hoảng sợ khi thấy có người đang tiến tới về
phía mình. Các ông đã không nghĩ đó có thể là Đức
Giêsu. Nhãn quan của các ông quá ư là con người, và các ông tin vào
ma quỷ (Lc 24:37). Tuy nhiên Chúa Phục Sinh đã khống chế được những
chao đảo hiện diện bởi những đợt sóng của biển cả.
27 Lập tức, Chúa Giêsu nói với các ông rằng: “Hãy
yên tâm, Thầy đây, đừng sợ!”
Sự hiện diện của Đức
Giêsu xua tan tất cả những nỗi sợ hãi (9:2-22). Bằng lời nói “Thầy
đây”, Chúa nói lên danh tính của Người (Es 3:14) và thể hiện quyền năng của
Thiên Chúa (Mc 14:62; Lc 24:39; Ga 8:58; 18:5-6). Sợ hãi được khắc
phục bởi đức tin.
28 Phêrô thưa lại rằng: “Lạy Thầy, nếu
quả là Thầy, thì xin truyền cho tôi đi trên mặt nước mà đến cùng Thầy.”
Ông Phêrô có vẻ như muốn
có thêm một lời xác nhận nữa về sự hiện diện của Chúa Giêsu. Ông cầu
xin một phép lạ.
29 Chúa phán: “Hãy đến.” Phêrô
xuống khỏi thuyền bước đi trên mặt nước mà đến cùng Chúa Giêsu.
Tuy nhiên, ông Phêrô
đã sẵn sàng để chấp nhận rủi ro, bước ra khỏi thuyền và thử đi trên mặt nước
trong lúc đang bị các con sóng và gió to đánh chập chờn (câu
24). Ông chấp nhận sự rủi ro vì tin tưởng vào Lời Chúa: “Hãy đến”.
30 Khi thấy gió mạnh, ông sợ hãi và sắp chìm xuống
nên la lên rằng: “Lạy Thầy, xin cứu tôi.”
Lòng kiên trì cũng thật
cần thiết trong sự chọn lựa đức tin. Các cơn gió ngược thì rất nhiều,
và có nguy cơ làm nhận chìm ông. Lời cầu nguyện nài van đã cứu
ông.
31 Lập tức, Chúa Giêsu giơ tay nắm lấy ông mà
nói: “Người hèn tin, tai sao mà nghi ngờ?”
Phêrô đã không bị bỏ
rơi trong sự yếu đuối của ông. Trong cơn bão táp của đời sống người
Kitô hữu, chúng ta không đơn độc. Thiên Chúa không bỏ rơi chúng ta
ngay cả những khi dường như Người vắng mặt và không ra tay.
32 Khi cả hai đã lên thuyền thì gió liền yên lặng.
Ngay khi Chúa Giêsu
lên thuyền thì các quyền lực của sự dữ tan biến. Các quyền lực của địa
ngục sẽ không khống chế được điều ấy.
33 Những người ở trong thuyền đến lạy Người mà rằng: “Thật,
Thầy là Con Thiên Chúa!”
Giờ đây là lúc tuyên
xưng đức tin đã được chuẩn bị trong các thời gian trước với việc bánh hóa ra
nhiều, được thanh tẩy với kinh nghiệm phát xuất từ Bánh Hằng Sống (Ga
6:1-14). Bấy giờ Phêrô cũng có thể xác nhận anh em ông trong đức
tin, sau cuộc thử thách.
5. Dành cho
những ai muốn tìm hiểu sâu hơn trong bài Tin Mừng
Đức Giêsu, con người
của cầu nguyện
Chúa Giêsu cầu nguyện
trong sự cô tịch và vào ban đêm (Mt 14:23; Mc 1:35; Lc 5:16), trong bữa ăn (Mt
14:19; 15:36; 26:26-27). Vào các dịp có việc quan trọng: chịu
Phép Rửa (Lc 3:21), trước khi tuyển chọn Nhóm Mười Hai (Lc 6:12) trước khi giảng
dạy cách cầu nguyện (Lc 11:1; Mt 6:5), trước khi tuyên xưng mình là Đấng Kitô của
Thiên Chúa (Lc 9:18); trong lúc Biến Hình (Lc 9:28-29), trong vườn Cây Dầu (Mt
26:36-44), trên Thập Giá (Mt 27:46; Lc 23:46). Người cầu nguyện cho
những kẻ hành quyết Người (Lc 23:34); cho Phêrô (Lc 22:32), cho các môn đệ và
cho những kẻ sẽ theo Người (Ga 17:9-24). Người cũng cầu nguyện cho
chính mình (Mt 26:39; Ga 17:1-5; Dt 5:7). Người dạy cách cầu nguyện
(Mt 6:5). Người bày tỏ mối quan hệ trường cửu với Chúa Cha (Mt
11:25-27), biết chắc rằng Chúa Cha sẽ không bao giờ bỏ Người trơ trọi một mình
(Ga 8:29), và luôn luôn nghe lời Chúa Cha (Ga 11:22-42; Mt
26:53). Người đã hứa (Ga 14:16) sẽ tiếp tục cầu bầu trên thiên đàng
(Rm 8:34; Dt 7:25; 1Ga 2:1).
6. Cầu Nguyện: Thánh
Vịnh 33
Tôi sẽ không ngừng
chúc tụng CHÚA,
câu hát mừng Người chẳng ngớt trên môi.
Linh hồn tôi hãnh diện vì CHÚA
xin các bạn nghèo nghe tôi nói mà vui lên.
Hãy cùng tôi ngợi khen
ĐỨC CHÚA,
ta đồng thanh tán tụng danh Người.
Tôi đã tìm kiếm CHÚA,
và Người đáp lại,
giải thoát cho khỏi mọi nỗi kinh hoàng.
Ai nhìn lên CHÚA sẽ vui tươi hớn hở,
không bao giờ bẽ mặt hổ ngươi.
Kẻ nghèo này kêu lên và CHÚA đã nhậm lời,
cứu cho khỏi mọi cơn nguy khốn.
Sứ thần của CHÚA đóng trại chung quanh
để giải thoát những ai kính sợ Người.
Hãy nghiệm xem CHÚA tốt lành biết mấy:
hạnh phúc thay kẻ ẩn náu bên Người!
Kính sợ CHÚA đi, đoàn dân thánh hỡi,
vì ai kính sợ Người chẳng thiếu thốn chi.
7. Chiêm Niệm
Lạy Chúa Giêsu, đôi
khi chúng con có đầy sự nhiệt tình và quên rằng Chúa là nguồn mạch sự hân hoan
của chúng con: trong những giờ khắc đau buồn chúng con đã không tìm
kiếm Chúa hoặc chúng con chỉ muốn sự can dự kỳ diệu của Chúa. Giờ
đây chúng con biết rằng Chúa không bao giờ bỏ rơi chúng con, và chúng con không
nên sợ hãi. Sự cầu nguyện cũng là sức mạnh của chúng
con. Xin Chúa hãy gia tăng đức tin cho chúng con, chúng con đã sẵn
sàng xông pha mạo hiểm mạng sống chúng con cho Nước Chúa.
https://dongcatminh.org/event/lectio-divina-chua-nhat-xix-thuong-nien-a/
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét