04/11/2017
Thứ Bảy đầu tháng, tuần 30 thường niên
Thánh Carôlô Borômêô, giám mục.
Lễ nhớ
* Thánh nhân sinh năm 1538
tại Arôna, miền Lom-ba-đi-a. Sau khi đã học xong luật đạo luật đời, người được cậu là Đức Giáo Hoàng Piô IV nhận vào hàng Hồng Y, rồi được đặt làm Giám Mục Milanô. Người ra sức thể hiện gương mẫu một Giám Mục như đã được Công Đồng Trentô nêu lên. Người cố công cải tổ hàng giáo sĩ, lập các công đồng miền và các chủng viện. Người cũng canh tân phong hóa của các tín hữu bằng cách thăm viếng họ, trình bày cho họ biết thế nào là sống trung thành thật sự với Hội Thánh. Người qua đời ngày 03 tháng 11 năm 1584.
Bài Ðọc I: (Năm I) Rm
11, 1-2a. 11-12. 25-29
"Nếu sự bỏ rơi
người Do-thái là sự giao hoà của thế giới, thì đâu là cái lợi, nếu không phải
là sự sống lại từ cõi chết?"
Trích thư Thánh Phaolô
Tông đồ gửi tín hữu Rôma.
Anh em thân mến, chớ
thì Thiên Chúa đã bỏ rơi dân Người rồi sao? Hẳn là không. Vì chính tôi cũng là
người Israel, miêu duệ của Abraham, thuộc chi họ Bengiamin. Thiên Chúa không từ
bỏ dân Người mà Người đã chiếu cố trước.
Vậy tôi xin hỏi: Chớ
thì họ đã vấp chân đến nỗi ngã xuống rồi sao? Hẳn là không. Nhưng vì lỗi lầm của
họ mà Dân ngoại được ơn cứu độ, để họ ganh đua với những kẻ ấy. Nếu lỗi lầm của
họ làm cho thế giới nên giàu có, và sự thiếu thốn của họ làm cho Dân ngoại được
phú túc, thì sự dư đầy của họ còn lợi nhiều hơn biết bao.
Anh em thân mến, tôi
không muốn để anh em không hay biết mầu nhiệm này (để anh em không tự cho mình
là những kẻ khôn ngoan): là một phần dân Israel cứng lòng mãi cho đến khi toàn
thể Dân ngoại nhập giáo, và bấy giờ toàn thể Israel cũng sẽ được cứu độ, như có
lời chép rằng: "Từ Sion có Ðấng Cứu độ sẽ đến mà cất sự vô đạo khỏi
Giacóp. Và đó là giao ước Ta ký kết với họ, khi Ta xoá bỏ tội lỗi của họ".
Xét theo Tin Mừng thì
họ thật là kẻ thù nghịch vì anh em, nhưng xét theo kén chọn, thì họ là những
người rất được yêu thương vì các tổ phụ. Bởi vì Thiên Chúa ban ân huệ và kêu gọi
ai, Người không hề hối tiếc.
Ðó là lời Chúa.
Ðáp Ca: Tv 93, 12-13a.
14-15. 17-18
Ðáp: Chúa sẽ không loại trừ dân tộc của Chúa (c. 14a).
Xướng: 1) Lạy Chúa,
phúc thay người được Ngài dạy bảo, và giáo hoá theo luật pháp của Ngài, hầu cho
họ được thảnh thơi trong những ngày gian khổ. - Ðáp.
2) Vì Chúa sẽ không loại
trừ dân tộc, và không bỏ rơi gia nghiệp của Ngài. Nhưng sự xét xử sẽ trở lại đường
công chính, và mọi người lòng ngay sẽ thuận tình theo. - Ðáp.
3) Nếu như Chúa chẳng
phù trợ con, trong giây phút hồn con sẽ ở nơi yên lặng. Ðang lúc con nghĩ rằng
"Chân con xiêu té", thì, lạy Chúa, ân sủng Ngài nâng đỡ thân con. -
Ðáp.
Alleluia: Tv 147, 12a
và 15a
Alleluia, alleluia! -
Giêrusalem, hãy ngợi khen Chúa, Ðấng đã sai Lời Người xuống cõi trần ai. -
Alleluia.
Phúc Âm: Lc 14, 1. 7-11
"Hễ ai nhắc
mình lên, sẽ phải hạ xuống, và ai hạ mình xuống, sẽ được nhắc lên".
Tin Mừng Chúa Giêsu
Kitô theo Thánh Luca.
Khi ấy, Chúa Giêsu vào
nhà một thủ lãnh các người biệt phái để dùng bữa, và họ dò xét Người. Người nhận
thấy cách những kẻ được mời chọn chỗ nhất, nên nói với họ dụ ngôn này rằng:
"Khi có ai mời
ngươi dự tiệc cưới, ngươi đừng ngồi vào chỗ nhất, kẻo có người trọng hơn ngươi
cũng được mời dự tiệc với ngươi, và chủ tiệc đã mời ngươi và người ấy, đến nói
với ngươi rằng: "Xin ông nhường chỗ cho người này", bấy giờ ngươi sẽ
phải xấu hổ đi ngồi vào chỗ rốt hết. Nhưng khi ngươi được mời, hãy đi ngồi vào
chỗ rốt hết, để khi người mời ngươi đến nói với ngươi rằng: "Hỡi bạn, xin
mời bạn lên trên", bấy giờ ngươi sẽ được danh dự trước mặt những người dự
tiệc.
"Vì hễ ai nhắc
mình lên, sẽ phải hạ xuống, và ai hạ mình xuống, sẽ được nhắc lên".
Ðó là lời Chúa.
Suy Niệm: Con Ðường
Khiêm Hạ
Trong Tin Mừng hôm
nay, Chúa Giêsu dạy chúng ta sống khiêm tốn. Lấy câu chuyện chỗ ngồi trong bàn
tiệc như một bài dụ ngôn, Chúa Giêsu muốn mạc khải cho chúng ta tín hữu Kitô điều
thâm sâu trong đạo: "Ai tôn mình lên sẽ bị hạ xuống, còn ai hạ mình xuống
sẽ được tôn lên". Với châm ngôn này, Chúa Giêsu muốn đặt con người ra trước
mặt Thiên Chúa. Thật thế, tất cả phẩm giá con người có được đều bởi Thiên Chúa
mà ra. Từ sự sống thể lý đến các phẩm tính tinh thần, từ giá trị cho đến những
thành đạt trong cuộc sống và nhất là những nhân đức con người tôi luyện được. Tất
cả đều nhờ bởi ơn Chúa. Nhân câu chuyện ngồi trong bàn tiệc mà thực khách hầu hết
là những người biệt phái, vốn hám danh và tự mãn, Chúa Giêsu hẳn muốn nhắc đến
thói giả nhân giả nghĩa và kiêu ngạo của họ. Với những thực hành tôn giáo như
ăn chay, cầu nguyện, bố thí mà họ chuyên cần thực thi, những người biệt phái dễ
lên mặt khinh thị những thành phần thấp hèn trong xã hội. Chúa Giêsu đưa họ trở
về với chân lý của con người. Con người chỉ thực sự sống cho ra người khi biết
nhận ra giá trị đích thực của mình trong tương quan với Thiên Chúa. Và nhận ra
giá trị của mình cũng có thể là nhận ra sự hư không và thân phận hoàn toàn lệ
thuộc vào Thiên Chúa. Ðây chính là tâm tình cơ bản của Mẹ Maria. Chính khi nhận
ra mình là người tôi tớ trước mặt Thiên Chúa mà Mẹ đã nên cao trọng. Mẹ đã
khiêm hạ trước mặt Thiên Chúa cho nên đã được Thiên Chúa nâng lên. Nguyện xin Mẹ
Maria cầu bầu cho chúng ta cũng dõi bước theo Mẹ trên con đường khiêm hạ ấy.
(Trích trong ‘Mỗi Ngày
Một Tin Vui’)
Lời Chúa Mỗi Ngày
Thứ Bảy Tuần 30 TN,
Năm lẻ.
Bài đọc: Rom
11:1-2a, 11-12, 25-29; Lk 14:1, 7-11.
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Cần có thái độ
khiêm nhường trên hành trình đi tìm sự thật.
Thái độ tự mãn và kiêu
ngạo gây ra rất nhiều tai hại cho con người trong mối tương quan với Thiên Chúa
và với tha nhân: Với Thiên Chúa, thái độ tự mãn làm con người không nhận ra sự
thật Thiên Chúa muốn mặc khải và dạy dỗ con người; nó cũng ngăn cản con người
nhận ra tội lỗi của mình và nài xin lòng thương xót của Thiên Chúa. Với tha
nhân, thái độ kiêu ngạo làm con người không học hỏi được những điều hay lẽ phải
từ tha nhân, và làm cho con người tức tối khó chịu khi không được những gì tha
nhân có. Nó cũng ngăn cản không cho con người tìm thấy được bình an thực sự cho
tâm hồn.
Các Bài Đọc hôm nay tập
trung trong việc con người phải biết khiêm nhường tự hạ trong mối liên hệ với
Thiên Chúa và với tha nhân. Trong Bài Đọc I, vì quá tự mãn với tước vị làm con
Thiên Chúa và quá hãnh diện với Lề Luật, nhiều con cái Israel đã mù quáng và
khước từ Đức Kitô, Đấng Thiên Chúa gởi tới để cứu độ thế gian; vì thế, ơn cứu độ
được mở rộng cho tất cả Dân Ngoại. Tuy nhiên, khi thấy Dân Ngoại được Thiên
Chúa yêu thương và thu nhập vào Dân Thánh, người Do-thái sẽ biết khiêm nhường,
ăn năn trở lại, và tin vào Đức Kitô. Sau cùng, mọi người đều có thể hưởng ơn cứu
độ. Thánh Phaolô cũng đề phòng các tín hữu Dân Ngoại đừng kiêu căng lên mặt
khinh thường người Do-thái; Thiên Chúa sẽ không rút lại những gì đã giao ước với
họ. Trong Phúc Âm, Chúa Giêsu khuyên các môn đệ hãy có thái độ khiêm nhường
trong việc giao tiếp với tha nhân, điển hình là hãy chọn chỗ thấp nhất mỗi khi
đi họp hành hay dự tiệc; để tránh bẽ mặt khi chỗ ngồi vào đã được dành riêng
cho người khác.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I: Mầu nhiệm cứu độ của Thiên Chúa
1.1/ Kế hoạch cứu độ của
Thiên Chúa được mở rộng cho Dân Ngoại: Thánh
Phaolô rất trăn trở và đau khổ về sự khước từ và đóng đinh Đức Kitô của dân tộc
Do-thái, Ngài muốn tìm hiểu lý do tại sao điều này xảy ra.
Nhìn lại lịch sử
Do-thái, nhiều lần Thiên Chúa đã bỏ mặc con cái Israel để ngoại bang dày xéo,
vì họ cứng lòng không chịu sửa đổi cuộc sống và cứ ngông cuồng sống trong tội lỗi
của họ. Nhưng rồi Thiên Chúa lại ra tay cứu chuộc nhóm người còn lại, cho họ hồi
hương để tái thiết quốc gia và xây dựng lại Đền Thờ; sau khi họ đã nhận ra lầm
lỗi, ăn năn trở lại, và kêu cầu lòng thương xót của Thiên Chúa. Trường hợp họ cứng
lòng và từ chối không tin Đức Kitô cũng thế, Thiên Chúa mở lòng Dân Ngoại để họ
tin vào Đức Kitô và được cứu độ. Khi người Do-thái thấy mình đã kiêu ngạo và khờ
dại đánh mất đặc quyền làm con Thiên Chúa và hưởng ơn cứu độ; họ sẽ thức tỉnh
và khiêm nhường tin vào Đức Kitô để hoàn tất chương trình cứu độ của Thiên Chúa
cách tốt đẹp. Như vậy, tất cả những gì xảy ra đều nằm trong sự quan phòng khôn
ngoan của Thiên Chúa.
1.2/ Thiên Chúa dùng Dân
Ngoại để thanh tẩy dân Do-thái: Trong sự
quan phòng khôn ngoan của Thiên Chúa, Ngài đã tiên liệu để tất cả mọi sự xảy ra
là cho lợi ích của con người; ngay cả việc dùng những thói hư tật xấu của con
người để hoán cải con người thành tốt hơn. Thánh Phaolô nêu ra một lý do điển
hình: "Thưa anh em, tôi không muốn anh em chẳng hay biết mầu nhiệm này, để
anh em đừng tự cho mình là khôn, đó là: một phần dân Israel đã ra cứng lòng,
cho đến khi các dân ngoại gia nhập đông đủ." Thiên Chúa dùng sự cứng lòng
của nhiều người Do-thái để mở rộng ơn cứu độ đến các Dân Ngoại; và khi người
Do-thái thấy Dân Ngoại được Thiên Chúa yêu thương và thu nhập vào Dân Thánh, họ
sẽ thức tỉnh và trở lại tin vào Đức Kitô: "Như vậy, toàn thể Israel sẽ được
cứu độ, như có lời chép: Từ núi Sion, vị Cứu Tinh sẽ đến, Người sẽ loại bỏ những
điều vô đạo khỏi nhà Jacob." Trong tiến trình thanh luyện này, dĩ nhiên ai
cứ kiêu ngạo mù quáng trong ý riêng mình, sẽ bị tiêu diệt; nhưng ai biết khiêm
nhường nhận ra sự thật, họ sẽ được hưởng ơn cứu độ của Thiên Chúa.
Thánh Phaolô cũng cẩn
thận đề phòng những ai có thái độ kiêu ngạo khinh khi người Do-thái; vì họ đã
được Thiên Chúa tuyển chọn và làm giao ước với các tổ-phụ. Khi Thiên Chúa đã
ban ơn và kêu gọi, thì Người không hề đổi ý.
2/ Phúc Âm: Ai tôn mình lên sẽ bị hạ xuống; còn ai hạ mình xuống sẽ được
tôn lên.
2.1/ Con người yêu thích
chỗ cao, danh vọng, chức tước: Chúa Giêsu chọn
một ví dụ rất phổ thông để dạy con người bài học khiêm nhường là dành nhau chỗ
ngồi trong tiệc cưới. Khác với thời đại chúng ta hôm nay: chủ tiệc đã phân chia
chỗ ngồi trước, và có người sẵn để đón và hướng dẫn khách vào bàn tiệc; thời của
Chúa mạnh ai nấy ngồi tùy theo sự phán đóan của khách được mời.
Vì chỉ có chủ tiệc là
người duy nhất biết cách sắp xếp chỗ ngồi trong tiệc cưới, các khách được mời
không biết tất cả những khách được mời là ai và địa vị quan trọng thế nào; nên
Chúa Giêsu đề nghị một cách hành xử khôn ngoan: “Khi anh được mời đi ăn cưới,
thì đừng ngồi vào cỗ nhất, kẻo lỡ có nhân vật nào quan trọng hơn anh cũng được
mời, và rồi người đã mời cả anh lẫn nhân vật kia phải đến nói với anh rằng: Xin
ông nhường chỗ cho vị này. Bấy giờ anh sẽ phải xấu hổ mà xuống ngồi chỗ cuối.
Trái lại, khi anh được mời, thì hãy vào ngồi chỗ cuối, để cho người đã mời anh
phải đến nói: Xin mời ông bạn lên trên cho. Thế là anh sẽ được vinh dự trước mặt
mọi người đồng bàn.”
2.2/ Thiên Chúa yêu thích
kẻ khiêm nhường: Theo lời Kinh Magnificat:
“Thiên Chúa triệt hạ người quyền thế xuống khỏi ngai vàng, và nâng cao những
người phận nhỏ.” Chúa Giêsu cũng tuyên bố nhiều lần: “Phàm ai tôn mình lên sẽ bị
hạ xuống; còn ai hạ mình xuống sẽ được tôn lên.” Làm sao con người có thể học
khiêm nhường? Cách hiệu quả nhất là học để biết sự thật về Thiên Chúa, về mình,
và về tha nhân:
(1) Biết Thiên Chúa: Tất
cả là của Chúa, chẳng có gì là của con người. Nếu là của Chúa ban, làm sao con
người có thể kiêu ngạo trước mặt Ngài? Hơn nữa, mạng sống con người nằm trong
tay Chúa; khi tới giờ Chúa cất đi, con người có thể cưỡng lại được chăng?
(2) Biết mình: Những
kiến thức mình biết hay những gì mình có thật nhỏ nhoi so với kiến thức và tài
sản của nhân lọai. Những gì mình nghĩ đã làm được chẳng thấm vào đâu so với bao
nhiêu công trình quan trọng của người khác.
(3) Biết tha nhân: Rất
nhiều những bậc vĩ nhân và thánh nhân tài giỏi, thánh thiện đã sống một cuộc đời
khiêm nhường. Đức Mẹ Maria tuy là Mẹ Thiên Chúa đã nhận mình chỉ là nữ tỳ hèn mọn;
chỉ vì Thiên Chúa đã đóai thương nhìn tới, nên mọi đời đã khen Mẹ diễm phúc.
Thánh Thomas Aquinas, tác giả của tác phẩm nổi tiếng, Summa Theologiae, đã từ
chối không viết nữa. Lý do như ngài thú nhận: tất cả những gì tôi đã viết ra chỉ
là rơm rác so với sự thật nơi Thiên Chúa. Nếu các bậc vĩ nhân biết sống khiêm
nhường như thế, chúng ta là ai mà dám kiêu ngạo?
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
- Cách hành xử khôn
ngoan trong cuộc sống là cứ khiêm nhường chọn chỗ hèn hạ nhất. Một khi đã ngồi
chỗ rốt hết, chúng ta sẽ không sợ bị mất mặt hay tranh giành của bất cứ ai; và
như thế là có sự bình an trong tâm hồn.
- Để học khiêm nhường
đích thực, chúng ta cần học biết sự thật về Thiên Chúa, về mình, và về tha
nhân. Một khi đã biết sự thật, chúng ta sẽ biết chỗ đứng của chúng ta trong mối
tương quan với Thiên Chúa và với tha nhân.
Linh mục Anthony
Đinh Minh Tiên, OP
04/11/2017 - THỨ BẢY ĐẦU THÁNG TUẦN 30 TN
Th. Ca-rô-lô Bô-rô-mê-ô, giám mục
Lc 14,1.7-14
NHÂN VẬT QUAN TRỌNG
“Phàm ai tôn mình
lên sẽ bị hạ xuống; còn ai hạ mình xuống sẽ được tôn lên.” (Lc 14,14)
Suy niệm: Trong các hội
nghị, đám tiệc, người ta rất chú trọng đến việc xếp chỗ ngồi, trong đó không thể
thiếu những ghế đặc biệt gọi là ghế VIP: ghế dành cho những nhân vật quan trọng
(Very Important Person), những người có chức vị cao, có vai trò quan trọng
trong tổ chức, những nhân vật danh tiếng trong xã hội. Thế nhưng, càng ngày
càng có nhiều người được gán cho danh hiệu VIP này: ngôi sao ca nhạc, bóng đá,
các đại gia… Ngoài ra, còn có những VIP tự xưng, tự tạo cho mình danh hiệu ấy bằng
cách chơi xe sang, xây biệt phủ, sắm hàng hiệu đắt tiền. Thiên Chúa lại có một
cách khác xếp chỗ cho thực khách trong bữa tiệc của Ngài: “Ai tôn mình lên, sẽ
bị hạ xuống; còn ai hạ mình xuống sẽ được tôn lên.”
Mời Bạn: Thời nào người ta cũng
thích người khiêm nhường hơn người kiêu ngạo. Chúa cũng thế. Mẹ Ma-ri-a là
khuôn mẫu tuyệt vời về đức khiêm nhường. Mẹ chân nhận mình chỉ là nữ tỳ của
Chúa và được Chúa nâng lên làm Mẹ Đức Giê-su và muôn đời Mẹ được khen là người
diễm phúc nhất. Chúng ta cũng hãy để cho Chúa sắp xếp chỗ của mình trong bữa tiệc
Nước Trời, vì đó là chỗ tốt nhất Chúa dành cho chúng ta.
Sống Lời Chúa: Suy gẫm lời sách Huấn Ca
3,17-18: “Con ơi, hãy hoàn thành việc của con cách nhũn nhặn, con sẽ được mến
yêu hơn người hào phóng. Càng làm lớn, con càng phải tự hạ, như thế con sẽ làm
đẹp lòng Đức Chúa.”
Cầu nguyện: Lạy Chúa, Chúa
yêu thích người khiêm nhường. Xin nhắc nhở chúng con nhìn nhận sự thật về mình
như Đức Ma-ri-a và chân nhận sự yếu hèn mỏng manh của chúng con.
(5 Phút Lời Chúa)
Ngồi chỗ cuối (4.11.2017 – Thứ bảy Tuần 30 Thường niên)
Kitô hữu vẫn phải đối diện với cám dỗ của tham vọng và quyền uy. Ngấm ngầm hay lộ liễu, những tranh giành ảnh hưởng vẫn xảy ra.
Suy niệm:
Khi thấy các khách dự
tiệc có khuynh hướng chọn ngồi chỗ nhất,
Đức Giêsu đưa ra một lời
khuyên đối với họ (cc. 8-10).
Mới nghe những lời khuyên
này,
ta có cảm tưởng đây chỉ
là những lời dạy cách ứng xử khôn khéo.
Nên chọn ngồi chỗ cuối,
vì nếu chủ tiệc sắp xếp
lại chỗ ngồi theo thứ bậc,
bạn có cơ hội được mời
lên chỗ trên.
Thà ngồi dưới rồi được
đưa lên, còn hơn ngồi trên mà bị kéo xuống.
Như thế ngồi chỗ cuối rốt
cuộc chỉ là một giả vờ,
để che dấu tham vọng muốn
được ngồi lên trên.
Ngồi chỗ cuối chỉ là để
tránh một xấu hổ, sỉ nhục,
và nhắm đến một vinh dự
trước mặt mọi người đồng bàn (cc. 9-10).
Đức Giêsu có ý khuyên dạy
người ta như thế không?
Chắc là không.
Qua dụ ngôn đơn sơ và có
thể gây hiểu lầm trên đây (c. 7),
Đức Giêsu muốn nói với
khách dự tiệc một điều quan trọng hơn nhiều.
Bài ca Magnificat đã nói
đến một sự đảo ngược lớn lao sẽ xảy ra:
Chúa dẹp tan kẻ kiêu
căng, hạ bệ người quyền thế, đuổi kẻ giàu sang,
nhưng nâng cao kẻ khiêm
nhường, ban dư đầy cho người đói (1, 51-53).
Các Mối Phúc cho và Khốn
cho cũng nói lên sự đảo ngược này.
Phúc cho người nghèo,
người đói, người khóc than.
Khốn cho người giàu,
người no, người được ca tụng (6, 20-26).
Dụ ngôn Ladarô và ông nhà
giàu là một minh họa về điều đó (16, 19-31).
Trong câu cuối của bài
Tin Mừng hôm nay,
Đức Giêsu cũng nói lên sự
đảo ngược ấy khi Nước Thiên Chúa đến.
“Ai tôn mình lên sẽ bị hạ
xuống.
Còn ai hạ mình xuống sẽ
được tôn lên” (c. 11).
Bị hạ xuống trong bữa
tiệc, thật là điều hổ nhục.
Nhưng bị Thiên Chúa hạ
xuống trong ngày sau hết thì kinh khủng hơn nhiều.
Nỗi hổ nhục sẽ muôn đời
còn mãi.
Để thực hành lời khuyên
của Đức Giêsu cho đúng đắn,
thánh Basiliô cho ta một
soi sáng như sau:
“Chúng ta phải để cho chủ
tiệc lo chuyện xếp chỗ các khách mời.
Như thế chúng ta mới nâng
đỡ lẫn nhau trong nhẫn nhục và bác ái,
đối xử với nhau trong sự
kính trọng,
xa tránh mọi tìm kiếm hư
danh và khoe khoang.
Chúng ta không giả vờ
khiêm tốn.
Bởi lẽ thích tranh chấp
và cãi vã là dấu hiệu kiêu ngạo
còn lớn hơn chuyện ngồi
ghế đầu khi phải ngồi chỉ vì vâng phục.”
Kitô hữu vẫn phải đối
diện với cám dỗ của tham vọng và quyền uy.
Ngấm ngầm hay lộ liễu,
những tranh giành ảnh hưởng vẫn xảy ra.
Trong lòng, ai cũng nghĩ
mình xứng đáng hơn người khác.
Thèm muốn vinh dự, chức
tước, đã gây bao chia rẽ trong Giáo Hội.
Chỉ mong tôi thực sự hạ
mình trước anh em tôi.
Cầu nguyện:
Lạy Chúa Giêsu, vì con bé nhỏ,
nên xin yêu ngài bằng khả năng bé nhỏ của con.
Cho con biết yêu
những công việc bé nhỏ mỗi ngày,
những công việc âm thầm,
những bổn phận mà con làm vì yêu mến.
Cho con biết yêu những hy sinh bé nhỏ mỗi ngày,
vui lòng đón nhận những thánh giá tuy nhỏ,
nhưng làm tim con đau đớn.
Cho con biết yêu tinh thần bé nhỏ của trẻ thơ,
đơn sơ thú nhận mình yếu đuối và bất lực,
sung sướng nương tựa vào duy một mình Chúa.
Hơn nữa, xin cho con can đảm,
dám chọn những gì giúp con trở nên bé nhỏ hơn,
nhờ đó con vui tươi phục vụ mọi người
và hạnh phúc khi thấy Chúa lớn lên trong con.
Mỗi lần bị cám dỗ tự cao,
xin cho con biết ngắm nhìn con đường Chúa đã đi,
con đường bé nhỏ và khiêm hạ.
Ước gì con được làm bạn của Chúa
trên đường từ Bêlem đến Núi Sọ,
và được ở bên Chúa trong Nước Trời. Amen.
Lm Antôn Nguyễn Cao Siêu, SJ
Hãy Nâng Tâm Hồn Lên
4 THÁNG MƯỜI MỘT
Lòng Thương Xót Của
Chúa Cha
Trong lời nguyện hiến
tế của Ngài, Chúa Giêsu xin Chúa Cha gìn giữ các môn đệ cho khỏi ác thần (Ga
17,15). Như vậy, lời nguyện hiến tế vừa ca ngợi sự tốt lành của hiệp nhất, vừa
là lời khẩn xin tha thiết để mọi sự dữ chống lại hiệp nhất đều có thể được thắng
vượt. Do đó, đây cũng là một lời nguyện hoà giải. Sự hoà giải này diễn ra ở những
cấp độ khác nhau: nơi chính bản thân mỗi người, giữa các cá nhân, giữa các Kitô
hữu, giữa người Kitô hữu và những người ngoài Kitô giáo, giữa các dân tộc và
các quốc gia, giữa các khu vực đã phát triển và các khu vực kém phát triển trên
thế giới.
Hoà giải là một kinh
nghiệm sâu xa thuộc lãnh vực tâm linh con người. Trong hình thức cao nhất của
nó, nó là hình ảnh người Cha nhân lành mở rộng vòng tay ôm lấy đứa con bất trị.
Anh ta là nạn nhân của cám dỗ muốn xây dựng một thế giới hoàn toàn bởi sức
riêng mình, bất cần Cha. Cái trống rỗng của sự chọn lựa ấy, nỗi cô đơn nhức nhối
ấy, và hậu quả là phẩm giá của anh cũng chẳng còn … Tất cả đã gây ra những vết
thương cần phải được chữa trị tận căn. Anh cần phải quay về và kinh nghiệm lại
lòng thương xót của Cha. Vâng, sự hoà giải phải cắm rễ sâu trong cuộc sống
chúng ta: hoà giải với Thiên Chúa, với chính mình, với nhau, với các cộng đoàn
Giáo Hội khác, bắt đầu bằng một sự biến đổi sâu xa trong tâm hồn mình.
Hoà giải còn mang một
chiều kích xã hội nữa. Nó vượt qua những rào cản ngăn cách các tầng lớp xã hội
và vượt qua sự xung khắc giữa các quốc gia. Nó tiêu diệt các hình thức kỳ thị đầy
bất công. Trên hết, nó ưu tiên tôn trọng phẩm giá độc đáo của mỗi người và tích
cực bảo vệ các quyền của con người ở bất cứ nơi đâu mà các quyền ấy bị đe doạ.
- suy tư 366 ngày của
Đức Gioan Phaolô II -
Lm. Lê Công Đức dịch từ nguyên tác
LIFT UP YOUR HEARTS
Daily Meditations
by Pope John Paul II
Lời Chúa Trong Gia Đình
Ngày 04-11
Thánh Carôlô
Borrômêô, giám mục
Rm 11, 1-2a. 11-12.
25-29; Lc 14, 1. 7-11.
Lời suy niệm: “Vì phàm ai tôn
mình lên sẽ bị hạ xuống; còn ai hạ mình xuống sẽ được tôn lên.”
Chúa Giêsu nhìn thấy
các thực khách cứ chọn cổ nhất mà ngồi. Nhân cơ hội này Chúa Giêsu dạy cho họ,
cũng như chúng ta ngày hôm nay là phải biết sống khiêm tốn, khiêm nhường bất cứ
ở nơi đâu. Khiêm nhường là nhận biết chính mình với những người hoàn hảo hơn
mình đang hiện diện cùng lúc với mình. Đừng nghĩ mình là người xứng đáng và
quan trọng nhất.
Lạy Chúa Giêsu. Xin cất
khỏi lòng chúng con sự tự cao, kiêu ngạo; nhưng ban cho lòng chúng con luôn biết
hiền lành và khiêm nhượng. Để chúng con ngày càng giống Chúa hơn.
Mạnh Phương
Gương Thánh Nhân
Ngày 04-11
Thánh CARÔLÔ
BORRÔMÊÔ
Giám Mục (1538 -
1584)
Xuất thân từ dòng họ
quí phái Lombardo, thánh Carôlô Borrômêô sinh tại Arôna ngày 2 tháng 10 năm
1538, là con thứ trong gia đình, tuổi trẻ đạo đức đã sớm định hứơng cuộc đời
Ngài để phục vụ Giáo hội, Ngài đạt bằng tiến sĩ luật ở Paris năm 1559, nhưng
tháng giêng năm sau đã triệu vời về Roma. Ở đó Ngài được đặt ngay làm Hồng Y với
những trách và cao trọng trong Giáo hội gồm cả chức vụ Tổng Giám mục Milan, và
dù còn trẻ cũng đã được trao cho trách nhiệm làm quốc vụ khanh tòa thánh.
Trong quyền hạn này,
Ngài kiểm soát mọi giao dịch chính thức của Đức Giáo hoàng, bao gồm nhiều cuộc
đám phán khó khăn liên quan đến việc hoàn thành công đồng Tridentinô từ năm
1560-1564. Công đồng kết thúc, Ngài còn phải lo lắng tới những công chuyện còn
sót lại và mãi tới tháng 9 năm 1565 Ngài mới được đức giáo hoàng cho phép về ở
tại nhiệm sở của mình. Khó khăn lắm mới được trở về Milan, Ngài lại bị triệu hồi
để giúp cậu Ngài bên giường bệnh, và sau đó góp phần chọn lựa đấng kế vị là Đức
Giáo hoàng Piô V. Ngài trở lại Milan vào tháng 4.1566.
Kể từ lúc đó cho đến
khi qua đời, ngày 3.10. 1584, cuộc đời của thánh Carôlô được dành trọn cho giáo
phận với tư cách của một Tổng giám mục. Việc canh tân khẩn thiết nhất trong mục
vụ của vị giám mục tập chú vào sơ đồ canh tân công đồng Tridentinô để ra. Thánh
Carôlô đã trở thành giám mục "kiểu mới" của công đồng Tridentinô,
Ngài đã thành công đến nỗi trở thành gương mẫu và gợi hứng cho toàn thể Giáo hội.
Có lẽ hơn bất cứ một cá nhân nào khác Ngài đã chuyển các sắc lệnh của cộng đồng
ra hành động trong Giáo hội công giáo, Ngài đã thực hiện cuộc canh tân, tổ chức
lại hàng giáo sĩ và đời sống thiêng liêng trong cả địa phận lẫn tỉnh Milan. Nhưng
nỗ lực này được ghi lại đầy đủ chi tiết qua một số qui luật do sáu hội nghị
giáo tỉnh và mười một hội nghị giáo nhận.
Ngài kiên trì viếng
thăm toàn giáo phận rộng rãi bao la được giảng dạy, ban các phép bí tích tới những
làng mạc xa xôi nhất và những vùng thung lũng núi Alpels. Cuộc hồi sinh đạo
công giáo tại Thụy sĩ mà nhiều phần nằm trong quyền hạn của Ngài đã là ảnh hưởng
quyết định của Ngài, Ngài đã thiết lập nhiều học viện và chủng viện, Ngài là
người bạn của dòng tên, dòng thánh Barnaba và nhiều dòng mới thời đó. Chính
Ngài cũng đã thiết lập dòng cho những tu sĩ thánh Ambrôsiô (bây giờ là thánh
Carôlô) để đặc biệt giúp đỡ Ngài. Ngài còn liên hệ một cách chủ động tới cuộc
canh tân dòng cổ. Có một nhóm bất mãn dòng Umiliati là Ngài muốn canh tân và
sau này đã biến mất, đã tìm cách sát hại khi Ngài đang cầu nguyện năm 1569.
Ngài đã khích lệ những
hội đạo đức và tổ chức lại các trường công giáo. Ngài cố gắng bảo tồn nghi thức
thánh Ambrôsiô cho Milan khi nghi thức này bị đe dọa và cố gắng theo gương thánh
Ambrôsiô. Nhưng sự cương quyết không chịu thoả hiệp và sự nghiêm khắc về những
nguyên tắc luân lý đã không khỏi gây nên những chống dối. Sức chống đối không
chỉ từ vài nhóm giáo sĩ và còn từ phía uy quyền thế tục đại diện bởi những nhà
cầm quyền Tây Ban Nha và nghị viện thành phố nữa.
Dầu vậy, như một thánh
nhân và một nhà canh tân, thánh Borrômêô không đòi những người khác điều gì mà
chính Ngài đã thi hành. Đời sống cầu nguyện và bỏ mình của Ngài còn tân tiến với
những nỗ lực mục vụ. Tai họa dịch hạch năm 1576 đến 1578 cho thấy sự hy sinh xả
kỷ tột cùng của Ngài, Ngài đã hiến mình làm hiến tế, bô thí tất cả những gì
Ngài có như động sản, áo quần; lột bỏ những màn trướng để phủ che những người bất
hạnh, chính Ngài cũng ngủ trên sàn nhà, Ngài gọi các linh mục và tu sĩ đến, chỉ
định cho họ những ngả đường để giải tội cho nhưng bênh nhân, an ủi và chuẩn bị
cho họ chết lành. Để những người hấp hối có thể tham dự thánh lễ, Ngài cho dựng
những bàn thờ nơi các ngã tư. Thánh giá mọc lên khắp nơi cho mọi người nhìn thấy.
Chuông nhà thờ reo vang, những bản thánh ca được hát lớn trong mỗi gia đình vào
giờ nhất định.
Như thế, bệnh nhân được
tham dự vào đời sống cộng đoàn, thành phố thoát khỏi cảnh tang thương vô vọng để
sống như trong một tu viện. Đức tổng giám mục đến với người bị dịch hạch, những
trẻ em lăn lóc bên xác mẹ, Ngài cuốn áo choàng mang về nhà. Người ta tổ chức những
cuộc đi chân không theo đám rước tay cầm chặt thánh giá. Cuối cùng khi tai họa
chấm dứt, Đức Hồng y đã xác tín rằng: dù cho có bao nhiêu nạn nhân, đoàn chiên
Ngài phải cảm ơn Thiên Chúa vì cơn thử thách đã đổi mới các tâm hồn.
Nhiều dịp khác cũng
cho thấy sáng kiến và lòng tận tâm của thánh nhân, Milan nhiều lần bị nạn đói,
thánh Carôlô cho trồng bắp, tổ chức những bữa cháo nghèo, lập các nhà từ thiện.
Nhờ Ngài, những người giàu có nên quảng đại hơn. Thánh nhân đã không tìm nghĩ
ngơi sau những nỗ lực không ngừng cho công việc bác ái và mục vụ. Mỗi lúc đêm về
người ta còn thấy Ngài tiến vào nhà nguyện để đọc kinh suy gẫm. Tới cuối đời,
Ngài còn tìm tòi học hỏi, không lãng quên sách thánh, Ngài thích đọc sách cổ,
sách thuốc và sách chiêm tinh Ả Rập. Ngài rất ưa thích nghệ thuật và nếu phải
bán bộ sưu tầm của Ngài đi, thì đây là một hy sinh lớn lao cho Ngài.
Không nghỉ ngơi, thánh
Carôlô Borrômêô giống như một người nghèo không bao giờ biết đến nghỉ ngơi. Cơn
bệnh đến, thánh nhân bất động, mắt nhắm nghiền. Vài người nói: "Kìa cơn mê
của giám mục thánh Modène". Vào những ngày cuối đời, nhắm mắt lại để người
ta tưởng Ngài ngủ và như thế có thể hồi tâm cầu nguyện mà không bị lo ra, Ngài
cười khi người ta khuyên Ngài đừng sợ chết. Rồi sau khi lãnh nhận các bí tích
sau hết, Ngài lịm vào trong sự tôn thờ.
Tin loan báo cái chết
của thánh Carôlô Borrômêô đã làmcho cả Milan đau đớn. Sủ gia viết truyện đời
Ngài nói: "Đêm ấy, ít có ai ngủ được". Đức Phaolô V đã phong thánh
cho Ngài ngày 10 tháng 11 năm 1610.
(daminhvn.net)
04 Tháng Mười Một
Quo Vadis, Domine?
Ðêm trước ngày vào
cơ mật viện để bầu Giáo Hoàng, Hồng Y Karol Wojtyla đã chuẩn bị hành lý để trở
về Krakow, tổng giáo phận của ngài. Thế nhưng, ngài đã không trở lại Krakow nữa. Ngày
thứ hai, 16 tháng 10 năm 1978, vị Hồng Y 58 tuổi này đã được bầu làm Giáo Hoàng
và lấy tên là Gioan Phaolô II. Ngài là vị Giáo Hoàng đầu tiên đến từ Ba Lan, là
vị Giáo Hoàng đầu tiên không phải là người Italia kể từ 450 năm qua, và tính từ
150 năm trở lại, thì ngài là vị Giáo Hoàng trẻ nhất.
Trong khi chuẩn bị
cho bài giảng Chúa Nhật đầu tiên kể từ lúc được bầu làm Giáo Hoàng, Ðức Gioan
Phaolô II đã nghĩ đến tác giả của quyển tiểu thuyết giả sử nổi tiếng "Quo
vadis, Domine?" là ông Henryk Sienkiewicz, một văn sĩ và đồng thời cũng là
một nhà ái quốc Ba Lan. Qua tác phẩm này, vị Giáo Hoàng người Ba Lan đã so
sánh tâm tình của mình với vị Giáo Hoàng đầu tiên là thánh Phêrô như được ghi lại
trong tác phẩm "Quo vadis,Domine?", "Lạy Chúa, Chúa đang đi
đâu?". Theo tác giả quyển tiểu thuyết giả sử, thì có lẽ thánh Phêrô thích ở
lại quanh quẩn bên bờ hồ Genezareth hơn là đến giữa trung tâm của đế quốc La Mã
để gặp không biết bao nhiêu chống đối và bách hại. Giữa lúc vị Giáo Hoàng đầu
tiên toan tình trốn khỏi La Mã để trở về quê hương mình, thì ngài gặp lại Chúa
Giêsu hiện ra đang đi ngược chiều với ngài. Ngạc nhiên về sự xuất hiện của
Chúa, thánh Phêrô đã hỏi: "Quo vadis, Domine?" nghĩa là "Lạy
Chúa, Chúa đang đi đâu?". Và Chúa Giêsu đã trả lời như sau: "Ta đang
đi đến La Mã để chịu đóng đinh một lần nữa". Hiểu được ý Chúa, Phêrô đã
quay trở lại La Mã và ngài ở lại đó cho đến khi chịu đóng đinh.
Hôm nay Giáo Hội kính
nhớ thánh Carolô Borremêô và mừng bổn mạng một cách đặc biệt của Ðức Thánh Cha
Gioan Phaolô II. Mãi mãi tên Carolô gắn liền với tên tuổi và vận mệnh của Ðức
Thánh Cha. Hơn ai hết, ngài phải là người kính nhớ và ghi ơn vị thánh bổn mạng
nhiều nhất.
Tên thánh được đặt cho
chúng ta trong ngày chịu Phép Rửa đánh dấu sự đổi đời quan trọng của chúng ta.
Từ cái chết trong tội lỗi, chúng ta được tái sinh trong sự sống của Chúa. Hướng
đi của chúng ta phải là hướng đi tới Chúa, không thể là bước thụt lùi.
Mang lấy tên thánh
Carolô, Wojtyla đã quyết tâm hướng cuộc đời của mình tiến tới trong phục vụ và
hy sinh như như chính thánh giám mục Carolô Borremêô. Và khi chọn lấy danh hiệu
mới là Gioan Phaolô, vị Giáo Hoàng người Ba Lan cũng quyết tâm tiến tới trên
con đường mà hai vị tiền nhiệm của mình đã vạch ra... Là người Kitô, chúng ta
cũng luôn được mời gọi tiến tới không ngừng trên đường theo chân Chúa Giêsu.
Tên thánh mà chúng ta mang lấy trong ngày Rửa Tội, danh hiệu Kitô mà chúng ta
được đặt cho phải luôn luôn là một nhắc nhở chúng ta về con đường tiến lên ấy.
Chắc chắn con đường ấy không là một con đường rộng thênh thang. Sự tiến lên ấy
không là một đà tiến dễ dàng. Phêrô đã quay trở lại La Mã để chịu đóng đinh...
Thập giá có lẽ đang chờ đợi chúng ta, chúng ta hãy hiên ngang tiến bước vì đó
chính là hướng đi của tất cả những ai mang danh hiệu Kitô.
(Lẽ Sống)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét