Thứ Bảy
sau Chúa Nhật II Mùa Chay
Thứ Bảy
02/03/2013
Bài Ðọc I: Mk 7, 14-15. 18-20
"Chúa ném mọi tội
lỗi chúng tôi xuống đáy biển".
Trích
sách Tiên tri Mikha.
Lạy Chúa, với cây trượng của Chúa, xin chăn
dắt dân Chúa, chăn dắt những con chiên thuộc quyền sở hữu của Chúa, sống lẻ loi
trong rừng, ở giữa núi Carmêlô. Tất cả được chăn dắt ở Basan và Galaad như ngày
xưa. Như ngày ra khỏi Ai-cập, xin tỏ cho chúng con thấy những việc lạ lùng.
Có Chúa nào giống như Chúa là Ðấng dẹp tan mọi
bất công, và tha thứ mọi tội lỗi của kẻ sống sót thuộc về Chúa? Chúa không khư
khư giữ mãi cơn thịnh nộ của mình, vì Chúa ưa thích lòng từ bi. Chúa còn thương
xót chúng tôi, còn dày đạp những bất công của chúng tôi dưới chân Chúa, và ném
mọi tội lỗi chúng tôi xuống đáy biển. Chúa ban cho Giacóp biết sự trung thành
của Chúa và cho Abraham biết lòng từ bi mà Chúa đã thề hứa với tổ phụ chúng tôi
từ ngàn xưa.
Ðó là lời Chúa.
Ðáp Ca: Tv 102, 1-2. 3-4. 9-10.
11-12
Ðáp: Chúa là Ðấng từ bi và hay thương xót (c. 8a).
Xướng: 1) Linh hồn tôi ơi,
hãy chúc tụng Chúa, toàn thể con người tôi, hãy chúc tụng thánh danh Người.
Linh hồn tôi ơi, hãy chúc tụng Chúa, và chớ khá quên mọi ân huệ của Người. - Ðáp.
2)
Người đã tha thứ cho mọi điều sai lỗi, và chữa ngươi khỏi mọi tật nguyền. Người
chuộc mạng ngươi khỏi chỗ vong thân; Người đội đầu ngươi bằng mão từ bi, ân
sủng. - Ðáp.
3)
Người không chấp tranh triệt để, cũng không đời đời giữ thế căm hờn. Người
không xử với chúng tôi như chúng tôi đắc tội, và không trả đũa điều oan trái
chúng tôi. - Ðáp.
4)
Cũng như trời xanh cao vượt trên trái đất, lòng nhân Người còn siêu việt hơn
thế trên kẻ kính sợ Người. Cũng như từ đông sang tây xa vời vợi, Người đã ném
tội lỗi xa khỏi chúng tôi. - Ðáp.
Câu Xướng
Trước Phúc Âm: 2 Cr 6, 2b
Ðây
là lúc thuận tiện, đây là ngày cứu độ.
Phúc Âm: Lc 15, 1-3. 11-32
"Em con đã chết
nay sống lại".
Tin
Mừng Chúa Giêsu Kitô theo thánh Luca.
Khi ấy, những người thâu thuế và những người
tội lỗi đến gần Chúa Giêsu để nghe Người giảng. Thấy vậy, những người biệt phái
và luật sĩ lẩm bẩm rằng: "Ông này đón tiếp những kẻ tội lỗi và cùng ngồi
ăn uống với chúng". Bấy giờ Người phán bảo họ dụ ngôn này:
"Người kia có
hai con trai. Ðứa em đến thưa cha rằng: "Thưa cha, xin cha cho con phần
gia tài thuộc về con". Người cha liền chia gia tài cho các con. Ít ngày
sau, người em thu nhặt tất cả tiền của mình trẩy đi miền xa và ở đó ăn chơi xa
xỉ, phung phí hết tiền của. Khi nó tiêu hết tiền của, thì gặp nạn đói lớn trong
miền đó và nó bắt đầu cảm thấy túng thiếu. Nó vào giúp việc cho một người trong
miền, người này sai nó ra đồng chăn heo. Nó muốn ăn những đồ heo ăn cho đầy
bụng, nhưng cũng không ai cho. Bấy giờ nó mới hồi tâm lại và tự nhủ: "Biết
bao người làm công ở nhà cha tôi được ăn uống dư dật, còn tôi, tôi ở đây phải
chết đói! Tôi muốn ra đi, trở về với cha tôi và thưa người rằng: "Lạy cha,
con đã lỗi phạm đến Trời và đến cha; con không đáng được gọi là con cha nữa,
xin cha đối xử với con như một người làm công của cha". Vậy nó ra đi và
trở về với cha nó. Khi nó còn ở đàng xa, cha nó chợt trông thấy, liền động lòng
thương; ông chạy lại ôm choàng lấy cổ nó và hôn nó hồi lâu. Người con trai lúc
đó thưa rằng: "Lạy cha, con đã lỗi phạm đến Trời và đến cha; con không
đáng được gọi là con cha nữa". Nhưng người cha bảo các đầy tớ: "Mau
mang áo đẹp nhất ra đây và mặc cho cậu; hãy đeo nhẫn vào ngón tay cậu, và xỏ
giầy vào chân cậu. Hãy bắt con bê béo làm thịt để chúng ta ăn mừng, vì con ta
đây đã chết, nay sống lại, đã mất nay lại tìm thấy". Và người ta bắt đầu
ăn uống linh đình.
"Người con cả đang ở ngoài đồng. Khi về
gần đến nhà, nghe tiếng đàn hát và nhảy múa, anh gọi một tên đầy tớ để hỏi xem
có chuyện gì. Tên đầy tớ nói: "Ðó là em cậu đã trở về và cha cậu đã giết
con bê béo, vì thấy cậu ấy trở về mạnh khoẻ". Anh liền nổi giận và quyết
định không vào nhà. Cha anh ra xin anh vào, nhưng anh trả lời: "Cha coi,
đã bao nhiêu năm con hầu hạ cha, không hề trái lệnh cha một điều nào, mà không
bao giờ cha cho riêng con một con bê nhỏ để ăn mừng với chúng bạn; còn thằng
con của cha kia, sau khi phung phí hết tài sản của cha với bọn điếm nay trở về,
thì cha lại sai làm thịt con bê béo ăn mừng nó". Nhưng người cha bảo:
"Hỡi con, con luôn ở với cha, và mọi sự của cha đều là của con. Nhưng phải
ăn tiệc và vui mừng, vì em con đã chết nay sống lại, đã mất nay lại tìm
thấy".
Ðó là lời Chúa.
Suy niệm : Em Con Ðã Chết
Nay Sống Lại
Ðức Hồng Y Suhart, Giám Mục Paris là một vị chủ chăn lỗi
lạc. Ðiều này chẳng một ai dám phủ nhận. Ðặc biệt về đường hướng đạo đức thâm
sâu mà Ngài đã vạch ra trong các thư luân lưu danh tiếng như: "Giáo hội
tiến hay lùi" (Mùa Chay năm 1948); hoặc "Linh Mục giữa xã hội"
(Mùa Chay năm 1948).
Ðức Thánh Cha Piô XII
rất lấy làm cảm phục khi đọc qua các thư luân lưu ấy. Trong dịp Ðức Hồng Y đến
Vaticano, Ðức Thánh Cha đã tươi cười hỏi đùa: "Năm nay Ðức Hồng Y có ra
thông điệp nào mới không?"
Giữa những bận rộn của
giáo phận với mấy triệu giáo dân, 10 Giám mục phụ tá, 1,500 linh mục và hàng
trăm ngàn tu sĩ nam nữ, một hôm, một linh mục bí thư trình lên Ðức Hồng Y một
tập sách mới viết định xuất bản, do một linh mục trẻ trong giáo phận soạn ra.
Linh mục ấy thiết tha xin Ðức Hồng Y xem qua cuốn sách và chuẩn y trước khi ấn
hành. Ðức Hồng Y vui vẻ nhận lời: "Tốt lắm! Cha cứ để đấy, lúc nào rỗi tôi
sẽ xem".
Một tháng trôi qua,
cuốn sách chẳng được đụng đến, vị linh mục nôn nóng chờ đợi, thời gian dài như
cả thế kỷ. Thế nhưng, chẳng biết làm sao hơn, vì Ðức Hồng Y quá bận việc. Phải
đợi đến một buổi chiều mùa đông giá lạnh, khi Tòa Giám Mục hoàn toàn vắng
khách, trong bầu khí thân mật, cha bí thư rụt rè trình bày: "Thưa Ðức Hồng
Y, xin Ðức Hồng Y xem qua tập sách cho ông cha trẻ kia được phấn khởi. Ông ta
cứ hỏi con hoài à! Có thể hôm nay vắng khách, xin Ðức Hồng Y xem qua tí thôi,
cũng như đọc sách báo giải trí vậy". Ðúng! Tôi bận quá vậy nên chậm trễ
mất, đưa quyển sách cho tôi, tôi bắt đầu đọc ngay bây giờ. Cha bí thư vui mừng
phấn khởi, trao ngay cuốn sách và nhẹ nhàng rút lui. Thế rồi Ðức Hồng Y mải mê
đọc sách, giờ cơm tối Ngài vắng mặt, 12 giờ khuya đèn phòng Ngài vẫn còn bật
sáng và 3 giờ sáng vẫn còn đèn. Ngài đã đọc suốt đêm, quên cả ăn lẫn ngủ.
Sáng hôm sau, vừa dùng
điểm tâm xong, Ðức Hồng Y vội gọi ngay cha bí thư vào và bảo mời các các Giám
Mục phụ tá, các Tổng Ðại Diện và ban cố vấn đến dự phiên họp đặc biệt. Khi tất
cả tề tựu đông đảo, Ðức Hồng Y lên tiếng: Lý do của buổi họp mặt đặc biệt hôm
nay là vì tập sách của cha Henry Kobel mang tựa đề: "Nước Pháp, một xứ
truyền giáo". Tập sách được cha bí thư trao cho tôi chiều hôm qua và tôi
đã đọc hết cuốn sách, quên cả ăn, cả ngủ. Bấy lâu nay tôi cứ ngờ rằng, tôi đã
biết rõ thành phố Paris, giáo phận của tôi. Nhưng bây giờ đọc trong đó, tôi
thấy có nhiều sự kiện rất mới lạ khiến cho tôi phải bồn chồn thao thức. Tôi tự
kiểm điểm lại: Thật tôi chưa biết rõ giáo phận của tôi. Tôi rất cảm phục cuốn sách
này. Vì những tư tưởng trong cuốn sách cứ ám ảnh tôi, khiến tôi trằn trọc suốt
đêm, mong sao đến sáng để gặp các vị cố vấn và tức khắc đi vào vấn đề.
Cám ơn cha Henry Kobel
đã trao sách ấy cho tôi đọc. Và kết quả của công việc kiểm điểm này là Ngài đã
lập ra "Hội Truyền Giáo tại Paris " (Mission de Paris) vào năm 1944, đồng thời Ngài ra hai bức
thư luân lưu nổi tiếng nói trên.
Anh
chị em thân mến!
Khởi đầu của cuộc canh tân hay sự trở về bao
giờ cũng được đánh dấu bằng những giây phút "Tự Kiểm Ðiểm" hay
"Cảnh Tỉnh".
Bài Tin Mừng của thánh Luca hôm nay cũng gợi
cho chúng ta sự đổi mới trở về của người con đi hoang sau những giây phút chạnh
lòng và tự kiểm điểm. Thật thế, có lẽ trong chúng ta chẳng ai xa lạ gì với hai
chữ "Kiểm Ðiểm", không những không xa lạ mà lắm khi còn kinh hãi khi
nhắc đến hai chữ này. Nhưng dù sao đi nữa "Kiểm Ðiểm" vẫn luôn là yếu
tố căn bản để đổi mới con người. Tu đức học Kitô giáo đã dùng nó như là phương
pháp hoàn thiện con người.
Ðức cố Hồng Y Phanxicô Xaviê Nguyễn Văn Thuận,
tác giả tập sách "Ðường Hy Vọng" cũng đã khuyên: "Trên đường hy
vọng, thỉnh thoảng con phải dừng chân nơi bóng mát để kiểm điểm lại những bước
lệch lạc, rút kinh nghiệm để bước tiến, chuẩn bị thêm hành trang. Hãy kiểm điểm
mỗi tối, kiểm điểm mỗi tuần, kiểm điểm mỗi lần xưng tội, kiểm điểm mỗi lần tĩnh
tâm.
Xe tốt cũng làm máy lại. Sức khỏe tốt cũng
khám tổng quát, nếu muốn tránh sự sụp đổ bất ngờ không thể cứu vớt được. Bay
lồng lộng giữa không gian thế nào, sửa tay lái liên lỉ và triệt để nghe lời chỉ
bảo từ quả đất, vì lệch lạc là không đến đích.
Con người đã sợ hãi, xa lánh từ "Kiểm
Ðiểm". Vì mỗi lần tự kiểm điểm là mỗi lần nhận chịu hình phạt. Một dịp tự
kiểm điểm là thêm một cơ hội chịu hạ nhục, bêu xấu đánh mất đi phẩm giá con
người của mình.
Trong Ðức Giêsu Kitô, kiểm điểm không còn mang
dáng dấp đe dọa ấy. Người con đi hoang đã thưa cùng cha: "Thưa cha, con đã
lỗi phạm đến trời và đến cha, con không đáng được gọi là con cha nữa. Xin cha
đối xử với con như một người làm công của cha mà thôi". Ðáp lại lời tự hối
này không phải là lời trách phạt đọa đầy, nhưng là một việc xác nhận địa vị làm
con và một bữa tiệc linh đình với những gì ngon béo nhất để mừng con trở về.
Chúng con cũng có thể gọi "lịch sử cứu
độ" là một chuỗi những bản tự kiểm điểm, những lời tự hối được nhận lời và
được ban thêm giá trị: Ngôi báu của Ðavít tồn tại đến muôn đời; người phụ nữ
tội lỗi trở thành rường cột Giáo hội. Tuy nhiên, lời Kinh Thánh, lòng sám hối
chỉ có giá trị khi xuất phát từ cặp môi miệng chân thành với tin yêu hy vọng
kèm theo một sự chỗi dậy, quyết tâm trở về với hết lòng thành của tâm hồn.
Lạy Chúa, xin cho con
biết nhìn lại mình, để quyết tâm đứng dậy trở về cùng Cha. Mỗi một thất bại,
mỗi một đau khổ vẫn luôn là một tiếng chuông gọi mời, cảnh tỉnh, nếu con biết
tự kiểm điểm rút tỉa kinh nghiệm. Chúng sẽ là cơ hội quí báu cho con cảm nghiệm
được tình yêu bao la của người Cha trên trời. Amen.
(Veritas Asia)
LỜI CHÚA MỖI NGÀY
Thứ Bảy
Tuần II MC
GIỚI
THIỆU CHỦ ĐỀ:
Tình
thương tha thứ của Thiên Chúa
Khi
chúng ta nghe Chúa Giêsu đòi hỏi phải yêu thương kẻ thù và cầu nguyện cho những
người đã xúc phạm đến chúng ta; nhiều người đã lắc đầu và chép miệng than: Khó
quá! Làm sao thực hiện nổi? Chắc chắn Thiên Chúa không đòi con người làm những
gì quá sức mình. Để giúp con người làm được điều này, Thiên Chúa ban ơn thánh
và mời gọi con người nhìn lại mối liên hệ của họ với Thiên Chúa.
Các
Bài Đọc hôm nay giúp con người nhận ra tình thương tha thứ của Thiên Chúa lớn
hơn tội lỗi của con người đã xúc phạm đến Ngài. Trong Bài Đọc I, Tiên-tri Micah
xin Thiên Chúa nối lại mối liên hệ của Ngài với Israel sau Thời Lưu Đày. Điều này
chỉ Thiên Chúa mới có thể làm được, vì mọi con dân Israel đã xúc phạm đến Ngài. Để
thực hiện điều đó, Thiên Chúa phải chà đạp tội lỗi dưới chân hay quăng chúng
xuống đáy biển. Trong Phúc Âm, Thánh-sử Luca viết lại cho chúng ta một câu
truyện tuyệt vời về tình thương tha thứ của Thiên Chúa. Ngài sẵn sàng tha thứ
vô điều kiện và phục hồi quyền làm con, khi một người ăn năn trở lại.
KHAI
TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/
Bài đọc I: Thiên Chúa nhân từ.
1.1/
Xin Thiên Chúa tiếp tục chăn dắt dân: Những gì Tiên-tri Micah viết trong chương
cuối hôm nay giả sử Thời Lưu Đày đã qua, và Thiên Chúa đã có kế họach cho dân
Do-Thái trở về để tái thiết Đền Thờ và xây dựng lại quê hương. Tiên-tri ước mơ
Thiên Chúa sẽ nối lại tình cha con, như khi họ mới từ Ai-cập vào Đất Hứa: “Lạy
Đức Chúa, xin Ngài dùng gậy để chăn dắt dân là đàn chiên, là cơ nghiệp của
Ngài, đang biệt cư trong rừng giữa vườn cây ăn trái. Xin đưa họ tới đồng cỏ
miền Bashan và Galaat như những ngày thuở xa
xưa. Như thời Ngài ra khỏi đất Ai-cập, xin Ngài cho chúng con thấy những kỳ
công.”
1.2/
Thiên Chúa không chấp tội của con người: Tiên-tri ý thức sâu xa các tội của dân đã xúc
phạm đến Thiên Chúa, và tình thương như trời biển của Ngài dành cho dân. Họ
xứng đáng lãnh nhận mọi hình phạt và ngay cả cái chết; nhưng họ còn sống và còn
được trở về quê hương là hòan tòan do lòng nhân từ của Thiên Chúa. Tiên-tri
Micah tự hỏi: “Thần minh nào sánh được như Ngài, Đấng chịu đựng lỗi lầm, Đấng
bỏ qua tội ác cho phần còn sót lại của cơ nghiệp Ngài? Người không giữ mãi cơn
giận, nhưng chuộng lòng nhân nghĩa, Người sẽ lại thương xót chúng ta, tội lỗi
chúng ta, Người chà đạp dưới chân. Mọi lỗi lầm chúng ta, Người ném xuống đáy
biển.”
2/
Phúc Âm: Người Cha nhân hậu
2.1/
Người tội lỗi cần tình thương của Thiên Chúa: Các người thu thuế và các người tội
lỗi đều lui tới với Đức Giêsu để nghe Người giảng. Những người Pharisees và các
kinh sư bèn xầm xì với nhau: "Ông này đón tiếp phường tội lỗi và ăn uống
với chúng." Chúa Giêsu đưa ra 3 dụ ngôn để giúp họ nhận ra tình thương
Thiên Chúa, và dụ ngôn “Người Cha nhân hậu” tuyệt vời hơn cả, vì nó bao hàm tất
cả các tiến trình phạm tội, xám hối, trở về, và tình thương tha thứ.
(1) Tội lỗi và tự do: Tội lỗi xảy ra khi
con người lạm dụng quyền tự do của mình. Thiên Chúa ban cho con người quyền tự
do chọn lựa, và Ngài tôn trọng quyền tự do của con người. Dĩ nhiên Ngài có thể
bắt con người làm theo ý Ngài, nhưng làm như thế là mâu thuẫn với chính Ngài,
và con người cũng không thỏai mái khi bị bắt làm như thế. Người con thứ cho
chúng ta nhìn thấy cách xử dụng tự do không đúng của con người. Người cha để
cho con hòan tòan tự do, mặc dù ông rất đau khổ trong lòng, vì ông biết có thể
đây là lần cuối được nhìn thấy con.
(2) Tội lỗi và hình phạt: Tự do chọn lựa là
phải lãnh nhận hậu quả mang lại. Người biết dùng tự do là người biết cân nhắc
kỹ các hậu quả sẽ mang lại của từng lựa chọn. Người con thứ đã không nhìn thấy
trước hậu quả của lối sống anh ta đã chọn; và khi hậu quả xảy ra, anh mới biết
mình đã lựa chọn không đúng. Vì không có nghề, nên anh phải chăn heo, là một
nghề mà người Do-Thái khinh thường. Chưa hết, vì quá đói nên anh ước ao được ăn
những đồ heo ăn, mà cũng chẳng ai cho. Danh dự của một con người giờ còn thua
cả một con vật nhơ bẩn.
(3) Tội lỗi và sám hối: Đau khổ cần thiết vì
nó giúp con người biết phân biệt phải trái; trong đau khổ, con người nhận ra
nhu cầu phải ăn năn sám hối. Người con thứ nhận ra mình đã không sống xứng đáng
với địa vị làm con, nên muốn xin trở nên như một người làm công để có cơm ăn
cho khỏi chết đói. Và anh ta mạnh dạn đứng lên ra về.
(4) Tội lỗi và tha thứ: Có một chi tiết nhỏ,
nhưng nhiều người đã nhận ra và viết về nó: Làm sao người cha biết khi nào con
trở về mà chạy ra đón con? Có người suy đóan: chắc ngày nào ông cũng ra đón vì
thương con. Điều hợp lý hơn có lẽ Chúa Giêsu muốn ám chỉ Thiên Chúa, vì chỉ có
Thiên Chúa mới biết những gì xảy ra trong tâm hồn con người. Ngài tha thứ mà
chẳng đòi điều kiện nào cả; cũng chẳng cần con kịp nói hết lời. Không những sẵn
sàng tha thứ mọi tội mà còn phục hồi quyền làm con qua việc mặc áo đẹp nhất, xỏ
nhẫn, mang giầy, và ăn mừng.
2.2/
Con người không thể hiểu được tình thương Thiên Chúa: Tình thương quá tuyệt
vời của người cha làm nhiều người bất mãn, trong đó có người anh của người con
thứ.
(1)
Phản ứng của người anh cả: Khi biết lý do của buổi tiệc, Người anh cả liền nổi giận
và không chịu vào nhà. Nhưng cha cậu ra năn nỉ, và cậu được dịp để bày tỏ nỗi
tức giận của mình:
-
Kể công phục vụ: "Cha coi, đã bao nhiêu năm trời con hầu hạ cha, và chẳng
khi nào trái lệnh, thế mà chưa bao giờ cha cho lấy được một con dê con để con
ăn mừng với bạn bè.”
-
Từ chối không nhận em mình: “Còn thằng con của cha đó, sau khi đã nuốt hết của cải
của cha với bọn điếm, nay trở về, thì cha lại giết bê béo ăn mừng!”
(2)
Phản ứng của người cha: Ông vẫn bênh vực người con thứ và kiên nhẫn cắt nghĩa cho người
con cả: "Con à, lúc nào con cũng ở với cha, tất cả những gì của cha đều là
của con. Nhưng chúng ta phải ăn mừng, phải vui vẻ, vì em con đây đã chết mà nay
lại sống, đã mất mà nay lại tìm thấy."
ÁP DỤNG
TRONG CUỘC SỐNG:
-
Chúng ta khó tha thứ cho kẻ thù và cầu nguyện cho người xúc phạm; vì chúng ta
không chịu xét mình để nhìn ra tình thương tha thứ và cách cư xử của Thiên Chúa
với chúng ta.
-
Một khi chúng ta nhìn ra tình thương tha thứ của Thiên Chúa và cách cư xử của
Thiên Chúa, chúng ta sẽ dễ dàng tha thứ cho anh chị em hơn; và nhận ra những gì
họ xúc phạm đến chúng ta không thể so sánh với những gì chúng ta đã xúc phạm
đến Thiên Chúa.
-
Sau cùng, tất cả chỉ là tình thương. Nếu chúng ta đã nhận được tình thương từ
Thiên Chúa, chúng ta cũng phải chia sẻ tình thương cho nhau.
Lm.An-tôn Đinh Minh
Tiên, OP.
Lc 15, 1. 11-3 2
1 Ghi nhớ: Lòng thương yêu của Chúa không ai hiểu thấu.
2 Suy niệm: Dân gian thường rủa những đứa con bất hiếu là những đứa con trời đánh, thế nhưng Chúa Giêsu cho chúng ta thấy lòng trời không phải như vậy. Người khoan dung hơn chúng ta tưởng nghĩ nhiều, đến nỗi chúng ta khó có thể chấp nhận, thậm chí nhiều lúc chúng ta coi đó như là một sự bất công.
Nhưng xét lại, chúng ta phải tạ ơn Chúa vì nhiều lúc chúng ta đã làm những chuyện "động trời", nếu Chúa cũng hành xử như chúng ta nghĩ chắc chắn chúng ta đã chết hết rồi, đâu còn ngồi đây mà kết tội người khác ! Sự thật này thật rõ ràng nhưng rất ít khi chúng ta nhớ tới.
3 Sống Lời Chúa : Hãy có lòng khoan dung như Cha anh em trên trời
4 Cầu nguyện : Lạy Chúa, xin cho con nhận ra lòng nhân hậu của Chúa.
www.giaophanvinhlong.net
02/03/13 THỨ BẢY ĐẦU THÁNG
TUẦN 2 MC
Lc 15,1-3.11-32
Lc 15,1-3.11-32
TẤM LÒNG NGƯỜI CHA
Người con thứ
còn ở đằng xa, thì người cha đã trông thấy. Ông chạnh lòng thương, chạy ra ôm
cổ anh ta và hôn lấy hôn để . . .Ông bảo các đầy tớ rằng :” Mau đem áo đẹp nhất
ra đây mặc cho cậu, xỏ nhẫn vào ngón tay cậu, xỏ dép vào chân cậu, rồi đi bắt
con bê đã vỗ béo làm thịt để chúng ta mở tiệc ăn mừng . . .” (Lc 15,20-23)
Suy niệm: Đứa con thứ muốn bỏ cha, cha
không thể cản. Cha chỉ có thể... buồn và đợi chờ! Nó quay về vì đói vì rách chứ
không hẳn vì nhớ vì thương cha. Nhưng, cha đang chờ sẵn và đón nhận con một
cách niềm nở đến mức nó không ngờ. Tình yêu và sự tha thứ của cha vẫn luôn có
sẵn đó, tròn đầy, ngay khi nó còn đi hoang! Và, có lẽ chính lúc này, nếm cảm
tấm lòng cha, nó mới thật sự quay về với cha trong sâu thẳm cõi lòng mình.
Còn người con cả, ở trong nhà cha, nhưng tấm lòng của anh đã xa
cha nghìn trùng! Anh làm việc cho cha mà so kè tính toán - như một gia nhân chứ
không như một người con. Cha vẫn xem “mọi sự của cha là của con”, nhưng anh thì chưa hề nghĩ như thế. Anh chỉ
chăm bẳm nghĩ đến phần của mình - đến nỗi cuối cùng anh tố cáo tình yêu của cha
dành cho đứa em của anh, đứa em mà thật ra từ lâu rồi anh không còn nhìn nhận là em của
anh nữa. Anh gọi nó là “thằng
con của cha đó ...”!
Mời Bạn: Nhìn lại mối quan hệ hiện tại
của mình với Thiên Chúa: Tôi đang đi hoang như người con thứ hay đang so đo
tính toán với Chúa như người con cả?
Sống Lời Chúa: Luôn nhớ rằng Chúa đang yêu
thương và sẵn sàng tha thứ cho bạn. Bạn sắp xếp để lãnh bí tích hòa giải sớm,
nếu cần.
Cầu nguyện: Hết lòng thành khẩn, bạn đọc Kinh Ăn Năn Tội.
www.5phutloichua.netĂN MỪNG
Hoán cải bao giờ cũng khó. Con thứ phải can đảm lắm mới dám trở về nhà cha. Nhưng con cả cũng không dễ vào nhà chút nào, vì vào nhà là phải bắt tay thằng em đã phung phí hết của cải.
Suy niệm:
Dụ ngôn
người cha nhân hậu là một dụ ngôn nổi tiếng, qua đó Đức Giêsu cho thấy tại sao
Ngài đón tiếp và ăn uống với tội nhân. Đơn giản chỉ vì ngài giống Thiên Chúa là
người Cha nhân hậu. Người cha nhân hậu là người tôn trọng tự do của đứa con
thứ, người đã chia một phần ba gia sản cho nó ngay khi ông còn sống. Ông đã không
tìm con, như người ta tìm chiên lạc hay tìm đồng bạc bị mất. Ông tin và hy vọng
sớm muộn nó sẽ về, nên ông kiên nhẫn chờ. Vì chờ, nên ông là người đầu tiên
trông thấy con trở về tiều tụy. Không cầm lòng được vì thương, ông chạy ra,
ôm lấy cổ con mà hôn. Người con của ông đã chết nay sống lại, đã mất nay lại
tìm thấy. Khi con thứ sám hối, ông đã trả lại cho cậu tất cả vinh dự của người
con. Việc duy nhất phải làm ngay là mở tiệc ăn mừng (cc. 23, 24. 29,
32). Khi con cả giận dỗi, không chịu vào nhà chung vui với cha và em, một lần
nữa người cha lại đi ra và năn nỉ (c. 28). Ông chấp nhận ở thế yếu vì
ông không muốn mất một đứa con nào. Ông không thể yên tâm ở trong nhà khi còn
một đứa con ngoài cổng.
Hoán cải
bao giờ cũng khó. Con thứ phải can đảm lắm mới dám trở về nhà cha.
Làm sao lường được phản ứng của
cha, anh, của gia nhân, hàng xóm? Làm sao dám về nhà trong tình trạng thân tàn
ma dại? Nhưng con cả cũng không dễ vào nhà chút nào, vì vào nhà là phải bắt tay
thằng em đã phung phí hết của cải, vào nhà là phải chấp nhận sự thiên vị khó
hiểu của người cha (cc. 29-30). Cả hai người con đều cần hoán cải. Người con cả
cũng hỗn hào với cha không kém gì đứa em (c. 30). Em bỏ nhà ra đi nên đói, còn
anh không chịu vào nhà nên cũng có thể bị đói. Anh phục vụ cha rất tốt nhưng
lại mong cha trả công như người thợ (c. 29). Anh ở gần cha, nhưng thực sự trái
tim lại xa cha. Khi cha vui vì em trở về thì anh lại buồn giận.
Mùa Chay
là thời gian trở về với Cha, trở lại với anh em. Người con thứ đã đứng lên trở
về nhà cha và tìm được hạnh phúc. Không rõ người con cả có vào nhà cha và ôm
lấy em mình không?
Cầu nguyện:
Lạy Cha, người con thứ đã muốn tự định đoạt lấy đời mình. Chúng con vẫn rơi vào tội của người con thứ, khi coi Cha như người cản trở hạnh phúc của chúng con. Chúng con thèm được tự do bay nhảy ngoài vòng tay Cha, nhưng tự do ấy lại biến chúng con thành nô lệ. Hạnh phúc do thế gian ban tặng thì bọt bèo. Như người con thứ, chúng con bỗng thấy mình tay trắng, rơi xuống chỗ cùng cực và bị cái chết đe dọa.
Lạy Cha đầy lòng bao dung, xin kéo chúng con trở về với Cha mỗi ngày, giúp chúng con điều chỉnh những đam mê lệch lạc. Xin nâng chúng con đứng lên trong niềm vui vì tin rằng tình Cha lớn hơn tội chúng con vạn bội.
Ước gì những vấp ngã khiến chúng con lớn lên, thấy mình mong manh, thấy Cha rộng lượng. Ước gì sau mỗi lần được Cha tha thứ, chúng con lại thấy mình hiền hòa hơn với tha nhân.
Lm Antôn Nguyễn Cao Siêu, SJ
Hãy Nâng Tâm Hồn Lên
2
THÁNG BA
Thiên
Chúa Gọi Đích Danh Chúng Ta
Cũng như Mô-sê được gọi
trong khi ông đang chăn giữ đoàn vật trong hoang địa, Thiên Chúa gọi chúng ta
trong hoang địa. Ngài gọi đích danh chúng ta, như Ngài đã gọi Mô-sê: “Mô-sê!
Mô-sê!” (Xh 3,4).
Thiên Chúa truyền lệnh
cho chúng ta cũng như Ngài đã truyền lệnh cho Mô-sê: “Hãy cởi giày ra khỏi chân
ngươi, vì chỗ ngươi đang đứng là nơi thánh” (Xh 3,5).
Hãy cởi bỏ sự cứng cỏi
ra khỏi lòng bạn! Hãy nhổ rễ sự kiêu căng ra khỏi tâm trí và ý chí bạn. Thời
gian Mùa Chay là một thời gian thánh của Giáo Hội. Đó là một thời gian đầy sức
mạnh. Đó là một thời gian mà Thiên Chúa hiện diện với chúng ta một cách đặc
biệt.
Mùa Chay truyền lệnh
cho con tim và lương tri chúng ta quay về với Thiên Chúa – Đấng đã tỏ hiện cho
Mô-sê trong hoang địa. Ngài là Thiên Chúa của Abraham, Thiên Chúa của I-sa-ác,
Thiên Chúa của Gia-cóp. Ngài là Thiên Chúa của uy phong khôn sánh, và cũng là
Vị Thiên Chúa tìm kiếm con người để thiết lập một giao ước với con người.
Hãy lưu ý điều này:
Thiên Chúa đã tự biểu lộ chính Ngài trong hình thức một bụi gai bốc cháy mà
không bị thiêu rụi (Xh 3,2). Vị Thiên Chúa tình yêu toàn năng tự tỏ hiện chính
Ngài trước mắt của Mô-sê trong hình thức của một bụi gai bốc cháy.
Đấy là Thiên Chúa, là
Đấng siêu việt. Người ta không thể nhìn thấy Ngài bằng mắt trần khi còn đang
sống trên mặt đất này. Mô-sê giấu mặt đi, bởi vì ông sợ không dám nhìn Thiên
Chúa (Xh 3,6). Rồi, ông nghe tiếng Thiên Chúa phán: “Đừng bước tới gần thêm!”
(Xh 3,5). Mô-sê vừa sợ hãi vừa bị hấp lực bởi Đấng đang phán bảo ông từ trong
bụi gai. Sự hiện diện của Thiên Chúa bao trùm lấy ông. Ông chìm đắm trong sự
thánh thiện của Thiên Chúa và được biến đổi một cách thâm sâu bởi cuộc gặp gỡ
này.
-
suy tư 366 ngày của Đức Gioan Phaolô II -
Lm.
Lê Công Đức dịch từ nguyên tác
LIFT
UP YOUR HEARTS
Daily
Meditations by Pope John Paul II
+++++++++++++++++
Lời Chúa Trong Gia Đình
Ngày 02-3
Mk 7, 14-15.18-20; Lc 15, 1-3.11-32
LỜI
SUY NIỆM: “Các người thu thuế
và các người tội lỗi đều lui tới với Đức Giêsu để nghe Người giảng. Nhưng những
người Pharisêu và các Kinh sư bèn xầm xì với nhau: Ông này đón tiếp phường tội
lỗi và ăn uống với chúng.” (Lc 15,1-2).
Đối với
người Pharisêu và các kinh sư họ tự cho mình là thành phần tốt lành trước mặt
Thiên Chúa và người đời; họ mong chờ sự trừng phạt sẽ đến trên những con người
mà họ xem là thành phần tội lỗi; Họ hướng cặp mắt độc ác để chờ xem sự hủy diệt
đến với tội nhân, chứ không mong giải cứu tội nhân. Trong con người của chúng
ta ngày hôm nay vẫn còn mang những tư tưởng như vậy. Khi thấy một người sai
phạm, chúng ta vẫn trù ẻo họ sớm gặp tai nạn, và sự trừng phạt, chứ ít ai khi
thấy một tội nhân mà lại cầu nguyện cùng Chúa; xin lòng thương xót của Chúa cứu
họ. Chúng ta là những Ki-tô hữu chúng ta phải ra sức cọng tác với Chúa Giêsu để
đi tìm những con chiên lạc, và vui mừng với Chúa khi thấy một người tội lỗi ăn
năn trở lại.
Mạnh Phương
+++++++++++++++++
02 Tháng Ba
Bàn
Thờ Cho Người Nô Lệ
Du
khách đến viếng thăm nước Tanzania
bên châu Phi không thể không dừng chân trước Nhà Thờ chính tòa Anh Giáo tại Zanzibar .
Bước
vào nhà thờ, người ta có thể đọc ngay lời chào đón được viết trên tường như
sau: "Bạn đang ở trong nhà thờ chính tòa của Ðức Kitô. Nơi đây đã từng là
chợ buôn người nô lệ".
Ngôi
thánh đường này đã được xây ngay trên chính khu đất mà ngày xưa người da trắng
đã tập trung không biết bao nhiêu người Phi Châu để buôn bán đổi chác như những
con thú. Ðặc biệt nhất là bàn thờ của ngôi thánh đường: đây là nơi mà trước khi
được bán, người nô lệ phải chịu đánh đòn. Sở dĩ người ta phải dùng roi để quất
vào người nô lệ là để xem người ấy còn khỏe mạnh không.
Cột
trụ ở ngay lối vào nhà thờ là một cây thánh giá gỗ có mang tên của nhà giải
phóng Livingstone, một nhà thám hiểm người Anh, đã hô hào chống lại cuộc buôn
bán vô nhân đạo này. Cây thánh giá mang tên ông đã được chạm trổ từ gốc cây nơi
ông thường đứng để hô hào cuộc chiến bãi bỏ việc buôn bán người nô lệ.
Mãi
đến ngày 06 tháng 6 năm 1873, việc buôn bán người nô lệ mới chính thức bị cấm
chỉ bằng một đạo luật. Kể từ đó, phẩm giá đích thực của người da đen mới được
nhìn nhận.
Cũng
như một đan viện dòng kín đã được dựng lên ngay bên cạnh trại tập trung
Auschwitz bên Ba Lan để âm thầm nhắc nhở về những độc ác dã man mà con người đã
có thể làm cho người khác, thì nhà thờ chính tòa Anh Giáo tại Zanzibar cũng là
một nhắc nhở về một quá khứ vô cùng đau thương và đen tối của cả nhân loại, khi
con người chỉ xem những giống người khác như thú vật để đổi chác. Nhưng một
tưởng niệm không chỉ dừng lại ở khía cạnh kết án, nó còn là một mời gọi để cam
kết sống đích thực hơn. Ðối lại với chà đạp dã man phải là sự tôn trọng yêu
thương mà con người phải có đối với tha nhân.
Cuộc
sống của người Kitô chúng ta được xây dựng trên một tưởng niệm vô cùng cao cả:
đó là cái chết của Ðức Kitô được thực hiện trong Thánh Lễ. Thánh lễ vừa là một
nhắc nhở về cái chết vô cùng dã man mà Ðức Kitô đã trải qua, vừa là một tưởng
niệm về Tình Yêu vô bờ của Thiên Chúa đối với con người, vừa là một mời gọi
sống yêu thương, yêu thương đến nỗi có thể chết thay cho người khác... Chúng ta
không thể tưởng niệm cái chết của Chúa Giêsu mà vẫn tiếp tục cưu mang hận thù,
mà vẫn nuôi dưỡng sự khinh rẻ đối với tha nhân.
(Lẽ
Sống)
Thứ Bẩy 2-3
Thánh Agnes ở Bohemia
(1205 - 1282)
Agnes là con của Nữ Hoàng Constance và Vua Ottokar I của Bohemia. Lúc lên ba, ngài được hứa gả cho Công Tước xứ Silesia, nhưng ba năm sau đó ông này từ trần. Khi Agnes lớn lên, thánh nữ định tâm dâng mình cho Chúa trong đời sống tu trì.
Sau khi từ chối lời cầu hôn của Vua Henry VII của nước Ðức và Henry III của nước Anh, Agnes phải đương đầu với sự cầu hôn của Frederick II, là Thánh Ðế Rôma (Holy Roman Emperor). Thánh nữ cầu khẩn đến Ðức Giáo Hoàng Grêgôriô IX để xin giúp đỡ. Ðức giáo hoàng đã nghe theo; một cách cao thượng Frederick trả lời rằng ông cũng không khó chịu khi Agnes yêu quý Vua Thiên Ðàng hơn ông.
Sau khi Agnes xây một bệnh viện cho người nghèo và một nơi cư ngụ cho các tu sĩ, ngài cung cấp tài chánh để xây cất tu viện Clara Nghèo Hèn ở
Sơ Agnes ngày càng nổi tiếng về sự cầu nguyện, đức vâng lời và hãm mình phạt xác. Ðức giáo hoàng làm áp lực để ngài nhận chức vụ tu viện trưởng; tuy nhiên, ngài thích được gọi là "sơ già" hơn là tu viện trưởng. Dù là tu viện trưởng, ngài cũng không quản ngại nấu nướng cho các nữ tu khác cũng như may vá quần áo cho người cùi. Các nữ tu trong dòng nhận thấy ngài rất tử tế nhưng rất nghiêm nhặt về đức khó nghèo; ngay cả người anh ruột của ngài muốn tặng cho nhà dòng ít của cải cũng bị ngài từ chối.
Sau khi ngài từ trần ngày 6 tháng Ba 1282, việc sùng kính ngài ngày càng lan rộng. Năm 1989, Ðức Giáo Hoàng Gioan Phaolô II đã phong thánh cho ngài.
Lời Bàn
Thánh Agnes đã sống 45 năm trong tu viện Clara Nghèo Hèn. Một cuộc sống như vậy đòi hỏi sự kiên nhẫn và bác ái lớn lao. Những cám dỗ về sự ích kỷ chắc chắn không tan biến khi thánh nữ bước chân vào tu viện. Có lẽ chúng ta dễ nghĩ rằng các nữ tu dòng kín "sẵn có" sự thánh thiện. Nhưng con đường của họ cũng giống như của chúng ta: hàng ngày cố gắng thay đổi bản tính ích kỷ để đạt đến tiêu chuẩn độ lượng của Thiên Chúa.Lời Trích
"Ðừng dính dáng với bất cứ ai cản đường bạn và tìm cách thay đổi lời thề mà bạn đã hứa với Ðấng Tối Cao, cũng như tách bạn ra khỏi cuộc sống tuyệt hảo mà Thần Khí Thiên Chúa đã mời gọi bạn" (Trích trong Thư II Thánh Clara gửi cho Agnes).www.ngoitinhuu.com
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét