Trang

Thứ Bảy, 17 tháng 1, 2015

18-01-2015 : (phần I) CHÚA NHẬT II THƯỜNG NIÊN năm B

18/01/2015
Chúa Nhật II Thường Niên Năm B
(phần I)

BÀI ĐỌC I: 1 Sm 3, 3b-10. 19
"Lạy Chúa, xin hãy nói, vì tôi tớ Chúa đang nghe".
Trích sách Samuel quyển thứ nhất.
Ngày ấy, Samuel ngủ trong đền thờ Chúa, nơi đặt Hòm Bia Thiên Chúa. Chúa đã gọi Samuel; cậu trả lời: "Này con đây", rồi chạy đến Hêli và nói: "Này con đây, vì thầy gọi con". Hêli trả lời: "Ta đâu có gọi, hãy trở về ngủ đi". Samuel đi ngủ lại. Nhưng Chúa gọi Samuel lần nữa, và Samuel chỗi dậy, chạy đến Hêli và nói: "Này con đây, vì thầy gọi con".
Hêli trả lời: "Này con, Ta đâu có gọi, hãy trở về ngủ đi". Samuel chưa nhận ra Chúa, và lời Chúa chưa được mạc khải cho cậu. Chúa lại gọi Samuel lần thứ ba. Cậu chỗi dậy, chạy đến Hêli và nói: "Này con đây, vì thầy gọi con". Hêli biết Chúa đã gọi Samuel, nên nói với Samuel: "Hãy đi ngủ, và nếu Người còn gọi con, thì con nói rằng: 'Lạy Chúa, xin hãy nói, vì tôi tớ Chúa đang nghe'". Samuel trở về chỗ mình và ngủ lại. Chúa đến gần và gọi Samuel như những lần trước: "Samuel, Samuel!" Và Samuel thưa: "Lạy Chúa, xin hãy nói, vì tôi tớ Chúa đang nghe".
Phần Samuel ngày càng lớn lên. Chúa hằng ở cùng cậu, và cậu không để rơi mất lời nào của Chúa. Đó là lời Chúa.
ĐÁP CA: Tv 39, 2 và 4ab. 7-8a. 8b-9. 10
Đáp: Lạy Chúa, này con xin đến để thực thi ý Chúa (c. 8a và 9a).
1) Con đã cậy trông, con đã cậy trông ở Chúa, Ngài đã nghiêng mình về bên con, Ngài đã đặt trong miệng con một bài ca mới, bài ca mừng Thiên Chúa chúng ta. - Đáp.
2) Hy sinh và lễ vật thì Chúa chẳng ưng, nhưng Ngài đã mở rộng tai con. Chúa không đòi hỏi lễ toàn thiêu và lễ đền tội, bấy giờ con đã thưa: "Này con xin đến". - Đáp.
3) Như trong quyển vàng đã chép về con: lạy Chúa, con sung sướng thực thi ý Chúa, và pháp luật của Chúa ghi tận đáy lòng con. - Đáp.
4) Con đã loan truyền đức công minh Chúa trong Đại Hội, thực con đã chẳng ngậm môi, lạy Chúa, Chúa biết rồi. - Đáp.
BÀI ĐỌC II: 1 Cr 6, 13c-15a, 17-20
"Thân xác anh em là chi thể của Chúa Kitô".
Trích thư thứ nhất của Thánh Phaolô Tông đồ gửi tín hữu Cô-rintô.
Anh em thân mến, thân xác không phải vì dâm dật, mà vì Chúa, và Chúa vì thân xác. Thiên Chúa đã cho Chúa sống lại, cũng sẽ dùng quyền năng Người cho ta sống lại.
Anh em không biết thân xác anh em là chi thể của Chúa Kitô sao? Nhưng ai kết hợp với Chúa thì nên một thần trí. Vậy hãy xa lánh dâm dật. Mọi tội lỗi người ta phạm đều ngoài thân xác, nhưng kẻ tà dâm thì phạm tội trong thân xác mình. Anh em không biết thân xác anh em là đền thờ Chúa Thánh Thần, Đấng ngự trong anh em mà anh em đã nhận lãnh nơi Thiên Chúa, vì anh em không còn thuộc về chính mình nữa sao? Vì anh em đã được mua chuộc bằng một giá rất lớn. Vậy anh em hãy tôn vinh Chúa trong thân xác anh em. Đó là lời Chúa.
ALLELUIA: Mt 11, 23
Alleluia, alleluia! - Lạy Cha là Chúa trời đất, Chúa đáng chúc tụng, vì đã mạc khải cho các trẻ nhỏ biết những mầu nhiệm nước trời. - Alleluia.

PHÚC ÂM: Ga 1, 35-42
"Họ xem chỗ Người ở, và ở lại với Người".
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Gioan.
Khi ấy, Gioan đang đứng với hai người trong nhóm môn đệ của ông nhìn theo Chúa Giêsu đang đi mà nói: "Đây là Chiên Thiên Chúa". Hai môn đệ nghe ông nói, liền đi theo Chúa Giêsu. Chúa Giêsu ngoảnh mặt lại, thấy họ đi theo Mình, thì nói với họ: "Các ngươi tìm gì?" Họ thưa với Người: "Rabbi, nghĩa là: thưa Thầy, Thầy ở đâu?" Người đáp: "Hãy đến mà xem". Họ đã đến và xem chỗ Người ở, và ở lại với Người ngày hôm ấy, lúc đó độ chừng giờ thứ mười.
Anrê, em ông Simon Phêrô, (là) một trong hai người đã nghe Gioan nói và đã đi theo Chúa Giêsu. Ông gặp Simon anh mình trước hết và nói với anh: "Chúng tôi đã gặp Đấng Messia, nghĩa là Đấng Kitô". Và ông dẫn anh mình tới Chúa Giêsu. Chúa Giêsu nhìn Simon và nói: "Ngươi là Simon, con ông Gioan, ngươi sẽ được gọi là Kêpha, nghĩa là Đá". Đó là lời Chúa.
(thanhlinh.net)
SUY NIỆM : Bảo Toàn Ơn Gọi
Bài đọc I kể truyện Chúa gọi Samuel. Và bài Tin Mừng nói đến việc Chúa Yêsu chọn những tông đồ đầu tiên. Như vậy đủ để chúng ta có thể gọi Chúa nhật này là ngày ơn gọi, hay ngày thiên triệu. Và trong chiều hướng ấy chúng ta sẽ thấy bài thư Phaolô rất ý nghĩa.
Tuy cả ba đều nói về ơn gọi, nhưng mỗi bài Kinh Thánh hôm nay lại nhìn vấn đề một cách khác. Và chúng ta sẽ được một giáo huấn phong phú về ơn gọi, sau khi tìm hiểu quan điểm của ba bài đọc.

1. Ơn Gọi Trong Cựu Ước
Bài sách Samuel không đơn giản đâu. Thoạt nghe, chúng ta cảm tưởng như đây là một câu truyện. Tác giả kể rất khéo. Lời văn lưu loát. Bố cục hấp dẫn. Nhưng phân tích, người ta sẽ thấy đây không phải là một áng văn chương, nhưng là một bài thần học. Nó được viết vào khoảng thế kỷ thứ 9 hay thứ 8 trước Thiên Chúa giáng sinh; và như vậy cũng phải sau thời Samuel tới một, hai thế kỷ. Nghĩa là người ta đã thấy Samuel sống và đã có giờ để suy nghĩ về ý nghĩa cuộc đời của ông ở trong Dân Chúa. Một hai trăm năm suy nghĩ như vậy tự nhiên dễ thần tượng hóa nhân vật mà người ta ngưỡng mộ. Và nhất là được viết vào khoảng thế kỷ 9 hoặc 8, tức là vào thời đại các tiên tri, câu truyện kể hôm nay đã phải chịu ảnh hưởng rất nhiều của phong trào tiên tri ở trong dân Dothái. Chúng ta có thể nói được rằng: sống ở thời các tiên tri, người ta đã lấy giáo lý của các tiên tri về ơn gọi để viết lại cuộc đời của Samuel mà người ta coi như là một trong những tiên tri đầu tiên.
Chứ thật ra, Samuel là người thế nào? Ðọc lại các câu truyện viết về cuộc đời của ông có lẽ chúng ta được phép hình dung ông là một tư tế, một thẩm phán và cuối cùng một bậc tiên tri.
Thật vậy, ngay bài Thánh Kinh hôm nay cũng muốn giới thiệu ông ở trong truyền thống và hàng ngũ các thầy tư tế Êli. Sách thánh viết: bấy giờ Samuel lo việc phụng sự Yavê dưới sự trông nom của Êli. Và chúng ta có thể hình dung Samuel bấy giờ là cậu bé vận áo trúc bâu (2,18), ở với thầy Êli là một tư tế già nua, trông coi một đền thờ nhỏ ở Silô. Nói rõ rệt hơn, Samuel bấy giờ là một chú bé giúp lễ, nhưng đồng thời cũng sống trong nhà Cha sở, bởi vì mẹ cậu đã hứa dâng con lo việc nhà Chúa trước khi sinh cậu ra. Và lớn lên, Samuel cũng đã trở thành một tư tế theo kiểu thầy Êli. Người ta đã thấy ông chủ sự nhiều buổi dâng lễ cho Thiên Chúa (7,9; 9,13; 11,15; 13,8-15). Và đặc biệt chúng ta còn nhớ truyện ông đến nhà Yessê, Cha của Ðavít (16) Thấy ông tới, các kỳ mục trong thành Bêlem đã ra đón và hỏi ông: "Ngài đến, phải chăng là bình an?". Ông nói: "Bình an! Tôi đến để tế lễ cho Yavê. Các người hãy thanh tẩy mình đi và sẽ đến dự lễ với tôi". Do đó rõ ràng ông là một tư tế.
Nhưng đồng thời ông cũng là một thẩm phán ở thời Dothái chưa có vua. Chính ông đã hướng dẫn dân chống lại quân Philitin. Và khi Kinh Thánh viết ông đã phân xử mọi việc cho dân không những ở Micpa (7,6) mà còn trong suốt cả đời ông (7,15). Ngay việc thiết lập chế độ quân chủ ở nước Dothái cũng phải đi qua ông. Ông xức dầu phong vương cho Saolê, nhưng dân vẫn sợ uy tín của vị thẩm phán mà họ biết chắc vẫn là "người của Thiên Chúa".
Từ ngữ này dần dần đã có một ý nghĩa rõ rệt. Nó chỉ các tiên tri, những người được Thiên Chúa thông đạt các ý định của Người để đến với dân. Dân tin họ hơn hết. Và vì thế dần dần vai trò tư tế và hoàng đế phải nhường bước cho các nhà tiên tri về mặt uy tín.
Ðối với Samuel cũng vậy, dần dần người ta không còn để ý nhiều đến sứ mệnh tư tế và thẩm phán của ông nữa; và người ta chỉ còn nhớ ông là tiên tri. Bài tường thuật của ông nằm trong chiều hướng đó. Nói đúng hơn, người ta đã lấy quan niệm về ơn gọi tiên tri để thuật lại việc ông được Chúa chọn để làm việc cho Người. Và quan niệm đó rất sâu sắc.
Trước hết, chính Chúa đi bước trước. Người chiếu cố kẻ Người chọn. Samuel bấy giờ chưa biết Chúa. Lời Chúa chưa mạc khải ra cho cậu. Nghe tiếng Chúa gọi mà cậu vẫn tưởng là thầy Êli gọi mình. Thân phận cậu lúc bấy giờ có ra gì: Một đứa bé ở giúp việc thầy tư tế. Cái thân phận hèn mọn ấy nói lên một khía cạnh thứ hai trong ơn gọi: Chúa là Ðấng Cao cả thường tuyển chọn những khí cụ tầm thường để làm việc cho Người. Ðó đã là một nét nghịch thường. Nhưng còn lạ lùng hơn nữa: các khí cụ tầm thường kia lại được Ðấng Cao cả dùng để làm nhiều việc kỳ diệu. Sứ mệnh của Samuel không lớn lao sao! Cậu được trao phó sứ điệp trọng đại khiến khi nghe biết Êli phải cúi đầu vâng mệnh. Còn toàn dân thì tin rằng: Lời Chúa bây giờ ở với Samuel. Mà Lời Chúa đối với dân là tất cả kế hoạch mầu nhiệm, lớn lao mà Chúa thi hành cho toàn dân cũng như cho tương lai của các dân tộc. Nhất là khi Lời Chúa lại được mạc khải nơi đền thờ và cho những người đang phục vụ bàn thờ. Nó sẽ ghê gớm cho kẻ tội lỗi nhưng chắc chắn sẽ ban bình an và an ủi cho những người lành thánh. Cụ thể, nó sẽ hạ kẻ cường quyền và nâng những người phận nhỏ lên. Bởi vì từ khi trao phó công việc trông coi vũ trụ cho loài người, Thiên Chúa chỉ can thiệp vào lịch sử để cứu vớt, tức là tiêu diệt sự dữ đã hoành hành quá mức và giải phóng con người khỏi lầm than.
Mọi ơn gọi đích thực trong Cựu Ước đều được mô tả như trên. Và để làm nổi tính cách siêu nhiên của những ơn gọi này, Cựu Ước còn có thói quen hình dung những kẻ được chọn là con của gia đình son sẻ nhưng đạo đức. Họ là tặng vật của Thiên Chúa nhân ái và toàn năng, chứ không phải là con cái của loài người. Trường hợp của Samuel là một thí dụ. Chính vì muộn màng, son sẻ mà mẹ ông đã khóc lóc cầu xin và đã khấn hứa nếu hạ sinh được đứa con nào bà sẽ dâng nó để lo việc nhà Chúa. Như vậy bà đã thụ thai, và Samuel trở thành người của Chúa.
Người ta đã suy nghĩ nhiều về cuộc đời của ông. Và tác giả bài Kinh Thánh hôm nay đã đúc kết lại tâm tư của nhiều thế hệ dân Chúa. Tác giả thấy ơn gọi Samuel là hình ảnh của chính ơn gọi dân Chúa nói chung và mỗi người nói riêng. Chúa đã không kêu gọi mọi người từ thân phận hèn mọn sao? Người thật đã tỏ ra rộng lượng và nhân ái Người trao sứ mệnh cao cả cho hết thảy miễn là ai ai cũng phải bắt chước Samuel "không để rơi xuống đất một lời nài Người đã phán" (3,19). Bài học của Cựu Ước thật rất thâm trầm.

2. Ơn Gọi Trong Tân Ước
Thánh Yoan trong bài Tin Mừng hôm nay cũng muốn nói về ơn gọi. Câu truyện người kể có vẻ như đã được quay phim tại chỗ, khi sự việc xảy ra. Nhưng chỉ cần thấy rằng không bao giờ Tin Mừng Yoan còn kể lại việc Chúa chọn Tông đồ ở một đoạn nào khác nữa, cũng đủ để chúng ta chắc chắn ở đây Yoan đã muốn làm một cuộc tổng hợp. Người muốn thu gọn một lần Chúa chọn môn đồ vào chỗ này để nói một lần cho xong, trước khi Chúa Yêsu bắt đầu đi hoạt động truyền giáo. Và như vậy, trong đoạn Tin Mừng này, Yoan cũng muốn trình bày quan niệm của người về ơn gọi.
Ơn gọi vẫn còn là hành vi chiếu cố của Chúa. Nó do Người khởi xướng. Nó từ trời đến với con người và vì thế người ta có lý khi dùng danh từ "thiên triệu". Tuy nhiên, ngày xưa tiếng Chúa thường nói trong sấm chớp và thị kiến hoặc mộng mị; còn ngày nay Ngôi Lời đã làm người và đã ở giữa chúng ta. Vì thế, tiếng gọi đã đi qua con người.
Những môn đệ đầu tiên đã nghe lời Yoan giới thiệu. Ðó không phải là lời thường, nhưng là lời của một chứng nhân, của một người có đức tin sâu sắc. Yoan trỏ vào Ðức Yêsu và nói với môn đệ: "Này là Chiên của Thiên Chúa". Chắc chắn họ đã không nhận ra ngay mọi sự phong phú trong lời giới thiệu này. Phải đợi khi Ðức Yêsu chịu chết như người đau khổ và như chiên vượt qua bị sát tế, người ta mới hiểu được nội dung của lời Yoan. Các môn đệ bấy giờ chưa hiểu được như vậy. Nhưng bây giờ, muốn theo Chúa, chúng ta phải hiểu như thế. Và bây giờ ai muốn theo Chúa phải vác thập giá của mình và phải đi qua con đường hẹp mà Ðức Kitô đã đi.
Tuy nhiên, được lời giới thiệu khác thường của Yoan và nghĩ rằng Yoan muốn nói Ðức Yêsu là "Ðấng phải đến", hai môn đệ đã đi theo Người. Họ đi theo vì đã nghe và đã tin vào một lời chứng. Mọi ơn gọi đều khởi sự từ khi nghe được tiếng gọi. Và mọi ơn gọi trong Tân Ước chỉ hình thành khi có lòng tin vào lời chứng. Nhưng nghe và tin vẫn chưa đủ. Người ta phải có hành động diễn tả niềm tin để chứng tỏ sự dứt khoát và quyết liệt. Thế nên, bài Tin Mừng đã nói: họ đã đến và đã thấy nơi Ngài ngụ và họ đã ngụ lại với Ngài. Yoan đã cân nhắc mọi từ ngữ ông dùng. Ông dùng các động từ "thấy" và "ngụ", là những từ ngữ rất đặc biệt và phong phú trong tác phẩm của ông. Ðối với ông, "thấy" là khám phá ra, là biết một cách sâu xa thân mật; và "ngụ" là kết hợp, là "ở với", là khắng khít. Theo Yoan, ơn gọi là tin, là biết, là mến Chúa Yêsu, là mật thiết kết hợp với Ngài, là ở (hay ngụ) lại nơi Ngài và Ngài ở hoặc ngụ lại nơi ta. Không phải tạm thời, nhưng bền vững, mãi mãi vì sách Yoan viết: họ đã ngụ lại với Ngài suốt ngày hôm ấy.
Tiếp theo, họ đã ra đi để nối dài ơn gọi của họ. Anrê đã gặp em mình trước hết. Ông nói lên niềm tin cua mình vào Ðức Kitô. Nhưng ông để cho em tiếp xúc với Người. Và chính nhờ việc tiếp xúc này, người em cũng như anh mình trước đây đã được niềm tin vào Chúa Yêsu. Mấu chốt của ơn gọi, theo Yoan như vậy là việc gặp gỡ, khám phá ra Ðức Kitô và ngụ lại với Người.
Do đó, quan niệm của Yoan về ơn gọi thâm thúy hơn quan niệm của bài sách Samuel. Nhưng chúng ta không thể bảo là hai quan niệm đó khác nhau. Trước kia, Samuel đã nghe Lời Chúa và không để một lời nào rơi xuống đất; ngày nay Lời Chúa đã hiện thân làm người. Ai nghe tiếng gọi cũng phải gắn bó với Người và không được sống tách khỏi Người.
Thế mà có những kẻ được gọi mà lại muốn tách khỏi Chúa. Ðó là điều mà thánh Phaolô muốn cảnh cáo người ta trong thư gửi người Côrintô.

3. Hãy Bảo Toàn Ơn Gọi
Côrintô là một đô thị hỗn tạp. Nằm trên trục giao thông, nó là nơi tấp nập để trao đổi hàng hóa, tư tưởng và cả thân xác nữa Cuộc sống phóng túng, sắc dục được coi như là tự do và tự nhiên. Ðó không phải là một nhu cầu sao? Nếu nhu cầu ăn uống là tự nhiên thì vì sao lại cấm nhu cầu sinh lý? Phaolô phản đối lý luận này. Không thể coi nhu cầu sinh lý như nhu cầu ăn uống. Ăn uống là để nuôi thân xác. Nhưng thân xác để làm gì?
Người có đức tin không thể quên xác thịt sẽ sống lại. Ðó là nét độc đáo của Kitô giáo. Người tín hữu đã tin Ðức Kitô phục sinh thì không thể quên rằng thân xác đã có định mệnh mới là sự sống đời sau. Và niềm tin này không cho phép người ta làm ô uế xác thịt.
Hơn nữa hiện nay thân xác của họ cũng đã có một ơn gọi khác rồi. Là Kitô hữu, họ đã gắn bó với Chúa Kitô và trở nên chi thể của Người. Làm sao họ còn có thể giựt thân xác lại và đem ném cho phường đĩ điếm? Kẻ làm như vậy rõ ràng là kẻ bất trung, bất tín.
Nó còn xúc phạm đến Thiên Chúa nữa, vì thân mình của họ sau ngày lãnh nhận ơn gọi Kitô hữu, và trở thành đền thờ của Thánh Thần. Thế nên ai ý thức ơn gọi của mình chỉ còn cách hãy "tôn vinh Thiên Chúa nơi thân thể của mình".
Ðiều này cho chúng ta thấy quan niệm của thánh Phaolô về ơn gọi thật là sâu sắc. Không cần nói đến ơn gọi linh mục hay tông đồ; ngay thiên triệu làm Kitô hữu cũng đã hiến dâng cả thân xác con người cho Thiên Chúa. Người ta phải hoàn toàn sống cho Người và gắn bó với Người. Không những tâm hồn người ta mà phải quy về Chúa, mà cả thân xác cũng đã thuộc về Ðấng kêu gọi họ.
Ðó là lý tưởng; nhưng đồng thời cũng là đòi hỏi. Khó khăn thật bởi vì bản tính loài người yếu đuối. Nhưng chúng ta quên rồi ư: Chúa đã gọi Samuel hồi còn bé mọn và Người vẫn chọn những khí cụ tầm thường. Sức mạnh của Chúa sẽ thi thố nhiều việc kỳ diệu nơi bản tính mỏng dòn khi người ta lắng nghe lời Chúa mà không để lời nào rơi xuống đất như Samuel. Và nhất là người ta phải bắt chước các môn đệ đầu tiên của Ðức Yêsu: có lòng tin đi đến với Người, xem thấy Người và ở lại với Người.
Sự gắn bó mật thiết kết hiệp với Người sẽ khiến chúng ta biết tận hiến tất cả đời sống, tâm hồn và thân xác để lo việc Chúa là thánh hóa trần gian này. Khi ấy, Thánh Thần sẽ mạnh mẽ ở nơi chúng ta và chúng ta sẽ là người của Chúa. Tất cả vì thế tùy thuộc ở việc chúng ta hiệp nhất với Chúa, mà thánh lễ đây là cơ hội tốt đẹp nhất. Chúng ta hãy dâng lễ sốt sắng để mật thiết hơn với Chúa hầu có khả năng sống ơn gọi Kitô hữu hiệu nghiệm hơn.

(Trích dẫn từ tập sách Giải Nghĩa Lời Chúa
của Ðức cố Giám Mục Bartôlômêô Nguyễn Sơn Lâm)


Lời Chúa Mỗi Ngày
Chúa Nhật II Thường Niên, Năm B
Bài đọc: I Sam 3:3-10, 19; I Cor 6:13-15, 17-20; Jn 1:35-42.

CHỦ ĐỀ: Nhận ra thánh ý Thiên Chúa
Thiên Chúa có thể mặc khải trực tiếp cho một người hay qua trung gian của người khác.Để nhận ra ý định của Thiên Chúa, nhiều khi con người cần cả ba: Thiên Chúa, người trung gian, và chính đương sự. Các Bài Đọc hôm nay cho chúng ta thấy những trường hợp con người có thể nhận ra ý định của Thiên Chúa.
Trong Bài đọc I, Thiên Chúa gọi con trẻ Samuel 3 lần giữa đêm tối trong Đền Thờ, và Samuel đã nhận ra tiếng của Thiên Chúa qua sự giúp đỡ của Thầy Cả Eli. Trong Bài Đọc II, qua sự dạy dỗ của Thánh Phaolô, chúng ta nhận ra phẩm giá của thân xác và phải biết quí trọng nó, vì thân xác chúng ta là một phần chi thể của Đức Kitô, và là Đền Thờ của Chúa Thánh Thần. Trong Phúc Âm, Gioan Tẩy Giả chỉ đường cho hai môn đệ thân tín của mình theo Chúa Giêsu. Anrê, sau khi đã gặp được Chúa, dẫn em mình là Phêrô đến gặp Chúa Giêsu.

KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I: Con trẻ Samuel được Thầy Cả Êli hướng dẫn để nhận ra tiếng gọi của Thiên Chúa.
Cuộc đời con trẻ Samuel đặc biệt từ khi chưa ra đời. Mẹ của Samuel là Bà Hanna, Bà son sẻ và chịu sự khinh bỉ của người đời vì không có con một thời gian lâu dài. Bà khấn hứa với Thiên Chúa: nếu Ngài ban cho Bà một đứa con, Bà sẽ dâng con trẻ lại cho Thiên Chúa để nó phục vụ trong Đền Thờ luôn. Thiên Chúa đã nhận lời cầu xin của Bà và cho Bà có con trai. Tên Bà đặt cho con trẻ, Samuel, có nghĩa là “quà tặng của Thiên Chúa.” Giữ lời đã hứa với Thiên Chúa, khi con trẻ dứt sữa, Bà mang con và lễ vật hy sinh đến dâng cho Thầy Cả Êli trong Đền Thờ Thiên Chúa tại Shiloh. Sau khi từ giã mẹ, con trẻ Samuel ở luôn trong Đền Thờ từ ngày đó, cho đến khi xảy ra biến cố “Chúa gọi Samuel” hôm nay.
(1) Thiên Chúa gọi Samuel ba lần: Trình thuật kể: “Đèn của Thiên Chúa chưa tắt và Samuel đang ngủ trong đền thờ Đức Chúa, nơi có đặt Hòm Bia Thiên Chúa. Đức Chúa gọi Samuel. Cậu thưa: "Dạ, con đây!" Rồi chạy lại với ông Êli và thưa: "Dạ, con đây, thầy gọi con." Ông bảo: "Thầy không gọi con đâu. Con về ngủ đi." Cậu bèn đi ngủ. Đức Chúa lại gọi Samuel lần nữa. Samuel dậy, đến với ông Êli và thưa: "Dạ, con đây, thầy gọi con." Ông bảo: "Thầy không gọi con đâu, con ạ. Con về ngủ đi." Bấy giờ Samuel chưa biết Đức Chúa, và lời Đức Chúa chưa được mặc khải cho cậu. Đức Chúa lại gọi Samuel lần thứ ba. Cậu dậy, đến với ông Êli và thưa: "Dạ, con đây, thầy gọi con." Thiên Chúa gọi con người nhiều lần, nhưng con người có biết lắng nghe để nhận ra tiếng Chúa gọi hay không là chuyện khác. Sự ồn ào của thế gian và sự mải mê chạy theo những tiếng gọi khác là những lý do ngăn cản không cho con người nhận ra tiếng Chúa gọi.
(2) Thầy Cả Êli giúp Samuel nhận ra và đáp lại tiếng Chúa: Bấy giờ ông Êli hiểu là Đức Chúa gọi cậu bé. Ông Êli nói với Samuel: "Con về ngủ đi, và hễ có ai gọi con thì con thưa: "Lạy Đức Chúa, xin Ngài phán, vì tôi tớ Ngài đang lắng nghe."
(3) Samuel đáp trả tiếng Chúa gọi: Được sự hướng dẫn của Thầy, nên khi nghe Thiên Chúa gọi lần thứ ba, Samuel mau mắn thưa: "Xin Ngài phán, vì tôi tớ Ngài đang lắng nghe." Kể từ khi nhận ra tiếng Chúa, Samuel tiếp tục đàm đạo với Chúa nhiều lần. Samuel lớn lên, Đức Chúa ở với ông và Người không để cho một lời nào của Người ra vô hiệu.
Mấy điều chúng ta có thể học nơi con trẻ Samuel: (1) Đền Thờ là nơi dễ nhận ra tiếng Thiên Chúa gọi, vì là nơi tĩnh mịch và xa cách những ồn ào của thế gian. Samuel phục vụ nơi Thánh Điện và ngủ trong Đền Thờ tại Shiloh; (2) Mỗi lần nghe tiếng gọi là mỗi lần mau mắn đáp trả, dù chưa nhận ra là tiếng của Thiên Chúa. Mỗi biến cố quan trọng xảy ra trong cuộc đời mỗi người là Thiên Chúa đang muốn nói gì với cá nhân đó. Để nhận ra, đương sự cần có thời giờ suy nghĩ và cầu nguyện; (3) Bàn hỏi với vị linh hướng và theo sự chỉ bảo của ngài. Samuel chạy đến với Thầy mình, để xin sự hướng dẫn, và Samuel thực hành những gì Thầy dạy.
2/ Bài đọc II: Thân xác con người quan trọng và cần thiết để làm việc cho Thiên Chúa.
Chúng ta biết hầu hết các Thư viết bởi Phaolô là để trả lời cho những vấn nạn đang xảy ra trong những cộng đòan do Ngài thiết lập. Vấn nạn hôm nay là việc gian dâm, mà có một số người trong cộng đòan Côrintô không cho là tội. Theo một số các triết gia Hy-Lạp, thân xác là ngục tù giam hãm linh hồn. Vì thế, có 2 lối sống là hệ quả của quan niệm này: (1) khổ chế: hành hạ thân xác bằng ăn chay nghiệm nhặt và đánh đập thân xác để chế ngự nó; và (2) buông thả: vì thân xác không quan trọng trong việc giải thóat con người, nên cứ việc tự do hưởng thụ khóai lạc. Thánh Phaolô phải đương đầu với lối sống thứ hai này; ngài khuyên các tín hữu Corintô phải tránh xa tội gian dâm vì 2 phẩm giá của thân xác.
2.1/ Thân xác anh em là một phần thân thể của Đức Kitô: Thần học về thân thể Đức Kitô là một trong những chủ đề chính của Thư Phaolô. Theo thần học này, các Kitô hữu là những chi thể của thân thể Đức Kitô; vì thế, tất cả các tín hữu đều có bổn phận phải bảo vệ thân thể cho nguyên vẹn, vì một chi thể đau là tòan thân đều cảm thấy đau lây. Dựa vào nguyên lý này, Phaolô kết luận, thân xác con người không phải để gian dâm, mà để phụng sự Chúa. Ngài hướng dẫn họ:
- Thân xác con người sẽ bị hủy diệt: “Thức ăn dành cho bụng, và bụng dành cho thức ăn. Thiên Chúa sẽ huỷ diệt cả cái này lẫn cái kia. Nhưng thân xác con người không phải để gian dâm, mà để phụng sự Chúa, vì Chúa làm chủ thân xác.”
- Thân xác con người sẽ được Thiên Chúa cho sống lại: “Thiên Chúa đã làm cho Chúa Kitô sống lại; chính Người cũng sẽ dùng quyền năng của mình mà làm cho chúng ta sống lại. Nào anh em chẳng biết rằng thân xác anh em là phần thân thể của Đức Kitô sao? Tôi lại lấy phần thân thể của Đức Kitô mà làm phần thân thể của người kỹ nữ sao? Không đời nào! Ai đã kết hợp với Chúa, thì nên một tinh thần với Người.” Chuyện kết hợp với ai là nên một thân xác với người ấy; điều này chỉ cho phép trong liên hệ vợ chồng. Khi chuyện này xảy ra ngòai liên hệ vợ chồng, kẻ làm chuyện ấy tự tách mình ra khỏi thân thể của Đức Kitô, vì tội lỗi không thể ở chung với sự thánh thiện trong thân thể của Chúa.
2.2/ Thân xác anh em là Đền Thờ của Thánh Thần: “Hay anh em lại chẳng biết rằng thân xác anh em là Đền Thờ của Thánh Thần sao? Mà Thánh Thần đang ngự trong anh em là Thánh Thần chính Thiên Chúa đã ban cho anh em. Như thế, anh em đâu còn thuộc về mình nữa, vì Thiên Chúa đã trả giá đắt mà chuộc lấy anh em. Vậy anh em hãy tôn vinh Thiên Chúa nơi thân xác anh em.” Qua Bí-tích Rửa Tội và Thêm Sức, các tín hữu đã có Chúa Thánh Thần qua việc xức dầu; và Chúa Thánh Thần là Đấng rất mực thánh thiện vì Ngài là Thiên Chúa. Con người chúng ta không thể sống cho chính chúng ta nữa, vì chúng ta đã được Thiên Chúa cứu chuộc qua cái chết của Đức Kitô. Do đó, chúng ta phải sống cho Thiên Chúa và làm vinh quang Ngài qua thân xác chúng ta.
3/ Phúc Âm: Người bảo họ: "Đến mà xem!”
3.1/ Gioan giới thiệu Đức Kitô cho 2 môn đệ của ông: “Hôm sau, ông Gioan lại đang đứng với hai người trong nhóm môn đệ của ông. Thấy Đức Giêsu đi ngang qua, ông lên tiếng nói: "Đây là Chiên Thiên Chúa." Khi một người giới thiệu môn đệ của mình với một Thầy hay hơn mình là chấp nhận mất môn đệ. Gioan không giữ môn đệ cho mình, ông chỉ cho hai môn đệ đi theo Thầy tốt hơn; vì ông quan tâm đến lợi ích cho môn đệ chứ không giữ lợi ích cho mình. Mấy ai trong chúng ta có được thái độ như của Gioan? Chúng ta đã đề cập đến nguồn gốc lịch sử của câu “Đây là Chiên Thiên Chúa.” Chúa Giêsu chính là Con Chiên, lễ vật hy sinh để đền tội cho con người.
3.2/ Phản ứng của hai môn đệ: Hai môn đệ nghe ông nói, liền đi theo Đức Giêsu. Hai môn đệ của Gioan có lẽ ngượng ngùng không biết mở lời làm sao, nên cứ tiếp tục theo đàng sau Chúa Giêsu. Để dễ dàng cho họ phản ứng, Chúa Giêsu mở lời trước: "Các anh tìm gì thế?" Họ đáp: "Thưa Rabbi (nghĩa là thưa Thầy), Thầy ở đâu?"
- Chúng ta có thể nhận ra cả 3 yếu tố quan trọng đều có ở đây: (1) Gioan, người trung gian chỉ đường cho hai ông đến với Chúa; (2) chính hai ông phải vượt qua xấu hổ, ngượng ngùng để đi theo Ngài; và (3), Chúa Giêsu mở lời trước để đánh tan ngượng ngùng lúc ban đầu, và mời gọi hai ông đến và xem.
- Câu hỏi Chúa đặt cho hai ông: “Các anh tìm gì thế?” là câu hỏi nền tảng nhất trong đời sống con người. Câu trả lời cho câu hỏi này sẽ giúp chúng ta nhận ra tại sao chúng ta đi tìm hay không đi tìm Thiên Chúa. Nếu câu trả lời là đi tìm của cải, danh vọng, chức quyền; chúng ta đừng đến với Chúa, vì Ngài sẽ không thỏa mãn khát vọng của ta. Nếu câu trả lời như của người thanh niên trẻ: “Tôi phải làm gì để đạt được cuộc sống đời đời?” Hãy đến với Chúa, Ngài sẽ giúp chúng ta tìm ra câu trả lời.
3.3/ Lời mời gọi của Đức Kitô: Người bảo họ: "Đến mà xem." Họ đã đến xem chỗ Người ở, và ở lại với Người ngày hôm ấy. Lúc đó vào khoảng giờ thứ mười.
- Người khác có thể nói về Chúa cho chúng ta nghe, hay giới thiệu chúng ta đến với Chúa; nhưng để nhận ra Chúa là ai, chúng ta cần kinh nghiệm của cá nhân chúng ta. Chỉ khi nào chúng ta có được kinh nghiệm cá nhân biết Chúa, lúc đó Chúa mới thực sự thuyết phục chúng ta.
- Các môn đệ đáp trả lời mời của Chúa Giêsu; họ đến và ở với Ngài suốt ngày hôm đó. Giờ thứ mười của Do-Thái là khỏang 4 giờ chiều của chúng ta.
3.4/ Người nhận ra tiếng gọi theo Chúa trở thành người mời gọi: “Ông Anrê, anh ông Simon Phêrô, là một trong hai người đã nghe ông Gioan nói và đi theo Đức Giêsu. Trước hết, ông gặp em mình là ông Simon và nói: "Chúng tôi đã gặp Đấng Messiah" (nghĩa là Đấng Kitô). Rồi ông dẫn em mình đến gặp Đức Giêsu. Đức Giêsu nhìn ông Simon và nói: "Anh là Simon, con ông Gioan, anh sẽ được gọi là Kêpha" (tức là Phêrô).”
- Yêu ai thực sự là muốn điều tốt nhất cho người ấy. Anrê đã gặp Đấng Thiên Sai, và đây là Tin Mừng quan trọng nhất cho những người Do-Thái. Thương em, Anrê dắt em mình tới giới thiệu với Đức Kitô.
- Phản ứng của Chúa Giêsu khi gặp Phêrô: Vừa gặp lần đầu, Chúa Giêsu đã biết rõ con người Phêrô là ai, và Ngài đã có sẵn cho ông một sứ vụ.

ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
- Chúng ta cần lắng nghe và nhìn xem để nhận ra thánh ý của Thiên Chúa.
- Chúng ta cần cả ba: tiếng Thiên Chúa gọi, người trung gian, và chính bản thân để nhận ra thánh ý của Thiên Chúa. Nếu chúng ta không cố gắng, chúng ta sẽ không bao giờ nhận ra thánh ý của Thiên Chúa.
- Một khi đã nhận ra thánh ý của Thiên Chúa, chúng ta có bổn phận phải thi hành những gì Thiên Chúa dạy.
- Ngòai ra, chúng ta còn phải hướng dẫn và đưa mọi người đến với Thiên Chúa.
Linh mục Anthony Đinh Minh Tiên, OP

18/01/15 CHÚA NHẬT TUẦN 2 TN – B 
Khởi đầu tuần lễ hiệp nhất Ki-tô hữu
Ga 1,35-42
Suy niệm: Nếu như thánh Gio-an Tẩy giả không giới thiệu Đức Giê-su với các môn đệ của ông thì khó lòng mà An-rê gặp được Chúa Giê-su và đưa em mình đến với Ngài, để rồi từ đó các ông được Chúa gọi đi theo. Chúng ta thấy vai trò của người giới thiệu rất là quan trọng vì nó có tính quyết định cho một chọn lựa, dĩ nhiên chúng ta còn có tự do của riêng mình, nhưng cũng không thể phủ nhận vai trò giới thiệu của một ai đó (cho nghề nghiệp, hướng đi tu...).
Mời Bạn: Là Ki-tô hữu, bạn có trách nhiệm giới thiệu Đức Ki-tô cho anh chị em của mình bằng Lời của Ngài, bằng đời sống tốt phản ánh Tin Mừng bạn đọc và suy gẫm mỗi ngày. Bạn đóng vai trò của Thánh Gio-an Tiền hô, không giữ riêng cho mình điều mà chính Chúa muốn bạn chia sẻ, nhất là khi điều ấy đem lại một kết quả tốt đẹp cho mọi người. Đó chính là đức bác ái Ki-tô giáo.
Chia sẻ: Có khi nào bạn “giấu” không muốn nói cho ai đó biết một điều có lợi cho người ấy chưa (một việc làm, một người cố vấn có khả năng, một cơ hội giải quyết khó khăn mà họ đang gặp phải...)?
Sống Lời Chúa: Trong năm Tân Phúc Âm hoá này, mỗi khi có dịp, bạn nói về Chúa, về niềm tin của mình cho những người chưa biết (vd: tặng 1 cuốn Kinh thánh, dẫn đi nhà thờ, đền Đức Mẹ...) để nhờ đó họ cũng “gặp được Đấng Mê-si-a”.
Cầu nguyện: Lạy Chúa, xin cho con đừng bao giờ ngại miệng mỗi khi nói về Chúa cho mọi người và sẵn lòng chỉ cho người khác điều tốt đẹp, đừng ích kỷ chỉ biết cho riêng mình mà thôi.

Thầy ở đâu – Hãy đến mà xem (18.01.2015 – Chúa nhật 2 Thường niên năm B)
Suy Niệm
Ðoạn Tin Mừng này đã được Ðức Thánh Cha
dùng làm bài suy niệm cho ngày Giới Trẻ Thế Giới lần thứ XII.
Ðể gặp được Ðức Giêsu, cần có người giới thiệu.
Gioan đã giới thiệu Ðức Giêsu cho hai môn đệ của mình.
Ông Anrê cũng đã giới thiệu Ðức Giêsu cho em là Simon,
và dẫn ông này đến gặp Ngài.
Chẳng ai thực sự gặp được Ðức Giêsu
mà lại không mong giới thiệu Ngài cho người khác.
Ðức Giêsu là kho tàng cứ mãi lớn lên khi được san sẻ.
Hạnh phúc của Gioan Tẩy giả và Anrê
là thấy Ðức Giêsu và người mình giới thiệu gặp nhau.
Họ chấp nhận tự xóa mình.
Gioan chấp nhận chia tay với hai môn đệ yêu dấu.
Anrê sau này chẳng được nổi tiếng bằng Simon.
Theo lời giới thiệu của Gioan, hai ông đi theo Ðức Giêsu.
Chẳng rõ họ đã đi theo bao lâu và bao xa.
Họ rụt rè không biết bắt đầu câu chuyện thế nào.
Ðức Giêsu thấy sự lúng túng dễ thương của họ.
Chính Ngài đi bước trước, mở đầu cuộc đối thoại.
Các anh tìm gì thế ?
Câu hỏi này bắt họ phải trở lại với lòng mình,
phải ý thức về nỗi khát khao đang chi phối mình.
Tôi đang tìm gì ? Tiền bạc, tiếng tăm, thỏa mãn?
Hay tôi đang tìm một Ai đó cho đời tôi một hướng đi?
Ðức Giêsu gợi chuyện để họ bày tỏ khát vọng của mình.
Thưa Thầy, Thầy ở đâu?
Câu hỏi này tương đương với một câu trả lời.
Chúng con muốn biết nhà của Thầy, muốn đến thăm Thầy.
Ðến nhà một người là đi vào thế giới của người đó.
Hai ông không chỉ muốn biết Ðức Giêsu qua lời Gioan.
Họ muốn đích thân gặp gỡ Ngài.
Chuyện này không ai làm thay được.
Hãy đến mà xem.
Ðức Giêsu không giấu hai ông về thế giới của Ngài.
Lời mời này vẫn vang vọng đến tai chúng ta.
Ðừng sợ đi theo Ðức Giêsu để đến nhà Ngài.
Ðừng sợ trao đổi với Ngài như một người bạn.
Nơi nào có những người nghèo khổ, bị bỏ rơi,
những người cô đơn, bị khinh miệt hay phản bội,
những người khác văn hóa và tôn giáo,
nơi đó là nhà của Ðức Giêsu.
Họ đã đến xem và đã ở lại.
Hai ông đã nhận lời mời ngay lập tức.
Không có khoảng cách giữa ước muốn và thực hành.
Chúng ta chẳng rõ chi tiết của cuộc hạnh ngộ này,
nhưng chắc chắn đó là một kỷ niệm không quên.
Kinh nghiệm của hai ông cũng là của mọi Kitô hữu.
Chúng ta phải được giới thiệu Ðức Giêsu,
phải đích thân gặp Ngài,
và phải trở nên người giới thiệu Ngài cho thế giới.
Cầu Nguyện
Lạy Chúa Giêsu,
nhiều bạn trẻ đã không ngần ngại
chọn những cầu thủ bóng đá,
những tài tử điện ảnh
làm thần tượng cho đời mình.
Hôm nay
Chúa cũng muốn biết chúng con chọn ai,
và chúng con thật sự đắn đo
trước khi chọn Chúa.
Bởi chúng con biết rằng
chọn Chúa là lội ngược dòng,
theo Chúa là bước vào con đường hẹp:
con đường nghèo khó và khiêm nhu,
con đường từ bỏ và phục vụ.
Hôm nay, chúng con chọn Chúa
không phải vì Chúa giàu có, tài năng hay nổi tiếng,
nhưng vì Chúa là Thiên Chúa làm người.
Chẳng ai đáng chúng con yêu mến bằng Chúa.
Chẳng ai hoàn hảo như Chúa.
Ước gì chúng con can đảm chọn Chúa
nhiều lần trong ngày,
qua những chọn lựa nhỏ bé,
để Chúa chiếm lấy toàn bộ cuộc sống chúng con,
và để chúng con
thông hiệp vào toàn bộ cuộc sống của Chúa. Amen.
Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J.

Hãy Nâng Tâm Hồn Lên
18 THÁNG GIÊNG
Giá Trị Và Phẩm Cách Của Lao Động
Mọi người – nam cũng như nữ – đều là những lữ khách trên mặt đất này, những lữ khách trong cuộc hành hương kiếm tìm sự thật, kiếm tìm Thiên Chúa! Và mọi người đều được mời gọi vào cuộc hành hương này. Chúng ta là khách hành hương, là thành phần của Dân Thiên Chúa; chúng ta được Đấng Tạo Hóa, Cha chúng ta, dẫn dắt tiến về với sự thánh thiện viên mãn nơi Ngài. Ngài đang dẫn đưa chúng ta đến với Ngài xuyên qua bao kinh nghiệm và thử thách của cuộc sống hôm nay.
Để chỉ cho ta biết con đường sự sống đưa ta về hiệp nhất với Ngài, Thiên Chúa đã gửi chính Con của Ngài đến với ta. Ngài đã đặt người Con ấy làm viên đá góc, nhờ đó chúng ta có thể vươn tới ơn cứu độ (1Pr 2, 6 – 8). Thật vậy, trong Đức Giêsu Kitô, chúng ta cũng trở nên những viên đá sống “xây dựng tòa nhà thiêng liêng để thành hàng tư tế thánh dâng lễ vật thiêng liêng đẹp lòng Thiên Chúa” (1Pr 2, 5). Những lễ vật thiêng liêng này được gắn kết với mọi thực tại dệt nên cuộc sống chúng ta, nhất là gắn kết với lao động con người – vì lao động là chiều kích nền tảng của cuộc sống con người trên trái đất.
Tôi tưởng cần nêu vài suy tư về giá trị và phẩm cách của lao động con người. Đức Giêsu Kitô là con của một người thợ mộc. Phần lớn cuộc đời Người, trong kiếp người, Người cần cù làm việc nối nghiệp của Thánh Giu-se – cha nuôi Người. Bằng chính nghề thợ mộc của Người, Đức Giêsu cho thấy rằng trong đời sống hằng ngày, chúng ta được kêu gọi sống phẩm giá của lao động. Bằng lao động, con người tham dự vào công cuộc sáng tạo của chính Thiên Chúa. Dù làm việc ở nhà máy hay trong văn phòng, trong bệnh viện hay ngoài đồng ruộng…, ở bất cứ đâu chúng ta cũng đang góp phần vào công trình tạo dựng của chính Thiên Chúa; điều này đem lại giá trị và ý nghĩa cho mọi công việc của chúng ta.
“Giá trị lao động của một người được ấn định trước hết không phải bởi loại công việc mà người ấy làm, nhưng là bởi vì công việc ấy được làm bởi một nhân vị” (Thông Điệp Laborem exercens, 6). Như vậy, mọi lao động của con người, dù có vẻ nhỏ nhặt đến đâu, đều phải được hết mực kính trọng, bảo vệ và tưởng thưởng thích đáng. Nhờ đó, mọi gia đình – và toàn thể cộng đồng xã hội – sẽ có thể sống trong hòa bình, thịnh vượng và phát triển.
- suy tư 366 ngày của Đức Gioan Phaolô II -
Lm. Lê Công Đức dịch từ nguyên tác
LIFT UP YOUR HEARTS
Daily Meditations by Pope John Paul II

Lời Chúa Trong Gia Đình
NGÀY 18-01
Chúa Nhật II Thường Niên
1Sm 3,3b-10.19; 1Cr 6,13c-15a.17-20; Ga 1,35-42
LỜI SUY NIỆM: “Hai môn đệ nghe ông nói, liền đi theo Đức Giêsu. Đức Giêsu quay lại, thấy các ông đi theo mình thì hỏi: Các anh tìm gì thế?”
Khi được Gioan giới thiệu về Chúa Giêsu là Đấng quyền thế hơn ông, ông không đáng xách dép cho Người. Hai môn đệ đã rời ông e dè, rụt rè, kính cẩn đi theo sau lưng Chúa Giêsu một cách im lặng; và có một khoảng cách. Người biết, và  đã rút ngắn khoảng cách đó, bằng cách quay lại, gợi chuyện và cuối cùng chính Người mời họ đến xem nơi Người ở, và họ đã ở lại với Người, ngay ngày hôm đó.
Lạy Chúa Giêsu, Thánh Augustinô khuyên bảo chúng con: “Khi đến với Chúa, chúng ta không đến với một Đấng ẩn mình và giữ khoảng cách với chúng ta, mà đến với Đấng đang chờ chúng ta. Ngài còn đi trước để tìm gặp chúng ta trên đường chúng ta tìm kiếm Ngài”. Xin ban cho mọi thành viên trong gia đình chúng con vững tin sống trong tình thương của Chúa.
Mạnh Phương


18 Tháng Giêng
Tấm Gương Sự Thật
Theo câu chuyện cổ tích của người Tây Phương về Cô Bạch Tuyết và bảy chú lùn thì Sự Thật chiếu sáng và nói qua một tấm gương. Khi hoàng hậu, người kế mẫu của Bạch Tuyết nhìn vào tấm gương sự thật ấy để hỏi về mình, bà được trả lời như sau: "Thưa hoàng hậu, hoàng hậu là người đẹp nhất hiện nay". Mà quả thật, so sánh với những người đàn bà đương thời, bà ta là người đẹp nhất.
Nhưng công chúa Bạch Tuyết mỗi ngày một lớn và trở nên xinh đẹp. Trắng như tuyết, đỏ như máu, đen như mun: ba màu sắc ấy kết hợp một cách hài hòa để mỗi ngày một gia tăng vẻ đẹp cho cô bé, dù chỉ mới lên 7 tuổi. Ai cũng nhận thấy rằng cô đã vượt xa người kế mẫu về sắc đẹp.
Một hôm, hoàng hậu kế mẫu hỏi ý kiến của chiếc gương Sự Thật một lần nữa. Lần này, tấm gương đã trả lời: "Thưa hoàng hậu, quả thực hoàng hậu là người xinh đẹp ít ai sánh bằng. Nhưng hiện nay, công chúa Bạch Tuyết đã đẹp hơn hoàng hậu bội phần. Ðây là điều mà không ai chối cãi được, 7 chú lùn đã xác định điều đó".
Người kế mẫu không muốn chấp nhận Sự Thật ấy. Bà không thể nào chấp nhận một đứa con riêng của chồng được quyền đẹp hơn Bà. Sự ganh ghét đã bắt đầu gặm nhấm tâm hồn bà để rồi bà chỉ còn có mỗi một ý nghĩ trong đầu: đó là loại bỏ người đối thủ tí hon của bà. Bà sai người cho thuốc độc vào một trái táo rồi mang đến cho Bạch Tuyết. Cô bé bị ngộ độc và đã đi vào cõi chết, nhưng vẫn giữ nguyên nét đẹp trên gương mặt. Một hoàng tử đã say mê nhìn khuôn mặt bất động ấy. Chàng đã đặt trên môi Bạch Tuyết một chiếc hôn. Trái táo độc rớt khỏi môi và Bạch Tuyết đã được hồi sinh. Người hoàng hậu kế mẫu nghe điều đó. Sự oán hận và ganh tức đã dồn lên khiêùn cho người đàn bà chết tốt.
Tấm gương Sự Thật của chúng ta chính là Ðức Kitô.
Philatô đã có lần hỏi Chúa Giêsu: Sự Thật là gì? Chúa Giêsu đã không trả lời cho câu hỏi ấy. Nhưng hẳn những người môn đệ đã có lần nghe Chúa Giêsu tuyên bố: "Ta là Ðường, là Sự Thật, và là Sự Sống" đều có thể trả lời cho câu hỏi ấy.
Chúa Giêsu không chỉ là Sự Thật một cách trừu tượng, một cách trống rỗng, mà là Sự Thật của con người, đối với con người. Cũng chính Philatô, sau khi đã ra lệnh đánh đòn Chúa Giêsu, đã đưa Người ra trước dân chúng và tuyên bố: "Này là Người". Này là người, này là con người, hay đúng hơn là sự thật về con người. Chúa Giêsu đã để lộ tất cả con người của ngài qua những vết thương trên người. Phải chăng con người chỉ để lộ nhân tính và tất cả những nét cao quý nhất của mình qua những lằn roi, qua những vết thương đau vì yêu thương, vì phục vụ?
Chúa Giêsu là tấm gương Sự Thật của con người. Chỉ qua Ðức Kitô, chúng ta mới có thể nhận diện được con người đích thực của chúng ta. Nhìn vào Ðức Kitô, tội lỗi và những bất toàn của chúng ta sẽ hiện ra, nhưng hình ảnh cao quý được Thiên Chúa in trên mỗi người chúng ta cũng tỏ lộ.
(Lẽ Sống)


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét