THỨ SÁU TUẦN XXI THƯỜNG NIÊN
X
BÀI ĐỌC HẰNG NGÀY :
BÀI ĐỌC I: 1 Cr 1, 17-25
"Chúng
tôi rao giảng Chúa Kitô chịu đóng đinh trên thập giá, một cớ vấp phạm đối với
người đời, nhưng là sự khôn ngoan đối với những người Thiên Chúa kêu gọi".
Trích thư thứ nhất của Thánh Phaolô Tông đồ
gửi tín hữu Côrintô.
Anh em thân mến, Đức Kitô không sai tôi đi rửa
tội, mà là đi rao giảng Tin Mừng, không phải bằng lời nói khôn khéo, kẻo thập
giá của Đức Kitô ra hư không.
Vì chưng lời rao giảng về thập giá là sự điên
rồ đối với những kẻ hư mất; nhưng đối với những người được cứu độ là chúng ta,
thì điều đó là sức mạnh của Thiên Chúa. Vì như đã chép rằng: "Ta sẽ phá
huỷ sự khôn ngoan của những kẻ khôn ngoan, sẽ chê bỏ sự thông sáng của những
người thông sáng". Người khôn ngoan ở đâu? Người trí thức ở đâu? Người lý
sự đời này ở đâu? Nào Thiên Chúa chẳng làm cho sự khôn ngoan của thế gian này
trở nên ngu dại sao? Vì khi thế gian tự phụ là khôn, không theo sự khôn ngoan
của Thiên Chúa mà nhận biết Thiên Chúa, thì Thiên Chúa đã muốn dùng sự điên rồ
của lời rao giảng để cứu độ những kẻ tin. Vì chưng, các người Do-thái đòi hỏi
những dấu lạ, những người Hy-lạp tìm kiếm sự khôn ngoan, còn chúng tôi, chúng
tôi rao giảng Chúa Kitô chịu đóng đinh trên thập giá, một cớ vấp phạm cho người
Do-thái, một sự điên rồ đối với các người ngoại giáo, nhưng đối với những người
được kêu gọi, dầu là Do-thái hay Hy-lạp, thì Ngài là Chúa Kitô, quyền năng của
Thiên Chúa, và sự khôn ngoan của Thiên Chúa, vì sự điên dại của Thiên Chúa thì
vượt hẳn sự khôn ngoan của loài người, và điều yếu đuối của Thiên Chúa thì vượt
hẳn sự mạnh mẽ của loài người.
Đó là
lời Chúa.
ĐÁP CA: Tv 32, 1-2. 4-5. 10ab và 11
Đáp: Địa cầu đầy ân sủng của Chúa (c. 5b).
Xướng: 1) Người hiền đức, hãy hân hoan trong Chúa! Ca
ngợi là việc của những kẻ lòng ngay. Hãy ngợi khen Chúa với cây đàn cầm, với
đàn mười dây, hãy xướng ca mừng Chúa. - Đáp.
2) Vì lời Chúa là lời chân chính, bao việc
Chúa làm đều đáng cậy tin. Chúa yêu chuộng điều công minh chính trực, địa cầu đầy ân sủng
của Chúa. - Đáp.
3) Chúa phá tan ý định của các nước, làm cho
vô hiệu tư tưởng của chư dân. Ý định của Chúa tồn tại muôn đời, tư tưởng lòng
Người còn mãi đời nọ sang đời kia. - Đáp.
ALLELUIA: 1 Tx 2, 13
Alleluia, alleluia! - Anh em hãy đón nhận lời
Chúa, không phải như lời của loài người, mà là như lời của Thiên Chúa, và đích
thực là thế. - Alleluia.
PHÚC ÂM: Mt 25, 1-13
"Kìa
chàng rể đến, hãy ra đón người".
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Matthêu.
Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ dụ
ngôn này: "Nước trời giống như mười trinh nữ cầm đèn đi đón chàng rể.
Trong số đó, có năm cô khờ dại và năm cô khôn ngoan. Năm cô khờ dại mang đèn mà
không đem dầu theo. Còn những cô khôn ngoan đã mang đèn, lại đem dầu đầy bình.
Vì chàng rể đến chậm, nên các cô đều thiếp đi và ngủ cả.
"Nửa đêm có tiếng hô to: Kìa, chàng rể
đến, hãy ra đón người. Bấy giờ các trinh nữ đều chỗi dậy, sửa soạn đèn của
mình. Những cô khờ dại nói với các cô khôn ngoan rằng: 'Các chị cho chúng em
chút dầu, vì đèn của chúng em đã tắt cả'. Các cô khôn ngoan đáp lại rằng: 'E
không đủ cho chúng em và các chị, các chị ra (nhà) hàng mà mua thì hơn'. Song
khi họ đang đi mua, thì chàng rể đến. Những trinh nữ đã sẵn sàng, thì theo
chàng rể cùng vào tiệc cưới, và cửa đóng lại. Sau cùng các trinh nữ kia cũng
đến và nói: 'Thưa ngài, xin mở cửa cho chúng tôi'. Nhưng người đáp lại: 'Ta bảo
thật các ngươi, ta không biết các ngươi'. Vậy hãy tỉnh thức, vì các con không
biết ngày nào, giờ nào".
Đó là lời Chúa.
LỜI CHÚA MỖI NGÀY
THỨ
SÁU TUẦN XXI THƯỜNG NIÊN năm II
Bài đọc: I Cor
1:17-25; Mt 25:1-13.
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ :
Khôn ngoan của thập giá.
Con người thường có khuynh hướng không chấp
nhận gian khổ và tìm cách tránh né, nhưng không có gian khổ sẽ không có vinh
quang. Chẳng hạn, người lực sĩ thế vận phải hy sinh sức khỏe, thời giờ, tiền
bạc, sở thích… trước khi có thể có huy chương vàng quàng quanh cổ của mình.
Thánh Phaolô nhận xét: họ hy sinh tất cả để có một huy chương vàng sẽ mục nát;
còn chúng ta hy vọng sẽ được phần thưởng không bao giờ mục nát: đó là cuộc sống
đời đời. Vì thế, chúng ta sẵn sàng hy sinh chịu mọi gian khổ để chiến thắng cho
được phần thưởng không mục nát này.
Các bài đọc hôm nay muốn làm nổi bật sự khôn
ngoan theo cách thức của Thiên Chúa. Trong bài đọc I, thánh Phaolô đề cao sự
khôn ngoan của Thập Giá, cho dẫu người Do-thái cho là một xỉ nhục và dân ngoại
cho là một điên rồ. Chính nhờ cây Thập Giá mà Đức Kitô đã gánh mọi tội cho nhân
loại và đem lại ơn cứu độ cho tất cả những ai tin vào Ngài. Trong Phúc Âm, Chúa
Giêsu ví Nước Trời như 5 cô khôn ngoan đi đón chàng rể, họ mang theo đèn và
mang cả bình đựng dầu; vì thế, khi chàng rể đến, họ theo chàng rể vào dự tiệc
cưới; chứ không bị loại ra ngoài như 5 trinh nữ khác.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I: So sánh khôn ngoan của
con người với khôn ngoan của Thiên Chúa.
Thánh Phaolô có lý do để nhận xét: “Trong khi
người Do-thái đòi hỏi những điềm thiêng dấu lạ, còn người Hy-lạp tìm kiếm lẽ
khôn ngoan, thì chúng tôi lại rao giảng một Đấng Kitô bị đóng đinh, điều mà
người Do-thái coi là ô nhục không thể chấp nhận, và dân ngoại cho là điên rồ.
Nhưng đối với những ai được Thiên Chúa kêu gọi, dù là Do-thái hay Hy-lạp, Đấng
ấy chính là Đức Kitô, sức mạnh và sự khôn ngoan của Thiên Chúa. Vì cái điên rồ
của Thiên Chúa còn hơn cái khôn ngoan của loài người, và cái yếu đuối của Thiên
Chúa còn hơn cái mạnh mẽ của loài người.”
Đối với các triết gia Hy-lạp là những người
yêu mến sự khôn ngoan, họ không thể hiểu được sự khôn ngoan của Thập Giá. Họ
không thể chấp nhận một Thiên Chúa khôn ngoan lại mặc lấy thân xác con người;
vì theo họ thân xác là ngục tù của linh hồn, mà họ đang dùng khôn ngoan để tìm
cách thóat ra (Plato). Hơn nữa, Thập Giá biểu lộ sự dại khờ dưới mắt con người:
Tại sao không dùng khôn ngoan để tìm ra cách nào dễ dàng hơn để đạt được sự bất
tử? Đối với họ, một Thiên Chúa khôn ngoan sẽ không chọn con đường Thập Giá!
Đối với đa số Luật-sĩ và Biệt-phái Do-thái là
những người yêu mến những điềm thiêng dấu lạ, họ không thể hiểu được uy quyền
sức mạnh của Thập Giá. Họ cho rằng một Thiên Chúa chọn Thập Giá là một Thiên
Chúa không uy quyền. Người Do-thái hy vọng Đấng Messiah sẽ đến trong uy quyền
và vinh quang, sẽ đánh dẹp tất cả các quân thù, và sẽ cai trị dân chúng đến
muôn đời. Chính ma quỉ đã bày kế cho Chúa trong sa mạc trước khi bắt đầu sứ vụ
rao giảng của Ngài: Ông hãy biến đá thành bánh, hãy làm những dấu lạ chưa từng
xảy ra để biểu lộ quyền năng, và cho hưởng phú quí vinh quang. Đó là những cái
mà con người đang mong muốn, họ sẽ tin vào ông qua những dấu chỉ này.
Nhưng đối với Phaolô và những ai được Thiên
Chúa kêu gọi, dù là Do-thái hay Hy-lạp, Đức Kitô chính là sức mạnh và sự khôn
ngoan của Thiên Chúa, vì cái điên rồ của Thiên Chúa còn hơn cái khôn ngoan của
loài người, và cái yếu đuối của Thiên Chúa còn hơn cái mạnh mẽ của loài người.
Con người muốn chọn những con đường rộng rãi thênh thang, nhưng những con đường
này chỉ dẫn đến sự hủy diệt. Con người muốn chứng kiến những phép lạ chưa từng
xảy ra, nhưng những phép lạ này đã không dẫn đến niềm tin đích thực vào Chúa.
Thiên Chúa dùng Thập Giá để biểu tỏ tình yêu của Ngài dành cho con người, và
con người cảm nhận được tình yêu này mỗi khi họ ngước nhìn lên Thập Giá. Thiên
Chúa đã dùng Thập Giá để tiêu diệt kẻ thù cuối cùng và mạnh nhất của con người
là sự chết bằng cách gánh tội lỗi để chết thay cho nhân lọai. Như vậy, Thập Giá
được dùng để chứng tỏ tình yêu và công bằng của Thiên Chúa.
2/ Phúc Âm: Khôn ngoan và khờ dại.
Để nhấn mạnh cho con người biết sự cần thiết
của việc chuẩn bị sẵn sàng, Chúa Giêsu so sánh Nước Trời giống như chuyện mười
trinh nữ cầm đèn ra đón chú rể. Trong mười cô đó, thì có năm cô dại và năm cô
khôn. Vì chú rể đến chậm, nên các cô thiếp đi, rồi ngủ cả. Nửa đêm, có tiếng la
lên: "Chú rể kia rồi, ra đón đi!" Bấy giờ tất cả các trinh nữ ấy đều
thức dậy, và sửa soạn đèn. Theo tục lệ của Do-Thái, đám cưới thường xảy ra ban
đêm, và chàng rể muốn tạo sự bất ngờ bằng việc không cho biết giờ đến. Đèn là
nguồn ánh sáng duy nhất cho các gia đình trong thời này.
Năm cô khôn ngoan là những người biết nhìn xa
và chuẩn bị: không những vừa mang đèn mà còn vừa mang chai dầu theo. Và khi
được hỏi để cho mượn dầu, các cô khôn đáp: "Sợ không đủ cho chúng em và
cho các chị đâu, các chị ra hàng mà mua lấy thì hơn." Không phải các cô ích
kỷ không cho mượn, nhưng các cô không biết là tiệc cưới sẽ kéo dài bao lâu. Và
những cô đã sẵn sàng được đi theo chú rể vào dự tiệc cưới. Rồi người ta đóng
cửa lại.
Năm cô khờ dại là những người chỉ thấy những
gì trước mắt và không phòng xa: các cô mang đèn mà không mang dầu theo. Khi
được báo ra đón chàng rể, các cô năn nỉ với các cô khôn rằng: "Xin các chị
cho chúng em chút dầu, vì đèn của chúng em tắt mất rồi!" Khi không vay
mượn được, các cô chạy đi mua dầu; đang lúc các cô đi mua, thì chú rể tới. Sau
cùng, các cô cũng đến gọi: "Thưa Ngài, thưa Ngài! mở cửa cho chúng tôi
với!" Nhưng Người đáp: "Tôi bảo thật các cô, tôi không biết các cô là
ai cả!"
Và Chúa cảnh cáo: “Vậy anh em hãy canh thức,
vì anh em không biết ngày nào, giờ nào.”
Nhiều nhà chú giải áp dụng dụ ngôn này cho
người Do-thái vì họ là những người đã được kêu gọi và chuẩn bị cho ngày của
Đấng Thiên Sai tới, nhưng khi Ngài tới họ đã không sẵn sàng để đón tiếp, nên đã
bị lọai ra ngòai. Nhưng cách chú giải đúng hơn là dành cho mọi người về sự cần
thiết để chuẩn bị cho ngày về với Chúa.
ÁP DỤNG TRONG CUỘC
SỐNG:
- Chúng ta cần cẩn thận khi so sánh khôn ngoan
của con người với khôn ngoan của Thiên Chúa: Hầu hết các khôn ngoan và sức mạnh
của con người là khờ dại và yếu hèn trước mắt Thiên Chúa. Ngược lại, những gì
con người cho là khờ dại và yếu đuối thì Chúa lại dùng để dạy con người biết
khôn ngoan (Thập Giá, người quan trọng nhất, khiêm nhường, phục vụ…).
- Cần biết phòng xa và chuẩn bị thích đáng;
đừng để nước đến chân mới nhảy.
- Có những thứ không thể vay muợn: tình yêu
đối với Thiên Chúa và tha nhân, công bằng xã hội.
Lm.An-tôn Đinh Minh Tiên, OP.
Thứ Sáu tuần 21 thường niên
Sứ điệp: Được mời gọi vào dự
tiệc cưới Nước Trời, cần phải tỉnh thức và chuẩn bị bằng cả đời sống của ta.
Nước Trời chỉ dành cho những ai biết sẵn sàng và chuẩn bị chu đáo.
Cầu nguyện: Lạy Chúa Giêsu, qua
hình ảnh tiệc cưới, Chúa cho con hiểu tình yêu nhiệm mầu của Chúa. Ai trong
chúng con cũng đều được Chúa mời tham dự bữa tiệc trọng đại đó. Phần con, con
sẽ được đón nhận hay bị từ chối là tùy ở con có sẵn sàng đáp lại lời mời gọi đó
hay không.
Và khi đã được mời, con còn phải chuẩn bị sẵn
sàng để vào dự yến tiệc. Năm trinh nữ khôn ngoan với dầu đèn đầy đủ, sẵn sàng,
đã theo chú rể vào dự tiệc cưới. Con hiểu rằng dầu đèn ở đây là đức tin và lòng
mến Chúa, là sự hy sinh quên mình, là trung tín trong việc bổn phận, là lòng
bác ái vị tha. Xin giúp con chuẩn bị dầu đèn của đời con luôn cháy sáng để con
được vào dự Tiệc Thánh trong Nước Chúa.
Năm trinh nữ dại khờ mất phần dự tiệc vì tính lơ
đãng, vì dầu đèn không đủ cho cuộc đón rước trọng đại này. Con sẽ bị từ chối
vào dự tiệc trong Nước Chúa nếu cuộc sống hôm nay của con chỉ là sống cho mình,
việc đạo đức không có chiều sâu, không đủ sức giúp con tránh xa dịp tội, và
thiếu ngọn lửa mến Chúa yêu người. Nhưng may mắn bội phần cho con, vì năm trinh
nữ dại khờ kia không còn cơ may nào để chuẩn bị. Còn con, thời giờ và cảnh đời
của con vẫn còn đó. Chúa còn cho con cơ hội để gom góp hy sinh, lặp lại những
cố gắng và làm cháy lên ngọn lửa đức tin, đức ái đến trót cuộc đời con.
Lạy Chúa, xin giúp con luôn thức tỉnh và cậy
trông. Amen.
Ghi nhớ : "Kìa chàng rể đến, hãy ra đón người".
31/08/12
THỨ SÁU TUẦN 21 TN
Mt 25,1-13
Mt 25,1-13
CHÂM
DẦU YÊU THƯƠNG
“Còn những cô khôn vừa mang đèn vừa mang chai dầu theo.” (Mt 25,4)
Suy niệm: “Lý trí cho ta biết điều cần phải tránh, chỉ có con tim mới cho ta biết điều nên làm” (J. Joubert). Chúng ta được ví như các cô phù dâu cho chàng rể là Chúa Giêsu: chỉ có quả tim gắn bó với Ngài, mới thúc đẩy chúng ta biết điều người môn đệ Ngài cần phải làm, đó là giữ ngọn đèn đức tin luôn cháy sáng. Ngọn đèn ấy được cháy sáng liên tục trong cuộc đời nhờ từng giọt dầu nhỏ được thấm không ngừng. Dầu ấy là gì? Thưa, những giọt dầu của các công việc bé nhỏ, âm thầm trong đời sống hằng ngày: những lời nói tử tế, những cử chỉ nhân hậu, hy sinh thầm lặng, nghĩa cử phục vụ vui tươi, lòng trung thành... Những giọt dầu ấy tuy bé nhỏ nhưng thật thiết yếu bởi vì nếu thiếu chúng, ta sẽ bị loại khỏi Nước Trời đấy!
Mời Bạn: Ngày nào bạn quên châm thứ dầu này vào ngọn đèn đức tin, ngày ấy bạn trở thành người khờ dại, do lơ là bổn phận chính yếu của đời bạn! Năm cô khôn và năm cô dại tượng trưng cho hai loại người Kitô hữu. Chỉ có con tim yêu mến Đức Giêsu mới mách bảo và thúc đẩy bạn trở thành loại người và lối sống khôn ngoan đích thật.
Sống Lời Chúa: Tôi sẽ bắt đầu trở thành người khôn theo Lời Chúa dạy: châm dầu yêu thương vào đèn đức tin bằng cách tận dụng mọi biến cố trong ngày sống để có một lời nói tử tế, một lối ứng xử tốt đẹp, hay một hy sinh nhỏ bé nhằm làm chứng cho Nước Trời.
Cầu nguyện: Lạy Chúa Giêsu, chúng con thật khờ dại vì lơ là bổn phận số một của mình, đó là quên châm dầu yêu thương vào ngọn đèn đức tin. Xin giúp chúng con trở thành những Kitô hữu khôn ngoan thật sự qua các nghĩa cử yêu thương và quên mình. Amen.
VỪA MANG
ĐÈN, VỪA MANG DẦU.
Mang danh là Kitô hữu. Không đủ! Tham gia vào một số sinh
hoạt tôn giáo. Không đủ! Cần phải sống hết mình những đòi hỏi của Chúa. Ðòi hỏi
lớn nhất là yêu thương.
Suy niệm:
Chẳng ai nghĩ đi ăn sinh nhật là để chết.
Chẳng ai nghĩ mình sẽ chết vào ngày
sinh nhật của mình.
Vụ cháy ở nhà hàng Hoàng Hôn đường
Ðiện Biên Phủ,
nhắc cho ta về sự bất ngờ của cái
chết.
Cái chết đến khi mọi người đang say
ngủ,
lúc 3 giờ sáng ngày 17-10, sau bữa
tiệc sinh nhật.
Chín người chết vì không thể ra khỏi
căn nhà bốc cháy.
Ðoạn Tin Mừng hôm nay nhắc ta rằng Chúa đến bất
ngờ,
như chú rể đến lúc nửa đêm.
Chúng ta phải sẵn sàng như năm cô
phù dâu khôn ngoan,
hân hoan ra đón chú rể, tay cầm đèn
thắp sáng.
Thật ra năm cô dại chẳng phải là
hạng vô tích sự.
Chắc họ đã lo trang điểm cho mình.
Khi biết mình hết dầu, họ đã lo vay
mượn.
Và khi bị từ chối, họ đã đi mua dầu
giữa đêm khuya.
Lúc có đèn sáng, họ đã gõ cửa xin
vào dự tiệc cưới.
Nhưng muộn quá!
“Tôi bảo thật các cô, tôi không
biết các cô!”
Chẳng nên đổ lỗi cho chú rể đến chậm,
khiến đèn của mình hết dầu.
Chẳng nên trách móc các cô khôn ngoan,
vì họ cần có đủ dầu để thắp sáng cho
tiệc cưới giữa đêm khuya.
Chỉ nên nhận mình đã chểnh mảng,
không mang dầu dự trữ.
Có đèn. Không đủ!
Ðèn cần phẳi sáng, sáng lúc Chúa đến
bất ngờ.
Như thế cũng có nghĩa là phải luôn luôn sáng.
Mang danh là Kitô hữu. Không đủ!
Tham gia vào một số sinh hoạt tôn
giáo. Không đủ!
Cần phải sống hết mình những đòi hỏi
của Chúa.
Ðòi hỏi lớn nhất là yêu thương.
Trong Hội Thánh, vẫn có những cô
khôn và cô dại,
có những người đèn đã hết dầu từ
lâu...
Cần chăm chút cho ngọn đèn đời mình.
Cần nuôi dưỡng nó bằng thứ dầu của
tình yêu bao dung,
của niềm hy vọng vững vàng, của niềm
tin sắt đá.
Cần châm thêm dầu mỗi ngày...
Hãy tỉnh thức, vì anh em không biết ngày
nào, giờ nào.
Tỉnh thức không phải là không ngủ...
Cả mười cô trinh nữ phù dâu đều đã
thiếp ngủ.
Tỉnh thức không phải là suốt ngày
đọc Lời Chúa,
nhưng là để Lời Chúa chi phối mình
suốt ngày.
Chẳng ai biết lúc nào tận thế.
Chẳng ai biết giờ chết của mình.
Chẳng ai biết hôm nay Chúa hẹn mình
ở đâu,
trong biến cố nào, nơi con người
nào.
Chính vì thế phải tỉnh thức luôn, cả
trong giấc ngủ.
Người ta biết mình bắt đầu tỉnh
thức,
khi nhận ra mình đã mê muội.
Cầu nguyện:
Lạy Chúa
Giêsu,
nếu ngày
mai Chúa quang lâm,
chắc
chúng con sẽ vô cùng lúng túng.
Thế giới
này còn bao điều khiếm khuyết, dở dang,
còn bao
điều nằm ngoài vòng tay của Chúa.
Chúa đâu
muốn đến để hủy diệt,
Chúa đâu
muốn mất một người nào...
Xin cho
chúng con biết cộng tác với Chúa
xây dựng
một thế giới yêu thương và công bằng,
vui tươi
và hạnh phúc,
để ngày
Chúa đến thực là một ngày vui trọn vẹn
cho mọi
người và cho cả vũ trụ.
Xin nuôi
dưỡng nơi chúng con
niềm tin
vững vàng
và niềm
hy vọng nồng cháy,
để tất cả
những gì chúng con làm
đều nhằm
chuẩn bị cho ngày Chúa trở lại.
Lm Antôn Nguyễn Cao Siêu, SJ
"Kìa chàng rể đến, hãy ra đón người".
Tích cực sống đức tin
Ðời
người là một cuộc đợi chờ và đợi chờ nào cũng bao hàm tình yêu trong đó. Ðợi
chờ chính là một cuộc thử nghiệm tình yêu, bởi vì con người chỉ hết lòng đợi
chờ mong mỏi người nào hoặc điều gì mà mình hết lòng yêu thương hoặc quí
chuộng. Với ý nghĩa đó, đợi chờ phải là một cuộc chuẩn bị thực sự.
Dụ
ngôn mười trinh nữ chờ đợi chàng rể đến lúc bắt đầu tiệc cưới mà Giáo Hội cho
chúng ta lắng nghe hôm nay, làm nổi bật thái độ tỉnh thức đợi chờ, nghĩa là các
trinh nữ hướng về chàng rể với tâm hồn yêu thương, với đèn dầu để cháy sáng.
Chúa
Giêsu được mô tả qua dung mạo chàng rể và tiệc cưới là Nước Thiên Chúa. Chàng
rể đến chậm và vào lúc bất ngờ, tức là việc Chúa Kitô đến trong vinh quang vào
lúc cuối cùng lịch sử là điều bất ngờ, không ai có thể đoán trước được. Các
trinh nữ được bước vào tiệc cưới với đèn cháy sáng. Ðèn cháy sáng là dấu chỉ
của một đức tin sống động. Các trinh nữ khôn ngoan đã lãnh lấy và chu toàn
trách nhiệm của mình để giữ đèn của mình được luôn cháy sáng, cho đến khi chàng
rể là Chúa Kitô đến, dù chàng rể có đến chậm.
Những
chi tiết của dụ ngôn cho hiểu thêm trách nhiệm của cá nhân trong việc giữ cho
đèn đức tin được luôn cháy sáng. Mỗi Kitô hữu phải tích cực sống đức tin, chứ
không thể vay mượn hay nhờ người khác làm thay được; mỗi Kitô hữu cần đến sự
khôn ngoan của Thiên Chúa để vượt qua mọi thử thách trong cuộc đời, để luôn
sống trong hy vọng, sống theo ánh sáng sự sống, chứ không bị mê hoặc bởi những
cám dỗ của thời đại đã bị trần tục hóa và đầy tinh thần hưởng thụ.
Xin
Chúa mở rộng đôi mắt chúng ta để nhận ra sự hiện diện của Chúa trong lịch sử.
Xin ban sức mạnh để chúng ta chu toàn bổn phận cho phù hợp với thánh ý Chúa.
(Trích
trong ‘Mỗi Ngày Một Tin Vui’)
Ánh lửa huy hoàng
Thầy Rabbi dạy các học trò của mình phải luôn nhớ rằng mỗi một
điều xảy ra đều có thể dạy cho chúng ta đôi điều gì đó. Một học trò hỏi lại:
- Thưa thầy, một chuyến xe lửa đi qua thì có thể dạy chúng ta
điều gì?
Thầy bảo:
- Nó dạy ta rằng chỉ trong một phút giây, chúng ta có thể sẽ
đánh mất tất cả.
Kinh
nghiệm của thầy Rabbi có thể giúp chúng ta hiểu Lời Chúa hôm nay hơn. Có thể
nói chỉ vì một chút thiếu cảnh giác vì ngủ quên hay vì không mang dầu mà các cô
dại khờ đã không gặp được chàng rể. Hệ quả là các cô đã bị loại trừ vĩnh viễn.
Ngày nay, mỗi chúng ta là những trinh nữ đương thời, đang trông chờ chàng rể là
Chúa Giêsu đến lần thứ hai trong cuộc giáng lâm vinh hiển của Người. Trong khi
chờ đợi ngày Chúa quang lâm vào giờ phút cuối cùng của lịch sử, mỗi người đồ đệ
được Chúa viếng thăm hàng ngày trong Lời Chúa, trong các bí tích và trong những
biến cố, sự kiện, xảy ra trong cuộc sống thường nhật. Thử hỏi, chúng ta có đủ
tỉnh thức, sẵn sàng để nhận ra những lần Chúa viếng thăm này không?
Kinh
nghiệm của thầy Rabbi là mỗi một điều xảy ra đều có thể dạy chúng ta đôi điều
gì đó và chúng ta có thể sẽ đánh mất tất cả. Chỉ trong một phút giây cũng dạy
cho chúng ta bài học khôn ngoan để luôn tỉnh thức và sẵn sàng như các trinh nữ
khôn ngoan trong đoạn Tin Mừng chúng ta vừa nghe.
Mỗi
giây phút trong cuộc đời ta đều có tính quyết định cho cả cuộc đời.
Hãy
sẵn sàng có nghĩa là mỗi giây phút sống và là giây phút chúng ta sống tốt đẹp
nhất, hạnh phúc nhất, bình an nhất, trọn vẹn nhất, tưởng chừng như đó là phút
giây cuối cùng của ta trên cuộc đời lữ hành trần thế, là giây phút chàng rể
đến, giây phút chúng ta chờ đợi đã đến, giây phút chúng ta được gặp Ðấng là
nguồn ánh sáng. Chúng ta sẽ hưởng hạnh phúc viên mãn khi chúng ta đem ánh lửa
của mình hòa nhập vào nguồn ánh sáng để nó được bừng lên trong ánh sáng huy
hoàng.
Vì
thế, chúng ta hãy tích cực cộng tác với ơn Chúa, hãy giữ lấy ngọn lửa đã được
thắp lên trong lòng chúng ta trong ngày chúng ta lãnh bí tích thánh tẩy, để cho
lòng chúng ta lúc nào cũng bừng cháy lên ngọn lửa hy vọng được gặp Chúa Kitô,
chàng rể. Khi chúng ta chắc rằng chúng ta luôn đầy tràn dầu của tình yêu và
nhiệt thành, chính ngọn lửa ấy sẽ soi rọi mọi nẻo đường chúng ta đi. Dầu của
tình yêu và nhiệt thành sẽ làm cho ngọn lửa hy vọng được tỏ rạng giúp chúng ta
nhận ra ý định của Thiên Chúa nơi thế giới quanh ta và ngay cả những gì thuộc
về mình. Trong một tầm nhìn rộng hơn, chúng ta sẽ đọc được những dấu chỉ của
thời đại, chúng ta có thể thức tỉnh khi lòng chúng ta luôn sẵn sàng để lắng
nghe tiếng Chúa nói với chúng ta qua những dấu chỉ đó và chúng ta sẵn sàng đáp
trả ở mức độ trọn vẹn nhất.
Ước
gì chúng ta đừng để cho mỗi một giây phút nào qua đi mà không giúp chúng ta
nghe rõ tiếng của chàng rể, là Ðấng mà ta hằng mong đợi và là niềm hạnh phúc
viên tròn của cuộc đời ta. Chúng ta hãy gặp Người trong từng phút giây của cuộc
đời ta, rồi giây phút trọng đại diện đối diện ấy cũng sẽ đến, đó là lúc chúng
ta đã sẵn sàng được theo chàng rể vào dự tiệc cưới.
Lạy Chúa,Xin cho chúng con luôn nhận ra
tiếng Chúa trong cuộc sống. Xin ban cho chúng con ân sủng, sức mạnh và lòng
nhiệt thành để mỗi giây phút sống là mỗi giây phút chúng con kết hiệp thân tình
với Chúa và sống trọn vẹn cho anh chị em.
(Trích
trong ‘Mỗi Ngày Một Tin Vui’)
Nhìn xa trông rõ
Đức
Giêsu nói: “Bấy giờ Nước Trời cũng giống như chuyện mười trinh nữ cầm đèn của
mình ra đón chú rể. Trong mười cô đó, thì có năm cô dại và năm cô khôn. Quả
vậy, các cô dại mang đèn mà không mang dầu theo. Còn các cô khôn thì vừa mang
đèn vừa mang chai dầu theo.” (Mt. 25, 1-4)
Kết
thúc bài giảng trên núi, Chúa đã so sánh hai hạng người một khờ dại, một khôn
ngoan. Kẻ khờ dại đã xây nhà trên cát, kẻ khôn ngoan xây nhà trên đá. Trong dụ
ngôn này, chúng ta thấy sự đối nghịch giữa khờ dại. Những kẻ khôn ngoan thì
nghe lời Tin Mừng và đem ra thực hành. Những kẻ khờ dại nghe Tin Mừng mà không
sống theo.
Dàn cảnh.
Những
cô trinh nữ theo cô dâu ra đón chàng rể và các cô đưa dâu về tới nhà chàng rể
để dự tiệc cưới.
Điều
đáng chú ý trong câu chuyện dụ ngôn kể hoàn toàn hợp lý, không tìm thấy một chi
tiết nhỏ nào bị thay đổi. Nhưng bản văn tin mừng nhấn mạnh hơn đến ánh sáng đức
tin. Mỗi Kitô hữu đều biết rõ ai là chàng rể, những ai là cô khờ dại hay cô
khôn ngoan, đám cưới có ý nghĩa gì và cổng đóng lại tượng trưng cho sự khủng
khiếp nào.
Hình ảnh và sự thực.
Trong
những dụ ngôn này của Đức Giêsu luôn luôn nhắc đi nhắc lại điều này: dầu đầy
bình, áo cưới khi dự tiệc cưới, xây nhà trên đá đều làm nổi bật một đời sống
độc nhất đó là đời sống đức tin sẽ được Đấng phán xét đón nhận.
Chúa
còn muốn dạy chúng ta một bài học khác nữa: đó là chúng ta tự do làm điều ta
muốn, và không phải Chúa từ chối, chính chúng ta không sẵn sàng tiếp nhận Ngài
hoặc tiếp nhận Ngài, nhưng đòi Ngài phải theo điều kiện mình, phải theo tính
nông cạn của chúng ta. Có khi ta sẵn sàng đi theo một bước nào đó, trong đường
lối của Chúa, nhưng chúng ta lại không chấp nhận đi đến cùng đường với Ngài!
như vậy, chúng ta đều là kẻ khờ dại. Bao giờ chúng ta là những kẻ khôn ngoan.
JM
Hãy Nâng Tâm Hồn Lên Tháng 8
31 THÁNG TÁM
Đâu Là Vai Trò Riêng Của Các Hội Đồng Giám Mục Cấp Quốc Gia?
Các hội đồng giám mục
quốc gia đã trở thành một thực tại sống động, cụ thể trên mọi miền thế giới.
Thượng Hội Đồng nhận thấy nhu cầu cần đào sâu sự hiểu biết thần học nhất là nền
tảng tín lý của những tổ chức này. Các tổ chức này đã có nhiều đóng góp rất giá
trị cho công việc của Giáo Hội tại những quốc gia khác nhau. Điề này thật đáng
khích lệ. Nhưng sự phát triển và tầm mức ảnh hưởng ngày càng tăng của các tổ
chức này cũng làm bật lên những vấn đề về tín lý và mục vụ trong Giáo Hội.
Chúng ta tự hỏi: Các hội đồng giám mục nên phát triển như thế nào? Đâu là vai
trò của các tổ chức này trong đời sống Giáo Hội?
Chính Công Đồng Vatican
II – trong Sắc Lệnh về các giám mục và về vai trò quan trọng của các giám mục
trong đời sống Giáo Hội – đã thúc đẩy việc đào sâu nhận hiểu về nền tảng tín lý
của các hội đồng giám mục quốc gia. Trong Bộ Giáo Luật, cũng có đề cập đến các
hội đồng giám mục này. Giáo luật tuyên bố rằng các giám mục “liên kết với nhau
thực hiện một số chức năng để thăng tiến những thiện ích mà Giáo Hội cung ứng
cho con người. (GL 447).
Chúng ta hãy cầu xin
Chúa Thánh Thần tác động mạnh mẽ nơi các hội đồng giám mục quốc gia – để mọi
quốc gia trên trái đất này có thể được chăm sóc mục vụ hữu hiệu và được lớn lên
trong đức tin.
+++++++++++++++++
Lời Chúa Trong Gia Đình
NGÀY 31-8.
1Cr 1, 17-25; Mt 25, 1-13.
LỜI
SUY NIỆM: “Quả vậy, các cô dại mang đèn mà
không mang dầu theo, còn những cô khôn thì vừa mang đèn vừa mang chai dầu
theo” (Mt 25,3-4).
Chúa Giêsu đưa ra câu chuyện mười cô trinh nữ đi đón chàng rễ là Ngài muốn nhắm
đến tuyển dân của Thiên Chúa, đã được Thiên Chúa dùng các ngôn sứ loan báo sự
ra đời của Con Một của Ngài. Đúng ra họ phải chuẩn bị sẵn sàng đèn và đem theo
chai dầu, nhưng họ chỉ đem đèn mà không đem dầu nên đã bị loại ra ngoài.
Trong dụ ngôn này cũng có liên quan đến mỗi người chúng ta. Chúa muốn mỗi người
chúng ta phải biết chuẩn bị cho mình những gì là cần thiết cho cuộc sống hôm
nay lẫn ngày sau, không thể để đến phút cuối cùng, rồi chạy đi tìm cái cần
thiết, hay phải vay mượn người khác. Khi đến giờ đó ai nấy đều đang đủ cho
mình, lấy đâu cho mình mượn, nếu đến giờ đó mới sắm sửa thì đã quá muộn không
còn cơ hội để vào tiệc cưới nữa, mà phải đứng ở ngoài chịu đau khổ muôn đời.
Mạnh Phương
++++++++++++++++++
Neve shalom. |
31 Tháng Tám
Ốc Ðảo Hòa Bình
Cách Giêrusalem khoảng
30 cây số, một số người Do Thái và Ả Rập đã tình nguyện sống chung với nhau
trong một ngôi làng mà người Do Thái gọi là Nevé Shalom, còn người Ả Rập thì
gọi là Wahat as Salam: cả hai tiếng đều có nghĩa là "Ốc đảo hòa
bình".
Năm 1978, khi mới
thành lập, ngôi làng Hòa Bình này chỉ có một gia đình. Một năm sau, con số đó
lên đến năm và hiện nay, có tất cả 15 gia đình vừa Do Thái vừa Ả Rập chung sống
với nhau. Tổng cộng dân số của ngôi làng Hòa Bình này hiện nay là 70 người. Tất
cả đều đeo đuổi một mục đích chung là minh chứng rằng người Do Thái và người Ả
Rập có thể sống chung với nhau mà vẫn tôn trọng sự khác biệt của nhau.
Người sáng lập ngôi
làng này là cha Bruno Hussar, một linh mục công giáo năm nay 78 tuổi. Cha ngài
là một người Pháp gốc Do Thái và mẹ ngài là một người Hungary cũng
gốc Do Thái. Cả hai đều là những người Do Thái khổ đạo. Năm lên 22 tuổi, ngài
đã trở lại công giáo và xin tu trong viện Ðaminh. Cha Bruno Hussar tuyên bố với
tất cả xác tín như sau: "Trong Kinh Thánh người ta đọc được lời này: Dân
Ta sống trong một ốc đảo hòa bình. Cố gắng cảm thông là điều có thể làm cho
những người Do Thái và Ả Rập xích lại gần nhau, cũng như chính những người Kitô
có thể đến gần với những người Hồi Giáo và vô thần".
Ước vọng của các phụ
huynh của 33 trẻ em sinh ra trong ngôi làng Hòa Bình này là thấy chúng được
giáo dục chung với nhau. Do đó, họ đã cho xây một vườn trẻ chung, một trường
mẫu giáo chung, một trường tiểu học chung, nơi đó các trẻ em Do Thái và Ả Rập
đều có thể nói một lúc hai thứ tiếng. Một người cộng tác viên của cha Bruno cho
biết như sau: "Ngay từ lúc nhỏ, các trẻ em đã có thể làm quen với hai nền
văn hóa một lúc. Nhưng điều đó không có nghĩa là các em sẽ đánh mất nền văn hóa
của mình, trái lại càng ý thức về nguồn gốc của mình cũng như càng tôn trọng
người khác".
Ðể bảo tồn văn hóa của
mình, các gia đình trong ngôi làng Hòa Bình này cũng xây nhà theo sở thích của
họ. Nhưng những căn nhà này không thuộc quyền sở hữu của họ. Tất cả đều chọn
lựa sống một cuộc sống gần như tập thể: tuy trình độ khác nhau, nhưng tất cả
mọi người đều đồng ý một mức lương giống nhau. Mỗi ngày, mọi dân cư trong ngôi
làng này dùng điểm tâm và ăn trưa chung với nhau.
Người phụ tá của cha
Bruno Hussar nói rằng: "Ngồi đồng bàn để nói chuyện với nhau thay vì giữ
những thành kiến riêng, điều đó giúp thay đổi thái độ rất nhiều".
Cũng như trong tinh
thần đó, từ 10 năm qua, 15 gia đình trong ngôi làng Hòa Bình này đã tổ chức
được rất nhiều cuộc gặp gỡ cho giới trẻ Do Thái và Ả Rập. Người ta cũng đã nghĩ
đến một nhà cầu nguyện chung, chung không những cho người Do Thái và Ả Rập, mà
còn chung cho những người không tín ngưỡng nữa...
Thà đốt lên một ngọn
nến hơn là ngồi đó mà nguyền rủa bóng tối... Những người dân cư trong ngôi làng
Hòa Bình trên đây, hẳn đã thấy được vết dầu loang của Hòa Bình mà họ đã tung
ra. Một ánh lửa được đốt lên sẽ không bao giờ tàn lụi một cách vô ích. Nó sẽ
lan ra và khơi dậy những ngọn lửa mới.
Tình yêu là điều có
thể có giữa con người. Hòa bình là điều mà con người có thể xây dựng nếu con
người biết tin tưởng nhau, biết chấp nhận nhau, biết tôn trọng sự khác biệt của
nhau...
Trong phạm vi nhỏ bé
của một tổ, của một khu phố, của một xóm làng, liệu những người Kitô chúng ta
có thể xây dựng được một ngôi làng Hòa Bình với nhau không?...
(Lẽ Sống)
++++++++++++++++++
Ngày 31
Mặc khải Thiên
Chúa, đó chính là nhận ra rằng mỗi người chị em của tôi, mỗi người anh em của
tôi là một nhân chứng sống động về Các Mối Phúc. Mặc khải Thiên Chúa, đó là
tuyên xưng Ngài với cả con người và hành động của mình cho những ai mà mình đã
tự do chọn lựa đầu tiên như là người thân cận. Mặc khải Thiên Chúa, đó là trình
bày tình yêu của Ngài, lòng nhân lành của Ngài bằng cách sống của mình trên
trần gian ... Mặc khải Thiên Chúa, đó là trung thực nói lên rằng mỗi ngày mình
luôn cảm nếm niềm vui được Ngài cho tiếp tục hiện hữu ...
Mặc khải Thiên
Chúa, đó là chấp nhận sống với sự hiện diện của Ngài và để cho Ngài chiếm hữu.
Sống với sự hiện diện của Thiên Chúa, trước tiên và trên hết đó là dành thời
giờ cho Ngài, làm môn đệ của Ngài, để cho Lời Ngài uốn nắn, để cho tay Ngài dẫn
dắt. Sự hiện diện với con người giúp ta hiện diện với Thiên Chúa. Nhưng sự hiện
diện với Thiên Chúa lại càng giúp ta hiện diện với con người nhiều hơn. Hiện
diện với thế giới trong khi vẫn để cho Thiên Chúa chiếm hữu, đó là chấp nhận để
cho mọi mối tương quan nhân loại của mình được Tình Yêu giải thoát hướng dẫn.
Mặc khải Thiên Chúa, đó là ngay giữa môi trường sống, cố gắng làm sao cho con
người và hành động của mình trở nên một sự khẳng định mạnh mẽ về Lời Thiên Chúa
đang đi vào lòng con người bằng niềm hy vọng.
René Pageau
Thứ Sáu 31-8
Tôi Tớ Thiên Chúa
Cha Martin Valencia
Cha Martin Valencia cùng anh em dòng Phanxico đến Châu Mỹ. |
(1470 - 1534)
K
|
hi Martin chào đời thì Mỹ Châu chưa được khám phá. Khi ngài từ
trần là khi Giáo Hội Công Giáo nỗ lực rao giảng phúc âm ở lục địa ấy.
Sinh trưởng ở một ngôi làng nhỏ bé ở Leon ,
Juan Martin de Boil gia nhập dòng Phanxicô ở Mayorga thuộc tỉnh Santiago , Tây Ban Nha.
Sau khi chịu chức, ngài được bổ nhiệm về quê cũ. Vào năm 1517, khi Martin
Luther nổi tiếng ở Ðức, Cha Martin de Boil làm bề trên Tỉnh Dòng St. Gabrien.
Trong thời gian đệ tử, Martin thường bắt chước Thánh Phanxicô,
thay đổi đời sống theo gương Ðức Kitô. Nhưng ngài không nhận ra ước vọng truyền
giáo đã nhen nhúm ngay từ thuở ban đầu mãi cho đến khi ngài 54 tuổi.
Vào năm 1524, theo lời yêu cầu của Hoàng Ðế Charles V, Cha Martin
dẫn 11 tu sĩ sang Mễ Tây Cơ, là nơi họ được gọi là "12 Tông Ðồ của Mễ
Tây Cơ." Tất cả các tu sĩ tiên khởi ở Mễ Tây Cơ đều rất nghèo và rất
hãm mình. Thay mặt cho các người địa phương, các tu sĩ lên tiếng phản đối sự
bất công của người thực dân Tây Ban Nha.
Bất kể sức khoẻ yếu kém, Cha Martin cũng đi đây đi đó khắp nơi và
rao giảng đức tin cho bất cứ ai ngài gặp. Ngài từ trần trong một chuyến đi
truyền giáo.
Lời Bàn
Qua bao năm, việc loan truyền Tin Mừng về Ðức Giêsu được coi là
một công việc hầu như dành cho linh mục và tu sĩ. Nếu quả thật công việc truyền
giáo là "căn tính sâu xa nhất của Giáo Hội" như lời Ðức Giáo
Hoàng Phaolô VI đã nói, thì công việc này cũng hệ tại phần nào nơi mọi phần tử
của Giáo Hội. Nhiệm vụ của Cha Martin de Valencia đã hoàn tất, còn của chúng ta
thì chưa.
Lời Trích
"Mục đích đặc biệt của hoạt động truyền giáo là rao giảng
Phúc Âm và vun trồng Giáo Hội nơi các dân tộc và các tổ chức mà giáo hội chưa
bén rễ. Các giáo hội bản xứ trên toàn thế giới phải lớn mạnh từ hạt giống Lời
Chúa, các giáo hội nào được tổ chức đầy đủ thì sẽ làm chủ sức mạnh và sự trưởng
thành của chính giáo hội ấy" (Công
Ðồng Vatican II, Hoạt Ðộng Truyền Giáo của Giáo Hội, #6).
12 anh em dòng Phanxico cùng đi với Cha Martin Valencia. |
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét